Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Thị tẩm
Vũ Ngưng trơ mắt ra nhìn Hàn đế, phải nói việc các phi tần được tăng phân vị sau khi thị tẩm là điều bình thường nhưng chưa thị tẩm mà được tăng phân vị lên đến 2 cấp như thế thì có lẽ.....
Ngay đến Chu Đại Bảo cũng cảm thấy Hàn Đế có mức thiên vị cho vị Ninh Quý nhân này quá nhiều. Chỉ e là ngày sau vị này sẽ gặp nhiều ganh ghét rồi đây.
Hàn đế không quan tâm nhiều đến sắc mặt vị đại tổng quản kia, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm nữ tử đang ngồi kế mình. Ngay khi nãy nhận được phong thư của ám vệ đưa đến thì tâm tình hắn rất tức giận.
Tiểu Vũ hắn yêu thương sao lại bị nhà mẹ đối xử ghẻ lạnh, mẹ kế không thương, phụ thân lại đi biền biệt có thương cũng thành không thương. Từ nhỏ đã sống thiếu thốn tình cảm, thân mình hư nhược sợ là sau này khó có con nối dõi. Chẳng lẽ vì thế nên Ninh gia nhánh nhỏ mới đem nàng vào cung?
Lại nhìn Vũ Ngưng một lát, nàng đúng thật là thân thể nhu nhu nhược nhược, gió thổi cũng có thể bay mất. Bảo hắn làm sao mà không tức giận cho được cơ chứ?
Vũ Ngưng nhìn Hàn đế đang gắt gao nhìn mình, nàng có chút không quen. Chẳng lẽ người vừa vào cửa đã có ý muốn thị tẩm?
Vũ Ngưng liếc hắn vài cái, lại hỏi:
- Hoàng thượng, người đã ăn gì chưa?
Hàn Đế vẫn nhìn nàng, tay lại nắm lấy bàn tay nàng, ôn nhu nói:
- Trẫm không đói.
- Không đói nhưng người cũng nên ăn chút gì đó chứ, chẳng hay để đau bao tử...à không để bụng đói sẽ sinh bệnh đó.
Hàn đế khóe môi giật giật, đau bao tử...hay cho đau bao tử...haha...nàng chẳng phải là người hiện đại sao?
- Chu Đại Bảo gọi đồ ăn lên, trẫm đói.
Chu đại tổng quản cơ hồ cảm thấy hoàng đế bỗng dưng khó hầu hạ đến lạ thường. Hắn khi nãy 5 lần 7 lượt khuyên nhủ hoàng đế nnên dùng ngọ thiện đúng giờ, hoàng đế thiếu chút nữa là đá hắn ra khỏi cửa. Đi đến Tú hiên này lại bị một câu không ăn sẽ sinh bệnh của vị kia liền sai hắn gấp gút đi đem đồ ăn đến. Đây là có ý gì? Là có ý gì?
Hoàng đế người quá mức vô tâm đi a...
Sau khi dùng ngọ thiện, canh giờ vẫn còn sớm, Hoàng đế liền tay nắm tay dẫn vị Ninh Quý nhân yểu điệu kia đi dạo cho tiêu thực. Phải nộp vị Ninh Quý nhân này cũng rất dễ chịu đó chứ, tính tình có chút... à ừm...cổ quái.
Vũ Ngưng tuy thực chất hoàn cốt là người cổ đại nhưng thực tế nàng đã trôi dạt sống gần 25 năm ở hiện đại, xem qua mấy trăm bộ truyện, phim ảnh cung đấu hậu cung. Chỗ nào nên nhu nhược nàng liền nhu nhược, chỗ nào nên cứng rắn nàng liền cứng đến sắt cũng không cắt được. Mặc dù vẫn đang sinh hận với tên cẩu hoàng đế này nhưng vẫn không thể không phục tùng hắn, không làm hắn yêu thích nàng được.
Nàng suy nghĩ kĩ rồi, là do nàng ngu si tự vẫn vì tâm đế vương bạc bẽo để rồi phạm vào thiên tội, khổ đày trôi dạt đến cái nơi gọi là hiện đại, sống đau thương vô cùng khi bị người yêu phản bội. Sau đó chẳng biết xui khiến thế nào liền rơi xuống vực chết đi để rồi tỉnh dậy liền thấy mình biến thành vị Ninh Vũ Ngưng này. Nếu thiên nhân không muốn nàng chết ngu ngốc, vậy thì kiếp này nàng sẽ sống thật tốt, trèo lên cái ngôi vị vốn là của nàng kia để bù vào những tổn thất mà kiếp trước nàng đã chịu đựng.
Ở hậu cung này không giống với hiện đại, người mà nàng nên ôm chân thật chắc chắn chỉ có thể là tên Hoàng đế kia. Chỉ cần được lòng hắn, cho nàng một cái phân vị cao cao, lại cho nàng một đứa nhỏ, sau đó cứ từ từ mà đi vào lòng hắn, để cuối cùng trèo lên ngôi vị cao quý kia, xem như đã thỏa lòng nàng.
Còn về hai ả rắn độc kia, thời gian còn dài, nàng không sợ trả không được thù.
Chỉ có điều trong trí nhớ này, nàng cảm thấy cơ hồ như đã quên đi cái gì đó, mà hình như cái đó vốn rất quan trọng với nàng....
Đi đến bên bụi cẩm tú xanh mà hôm nay Hàn đế vừa cho người đem vào trồng trong Tú hiên, hắn nắm tay nàng, trầm ổn hỏi:
- Nàng thích cẩm tú xanh à?
- Vâng, thiếp thân thích nhất là cẩm tú xanh, nhẹ nhàng thư thái cũng rất kiều diễm.
Hàn đế nhìn nàng, hắn đưa tay vuốt ve sợi tóc vướng lên má nàng, nhu tình nói:
- Trẫm cũng thích.
Vũ Ngưng có chút loạn nhịp....hắn cư nhiên lại thích cẩm tú xanh, chẳng phải trước kia còn bĩu môi chê rằng cẩm tú không kiều diễm bằng hoa hồng đỏ à?
Tên xạo ke!!!!! ( tác giả: )
Nghĩ là nghĩ nhưng trên mặt vẫn luôn khư khư bộ dáng yêu kiều.
- Hoàng thượng cũng thích giống thiếp thân à, thật may quá!
- May? Sao lại may? Ngươi thích là việc của ngươi, có liên quan gì đến trẫm?
Vũ Ngưng thẹn thùng:
- Hoàng thượng cao cao tại thượng, lại là đế vương một cõi vạn người kính nể. Thiếp thân lại có cùng sở thích với người, chẳng phải may mắn thì là gì. Trên trần gian này, ai lại không mong thứ mình thích được bật tôn quý nhất thế gian cùng thích chứ.
Hàn đế môi cong lên, gật đầu:
- Ngươi dẻo miệng.
Vũ Ngưng lại cười cười, sau đó nàng quỵ gối, nhẹ nhàng nói:
- Thiếp thân không dám.
Đi một vòng, canh giờ cũng đã tối. Hàn đế hôm nay nghỉ tại Tú hiên của Trữ tú cung...
Vũ Ngưng giúp Hàn đế thay áo ngoài, lại bị Hàn đế bắt tay lại. Hắn gắt gao nhìn nàng, trong mắt hoàn toàn là một mảnh ôn nhu.
Vũ Ngưng thẹn thùng, mặt đỏ ửng:
- Hoàng thượng....
Một tiếng kêu nho nhỏ kia làm cho tâm tình Hàn đế rúng động, hắn mạnh mẽ bồng nàng đi đến bên giường, thuận tay kéo màn trướng đỏ nhạt xuống.
Đặt nàng nằm xuống giường êm được lót bông mấy lớp, trên mặt lại phũ lớp vải đỏ rực rỡ. Giờ đây Vũ Ngưng bị lột sạch sẽ chỉ vương lại áo yếm gấm thuê hoa nhỏ màu đỏ cùng tiết khố cùng màu.
Da thịt mềm mại trắng nõn một màu, quá mức tương phản với màu đỏ rực rỡ kia. Trong mắt Bạch Hiên giờ đây chỉ còn một mảnh đỏ rực, phía dưới hình như đã căng cứng từ khi nào.
Vũ Ngưng hai tay chống lên người hắn, mắt khẽ chớp, môi đỏ vểnh lên, dịu dàng yêu kiều khiến lòng Hàn đế rạo rực đến không chịu được.
Hắn chờ, chờ nàng đã lâu lắm rồi, dù nữ nhân này có gương mặt không giống Khuynh Thành cũng không quá giống với Thượng Vũ nhưng nàng là nàng, chỉ cần thực thụ đó là linh hồn của nàng, thì hắn cũng nguyện mà trầm luân. Có ai thấu hiểu, hắn sống dằn vặt đã quá lâu rồi!
Tay mạnh mẽ kéo " roẹt " xé phăng chiếc yếm gấm nhỏ, một đôi bông hoa nở rực dưới mắt hắn. Đôi bồng đào cao cao tròn tròn, phía trên là hai nhụy hoa ẩn hiện. Nhịn không được, hắn nhanh chóng đưa môi ngậm lấy. Vị ngọt lịm dần loang vào khoan miệng hắn, chốc chốc người phía dưới lại uốn éo làm cho hắn như thêm kích động. Đầu lưỡi giảo hoạt kích thích nhụy hoa nhỏ, khiến nó ngày càng nở rộ rực rỡ dưới lưỡi hắn. Đôi tay lại không yên phận mon men đi theo vùng da thịt trắng mịn tìm kiếm xuống phía dưới, gặp cản trở hắn xé phang tiết khố lại xoa xoa vài vòng ngay nguyệt nhỏ.
Cơ thể này vốn là nữ tử trinh tiết, khi gặp kích thích liền thành thật mà phản ứng, Vũ Ngưng kiếp trước đã trải qua không thiếu chuyện này nên giờ đây nàng càng chuyên nghiệp hơn.
Hai tay ôm lấy trên cổ hắn, môi tìm môi hắn đang tham lam mút mát kia mà hôn. Đến khi Hàn đế ngẩn đầu nhìn nàng, nàng lại nhẹ nhàng mà hôn đến khiến hắn có chút không kịp thích ứng, rên khẽ nhẹ nhàng.
Hàn đế kéo hai tay đang làm loạn sau lưng hắn đưa lên đỉnh đầu dùng một tay khóa chặt lại. Môi lưỡi lại day dưa không dứt, có khi lại phát ra tiếng chậc chậc làm cho bên ngoài Ngọc Châu cuối đầu mặt đỏ rực, kế bên Chu Đại Bảo trước sau như một, biểu cảm hoàn toàn là.... không có.
Trong phòng như tăng lên vài độ, Hàn đế ôm mỹ nhân hôn đến trời long đất lỡ, đến khi Vũ Ngưng gần như không hít thở được hắn mới chịu buông nàng ra. Nhìn mỹ nhân thở gấp, gương mặt hồng nhuận, mắt long lanh ướt ác, Hàn đế lại cao hứng xoa xoa hai trái đào nhỏ của nàng.
- Vũ Ngưng, trẫm gọi nàng là tiểu Vũ có được không?
Vũ Ngưng khẽ gật đầu, nàng hình như cũng rất thích cái tên này!
Hàn đế lại hôn xuống một lần nữa, sau đó mon men hôn xuống cổ, xuống ngực nàng, lại hôn dần dần xuống bụng, cả người nàng đầy vết hôn của hắn.
Đến phần bí ẩn kia, Hàn đế đưa tay xoa xoa thăm dò, khẽ sờ soạng, cảm nhận được ngón tay dính nước, hắn cười yêu mị:
- Tiểu Tiểu Vũ cũng rất thành thật đó chứ.
Vũ Ngưng vặn vẹo mặt đỏ bừng, nàng như muốn tránh khỏi tay của hắn nhưng không thành chỉ có thêm nằm đó mà oán than.
Hàn đế nhìn biểu tình của nàng lại thích thú vài phần, đôi tay kia đưa từ từ vào huyệt nhỏ, bên trong.....bên trong....thật chặt!
Nhịn không được nữa, hắn cởi nhanh tiết khố, tách hai chân trắng nõn nà từ từ đưa cự long đang sung huyết kia tiến vào. Thịt tiến đến đầu liền bị dịch lỏng của nàng tiết ra bao vay đến đó, cơ hồ làm cho thần kinh của hắn như đông cứng lại, cảm giác sảng khoái kinh diễm...
Mà Vũ Ngưng hai tay siết chặt tấm phủ đỏ rực, nàng đau quá.... Cái đau của một cô nương bị biến thành phụ nhân làm cho nàng cơ hồ muốn ngất đi. Không phải nàng chưa từng trải qua chỉ là do thân thể này quá yếu đuối, khiến một đau tăng lên thành 2,3 đau vồ vập đến....
- Hoàng thượng đừng mà... hoàng thượng....
Hàn đế càng nghe nàng cầu xin, hắn càng mạnh mẽ... nam nhân luôn luôn thích sự chiếm hữu...
Lại nhìn gương mặt nữ tử trắng đến không còn tia đỏ, trong lòng hắn hiện lên đau xót, nhưng cung đã vương không bắn thì không được mà tim hắn lại đang sợ nàng sẽ không chịu nổi mất.
Dừng lại động tác, hắn yêu thương hôn lên môi nàng, tay cũng không ngừng xe xe hạt nhỏ dưới huyệt...Vũ Ngưng mới dần dần khôi phục trở lại, nàng nhỏ giọng lên tiếng:
- Thiếp... thiếp... không sao mà...
Hàn đế không có ý định dừng lại, chỉ là hắn đang thương tiếc cho nàng. Nếu ai bắt hắn dừng ngay lúc này có khi hắn sẽ đem cả 8 đời người đó ra chém chết không chừng. Ai ui...đừng để hổ thiếu ăn chứ, đáng sợ a!
Hoàng đế ôn nhu:
- Ta không dừng được, khanh khanh ngoan, cố chịu đựng một chút..
Hai tiếng khanh khanh kia như đem tinh thần nàng tiến lên một bậc, cả thân người như tiếp thêm sức lực, nàng khẽ hôn lên môi hắn.
Hàn đế ôm lấy nàng, môi kề môi, bên dưới khẽ động. Lại hôn môi, lại khẽ động...cho đến khu cảm nhận được thân thể Vũ Ngưng căng lên hắn quyết định mạnh mẽ đi vào.
- A...a...a...
Tiếng hét vang lên, Vũ Ngưng như muốn ngất đi, nàng không phải quá đau mà là không chịu được nữa...
- Tiểu Vũ, không sao...ta dừng... ta dừng...
Vũ Ngưng không có cách nào khác, lúc này không thể để hắn dừng được. Nếu sau này vì việc ngày hôm nay mà sinh ra khoảng cách với nàng thì không được. Nàng cắn răng, cố lắc lắc đầu, giữ chặt hoàng đế cho hắn không rời khỏi thân nàng.
- Không....không...hoàng thượng....đừng đi....
Hàn đế bên trong đã căng cứng từ rất lâu rồi, lại nghe lời nàng nỉ non hắn nhịn không được khẽ động. Quan sát nàng, thấy nàng không quá chịu đựng, hắn liền cố ra sức từ từ tiến vào.
Khi qua cơn đau tột cùng ấy thì một thoái cảm khác lại đi đến. Vũ Ngưng hai tay ôm eo hắn, cả người lắc lư lên xuống theo từng nhịp điệu của
hoàng đế.
Đau đớn có, khó chịu có mà sung sướng cũng có
Hàn đế động nhẹ, sau đó lại mạnh mẽ đi vào, lúc ra lúc vào chậm rãi. Nử tử bên dưới cả người di theo từng cú đâm của hắn, ánh mắt mơ màng, miệng nỉ non ngâm rên nhè nhẹ...
Hắn luận động liên hồi, một tay nâng mông nàng lên, tay còn lại khẽ xoa xoa một bên quả đào nhỏ. Bị kích thích cả trên lẫn dưới, Vũ Ngưng nhanh chóng buông cờ, phía huyệt nhỏ một dòng nước ấm ào ạt chảy ra bao vay lấy cây gậy th*t to bự của hắn.
Biết nàng đã đạt đến thoái cực, hắn chạy nước rút, luận động điên hồi. Đến khi không thể chịu đựng được nữa, hắn đâm thật mạnh như chạm vào đáy sâu trong cơ thể nàng, phóng khích ra một dòng nước ấm đục đục....
Mồ hôi tuôn ướt cả người Hàn đế lẫn người Vũ Ngưng, mà lúc này bên dưới Hàn đế vẫn chưa chịu thua, hắn lại khẽ động trong cơ thể nàng. Vũ Ngưng cơ hồ chịu hết nổi, nàng như muốn ngất đi. Hàn đế vuốt ve gương mặt nàng, đau lòng lại ủy khuất mà rút ra...
Thôi, nàng vẫn còn quá nhỏ, quá yếu ớt, để lần sau vậy!
- Chu Đại Bảo, nước.
Chu đại tổng quản nghe lệnh, liền nhanh chân cho người đem thùng gỗ to bên trong được đổ đầy nước ấm tiến vào. Cung nhân đi lại không một tiếng động, lặng lẽ đi vào lại lặng lẽ đi ra.
Mà phía ngoài tiểu cung nữ Ngọc Châu mặt đỏ bừng, nàng vừa thương xót cho tiểu thư, khi nãy lúc nghe tiếng nàng hét lên trong kia thì ngoài này Ngọc Châu như ngồi trên đóng lửa. Mà tên đại tổng quản kế bên mạnh vẫn lạnh tanh không một chút quan tâm nào.... Thái giám a...đồ thái giám chết tiệt...
Nhưng phàm là nữ tử chưa nếm mùi vị hoan ái khi gặp loại chuyện này tay chân rối bời là bình thường, đây đến cuối vẫn là thời cổ đại!
Hàn đế cường tráng ôm Vũ Ngưng trần như nhộng xuống giường đi lại bên thùng gỗ lớn. Hắn ôm nàng bước vào thùng nước nóng ấm, lại nhẹ nhàng vuốt ve lau chùi cho nàng.
Hàn đế cho nàng ngồi trên đùi hắn, phía cự long kia vẫn còn cương cứng vẫn luôn chộc chộc vào mông nhỏ của nàng. Hàn đế vẫn dửng dưng như không biết gì, chứ thật ra hắn dường như đã chịu đựng hết nổi. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn trở về thời cổ đại gần gũi với phi tử của mình mà phải chịu nín nghẹn nhiều đến như thế. Nhưng âu cũng đáng lắm, vì Tiểu Vũ của hắn không giống với bất kỳ người nào ở ngoài kia. Hắn thương xót cho thân thể của nàng, vô cùng thương xót....
Vũ Ngưng cơ hồ khi được Hàn đế bồng đến trên giường thì nàng đã ngủ. Hôm nay nàng đã quá mệt mỏi rồi, không màn đến việc gì nữa...
Mà Hàn đế thực lòng cũng chỉ ôm nàng ngủ, hắn an ổn nằm chung một chỗ với nàng, nhìn nàng an giấc, với hắn cũng đủ thỏa mãn rồi.
Trên giá, ngọn đèn dầu cháy nhè nhẹ, bên ngoài Tú hiên của Trữ tú cung lại nổi lên một trận sóng gió mới!
Ngay đến Chu Đại Bảo cũng cảm thấy Hàn Đế có mức thiên vị cho vị Ninh Quý nhân này quá nhiều. Chỉ e là ngày sau vị này sẽ gặp nhiều ganh ghét rồi đây.
Hàn đế không quan tâm nhiều đến sắc mặt vị đại tổng quản kia, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm nữ tử đang ngồi kế mình. Ngay khi nãy nhận được phong thư của ám vệ đưa đến thì tâm tình hắn rất tức giận.
Tiểu Vũ hắn yêu thương sao lại bị nhà mẹ đối xử ghẻ lạnh, mẹ kế không thương, phụ thân lại đi biền biệt có thương cũng thành không thương. Từ nhỏ đã sống thiếu thốn tình cảm, thân mình hư nhược sợ là sau này khó có con nối dõi. Chẳng lẽ vì thế nên Ninh gia nhánh nhỏ mới đem nàng vào cung?
Lại nhìn Vũ Ngưng một lát, nàng đúng thật là thân thể nhu nhu nhược nhược, gió thổi cũng có thể bay mất. Bảo hắn làm sao mà không tức giận cho được cơ chứ?
Vũ Ngưng nhìn Hàn đế đang gắt gao nhìn mình, nàng có chút không quen. Chẳng lẽ người vừa vào cửa đã có ý muốn thị tẩm?
Vũ Ngưng liếc hắn vài cái, lại hỏi:
- Hoàng thượng, người đã ăn gì chưa?
Hàn Đế vẫn nhìn nàng, tay lại nắm lấy bàn tay nàng, ôn nhu nói:
- Trẫm không đói.
- Không đói nhưng người cũng nên ăn chút gì đó chứ, chẳng hay để đau bao tử...à không để bụng đói sẽ sinh bệnh đó.
Hàn đế khóe môi giật giật, đau bao tử...hay cho đau bao tử...haha...nàng chẳng phải là người hiện đại sao?
- Chu Đại Bảo gọi đồ ăn lên, trẫm đói.
Chu đại tổng quản cơ hồ cảm thấy hoàng đế bỗng dưng khó hầu hạ đến lạ thường. Hắn khi nãy 5 lần 7 lượt khuyên nhủ hoàng đế nnên dùng ngọ thiện đúng giờ, hoàng đế thiếu chút nữa là đá hắn ra khỏi cửa. Đi đến Tú hiên này lại bị một câu không ăn sẽ sinh bệnh của vị kia liền sai hắn gấp gút đi đem đồ ăn đến. Đây là có ý gì? Là có ý gì?
Hoàng đế người quá mức vô tâm đi a...
Sau khi dùng ngọ thiện, canh giờ vẫn còn sớm, Hoàng đế liền tay nắm tay dẫn vị Ninh Quý nhân yểu điệu kia đi dạo cho tiêu thực. Phải nộp vị Ninh Quý nhân này cũng rất dễ chịu đó chứ, tính tình có chút... à ừm...cổ quái.
Vũ Ngưng tuy thực chất hoàn cốt là người cổ đại nhưng thực tế nàng đã trôi dạt sống gần 25 năm ở hiện đại, xem qua mấy trăm bộ truyện, phim ảnh cung đấu hậu cung. Chỗ nào nên nhu nhược nàng liền nhu nhược, chỗ nào nên cứng rắn nàng liền cứng đến sắt cũng không cắt được. Mặc dù vẫn đang sinh hận với tên cẩu hoàng đế này nhưng vẫn không thể không phục tùng hắn, không làm hắn yêu thích nàng được.
Nàng suy nghĩ kĩ rồi, là do nàng ngu si tự vẫn vì tâm đế vương bạc bẽo để rồi phạm vào thiên tội, khổ đày trôi dạt đến cái nơi gọi là hiện đại, sống đau thương vô cùng khi bị người yêu phản bội. Sau đó chẳng biết xui khiến thế nào liền rơi xuống vực chết đi để rồi tỉnh dậy liền thấy mình biến thành vị Ninh Vũ Ngưng này. Nếu thiên nhân không muốn nàng chết ngu ngốc, vậy thì kiếp này nàng sẽ sống thật tốt, trèo lên cái ngôi vị vốn là của nàng kia để bù vào những tổn thất mà kiếp trước nàng đã chịu đựng.
Ở hậu cung này không giống với hiện đại, người mà nàng nên ôm chân thật chắc chắn chỉ có thể là tên Hoàng đế kia. Chỉ cần được lòng hắn, cho nàng một cái phân vị cao cao, lại cho nàng một đứa nhỏ, sau đó cứ từ từ mà đi vào lòng hắn, để cuối cùng trèo lên ngôi vị cao quý kia, xem như đã thỏa lòng nàng.
Còn về hai ả rắn độc kia, thời gian còn dài, nàng không sợ trả không được thù.
Chỉ có điều trong trí nhớ này, nàng cảm thấy cơ hồ như đã quên đi cái gì đó, mà hình như cái đó vốn rất quan trọng với nàng....
Đi đến bên bụi cẩm tú xanh mà hôm nay Hàn đế vừa cho người đem vào trồng trong Tú hiên, hắn nắm tay nàng, trầm ổn hỏi:
- Nàng thích cẩm tú xanh à?
- Vâng, thiếp thân thích nhất là cẩm tú xanh, nhẹ nhàng thư thái cũng rất kiều diễm.
Hàn đế nhìn nàng, hắn đưa tay vuốt ve sợi tóc vướng lên má nàng, nhu tình nói:
- Trẫm cũng thích.
Vũ Ngưng có chút loạn nhịp....hắn cư nhiên lại thích cẩm tú xanh, chẳng phải trước kia còn bĩu môi chê rằng cẩm tú không kiều diễm bằng hoa hồng đỏ à?
Tên xạo ke!!!!! ( tác giả: )
Nghĩ là nghĩ nhưng trên mặt vẫn luôn khư khư bộ dáng yêu kiều.
- Hoàng thượng cũng thích giống thiếp thân à, thật may quá!
- May? Sao lại may? Ngươi thích là việc của ngươi, có liên quan gì đến trẫm?
Vũ Ngưng thẹn thùng:
- Hoàng thượng cao cao tại thượng, lại là đế vương một cõi vạn người kính nể. Thiếp thân lại có cùng sở thích với người, chẳng phải may mắn thì là gì. Trên trần gian này, ai lại không mong thứ mình thích được bật tôn quý nhất thế gian cùng thích chứ.
Hàn đế môi cong lên, gật đầu:
- Ngươi dẻo miệng.
Vũ Ngưng lại cười cười, sau đó nàng quỵ gối, nhẹ nhàng nói:
- Thiếp thân không dám.
Đi một vòng, canh giờ cũng đã tối. Hàn đế hôm nay nghỉ tại Tú hiên của Trữ tú cung...
Vũ Ngưng giúp Hàn đế thay áo ngoài, lại bị Hàn đế bắt tay lại. Hắn gắt gao nhìn nàng, trong mắt hoàn toàn là một mảnh ôn nhu.
Vũ Ngưng thẹn thùng, mặt đỏ ửng:
- Hoàng thượng....
Một tiếng kêu nho nhỏ kia làm cho tâm tình Hàn đế rúng động, hắn mạnh mẽ bồng nàng đi đến bên giường, thuận tay kéo màn trướng đỏ nhạt xuống.
Đặt nàng nằm xuống giường êm được lót bông mấy lớp, trên mặt lại phũ lớp vải đỏ rực rỡ. Giờ đây Vũ Ngưng bị lột sạch sẽ chỉ vương lại áo yếm gấm thuê hoa nhỏ màu đỏ cùng tiết khố cùng màu.
Da thịt mềm mại trắng nõn một màu, quá mức tương phản với màu đỏ rực rỡ kia. Trong mắt Bạch Hiên giờ đây chỉ còn một mảnh đỏ rực, phía dưới hình như đã căng cứng từ khi nào.
Vũ Ngưng hai tay chống lên người hắn, mắt khẽ chớp, môi đỏ vểnh lên, dịu dàng yêu kiều khiến lòng Hàn đế rạo rực đến không chịu được.
Hắn chờ, chờ nàng đã lâu lắm rồi, dù nữ nhân này có gương mặt không giống Khuynh Thành cũng không quá giống với Thượng Vũ nhưng nàng là nàng, chỉ cần thực thụ đó là linh hồn của nàng, thì hắn cũng nguyện mà trầm luân. Có ai thấu hiểu, hắn sống dằn vặt đã quá lâu rồi!
Tay mạnh mẽ kéo " roẹt " xé phăng chiếc yếm gấm nhỏ, một đôi bông hoa nở rực dưới mắt hắn. Đôi bồng đào cao cao tròn tròn, phía trên là hai nhụy hoa ẩn hiện. Nhịn không được, hắn nhanh chóng đưa môi ngậm lấy. Vị ngọt lịm dần loang vào khoan miệng hắn, chốc chốc người phía dưới lại uốn éo làm cho hắn như thêm kích động. Đầu lưỡi giảo hoạt kích thích nhụy hoa nhỏ, khiến nó ngày càng nở rộ rực rỡ dưới lưỡi hắn. Đôi tay lại không yên phận mon men đi theo vùng da thịt trắng mịn tìm kiếm xuống phía dưới, gặp cản trở hắn xé phang tiết khố lại xoa xoa vài vòng ngay nguyệt nhỏ.
Cơ thể này vốn là nữ tử trinh tiết, khi gặp kích thích liền thành thật mà phản ứng, Vũ Ngưng kiếp trước đã trải qua không thiếu chuyện này nên giờ đây nàng càng chuyên nghiệp hơn.
Hai tay ôm lấy trên cổ hắn, môi tìm môi hắn đang tham lam mút mát kia mà hôn. Đến khi Hàn đế ngẩn đầu nhìn nàng, nàng lại nhẹ nhàng mà hôn đến khiến hắn có chút không kịp thích ứng, rên khẽ nhẹ nhàng.
Hàn đế kéo hai tay đang làm loạn sau lưng hắn đưa lên đỉnh đầu dùng một tay khóa chặt lại. Môi lưỡi lại day dưa không dứt, có khi lại phát ra tiếng chậc chậc làm cho bên ngoài Ngọc Châu cuối đầu mặt đỏ rực, kế bên Chu Đại Bảo trước sau như một, biểu cảm hoàn toàn là.... không có.
Trong phòng như tăng lên vài độ, Hàn đế ôm mỹ nhân hôn đến trời long đất lỡ, đến khi Vũ Ngưng gần như không hít thở được hắn mới chịu buông nàng ra. Nhìn mỹ nhân thở gấp, gương mặt hồng nhuận, mắt long lanh ướt ác, Hàn đế lại cao hứng xoa xoa hai trái đào nhỏ của nàng.
- Vũ Ngưng, trẫm gọi nàng là tiểu Vũ có được không?
Vũ Ngưng khẽ gật đầu, nàng hình như cũng rất thích cái tên này!
Hàn đế lại hôn xuống một lần nữa, sau đó mon men hôn xuống cổ, xuống ngực nàng, lại hôn dần dần xuống bụng, cả người nàng đầy vết hôn của hắn.
Đến phần bí ẩn kia, Hàn đế đưa tay xoa xoa thăm dò, khẽ sờ soạng, cảm nhận được ngón tay dính nước, hắn cười yêu mị:
- Tiểu Tiểu Vũ cũng rất thành thật đó chứ.
Vũ Ngưng vặn vẹo mặt đỏ bừng, nàng như muốn tránh khỏi tay của hắn nhưng không thành chỉ có thêm nằm đó mà oán than.
Hàn đế nhìn biểu tình của nàng lại thích thú vài phần, đôi tay kia đưa từ từ vào huyệt nhỏ, bên trong.....bên trong....thật chặt!
Nhịn không được nữa, hắn cởi nhanh tiết khố, tách hai chân trắng nõn nà từ từ đưa cự long đang sung huyết kia tiến vào. Thịt tiến đến đầu liền bị dịch lỏng của nàng tiết ra bao vay đến đó, cơ hồ làm cho thần kinh của hắn như đông cứng lại, cảm giác sảng khoái kinh diễm...
Mà Vũ Ngưng hai tay siết chặt tấm phủ đỏ rực, nàng đau quá.... Cái đau của một cô nương bị biến thành phụ nhân làm cho nàng cơ hồ muốn ngất đi. Không phải nàng chưa từng trải qua chỉ là do thân thể này quá yếu đuối, khiến một đau tăng lên thành 2,3 đau vồ vập đến....
- Hoàng thượng đừng mà... hoàng thượng....
Hàn đế càng nghe nàng cầu xin, hắn càng mạnh mẽ... nam nhân luôn luôn thích sự chiếm hữu...
Lại nhìn gương mặt nữ tử trắng đến không còn tia đỏ, trong lòng hắn hiện lên đau xót, nhưng cung đã vương không bắn thì không được mà tim hắn lại đang sợ nàng sẽ không chịu nổi mất.
Dừng lại động tác, hắn yêu thương hôn lên môi nàng, tay cũng không ngừng xe xe hạt nhỏ dưới huyệt...Vũ Ngưng mới dần dần khôi phục trở lại, nàng nhỏ giọng lên tiếng:
- Thiếp... thiếp... không sao mà...
Hàn đế không có ý định dừng lại, chỉ là hắn đang thương tiếc cho nàng. Nếu ai bắt hắn dừng ngay lúc này có khi hắn sẽ đem cả 8 đời người đó ra chém chết không chừng. Ai ui...đừng để hổ thiếu ăn chứ, đáng sợ a!
Hoàng đế ôn nhu:
- Ta không dừng được, khanh khanh ngoan, cố chịu đựng một chút..
Hai tiếng khanh khanh kia như đem tinh thần nàng tiến lên một bậc, cả thân người như tiếp thêm sức lực, nàng khẽ hôn lên môi hắn.
Hàn đế ôm lấy nàng, môi kề môi, bên dưới khẽ động. Lại hôn môi, lại khẽ động...cho đến khu cảm nhận được thân thể Vũ Ngưng căng lên hắn quyết định mạnh mẽ đi vào.
- A...a...a...
Tiếng hét vang lên, Vũ Ngưng như muốn ngất đi, nàng không phải quá đau mà là không chịu được nữa...
- Tiểu Vũ, không sao...ta dừng... ta dừng...
Vũ Ngưng không có cách nào khác, lúc này không thể để hắn dừng được. Nếu sau này vì việc ngày hôm nay mà sinh ra khoảng cách với nàng thì không được. Nàng cắn răng, cố lắc lắc đầu, giữ chặt hoàng đế cho hắn không rời khỏi thân nàng.
- Không....không...hoàng thượng....đừng đi....
Hàn đế bên trong đã căng cứng từ rất lâu rồi, lại nghe lời nàng nỉ non hắn nhịn không được khẽ động. Quan sát nàng, thấy nàng không quá chịu đựng, hắn liền cố ra sức từ từ tiến vào.
Khi qua cơn đau tột cùng ấy thì một thoái cảm khác lại đi đến. Vũ Ngưng hai tay ôm eo hắn, cả người lắc lư lên xuống theo từng nhịp điệu của
hoàng đế.
Đau đớn có, khó chịu có mà sung sướng cũng có
Hàn đế động nhẹ, sau đó lại mạnh mẽ đi vào, lúc ra lúc vào chậm rãi. Nử tử bên dưới cả người di theo từng cú đâm của hắn, ánh mắt mơ màng, miệng nỉ non ngâm rên nhè nhẹ...
Hắn luận động liên hồi, một tay nâng mông nàng lên, tay còn lại khẽ xoa xoa một bên quả đào nhỏ. Bị kích thích cả trên lẫn dưới, Vũ Ngưng nhanh chóng buông cờ, phía huyệt nhỏ một dòng nước ấm ào ạt chảy ra bao vay lấy cây gậy th*t to bự của hắn.
Biết nàng đã đạt đến thoái cực, hắn chạy nước rút, luận động điên hồi. Đến khi không thể chịu đựng được nữa, hắn đâm thật mạnh như chạm vào đáy sâu trong cơ thể nàng, phóng khích ra một dòng nước ấm đục đục....
Mồ hôi tuôn ướt cả người Hàn đế lẫn người Vũ Ngưng, mà lúc này bên dưới Hàn đế vẫn chưa chịu thua, hắn lại khẽ động trong cơ thể nàng. Vũ Ngưng cơ hồ chịu hết nổi, nàng như muốn ngất đi. Hàn đế vuốt ve gương mặt nàng, đau lòng lại ủy khuất mà rút ra...
Thôi, nàng vẫn còn quá nhỏ, quá yếu ớt, để lần sau vậy!
- Chu Đại Bảo, nước.
Chu đại tổng quản nghe lệnh, liền nhanh chân cho người đem thùng gỗ to bên trong được đổ đầy nước ấm tiến vào. Cung nhân đi lại không một tiếng động, lặng lẽ đi vào lại lặng lẽ đi ra.
Mà phía ngoài tiểu cung nữ Ngọc Châu mặt đỏ bừng, nàng vừa thương xót cho tiểu thư, khi nãy lúc nghe tiếng nàng hét lên trong kia thì ngoài này Ngọc Châu như ngồi trên đóng lửa. Mà tên đại tổng quản kế bên mạnh vẫn lạnh tanh không một chút quan tâm nào.... Thái giám a...đồ thái giám chết tiệt...
Nhưng phàm là nữ tử chưa nếm mùi vị hoan ái khi gặp loại chuyện này tay chân rối bời là bình thường, đây đến cuối vẫn là thời cổ đại!
Hàn đế cường tráng ôm Vũ Ngưng trần như nhộng xuống giường đi lại bên thùng gỗ lớn. Hắn ôm nàng bước vào thùng nước nóng ấm, lại nhẹ nhàng vuốt ve lau chùi cho nàng.
Hàn đế cho nàng ngồi trên đùi hắn, phía cự long kia vẫn còn cương cứng vẫn luôn chộc chộc vào mông nhỏ của nàng. Hàn đế vẫn dửng dưng như không biết gì, chứ thật ra hắn dường như đã chịu đựng hết nổi. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn trở về thời cổ đại gần gũi với phi tử của mình mà phải chịu nín nghẹn nhiều đến như thế. Nhưng âu cũng đáng lắm, vì Tiểu Vũ của hắn không giống với bất kỳ người nào ở ngoài kia. Hắn thương xót cho thân thể của nàng, vô cùng thương xót....
Vũ Ngưng cơ hồ khi được Hàn đế bồng đến trên giường thì nàng đã ngủ. Hôm nay nàng đã quá mệt mỏi rồi, không màn đến việc gì nữa...
Mà Hàn đế thực lòng cũng chỉ ôm nàng ngủ, hắn an ổn nằm chung một chỗ với nàng, nhìn nàng an giấc, với hắn cũng đủ thỏa mãn rồi.
Trên giá, ngọn đèn dầu cháy nhè nhẹ, bên ngoài Tú hiên của Trữ tú cung lại nổi lên một trận sóng gió mới!
Bình luận facebook