Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 95 TỐI NAY
CHƯƠNG 95: TỐI NAY
Bóng đêm dần dần bao trùm.
Mới vừa lên đèn, đèn neon không ngừng lóe lên, bóng đêm bởi vì có chúng mà thành phố trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.
Cũng bởi vì có những người đáng yêu như chú, mọi thứ ở thành phố này mới trở nên ấm áp hơn.
Chú nói: “Thực ra... có sự nghiệp hay không cũng không quan trọng, quan trọng là người ở bên cạnh.”
Chú cũng không biết tôi đã trải qua những gì trên con đường mình đi, vì sao lại trở nên bận rộn, không kịp giải thích.
Tôi suy tư một chút, vẫn cảm thấy nên tiếp tục nói cùng chú thêm vài câu.
Tôi nói: “Nhưng... rất nhiều chuyện đến lúc đó không hề đơn giản như chúng tôi nghĩ, vì bảo vệ một thứ gì đó, cháu phải hy sinh thứ khác để đổi lấy.”
Đúng vậy, vì bố bình an, tôi chỉ có thể kết hôn cùng Cố Thành Phan, nhưng bây giờ, tôi thực sự thích anh, nhắc tới anh cũng rất vui!
Tôi không có ý định giấu giếm chuyện này, tôi nói: “Chỉ là... cháu thấy những thứ mà vận mệnh ban cho cháu vốn không phải là ngoài ý muốn, mà là bất ngờ.”
Dường như chú rất vui khi nói chuyện cùng tôi, chú nói: “Cô gái nhỏ có thể có suy nghĩ này thực sự rất tốt. Haiz... ”
Nói xong, chú dường như có chút buồn bã thở dài một hơi, tôi không biết nên làm thế nào để hỏi thăm lý do của lời than thở ấy.
Tôi dừng một chút rồi nói: “Chú ơi, đừng thở dài vì bất cứ chuyện gì.”
Chú nói: “Nếu con gái chú trưởng thành chắc cũng tầm tuổi cháu.”
Quả nhiên là nhớ đến con gái của mình, tôi an ủi: “Không sao, chú nghĩ xem bây giờ chú có một đứa con trai cũng tốt. Hơn nữa... nghe lời chú nói, dường như... cậu ấy cũng rất thương chú.”
Chú nuốt nước bọt, dáng vẻ muốn nói lại thôi, sau đó hắn vẫn nói: “Thực ra... Đó là con nuôi của chú, trước đây chú có một con trai nuôi và một con gái nuôi, con gái nuôi chính là con của người vợ sau này của chú, con gái ruột của chú... chỉ có một. Thế nhưng sau đó, bởi vì nhiều nguyên nhân, chú và vợ ly hôn, cũng do chú vô dụng, nó còn nhỏ như vậy mà đã mất rồi... ”
Nói đến đây, trong giọng nói của chú rõ ràng mang chút nghẹn ngào.
Tôi hơi buồn, dù nói thế nào, tôi và bố sống nương tựa lẫn nhau, chí ít chúng tôi còn có nhau, nhưng đã nhiều năm như vậy, tuy chú cũng có con nuôi nhưng... ai mà không muốn có con ruột của mình chứ!
Tuy lời nói đôi khi thật vĩ đại, nhưng đâu phải chúng ta nói cái gì thì là cái đó được!
Trong lòng của mỗi người, máu mủ ruột thịt là điều không có bất cứ ai thay thế được.
Tôi nghĩ như vậy, lại bắt được trọng điểm trong lời chú kể, vậy... con gái nuôi của chú thì sao?
Tôi không biết có nên hỏi câu hỏi này không, Cố Thành Phan đã từng nói với tôi: “Khi em không biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói, tốt nhất hãy giữ yên lặng.”
Tôi im lặng, nhưng im lặng sẽ khiến bầu không khí ngượng ngùng.
May mà chú tiếp tục nói chuyện: “Con gái nuôi của chú cũng mất tích sau đó, không biết đi đâu, bây giờ chú có thử tìm nó nhưng vẫn không tìm được. Chỉ có hai khả năng, trên thế giới không còn người này nữa, hoặc là... nó hoàn toàn đổi thân phận khác.”
Tôi có chút cảm động, còn có thể hao tâm tổn sức tìm kiếm con gái nuôi, không phải người đàn ông nào cũng độ lượng như thế.
Tôi nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm kính trọng chú tài xế taxi.
Tôi nói: “Vậy... có lẽ là đổi thân phận khác, sống bình yên ở một nơi nào đó trên thế giới mà chú không biết.”
“Chú cũng nghĩ như vậy.” Chú gật đầu, nói: “Thực ra... có đôi khi chú nghĩ, nếu trước đây chú không đi tìm vợ trước đi xác nhận con gái đã mất thì tốt rồi, như vậy... chú cũng có thể tiếp tục thôi miên chính mình rằng con gái của chú còn ở một nơi nào đó trên thế giới này, sống bình yên khỏe mạnh.”
Sự đau lòng của tôi lại tăng lên, giờ này khắc này, cảm tính đã vượt hơn lý trí, đang khiêu khích: Trình Ngân Hằng, lý trí của mày bị tiêu diệt hoàn toàn rồi.
Cuộc đời có mấy lần cảm tính chứ?
Tôi an ủi: “Vậy chú cứ nghĩ thế đi, cho là vậy cũng tốt... Mọi việc đều chưa từng xảy ra, giống như những gì chú nghĩ.”
Tôi sợ chú cảm thấy kỳ quái, tiếp tục nói: “Cháu chính là như vậy, mỗi khi cháu buồn, hay là vì chuyện gì nghĩ không thông suốt, cháu sẽ tạo cho mình một nơi yên lặng, vờ như tất cả mong ước đều thực hiện được.”
Tôi dừng một chút, tiếp tục nói: “Khi còn bé cháu ước mẹ cháu chưa từng rời đi, gia đình cháu bên nhau hạnh phúc. Trưởng thành, cháu cũng sẽ mong ước cháu và bố sống hạnh phúc, không có ai quấy rầy, cũng không có gì ngăn cản.”
Tôi chính xác là như vậy, tôi biết, nghĩ như vậy cũng không thể thay đổi sự thực, thế nhưng thật sự có thể an ủi trong lòng, đời người hay gặp những thất bại nho nhỏ, đối mặt với hiện thực, thuận theo tự nhiên là được rồi.
Nhưng khi tôi còn bé, mẹ bỏ đi, rất nhiều chuyện đều không như ý.
Sau khi lớn lên, đối mặt với sự sinh tồn cùng bố, tôi cũng không thể dũng cảm độc lập đối mặt.
Cho nên... phải tác thành mộng đẹp của mình, chìm đắm trong đó mới có thể không dùng từ sụp đổ khi đối mặt với hiện thực.
Thực ra nhiều lần, nhất là trong thời gian đi bồi rượu, lúc tôi gặp rất nhiều người gây sự vô lý, tôi đều giở mánh khóe, không vì cái gì khác, mà là vì tôi cảm thấy nếu bố tôi mất tôi thì sẽ không tiếp tục chống đỡ được nữa.
Vì ông sống mà tôi sống.
Chính như trước đây, vì tôi sống mà ông sống.
Dựa dẫm vào nhau.
Chú nhìn tôi, gật gật đầu nói: “Được, chú hiểu rồi, sau này chú sẽ dùng cách đó.”
Tôi mỉm cười, hy vọng nụ cười này có thể mang đến động lực tối nay cho tôi, đương nhiên, càng thêm hy vọng có thể giúp chú bớt buồn.
Đến nơi, tôi đeo khẩu trang, nói một câu mập mờ không rõ ý: “Chú, hẹn gặp lại!”
Chỉ là có bao nhiêu lần gặp mà không thể gặp lại đây? Tôi không biết, tôi chỉ biết lúc tôi xuống xe, loáng thoáng nghe thấy chú nói: “Hình như chú đã gặp cháu... ”
Đúng vậy, đã từng gặp, dù sao rất có thể, con trai chú là người hâm mộ của cháu cũng không chừng.
Nghĩ như vậy, tôi có chút cười nhạo mình tự luyến, bước về phía biệt thự nhà họ Cố.
Tối nay... điều đợi tôi sẽ là gì đây...
Bóng đêm dần dần bao trùm.
Mới vừa lên đèn, đèn neon không ngừng lóe lên, bóng đêm bởi vì có chúng mà thành phố trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.
Cũng bởi vì có những người đáng yêu như chú, mọi thứ ở thành phố này mới trở nên ấm áp hơn.
Chú nói: “Thực ra... có sự nghiệp hay không cũng không quan trọng, quan trọng là người ở bên cạnh.”
Chú cũng không biết tôi đã trải qua những gì trên con đường mình đi, vì sao lại trở nên bận rộn, không kịp giải thích.
Tôi suy tư một chút, vẫn cảm thấy nên tiếp tục nói cùng chú thêm vài câu.
Tôi nói: “Nhưng... rất nhiều chuyện đến lúc đó không hề đơn giản như chúng tôi nghĩ, vì bảo vệ một thứ gì đó, cháu phải hy sinh thứ khác để đổi lấy.”
Đúng vậy, vì bố bình an, tôi chỉ có thể kết hôn cùng Cố Thành Phan, nhưng bây giờ, tôi thực sự thích anh, nhắc tới anh cũng rất vui!
Tôi không có ý định giấu giếm chuyện này, tôi nói: “Chỉ là... cháu thấy những thứ mà vận mệnh ban cho cháu vốn không phải là ngoài ý muốn, mà là bất ngờ.”
Dường như chú rất vui khi nói chuyện cùng tôi, chú nói: “Cô gái nhỏ có thể có suy nghĩ này thực sự rất tốt. Haiz... ”
Nói xong, chú dường như có chút buồn bã thở dài một hơi, tôi không biết nên làm thế nào để hỏi thăm lý do của lời than thở ấy.
Tôi dừng một chút rồi nói: “Chú ơi, đừng thở dài vì bất cứ chuyện gì.”
Chú nói: “Nếu con gái chú trưởng thành chắc cũng tầm tuổi cháu.”
Quả nhiên là nhớ đến con gái của mình, tôi an ủi: “Không sao, chú nghĩ xem bây giờ chú có một đứa con trai cũng tốt. Hơn nữa... nghe lời chú nói, dường như... cậu ấy cũng rất thương chú.”
Chú nuốt nước bọt, dáng vẻ muốn nói lại thôi, sau đó hắn vẫn nói: “Thực ra... Đó là con nuôi của chú, trước đây chú có một con trai nuôi và một con gái nuôi, con gái nuôi chính là con của người vợ sau này của chú, con gái ruột của chú... chỉ có một. Thế nhưng sau đó, bởi vì nhiều nguyên nhân, chú và vợ ly hôn, cũng do chú vô dụng, nó còn nhỏ như vậy mà đã mất rồi... ”
Nói đến đây, trong giọng nói của chú rõ ràng mang chút nghẹn ngào.
Tôi hơi buồn, dù nói thế nào, tôi và bố sống nương tựa lẫn nhau, chí ít chúng tôi còn có nhau, nhưng đã nhiều năm như vậy, tuy chú cũng có con nuôi nhưng... ai mà không muốn có con ruột của mình chứ!
Tuy lời nói đôi khi thật vĩ đại, nhưng đâu phải chúng ta nói cái gì thì là cái đó được!
Trong lòng của mỗi người, máu mủ ruột thịt là điều không có bất cứ ai thay thế được.
Tôi nghĩ như vậy, lại bắt được trọng điểm trong lời chú kể, vậy... con gái nuôi của chú thì sao?
Tôi không biết có nên hỏi câu hỏi này không, Cố Thành Phan đã từng nói với tôi: “Khi em không biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói, tốt nhất hãy giữ yên lặng.”
Tôi im lặng, nhưng im lặng sẽ khiến bầu không khí ngượng ngùng.
May mà chú tiếp tục nói chuyện: “Con gái nuôi của chú cũng mất tích sau đó, không biết đi đâu, bây giờ chú có thử tìm nó nhưng vẫn không tìm được. Chỉ có hai khả năng, trên thế giới không còn người này nữa, hoặc là... nó hoàn toàn đổi thân phận khác.”
Tôi có chút cảm động, còn có thể hao tâm tổn sức tìm kiếm con gái nuôi, không phải người đàn ông nào cũng độ lượng như thế.
Tôi nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm kính trọng chú tài xế taxi.
Tôi nói: “Vậy... có lẽ là đổi thân phận khác, sống bình yên ở một nơi nào đó trên thế giới mà chú không biết.”
“Chú cũng nghĩ như vậy.” Chú gật đầu, nói: “Thực ra... có đôi khi chú nghĩ, nếu trước đây chú không đi tìm vợ trước đi xác nhận con gái đã mất thì tốt rồi, như vậy... chú cũng có thể tiếp tục thôi miên chính mình rằng con gái của chú còn ở một nơi nào đó trên thế giới này, sống bình yên khỏe mạnh.”
Sự đau lòng của tôi lại tăng lên, giờ này khắc này, cảm tính đã vượt hơn lý trí, đang khiêu khích: Trình Ngân Hằng, lý trí của mày bị tiêu diệt hoàn toàn rồi.
Cuộc đời có mấy lần cảm tính chứ?
Tôi an ủi: “Vậy chú cứ nghĩ thế đi, cho là vậy cũng tốt... Mọi việc đều chưa từng xảy ra, giống như những gì chú nghĩ.”
Tôi sợ chú cảm thấy kỳ quái, tiếp tục nói: “Cháu chính là như vậy, mỗi khi cháu buồn, hay là vì chuyện gì nghĩ không thông suốt, cháu sẽ tạo cho mình một nơi yên lặng, vờ như tất cả mong ước đều thực hiện được.”
Tôi dừng một chút, tiếp tục nói: “Khi còn bé cháu ước mẹ cháu chưa từng rời đi, gia đình cháu bên nhau hạnh phúc. Trưởng thành, cháu cũng sẽ mong ước cháu và bố sống hạnh phúc, không có ai quấy rầy, cũng không có gì ngăn cản.”
Tôi chính xác là như vậy, tôi biết, nghĩ như vậy cũng không thể thay đổi sự thực, thế nhưng thật sự có thể an ủi trong lòng, đời người hay gặp những thất bại nho nhỏ, đối mặt với hiện thực, thuận theo tự nhiên là được rồi.
Nhưng khi tôi còn bé, mẹ bỏ đi, rất nhiều chuyện đều không như ý.
Sau khi lớn lên, đối mặt với sự sinh tồn cùng bố, tôi cũng không thể dũng cảm độc lập đối mặt.
Cho nên... phải tác thành mộng đẹp của mình, chìm đắm trong đó mới có thể không dùng từ sụp đổ khi đối mặt với hiện thực.
Thực ra nhiều lần, nhất là trong thời gian đi bồi rượu, lúc tôi gặp rất nhiều người gây sự vô lý, tôi đều giở mánh khóe, không vì cái gì khác, mà là vì tôi cảm thấy nếu bố tôi mất tôi thì sẽ không tiếp tục chống đỡ được nữa.
Vì ông sống mà tôi sống.
Chính như trước đây, vì tôi sống mà ông sống.
Dựa dẫm vào nhau.
Chú nhìn tôi, gật gật đầu nói: “Được, chú hiểu rồi, sau này chú sẽ dùng cách đó.”
Tôi mỉm cười, hy vọng nụ cười này có thể mang đến động lực tối nay cho tôi, đương nhiên, càng thêm hy vọng có thể giúp chú bớt buồn.
Đến nơi, tôi đeo khẩu trang, nói một câu mập mờ không rõ ý: “Chú, hẹn gặp lại!”
Chỉ là có bao nhiêu lần gặp mà không thể gặp lại đây? Tôi không biết, tôi chỉ biết lúc tôi xuống xe, loáng thoáng nghe thấy chú nói: “Hình như chú đã gặp cháu... ”
Đúng vậy, đã từng gặp, dù sao rất có thể, con trai chú là người hâm mộ của cháu cũng không chừng.
Nghĩ như vậy, tôi có chút cười nhạo mình tự luyến, bước về phía biệt thự nhà họ Cố.
Tối nay... điều đợi tôi sẽ là gì đây...
Bình luận facebook