-
Quyển 1: Tử Sắc Bí Tàng - Chương 10: Tử Sắc Bí Tàng (3)
Nếu ai biết được những suy nghĩ của Giải Minh Tuệ thì sẽ vô cùng ngạc nhiên, bởi vì nó không hề sai một chút nào. Chính xác lúc này lão nhân bố y đang ẩn thân theo dõi phía xa xa sau Giải Minh Tuệ.
Mấy trò mèo mà Giải Minh Tuệ làm vừa rồi sao có thể qua mắt được người từng trải bao nhiêu năm như lão, thực chất lão cũng chỉ cố ý phối hợp đóng kịch cùng với Giải Minh Tuệ.
Lão sao có thể không thấy được sự đề phòng từ Giải Minh Tuệ ngay từ khi lão hiện thân. Vẻ ngoài nàng mặc dù không tỏ vẻ gì nhưng diễn trò với lão, khác nào múa rìu qua mắt Lỗ Ban.
Tuy nhiên, lão không những không giận mà lại còn cảm thấy vô cùng thưởng thức.
Ngay khi Giải Minh Tuệ xuất hiện ở đây, hắn đã cảm nhận được oán khí cực thịnh phát ra từ người nàng. Khi nhìn thấy Giải Minh Tuệ, hắn không khỏi cảm thấy rung động mà thốt lên một câu: “Lệ hồn thật cường đại!”
Đứng vậy, Lệ hồn chính là những linh hồn khi sống tích tụ phẫn nộ cùng oán khí vô cùng mạnh, khi chết cỗ oán khí cùng hận ý này kết hợp lại thành lệ khí. Linh hồn mang theo lệ khí này rất khó siêu thoát, lâu dần sẽ biến thành lệ quỷ chuyên đi hại người. Đối với việc hại người hắn cũng không mấy quan tâm. Nhưng những người như hắn biết rõ lệ quỷ có giá trị như thế nào.
Huống hồ, nếu là lệ quỷ bình thường hắn sẽ không mấy ngạc nhiên, nhưng Giải Minh Tuệ lại là một trường hợp vô cùng đặc biệt. Linh hồn nàng vô cùng cường đại, so với hắn còn có vẻ cường đại hơn vào phần. Lệ hồn có hồn lực cường đại như vậy, sau này ắt có thể tiến hóa lên đến quỷ vương, mà giá trị của quỷ vương đối với lệ hồn khác biệt như trời với đất.
Không thể phủ nhận lúc đầu lão nhân hắn có lòng tham, muốn bắt Giải Minh Tuệ về đầu tiên là cưỡng ép tẩy trừ ý thức, sau đó biến GIải Minh Tuệ thành Quỷ Vương sử dụng cho bản thân. Tuy nhiên lệ khí của Giải Minh Tuệ quá mạnh mẽ, những pháp thuật bắt trói đều không có tác dụng, hơn nữa hắn chỉ cách Giải Minh Tuệ hơn hai mươi thước nhưng vẫn không tránh khỏi bị lệ khí ảnh hưởng, ý thức trở nên điên cuồng khát máu, làm cho hắn ngay lập tức phải lùi ra phía sau vài chục thước mới không bị hóa thành lệ quỷ như nàng.
Đây cũng là lí do hắn giả vờ tức giận biến mất, lúc đó khả năng chịu đựng lệ khí của lão đã đến cực hạn, trước đó lão đã tiếp xúc quá gần với Giải Minh Tuệ để thăm dò, cho nên ngay lập tức sau khi lão ẩn thân việc đầu tiên chính là bay ra xa khỏi phạm vi ảnh hưởng của lệ khí.
Đối với lòng tham của mình hắn cũng ngay lập tức biến mất, một chủ ý khác lại hiện lên. Đối với linh hồn cường đại như Giải Minh Tuệ, nếu không có lệ khí, tiền đồ sau này sẽ bất khả lượng, có thể ngay cả lão cũng có thể vượt qua. Vì vậy, sau một hồi thăm dò, đối với tâm tính của nàng hắn vô cùng hài lòng, ngay lúc này, ánh mắt lão nhìn Giải Minh Tuệ như nhìn hậu bối truyền nhân duy nhất vô cùng ưu tú của mình.
Chỉ là, đối với vấn đề lệ khí kia, cũng là một vấn đề khó giải quyết, nhưng không phải là không có cách, chỉ là cách này, lão cũng không nắm chắc đến nửa thành.
Cho nên lão nhân vừa châm chạp theo dõi phía sau Giải Minh Tuệ, vừa vắt óc lo lắng nghĩ cách cho Giải Minh Tuệ.
Giải Minh Tuệ lúc này cũng không thật sự là tìm đường, mà nàng chỉ là đi lòng vòng, tiện thể thưởng thức hoa cỏ, cảm nhận thời gian yên bình đã lâu nàng chưa từng được hưởng thụ.
Trước đây, lúc nào nàng cũng là suy nghĩ đến làm thế nào để kiếm được đồ ăn, kiếm được tiền, không thì cũng lo lắng thay cho mẹ mỗi lần căn bệnh tái phát. Mỗi một ngày đều là đi ăn xin, rồi đánh lộn với mấy đứa trẻ con ăn xin to cả gấp đôi nàng. Chưa bao giờ nàng từng nghĩ đến sẽ có lúc bình yên như vậy, cảm giác này thật tốt, nhưng cũng có chút không quen.
Vẫn chưa thấy lão nhân kia xuất hiện, Giải Minh Tuệ vẫn không chút gấp gáp.
Vừa hay nàng nhìn thấy một dòng suối nhỏ, nước cũng màu tím, thật xinh đẹp. Giải Minh Tuệ nhìn đống cây cỏ xung quanh, ngắt một cái lá màu tím, hình dẹt dài, thong dong ngồi trên một hòn đá lớn, thổi một khúc nhạc mà nàng học được khi còn sống.
Thanh âm thanh thúy yên bình, tiếng suối chảy cùng với tiếng cây đung đưa cộng hưởng, khiến người nghe không khỏi lạc vào một không gian thanh bình, khó nói lên lời.
Khi khúc nhạc vừa tắt, lão nhân cũng từ nơi ẩn thân hiện ra, vỗ tay, không tiếc lời khen ngợi:
“Hay lắm, không nghĩ đến xú nha đầu nhà ngươi lại có thể dùng lá cây để tạo ra khúc nhạc hay như vậy.”
“Lão nhân gia ngài đến để thưởng thức phong cảnh sao, vậy thì ngài cứ tiếp tục thưởng thức, ta không quấy rầy nhã hứng của lão.”
Lão nhân xuất hiên đột ngột như vậy cũng không khiến cho Giải Minh Tuệ kinh ngạc, nàng liền đứng dậy lễ phép cáo từ.
Lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Giải Minh Tuệ, nói: “Thôi được rồi, ta muốn nói chuyện với ngươi một chút.”
Giải Minh Tuệ nhìn lão cười như không cười, nói: “Có chuyện gì lão muốn nói với ta sao?”
“Ngươi biết là ngươi đã chết chứ? Ngươi hiện tại chỉ là một linh hồn.” lão nhân không lòng vòng mà nói thẳng vào chuyện. Nói xong, nhìn chằm chằm Giải Minh Tuệ như muốn quan sát biểu hiện của nàng.
Một tia thương cảm chợt lóe lên nhưng ngay lập tức bị Giải Minh Tuệ chôn giấu đi, nàng chỉ bình thản nhìn lão nhân nói: “Ta biết!”
Lão nhân nhìn dáng vẻ bình thản của Giải Minh Tuệ thì hơi ngạc nhiên, trong lòng lại càn thầm gật đầu tán thưởng, “Vậy ngươi có biết ngươi hiện tại là lệ hồn.”
Giải Minh Tuệ ngạc nhiên nhìn lão nhân, điều này nàng chưa từng nghe nói đến, nhìn lại cơ thể mình, lại nhìn dáng vẻ như đã biết từ lâu của lão đầu, trong lòng thầm tin lời của lão đầu nói là sự thật.
“Lúc này lão nói ta mới biết. Xin hỏi lệ hồn là thứ gì?” Thái độ của Giải Minh Tuệ lúc này vô cùng cung kính, ngữ khí cũng rất lễ phép hỏi.
Nghe vậy, lão nhân lập tức giải thích lệ hồn cho Giải Minh Tuệ. Sau một hồi, Giải Minh Tuệ gật gật đầu đã hiểu, nàng nhếch nhếch khóe miệng, cười tà tà hỏi:
“Ta là lệ hồn, vậy lão nhân gia ngài nói cho ta biết có mục đích gì? Không phải đơn giản là chỉ là ngài muốn nói cho ta biết đó chứ.”
Mấy trò mèo mà Giải Minh Tuệ làm vừa rồi sao có thể qua mắt được người từng trải bao nhiêu năm như lão, thực chất lão cũng chỉ cố ý phối hợp đóng kịch cùng với Giải Minh Tuệ.
Lão sao có thể không thấy được sự đề phòng từ Giải Minh Tuệ ngay từ khi lão hiện thân. Vẻ ngoài nàng mặc dù không tỏ vẻ gì nhưng diễn trò với lão, khác nào múa rìu qua mắt Lỗ Ban.
Tuy nhiên, lão không những không giận mà lại còn cảm thấy vô cùng thưởng thức.
Ngay khi Giải Minh Tuệ xuất hiện ở đây, hắn đã cảm nhận được oán khí cực thịnh phát ra từ người nàng. Khi nhìn thấy Giải Minh Tuệ, hắn không khỏi cảm thấy rung động mà thốt lên một câu: “Lệ hồn thật cường đại!”
Đứng vậy, Lệ hồn chính là những linh hồn khi sống tích tụ phẫn nộ cùng oán khí vô cùng mạnh, khi chết cỗ oán khí cùng hận ý này kết hợp lại thành lệ khí. Linh hồn mang theo lệ khí này rất khó siêu thoát, lâu dần sẽ biến thành lệ quỷ chuyên đi hại người. Đối với việc hại người hắn cũng không mấy quan tâm. Nhưng những người như hắn biết rõ lệ quỷ có giá trị như thế nào.
Huống hồ, nếu là lệ quỷ bình thường hắn sẽ không mấy ngạc nhiên, nhưng Giải Minh Tuệ lại là một trường hợp vô cùng đặc biệt. Linh hồn nàng vô cùng cường đại, so với hắn còn có vẻ cường đại hơn vào phần. Lệ hồn có hồn lực cường đại như vậy, sau này ắt có thể tiến hóa lên đến quỷ vương, mà giá trị của quỷ vương đối với lệ hồn khác biệt như trời với đất.
Không thể phủ nhận lúc đầu lão nhân hắn có lòng tham, muốn bắt Giải Minh Tuệ về đầu tiên là cưỡng ép tẩy trừ ý thức, sau đó biến GIải Minh Tuệ thành Quỷ Vương sử dụng cho bản thân. Tuy nhiên lệ khí của Giải Minh Tuệ quá mạnh mẽ, những pháp thuật bắt trói đều không có tác dụng, hơn nữa hắn chỉ cách Giải Minh Tuệ hơn hai mươi thước nhưng vẫn không tránh khỏi bị lệ khí ảnh hưởng, ý thức trở nên điên cuồng khát máu, làm cho hắn ngay lập tức phải lùi ra phía sau vài chục thước mới không bị hóa thành lệ quỷ như nàng.
Đây cũng là lí do hắn giả vờ tức giận biến mất, lúc đó khả năng chịu đựng lệ khí của lão đã đến cực hạn, trước đó lão đã tiếp xúc quá gần với Giải Minh Tuệ để thăm dò, cho nên ngay lập tức sau khi lão ẩn thân việc đầu tiên chính là bay ra xa khỏi phạm vi ảnh hưởng của lệ khí.
Đối với lòng tham của mình hắn cũng ngay lập tức biến mất, một chủ ý khác lại hiện lên. Đối với linh hồn cường đại như Giải Minh Tuệ, nếu không có lệ khí, tiền đồ sau này sẽ bất khả lượng, có thể ngay cả lão cũng có thể vượt qua. Vì vậy, sau một hồi thăm dò, đối với tâm tính của nàng hắn vô cùng hài lòng, ngay lúc này, ánh mắt lão nhìn Giải Minh Tuệ như nhìn hậu bối truyền nhân duy nhất vô cùng ưu tú của mình.
Chỉ là, đối với vấn đề lệ khí kia, cũng là một vấn đề khó giải quyết, nhưng không phải là không có cách, chỉ là cách này, lão cũng không nắm chắc đến nửa thành.
Cho nên lão nhân vừa châm chạp theo dõi phía sau Giải Minh Tuệ, vừa vắt óc lo lắng nghĩ cách cho Giải Minh Tuệ.
Giải Minh Tuệ lúc này cũng không thật sự là tìm đường, mà nàng chỉ là đi lòng vòng, tiện thể thưởng thức hoa cỏ, cảm nhận thời gian yên bình đã lâu nàng chưa từng được hưởng thụ.
Trước đây, lúc nào nàng cũng là suy nghĩ đến làm thế nào để kiếm được đồ ăn, kiếm được tiền, không thì cũng lo lắng thay cho mẹ mỗi lần căn bệnh tái phát. Mỗi một ngày đều là đi ăn xin, rồi đánh lộn với mấy đứa trẻ con ăn xin to cả gấp đôi nàng. Chưa bao giờ nàng từng nghĩ đến sẽ có lúc bình yên như vậy, cảm giác này thật tốt, nhưng cũng có chút không quen.
Vẫn chưa thấy lão nhân kia xuất hiện, Giải Minh Tuệ vẫn không chút gấp gáp.
Vừa hay nàng nhìn thấy một dòng suối nhỏ, nước cũng màu tím, thật xinh đẹp. Giải Minh Tuệ nhìn đống cây cỏ xung quanh, ngắt một cái lá màu tím, hình dẹt dài, thong dong ngồi trên một hòn đá lớn, thổi một khúc nhạc mà nàng học được khi còn sống.
Thanh âm thanh thúy yên bình, tiếng suối chảy cùng với tiếng cây đung đưa cộng hưởng, khiến người nghe không khỏi lạc vào một không gian thanh bình, khó nói lên lời.
Khi khúc nhạc vừa tắt, lão nhân cũng từ nơi ẩn thân hiện ra, vỗ tay, không tiếc lời khen ngợi:
“Hay lắm, không nghĩ đến xú nha đầu nhà ngươi lại có thể dùng lá cây để tạo ra khúc nhạc hay như vậy.”
“Lão nhân gia ngài đến để thưởng thức phong cảnh sao, vậy thì ngài cứ tiếp tục thưởng thức, ta không quấy rầy nhã hứng của lão.”
Lão nhân xuất hiên đột ngột như vậy cũng không khiến cho Giải Minh Tuệ kinh ngạc, nàng liền đứng dậy lễ phép cáo từ.
Lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Giải Minh Tuệ, nói: “Thôi được rồi, ta muốn nói chuyện với ngươi một chút.”
Giải Minh Tuệ nhìn lão cười như không cười, nói: “Có chuyện gì lão muốn nói với ta sao?”
“Ngươi biết là ngươi đã chết chứ? Ngươi hiện tại chỉ là một linh hồn.” lão nhân không lòng vòng mà nói thẳng vào chuyện. Nói xong, nhìn chằm chằm Giải Minh Tuệ như muốn quan sát biểu hiện của nàng.
Một tia thương cảm chợt lóe lên nhưng ngay lập tức bị Giải Minh Tuệ chôn giấu đi, nàng chỉ bình thản nhìn lão nhân nói: “Ta biết!”
Lão nhân nhìn dáng vẻ bình thản của Giải Minh Tuệ thì hơi ngạc nhiên, trong lòng lại càn thầm gật đầu tán thưởng, “Vậy ngươi có biết ngươi hiện tại là lệ hồn.”
Giải Minh Tuệ ngạc nhiên nhìn lão nhân, điều này nàng chưa từng nghe nói đến, nhìn lại cơ thể mình, lại nhìn dáng vẻ như đã biết từ lâu của lão đầu, trong lòng thầm tin lời của lão đầu nói là sự thật.
“Lúc này lão nói ta mới biết. Xin hỏi lệ hồn là thứ gì?” Thái độ của Giải Minh Tuệ lúc này vô cùng cung kính, ngữ khí cũng rất lễ phép hỏi.
Nghe vậy, lão nhân lập tức giải thích lệ hồn cho Giải Minh Tuệ. Sau một hồi, Giải Minh Tuệ gật gật đầu đã hiểu, nàng nhếch nhếch khóe miệng, cười tà tà hỏi:
“Ta là lệ hồn, vậy lão nhân gia ngài nói cho ta biết có mục đích gì? Không phải đơn giản là chỉ là ngài muốn nói cho ta biết đó chứ.”
Last edited by a moderator: