Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 148 SUY NGHĨ ĐỦ THỨ
CHƯƠNG 148: SUY NGHĨ ĐỦ THỨ
Hình bóng Trình Ngân Hằng và Thư Mỹ cùng nhau rời đi đã khắc sâu vào trong tâm trí của mọi người.
An Chi không cam tâm, mấy cái bạt tai đó là vì sợ Vu Lệ Lệ nhiều lời nói ra quan hệ giữa Cố Thành Phan và Niko trước kia.
Nhưng cuối cùng bản thân lại bị mắng, quả đúng là Niko mà mình không muốn nhìn thấy.
Nhưng điều khiến bản thân không cam tâm nhất chính là Trình Ngân Hằng kéo Thư Mỹ thoải mái rời đi.
Còn Niko thì kinh ngạc, mọi người đều không biết sự lạnh nhạt của Cố Thành Phan là dành cho mình.
Nhưng Trình Ngân Hằng đến thật đúng lúc, lại nói ra những lời độ lượng như thế trước mặt Vu Lệ Lệ, rõ ràng là cục diện của bản thân rất nhỏ bé.
Mọi người chắc là đều biết Cố Thành Phan lạnh nhạt với Trình Ngân Hằng là vì chính bản thân mình?
Vu Lệ Lệ thì sững sờ, ngạc nhiên, sở dĩ nói cô ta sững sờ là vì Trình Ngân Hằng biết Vu Lệ Lệ bị Niko hãm hại,đứng ở góc độ của cô ấy có thể nhìn rõ tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, nhưng…cô ấy không có trách cứ, cũng không cãi nhau, nếu đem ra so sánh thì bản thân giống kẻ điên kỳ quặc.
Còn Cố Vũ Thành thì cảm động, cảm động vì lúc sắp rời đi Trình Ngân Hằng còn giữ thể diện cho mình, suy cho cùng thì cục diện này đều là do Niko quay về, mà người dọn dẹp cục diện lại chính là anh.
Cố Thanh tùy tiện, cẩu thả không biết nguyên do tại sao đành phải như giống như An Chi nhưng cậu không có nhìn thấu đáo bằng cô ta.
Dương Khoan thì đau lòng, đau lòng vì Niko đã sắp xếp tất cả, lúc Trình Ngân Hằng ở đây đã ném đá giấu tay.
Biểu cảm của Vu Mạnh thì cực kỳ khó coi , anh trách bản thân vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây, đem đến phiền phức không đáng có cho Trình Ngân Hằng, điều anh áy náy nhất chính là tay của cô bị thương là do bọn họ cãi nhau mà ra.
Lần cãi nhau này em gái anh- Vu Lệ Lệ chính là đầu sỏ.
Trong lòng Cố Thành Phan rối rắm trăm bề.
Chỉ có anh biết nội tâm của Trình Ngân Hằng nhạy cảm, tinh tế cỡ nào.
Chỉ có anh mới biết cô mong anh đi cùng đến nhường nào.
Thậm chí anh còn có ý nghĩ ích kỷ rằng: Giá như Niko không quay lại thì tốt rồi.
Mọi người đều biết lời hứa lúc trước, nhưng không ai biết cuộc nói chuyện giữa anh và Niko.
Trước khi Vu Lệ Lệ đến, lúc Trình Ngân Hằng và An Chi im lặng nhìn nhau.
Anh đã kéo Niko ra nói một câu mà anh đã cất giữ rất lâu: “Ninh Khanh, xin em đừng nói chuyện trước kia giữa chúng ta trước mặt Ngân Hằng. Em thấy đấy, vì xem “Annie”, mà Ngân Hằng đã suy nghĩ rất nhiều, anh sợ… nếu cô ấy biết chuyện giữa chúng ta, cô ấy sẽ lại nghĩ linh tinh.
Trong nháy mắt, biểu cảm của Niko trở nên cực kỳ khó coi.
Vẫn là cách gọi quen thuộc nhưng lời lẽ lại không dễ nghe chút nào.
Lấy hết dũng cảm, cô ta quyết định nói rõ tâm ý của mình.
Cô nâng gương mặt nhỏ ưa nhìn, nở một nụ cười nhạt, giọng nói êm tai từ từ nói ra lời mà mình đã mong đợi đã lâu: “Anh Thành Phan, chắc là anh biết…em… vẫn luôn thích anh!”
Không biết phải hình dung biểu cảm vặn vẹo trên gương mặt của Cố Thành Phong lúc này thế nào.
Ngạc nhiên có, không tin có, buồn bã có, mà bất lực cũng có.
Cuối cùng, kiên quyết từ chối: “Niko, anh nghĩ em cũng biết rõ anh bây giờ là người đã kết hôn, thật ngại quá.”
Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của Cố Thành Phan, cô ta biết sẽ không còn khả năng nữa nhưng trong lòng vẫn không cam tâm.
Niko bỗng nhiên cười rộ lên, cười một cách kỳ dị: “Anh Thành Phan, anh chắc vẫn nhớ lời thề ước năm 17 tuổi chứ?”
Sao có thể không nhớ, trước mặt An Chi, trước mặt Cố Thanh, anh đã hứa với Niko: “Trừ phi là em không thích anh nếu không anh sẽ không thể nào không thích em được.”
Lúc đàn ông thề thốt, nói ra những lời ngọt ngào êm tai tuyệt đối là nghiêm túc, chỉ là lúc anh ta nói không thích bạn nữa, lúc anh ta nói đã yêu người khác, không còn yêu bạn nữa, không muốn nhớ lại những chuyện đã qua cũng tuyệt đối là nghiêm túc.
Lúc đó, sau khi anh đứng trước mặt Niko nói ra những lời này, cô ta đã trả lời:
“Vậy thì…nếu em thích anh mà anh lại thích người khác thì em nhất định sẽ làm tổn thương người con gái đó, không thấy máu sẽ không ngừng lại, anh không được cản trở chỉ có thể đứng ở một bên quan sát.”
Lúc đó Cố Thành Phan đã gật đầu nói “Ừ”.
Niko lại nói tiếp: “Hơn nữa anh còn phải đáp ứng em hai yêu cầu vô điều kiện.”
Cố Thành Phan vẫn gật đầu: “Ba yêu cầu cũng được, một trăm yêu cầu cũng được.”
Người con trai miệng lúc nào cũng nói đồng ý đó bây giờ đã thành một người đàn ông, hoàn toàn giống với bộ dạng mà anh mong muốn trở thành, nhưng mà…lại vì một người phụ nữ khác mà kỳ kèo mặc cả với cô.
Cố Thành Phong cũng biết trong lòng có chút mắc nợ nên gật đầu đồng ý: “Anh nhớ, tất nhiên là anh nhớ vì thế anh bằng lòng, nhưng…chỉ có thể là một lần anh xắn tay áo đứng một bên quan sát, tuyệt đối không nhúng tay vào.”
Niko gật mạnh đầu: “Được, một lần là đủ rồi.”
Nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trong từ lâu nên trong lòng thầm nghĩ: Được rồi, An Chi và Trình Ngân Hằng vì mình mà xảy ra khúc mắc, thật tốt quá, mình sẽ làm cho khúc mắc này lớn hơn nữa.
Chạy vào đại sảnh, ngắm chuẩn chỗ gồ ghề trên mặt tủ, đẩy mạnh một cái, nhìn thấy máu tươi trên tay, mới mỉm cười hài lòng.
Sau đó nhanh chóng chặn cái bạt tai này cho An Chi, ném vỡ cốc nước.
Đúng vậy, là cô ta cố ý làm cho Trình Ngân Hằng xem, là cô ta muốn để cho cô biết trên khắp thế giới này chỉ có mình cô mà thôi.
Nhưng chỉ có trong lòng cô ta là rõ nhất cô ta mới có một mình.
Người trong phòng hết anh nhìn tôi lại tôi nhìn anh, mãi đến khi ngoài cửa xuất hiện một người.
Là ai?
Mọi người đều ngẩng đầu lên, tưởng là Trình Ngân Hằng, nhưng không ngờ lại là Cố Mai.
Lòng bàn tay chị ta toàn mồ hôi, hôm nay vốn là muốn tìm Cố Vũ Thành bàn bạc xem làm thế nào đễ bản thân dễ dàng sinh em bé, không ngờ được rằng lại có nhiều người trong nhà thế này.
Cố Thành Vũ không nghe điện thoại, chỉ còn cách tự đến đây.
Gần đây khẩu vị của chị ta rất tốt, ăn cũng rất nhiều, nên chị ta muốn tìm anh để nghĩ cách.
Cũng hết cách, người cũng đã đến rồi nhưng không thể nói ra sự tình được.
Cố Mai cười cười, nhìn Niko nói: “Biết em trở về, nên đành thử vận may đến đây, không ngờ thật sự gặp được em, Niko này, đã lâu không gặp.”
Niko cũng không biết vì sao Cố Mai lại đến đây vì mình, nhưng người ta cũng đã nói rồi, bản thân cũng không tiện dây dưa với những chuyện trong quá khứ, huống hồ…cô ta đã tha thứ cho Cố Vũ Thành rồi.
Cô ta cười nhẹ một cái, đáp: “Vâng, chị Cố Mai, đã lâu không gặp.”
Cố Vũ Thành hơn bọn họ mấy tuổi, lo liệu mời mọi người: “Đến đây thì đều là khách, ngồi đi.”
Hình bóng Trình Ngân Hằng và Thư Mỹ cùng nhau rời đi đã khắc sâu vào trong tâm trí của mọi người.
An Chi không cam tâm, mấy cái bạt tai đó là vì sợ Vu Lệ Lệ nhiều lời nói ra quan hệ giữa Cố Thành Phan và Niko trước kia.
Nhưng cuối cùng bản thân lại bị mắng, quả đúng là Niko mà mình không muốn nhìn thấy.
Nhưng điều khiến bản thân không cam tâm nhất chính là Trình Ngân Hằng kéo Thư Mỹ thoải mái rời đi.
Còn Niko thì kinh ngạc, mọi người đều không biết sự lạnh nhạt của Cố Thành Phan là dành cho mình.
Nhưng Trình Ngân Hằng đến thật đúng lúc, lại nói ra những lời độ lượng như thế trước mặt Vu Lệ Lệ, rõ ràng là cục diện của bản thân rất nhỏ bé.
Mọi người chắc là đều biết Cố Thành Phan lạnh nhạt với Trình Ngân Hằng là vì chính bản thân mình?
Vu Lệ Lệ thì sững sờ, ngạc nhiên, sở dĩ nói cô ta sững sờ là vì Trình Ngân Hằng biết Vu Lệ Lệ bị Niko hãm hại,đứng ở góc độ của cô ấy có thể nhìn rõ tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, nhưng…cô ấy không có trách cứ, cũng không cãi nhau, nếu đem ra so sánh thì bản thân giống kẻ điên kỳ quặc.
Còn Cố Vũ Thành thì cảm động, cảm động vì lúc sắp rời đi Trình Ngân Hằng còn giữ thể diện cho mình, suy cho cùng thì cục diện này đều là do Niko quay về, mà người dọn dẹp cục diện lại chính là anh.
Cố Thanh tùy tiện, cẩu thả không biết nguyên do tại sao đành phải như giống như An Chi nhưng cậu không có nhìn thấu đáo bằng cô ta.
Dương Khoan thì đau lòng, đau lòng vì Niko đã sắp xếp tất cả, lúc Trình Ngân Hằng ở đây đã ném đá giấu tay.
Biểu cảm của Vu Mạnh thì cực kỳ khó coi , anh trách bản thân vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây, đem đến phiền phức không đáng có cho Trình Ngân Hằng, điều anh áy náy nhất chính là tay của cô bị thương là do bọn họ cãi nhau mà ra.
Lần cãi nhau này em gái anh- Vu Lệ Lệ chính là đầu sỏ.
Trong lòng Cố Thành Phan rối rắm trăm bề.
Chỉ có anh biết nội tâm của Trình Ngân Hằng nhạy cảm, tinh tế cỡ nào.
Chỉ có anh mới biết cô mong anh đi cùng đến nhường nào.
Thậm chí anh còn có ý nghĩ ích kỷ rằng: Giá như Niko không quay lại thì tốt rồi.
Mọi người đều biết lời hứa lúc trước, nhưng không ai biết cuộc nói chuyện giữa anh và Niko.
Trước khi Vu Lệ Lệ đến, lúc Trình Ngân Hằng và An Chi im lặng nhìn nhau.
Anh đã kéo Niko ra nói một câu mà anh đã cất giữ rất lâu: “Ninh Khanh, xin em đừng nói chuyện trước kia giữa chúng ta trước mặt Ngân Hằng. Em thấy đấy, vì xem “Annie”, mà Ngân Hằng đã suy nghĩ rất nhiều, anh sợ… nếu cô ấy biết chuyện giữa chúng ta, cô ấy sẽ lại nghĩ linh tinh.
Trong nháy mắt, biểu cảm của Niko trở nên cực kỳ khó coi.
Vẫn là cách gọi quen thuộc nhưng lời lẽ lại không dễ nghe chút nào.
Lấy hết dũng cảm, cô ta quyết định nói rõ tâm ý của mình.
Cô nâng gương mặt nhỏ ưa nhìn, nở một nụ cười nhạt, giọng nói êm tai từ từ nói ra lời mà mình đã mong đợi đã lâu: “Anh Thành Phan, chắc là anh biết…em… vẫn luôn thích anh!”
Không biết phải hình dung biểu cảm vặn vẹo trên gương mặt của Cố Thành Phong lúc này thế nào.
Ngạc nhiên có, không tin có, buồn bã có, mà bất lực cũng có.
Cuối cùng, kiên quyết từ chối: “Niko, anh nghĩ em cũng biết rõ anh bây giờ là người đã kết hôn, thật ngại quá.”
Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của Cố Thành Phan, cô ta biết sẽ không còn khả năng nữa nhưng trong lòng vẫn không cam tâm.
Niko bỗng nhiên cười rộ lên, cười một cách kỳ dị: “Anh Thành Phan, anh chắc vẫn nhớ lời thề ước năm 17 tuổi chứ?”
Sao có thể không nhớ, trước mặt An Chi, trước mặt Cố Thanh, anh đã hứa với Niko: “Trừ phi là em không thích anh nếu không anh sẽ không thể nào không thích em được.”
Lúc đàn ông thề thốt, nói ra những lời ngọt ngào êm tai tuyệt đối là nghiêm túc, chỉ là lúc anh ta nói không thích bạn nữa, lúc anh ta nói đã yêu người khác, không còn yêu bạn nữa, không muốn nhớ lại những chuyện đã qua cũng tuyệt đối là nghiêm túc.
Lúc đó, sau khi anh đứng trước mặt Niko nói ra những lời này, cô ta đã trả lời:
“Vậy thì…nếu em thích anh mà anh lại thích người khác thì em nhất định sẽ làm tổn thương người con gái đó, không thấy máu sẽ không ngừng lại, anh không được cản trở chỉ có thể đứng ở một bên quan sát.”
Lúc đó Cố Thành Phan đã gật đầu nói “Ừ”.
Niko lại nói tiếp: “Hơn nữa anh còn phải đáp ứng em hai yêu cầu vô điều kiện.”
Cố Thành Phan vẫn gật đầu: “Ba yêu cầu cũng được, một trăm yêu cầu cũng được.”
Người con trai miệng lúc nào cũng nói đồng ý đó bây giờ đã thành một người đàn ông, hoàn toàn giống với bộ dạng mà anh mong muốn trở thành, nhưng mà…lại vì một người phụ nữ khác mà kỳ kèo mặc cả với cô.
Cố Thành Phong cũng biết trong lòng có chút mắc nợ nên gật đầu đồng ý: “Anh nhớ, tất nhiên là anh nhớ vì thế anh bằng lòng, nhưng…chỉ có thể là một lần anh xắn tay áo đứng một bên quan sát, tuyệt đối không nhúng tay vào.”
Niko gật mạnh đầu: “Được, một lần là đủ rồi.”
Nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trong từ lâu nên trong lòng thầm nghĩ: Được rồi, An Chi và Trình Ngân Hằng vì mình mà xảy ra khúc mắc, thật tốt quá, mình sẽ làm cho khúc mắc này lớn hơn nữa.
Chạy vào đại sảnh, ngắm chuẩn chỗ gồ ghề trên mặt tủ, đẩy mạnh một cái, nhìn thấy máu tươi trên tay, mới mỉm cười hài lòng.
Sau đó nhanh chóng chặn cái bạt tai này cho An Chi, ném vỡ cốc nước.
Đúng vậy, là cô ta cố ý làm cho Trình Ngân Hằng xem, là cô ta muốn để cho cô biết trên khắp thế giới này chỉ có mình cô mà thôi.
Nhưng chỉ có trong lòng cô ta là rõ nhất cô ta mới có một mình.
Người trong phòng hết anh nhìn tôi lại tôi nhìn anh, mãi đến khi ngoài cửa xuất hiện một người.
Là ai?
Mọi người đều ngẩng đầu lên, tưởng là Trình Ngân Hằng, nhưng không ngờ lại là Cố Mai.
Lòng bàn tay chị ta toàn mồ hôi, hôm nay vốn là muốn tìm Cố Vũ Thành bàn bạc xem làm thế nào đễ bản thân dễ dàng sinh em bé, không ngờ được rằng lại có nhiều người trong nhà thế này.
Cố Thành Vũ không nghe điện thoại, chỉ còn cách tự đến đây.
Gần đây khẩu vị của chị ta rất tốt, ăn cũng rất nhiều, nên chị ta muốn tìm anh để nghĩ cách.
Cũng hết cách, người cũng đã đến rồi nhưng không thể nói ra sự tình được.
Cố Mai cười cười, nhìn Niko nói: “Biết em trở về, nên đành thử vận may đến đây, không ngờ thật sự gặp được em, Niko này, đã lâu không gặp.”
Niko cũng không biết vì sao Cố Mai lại đến đây vì mình, nhưng người ta cũng đã nói rồi, bản thân cũng không tiện dây dưa với những chuyện trong quá khứ, huống hồ…cô ta đã tha thứ cho Cố Vũ Thành rồi.
Cô ta cười nhẹ một cái, đáp: “Vâng, chị Cố Mai, đã lâu không gặp.”
Cố Vũ Thành hơn bọn họ mấy tuổi, lo liệu mời mọi người: “Đến đây thì đều là khách, ngồi đi.”
Bình luận facebook