Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 568
La Sương, Hàm Yên, Tôn Tiểu Yến, và có thể là cả Lăng Tiểu Ngư nữa, hẳn đều không biết. Nhưng Tôn Sở Sở thì khác, nàng nghe được. Âm thanh phát ra sát ngay bên cạnh nàng kia mà. Theo phản xạ, nàng đưa mắt ngó qua.
Kì lạ. Sắc mặt tỷ tỷ nàng vẫn bình thường, nào có tí biểu cảm nào gọi là khó chịu. Cái bộ dạng này, nó không giống của kẻ đã vừa mới phát ra thanh âm bực dọc a.
"Là mình nghe lầm sao?" Tôn Sở Sở thầm tự hỏi, trong lòng chẳng hề tin tưởng. Tôn Sở Sở nàng tốt xấu gì cũng là một vị tu sĩ cấp bậc chân nhân, há có khả năng nghe lầm được...
...
Trong lúc Tôn Sở Sở vẫn còn đang nghĩ ngợi bên kia thì bên này, một màn ôm ôm ấp ấp thân mật giữa hai huynh muội Lăng Tiểu Ngư và Tôn Tiểu Yến cũng đã chấm dứt. Bọn họ đã vừa mới tách ra. Nhìn thiếu nữ, Lăng Tiểu Ngư bảo: "Nha đầu ngốc, chúng ta về Đông Viện thôi".
"Ưm." Tôn Tiểu Yến ứng tiếng, bộ dáng nhu thuận như một chú mèo con.
Tay trong tay, Lăng Tiểu Ngư dắt nghĩa muội đi ra vài bước, chừng như quên gì đó, hắn chợt dừng lại, quay đầu hướng người bên trong mái đình nói: "Tôn đại cung chủ, nhớ hãy giữ gìn sức khoẻ".
"Hừ...".
Sự quan tâm mà Lăng Tiểu Ngư thể hiện ra chỉ càng khiến cho Tôn Thi Hàn thêm khó chịu. Nội tâm nàng hừ khẽ một tiếng, còn ở ngoài mặt, Tôn Thi Hàn nàng vẫn đàng hoàng hồi đáp: "Sức khoẻ của bản thân Thi Hàn tự biết gìn giữ. Trưởng lão cứ lo chăm sóc cho muội muội yêu quý của mình đi".
Gì vậy? Sao lại có cảm giác nàng ấy đang hờn dỗi nhỉ? Lăng Tiểu Ngư nhíu mày nghĩ ngợi. Nhưng không lâu lắm. Đem những câu hỏi gạt đi hết thảy, hắn chào người bên trong mái đình thêm một tiếng rồi nắm tay thiếu nữ bên cạnh dắt đi.
...
"Càng ngày càng không ra thể thống gì." 'Bị bỏ lại' phía sau, Tôn Thi Hàn dõi mắt nhìn theo bóng lưng của người, khó chịu nói ra.
Huynh muội kết nghĩa thôi mà, có cần phải thân thiết tới như vậy không?
"Hmm... Tỷ tỷ".
Bên tai vang lên tiếng gọi, Tôn Thi Hàn lúc này mới tạm đè nén tức khí trong lòng. Nàng vừa ngó qua thì Tôn Sở Sở liền hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ là đang nói Tiểu Yến sao?".
Đã bình tĩnh hơn trước nhiều, Tôn Thi Hàn cố giữ cho giọng mình được tự nhiên: "Không phải đệ tử của muội thì còn ai?".
"Hừm... Nàng thân là đệ tử Tuyết Linh Cung, đứng trước mặt cung chủ là ta vậy mà từ đầu đến cuối một tiếng chào hỏi cũng không có".
"Cái này..." - Tôn Sở Sở vội thay đồ nhi biện hộ - "Tỷ tỷ, Tiểu Yến nó vốn dĩ không biết. Hình dạng của tỷ tỷ hiện đã khác xa lúc trước".
"Muội không cần phải bao biện cho nàng. Trước không biết sau lẽ nào cũng không?".
Tôn Thi Hàn thở ra một hơi, tiếp tục: "Lùi một bước, cứ cho là do bất ngờ, nhất thời chưa kịp ứng biến nên không chào hỏi ta đi, nhưng còn muội? Sở Sở, từ nhỏ đến lớn nàng đều là do một tay muội giáo dưỡng, sự hiện hữu của muội nàng chả nhẽ lại chẳng nhận ra?".
"Chuyện này... Tỷ tỷ, hẳn là Tiểu Yến bởi vì quá kích động khi gặp lại trưởng lão cho nên mới vô phép vô tắc như vậy. Mong tỷ tỷ đừng chấp".
Trong cái cau mày, Tôn Thi Hàn lạnh giọng: "Sao? Sở Sở muội đây là đang lấy Lăng Tiểu Ngư ra uy hiếp ta?".
Tôn Sở Sở nghe xong thì liền ngẩng đầu, hai mắt mở to hơn một chút. Tỷ tỷ làm nàng ngạc nhiên a.
"Lăng Tiểu Ngư", tỷ tỷ đã vừa mới gọi người như thế, danh tự mà trước đây chính nàng vẫn cố kị không dùng.
Có vẻ như cũng đã nhận ra lời mình không ổn, Tôn Thi Hàn thoáng động tâm tư, tìm lời thêm vào: "Ánh mắt của muội là ý gì đây? Lẽ nào ta ở sau lưng hắn gọi đích danh cũng không được?".
"Nghe đây. Ta và hắn đã có nói qua việc này, danh tự 'Lăng Tiểu Ngư' kia về sau ta được phép gọi".
Ra là đã có thoả thuận. Tôn Sở Sở thở phào. Nhưng khoan đã... Trưởng lão tại sao lại cho phép tỷ tỷ nàng gọi bằng danh tự ấy? Không phải trước đây vẫn luôn ngăn cấm ư?
Rốt cuộc thì trong chuyến đi vừa rồi, giữa tỷ tỷ nàng và Lăng Tiểu Ngư hắn đã xảy ra những chuyện gì?
Phát hiện ra vẻ hoài nghi của người đối diện, Tôn Thi Hàn có tật giật mình, vội chuyển đề tài: "Được rồi, Sở Sở muội về sau cần chú ý dạy bảo đệ tử mình một chút, đừng để nó càng ngày càng không coi ai ra gì. Nói sao thì nó vẫn là cung nhân của Tuyết Linh Cung".
"Giờ thì muội nói ta biết, trong khoảng thời gian ta vắng mặt, Tuyết Linh Cung đã phát sinh những sự tình gì?".
"Hmm..." - Tôn Sở Sở thoáng trầm ngâm, rồi nói - "Mấy ngày vừa qua, ngoại trừ việc Tiểu Yến có chút vấn đề ra thì trong cung không còn chuyện gì đáng kể nữa".
Mắt ánh lên một tia khác lạ, Tôn Thi Hàn hữu ý lại làm như vô tình, hỏi: "Đệ tử của muội gặp chuyện gì vậy?".
"Chuyện là như vầy..." Tôn Sở Sở đem đầu đuôi thuật lại...
Kì lạ. Sắc mặt tỷ tỷ nàng vẫn bình thường, nào có tí biểu cảm nào gọi là khó chịu. Cái bộ dạng này, nó không giống của kẻ đã vừa mới phát ra thanh âm bực dọc a.
"Là mình nghe lầm sao?" Tôn Sở Sở thầm tự hỏi, trong lòng chẳng hề tin tưởng. Tôn Sở Sở nàng tốt xấu gì cũng là một vị tu sĩ cấp bậc chân nhân, há có khả năng nghe lầm được...
...
Trong lúc Tôn Sở Sở vẫn còn đang nghĩ ngợi bên kia thì bên này, một màn ôm ôm ấp ấp thân mật giữa hai huynh muội Lăng Tiểu Ngư và Tôn Tiểu Yến cũng đã chấm dứt. Bọn họ đã vừa mới tách ra. Nhìn thiếu nữ, Lăng Tiểu Ngư bảo: "Nha đầu ngốc, chúng ta về Đông Viện thôi".
"Ưm." Tôn Tiểu Yến ứng tiếng, bộ dáng nhu thuận như một chú mèo con.
Tay trong tay, Lăng Tiểu Ngư dắt nghĩa muội đi ra vài bước, chừng như quên gì đó, hắn chợt dừng lại, quay đầu hướng người bên trong mái đình nói: "Tôn đại cung chủ, nhớ hãy giữ gìn sức khoẻ".
"Hừ...".
Sự quan tâm mà Lăng Tiểu Ngư thể hiện ra chỉ càng khiến cho Tôn Thi Hàn thêm khó chịu. Nội tâm nàng hừ khẽ một tiếng, còn ở ngoài mặt, Tôn Thi Hàn nàng vẫn đàng hoàng hồi đáp: "Sức khoẻ của bản thân Thi Hàn tự biết gìn giữ. Trưởng lão cứ lo chăm sóc cho muội muội yêu quý của mình đi".
Gì vậy? Sao lại có cảm giác nàng ấy đang hờn dỗi nhỉ? Lăng Tiểu Ngư nhíu mày nghĩ ngợi. Nhưng không lâu lắm. Đem những câu hỏi gạt đi hết thảy, hắn chào người bên trong mái đình thêm một tiếng rồi nắm tay thiếu nữ bên cạnh dắt đi.
...
"Càng ngày càng không ra thể thống gì." 'Bị bỏ lại' phía sau, Tôn Thi Hàn dõi mắt nhìn theo bóng lưng của người, khó chịu nói ra.
Huynh muội kết nghĩa thôi mà, có cần phải thân thiết tới như vậy không?
"Hmm... Tỷ tỷ".
Bên tai vang lên tiếng gọi, Tôn Thi Hàn lúc này mới tạm đè nén tức khí trong lòng. Nàng vừa ngó qua thì Tôn Sở Sở liền hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ là đang nói Tiểu Yến sao?".
Đã bình tĩnh hơn trước nhiều, Tôn Thi Hàn cố giữ cho giọng mình được tự nhiên: "Không phải đệ tử của muội thì còn ai?".
"Hừm... Nàng thân là đệ tử Tuyết Linh Cung, đứng trước mặt cung chủ là ta vậy mà từ đầu đến cuối một tiếng chào hỏi cũng không có".
"Cái này..." - Tôn Sở Sở vội thay đồ nhi biện hộ - "Tỷ tỷ, Tiểu Yến nó vốn dĩ không biết. Hình dạng của tỷ tỷ hiện đã khác xa lúc trước".
"Muội không cần phải bao biện cho nàng. Trước không biết sau lẽ nào cũng không?".
Tôn Thi Hàn thở ra một hơi, tiếp tục: "Lùi một bước, cứ cho là do bất ngờ, nhất thời chưa kịp ứng biến nên không chào hỏi ta đi, nhưng còn muội? Sở Sở, từ nhỏ đến lớn nàng đều là do một tay muội giáo dưỡng, sự hiện hữu của muội nàng chả nhẽ lại chẳng nhận ra?".
"Chuyện này... Tỷ tỷ, hẳn là Tiểu Yến bởi vì quá kích động khi gặp lại trưởng lão cho nên mới vô phép vô tắc như vậy. Mong tỷ tỷ đừng chấp".
Trong cái cau mày, Tôn Thi Hàn lạnh giọng: "Sao? Sở Sở muội đây là đang lấy Lăng Tiểu Ngư ra uy hiếp ta?".
Tôn Sở Sở nghe xong thì liền ngẩng đầu, hai mắt mở to hơn một chút. Tỷ tỷ làm nàng ngạc nhiên a.
"Lăng Tiểu Ngư", tỷ tỷ đã vừa mới gọi người như thế, danh tự mà trước đây chính nàng vẫn cố kị không dùng.
Có vẻ như cũng đã nhận ra lời mình không ổn, Tôn Thi Hàn thoáng động tâm tư, tìm lời thêm vào: "Ánh mắt của muội là ý gì đây? Lẽ nào ta ở sau lưng hắn gọi đích danh cũng không được?".
"Nghe đây. Ta và hắn đã có nói qua việc này, danh tự 'Lăng Tiểu Ngư' kia về sau ta được phép gọi".
Ra là đã có thoả thuận. Tôn Sở Sở thở phào. Nhưng khoan đã... Trưởng lão tại sao lại cho phép tỷ tỷ nàng gọi bằng danh tự ấy? Không phải trước đây vẫn luôn ngăn cấm ư?
Rốt cuộc thì trong chuyến đi vừa rồi, giữa tỷ tỷ nàng và Lăng Tiểu Ngư hắn đã xảy ra những chuyện gì?
Phát hiện ra vẻ hoài nghi của người đối diện, Tôn Thi Hàn có tật giật mình, vội chuyển đề tài: "Được rồi, Sở Sở muội về sau cần chú ý dạy bảo đệ tử mình một chút, đừng để nó càng ngày càng không coi ai ra gì. Nói sao thì nó vẫn là cung nhân của Tuyết Linh Cung".
"Giờ thì muội nói ta biết, trong khoảng thời gian ta vắng mặt, Tuyết Linh Cung đã phát sinh những sự tình gì?".
"Hmm..." - Tôn Sở Sở thoáng trầm ngâm, rồi nói - "Mấy ngày vừa qua, ngoại trừ việc Tiểu Yến có chút vấn đề ra thì trong cung không còn chuyện gì đáng kể nữa".
Mắt ánh lên một tia khác lạ, Tôn Thi Hàn hữu ý lại làm như vô tình, hỏi: "Đệ tử của muội gặp chuyện gì vậy?".
"Chuyện là như vầy..." Tôn Sở Sở đem đầu đuôi thuật lại...
Bình luận facebook