Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Cúc yến
Tin tức được lan truyền trong cung với tốc độ chóng mặt. Vị Ninh Quý Nhân đang thừa sủng kia bị Đơn Thục Nghi phạt quỳ, một lát sau Châu Tuyển thị phe cánh nàng ta lại bị Ninh Quý Nhân phạt quỳ đến 2 canh giờ?
Đây là chuyện bát quái gì đây?
Những nữ nhân kia xem như được một trận rửa mắt, từ nay về sau sẽ không còn khinh thi Ninh Vũ Ngưng hư nhược kia nữa. Mà đa số các người bọn họ chung quy đều cười trên đau khổ người khác.
Chẳng hạn như vui sướng khi Ninh Quý Nhân gặp nạn, lại càng vui sướng hơn khi Đơn Thục Nghi nương nương vinh sủng nhiều năm lại bị một cái Quý Nhân đánh lên trên đầu.
Trong cung chung quy là thích xem người khác gặp nạn.
Hàn Đế sau khi nghe ám vệ báo lại thì tức giận đến mức muốn đem Đơn Thục Nghi biếm thẳng vào Lãnh cung. Vị Đơn Thục Nghi kia được ban phong hào Đơn, ngụ ý đơn giản giản dị, nhưng thực tế nàng ta không hề đơn giản chút nào.
Lại nói mấy năm gần đây Hàn đế cơ hồ không xem trọng nữ nhân hậu cung nên các nàng muốn gây ra sóng gió gì hắn nhắm một mắt mở một mắt đều cho qua. Nhưng thời cơ đã khác, Tiểu Vũ của hắn trở về, hắn quyết đưa nàng lên ngôi vị Hoàng Hậu. Ai ngăn cản đều nhất định sẽ không có kết cục tốt!
Mà đúng ra người lĩnh phạt 2 canh giờ chỉ có Châu Tuyển thị, còn Vũ Ngưng nàng chưa quỳ đến một khắc đã lăn ra té xỉu. Mà thật sự nàng cũng không hề giả vờ trốn tội, vì thân thể nàng quá mức yếu đuối, bệnh nặng đã khỏi nhưng bệnh nhẹ vẫn còn. Cộng thêm đã quỳ khá lâu nên không chống đỡ được mà té xỉu.
Sau khi thỉnh ngự y xem qua, đích thị là thân thể suy nhược nhiều, Thái Y mở đơn thuốc, bắt buộc nàng phải tịnh dưỡng 1 tháng liền.
Ninh Vũ Ngưng cơ hồ thoát khỏi móng vuốt bọn nữ nhân trong cung. Nàng thật sự rất phấn khích a...
Đấu nhau nàng không ngại nhưng với cái thân thể hư nhược bệnh lên bệnh xuống này thì vẫn nên để sau thì hơn!
Mà sau khi Hoàng đế biết tin liền ban thưởng Cao Sâm, Nhân Sâm Ngàn năm, các loại thảo dược bồi bổ sức khỏe đều như rót mật chạy một đường vào Tú Hiên của Trữ Tú cung. Đích thân Hoàng đế ngự giá thăm hỏi làm cho chúng phi tần hậu cung tức đến mức đập bể mấy bộ tách trà liền. Haha, quả thật rất là thú vị!!!
Trường Xuân cung.
Hiền Phi đang ôm ấp một tiểu hài tử đáng yêu, nàng đang dạy Đai công chúa Tống Hoàng chơi cờ. Thấy Dương ma ma tiến vào, nàng lệnh cho vú nuôi bồng công chúa lui ra vườn chơi.
- Dương Ma ma đã đem đồ ta ban thưởng đến Tú hiên Trữ tú cung chưa?
Dương ma ma hành lễ, đáp:
- Bấm nương nương, nô tỳ đã làm xong. Vị Ninh Quý Nhân kia cơ hồ cũng thật sự bị bệnh nhẹ.
Hiền Phi cong cong khóe môi, tay vuốt ve chiếc vòng cấm thạch:
- Tốt. Ninh Vũ Ngưng thật sự có chút hư nhược, mà Đơn Thục Nghi làm việc cũng thật là thiếu cẩn thận quá đi. Một cái Quý Nhân nho nhỏ kia cũng răn không được thì có năng lực gì đấu với bổn cung.
Dương ma ma tiến lên xoa vai cho Hiền phi, bà lên tiếng:
- Trong cung này không ai qua được người đâu Hiền Phi. Vị trí kia chỉ có thể là giành cho người.
Hiền Phi khẽ đảo mắt:
- Dương Ma ma không được nói lung tung.
- Nô tỳ lỗ mãng rồi...
Hiền Phi lại cong môi, ý cười lang đậm:
- Ninh Quý Nhân thì làm sao cơ chứ? Một Ninh Hoàng hậu ta còn......Haha....Các nàng không đủ tư cách tranh với ta!
Phải! Hiền Phi - Ninh Kha Mẫn là biểu muội ruột của Ninh Hoàng Hậu quá cố - Ninh Khuynh Thành!
Tú Hiên - Trữ Tú cung.
Hàn đế tay bưng chén thuốc, tay lại vỗ vỗ mông nhỏ của Vũ Ngưng:
- Nàng mau ra đây uống hết chén thuốc này đã.
Vũ Ngưng thật sự rất sợ đắng, mặc dù từ nhỏ thân thể suy yếu nhưng vẫn là thân thể của Ninh Vũ Ngưng mà nàng là Chu Thượng Vũ ngàn năm không bệnh cơ mà!
- Hoàng thượng, người để đó đi, thiếp... thiếp...
- Nàng chui ra đây cho trẫm, chui ra mau...
Vũ Ngưng nghe tiếng Hàn đế hét lên liền lồm cồm bò dậy, cả gương mặt phụng phịu ủy khuất.
Tống Bạch Hiên vẫn còn nhớ rõ cái tật xấu sợ thuốc đắng này của nàng. Kiếp trước khi nàng còn là thái tử phi cũng như thế, mà khi trở thành Tiểu Vũ của hắn nàng cũng là một bộ dạng như thế.
Dịu dàng, hắn dỗ dành:
- Khanh khanh ngoan, uống hết chén thuốc này, sau này trẫm đưa nàng ra ngoài chơi, có được không?
Vũ Ngưng giận dỗi:
- Hoàng thượng, làm sao thiếp thân có thể ra ngoài kia được. Rõ ràng là người lừa thần thiếp...
- Ta lừa nàng khi nào, ta đã nói sẽ đưa nàng đi là nhất định sẽ đưa.
Vũ Ngưng hai mắt sáng rỡ, thật sự nàng rất nhớ mẫu thân....
Nhưng nghĩ lại bây giờ nàng là Ninh Vũ Ngưng, không phải Ninh Khuynh Thành... mẫu thân có nhớ cũng không thể nào gặp được!
Tinh thần vừa tốt lại ỉu xìu, Hàn đế có chút không hiểu nổi. Haizz, nữ nhân này, buồn vui sao có thể thay đổi nhanh đến như vậy cơ chứ?
Sáng hôm sau một đạo thánh chỉ ban xuống. Hoàng đế khen thưởng cho Đơn Thục Nghi vì hoàng gia phân ưu, có hành động đáng khen liền thưởng cho nàng 1 tháng đến bên bồi Thái hậu tụng kinh niệm Phật. Về phía 2 vị hôm qua bị phạt quỳ, liền phạt đóng cửa tu dưỡng cung quy 1 tháng.
Đối với Châu tuyển thị, một tháng không ra khỏi cửa chẳng khác nào đem nàng biếm vào lãnh cung. Một tháng không được đi tranh sủng...a...a.
Buồn cười nhất là vị Đơn Thục Nghi, không biết nên khóc hay nên cười. Cái gì mà khen thưởng đến bồi Thái hậu tụng Kinh?
Vốn Thái hậu là người không thích ồn ào, đem nàng đến Thọ Khang cung, cũng không kém gì đưa nàng vào am ni bầu bạn với nhang khói.
Hoàng thượng a, công lý ở đâu?
Tất nhiên vị Ninh Quý Nhân bị cấm túc không ra khỏi cửa, nhưng trong Thánh chỉ không hề cấm Hoàng đế đến thăm. Cho nên vinh sủng trước sau vẫn như một, không hề thay đổi
Hàn đế nữa nằm nữa ngồi trên giường la hán đánh cờ cùng Ninh Quý Nhân, thời gian này hai người ở cùng cũng không tệ.
Hắn đã nắm chắc được 100% Vũ Ngưng chính là Tiểu Vũ, còn về những khoản khác, hắn thật sự không rõ. Nhưng mà không sao, chỉ cần nàng là phi tử của hắn thì dù có hận hắn, hay muốn quên đi hắn, nàng cũng không làm được.
Mà theo như tính tình hiện tại của nàng thì không khác gì Chu Thượng Vũ đanh đá kia là bao nhiêu, chỉ là trong mắt nàng hình như không hề có tình yêu giành cho hắn như trước kia.
- Hoàng thượng, thiếp thân thắng!
Hàn đế buông quân cờ đen trong tay xuống, cười phẩy phẩy tay:
- Nàng thắng. Đi qua đây với trẫm.
Vũ Ngưng đứng dậy tâm tình vui vẻ, nàng dạo gần đây ngoài được sự bảo bọc của hắn, trong lại ngâm mình trong hoàng tuyền của không gian vàng nên thân thể đã khỏe ra rất nhiều. Da thịt đã trắng nay còn hồng hào mịn màng, nơi nào cần thịt thì có thịt, nơi nào không cần thì dứt khoát không dư ra chút nào. Nói nàng không phải mỹ nhân là không được a...
Hàn đế đưa tay ôm nàng vào lòng:
- Tiểu Vũ, nàng có vẻ mập lên một chút.
- Còn không phải do người sao, ngày nào cũng bắt thiếp thân ăn ăn uống uống, người không to lên một vòng cũng không được a.
Hàn đế lại ôn nhu:
- Trẫm đều muốn tốt cho nàng.
Vũ Ngưng quay sang hắn nở nụ cười xinh đẹp hết mức có thể:
- Thiếp thân đã biết, đã biết mà.
Hàn đế nhịn không được hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng, cái hôn bất ngờ lại hôn sâu khiến Vũ Ngưng khí huyết không thông, nàng phải vỗ vỗ ngực vài cái.
Hàn đế lại cứ thổi phù phù trong miệng của nàng, cảm giác buồn buồn ngứa ngáy khiến nàng cười khanh khách. Hai tay ôm eo Hàn đế, cười đến ra nước mắt:
- Hoàng thượng, người đừng như vậy, ta nhột, nhột a...
Hàn đế lại ôm nàng, ôm thật chặt, giọng nói nỉ non lại cơ hồ như vang nài:
- Tiểu Vũ, đừng rời xa trẫm nữa, có được không, được không?
Vũ Ngưng trong lòng thoáng kinh ngạc, trong tim như có dòng điện ấm chạy qua, nhẹ nhàng, mơ hồ nhưng đủ làm tim nàng đập liên hồi vài nhịp..
- Được thiếp thân hứa không rời xa người, không rời xa người.
Đúng! Nàng kiếp này sẽ không rời xa hắn, nàng phải ôm thật chặt đùi hắn để có thể an nhàn sống xót trong hậu cung này. Từng bước từng bước tiến lên vị trí vốn dĩ là của nàng kia. Lấy lại công bằng cho đứa nhỏ còn chưa chào đời trong bụng nàng, còn có phải lấy đi cả tâm của người nam nhân từng vung tay vứt nàng sang một bên này. Nàng, làm sao có thể rời bỏ hắn được?
Hết đời này, hết kiếp này đều không được!
1 tháng cấm túc của Vũ Ngưng đã kết thúc, mà vị Đơn Thục Nghi kia cũng đã hồi Khôn Dực cung, chắc có lẽ một tháng qua đi bồi Thái hậu cũng vất vả cho nàng.
Sáng hôm sau Hiền Phi cho mời tất cả chúng phi tần tham dự Cúc yến, một dịp vừa thưởng thức thịt cua ngon mềm, vừa ngắm hoa cúc. Đây cũng xem như là một thú vui tao nhã của chúng phi tần hậu cung.
Vũ Ngưng không ngần ngại đồng ý với vị ma ma già nua mà giảo hoạt này.
- Ma ma về báo với Hiền Phi nương nương, Ninh Quý Nhân ta nhất định sẽ đến, không phụ lòng nương nương vì chúng phi tần mà nhọc công.
Dương ma ma nhìn nàng, gật đầu:
- Được, vậy thưa Ninh Quý nhân, nô tỳ xin cáo lui trước.
Ninh Vũ Ngưng một bộ dáng hân hoang tiễn khách:
- Mời Dương ma ma đi thong thả.
Chờ bà ta đi rồi, nàng mới thong dong đi vào trong điện. Cái gì mà để tạo tình cảm thân thiết giữa chúng tỷ muội, rồi là thương xót cho các cung phi suốt ngày trong cung buồn chán....
Nàng cong khóe môi, cười nhạt nhẽo..Không phải vị muội muội này của nàng muốn đưa nàng ra làm bia cho đám nữ nhân ngoài kia dương cung bắn à? Trước không thưởng sau không thưởng lại trùng hợp ngay ngày nàng khỏi cấm túc lại thưởng???
Ha..ha...Kha Mẫn ngươi thích đem ta ra làm bia ngắm lắm à? Nhưng xin lỗi, ta đây không còn là Ninh Khuynh Thành ngây ngây ngốc ngốc ngươi nói gì cũng tin nữa rồi. Muốn đấu lại với ta, e chỉ một cái đầu nữ nhân cổ đại như ngươi là không đủ dùng!
Đêm qua tên Hoàng đế lại một phen lăn qua lộn lại khiến nàng đến canh 3 mới ngủ ngon giấc. Vừa chợp mắt chưa bao lâu đã đến giờ đi dự Cúc yến, thật là mệt mỏi mà...
Ngồi trước gương, nàng nâng gương mặt ngái ngủ ra, giọng è è nói với Ngọc Châu, Ngọc Đào:
- Hai ngươi giúp ta trang điểm nhạt thôi, không qua loa như thường ngày nhưng cũng không được quá mức sắc sảo.
Ngọc Châu cười:
- Hiếm có dịp ra ngoài, sao người không trang điểm đẹp lên một chút. Một tháng qua cũng đã bị cấm túc vất vả quá rồi còn gì?
Vũ Ngưng ngáp một cái:
- Thôi thôi đi, bọn người ngoài kia thấy ta càng lộng lẫy càng ganh ghét nhiều hơn. Ta đây chỉ muốn an ổn một chút, ngươi thấy ta chưa đủ nổi bật à?
Vũ Ngưng thật là có chút quá nổi bật rồi, 1 tháng 30 ngày Hoàng thượng cơ hồ lật thẻ bài của nàng 20 ngày, có những đêm không ngủ lại thì tối đó cũng đến thăm dùng ngọ thiện. Thời gian còn lại hắn đi đến Trường Xuân cung của Hiền phi thăm đại công chúa, sau lại đến Tĩnh Hòa cung thăm nhị công chúa. Vẫn là không ngó qua cung của ai bao giờ, nàng bây giờ chẳng khác gì yêu phi mê hoặc hoàng thượng. Haizz, nàng cũng không muốn đâu a...
Chỉ là tên hoàng đế này nói thế nào vẫn không chịu đi, hắn trước kia chẳng phải yêu thích nữ nhân xinh đẹp à???
- Nô tỳ quên mất, chủ tử bây giờ đang vinh sủng có thừa.
Tiếng Ngọc Châu vui vẻ, mà kế bên Ngọc Đào lại ủ rũ:
- Chủ tử, nô tỳ có chút lo cho người.
Vũ Ngưng nhìn biểu tình của nàng, có chút khó hiểu:
- Ngươi sao vậy?
Ngọc Đào vừa vấn kiểu tóc phi vân kế, vừa nói:
- Hoàng thượng liên tiếp lật thẻ của người, nô tỳ sợ....
Vũ Ngưng thoáng cười vui vẻ:
- Ngươi không cần lo, Hoàng thượng hắn đang yêu thích ta, sẽ không để các nàng ngoài kia hại đến ta được. Trừ phi hắn không còn hứng thú với ta nữa, đến lúc đó ngươi có lo cũng không muộn...
Ngọc Đào bề ngoài lanh lợi nhưng nội tâm sâu kín, trong 3 người bọn họ ngoài tin tưởng Ngọc Châu ra nàng tín nhiệm nhất vẫn là Ngọc Đào, về phần Ngọc Quý, nàng ta quá mức băng lãnh, làm việc nhất nhất quy củ, cơ hồ để nàng ta trông nôm trong ngoài điện là hợp lý nhất.
Mà Ngọc Đào lại một phen thở dài, nàng dù sao sống trong cung cũng đã muốn hết một đoạn thời gian dài. Đã hầu hạ qua nhiều vị nương nương của Tiên hoàng. Người dễ hầu hạ nhất đến nay là vị Ninh Quý Nhân này. Tính tình nàng có chút phóng khoáng, vui tươi, lại ngây thơ đáng yêu...Nhưng nàng luôn sợ chủ tử sẽ thật lòng động tâm với Hoàng thượng... Mà nữ nhân hậu cung động tâm chẳng khác gì tìm con đường u sầu...
Lại thở dài, nàng mong sao vị Ninh Quý Nhân này sẽ biết được những điều nàng lo nghĩ....
Mà Vũ Ngưng nếu biết được Ngọc Đào lo cho nàng dư thừa đến như thế, biết đâu nàng sẽ lập tức đem Ngọc Đào mà khen thưởng...Vũ Ngưng nàng dù gì cũng sống gần nữa đời người ở đây rồi, há lại không biết!
Canh giờ đã đến, Vũ Ngưng vận một bộ cung trang thêu hoa cẩm tú màu xanh nhạt, eo thắt nơ nhỏ, ngoài khoác áo xanh cùng màu. Trên đầu vấn phi vân kế, cài thêm trâm ngọc bích. Đơn giản mà thanh thoát, không nổi bật nhưng không đơn giản. Nàng đi đến đâu, hoa cũng nhường nàng vài phần...
Vũ Ngưng mang theo Ngọc Châu cùng Ngọc Đào đi theo, Ngọc Quý vẫn nên để lại trong coi trong điện là tốt nhất.
Đây là chuyện bát quái gì đây?
Những nữ nhân kia xem như được một trận rửa mắt, từ nay về sau sẽ không còn khinh thi Ninh Vũ Ngưng hư nhược kia nữa. Mà đa số các người bọn họ chung quy đều cười trên đau khổ người khác.
Chẳng hạn như vui sướng khi Ninh Quý Nhân gặp nạn, lại càng vui sướng hơn khi Đơn Thục Nghi nương nương vinh sủng nhiều năm lại bị một cái Quý Nhân đánh lên trên đầu.
Trong cung chung quy là thích xem người khác gặp nạn.
Hàn Đế sau khi nghe ám vệ báo lại thì tức giận đến mức muốn đem Đơn Thục Nghi biếm thẳng vào Lãnh cung. Vị Đơn Thục Nghi kia được ban phong hào Đơn, ngụ ý đơn giản giản dị, nhưng thực tế nàng ta không hề đơn giản chút nào.
Lại nói mấy năm gần đây Hàn đế cơ hồ không xem trọng nữ nhân hậu cung nên các nàng muốn gây ra sóng gió gì hắn nhắm một mắt mở một mắt đều cho qua. Nhưng thời cơ đã khác, Tiểu Vũ của hắn trở về, hắn quyết đưa nàng lên ngôi vị Hoàng Hậu. Ai ngăn cản đều nhất định sẽ không có kết cục tốt!
Mà đúng ra người lĩnh phạt 2 canh giờ chỉ có Châu Tuyển thị, còn Vũ Ngưng nàng chưa quỳ đến một khắc đã lăn ra té xỉu. Mà thật sự nàng cũng không hề giả vờ trốn tội, vì thân thể nàng quá mức yếu đuối, bệnh nặng đã khỏi nhưng bệnh nhẹ vẫn còn. Cộng thêm đã quỳ khá lâu nên không chống đỡ được mà té xỉu.
Sau khi thỉnh ngự y xem qua, đích thị là thân thể suy nhược nhiều, Thái Y mở đơn thuốc, bắt buộc nàng phải tịnh dưỡng 1 tháng liền.
Ninh Vũ Ngưng cơ hồ thoát khỏi móng vuốt bọn nữ nhân trong cung. Nàng thật sự rất phấn khích a...
Đấu nhau nàng không ngại nhưng với cái thân thể hư nhược bệnh lên bệnh xuống này thì vẫn nên để sau thì hơn!
Mà sau khi Hoàng đế biết tin liền ban thưởng Cao Sâm, Nhân Sâm Ngàn năm, các loại thảo dược bồi bổ sức khỏe đều như rót mật chạy một đường vào Tú Hiên của Trữ Tú cung. Đích thân Hoàng đế ngự giá thăm hỏi làm cho chúng phi tần hậu cung tức đến mức đập bể mấy bộ tách trà liền. Haha, quả thật rất là thú vị!!!
Trường Xuân cung.
Hiền Phi đang ôm ấp một tiểu hài tử đáng yêu, nàng đang dạy Đai công chúa Tống Hoàng chơi cờ. Thấy Dương ma ma tiến vào, nàng lệnh cho vú nuôi bồng công chúa lui ra vườn chơi.
- Dương Ma ma đã đem đồ ta ban thưởng đến Tú hiên Trữ tú cung chưa?
Dương ma ma hành lễ, đáp:
- Bấm nương nương, nô tỳ đã làm xong. Vị Ninh Quý Nhân kia cơ hồ cũng thật sự bị bệnh nhẹ.
Hiền Phi cong cong khóe môi, tay vuốt ve chiếc vòng cấm thạch:
- Tốt. Ninh Vũ Ngưng thật sự có chút hư nhược, mà Đơn Thục Nghi làm việc cũng thật là thiếu cẩn thận quá đi. Một cái Quý Nhân nho nhỏ kia cũng răn không được thì có năng lực gì đấu với bổn cung.
Dương ma ma tiến lên xoa vai cho Hiền phi, bà lên tiếng:
- Trong cung này không ai qua được người đâu Hiền Phi. Vị trí kia chỉ có thể là giành cho người.
Hiền Phi khẽ đảo mắt:
- Dương Ma ma không được nói lung tung.
- Nô tỳ lỗ mãng rồi...
Hiền Phi lại cong môi, ý cười lang đậm:
- Ninh Quý Nhân thì làm sao cơ chứ? Một Ninh Hoàng hậu ta còn......Haha....Các nàng không đủ tư cách tranh với ta!
Phải! Hiền Phi - Ninh Kha Mẫn là biểu muội ruột của Ninh Hoàng Hậu quá cố - Ninh Khuynh Thành!
Tú Hiên - Trữ Tú cung.
Hàn đế tay bưng chén thuốc, tay lại vỗ vỗ mông nhỏ của Vũ Ngưng:
- Nàng mau ra đây uống hết chén thuốc này đã.
Vũ Ngưng thật sự rất sợ đắng, mặc dù từ nhỏ thân thể suy yếu nhưng vẫn là thân thể của Ninh Vũ Ngưng mà nàng là Chu Thượng Vũ ngàn năm không bệnh cơ mà!
- Hoàng thượng, người để đó đi, thiếp... thiếp...
- Nàng chui ra đây cho trẫm, chui ra mau...
Vũ Ngưng nghe tiếng Hàn đế hét lên liền lồm cồm bò dậy, cả gương mặt phụng phịu ủy khuất.
Tống Bạch Hiên vẫn còn nhớ rõ cái tật xấu sợ thuốc đắng này của nàng. Kiếp trước khi nàng còn là thái tử phi cũng như thế, mà khi trở thành Tiểu Vũ của hắn nàng cũng là một bộ dạng như thế.
Dịu dàng, hắn dỗ dành:
- Khanh khanh ngoan, uống hết chén thuốc này, sau này trẫm đưa nàng ra ngoài chơi, có được không?
Vũ Ngưng giận dỗi:
- Hoàng thượng, làm sao thiếp thân có thể ra ngoài kia được. Rõ ràng là người lừa thần thiếp...
- Ta lừa nàng khi nào, ta đã nói sẽ đưa nàng đi là nhất định sẽ đưa.
Vũ Ngưng hai mắt sáng rỡ, thật sự nàng rất nhớ mẫu thân....
Nhưng nghĩ lại bây giờ nàng là Ninh Vũ Ngưng, không phải Ninh Khuynh Thành... mẫu thân có nhớ cũng không thể nào gặp được!
Tinh thần vừa tốt lại ỉu xìu, Hàn đế có chút không hiểu nổi. Haizz, nữ nhân này, buồn vui sao có thể thay đổi nhanh đến như vậy cơ chứ?
Sáng hôm sau một đạo thánh chỉ ban xuống. Hoàng đế khen thưởng cho Đơn Thục Nghi vì hoàng gia phân ưu, có hành động đáng khen liền thưởng cho nàng 1 tháng đến bên bồi Thái hậu tụng kinh niệm Phật. Về phía 2 vị hôm qua bị phạt quỳ, liền phạt đóng cửa tu dưỡng cung quy 1 tháng.
Đối với Châu tuyển thị, một tháng không ra khỏi cửa chẳng khác nào đem nàng biếm vào lãnh cung. Một tháng không được đi tranh sủng...a...a.
Buồn cười nhất là vị Đơn Thục Nghi, không biết nên khóc hay nên cười. Cái gì mà khen thưởng đến bồi Thái hậu tụng Kinh?
Vốn Thái hậu là người không thích ồn ào, đem nàng đến Thọ Khang cung, cũng không kém gì đưa nàng vào am ni bầu bạn với nhang khói.
Hoàng thượng a, công lý ở đâu?
Tất nhiên vị Ninh Quý Nhân bị cấm túc không ra khỏi cửa, nhưng trong Thánh chỉ không hề cấm Hoàng đế đến thăm. Cho nên vinh sủng trước sau vẫn như một, không hề thay đổi
Hàn đế nữa nằm nữa ngồi trên giường la hán đánh cờ cùng Ninh Quý Nhân, thời gian này hai người ở cùng cũng không tệ.
Hắn đã nắm chắc được 100% Vũ Ngưng chính là Tiểu Vũ, còn về những khoản khác, hắn thật sự không rõ. Nhưng mà không sao, chỉ cần nàng là phi tử của hắn thì dù có hận hắn, hay muốn quên đi hắn, nàng cũng không làm được.
Mà theo như tính tình hiện tại của nàng thì không khác gì Chu Thượng Vũ đanh đá kia là bao nhiêu, chỉ là trong mắt nàng hình như không hề có tình yêu giành cho hắn như trước kia.
- Hoàng thượng, thiếp thân thắng!
Hàn đế buông quân cờ đen trong tay xuống, cười phẩy phẩy tay:
- Nàng thắng. Đi qua đây với trẫm.
Vũ Ngưng đứng dậy tâm tình vui vẻ, nàng dạo gần đây ngoài được sự bảo bọc của hắn, trong lại ngâm mình trong hoàng tuyền của không gian vàng nên thân thể đã khỏe ra rất nhiều. Da thịt đã trắng nay còn hồng hào mịn màng, nơi nào cần thịt thì có thịt, nơi nào không cần thì dứt khoát không dư ra chút nào. Nói nàng không phải mỹ nhân là không được a...
Hàn đế đưa tay ôm nàng vào lòng:
- Tiểu Vũ, nàng có vẻ mập lên một chút.
- Còn không phải do người sao, ngày nào cũng bắt thiếp thân ăn ăn uống uống, người không to lên một vòng cũng không được a.
Hàn đế lại ôn nhu:
- Trẫm đều muốn tốt cho nàng.
Vũ Ngưng quay sang hắn nở nụ cười xinh đẹp hết mức có thể:
- Thiếp thân đã biết, đã biết mà.
Hàn đế nhịn không được hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng, cái hôn bất ngờ lại hôn sâu khiến Vũ Ngưng khí huyết không thông, nàng phải vỗ vỗ ngực vài cái.
Hàn đế lại cứ thổi phù phù trong miệng của nàng, cảm giác buồn buồn ngứa ngáy khiến nàng cười khanh khách. Hai tay ôm eo Hàn đế, cười đến ra nước mắt:
- Hoàng thượng, người đừng như vậy, ta nhột, nhột a...
Hàn đế lại ôm nàng, ôm thật chặt, giọng nói nỉ non lại cơ hồ như vang nài:
- Tiểu Vũ, đừng rời xa trẫm nữa, có được không, được không?
Vũ Ngưng trong lòng thoáng kinh ngạc, trong tim như có dòng điện ấm chạy qua, nhẹ nhàng, mơ hồ nhưng đủ làm tim nàng đập liên hồi vài nhịp..
- Được thiếp thân hứa không rời xa người, không rời xa người.
Đúng! Nàng kiếp này sẽ không rời xa hắn, nàng phải ôm thật chặt đùi hắn để có thể an nhàn sống xót trong hậu cung này. Từng bước từng bước tiến lên vị trí vốn dĩ là của nàng kia. Lấy lại công bằng cho đứa nhỏ còn chưa chào đời trong bụng nàng, còn có phải lấy đi cả tâm của người nam nhân từng vung tay vứt nàng sang một bên này. Nàng, làm sao có thể rời bỏ hắn được?
Hết đời này, hết kiếp này đều không được!
1 tháng cấm túc của Vũ Ngưng đã kết thúc, mà vị Đơn Thục Nghi kia cũng đã hồi Khôn Dực cung, chắc có lẽ một tháng qua đi bồi Thái hậu cũng vất vả cho nàng.
Sáng hôm sau Hiền Phi cho mời tất cả chúng phi tần tham dự Cúc yến, một dịp vừa thưởng thức thịt cua ngon mềm, vừa ngắm hoa cúc. Đây cũng xem như là một thú vui tao nhã của chúng phi tần hậu cung.
Vũ Ngưng không ngần ngại đồng ý với vị ma ma già nua mà giảo hoạt này.
- Ma ma về báo với Hiền Phi nương nương, Ninh Quý Nhân ta nhất định sẽ đến, không phụ lòng nương nương vì chúng phi tần mà nhọc công.
Dương ma ma nhìn nàng, gật đầu:
- Được, vậy thưa Ninh Quý nhân, nô tỳ xin cáo lui trước.
Ninh Vũ Ngưng một bộ dáng hân hoang tiễn khách:
- Mời Dương ma ma đi thong thả.
Chờ bà ta đi rồi, nàng mới thong dong đi vào trong điện. Cái gì mà để tạo tình cảm thân thiết giữa chúng tỷ muội, rồi là thương xót cho các cung phi suốt ngày trong cung buồn chán....
Nàng cong khóe môi, cười nhạt nhẽo..Không phải vị muội muội này của nàng muốn đưa nàng ra làm bia cho đám nữ nhân ngoài kia dương cung bắn à? Trước không thưởng sau không thưởng lại trùng hợp ngay ngày nàng khỏi cấm túc lại thưởng???
Ha..ha...Kha Mẫn ngươi thích đem ta ra làm bia ngắm lắm à? Nhưng xin lỗi, ta đây không còn là Ninh Khuynh Thành ngây ngây ngốc ngốc ngươi nói gì cũng tin nữa rồi. Muốn đấu lại với ta, e chỉ một cái đầu nữ nhân cổ đại như ngươi là không đủ dùng!
Đêm qua tên Hoàng đế lại một phen lăn qua lộn lại khiến nàng đến canh 3 mới ngủ ngon giấc. Vừa chợp mắt chưa bao lâu đã đến giờ đi dự Cúc yến, thật là mệt mỏi mà...
Ngồi trước gương, nàng nâng gương mặt ngái ngủ ra, giọng è è nói với Ngọc Châu, Ngọc Đào:
- Hai ngươi giúp ta trang điểm nhạt thôi, không qua loa như thường ngày nhưng cũng không được quá mức sắc sảo.
Ngọc Châu cười:
- Hiếm có dịp ra ngoài, sao người không trang điểm đẹp lên một chút. Một tháng qua cũng đã bị cấm túc vất vả quá rồi còn gì?
Vũ Ngưng ngáp một cái:
- Thôi thôi đi, bọn người ngoài kia thấy ta càng lộng lẫy càng ganh ghét nhiều hơn. Ta đây chỉ muốn an ổn một chút, ngươi thấy ta chưa đủ nổi bật à?
Vũ Ngưng thật là có chút quá nổi bật rồi, 1 tháng 30 ngày Hoàng thượng cơ hồ lật thẻ bài của nàng 20 ngày, có những đêm không ngủ lại thì tối đó cũng đến thăm dùng ngọ thiện. Thời gian còn lại hắn đi đến Trường Xuân cung của Hiền phi thăm đại công chúa, sau lại đến Tĩnh Hòa cung thăm nhị công chúa. Vẫn là không ngó qua cung của ai bao giờ, nàng bây giờ chẳng khác gì yêu phi mê hoặc hoàng thượng. Haizz, nàng cũng không muốn đâu a...
Chỉ là tên hoàng đế này nói thế nào vẫn không chịu đi, hắn trước kia chẳng phải yêu thích nữ nhân xinh đẹp à???
- Nô tỳ quên mất, chủ tử bây giờ đang vinh sủng có thừa.
Tiếng Ngọc Châu vui vẻ, mà kế bên Ngọc Đào lại ủ rũ:
- Chủ tử, nô tỳ có chút lo cho người.
Vũ Ngưng nhìn biểu tình của nàng, có chút khó hiểu:
- Ngươi sao vậy?
Ngọc Đào vừa vấn kiểu tóc phi vân kế, vừa nói:
- Hoàng thượng liên tiếp lật thẻ của người, nô tỳ sợ....
Vũ Ngưng thoáng cười vui vẻ:
- Ngươi không cần lo, Hoàng thượng hắn đang yêu thích ta, sẽ không để các nàng ngoài kia hại đến ta được. Trừ phi hắn không còn hứng thú với ta nữa, đến lúc đó ngươi có lo cũng không muộn...
Ngọc Đào bề ngoài lanh lợi nhưng nội tâm sâu kín, trong 3 người bọn họ ngoài tin tưởng Ngọc Châu ra nàng tín nhiệm nhất vẫn là Ngọc Đào, về phần Ngọc Quý, nàng ta quá mức băng lãnh, làm việc nhất nhất quy củ, cơ hồ để nàng ta trông nôm trong ngoài điện là hợp lý nhất.
Mà Ngọc Đào lại một phen thở dài, nàng dù sao sống trong cung cũng đã muốn hết một đoạn thời gian dài. Đã hầu hạ qua nhiều vị nương nương của Tiên hoàng. Người dễ hầu hạ nhất đến nay là vị Ninh Quý Nhân này. Tính tình nàng có chút phóng khoáng, vui tươi, lại ngây thơ đáng yêu...Nhưng nàng luôn sợ chủ tử sẽ thật lòng động tâm với Hoàng thượng... Mà nữ nhân hậu cung động tâm chẳng khác gì tìm con đường u sầu...
Lại thở dài, nàng mong sao vị Ninh Quý Nhân này sẽ biết được những điều nàng lo nghĩ....
Mà Vũ Ngưng nếu biết được Ngọc Đào lo cho nàng dư thừa đến như thế, biết đâu nàng sẽ lập tức đem Ngọc Đào mà khen thưởng...Vũ Ngưng nàng dù gì cũng sống gần nữa đời người ở đây rồi, há lại không biết!
Canh giờ đã đến, Vũ Ngưng vận một bộ cung trang thêu hoa cẩm tú màu xanh nhạt, eo thắt nơ nhỏ, ngoài khoác áo xanh cùng màu. Trên đầu vấn phi vân kế, cài thêm trâm ngọc bích. Đơn giản mà thanh thoát, không nổi bật nhưng không đơn giản. Nàng đi đến đâu, hoa cũng nhường nàng vài phần...
Vũ Ngưng mang theo Ngọc Châu cùng Ngọc Đào đi theo, Ngọc Quý vẫn nên để lại trong coi trong điện là tốt nhất.
Bình luận facebook