Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 77 NGƯỜI CÓ Ý
CHƯƠNG 77: NGƯỜI CÓ Ý
An Chi ôm chặt Trình Ngân Hằng đang gối đầu trân đùi mình, cô thật sự rất gầy rất gầy, nhớ đến nhiều lần cô ấy được lên bản tin hot chỉ vì quá gầy gò. Ký giả hỏi cô: “Cô Trình Ngân Hằng, xin hỏi có phải cô đang dùng cách gì đó để giữ gìn vóc dáng hiện tại không?” Trình Ngân Hằng trả lời rất mất hứng: “Ăn để được thế đó.” Lúc đó An Chi ngồi trên ghế sofa một tay với bim bim một tay cầm điều khiển ti vi xem đến đây, thầm nghĩ lại là một nghệ sỹ nữ khuôn sáo, phải nói ra bữa sáng ăn gì, bữa trưa ăn gì, bữa tối ăn gì, cô ấy thầm chửi trong lòng, vóc người là do trời sinh có biết không, ví dụ như bản thân cô ấy, dù có ăn thế nào thì cân nặng vẫn ở mức 42.5 cân, không hề thay đổi.
Đúng lúc cô ấy đang chửi, ký giả lại nhân cơ hội, ngặng hỏi không ngừng: “Vậy... cô có cách gì không? Vóc dáng của cô như vậy khiến rất nhiều người hâm mộ đó.” Trình Ngân Hằng chu mỏ, không hề hàm hồ trả lời: “Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, sáng sớm hôm nay tôi ăn bánh quẩy, sữa đậu nành, bánh rán, còn có một quả trứng gà, bởi vì đêm qua không ăn.”
Sau đó khi mọi người trợn mắt há mồm cô lại hỏi: “Còn có vấn đề gì không? Điều này cũng đâu có gì đáng ngưỡng mộ, rất nhiều thứ là do trời sinh, ước ao cũng không được.” Ký giả rơi vào đường cùng, đành phải nói sang chuyện khác. An Chi còn nhớ rõ trước đây mình ngồi trước ti vi cười ha ha, thật là sung sướng, gặp qua nhiều nghệ sỹ nữ kệch cỡm rồi, nhưng Trình Ngân Hằng đúng là không bình thường, không đáp trả theo lối mòn, thật khiến người ta thích.
An Chi nghĩ đến thất thần, đã đến bệnh viện Tinh Tú, mấy ngày gần đây cũng không biết làm sao lại cứ đến bệnh viện suốt, Cố Thanh bị thương, mình thì sợ đến ngất xỉu. Kỳ thực An Chi cũng không nói gì, bản thân không phải chỉ do thấy máu mà ngất, chẳng qua lúc đó sợ hãi quá độ, lại nhìn thấy máu tươi nên mới bị kích thích ngất xỉu, lần trước khi xảy ra chuyện này là khi Mễ Ninh Khanh bị thương, đã lâu rồi, hiện tại chuyện quan trọng nhất là sức khỏe của Trình Ngân Hằng.
An Chi phát hiện bệnh cũ của mình vẫn luôn chưa khỏi, càng lúc nhiều chuyện xảy ta thì suy nghĩ của cô ấy lại bay càng xa. May mà có Vu Mạnh trầm ổn đang ở đây, sau khi dừng xe, Vu Mạnh liền nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe, cõng Trình Ngân Hằng chạy vào trong bệnh viện. Sau khi định thần, An Chi mới dùng quan hệ của mình là sắp xếp một phòng đơn VIP cho Trình Ngân Hằng.
Nhìn Trình Ngân Hằng nằm ở trên giường bệnh yên tĩnh truyền dịch, An Chi đau lòng không siết. Vu Mạnh bởi vì vừa rồi chạy nên mệt mỏi không nói một lời ngồi ở đó. An Chi không chịu được liền phá vỡ bầu không khí trầm lắng: “Vu Mạnh... Cám ơn anh!” Một tiếng “cảm ơn” này kỳ thực đã đến rất muốn rồi, trước đây Vu Mạnh luôn chăm sóc cho cô ấy, nhưng cô ấy lại bởi vì một lý do ích kỷ mà không thèm cảm ơn anh ấy.
Người Vu Mạnh cứng đờ rõ nét, sau đó nói: “Không, An Chi, là tôi phải cám ơn cô, cám ơn cô vào thời khắc quan trọng đã chọn tin tưởng tôi, tôi cảm ơn sự tín nhiệm này của cô.” Vu Mạnh luôn hiểu lòng người như vậy, không khiến bất kỳ ai cảm thấy bản thân bị thua thiệt. An Chi lại càng thêm cảm động, không kìm được bộc lộ nội tâm với Vu Mạnh: “Thực ra... trước đây tôi luôn lạnh lùng với anh, nhưng… thực ra không phải tôi ghét anh đâu… ”
Khóe miệng Vu Mạnh giật vài cái, An Chi vội vàng lắc đầu giải thích: “Không không không... Tôi không phải ghét anh thật đâu, thực ra giờ nghĩ lại, trong sự ghét bỏ đó có lẫn sự đố kỵ và ghen tuông.” Vu Mạnh không hiểu hỏi lại: “Đố kị? Ghen tuông?” An Chi ra sức gật đầu nói: “Ừa, đúng vậy! Đố kị anh và Cố Thành Phan chơi vui như vậy, ghen tuông vì anh luôn đối tối với mọi người! Hiểu chưa?” Vu Mạnh có chút buồn cười gật đầu: “Hiểu.”
Trong lòng lại càng thấy An Chi rất đáng yêu, nếu cô ấy là em gái mình thì tốt biết bao, Vu Lệ Lệ tuy cũng đáng yêu, nhưng trong sự đáng yêu đó lại xen lẫn chút cố tình gây sự, chứ không như An Chi không cố kỵ điều gì nhưng luôn bận tâm đến người bên cạnh. Thấy Vu Mạnh cười vui vẻ như vậy, An Chi cuối cùng cũng yên lòng, sau đó nghĩ đến Cố Thành Phan không biết đang xử lý công việc ở nơi nào, Cố Thanh đang nằm trong vòng tay ấm áo của phụ nữ, và Dương Khoan nóng lạnh bất thường, thiên vị Mễ Ninh Khả không có lý do, càng cảm thấy Vu Mạnh là một người đàn ông đáng dựa dẫm.
An Chi nghĩ gì liền nó đó, cho nên cô ấy nói: “Vu Mạnh, bây giờ tôi nghĩ, anh là người đang tin nhất trong nhóm mình đó!” Vu Mạnh nghe thấy khích lệ như vậy, hiện lên vẻ kinh ngạc khi được cưng chiều, anh ấy kinh ngạc hỏi: “An Chi, sao lại nói thế?” An Chi nghịch ngợm cười một cái nói: “Anh nghe tôi phân tích nhé! Tuy tôi không biết rốt cuộc giữa anh và Cố Thành Phan đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra được, anh muốn quay về như ban đầu, nhưng Cố Thành Phan lại nhỏ mọn vô cùng, vẫn không chịu làm lành với anh.”
Vu Mạnh cũng không loại bỏ An Chi có ý muốn biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cho nên chỉ ừ à nói: “Có chút đạo lý!” Được người mà tình địch của mình theo đuổi bao năm khen ngợi, cảm giác này rất kỳ diệu, nhưng Vu Mạnh không ghét cảm giác này. An Chi càng không thèm nhỏ mọn, tiếp tục phân tích: “Anh nhìn Cố Thanh xem, giờ đang đặt hết tâm tư trên người một cô gái, bị có con Thư… Thư gì gì đó ăn sạch rồi, cũng đủ rồi.”
Vu Mạnh cho rằng An Chi cũng không biết thân phận Thư Minh của Thư, cho nên không thể làm gì khác hơn là cười tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy, tên Cố Thanh này, trọng sắc khinh bạn.” An Chi thay mình bênh vực kẻ yếu: “Đâu chỉ trọng sắc khinh bạn, anh ta... Anh ta còn đại nghĩa diệt thân nữa có điên không? 80% cho rằng hôm nay tôi lại giở trò nên không thèm đến, nghĩ đến thôi tôi đã thấy tức rồi.”
Cũng không thèm để tâm mình dùng nhầm thành ngữ, An Chi tiếp tục nói không ngừng: “Anh xem Dương Khoan nữa, suốt ngày túm tụm đánh mạt chược, đúng là không ra thể thống dì hết, lại còn suốt ngày ra đường nói nhân vật niubi Niko là bạn của tôi, rồi lại nhân vật niubi An Chi cũng là bạn của tôi, Mẹ chứ... làm bạn của anh ta thật mệt chết mất.”
Nghe thấy An Chi chửi rủa, Vu Mạnh dở khóc dở cười, anh ấy không có ấn tượng sâu sắc với Dương Khoan, hình như là đến cùng Mễ Ninh Khanh, cả ngày cứ chạy theo Mễ Ninh Khanh, người mười bốn mười lăm tuổi rồi mà vẫn còn chảy nước mũi. Vu Mạnh lần này lại đổi thành lắc đầu, anh ấy bất đắc dĩ nói: “Anh và Dương Khoan này, không quen.”
An Chi suy nghĩ một hồi, nói: “Đúng ha, anh và anh ta quả thực không có qua lại, ha ha... tôi và anh cũng không có qua lại, cho nên quên mất.” Vu Mạnh bội phục chứng dễ quên của cô ấy, hỏi: “Vậy… Niko thì sao?”
Vu Mạnh hiện tại đã không quen gọi người phụ nữ có sự nghiệp thành đạt kia là Mễ Ninh Khả nữa rồi, người không thể mãi mãi không đổi thay, nhưng nếu thay đổi nhanh quá hoặc thay đổi hoàn toàn thì đúng là có hơi đáng sợ.
An Chi ôm chặt Trình Ngân Hằng đang gối đầu trân đùi mình, cô thật sự rất gầy rất gầy, nhớ đến nhiều lần cô ấy được lên bản tin hot chỉ vì quá gầy gò. Ký giả hỏi cô: “Cô Trình Ngân Hằng, xin hỏi có phải cô đang dùng cách gì đó để giữ gìn vóc dáng hiện tại không?” Trình Ngân Hằng trả lời rất mất hứng: “Ăn để được thế đó.” Lúc đó An Chi ngồi trên ghế sofa một tay với bim bim một tay cầm điều khiển ti vi xem đến đây, thầm nghĩ lại là một nghệ sỹ nữ khuôn sáo, phải nói ra bữa sáng ăn gì, bữa trưa ăn gì, bữa tối ăn gì, cô ấy thầm chửi trong lòng, vóc người là do trời sinh có biết không, ví dụ như bản thân cô ấy, dù có ăn thế nào thì cân nặng vẫn ở mức 42.5 cân, không hề thay đổi.
Đúng lúc cô ấy đang chửi, ký giả lại nhân cơ hội, ngặng hỏi không ngừng: “Vậy... cô có cách gì không? Vóc dáng của cô như vậy khiến rất nhiều người hâm mộ đó.” Trình Ngân Hằng chu mỏ, không hề hàm hồ trả lời: “Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, sáng sớm hôm nay tôi ăn bánh quẩy, sữa đậu nành, bánh rán, còn có một quả trứng gà, bởi vì đêm qua không ăn.”
Sau đó khi mọi người trợn mắt há mồm cô lại hỏi: “Còn có vấn đề gì không? Điều này cũng đâu có gì đáng ngưỡng mộ, rất nhiều thứ là do trời sinh, ước ao cũng không được.” Ký giả rơi vào đường cùng, đành phải nói sang chuyện khác. An Chi còn nhớ rõ trước đây mình ngồi trước ti vi cười ha ha, thật là sung sướng, gặp qua nhiều nghệ sỹ nữ kệch cỡm rồi, nhưng Trình Ngân Hằng đúng là không bình thường, không đáp trả theo lối mòn, thật khiến người ta thích.
An Chi nghĩ đến thất thần, đã đến bệnh viện Tinh Tú, mấy ngày gần đây cũng không biết làm sao lại cứ đến bệnh viện suốt, Cố Thanh bị thương, mình thì sợ đến ngất xỉu. Kỳ thực An Chi cũng không nói gì, bản thân không phải chỉ do thấy máu mà ngất, chẳng qua lúc đó sợ hãi quá độ, lại nhìn thấy máu tươi nên mới bị kích thích ngất xỉu, lần trước khi xảy ra chuyện này là khi Mễ Ninh Khanh bị thương, đã lâu rồi, hiện tại chuyện quan trọng nhất là sức khỏe của Trình Ngân Hằng.
An Chi phát hiện bệnh cũ của mình vẫn luôn chưa khỏi, càng lúc nhiều chuyện xảy ta thì suy nghĩ của cô ấy lại bay càng xa. May mà có Vu Mạnh trầm ổn đang ở đây, sau khi dừng xe, Vu Mạnh liền nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe, cõng Trình Ngân Hằng chạy vào trong bệnh viện. Sau khi định thần, An Chi mới dùng quan hệ của mình là sắp xếp một phòng đơn VIP cho Trình Ngân Hằng.
Nhìn Trình Ngân Hằng nằm ở trên giường bệnh yên tĩnh truyền dịch, An Chi đau lòng không siết. Vu Mạnh bởi vì vừa rồi chạy nên mệt mỏi không nói một lời ngồi ở đó. An Chi không chịu được liền phá vỡ bầu không khí trầm lắng: “Vu Mạnh... Cám ơn anh!” Một tiếng “cảm ơn” này kỳ thực đã đến rất muốn rồi, trước đây Vu Mạnh luôn chăm sóc cho cô ấy, nhưng cô ấy lại bởi vì một lý do ích kỷ mà không thèm cảm ơn anh ấy.
Người Vu Mạnh cứng đờ rõ nét, sau đó nói: “Không, An Chi, là tôi phải cám ơn cô, cám ơn cô vào thời khắc quan trọng đã chọn tin tưởng tôi, tôi cảm ơn sự tín nhiệm này của cô.” Vu Mạnh luôn hiểu lòng người như vậy, không khiến bất kỳ ai cảm thấy bản thân bị thua thiệt. An Chi lại càng thêm cảm động, không kìm được bộc lộ nội tâm với Vu Mạnh: “Thực ra... trước đây tôi luôn lạnh lùng với anh, nhưng… thực ra không phải tôi ghét anh đâu… ”
Khóe miệng Vu Mạnh giật vài cái, An Chi vội vàng lắc đầu giải thích: “Không không không... Tôi không phải ghét anh thật đâu, thực ra giờ nghĩ lại, trong sự ghét bỏ đó có lẫn sự đố kỵ và ghen tuông.” Vu Mạnh không hiểu hỏi lại: “Đố kị? Ghen tuông?” An Chi ra sức gật đầu nói: “Ừa, đúng vậy! Đố kị anh và Cố Thành Phan chơi vui như vậy, ghen tuông vì anh luôn đối tối với mọi người! Hiểu chưa?” Vu Mạnh có chút buồn cười gật đầu: “Hiểu.”
Trong lòng lại càng thấy An Chi rất đáng yêu, nếu cô ấy là em gái mình thì tốt biết bao, Vu Lệ Lệ tuy cũng đáng yêu, nhưng trong sự đáng yêu đó lại xen lẫn chút cố tình gây sự, chứ không như An Chi không cố kỵ điều gì nhưng luôn bận tâm đến người bên cạnh. Thấy Vu Mạnh cười vui vẻ như vậy, An Chi cuối cùng cũng yên lòng, sau đó nghĩ đến Cố Thành Phan không biết đang xử lý công việc ở nơi nào, Cố Thanh đang nằm trong vòng tay ấm áo của phụ nữ, và Dương Khoan nóng lạnh bất thường, thiên vị Mễ Ninh Khả không có lý do, càng cảm thấy Vu Mạnh là một người đàn ông đáng dựa dẫm.
An Chi nghĩ gì liền nó đó, cho nên cô ấy nói: “Vu Mạnh, bây giờ tôi nghĩ, anh là người đang tin nhất trong nhóm mình đó!” Vu Mạnh nghe thấy khích lệ như vậy, hiện lên vẻ kinh ngạc khi được cưng chiều, anh ấy kinh ngạc hỏi: “An Chi, sao lại nói thế?” An Chi nghịch ngợm cười một cái nói: “Anh nghe tôi phân tích nhé! Tuy tôi không biết rốt cuộc giữa anh và Cố Thành Phan đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra được, anh muốn quay về như ban đầu, nhưng Cố Thành Phan lại nhỏ mọn vô cùng, vẫn không chịu làm lành với anh.”
Vu Mạnh cũng không loại bỏ An Chi có ý muốn biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cho nên chỉ ừ à nói: “Có chút đạo lý!” Được người mà tình địch của mình theo đuổi bao năm khen ngợi, cảm giác này rất kỳ diệu, nhưng Vu Mạnh không ghét cảm giác này. An Chi càng không thèm nhỏ mọn, tiếp tục phân tích: “Anh nhìn Cố Thanh xem, giờ đang đặt hết tâm tư trên người một cô gái, bị có con Thư… Thư gì gì đó ăn sạch rồi, cũng đủ rồi.”
Vu Mạnh cho rằng An Chi cũng không biết thân phận Thư Minh của Thư, cho nên không thể làm gì khác hơn là cười tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy, tên Cố Thanh này, trọng sắc khinh bạn.” An Chi thay mình bênh vực kẻ yếu: “Đâu chỉ trọng sắc khinh bạn, anh ta... Anh ta còn đại nghĩa diệt thân nữa có điên không? 80% cho rằng hôm nay tôi lại giở trò nên không thèm đến, nghĩ đến thôi tôi đã thấy tức rồi.”
Cũng không thèm để tâm mình dùng nhầm thành ngữ, An Chi tiếp tục nói không ngừng: “Anh xem Dương Khoan nữa, suốt ngày túm tụm đánh mạt chược, đúng là không ra thể thống dì hết, lại còn suốt ngày ra đường nói nhân vật niubi Niko là bạn của tôi, rồi lại nhân vật niubi An Chi cũng là bạn của tôi, Mẹ chứ... làm bạn của anh ta thật mệt chết mất.”
Nghe thấy An Chi chửi rủa, Vu Mạnh dở khóc dở cười, anh ấy không có ấn tượng sâu sắc với Dương Khoan, hình như là đến cùng Mễ Ninh Khanh, cả ngày cứ chạy theo Mễ Ninh Khanh, người mười bốn mười lăm tuổi rồi mà vẫn còn chảy nước mũi. Vu Mạnh lần này lại đổi thành lắc đầu, anh ấy bất đắc dĩ nói: “Anh và Dương Khoan này, không quen.”
An Chi suy nghĩ một hồi, nói: “Đúng ha, anh và anh ta quả thực không có qua lại, ha ha... tôi và anh cũng không có qua lại, cho nên quên mất.” Vu Mạnh bội phục chứng dễ quên của cô ấy, hỏi: “Vậy… Niko thì sao?”
Vu Mạnh hiện tại đã không quen gọi người phụ nữ có sự nghiệp thành đạt kia là Mễ Ninh Khả nữa rồi, người không thể mãi mãi không đổi thay, nhưng nếu thay đổi nhanh quá hoặc thay đổi hoàn toàn thì đúng là có hơi đáng sợ.
Bình luận facebook