Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 11 CỐ MAI
CHƯƠNG 11: CỐ MAI
Sau khi Cố Thành Phan nhận được điện thoại thông báo Trình Ngân Hằng gặp chuyện, lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện mà không quan tâm đến việc Cố Mai, chị gái của anh đang đợi ở sân bay.
Nhưng khi anh đẩy cửa phòng bệnh bước vào thì thấy Vu Mạnh đang nắm lấy tay của Trình Ngân Hằng, ngắm nhìn dáng vẻ lúc mê man của cô bằng ánh mắt say đắm: “Ngân Hằng, đừng ngủ, chúng ta vẫn chưa cùng nhau đến núi Tình Nhân mà!” Trong giờ phút này, anh ấy thật sự rất lo lắng, tuy bác sĩ đã nói là thanh kiếm chỉ làm bị thương ngoài da, còn nguyên nhân chính là vì mệt mỏi quá sức, lúc đến tháng cũng không để ý đến sức khỏe, nên mới hôn mê mãi như vậy, nhưng Vu Mạnh vẫn rất sợ hãi, anh ấy sợ người mà mình yêu sẽ rời xa anh ấy.
“Ái chà! Tình yêu của anh Vu thật là sâu nặng, nhưng hình như cũng không cần phải nước mắt lưng tròng mà nắm lấy tay bà xã của tôi như vậy.” Cố Thành Phan cố ý nhấn mạnh vào hai chữ bà xã, tuy Vu Mạnh cảm thấy không vui nhưng anh ấy không muốn Ngân Hằng phải khó xử nên lập tức rời phòng bệnh mà không nói tiếng nào.
Điện thoại của Cố Thành Phan lại vang lên, anh cũng không có cách nào khác nên chỉ đành nghe điện thoại, hơn nữa còn vừa nghe điện thoại vừa vội vã đi đến sân bay. Dù sao thì Cố Mai đã rời khỏi nơi này được hơn năm rồi, anh cũng đã biết là Trình Ngân Hằng không sao nên cũng không quá lo nữa.
Người đầu tiên mà tôi nhìn thấy khi tỉnh lại là Vu Mạnh, anh ấy ngồi ngủ gật ở trên ghế, anh ấy cũng vì thế mà liên tục gật đầu, vô cùng đáng yêu.
Tôi không nhịn được mà bật cười, anh ấy bỗng nhiên tỉnh giấc: “Ngân Hằng, em tỉnh rồi, em có muốn ăn cái gì không?”
Tôi lắc đầu nói: “Điều mà em quan tâm nhất vào lúc này là tại sao thanh kiếm kia lại là thật? Hơn nữa khi diễn viên đóng thế kia đâm em, em thấy cánh tay của cô ấy đang run, mới đầu em cho là vì cô ấy quay phim nên cảm thấy khẩn trương, nhưng bây giờ xem ra có lẽ không phải.”
Vu Mạnh đưa tay lên xoa đầu tôi: “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ điều tra rõ, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Tôi nhìn Vu Mạnh, gật đầu.
Vu Mạnh ơi Vu Mạnh, anh vẫn luôn dịu dàng với em như vậy, nhưng mà em thì lại làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác.
“Không quấy rầy hai người chứ! Bà xã của tôi, còn có... bạn tốt của chị gái tôi.” Cố Thành Phan đẩy cửa bước vào, theo sau là một người đẹp với mái tóc quăn bồng bềnh, chắc là chị gái của anh ấy rồi!
Người nhà họ Cố đều như yêu tinh, dáng đẹp, thần thái tuyệt vời, thế lực cũng rất lớn. Chắc là khi thượng đế sáng tạo ra con người thì hai chữ công bằng vẫn chưa xuất hiện.
Cố Mai mỉm cười một cách rộng lượng: “Vu Mạnh, em đã về rồi.”
Hiển nhiên là chị ta có tình cảm đặc biệt với Vu Mạnh, nhưng Vu Mạnh cũng chỉ gật đầu cho qua.
Sau đó chị ta nói với tôi: “Cô chính là Trình Ngân Hằng, cô chủ của cậu Cố hả, tôi cũng đã xem không ít phim điện ảnh và truyền hình của cô, diễn cũng được đó.”
Vì hiếm khi được người nhà họ Cố khen ngợi, nên tôi cũng cười: “Vậy sao? Cảm ơn vì lời khen, nhưng em vẫn còn cần phải cố gắng hơn nhiều.”
“Vu Mạnh, chúng ta có thể đi ra ngoài để nói chuyện không?” Cố Mai cẩn thận hỏi.
Vu Mạnh do dự một lúc mới gật đầu nói: “Đi thôi!” Lúc anh ấy rời đi cũng không quên giúp tôi chỉnh lại chăn.
Cố Thành Phan ngồi xuống cạnh giường, cúi người xuống rồi hôn lên môi tôi, tôi cố gắng chống cự, tuy tôi hết đến kỳ rồi, nhưng mà: “Anh điên rồi, đây là bệnh viện.”
Anh giống như một đứa bé muốn được ăn kẹo vậy, vừa hôn lên xương quai xanh của tôi vừa nói: “Tôi không quan tâm, nếu như tôi muốn thì tôi nhất định sẽ làm.”
Tôi không chống cự nữa, để mặc cho anh lại gần mình. Anh kéo áo ngực của tôi ra, cởi quần, tung chăn lên, sau đó đè lên người tôi rồi bắt đầu mạnh mẽ tiến vào.
Cố Thành Phan lịch lãm cài lại cúc áo, nói: “Nếu như đã khỏe rồi thì chúng ta về nhà thôi! Bởi vì chị của tôi trở về, nên mẹ tôi nhất định sẽ tổ chức tiệc.”
Anh nói, rồi ném một chiếc túi mua sắm lên trên giường bệnh: “Đây là mẫu mới nhất của Niko, hẳn cũng không tệ lắm.” Anh nói xong liền đi ra ngoài để làm thủ tục xuất viện.
Niko là nhãn hiệu mà tôi thích nhất, hai năm trước, nhà thiết kế trẻ Mễ Ninh Khanh sáng lập ra một nhãn hiệu mang tính quốc tế, và lấy tên tiếng Anh của mình để đặt tên cho nhãn hiệu.
Tôi mở túi mua sắm ra, là mẫu váy dạ hội mới nhất, mẫu thiết kế này có hai màu, là màu đen và màu rượu Champange. Cái mà Cố Thành Phan chọn cho tôi là màu rượu Champange, cao quý mang theo một chút dịu dàng, vô cùng thích hợp để mặc đến buổi tiệc tối hôm nay.
Nhà họ Cố là một dòng họ lớn, tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố G, bữa tiệc cũng sẽ xa hoa không gì sánh nổi. Buổi tiệc được tổ chức tại khu trung tâm sầm uất nhất của thành phố G, cũng chính là ngôi nhà của nhà họ Cố, to lớn mà xa xỉ.
Khi xuống xe, Cố Thành Phan còn cố ý dặn dò tôi: “Mẹ của tôi là người đứng ra tổ chức bữa tiệc này, em là con dâu của nhà họ Cố, nên tốt nhất đừng làm mất mặt của gia đình, có nghe rõ không?”
Tôi gật đầu: “Là nữ diễn viên hàng đầu ở trong nước, tôi có thể làm mất mặt anh được sao?”
Người đầu tiên mà tôi nhìn thấy khi bước vào phòng khách là Vu Mạnh. Có một câu nói rất đúng: Khi bạn thích một ai đó thì hình bóng của người đó sẽ tràn ngập trong trái tim và đôi mắt của bạn, những người khác chỉ là người xa lạ, chỉ có người đó là thân thuộc, không cần phải tìm kiếm.
Vu Mạnh cũng nhìn thấy tôi, anh ấy muốn đi đến thì lại bị Cố Mai kéo đi về hướng ngược lại.
Còn tôi, khoác tay Cố Thành Phan đi mời rượu từng vị khách quan trọng trong buổi tiệc, sau đó trốn vào trong nhà vệ sinh để nghỉ ngơi một chút.
Mười phút sau, tôi đứng dậy, lấy miếng mút đánh phấn và thỏi son ra để trang điểm lại.
Khi tôi đang đánh son thì Cố Mai đi vào. Chị ta chậm rãi rửa tay, nhưng khi tôi chuẩn bị đi ra ngoài thì lại bị chị ta ngăn lại.
Chị ta khẽ nhìn lên: “Tôi chỉ muốn nói mấy câu thôi.”
Tôi ngẩng đầu: “Em xin rửa tai lắng nghe.”
Chị ta khoanh tay trước ngực: “Bây giờ cô là người của nhà họ Cố tôi, hơn nữa còn là người phụ nữ của em trai tôi, nhưng mà... cô lại mắt đi mày lại với người mà tôi yêu, xin hỏi là cô có ý gì vậy?”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Chị yên tâm đi! Em và Vu Mạnh đã chấm dứt từ lâu rồi, còn em và Cố Thành Phan, em không thể nào phản bội anh ấy.”
Cố Mai nhíu mày nói: “Phải vậy không? Tôi khuyên cô, tốt nhất là cô nên nhớ kỹ những lời ngày hôm nay mà cô nói, mặc kệ trước đây cô và Vu Mạnh từng có cái gì, nhưng anh ấy là người mà tôi thích từ khi còn nhỏ, anh ấy cũng chỉ có thể yêu mình tôi thôi.”
Chị ta nói xong lập tức vênh váo rời khỏi nhà vệ sinh.
Tôi nhìn bản thân với vết son bị tô lệch ở trong gương, cảm thấy có hơi khổ sở.
Vì sao có người từ nhỏ đã dễ dàng có được thứ mình muốn như trở bàn tay, còn có người, lại phải hy sinh tình yêu, lòng tự trọng mới có thể giữ lại những thứ mà bản thân quý trọng.
Tôi vỗ nhẹ lên mặt, ngẩng đầu một cách cao quý, rồi lại quay về phòng khách, cho dù như thế nào thì cuộc sống bây giờ của tôi tốt hơn nhiều so với lúc mới đến thành phố G, đáng lẽ tôi phải biết thỏa mãn mới đúng.
Bởi vì công ty có việc nên Cố Thành Phan phải đi trước, anh chỉ gửi cho tôi một tin nhắn để thông báo. Nội dung tin nhắn như sau: Có chuyện phải xử lý, sau khi xử lý xong thì tôi sẽ quay lại.
Nếu tôi nói bản thân không hề để ý thì đó là giả, một bữa tiệc xa hoa như vậy nhưng lại để mình tôi ở lại ứng phó với lời mời rượu của những người khác.
Khi mà tôi không thể uống thêm một ly rượu nào nữa, Vu Mạnh nhận lấy ly rượu của một vị đạo diễn: “Trình Ngân Hằng là nghệ sĩ của công ty tôi, tửu lượng của cô ấy không tốt, để tôi uống thay.”
Anh ấy chỉ nói vài câu đơn giản đã làm cho khá nhiều người rời khỏi. Tôi nhỏ giọng cảm ơn, sau đó rời khỏi phòng khách, đi đến ngồi xuống bên cạnh bể bơi cho tỉnh rượu.
“Trình Ngân Hằng, cô không thấy mất mặt sao.” Lúc mà tôi đang buồn ngủ thì Cố Mai tức giận hùng hổ đi đến.
Tôi vẫn chưa hiểu có chuyện gì: “Chị cả, xin hỏi em lại làm sao rồi?”
“Cô còn mặt mũi mà hỏi sao? Cô dựa vào cái gì mà muốn Vu Mạnh đỡ rượu cho cô?” Đôi mắt xinh đẹp của Cố Mai lúc này vô cùng lạnh lùng, trong khoảng thời gian ngắn tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Chị ta thấy tôi không lên tiếng, lập tức tiến đến đẩy tôi một cái.
“Ào ào... ” Tôi ngã xuống nước, trong đầu lại nhớ đến những lời mà Cố Thành Phan dặn hôm nay: Đừng làm mất mặt! Kết quả là tôi vẫn làm mất mặt.
Tôi nhớ là tôi biết bơi, nhưng vì sao bây giờ tôi lại không động đậy được? Có lẽ là vì bộ váy dạ hội này dài quá, nên trong chốc lát cũng không cử động được, tôi vùng vẫy một lúc rồi cứ thế mà ngất đi.
Hình như là tôi... quên mất chuyện bản thân đã uống rất nhiều rượu.
Khi Cố Thành Phan từ đồn công an trở về thì thấy có rất nhiều người đang đứng xung quanh bể bơi, bởi vì nước trong hồ chưa được xử lý, cho nên những vị quý tộc danh giá này chỉ đứng nhìn để giữ cho quần áo của mình sạch sẽ.
Cố Thành Phan cũng không quan tâm, nhưng khi anh nhìn thấy góc áo quen thuộc, đó là chiếc váy dạ hội mà anh tặng cho Trình Ngân Hằng thì vội vàng chạy đến, cùng Vu Minh nhảy xuống bể bơi.
Anh cố gắng bơi, nhưng Vu Mạnh lại ở gần Trình Ngân Hằng, anh cố hết sức mà cũng chỉ nắm được một góc áo của Trình Ngân Hằng thôi.
Anh đứng bên thành bể bơi, nhìn Vu Mạnh ôm lấy Trình Ngân Hằng, bắt đầu trầm tư: Dựa vào cái gì mà lần nào cũng là Vu Mạnh giành trước? Tại sao lại có nhiều người thích Trình Ngân Hằng, một người phụ nữ coi trọng quyền lực và đồng tiền như vậy? Chẳng lẽ là vì cô xinh đẹp sao? A... không phải chính anh cũng trúng tiếng sét ái tình với khuôn mặt của cô sao?
Anh lại nhanh chóng an ủi bản thân: Đúng vậy, chẳng qua Cố Thành Phan anh chỉ cảm thấy hứng thú với khuôn mặt và thân thể của cô mà thôi.
Tiếng điện thoại rung truyền ra trong túi, là Lệ Lệ gọi điện đến, anh mới hẹn Lệ Lệ gặp mặt ở trong quán ăn tây lúc mười giờ tối nay.
“Alo?”
“Được, tôi đến đây.”
Vu Lệ Lệ đã đến, khi anh lái xe tới nơi thì Vu Lệ Lệ đang nhìn xung quanh đợi anh đến.
“Anh Thành Phan, anh đã đến rồi, Lệ Lệ đợi anh rất lâu rồi!” Vu Lệ Lệ làm nũng.
“Bịch... ” Cố Thành Phan vừa ngồi xuống đã quẳng một chiếc phong bì dày cộp lên mặt bàn: “Mở ra nhìn xem.”
Vu Lệ Lệ có cảm giác bất an, nhưng cô ta vẫn mở phong bì ra.
Là một xấp ảnh dày, cô xem từng tấm từng tấm một, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, xấu xí y như bị táo bón vậy.
Cô ta ngắc ngứ nói: “Anh Thành Phan, em... em... Xin anh đừng nói với cảnh sát được không?”
Cố Thành Phan ngước mắt lên: “Cho tôi một lý do.”
Vu Lệ Lệ nhỏ giọng khóc thút thít: “Em, em cũng là vì thích anh, anh cũng biết là em thích anh mà. Em... em lúc đó là bị ma quỷ ám ảnh nên mới bảo diễn viên đóng thế của mình lấy kiếm thật đâm cô ta bị thương. Nhưng mà... nhưng mà... em đã dặn là không được đâm vào những nơi nguy hiểm. Nếu không... nếu không cô ta cũng không thể chỉ bị thương nhẹ như vậy.”
Ánh mắt của Cố Thành Phan trở nên lạnh lẽo: “Nhưng mà? Nếu không... ? Cô vẫn còn viện cớ cho mình sao, cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm khó cô.”
Vu Lệ Lệ vui vẻ ngẩng đầu lên, Cô Thành Phan nói tiếp: “Tất cả mọi chuyện sẽ do bà xã tôi quyết định. Còn có, sau này mời cô đừng có thích tôi nữa.”
Cố Thành Phan nói xong lập tức lái xe đến bệnh viện, anh muốn gặp Trình Ngân Hằng.
Sau khi Cố Thành Phan nhận được điện thoại thông báo Trình Ngân Hằng gặp chuyện, lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện mà không quan tâm đến việc Cố Mai, chị gái của anh đang đợi ở sân bay.
Nhưng khi anh đẩy cửa phòng bệnh bước vào thì thấy Vu Mạnh đang nắm lấy tay của Trình Ngân Hằng, ngắm nhìn dáng vẻ lúc mê man của cô bằng ánh mắt say đắm: “Ngân Hằng, đừng ngủ, chúng ta vẫn chưa cùng nhau đến núi Tình Nhân mà!” Trong giờ phút này, anh ấy thật sự rất lo lắng, tuy bác sĩ đã nói là thanh kiếm chỉ làm bị thương ngoài da, còn nguyên nhân chính là vì mệt mỏi quá sức, lúc đến tháng cũng không để ý đến sức khỏe, nên mới hôn mê mãi như vậy, nhưng Vu Mạnh vẫn rất sợ hãi, anh ấy sợ người mà mình yêu sẽ rời xa anh ấy.
“Ái chà! Tình yêu của anh Vu thật là sâu nặng, nhưng hình như cũng không cần phải nước mắt lưng tròng mà nắm lấy tay bà xã của tôi như vậy.” Cố Thành Phan cố ý nhấn mạnh vào hai chữ bà xã, tuy Vu Mạnh cảm thấy không vui nhưng anh ấy không muốn Ngân Hằng phải khó xử nên lập tức rời phòng bệnh mà không nói tiếng nào.
Điện thoại của Cố Thành Phan lại vang lên, anh cũng không có cách nào khác nên chỉ đành nghe điện thoại, hơn nữa còn vừa nghe điện thoại vừa vội vã đi đến sân bay. Dù sao thì Cố Mai đã rời khỏi nơi này được hơn năm rồi, anh cũng đã biết là Trình Ngân Hằng không sao nên cũng không quá lo nữa.
Người đầu tiên mà tôi nhìn thấy khi tỉnh lại là Vu Mạnh, anh ấy ngồi ngủ gật ở trên ghế, anh ấy cũng vì thế mà liên tục gật đầu, vô cùng đáng yêu.
Tôi không nhịn được mà bật cười, anh ấy bỗng nhiên tỉnh giấc: “Ngân Hằng, em tỉnh rồi, em có muốn ăn cái gì không?”
Tôi lắc đầu nói: “Điều mà em quan tâm nhất vào lúc này là tại sao thanh kiếm kia lại là thật? Hơn nữa khi diễn viên đóng thế kia đâm em, em thấy cánh tay của cô ấy đang run, mới đầu em cho là vì cô ấy quay phim nên cảm thấy khẩn trương, nhưng bây giờ xem ra có lẽ không phải.”
Vu Mạnh đưa tay lên xoa đầu tôi: “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ điều tra rõ, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Tôi nhìn Vu Mạnh, gật đầu.
Vu Mạnh ơi Vu Mạnh, anh vẫn luôn dịu dàng với em như vậy, nhưng mà em thì lại làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác.
“Không quấy rầy hai người chứ! Bà xã của tôi, còn có... bạn tốt của chị gái tôi.” Cố Thành Phan đẩy cửa bước vào, theo sau là một người đẹp với mái tóc quăn bồng bềnh, chắc là chị gái của anh ấy rồi!
Người nhà họ Cố đều như yêu tinh, dáng đẹp, thần thái tuyệt vời, thế lực cũng rất lớn. Chắc là khi thượng đế sáng tạo ra con người thì hai chữ công bằng vẫn chưa xuất hiện.
Cố Mai mỉm cười một cách rộng lượng: “Vu Mạnh, em đã về rồi.”
Hiển nhiên là chị ta có tình cảm đặc biệt với Vu Mạnh, nhưng Vu Mạnh cũng chỉ gật đầu cho qua.
Sau đó chị ta nói với tôi: “Cô chính là Trình Ngân Hằng, cô chủ của cậu Cố hả, tôi cũng đã xem không ít phim điện ảnh và truyền hình của cô, diễn cũng được đó.”
Vì hiếm khi được người nhà họ Cố khen ngợi, nên tôi cũng cười: “Vậy sao? Cảm ơn vì lời khen, nhưng em vẫn còn cần phải cố gắng hơn nhiều.”
“Vu Mạnh, chúng ta có thể đi ra ngoài để nói chuyện không?” Cố Mai cẩn thận hỏi.
Vu Mạnh do dự một lúc mới gật đầu nói: “Đi thôi!” Lúc anh ấy rời đi cũng không quên giúp tôi chỉnh lại chăn.
Cố Thành Phan ngồi xuống cạnh giường, cúi người xuống rồi hôn lên môi tôi, tôi cố gắng chống cự, tuy tôi hết đến kỳ rồi, nhưng mà: “Anh điên rồi, đây là bệnh viện.”
Anh giống như một đứa bé muốn được ăn kẹo vậy, vừa hôn lên xương quai xanh của tôi vừa nói: “Tôi không quan tâm, nếu như tôi muốn thì tôi nhất định sẽ làm.”
Tôi không chống cự nữa, để mặc cho anh lại gần mình. Anh kéo áo ngực của tôi ra, cởi quần, tung chăn lên, sau đó đè lên người tôi rồi bắt đầu mạnh mẽ tiến vào.
Cố Thành Phan lịch lãm cài lại cúc áo, nói: “Nếu như đã khỏe rồi thì chúng ta về nhà thôi! Bởi vì chị của tôi trở về, nên mẹ tôi nhất định sẽ tổ chức tiệc.”
Anh nói, rồi ném một chiếc túi mua sắm lên trên giường bệnh: “Đây là mẫu mới nhất của Niko, hẳn cũng không tệ lắm.” Anh nói xong liền đi ra ngoài để làm thủ tục xuất viện.
Niko là nhãn hiệu mà tôi thích nhất, hai năm trước, nhà thiết kế trẻ Mễ Ninh Khanh sáng lập ra một nhãn hiệu mang tính quốc tế, và lấy tên tiếng Anh của mình để đặt tên cho nhãn hiệu.
Tôi mở túi mua sắm ra, là mẫu váy dạ hội mới nhất, mẫu thiết kế này có hai màu, là màu đen và màu rượu Champange. Cái mà Cố Thành Phan chọn cho tôi là màu rượu Champange, cao quý mang theo một chút dịu dàng, vô cùng thích hợp để mặc đến buổi tiệc tối hôm nay.
Nhà họ Cố là một dòng họ lớn, tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố G, bữa tiệc cũng sẽ xa hoa không gì sánh nổi. Buổi tiệc được tổ chức tại khu trung tâm sầm uất nhất của thành phố G, cũng chính là ngôi nhà của nhà họ Cố, to lớn mà xa xỉ.
Khi xuống xe, Cố Thành Phan còn cố ý dặn dò tôi: “Mẹ của tôi là người đứng ra tổ chức bữa tiệc này, em là con dâu của nhà họ Cố, nên tốt nhất đừng làm mất mặt của gia đình, có nghe rõ không?”
Tôi gật đầu: “Là nữ diễn viên hàng đầu ở trong nước, tôi có thể làm mất mặt anh được sao?”
Người đầu tiên mà tôi nhìn thấy khi bước vào phòng khách là Vu Mạnh. Có một câu nói rất đúng: Khi bạn thích một ai đó thì hình bóng của người đó sẽ tràn ngập trong trái tim và đôi mắt của bạn, những người khác chỉ là người xa lạ, chỉ có người đó là thân thuộc, không cần phải tìm kiếm.
Vu Mạnh cũng nhìn thấy tôi, anh ấy muốn đi đến thì lại bị Cố Mai kéo đi về hướng ngược lại.
Còn tôi, khoác tay Cố Thành Phan đi mời rượu từng vị khách quan trọng trong buổi tiệc, sau đó trốn vào trong nhà vệ sinh để nghỉ ngơi một chút.
Mười phút sau, tôi đứng dậy, lấy miếng mút đánh phấn và thỏi son ra để trang điểm lại.
Khi tôi đang đánh son thì Cố Mai đi vào. Chị ta chậm rãi rửa tay, nhưng khi tôi chuẩn bị đi ra ngoài thì lại bị chị ta ngăn lại.
Chị ta khẽ nhìn lên: “Tôi chỉ muốn nói mấy câu thôi.”
Tôi ngẩng đầu: “Em xin rửa tai lắng nghe.”
Chị ta khoanh tay trước ngực: “Bây giờ cô là người của nhà họ Cố tôi, hơn nữa còn là người phụ nữ của em trai tôi, nhưng mà... cô lại mắt đi mày lại với người mà tôi yêu, xin hỏi là cô có ý gì vậy?”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Chị yên tâm đi! Em và Vu Mạnh đã chấm dứt từ lâu rồi, còn em và Cố Thành Phan, em không thể nào phản bội anh ấy.”
Cố Mai nhíu mày nói: “Phải vậy không? Tôi khuyên cô, tốt nhất là cô nên nhớ kỹ những lời ngày hôm nay mà cô nói, mặc kệ trước đây cô và Vu Mạnh từng có cái gì, nhưng anh ấy là người mà tôi thích từ khi còn nhỏ, anh ấy cũng chỉ có thể yêu mình tôi thôi.”
Chị ta nói xong lập tức vênh váo rời khỏi nhà vệ sinh.
Tôi nhìn bản thân với vết son bị tô lệch ở trong gương, cảm thấy có hơi khổ sở.
Vì sao có người từ nhỏ đã dễ dàng có được thứ mình muốn như trở bàn tay, còn có người, lại phải hy sinh tình yêu, lòng tự trọng mới có thể giữ lại những thứ mà bản thân quý trọng.
Tôi vỗ nhẹ lên mặt, ngẩng đầu một cách cao quý, rồi lại quay về phòng khách, cho dù như thế nào thì cuộc sống bây giờ của tôi tốt hơn nhiều so với lúc mới đến thành phố G, đáng lẽ tôi phải biết thỏa mãn mới đúng.
Bởi vì công ty có việc nên Cố Thành Phan phải đi trước, anh chỉ gửi cho tôi một tin nhắn để thông báo. Nội dung tin nhắn như sau: Có chuyện phải xử lý, sau khi xử lý xong thì tôi sẽ quay lại.
Nếu tôi nói bản thân không hề để ý thì đó là giả, một bữa tiệc xa hoa như vậy nhưng lại để mình tôi ở lại ứng phó với lời mời rượu của những người khác.
Khi mà tôi không thể uống thêm một ly rượu nào nữa, Vu Mạnh nhận lấy ly rượu của một vị đạo diễn: “Trình Ngân Hằng là nghệ sĩ của công ty tôi, tửu lượng của cô ấy không tốt, để tôi uống thay.”
Anh ấy chỉ nói vài câu đơn giản đã làm cho khá nhiều người rời khỏi. Tôi nhỏ giọng cảm ơn, sau đó rời khỏi phòng khách, đi đến ngồi xuống bên cạnh bể bơi cho tỉnh rượu.
“Trình Ngân Hằng, cô không thấy mất mặt sao.” Lúc mà tôi đang buồn ngủ thì Cố Mai tức giận hùng hổ đi đến.
Tôi vẫn chưa hiểu có chuyện gì: “Chị cả, xin hỏi em lại làm sao rồi?”
“Cô còn mặt mũi mà hỏi sao? Cô dựa vào cái gì mà muốn Vu Mạnh đỡ rượu cho cô?” Đôi mắt xinh đẹp của Cố Mai lúc này vô cùng lạnh lùng, trong khoảng thời gian ngắn tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Chị ta thấy tôi không lên tiếng, lập tức tiến đến đẩy tôi một cái.
“Ào ào... ” Tôi ngã xuống nước, trong đầu lại nhớ đến những lời mà Cố Thành Phan dặn hôm nay: Đừng làm mất mặt! Kết quả là tôi vẫn làm mất mặt.
Tôi nhớ là tôi biết bơi, nhưng vì sao bây giờ tôi lại không động đậy được? Có lẽ là vì bộ váy dạ hội này dài quá, nên trong chốc lát cũng không cử động được, tôi vùng vẫy một lúc rồi cứ thế mà ngất đi.
Hình như là tôi... quên mất chuyện bản thân đã uống rất nhiều rượu.
Khi Cố Thành Phan từ đồn công an trở về thì thấy có rất nhiều người đang đứng xung quanh bể bơi, bởi vì nước trong hồ chưa được xử lý, cho nên những vị quý tộc danh giá này chỉ đứng nhìn để giữ cho quần áo của mình sạch sẽ.
Cố Thành Phan cũng không quan tâm, nhưng khi anh nhìn thấy góc áo quen thuộc, đó là chiếc váy dạ hội mà anh tặng cho Trình Ngân Hằng thì vội vàng chạy đến, cùng Vu Minh nhảy xuống bể bơi.
Anh cố gắng bơi, nhưng Vu Mạnh lại ở gần Trình Ngân Hằng, anh cố hết sức mà cũng chỉ nắm được một góc áo của Trình Ngân Hằng thôi.
Anh đứng bên thành bể bơi, nhìn Vu Mạnh ôm lấy Trình Ngân Hằng, bắt đầu trầm tư: Dựa vào cái gì mà lần nào cũng là Vu Mạnh giành trước? Tại sao lại có nhiều người thích Trình Ngân Hằng, một người phụ nữ coi trọng quyền lực và đồng tiền như vậy? Chẳng lẽ là vì cô xinh đẹp sao? A... không phải chính anh cũng trúng tiếng sét ái tình với khuôn mặt của cô sao?
Anh lại nhanh chóng an ủi bản thân: Đúng vậy, chẳng qua Cố Thành Phan anh chỉ cảm thấy hứng thú với khuôn mặt và thân thể của cô mà thôi.
Tiếng điện thoại rung truyền ra trong túi, là Lệ Lệ gọi điện đến, anh mới hẹn Lệ Lệ gặp mặt ở trong quán ăn tây lúc mười giờ tối nay.
“Alo?”
“Được, tôi đến đây.”
Vu Lệ Lệ đã đến, khi anh lái xe tới nơi thì Vu Lệ Lệ đang nhìn xung quanh đợi anh đến.
“Anh Thành Phan, anh đã đến rồi, Lệ Lệ đợi anh rất lâu rồi!” Vu Lệ Lệ làm nũng.
“Bịch... ” Cố Thành Phan vừa ngồi xuống đã quẳng một chiếc phong bì dày cộp lên mặt bàn: “Mở ra nhìn xem.”
Vu Lệ Lệ có cảm giác bất an, nhưng cô ta vẫn mở phong bì ra.
Là một xấp ảnh dày, cô xem từng tấm từng tấm một, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, xấu xí y như bị táo bón vậy.
Cô ta ngắc ngứ nói: “Anh Thành Phan, em... em... Xin anh đừng nói với cảnh sát được không?”
Cố Thành Phan ngước mắt lên: “Cho tôi một lý do.”
Vu Lệ Lệ nhỏ giọng khóc thút thít: “Em, em cũng là vì thích anh, anh cũng biết là em thích anh mà. Em... em lúc đó là bị ma quỷ ám ảnh nên mới bảo diễn viên đóng thế của mình lấy kiếm thật đâm cô ta bị thương. Nhưng mà... nhưng mà... em đã dặn là không được đâm vào những nơi nguy hiểm. Nếu không... nếu không cô ta cũng không thể chỉ bị thương nhẹ như vậy.”
Ánh mắt của Cố Thành Phan trở nên lạnh lẽo: “Nhưng mà? Nếu không... ? Cô vẫn còn viện cớ cho mình sao, cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm khó cô.”
Vu Lệ Lệ vui vẻ ngẩng đầu lên, Cô Thành Phan nói tiếp: “Tất cả mọi chuyện sẽ do bà xã tôi quyết định. Còn có, sau này mời cô đừng có thích tôi nữa.”
Cố Thành Phan nói xong lập tức lái xe đến bệnh viện, anh muốn gặp Trình Ngân Hằng.
Bình luận facebook