Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 118 SỰ TRANH CHẤP GIỮA AN CHI VÀ DƯƠNG KHOAN
CHƯƠNG 118: SỰ TRANH CHẤP GIỮA AN CHI VÀ DƯƠNG KHOAN
Nhìn Cố Thành Phan cúp điện thoại, thực ra trong lòng An Chi đã biết được phần nào.
Mặc dù biết đấy, nhưng vẫn muốn hỏi về thứ mà mình tò mò.
Cố Thành Phan cúp điện thoại, bước tới trước mặt An Chi, đợi An Chi lên tiếng.
An Chi hỏi: “Là Niko phải không?”
Cố Thành Phan gật đầu: “Ừ!”
An Chi hỏi tiếp: “Cô ấy... có nói bao giờ về không?”
Cố Thành Phan lắc đầu: “Không.”
An Chi hỏi đến vấn đề mà mình muốn biết đáp án nhất: “Nếu như Niko về, anh... định làm thế nào?”
Cố Thành Phan trả lời không chút nghĩ ngợi: “Bây giờ người anh yêu là Trình Ngân Hằng”
Tâm trạng thấp thỏm của An Chi cuối cùng cũng được hạ xuống.
Cố Thành Phan kéo tay An Chi, nói: “An Chi... em phải giúp tôi.”
An Chi hất tay Cố Thành Phan ra, người đàn ông này, rõ ràng là một người quyết đoán nhưng lại cứ luôn lụy tình như thế.
Đây tất nhiên không phải điều mà An Chi muốn nhìn thấy, nhưng... cho dù bản thân không muốn giúp, thì cũng có thể làm gì được đây?
Cuối cùng An Chi đành bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Được rồi, anh muốn em giúp như thế nào?”
Cố Thành Phan bình tĩnh nói: “Đừng nói cho Ngân Hằng biết chuyện trước đây của anh, có được không? Cô ấy nhạy cảm như vậy sẽ không thể chịu nổi những chuyện này đâu, thật đấy, anh không muốn cô ấy biết những chuyện trước đây của anh và Niko, những tổn thương này, mình anh biết là được rồi, anh không muốn cô ấy biết được rằng anh đã từng nghiêm túc yêu người khác thật lòng như vậy.”
An Chi không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu: “Được, em chỉ có thể làm đến mức này thôi, còn những thứ khác thì anh tự xem mà giải quyết, được rồi, em đi trước đây.”
Cố Thành Phan nhìn theo bóng An Chi bước lên xe rời đi, cũng rất bất đắc dĩ, nhưng tất cả những điều này chỉ đơn giản là muốn Trình Ngân Hằng có thể có được hạnh phúc mà thôi.
An Chi tiếp tục lên đường, trong lòng lại nói cả vạn lần câu xin lỗi đối với Trình Ngân Hằng.
Xin lỗi Ngân Hằng, tôi vẫn không thể nói hết mọi chuyện cho cô biết.
Xin lỗi Ngân Hằng, vào lúc này mà tôi lại còn đồng ý cùng Cố Thành Phan lừa cô.
Xin lỗi Ngân Hằng, cô nhất định phải tin rằng tôi mãi đứng về phía cô.
Có những chuyện mà đến Cố Thành Phan cũng không hiểu rõ được, lại có những chuyện, nếu như Cố Thành Phan mà biết rõ có thể sẽ không giống như bây giờ.
Thế nhưng trên đời này làm gì có nếu như, cũng không có giả thiết, chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra.
Cô không muốn tranh luận nhiều mà làm gì, bây giờ cô chỉ muốn đi tìm một người.
Không phải ai khác, đó là Dương Khoan.
Cô gửi một tin nhắn cho Dương Khoan, nội dung: Nhà hàng Tầng 126, không gặp không về, tôi mời cậu ăn combo matcha.
Sau đó, An Chi đặt trước hai suất combo matcha, muộn vậy rồi mà vẫn còn đặt trước được suất ăn, là do lấy trước suất đặt của ngày mai.
An Chi đi xe đến Tầng 126, kiêu hãnh như một nữ vương.
Cô ấy nói với Dương Khoan đang đợi ở cửa: “Đi nào, vào trong thôi.”
Sau khi đi vào, cô nói với phục vụ ở khu gọi đồ: “Hai combo matcha vừa đặt lúc nãy, nhờ cô mang đến chỗ cạnh cửa sổ.”
Sau khi thanh toán, cô bước trên đôi giày cao gót hướng về phía bàn cạnh cửa sổ, với người sợ độ cao như cô, chỉ khi ngồi xuống, mới có thể lặng lẽ ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nếu không e rằng cô đứng cũng không vững.
Dương Khoan thấy vừa mừng vừa lo: “Sao thế? Chị An Chi...sao tự nhiên lại gọi em tới đây?”
An Chi uống một hớp trà sữa, vuốt vuốt cọng tóc, nói: “Dương Khoan, tôi đối với cậu tệ lắm sao?”
Dương Khoan lắc đầu: “Không, chị An Chi đối với em tốt lắm mà!”
An Chi miễn cưỡng cười rồi lắc đầu: “Đừng giả bộ nữa, còn tốt lắm cài gì, chuyện của tôi cậu không nói với Niko à, hả? Tôi thật lòng thật dạ đối với cậu, giới thiệu công việc cho cậu, mua xe mua nhà cho cậu, đều do tôi đáng đời phải không, tôi nói cậu biết, Dương Khoan, nếu biết trước cậu có chuyện gì cũng nói với Niko như thế, dù tôi có đem hết chỗ tiền ấy đi làm từ thiện, tôi cũng không cho cậu một đồng.”
Dương Khoan cúi đầu, công bằng mà nói, anh có thể có ngày hôm nay, trở thành nhân vật có mặt mũi ở thành phố G, phần lớn là do An Chi đổ tiền ra bồi đắp mới có.
Còn Niko...Niko là do hồi còn trẻ có giúp đỡ anh ta, nên anh ta ghi nhớ trong lòng.
Cá và tay gấu không thể lấy hết, nhưng thực sự anh ta không muốn mất đi người bạn như An Chi, tất nhiên, cũng không muốn mất đi người cho mình ấm áp như Niko.
Thật là rối rắm, nhưng biết phải làm sao đây khi mà bản thân đã bước đến nước này, chẳng lẽ... thực sự không thể quay về như lúc trước sao?
Bọn họ đều đối với anh ta rất tốt, còn bản thân anh ta thì sao, cũng tình nguyện làm hốc cây của bọn họ.
Dương Khoan ngẩng đầu lên, hỏi An Chi một chuyện: “Chị An Chi, tại sao? Rốt cuộc là tại sao mà chị không thể vui vẻ làm bạn với chị Niko, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không thể nói cho em biết được?”
An Chi phất tay: “Cậu không cần biết những chuyện ấy, cậu chỉ cần biết, sau này nếu cậu còn dám đem chuyện của tôi nói cho Niko biết, thì giữa chúng ta coi như cắt đứt, xem như chưa từng quen biết.”
Không ngờ nghe được những lời lẽ nặng nề như vậy, Dương Khoan cũng hoảng loạn: “Không không không, chị An Chi... em… em… em sau này sẽ không thế nữa. Nhưng... ngoài chuyện của chị ra, em cũng hy vọng chị không can thiệp vào việc khác.”
Đây cũng là một câu nói thật lòng, không thì anh ta thực sự sẽ rất khó sống, dù sao... anh ta cũng không thể đắc tội với Niko.
An Chi tất nhiên hiểu, cô trước giờ rất nhẫn tâm, nhưng cô cũng nhân từ, không thể nào thực sự bóp chết tất cả mọi khả năng.
An Chi khôn khéo chuyển đề tài: “Vậy... cậu có biết chuyện Niko sắp quay về không?”
Dương Khoan nuốt vội miếng bánh matcha trong miệng, vẻ mặt khó tin trả lời: “Chị nói là Niko sắp về? Là Niko sao? Không thể nào!”
Có kinh ngạc, có nghi hoặc, tất cả những biểu hiện này cho thấy cậu ta không hề biết chuyện này.
An Chi uống một ngụm trà sữa rồi mở miệng nói: “Đúng vậy, cô ấy sắp về rồi, tôi cũng không biết thời gian chính xác, nhưng tôi biết là trong vòng một tuần.”
Dương Khoan cũng uống một ngụm trà nhỏ, vỗ vỗ ngực, hỏi: “Sao chị ấy không nói cho em biết chứ?”
An Chi cũng không biết tại sao, theo lý nói, cậu ta đáng ra phải biết, dù sao... bây giờ Dương Khoan cũng là người Niko tin tưởng nhất.
An Chi chỉ đáp: “chắc muộn chút sẽ nói cho cậu biết thôi! Chúng tôi cũng vừa mới biết!”
“Chúng tôi...” Anh ta nghi hoặc : “Còn ai nữa?”
An Chi đảo mắt: “Còn ai được nữa? Tôi và Cố Thành Phan!”
Dương Khoan buông nĩa xuống, quả nhiên, nếu Niko trở về thì người đàn ông biết chuyện đầu tiên sẽ là Cố Thành Phan, sao mình phải tự chuốc nhục chứ.
Nhìn Cố Thành Phan cúp điện thoại, thực ra trong lòng An Chi đã biết được phần nào.
Mặc dù biết đấy, nhưng vẫn muốn hỏi về thứ mà mình tò mò.
Cố Thành Phan cúp điện thoại, bước tới trước mặt An Chi, đợi An Chi lên tiếng.
An Chi hỏi: “Là Niko phải không?”
Cố Thành Phan gật đầu: “Ừ!”
An Chi hỏi tiếp: “Cô ấy... có nói bao giờ về không?”
Cố Thành Phan lắc đầu: “Không.”
An Chi hỏi đến vấn đề mà mình muốn biết đáp án nhất: “Nếu như Niko về, anh... định làm thế nào?”
Cố Thành Phan trả lời không chút nghĩ ngợi: “Bây giờ người anh yêu là Trình Ngân Hằng”
Tâm trạng thấp thỏm của An Chi cuối cùng cũng được hạ xuống.
Cố Thành Phan kéo tay An Chi, nói: “An Chi... em phải giúp tôi.”
An Chi hất tay Cố Thành Phan ra, người đàn ông này, rõ ràng là một người quyết đoán nhưng lại cứ luôn lụy tình như thế.
Đây tất nhiên không phải điều mà An Chi muốn nhìn thấy, nhưng... cho dù bản thân không muốn giúp, thì cũng có thể làm gì được đây?
Cuối cùng An Chi đành bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Được rồi, anh muốn em giúp như thế nào?”
Cố Thành Phan bình tĩnh nói: “Đừng nói cho Ngân Hằng biết chuyện trước đây của anh, có được không? Cô ấy nhạy cảm như vậy sẽ không thể chịu nổi những chuyện này đâu, thật đấy, anh không muốn cô ấy biết những chuyện trước đây của anh và Niko, những tổn thương này, mình anh biết là được rồi, anh không muốn cô ấy biết được rằng anh đã từng nghiêm túc yêu người khác thật lòng như vậy.”
An Chi không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu: “Được, em chỉ có thể làm đến mức này thôi, còn những thứ khác thì anh tự xem mà giải quyết, được rồi, em đi trước đây.”
Cố Thành Phan nhìn theo bóng An Chi bước lên xe rời đi, cũng rất bất đắc dĩ, nhưng tất cả những điều này chỉ đơn giản là muốn Trình Ngân Hằng có thể có được hạnh phúc mà thôi.
An Chi tiếp tục lên đường, trong lòng lại nói cả vạn lần câu xin lỗi đối với Trình Ngân Hằng.
Xin lỗi Ngân Hằng, tôi vẫn không thể nói hết mọi chuyện cho cô biết.
Xin lỗi Ngân Hằng, vào lúc này mà tôi lại còn đồng ý cùng Cố Thành Phan lừa cô.
Xin lỗi Ngân Hằng, cô nhất định phải tin rằng tôi mãi đứng về phía cô.
Có những chuyện mà đến Cố Thành Phan cũng không hiểu rõ được, lại có những chuyện, nếu như Cố Thành Phan mà biết rõ có thể sẽ không giống như bây giờ.
Thế nhưng trên đời này làm gì có nếu như, cũng không có giả thiết, chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra.
Cô không muốn tranh luận nhiều mà làm gì, bây giờ cô chỉ muốn đi tìm một người.
Không phải ai khác, đó là Dương Khoan.
Cô gửi một tin nhắn cho Dương Khoan, nội dung: Nhà hàng Tầng 126, không gặp không về, tôi mời cậu ăn combo matcha.
Sau đó, An Chi đặt trước hai suất combo matcha, muộn vậy rồi mà vẫn còn đặt trước được suất ăn, là do lấy trước suất đặt của ngày mai.
An Chi đi xe đến Tầng 126, kiêu hãnh như một nữ vương.
Cô ấy nói với Dương Khoan đang đợi ở cửa: “Đi nào, vào trong thôi.”
Sau khi đi vào, cô nói với phục vụ ở khu gọi đồ: “Hai combo matcha vừa đặt lúc nãy, nhờ cô mang đến chỗ cạnh cửa sổ.”
Sau khi thanh toán, cô bước trên đôi giày cao gót hướng về phía bàn cạnh cửa sổ, với người sợ độ cao như cô, chỉ khi ngồi xuống, mới có thể lặng lẽ ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nếu không e rằng cô đứng cũng không vững.
Dương Khoan thấy vừa mừng vừa lo: “Sao thế? Chị An Chi...sao tự nhiên lại gọi em tới đây?”
An Chi uống một hớp trà sữa, vuốt vuốt cọng tóc, nói: “Dương Khoan, tôi đối với cậu tệ lắm sao?”
Dương Khoan lắc đầu: “Không, chị An Chi đối với em tốt lắm mà!”
An Chi miễn cưỡng cười rồi lắc đầu: “Đừng giả bộ nữa, còn tốt lắm cài gì, chuyện của tôi cậu không nói với Niko à, hả? Tôi thật lòng thật dạ đối với cậu, giới thiệu công việc cho cậu, mua xe mua nhà cho cậu, đều do tôi đáng đời phải không, tôi nói cậu biết, Dương Khoan, nếu biết trước cậu có chuyện gì cũng nói với Niko như thế, dù tôi có đem hết chỗ tiền ấy đi làm từ thiện, tôi cũng không cho cậu một đồng.”
Dương Khoan cúi đầu, công bằng mà nói, anh có thể có ngày hôm nay, trở thành nhân vật có mặt mũi ở thành phố G, phần lớn là do An Chi đổ tiền ra bồi đắp mới có.
Còn Niko...Niko là do hồi còn trẻ có giúp đỡ anh ta, nên anh ta ghi nhớ trong lòng.
Cá và tay gấu không thể lấy hết, nhưng thực sự anh ta không muốn mất đi người bạn như An Chi, tất nhiên, cũng không muốn mất đi người cho mình ấm áp như Niko.
Thật là rối rắm, nhưng biết phải làm sao đây khi mà bản thân đã bước đến nước này, chẳng lẽ... thực sự không thể quay về như lúc trước sao?
Bọn họ đều đối với anh ta rất tốt, còn bản thân anh ta thì sao, cũng tình nguyện làm hốc cây của bọn họ.
Dương Khoan ngẩng đầu lên, hỏi An Chi một chuyện: “Chị An Chi, tại sao? Rốt cuộc là tại sao mà chị không thể vui vẻ làm bạn với chị Niko, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không thể nói cho em biết được?”
An Chi phất tay: “Cậu không cần biết những chuyện ấy, cậu chỉ cần biết, sau này nếu cậu còn dám đem chuyện của tôi nói cho Niko biết, thì giữa chúng ta coi như cắt đứt, xem như chưa từng quen biết.”
Không ngờ nghe được những lời lẽ nặng nề như vậy, Dương Khoan cũng hoảng loạn: “Không không không, chị An Chi... em… em… em sau này sẽ không thế nữa. Nhưng... ngoài chuyện của chị ra, em cũng hy vọng chị không can thiệp vào việc khác.”
Đây cũng là một câu nói thật lòng, không thì anh ta thực sự sẽ rất khó sống, dù sao... anh ta cũng không thể đắc tội với Niko.
An Chi tất nhiên hiểu, cô trước giờ rất nhẫn tâm, nhưng cô cũng nhân từ, không thể nào thực sự bóp chết tất cả mọi khả năng.
An Chi khôn khéo chuyển đề tài: “Vậy... cậu có biết chuyện Niko sắp quay về không?”
Dương Khoan nuốt vội miếng bánh matcha trong miệng, vẻ mặt khó tin trả lời: “Chị nói là Niko sắp về? Là Niko sao? Không thể nào!”
Có kinh ngạc, có nghi hoặc, tất cả những biểu hiện này cho thấy cậu ta không hề biết chuyện này.
An Chi uống một ngụm trà sữa rồi mở miệng nói: “Đúng vậy, cô ấy sắp về rồi, tôi cũng không biết thời gian chính xác, nhưng tôi biết là trong vòng một tuần.”
Dương Khoan cũng uống một ngụm trà nhỏ, vỗ vỗ ngực, hỏi: “Sao chị ấy không nói cho em biết chứ?”
An Chi cũng không biết tại sao, theo lý nói, cậu ta đáng ra phải biết, dù sao... bây giờ Dương Khoan cũng là người Niko tin tưởng nhất.
An Chi chỉ đáp: “chắc muộn chút sẽ nói cho cậu biết thôi! Chúng tôi cũng vừa mới biết!”
“Chúng tôi...” Anh ta nghi hoặc : “Còn ai nữa?”
An Chi đảo mắt: “Còn ai được nữa? Tôi và Cố Thành Phan!”
Dương Khoan buông nĩa xuống, quả nhiên, nếu Niko trở về thì người đàn ông biết chuyện đầu tiên sẽ là Cố Thành Phan, sao mình phải tự chuốc nhục chứ.
Bình luận facebook