Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 6 DO DỰ
CHƯƠNG 6: DO DỰ
Tôi dùng hai tay che mắt anh, đột nhiên có chút hối hận.
Đột nhiên nghĩ, bởi vì không muốn rời khỏi giới giải trí, muốn tiếp tục sống tiếp ở nơi rồng cá lẫn lộn đó, mà làm ra loại chuyện như vậy, thật sự được ư?
Động tác của Cố Thành Phan ngừng lại, chậm rãi đi xuống từ trên người tôi, nửa người trên cường tráng lộ ra bên ngoài như trước.
Cả người có chút chán nản ngồi cách đó không xa, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm: “Xảy ra chuyện gì.”
Tôi cười: “Cố Thành Phan, tôi không muốn rời khỏi giới giải trí, tôi không muốn rời khỏi chỗ đó sớm như vậy.”
Tôi cúi đầu, không dám nhìn phản ứng của Cố Thành Phan.
Chắc là, tất cả những cậu ấm nhà giàu đều không hy vọng người phụ nữ của mình sau khi được gả cho mình, còn trà trộn ở nơi khó lường như vậy.
Cố Thành Phan, hẳn là cũng vậy.
“Ai nói, muốn em giải nghệ?” Anh hỏi lại.
Tôi liền ngẩng đầu, nếu tôi không hiểu lầm ý của Cố Thành Phan, ý của anh chắc là đồng ý để tôi ở lại.
“Cố Thành Phan, đây chính là... ý của mẹ anh.”
Cố Thành Phan đột nhiên đứng lên, bước từng bước đến phía tôi, khuôn mặt bí hiểm, mang theo vài phần cảm xúc tôi không đoán ra được.
Ngón tay thon dài lại mang theo hơi lạnh của anh, nâng cằm của tôi lên: “Những chuyện khác em không cần phải xen vào, việc duy nhất em cần phải làm là hầu hạ tôi.”
Bờ môi anh trực tiếp rơi xuống... Tôi kinh ngạc trong giây lát, hai tay liền khoác lên phía sau lưng của anh, kéo nốt những thứ vướng víu trên người anh xuống.
“Cô gái này, em luôn khiến tôi điên cuồng.”
Trong cơ thể, đột nhiên khó chịu, tôi kêu lên một tiếng sợ hãi, rất nhanh liền thích ứng, cậu Cố vẫn như những lần trước đây, đối với loại chuyện này làm không biết mệt.
Buổi tối, tôi bị Cố Thành Phan đánh thức.
Tôi đứng trước gương, nhìn chỗ cổ của mình, vết tích hồng hồng lấm tấm, lông mày khổ não nhíu lại, làm sao đây...
“Sao vậy?” Cố Thành Phan kéo tay tôi từ nơi cổ áo xuống, thấy được vết tích này, lập tức hiểu.
Ánh mắt của anh mang theo vài phần đắc ý, nhíu mày, cắn một miếng thật sâu nơi cổ tôi, tôi hít vào một hơi, Cố Thành Phan mới ngẩng đầu, nhìn kiệt tác của bản thân, hết sức hài lòng.
“Không được che, rất đẹp.”
Đẹp cái gì? Tôi trừng mắt nhìn Cố Thành Phan một cái, anh nắm tay tôi, đi xuống tầng dùng cơm.
“Thành Phan, sao trễ vậy?”
“Mẹ, Ngân Hằng tạm thời không thể rời khỏi giới giải trí, người đại diện hình ảnh cho công ty quốc tế Thượng Viên vẫn cần cô ấy tiếp tục làm.”
Công ty quốc tế Thượng Viên, cũng chính là tập đoàn Cố Thị, mà cô làm người đại diện toàn cầu... Tất cả mọi người từng ngưỡng mộ rằng cơ may này của cô thật tốt.
Vừa ra mắt đã được làm đại diện ở nơi tốt như vậy.
Nhưng không ai biết, phía sau vinh quang này là chuyện tôi và Cố Thành Phan không muốn cho ai biết.
“Biết rồi, vậy thì chờ đến khi hợp đồng kết thúc, giải nghệ cũng không muộn.” Phạm Đình nhã nhặn ăn cơm, đúng là một bà chủ thượng lưu, còn tôi ngồi trên chiếc bàn này, thật giống người ngoài.
Làm sao đi nữa cũng có vẻ không hợp nhau.
“Con tạm thời chưa rời khỏi giới giải trí, vậy chuyện con là con dâu nhà họ Cố, tạm thời giữ bí mật với bên ngoài.”
Xem ra, Phạm Đình thật sự rất chú ý đến thân phận làm diễn viên của cô.
“Con biết rồi.”
Tôi len lén liếc nhìn Cố Thành Phan, thấy anh không có phản ứng, liền thay Cố Thành Phan đồng ý.
“Còn nữa, bên phía bà chủ Vu, tìm thời gian đi giải thích một chút đi.”
Tôi dùng hai tay che mắt anh, đột nhiên có chút hối hận.
Đột nhiên nghĩ, bởi vì không muốn rời khỏi giới giải trí, muốn tiếp tục sống tiếp ở nơi rồng cá lẫn lộn đó, mà làm ra loại chuyện như vậy, thật sự được ư?
Động tác của Cố Thành Phan ngừng lại, chậm rãi đi xuống từ trên người tôi, nửa người trên cường tráng lộ ra bên ngoài như trước.
Cả người có chút chán nản ngồi cách đó không xa, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm: “Xảy ra chuyện gì.”
Tôi cười: “Cố Thành Phan, tôi không muốn rời khỏi giới giải trí, tôi không muốn rời khỏi chỗ đó sớm như vậy.”
Tôi cúi đầu, không dám nhìn phản ứng của Cố Thành Phan.
Chắc là, tất cả những cậu ấm nhà giàu đều không hy vọng người phụ nữ của mình sau khi được gả cho mình, còn trà trộn ở nơi khó lường như vậy.
Cố Thành Phan, hẳn là cũng vậy.
“Ai nói, muốn em giải nghệ?” Anh hỏi lại.
Tôi liền ngẩng đầu, nếu tôi không hiểu lầm ý của Cố Thành Phan, ý của anh chắc là đồng ý để tôi ở lại.
“Cố Thành Phan, đây chính là... ý của mẹ anh.”
Cố Thành Phan đột nhiên đứng lên, bước từng bước đến phía tôi, khuôn mặt bí hiểm, mang theo vài phần cảm xúc tôi không đoán ra được.
Ngón tay thon dài lại mang theo hơi lạnh của anh, nâng cằm của tôi lên: “Những chuyện khác em không cần phải xen vào, việc duy nhất em cần phải làm là hầu hạ tôi.”
Bờ môi anh trực tiếp rơi xuống... Tôi kinh ngạc trong giây lát, hai tay liền khoác lên phía sau lưng của anh, kéo nốt những thứ vướng víu trên người anh xuống.
“Cô gái này, em luôn khiến tôi điên cuồng.”
Trong cơ thể, đột nhiên khó chịu, tôi kêu lên một tiếng sợ hãi, rất nhanh liền thích ứng, cậu Cố vẫn như những lần trước đây, đối với loại chuyện này làm không biết mệt.
Buổi tối, tôi bị Cố Thành Phan đánh thức.
Tôi đứng trước gương, nhìn chỗ cổ của mình, vết tích hồng hồng lấm tấm, lông mày khổ não nhíu lại, làm sao đây...
“Sao vậy?” Cố Thành Phan kéo tay tôi từ nơi cổ áo xuống, thấy được vết tích này, lập tức hiểu.
Ánh mắt của anh mang theo vài phần đắc ý, nhíu mày, cắn một miếng thật sâu nơi cổ tôi, tôi hít vào một hơi, Cố Thành Phan mới ngẩng đầu, nhìn kiệt tác của bản thân, hết sức hài lòng.
“Không được che, rất đẹp.”
Đẹp cái gì? Tôi trừng mắt nhìn Cố Thành Phan một cái, anh nắm tay tôi, đi xuống tầng dùng cơm.
“Thành Phan, sao trễ vậy?”
“Mẹ, Ngân Hằng tạm thời không thể rời khỏi giới giải trí, người đại diện hình ảnh cho công ty quốc tế Thượng Viên vẫn cần cô ấy tiếp tục làm.”
Công ty quốc tế Thượng Viên, cũng chính là tập đoàn Cố Thị, mà cô làm người đại diện toàn cầu... Tất cả mọi người từng ngưỡng mộ rằng cơ may này của cô thật tốt.
Vừa ra mắt đã được làm đại diện ở nơi tốt như vậy.
Nhưng không ai biết, phía sau vinh quang này là chuyện tôi và Cố Thành Phan không muốn cho ai biết.
“Biết rồi, vậy thì chờ đến khi hợp đồng kết thúc, giải nghệ cũng không muộn.” Phạm Đình nhã nhặn ăn cơm, đúng là một bà chủ thượng lưu, còn tôi ngồi trên chiếc bàn này, thật giống người ngoài.
Làm sao đi nữa cũng có vẻ không hợp nhau.
“Con tạm thời chưa rời khỏi giới giải trí, vậy chuyện con là con dâu nhà họ Cố, tạm thời giữ bí mật với bên ngoài.”
Xem ra, Phạm Đình thật sự rất chú ý đến thân phận làm diễn viên của cô.
“Con biết rồi.”
Tôi len lén liếc nhìn Cố Thành Phan, thấy anh không có phản ứng, liền thay Cố Thành Phan đồng ý.
“Còn nữa, bên phía bà chủ Vu, tìm thời gian đi giải thích một chút đi.”
Bình luận facebook