• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiên Hôn Hậu Ái (1 Viewer)

  • Chương 86

Phòng khách sạn tạm thời trở thành nhà mẹ đẻ của Lâm Lệ, Lâm Lệ đã trang điểm cô dâu xong, thay bộ lễ phục cô dâu màu trắng thánh khiết, cười nhạt ngồi trên giường, trên mặt tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
An Nhiên đứng bên cạnh, nhìn người trợ lý cô dâu đang làm đầu cho Lâm Lệ, khóe miệng cười nhẹ. Nhìn bạn tốt nhất của mình lấy chồng, cảm giác của cô lúc này rất khó nói.
Không khỏi có chút xúc động, thời gian trôi qua thật nhanh, một thiếu nữ trẻ trung hồi đó nay đã phải gả làm vợ người rồi. Nhớ tới quãng đường mười năm của cô ấy và Trình Tường, vốn là câu chuyện khiến người ta phải ghen tỵ và hâm mộ, cô thật không nói ra được lời ác ý.
Sự cố chấp của Lâm Lệ khiến cô có cảm giác đau lòng nói không ra lời, nhưng mà kết quả đáng mừng là Trình Tường coi như là người đàn ông có trách nhiệm, mặc dù yêu nhau mười năm cuối cùng chỉ chờ được một cuộc hôn nhân vì trách nhiệm, là chuyện bi ai như thế nào, thế nhưng đây là lựa chọn của Lâm Lệ, là sự kiên trì đối với cuộc tình mười năm của cô ấy, người khác có thể nói gì được đây chứ.
Người trợ lý cô dâu đội cố định cái khăn voan trùm đầu lên cho Lâm Lệ, nhìn hai bên xem có đối xứng không, cuối cùng gắn cái vương miện lên trên búi tóc cô dâu cao vút của cô.
An Nhiên nhìn cô, khóe miệng từ từ cong lên, hôm nay là ngày quan trọng nhất trong đời cô ấy, không nghĩ gì khác, điều duy nhất mình có thể cho là lời chúc phúc.
Tiến lên, chăm chú nhìn cô ấy, thật lòng nói: "Lâm Lệ, hôm nay mi thật xinh đẹp."
Lâm Lệ cũng cười, không cười to như dĩ vãng mà hôm nay, cô nhàn nhạt mấp máy môi, trên mặt không giấu được hạnh phúc.
An Nhiên nhìn cô, hốc mắt đỏ lên, ngồi xuống kéo tay cô, cố gắng làm mình cười, nhưng nước mắt trong hốc mắt không khống chế được, chảy xuống.
"Ai nha, mi khóc cái gì a!" Thấy cô khóc, Lâm Lệ có chút bối rối muốn tìm khăn giấy cho cô, nhưng hộp khăn giấy kia đặt ở tủ đầu giường cách xa cô, cô muốn lấy, nhưng thế nào cũng không với được, cúi đầu thấy nước mắt An Nhiên rơi càng nhiều hơn, vội vàng la lên: "ai nha An tử, đang tốt đẹp, mi khóc cái gì a!" Đưa tay muốn lau đi nước mắt trên mặt cô.
Trợ lý cô dâu đứng bên cạnh kéo khăn giấy trên tủ đầu giường đưa cho An Nhiên, An Nhiên đưa tay nhận lấy, nhưng thế nào cũng không ngăn được dòng nước mắt kia, nắm chặt tay Lâm Lệ, có phần nghẹn ngào, thật tình nói: "phải hạnh phúc biết không, nhất định phải hạnh phúc!"
Lâm Lệ nhìn cô, bị cô làm cảm động, không ngừng gật đầu, hốc mắt thoáng cái đã có sương mù, mắt thấy nước mắt sắp chảy ra rồi, trợ lý cô dâu thấy vậy vội vàng kêu lên: "trời, cô không thể khóc, nếu cô khóc, lớp trang điểm này sẽ bị trôi đi, mau ngẩng đầu, mau ngẩng đầu nhìn trần nhà." Trợ lý cô dâu có chút căng thẳng, vừa nói vừa vội vàng rút khăn giấy ra, đưa cho Lâm Lệ, trang điểm cô dâu rà rất khóc làm, nếu vì khóc mà trôi đi thì rất phiền phức, hơn nữa thời gian cũng không còn sớm rồi, không chừng chú rể sắp đến rồi.
Lâm Lệ ngẩng đầu bức dòng nước mắt muốn chảy xuống kia trở về, nhận lấy khăn giấy người trợ lý cô dâu đưa tới, nắm trong tay, cười mắng An Nhiên: "đều tại mi, chờ lát nữa nếu ta không đẹp, xem ta làm sao tha cho mi."
An Nhiên cũng cười, cầm lấy khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt mình. Nhìn lúc này trên cổ Lâm Lệ trống không, đột nhiên nhớ tới sợi dây chuyền ngọc trai mà mình đi trung tâm thương mại mua ngày hôm qua, vội vàng mở túi lấy ra, hỏi người trợ lý cô dâu, sợi dây chuyền này phối hợp với trang phục cô dâu có được không.
Người trợ lý cô dâu nhìn sợi dây chuyền đơn giản kia, một lúc lâu mới phản ứng lại, gật đầu lia lịa, tất nhiên có thể, quá có thể. Sợi dây chuyền ngọc trai này đơn giản nhưng không hề mất trang nhã. Trong trang nhã lại lộ ra vẻ cao quý, phối hợp với trang phục cô dâu của Lâm Lệ hôm nay thật sự thích hợp, thậm chí còn thích hợp hơn so với chiếc vòng cổ kim cương mà họ đã chuẩn bị trước.
Lâm Lệ nhìn sợi dây chuyền trong tay cô, có chút kinh ngạc hỏi: "cái này mi lấy ở đâu ra?"
An Nhiên tự mình đeo sợi dây chuyền lên cho Lâm Lệ đeo, vừa nói: "không phải là của ta, là của mi! Đây là quà cưới mà ta tặng mi."
Lâm Lệ sững sờ cúi đầu nhìn sợi dây chuyền ngọc trai trên cổ mình, nói: "ta rõ ràng tặng cho mi bộ đồ ngủ chỉ có mấy trăm, thế mà mi tặng lại cho ta một viên ngọc trai lớn thế này!"
Nói đến bộ đồ ngủ kia, An Nhiên vẫn còn không nhịn được liếc trắng cô ấy một cái, nói: "tốt nhất là mi đừng nhắc đến bộ đồ ngủ kia với ta, nó đã bị ta hoàn toàn đẩy vào lãnh cung, trọn đời không thoát thân được!" Cũng bởi vì đó là bộ đồ ngủ mà cô ấy tặng, cho nên, mấy lần muốn ném đi, cuối cùng vẫn để lại, nhưng mà, bị đặt tầng cuối cùng của tủ quần áo!
Lâm Lệ biết điều câm miệng, khóe miệng khẽ cong lên lộ ra nụ cười gian xảo, tận lực nhỏ giọng để cô không nghe được nói: "nếu không phải ta, mi và Tô tiên sinh nhà mi sao có thể ân ái như thế a, thật là chi ân bất thiện báo." Đừng tưởng rằng tối hôm qua cô ấy không nghe thấy cô và Tô tiên sinh nửa đêm vẫn ngọt ngào nói chuyện điện thoại!
Ba Lâm và mẹ Lâm từ bên ngoài đi vào, bưng bánh trôi vào cho mấy người Lâm Lệ ăn. An Nhiên nhìn đồng hồ, cũng chẳng quan tâm ăn uống, cầm lễ phục phù dâu đi vào phòng tắm thay, sau đó lại để cho trợ lý cô dâu giúp cô trang điểm lại.
Lâm Lệ chỉ ăn được vài miếng bánh trôi, không ăn được nữa, cau mày lắc đầu.
Mẹ Lâm lo lắng cả buổi lễ cô không có thời gian ăn, thân thể không chống cự được, hơn nữa hiện tại Lâm Lệ đang mang thai, nên bưng bánh trôi lên khuyên: "tiểu Lệ, ăn chút nữa đi, tối qua cũng không ăn nhiều, đến hôn lễ, con làm sao có sức."
Lâm Lệ lắc đầu, nửa che lỗ mũi, nói: "mẹ, mẹ mau bưng đi, ngửi mùi này con sắp nôn ra." Trong bánh trôi có long nhãn, không biết tại sao, trước đây cô rất thích ăn long nhãn, hiện tại ngay cả mùi cũng không ngửi được.
Nghe vậy, Mẹ Lâm vội vàng đẩy bánh trôi ra xa, lại nhìn con gái không khỏi có chút lo lắng, mấy hôm nay dù có ăn, nhưng Lâm Lệ luôn nôn ra, ăn cũng không bù được, bà thật lo lắng cơ thể cô không chống cự được. "Tiểu Lệ, vậy con muốn ăn cái gì, mẹ đi chuẩn bị cho con."
"Mẹ, con thật không đói bụng." Lâm Lệ lắc đầu nói.
Lâm mẹ bất đắc dĩ, quay đầu liếc nhìn Lâm cha, lắc đầu. Cuối cùng, chỉ có thể nhờ An Nhiên đến lúc đó chú ý Lâm Lệ một chút
An Nhiên đầu đồng ý, nhìn Lâm Lệ, cũng có chút lo lắng.
Lúc chín giờ, vài chị em đồng nghiệp của Lâm Lệ lần lượt tới đây, trong phòng có một đống phụ nữ, cũng náo nhiệt hẳn lên. Không lâu sau, đoàn đón dâu của chú rể tới, mấy người đàn bà ngăn cửa muốn phong bì qua cửa của chú rể, còn có đủ loại trò đùa làm khó.
An Nhiên không đi ra ngoài, ngồi ở trong phòng nhìn Lâm Lệ, đưa tay nắm tay cô, An Nhiên rõ ràng cảm giác được cô ấy vì hồi hộp mà cả người run rẩy.
An Nhiên buồn cười trêu ghẹo nói: "hai người đã là vợ chồng già nhiều năm thế rồi, hôm nay chẳng qua chỉ là hình thức, mi có cần hồi hộp thế sao?"
Lâm Lệ không hề phản bác, vẻ mặt thành thật nói: "không giống, hôm nay có ý nghĩa khác." Nói xong, thì nhìn sang An Nhiên: "đối với ta, hôn lễ là thiêng liêng, vào hôm nay ta mới xác nhận được là mình đã gả cho người đàn ông này, là phải giao phó cuộc sống sau này của mình cho anh ấy."
An Nhiên nắm thật chặt tay cô ấy, chẳng qua là khẽ cười, không nói gì.
Đến khi đoàn phù rể của Trình Tường thành công phá vòng vây của đoàn phù dâu, rốt cục Trình Tường cầm bó hoa từ bên ngoài đi vào.
Hôm nay Trình Tường vẫn anh tuấn nho nhã như thế, khóe miệng nhàn nhạt cười, nhìn chăm chú vào Lâm Lệ, ánh mắt dịu dàng mà chuyên chú, An Nhiên hợp thời tránh ra bên cạnh, Trình Tường nửa quỳ ở trước mặt Lâm Lệ, từ trong đám phù rể cầm lấy hộp nhẫn kim cương đã chuẩn bị trước, mở ra, thâm tình nhìn Lâm Lệ, mở miệng nói: "Lâm Lệ, gả cho anh!"
Lâm Lệ nhìn anh ta, nhìn chằm chằm, một lúc lâu không nói gì, cô chờ những lời này đã mười năm, từ khi mới gặp gỡ, cô vẫn luôn khát vọng có thể gả cho anh, làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh, hôm nay, cô rốt cuộc đã chờ được!
Trình Tường không ép cô, chẳng qua là thắm thiết nhìn cô, đợi cô gật đầu.
Lâm Lệ chỉ cảm thấy chóp mũi mình có chút cay cay, toàn bộ khổ sở không vui lúc trước đều biến thành không còn quan trọng nữa, giao động và không xác định lúc này đều biến mất, nước mắt không tự chủ tràn ra, nhìn anh, khóe miệng từ từ cong lên, mệt mỏi lúc này, là hạnh phúc, là vui vẻ, chậm rãi giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng mở miệng, nói ra câu nói mà mình đã khát vọng mười năm nay: "em bằng lòng!"
Cùng với câu ‘em bằng lòng’ của Lâm Lệ, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, rất vui vẻ thậm chí còn có người huýt sáo góp vui.
Một lúc lâu Trình Tường mới kịp phản ứng, trong lòng như là thở phào nhẹ nhõm, thì ra vừa rồi mình đã căng thẳng đến mức quên cả hô hấp, mặc dù sớm biết cô ấy nhất định sẽ nói ‘em bằng lòng’, nhưng mà vẫn không khỏi có chút hồi hộp, chiếc nhẫn trong tay bị mình nắm thật chặt.
"Chú rể Quan, vui mừng đến mức không kịp phản ứng a, còn không mau đeo nhẫn cho cô dâu, đeo lên chính là bà xã anh rồi!" Thấy Trình Tường mãi không nhúc nhích, phía sau không biết ai hô lên.


Có một người hô, thế cho nên tất cả mọi người cũng trở nên ồn ào .
Trong tiếng reo hò của mọi người, lúc này Trình Tường mới kịp phản ứng, trên mặt khó nén nổi ý cười, cầm lấy chiếc nhẫn có chút căng thẳng, nhìn Lâm Lệ gọi: "bà xã!"
Một tiếng ‘bà xã’ này khiến Lâm Lệ cũng không khống chế được cảm xúc của mình, đưa tay che miệng thật chặt, không để mình khóc thành tiếng. Nhìn anh không ngừng gật đầu, coi như đáp lại anh.
Hốc mắt Trình Tường cũng hơi phiếm hồng, nhìn cô, trong mắt hơi ươn ướt, nói: "bà xã, anh đeo nhẫn cho em."
Lâm Lệ có phần khóc không thành tiếng, không ngừng gật đầu.
Trình Tường đưa tay kéo tay cô, lấy chiếc nhẫn từ trong hộp gấm, nhìn cô, trịnh trọng mà cẩn thận từng li từng tí đeo chiếc nhẫn vào tay cô.
An Nhiên nhìn cảnh này, cái mũi cũng cay cay muốn khóc, quay người đi, bức nước mắt của mình trở về, rồi quay đầu lại, Trình Tường đã đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út cho Lâm Lệ, cầm bó hoa cô dâu đặt trước ngực Lâm Lệ, Lâm Lệ mắt đỏ, nhìn An Nhiên, An Nhiên bước lên phía trước, đưa chiếc nhẫn ở chỗ mình cho cô ấy. Mở hộp gấm ra, từ trong đó lấy ra chiếc nhẫn nam giới, sau đó cũng đưa tay kéo tay anh ta, hít hít cái mũi, đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út cho anh.
Đến khi hoàn thành nghi lễ có chút nghiêm túc này, tất cả đoàn phù dâu và phù rể xung quanh đều hô lên.
"Hôn cô ấy! Hôn cô ấy! Hôn cô ấy! ..."
"Hôn anh ấy! Hôn anh ấy! Hôn anh ấy! .. ."
Cho dù bình thường cởi mở, phóng khoáng bao nhiều, vào lúc này Lâm Lệ vẫn có chút không hành động được, ngại ngùng nhìn mọi người, mà Trình Tường thì hoàn toàn không hề ngại ngùng, đứng dậy, hai tay nâng mặt cô, cúi người hôn lên môi Lâm Lệ.
"Phải một phút đồng hồ, phải một phút đồng hồ, mọi người tính giờ!" Có người ồn ào khuấy động bầu không khí hiện trường.
An Nhiên đứng bên cạnh, nhìn bộ dáng hạnh phúc của Lâm Lệ, cuối cùng cũng yên lòng, có lẽ đối với Lâm Lệ mà nói, chỉ có lựa chọn này mới là tốt nhất. giống như cỡ giầy, hợp hay không hợp chỉ có người đi giày mới biết được.
Mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi, sau khi cười đùa, trong tiếng kinh hô của mọi người, Trình tường ôm ngang người Lâm Lệ, sau đó ôm cô ra khỏi phòng, ôm cô vào thang máy, cuối cùng ôm cô đi thẳng đến chiếc xe đón dâu chính. An Nhiên và mấy người trong đoàn phu dâu ngồi xe khác. Đầu tiên đoàn đưa dâu đi đến phòng tân hôn ở ngoại ô thành phố mà cha mẹ Trình gia đã chuẩn bị cho họ. Trong phòng tân hôn, Lâm Lệ và Trình Tường dưới sự sắp xếp của người chủ hôn theo tập tục kết hôn kiểu Trung Quốc, dập đầu, kính trà cha mẹ Trình gia.
Hai ông bà cười cười phát cái phong bì cho bọn họ.
Sau đó Lâm Lệ và An Nhiên cùng mấy người trong đoàn phù dâu được bố trí ở trong phòng tân hôn của Lâm Lệ và Trình Tường, chờ mấy người lớn của Trình gia đến đông đủ, sau đó đoàn người cùng đến khách sạn.
Mấy người ở trong phòng thay cho Lâm Lệ bộ lễ phục thứ hai, là bộ áo cưới trắng thuần được đặt làm mà Lâm Lệ đi cùng An Nhiên đã thử qua, chờ đến khách sạn, nơi tổ chức hôn lễ, Lâm Lệ mặc bộ lễ phục này để khoác tay ba Lâm ra ngoài, để ba Lâm đặt tay cô vào tay Trình Tường.
Mấy người ngồi trong phòng một lát, không lâu sau, chờ cho mọi người tập trung đông đủ, sau đó đoàn người rồng rắn đi ra ô tô, đến khách sạn nơi cử hành hôn lễ.
Lâm Lệ vẫn cùng Trình Tường ngồi trên xe chủ hôn, khóe miệng nhàn nhạt cười, hôm nay trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Trái lại Trình Tường ngồi cạnh, từ khi lên xe, vẻ mặt có gì đó không ổn, thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, ngay cả nụ cười trên mặt cũng có chút không được tự nhiên.
Tất nhiên là Lâm Lệ chú ý đến sự thay đổi của người bên cạnh, có chút lo lắng hỏi: "sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?" Nhìn anh như vậy, trong lòng luôn luôn lờ mờ có loại dự cảm không tốt.
Trình Tường thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn Lâm Lệ, gượng cười lắc đầu, nói: "không có, không có." Anh không nên suy nghĩ nhiều, chờ một chút nữa anh sẽ cử hành hôn lễ với Lâm Lệ, người hôm nay anh phải toàn tâm nhìn chăm chú chỉ có cô mà thôi!
Theo tầm mắt của anh, Lâm Lệ nhìn ra ngoài, nhưng không thấy gì cả. Chỉ gật đầu, không hỏi thêm cái gì.
Đến khi đoàn người Lâm Lệ đến khách sạn, công ty tổ chức đám cưới đã sớm bố trí khách sạn trở thành hội trường, hoa tươi, bóng bay, tấm thảm đỏ thắm, không thiếu cái nào.
Vì nghi thức hôn lễ còn chưa bắt đầu, cho nên Lâm Lệ và đám An Nhiên được sắp xếp ở trong một phòng nhỏ của khách sạn, ở đó, ba Lâm và mẹ Lâm đã đến, nhìn thấy Lâm Lệ đi vào, vội vàng để cô ngồi xuống, có chút lo lắng hỏi có khát không, có đói không.
Lâm Lệ lắc đầu, chỉ cảm thấy muốn đi nhà vệ sinh.
Căn phòng này có phòng vệ sinh độc lập, cũng thuận tiện, cho nên An Nhiên đi cùng Lâm Lệ vào phòng vệ sinh, còn khuếch đại cầm váy cho Lâm Lệ, để cô ấy dễ dàng giải quyết vấn đề cá nhân.
Xong xuôi tất cả, xả nước, khi An Nhiên muốn dắt Lâm Lệ đi ra ngoài, Lâm Lệ nhìn An Nhiên, há miệng muốn nói gì, nhưng muốn nói lại thôi.
An Nhiên nhìn ra cô ấy có cái gì không đúng, hỏi cô ấy: "sao vậy?"
Lâm Lệ nhìn cô, vốn định há mồm nói mình cảm thấy trên quãng đường từ biệt thự Trình gia đến khách sạn, vẻ mặt và phản ứng của Trình Tường nhìn có gì đó không bình thường, nhưng mở miệng một lúc lâu, cuối cùng là lắc đầu, cười cười với cô: "không có gì." Thật ra thì Lâm Lệ chẳng qua chỉ cảm thấy bản thân mình trong khoảng thời gian này đã hồi hộp quá rồi, lúc nào cũng đa đa nghi nghi, suy đoán Trình Tường có thực lòng với mình hay không, nhưng khoảnh khắc nhìn Trình Tường nửa quỳ đeo chiếc nhẫn vào trong tay cô, dường như cô có thể cảm giác được anh cũng hồi hộp như cô vậy, khi hỏi cô có bằng lòng gả cho anh không cũng là thật lòng, thậm chí khi anh thâm tình gọi cô là bà xã, cô rõ ràng cảm giác được thái độ đối với cuộc nhân nhân này của anh cũng giống mình. Có lẽ đúng như anh nói, anh vẫn biết người anh sắp nắm tay đi hết cuộc đời là ai, chưa từng nghĩ đến sẽ rời khỏi cô.
Có lẽ vừa rồi là do cô đa nghi, đã đến giờ khắc này rồi, còn lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
"Sao thế?" An Nhiên có chút lo lắng nhìn cô.
Lâm Lệ cười lắc đầu, lấy cớ nói: "hơi căng thẳng, vốn định hỏi hồi đó khi kết hôn mi và Tô tiên sinh nhà mi có căng thẳng hay không, lúc này mới nhớ ra hai người chẳng qua chỉ đăng ký, căn bản không có hôn lễ."
An Nhiên tin là thật, đưa tay ôm lấy cô, an ủi: "không sao, cả đời chỉ có một lần, căng thẳng là bình thường, không sao, chờ lát nữa là ổn rồi. Không có chuyện gì không có chuyện gì, nhân sinh cả đời cũng chỉ có một lần, khẩn trương là bình thường , không sao, chờ một chút là tốt."
Lâm Lệ gật đầu, cười cười với cô.
Ngồi trong phòng khoảng nửa tiếng, người trợ lý cô dâu vội vàng chạy vào báo cho họ, bên ngoài âm nhạc đã vang lên rồi, nghi lễ sẽ bắt đầu ngay, bảo Lâm Lệ chuẩn bị đến hỉ khúc thì đi ra, khoác tay ba Lâm đi lên sân khấu.
Lâm Lệ gật đầu, có chút căng thẳng nhìn ba Lâm một chút. Thật ra thì ba Lâm cũng căng thẳng, nhưng vẫn vỗ vỗ tay con gái, để cô thả lỏng.
An Nhiên cùng những chị em trong đoàn phù dâu đi vào hội trường, ngồi xuống bàn dành cho các cô, mà mẹ Lâm thì trực tiếp ngồi cùng bàn với cha mẹ Trình gia.
Hội trường được sắp đặt tràn đầy không khí vui vẻ, ở giữa trải tấm thảm đỏ từ cái đài của người chủ trì kéo thẳng ra cổng hội trường, tại cổng dựng một chiếc cổng vòm kết bằng hoa, mà dọc theo hai bên tấm thảm đỏ có rất nhiều cột hoa, trên trần nhà có bong bóng với đủ loại màu sắc, phông nền sau đài của người chủ trì có một màn chiếu đa phương tiện rất to, trên màn ảnh lúc này đang chiếu các tấm ảnh cả cũ lẫn mới về quãng đường mười năm nay của Trình Tường và Lâm Lệ, có đời sống, có đi du lịch nước ngoài, tất nhiên phần lớn ảnh kết hôn của hai người họ. Nhìn nhau dí dỏm, đáng yêu, hạnh phúc, thâm tình, ôm hôn ngọt ngào gì đó, đủ loại cả.
Đến khi hỉ khúc vang lên, mọi người có mặt đang lộn xộn, dần dần yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người dòm ra ngoài cửa chờ cô dâu. Dường như mọi người ở đây không ai chú ý đến ở một góc khác của tấm thảm đỏ, dưới đài người chủ trì, điện thoại trong túi áo của Trình Tường đúng lúc này vang lên tiếng tin nhắn, sắc mặt Trình Tường bất ngờ biến đổi. Như là xảy ra chuyện gì, Trình Tường bước lên phía trên nói với người chủ trì có thể lùi nghi lễ lại, tạm thời đừng mở nhạc, nhưng còn chưa đợi được người chủ trì trả lời từ chối thì Lâm Lệ đã khoác tay ba Lâm hướng về thảm đỏ, chậm rãi đi về phía anh.
Ngay lúc này, điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn, nhanh chóng mở ra, sắc mặt bỗng chốc tái xanh, không quan tâm gì nữa, xoay người muốn chạy khỏi cửa hội trường.
Thấy thế người chủ trì vội vàng cho đổi lại nhạc, âm nhạc vừa đổi, bên dưới bỗng nhiên xôn xao, mọi người cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngay cả Lâm Lệ đang tới cũng ngây ngẩn cả người, sững sờ đứng ở trung tâm tấm thảm đỏ, nhìn người đàn ông đang vội vàng chạy về phía cô, có chút không kịp phản ứng.
Trình Tường bước nhanh rồi dừng lại trước mặt Lâm Lệ, không kịp giải thích, chỉ nói: "Lâm Lệ, em ở đây chờ anh một chút, anh sẽ lập tức quay về." Nói xong, xoay người liền muốn rời đi.
Lâm Lệ bị lời của anh làm cho mờ mịt, ai có thể nói cho cô biết bây giờ là thế nào!
Cha mẹ Trình gia và Ba Lâm mẹ Lâm cũng bị tình huống này khiến cho khó hiểu, Ba Trình vội vàng gọi to: "Trình Tường, con đi đâu vậy!"
Trình Tường dừng bước, chỉ nói: "cha mẹ, con có việc gấp, đợi con một chút, cử hành nghi lễ muộn một chút đi." Anh thật sự sợ là không còn kịp rồi, vừa rồi Tiêu Tiêu gửi tin nhắn, nói nếu anh không đến đó, thì cô ấy sẽ nhảy xuống từ tầng cao nhất của khách sạn, nói được làm được! Anh không dám mạo hiểm tính mạng của cô ấy, nhỡ ra đây là thật thì sao! Cho nên, hiện tại anh nhất định phải tranh thủ thời gian lên tầng cao nhất nhìn xem, sau đó đưa cô ấy xuống.
"Thằng khốn, có chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện kết hôn của mày!" Ba Trình lớn tiếng nói, vòng qua cái bàn đi về phía anh, vừa nói: "dù có chuyện gì, thì cũng chờ sau khi hôn lễ kết thúc rồi giải quyết!"
"Cha, con thật sự không có cách nào nói rõ được, con sẽ lập tức xuông ngay." Nói xong, xoay người liền chạy đi.
Lúc này Lâm Lệ mới kịp phản ứng lại, vội vàng quay về phía bóng lưng của Trình Tường gọi: "Trình Tường!" Anh không phải là muốn kết hôn với cô sao? Nhưng bây giờ là có chuyện gì xảy ra!
Trình Tường không quay đầu, vội vàng chạy ra khỏi hội trường, anh sợ Tiêu Tiêu nói thật, vậy nếu anh đến chậm vài phút đồng hồ thì hậu quả anh thật không dám tưởng tượng!
Trong lúc mọi người còn không kịp phản ứng, Lâm Lệ cũng ném bó hoa trong tay, theo sát Trình Tường chạy ra hội trường.
Chú rể, cô dâu đồng thời chạy khỏi hôn lễ, lúc này mọi người mới chậm rãi phản ứng lại, quay đầu nghị luận.
Mà An Nhiên kịp phản ứng sợ Lâm Lệ gặp chuyện không may, cũng vội vàng đứng dậy rời khỏi vị trí, khi đi qua ba Lâm, chỉ nhanh chóng nói, cháu đi xem một chút.
Trình Tường chạy ra, khi vội vàng muốn vào thang máy lên tầng cao nhất, ở đại sảnh khách sạn nhìn thấy Tiêu Tiêu lúc này đang cầm điện thoại di động cười với anh, hắng giọng gọi anh: "anh Tường."
Trình Tường quay đầu, sững sờ nhìn Tiêu Tiêu chỉ đứng cách anh không quá mười bước chân, lại sững sờ quay đầu nhìn thang máy còn đang nhảy chữ, một lúc lâu mới phản ứng lại, đi về phía cô ta: "sao em lại ở đây!" (TT: khốn kiếp thằng này là Trương Vô Kỵ thứ hai >_<)
Tiêu Tiêu nũng nịu vô cùng thân thiết khoác tay anh, hờn dỗi nói: "chẳng lẽ anh nghĩ em ở trên đó, anh thực sự nghĩ em sẽ từ trên đó nhảy xuống hả!"
Trình Tường nhìn cô ta, nhìn điện thoại trong tay một chút, chất vấn: "em lừa anh!"
Tiêu Tiêu không cho là đúng, kéo tay anh, nói: "nếu không thế thì sao anh sẽ ra ngoài chứ."
"Em —"
"Trình Tường!" Vào lúc này Lâm Lệ đuổi kịp, nhìn bọn họ thân mật khoác tay đứng cùng nhau, trái tim như bị thứ gì hung hăng nện vào. Cả người có chút đứng không vững, vì vừa rồi chạy nhanh hết sức mà thở phì phò.
Trình Tường quay đầu muốn đến chỗ Lâm Lệ, nhưng tay bị Tiêu Tiêu kéo chặt, thấy Tiêu Tiêu lẩm bẩm, lắc đầu với anh, dường như nói mình sẽ không buông tay!
"Tiêu Tiêu, em buông ra." Trình Tường có chút tức giận, anh thực sự cho là cô có chuyện, nếu không anh sẽ không bỏ lại hôn lễ với Lâm Lệ mà chạy đến đây.
"Em không bỏ." Tiêu Tiêu căn bản không cho là anh đang tức giận, kéo chặt Trình Tường, quay đầu, mỉm cười thắng lợi với Lâm Lệ.
Lâm Lệ chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ngàn vạn cây kim ghim vào, thì ra tưởng tượng là một chuyện, chính mắt nhìn thấy lại là chuyện khác! Cô từng tưởng tượng cảnh anh cùng với người phụ nữ khác, thậm chí còn thân mật hơn khoác tay như bây giờ, nhưng đau đớn trong tưởng tượng căn bản là không thể so sánh với đau đớn trong thực tế!
"Lâm Lệ. ..." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lâm Lệ, Trình Tường biết nhất định là cô đã hiểu lầm.
Lâm Lệ sững sờ đi về phía anh, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, trên mặt, nước mắt không tự chủ rơi xuống. Vừa rồi ở trên xe, cô đã cảm thấy anh có gì đó không bình thường, lại không ngờ anh lại rời khỏi hôn lễ!
Khi đứng trước mặt bọn họ, Lâm Lệ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tay hai người đang khoác vào nhau, cô cũng từng quấn lấy Trình Tường đùa giỡn vô lại, mỗi lúc đó, Trình Tường sẽ sủng nịnh nhéo nhéo mũi cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau đó lại đồng ý bất cứ yêu cầu gì của cô! Cô từng cho rằng vị trí này, sự đối xử này chỉ cô mới có, lại không ngờ rằng, người con gái khác cũng có thể như thế.
Ha, đúng rồi, sao cô đã quên rồi, vị trí kia chưa bao giờ là của cô, cô chẳng qua chỉ là thay thế cho người phụ nữ kia, vì không chiếm được, nên mới tìm cô để thay thế, cho tới nay cô chẳng qua chỉ là thế thân cho bóng dáng của một người phụ nữ khác! Anh chưa từng yêu cô, dù cho mười năm tình cảm, dù cho anh có thương cô hơn nữa, vị trí trong lòng anh cũng chưa bao giờ là của cô! Là tự cô vẫn cố chấp với cuộc tình này, vẫn không cam lòng buông tay!
"Lâm Lệ, không phải như em —" Trình Tường nhìn cô, mở miệng muốn giải thích cái gì, lại bị Lâm Lệ ngắt lời.
"Anh thật chưa từng yêu em sao?" Lâm Lệ nhìn chằm chằm hỏi anh, nước mắt không ngừng xông lên hốc mắt, vô thanh vô tức.
"Không phải như vậy, anh —" Trình Tường lần nữa bị ngắt lời, chẳng qua lần này người ngắt lời anh không phải là Lâm Lệ, mà là Tiêu Tiêu đứng bên cạnh.
"Anh Tường vẫn yêu tôi, nếu không cô xem, chỉ cần tôi gửi một tin nhắn, thậm chí không ngay cả điện thoại cũng không dùng mà vội vã chạy ra, cô cảm thấy đáp án như thế còn chưa đủ rõ ràng sao?" Tiêu Tiêu nhìn Lâm Lệ, đắc ý nói. (TT: ặc lời nói của triệu mẫn, ta ghét thế >_<)
"Tiêu Tiêu, em đừng nói bậy bạ!" Trình Tường khiển trách nói, đưa tay muốn hất tay cô ta ra, nhưng không biết sao cô ta nắm rất chặt, thế nào cũng không dứt ra được!
Lâm Lệ gật đầu, đúng vậy a, đáp án rõ ràng như thế, mà cô còn hỏi, đây chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?
Thế nhưng cô thật không cam tâm, tình cảm mười năm, từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, tuổi thanh xuân rực rỡ nhất của người con gái, cô đã dành cho người đàn ông trước mắt này, yêu anh ta, thậm chí yêu đến mức không sợ thiệt thòi làm bóng dáng của người khác, yêu anh ta, thậm chí có thể không cần danh phận đi theo cạnh anh ta, như thế tưởng chừng thời gian có thể chiến thắng tất cả, như thế tưởng chừng mười năm, dù không yêu, dù trong lòng anh ta có thân ảnh của người khác, nhưng ít ra, có thể khiến anh có chút tình cảm với mình, có chút thương tiếc, thậm chí lúc này cô còn đang mang đứa con của hai người, hậu duệ của hai người!
Có chút đau đớn nhắm lại mắt, để mặc cho dòng nước mắt chảy xuống gương mặt, nhìn người đàn ông trước mắt này, cô không muốn đánh mất chút danh dự cuối cùng của bản thân, hỏi: "Trình Tường, anh còn muốn trở về kết hôn với tôi không?"


Căn bản là không đợi Trình Tường mở miệng, Tiêu Tiêu bên cạnh liền nói tiếp: "cô cái người này còn sống chết quấn quýt làm gì, anh Tường căn bản là không thích cô, rõ ràng như thế còn muốn bắt người ta nói rõ, vừa rồi anh Tường vì tôi chạy khỏi hôn lễ đến đây còn không đủ chứng minh những gì cô muốn biết sao? Cô còn ——"
"Đủ rồi Tiêu Tiêu!" Trình Tường thật sự là nổi giận rồi, lớn tiếng trách mắng Tiêu Tiêu, sau đó hất mạnh tay cô ta ra, lạnh lùng nói: "xin cô câm miệng, cô căn bản là không có tư cách nói chuyện!"
Tiêu Tiêu bị bộ dáng này của anh dọa sợ, từ nhỏ đến lớn Trình Tường luôn ôn hòa, chưa từng vì chuyện gì mà nóng giận, chứ đừng nói đến lớn tiếng, nặng lời với cô!
Trình Tường không nhìn tới cô ta, xoay người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lâm Lệ, nơi nào đó trong lòng đau đớn như bị khứa vào, đau đến mức anh sắp không thở được!
Lâm Lệ nhìn anh ta, hỏi lại lần nữa: " Trình Tường, anh còn muốn trở về kết hôn với tôi không?" Nếu như câu trả lời của anh ta là khẳng định, đã ngốc nghếch nhiều năm như vậy, cô có ngốc thêm lần này cũng không sao, mười năm tình cảm, cô thật sự không buông tha được!
Trình Tường nhìn cô, bình tĩnh gật đầu! Giống như là hứa hẹn: "chúng ta kết hôn, anh sẽ không rời xa em!" Đối với cô, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ đến sẽ rời xa. Có lẽ trước đây chỉ coi là cô là thế thân của Tiêu Tiêu, nhưng càng qua thời gian dài anh càng biết cô chỉ là cô, chưa bao giờ là thế thân của người khác, cho dù có giống kiểu tóc, cho dù có bắt chước chỗ khác, nhưng chung quy cô vẫn là cô, anh chưa từng nhận nhầm! Ở cùng với cô rất thoải mái, có thể cười to, có thể ăn uống mà coi nhẹ hình tượng. Mười năm này, mỗi ngày bọn họ đều ở cùng nhau, cô đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, cho nên nếu như rời xa, thì không phải là cô xa anh sẽ không sống được, mà là anh xa cô sẽ không sống nổi!
"Lâm Lệ!" Lúc này An Nhiên chạy đến, nhìn thấy ba người giằng co, bước lên phía trước đi tới bên cạnh Lâm Lệ. Lâm Lệ quay đầu nhàn nhạt cười với cô, nói: "không sao rồi, chúng ta trở về tiếp tục hôn lễ thôi." Nói xong, xoay người liền muốn rời đi.
Phía sau Tiêu Tiêu đột nhiên quát Trình Tường: "anh Tường! Không phải từ nhỏ đến lớn anh luôn yêu em sao, thậm chí ngày trước khi em đi, còn viết một lá thư tỏ tình cho em, trong thư viết từ nhỏ anh vẫn luôn thích em, chẳng lẽ những điều này là giả sao? Chẳng lẽ anh đã không còn yêu em nữa? Anh Vi Tuấn không cần em, lẽ nào, bây giờ ngay cả anh cũng không cần em nữa sao?"
Nghe vậy, Trình Tường dừng bước, có chút đau đớn nhắm mắt lại, hai tay hai bên nắm chặt lại thành nắm đấm.
Thấy anh không đi, Tiêu Tiêu tiếp tục nói: "anh Tường, em biết anh vẫn luôn yêu em, trước kia là em ngu ngốc, trước đây vẫn không biết người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu em chỉ có anh, nhưng hiện tại thì em biết rồi." Nói xong, đi đến chỗ Trình Tường, đưa tay kéo chặt tay Trình Tường, tiếp tục nói: "bây giờ em không còn gì nữa, chỉ có anh, anh Tường, nếu cả anh cũng không cần em, em phải làm sao bây giờ?" Nói xong, nước mắt rơi như mưa: "anh Tường, đừng không cần em, đừng không cần em có được không."
Trình Tường nắm chặt tay, không quay đầu lại, nhưng dưới chân không nhúc nhích được một bước.
Thấy thế, An Nhiên lo lắng nhìn Lâm Lệ, chỉ thấy Lâm Lệ cắn chặt môi, cánh môi vì bị cắn chặt mà có chút run rẩy, hai tay hai bên sườn nắm chặt, như đang cực lực kiềm chế cái gì.
"Anh Tường, em biết anh chỉ coi cô ta là thế thân của em, thật ra thì trong lòng anh chỉ có em, có đúng không, nếu không thì anh sẽ không biết em đã về, ngay cả nhà cũng chưa về mà liền đến gặp em, vì sao anh rõ ràng thích em mà lại không thừa nhận chứ, lẽ nào vì cái gọi là trách nhiệm kia mà tự làm mình uất ức cả cuộc đời sao? Rõ ràng anh không yêu người đàn bà này, nhưng vì cảm thấy áy náy mà cưới cô ta, hôn nhân không có tình yêu như thế có thể kéo dài bao lâu?" Tiêu Tiêu nắm chặt tay Trình Tường nói từng câu từng chữ.
Trình Tường đau đớn nhắm lại mắt, anh không phủ nhận mình đã từng vô cùng mong muốn có Tiêu Tiêu, thậm chí đến bây giờ vẫn có một chút chấp niệm (cố chấp + nhớ nhung)! Điểm này, anh làm sao cũng không phủ nhận được.
Tiêu Tiêu kích động từ phía sau ôm lấy thắt lưng Trình Tường, tâm tình hơi kích động nói: "anh Tường, đừng rời bỏ em có được không, em thật không còn gì nữa, nếu mà anh còn không cần em, em thật sự sẽ chết, chẳng lẽ anh thật sự muốn em chết sao?"
An Nhiên không nhìn được nữa, vừa định đi tới chất vấn, thấy, Lâm Lệ bên cạnh mạnh mẽ xoay người một cái, tiến lên, mạnh mẽ kéo Tiêu Tiêu ở phía sau Trình Tường ra, giơ tay lên, "bốp! —" một tiếng cái tát hung hăng rơi vào khuôn mặt lê hoa đái vũ kia!
Sức lực của Lâm Lệ rõ ràng rất lớn, vì cái tát này, khuôn mặt của Tiêu Tiêu thoáng cái sưng đỏ lên, dấu ấn ngón tay đỏ lòm, nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn, nhìn mà thấy giật mình.
Mạnh mẽ tiến lên túm được Tiêu Tiêu, cảm xúc của Lâm Lệ có chút kích động, nói: "sao cô có thể như vậy, không nên vào lúc anh ấy cần thì xoay người không lưu luyến, tình cảm mười năm của tôi và anh ấy, cô dựa vào cái gì mà quay về chen vào chúng tôi, tôi cho cô biết, bây giờ anh ấy là chồng tôi, là cha của đứa bé trong bụng tôi!"
Tiêu Tiêu bị đánh đến lúc này mới kịp phản ứng, đưa tay che mặt, khóc nói: "cô cô cô, dám đánh tôi!"
"Tôi vì sao không thể đánh cô, cô đang đoạt chồng tôi!" Lâm Lệ gầm thét lên với cô ta, tâm trạng rất kích động, nói xong, nước mắt không ngừng được, không khống chế được rơi xuống.
Trình Tường và An Nhiên cũng bị cái tát này của Lâm Lệ làm trì trệ đến lúc này mới phục hồi lại, An Nhiên bước lên trước đỡ Lâm Lệ còn đang run rẩy.
Tiêu Tiêu khóc lóc kể lể, lôi kéo Trình Tường, oan ức phải nói: "anh Tường, cô ta đánh em, cô ta dám đánh em, đau quá, thực sự đau quá!"
Cảm xúc của Lâm Lệ dường như đã bị dồn đến cực hạn, hoàn toàn không chịu khống chế, giãy khỏi An Nhiên, tiến lên định kéo Tiêu Tiêu khỏi Trình Tường, lúc này tinh thần của cô sắp suy sụp rồi.
Tiêu Tiêu hơi sợ hãi, bản năng cho là cô muốn tiến lên đánh cô ta, vội vàng né tránh phía sau Trình Tường.
Mà lúc này Trình Tường cũng kịp phản ứng, theo bản năng cũng cho là Lâm Lệ còn muốn đánh Tiêu Tiêu, vội vàng che ở phía trước, muốn ngăn cản Lâm Lệ: "Lâm Lệ, em bình tĩnh một chút, nghe anh giải thích."
"Tôi không nghe tôi không nghe, tôi không muốn nghe những lời nói dối của anh nữa, tôi biết rõ anh vẫn luôn coi tôi là hình bóng của cô ta, đầu tóc không cho cắt, không cho nhuộm! Tôi và anh ở cùng nhau mười năm, tôi đã cho là anh có một chút chút yêu tôi, cho dù chỉ là một chút, cho dù không có cũng không sao, chúng ta rốt cuộc sẽ kết hôn, tôi đã đợi mười năm đến giờ, nhưng mà tại sao anh phải vào hôm nay, tại sao phải vào hôn lễ của chúng ta ngày hôm nay chạy đi, cho dù là ngày hôm qua anh nói cho tôi biết anh không muốn kết hôn với tôi, cho dù anh sớm từ chối như tôi nói thì chúng ta đã không kết hôn rồi, nhưng tại sao, không nên là vừa rồi, không nên vào lúc cha nắm tay tôi đi ra, trước mặt nhiều bạn bè thân thích như thế chạy khỏi hôn lễ, Trình Tường, anh còn có thể tàn nhẫn hơn được sao?" Lâm Lệ có chút kích động gào thét với Trình Tường.
Mà đúng lúc này, Ba Lâm và mẹ Lâm cùng cha mẹ Trình gia cũng chạy tới từ hội trường bên kia, mấy người thấy tình cảnh như thế, ai cũng không tiến lên ngay lập tức.
Bị chất vấn, Trình Tường một câu cũng không nói nên lời, biết lúc này cô đang kích động sẽ không nghe điều gì, tiến lên muốn kéo cô ra, lại không biết cô lấy sức ở đâu ra mà hung hăng đẩy anh ra. Thấy Lâm Lệ tức giận đi về phía Tiêu Tiêu, Trình Tường cho là cô sẽ làm gì Tiêu Tiêu, theo bản năng kéo mạnh tay Lâm Lệ, dùng sức, kéo người cô lại, nhưng vì dùng lực quá mạnh, mà mình không kịp thời đón được Lâm Lệ, khiến cho Lâm Lệ bị lực kéo dưới chân không ổn định, lui về phía sau vài bước, ngã về phía sau.
"Lâm Lệ!" An Nhiên hoảng sợ hô lên, mắt thấy cô sẽ ngã về phía sau, lúc này tiến lên không còn kịp nữa!
"Lâm Lệ!"
"Lâm Lệ!"
Phía sau Ba Lâm và mẹ Lâm và cha mẹ Trình gia, bốn người đồng thời hoảng sợ hô lên, vội vàng chạy đến chỗ Lâm Lệ, nhưng mà khoảng cách quá xa, tất cả đều là phí công.
Không ai có thể đỡ Lâm Lệ, cuối cùng mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Lệ nặng nề ngã xuống mặt đất, cái mông tiếp đất!
"A!" Đau đớn kịch liệt khiến Lâm Lệ sợ hãi hét lên, trong thân thể dường như có thứ gì đó rút khỏi người cô, cô muốn bắt lại, nhưng không thể làm gì, thân thể chậm rãi nằm xuống mặt đất.
Trình Tường phản ứng lại đầu tiên, vội vàng chạy lên đỡ Lâm Lệ dậy, cả người luống cuống không có chủ định, chỉ ôm chặt Lâm Lệ, khẽ gọi bên tai cô: "Lâm Lệ, Lâm Lệ. . . . . ."
Lâm Lệ có chút khó khăn giơ tay lên, muốn sờ sờ mặt anh, nhưng cuối cùng vô lực buông xuống, phía dưới bộ lễ phục màu trắng, máu tươi chậm rãi chảy ra, nhuộm đỏ màu trắng thiêng liêng của chiếc áo cưới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom