Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 569
...
Đông Viện.
Một góc nhỏ, cũng đủ gọi riêng tư.
Ở bên trong một căn phòng vừa mới được xây lại chưa lâu, Lăng Tiểu Ngư và Tôn Tiểu Yến hiện đang mặt đối mặt nhìn nhau. Mỗi người ngồi một hướng, bên chiếc bàn tròn bằng gỗ đỏ vân đen, giữa bầu không khí có phần vắng lặng...
"Ca, muội..." Sau một hồi cúi mặt gục đầu, Tôn Tiểu Yến cuối cùng cũng đã lên tiếng. Giọng ấp úng, thần tình đượm chút âu lo, nàng nhận lỗi: "... Muội sai rồi. Là muội đã không biết tự lượng sức mình làm chuyện ngu ngốc. Muội... muội xin lỗi...".
"Hừm...".
Thái độ khác hẳn lúc ở Tây Viện của Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư giờ phút này khá là nghiêm khắc: "Muội cũng biết là lỗi của muội sao?".
"Nếu như trước đó ta không đưa linh phù cho sư phụ muội, nếu như hôm ấy sư phụ muội không ở Tuyết Linh Cung, muội nói xem hậu quả sẽ thế nào đây?".
"Ca, muội..." Tôn Tiểu Yến càng đem đầu cúi thấp hơn.
"Cường giả không phải dễ làm. Muốn trở thành cường giả, muội có biết điều đầu tiên muội cần làm là gì không?".
"Đó là 'sống sót'. Giữ được tính mạng thì mới có thể tiếp tục tu luyện, mới có thể tiếp tục nỗ lực để đạt thành tâm nguyện. Ta kêu muội đi tu luyện chứ đâu có kêu muội đi tìm chết. Muội hành động lỗ mãng như vậy...".
"Ca, muội... muội xin lỗi..." Tôn Tiểu Yến lí nhí, cằm thiếu chút nữa là chạm tới mặt bàn luôn rồi.
Trong lòng nàng tủi lắm. Kể từ lúc được Lăng Tiểu Ngư nhận làm nghĩa muội đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt phê bình nàng như vậy...
Bất giác, từ trong hốc mắt Tôn Tiểu Yến, những giọt lệ tràn ra, rơi tí tách xuống mặt bàn.
Nhìn thiếu nữ rơi lệ, phía bên này Lăng Tiểu Ngư liền thôi trách mắng. Hắn vốn đâu có muốn làm cho Tôn Tiểu Yến phải buồn. Hắn chỉ là sợ nàng lại tiếp diễn hành vi dại dột của mình thêm một lần nữa. Tuy rằng hắn nắm giữ sức mạnh của thần nhân, nhưng bất trắc thế nhân ai có thể lường?
"Haizz...".
Dạ than khẽ, Lăng Tiểu Ngư chỉ tay lên chiếc ghế bên cạnh, bảo: "Muội xích lại đây".
Chưa thấy người động, hắn lặp lại yêu cầu, giọng trầm hơn một chút: "Bây giờ lời của ca muội chẳng còn muốn nghe nữa rồi phải không?".
Ngay lập tức, Tôn Tiểu Yến di chuyển ngay. Nàng sợ ca mình sẽ giận thêm.
Đợi cho người an vị, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới lại bảo: "Ngẩng đầu lên".
Thế là một cách chầm chậm, Tôn Tiểu Yến ngẩng đầu nhìn lên.
Lệ, nó đã nhiều rồi.
"Ta còn chưa đánh, chưa phạt, muội khóc cái gì?".
Tôn Tiểu Yến hé môi, nhưng chằng nói. Cũng không biết trong đầu nghĩ gì mà nàng lại vội đưa tay lên toan lau đôi hàng lệ. Chỉ có điều là tay nàng, cả trái lẫn phải, chúng mới đưa lên, còn chưa kịp làm gì thì đã bị người nắm giữ.
Trong sự nghi hoặc của Tôn Tiểu Yến, Lăng Tiểu Ngư nói: "Chờ ta phạt muội xong hẳn lau".
Phạt? Ca thực vẫn muốn trách phạt nàng sao? Tôn Tiểu Yến thật có một chút thương tâm.
Nàng ngày đêm nỗ lực, điên cuồng tu luyện đến mức tẩu hoả nhập ma như vậy, mục đích đâu phải vì bản thân. Nàng khao khát trở thành cường giả, cốt cũng chỉ để được tiếp tục ở bên cạnh hắn, sau này cùng hắn song hành... Ca, hắn lẽ nào không hiểu hay sao?
Tâm trạng Tôn Tiểu Yến hiện giờ là như thế đấy, cõi lòng có đau. Dù vậy, nàng chằng oán thán gì. Ca nếu muốn phạt, nàng sẽ chịu phạt. Chỉ cần ca không giận nữa thì Tôn Tiểu Yến nàng cam tâm tình nguyện.
"Nhắm mắt lại đi, như thế ta sẽ dễ ra tay hơn".
Lăng Tiểu Ngư muốn phạt ra sao, Tôn Tiểu Yến đích xác là vẫn còn chưa biết. Nàng cho hẳn mình sẽ bị đánh. Về phần đánh vào đâu, vị trí nào thì nàng không rõ. Lúc này nàng cũng không cần thiết phải nghĩ đến làm gì. Theo lời Lăng Tiểu Ngư, nàng đóng chặt đôi hàng mi. Và chờ đợi.
Chẳng tính lâu, năm bảy giây bất quá, hình phạt đã được đưa ra. Lăng Tiểu Ngư đem cả hai cánh tay đang cầm giữ buông hết; kế đấy, ngón giữa co lại, hắn nhắm vào vầng trán thiếu nữ búng xuống, lực đạo vừa phải, không mạnh chẳng yếu.
"A...!".
Cơn đau đột ngột, vị trí lại rất ngoài ý muốn khiến cho Tôn Tiểu Yến mở choàng hai mắt. Nàng... bất ngờ lắm.
Cái đó... là hình phạt sao? Chỉ búng một cái như vậy?
Khi mà Tôn Tiểu Yến còn đương ngờ vực thì tiếng Lăng Tiểu Ngư cất lên: "Phạt xong rồi. Giờ thì ngồi yên đó".
Nói đoạn, hắn nâng tay lên cao hơn một chút, ở trên mặt thiếu nữ nhè nhẹ lau. Nhưng, Lăng Tiểu Ngư hắn càng lau, lệ lại càng lúc càng nhiều thêm. Tôn Tiểu Yến, nàng tiếp tục khóc. Không phải thương tâm, những giọt nước mắt này là vì cảm động. Ca đối xử với nàng thật là quá tốt...
"Ca...!".
Tình cảm khó kiềm, Tôn Tiểu Yến rướn người tới, dang tay ôm chặt lấy người đối diện.
Lăng Tiểu Ngư khựng trong giây lát, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên tấm lưng yêu kiều của thiếu nữ vỗ về.
"Nha đầu ngốc...".
...
Cùng lúc, ở Tây Viện.
Bên trong Tuyệt Tình Điện, khu vực phía sau...
Hậu điện.
So với tiền điện thì khung cảnh ở hậu điện này lộng lẫy, xa hoa hơn rất nhiều. Cột bằng gỗ đỏ, dọc quanh thân có phụng hoàng bay lượn; rèm màu hồng phấn, hết thảy đều là được dệt từ những sợi tơ do linh tằm nhả ra, giá trị thực chẳng nhỏ; bàn ghế, ly tách, hay thậm chí những bông hoa dùng để trang trí, những viên ngọc được khảm nạm chung quanh, tất cả cũng đều là quý giá như vậy...
Nhưng, đáng chú ý nhất thì vẫn là bên dưới mặt đất: những cái hồ.
Không giống nơi tiền điện, chỉ đơn thuần được tạo ra vì tính thẩm mỹ, những hồ nước ở đây, chúng thực sự là dùng để tắm gội. Lẽ dĩ nhiên, chẳng phải ai cũng có thể đi xuống tắm được. Những cái hồ này, chúng chỉ dành riêng cho duy nhất một mình Tôn Thi Hàn.
Đông - tây - nam - bắc, tổng lại có tất thảy là bốn hồ. Trong mỗi một hồ, nước đều được đổ đầy như nhau, màu sắc giống y như nhau. Đừng nghĩ trong vắt, cũng đừng nghĩ xanh trong. Thực ra, nước ở bên trong bốn cái hồ này, hết thảy đều có màu trắng đục. Nước ở đây, chúng là sự pha trộn giữa linh thủy và linh nhũ. Linh nhũ mặc dù niên đại không quá lâu, thế nhưng dựa trên số lượng mà xét, lại cộng thêm linh thủy thêm vào, chung quy giá trị vẫn là rất lớn. Trên đời, thiết nghĩ cũng chỉ dạng nhất cung chi chủ như Tôn Thi Hàn mới dám sống xa xỉ tới như vậy.
"Cũng đã lâu rồi chưa tắm gội qua." Cúi nhìn hồ nước bên cạnh, Tôn Thi Hàn thầm nghĩ. Thực lòng thì nàng nhớ cảm giác được ngâm mình trong dòng nước ấm này lắm.
Tâm tư máy động, nàng quay sang nói với một thị nữ phía sau: "Xuân Nghi, ngươi đi xem y phục của ta đã được sửa tới đâu rồi. Chọn lấy một bộ đem tới đây, ta muốn tẩy trần".
"Vâng, cung chủ".
Tôn Thi Hàn ngó theo bóng lưng Xuân Nghi, chừng thu hồi ánh mắt thì cúi xuống nhìn ngực mình, chợt thấy băn khoăn, cõi lòng phiền muộn.
Y phục của nàng tại sao phải sửa đây? Còn chẳng bởi đôi gò bồng đảo quá khổ này? Thời điểm trông thấy cơ thể này, Tôn Thi Hàn nàng quả đã được mở mang tầm mắt a.
"Thật không biết Ái Chân Kha Lạc Hoàng kia ăn cái gì lớn lên, ngực lại có thể phát triển tới trình trạng này...".
"Haiz... Chỉ mỗi bước đi thôi cũng đã thấy khó khăn rồi...".
Sau này Tôn Thi Hàn hẳn sẽ dần quen, nhưng trước mắt thì nàng vẫn chưa thích ứng được. Bất kể là đi hay đứng, là ngồi hay nằm thì phần ngực vẫn gây cho nàng cảm giác khó chịu. Tới độ mà chỉ cần nhìn xuống xem thôi thì tâm trí nàng cũng đã tự thấy choáng ngợp rồi. Quá lớn đi.
"Thu Đồng".
Nghe gọi, một thị nữ đứng gần đó liền tiến lại, giọng cung kính: "Cung chủ, xin sai bảo".
Tay chỉ vào một góc phía tây, Tôn Thi Hàn bảo: "Ngươi lại đó đem cái gương kia mang tới đây. Cái lớn nhất".
"Vâng, cung chủ".
Bước chân cẩn trọng nhưng cũng không kém phần mau lẹ, rất nhanh Thu Đồng đã mang một chiếc gương lớn đến.
"Cung chủ, đặt ở đâu ạ?".
"Để xuống đây".
"Vâng".
...
Chiếc gương mà Thu Đồng vừa mang đến, kích thước thật không phải nhỏ. Bề ngang nó rộng hơn vòng eo của Tôn Thi Hàn gấp khoảng ba lần, bề dài thì trội hơn đầu nàng hẳn hai gang tay. Với nó, thừa đủ để Tôn Thi Hàn nàng săm soi từng chi tiết trên cơ thể - vốn cũng là mục đích khi nàng bảo Thu Đồng mang tới.
"Hừm... Đúng là vẫn quá lớn".
Đứng ở trước gương, Tôn đại cung chủ xem trái ngó phải một hồi thì rút ra. Một kết luận y sì như trước. Đôi gò bồng đảo này vẫn làm nàng vướng mắc, khiến nàng thiếu hẳn tự tin.
Nét mặt chẳng vui vẻ gì, nàng hỏi Xuân Nghi - người sớm trở về: "Xuân Nghi, ngươi nói xem. Có phải ngực của ta quá mất cân đối không?".
Xuân Nghi lập tức phủ định: "Cung chủ, không có đâu ạ. Ngực của người rất đẹp".
Đẹp?
Tôn Thi Hàn không tin. Nàng lại tiếp tục hỏi một thị nữ khác: "Thu Đồng, ngươi thấy sao? Thật lòng mà nói, ta sẽ không trách tội".
Thu Đồng ngẫm một chút, hồi đáp: "Cung chủ, đúng thật so với đại đa số nữ nhân thì ngực của người hơi lớn một chút, nhưng tuyệt đối không xấu. Hoàn toàn trái lại, ngực của cung chủ rất hấp dẫn ánh nhìn người khác, sức mị hoặc rất lớn. Nô tì dám cam đoan bất kỳ nam nhân nào khi đứng trước cơ thể này của người cũng đều sẽ khao khát, si mê".
Đông Viện.
Một góc nhỏ, cũng đủ gọi riêng tư.
Ở bên trong một căn phòng vừa mới được xây lại chưa lâu, Lăng Tiểu Ngư và Tôn Tiểu Yến hiện đang mặt đối mặt nhìn nhau. Mỗi người ngồi một hướng, bên chiếc bàn tròn bằng gỗ đỏ vân đen, giữa bầu không khí có phần vắng lặng...
"Ca, muội..." Sau một hồi cúi mặt gục đầu, Tôn Tiểu Yến cuối cùng cũng đã lên tiếng. Giọng ấp úng, thần tình đượm chút âu lo, nàng nhận lỗi: "... Muội sai rồi. Là muội đã không biết tự lượng sức mình làm chuyện ngu ngốc. Muội... muội xin lỗi...".
"Hừm...".
Thái độ khác hẳn lúc ở Tây Viện của Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư giờ phút này khá là nghiêm khắc: "Muội cũng biết là lỗi của muội sao?".
"Nếu như trước đó ta không đưa linh phù cho sư phụ muội, nếu như hôm ấy sư phụ muội không ở Tuyết Linh Cung, muội nói xem hậu quả sẽ thế nào đây?".
"Ca, muội..." Tôn Tiểu Yến càng đem đầu cúi thấp hơn.
"Cường giả không phải dễ làm. Muốn trở thành cường giả, muội có biết điều đầu tiên muội cần làm là gì không?".
"Đó là 'sống sót'. Giữ được tính mạng thì mới có thể tiếp tục tu luyện, mới có thể tiếp tục nỗ lực để đạt thành tâm nguyện. Ta kêu muội đi tu luyện chứ đâu có kêu muội đi tìm chết. Muội hành động lỗ mãng như vậy...".
"Ca, muội... muội xin lỗi..." Tôn Tiểu Yến lí nhí, cằm thiếu chút nữa là chạm tới mặt bàn luôn rồi.
Trong lòng nàng tủi lắm. Kể từ lúc được Lăng Tiểu Ngư nhận làm nghĩa muội đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt phê bình nàng như vậy...
Bất giác, từ trong hốc mắt Tôn Tiểu Yến, những giọt lệ tràn ra, rơi tí tách xuống mặt bàn.
Nhìn thiếu nữ rơi lệ, phía bên này Lăng Tiểu Ngư liền thôi trách mắng. Hắn vốn đâu có muốn làm cho Tôn Tiểu Yến phải buồn. Hắn chỉ là sợ nàng lại tiếp diễn hành vi dại dột của mình thêm một lần nữa. Tuy rằng hắn nắm giữ sức mạnh của thần nhân, nhưng bất trắc thế nhân ai có thể lường?
"Haizz...".
Dạ than khẽ, Lăng Tiểu Ngư chỉ tay lên chiếc ghế bên cạnh, bảo: "Muội xích lại đây".
Chưa thấy người động, hắn lặp lại yêu cầu, giọng trầm hơn một chút: "Bây giờ lời của ca muội chẳng còn muốn nghe nữa rồi phải không?".
Ngay lập tức, Tôn Tiểu Yến di chuyển ngay. Nàng sợ ca mình sẽ giận thêm.
Đợi cho người an vị, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới lại bảo: "Ngẩng đầu lên".
Thế là một cách chầm chậm, Tôn Tiểu Yến ngẩng đầu nhìn lên.
Lệ, nó đã nhiều rồi.
"Ta còn chưa đánh, chưa phạt, muội khóc cái gì?".
Tôn Tiểu Yến hé môi, nhưng chằng nói. Cũng không biết trong đầu nghĩ gì mà nàng lại vội đưa tay lên toan lau đôi hàng lệ. Chỉ có điều là tay nàng, cả trái lẫn phải, chúng mới đưa lên, còn chưa kịp làm gì thì đã bị người nắm giữ.
Trong sự nghi hoặc của Tôn Tiểu Yến, Lăng Tiểu Ngư nói: "Chờ ta phạt muội xong hẳn lau".
Phạt? Ca thực vẫn muốn trách phạt nàng sao? Tôn Tiểu Yến thật có một chút thương tâm.
Nàng ngày đêm nỗ lực, điên cuồng tu luyện đến mức tẩu hoả nhập ma như vậy, mục đích đâu phải vì bản thân. Nàng khao khát trở thành cường giả, cốt cũng chỉ để được tiếp tục ở bên cạnh hắn, sau này cùng hắn song hành... Ca, hắn lẽ nào không hiểu hay sao?
Tâm trạng Tôn Tiểu Yến hiện giờ là như thế đấy, cõi lòng có đau. Dù vậy, nàng chằng oán thán gì. Ca nếu muốn phạt, nàng sẽ chịu phạt. Chỉ cần ca không giận nữa thì Tôn Tiểu Yến nàng cam tâm tình nguyện.
"Nhắm mắt lại đi, như thế ta sẽ dễ ra tay hơn".
Lăng Tiểu Ngư muốn phạt ra sao, Tôn Tiểu Yến đích xác là vẫn còn chưa biết. Nàng cho hẳn mình sẽ bị đánh. Về phần đánh vào đâu, vị trí nào thì nàng không rõ. Lúc này nàng cũng không cần thiết phải nghĩ đến làm gì. Theo lời Lăng Tiểu Ngư, nàng đóng chặt đôi hàng mi. Và chờ đợi.
Chẳng tính lâu, năm bảy giây bất quá, hình phạt đã được đưa ra. Lăng Tiểu Ngư đem cả hai cánh tay đang cầm giữ buông hết; kế đấy, ngón giữa co lại, hắn nhắm vào vầng trán thiếu nữ búng xuống, lực đạo vừa phải, không mạnh chẳng yếu.
"A...!".
Cơn đau đột ngột, vị trí lại rất ngoài ý muốn khiến cho Tôn Tiểu Yến mở choàng hai mắt. Nàng... bất ngờ lắm.
Cái đó... là hình phạt sao? Chỉ búng một cái như vậy?
Khi mà Tôn Tiểu Yến còn đương ngờ vực thì tiếng Lăng Tiểu Ngư cất lên: "Phạt xong rồi. Giờ thì ngồi yên đó".
Nói đoạn, hắn nâng tay lên cao hơn một chút, ở trên mặt thiếu nữ nhè nhẹ lau. Nhưng, Lăng Tiểu Ngư hắn càng lau, lệ lại càng lúc càng nhiều thêm. Tôn Tiểu Yến, nàng tiếp tục khóc. Không phải thương tâm, những giọt nước mắt này là vì cảm động. Ca đối xử với nàng thật là quá tốt...
"Ca...!".
Tình cảm khó kiềm, Tôn Tiểu Yến rướn người tới, dang tay ôm chặt lấy người đối diện.
Lăng Tiểu Ngư khựng trong giây lát, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên tấm lưng yêu kiều của thiếu nữ vỗ về.
"Nha đầu ngốc...".
...
Cùng lúc, ở Tây Viện.
Bên trong Tuyệt Tình Điện, khu vực phía sau...
Hậu điện.
So với tiền điện thì khung cảnh ở hậu điện này lộng lẫy, xa hoa hơn rất nhiều. Cột bằng gỗ đỏ, dọc quanh thân có phụng hoàng bay lượn; rèm màu hồng phấn, hết thảy đều là được dệt từ những sợi tơ do linh tằm nhả ra, giá trị thực chẳng nhỏ; bàn ghế, ly tách, hay thậm chí những bông hoa dùng để trang trí, những viên ngọc được khảm nạm chung quanh, tất cả cũng đều là quý giá như vậy...
Nhưng, đáng chú ý nhất thì vẫn là bên dưới mặt đất: những cái hồ.
Không giống nơi tiền điện, chỉ đơn thuần được tạo ra vì tính thẩm mỹ, những hồ nước ở đây, chúng thực sự là dùng để tắm gội. Lẽ dĩ nhiên, chẳng phải ai cũng có thể đi xuống tắm được. Những cái hồ này, chúng chỉ dành riêng cho duy nhất một mình Tôn Thi Hàn.
Đông - tây - nam - bắc, tổng lại có tất thảy là bốn hồ. Trong mỗi một hồ, nước đều được đổ đầy như nhau, màu sắc giống y như nhau. Đừng nghĩ trong vắt, cũng đừng nghĩ xanh trong. Thực ra, nước ở bên trong bốn cái hồ này, hết thảy đều có màu trắng đục. Nước ở đây, chúng là sự pha trộn giữa linh thủy và linh nhũ. Linh nhũ mặc dù niên đại không quá lâu, thế nhưng dựa trên số lượng mà xét, lại cộng thêm linh thủy thêm vào, chung quy giá trị vẫn là rất lớn. Trên đời, thiết nghĩ cũng chỉ dạng nhất cung chi chủ như Tôn Thi Hàn mới dám sống xa xỉ tới như vậy.
"Cũng đã lâu rồi chưa tắm gội qua." Cúi nhìn hồ nước bên cạnh, Tôn Thi Hàn thầm nghĩ. Thực lòng thì nàng nhớ cảm giác được ngâm mình trong dòng nước ấm này lắm.
Tâm tư máy động, nàng quay sang nói với một thị nữ phía sau: "Xuân Nghi, ngươi đi xem y phục của ta đã được sửa tới đâu rồi. Chọn lấy một bộ đem tới đây, ta muốn tẩy trần".
"Vâng, cung chủ".
Tôn Thi Hàn ngó theo bóng lưng Xuân Nghi, chừng thu hồi ánh mắt thì cúi xuống nhìn ngực mình, chợt thấy băn khoăn, cõi lòng phiền muộn.
Y phục của nàng tại sao phải sửa đây? Còn chẳng bởi đôi gò bồng đảo quá khổ này? Thời điểm trông thấy cơ thể này, Tôn Thi Hàn nàng quả đã được mở mang tầm mắt a.
"Thật không biết Ái Chân Kha Lạc Hoàng kia ăn cái gì lớn lên, ngực lại có thể phát triển tới trình trạng này...".
"Haiz... Chỉ mỗi bước đi thôi cũng đã thấy khó khăn rồi...".
Sau này Tôn Thi Hàn hẳn sẽ dần quen, nhưng trước mắt thì nàng vẫn chưa thích ứng được. Bất kể là đi hay đứng, là ngồi hay nằm thì phần ngực vẫn gây cho nàng cảm giác khó chịu. Tới độ mà chỉ cần nhìn xuống xem thôi thì tâm trí nàng cũng đã tự thấy choáng ngợp rồi. Quá lớn đi.
"Thu Đồng".
Nghe gọi, một thị nữ đứng gần đó liền tiến lại, giọng cung kính: "Cung chủ, xin sai bảo".
Tay chỉ vào một góc phía tây, Tôn Thi Hàn bảo: "Ngươi lại đó đem cái gương kia mang tới đây. Cái lớn nhất".
"Vâng, cung chủ".
Bước chân cẩn trọng nhưng cũng không kém phần mau lẹ, rất nhanh Thu Đồng đã mang một chiếc gương lớn đến.
"Cung chủ, đặt ở đâu ạ?".
"Để xuống đây".
"Vâng".
...
Chiếc gương mà Thu Đồng vừa mang đến, kích thước thật không phải nhỏ. Bề ngang nó rộng hơn vòng eo của Tôn Thi Hàn gấp khoảng ba lần, bề dài thì trội hơn đầu nàng hẳn hai gang tay. Với nó, thừa đủ để Tôn Thi Hàn nàng săm soi từng chi tiết trên cơ thể - vốn cũng là mục đích khi nàng bảo Thu Đồng mang tới.
"Hừm... Đúng là vẫn quá lớn".
Đứng ở trước gương, Tôn đại cung chủ xem trái ngó phải một hồi thì rút ra. Một kết luận y sì như trước. Đôi gò bồng đảo này vẫn làm nàng vướng mắc, khiến nàng thiếu hẳn tự tin.
Nét mặt chẳng vui vẻ gì, nàng hỏi Xuân Nghi - người sớm trở về: "Xuân Nghi, ngươi nói xem. Có phải ngực của ta quá mất cân đối không?".
Xuân Nghi lập tức phủ định: "Cung chủ, không có đâu ạ. Ngực của người rất đẹp".
Đẹp?
Tôn Thi Hàn không tin. Nàng lại tiếp tục hỏi một thị nữ khác: "Thu Đồng, ngươi thấy sao? Thật lòng mà nói, ta sẽ không trách tội".
Thu Đồng ngẫm một chút, hồi đáp: "Cung chủ, đúng thật so với đại đa số nữ nhân thì ngực của người hơi lớn một chút, nhưng tuyệt đối không xấu. Hoàn toàn trái lại, ngực của cung chủ rất hấp dẫn ánh nhìn người khác, sức mị hoặc rất lớn. Nô tì dám cam đoan bất kỳ nam nhân nào khi đứng trước cơ thể này của người cũng đều sẽ khao khát, si mê".
Bình luận facebook