• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thương Vợ Vô Cùng (20 Viewers)

  • CHƯƠNG 69 THỔ LỘ TÌNH CẢM VỚI AN CHI

CHƯƠNG 69: THỔ LỘ TÌNH CẢM VỚI AN CHI

Buổi tối của mùa thu đến tương đối sớm, người dân ở thành phố G lại nổi tiếng yêu thích cuộc sống về đêm. Pub, Club, quán bar, là những nơi được hoan nghênh nhất ở nơi đây. Rất nhiều người ban ngày cố gắng làm việc chăm chỉ, kiếm được vài đồng tiền mồ hôi nước mắt, đêm đến lại chạy tới mấy chỗ này tiêu xài như nước. Ngay lúc này, ba người chúng tôi đang ở trên đường vội vã đi ăn cơm, không ai mở miệng nói câu nào. Cuối cùng không cần An Chi lên tiếng, Dương Khoan đã tự biết lái xe đến tòa nhà thương mại Tinh Tú cao một trăm hai mươi tám tầng, hơn hai mươi tầng so với tầng cao nhất của Thượng Viên Bách Hóa. Tôi ngẩng đầu quan sát đỉnh của tòa nhà trước mặt mà cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Đây chính là tòa nhà thương mại Tinh Tú trong truyền thuyết đó, chỉ có những nhân vật nổi tiếng lẫy lừng của thành phố G mới có thể đi tới tầng cao nhất của tòa nhà này. An Chi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh ngạc há hốc miệng không hề che giấu của tôi, nói: “Được rồi, không có chỗ nào trong thành phố G mà nhà họ Cố không vào được cả. Cô chỉ cần hưởng thụ là được.”

Tôi không thể che giấu nổi sự ngạc nhiên của mình, không ngờ cô ấy lại dẫn tôi đến đây ngắm sao. Tuy tôi đã không ít lần đi trên thảm đỏ, giải thưởng của phim điện ảnh và truyền hình cũng không thiếu, danh tiếng coi như không nhỏ. Nhưng… có một vài thứ bẩm sinh mới có, cũng như có những chỗ không phải muốn là có thể đi được. Danh tiếng, thế lực, gia đình, bối cảnh, tướng mạo, không hề thiếu thứ nào mới có thể đạt được mục đích. Thật bất công biết bao khi mà có vài người sinh ra đã được định trước số phận, lại cũng thật công bằng khi mặc dù họ sinh ra trong gia đình có hoàn cảnh cực tốt, nhưng nếu họ không cố gắng thì sẽ không thể thành công. Hơn nữa cũng thật bất hạnh khi tôi tới thành phố G gặp phải đám người kiêu ngạo của nhà họ Cố mà so với họ tôi chỉ thấp bé như hạt bụi mà thôi, nhưng cũng thật may mắn khi tôi được Cố Thành Phan và An Chi chấp nhận, dẫn đến một nơi mà từ trước tới giờ tôi không dám nghĩ đến. An Chi nhìn tôi chằm chằm thật lâu, ngay sau đó liền quay đầu nói với Dương Khoan: “Được rồi, anh chờ ở chỗ này đi, tôi và Ngân Hằng đi ăn cơm đây.”

Anh ta bất đắc dĩ buông tay, hỏi: “Tôi còn có cách nào khác sao? Cô chủ An Chi đã coi tôi là tài xế đưa đón thì tôi chỉ đành đợi ở đây vậy.” Cô ấy trừng mắt liếc nhìn anh ta, nói: “Được rồi, không để anh chết đói đâu. Cứ chờ ở đó đi.” Nói xong, cô ấy cũng không quan tâm anh ta có trả lời hay không, chỉ lôi kéo tôi lên tầng cao nhất của tòa nhà thương mại. Tôi cảm thấy có chút nghi hoặc, mặc dù dường như anh ta tỏ vẻ không thích An Chi, trong giọng cũng đều là không hài lòng với cô ấy, thậm chí chỉ đùa một chút cũng có thể chọc cho một người tùy tiện như cô ấy tức giận. Tôi quả thực vẫn chưa hiểu rõ, nếu anh ta thực sự không chịu nổi cô ấy, vậy thì đâu cần tới đón cô ấy chứ, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta lại thực sự rất nghe lời.

Tôi dứt khoát nói ra thắc mắc của mình với cô ấy: “Anh chàng Dương Khoan này kỳ lạ thật đó. Rốt cuộc anh ta không ưa cậu hay là bạn tốt của cậu vậy?” Cô ấy không để ý, lắc lư đầu nói: “Anh ta ấy à... vừa yêu vừa hận tôi, tại sao chứ… ” Nói đến đây, cô ấy liền đảo mắt, để lại cho tôi một thắc mắc, nói: “Ai nha… Mấy chuyện đó sau này cô sẽ biết, bây giờ không cần hỏi rõ làm gì. Được rồi, được rồi, mau đi nhanh thôi, chắc cô chưa từng ăn cơm ở đây đúng không? Nói cho cô biết, món bánh ngọt trên tầng một trăm hai mươi sáu của bọn họ vô cùng ngon luôn.”

Tòa nhà thương mại Tinh Tú, ý nghĩa như tên, chính là khu vực trung tâm của thành phố G. Nhưng điều khiến cho người khác không tưởng tượng được chính là tòa nhà này không hề đi theo lối thường, các nhà hàng nổi tiếng ở khắp nơi trong thành phố G đều được thuê miễn phí trên tầng một trăm hai mươi sáu cao nhất của tòa nhà. Những người có thể ở đây thưởng thức các món ăn ngon tất nhiên đều sống trong tòa nhà này, mà gần như tất cả bọn họ đều là người kiểm soát hoạt động của mọi ngành nghề trong thành phố G. Điều này khiến tôi càng thêm bội phục An Chi, thế nhưng cô ấy lại tỏ vẻ không có gì đáng kể, nói: “Việc này chẳng có gì ghê gớm cả. Ước mơ của tôi là sau khi chết có thể trở thành nhân vật trong sách lịch sử.”

Không ngờ An Chi tùy tiện, cẩu thả lại có ước mơ nghiêm trang như vậy khiến tôi vừa có chút ngạc nhiên, vừa cảm thấy buồn cười. Tôi bèn trêu chọc cô ấy: “Được đó An Chi. Nếu không thì cô buộc một quả lựu đạn dưới váy sau đó cho nổ tòa nhà này đi. Lúc đó, cô nhất định sẽ trở thành phần tử khủng bố nổi tiếng trong sách lịch sử đó.” Cô ấy liếc mắt nhìn tôi: “Thôi đi, tôi là cô gái tử tế, sao có thể làm ra mấy chuyện tàn nhẫn như vậy được.”

Tôi bỗng bật cười thành tiếng, một người không hề đứng đắn, nghiêm túc lại nói với tôi cô ấy là người tử tế, bảo tôi không cười cũng khó. Cô ấy nhìn tôi cười, rồi đưa một tấm thẻ cho bảo vệ đang canh giữ ở cửa, nhưng rõ ràng bọn họ nhận ra cô ấy, chỉ gật đầu cười, để cô ấy vào trong. Cô ấy khẽ lắc đầu, quẹo qua khúc ngoặt, tiếp đó ấn nút mở thang máy. Thật ra có hai loại thang máy trong tòa nhà này, một loại là trong suốt dùng để ngắm cảnh, còn loại kia là không trong suốt, mà thang máy cô ấy vừa bấm chính là loại thứ nhất. Trong lúc rảnh rỗi chờ thang máy, cô ấy lại quay đầu giải thích với tôi: “Cô đừng suy nghĩ nhiều. Thực ra tôi cảm thấy cứ đi lượn vòng quanh rất phiền phức cho nên mới ngồi thang máy ngắm cảnh.”

Sau khi bước vào thang máy cùng cô ấy, tôi chỉ biết trơ mắt nhìn theo ngón tay trỏ mảnh khảnh đang ấn số một trăm hai mươi sáu của cô ấy. Thang máy chậm rãi đi lên, thực ra tôi rất thích cảm giác được đứng ở trên cao, nhưng có lẽ cô ấy cho rằng bởi vì tiết mục lần trước mà tôi ít nhiều có chút sợ hãi độ cao. Bỗng nhiên cô ấy nắm chặt cánh tay tôi: “Ngân… Ngân Hằng… Tôi đã nói với cô tôi sợ độ cao hay chưa?”

An Chi yếu đuối giống như một con thỏ nhỏ, hoàn toàn không còn dáng vẻ nữ vương ngang ngược lúc này nữa. Tôi vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Cô… đã từng nói… rồi. Ha ha ha ha ha… ” Nói xong lời cuối, tôi lại nhịn không được mà cười thành tiếng. Cô ấy nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tôi, không nhìn ra bên ngoài nữa. Đầu tiên cô ấy nhắm hai mắt lại, cắn chặt răng vào môi dưới, sau đó chậm rãi mở mắt, nói với tôi: “Cô… thực sự… không sợ độ cao sao?” Tôi nhìn xuống dòng xe nhộn nhịp tấp nập cách mình càng ngày càng xa, bình tĩnh nói: “Tôi không sợ. Trong mắt tôi cái này cũng chẳng là là gì cả, nhưng tôi sợ bóng tối.” An Chi khoát khoát tay: “Cô đã kể cho tôi rồi nhé, chuyện gì cũng nói với tôi, cẩn thận tôi lại quay đầu nhốt cô vào trong phòng tối, kêu trời không nghe, kêu đất không đáp đó, ha ha ha ha ha… ” Nghe tiếng cười ngông cuồng của cô ấy, tôi nghiêm túc nói: “Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu. Bởi vì tôi biết, cô chính là bạn bè thực sự của tôi.” Nói thật, những lời này không hề có chút đùa giỡn nào.

Mặc dù thời gian quen biết cô ấy cũng không lâu, nhưng tôi biết rõ, chúng tôi rất ăn ý với nhau. Mỗi khi ở bên nhau, chúng tôi có thể cười rất lâu vì một câu chuyện mà người khác cảm thấy không hề buồn cười, cũng có thể chấp nhận khuyết điểm lẫn nhau, sẽ vì đối phương mà lo lắng. Tuy tôi đã là phụ nữ có chồng, nhưng tôi thật sự có rất ít bạn bè, ngoại trừ Thư.

Mặc dù tôi rất coi trọng Thư, nhưng điều này cũng không tỏ rõ trong lòng chúng tôi hiểu rõ lẫn nhau. Mà tuy rằng tôi và An Chi biết nhau rất muộn, nhưng tôi biết rõ, nếu làm bạn với người như vậy thì sẽ có rất nhiều điều thú vị, hơn nữa thời gian chúng tôi ở cạnh nhau cũng sẽ cực kỳ lâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom