Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Trên đỉnh Đại Lĩnh Phong mây sương mờ mịt. Nhạc Phàm, Long Tuấn và Đinh Nghị ngồi xếp bằng dưới gốc cây thương tùng.
Nhạc Phàm thần tình nghiêm túc nói với hai người:”Hiện tại tình hình khẩn trương cấp bách. Địch nhân đang tiếp tục truy đuổi. Cạm bẫy đó chỉ ngăn trở chúng một thời gian. Hiện tại thời gian không còn nhiều. Ta trước tiên dạy bọn ngươi một lộ phương pháp thổ nạp đặc biệt, dùng Thất tình chi khí trong nội thể ta để kích xuất nguyên khí trong cơ thể các ngươi, sau đó sẽ truyền cho các ngươi phương pháp luyện tâm. Các ngươi phải chú ý nhớ, sau này phải cần mẫn tập luyện.”
”Sư phụ! Con từng nghe nói đến chân khí và khí thiên tiên, vậy thì nguyên khí là cái gì? Cái gì là thất tình chi khí?” Long Tuấn nghi hoặc hỏi.
Nhạc Phàm giải thích: ”Ta có sinh mệnh lực mà ngươi gọi là nguyên khí. Thất tình chi khí của ta là bảy loại nguyên khí thuộc về tình cảm.”
“Thế nguyên khí của chúng con cũng giống thế chứ?” Đinh Lực hiếu kỳ hỏi.
“Ta không biết!” Câu trả lời của Nhạc Phàm cho Long Tuấn và Đinh Nghị một trận ngạc nhiên.
Nhạc Phàm lại nói:” Ta đã nói qua, ta chỉ dạy các ngươi phương pháp, những điều cần thiết khác khác các ngươi phải tự mình lãnh ngộ lấy. Thành công hay không tất cả đều do các ngươi.”
Long Tuấn và Đing Nghị gật đầu lia lịa chân thành lắng nghe.
“Hít thở cả đất trời, làm sạch thân thể, giữ lòng ngay thẳng, kết nối tự nhiên, trong khi thổ nạp, quên mình thành một, tâm như nước, động mà không kinh, dừng thì bình tĩnh, sinh mệnh trăm năm, không bị ngoại vật cản trở, tâm như trời đất, nan cầu trường sinh…Tâm như tĩnh, đất trời cũng không kinh, thần nội liễm. mệnh ngoại phóng, vô thần đã vô mệnh, dưỡng mệnh là dưỡng thần…”
Nhạc Phàm đem Dưỡng Tâm Kinh đọc một chương từ đầu đến cuối, rồi nói:”Các ngươi nhớ được bao nhiêu? Hiểu được bao nhiêu?”
Long Tuấn nuốt giọng nói””Ách…Há…Cái này…Con…tụi con…”
Nhạc Phàm nhìn thấy như thế nói:”Hiểu thì nói hiểu, không thì nói không. Không cần phải giả vờ…”
Long Tuấn gãi đầu nói:”Con hầu như nhớ hết, nhưng một câu cũng không hiểu.”
Đinh Nghị cũng lúng túng như thế, nói:”Con chỉ nhớ được một nửa, nhưng nghe cũng không hiểu được câu nào.” Nói xong liền len lén nhìn Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm gật đầu nói:” Trước tiên các ngươi hãy nhớ hết các chương này đã, sau đó sẽ hiểu.”
“Hít thở cả đất trời…”
Nhạc Phàm đọc đi đọc lại Dưỡng Tâm Kinh từng chương một, cho đến nửa giờ sau thì Đinh Tuấn mới nhớ được toàn bộ.
******
“Tốt! Ta sẽ giúp các ngươi kích phát nguyên khí trong cơ thể, các ngươi căn bản cứ thực hiện thổ nạp, hô hấp như ta đã dạy.” Nhạc Phàm phi thân nhảy lên, đảo ngược người trong không trung, song thủ áp vào đỉnh đầu của bọn Long Tuấn hai người, truyền vào Thất tình chi khí.
Qua nhiều năm lãnh ngộ, Nhạc Phàm đã có kinh nghiệm phóng chân khí ra bên ngoài, nếu người hắn không bị trọng thương, hắn cũng không cần dùng thân thể làm trung gian cũng có thể giúp hai người Long Tuấn kích hoạt nguyên khí trong cơ thể.
Thất tình chi khí bao hàm bảy loại tình cảm của con người, thông qua cơ thể của Long Tuấn và Đinh Nghị làm rung động tâm tình của bọn chúng. Có cảm động, có phẫn hận, co bình tĩnh, có cố chấp, có cô tịch, cũng có cả dục vọng. Khi những tình cảm có trong người bộc phát, quất quít trong nội tâm của chúng không ngừng nghỉ.
Thời khắc này, dường như linh hồn của chúng đang bay bổng, trong tâm của chúng thấy rực sáng một vùng, không còn những tối tăm của quá khứ mà chỉ có lòng tin đối với tương lai.
Trong người của Long Tuấn và Đinh Nghị đang có biến hóa lệch đất nghiêng trời phát sinh, dưới sự dẫn dắt kích thích của Thất tình chi khí, nguyên khí trong trời đất dường như đang tập trung lại vào trong cơ thể hai người. Một khối khi màu trắng dần dần thành hình trong tâm mạch, chầm chậm chuyển động, bổ dưỡng kinh mạch.
Đột nhiên, một cơn đau lan tỏa toàn thân của hai người, cơn thống khổ như xé tâm can tấn công thần kinh của bọn chúng, làm chúng không chịu nổi phải kêu lên ư ử…
Thất tình chi khí mạnh mẽ, không biết kinh mạch hai người Long Tuấn có chịu đựng nổi không? Rồi lại xuất hiện cơn đau như xé kinh mạch, dường như không còn chịu đựng nổi nữa.
“A…đau quá…không xong rồi… Nhất định cần phải kiên trì. Mình không được thất bại, không được…Hai người trong lòng tích cực than thở. Đó chính là sự áp chế và nhục nhã qua nhiều năm, không còn chịu đựng nổi sâu hơn được nữa.
Uy thế mạnh mẽ của Thất tình chi khí xông phá hàng loạt kinh mạch, nhưng tất cả lại lập tức được hồi phục. Rốt cuộc tuy không bị tổn thương, nhưng trong người bọn chúng phải đấu tranh giữa nỗi đau và sự khoái cảm. Đây là nỗi đau của việc đang sống mà như đã chết. Tuy nhiên, lợi ích của bọn chúng có được không chỉ ngừng lại ở mức kinh mạnh vững chắc hơn trước gấp cả mười lần.
Nhạc Phàm thấy nguyên khí đã tự tập vào hai người, lằng lặng gật đầu. Bất quá trong lòng hắn vẫn còn chưa thấy thỏa mãn. Hiện giờ nguyên khí chỉ vận chuyển trong hai kinh mạch, thập phần chậm rãi…
Đột nhiên, đầu Nhạc Phàm bật lên một tia sáng, như thấy trăm mạch trong người thông tận, trong lòng sinh ra một ý định, nhẹ nói:”Ta sẽ đả thông kinh mạch cho các ngươi. Hãy chịu đựng.”
Thất tình chi khí chạy ngang dọc trong người Long Tuấn và Đinh Nghị, từ từ phá vỡ kinh mạch của bọn chúng, rồi lại dần dần làm hồi phục, rèn đúc kinh mạch không ngừng nghỉ…
“Chịu đựng. Nhất định phải chịu đựng. Không được từ bỏ. Không được từ bỏ bất kỳ giá nào. Không…”
Đầu Long Tuấn và Định Nghị đã trở nên móp méo, những cơn đau xé nát kinh mạch như thế nào thì người thường nào chịu đựng nổi. Nếu không phải vì bọn chúng không lớn lên từ nhỏ trong khổ cực, có lòng kiên cường, sợ rằng bọn chúng đã táng mạng hay trở thành điên rồ.
Tẩy gân rửa tủy nhờ Thất tình chi khí, kỳ kinh bất mạch bế tắc từ trước đến nay đã được khai mở, nguyên khí có sắc trắng đã lưu chuyển tuần hoàn tự do trong các đại kinh mạch. Qua kỳ duyên lần này, có thể nói thành tựu trong tương lai của Long Tuấn và Đinh Nghị khó mà tưởng tượng nổi.
******
Giữa trưa.
Cơn đau trong cơ thể dần dần biến mất. Long Tuấn và Đinh Nghị dần dần tỉnh dậy thoát ra khỏi trạng thái nhập định.
Từ từ mở mắt, chúng liền thấy không gian xung quanh như sáng rõ hơn, lại chuyển động như người, phảng phất chúng đang ở trong không gian không có thật. Qau một ngày thoát thai hoán cốt, dối với Long Tuấn và Đinh Nghị mà nói, không có điều gì tuyệt vời hơn như vậy nữa. Nhiều năm khổ nhục, không cam chịu, ước nguyện, ước nguyện, kiên trì, chỉ trong một khắc, bọn chúng đã đạt được tâm nguyện, khởi bước trên còn đường tu luyện, khai mở một cuộc đời mới. Tất nhiên bọn chúng vẫn chưa biết là bọn chúng đang chứa khả năng tiến rất xa trong tương lai, nhưng với ban đầu như vậy đã đã thành công.
Long Tuấn và Đinh Nghị đột nhiên sững người, mắt cứ dồn vào một chỗ. Chỉ thấy Nhạc Phàm yếu ớt ngồi trên mặt đất, đang cố lấy sức để thở.
Nhạc Phàm thân vốn bị trọng thương, qua một ngày dưỡng thương đã không còn gì nghiêm trọng, nhưng trong người nguyên khí vẫn còn rất yếu. Hắn lại tiêu hao quá nhiều nguyên khí để đả thông kỳ kinh bát mạch cho hai người bọn Long Tuấn, làm cho thương thế trong người càng trầm trọng hơn, làm cho cơ thể hiện nay yếu đuối vô cùng.
Long Tuấn và Đinh Nghị thấy thế đau lòng, muốn tiến đến giúp nhưng bị Nhạc Phàm la lên bảo dừng lại:”Bọn người đừng cử động, hãy dùng phương pháp thổ nạp hô hấp mà ta dạy, củng cố ngyên khí trong cơ thể các ngươi.”
Hai người nghe ngữ khí nhất quyết của Nhạc Phàm, chỉ còn cách nén lại tình cảm, tĩnh tâm củng cố nguyên khí.
**********
Trong Thái phủ ở Trữ huyện…
Đã đêm khuya, Thái Vũ trong đại sảnh đi tới đi lui, trong người bồn chồn. Sáu trăm người đi và mới chỉ có một trăm người về. Chỉ cần nghe được tin tức là hắn có thể an tâm ngủ.
“Tông”…”tông”…”tông”…Ngay lúc có tiếng gõ vào cửa lớn, Thái Vũ không chịu nổi nói:”Nói là ta đã đi. Lúc này ta không muốn bị ai làm phiền.”
“Bình.” Đại môn đột ngột mở ra, một âm thanh lạnh lẽo truyền lại:”Thái lão bản cao ngạo quá!”
Đột nhiên bị quấy rầy, Thái Vũ trong lòng ngạc nhiên:”Chẳng lẽ đã giết được Lý Nhạc Phàm quay về?” Tức thời la lớn:”Ngươi là ai?”
Một người áo đen, mặt choàng khăn đen, không thể đoán được diện mục của hắn.
Sau khi tiến vào đại sảnh, người đó bước đến ngồi trên ghế thượng khách, âm thanh rền rền nói: “Ta là Ly Hận, là người công tử phái tới lo việc ở đây.”
“Hả?” Thái Vũ nghi hoặc hỏi:”Công tử chỉ phái một mình ngươi tới?”
Ly Hận cười lạnh một tiếng, cuồng ngạo đáp:”Ngươi chỉ cần làm tốt công việc cho công tử giao, còn những công việc khác ngươi không cần can dự. Ngươi chỉ cần cung cấp cho ta một bức họa của bọn chúng, thì bọn chúng làm sao thoát khỏi được tay ta!” Nói xong y lành lạnh tiếp:”Nhạc Phàm, tí nữa thôi ta sẽ nói chuyện nhiều với ngươi. Hô hô…”
Nhạc Phàm thần tình nghiêm túc nói với hai người:”Hiện tại tình hình khẩn trương cấp bách. Địch nhân đang tiếp tục truy đuổi. Cạm bẫy đó chỉ ngăn trở chúng một thời gian. Hiện tại thời gian không còn nhiều. Ta trước tiên dạy bọn ngươi một lộ phương pháp thổ nạp đặc biệt, dùng Thất tình chi khí trong nội thể ta để kích xuất nguyên khí trong cơ thể các ngươi, sau đó sẽ truyền cho các ngươi phương pháp luyện tâm. Các ngươi phải chú ý nhớ, sau này phải cần mẫn tập luyện.”
”Sư phụ! Con từng nghe nói đến chân khí và khí thiên tiên, vậy thì nguyên khí là cái gì? Cái gì là thất tình chi khí?” Long Tuấn nghi hoặc hỏi.
Nhạc Phàm giải thích: ”Ta có sinh mệnh lực mà ngươi gọi là nguyên khí. Thất tình chi khí của ta là bảy loại nguyên khí thuộc về tình cảm.”
“Thế nguyên khí của chúng con cũng giống thế chứ?” Đinh Lực hiếu kỳ hỏi.
“Ta không biết!” Câu trả lời của Nhạc Phàm cho Long Tuấn và Đinh Nghị một trận ngạc nhiên.
Nhạc Phàm lại nói:” Ta đã nói qua, ta chỉ dạy các ngươi phương pháp, những điều cần thiết khác khác các ngươi phải tự mình lãnh ngộ lấy. Thành công hay không tất cả đều do các ngươi.”
Long Tuấn và Đing Nghị gật đầu lia lịa chân thành lắng nghe.
“Hít thở cả đất trời, làm sạch thân thể, giữ lòng ngay thẳng, kết nối tự nhiên, trong khi thổ nạp, quên mình thành một, tâm như nước, động mà không kinh, dừng thì bình tĩnh, sinh mệnh trăm năm, không bị ngoại vật cản trở, tâm như trời đất, nan cầu trường sinh…Tâm như tĩnh, đất trời cũng không kinh, thần nội liễm. mệnh ngoại phóng, vô thần đã vô mệnh, dưỡng mệnh là dưỡng thần…”
Nhạc Phàm đem Dưỡng Tâm Kinh đọc một chương từ đầu đến cuối, rồi nói:”Các ngươi nhớ được bao nhiêu? Hiểu được bao nhiêu?”
Long Tuấn nuốt giọng nói””Ách…Há…Cái này…Con…tụi con…”
Nhạc Phàm nhìn thấy như thế nói:”Hiểu thì nói hiểu, không thì nói không. Không cần phải giả vờ…”
Long Tuấn gãi đầu nói:”Con hầu như nhớ hết, nhưng một câu cũng không hiểu.”
Đinh Nghị cũng lúng túng như thế, nói:”Con chỉ nhớ được một nửa, nhưng nghe cũng không hiểu được câu nào.” Nói xong liền len lén nhìn Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm gật đầu nói:” Trước tiên các ngươi hãy nhớ hết các chương này đã, sau đó sẽ hiểu.”
“Hít thở cả đất trời…”
Nhạc Phàm đọc đi đọc lại Dưỡng Tâm Kinh từng chương một, cho đến nửa giờ sau thì Đinh Tuấn mới nhớ được toàn bộ.
******
“Tốt! Ta sẽ giúp các ngươi kích phát nguyên khí trong cơ thể, các ngươi căn bản cứ thực hiện thổ nạp, hô hấp như ta đã dạy.” Nhạc Phàm phi thân nhảy lên, đảo ngược người trong không trung, song thủ áp vào đỉnh đầu của bọn Long Tuấn hai người, truyền vào Thất tình chi khí.
Qua nhiều năm lãnh ngộ, Nhạc Phàm đã có kinh nghiệm phóng chân khí ra bên ngoài, nếu người hắn không bị trọng thương, hắn cũng không cần dùng thân thể làm trung gian cũng có thể giúp hai người Long Tuấn kích hoạt nguyên khí trong cơ thể.
Thất tình chi khí bao hàm bảy loại tình cảm của con người, thông qua cơ thể của Long Tuấn và Đinh Nghị làm rung động tâm tình của bọn chúng. Có cảm động, có phẫn hận, co bình tĩnh, có cố chấp, có cô tịch, cũng có cả dục vọng. Khi những tình cảm có trong người bộc phát, quất quít trong nội tâm của chúng không ngừng nghỉ.
Thời khắc này, dường như linh hồn của chúng đang bay bổng, trong tâm của chúng thấy rực sáng một vùng, không còn những tối tăm của quá khứ mà chỉ có lòng tin đối với tương lai.
Trong người của Long Tuấn và Đinh Nghị đang có biến hóa lệch đất nghiêng trời phát sinh, dưới sự dẫn dắt kích thích của Thất tình chi khí, nguyên khí trong trời đất dường như đang tập trung lại vào trong cơ thể hai người. Một khối khi màu trắng dần dần thành hình trong tâm mạch, chầm chậm chuyển động, bổ dưỡng kinh mạch.
Đột nhiên, một cơn đau lan tỏa toàn thân của hai người, cơn thống khổ như xé tâm can tấn công thần kinh của bọn chúng, làm chúng không chịu nổi phải kêu lên ư ử…
Thất tình chi khí mạnh mẽ, không biết kinh mạch hai người Long Tuấn có chịu đựng nổi không? Rồi lại xuất hiện cơn đau như xé kinh mạch, dường như không còn chịu đựng nổi nữa.
“A…đau quá…không xong rồi… Nhất định cần phải kiên trì. Mình không được thất bại, không được…Hai người trong lòng tích cực than thở. Đó chính là sự áp chế và nhục nhã qua nhiều năm, không còn chịu đựng nổi sâu hơn được nữa.
Uy thế mạnh mẽ của Thất tình chi khí xông phá hàng loạt kinh mạch, nhưng tất cả lại lập tức được hồi phục. Rốt cuộc tuy không bị tổn thương, nhưng trong người bọn chúng phải đấu tranh giữa nỗi đau và sự khoái cảm. Đây là nỗi đau của việc đang sống mà như đã chết. Tuy nhiên, lợi ích của bọn chúng có được không chỉ ngừng lại ở mức kinh mạnh vững chắc hơn trước gấp cả mười lần.
Nhạc Phàm thấy nguyên khí đã tự tập vào hai người, lằng lặng gật đầu. Bất quá trong lòng hắn vẫn còn chưa thấy thỏa mãn. Hiện giờ nguyên khí chỉ vận chuyển trong hai kinh mạch, thập phần chậm rãi…
Đột nhiên, đầu Nhạc Phàm bật lên một tia sáng, như thấy trăm mạch trong người thông tận, trong lòng sinh ra một ý định, nhẹ nói:”Ta sẽ đả thông kinh mạch cho các ngươi. Hãy chịu đựng.”
Thất tình chi khí chạy ngang dọc trong người Long Tuấn và Đinh Nghị, từ từ phá vỡ kinh mạch của bọn chúng, rồi lại dần dần làm hồi phục, rèn đúc kinh mạch không ngừng nghỉ…
“Chịu đựng. Nhất định phải chịu đựng. Không được từ bỏ. Không được từ bỏ bất kỳ giá nào. Không…”
Đầu Long Tuấn và Định Nghị đã trở nên móp méo, những cơn đau xé nát kinh mạch như thế nào thì người thường nào chịu đựng nổi. Nếu không phải vì bọn chúng không lớn lên từ nhỏ trong khổ cực, có lòng kiên cường, sợ rằng bọn chúng đã táng mạng hay trở thành điên rồ.
Tẩy gân rửa tủy nhờ Thất tình chi khí, kỳ kinh bất mạch bế tắc từ trước đến nay đã được khai mở, nguyên khí có sắc trắng đã lưu chuyển tuần hoàn tự do trong các đại kinh mạch. Qua kỳ duyên lần này, có thể nói thành tựu trong tương lai của Long Tuấn và Đinh Nghị khó mà tưởng tượng nổi.
******
Giữa trưa.
Cơn đau trong cơ thể dần dần biến mất. Long Tuấn và Đinh Nghị dần dần tỉnh dậy thoát ra khỏi trạng thái nhập định.
Từ từ mở mắt, chúng liền thấy không gian xung quanh như sáng rõ hơn, lại chuyển động như người, phảng phất chúng đang ở trong không gian không có thật. Qau một ngày thoát thai hoán cốt, dối với Long Tuấn và Đinh Nghị mà nói, không có điều gì tuyệt vời hơn như vậy nữa. Nhiều năm khổ nhục, không cam chịu, ước nguyện, ước nguyện, kiên trì, chỉ trong một khắc, bọn chúng đã đạt được tâm nguyện, khởi bước trên còn đường tu luyện, khai mở một cuộc đời mới. Tất nhiên bọn chúng vẫn chưa biết là bọn chúng đang chứa khả năng tiến rất xa trong tương lai, nhưng với ban đầu như vậy đã đã thành công.
Long Tuấn và Đinh Nghị đột nhiên sững người, mắt cứ dồn vào một chỗ. Chỉ thấy Nhạc Phàm yếu ớt ngồi trên mặt đất, đang cố lấy sức để thở.
Nhạc Phàm thân vốn bị trọng thương, qua một ngày dưỡng thương đã không còn gì nghiêm trọng, nhưng trong người nguyên khí vẫn còn rất yếu. Hắn lại tiêu hao quá nhiều nguyên khí để đả thông kỳ kinh bát mạch cho hai người bọn Long Tuấn, làm cho thương thế trong người càng trầm trọng hơn, làm cho cơ thể hiện nay yếu đuối vô cùng.
Long Tuấn và Đinh Nghị thấy thế đau lòng, muốn tiến đến giúp nhưng bị Nhạc Phàm la lên bảo dừng lại:”Bọn người đừng cử động, hãy dùng phương pháp thổ nạp hô hấp mà ta dạy, củng cố ngyên khí trong cơ thể các ngươi.”
Hai người nghe ngữ khí nhất quyết của Nhạc Phàm, chỉ còn cách nén lại tình cảm, tĩnh tâm củng cố nguyên khí.
**********
Trong Thái phủ ở Trữ huyện…
Đã đêm khuya, Thái Vũ trong đại sảnh đi tới đi lui, trong người bồn chồn. Sáu trăm người đi và mới chỉ có một trăm người về. Chỉ cần nghe được tin tức là hắn có thể an tâm ngủ.
“Tông”…”tông”…”tông”…Ngay lúc có tiếng gõ vào cửa lớn, Thái Vũ không chịu nổi nói:”Nói là ta đã đi. Lúc này ta không muốn bị ai làm phiền.”
“Bình.” Đại môn đột ngột mở ra, một âm thanh lạnh lẽo truyền lại:”Thái lão bản cao ngạo quá!”
Đột nhiên bị quấy rầy, Thái Vũ trong lòng ngạc nhiên:”Chẳng lẽ đã giết được Lý Nhạc Phàm quay về?” Tức thời la lớn:”Ngươi là ai?”
Một người áo đen, mặt choàng khăn đen, không thể đoán được diện mục của hắn.
Sau khi tiến vào đại sảnh, người đó bước đến ngồi trên ghế thượng khách, âm thanh rền rền nói: “Ta là Ly Hận, là người công tử phái tới lo việc ở đây.”
“Hả?” Thái Vũ nghi hoặc hỏi:”Công tử chỉ phái một mình ngươi tới?”
Ly Hận cười lạnh một tiếng, cuồng ngạo đáp:”Ngươi chỉ cần làm tốt công việc cho công tử giao, còn những công việc khác ngươi không cần can dự. Ngươi chỉ cần cung cấp cho ta một bức họa của bọn chúng, thì bọn chúng làm sao thoát khỏi được tay ta!” Nói xong y lành lạnh tiếp:”Nhạc Phàm, tí nữa thôi ta sẽ nói chuyện nhiều với ngươi. Hô hô…”
Bình luận facebook