Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 151 CÓ LIÊN QUAN ĐẾN NIKO.Ay
CHƯƠNG 151: CÓ LIÊN QUAN ĐẾN NIKO
An Chi vui vẻ cười nói: “Được rồi, Vu Mạnh, vậy… mọi người đi thong thả nhé, chúng tôi sẽ không tiễn nữa.”
Vu Mạnh gật đầu, dắt Vu Lệ Lệ vẫn còn đang nóng nảy, kéo cả Cố Mai ra khỏi phòng của Cố Vũ Thành.
Cố Vũ Thành nhìn theo bóng lưng của bọn họ đã rời đi, lúc này mới nói với An Chi: “An Chi, anh cần phải giải thích với em, về Cố Mai, anh thực sự không hề có chút tình cảm nào cả.”
An Chi nhìn Cố Vũ Thành đang đấu tranh mãnh liệt, đột nhiên muốn trêu đùa anh ta, mỉm cười hỏi ngược lại: “Thật sao?”
Cố Vũ Thành nghiêm túc gật đầu: “Ừm… thật đấy!”
An Chi đột nhiên cười lớn: “Em tin anh, Cố Vũ Thành.”
Biểu cảm của Cố Vũ Thành trở nên vô cùng nghiêm túc: “An Chi, vậy chúng ta nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải đi đăng ký kết hôn nữa!”
Sắc mặt An Chi đột nhiên tối sầm lại, cô ấy ngây người ra, đã từng nói khi bản thân mình kết hôn thì phải mời Trình Ngân Hằng, nhưng… tình trạng hiện này, làm sao có thể mời được chứ?
Cố Vũ Thành cũng hiểu được suy nghĩ của An Chi, tuy rất muốn được nhanh chóng được sống chung với An Chi, nhanh chóng xác lập quan hệ hôn nhân.
Nhưng… An Chi dù có hấp ta hấp tấp cũng là một cô gái, bản thân không được quyền xem thường cô ấy.
Cố Vũ Thành sờ mũi của An Chi, nói một cách cưng chiều: “An Chi, không sao cả… chúng ta lại tiếp tục chờ!”
An Chi nghe thấy câu này, cong môi làm nũng, ôm lấy Cố Vũ Thành khóc thút thít: “Cố Vũ Thành… anh nói xem, tại sao… tại sao đột nhiên Ngân Hằng lại đối xử với em như vậy?”
Cố Vũ Thành vuốt ve mái tóc đang tung bay của An Chi, nhìn từ tình hình hôm nay có thể thấy rằng, nếu không phải là Cố Thành Phan sau khi xảy ra chuyện đã nói rõ nguyên nhân với anh ta thì có lẽ bản thân anh ta cũng sẽ trách nhầm Trình Ngân Hằng.
Cố Vũ Thành dịu dàng nói: “Hôm nay, Cố Thành Phan đã nói với anh một việc, em có muốn nghe không?”
An Chi lắc đầu: “Em không thèm nghe…” Đột nhiên lại kịp nhớ ra, ngẩng đầu lên hỏi Cố Vũ Thành: “Có phải là liên quan đến Ngân Hằng không?”
Cố Vũ Thành muốn trêu đùa An Chi một chút nên cố ý nói: “Em đoán xem?”
An Chi nói một cách không vui: “Anh mau nói đi!”
Cố Vũ Thành cũng không muốn An Chi thêm buồn lòng, đành từ từ nói: “Hôm nay Cố Thành Phan và Trình Ngân Hằng đi xem phim, tựa đề phim là “Annie” đấy.”
An Chi gần như bừng tỉnh khỏi cơn mê: “Cho nên, ý của anh là, Ngân Hằng tưởng rằng em có quan hệ rất tốt với Niko, còn làm bạn với cô ấy chỉ là tạm bợ thôi sao?”
Cố Vũ Thành gật đầu, nói tiếp: “Cũng vì chuyện này, Cố Thành Phan cho anh biết một cách chắc chắn và bảo anh nói với em, đừng nói với Trình Ngân Hằng về quan hệ trước kia giữa Cố Thành Phan và Niko.”
An Chi gật đầu ra vẻ hiểu ý, nhưng cô ấy lại hơi nghi ngờ: “Tại sao rạp chiếu phim lại chiếu phim của em mà em lại không hề biết gì cả?”
Cố Vũ Thành gõ đầu An Chi, tỏ ra vẻ em không hiểu gì cả sao: “An Chi, em quên rồi ư, lúc đó, tuy đó là bộ phim em làm đạo diễn, nhưng bản quyền của bộ phim đó em lại để Niko đứng tên rồi, hơn nữa… hai người còn có hợp đồng rất rõ ràng nữa kia!”
Lúc này An Chi mới bừng tỉnh: “Cho nên… ý anh muốn nói là đây là do Niko cố ý, cô ấy muốn chia rẽ tụi em phải không.”
Cố Vũ Thành không hề chắc chắn, chỉ trả lời lại: “Đây là suy đoán của cá nhân anh, cụ thể thế nào, em vẫn phải dựa vào chính mình! Nhưng… Niko nếu thực sự muốn đoạt lại những thứ thuộc về cô ta, vậy thì… thế lực không thể xem thường được!”
An Chi trừng mắt nhìn Cố Vũ Thành: “Cái gì mà thuộc về cô ta chứ, tất cả mọi thứ ở đây, đều là do cô ta đã tự từ bỏ, có một số việc, chỉ có em và anh biết, nhưng… có một số việc, chỉ có em biết, đương nhiên em sẽ không thể nói cho anh, anh đừng hỏi tới, em muốn giữ sự tôn trọng đối với cô ấy.”
Cố Vũ Thành gật đầu nói: “Rất tốt, vậy thì… em và Trình Ngân Hằng phải làm sao đây?”
An Chi như đang suy nghĩ điều gì đó: “Lúc đầu… em nghĩ em nên chủ động làm hòa với Ngân Hằng, nhưng Niko lại cố tình gây chia rẽ, vậy thì… em chỉ có thể đành tương kế tựu kế mà thôi.”
Cố Vũ Thành nhíu mày: “Em không sợ Ngân Hằng sẽ giận sao?”
Nghĩ ngợi một lúc, Cố Vũ Thành mới nói theo một cách khác: “Nói một cách khác, em không sợ giữa hai người sẽ có những sứt mẻ sao?”
An Chi lắc đầu một cách khẳng định: “Không sợ, chúng em sẽ không như vậy đâu.”
Tuy không hề biết An Chi lấy đâu ra sự tự tin ấy, nhưng cô ấy đã nói cô ấy không sợ, thì anh cũng chả còn gì để nói nữa.
Cố Vũ Thành ôm lấy cô ấy, khẽ nói nhỏ bên tai: “An Chi, không còn sớm đâu, đi ngủ thôi nào!”
-----
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy một căn phòng một màu đen tối, khẽ khàng vươn tay ra tìm điện thoại của mình, đúng mười hai giờ.
Hôm nay… tôi mất ngủ.
Trong đầu, toàn là Niko. Niko, Niko.
Rốt cuộc là một người như thế nào, mà khiến trái tim tôi lại dậy sóng như vậy, tại sao tôi luôn cảm thấy vô cùng nơm nớp lo sợ.
Tôi rón rén thức dậy, đi chân trần, tìm một gói Marlboro trong ngăn kéo nhỏ ở phòng khách, đây là một bí mật không ai biết.
Đúng, tôi hút thuốc…
Tôi không nghiện thuốc, nhưng… khói thuốc lá làm tôi thấy dễ chịu.
Tôi đã biết hút thuốc lá từ rất lâu rồi, nhưng… tôi vẫn không hề hút trước mặt người khác kể cả bố mẹ tôi.
Biết tôi hút thuốc chỉ có duy nhất một người là Hoàng Linh.
Việc liên quan giữa tôi và chị ấy thì nói mãi cũng không thể kể hết.
Lúc đó tôi vô cùng bất lực nên cố gắng hạ quyết tâm đi tới METOO.
Tiếp đón tôi ư, rất đúng lúc, ngày hôm đó Hoàng Linh lại rảnh rỗi nên đã tiếp đón tôi.
Chị ấy nhìn tôi, một gương mặt với đôi mắt to, đôi mắt đúng là cửa sổ tâm hồn.
Đôi mắt to tròn, lông mi dài, đường nét rõ ràng, ánh mắt sắc sảo.
Chị ấy hỏi tôi: “Tên là gì, từ đâu tới? Mấy tuổi rồi?”
Chị ấy không hỏi tôi bao nhiêu tuổi mà lại hỏi tôi mấy tuổi?
Lúc đó là ngày đầu tiên tôi tới thành phố G.
Trong lòng tôi rất hồi hộp, trả lời lại rất lưu loát: “Trình Ngân Hằng, từ quê lên, 18 tuổi.”
Hoàng Linh tròn xoe mắt, to tới mức cảm giác như nuốt chửng khuôn mặt, sau đó chị ấy rút một điếu thuốc đưa lên miệng rồi hỏi tôi: “Có hút thuốc không?”
Tôi lắc đầu rồi gật đầu rồi lại lắc đầu.
Hoàng Linh phì cười hỏi tôi: “Rốt cuộc… có biết hay không?”
Tôi trả lời một cách bài bản: “Tôi biết, nhưng…ít khi hút.”
Đây là lời nói thật lòng, chỉ cần tìm sự vui vẻ còn lại tôi không hút, nhưng trong cuộc đời 18 năm của tôi, ngoại trừ thi thoảng mẫu thuẫn với bố ra, còn lại thì vô cùng vui vẻ.
Hoàng Linh lại hỏi tôi: “Cô… đồng ý làm tất cả mọi thứ sao?”
Đương nhiên tôi đã chuẩn bị tâm lý về việc sẽ mất trinh, nên quả quyết gật đầu trả lời: “Chuyện gì tôi cũng đồng ý.”
Nhưng sau đó Hoàng Linh không hề bán tôi đi mà còn bảo vệ tôi hết mực.
An Chi vui vẻ cười nói: “Được rồi, Vu Mạnh, vậy… mọi người đi thong thả nhé, chúng tôi sẽ không tiễn nữa.”
Vu Mạnh gật đầu, dắt Vu Lệ Lệ vẫn còn đang nóng nảy, kéo cả Cố Mai ra khỏi phòng của Cố Vũ Thành.
Cố Vũ Thành nhìn theo bóng lưng của bọn họ đã rời đi, lúc này mới nói với An Chi: “An Chi, anh cần phải giải thích với em, về Cố Mai, anh thực sự không hề có chút tình cảm nào cả.”
An Chi nhìn Cố Vũ Thành đang đấu tranh mãnh liệt, đột nhiên muốn trêu đùa anh ta, mỉm cười hỏi ngược lại: “Thật sao?”
Cố Vũ Thành nghiêm túc gật đầu: “Ừm… thật đấy!”
An Chi đột nhiên cười lớn: “Em tin anh, Cố Vũ Thành.”
Biểu cảm của Cố Vũ Thành trở nên vô cùng nghiêm túc: “An Chi, vậy chúng ta nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải đi đăng ký kết hôn nữa!”
Sắc mặt An Chi đột nhiên tối sầm lại, cô ấy ngây người ra, đã từng nói khi bản thân mình kết hôn thì phải mời Trình Ngân Hằng, nhưng… tình trạng hiện này, làm sao có thể mời được chứ?
Cố Vũ Thành cũng hiểu được suy nghĩ của An Chi, tuy rất muốn được nhanh chóng được sống chung với An Chi, nhanh chóng xác lập quan hệ hôn nhân.
Nhưng… An Chi dù có hấp ta hấp tấp cũng là một cô gái, bản thân không được quyền xem thường cô ấy.
Cố Vũ Thành sờ mũi của An Chi, nói một cách cưng chiều: “An Chi, không sao cả… chúng ta lại tiếp tục chờ!”
An Chi nghe thấy câu này, cong môi làm nũng, ôm lấy Cố Vũ Thành khóc thút thít: “Cố Vũ Thành… anh nói xem, tại sao… tại sao đột nhiên Ngân Hằng lại đối xử với em như vậy?”
Cố Vũ Thành vuốt ve mái tóc đang tung bay của An Chi, nhìn từ tình hình hôm nay có thể thấy rằng, nếu không phải là Cố Thành Phan sau khi xảy ra chuyện đã nói rõ nguyên nhân với anh ta thì có lẽ bản thân anh ta cũng sẽ trách nhầm Trình Ngân Hằng.
Cố Vũ Thành dịu dàng nói: “Hôm nay, Cố Thành Phan đã nói với anh một việc, em có muốn nghe không?”
An Chi lắc đầu: “Em không thèm nghe…” Đột nhiên lại kịp nhớ ra, ngẩng đầu lên hỏi Cố Vũ Thành: “Có phải là liên quan đến Ngân Hằng không?”
Cố Vũ Thành muốn trêu đùa An Chi một chút nên cố ý nói: “Em đoán xem?”
An Chi nói một cách không vui: “Anh mau nói đi!”
Cố Vũ Thành cũng không muốn An Chi thêm buồn lòng, đành từ từ nói: “Hôm nay Cố Thành Phan và Trình Ngân Hằng đi xem phim, tựa đề phim là “Annie” đấy.”
An Chi gần như bừng tỉnh khỏi cơn mê: “Cho nên, ý của anh là, Ngân Hằng tưởng rằng em có quan hệ rất tốt với Niko, còn làm bạn với cô ấy chỉ là tạm bợ thôi sao?”
Cố Vũ Thành gật đầu, nói tiếp: “Cũng vì chuyện này, Cố Thành Phan cho anh biết một cách chắc chắn và bảo anh nói với em, đừng nói với Trình Ngân Hằng về quan hệ trước kia giữa Cố Thành Phan và Niko.”
An Chi gật đầu ra vẻ hiểu ý, nhưng cô ấy lại hơi nghi ngờ: “Tại sao rạp chiếu phim lại chiếu phim của em mà em lại không hề biết gì cả?”
Cố Vũ Thành gõ đầu An Chi, tỏ ra vẻ em không hiểu gì cả sao: “An Chi, em quên rồi ư, lúc đó, tuy đó là bộ phim em làm đạo diễn, nhưng bản quyền của bộ phim đó em lại để Niko đứng tên rồi, hơn nữa… hai người còn có hợp đồng rất rõ ràng nữa kia!”
Lúc này An Chi mới bừng tỉnh: “Cho nên… ý anh muốn nói là đây là do Niko cố ý, cô ấy muốn chia rẽ tụi em phải không.”
Cố Vũ Thành không hề chắc chắn, chỉ trả lời lại: “Đây là suy đoán của cá nhân anh, cụ thể thế nào, em vẫn phải dựa vào chính mình! Nhưng… Niko nếu thực sự muốn đoạt lại những thứ thuộc về cô ta, vậy thì… thế lực không thể xem thường được!”
An Chi trừng mắt nhìn Cố Vũ Thành: “Cái gì mà thuộc về cô ta chứ, tất cả mọi thứ ở đây, đều là do cô ta đã tự từ bỏ, có một số việc, chỉ có em và anh biết, nhưng… có một số việc, chỉ có em biết, đương nhiên em sẽ không thể nói cho anh, anh đừng hỏi tới, em muốn giữ sự tôn trọng đối với cô ấy.”
Cố Vũ Thành gật đầu nói: “Rất tốt, vậy thì… em và Trình Ngân Hằng phải làm sao đây?”
An Chi như đang suy nghĩ điều gì đó: “Lúc đầu… em nghĩ em nên chủ động làm hòa với Ngân Hằng, nhưng Niko lại cố tình gây chia rẽ, vậy thì… em chỉ có thể đành tương kế tựu kế mà thôi.”
Cố Vũ Thành nhíu mày: “Em không sợ Ngân Hằng sẽ giận sao?”
Nghĩ ngợi một lúc, Cố Vũ Thành mới nói theo một cách khác: “Nói một cách khác, em không sợ giữa hai người sẽ có những sứt mẻ sao?”
An Chi lắc đầu một cách khẳng định: “Không sợ, chúng em sẽ không như vậy đâu.”
Tuy không hề biết An Chi lấy đâu ra sự tự tin ấy, nhưng cô ấy đã nói cô ấy không sợ, thì anh cũng chả còn gì để nói nữa.
Cố Vũ Thành ôm lấy cô ấy, khẽ nói nhỏ bên tai: “An Chi, không còn sớm đâu, đi ngủ thôi nào!”
-----
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy một căn phòng một màu đen tối, khẽ khàng vươn tay ra tìm điện thoại của mình, đúng mười hai giờ.
Hôm nay… tôi mất ngủ.
Trong đầu, toàn là Niko. Niko, Niko.
Rốt cuộc là một người như thế nào, mà khiến trái tim tôi lại dậy sóng như vậy, tại sao tôi luôn cảm thấy vô cùng nơm nớp lo sợ.
Tôi rón rén thức dậy, đi chân trần, tìm một gói Marlboro trong ngăn kéo nhỏ ở phòng khách, đây là một bí mật không ai biết.
Đúng, tôi hút thuốc…
Tôi không nghiện thuốc, nhưng… khói thuốc lá làm tôi thấy dễ chịu.
Tôi đã biết hút thuốc lá từ rất lâu rồi, nhưng… tôi vẫn không hề hút trước mặt người khác kể cả bố mẹ tôi.
Biết tôi hút thuốc chỉ có duy nhất một người là Hoàng Linh.
Việc liên quan giữa tôi và chị ấy thì nói mãi cũng không thể kể hết.
Lúc đó tôi vô cùng bất lực nên cố gắng hạ quyết tâm đi tới METOO.
Tiếp đón tôi ư, rất đúng lúc, ngày hôm đó Hoàng Linh lại rảnh rỗi nên đã tiếp đón tôi.
Chị ấy nhìn tôi, một gương mặt với đôi mắt to, đôi mắt đúng là cửa sổ tâm hồn.
Đôi mắt to tròn, lông mi dài, đường nét rõ ràng, ánh mắt sắc sảo.
Chị ấy hỏi tôi: “Tên là gì, từ đâu tới? Mấy tuổi rồi?”
Chị ấy không hỏi tôi bao nhiêu tuổi mà lại hỏi tôi mấy tuổi?
Lúc đó là ngày đầu tiên tôi tới thành phố G.
Trong lòng tôi rất hồi hộp, trả lời lại rất lưu loát: “Trình Ngân Hằng, từ quê lên, 18 tuổi.”
Hoàng Linh tròn xoe mắt, to tới mức cảm giác như nuốt chửng khuôn mặt, sau đó chị ấy rút một điếu thuốc đưa lên miệng rồi hỏi tôi: “Có hút thuốc không?”
Tôi lắc đầu rồi gật đầu rồi lại lắc đầu.
Hoàng Linh phì cười hỏi tôi: “Rốt cuộc… có biết hay không?”
Tôi trả lời một cách bài bản: “Tôi biết, nhưng…ít khi hút.”
Đây là lời nói thật lòng, chỉ cần tìm sự vui vẻ còn lại tôi không hút, nhưng trong cuộc đời 18 năm của tôi, ngoại trừ thi thoảng mẫu thuẫn với bố ra, còn lại thì vô cùng vui vẻ.
Hoàng Linh lại hỏi tôi: “Cô… đồng ý làm tất cả mọi thứ sao?”
Đương nhiên tôi đã chuẩn bị tâm lý về việc sẽ mất trinh, nên quả quyết gật đầu trả lời: “Chuyện gì tôi cũng đồng ý.”
Nhưng sau đó Hoàng Linh không hề bán tôi đi mà còn bảo vệ tôi hết mực.
Bình luận facebook