-
Quyển 1: Tử Sắc Bí Tàng - Chương 17: Nhiệm vụ
Rời khỏi trụ sở Ám đường, Giải Minh Tuệ vừa bước ra ngoài liền thấy đại hán ngốc nghếch nọ vẫn đang đợi nàng, chỉ là dáng vẻ ngồi xổm của hắn quá mức khó coi.
Đại hán nọ thấy sau lưng có tiếng bước chân liền lập tức quay lại, thấy Giải Minh Tuệ đang tiến đến gần liền đứng dậy gãi gãi đầu.
“Ngài ra rồi. Đại nhân có muốn đi đâu nữa không?”
Giải Minh Tuệ lạnh nhạt nhìn hắn gật đầu như có lệ, rồi nhàn nhạt nói:
“Ta muốn tiếp nhận một chút nhiệm vụ.”
Đại hán nghe vậy không chút chần chừ đi trước dẫn đường. Cả quãng đường đi cả hai đều bảo trì trầm mặc. Một phần đại hán cảm thấy e sợ trước khí thế lạnh lùng của nàng, một phần khác cũng là vì Giải Minh Tuệ không phải là người thích nói nhiều.
Vốn Giải Minh Tuệ ban đầu nghĩ đơn giản rằng chỉ cần xâm nhập vào Ám đường là có thể tìm kiếm chút thông tin, ai nghĩ tới thông tin thì có, nhưng tích phân cùng cấp bậc lại không đủ. Bất đắc dĩ chỉ có thể nhanh chóng xem xét tiếp nhận vài cái nhiệm vụ, mau chóng kiếm điểm tích phân rồi tăng cấo bậc của mình lên.
Đứng trước khu vực đại sảnh rộng lớn, người người nhộn nhịp ra vào, âm thanh vô cùng náo nhiệt, Giải Minh Tuệ có chút choáng váng không kịp thích ứng.
Nữ tử Khinh Y kia nói nơi phát hành nhiệm vụ chỉ là một cửa tiệm, nhưng không có nói cửa tiệm này rộng nhưng một quảng trường a.
Giải Minh Tuệ theo đi theo đám người ăn mặc kì dị đủ thể loại tiến đến một tấm bia đá lớn nhỏ ước chừng mười thước màu đen tuyền, bóng loáng như đao cắt. Bên trên có chi chít từng dòng kim tự nhỏ bé lấp loáng. Thỉnh thoảng vài có vài dòng kim tự ảm đạm rồi biến mất, sau đó ngay lập tức được thay thế bằng dòng kim tự có nội dung khác hiện lên.
Bên cạnh tấm bia đá là một quầy tiếp tân dài chừng năm trượng, có khoảng gần hai mươi người đứng sau. Đây là quầy tiếp nhận nhiệm vụ, nếu muốn nhận nhiệm vụ nào, chỉ cần vào đó thông báo một tiếng, người trong tổ chức sẽ xóa nhiệm vụ đó khỏi tấm Hắc thạch và đưa ngươi một tấm chứng nhận. Đến khi hoàn thành nhiệm vụ lại đến đó để trả nhiệm vụ cùng nhận thưởng tích phân.
Giải Minh Tuệ không muốn đứng chen chúc dưới tấm bia đá đó nên đứng đó cách không xa quan sát. Trên tấm Hắc Thạch đó ghi vô số những nhiệm vụ lớn nhỏ khác nhau, có thu thập thảo dược, hộ tống, bảo tiêu…. Nhưng chiếm phần lớn trong đó là nhiệm vụ ám sát. Quả nhiên không hổ danh xưng Ám đường.
Những nhiệm vụ ám sát phần lớn là do tổ chức đưa ra, mỗi mục có đánh số, kèm theo đó là tên mục tiêu, thực lực của hắn cùng điểm thưởng. Mặc dù Giải Minh Tuệ không rõ những người có tên trong niệm vụ có đắc tội gì với tổ chức nhưng đa phần thực lực của bọn họ là Quỷ Hồn trung giai, cao nhất cũng chỉ có vài người là Quỷ Phó hạ giai.
Lại nghe ngóng thêm một chút, Giải Minh Tuệ mới biết được tấm bia Hắc thạch này chỉ bao gồm những nhiệm vụ dễ mà thôi, và tấm hắc thạch này gọi là Hắc bảng.
Ở nơi này Hắc bảng thường là những nhiệm vụ dễ, thành viên tiếp nhận thường là cấp Tốt, thực lực Quỷ Hồn. Nhiệm vụ trung bình được treo ở Hôi bảng, dành cho cấp Mã Pháo, thực lực thấp nhất là Quỷ Phó mới có thể hoàn thành. Còn nhiệm vụ cao cấp dành cho cấp bậc Tượng, Sĩ là ở Huyết bảng, những lệ quỷ có thực lực Quỷ Tướng mới có thể tiếp nhận.
Quầy nhiệm vụ ở hai bảng này có phần lạnh lẽo, không một bóng người. Có lẽ nơi này quá nhỏ bé so với những thành thị lớn khác cho nên ngay cả cường giả cấp Quỷ Phó cũng không có. Đương nhiên là không tính hai người tọa trấn ở nơi này.
Còn những người có cấp bậc Tướng, chính là bốn đường chủ, bọn họ đều có cấp bậc Quỷ Vương, phụ trách cai quản phân đường của mình.
Vì vậy muốn tìm kiếm thông tin của Mộ địa này, Giải Minh Tuệ cần ít nhất là lên được cấp Mã, tu vi Quỷ Phó mới có thể tiếp cận được nguồn cấp thông tin.
Giải Minh Tuệ nhìn mười điểm tích phân ít ỏi trong lệnh bài có chút cười khổ, một nghìn điểm tích phân, phải đến khi nào thì hoàn thành a?
Nhìn nhìn những nhiệm vụ không ngừng lóe sáng rồi ảm đạm, Giải Minh Tuệ quyết định nhận nhiệm vụ số ba ngàn không trăm linh tám, ám sát người có tên là Vương Hạo, thực lực Quỷ Hồn trung giai có cùng cấp bậc với nàng, điểm tích phân khi giết được người này là năm mươi điểm.
Tiến lại gần đám người đang chen chúc nhau trước quần tiếp nhận, gương mặt giấu trong tấm áo choàng nhíu chặt mày, khẽ lạnh giọng:
“Xin hỏi có thể nhường đường một chút được không?”
Thanh âm khàn đặc lạnh lẽo chói tai như tu la dưới địa ngục khiến đám người đang hỗn loạn lập tức im bặt, cả đám bất chi bất giác nhường ra một lối nhỏ cho Giải Minh Tuệ.
Trước một đống ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, Giải Minh Tuệ thầm than một tiếng rồi điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra gật gật đầu, nói: “Đa tạ.”
Một câu đa tạ vừa thốt lên, một đám người ở đấy mặt mày nhăn nhó sợ hãi lùi thêm vài bước. Mặc dù thực lực Giải Minh Tuệ bày ra chỉ là Quỷ Hồn trung kỳ, nhưng âm thanh của nàng quá mức dọa người, khiến cho ai nấy không khỏi dựng tóc gáy.
Bỏ qua ánh mắt kì dị nhìn về phía mình, Giải Minh Tuệ tiến về phía quầy. Sau quầy là một thanh niên chừng hai tám hai chín tuổi, gương mặt bình phàm, mặc bộ hôi bào, trước ngực trái có biểu tượng một tiểu kiếm bạc nhỏ, người này hẳn là nhân viên trong Ám đường. Điểm nổi bật chính là hắn có làn da tái xám, trên trán có nhô ra hai cái sừng nhỏ màu đen, màu da cùng sừng nhỏ kia đều dấu hiệu đặc chưng của Lệ Quỷ.
“Ta muốn làm nhiệm vụ số ba ngàn không trăm linh tám.”
Người này không hổ là nhân viên thuộc Ám đường, vô cùng chuyên nghiệp, mặc dù nghe giọng nói quỷ hét thần gào đang sợ của Giải Minh Tuệ nhưng vẫn không nhăn mặt lấy một cái, mỉm cười hòa nhã nói:
“Được, xin mời trình lệnh bài.”
Giải Minh Tuệ liền đưa cho hắn lệnh bài của mình, hắn nhanh chóng tiếp nhận rồi ghi chép gì đó vào trong sổ. Chỉ vài giây công phu, hắn đưa trả cho Giải Minh Tuệ lệnh bài cùng một ngọc giản trắng.
“Ngọc giản này có chứa thông tin của mục tiêu ám sát. Khi giết hắn ngươi chỉ cần lấy hồn mệnh hắn đưa vào trong ngọc giản, cái này là để chứng minh ngươi đã giết hắn. Sau khi xong việc thì quay lại gặp ta để nhận phần thưởng.”
Nghe người này giải thích một lượt, Giải Minh Tuệ liền gật gật đầu, sau đó nhanh chóng bỏ đi dưới ánh mắt quái dị của mọi người xung quanh.
Thân ảnh Giải Minh Tuệ vừa khuất, đám người lập tức quay sang bàn tán với nhau.
“Ngươi nghe thấy giọng nói của hắn không? Thật tà dị quá đi mà…”
“Tên này nhìn qua thực lực cũng chỉ như ta, nhưng mà nghe giọng này đủ thấy người này hung thần ác sát, nếu không cũng không có giọng nói kinh khủng như thế.”
“Người này quá đáng sợ đi, ta chưa bao giờ nghe thấy ai có giọng nói kinh khủng như hắn…”
“Nhỏ giọng chút, người này hẳn không phải người tốt đẹp gì, cẩn thận hắn nghe được…”
…
“Đại nhân còn muốn đi đâu không?” Đại hán nọ hớn hở hướng Giải Minh Tuệ hỏi.
Giải Minh Tuệ ngẫm nghĩ một hồi, liền thấy mình không còn việc gì ở đây nữa liền lắc lắc đầu, trầm giọng đáp:
“Ta muốn ra khỏi đây, ngươi biết đường ra chứ?”
“Không thành vấn đề. ngài đi theo ta.” Lập tức đại hán nọ sảng khoái đáp ứng đi trước dẫn đường.
Hai người đi về phía tây của khu giao dịch, chẳng mấy chốc liền đến nơi.
“Phía trước là truyền tống trận đưa ngài trở về Ám thành. Bốn phía đông tây nam bắc của khu giao dịch này đều có truyền tống trận, đây là cái gần nhất. Phí là hai điểm tích phân.”
Giải Minh Tuệ nhìn về phía không xa là một tòa đồ án lớn trên mặt đất, phía trước có hai người mặc giáp đứng canh, giống như hai người Giải Minh Tuệ đã từng nhìn thấy trước của trụ sở Ám đường.
Lại quay sang nhìn đại hán bên cạnh, hai tay không ngừng xoắn lại với nhau, bộ dáng bồn chồn thấp thỏm, khiến cho nàng không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhưng ngay sau đó Giải Minh Tuệ lại cảm thấy đau đầu, hồn thạch nàng đã tiêu hết sạch, trên người ngoài ba lọ đan dược cùng thanh hắc kiếm kia ra thì không còn gì cả.
Nghĩ nghĩ một hồi, Giải Minh Tuệ liền cắn răng lấy hai viên Hỏa Liệt Đan cho vào bình ngọc khác đưa cho hắn.
“Đây là phần thưởng của ngươi, bên trong là hai viên Hỏa Liệt Đan, đối với việc chữa thương có chỗ hữu dụng. Ngươi cầm lấy.” Mặc dù trong lòng có chút không nỡ nhưng Giải Minh Tuệ vẫn không thể hiện ra bên ngoài.
Đại hán hai tay run rẩy cầm lấy bình đan dược, giọng nói tràn ngập vẻ khó tin cùng kích động.
“Đại…đại nhân, ngài chắc chắn muốn cho ta hai lọ đan dược này chứ.”
Nghe xong Giải Minh Tuệ thầm cảm giác không ổn, nhưng vẫn chắc chắn gật đầu.
Nhận được sự khẳng định của Giải Minh Tuệ, đại hán cả người run rẩy cho thấy hắn thực sự vô cùng hưng phấn, liên tục gập người cảm tạ Giải Minh Tuệ.
“Đa tạ,, đa tạ đại nhân, sau này ngài có việc gì cần tiểu nhân làm, cho dù là núi đao biển lửa, tiểu nhân nhất định không nan mà từ.”
Giải Minh Tuệ cũng không nói năng gì, chỉ gật đầu một cái, sau đó đi đến chỗ truyền tống trận. Xem chừng kiến thức của nàng về thế giới này còn quá kém cỏi, đan dược kia nói không chừng so với hồn thạch còn có giá trị hơn. Nàng bất giác hào phóng cho luôn hai viên, thực sự có cảm giác táng gia bại sản.
Tuy nhiên đan dược đã cho, có lí nào lại đòi lại. Giải Minh Tuệ mặc dù đau lòng nhưng cũng chỉ có thể tự làm tự chịu mà thôi.
Đại hán nhìn bóng lưng của Giải Minh Tuệ, không ngừng vái lạy tạ ơn, trong lòng tràn ngập cảm kích.
Bước gần đến truyền tống trận, Giải Minh Tuệ liền bị hai người canh giữ chặn lại.
“Muốn sử dụng truyền tống trận cần hai điểm tích phân.”
Một trong hai người cất giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Giải Minh Tuệ không nói năng gì cầm lệnh bài của mình trên tay. Lính giáp bên trái cũng đồng thời cầm một tấm lệnh bài màu xanh của mình lên. Hai tấm lệnh bài khẽ chạm vào nhau, lóe lên một cái, ngay lập tức hai điểm tích phân trong lệnh bài của nàng chuyển vào trong tấm lệnh bài xanh kia.
Làm xong, hai tên lính giám liền nghiêng người để nàng đi qua.
Đợi đến khi Giải Minh Tuệ đứng giữa truyền tống trận, người vừa rồi liền mở miệng hảo tâm nhắc nhở:
“Quá trình diễn ra truyền tống trận có thể khiến cho ngươi cảm thấy choáng váng một chút. Truyền tống trận này sẽ đưa ngươi ra ngoại thành cách Ám thành mười dặm, yên tâm sẽ không để ngươi vào nơi nguy hiểm.”
Nói xong, hắn liền giơ tấm lệnh bài màu xanh vừa rồi lên, trong miệng khẽ lẩm bẩm pháp quyết. Tấm lệnh bài màu xanh chợt phát ra một trận thanh quang nồng đậm, truyền tống trận dưới chân Lâm Tuyền cũng sáng lên, dần dần hóa thành đạo nhũ bạch bao trùm Giải Minh Tuệ vào trên trong.
Giải Minh Tuệ chỉ cảm thấy hoa mắt chóng đầu một hồi, lúc mở mắt ra thì thấy mình đã xuất hiện ở một nơi hoang vu cách Ám thành mười dặm.
Lập tức trên người Giải Minh Tuệ hiện ra một đạo quang tráo, thần thức tỏa ra bốn phía.
Đến khi thấy rõ bốn phía xung quanh mình không có ai, Giải Minh Tuệ khẽ thở phào. Sau khi xác nhận phương hướn, nàng thu liễm hơi thở, cả người hóa thành đạo hắc ảnh phóng đi.
Đến khi trở lại phòng trọ của mình, Giải Minh Tuệ mới cảm thấy may mắn một trận. May khi vào thành nàng đã nộp trước một viên linh thạch liền được đưa một lệnh bài chứng nhận, nếu không nàng lúc này trắng tay muốn vào thành cũng khó.
Sau khi ngồi đả tọa một canh giờ, hồn lực trong người đầy đủ như trước, Giải Minh Tuệ lúc này mới mở mắt, từ trong túi trữ vật lấy ra khối ngọc giản nọ đưa lên trán.
Một luồng thông tin từ trong ngọc giản truyền vào trong ý thức Giải Minh Tuệ. Gương mặt Giải Minh Tuệ khẽ chuyển biến thành ngưng trọng, rồi nhíu mày.
Thời gian uống một chung trà nhỏ đi qua, Giải Minh Tuệ lúc này mới bỏ ngọc giản xuống, trầm ngâm một hồi.
Trong ngọc giản hiển nhiên ghi chép vô cùng rõ ràng thông tin mục tiêu, thậm chí có cả tướng mạo. Người này tên Vương Hạo, thực lực Quỷ Hồn trung giai, tướng mạo ước chừng trên bốn mươi tuổi, gương mặt có một vết sẹo dài giống như con rết kéo dài từ khóe mắt đến cổ, nhìn vô cùng dữ tợn.
Vương Hạo này tính tình độc ác, mỗi lần ra tay đều vô cùng dã man, một thân dùng đao xuất quỷ nhập thần, trong tầng lớp Quỷ Hồn cấp thấp cũng có danh tiếng không nhỏ, thường được gọi là Quỷ Đao.
Chỉ là theo ghi chép người này lần cuối xuất hiện tại Hoàng Thôn, một thị trấn tầm trung gần Kim Dạ thành, cách Ám thành về phía bắc hơn hai trăm dặm. Với tốc độ hiện tại của Giải Minh Tuệ đến đó cũng phải chạy không ngừng nghỉ cũng phải mất một tuần ngày.
Tuy nhiên vấn đề ở chỗ thông tin này được ghi chép cách đây hơn một tháng, có nghĩa là tung tích hiện tại của Quỷ đao Vương Hạo này không chắc chắn còn ở Hoàng Thôn trấn hay không.
Bên cạnh đó thưc lực người này hẳn đã ở tu vi Quỷ Hồn trung giai đã lâu, trong một tháng này tu vi đột phá lên hậu kì hay không còn không rõ. Nói tóm lại, thông tin ghi trong này mặc dù chi tiết. nhưng đối với hiện tại hoàn toàn không có giá trị.
Giải Minh Tuệ trầm ngâm một hồi, cuối cùng quyết định sẽ đi đến Kim Dạ thành một chuyến.
Đại hán nọ thấy sau lưng có tiếng bước chân liền lập tức quay lại, thấy Giải Minh Tuệ đang tiến đến gần liền đứng dậy gãi gãi đầu.
“Ngài ra rồi. Đại nhân có muốn đi đâu nữa không?”
Giải Minh Tuệ lạnh nhạt nhìn hắn gật đầu như có lệ, rồi nhàn nhạt nói:
“Ta muốn tiếp nhận một chút nhiệm vụ.”
Đại hán nghe vậy không chút chần chừ đi trước dẫn đường. Cả quãng đường đi cả hai đều bảo trì trầm mặc. Một phần đại hán cảm thấy e sợ trước khí thế lạnh lùng của nàng, một phần khác cũng là vì Giải Minh Tuệ không phải là người thích nói nhiều.
Vốn Giải Minh Tuệ ban đầu nghĩ đơn giản rằng chỉ cần xâm nhập vào Ám đường là có thể tìm kiếm chút thông tin, ai nghĩ tới thông tin thì có, nhưng tích phân cùng cấp bậc lại không đủ. Bất đắc dĩ chỉ có thể nhanh chóng xem xét tiếp nhận vài cái nhiệm vụ, mau chóng kiếm điểm tích phân rồi tăng cấo bậc của mình lên.
Đứng trước khu vực đại sảnh rộng lớn, người người nhộn nhịp ra vào, âm thanh vô cùng náo nhiệt, Giải Minh Tuệ có chút choáng váng không kịp thích ứng.
Nữ tử Khinh Y kia nói nơi phát hành nhiệm vụ chỉ là một cửa tiệm, nhưng không có nói cửa tiệm này rộng nhưng một quảng trường a.
Giải Minh Tuệ theo đi theo đám người ăn mặc kì dị đủ thể loại tiến đến một tấm bia đá lớn nhỏ ước chừng mười thước màu đen tuyền, bóng loáng như đao cắt. Bên trên có chi chít từng dòng kim tự nhỏ bé lấp loáng. Thỉnh thoảng vài có vài dòng kim tự ảm đạm rồi biến mất, sau đó ngay lập tức được thay thế bằng dòng kim tự có nội dung khác hiện lên.
Bên cạnh tấm bia đá là một quầy tiếp tân dài chừng năm trượng, có khoảng gần hai mươi người đứng sau. Đây là quầy tiếp nhận nhiệm vụ, nếu muốn nhận nhiệm vụ nào, chỉ cần vào đó thông báo một tiếng, người trong tổ chức sẽ xóa nhiệm vụ đó khỏi tấm Hắc thạch và đưa ngươi một tấm chứng nhận. Đến khi hoàn thành nhiệm vụ lại đến đó để trả nhiệm vụ cùng nhận thưởng tích phân.
Giải Minh Tuệ không muốn đứng chen chúc dưới tấm bia đá đó nên đứng đó cách không xa quan sát. Trên tấm Hắc Thạch đó ghi vô số những nhiệm vụ lớn nhỏ khác nhau, có thu thập thảo dược, hộ tống, bảo tiêu…. Nhưng chiếm phần lớn trong đó là nhiệm vụ ám sát. Quả nhiên không hổ danh xưng Ám đường.
Những nhiệm vụ ám sát phần lớn là do tổ chức đưa ra, mỗi mục có đánh số, kèm theo đó là tên mục tiêu, thực lực của hắn cùng điểm thưởng. Mặc dù Giải Minh Tuệ không rõ những người có tên trong niệm vụ có đắc tội gì với tổ chức nhưng đa phần thực lực của bọn họ là Quỷ Hồn trung giai, cao nhất cũng chỉ có vài người là Quỷ Phó hạ giai.
Lại nghe ngóng thêm một chút, Giải Minh Tuệ mới biết được tấm bia Hắc thạch này chỉ bao gồm những nhiệm vụ dễ mà thôi, và tấm hắc thạch này gọi là Hắc bảng.
Ở nơi này Hắc bảng thường là những nhiệm vụ dễ, thành viên tiếp nhận thường là cấp Tốt, thực lực Quỷ Hồn. Nhiệm vụ trung bình được treo ở Hôi bảng, dành cho cấp Mã Pháo, thực lực thấp nhất là Quỷ Phó mới có thể hoàn thành. Còn nhiệm vụ cao cấp dành cho cấp bậc Tượng, Sĩ là ở Huyết bảng, những lệ quỷ có thực lực Quỷ Tướng mới có thể tiếp nhận.
Quầy nhiệm vụ ở hai bảng này có phần lạnh lẽo, không một bóng người. Có lẽ nơi này quá nhỏ bé so với những thành thị lớn khác cho nên ngay cả cường giả cấp Quỷ Phó cũng không có. Đương nhiên là không tính hai người tọa trấn ở nơi này.
Còn những người có cấp bậc Tướng, chính là bốn đường chủ, bọn họ đều có cấp bậc Quỷ Vương, phụ trách cai quản phân đường của mình.
Vì vậy muốn tìm kiếm thông tin của Mộ địa này, Giải Minh Tuệ cần ít nhất là lên được cấp Mã, tu vi Quỷ Phó mới có thể tiếp cận được nguồn cấp thông tin.
Giải Minh Tuệ nhìn mười điểm tích phân ít ỏi trong lệnh bài có chút cười khổ, một nghìn điểm tích phân, phải đến khi nào thì hoàn thành a?
Nhìn nhìn những nhiệm vụ không ngừng lóe sáng rồi ảm đạm, Giải Minh Tuệ quyết định nhận nhiệm vụ số ba ngàn không trăm linh tám, ám sát người có tên là Vương Hạo, thực lực Quỷ Hồn trung giai có cùng cấp bậc với nàng, điểm tích phân khi giết được người này là năm mươi điểm.
Tiến lại gần đám người đang chen chúc nhau trước quần tiếp nhận, gương mặt giấu trong tấm áo choàng nhíu chặt mày, khẽ lạnh giọng:
“Xin hỏi có thể nhường đường một chút được không?”
Thanh âm khàn đặc lạnh lẽo chói tai như tu la dưới địa ngục khiến đám người đang hỗn loạn lập tức im bặt, cả đám bất chi bất giác nhường ra một lối nhỏ cho Giải Minh Tuệ.
Trước một đống ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, Giải Minh Tuệ thầm than một tiếng rồi điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra gật gật đầu, nói: “Đa tạ.”
Một câu đa tạ vừa thốt lên, một đám người ở đấy mặt mày nhăn nhó sợ hãi lùi thêm vài bước. Mặc dù thực lực Giải Minh Tuệ bày ra chỉ là Quỷ Hồn trung kỳ, nhưng âm thanh của nàng quá mức dọa người, khiến cho ai nấy không khỏi dựng tóc gáy.
Bỏ qua ánh mắt kì dị nhìn về phía mình, Giải Minh Tuệ tiến về phía quầy. Sau quầy là một thanh niên chừng hai tám hai chín tuổi, gương mặt bình phàm, mặc bộ hôi bào, trước ngực trái có biểu tượng một tiểu kiếm bạc nhỏ, người này hẳn là nhân viên trong Ám đường. Điểm nổi bật chính là hắn có làn da tái xám, trên trán có nhô ra hai cái sừng nhỏ màu đen, màu da cùng sừng nhỏ kia đều dấu hiệu đặc chưng của Lệ Quỷ.
“Ta muốn làm nhiệm vụ số ba ngàn không trăm linh tám.”
Người này không hổ là nhân viên thuộc Ám đường, vô cùng chuyên nghiệp, mặc dù nghe giọng nói quỷ hét thần gào đang sợ của Giải Minh Tuệ nhưng vẫn không nhăn mặt lấy một cái, mỉm cười hòa nhã nói:
“Được, xin mời trình lệnh bài.”
Giải Minh Tuệ liền đưa cho hắn lệnh bài của mình, hắn nhanh chóng tiếp nhận rồi ghi chép gì đó vào trong sổ. Chỉ vài giây công phu, hắn đưa trả cho Giải Minh Tuệ lệnh bài cùng một ngọc giản trắng.
“Ngọc giản này có chứa thông tin của mục tiêu ám sát. Khi giết hắn ngươi chỉ cần lấy hồn mệnh hắn đưa vào trong ngọc giản, cái này là để chứng minh ngươi đã giết hắn. Sau khi xong việc thì quay lại gặp ta để nhận phần thưởng.”
Nghe người này giải thích một lượt, Giải Minh Tuệ liền gật gật đầu, sau đó nhanh chóng bỏ đi dưới ánh mắt quái dị của mọi người xung quanh.
Thân ảnh Giải Minh Tuệ vừa khuất, đám người lập tức quay sang bàn tán với nhau.
“Ngươi nghe thấy giọng nói của hắn không? Thật tà dị quá đi mà…”
“Tên này nhìn qua thực lực cũng chỉ như ta, nhưng mà nghe giọng này đủ thấy người này hung thần ác sát, nếu không cũng không có giọng nói kinh khủng như thế.”
“Người này quá đáng sợ đi, ta chưa bao giờ nghe thấy ai có giọng nói kinh khủng như hắn…”
“Nhỏ giọng chút, người này hẳn không phải người tốt đẹp gì, cẩn thận hắn nghe được…”
…
“Đại nhân còn muốn đi đâu không?” Đại hán nọ hớn hở hướng Giải Minh Tuệ hỏi.
Giải Minh Tuệ ngẫm nghĩ một hồi, liền thấy mình không còn việc gì ở đây nữa liền lắc lắc đầu, trầm giọng đáp:
“Ta muốn ra khỏi đây, ngươi biết đường ra chứ?”
“Không thành vấn đề. ngài đi theo ta.” Lập tức đại hán nọ sảng khoái đáp ứng đi trước dẫn đường.
Hai người đi về phía tây của khu giao dịch, chẳng mấy chốc liền đến nơi.
“Phía trước là truyền tống trận đưa ngài trở về Ám thành. Bốn phía đông tây nam bắc của khu giao dịch này đều có truyền tống trận, đây là cái gần nhất. Phí là hai điểm tích phân.”
Giải Minh Tuệ nhìn về phía không xa là một tòa đồ án lớn trên mặt đất, phía trước có hai người mặc giáp đứng canh, giống như hai người Giải Minh Tuệ đã từng nhìn thấy trước của trụ sở Ám đường.
Lại quay sang nhìn đại hán bên cạnh, hai tay không ngừng xoắn lại với nhau, bộ dáng bồn chồn thấp thỏm, khiến cho nàng không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhưng ngay sau đó Giải Minh Tuệ lại cảm thấy đau đầu, hồn thạch nàng đã tiêu hết sạch, trên người ngoài ba lọ đan dược cùng thanh hắc kiếm kia ra thì không còn gì cả.
Nghĩ nghĩ một hồi, Giải Minh Tuệ liền cắn răng lấy hai viên Hỏa Liệt Đan cho vào bình ngọc khác đưa cho hắn.
“Đây là phần thưởng của ngươi, bên trong là hai viên Hỏa Liệt Đan, đối với việc chữa thương có chỗ hữu dụng. Ngươi cầm lấy.” Mặc dù trong lòng có chút không nỡ nhưng Giải Minh Tuệ vẫn không thể hiện ra bên ngoài.
Đại hán hai tay run rẩy cầm lấy bình đan dược, giọng nói tràn ngập vẻ khó tin cùng kích động.
“Đại…đại nhân, ngài chắc chắn muốn cho ta hai lọ đan dược này chứ.”
Nghe xong Giải Minh Tuệ thầm cảm giác không ổn, nhưng vẫn chắc chắn gật đầu.
Nhận được sự khẳng định của Giải Minh Tuệ, đại hán cả người run rẩy cho thấy hắn thực sự vô cùng hưng phấn, liên tục gập người cảm tạ Giải Minh Tuệ.
“Đa tạ,, đa tạ đại nhân, sau này ngài có việc gì cần tiểu nhân làm, cho dù là núi đao biển lửa, tiểu nhân nhất định không nan mà từ.”
Giải Minh Tuệ cũng không nói năng gì, chỉ gật đầu một cái, sau đó đi đến chỗ truyền tống trận. Xem chừng kiến thức của nàng về thế giới này còn quá kém cỏi, đan dược kia nói không chừng so với hồn thạch còn có giá trị hơn. Nàng bất giác hào phóng cho luôn hai viên, thực sự có cảm giác táng gia bại sản.
Tuy nhiên đan dược đã cho, có lí nào lại đòi lại. Giải Minh Tuệ mặc dù đau lòng nhưng cũng chỉ có thể tự làm tự chịu mà thôi.
Đại hán nhìn bóng lưng của Giải Minh Tuệ, không ngừng vái lạy tạ ơn, trong lòng tràn ngập cảm kích.
Bước gần đến truyền tống trận, Giải Minh Tuệ liền bị hai người canh giữ chặn lại.
“Muốn sử dụng truyền tống trận cần hai điểm tích phân.”
Một trong hai người cất giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Giải Minh Tuệ không nói năng gì cầm lệnh bài của mình trên tay. Lính giáp bên trái cũng đồng thời cầm một tấm lệnh bài màu xanh của mình lên. Hai tấm lệnh bài khẽ chạm vào nhau, lóe lên một cái, ngay lập tức hai điểm tích phân trong lệnh bài của nàng chuyển vào trong tấm lệnh bài xanh kia.
Làm xong, hai tên lính giám liền nghiêng người để nàng đi qua.
Đợi đến khi Giải Minh Tuệ đứng giữa truyền tống trận, người vừa rồi liền mở miệng hảo tâm nhắc nhở:
“Quá trình diễn ra truyền tống trận có thể khiến cho ngươi cảm thấy choáng váng một chút. Truyền tống trận này sẽ đưa ngươi ra ngoại thành cách Ám thành mười dặm, yên tâm sẽ không để ngươi vào nơi nguy hiểm.”
Nói xong, hắn liền giơ tấm lệnh bài màu xanh vừa rồi lên, trong miệng khẽ lẩm bẩm pháp quyết. Tấm lệnh bài màu xanh chợt phát ra một trận thanh quang nồng đậm, truyền tống trận dưới chân Lâm Tuyền cũng sáng lên, dần dần hóa thành đạo nhũ bạch bao trùm Giải Minh Tuệ vào trên trong.
Giải Minh Tuệ chỉ cảm thấy hoa mắt chóng đầu một hồi, lúc mở mắt ra thì thấy mình đã xuất hiện ở một nơi hoang vu cách Ám thành mười dặm.
Lập tức trên người Giải Minh Tuệ hiện ra một đạo quang tráo, thần thức tỏa ra bốn phía.
Đến khi thấy rõ bốn phía xung quanh mình không có ai, Giải Minh Tuệ khẽ thở phào. Sau khi xác nhận phương hướn, nàng thu liễm hơi thở, cả người hóa thành đạo hắc ảnh phóng đi.
Đến khi trở lại phòng trọ của mình, Giải Minh Tuệ mới cảm thấy may mắn một trận. May khi vào thành nàng đã nộp trước một viên linh thạch liền được đưa một lệnh bài chứng nhận, nếu không nàng lúc này trắng tay muốn vào thành cũng khó.
Sau khi ngồi đả tọa một canh giờ, hồn lực trong người đầy đủ như trước, Giải Minh Tuệ lúc này mới mở mắt, từ trong túi trữ vật lấy ra khối ngọc giản nọ đưa lên trán.
Một luồng thông tin từ trong ngọc giản truyền vào trong ý thức Giải Minh Tuệ. Gương mặt Giải Minh Tuệ khẽ chuyển biến thành ngưng trọng, rồi nhíu mày.
Thời gian uống một chung trà nhỏ đi qua, Giải Minh Tuệ lúc này mới bỏ ngọc giản xuống, trầm ngâm một hồi.
Trong ngọc giản hiển nhiên ghi chép vô cùng rõ ràng thông tin mục tiêu, thậm chí có cả tướng mạo. Người này tên Vương Hạo, thực lực Quỷ Hồn trung giai, tướng mạo ước chừng trên bốn mươi tuổi, gương mặt có một vết sẹo dài giống như con rết kéo dài từ khóe mắt đến cổ, nhìn vô cùng dữ tợn.
Vương Hạo này tính tình độc ác, mỗi lần ra tay đều vô cùng dã man, một thân dùng đao xuất quỷ nhập thần, trong tầng lớp Quỷ Hồn cấp thấp cũng có danh tiếng không nhỏ, thường được gọi là Quỷ Đao.
Chỉ là theo ghi chép người này lần cuối xuất hiện tại Hoàng Thôn, một thị trấn tầm trung gần Kim Dạ thành, cách Ám thành về phía bắc hơn hai trăm dặm. Với tốc độ hiện tại của Giải Minh Tuệ đến đó cũng phải chạy không ngừng nghỉ cũng phải mất một tuần ngày.
Tuy nhiên vấn đề ở chỗ thông tin này được ghi chép cách đây hơn một tháng, có nghĩa là tung tích hiện tại của Quỷ đao Vương Hạo này không chắc chắn còn ở Hoàng Thôn trấn hay không.
Bên cạnh đó thưc lực người này hẳn đã ở tu vi Quỷ Hồn trung giai đã lâu, trong một tháng này tu vi đột phá lên hậu kì hay không còn không rõ. Nói tóm lại, thông tin ghi trong này mặc dù chi tiết. nhưng đối với hiện tại hoàn toàn không có giá trị.
Giải Minh Tuệ trầm ngâm một hồi, cuối cùng quyết định sẽ đi đến Kim Dạ thành một chuyến.
Bình luận facebook