Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 98 MÈO CON NGHỊCH NGỢM
CHƯƠNG 98: MÈO CON NGHỊCH NGỢM
Bầu trời tối đen, đêm khuya, vắng người, gió mát.
Cố Mai thở dài, quay đầu nói với tôi: “Chắc Thành Phan cũng ăn xong rồi, chúng ta trở về thôi!”
Tôi gật đầu, đi cùng chị ta vào phòng khách.
Bầu không khí phòng khách vui vẻ hòa thuận, má Ngô đang ở cạnh Cố Thành Phan, không biết đang dặn dò điều gì.
Tôi đi tới, má Ngô nhìn thấy tôi thì vội vàng đứng dậy, cúi đầu nói: “Bà chủ, cô chủ, cô cả, tôi đi nghỉ trước.”
Phạm Đình gật đầu: “Nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay làm phiền bà rồi.”
Cố Thành Phan cũng đứng lên, kéo tay của tôi, nói: “Mẹ, chị, chúng con cũng đi nghỉ trước, ngày mai con và Ngân Hằng có chuyện.”
Sao tôi không nghe nói ngày mai chúng tôi có chuyện gì?
Được rồi, nếu Cố Thành Phan nói có chuyện thì chính là có chuyện!
Sau khi tắm rồi nằm ở trên giường, tôi không muốn suy nghĩ gì nữa, đầu óc trống rỗng là vui nhất
Tiếng nước róc rách khi Cố Thành Phan tắm truyền đến, nghe rất hay.
Tôi đang nhớ lại chuyện hôm nay, gật đầu bằng lòng với Phạm Đình, từ bỏ sự nghiệp diễn xuất tôi yêu thích, tôi... có hối hận không?
Thực ra, nói không cam lòng vâng khẳng định, thế nhưng càng như vậy, tôi càng thêm muốn quý trọng tôi kế tiếp mấy tháng sinh hoạt.
Không biết khi nào Niko về nước, như vậy tôi còn có thể thử sức trở thành người mẫu, nghĩ đến cảnh đó đã cảm thấy rất vui vẻ!
“Nghĩ gì thế?” Cố Thành Phan đột nhiên ngồi bên cạnh tôi, lau tóc nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ về anh sao?”
Anh cúi người nhìn tôi, tôi nhìn sống mũi đẹp của anh, ánh mắt long lanh như nước, tôi dường như muốn tiến vào, Cố Thành Phan... Làm sao bây giờ? Chưa bao giờ tôi có cảm giác muốn ở cạnh một người đàn ông không quen biết mãi không rời như vậy.
Tôi vuốt ve mũi của anh, mang theo sự dịu dàng trước nay chưa từng có, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chúng tôi không hề đối chọi gay gắt, sự bình yên hiếm có, thỉnh thoảng cãi nhau chút chuyện như một cặp đôi bình thường.
Tôi vuốt ve từ mũi đến môi anh, môi mỏng lạnh, thật muốn hôn một cái.
Cố Thành Phan nghịch ngợm muốn há miệng cắn ngón trỏ của tôi, tôi né tránh, chuyển ngón tay đến khóe mắt của anh.
Tôi đặt tay dưới hàng lông mi của anh, nhỏ nhẹ nói: “Chớp mắt đi... ”
Cố Thành Phan cười, nghe lời khéo léo chớp mắt, mỗi một lần chớp mắt, lông mi dài quét qua ngón trỏ của tôi ngứa ngứa, cảm giác lông tơ mềm mại thoải mái.
Cố Thành Phan liên tiếp chớp mấy lần, hỏi: “Đủ chưa? Mèo con... ”
Vừa nghe được cách gọi thân mật này, tim đập của tôi bắt đầu đập nhanh, không ổn rồi, cách làm lúc nãy của tôi chẳng khác gì đang ve vãn cả!
Tôi dịu dàng nói: “Anh yêu... em... sai rồi... ”
Cố Thành Phan vùi đầu vào ngực của tôi, buồn bực nói: “Bây giờ mới nói em sai rồi hả? Vô dụng... ”
Tôi sờ đầu của anh, chợt nhớ ra, nói: “Tóc còn chưa khô đó... ”
Cố Thành Phan ngẩng đầu nhìn tôi, tôi nói nghiêm túc: “Em... Em giúp anh lau tóc, được không?”
Cố Thành Phan ngoan ngoãn đứng dậy, đưa khăn lau tóc cho tôi, rầu rĩ không vui nói: “Thực ra sấy chút là khô rồi... ”
Tôi lấy khăn lau, quỳ ngồi ở trên giường, Cố Thành Phan ngồi mép giường, tôi dùng khăn xoa tóc của Cố Thành Phan, dịu dàng nói: “Ngoan nào... Hợp tác chút được không?”
Cố Thành Phan nghe được câu này, bèn ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Được, mèo con... từ từ lau đi!”
Tôi đang nắm tóc Cố Thành Phan, anh yên lặng cũng không nhúc nhích, tôi nghĩ, cứ như vậy cả đời thì tốt quá, Trình Ngân Hằng, mày phải biết đủ!
Tôi nhẹ nhàng lau tóc của anh, tai anh được ánh đèn phản chiếu gần như trong suốt.
Cố Thành Phan thật sự hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, ngay cả tai cũng có thể đẹp như vậy.
Tôi lặng lẽ nuốt từng ngụm nước bọt trong lòng.
Tóc của Cố Thành Phan rất dày, hơn nữa anh rất đỏm dáng nên không cắt ngắn tóc.
Tôi đột nhiên nghĩ, nói với Cố Thành Phan: “Hay là... em đi cắt tóc ngắn, sau đó... anh cắt húi cua, có được không?”
Cố Thành Phan quay đầu, ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn tôi, anh nói từng chữ một: “Được... Có điều, em phải thỏa mãn cho anh đã.”
Tôi ấp úng đáp: “Ây da, tóc còn chưa khô đó!”
Cố Thành Phan hất khăn, khuôn mặt tuấn tú kề sát vào tầm mắt của tôi, mờ ám nói: “Không sao... Đợi chúng ta qua lại một hồi, tóc sẽ khô.”
Tôi không dám thở mạnh nói: “Em... em... ”
Khuôn mặt tuấn tú được phóng to, sau đó tôi nhắm mắt theo phản xạ, Cố Thành Phan hôn vào mí mắt tôi, nhẹ nhàng, lành lạnh.
Anh hôn mắt tôi, sau đó là mũi, cuối cùng, nhẹ nhàng ngậm môi của tôi, tôi hé miệng, nghênh đón anh nhiệt liệt.
Bàn tay to ấm áp lại bắt đầu khiêu khích đùi của tôi, cả người tôi mềm nhũn ra.
Vừa nghĩ tới người đàn ông đẹp trai này chỉ thuộc về một mình tôi, trong lòng tôi rất kiêu ngạo, sự kiêu ngạo này mang tới phản ứng toàn thân nóng hổi.
Anh buông ra môi của tôi ra, hôn da thịt của tôi từng chút, một tấc cũng không buông.
“Ư ư... ” Anh để lại những vết hôn trên người tôi, tiến vào bên trong cơ thể mềm mại của tôi
Cố Thành Phan xen tay vào trong tóc tôi, hỏi: “Tóc đẹp bồng bềnh như vậy... cắt bỏ... rất đáng tiếc... ”
Nói xong anh nhẹ nhàng cắn vành tai tôi.
Với chiêu này của anh, tôi không hề chống cự, chỉ đáp lại, ôm lấy bờ vai dày rộng của anh.
Cố Thành Phan bắt đầu tăng tốc, lực vừa đủ.
Tôi nhẹ cau mày, tay nắm chặt gường, nhẹ cắn môi.
Cố Thành Phan hiển nhiên cũng không tính buông tha tôi, anh tiếp tục truy hỏi: “Ừ hửm... Em... muốn cắt tóc sao?”
Tôi lắc đầu nói: “A... Tùy anh... Nghe lời anh... ”
Toàn thân truyền tới cảm giác tê dại, khiến cả người tôi sung sướng.
... ... ...
Triền miên mấy bận, Cố Thành Phan hài lòng nằm trên giường, ôm chặt eo tôi, nói: “Ngày mai... là sinh nhật của Cố Vũ Thành.”
Cái gì? Sinh nhật Cố Vũ Thành? Sao tôi không biết?
Những dấu hỏi thêm dấu chấm than, Cố Thành Phan nhìn nét mặt của tôi cười nói: “Ngốc thật... Cho nên anh bảo ngày mai có việc, phải nghỉ ngơi sớm đó... ”
“Em... Anh... ” Tôi thực sự không biết phải nói thế nào mới tốt, đành rầu rĩ không vui nằm xuống, tức giận nói: “Ngủ!”
Tôi chui trong chăn, Cố Thành Phan nhẹ nhàng ôm lấy tôi, lấy lòng nói: “Anh sai rồi... Mèo con... ”
Bầu trời tối đen, đêm khuya, vắng người, gió mát.
Cố Mai thở dài, quay đầu nói với tôi: “Chắc Thành Phan cũng ăn xong rồi, chúng ta trở về thôi!”
Tôi gật đầu, đi cùng chị ta vào phòng khách.
Bầu không khí phòng khách vui vẻ hòa thuận, má Ngô đang ở cạnh Cố Thành Phan, không biết đang dặn dò điều gì.
Tôi đi tới, má Ngô nhìn thấy tôi thì vội vàng đứng dậy, cúi đầu nói: “Bà chủ, cô chủ, cô cả, tôi đi nghỉ trước.”
Phạm Đình gật đầu: “Nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay làm phiền bà rồi.”
Cố Thành Phan cũng đứng lên, kéo tay của tôi, nói: “Mẹ, chị, chúng con cũng đi nghỉ trước, ngày mai con và Ngân Hằng có chuyện.”
Sao tôi không nghe nói ngày mai chúng tôi có chuyện gì?
Được rồi, nếu Cố Thành Phan nói có chuyện thì chính là có chuyện!
Sau khi tắm rồi nằm ở trên giường, tôi không muốn suy nghĩ gì nữa, đầu óc trống rỗng là vui nhất
Tiếng nước róc rách khi Cố Thành Phan tắm truyền đến, nghe rất hay.
Tôi đang nhớ lại chuyện hôm nay, gật đầu bằng lòng với Phạm Đình, từ bỏ sự nghiệp diễn xuất tôi yêu thích, tôi... có hối hận không?
Thực ra, nói không cam lòng vâng khẳng định, thế nhưng càng như vậy, tôi càng thêm muốn quý trọng tôi kế tiếp mấy tháng sinh hoạt.
Không biết khi nào Niko về nước, như vậy tôi còn có thể thử sức trở thành người mẫu, nghĩ đến cảnh đó đã cảm thấy rất vui vẻ!
“Nghĩ gì thế?” Cố Thành Phan đột nhiên ngồi bên cạnh tôi, lau tóc nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ về anh sao?”
Anh cúi người nhìn tôi, tôi nhìn sống mũi đẹp của anh, ánh mắt long lanh như nước, tôi dường như muốn tiến vào, Cố Thành Phan... Làm sao bây giờ? Chưa bao giờ tôi có cảm giác muốn ở cạnh một người đàn ông không quen biết mãi không rời như vậy.
Tôi vuốt ve mũi của anh, mang theo sự dịu dàng trước nay chưa từng có, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chúng tôi không hề đối chọi gay gắt, sự bình yên hiếm có, thỉnh thoảng cãi nhau chút chuyện như một cặp đôi bình thường.
Tôi vuốt ve từ mũi đến môi anh, môi mỏng lạnh, thật muốn hôn một cái.
Cố Thành Phan nghịch ngợm muốn há miệng cắn ngón trỏ của tôi, tôi né tránh, chuyển ngón tay đến khóe mắt của anh.
Tôi đặt tay dưới hàng lông mi của anh, nhỏ nhẹ nói: “Chớp mắt đi... ”
Cố Thành Phan cười, nghe lời khéo léo chớp mắt, mỗi một lần chớp mắt, lông mi dài quét qua ngón trỏ của tôi ngứa ngứa, cảm giác lông tơ mềm mại thoải mái.
Cố Thành Phan liên tiếp chớp mấy lần, hỏi: “Đủ chưa? Mèo con... ”
Vừa nghe được cách gọi thân mật này, tim đập của tôi bắt đầu đập nhanh, không ổn rồi, cách làm lúc nãy của tôi chẳng khác gì đang ve vãn cả!
Tôi dịu dàng nói: “Anh yêu... em... sai rồi... ”
Cố Thành Phan vùi đầu vào ngực của tôi, buồn bực nói: “Bây giờ mới nói em sai rồi hả? Vô dụng... ”
Tôi sờ đầu của anh, chợt nhớ ra, nói: “Tóc còn chưa khô đó... ”
Cố Thành Phan ngẩng đầu nhìn tôi, tôi nói nghiêm túc: “Em... Em giúp anh lau tóc, được không?”
Cố Thành Phan ngoan ngoãn đứng dậy, đưa khăn lau tóc cho tôi, rầu rĩ không vui nói: “Thực ra sấy chút là khô rồi... ”
Tôi lấy khăn lau, quỳ ngồi ở trên giường, Cố Thành Phan ngồi mép giường, tôi dùng khăn xoa tóc của Cố Thành Phan, dịu dàng nói: “Ngoan nào... Hợp tác chút được không?”
Cố Thành Phan nghe được câu này, bèn ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Được, mèo con... từ từ lau đi!”
Tôi đang nắm tóc Cố Thành Phan, anh yên lặng cũng không nhúc nhích, tôi nghĩ, cứ như vậy cả đời thì tốt quá, Trình Ngân Hằng, mày phải biết đủ!
Tôi nhẹ nhàng lau tóc của anh, tai anh được ánh đèn phản chiếu gần như trong suốt.
Cố Thành Phan thật sự hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, ngay cả tai cũng có thể đẹp như vậy.
Tôi lặng lẽ nuốt từng ngụm nước bọt trong lòng.
Tóc của Cố Thành Phan rất dày, hơn nữa anh rất đỏm dáng nên không cắt ngắn tóc.
Tôi đột nhiên nghĩ, nói với Cố Thành Phan: “Hay là... em đi cắt tóc ngắn, sau đó... anh cắt húi cua, có được không?”
Cố Thành Phan quay đầu, ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn tôi, anh nói từng chữ một: “Được... Có điều, em phải thỏa mãn cho anh đã.”
Tôi ấp úng đáp: “Ây da, tóc còn chưa khô đó!”
Cố Thành Phan hất khăn, khuôn mặt tuấn tú kề sát vào tầm mắt của tôi, mờ ám nói: “Không sao... Đợi chúng ta qua lại một hồi, tóc sẽ khô.”
Tôi không dám thở mạnh nói: “Em... em... ”
Khuôn mặt tuấn tú được phóng to, sau đó tôi nhắm mắt theo phản xạ, Cố Thành Phan hôn vào mí mắt tôi, nhẹ nhàng, lành lạnh.
Anh hôn mắt tôi, sau đó là mũi, cuối cùng, nhẹ nhàng ngậm môi của tôi, tôi hé miệng, nghênh đón anh nhiệt liệt.
Bàn tay to ấm áp lại bắt đầu khiêu khích đùi của tôi, cả người tôi mềm nhũn ra.
Vừa nghĩ tới người đàn ông đẹp trai này chỉ thuộc về một mình tôi, trong lòng tôi rất kiêu ngạo, sự kiêu ngạo này mang tới phản ứng toàn thân nóng hổi.
Anh buông ra môi của tôi ra, hôn da thịt của tôi từng chút, một tấc cũng không buông.
“Ư ư... ” Anh để lại những vết hôn trên người tôi, tiến vào bên trong cơ thể mềm mại của tôi
Cố Thành Phan xen tay vào trong tóc tôi, hỏi: “Tóc đẹp bồng bềnh như vậy... cắt bỏ... rất đáng tiếc... ”
Nói xong anh nhẹ nhàng cắn vành tai tôi.
Với chiêu này của anh, tôi không hề chống cự, chỉ đáp lại, ôm lấy bờ vai dày rộng của anh.
Cố Thành Phan bắt đầu tăng tốc, lực vừa đủ.
Tôi nhẹ cau mày, tay nắm chặt gường, nhẹ cắn môi.
Cố Thành Phan hiển nhiên cũng không tính buông tha tôi, anh tiếp tục truy hỏi: “Ừ hửm... Em... muốn cắt tóc sao?”
Tôi lắc đầu nói: “A... Tùy anh... Nghe lời anh... ”
Toàn thân truyền tới cảm giác tê dại, khiến cả người tôi sung sướng.
... ... ...
Triền miên mấy bận, Cố Thành Phan hài lòng nằm trên giường, ôm chặt eo tôi, nói: “Ngày mai... là sinh nhật của Cố Vũ Thành.”
Cái gì? Sinh nhật Cố Vũ Thành? Sao tôi không biết?
Những dấu hỏi thêm dấu chấm than, Cố Thành Phan nhìn nét mặt của tôi cười nói: “Ngốc thật... Cho nên anh bảo ngày mai có việc, phải nghỉ ngơi sớm đó... ”
“Em... Anh... ” Tôi thực sự không biết phải nói thế nào mới tốt, đành rầu rĩ không vui nằm xuống, tức giận nói: “Ngủ!”
Tôi chui trong chăn, Cố Thành Phan nhẹ nhàng ôm lấy tôi, lấy lòng nói: “Anh sai rồi... Mèo con... ”
Bình luận facebook