• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full (Tiên hiệp) Nan Lộ Tu Tiên (3 Viewers)

  • Quyển 1: Tử Sắc Bí Tàng - Chương 18: Bị đánh lén

Ở khách điếm nọ nghỉ ngơi vài ngày, Giải Minh Tuệ xem xét lại đồ đạc của mình một chút, cuối cùng cũng rời khỏi Ám thành, lên đường đến Kim Dạ thành.

Kim Dạ thành là một đại thành trì, diện tích so với Ám thành lớn hơn không chỉ mười lần.

Một nơi rộng lớn nhân khẩu đông đúc như vậy, lại là thành trì gần Ám thành nhất, vì vậy Lệ Quỷ ở Ám thành thường xuyên đi lại trao đổi với Kim Dạ thành. Dần dần tạo thành một quan đạo.

Quan đạo này mặc dù không lớn, nhưng thường xuyên có người qua lại. Vì thế Giải Minh Tuệ liền theo chỉ dẫn đi đến quan đạo này.

Mấy ngày sau.

Trên một con đường đầy dấu bánh xe có chút hoang vắng, thân ảnh người nọ toàn thân chùm áo choàng đen che kín cả người lẫn khuôn mặt, tốc độ người này đi không nhanh không chậm, thong thả từng bước. Thỉnh thoảng có một cỗ xe do dị thú giống ngựa nhưng có một sừng nhỏ giữa trán, toàn thân vảy đen bóng, đôi mắt đỏ sậm, toàn thân lực lưỡng, cao hơn hai thước kéo đi ngang qua, khiến cho phía sau bụi bay mù mịt.

Đây là loại hồn thú phổ biến ở đây, gọi là Độc Giác Mã. Độc Giác Mã có tính công kích yếu, nhưng lại có sức dẻo dai cùng tốc độ kinh người, thường được bắt về huấn luyện làm phương tiện đi lại.

Nhìn cỗ xe ngựa do Độc Giác Mã kéo chạy ngang qua, Giải Minh Tuệ ánh mắt có chút hâm mộ, nhưng sau đó liền cười khổ.

Với quãng đường đến Kim Dạ thành xa như vậy, có một con Độc Giác Mã hiển nhiên sẽ tiết kiệm nhiều thời gian hơn, nhưng giá một con Độc Giác Mã là năm viên hồn thạch, Giải Minh Tuệ trên người hiện tại chính là nghèo rớt mùng tơi, làm sao có thể mua nổi. Vì thế chỉ có thể ngậm ngùi đi bộ mà thôi.

Sắc trời dần tối lại, Giải Minh Tuệ nhìn nhìn sắc trời, sau đó lắc người một cái tiến vào khu rừng ngay cạnh quan đạo.

Vừa dùng tốc độ lớn nhất len lỏi trong rừng, Giải Minh Tuệ vừa dùng thần thức đảo qua lại xung quanh, trong đầu thầm trao đổi với Vương Phúc, ra lệnh cho hắn tìm kiếm chỗ nghỉ ngơi.

Vương Phúc quen việc đáp ứng một tiếng, thần thức của hắn so với Giải Minh Tuệ thì phạm vi rộng hơn nhiều lắm, chỉ chốc lát sau liền truyền đến hình ảnh một thác nước nhỏ ở phía nam, với tốc độ này của Giải Minh Tuệ, chỉ trong vòng chưa đến một khắc liền tới nơi.

Mấy ngày này Giải Minh Tuệ ban ngày lên đường, ban đêm tiến vào rừng nghỉ ngơi. Bởi vì quá trình đi đường rất thong dong, cho nên quãng đường đi đến Kim Dạ thành mới chỉ qua hơn một phần ba.

Vừa nhìn thấy thác nước, Giải Minh Tuệ liền thả thần thức xung quanh một hồi, khi xác nhận không có hồn thú cường đại hoặc có người gần đây, nàng mới thả lỏng người.

Sau khi dặn dò Vương Phúc chú ý cảnh giác xung quanh, Giải Minh Tuệ liền cởi bỏ tấm áo choàng rộng gấp ba lần thân thể nàng xuống. Dung mạo Giải Minh Tuệ lập tức hiện ra, mặc dù không xuất sắc nhưng đôi mắt thâm trầm đen láy kia khiến người khác không thể không dời khỏi gương mặt nàng, nhưng đồng thời lại cảm thấy thâm tâm lạnh lẽo, rùng mình không dám nhìn thẳng. Hai cảm giác cực kỳ mâu thuẫn.

Cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, toàn thân bạch ngọc trắng nõn khiến cho khu rừng tăm tối càng thêm sáng rõ. Dáng vóc nhỏ nhắn chưa nảy nở hết khiến người khác không kìm được mà muốn nâng niu.

Trầm mình xuống dòng nước mát lạnh, Giải Minh Tuệ cảm thấy cả người khoan khoái vài phần.

Tuy nhiên Giải Minh Tuệ cũng không dám tắm rửa quá lâu, đêm hôm thường là khoảng thời gian các loại hồn thú xuất hiện, nàng chỉ có thực lực Quỷ Hồn trung giai, không chắc đánh lại.

Chốc lát công phu, Giải Minh Tuệ lên bờ nhanh chóng mặc quần áo, tuy nhiên vẫn không khoác tấm áo choàng rộng thùng thình kia lên.

Thu thập xong xuôi, nàng đi lại xung quanh gần thác nước nhặt củi, xếp thành một đống nhỏ cách thác nước không xa.

Giải Minh Tuệ khẽ búng tay một cái, một tiểu quang điểm bắn về phía đống củi. Lập tức đống củi “phừng” lên một cái, một đống lửa nhỏ cứ đơn giản như vậy mà hình thành.

Lại đi về phía hồ nước, Giải Minh Tuệ đứng cạnh hồ nước bất động một lúc.

Đột nhiên từ trên tay Giải Minh Tuệ xuất hiện một đạo ngân ti trong suốt, lấy thế như sét đánh ngang tai đâm thẳng xuống dòng nước giữa hồ. Ngọc thủ khẽ động, ngân ti lập tức thu lại mang theo một con cá lớn đen sì, to chừng nửa thước không ngừng vùng vẫy.

Thu ngân ti trong người, Giải Minh Tuệ một tay chộp lấy con cá lớn, tay kia khép thành đao chặt xuống đầu con cá. Con cá đen đang vùng vẫy liền mềm oặt, chết không kịp ngáp.

Xử lý qua loa hắc ngư, Giải Minh Tuệ đem xiên qua cành cây, cho lên đống lửa, rồi ngồi đợi cá nướng chín.

Đoạn ngân ti này là do Giải Minh Tuệ trong một lần vô tình bắt được một con Bạch Khiết ngư, loài cá này cũng thuộc loại hồn thú cấp hai, lẩn trốn trong nước cực kì nhanh, nàng cũng là tốn thật lớn khí lực mới có thể tóm được nó tới tay.

Bạch Khiết ngư này có một đôi râu bạc dài một thước, cực kì dẻo dai. Giải Minh Tuệ theo lời Vương Phúc luyện chế rồi râu này thành một loại pháp khí cấp thấp. Ngân ti sau khi luyện chế càng thêm dẻo dai cứng cỏi, lại gần như trong suốt, rất thích hợp khi đánh bất ngờ, khiến đối thủ không kịp trở tay. Bình thường Giải Minh Tuệ vẫn hay cuốn sợi ngân ti ở cổ tay, chỉ cần khẽ động một cái liền có thể sử dụng.

Sau khi ăn uống đầy đủ, Giải Minh Tuệ dập tắt đống lửa,, cả người giống như hầu tử nhanh nhẹn leo lên cây đại thu gần đó, ngồi trên cây đả tọa, đương nhiên không quên nhắc nhở Vương Phúc cảnh giác xung quanh.

Khu rừng lúc đêm xuống so với ban ngày càng nguy hiểm hơn vài phần, xung quanh không ngừng có tiếng gầm rú của hồn thú, tuy nhiên phạm vi trăm thước xung quanh Giải Minh Tuệ lại không có lấy một hồn thú mạnh mẽ nào, đây cũng là do Vương Phúc cố ý tìm đến.

Tuy nhiên nơi này cũng không chỉ có mình Vương Phúc tìm thấy.

Một hắc ảnh từ trong đêm tối không ngừng len lỏi xuyên qua tàng cây, hắc ảnh vóc dáng cao gầy, bước chân nhanh nhẹn có lực lại bình ổn, hiển nhiên là một nam nhân. Và phương hướng nam nhân này tiến đến không ngờ lại là chỗ Giải Minh Tuệ nghỉ ngơi.

“Con bà nó, vất vả mãi mới lấy được từ tay tên kia tấm bản đồ này. Nếu như tấm bản đồ này không chính xác, lão tử lần này lỗ nặng rồi. Di, phía trước hình như có người.”

Nam tử vừa đi vừa dò đường xung quanh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm than thở. Khi hắn cách Giải Minh Tuệ trăm trượng liền có cảm ứng gì đó, cả người đột nhiên dừng lại.

Bước chân dần trở nên nhẹ nhàng, nhoáng cái nam tử đã ẩn mình trong lùm cây, ánh mắt hắn trong đêm phát ra từng kia tinh quanh, không cần dùng thần thức, chỉ bằng đôi mắt tinh nhạy kia hắn liền có thể nhìn rõ mọi vật trong vào hơn trăm trượng, hiển nhiên người này bản lĩnh không nhỏ.

Giải Minh Tuệ ngồi trên cành một cây đại thụ rậm rạp, cả người mặc áo đen dường như chìm hẳn vào trong bóng đêm. Vậy mà nam tử chỉ bằng đôi mắt kia chốc lát liền phát hiện ra tung tích Giải Minh Tuệ.

Quan sát Giải Minh Tuệ một hồi, nam tử thấy nàng ngồi đả tỏa, không chút cảnh giác nào tới xung quanh, gương mặt hắn liền trở nên độc ác dữ tợn.

Nơi này cường giả vi tôn, người ăn người, quỷ ăn quỷ. Người này lần này có chết trong tay hắn cũng là số mệnh của nàng không tốt đi.

Bằng tốc độ vô cùng chậm rãi, nam tử kia tiếp cận Giải Minh Tuệ chừng hai mươi trượng liền dừng lại. Trên tay hắn lặng lẽ xuất hiện ba cây ngân châm nhỏ như sợi tóc, dài chừng hai tấc, dưới ánh sáng mập mờ lóe lên tia xanh đen, phỏng chừng có độc.

Nam tử kẹp ba ngân châm trên tay, miệng không khỏi cười lạnh, trong đầu thầm hét to:

“Chết đi.”

“Viu.” Ba cây ngân châm chớp mắt đã rời khỏi tay, kèo theo tiếng gió rít nhỏ tới mức không thể nghe thấy phóng tới vị trí Giải Minh Tuệ đang ngồi đả tọa.

Nam tử khẽ cười lạnh, tưởng tượng Giải Minh Tuệ khi trúng ngân châm sẽ thống khổ gào thét rồi hóa thành một bãi chất lỏng hắn không khỏi kìm được tia hưng phấn.

Tuy nhiên nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng đờ, chuyện tiếp theo dường như hắn không thể tin vào mắt mình. Chỉ thấy ngân châm chớp mắt đã phóng tới vị trí của Giải Minh Tuệ, nhưng người lại không thấy đâu, ngân châm cắm ngập sâu trong thân cây, đuôi ngân châm lộ ra ngoài rung lên kịch liệt, cho thấy lực đạo phóng ra không hề nhỏ.

Ngân châm sau khi cắm sâu vào thân cây, bằng mắt thường có thể thấy lá cây không ngừng héo rũ rụng xuống, cây đại thụ to ba thước chỉ trong nháy mắt hóa thành bãi nước đen tanh hôi. Thử tưởng tượng nếu như người bị ngân châm này đâm trúng thì sẽ kinh khủng như thế nào.

Nam tử thấy một kích của mình kưkhông thành, tập tức nâng lên cảnh giác, cả người bất chấp tất cả hiện thân, thần thức mang theo khí tức Quỷ Phó sơ kì mạnh mẽ tuôn ra dò xét xung quanh.

Giải Minh Tuệ ngồi đả tọa trên cây, khi nam tử kia cách nàng hơn trăm trượng, Vương Phúc đã nhanh chóng thông báo cho nàng biết.

Giải Minh Tuệ tương kế tựu kế, mặc dù nhìn như ngồi ngủ, nhưng ý thức thanh tỉnh hơn bao giờ hết. Vương Phúc thực lực Quỷ Phó trung giai, thần thức vượt xa nam tử kia, khóa chặt mọi hành động của hắn từ đầu đến cuối mà hắn vẫn không phát hiện ra.

Mọi động tác của hắn đều nằm trong đầu Giải Minh Tuệ, ngay khi một kích vừa phát động, bằng vào thân thủ nhanh nhẹn của mình Giải Minh Tuệ liền tránh thoát trong gang tấc.

Nhìn bãi nước đen gần đấy, Giải Minh Tuệ không khỏi phát lạnh, đôi mắt nhìn về phía tên kia cũng thâm trầm vài phần.

Chuyện giết người cướp của, Giải Minh Tuệ không phải chưa từng trải qua, nhưng người này vừa ra tay liền vô cùng thâm độc, nếu như nàng trúng chiêu này, thì bãi nước đen kia chính là nàng.

Trong đầu Giải Minh Tuệ nhanh chóng trao đổi với Vương Phúc.

“Tên kia thực lực như thế nào?”

“Quỷ Phó sơ kì. Với năng lực hiện nay của ngươi không đủ để đối phó với hắn. Tốt nhất nên tránh đi.” Vương Phúc nhanh chóng đáp lại, không khỏi khuyên bảo.

“Hừ, người không động ta, ta không động người. Người này vừa gặp không thù không oán vô duyên vô cớ ra tay hạ sát thủ với ta, ta không đáp lại thì thật có lỗi với hắn. Nếu như lực lượng của ta và ngươi kết hợp, thừa đủ để hạ sát hắn.” Giải Minh Tuệ lạnh lùng nói, hành động của người này đã thành công khơi dậy sát khí của nàng.

“Được, nếu như ngươi đánh không lại, ta sẽ phụ thể với ngươi.” Vương Phúc giọng nói vẫn nhẹ nhàng khẳng định chắc chắn.

Giải Minh Tuệ cùng Vương Phúc trao đổi cũng chỉ là trong chớp mắt.

Thần thức nam nhân kia rà xoát xung quanh, nhanh chóng khóa chặt vị trí của Giải Minh Tuệ. Ánh mắt khẽ đảo qua người nàng một lượt, không khỏi ngạc nhiên rồi khinh thường cười thành tiếng.

“Một Quỷ Hồn như ngươi lại có thể xâm nhập vào Quỷ giới sâu như vậy hiển nhiên bản lĩnh không nhỏ. Nhưng đáng tiếc thực lực của ngươi quá kém, lần này gặp ta coi như người xui xẻo.”

Vừa nói xong, người nọ vung tay lên, mấy căn ngân châm từ trong tay hắn tùy tiện phóng ra, tốc độ nhanh hơn cả thương tiễn nháy mắt nhằm về phía đầu, vai, ngực., bụng bắn về phía Giải Minh Tuệ đang ẩn nấp

Giải Minh Tuệ vừa nhìn liền thần hô không tốt, bằng vào thân thủ không tệ nhanh chóng tránh thoát khỏi nơi ẩn nấp, không dám để cho ngân châm chạm vào người.

Tuy nhiên vừa tránh khỏi chỗ vừa rồi, tiếp theo lại có vô số căn ngân châm vô thanh vô tức phóng như mưa đến, Giải Minh Tuệ đồng tử lập tức co rụt lại. Hồn lực nhanh chóng tuôn ra hóa thành thuẫn chắn trước người, bàn chân đạp mạnh xuống đất, cả người nhanh chóng nhảy sang trái, lăn tròn mấy vòng.

“Đang đang đang” thanh âm ngân châm va chạm với thuẫn vang lên, nhưng chỉ sau vài lượt tấm thuẫn cũng không chịu nổi công kích của ngân châm, rắc một tiếng liền vỡ tan.

May mắn ngày lúc thời điểm thuẫn do hồn lực không thể chống đỡ mà tan biến, Giải Minh Tuệ vừa vặn tránh thoát một đợt cuối cùng. Một loạt các động tác né tránh liên tiếp thực hiện như nước chảy mây trôi.

Nam tử thấy Giải Minh Tuệ có thể liên tiếp tránh thoát được công kích của mình liền khinh nghi bất định, nhưng sau đó gương mặt trở nên lạnh lẽo, một thanh thiết đao sắc bén lóe lên từng tia hàn quang bất chợt xuất hiện trên tay hắn. Hồn lực lập tức rót vào trong thiết đao.

Thiết đao được hồn lực rót vào liền rung lên mang theo những tiếng “ô ô” đáng sợ. Nhìn biểu hiện như vậy phỏng chừng là một kiện pháp khí uy lực không tầm thường chút nào.

“Coi như ta vẫn còn đánh giá thấp ngươi. Nhưng lần này ngươi chết chắc. Sát.”

Nam tử rống to một tiếng, cả người chớp mắt chỉ cách Giải Minh Tuệ mười trượng, thanh đao trên tay mạnh mẽ khu động, hàng loạt đao ảnh hiện ra giống như một bức tường dày đặc đao khí, bao trùm toàn bộ phạm vi xung quanh Giải Minh Tuệ, nhất thời không phân biệt nổi đâu là thật đâu là giả.

Một luồng hàn khí sau gáy dâng lên, Giải Minh Tuệ biết đây là bản năng khi gặp nguy hiểm cực độ. Đao khí sắc bén cắt lên người nàng, chênh lệch cấp bậc khiến cho từ đầu đến cuối Giải Minh Tuệ không có năng lực hoàn trả, bị uy áp người này tỏa ra đè ép cho hít thở không thông.

Nhìn hàng trăm đao ảnh nhanh chóng tới gần, Giải Minh Tuệ càng trở nên bình tĩnh dị thường.

Mắt thấy không thể né tránh, Giải Minh Tuệ trong đầu chợt động, thanh hắc đao khí tức tang thương từ trong túi trữ vật liền xuất ra. Hắc đao toàn thân đen đặc, không rõ làm bằng vật liệu gì, nhưng từ trên thanh hắc đao có thể ngửi thấy mùi huyết tinh nhàn nhạt, sát khí nội liễm. Trên thân đao còn khắc hai chữ Cổ Ma.

Nhanh chóng rót hồn lực vào thanh Cổ Ma đao, một trận hắc khí tuôn ra, Cổ Ma đao không ngừng phát ra tiếng ông ông kì dị. Giải Minh Tuệ lập tức cảm thấy hồn lực trong người không ngừng bị Cổ Ma đao hút lấy, không ngừng xói mòn.

Giải Minh Tuệ cả khinh, ý định muốn chặt đứt hồn lực nhưng lại không thể làm được. Ma khí từ trong Cổ Ma đao không ngừng tuôn ra, bao trùm toàn bộ thân hình Giải Minh Tuệ vào bên trong.

Nam tử kia thấy Ma khí nồng nặc từ trên người Giải Minh Tuệ tuôn ra, sát khí lại tăng thêm vài phần. Ma đạo trước nay đều khiến người ta căm ghét, huống chi người này lại là Quỷ Hồn, càng không thể không tha. Vì vậy lực đạo lại tăng lên vài phần.

Cổ Ma đao hút lất hồn lực của Giải Minh Tuệ không ngừng, đến khi hồn lực trong người nàng chỉ còn hai thành mới đình chỉ. Đồng thời Cổ Ma đao càng lúc càng thêm đen đặc, hắc khí tuôn ra nồng đậm, mùi vị huyết tinh như có như không quanh quẩn trước mũi, trong đầu Giải Minh Tuệ liên tục có âm thanh gào thét. Đúng, chính là giết cả trước mắt, hấp thu lệ khí của hắn, hấp thu hồn mệnh của hắn, khiến cho hắn phải trả giá khi dám kinh thường nàng.

Đôi mắt Giải Minh Tuệ lập tức biến thành màu đỏ, gương mặt lạnh nhạt càng thêm thâm trầm.

Cùng lúc đó, hàng trăm đao ảnh nháy mắt đánh vào trong hắc khí, khiến cho hắc khí nhộn nhạo ngăn cản lực lượng, nhưng đồng dạng cũng bị đánh tan đi vài phần, lộ thân ảnh Giải Minh Tuệ bên trong.

Một vài đao khí lọt lưới lập tức đánh lên trên người nàng, Giải Minh Tuệ vội vàng lấy Cổ Ma đao chắn trước ngực.

“Đang” một tiếng, đao khí thành công bị cản lại, nhưng dư lực còn thừa đẩy Giải Minh Tuệ lùi về phía sau hơn ba mươi trượng mới có thể dừng lại, tạo thành hai rãnh lớn sâu ba tấc trên mặt đất.

Lực lượng của Quỷ Phó sơ kì không phải là thứ dễ dàng hóa giải, mặc dù đã được ma khí cản lại đến tám thành nhưng chênh lệch về cấp bập không thể nào bù đắp được.

Nam tử trừng mắt nhìn không thể tinmột màn này, Giải Minh Tuệ dĩ nhiên có thể đỡ được một chiêu này của hắn. Phải nói một chiêu này hắn đã xuất ra ba thành thực lực, một Quỷ Hồn trung giai nho nhỏ theo lí mà nói không thể đỡ được mới đúng.

Ánh mắt của hắn lập tức đặt lên trên thanh Cổ Ma đao trong tay Giải Minh Tuệ, trong lòng không khỏi nổi lòng tham. Thanh đao kia có thể đỡ được ba thành thực lực của hắn, chắc chắn là một món pháp khí đỉnh cấp. Mặc dù đây là đồ của ma đạo, thế nhưng nếu rơi vào trong tay mình, thực lực của mình chắc chắn tăng lên vài phần, giết chết Quỷ Phó trung giai cũng không thành vấn đề.

Vừa nghĩ, trong mắt hắn lập tức hiện lên vẻ thèm muốn cùng hưng phấn, quyết tâm giết người đoạt bảo càng thêm kiên định

Đè ép hưng phấn trong lòng xuống, hồn lực lại một lần nữa rót vào trong thiết đao, lần này hắn xuất ra năm thành thực lực, thanh đao trên tay hắn chợt trở nên sáng bừng, được hồng quang bao phủ. Hắn chỉ làm một động tác vô cùng đơn giản, đó chính là một đao giơ lên rồi chém xuống.

Lập tức, từ thanh thiết đao bắn ra đao mang hồng rực, mang theo khí tức sắc bén đảo mắt phóng tới. Nam tử cười gằn thành tiếng, chờ đợi hình ảnh Giải Minh Tuệ bị chém đứt đôi người.

Giải Minh Tuệ lẳng lặng nhìn đao mang phóng tới, động tác cũng không hề chậm chạp, cũng giống như nam tử vừa nãy, một đao giơ lên rồi hạ xuống.

Hắc mang từ thanh Cổ Ma đao bắn ra, tốc độ so với đao mang của nam tử kia không hề thua kém.

Một hắc một hồng nháy mắt va chạm với nhau, không gian giao phong giữa hai đao mang đột nhiên trở nên vặn vẹo, âm thanh ma sát với nhau không ngừng vang lên.

Tuy nhiên chỉ vài giây sau, gương mặt nam tử vốn kinh thường nhìn Giải Minh Tuệ lập tức trở nên đình trệ. Hắc mang chỉ trong chốc lát hóa giải toàn bộ đao mang của hắn, hơn nữa đao mang không vì thế mà dừng lại, thế như chẻ tre hướng hắn mà tới.

Nam tử không dám coi thường một đao này, vội vàng dồn hồn lực vào trong thiết đao rồi giơ lên đón đỡ, không hề có ý định né tránh. Có thể thấy trong lòng hắn mặc dù không dám coi thường uy lực của đao mang nhưng vẫn không hề sợ hãi, một kích của Quỷ Hồn trung giai thì có uy lực đến đâu, mặc dù có thể hóa giải một đao của hắn, nhưng uy lực đồng dạng cũng giảm đi nhiều. Né tránh hoàn toàn là việc không cần thiết.

Đảo mắt hắc mang đến trước mặt nam tử, không có hình ảnh kinh thiên động địa, không có âm thanh bạo liệt cuồn cuộn, chỉ cứ vậy mà xuyên qua nam tử, đánh lên đại thụ phía sau lưng rồi biến mất.

Nam tử cả người vẫn làm động tác giơ đao đỡ, khóe miệng vẫn giương lên khinh thường, chỉ có sâu trong mắt lóe lên một tia kinh sợ.

“Rắc rắc….rầm…”

Đại thụ phía sau nam tử vang lên tiếng rắc rắc rồi rầm một cái, thân cây bị chia là hai đổ xuống hai bên, đất đá bay lên mù mịt.

Đồng dạng thanh thiết đao trên tay nam tử kia cũng leng keng bị cắt làm đôi rơi xuống đất. Nam tử cả người biến thành hai nửa ngã xuống dưới đất, nháy mắt hóa thành hai luồng khí xám bay lên, chỉ có quần áo cùng hai nửa thiết đao ở trên mặt đất.

Nói thì chậm mà việc xảy ra thì nhanh, từ đầu tới cuối diễn ra chỉ trong vòng một chung trà
.
Giải Minh Tuệ lặng yên nhìn mọi việc diễn ra, huyết sắc trong mắt dần lui đi, cả người sắc mặt trắng bệch, mềm yếu vô lực ngã xuống, lập tức bất tỉnh nhân sự.

Từ trên người Giải Minh Tuệ phóng ra một luồng thanh quang, Vương Phúc từ trong người Giải Minh Tuệ hiện ra, ánh mắt sợ hãi nhìn trên thanh Cổ Ma đao. Sau đó không dám chậm trễ nâng Giải Minh Tuệ lên, đồng thời phất tay cuốn lấy toàn bộ đồ vật trên mặt đất, bao gồm cả đồ của nam tử kia.

Nhanh chóng thu thập toàn bộ, hắn liền nhìn xung quanh một chút, sau đó chọn bừa một hướng mà mang Giải Minh Tuệ đi.
P/s: 18k lượt view, mình xin cảm ơn :3 Chương này mình hơi không tự tin lắm, viết đoạn đánh nhau màu mè k phải thế mạnh của mình, cho nên có hơi đơn điệu và k đc hay lắm, về sau mình sẽ cố gắng :3
p/s 2: Cầu phiếu, ta đi dạo quanh làng xóm, thấy họ nhiều phiếu hơn ta nên ta gato lắm. Đại gia đi qua hãy bỏ phiếu cho ta nga. Plz :3
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom