• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thương Vợ Vô Cùng (43 Viewers)

  • CHƯƠNG 127 NIKO TRỞ VỀ

CHƯƠNG 127: NIKO TRỞ VỀ

Sáng sớm hôm sau, An Chi rón ra rón rén dậy, Cố Vũ Thành vẫn ngủ rất say, An Chi cũng không muốn quấy rầy anh ta.

Việc đầu tiên An Chi làm khi dậy chính là đi ra ngoài treo bảng “Hôm nay nghỉ”.

Khóe miệng An Chi khẽ cong lên, trong lòng nghĩ, Cố Vũ Thành vì mình mà gần hai tháng nay đây là lần thứ ba treo bảng “Hôm nay nghỉ” rồi.

Cố Vũ Thành vừa tỉnh, phản ứng đầu tiên chính là sờ vào bên cạnh mình, muốn xem thử An Chi có ở bên cạnh hay không.

Sờ rất lâu không sờ được bóng người nào, vốn dĩ đang mơ màng bỗng tỉnh lại, bật dậy lmột cái nhìn thử, chỗ nào xung quanh còn có chút bóng dáng của An Chi?

Đây chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ của mình thôi sao?

Nhìn ga trải giường dưới người mới lần nữa chắc chắn không phải là giấc mơ.

Cố Vũ Thành đi dép lê đứng dậy đi khắp nơi tìm bóng dáng của An Chi.

Cuối cùng nhìn thấy An Chi ở phía trên lối mòn sân trước.

Cố Vũ Thành lại lần nữa đỏ hốc mắt, anh ta đá bay chiếc dép chạy nhào đến, một tay ôm An Chi vào lòng, ngửi một cách thận trọng mùi hương tóc của An Chi, trong lòng anh ta mới bình ổn lại.

An Chi đầu tiên là kinh ngạc hoảng hốt, ngay sau đó lại cười. Cố Vũ Thành thật giống như một đứa trẻ!

An Chi vuốt ve đầu của Cố Vũ Thành, nhẹ giọng nói: “Sao thế, Cố Vũ Thành… Em chỉ đi ra ngoài một chút, lật bảng một chút thôi, anh có cần đến mức như vậy không?”

Cố Vũ Thành đỡ lấy bả vai của An Chi, nghiêm túc nói: “Làm sao không đến mức vậy được? Em lại còn nói “chỉ” mà thôi, làm anh sợ đến mức mất hết hồn vía rồi, em biết không? Em nói nếu em thật sự rời xa anh, anh phải làm sao?”

An Chi dùng hết sự dịu dàng trước nay chưa từng có, nhẹ nhàng ôm lấy Cố Vũ Thành: “Cố Vũ Thành… anh yên tâm đi, em sẽ không rời xa anh nữa. Sau này anh ở đâu, nơi đó chính là nhà của em.”

Cố Vũ Thành chớp mắt, nghiêm túc hỏi: “An Chi, chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn được không?”

An Chi mở to hai mắt đầy kinh ngạc: “Cố Vũ Thành, không cần phải gấp gáp như vậy chứ!”

Cố Vũ Thành lại nói rất nghiêm túc, không có chút dáng vẻ trêu đùa: “Thật đó, An Chi, chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta hôm nay đi đi! Được không?”

An Chi suy nghĩ một chút nói: “Hôm nay là thứ bảy mà, Cố Vũ Thành, anh hôm nay không phải là bị sốt đó chứ?”

Cố Vũ Thần vỗ lên trán, sau đó nói: “Được, vậy… ngày kia chúng ta liền đi, được không?”

An Chi gật đầu: “Được, em muốn làm một bàn tiệc rượu nhỏ, chỉ muốn mời Ngân Hằng và Cố Thành Phan, còn cả Cố Thanh là được. Được không?”

Cố Vũ Thành cưng chiều gật đầu, sau đó lại hỏi: “Thế nào? Không mời Dương Khoan sao? Hơn nữa… lúc đó Niko có lẽ đã trở về rồi, ngay cả Niko cũng không mời sao?”

An Chi lắc đầu: “Em không muốn, nhưng, đã đến cũng sẽ không chặn ngoài cửa.”

Cố Vũ Thành đột nhiên nhớ ra: “An Chi, em còn nhớ trước đây chúng ta ước định thế nào không? Chúng ta nói rõ là bao một khách sạn, cho mỗi người dân trong thành phố S một cơ hội, lì xì cũng thích thì cho, không thích thì thôi.”

An Chi gật đầu: “Đương nhiên nhớ, còn từng nói cho dù ăn mày đến cũng không thể chặn ở ngoài cửa.”

May mà An Chi vẫn còn nhớ, Cố Vũ Thành nói: “Chi bằng… chúng ta hãy làm theo kế hoạch này đi, em không cảm thấy khá hay sao? Nhưng đặc biệt mời Ngân Hằng, Thiếu Phong, Vu Mạnh, được không? Ồ… còn cả Cố Thành và Tiểu Thư.”

Thật ra An Chi bây giờ không phải là rất quý Tiểu Thư, nhưng cô ấy vẫn gật đầu: “Được!”

Đây chính là hạnh phúc, lúc bình thường ở bên nhau, lúc rầm rộ cũng ở bên nhau.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, một chiếc máy bay từ nước X đến thành phố đã hạ cánh.

Niko bước ra một cách tao nhã đầy khí chất, có không ít người nhận ra cô ta: “Woa… Niko, Niko kìa, trời ơi, Niko, tôi yêu cô, chúng tôi yêu cô.”

Có một người hâm mộ chạy tới, móc giấy bút ra nghiêm túc nói: “Niko, xin hỏi cô có thể giúp tôi ký tên không?”

Mễ Ninh Khanh không muốn làm ầm chuyện mình trở về lên , nhưng giấy bút đều đưa đến rồi, nếu như từ chối, chốc nữa sợ là lại lên trang đầu mặt báo.

Niko nhận lấy giấy bút, ký tên một cách qua quýt.

May mà Jieke mọi lúc mọi nơi sắp xếp kế hoạch B. Biết Niko có thể sẽ bị người ta nhận ra dẫn đến bị bao vây, thế là đã gọi một cuộc điện thoại.

Lập tức liền có người mặc đồng phục an ninh xuất hiện, hộ tống Niko lên xe riêng.

Jieke đưa lịch trình cho Niko, Niko cũng không thèm nhìn một cái, Jieke đã quen từ lâu rồi.

Anh ta bắt đầu nói: “Cô Niko, tiếp sau đây chúng ta sẽ đến căn hộ, buổi tối cô nghỉ ngơi cho khỏe, chỗ này có người biết được chúng ta về nước nên đã gửi đến các loại thư mời. Nếu cô không muốn đi, tôi có thể từ chối tất cả, lịch trình ngày mai của cô, sẽ sắp xếp lại cẩn thận.”

Bảng lịch trình và kể cả những thư mời đó Niko đều trả lại hết cho Jieke, có hơi giận nói: “Lịch trình ngày mai thì ngày mai lại sắp xếp, từ chối hết tất cả những thư mời, còn cần hỏi tôi sao? Những thứ này cậu cũng lôi ra được, rõ ràng lần này tôi về đã không công khai, kết quả vừa trở về đã nhận được nhiều thư mời thế này.”

Jieke cúi đầu xuống, ngoan ngoãn nói: “Vâng, tôi sai rồi, lần sau sẽ sửa đổi.”

Niko cũng biết Jieke theo cô ta nhiều năm như vậy, vẫn luôn tận tâm tận lực, thật không dễ dàng.

Chỉ là, trải qua sự ầm ĩ như ban nãy, tâm trạng vốn dĩ đã không tốt, lại cộng thêm việc bây giờ đã có người biết mình quay về, rất nhiều chuyện không có cách nào tiến hành thuận lợi theo suy nghĩ của mình.

Cô ta yên lặng, không nói thêm gì nữa.

Jieke cũng không nói gì nữa, sự im lặng của Niko chính là sự khoan dung đối với anh ta. Ở bên cạnh cô ta nhiều năm như vậy rồi, điểm nhỏ này anh ta vẫn hiểu rất rõ.

“Đến nơi rồi…” Tài xế riêng cũng bị bầu không khí này làm cho có chút ngại ngùng: “Có thể xuống xe rồi.”

Niko xuống xe sau khi Jieke mở cửa xe cho cô ta, quan sát xung quanh một chút, chỉ là một căn hộ bình thường mà thôi, không có gì để xem.

Nghĩ như vậy, khóe miệng Niko khẽ nhếch lên, xem ra… Cố Thành Phan cũng không đặc biệt chuẩn bị chỗ nào cho người phụ nữ đó!

Bước vào trong căn hộ, chuyện đầu tiên Niko làm chính là gọi điện cho Dương Khoan, dù sao nhiều năm như vậy, Dương Khoan vẫn luôn một lòng một dạ thay mình báo cáo chuyện bên này, đã làm khó anh ta rồi.

Sau khi kết nối điện thoại, Niko cũng không nói gì, nhưng đối phương một thoáng liền đoán được là ai.

Giọng nói của Dương Khoan từ trong ống nghe truyền đến, rất quen thuộc: “A lô… là… Niko sao?”

Mặc dù là câu hỏi, nhưng Niko biết trong lòng Dương Khoan đã chắc chắn là cô gọi điện.

Niko khẽ cười thành tiếng: “Không sai, là em, anh… bây giờ tiện ra ngoài không? Em trở về rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom