Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 136 ĐIỆN THOẠI CỦA DƯƠNG KHOAN
CHƯƠNG 136 : ĐIỆN THOẠI CỦA DƯƠNG KHOAN
Dương Khoan day tay vào hai bên thái dương, quyết định tiếp theo sẽ gọi một cuộc điện thoại.
Bây giờ xem ra, An Chi đã gật đầu đồng ý, vậy thì Cố Vũ Thành chắc chắn cũng sẽ nhận hẹn, nên gửi một tin nhắn là được rồi.
Tin nhắn Dương Khoan gửi là: Chào anh Cố Vũ Thành, hôm nay Niko muốn mời bạn bè tới nhà anh họp mặt, hy vọng anh đồng ý.
Không đợi câu trả lời của Cố Vũ Thành, anh ta gọi điện thoại cho Cố Thanh.
“Alo....” Giọng nói uể oải vang lên, có vẻ như Cố Thanh vẫn đang ngủ.
Dương Khoan vẫn phải lên tiếng: “Xin lỗi....anh Cố Thanh, tôi là Dương Khoan.”
Cố Thanh dường như đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn và trả lời rõ ràng hơn: “Chào anh Dương Khoan, à....anh gọi điện cho tôi có việc gì không vậy?”
Dương Khoan cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng vừa nãy giọng nói còn như đang ngái ngủ bỗng lại thay đổi nhanh đến thế, anh ta nghĩ chắc là Cố Thanh không đoán được rằng mình sẽ gọi điện.
Cố Thanh không nghe thấy câu trả lời, hỏi lại lần nữa: “Alo.... anh gọi điện cho tôi có việc gì vậy?”
Dương Khoan lúc này mới nhớ tới chuyện chính, liền trả lời: “Là thế này, chị gái anh Mễ Ninh Khanh, cũng là Niko, tối nay muốn tổ chức tiệc lại nhà của Cố Vũ Thành, muốn mời anh, anh....”
“Cái gì? Trời ơi....Niko trở về rồi à?” Còn không đợi Dương Khoan nói hết câu Cố Thanh liền mừng rỡ kêu lên: “Tại sao Niko về mà không nói với tôi một câu? Sao anh lại biết?”
Dương Khoan trả lời thực: “Tôi và Niko vừa mới gặp mặt thế nên.....”
“Cái gì?” Cố Thành lại kinh ngạc thêm lần nữa: “Anh đã gặp Niko rồi? Tại sao tôi không biết chứ? Tại sao không gọi tôi?”
Dương Khoan hiểu rồi, tính cách của Cố Thanh giống hệt với An Chi như một đứa trẻ con vậy, không biết nên trả lời câu hỏi của Cố Thanh như thế nào nữa, sợ trả lời rồi thì sẽ lại có một câu hỏi khác được đặt ra.
Cố Thanh lại nóng lòng hỏi: “Này....này... Dương Khoan?! Sao không nói gì thế?”
Dương Khoan bị gọi liên hồi mới giật mình trở lại vấn đề: “Cái này.....vậy tại sao....tôi....”
“Thôi bỏ đi bỏ đi.....” Dương Khoan ấp a ấp úng còn chưa nói hết, một lần nữa lại bị Cố Thanh cắt ngang: “Anh nói cho tôi thời gian lát nữa tự tôi đi gặp và hỏi thẳng chị ấy là được rồi.”
“Được!” Đây chính là câu nói mà Dương Khoan mong chờ: “Tối nay 8 giờ ở nhà của Cố Vũ Thành.”
Cố Thanh trả lời: “Được, tôi biết rồi.”
Dương Khoan nói: “Vậy anh đợi tới lúc đó gặp Niko.....”
“Tút tút....” Tiếng cúp máy vang lên, Dương Khoan tự mình nói nốt câu nói vừa nói còn chưa dứt: “Anh ta tự mình nói với cô ấy nhé!”
Ngồi ngơ người ra trên giường hồi lâu, đột nhiên có người gọi điện tới, là Cố Thanh.
Dương Khoan bắt máy, giọng nói gấp gáp của Cố Thanh vang lên: “Dương Khoan, xin lỗi, vừa nãy anh chưa nói hết tôi đã cúp máy rồi, xin hỏi anh còn có việc gì nữa không?”
Dương Khoan không ngờ Cố Thanh vì chuyện này mà gọi lại, anh ta nói với vẻ áy náy: “Không có chuyện gì, chỉ là.....nếu được thì anh đưa cả Thư tới nhé.”
“Được!” Cố Thanh nói rất vui vẻ: “Còn có việc gì nữa không?”
Dương Khoan trả lời: “Không!”
Cố Thành nói rất nhanh: “Vậy không có việc gì thì tôi tắt máy đây, tạm biệt!”
Dương Khoan cũng đáp lại: “Tạm....”
“Tút tút tút....”
Lần này chữ “biệt” chưa được nói ra thì Cố Thanh đã tắt máy rồi.
Dương Khoan lắc lắc đầu, tính cách này quả thật rất giống với An Chi, đúng là ăn vào máu không sai.
Dương Khoan nghĩ vậy liền cười rồi anh gọi cuộc điện thoại tiếp theo, gọi cho ai đây? Là Cố Thành Phan.
Điều hạnh phúc nhất là mỗi ngày được thức giấc cùng với Cố Thành Phan, rồi cùng nhau làm vệ sinh cá nhân, ....
Tôi làm bữa sáng thì anh ấy đứng bên cạnh giúp, vẫn là món trứng ốp la quen thuộc.
Điện thoại của Dương Khoan gọi tới khi chúng tôi chuẩn bị ăn bữa sáng.
Đúng lúc Cố Thành Phan đang rửa tay nên anh ấy gọi vọng vào: “Ngân Hằng, có điện thoại, em nghe giúp anh với!”
Nếu như biết được nghe cuộc điện thoại này thì cuộc sống của chúng tôi sẽ gặp vô vàn những chuyện không hay thì tôi nhất định sẽ từ chối ngay từ đầu.
Thế nhưng có người nói, việc gì phải tới thì cũng sẽ tới.
Nhưng tôi vẫn luôn cố chấp cho rằng, mọi chuyện xảy ra đều là những bước ngoặt được định sẵn, và cuộc điện thoại này chính là bước ngoặt làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của chúng tôi.
Thế nhưng vào giờ khắc này tôi lại không biết gì cả, tôi cho rằng....đó chỉ là một cuộc điện thoại bình thường như bao cuộc điện thoại khác trước đây.
Tôi cầm điện thoại lên nhìn vài giây, trên màn hình hiện lên hai chữ “Dương Khoan.”
Do dự một lát, tôi bắt máy: “Alo....xin chào!”
Dương Khoan dường như ngây người ra mất vài giây sau đó kịp phản ứng lại nhưng nói với tôi có vẻ do dự: “Xin chào, là cô Cố đúng không?”
Tuy bây giờ chưa quen với cách gọi thế này lắm, nhưng...tôi rất thích được gọi như vậy.
Vì thế mà không chút do dự, tôi trả lời: “Đúng vậy!”
Ngữ khí những lời nói tiếp theo của Dương Khoan không biết vì sao mà dường như đang có chút đắc ý: “Là thế này, ngày hôm qua Niko trở về, cô ấy mời chị và Cố Thành Phan tham gia một bữa tiệc nhỏ tại nhà của Cố Vũ Thành, tám giờ hôm nay, không gặp không về.”
Người ta đã nói tới nước này rồi, hơn nữa, chẳng phải trước đây Cố Thành Phan cũng quen biết với Niko sao? Nếu như tôi từ chối thì chẳng phải người ra sẽ thấy tôi hẹp hòi hay không nể mặt sao?
Hơn nữa....tôi cũng không muốn từ chối, ngược lại tôi rất muốn gặp cái người có tên Niko này, xem rốt cuộc là người thế nào.
Tôi không từ chối mà mỉm cười và trả lời đối phương: “Được, không gặp không về.”
Dương Khoan còn đặc biệt nhắc lại: “Nhờ chị nhất định phải chuyển lời tới anh Cố Thành Phan giúp.”
Tôi không biết tại sao anh ta phải nói thêm câu nói đó, anh ta không tin tưởng tôi sao?
Đương nhiên, tôi không hỏi lại như vậy.
Tôi chỉ nói với anh ta: “Được, tôi sẽ chuyển lời tới anh ấy, chúng tôi sẽ tới.”
Lúc này Dương Khoan mới nói vẻ yên tâm: “Vậy thì....vậy...tôi cúp máy đây.”
Tôi không muốn nói những chuyện xã giao này nên nhanh đáp lại: “Được, tạm biệt!”
Nói xong, tôi cúp máy trước.
Tôi đặt điện thoại xuống, quay người lại, nhìn thấy Cố Thành Phan đang nhìn tôi với ánh mắt không đoán được anh đang nghĩ gì.
Ánh mắt đó rốt cuộc là điều lành hay dữ, trong ánh mắt đó đầy sự nghi hoặc, phức tạp.....đó là ánh mắt có một chút lo lắng.
Tôi nhìn anh, hỏi: “Thành Phan, anh sao vậy?”
Cố Thành Phan lắc đầu cười, sau đó hỏi ngược lại tôi: “Anh không sao, có chuyện gì thế? Là ai gọi điện vậy? Họ nói gì?”
Tôi trả lời với vẻ vui mừng: “Là Dương Khoan, gọi điện mời chúng ta tới tham gia bữa tiệc tại nhà Cố Vũ Thành, tám giờ tối nay, bữa tiệc đón tiếp Niko trở về.”
Qua ánh mắt của Cố Thành Phan tôi có được câu trả lời, anh ấy không muốn đi.
Anh ấy hỏi tôi: “Ngân Hằng....chúng ta....không đi nữa nhé?”
Dương Khoan day tay vào hai bên thái dương, quyết định tiếp theo sẽ gọi một cuộc điện thoại.
Bây giờ xem ra, An Chi đã gật đầu đồng ý, vậy thì Cố Vũ Thành chắc chắn cũng sẽ nhận hẹn, nên gửi một tin nhắn là được rồi.
Tin nhắn Dương Khoan gửi là: Chào anh Cố Vũ Thành, hôm nay Niko muốn mời bạn bè tới nhà anh họp mặt, hy vọng anh đồng ý.
Không đợi câu trả lời của Cố Vũ Thành, anh ta gọi điện thoại cho Cố Thanh.
“Alo....” Giọng nói uể oải vang lên, có vẻ như Cố Thanh vẫn đang ngủ.
Dương Khoan vẫn phải lên tiếng: “Xin lỗi....anh Cố Thanh, tôi là Dương Khoan.”
Cố Thanh dường như đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn và trả lời rõ ràng hơn: “Chào anh Dương Khoan, à....anh gọi điện cho tôi có việc gì không vậy?”
Dương Khoan cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng vừa nãy giọng nói còn như đang ngái ngủ bỗng lại thay đổi nhanh đến thế, anh ta nghĩ chắc là Cố Thanh không đoán được rằng mình sẽ gọi điện.
Cố Thanh không nghe thấy câu trả lời, hỏi lại lần nữa: “Alo.... anh gọi điện cho tôi có việc gì vậy?”
Dương Khoan lúc này mới nhớ tới chuyện chính, liền trả lời: “Là thế này, chị gái anh Mễ Ninh Khanh, cũng là Niko, tối nay muốn tổ chức tiệc lại nhà của Cố Vũ Thành, muốn mời anh, anh....”
“Cái gì? Trời ơi....Niko trở về rồi à?” Còn không đợi Dương Khoan nói hết câu Cố Thanh liền mừng rỡ kêu lên: “Tại sao Niko về mà không nói với tôi một câu? Sao anh lại biết?”
Dương Khoan trả lời thực: “Tôi và Niko vừa mới gặp mặt thế nên.....”
“Cái gì?” Cố Thành lại kinh ngạc thêm lần nữa: “Anh đã gặp Niko rồi? Tại sao tôi không biết chứ? Tại sao không gọi tôi?”
Dương Khoan hiểu rồi, tính cách của Cố Thanh giống hệt với An Chi như một đứa trẻ con vậy, không biết nên trả lời câu hỏi của Cố Thanh như thế nào nữa, sợ trả lời rồi thì sẽ lại có một câu hỏi khác được đặt ra.
Cố Thanh lại nóng lòng hỏi: “Này....này... Dương Khoan?! Sao không nói gì thế?”
Dương Khoan bị gọi liên hồi mới giật mình trở lại vấn đề: “Cái này.....vậy tại sao....tôi....”
“Thôi bỏ đi bỏ đi.....” Dương Khoan ấp a ấp úng còn chưa nói hết, một lần nữa lại bị Cố Thanh cắt ngang: “Anh nói cho tôi thời gian lát nữa tự tôi đi gặp và hỏi thẳng chị ấy là được rồi.”
“Được!” Đây chính là câu nói mà Dương Khoan mong chờ: “Tối nay 8 giờ ở nhà của Cố Vũ Thành.”
Cố Thanh trả lời: “Được, tôi biết rồi.”
Dương Khoan nói: “Vậy anh đợi tới lúc đó gặp Niko.....”
“Tút tút....” Tiếng cúp máy vang lên, Dương Khoan tự mình nói nốt câu nói vừa nói còn chưa dứt: “Anh ta tự mình nói với cô ấy nhé!”
Ngồi ngơ người ra trên giường hồi lâu, đột nhiên có người gọi điện tới, là Cố Thanh.
Dương Khoan bắt máy, giọng nói gấp gáp của Cố Thanh vang lên: “Dương Khoan, xin lỗi, vừa nãy anh chưa nói hết tôi đã cúp máy rồi, xin hỏi anh còn có việc gì nữa không?”
Dương Khoan không ngờ Cố Thanh vì chuyện này mà gọi lại, anh ta nói với vẻ áy náy: “Không có chuyện gì, chỉ là.....nếu được thì anh đưa cả Thư tới nhé.”
“Được!” Cố Thanh nói rất vui vẻ: “Còn có việc gì nữa không?”
Dương Khoan trả lời: “Không!”
Cố Thành nói rất nhanh: “Vậy không có việc gì thì tôi tắt máy đây, tạm biệt!”
Dương Khoan cũng đáp lại: “Tạm....”
“Tút tút tút....”
Lần này chữ “biệt” chưa được nói ra thì Cố Thanh đã tắt máy rồi.
Dương Khoan lắc lắc đầu, tính cách này quả thật rất giống với An Chi, đúng là ăn vào máu không sai.
Dương Khoan nghĩ vậy liền cười rồi anh gọi cuộc điện thoại tiếp theo, gọi cho ai đây? Là Cố Thành Phan.
Điều hạnh phúc nhất là mỗi ngày được thức giấc cùng với Cố Thành Phan, rồi cùng nhau làm vệ sinh cá nhân, ....
Tôi làm bữa sáng thì anh ấy đứng bên cạnh giúp, vẫn là món trứng ốp la quen thuộc.
Điện thoại của Dương Khoan gọi tới khi chúng tôi chuẩn bị ăn bữa sáng.
Đúng lúc Cố Thành Phan đang rửa tay nên anh ấy gọi vọng vào: “Ngân Hằng, có điện thoại, em nghe giúp anh với!”
Nếu như biết được nghe cuộc điện thoại này thì cuộc sống của chúng tôi sẽ gặp vô vàn những chuyện không hay thì tôi nhất định sẽ từ chối ngay từ đầu.
Thế nhưng có người nói, việc gì phải tới thì cũng sẽ tới.
Nhưng tôi vẫn luôn cố chấp cho rằng, mọi chuyện xảy ra đều là những bước ngoặt được định sẵn, và cuộc điện thoại này chính là bước ngoặt làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của chúng tôi.
Thế nhưng vào giờ khắc này tôi lại không biết gì cả, tôi cho rằng....đó chỉ là một cuộc điện thoại bình thường như bao cuộc điện thoại khác trước đây.
Tôi cầm điện thoại lên nhìn vài giây, trên màn hình hiện lên hai chữ “Dương Khoan.”
Do dự một lát, tôi bắt máy: “Alo....xin chào!”
Dương Khoan dường như ngây người ra mất vài giây sau đó kịp phản ứng lại nhưng nói với tôi có vẻ do dự: “Xin chào, là cô Cố đúng không?”
Tuy bây giờ chưa quen với cách gọi thế này lắm, nhưng...tôi rất thích được gọi như vậy.
Vì thế mà không chút do dự, tôi trả lời: “Đúng vậy!”
Ngữ khí những lời nói tiếp theo của Dương Khoan không biết vì sao mà dường như đang có chút đắc ý: “Là thế này, ngày hôm qua Niko trở về, cô ấy mời chị và Cố Thành Phan tham gia một bữa tiệc nhỏ tại nhà của Cố Vũ Thành, tám giờ hôm nay, không gặp không về.”
Người ta đã nói tới nước này rồi, hơn nữa, chẳng phải trước đây Cố Thành Phan cũng quen biết với Niko sao? Nếu như tôi từ chối thì chẳng phải người ra sẽ thấy tôi hẹp hòi hay không nể mặt sao?
Hơn nữa....tôi cũng không muốn từ chối, ngược lại tôi rất muốn gặp cái người có tên Niko này, xem rốt cuộc là người thế nào.
Tôi không từ chối mà mỉm cười và trả lời đối phương: “Được, không gặp không về.”
Dương Khoan còn đặc biệt nhắc lại: “Nhờ chị nhất định phải chuyển lời tới anh Cố Thành Phan giúp.”
Tôi không biết tại sao anh ta phải nói thêm câu nói đó, anh ta không tin tưởng tôi sao?
Đương nhiên, tôi không hỏi lại như vậy.
Tôi chỉ nói với anh ta: “Được, tôi sẽ chuyển lời tới anh ấy, chúng tôi sẽ tới.”
Lúc này Dương Khoan mới nói vẻ yên tâm: “Vậy thì....vậy...tôi cúp máy đây.”
Tôi không muốn nói những chuyện xã giao này nên nhanh đáp lại: “Được, tạm biệt!”
Nói xong, tôi cúp máy trước.
Tôi đặt điện thoại xuống, quay người lại, nhìn thấy Cố Thành Phan đang nhìn tôi với ánh mắt không đoán được anh đang nghĩ gì.
Ánh mắt đó rốt cuộc là điều lành hay dữ, trong ánh mắt đó đầy sự nghi hoặc, phức tạp.....đó là ánh mắt có một chút lo lắng.
Tôi nhìn anh, hỏi: “Thành Phan, anh sao vậy?”
Cố Thành Phan lắc đầu cười, sau đó hỏi ngược lại tôi: “Anh không sao, có chuyện gì thế? Là ai gọi điện vậy? Họ nói gì?”
Tôi trả lời với vẻ vui mừng: “Là Dương Khoan, gọi điện mời chúng ta tới tham gia bữa tiệc tại nhà Cố Vũ Thành, tám giờ tối nay, bữa tiệc đón tiếp Niko trở về.”
Qua ánh mắt của Cố Thành Phan tôi có được câu trả lời, anh ấy không muốn đi.
Anh ấy hỏi tôi: “Ngân Hằng....chúng ta....không đi nữa nhé?”
Bình luận facebook