-
Chương 8: HIỂU LẦM
Mộ Khanh vừa đáp xuống đã hỏi A Sơ “ngươi tới đây làm gì?’
Trước mặt Tân Dược, A Sơ chỉ có thể kiên trì nói “đòi, đòi công đạo?”
Mộ Khanh ngạc nhiên “công đạo gì mà đòi?’
Tân Dược mỉm cười cắt lời “Dao Liên muội muội còn so đo chuyện ở tụ tiên hội, Mộ thượng tiên đả thương tướng công nhà ta nhưng chắc bị kinh hách không ít cho nên Dao Liên muội muội mới tới đây gặp ta đòi công đạo”
A Sơ oán hận. Tân Dược nói vậy, không hề đề cập tới chuyện thành thân của Mộ Khanh, có lẽ do biết hắn tự ti vì chuyện quá khứ
Mộ Khanh nghe vậy, không chút nể mặt lớn tiếng nói với A Sơ “chuyện ở tụ tiên hội, ta với Yêu Hoa đã không còn nhắc tới, ta cũng không có chấn kinh”
Trước mặt tình nhân cũ còn mạnh miệng, ra vẻ tiêu sái sao?A Sơ trong lòng xem thường, ngoài miệng nói ‘vậy ngươi tới tìm nàng làm gì? Ngươi rõ ràng trong lòng không quên được Tân Dược, lúc trước bị Yêu Hoa cướp đi sao giờ ngươi không giành về. Ngày đó sau khi ngươi từ Thanh Khâu trở về thì rầu rĩ không vui, tinh thần ảm đạm, ta biết ngươi vẫn luôn nhớ tới Tân Dược”
Nói tới đây, vừa lúc Yêu Hoa đi tới. Hắn từng bước lảo đảo, phải dựa vào cây đại thụ ngàn năm trước cửa động, ánh mắt tràn ngập sát khí màu đỏ. Tân Dược cũng bị những lời của A Sơ mà giật mình, mở to mắt, há hốc mồm nhìn Mộ Khanh, sắc mặt hồng nhuận chợt đỏ bừng lên, gần như cùng màu với xiêm y trên mình.
Yêu Hoa đi tới, tức giận chỉ tay nói “Mộ Khanh, ngươi ở trên ta ở dưới, Thiên giới thiếu gì tiên nữ tiên tỳ, ngươi không muốn lại xem trọng mỹ mạo của nương tử ta. Tiểu tử ngươi quả là không đơn giản, lòng tham cũng lớn nha”
Tân Dược xấu hổ, rụt rè liếc nhìn trượng phu đang nổi trận lôi đình của mình “Mộ…Mộ thượng tiên, mấy ngày trước ngươi tới đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sao có thể…?”
A Sơ há hốc mồm. Lần trước Mộ Khanh đến Thanh Khâu là lần đầu tiên gặp Tân Dược. Nói cách khác, trước đó bọn họ căn bản không quen biết nhau? Hoặc là, hoặc là Yêu Hoa đáng ghét đã xóa bỏ toàn bộ trí nhớ trước kia của Tân Dược.
Giờ phút này căn bản không kịp nghĩ nhiều, Yêu Hoa sắc mặt hung thần ác sát tiến lên.
Xem ra việc này phần lớn là hiểu lầm. Nếu do mình gây ra, A Sơ cũng không muốn để Mộ Khanh chịu tội với Yêu Hoa. Nàng liền tiến lên ngăn Mộ Khanh lại, hắn không kịp phòng bị liền thối lui hai bước. A Sơ chắn trước mặt hắn nói với Yêu Hoa “ngươi không nên trách thượng tiên, chính ngươi ở tụ tiên hội đã trêu chọc ta trước”
Yêu Hoa thấy vậy liền nhanh chóng thu hồi móng vuốt “ta động thủ động cước là có mục…ah”
Còn chưa nói xong, Yêu Hoa đã hét thảm một tiếng. Tân Dược nhéo lỗ tai hắn, lớn tiếng mắng “hay lắm. Ta vốn không tin nhưng đây là do ngươi chính miệng thừa nhận nha. Thì ra đúng là ở tụ tiên hội ngươi trêu chọc nữ nhân này trước, ngươi còn để lão nương ở trong mắt hay không?khó trách ngươi lại đi một mình, thì ra là có lý do”
Yêu Hoa vừa ôm lỗ tai vừa năn nỉ Tân Dược buông tay nhưng không có hiệu quả liền chỉ tay vào Mộ Khanh phẫn nộ nói “ngươi còn nói ta? Ngươi và hắn là xảy ra chuyện gì?”
Hai người vừa xoay vừa đánh, nói đúng hơn là Tân Dược không chịu buông tay mà áp lên người Yêu Hoa, Yêu Hoa tìm mọi cách tránh né, khóc không ra nước mắt, kêu la om sòm. Mộ Khanh tức giận tiến lên tách hai người ra rồi quay đầu, hung hăng trừng A Sơ.
Thấy Yêu Hoa và Tân Dược đánh nhau, trong lòng A Sơ cũng vô cùng áy náy, tự trách mình trước đó không nghĩ tới hậu quả, bắt gặp ánh mắt bức người của Mộ Khanh, nàng cúi đầu, cắn môi nói “sau khi ngươi từ Thanh Khâu trở về vẫn rầu rĩ không vui, chẳng lẽ không phải bị người trong lòng tổn thương?”
Yêu Hoa thở hồng hộc, nghe nàng nói vậy, sắc mặt đột nhiên hồng lên, liếc sang Tân Dược đang trừng mắt nhìn hắn rồi lại nhìn nhìn Mộ Khanh, lớn tiếng quát “rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cái gì mà người trong lòng, ngày đó hắn tới tìm ta căn bản không có chuyện gì tốt”
Mộ Khanh cũng trách cứ A Sơ “ta đối với Tân Dược không có suy nghĩ không an phận, đối với Yêu Hoa cũng không có cảm giác, ngươi đừng suy đoán lung tung”
Ánh mắt ba người đồng loạt bắn về phía nàng làm A Sơ sợ run, không tự giác mà cúi đầu, không dám nhìn Mộ Khanh, áy náy nói “vừa rồi ta chỉ muốn nhìn trộm một chút, không ngờ bị Tân Dược phát hiện. Là ta nghĩ sai rồi, xin lỗi”
Không khí trầm mặc trong chốc lát, một tiếng thở dài vang lên, Mộ Khanh nói với Yêu Hoa và Tân Dược “hiểu lầm mà thôi, hi vọng các ngươi không để bụng’. Yêu Hoa và Tân Dược trầm mặc không lên tiếng cũng không muốn làm Mộ Khanh khó xử.
Mộ Khanh xoa xoa đầu A Sơ “đi về đi”
A Sơ nhìn hai người như xin lỗi rồi theo Mộ Khanh bước lên đám mây. Ra khỏi Thanh Khâu, nàng mới có chút thở phào nhẹ nhõ, cúi đầu lẩm bẩm “cũng may không có việc gì”
Mộ Khanh cười lạnh “ai nói, Yêu Hoa chắc sẽ phải chịu khổ”
A Sơ nhớ tới cảnh Tân Dược và Yêu Hoa đánh nhau, âm thầm cầu nguyện Yêu Hoa bị đánh không quá khó coi. Coi như Yêu Hoa cũng là một trượng phu tốt, từ đầu tới cuối không có ra tay với Tân Dược, có thể thấy hắn rất trân trọng nàng mà Tân Dược động thủ cũng là vì ghen. Quan hệ của vợ chồng bọn họ thật làm người ta hâm mộ.
Đồng thời nàng cũng biết Tân Dược không phải là nữ tử mà Mộ Khanh và Yêu Hoa tranh giành như Nguyễn Nguyễn nói.
Nghĩ tới đây thì đã tới Đông Lăng điện. Đám mây hạ xuống, Mộ Khanh lạnh lùng nói “sau này nếu không có lệnh của bản tiên, không cho phép ngươi một mình hạ phạm. Nể tình ngươi lần này không cố ý, phạt ngươi bế môn tư quá mười ngày”
A Sơ kinh hãi, đáng thương cầu xin: “Lần này ta biết sai rồi, lần sau không dám nữa, đừng nhốt ta, được không?”
Mộ Khanh chau mày, tức giận nói “ta là chủ tử, ngươi là nha hoàn, ta nói nhốt thì là nhốt”
Phía sau Đông Lăng điện có một cái hang. Mộ Khanh mang A Sơ đến đó rồi thi triển phép thuật trước cửa động, nhất thời toàn bộ trong động đều bị cách ly với ngoài, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình. A Sơ ngơ ngác nhìn cái hang u tối lại nhìn Mộ Khanh lẳng lặng đứng bên ngoài. Mộ Khanh mím môi, ánh mắt còn đen hơn cái hang lại lanh như băng, sau đó xoay người rời đi.
A Sơ ở trong động hai ngày, không ai tới thăm. Nàng nằm trên giường đá, khí lạnh ẩm ướt bức người, thật không thoải mái chút nào.
Nghĩ lại chuyện ở Thanh Khâu, nàng thấy mình đúng là quá nhiều chuyện, nói mà không suy nghĩ hậu quả, làm cho vợ chồng Yêu Hoa bất hòa, làm cho Mộ Khanh tức giận. Tình cũ của Mộ Khanh có liên quan gì tới nàng, cho dù hắn thích ai cũng không dính dáng gì tới nàng, nàng không hiểu rõ tình huống cũng không biết hắn nghĩ gì đã manh động như thế cũng chỉ để thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình. A Sơ càng nghĩ càng thấy hội hận, hung hăng đánh mình một cái lại nhìn cái hang tối đen, cảm thấy Mộ Khanh trừng phạt như vậy vẫn còn nhẹ.
Trước mặt Tân Dược, A Sơ chỉ có thể kiên trì nói “đòi, đòi công đạo?”
Mộ Khanh ngạc nhiên “công đạo gì mà đòi?’
Tân Dược mỉm cười cắt lời “Dao Liên muội muội còn so đo chuyện ở tụ tiên hội, Mộ thượng tiên đả thương tướng công nhà ta nhưng chắc bị kinh hách không ít cho nên Dao Liên muội muội mới tới đây gặp ta đòi công đạo”
A Sơ oán hận. Tân Dược nói vậy, không hề đề cập tới chuyện thành thân của Mộ Khanh, có lẽ do biết hắn tự ti vì chuyện quá khứ
Mộ Khanh nghe vậy, không chút nể mặt lớn tiếng nói với A Sơ “chuyện ở tụ tiên hội, ta với Yêu Hoa đã không còn nhắc tới, ta cũng không có chấn kinh”
Trước mặt tình nhân cũ còn mạnh miệng, ra vẻ tiêu sái sao?A Sơ trong lòng xem thường, ngoài miệng nói ‘vậy ngươi tới tìm nàng làm gì? Ngươi rõ ràng trong lòng không quên được Tân Dược, lúc trước bị Yêu Hoa cướp đi sao giờ ngươi không giành về. Ngày đó sau khi ngươi từ Thanh Khâu trở về thì rầu rĩ không vui, tinh thần ảm đạm, ta biết ngươi vẫn luôn nhớ tới Tân Dược”
Nói tới đây, vừa lúc Yêu Hoa đi tới. Hắn từng bước lảo đảo, phải dựa vào cây đại thụ ngàn năm trước cửa động, ánh mắt tràn ngập sát khí màu đỏ. Tân Dược cũng bị những lời của A Sơ mà giật mình, mở to mắt, há hốc mồm nhìn Mộ Khanh, sắc mặt hồng nhuận chợt đỏ bừng lên, gần như cùng màu với xiêm y trên mình.
Yêu Hoa đi tới, tức giận chỉ tay nói “Mộ Khanh, ngươi ở trên ta ở dưới, Thiên giới thiếu gì tiên nữ tiên tỳ, ngươi không muốn lại xem trọng mỹ mạo của nương tử ta. Tiểu tử ngươi quả là không đơn giản, lòng tham cũng lớn nha”
Tân Dược xấu hổ, rụt rè liếc nhìn trượng phu đang nổi trận lôi đình của mình “Mộ…Mộ thượng tiên, mấy ngày trước ngươi tới đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sao có thể…?”
A Sơ há hốc mồm. Lần trước Mộ Khanh đến Thanh Khâu là lần đầu tiên gặp Tân Dược. Nói cách khác, trước đó bọn họ căn bản không quen biết nhau? Hoặc là, hoặc là Yêu Hoa đáng ghét đã xóa bỏ toàn bộ trí nhớ trước kia của Tân Dược.
Giờ phút này căn bản không kịp nghĩ nhiều, Yêu Hoa sắc mặt hung thần ác sát tiến lên.
Xem ra việc này phần lớn là hiểu lầm. Nếu do mình gây ra, A Sơ cũng không muốn để Mộ Khanh chịu tội với Yêu Hoa. Nàng liền tiến lên ngăn Mộ Khanh lại, hắn không kịp phòng bị liền thối lui hai bước. A Sơ chắn trước mặt hắn nói với Yêu Hoa “ngươi không nên trách thượng tiên, chính ngươi ở tụ tiên hội đã trêu chọc ta trước”
Yêu Hoa thấy vậy liền nhanh chóng thu hồi móng vuốt “ta động thủ động cước là có mục…ah”
Còn chưa nói xong, Yêu Hoa đã hét thảm một tiếng. Tân Dược nhéo lỗ tai hắn, lớn tiếng mắng “hay lắm. Ta vốn không tin nhưng đây là do ngươi chính miệng thừa nhận nha. Thì ra đúng là ở tụ tiên hội ngươi trêu chọc nữ nhân này trước, ngươi còn để lão nương ở trong mắt hay không?khó trách ngươi lại đi một mình, thì ra là có lý do”
Yêu Hoa vừa ôm lỗ tai vừa năn nỉ Tân Dược buông tay nhưng không có hiệu quả liền chỉ tay vào Mộ Khanh phẫn nộ nói “ngươi còn nói ta? Ngươi và hắn là xảy ra chuyện gì?”
Hai người vừa xoay vừa đánh, nói đúng hơn là Tân Dược không chịu buông tay mà áp lên người Yêu Hoa, Yêu Hoa tìm mọi cách tránh né, khóc không ra nước mắt, kêu la om sòm. Mộ Khanh tức giận tiến lên tách hai người ra rồi quay đầu, hung hăng trừng A Sơ.
Thấy Yêu Hoa và Tân Dược đánh nhau, trong lòng A Sơ cũng vô cùng áy náy, tự trách mình trước đó không nghĩ tới hậu quả, bắt gặp ánh mắt bức người của Mộ Khanh, nàng cúi đầu, cắn môi nói “sau khi ngươi từ Thanh Khâu trở về vẫn rầu rĩ không vui, chẳng lẽ không phải bị người trong lòng tổn thương?”
Yêu Hoa thở hồng hộc, nghe nàng nói vậy, sắc mặt đột nhiên hồng lên, liếc sang Tân Dược đang trừng mắt nhìn hắn rồi lại nhìn nhìn Mộ Khanh, lớn tiếng quát “rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cái gì mà người trong lòng, ngày đó hắn tới tìm ta căn bản không có chuyện gì tốt”
Mộ Khanh cũng trách cứ A Sơ “ta đối với Tân Dược không có suy nghĩ không an phận, đối với Yêu Hoa cũng không có cảm giác, ngươi đừng suy đoán lung tung”
Ánh mắt ba người đồng loạt bắn về phía nàng làm A Sơ sợ run, không tự giác mà cúi đầu, không dám nhìn Mộ Khanh, áy náy nói “vừa rồi ta chỉ muốn nhìn trộm một chút, không ngờ bị Tân Dược phát hiện. Là ta nghĩ sai rồi, xin lỗi”
Không khí trầm mặc trong chốc lát, một tiếng thở dài vang lên, Mộ Khanh nói với Yêu Hoa và Tân Dược “hiểu lầm mà thôi, hi vọng các ngươi không để bụng’. Yêu Hoa và Tân Dược trầm mặc không lên tiếng cũng không muốn làm Mộ Khanh khó xử.
Mộ Khanh xoa xoa đầu A Sơ “đi về đi”
A Sơ nhìn hai người như xin lỗi rồi theo Mộ Khanh bước lên đám mây. Ra khỏi Thanh Khâu, nàng mới có chút thở phào nhẹ nhõ, cúi đầu lẩm bẩm “cũng may không có việc gì”
Mộ Khanh cười lạnh “ai nói, Yêu Hoa chắc sẽ phải chịu khổ”
A Sơ nhớ tới cảnh Tân Dược và Yêu Hoa đánh nhau, âm thầm cầu nguyện Yêu Hoa bị đánh không quá khó coi. Coi như Yêu Hoa cũng là một trượng phu tốt, từ đầu tới cuối không có ra tay với Tân Dược, có thể thấy hắn rất trân trọng nàng mà Tân Dược động thủ cũng là vì ghen. Quan hệ của vợ chồng bọn họ thật làm người ta hâm mộ.
Đồng thời nàng cũng biết Tân Dược không phải là nữ tử mà Mộ Khanh và Yêu Hoa tranh giành như Nguyễn Nguyễn nói.
Nghĩ tới đây thì đã tới Đông Lăng điện. Đám mây hạ xuống, Mộ Khanh lạnh lùng nói “sau này nếu không có lệnh của bản tiên, không cho phép ngươi một mình hạ phạm. Nể tình ngươi lần này không cố ý, phạt ngươi bế môn tư quá mười ngày”
A Sơ kinh hãi, đáng thương cầu xin: “Lần này ta biết sai rồi, lần sau không dám nữa, đừng nhốt ta, được không?”
Mộ Khanh chau mày, tức giận nói “ta là chủ tử, ngươi là nha hoàn, ta nói nhốt thì là nhốt”
Phía sau Đông Lăng điện có một cái hang. Mộ Khanh mang A Sơ đến đó rồi thi triển phép thuật trước cửa động, nhất thời toàn bộ trong động đều bị cách ly với ngoài, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình. A Sơ ngơ ngác nhìn cái hang u tối lại nhìn Mộ Khanh lẳng lặng đứng bên ngoài. Mộ Khanh mím môi, ánh mắt còn đen hơn cái hang lại lanh như băng, sau đó xoay người rời đi.
A Sơ ở trong động hai ngày, không ai tới thăm. Nàng nằm trên giường đá, khí lạnh ẩm ướt bức người, thật không thoải mái chút nào.
Nghĩ lại chuyện ở Thanh Khâu, nàng thấy mình đúng là quá nhiều chuyện, nói mà không suy nghĩ hậu quả, làm cho vợ chồng Yêu Hoa bất hòa, làm cho Mộ Khanh tức giận. Tình cũ của Mộ Khanh có liên quan gì tới nàng, cho dù hắn thích ai cũng không dính dáng gì tới nàng, nàng không hiểu rõ tình huống cũng không biết hắn nghĩ gì đã manh động như thế cũng chỉ để thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình. A Sơ càng nghĩ càng thấy hội hận, hung hăng đánh mình một cái lại nhìn cái hang tối đen, cảm thấy Mộ Khanh trừng phạt như vậy vẫn còn nhẹ.
Bình luận facebook