Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Đến khi ngồi vào trong xe Hoàng Đức Hưng, An Nhiên mới biết được hôm nay chính là mời Đồng Văn Hải ăn cơm. Lần này bất ngờ là Tiếu Hiểu không cùng đi, cũng khó trách vừa rồi ở trong phòng vệ sinh cô ta âm dương quái khí nói ra mấy câu chẳng hiểu ra sao cả.
Bữa tiệc được đặt trong một nhà hàng kiểu Trung có điều kiện rất tốt, khi đến nơi Đồng Văn Hải còn chưa tới, Hoàng Đức Hưng tìm người phục vụ gọi trước vài món ăn, dặn dò nhà bếp chờ được thông báo thì đưa lên, ngoài ra còn gọi một chai Mao Đài, An Nhiên nghe giá tiền mà trố mắt chậc lưỡi.
Đồng Văn Hải tới một mình, nhìn thấy An Nhiên thì có hơi sững sờ, nhìn cô bằng ánh mắt có sự quái dị khó tả.
Hoàng Đức Hưng nhiệt tình chào hỏi ông ta: "Đồng cục trưởng, ngồi ngồi đi, cảm ơn ông trong lúc bận bịu mà vẫn trích thời gian tới gặp mặt, hết sức vinh hạnh hết sức vinh hạnh."
An Nhiên cũng đứng dậy lễ phép cười với ông ta: "Đồng cục trưởng."
Đồng Văn Hải cười cười với An Nhiên, sau đó lại bắt tay với Hoàng Đức Hưng, rồi mới ngồi xuống.
Hoàng Đức Hưng quay đầu ý bảo An Nhiên đi báo cho nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, An Nhiên đứng dậy đi ra ngoài, nhân viên phục vụ không có ở bên ngoài, đi dọc theo hành lang, sắp đến đại sảnh mới nhìn thấy người phục vụ kia, bảo anh ta thông báo cho phòng bếp lập tức đưa thức ăn lên, khi trở về Hoàng Đức Hưng và Đồng Văn Hải đang cười nói cái gì đó.
An Nhiên mỉm cười gật đầu với bọn họ, ngồi xuống chỗ của mình.
Thật ra thì hôm nay mục đích của Hoàng Đức Hưng hẹn Đồng Văn Hải đi ăn cơm rất đơn giản, không ngoài lôi kéo ông ta, nếu không thể ra tay từ phía Tô Dịch Thừa, như vậy ông ta chỉ có thể tìm cơ hội từ phía khác. Mà Đồng Văn Hải chính là cục trưởng cục xây dựng thành phố Giang Thành, là người định triển khai xây dựng ban khoa học kỹ thuật thành phố, mặc dù nói là muốn tìm người tổng phụ trách, nhưng dù sao cũng không phải chỉ một người là có thể quyết định hoàn toàn mọi việc, mặt này liên quan đến quan hệ lợi ích quá nhiều, người phụ giúp tự nhiên cũng không ít, mà Đồng Văn Hải chính là người quản lý mảng xây dựng này, lôi kéo ông ta, chỉ lợi chứ không có hại.
Món ăn được đưa lên rất nhanh, Hoàng Đức Hưng và Đồng Văn Hải vừa uống vừa trò chuyện, chuyện thời sự, chuyện chính trị, sau đó từng chút từng chút một đề cập đến chuyện mở mang ban khoa học kỹ thuật thành phố.
Đồng Văn Hải ở vị trí này nhiều năm như vậy, tất nhiên người nào chuyện nào cũng đã gặp phải, trong lòng đã sớm biết những toan tính của bữa cơm này. Nói sẽ không nói quá đầy đủ, chỉ nói bảy phần, có dư chỗ cho người ta suy đoán.
Nhưng mà căn cứ vào những điều ông ta nói ra, Hoàng Đức Hưng hiển nhiên là có thể đoán ra hàm ý của ông ta.
Về đề tài nói chuyện của bọn họ, An Nhiên chẳng qua chỉ đúng lúc cười cười, cũng không đáp lời. Hoàng Đức Hưng nói chuyện luôn luôn vô tình cố ý đề cập đến Tô Dịch Thừa, An Nhiên cũng chỉ cười cười, thoái thác rằng Tô Dịch Thừa bận quá, còn về công việc cũng không nói gì nhiều với cô, mình không biết gì cả.
Ăn bữa cơm này mất gần ba tiếng đồng hồ, đến khi ba người đi ra đã gần chín giờ rồi. Đồng Văn Hải và Hoàng Đức Hưng đều uống rượu, xe phải để lại bãi đỗ xe.
An Nhiên chào từ biệt hai người, một mình đi sang một bên, gọi điện thoại cho Tô Dịch Thừa, nghĩ bảo anh đến đón mình, nhưng mà điện thoại vang lên một lúc lâu cũng không thấy người nghe máy. Nhíu mày gọi lại cho anh, nhưng vẫn không có ai nhận.
"Sao lại không nhận điện thoại, đi đâu rồi?" An Nhiên lẩm bẩm.
"Gọi điện thoại cho Tô trợ lý sao?"
"A!" An Nhiên bị dọa sợ, nhỏ giọng hô lên. Phía sau, không biết từ lúc nào Đồng Văn Hải đã đi đến. Giờ phút này đang mỉm cười nhìn cô.
"Dọa cô?" Nhìn cô, Đồng Văn Hải hơi áy náy nói.
An Nhiên cười khan lắc đầu, "không có."
Hoàng Đức Hưng đón xe đi trước, mà Đồng Văn Hải vốn cũng nên đi thấy An Nhiên đứng một bên gọi điện thoại, cho nên đi về phía này.
"Đồng cục còn chưa về, chờ tài xế tới đây đón sao?" An Nhiên lễ phép hỏi, nụ cười trên khuôn mặt miễn cưỡng mà xa cách.
Nhìn cô, vẻ mặt Đồng Văn Hải hơi kỳ lạ, như là muốn nói gì, nhưng không dám mở miệng. Cuối cùng nhìn cô khẽ lắc đầu, chỉ nói: "tối nay uống hơi nhiều, cho nên muốn đứng hóng gió đã" (VL: thế mà không bị trúng gió..)
An Nhiên gật đầu, trong lòng thì nghĩ lấy cớ thế nào để rời đi.
Trong lúc An Nhiên đang muốn rời đi, thì Đồng Văn Hải nhìn ngọn đèn đường phía góc đường xa xa, nhàn nhạt mở miệng, "cô và mẹ cô thật sự giống nhau."
An Nhiên sững sờ nhìn lại ông ta, nhưng cũng không nói chuyện, bởi vì không biết nên nói gì.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Đồng Văn Hải quay đầu nhìn cô, nhìn cô mà trong mắt ông ta có một loại từ ái khác với dĩ vãng, nhìn cô, giống như nhìn con mình vậy, nhẹ nhàng mở miệng, hỏi: "mấy năm nay, mẹ cô đã rất khổ sao."
"Đồng cục trưởng muốn nói cái gì?" An Nhiên nhìn chằm chằm hỏi ông ta.
Lúc này Đồng Văn Hải mới cảm giác mình thất lễ, vội vàng xoay người, chỉ nói: "không có gì, không có gì."
An Nhiên không biết ông ta che giấu cái gì, nhưng mà đối với ông ta, cô cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều, trong lòng luôn luôn loại cảm giác sờ sợ, cảm giác không biết rõ còn may mắn hơn. Chỉ thản nhiên nói: "mẹ tôi sống rất hạnh phúc, tuy rằng gia đình cũng không giàu có gì, nhưng mà cha tôi đối xử với bà rất tốt, rất thương bà, tôi nghĩ bà rất vui vẻ, rất hạnh phúc."
"Phải không." Đổng Văn Hải nhàn nhạt nói. Rất lâu, mới chậm rãi nói: "cha cô là một người đàn ông tốt."
An Nhiên gật đầu: "cha tôi không chỉ là người chồng tốt, cũng là người cha tốt." Nói xong nhìn thẳng vào ông ta, nói: "Đồng cục trưởng tiếp tục hóng gió đi, tôi đi về trước." Nói xong, quay đầu đi về phía một chiếc taxi đã dừng lại.
"An Nhiên!" Phía sau Đồng Văn Hải gọi lại.
An Nhiên sững sờ quay đầu, nghi hoặc nhìn ông: "Đồng cục còn có việc?"
Đồng Văn Hải nhìn cô, há mồm, muốn nói lại thôi, cuối cùng tự giễu cười khổ, lắc đầu, chỉ nói: "đi đường cẩn thận."
An Nhiên nhìn ông ta một lúc lâu, khẽ gật đầu, "vâng." Sau đó mở cửa xe liền ngồi lên, báo địa chỉ cho tài xế, bảo anh ta lập tức lên đường.
Ngồi trên xe, An Nhiên lại gọi điện thoại cho Tô Dịch Thừa, nhưng vẫn không có ai nghe, cuối cùng An Nhiên bỏ cuộc, phỏng đoán có lẽ anh còn đang tắm, liền soạn một tin nhắn cho anh nói mình đã gọi xe về rồi, rồi gửi cho anh.
Ngoài cửa sổ ánh đèn đường lấp lánh, cả thành phố lúc này đang phô ra nét mỹ lệ của nó.
Xe taxi từ từ dừng lại trước tòa nhà tiểu khu, sau khi thanh toán tiền xe, cô liền xuống xe. Đi thang máy lên tầng, thang máy vào buổi tối còn trống vắng rất nhiều so với ban ngày, không phải chờ lâu thì đã tới rồi, dừng lại ở tầng mười, sau đó cô bước ra khỏi thang máy, đi về nhà, chỉ thấy lúc này cửa nhà khép hờ, ngọn đèn từ bên trong hắt ra bên ngoài chiếu sáng lờ mờ bóng người đi tới, An Nhiên đầy nghi hoặc mở cửa đi vào, thấy bên trong phòng khách là một đống hỗn độn, trên bàn trà có dính chút bánh ngọt bị đổ nát, trên mặt đất như là có vật gì bị rơi vỡ, An Nhiên sững sờ nhìn một lúc lâu, mới nhận ra những mảnh nhỏ trên mặt đất kia vốn là chiếc bình hoa màu xanh đặt bên cạnh tivi.
Phản ứng đầu tiên của An Nhiên là bị trộm rồi, nhưng mà lại lập tức phủ định suy đoán này, bởi vì cửa nhà không có dấu vết bị nạy ra, phòng khách hỗn loạn nhưng cũng chỉ là bánh ngọt bị ném xuống bàn không nhìn ra hình dạng, cùng mảnh vụn của bình hoa trên mặt đất, nước chảy ra cũng không tính là nhiều, hoa hồng rơi lẻ tẻ dưới đất, ngoài ra An Nhiên còn thấy được điện thoại của Tô Dịch Thừa rơi dưới đất, có năm cuộc gọi nhỡ, trong đó có ba cuộc là là cô gọi, còn hai cuộc khác là Diệp Tử Ôn gọi tới, còn lại là số máy từ đại viện.
"Tô Dịch Thừa?" An Nhiên khẽ gọi, né tránh những mảnh vụn trên mặt đất, vừa gọi vừa chạy vào trong nhà: "Tô Dịch Thừa?"
Không có trong thư phòng, cũng không có trong phòng ngủ, trong phòng vệ sinh An Nhiên cũng nhìn, nhưng cũng không tìm được người.
An Nhiên không biết anh đi đâu, ngay cả điện thoại anh cũng quên ở nhà, dù muốn gọi tìm anh, cũng không có người nghe máy.
Trong lòng An Nhiên hoảng hốt, tất cả trong nhà đều khiến cô sợ hãi, cô không biết rốt cuộc tối nay xảy ra chuyện gì, mà lại không tìm thấy người ở nhà.
Ngồi trên ghế sô pha, trái tim An Nhiên vì lo lắng, mà đập thình thịch.
Một lúc lâu mới ổn định lại tâm tình của mình, lúc này điện thoại của Tô Dịch Thừa vang lên, là Diệp Tử Ôn gọi điện tới.
Vừa nối máy, bên kia Diệp Tử Ôn liền nói: "a Thừa, vừa rồi gọi cho cậu sao cậu không nhận, bây giờ mình đang ở ‘Bóng đêm mê người’ có muốn đi ra ngoài để mình có cơ hội mời cậu uống một chén không, để mình chúc cậu sinh nhật vui vẻ!"
Thì ra là hôm nay là sinh nhật anh, cho nên anh bảo cô về sớm một chút, bánh ngọt trên bàn hẳn là anh chuẩn bị cùng cô chúc mừng sinh nhật sao? An Nhiên nghĩ thầm.
Bên kia điện thoại Diệp Tử Ôn mãi không nghe thấy Tô Dịch Thừa trả lời, không khỏi đưa tay nhìn di động của một chút, xác định mình không gọi nhầm số, lại nói, "a Thừa, cậu còn ở đó chứ?"
Lấy lại tinh thần, An Nhiên khẽ đáp: "tôi là An Nhiên."
"Ách." Bên kia điện thoại rõ ràng Diệp Tử Ôn rất sửng sốt, vài giây sau mới kịp phản ứng, giờ mới nhớ ra a Thừa đã kết hôn, bên kia có tiếng phụ nữ cũng không có gì là lạ. Lại hỏi: "tối nay A Thừa ra ngoài ăn cơm với cô rồi?" Nếu thế, vậy cậu ta đúng là đồ trọng sắc khinh bạn.
An Nhiên nhìn đống hỗn độn trên mặt đất một chút, nói: "tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra, tôi vừa về nhà, thấy một đống hỗn độn trong phòng khách, Tô Dịch Thừa thì không có ở nhà."
"Ách." Diệp Tử Ôn ngẩn người, đúng là có chút bất ngờ với đáp án này. "Cậu ta đi đâu rồi? Hôm nay không phải là sinh nhật cậu ta sao? Cậu ta không nói cho cô biết?"
"Tôi không biết, tôi. . . . . ." An Nhiên vừa định mở miệng muốn nói điều gì, ngoài cửa truyền đến tiếng người dùng chìa khóa mở cửa, sững sờ ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa.
Tô Dịch Thừa mở cửa đi vào, cả người nhìn rất mỏi mệt, một tay xoa xoa chân mày có chút đau nhức, một tay cởi ra cái áo khoác âu trên người mình. Chiếc áo sơ mi trắng kia, mấy cái cúc áo bị cởi ra, cổ tay áo bị vén cao lên, ngoài ra, An Nhiên còn để ý thấy, trước ngực áo sơ mi còn dính chút gì, một vết không hề nhỏ.
Không nói gì với Diệp Tử Ôn nữa, liền cúp điện thoại, An Nhiên đứng lên khỏi ghế sô pha, mở miệng khẽ gọi anh: "Dịch Thừa."
Lúc này Tô Dịch Thừa mới chú ý tới An Nhiên trong nhà, sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười cười đi về phía cô: "em đã về rồi."
An Nhiên gật đầu, đưa điện thoại trong tay cho anh, nói: "em gọi điện cho anh, cũng gửi tin nhắn, thấy anh không tới, em tự gọi xe về."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa hơi áy náy sờ sờ mặt cô, nói: "xin lỗi, tối nay xảy ra chút chuyện, lúc đi ra ngoài chưa kịp cầm di động."
"Xảy ra chuyện gì, sao trong nhà lại biến thành thế này?" An Nhiên nhìn lại tình hình trong nhà một chút, lại quay đầu hơi nghi hoặc nhìn anh, chú ý tới vết bẩn lớn dính vào áo sơ mi trước ngực anh, đến gần rồi mới nhìn rõ vết đó không phải là dầu mỡ hay gì khác, mà là máu!
"Sao thế này, sao lại có có máu!" An Nhiên kinh hãi, vội vàng lôi kéo anh nhìn nhìn, kiểm tra từ trên xuống dưới, "anh bị thương ở đâu? Sao lại có máu?" Đến tột cùng tối nay đã xảy ra chuyện gì, tại sao trong nhà lại hỗn độn? Coi như là sinh nhật của anh, cũng không nên bạo lực như vậy a!
Tô Dịch Thừa đưa tay giữ chặt bả vai cô, để tâm tình cô ổn định lại, nhìn cô chăm chú, nói: "anh không bị thương, vết máu trên người không phải là của anh, đừng lo lắng."
Nghe vậy, An Nhiên cuối cùng mới yên tâm lại, thở phào nhẹ nhõm, một lúc lâu nhìn anh lại hỏi: "vậy máu trên người anh là sao? Còn có, tại sao trong nhà lại biến thành như vậy, vừa rồi Diệp Tử Ôn gọi điện thoại tới nói hôm nay là sinh nhật anh, thế nào, thế nào lại biến thành như vậy?"
Tô Dịch Thừa kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, kể lại chuyện xảy ra tối nay cho cô.
Thì ra là hôm nay là sinh nhật anh tròn ba mươi hai tuổi, vốn là muốn cùng cô ra ngoài ăn cơm, lại không ngờ cô vì chuyện của công ty, buổi tối đã có xã giao
Thật ra thì anh cũng không phải là người thích lãng mạn, sinh nhật, những năm trước chẳng qua cũng chỉ cùng Diệp Tử Ôn tìm chỗ yên tĩnh uống một chén, sau đó tự về nhà ngủ, thế nhưng năm nay thì khác, năm nay trong cuộc sống của anh xuất hiện một người phụ nữ, mà người phụ nữ này rất quan trọng với anh, là người cùng đồng hành với anh đến hết cuộc đời, là người sau này sẽ trải qua mỗi lần sinh nhật với anh. Cho nên dù có chút tiếc nuối cô có việc không thể về sớm ăn cơm cùng anh, nhưng mà, lúc tan việc về nhà, anh vẫn đi mua chút bánh ga tô, nghĩ tới chí ít đến tối muốn cô cùng mình ăn một cái bánh ga tô cũng không tồi.
Trong lúc đợi cô về, anh cũng không nhàn rỗi, ở trong thư phòng xử lý mấy giấy tờ mà lúc chiều ở phòng làm việc mình chưa kịp xử lý.
Thật ra thì mấy ngày nay thị ủy luôn bận bịu, tháng sau dự án ban khoa học kỹ thuật thành phố sẽ khởi động toàn diện, đến lúc đó thành lập ban mời thầu, tuyên truyền cho thị ủy, đối ngoại kêu gọi thương nhân, tất cả phải được triển khai toàn diện. Mà căn cứ theo ý của Trương bí thư, tỉnh đã thông qua quyết định bổ nhiệm anh, mà vài ngày nữa giấy tờ sẽ xuống tới nơi, đến lúc đó anh sẽ có một đống việc.
Trong lúc anh đang chăm chú xử lý giấy tờ, thì chuông cửa vang lên, anh không biết là muộn thế này ai còn đến đây. Ra khỏi thư phòng, nhìn qua mắt mèo thấy được Lăng Nhiễm đứng ngoài cửa, không khỏi cau mày lại, không mở cửa ngay, anh hoàn toàn không chào đón cô ta đến, anh định không mở cửa để khiến cô ta nghĩ trong nhà không có ai rồi tự mình rời đi.
Nhưng mà dường như Lăng Nhiễm không dễ đuổi như vậy, chuông cửa vang lên rất lâu, không thấy anh mở cửa, liền lấy tay đập cửa, ở bên ngoài gọi vọng vào: "a Thừa, em biết anh đang ở nhà, anh mở cửa ra được không?"
Tô Dịch Thừa có chút bất đắc dĩ, cũng không muốn vì cô ta mà thu hút ánh mắt của người khác, cho nên cuối cùng đành mở cửa cho cô ta vào.
Lăng Nhiễm cười nhìn anh, giơ chiếc bánh ga tô trong tay lên, cười ngọt ngào với anh nói: "a Thừa, sinh nhật vui vẻ."
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô ta hồi lâu, không đưa tay, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta như vậy.
Lăng Nhiễm bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, mà cánh tay giơ chiếc bánh ga tô bắt đầu mỏi nhừ, nhìn anh nũng nịu nói: "a Thừa, tay người ta rất mỏi, anh không định nhận lấy sao?"
Tô Dịch Thừa chẳng qua là nhìn chằm chằm vào cô ta, mặt không có biểu cảm gì nói: "Lăng Nhiễm, chúng ta có thể không vô vị như vậy được không? Lại làm những việc này, còn có ý nghĩa gì?"
Anh nói trắng ra như vậy khiến Lăng Nhiễm thoáng cái lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, gượng cười thả tay xuống, trực tiếp cầm bánh ga tô vào phòng khách, sau đó để lên trên bàn trà, vừa mở vỏ hộp ra vừa nói: "em biết anh không thích ăn ngọt, cho nên mua bánh ga tô hạt dẻ không ngọt lắm." Nói xong, thì dùng cái dao nhựa cắt một miếng bánh, cho vào đĩa giấy, đưa lên cho anh, cười nói: "cái bánh ga tô này không quá ngọt, lúc mua em đã nếm rồi, anh sẽ thích." Nhìn anh, trong mắt Lăng Nhiễm thoáng có tia cầu khẩn, nói: "ăn chút được không, hôm nay là sinh nhật anh, em biết anh không thích tổ chức sinh nhật, nhưng cứ ăn một miếng nhỏ được không?"
Tô Dịch Thừa nhìn cô ta, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Lăng Nhiễm, cô về đi, sinh nhật tôi sẽ tổ chức, nhưng không phải với cô." Nói xong, liền xoay người muốn đi về thư phòng.
"Anh nói là muốn cùng với Cố An Nhiên ư, nhưng mà cô ta không hề biết là sinh nhật của anh, chẳng lẽ không đúng sao, hơn nữa em biết tối nay cô ta cũng không ở nhà." Lăng Nhiễm nói theo sau lưng anh.
Tô Dịch Thừa quay đầu, nhìn cô ta, ánh mắt âm sâm khiến người ta có cảm giác không rét mà run, nhìn thẳng vào Lăng Nhiễm, giọng nói trầm thấp tức giận: "cô theo dõi An Nhiên?"
Lăng Nhiễm quay đầu, không nhìn anh, chỉ nhàn nhạt cùng hơi uất ức nói: "em không hề, nhưng mà em biết tối nay cô ta không ở đây, thật ra thì em không hề muốn đến phá hoại hai người, cho nên em chỉ chọn lúc cô ta vắng nhà mới đến, vì em không muốn cho cô ta hiểu lầm anh và em có gì đó. Em không muốn can dự vào cuộc sống của hai người, hôm nay nếu An Nhiên ở nhà, nhất định em sẽ không lên, nhưng mà hôm nay cô ta không ở đây, mà đi lên chỉ là vì muốn cùng anh ăn mừng sinh nhật, chỉ thế thôi, không có gì khác."
Nghe vậy, vẻ mặt Tô Dịch Thừa cũng không thay đổi gì, chỉ nhàn nhạt nói: "không cần, cô về đi." Nói xong liền muốn đi về thư phòng.
Phía sau, Lăng Nhiễm nhìn anh, đập miếng bánh ngọt đang cầm trong tay xuống mặt đất, thoáng cái đỏ cả hốc mắt, sau đó nước mắt tràn ra, từng giọt từng giọt chảy xuống như trân châu, yếu ớt nói: "tại sao, tại sao không cho em một cơ hội nữa, chẳng lẽ chỉ một lần sai, liền bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục sao?"
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa dừng bước, cũng không ngoảnh đầu lại.
"Em thật sự yêu anh, từ nhỏ đến lớn, trong lòng em vẫn luôn chỉ có anh, lần đó là em quá cô đơn rồi, lâu như vậy anh không quay về gặp em, em đi tìm anh, nhưng anh luôn lấy cớ nói bận nhiều việc, em không biết đúng là anh bận bịu hay là không muốn gặp em, vì anh luôn lạnh nhạt với em, em không có cảm giác an toàn." Lăng Nhiễm chậm rãi nói, giải thích cho mọi chuyện năm đó: "hôm đó vì chuyện sửa sang mặt tiền cửa hàng mà em bị đau đầu, mà khoảng thời gian đó hầu như anh không hề liên lạc với em, hôm đó Chu Hàn đến tìm em, em nói em muốn uống rượu, anh ta đi mua một lốc bia trở lại, hai người chúng em cứ thế mà uống, em không biết tại sao sẽ như thế, có lẽ là do cồn, em coi là anh ta là anh, nhưng mãi đến khi anh xuất hiện ở cửa, em mới biết được mình đã sai lầm đến nhường nào, em thật sự không biết tại sao lại biến thành như vậy." Nói xong, Lăng Nhiễm ngồi xuống mặt đất, mặt chôn trong lòng bàn tay, khóc lóc đến bi thương.
Tô Dịch Thừa vẫn không quay đầu lại, thật ra thì về chuyện này, anh vẫn để ý, nhưng mà khi nghe cô ta nói ra, đã không còn chút đau lòng như hồi đó rồi, thì ra thời gian thực sự là liều thuốc tốt nhất, đã lâu, thì cũng dần quên lãng đi.
"Chuyện đã qua nhắc lại có ý nghĩa gì, tôi và cô cũng không thể quay lại quá khứ, bây giờ tôi có cuộc sống của tôi, hơn nữa rất hài lòng." Tô Dịch Thừa chỉ thản nhiên nói như vậy. "Về đi, thời gian không còn sớm, tôi không muốn khiến người ta hiểu lầm cái gì." Nói xong, lần này đầu cũng không quay lại, đi thẳng vào thư phòng.
Lúc Tô Dịch Thừa mới vào cửa thư phòng, cửa còn chưa kịp đóng, nghe thấy bên ngoài ‘ầm —!’ một tiếng, giống như là có đồ vật gì đó bị đập vỡ.
Nghe tiếng Tô Dịch Thừa từ thư phòng đi ra, thấy trên mặt đất phòng khách có chiếc bình sứ thanh hoa bị đập nát, mà chiếc bánh ga tô trên bàn trà cũng bị bị đập đến không còn ra hình dáng gì, Lăng Nhiễm oán hận nhìn anh, kích động gầm thét với anh: "tại sao không cho em một cơ hội, Cố An Nhiên kia có chỗ nào tốt hơn em! Hồi đó em theo anh mười mấy năm, chẳng lẽ chỉ vì một lần sai mà tuyên án tử hình với em sao? Chẳng lẽ bảy năm qua, trừng phạt em như thế còn chưa đủ sao? Anh còn muốn em làm gì?"
Tô Dịch Thừa lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ thản nhiên nói: "tất cả đã quá muộn, Lăng Nhiễm, chúng ta không nên sống trong quá khứ, cô không phải là Lăng Nhiễm khi xưa, tôi cũng không còn là Tô Dịch Thừa trước đây, thời gian thay đổi, con người cũng thay đổi, cần gì phải chấp nhất quá khứ."
"Chấp nhất, a, tôi yêu anh nhiều năm như vậy, cho dù chia xa bảy năm trong lòng tôi luôn chỉ có anh, bây giờ anh mới nói cho tôi biết đừng cố chấp, Tô Dịch Thừa, sao anh có thể tàn nhẫn với tôi như vậy!" Lăng Nhiễm quát anh, tâm tình rất là kích động.
Tô Dịch Thừa chỉ bình tĩnh nhìn cô ta từ xa, không hề tiến lên, rất lâu, thấy tâm tình cô hơi ổn định mới nhàn nhạt mở miệng: "về đi."
Lăng Nhiễm nhìn anh, bất thình lình nhặt mảnh sứ nhỏ trên mặt đất lên, đặt trên cổ tay mình, cười nói với anh: "anh không quan tâm em, em từ Mĩ trở về còn có ý nghĩa gì." Cười cười, rồi hung hăng cứa mảnh nhỏ kia xuống cổ tay mình. Máu từ vết thương chảy ra cuồn cuộn.
Thấy thế, Tô Dịch Thừa khẽ nguyền rủa: "chết tiệt!" Rồi vội vàng chạy về phía cô ta.
Lăng Nhiễm tựa vào trong lòng anh, khóe miệng nở nụ cười, nhưng vẻ mặt đau đớn, nói: "anh không quan tâm em rồi, cần gì quan tâm em sống hay chết."
Bữa tiệc được đặt trong một nhà hàng kiểu Trung có điều kiện rất tốt, khi đến nơi Đồng Văn Hải còn chưa tới, Hoàng Đức Hưng tìm người phục vụ gọi trước vài món ăn, dặn dò nhà bếp chờ được thông báo thì đưa lên, ngoài ra còn gọi một chai Mao Đài, An Nhiên nghe giá tiền mà trố mắt chậc lưỡi.
Đồng Văn Hải tới một mình, nhìn thấy An Nhiên thì có hơi sững sờ, nhìn cô bằng ánh mắt có sự quái dị khó tả.
Hoàng Đức Hưng nhiệt tình chào hỏi ông ta: "Đồng cục trưởng, ngồi ngồi đi, cảm ơn ông trong lúc bận bịu mà vẫn trích thời gian tới gặp mặt, hết sức vinh hạnh hết sức vinh hạnh."
An Nhiên cũng đứng dậy lễ phép cười với ông ta: "Đồng cục trưởng."
Đồng Văn Hải cười cười với An Nhiên, sau đó lại bắt tay với Hoàng Đức Hưng, rồi mới ngồi xuống.
Hoàng Đức Hưng quay đầu ý bảo An Nhiên đi báo cho nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, An Nhiên đứng dậy đi ra ngoài, nhân viên phục vụ không có ở bên ngoài, đi dọc theo hành lang, sắp đến đại sảnh mới nhìn thấy người phục vụ kia, bảo anh ta thông báo cho phòng bếp lập tức đưa thức ăn lên, khi trở về Hoàng Đức Hưng và Đồng Văn Hải đang cười nói cái gì đó.
An Nhiên mỉm cười gật đầu với bọn họ, ngồi xuống chỗ của mình.
Thật ra thì hôm nay mục đích của Hoàng Đức Hưng hẹn Đồng Văn Hải đi ăn cơm rất đơn giản, không ngoài lôi kéo ông ta, nếu không thể ra tay từ phía Tô Dịch Thừa, như vậy ông ta chỉ có thể tìm cơ hội từ phía khác. Mà Đồng Văn Hải chính là cục trưởng cục xây dựng thành phố Giang Thành, là người định triển khai xây dựng ban khoa học kỹ thuật thành phố, mặc dù nói là muốn tìm người tổng phụ trách, nhưng dù sao cũng không phải chỉ một người là có thể quyết định hoàn toàn mọi việc, mặt này liên quan đến quan hệ lợi ích quá nhiều, người phụ giúp tự nhiên cũng không ít, mà Đồng Văn Hải chính là người quản lý mảng xây dựng này, lôi kéo ông ta, chỉ lợi chứ không có hại.
Món ăn được đưa lên rất nhanh, Hoàng Đức Hưng và Đồng Văn Hải vừa uống vừa trò chuyện, chuyện thời sự, chuyện chính trị, sau đó từng chút từng chút một đề cập đến chuyện mở mang ban khoa học kỹ thuật thành phố.
Đồng Văn Hải ở vị trí này nhiều năm như vậy, tất nhiên người nào chuyện nào cũng đã gặp phải, trong lòng đã sớm biết những toan tính của bữa cơm này. Nói sẽ không nói quá đầy đủ, chỉ nói bảy phần, có dư chỗ cho người ta suy đoán.
Nhưng mà căn cứ vào những điều ông ta nói ra, Hoàng Đức Hưng hiển nhiên là có thể đoán ra hàm ý của ông ta.
Về đề tài nói chuyện của bọn họ, An Nhiên chẳng qua chỉ đúng lúc cười cười, cũng không đáp lời. Hoàng Đức Hưng nói chuyện luôn luôn vô tình cố ý đề cập đến Tô Dịch Thừa, An Nhiên cũng chỉ cười cười, thoái thác rằng Tô Dịch Thừa bận quá, còn về công việc cũng không nói gì nhiều với cô, mình không biết gì cả.
Ăn bữa cơm này mất gần ba tiếng đồng hồ, đến khi ba người đi ra đã gần chín giờ rồi. Đồng Văn Hải và Hoàng Đức Hưng đều uống rượu, xe phải để lại bãi đỗ xe.
An Nhiên chào từ biệt hai người, một mình đi sang một bên, gọi điện thoại cho Tô Dịch Thừa, nghĩ bảo anh đến đón mình, nhưng mà điện thoại vang lên một lúc lâu cũng không thấy người nghe máy. Nhíu mày gọi lại cho anh, nhưng vẫn không có ai nhận.
"Sao lại không nhận điện thoại, đi đâu rồi?" An Nhiên lẩm bẩm.
"Gọi điện thoại cho Tô trợ lý sao?"
"A!" An Nhiên bị dọa sợ, nhỏ giọng hô lên. Phía sau, không biết từ lúc nào Đồng Văn Hải đã đi đến. Giờ phút này đang mỉm cười nhìn cô.
"Dọa cô?" Nhìn cô, Đồng Văn Hải hơi áy náy nói.
An Nhiên cười khan lắc đầu, "không có."
Hoàng Đức Hưng đón xe đi trước, mà Đồng Văn Hải vốn cũng nên đi thấy An Nhiên đứng một bên gọi điện thoại, cho nên đi về phía này.
"Đồng cục còn chưa về, chờ tài xế tới đây đón sao?" An Nhiên lễ phép hỏi, nụ cười trên khuôn mặt miễn cưỡng mà xa cách.
Nhìn cô, vẻ mặt Đồng Văn Hải hơi kỳ lạ, như là muốn nói gì, nhưng không dám mở miệng. Cuối cùng nhìn cô khẽ lắc đầu, chỉ nói: "tối nay uống hơi nhiều, cho nên muốn đứng hóng gió đã" (VL: thế mà không bị trúng gió..)
An Nhiên gật đầu, trong lòng thì nghĩ lấy cớ thế nào để rời đi.
Trong lúc An Nhiên đang muốn rời đi, thì Đồng Văn Hải nhìn ngọn đèn đường phía góc đường xa xa, nhàn nhạt mở miệng, "cô và mẹ cô thật sự giống nhau."
An Nhiên sững sờ nhìn lại ông ta, nhưng cũng không nói chuyện, bởi vì không biết nên nói gì.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Đồng Văn Hải quay đầu nhìn cô, nhìn cô mà trong mắt ông ta có một loại từ ái khác với dĩ vãng, nhìn cô, giống như nhìn con mình vậy, nhẹ nhàng mở miệng, hỏi: "mấy năm nay, mẹ cô đã rất khổ sao."
"Đồng cục trưởng muốn nói cái gì?" An Nhiên nhìn chằm chằm hỏi ông ta.
Lúc này Đồng Văn Hải mới cảm giác mình thất lễ, vội vàng xoay người, chỉ nói: "không có gì, không có gì."
An Nhiên không biết ông ta che giấu cái gì, nhưng mà đối với ông ta, cô cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều, trong lòng luôn luôn loại cảm giác sờ sợ, cảm giác không biết rõ còn may mắn hơn. Chỉ thản nhiên nói: "mẹ tôi sống rất hạnh phúc, tuy rằng gia đình cũng không giàu có gì, nhưng mà cha tôi đối xử với bà rất tốt, rất thương bà, tôi nghĩ bà rất vui vẻ, rất hạnh phúc."
"Phải không." Đổng Văn Hải nhàn nhạt nói. Rất lâu, mới chậm rãi nói: "cha cô là một người đàn ông tốt."
An Nhiên gật đầu: "cha tôi không chỉ là người chồng tốt, cũng là người cha tốt." Nói xong nhìn thẳng vào ông ta, nói: "Đồng cục trưởng tiếp tục hóng gió đi, tôi đi về trước." Nói xong, quay đầu đi về phía một chiếc taxi đã dừng lại.
"An Nhiên!" Phía sau Đồng Văn Hải gọi lại.
An Nhiên sững sờ quay đầu, nghi hoặc nhìn ông: "Đồng cục còn có việc?"
Đồng Văn Hải nhìn cô, há mồm, muốn nói lại thôi, cuối cùng tự giễu cười khổ, lắc đầu, chỉ nói: "đi đường cẩn thận."
An Nhiên nhìn ông ta một lúc lâu, khẽ gật đầu, "vâng." Sau đó mở cửa xe liền ngồi lên, báo địa chỉ cho tài xế, bảo anh ta lập tức lên đường.
Ngồi trên xe, An Nhiên lại gọi điện thoại cho Tô Dịch Thừa, nhưng vẫn không có ai nghe, cuối cùng An Nhiên bỏ cuộc, phỏng đoán có lẽ anh còn đang tắm, liền soạn một tin nhắn cho anh nói mình đã gọi xe về rồi, rồi gửi cho anh.
Ngoài cửa sổ ánh đèn đường lấp lánh, cả thành phố lúc này đang phô ra nét mỹ lệ của nó.
Xe taxi từ từ dừng lại trước tòa nhà tiểu khu, sau khi thanh toán tiền xe, cô liền xuống xe. Đi thang máy lên tầng, thang máy vào buổi tối còn trống vắng rất nhiều so với ban ngày, không phải chờ lâu thì đã tới rồi, dừng lại ở tầng mười, sau đó cô bước ra khỏi thang máy, đi về nhà, chỉ thấy lúc này cửa nhà khép hờ, ngọn đèn từ bên trong hắt ra bên ngoài chiếu sáng lờ mờ bóng người đi tới, An Nhiên đầy nghi hoặc mở cửa đi vào, thấy bên trong phòng khách là một đống hỗn độn, trên bàn trà có dính chút bánh ngọt bị đổ nát, trên mặt đất như là có vật gì bị rơi vỡ, An Nhiên sững sờ nhìn một lúc lâu, mới nhận ra những mảnh nhỏ trên mặt đất kia vốn là chiếc bình hoa màu xanh đặt bên cạnh tivi.
Phản ứng đầu tiên của An Nhiên là bị trộm rồi, nhưng mà lại lập tức phủ định suy đoán này, bởi vì cửa nhà không có dấu vết bị nạy ra, phòng khách hỗn loạn nhưng cũng chỉ là bánh ngọt bị ném xuống bàn không nhìn ra hình dạng, cùng mảnh vụn của bình hoa trên mặt đất, nước chảy ra cũng không tính là nhiều, hoa hồng rơi lẻ tẻ dưới đất, ngoài ra An Nhiên còn thấy được điện thoại của Tô Dịch Thừa rơi dưới đất, có năm cuộc gọi nhỡ, trong đó có ba cuộc là là cô gọi, còn hai cuộc khác là Diệp Tử Ôn gọi tới, còn lại là số máy từ đại viện.
"Tô Dịch Thừa?" An Nhiên khẽ gọi, né tránh những mảnh vụn trên mặt đất, vừa gọi vừa chạy vào trong nhà: "Tô Dịch Thừa?"
Không có trong thư phòng, cũng không có trong phòng ngủ, trong phòng vệ sinh An Nhiên cũng nhìn, nhưng cũng không tìm được người.
An Nhiên không biết anh đi đâu, ngay cả điện thoại anh cũng quên ở nhà, dù muốn gọi tìm anh, cũng không có người nghe máy.
Trong lòng An Nhiên hoảng hốt, tất cả trong nhà đều khiến cô sợ hãi, cô không biết rốt cuộc tối nay xảy ra chuyện gì, mà lại không tìm thấy người ở nhà.
Ngồi trên ghế sô pha, trái tim An Nhiên vì lo lắng, mà đập thình thịch.
Một lúc lâu mới ổn định lại tâm tình của mình, lúc này điện thoại của Tô Dịch Thừa vang lên, là Diệp Tử Ôn gọi điện tới.
Vừa nối máy, bên kia Diệp Tử Ôn liền nói: "a Thừa, vừa rồi gọi cho cậu sao cậu không nhận, bây giờ mình đang ở ‘Bóng đêm mê người’ có muốn đi ra ngoài để mình có cơ hội mời cậu uống một chén không, để mình chúc cậu sinh nhật vui vẻ!"
Thì ra là hôm nay là sinh nhật anh, cho nên anh bảo cô về sớm một chút, bánh ngọt trên bàn hẳn là anh chuẩn bị cùng cô chúc mừng sinh nhật sao? An Nhiên nghĩ thầm.
Bên kia điện thoại Diệp Tử Ôn mãi không nghe thấy Tô Dịch Thừa trả lời, không khỏi đưa tay nhìn di động của một chút, xác định mình không gọi nhầm số, lại nói, "a Thừa, cậu còn ở đó chứ?"
Lấy lại tinh thần, An Nhiên khẽ đáp: "tôi là An Nhiên."
"Ách." Bên kia điện thoại rõ ràng Diệp Tử Ôn rất sửng sốt, vài giây sau mới kịp phản ứng, giờ mới nhớ ra a Thừa đã kết hôn, bên kia có tiếng phụ nữ cũng không có gì là lạ. Lại hỏi: "tối nay A Thừa ra ngoài ăn cơm với cô rồi?" Nếu thế, vậy cậu ta đúng là đồ trọng sắc khinh bạn.
An Nhiên nhìn đống hỗn độn trên mặt đất một chút, nói: "tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra, tôi vừa về nhà, thấy một đống hỗn độn trong phòng khách, Tô Dịch Thừa thì không có ở nhà."
"Ách." Diệp Tử Ôn ngẩn người, đúng là có chút bất ngờ với đáp án này. "Cậu ta đi đâu rồi? Hôm nay không phải là sinh nhật cậu ta sao? Cậu ta không nói cho cô biết?"
"Tôi không biết, tôi. . . . . ." An Nhiên vừa định mở miệng muốn nói điều gì, ngoài cửa truyền đến tiếng người dùng chìa khóa mở cửa, sững sờ ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa.
Tô Dịch Thừa mở cửa đi vào, cả người nhìn rất mỏi mệt, một tay xoa xoa chân mày có chút đau nhức, một tay cởi ra cái áo khoác âu trên người mình. Chiếc áo sơ mi trắng kia, mấy cái cúc áo bị cởi ra, cổ tay áo bị vén cao lên, ngoài ra, An Nhiên còn để ý thấy, trước ngực áo sơ mi còn dính chút gì, một vết không hề nhỏ.
Không nói gì với Diệp Tử Ôn nữa, liền cúp điện thoại, An Nhiên đứng lên khỏi ghế sô pha, mở miệng khẽ gọi anh: "Dịch Thừa."
Lúc này Tô Dịch Thừa mới chú ý tới An Nhiên trong nhà, sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười cười đi về phía cô: "em đã về rồi."
An Nhiên gật đầu, đưa điện thoại trong tay cho anh, nói: "em gọi điện cho anh, cũng gửi tin nhắn, thấy anh không tới, em tự gọi xe về."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa hơi áy náy sờ sờ mặt cô, nói: "xin lỗi, tối nay xảy ra chút chuyện, lúc đi ra ngoài chưa kịp cầm di động."
"Xảy ra chuyện gì, sao trong nhà lại biến thành thế này?" An Nhiên nhìn lại tình hình trong nhà một chút, lại quay đầu hơi nghi hoặc nhìn anh, chú ý tới vết bẩn lớn dính vào áo sơ mi trước ngực anh, đến gần rồi mới nhìn rõ vết đó không phải là dầu mỡ hay gì khác, mà là máu!
"Sao thế này, sao lại có có máu!" An Nhiên kinh hãi, vội vàng lôi kéo anh nhìn nhìn, kiểm tra từ trên xuống dưới, "anh bị thương ở đâu? Sao lại có máu?" Đến tột cùng tối nay đã xảy ra chuyện gì, tại sao trong nhà lại hỗn độn? Coi như là sinh nhật của anh, cũng không nên bạo lực như vậy a!
Tô Dịch Thừa đưa tay giữ chặt bả vai cô, để tâm tình cô ổn định lại, nhìn cô chăm chú, nói: "anh không bị thương, vết máu trên người không phải là của anh, đừng lo lắng."
Nghe vậy, An Nhiên cuối cùng mới yên tâm lại, thở phào nhẹ nhõm, một lúc lâu nhìn anh lại hỏi: "vậy máu trên người anh là sao? Còn có, tại sao trong nhà lại biến thành như vậy, vừa rồi Diệp Tử Ôn gọi điện thoại tới nói hôm nay là sinh nhật anh, thế nào, thế nào lại biến thành như vậy?"
Tô Dịch Thừa kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, kể lại chuyện xảy ra tối nay cho cô.
Thì ra là hôm nay là sinh nhật anh tròn ba mươi hai tuổi, vốn là muốn cùng cô ra ngoài ăn cơm, lại không ngờ cô vì chuyện của công ty, buổi tối đã có xã giao
Thật ra thì anh cũng không phải là người thích lãng mạn, sinh nhật, những năm trước chẳng qua cũng chỉ cùng Diệp Tử Ôn tìm chỗ yên tĩnh uống một chén, sau đó tự về nhà ngủ, thế nhưng năm nay thì khác, năm nay trong cuộc sống của anh xuất hiện một người phụ nữ, mà người phụ nữ này rất quan trọng với anh, là người cùng đồng hành với anh đến hết cuộc đời, là người sau này sẽ trải qua mỗi lần sinh nhật với anh. Cho nên dù có chút tiếc nuối cô có việc không thể về sớm ăn cơm cùng anh, nhưng mà, lúc tan việc về nhà, anh vẫn đi mua chút bánh ga tô, nghĩ tới chí ít đến tối muốn cô cùng mình ăn một cái bánh ga tô cũng không tồi.
Trong lúc đợi cô về, anh cũng không nhàn rỗi, ở trong thư phòng xử lý mấy giấy tờ mà lúc chiều ở phòng làm việc mình chưa kịp xử lý.
Thật ra thì mấy ngày nay thị ủy luôn bận bịu, tháng sau dự án ban khoa học kỹ thuật thành phố sẽ khởi động toàn diện, đến lúc đó thành lập ban mời thầu, tuyên truyền cho thị ủy, đối ngoại kêu gọi thương nhân, tất cả phải được triển khai toàn diện. Mà căn cứ theo ý của Trương bí thư, tỉnh đã thông qua quyết định bổ nhiệm anh, mà vài ngày nữa giấy tờ sẽ xuống tới nơi, đến lúc đó anh sẽ có một đống việc.
Trong lúc anh đang chăm chú xử lý giấy tờ, thì chuông cửa vang lên, anh không biết là muộn thế này ai còn đến đây. Ra khỏi thư phòng, nhìn qua mắt mèo thấy được Lăng Nhiễm đứng ngoài cửa, không khỏi cau mày lại, không mở cửa ngay, anh hoàn toàn không chào đón cô ta đến, anh định không mở cửa để khiến cô ta nghĩ trong nhà không có ai rồi tự mình rời đi.
Nhưng mà dường như Lăng Nhiễm không dễ đuổi như vậy, chuông cửa vang lên rất lâu, không thấy anh mở cửa, liền lấy tay đập cửa, ở bên ngoài gọi vọng vào: "a Thừa, em biết anh đang ở nhà, anh mở cửa ra được không?"
Tô Dịch Thừa có chút bất đắc dĩ, cũng không muốn vì cô ta mà thu hút ánh mắt của người khác, cho nên cuối cùng đành mở cửa cho cô ta vào.
Lăng Nhiễm cười nhìn anh, giơ chiếc bánh ga tô trong tay lên, cười ngọt ngào với anh nói: "a Thừa, sinh nhật vui vẻ."
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô ta hồi lâu, không đưa tay, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta như vậy.
Lăng Nhiễm bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, mà cánh tay giơ chiếc bánh ga tô bắt đầu mỏi nhừ, nhìn anh nũng nịu nói: "a Thừa, tay người ta rất mỏi, anh không định nhận lấy sao?"
Tô Dịch Thừa chẳng qua là nhìn chằm chằm vào cô ta, mặt không có biểu cảm gì nói: "Lăng Nhiễm, chúng ta có thể không vô vị như vậy được không? Lại làm những việc này, còn có ý nghĩa gì?"
Anh nói trắng ra như vậy khiến Lăng Nhiễm thoáng cái lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, gượng cười thả tay xuống, trực tiếp cầm bánh ga tô vào phòng khách, sau đó để lên trên bàn trà, vừa mở vỏ hộp ra vừa nói: "em biết anh không thích ăn ngọt, cho nên mua bánh ga tô hạt dẻ không ngọt lắm." Nói xong, thì dùng cái dao nhựa cắt một miếng bánh, cho vào đĩa giấy, đưa lên cho anh, cười nói: "cái bánh ga tô này không quá ngọt, lúc mua em đã nếm rồi, anh sẽ thích." Nhìn anh, trong mắt Lăng Nhiễm thoáng có tia cầu khẩn, nói: "ăn chút được không, hôm nay là sinh nhật anh, em biết anh không thích tổ chức sinh nhật, nhưng cứ ăn một miếng nhỏ được không?"
Tô Dịch Thừa nhìn cô ta, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Lăng Nhiễm, cô về đi, sinh nhật tôi sẽ tổ chức, nhưng không phải với cô." Nói xong, liền xoay người muốn đi về thư phòng.
"Anh nói là muốn cùng với Cố An Nhiên ư, nhưng mà cô ta không hề biết là sinh nhật của anh, chẳng lẽ không đúng sao, hơn nữa em biết tối nay cô ta cũng không ở nhà." Lăng Nhiễm nói theo sau lưng anh.
Tô Dịch Thừa quay đầu, nhìn cô ta, ánh mắt âm sâm khiến người ta có cảm giác không rét mà run, nhìn thẳng vào Lăng Nhiễm, giọng nói trầm thấp tức giận: "cô theo dõi An Nhiên?"
Lăng Nhiễm quay đầu, không nhìn anh, chỉ nhàn nhạt cùng hơi uất ức nói: "em không hề, nhưng mà em biết tối nay cô ta không ở đây, thật ra thì em không hề muốn đến phá hoại hai người, cho nên em chỉ chọn lúc cô ta vắng nhà mới đến, vì em không muốn cho cô ta hiểu lầm anh và em có gì đó. Em không muốn can dự vào cuộc sống của hai người, hôm nay nếu An Nhiên ở nhà, nhất định em sẽ không lên, nhưng mà hôm nay cô ta không ở đây, mà đi lên chỉ là vì muốn cùng anh ăn mừng sinh nhật, chỉ thế thôi, không có gì khác."
Nghe vậy, vẻ mặt Tô Dịch Thừa cũng không thay đổi gì, chỉ nhàn nhạt nói: "không cần, cô về đi." Nói xong liền muốn đi về thư phòng.
Phía sau, Lăng Nhiễm nhìn anh, đập miếng bánh ngọt đang cầm trong tay xuống mặt đất, thoáng cái đỏ cả hốc mắt, sau đó nước mắt tràn ra, từng giọt từng giọt chảy xuống như trân châu, yếu ớt nói: "tại sao, tại sao không cho em một cơ hội nữa, chẳng lẽ chỉ một lần sai, liền bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục sao?"
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa dừng bước, cũng không ngoảnh đầu lại.
"Em thật sự yêu anh, từ nhỏ đến lớn, trong lòng em vẫn luôn chỉ có anh, lần đó là em quá cô đơn rồi, lâu như vậy anh không quay về gặp em, em đi tìm anh, nhưng anh luôn lấy cớ nói bận nhiều việc, em không biết đúng là anh bận bịu hay là không muốn gặp em, vì anh luôn lạnh nhạt với em, em không có cảm giác an toàn." Lăng Nhiễm chậm rãi nói, giải thích cho mọi chuyện năm đó: "hôm đó vì chuyện sửa sang mặt tiền cửa hàng mà em bị đau đầu, mà khoảng thời gian đó hầu như anh không hề liên lạc với em, hôm đó Chu Hàn đến tìm em, em nói em muốn uống rượu, anh ta đi mua một lốc bia trở lại, hai người chúng em cứ thế mà uống, em không biết tại sao sẽ như thế, có lẽ là do cồn, em coi là anh ta là anh, nhưng mãi đến khi anh xuất hiện ở cửa, em mới biết được mình đã sai lầm đến nhường nào, em thật sự không biết tại sao lại biến thành như vậy." Nói xong, Lăng Nhiễm ngồi xuống mặt đất, mặt chôn trong lòng bàn tay, khóc lóc đến bi thương.
Tô Dịch Thừa vẫn không quay đầu lại, thật ra thì về chuyện này, anh vẫn để ý, nhưng mà khi nghe cô ta nói ra, đã không còn chút đau lòng như hồi đó rồi, thì ra thời gian thực sự là liều thuốc tốt nhất, đã lâu, thì cũng dần quên lãng đi.
"Chuyện đã qua nhắc lại có ý nghĩa gì, tôi và cô cũng không thể quay lại quá khứ, bây giờ tôi có cuộc sống của tôi, hơn nữa rất hài lòng." Tô Dịch Thừa chỉ thản nhiên nói như vậy. "Về đi, thời gian không còn sớm, tôi không muốn khiến người ta hiểu lầm cái gì." Nói xong, lần này đầu cũng không quay lại, đi thẳng vào thư phòng.
Lúc Tô Dịch Thừa mới vào cửa thư phòng, cửa còn chưa kịp đóng, nghe thấy bên ngoài ‘ầm —!’ một tiếng, giống như là có đồ vật gì đó bị đập vỡ.
Nghe tiếng Tô Dịch Thừa từ thư phòng đi ra, thấy trên mặt đất phòng khách có chiếc bình sứ thanh hoa bị đập nát, mà chiếc bánh ga tô trên bàn trà cũng bị bị đập đến không còn ra hình dáng gì, Lăng Nhiễm oán hận nhìn anh, kích động gầm thét với anh: "tại sao không cho em một cơ hội, Cố An Nhiên kia có chỗ nào tốt hơn em! Hồi đó em theo anh mười mấy năm, chẳng lẽ chỉ vì một lần sai mà tuyên án tử hình với em sao? Chẳng lẽ bảy năm qua, trừng phạt em như thế còn chưa đủ sao? Anh còn muốn em làm gì?"
Tô Dịch Thừa lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ thản nhiên nói: "tất cả đã quá muộn, Lăng Nhiễm, chúng ta không nên sống trong quá khứ, cô không phải là Lăng Nhiễm khi xưa, tôi cũng không còn là Tô Dịch Thừa trước đây, thời gian thay đổi, con người cũng thay đổi, cần gì phải chấp nhất quá khứ."
"Chấp nhất, a, tôi yêu anh nhiều năm như vậy, cho dù chia xa bảy năm trong lòng tôi luôn chỉ có anh, bây giờ anh mới nói cho tôi biết đừng cố chấp, Tô Dịch Thừa, sao anh có thể tàn nhẫn với tôi như vậy!" Lăng Nhiễm quát anh, tâm tình rất là kích động.
Tô Dịch Thừa chỉ bình tĩnh nhìn cô ta từ xa, không hề tiến lên, rất lâu, thấy tâm tình cô hơi ổn định mới nhàn nhạt mở miệng: "về đi."
Lăng Nhiễm nhìn anh, bất thình lình nhặt mảnh sứ nhỏ trên mặt đất lên, đặt trên cổ tay mình, cười nói với anh: "anh không quan tâm em, em từ Mĩ trở về còn có ý nghĩa gì." Cười cười, rồi hung hăng cứa mảnh nhỏ kia xuống cổ tay mình. Máu từ vết thương chảy ra cuồn cuộn.
Thấy thế, Tô Dịch Thừa khẽ nguyền rủa: "chết tiệt!" Rồi vội vàng chạy về phía cô ta.
Lăng Nhiễm tựa vào trong lòng anh, khóe miệng nở nụ cười, nhưng vẻ mặt đau đớn, nói: "anh không quan tâm em rồi, cần gì quan tâm em sống hay chết."
Bình luận facebook