Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Ngày mười lăm tháng tám không khí náo nức, trăng tròn vằng vặc sáng trên đỉnh đầu. Nó gửi gắm sự lo lắng quan tâm của biết bao người, cũng như thể hiện nỗi nhớ nhung về nơi xa xăm. Ánh sao đêm bàng bạc cả không gian, phủ lên màn đêm trong tiết Trung Thu không khí hạnh phúc và vui tươi.
Tuy nhiên hiện thực trôi qua lại vô cùng tàn khốc, có người vui thì cũng có người buồn.
Trên con đường quanh co đi thẳng đến cổng phía Bắc của Trữ Huyền thành, có một con ngựa gầy còm đang cõng trên lưng một thiếu nữ mặc áo trắng đang chậm chậm nặng nề cất bước.
Sắc mặt thiếu nữ có vẻ vội vã, tóc tai rối tung, mồ hôi rịn ra từ chân tóc chảy xuống trán, ánh mắt nhìn về phía trước đầy vẻ như đang mong mỏi một điều gì đó, dường như nàng ta đang ước ao có được một đôi cánh để có thể trong chớp mắt bay đến nơi muốn đến.
Con ngựa chợt hý lên thê thảm rồi ngã xuống, thiếu nữ giật mình kinh hãi vội tung mình nhảy ra khỏi lưng ngựa, đứng xuống bên đường.
"Bịch", con ngựa ngã lăn ra đất, mắt vằn đầy những tia máu, miệng sùi bọt trắng, nằm thở hổn hển.
Thiếu nữ thấy thế, tung mình đến bên con ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve bờm nó, ánh mắt đầy vẻ thương xót, nhưng nàng ta không thốt lên được lời nào.
Đưa mắt nhìn về phái trước, rồi lại nhìn sang con ngựa đang nằm trên đất, thiếu nữ đứng dậy một cách dứt khoát. đưa hai tay ra làm cử chỉ gì đó với con ngựa rồi quay mình đi thẳng về phía trước.
Khinh công của thiếu nữ đó khá cao minh, chỉ sau mấy lần tung người đã biết mất ở phía đằng xa của con đường nhỏ. Nàng ta vội vã lên đường như vậy, rốt cuộc là vì sao đây?
Đêm đã khuya, sau khi điều tức, nguyên khí trong cơ thể Nhạc Phàm đã không còn chạy loạn nữa, ngoại trừ có cảm giác mệt mỏi hư nhược, mọi hành động đều như lúc bình thường. Xem ra Long Cực Cửu Biến thực lợi hại. Dù cho hắn bị nội thương nhưng lại không hề ảnh hưởng đến việc thi triển ngoại công.
Nhạc Phàm chậm rãi mở mắt ra, thấy Long Tuấn và Đinh Nghị còn đang nhập định tu luyện, hắn cũng không đánh thức hai người.
Nhẹ nhàng vuốt vè tiểu Khuê trên cổ tay trái, Nhạc Phàm cảm thấy có được chút an ủi, đó chính một dạng cảm giác gần gũi của máu thịt, giống như của người thân.
Từ lúc tiểu Khuê ở lại trên mình Nhạc Phàm, nó liên tục ở trạng thái ngủ say. Nhạc Phàm đã thử dùng nhiều biện pháp, nhưng cũng không thể thức nó tỉnh dậy, không còn cách nào khác, hắn chỉ đành lặng lẽ quan sát.
"Hôm nay là ngày mười lăm tháng Tám...", Nhạc Phàm đứng dậy đi đến bên vách núi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy ánh trăng sao, trong lòng trào dâng một cảm xúc không nói nên lời. Không biết đó có phải là sự sum họp hạnh phúc của những vì sao lấp lánh hay là ánh sáng vằng vặc của vầng trăng cô độc. Có lẽ, chỉ có những người được gặp lại người thân mới có thể cảm nhận được hạnh phúc, người người đang mang nặng nỗi niềm này chỉ có thể cảm thấy sự cô đơn.
Chợt gã thấy trong lòng xao động, Long Tuấn và Đinh Nghị đã tĩnh lại, hai tên cảm thấy toàn thân như có sức mạnh không thể dùng hết, trước đây chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như thế.
Trong lúc kích động, hai người nhìn thấy Nhạc Phàm đang đứng một mình bên vách núi, nhìn đăm đắm vào bầu trời đêm, với một vẻ cô tịch khó tả.
Long Tuấn đưa mắt ra hiệu cho Đinh Nghị rồi bước lên phía trước.
Hắn lặng lẽ đứng bên cạnh Nhạc Phàm, nhìn lên màn sao, rồi lại nhìn ngang nhìn ngửa...
Đinh Nghị ngây ngô hỏi: "Sư phụ! Người nhìn cái gì vậy? Trên trời có tiên nữ sao?"
Long Tuấn vỗ hắn một cái rồi nói: "Đương nhiên là có tiên nữ. Ta nghe người ta nói là thời xưa có một người tên cái gì Nga đó sống ở trên mặt trăng, mỗi năm vào ngày mười lăm Tháng Tám sẽ xuống trần... xuống trần...đúng rồi! Xuống trần tắm rửa."
"Phì!", Đinh Nghị thấy Long Tuấn nói cứ như thật, không khỏi ôm bụng cười lớn.
Nhạc Phàm hiểu rõ hai tên đang trêu hắn, tuy nhiên không hề tức giận đáp: "Đó là Thường Nga."
"Hả? Thì ra là Thường Nga." Long Tuấn và Đinh Nghị cố ý ra vẻ bàng hoàng.
"Hắc hắc! Không ngờ sư phụ cũng biết, chẳng trách sư phụ nhìn chằm chằm mặt trăng để xem!" Long Tuấn cười ầm lên.
Ha ha ha ha!
Bị Long Tuấn và Đinh Nghị làm náo một lúc, Nhạc Phàm cũng thấy nhẹ nhàng một chút, làm mặt giận nói: "Hai tên tiểu tử các ngươi đúng là còn nhỏ mà quỷ quái."
"Kha kha!" Long Tuấn cười nói: "Bọn con cũng chỉ là hy vọng sư phụ vui vẻ một chút, không ngờ sư phụ ngay cả cười cũng không cười một tiếng!" Nói xong làm ra vẻ không có cách nào khác.
Đinh Nghi cũng nói: "Đúng rồi! Sư phụ cười một cái đi!"
Nhạc Phàm ngẩn người, thầm nghĩ: "Cười? Cũng không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa cười nữa!"
Gắng gượng điều khiển các cơ trên mặt, Nhạc Phàm nhận ra những vận động đó còn vất vả hơn so với việc chiến đấu ngoài chiến trường ba ngày ba đêm liên tục.
“Phì! Ha ha...", Long Tuẫn và Đinh Nghị thấy thế, cả hai không kìm nổi bò lăn ra cười, một lát sau mới ôm bụng nói không ra hơi: "Sư...sư phụ à... người cũng quá... quá...quá...cả...! Ha ha..."
Nhạc Phàm hiếu kỳ hỏi: "Quá cái gì?"
Đinh Nghị giải thích: "Ý hắn là sư phụ cười còn khó coi hơn cả khóc nữa, chi bằng đừng cười cho rồi! ha hahaha..."
Long Tuấn lập tức đính chính: "Ta không có nói vậy, mà là ngươi nói thôi." Nói xong hung dữ trừng Đinh Nghị một cái.
"Liên quan gì đến ta? Rõ ràng ngươi có ý đó!"
Hai tên nói chuyện tự nhiên không hề ngần ngại, kẻ tung người hứng, khiến Nhạc Phàm một phen dở khóc dở cười.
Ồn ào một lúc, Nhạc Phàm nghiêm mặt nói: "Nay các ngươi đã tỉnh lại, vậy chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây, ta có một cảm giác không tốt, vẻ an tĩnh này dường như là để báo trước một cơn giông bão.:
"Hả?" Long Tuẫn và Đinh Nghị như đã quên béng mất tình cảnh hiện tại của bọn họ, đến lúc nghe Nhạc Phàm nói vậy đồng thời giật thót.
Long Tuấn hiếu kỳ hỏi: "Sư phụ, vậy sau này chúng ta tính toán thế nào? Có đi tìm tên họ Thái kia không?"
Đinh Nghị cũng nói: "Chi bằng chúng ta quay lại bắt tên họ Thái đi, nhất định có thể biết được tin tức về sư công và mấy người kia."
Nhạc Phàm đưa tay sờ nắn viên đã hắn đeo trên cổ, trong lòng sục sôi ý muốn bất chấp tất cả để làm điều mình muốn. Nhưng hắn hiểu sâu sắc rằng nếu làm vậy không những gặp phải sự nguy hiểm không thể dự đoán mà hắn còn có mấy việc cần phải hoàn thành, đó chính là lời hứa của hắn.
"Chúng ta đi!"
"Hay lắm! Chúng ta đi...", Định nghị vừa trả lời xong lại ngẩn người ra hỏi: "Sư phụ, chúng ta đi đâu?"
Nhạc Phàm gắng đè nén ngọn lửa trong lòng, thờ ơ nói: "Chúng ta đi về phía Nam."
"Phía Nam?!" Đinh Nghị ngẩn ra, đầy vẻ bâng khuâng.
Long Tuấn nhảy lên, hò hét: "Phía Nam hay lắm, ở đó non xanh nước biếc mà người cũng rất hay, hắc hắc!"
"Đi!", Nhạc Phàm nói xong liền nhảy xuống vách đá.
Đinh Nghị nuốt nước miếng, nhìn Long Tuấn hỏi: "Chúng ta cũng nhảy hả?"
Long Tuấn cười khổ đáp: "Chẳng lẽ ngươi muốn sư phụ lão nhân gia cõng ngươi xuống sao? Nhảy mau đi!"
Dưới vách đá, Nhạc Phàm đưa mắt nhìn hai tên đồ đệ mình đầy thương tích, nghiêm giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, các ngươi phải chăm chỉ luyện tập cho ta, không được làm mất mặt."
"Dạ! Sư phụ." Hai người thều thào đáp.
Nhạc Phàm dẫn theo hai tên tiểu tử luồn lách giữa các bẫy rập đi về phía Nam của Hồng Diệp Lâm.
Cho đến lúc này, ba người họ chính thức đạp chân lên giang hồ....
Sau khi Nhạc Phàm rời khỏi được một lúc, một bóng người xuất hiện trên đỉnh núi.
Người đó mặc áo đen, đeo thắt lưng đen, chính là Lý Hận, người chuyện truy sát Nhạc Phàm.
"Hừ!" Lý Hận dùng linh thức dò xét xung quanh, nhưng không hề có phát hiện gì, hắn lạnh lùng lầm bẩm: "Chạy nhanh thật! Không hề để lại một chút khí tức nào. Xem ra bọn chúng còn lợi hai hơn so với sự tưởng tượng của ta. Tuy nhiên dù có đi đến chân trời góc bể thì cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta.Hừ"
Loáng một cái, Lý Hận đã biến mất trong bầu trời đêm, chỉ có cây tùng già vẫn đứng trên vách đá, yên tĩnh hưởng thụ vẻ cô độc dưới ánh trăng.
Thương tùng vọng nguyệt minh
Tịch mịch thùy nhân tri
Tinh thần tự biến huyễn
Bàn thạch vô chuyển di.
Dịch nghĩa:
Tùng xanh ngắm trăng sáng
Tịch mịch ai hiểu cho
Những vì sao còn có thể biến đổi
Tảng đá lớn này vẫn không đổi thay.
Hết quyển 4
Mình ngừng dịch Thương Thiên tại đây. Rất cám ơn các bạn đã quan tâm ủng hộ trong thời gian qua.
Xin cám ơn các bạn đã tham gia dịch Thương Thiên: LDC, alotami, vutrung43, NhằnMònQuần, NháMònQuần, yhling, lord_k, dhaonline, Một thư viện cao thủ giấu tên
Tuy nhiên hiện thực trôi qua lại vô cùng tàn khốc, có người vui thì cũng có người buồn.
Trên con đường quanh co đi thẳng đến cổng phía Bắc của Trữ Huyền thành, có một con ngựa gầy còm đang cõng trên lưng một thiếu nữ mặc áo trắng đang chậm chậm nặng nề cất bước.
Sắc mặt thiếu nữ có vẻ vội vã, tóc tai rối tung, mồ hôi rịn ra từ chân tóc chảy xuống trán, ánh mắt nhìn về phía trước đầy vẻ như đang mong mỏi một điều gì đó, dường như nàng ta đang ước ao có được một đôi cánh để có thể trong chớp mắt bay đến nơi muốn đến.
Con ngựa chợt hý lên thê thảm rồi ngã xuống, thiếu nữ giật mình kinh hãi vội tung mình nhảy ra khỏi lưng ngựa, đứng xuống bên đường.
"Bịch", con ngựa ngã lăn ra đất, mắt vằn đầy những tia máu, miệng sùi bọt trắng, nằm thở hổn hển.
Thiếu nữ thấy thế, tung mình đến bên con ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve bờm nó, ánh mắt đầy vẻ thương xót, nhưng nàng ta không thốt lên được lời nào.
Đưa mắt nhìn về phái trước, rồi lại nhìn sang con ngựa đang nằm trên đất, thiếu nữ đứng dậy một cách dứt khoát. đưa hai tay ra làm cử chỉ gì đó với con ngựa rồi quay mình đi thẳng về phía trước.
Khinh công của thiếu nữ đó khá cao minh, chỉ sau mấy lần tung người đã biết mất ở phía đằng xa của con đường nhỏ. Nàng ta vội vã lên đường như vậy, rốt cuộc là vì sao đây?
Đêm đã khuya, sau khi điều tức, nguyên khí trong cơ thể Nhạc Phàm đã không còn chạy loạn nữa, ngoại trừ có cảm giác mệt mỏi hư nhược, mọi hành động đều như lúc bình thường. Xem ra Long Cực Cửu Biến thực lợi hại. Dù cho hắn bị nội thương nhưng lại không hề ảnh hưởng đến việc thi triển ngoại công.
Nhạc Phàm chậm rãi mở mắt ra, thấy Long Tuấn và Đinh Nghị còn đang nhập định tu luyện, hắn cũng không đánh thức hai người.
Nhẹ nhàng vuốt vè tiểu Khuê trên cổ tay trái, Nhạc Phàm cảm thấy có được chút an ủi, đó chính một dạng cảm giác gần gũi của máu thịt, giống như của người thân.
Từ lúc tiểu Khuê ở lại trên mình Nhạc Phàm, nó liên tục ở trạng thái ngủ say. Nhạc Phàm đã thử dùng nhiều biện pháp, nhưng cũng không thể thức nó tỉnh dậy, không còn cách nào khác, hắn chỉ đành lặng lẽ quan sát.
"Hôm nay là ngày mười lăm tháng Tám...", Nhạc Phàm đứng dậy đi đến bên vách núi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy ánh trăng sao, trong lòng trào dâng một cảm xúc không nói nên lời. Không biết đó có phải là sự sum họp hạnh phúc của những vì sao lấp lánh hay là ánh sáng vằng vặc của vầng trăng cô độc. Có lẽ, chỉ có những người được gặp lại người thân mới có thể cảm nhận được hạnh phúc, người người đang mang nặng nỗi niềm này chỉ có thể cảm thấy sự cô đơn.
Chợt gã thấy trong lòng xao động, Long Tuấn và Đinh Nghị đã tĩnh lại, hai tên cảm thấy toàn thân như có sức mạnh không thể dùng hết, trước đây chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như thế.
Trong lúc kích động, hai người nhìn thấy Nhạc Phàm đang đứng một mình bên vách núi, nhìn đăm đắm vào bầu trời đêm, với một vẻ cô tịch khó tả.
Long Tuấn đưa mắt ra hiệu cho Đinh Nghị rồi bước lên phía trước.
Hắn lặng lẽ đứng bên cạnh Nhạc Phàm, nhìn lên màn sao, rồi lại nhìn ngang nhìn ngửa...
Đinh Nghị ngây ngô hỏi: "Sư phụ! Người nhìn cái gì vậy? Trên trời có tiên nữ sao?"
Long Tuấn vỗ hắn một cái rồi nói: "Đương nhiên là có tiên nữ. Ta nghe người ta nói là thời xưa có một người tên cái gì Nga đó sống ở trên mặt trăng, mỗi năm vào ngày mười lăm Tháng Tám sẽ xuống trần... xuống trần...đúng rồi! Xuống trần tắm rửa."
"Phì!", Đinh Nghị thấy Long Tuấn nói cứ như thật, không khỏi ôm bụng cười lớn.
Nhạc Phàm hiểu rõ hai tên đang trêu hắn, tuy nhiên không hề tức giận đáp: "Đó là Thường Nga."
"Hả? Thì ra là Thường Nga." Long Tuấn và Đinh Nghị cố ý ra vẻ bàng hoàng.
"Hắc hắc! Không ngờ sư phụ cũng biết, chẳng trách sư phụ nhìn chằm chằm mặt trăng để xem!" Long Tuấn cười ầm lên.
Ha ha ha ha!
Bị Long Tuấn và Đinh Nghị làm náo một lúc, Nhạc Phàm cũng thấy nhẹ nhàng một chút, làm mặt giận nói: "Hai tên tiểu tử các ngươi đúng là còn nhỏ mà quỷ quái."
"Kha kha!" Long Tuấn cười nói: "Bọn con cũng chỉ là hy vọng sư phụ vui vẻ một chút, không ngờ sư phụ ngay cả cười cũng không cười một tiếng!" Nói xong làm ra vẻ không có cách nào khác.
Đinh Nghi cũng nói: "Đúng rồi! Sư phụ cười một cái đi!"
Nhạc Phàm ngẩn người, thầm nghĩ: "Cười? Cũng không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa cười nữa!"
Gắng gượng điều khiển các cơ trên mặt, Nhạc Phàm nhận ra những vận động đó còn vất vả hơn so với việc chiến đấu ngoài chiến trường ba ngày ba đêm liên tục.
“Phì! Ha ha...", Long Tuẫn và Đinh Nghị thấy thế, cả hai không kìm nổi bò lăn ra cười, một lát sau mới ôm bụng nói không ra hơi: "Sư...sư phụ à... người cũng quá... quá...quá...cả...! Ha ha..."
Nhạc Phàm hiếu kỳ hỏi: "Quá cái gì?"
Đinh Nghị giải thích: "Ý hắn là sư phụ cười còn khó coi hơn cả khóc nữa, chi bằng đừng cười cho rồi! ha hahaha..."
Long Tuấn lập tức đính chính: "Ta không có nói vậy, mà là ngươi nói thôi." Nói xong hung dữ trừng Đinh Nghị một cái.
"Liên quan gì đến ta? Rõ ràng ngươi có ý đó!"
Hai tên nói chuyện tự nhiên không hề ngần ngại, kẻ tung người hứng, khiến Nhạc Phàm một phen dở khóc dở cười.
Ồn ào một lúc, Nhạc Phàm nghiêm mặt nói: "Nay các ngươi đã tỉnh lại, vậy chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây, ta có một cảm giác không tốt, vẻ an tĩnh này dường như là để báo trước một cơn giông bão.:
"Hả?" Long Tuẫn và Đinh Nghị như đã quên béng mất tình cảnh hiện tại của bọn họ, đến lúc nghe Nhạc Phàm nói vậy đồng thời giật thót.
Long Tuấn hiếu kỳ hỏi: "Sư phụ, vậy sau này chúng ta tính toán thế nào? Có đi tìm tên họ Thái kia không?"
Đinh Nghị cũng nói: "Chi bằng chúng ta quay lại bắt tên họ Thái đi, nhất định có thể biết được tin tức về sư công và mấy người kia."
Nhạc Phàm đưa tay sờ nắn viên đã hắn đeo trên cổ, trong lòng sục sôi ý muốn bất chấp tất cả để làm điều mình muốn. Nhưng hắn hiểu sâu sắc rằng nếu làm vậy không những gặp phải sự nguy hiểm không thể dự đoán mà hắn còn có mấy việc cần phải hoàn thành, đó chính là lời hứa của hắn.
"Chúng ta đi!"
"Hay lắm! Chúng ta đi...", Định nghị vừa trả lời xong lại ngẩn người ra hỏi: "Sư phụ, chúng ta đi đâu?"
Nhạc Phàm gắng đè nén ngọn lửa trong lòng, thờ ơ nói: "Chúng ta đi về phía Nam."
"Phía Nam?!" Đinh Nghị ngẩn ra, đầy vẻ bâng khuâng.
Long Tuấn nhảy lên, hò hét: "Phía Nam hay lắm, ở đó non xanh nước biếc mà người cũng rất hay, hắc hắc!"
"Đi!", Nhạc Phàm nói xong liền nhảy xuống vách đá.
Đinh Nghị nuốt nước miếng, nhìn Long Tuấn hỏi: "Chúng ta cũng nhảy hả?"
Long Tuấn cười khổ đáp: "Chẳng lẽ ngươi muốn sư phụ lão nhân gia cõng ngươi xuống sao? Nhảy mau đi!"
Dưới vách đá, Nhạc Phàm đưa mắt nhìn hai tên đồ đệ mình đầy thương tích, nghiêm giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, các ngươi phải chăm chỉ luyện tập cho ta, không được làm mất mặt."
"Dạ! Sư phụ." Hai người thều thào đáp.
Nhạc Phàm dẫn theo hai tên tiểu tử luồn lách giữa các bẫy rập đi về phía Nam của Hồng Diệp Lâm.
Cho đến lúc này, ba người họ chính thức đạp chân lên giang hồ....
Sau khi Nhạc Phàm rời khỏi được một lúc, một bóng người xuất hiện trên đỉnh núi.
Người đó mặc áo đen, đeo thắt lưng đen, chính là Lý Hận, người chuyện truy sát Nhạc Phàm.
"Hừ!" Lý Hận dùng linh thức dò xét xung quanh, nhưng không hề có phát hiện gì, hắn lạnh lùng lầm bẩm: "Chạy nhanh thật! Không hề để lại một chút khí tức nào. Xem ra bọn chúng còn lợi hai hơn so với sự tưởng tượng của ta. Tuy nhiên dù có đi đến chân trời góc bể thì cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta.Hừ"
Loáng một cái, Lý Hận đã biến mất trong bầu trời đêm, chỉ có cây tùng già vẫn đứng trên vách đá, yên tĩnh hưởng thụ vẻ cô độc dưới ánh trăng.
Thương tùng vọng nguyệt minh
Tịch mịch thùy nhân tri
Tinh thần tự biến huyễn
Bàn thạch vô chuyển di.
Dịch nghĩa:
Tùng xanh ngắm trăng sáng
Tịch mịch ai hiểu cho
Những vì sao còn có thể biến đổi
Tảng đá lớn này vẫn không đổi thay.
Hết quyển 4
Mình ngừng dịch Thương Thiên tại đây. Rất cám ơn các bạn đã quan tâm ủng hộ trong thời gian qua.
Xin cám ơn các bạn đã tham gia dịch Thương Thiên: LDC, alotami, vutrung43, NhằnMònQuần, NháMònQuần, yhling, lord_k, dhaonline, Một thư viện cao thủ giấu tên
Bình luận facebook