-
Chương 7: THANH KHÂU NỮ TỬ
Đến ngày thứ ba, Mộ Khanh đúng hạn đã trở lại.
Đêm trước đó, A Sơ đã cao thấp kiểm tra Đông Lăng điện một vòng, cam đoan không có chút tro bụi nào nhưng Mộ Khanh lại không để ý tới chuyện này. Hắn đi vào đại sảnh ngồi xuống, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nói chuyện cũng khó nhọc ‘mấy ngày qua không có chuyện gì chứ?’
A Sơ đưa cho hắn một ly trà, lắc đầu
Mộ Khanh nhấp một ngụm, nàng liếc hắn một cái, hắn lại uống, nàng lại liếc hắn một cái hỏi “ngươi đi đâu?’
Mộ Khan buông ly trà, chậm rãi thở dài “Thanh Khâu” lại đưa mắt nhìn ly trà trong tay “hình như ngươi bỏ lá trà hơi nhiều, uống thấy hơi đắng”
A Sơ liền giật lấy cái chén trong tay hắn “trà vốn đắng mà”
Không ngờ Mộ Khanh chỉ mỉm cười mà không nói gì. Hắn nhíu nhíu mi, dường như muốn đi nghĩ lại như nhớ ra chuyện gì, lấy trong lòng ra một đồ vật phát sáng “đây là dạ minh châu Đông Hải, lần này khi đi ngang qua liền lấy một viên mang về cho ngươi”
Hừ, chỉ là một viên dạ minh châu thôi mà.
A Sơ đem dạ minh châu cất vào lòng như bảo bối, đưa mắt nhìn Mộ Khanh đi ra ngoài. Lần này trở về, cảm xúc của hắn có chút khác lạ khó nói mà những gì nàng định nói cũng nghẹn trong cổ họng, nhìn theo bóng dáng của hắn, do dự một hồi lại nuốt xuống bụng.
A Sơ nghĩ tâm trạng thất thường của Mộ Khanh nhất định có liên quan tới nữ tử Thanh Khâu kia.
A Sơ không biết chuyện xưa của Mộ Khanh và nàng kia,lòng hiếu kỳ càng lúc càng cao, rất muốn nàng kia bộ dáng ra sao.
Hôm nay, nàng thừa lúc Mộ Khanh có việc ra ngoài liền một mình vụng trộm đến Thanh Khâu.
Nàng biến ra hai đám mây bay đến Thanh Khâu, lại trốn sau một đám mây mà nhìn trộm. Thanh Khâu chi vương chắc là ở trong động cung, đi một vòng, cuối cùng cũng đến trước một cái động lớn, trước cửa động có hồ ly đứng gác, ngoài ra còn có kết giới cách cửa động một trượng.
Không nhìn thấy tình huống bên trong, A Sơ rất thất vọng, chờ thêm nửa canh giờ thì bắt đầu nổi giận. Đang tính chạy đi thì phía dưới đột nhiên có động tĩnh, mấy con hồ ly đang đứng gác cửa đột nhiên cung kính nhìn cửa động, một nữ tử toàn thân xiêm y đỏ như lửa từ trong đó đi ra. . Đám hồ ly cúi đầu nằm úp sấp giống như đang hành lễ. A Sơ đoán nữ tử đó là thê tử của Yêu Hoa, tình nhân cũ của Mộ Khanh.
Nàng kia màu da trắng nõn, xiêm y đỏ như lửa càng làm nổi bật làn da của nàng. Nàng đứng ngoài động, ngước mặt, hai mắt như ngọc lưu ly nhìn thẳng tắp về phía A Sơ. A Sơ cả kinh, vội vàng ẩn nấp kỹ hơn sau đám mây, phía dưới lại vang lên thanh âm của nữ tử kia “tiên hữu ở phía trên, ngươi đến Thanh Khâu ta nhìn suốt một canh giờ, rốt cuộc là muốn gì?’
A Sơ chỉ lo trốn tránh, cũng không chú ý nhiều, chỉ mong nữ tử kia không phát hiện ra nàng. Đột nhiên một trận gió thổi đến, làm nàng lộ trong không trung. Nữ tử kia mỉm cười với nàng, đi ra khỏi kết giới. A Sơ thấy trốn không xong đành hạ mây, xuống trước mặt nàng.
Nữ tử này bộ dáng thanh lệ, là mỹ nhân hiếm thấy nhưng trên người lại toát ra khí phách làm người ta thấy khó tiếp xúc. A Sơ do dự, không biết có nên nói nguyên nhân thật sự mình đến đây hay không, rồi lại nghĩ không nên gây phiền toái cho Mộ Khanh, vì thế không tìm được lý do nào. Nàng chỉ đứng yên mỉm cười. Nữ tử kia gật đầu nói với nàng “khi tiên hữu vừa tới, ta đã nhận ra, vốn tưởng rằng chỉ tình cờ đi ngang qua hoặc là lạc đường nhưng hình như không phải vậy?’
Thì ra ngay từ đầu người ta đã phát hiện ra, vì thế A Sơ lễ phép chắp tay đáp “ hạ tiên là Dao Liên tiên tử, ngươi là nữ chủ nhân Thanh Khâu?”
Nữ tử kia nhướng mày “thì ra là ngươi.Đúng, ta là nữ chủ nhân của Thanh Khâu, Tân Dược” ánh mắt chậm rãi đánh giá A Sơ một vòng, đột nhiên mặt biến sắc chất vấn “Mộ thượng tiên và tướng công ta đánh nhau là vì ngươi?”
A Sơ trầm mặt “là do tướng công ngươi khơi mào trước”
Nghe vậy, hai mắt Tân Dược như phát hỏa, phất tay áo nói “nói bậy. Mặc kệ hôm nay ngươi tới vì mục đích gì, nể tình ngươi là tiên nữ, mời ngươi lập tức rời khỏi Thanh Khâu cho ta, vĩnh viễn cũng đừng quay lại, nếu không, dù ngươi có là thần nữ, ta cũng sẽ không khách khí”
A Sơ chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng, không chịu nhượng mộ “ta lần này đến là muốn lấy lại công đạo cho Mộ thượng tiên”
Tân Dược hai mắt lóe lên, lạnh lùng nói “công đạo? mấy ngày trước hắn tới tìm tướng công ta, nói chưa được vài câu đã bỏ đi thì có công đạo gì mà đòi?’
Thật ra A Sơ cũng biết mình tới đây chẳng phải để đòi công đạo gì, chỉ là muốn thấy nữ tử đã làm Mộ Khanh tan nát cõi lòng mà thôi, nhưng giờ bị hỏi như thế, có chút không cam lòng, đầu óc xoay chuyển liền nói “ngươi, ngươi ở trước mặt hắn cùng tướng công ngươi ân ân ái ai, làm Mộ thượng tiên thương tâm, là các ngươi cố ý”
Tân Dược bật cười thành tiếng “ta cùng tướng công ta ân ái, đừng nói là trước mặt Mộ thượng tiên, cho dù toàn bộ Thanh Khâu, toàn bộ Thiên giới, chúng ta cũng không cần che giấu. Đến nay Mộ thượng tiên vẫn chưa thành thân, lại thấy vợ chồng chúng ta ân ái mà ghen tỵ như vậy là chúng ta sai sao? Nếu vậy, ngươi bảo hắn lấy vợ đi. Nếu hắn chê tiên tử Thiên giới không đẹp, ta có thể giới thiệu giúp hắn vài mỹ nhân. Hồ ly mỹ nhân ở Thanh Khâu chúng ta không chỉ có bộ dáng đẹp mà công phu cũng là nhất đẳng”
Nói xong, nàng ghét bỏ nhìn A Sơ. A Sơ không tự giác đưa tay sờ mặt mình, đối diện một mỹ nhân như vậy, nàng có chút chột dạ, vội vàng cãi lại “bộ dáng đẹp tới đâu cũng không quan trọng. Ngươi nói Thanh Khâu các ngươi công phu nhất đẳng, e là không phải như vậy. Chưa từng nghe nói hồ ly Thanh Khâu cùng tiên tử Thiên giới đấu với nhau, sao ngươi dám kết luận Thanh Khâu các ngươi công phu cao?”
Tân Dược sắc mặt cứng đờ, như cố nín cười, cúi đầu thì thầm “thì ra ngây ngô như vậy”. Nàng ngước mắt, khí thế hung ác cũng giảm đi “chuyện ở tụ tiên vừa rồi, chúng ta cứ để nam nhân bọn họ tự giải quyết. Dao Liên tiên tử vẫn nên trở về giúp Mộ thượng tiên cho người yêu đi, nếu vẫn không có ai thích hợp thì ta sẽ giới thiệu cho”
Nàng nói vậy, A Sơ cũng không biết có nên đáp ứng hay không, há miệng mấy lần vẫn không đưa ra được quyết định, giằng co một lát đột nhiên thấy nơi chân trời một đám mây trắng đang phi về phía này, tới gần hơn thì thấy là Mộ Khanh.
A Sơ thầm than không xong rồi, thẫn thờ nhìn hắn, muốn chạy trốn, cả người toát mồ hôi lạnh.
Mộ Khanh hạ mây xuống, đi đến bên cạnh A Sơ, tầm mắt nhìn thoáng qua Tân Dược. Tân Dược mỉm cười khẽ gật đầu chào hắn.
A Sơ rất sốt ruột, không biết nói thế nào, cẩn thận liếc Mộ Khanh một cái.
Đêm trước đó, A Sơ đã cao thấp kiểm tra Đông Lăng điện một vòng, cam đoan không có chút tro bụi nào nhưng Mộ Khanh lại không để ý tới chuyện này. Hắn đi vào đại sảnh ngồi xuống, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nói chuyện cũng khó nhọc ‘mấy ngày qua không có chuyện gì chứ?’
A Sơ đưa cho hắn một ly trà, lắc đầu
Mộ Khanh nhấp một ngụm, nàng liếc hắn một cái, hắn lại uống, nàng lại liếc hắn một cái hỏi “ngươi đi đâu?’
Mộ Khan buông ly trà, chậm rãi thở dài “Thanh Khâu” lại đưa mắt nhìn ly trà trong tay “hình như ngươi bỏ lá trà hơi nhiều, uống thấy hơi đắng”
A Sơ liền giật lấy cái chén trong tay hắn “trà vốn đắng mà”
Không ngờ Mộ Khanh chỉ mỉm cười mà không nói gì. Hắn nhíu nhíu mi, dường như muốn đi nghĩ lại như nhớ ra chuyện gì, lấy trong lòng ra một đồ vật phát sáng “đây là dạ minh châu Đông Hải, lần này khi đi ngang qua liền lấy một viên mang về cho ngươi”
Hừ, chỉ là một viên dạ minh châu thôi mà.
A Sơ đem dạ minh châu cất vào lòng như bảo bối, đưa mắt nhìn Mộ Khanh đi ra ngoài. Lần này trở về, cảm xúc của hắn có chút khác lạ khó nói mà những gì nàng định nói cũng nghẹn trong cổ họng, nhìn theo bóng dáng của hắn, do dự một hồi lại nuốt xuống bụng.
A Sơ nghĩ tâm trạng thất thường của Mộ Khanh nhất định có liên quan tới nữ tử Thanh Khâu kia.
A Sơ không biết chuyện xưa của Mộ Khanh và nàng kia,lòng hiếu kỳ càng lúc càng cao, rất muốn nàng kia bộ dáng ra sao.
Hôm nay, nàng thừa lúc Mộ Khanh có việc ra ngoài liền một mình vụng trộm đến Thanh Khâu.
Nàng biến ra hai đám mây bay đến Thanh Khâu, lại trốn sau một đám mây mà nhìn trộm. Thanh Khâu chi vương chắc là ở trong động cung, đi một vòng, cuối cùng cũng đến trước một cái động lớn, trước cửa động có hồ ly đứng gác, ngoài ra còn có kết giới cách cửa động một trượng.
Không nhìn thấy tình huống bên trong, A Sơ rất thất vọng, chờ thêm nửa canh giờ thì bắt đầu nổi giận. Đang tính chạy đi thì phía dưới đột nhiên có động tĩnh, mấy con hồ ly đang đứng gác cửa đột nhiên cung kính nhìn cửa động, một nữ tử toàn thân xiêm y đỏ như lửa từ trong đó đi ra. . Đám hồ ly cúi đầu nằm úp sấp giống như đang hành lễ. A Sơ đoán nữ tử đó là thê tử của Yêu Hoa, tình nhân cũ của Mộ Khanh.
Nàng kia màu da trắng nõn, xiêm y đỏ như lửa càng làm nổi bật làn da của nàng. Nàng đứng ngoài động, ngước mặt, hai mắt như ngọc lưu ly nhìn thẳng tắp về phía A Sơ. A Sơ cả kinh, vội vàng ẩn nấp kỹ hơn sau đám mây, phía dưới lại vang lên thanh âm của nữ tử kia “tiên hữu ở phía trên, ngươi đến Thanh Khâu ta nhìn suốt một canh giờ, rốt cuộc là muốn gì?’
A Sơ chỉ lo trốn tránh, cũng không chú ý nhiều, chỉ mong nữ tử kia không phát hiện ra nàng. Đột nhiên một trận gió thổi đến, làm nàng lộ trong không trung. Nữ tử kia mỉm cười với nàng, đi ra khỏi kết giới. A Sơ thấy trốn không xong đành hạ mây, xuống trước mặt nàng.
Nữ tử này bộ dáng thanh lệ, là mỹ nhân hiếm thấy nhưng trên người lại toát ra khí phách làm người ta thấy khó tiếp xúc. A Sơ do dự, không biết có nên nói nguyên nhân thật sự mình đến đây hay không, rồi lại nghĩ không nên gây phiền toái cho Mộ Khanh, vì thế không tìm được lý do nào. Nàng chỉ đứng yên mỉm cười. Nữ tử kia gật đầu nói với nàng “khi tiên hữu vừa tới, ta đã nhận ra, vốn tưởng rằng chỉ tình cờ đi ngang qua hoặc là lạc đường nhưng hình như không phải vậy?’
Thì ra ngay từ đầu người ta đã phát hiện ra, vì thế A Sơ lễ phép chắp tay đáp “ hạ tiên là Dao Liên tiên tử, ngươi là nữ chủ nhân Thanh Khâu?”
Nữ tử kia nhướng mày “thì ra là ngươi.Đúng, ta là nữ chủ nhân của Thanh Khâu, Tân Dược” ánh mắt chậm rãi đánh giá A Sơ một vòng, đột nhiên mặt biến sắc chất vấn “Mộ thượng tiên và tướng công ta đánh nhau là vì ngươi?”
A Sơ trầm mặt “là do tướng công ngươi khơi mào trước”
Nghe vậy, hai mắt Tân Dược như phát hỏa, phất tay áo nói “nói bậy. Mặc kệ hôm nay ngươi tới vì mục đích gì, nể tình ngươi là tiên nữ, mời ngươi lập tức rời khỏi Thanh Khâu cho ta, vĩnh viễn cũng đừng quay lại, nếu không, dù ngươi có là thần nữ, ta cũng sẽ không khách khí”
A Sơ chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng, không chịu nhượng mộ “ta lần này đến là muốn lấy lại công đạo cho Mộ thượng tiên”
Tân Dược hai mắt lóe lên, lạnh lùng nói “công đạo? mấy ngày trước hắn tới tìm tướng công ta, nói chưa được vài câu đã bỏ đi thì có công đạo gì mà đòi?’
Thật ra A Sơ cũng biết mình tới đây chẳng phải để đòi công đạo gì, chỉ là muốn thấy nữ tử đã làm Mộ Khanh tan nát cõi lòng mà thôi, nhưng giờ bị hỏi như thế, có chút không cam lòng, đầu óc xoay chuyển liền nói “ngươi, ngươi ở trước mặt hắn cùng tướng công ngươi ân ân ái ai, làm Mộ thượng tiên thương tâm, là các ngươi cố ý”
Tân Dược bật cười thành tiếng “ta cùng tướng công ta ân ái, đừng nói là trước mặt Mộ thượng tiên, cho dù toàn bộ Thanh Khâu, toàn bộ Thiên giới, chúng ta cũng không cần che giấu. Đến nay Mộ thượng tiên vẫn chưa thành thân, lại thấy vợ chồng chúng ta ân ái mà ghen tỵ như vậy là chúng ta sai sao? Nếu vậy, ngươi bảo hắn lấy vợ đi. Nếu hắn chê tiên tử Thiên giới không đẹp, ta có thể giới thiệu giúp hắn vài mỹ nhân. Hồ ly mỹ nhân ở Thanh Khâu chúng ta không chỉ có bộ dáng đẹp mà công phu cũng là nhất đẳng”
Nói xong, nàng ghét bỏ nhìn A Sơ. A Sơ không tự giác đưa tay sờ mặt mình, đối diện một mỹ nhân như vậy, nàng có chút chột dạ, vội vàng cãi lại “bộ dáng đẹp tới đâu cũng không quan trọng. Ngươi nói Thanh Khâu các ngươi công phu nhất đẳng, e là không phải như vậy. Chưa từng nghe nói hồ ly Thanh Khâu cùng tiên tử Thiên giới đấu với nhau, sao ngươi dám kết luận Thanh Khâu các ngươi công phu cao?”
Tân Dược sắc mặt cứng đờ, như cố nín cười, cúi đầu thì thầm “thì ra ngây ngô như vậy”. Nàng ngước mắt, khí thế hung ác cũng giảm đi “chuyện ở tụ tiên vừa rồi, chúng ta cứ để nam nhân bọn họ tự giải quyết. Dao Liên tiên tử vẫn nên trở về giúp Mộ thượng tiên cho người yêu đi, nếu vẫn không có ai thích hợp thì ta sẽ giới thiệu cho”
Nàng nói vậy, A Sơ cũng không biết có nên đáp ứng hay không, há miệng mấy lần vẫn không đưa ra được quyết định, giằng co một lát đột nhiên thấy nơi chân trời một đám mây trắng đang phi về phía này, tới gần hơn thì thấy là Mộ Khanh.
A Sơ thầm than không xong rồi, thẫn thờ nhìn hắn, muốn chạy trốn, cả người toát mồ hôi lạnh.
Mộ Khanh hạ mây xuống, đi đến bên cạnh A Sơ, tầm mắt nhìn thoáng qua Tân Dược. Tân Dược mỉm cười khẽ gật đầu chào hắn.
A Sơ rất sốt ruột, không biết nói thế nào, cẩn thận liếc Mộ Khanh một cái.
Bình luận facebook