Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Dư Tắc Thành đứng ở nơi đó, thân thể phát run, hoàn toàn không thể động. Bởi vì mới vừa rồi Mã Lão Hắc bùng nổ, thân thể của y phát ra không phải chân nguyên, mà là yêu khí, yêu khí vô cùng vô tận hung ác dị thường. Hơn nữa một đòn mới vừa rồi, tay phải của Mã Lão Hắc biến hình, đó không phải là tay người, mà hoàn toàn là một chiếc hổ trảo. Còn có đám ma trành xuất hiện sau đó, tất cả đều lọt vào trong mắt Dư Tắc Thành. Hóa ra y không phải là người, mà là một con hổ yêu, là hổ yêu tu luyện đắc đạo hóa thân thành người.
Chẳng trách mỗi lẩn Dư Tắc Thành nhìn thấy Mã Lão Hắc đều cảm thấy sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng. Cái đáng sợ nhất không phải là thân phận hổ yêu của y, mà là tâm kế của y. Lấy cao thủ Tiên Thiên làm mồi nhử, mai phục sát chiêu người tu tiên. Nếu không phải hai người kia vì cướp đoạt phi kiếm, bỏ qua Lý Dạ Bạch, cho y cơ hội còn tự giết lẫn nhau. Mã Lão Hắc tuyệt đối sẽ không để bại lộ thân phận, tự mình ra tay như vậy.
Khó trách y lại điềm tĩnh như vậy, có gan khiêu chiến người tu tiên, hóa ra chính bản thân Mã Lão Hắc mới là sát chiêu cuối cùng, với tu vi của y tự nhiên không sợ người tu tiên cảnh giới Tiên Thiên chút nào. Gượm đã... vậy vì sao y phải chờ tới lúc Lịch Đường chủ của Hắc Hổ đường tử trận, mới nhậm chức Đường chủ? Chẳng lẽ... chẳng lẽ... Lịch Đường chủ cũng là hổ tinh, bọn họ hoàn toàn là diễn trò gạt người? Chẳng trách trước đây khi Dư Tắc Thành còn nhỏ đứng hầu Lịch lão Tam đọc sách, tiểu tử kia luôn có vẻ là lạ kỳ quái, làm cho người ta có cảm giác khác thường, sởn tóc gáy, rất khó tả bằng lời.
Bất chợt Dư Tắc Thành như bừng tỉnh ngộ. Mãnh Hổ bang, Hắc Hổ đường, khó trách lấy hổ làm tên, gia gia mình ở Dư gia là người tu tiên cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, Thạch đại phu của Thạch gia là người tu tiên Trúc Cơ kỳ, nếu Mãnh Hổ bang không có người tu tiên, vậy làm sao có thể đứng vào hàng ngũ sáu đại thế gia? Nhưng không ngờ rằng bọn họ đều là hổ yêu. Mã Lăo Hắc như vậy, Lịch Đường chủ như vậy... như vậy Bang chủ Lôi Lão Hổ của Mãnh Hổ bang tám phần cũng là như vậy, căn bản toàn là một đám hổ yêu thành lập ra bang phái Hắc đạo.
Nghĩ đến đây, Dư Tắc Thành lập tức quay đầu chuyển hướng nhìn sang một bên, bắt đầu tham gia chiến đấu tàn sát bọn đệ tử Thái Dược bang lúc này đã không còn chút ý chí chiến đấu.
Bất kể Mã Lão Hắc là người hay là yêu, y cũng là Đường chủ Hắc Hổ đường. Từ nhỏ mình đã biết y, trước sau y cũng chẳng khác gì người bình thường. Chỉ có mới vừa rồi y ra tay, thật ra cũng là sợ Lý Dạ Bạch giết hại đệ tử Hắc Hổ đường, hơn nữa cũng không thèm để ý đến thân phận hổ yêu của mình sẽ bị người tu tiên phát hiện.
Mình có thể nhìn ra, như vậy bọn Thạch đại phu, gia gia làm sao lại không nhìn ra được?
Cho dù là bọn họ không phát hiện được, người tu tiên của các đại gia tộc trước đây làm sao không phát hiện được? Mãnh Hổ bang sáng lập cũng chỉ chừng sáu trăm năm qua, cùng thời với Thang quốc dựng nước. Bang chủ khai bang cũng là hảo hữu của Hoàng đế khai quốc Thang quốc. Xem ra sau lưng chuvện này nhất định có bí mật không thể cho ai biết, chuyện như vậy, hay là mình giả như không biết gì là hơn.
Bên kia Mã Lão Hắc nở nụ cười rạng rỡ, rất hài lòng với phản ứng của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành đã thăng tiến tu vi đạt tới cảnh giới Dẫn Khí cao cấp, hẳn nên cho hắn biết một ít sự tình, tin rằng không lâu sau gia gia hắn sẽ nói cho hắn biết, đến lúc đó hắn cũng sẽ biết tất cả mọi chuyện. Mới vừa rồi Mã Lão Hắc thả ra ma trành, một mục đích trong đó chính là như vậy. Người tu tiên cảnh giới Tiên Thiên nho nhỏ còn không là gì trong mắt y, không đáng cho y phải đích thân đuổi giết.
Mã Lão Hắc chậm rãi đi trở về chỗ bốn chiếc thái sư, ngồi trên một ghế quan sát trận chiến phía dưới. Tên cao thủ Tiên Thiên sử kiếm may mắn còn tồn tại cũng gia nhập chiến trường, lập tức trở thành giọt nước cuối cùng làm tràn ly, không ai ngăn được kiếm pháp thần quỷ khó phòng của y. Lập tức toàn bộ khí thế của đối phương mất hết không còn, hiện tại chỉ là đang giãy dụa chờ chết. Đám lõi con vô tri này, nghĩ rằng nắm giữ được một chút tiên thuật, đã đòi thay thế Mãnh Hổ bang, thật sự không biết trời cao đất rộng là gì.
Lúc này đám ma trành Mã Lão Hắc phái ra đều đã trở về, bên tai Dư Tắc Thành chợt nghe giọng Mã Lão Hắc nói:
- Dư Tắc Thành, coi như tiện nghi cho ngươi. Tên tiểu bối Lý Dạ Bạch kia đang ở hướng Tây Bắc cách đây mười ba dặm, coi như đã chết một nửa. Ngươi đi đánh chết y đi, xem như là thưởng công cho ngươi!
Đây là thiên lý truyền âm. Dư Tắc Thành lập tức đình chỉ diễn trò làm bộ chém giết, bất chợt thoáng động trong lòng. Mã Lão Hắc bảo mình đánh chết Lý Dạ Bạch, nói cách khác chiến lợi phẩm chính là thuộc về mình. Thanh phi kiếm kia của Lý Dạ Bạch đã khiến cho hai người tu tiên mời đến tàn sát lẫn nhau, gọi là Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm gì đó, chắc chắn là kiếm tốt.
Nghĩ đến đây Dư Tắc Thành bèn vận khởi Khinh Linh thuật nhắm hướng Tây Bắc phóng đi, động tác nhanh như tuấn mã, nháy mắt đã nhảy vào rừng rậm. Thật ra trong lòng Dư Tắc Thành thầm nghĩ, đây có thể nào là Mã Lão Hắc dẫn dụ mình tới đó, muốn âm thầm giết người diệt khẩu hay không? Hẳn là không phải, không phải! Thứ nhất y không biết mình đã phát hiện bí mật của y, thứ hai nếu y để ý đến thân phận thật như vậy sẽ không hiển lộ công phu trước mặt người khác. Nói cách khác y vẫn quan tâm tới đệ tử của Hắc Hổ đường, chỉ cần có chút tâm tư hắn sẽ không làm như vậy. Hơn nữa phía sau mình có gia gia làm chỗ dựa vững chắc, y muốn hạ thủ cũng phải cân nhắc đôi ba phen. Cho dù y động thủ, mình dựa vào Huyết Độn Thuật cũng có thể chạy trốn.
Tốc độ Dư Tắc Thành cực nhanh, rất nhanh đã đến vị trí theo như lời Mã Lão Hắc đã nói, quả nhiên trên mặt đất có một bãi máu tươi, là vết máu do người hộc ra văng tung tóe. Rất có khả năng Lý Dạ Bạch đã ăn linh dược gì đó, vết máu biểu hiện rằng lão đã chạy trốn về phía Bắc.
Lão không ngự kiếm, chỉ chạy bộ mà thôi, xem ra thật sự đã bị trọng thương. Dư Tắc Thành nghĩ đến thanh phi kiếm kia, nghĩ đến chiếc Ngũ Thải Tử Tước Y kia, nghĩ đến túi càn khôn của Lý Dạ Bạch, lập tức hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Người không có của hoạnh tài thì không giàu được, ngựa chẳng ăn đêm chẳng thể béo ra, lập tức hắn lần theo vết máu bắt đầu truy tung.
Đuổi theo không đến một dặm, Dư Tắc Thành đã cảm nhận được phản ứng của khí huyết ở phía trước, Lý Dạ Bạch cách đó không xa đang lảo đảo chạy đi. Dư Tắc Thành lập tức rảo bước nhanh hơn, rút Cương Ngọc bảo kiếm ra, lén lút tiến về phía Lý Dạ Bạch.
Lý Dạ Bạch đứng lại tựa vào một cây liễu, đứng đó gập người miệng thờ phì phì, khóe miệng, trên người đều có máu tươi nhỏ xuống. Huyết khí của lão đã trở nên ảm đạm vô cùng, bản thân đã bị trọng thương. Lão đang nhìn cây liễu lầm bầm tự nói, không biết nói những gì, thanh âm khó có thể phân biệt.
Dư Tắc Thành sử dụng Huyết Tàng Thuật nấp sau bóng cây, chậm rãi lén lút tiến tới, Lý Dạ Bạch không hề phát hiện. Lúc Dư Tắc Thành sắp sửa tiếp cận bất chợt trên cây có một con sóc phát ra tiếng kêu.
Thật ra Lý Dạ Bạch không phải đang lầm bầm những gì, lão đang sử dụng thú ngữ, tiến hành trao đổi với sóc trên cây. Dư Tắc Thành tránh thoát tâm mắt lão nhưng không chú ý tới sóc trên cây, lập tức bại lộ hình tích.
Lý Dạ Bạch quay đầu lại liếc mắt một cái thấy Dư Tắc Thành, giọng căm hận nói:
- Tiểu tặc giết đồ đệ ta, hủy gia viên ta, hiện tại lại chạy tới đây đánh lén ta. Vì sao Thái Dược bang ta lại gặp phải vận mệnh như thế? Thiên lý ở đâu...
Nhìn thấy Lý Dạ Bạch tỏ ra hận ý khôn cùng. Dư Tắc Thành muốn động thủ ngay tức khắc, nhưng nhìn thấy trạng thái của Lý Dạ Bạch như vậy, tâm niệm thoáng động, quyết định phá đạo tâm của lão trước đã, bèn nói:
Lão oán giận người khác không bằng oán giận chính mình, lão không nên một mình khổ tu, dùng vài viên linh thạch dẫn dụ Thái Dược bang, khiến cho Thái Dược bang sinh ra dã tâm mới dẫn đến mối họa hôm nay.
- Nếu lão đã làm cho Thái Dược bang nảy sinh dã tâm vậy phải vì Thái Dược bang chống đỡ đến cùng. Đúng ra lão nên hỏi thăm cẩn thận một chút về chi tiết của kẻ thù, lại tỏ ra tự cao tự đại rốt cục ngay cả kẻ thù là ai cũng không biết.
- Ngày đó người đánh lão già ngươi bị thương chính là Thái thượng hộ pháp của Thạch gia, chỗ dựa vững chắc sau lưng Thái Dược bang. Phụ thân lão từng là dược đồng của lão ta cho nên lão mới có thể sống tu luyện yên ổn tại chỗ này. Ngay cả lão ta mà lão còn không biết, kết quả bị một câu của lão chọc giận gây nên thù oán, nếu không làm sao Thái Dược bang lại có mối họa như hôm nay? Muốn oán vậy cứ việc oán chính lão đi, là lão gây ra cục diện hôm nay.
Lý Dạ Bạch ngây ngốc nghe hết thảy, lập tức khí thế giảm sút, đạo tâm bị phá, đột nhiên không khỏi mỉm cười, nói:
- Hóa ra là lão, rốt cục là ta hại mọi người, rất xin lỗi các vị, ta sẽ xuống dưới cùng các ngươi, tiểu tặc ngươi cũng cùng chết với ta đi thôi!
Dứt lời há miệng phun ra một cái, thanh phi kiếm kia lại bay ra hóa thành lưu quang công kích Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành và lão cách xa nhau hai trượng, muốn tiến tiến không được, muốn lui cũng không được. Hơn nữa kiếm này bay ra. Lý Dạ Bạch đã cạn kiệt khí huyết, cũng chính là hồi quang phản chiếu, gắng gượng đánh ra một đòn sau cuối.
Nhưng một đòn sau cuối này là muốn lấy mạng người. Du Tắc Thành rống to, múa may Cương Ngọc, tập trung cương năng, đón đánh phi kiếm. Lập tức những tiếng leng keng liên tục vang lên. Dư Tắc Thành dựa vào bảo kiếm Cương Ngọc, lần lượt ngăn cản phi kiếm đối phương tập kích. Sau năm kiếm, chợt nghe rắc một tiếng nổ vang, Cương Ngọc bảo kiếm trong tay Dư Tắc Thành lập rức hoàn toàn gãy nát, bị phi kiếm của đối phương và cương năng do mình phóng xuất ra chấn vỡ. Thật sự là thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.
Trên thân kiếm gãy nát, cương năng bùng nổ, lập tức ngăn trở phi kiếm Lý Dạ Bạch được một chút. Đúng vào lúc sống chết ngay trước mắt, Dư Tắc Thành há miệng phun ra một ngụm tiên huyết. Huyết ô Thuật. Vừa đúng lúc ngụm huyết ô phun trúng phi kiếm, phi kiếm bị máu tươi phun trúng, xèo một tiếng, toát ra một cổ khói nhẹ, hoàn toàn mất đi linh tính, không còn là một luồng quang ảnh, biến thành mộc kiếm nguyên thủy, từ trên không rơi xuống mặt đất.
Bên kia Lý Dạ Bạch hét thảm một tiếng, phi kiếm bản mệnh hoàn toàn tổn hại, lão lập tức lại bị thương nặng. Mà Dư Tắc Thành sử dụng Huyết ô Thuật cũng đại thương nguyên khí, cả hai người há miệng thở dốc, đứng đối diện nhìn nhau.
Dư Tắc Thành khôi phục lại rất nhanh, trong tay Cương Ngọc đã vỡ nát, hắn thò tay lấy trong túi càn khôn ra một phù lục, kích hoạt phù lục, nhắm Lý Dạ Bạch phóng ra một Hỏa Hải thuật.
Trên người Lý Dạ Bạch chợt lóe lên hào quang ngũ sắc, lập tức dưới chân lão bùng lên ngọn lửa nhưng không hề gây ra thương tổn cho lão. Lão cắn răng đứng lên, chậm rãi đi về phía Dư Tắc Thành, trong tay phải có một tia hào quang xuất hiện. Dư Tắc Thành biết đó tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì, hẳn là biện pháp đối phó với mình.
Dư Tắc Thành lập tức lui về phía sau ba bước, lại kích hoạt một phù lục, nhắm Lý Dạ Bạch thi pháp, sau đó lại đẩy ra thi triển Cự Mộc thuật.
Lý Dạ Bạch dựa vào Ngũ Thải Tử Tước Y trên người, lần lượt triệt tiêu pháp thuật công kích tầm xa của Dư Tắc Thành. Lão hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, nếu không bị khí thế của Thạch đại phu áp bức, bản thân bị trọng thương, rất nhiều pháp thuật không thể thi triển, đã sớm băm thây tên tiểu bối này thành muôn mảnh, nào có bị đối phương dùng công kích tầm xa đánh cho vất vả như vậy, thật sự là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.
Đột nhiên Lý Dạ Bạch mỉm cười, lão không hề đuổi theo Dư Tắc Thành, lão bất chợt tự bạo kinh mạch, nhờ vậy đạt được một tia nguyên khí cuối cùng. Dư Tắc Thành chạy trốn về phía sau, phòng ngừa đối phương chó cùng rứt giậu, muốn cùng chết với mình. Không ngờ Lý Dạ Bạch ra sức xé mạnh một cái, xé nát Ngũ Thải Tử Tước Y trên người, sau đó lấy túi càn khôn ra đánh mạnh một đòn, khiến cho túi càn khôn cũng vỡ nát, linh khí hoàn toàn biến mất.
Lý Dạ Bạch xé bào đập túi, chính là không muốn để lại bất cứ thứ gì cho Dư Tắc Thành. Túi càn khôn kia vừa vỡ, linh khí tiêu mất, lập tức mất đi pháp trận bảo hộ, không gian vỡ nát, tất cả những thứ bên trong bị không gian phá nát chấn động làm vỡ nát, nổ ầm một tiếng, vô số mảnh vỡ rơi xuống.
Lý Dạ Bạch cười ha hả, sau đó ngã xuống đất tắt hơi, dù là chết đi cũng không để lại cho kẻ thù bất cứ thứ gì.
Rất lâu sau Dư Tắc Thành mới khôi phục lại, đi tới nhìn thi thể Lý Dạ Bạch đã chết, không khỏi thở dài một tiếng. Không thể ngờ rằng lão chết theo cách như vậy, chết thì cứ việc chết đi, còn xé bào đập túi không để lại bất cứ thứ gì cho mình, thật sự là ác độc. Ngược lại bảo kiếm Cương Ngọc của mình đã vỡ nát, nguyên khí tổn thương, thật sự là trộm gà không được còn bị lỗ nắm thóc.
Dư Tắc Thành lại thở dài một tiếng, nghỉ ngơi một hồi rốt cục khôi phục lại bình thường. Hắn giơ tay phóng thích cương năng, đánh mạnh xuống đất liên tiếp mười mấy chưởng, đánh thành một hố sâu trên mặt đất. Sau đó Dư Tắc Thành mang thi thể Lý Dạ Bạch để vào trong hố, nói:
- Dù sao cũng coi như quen biết một hồi, không thể để cho lão phơi thây trong sơn cốc... Lên đường mạnh giỏi, tiền bối..
Nói xong Dư Tắc Thành đem lấp đất lại, lập tức mai táng Lý Dạ Bạch. Xa xa bóng đen chợt lóe, ma trành vẫn truy tung Dư Tắc Thành trở về nơi Mã Lão Hắc báo tin.
Sau đó Dư Tắc Thành nhặt phi kiếm đã mất đi linh khí Ngũ Thải Tử Tước Y bị Lý Dạ Bạch xé nát, nhét chúng vào trong túi càn khôn. Mình nghèo khố rách áo ôm, làm sao cũng không thể tay không mà về... Mớ rách nát này hy vọng có thể bán được chút ít linh thạch...
Thu hồi hai thứ rách nát này. Dư Tắc Thành vẫn không cam lòng, đi đến đống rác phía dưới không gian chấn động lúc nãy, lấy một nhánh cây bắt đầu bươi móc., ảo tướng rằng có thể còn có cái gì may mắn tồn tại.
Chuyện nàv không có khả năng, dưới không gian chấn động không có gì có thể tồn tại. Nếu có thể tồn tại vậy ít nhất cũng là vô thượng pháp bảo, không phái là bảo vật với tu vi như lão có thể có được. Ngờ đâu ông trời không tuyệt đường người, không ngờ thật sự có vật gì đó tồn tại được dưới không gian chấn động, khiến Dư Tắc Thành trợn trừng hai mắt.
Nhìn bề ngoài vật này dài chừng bảy tấc, giống như một pho tượng thần ma làm bằng sắt đen. Đây là Trấn Hồn Tượng, trong Phù Đồ lục có ghi lại thuộc loại pháp khí thông thường, có tác dụng là khi tu luyện rót chân nguyên vào trong, nó sẽ thả ra một làn khói nhẹ có thể khiến người tu luyện tĩnh tâm ngưng khí, kháng cự tâm ma. Trấn Hồn Tượng này tài liệu đơn giản, chế tác dễ dàng, người tu chân thông thường cũng có thể luyện chế, trong Phù Đồ lục cũng có ghi lại phương pháp chế tác.
Nhưng pháp khí đơn giản như vậy, vì sao lại đứng vững được trước không gian chấn động? Trong lòng Dư Tắc Thành thầm kinh hoảng, giơ tay cầm lấy Trấn Hồn Tượng, bề ngoài sắt đen hoàn chỉnh của nó vừa bị tay Dư Tắc Thành chạm vào lập tức hoàn toàn vỡ nát, nó vẫn không thể trụ vững trước không gian chấn động.
Nhưng bên trong Trấn Hồn Tượng chậm rãi lộ ra một vật gì đó, giống như có người giấu bảo vật gì đó bên trong Trấn Hồn Tượng này. Món bảo vật này chịu đựng được không gian chấn động, cho nên Trấn Hồn Tượng mới có thể không bị dập nát.
Hiện tại ngoại trừ món bảo vật kia, những thứ khác hoàn toàn vỡ nát, lộ ra diện mạo thật của bảo vật. Thứ này chỉ to năm tấc, giống như một chiếc chìa khóa, bề ngoài mơ hồ có văn tự. Dư Tắc Thành cẩn thận nhận ra được là văn tự thể Triện, hắn hạ giọng thì thầm:
- Tiên Tần ngự chế phủ đệ Linh Dẫn.
Tiên Tần? Phủ đệ? Linh Dẫn? Bất chợt Dư Tắc Thành chìm đắm vào trong một trận mê muội, lập tức đủ loại truyền thuyết về Tiên Tần đế quốc hiện lên trong đầu. Chẳng lẽ... chẳng lẽ, đây là chìa khóa Linh Dẫn của Di tích Tiên Tần?
Dư Tắc Thành lập tức cất chìa khóa vào trong túi càn khôn, khuếch tán thần thức bắt đầu tìm kiếm bốn phía xung quanh xem có người nào rình coi hay không. Cho dù tim hắn là Huyết Yểm Chi Tâm, nhưng cũng không kìm nổi nhảy lên thình thịch vô cùng kinh hoảng. Đây có thể là Linh Dẫn của Di tích Tiên Tần. Linh Dẫn cũng có nghĩa là chìa khóa. Không thể nào, phát tài rồi, thật sự phát tài rồi, Di tích Tiên Tần đó nha...
Rất lâu sau Dư Tắc Thành mới khôi phục lại bình thường, chuyện này nếu như bại lộ, mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Một thanh Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm tam giai đã có thể khiến người tu tiên vật lộn với nhau dưới đất chẳng khác gì trẻ nít, vậy một Linh Dẫn của Di tích Tiên Tần của hắn tuyệt đối có thể khiến cho một trường hạo kiếp xãy ra. Không thể nói, tuyệt đổi không thể nói với bất cứ kẻ nào! Xem ra nhất định là tiền nhân được Linh Dẫn này, sau đó giấu trong Trấn Hồn Tượng để che giấu tai mắt người khác, kết quả lưu lạc vào tay Lý Dạ Bạch, bị lão xem như Trấn Hồn Tượng thông thường, cuối cùng không biết trời xui đất khiến thế nào mình lại nhặt được một cách dễ dàng như vậy.
Dư Tắc Thành trấn tĩnh tâm trạng của mình, giả vờ làm ra vẻ buồn bực không vui, trở về chiến trường.
Lúc này chiến đấu đã chấm dứt, xa xa Tổng môn Thái Dược bang trên Hoàng Thạch nhai dấy lên đại hỏa. Mấy trăm Thái Dược bang đệ tử bị trói thành một chuỗi, ai nấy ủ rũ bị người áp giải đi về phía huyện thành Sơn Trúc. Trên mặt đất thi thể ngổn ngang, đệ tử Hắc Hổ đường đang thu dọn chiến trường, Mã Lão Hắc ngồi trên ghế Thái sư lạnh lùng nhìn hết thảy.
Dư Tắc Thành bước nhanh đi tới, Mã Lão Hắc nhìn hắn một cái nói:
- Đúng là phế vật, của cải tới tay còn vỗ cánh bay, không lấy được gì cả, còn mai táng cho lão, nhìn thấy như vậy ta thật muốn đá ngươi một cước.
Quả nhiên Mã Lão Hắc phái ma trành theo dõi mình, sau khi thấy mình mai táng Lý Dạ Bạch mới rời khỏi. Bằng không, nếu ma trành nhìn thấy hắn lấy được Linh Dẫn của Di tích Tiên Tần chỉ sợ đã sớm giết hắn đoạt lấy.
Dư Tắc Thành làm ra vẻ mặt ủ rũ. Mã Lão Hắc lại chuyển để tài nói:
- Tuy nhiên phân đà Sơn Hổ vẫn còn được người như ngươi cũng là chuyện tốt. Ngươi ở lại đây thu dọn chiến trường xử lý hậu sự, sau khi trở về luận công khen thưởng, ngươi tới làm Đà chủ phân đà Sơn Hổ đi!
Dư Tắc Thành lập tức tỏ ra vui vẻ, đáp lại:
- Cảm tạ Đường chủ, thuộc hạ muôn thác khôn từ.
Thật ra Dư Tắc Thành vui sướng chỉ là giả vờ, hiện tại nhìn thấy thần uy của Nhã Hương và Thạch đại phu, nhìn thấy chân thân của Mã Lão Hắc, một chức Đà chủ phân đà Sơn Hổ nho nhỏ đối vói hắn đã không còn chút lực hấp dẫn nào. Tầm mắt hắn đã hướng về một thế giới khác, đó chính là thế giới người tu tiên.
Chẳng trách mỗi lẩn Dư Tắc Thành nhìn thấy Mã Lão Hắc đều cảm thấy sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng. Cái đáng sợ nhất không phải là thân phận hổ yêu của y, mà là tâm kế của y. Lấy cao thủ Tiên Thiên làm mồi nhử, mai phục sát chiêu người tu tiên. Nếu không phải hai người kia vì cướp đoạt phi kiếm, bỏ qua Lý Dạ Bạch, cho y cơ hội còn tự giết lẫn nhau. Mã Lão Hắc tuyệt đối sẽ không để bại lộ thân phận, tự mình ra tay như vậy.
Khó trách y lại điềm tĩnh như vậy, có gan khiêu chiến người tu tiên, hóa ra chính bản thân Mã Lão Hắc mới là sát chiêu cuối cùng, với tu vi của y tự nhiên không sợ người tu tiên cảnh giới Tiên Thiên chút nào. Gượm đã... vậy vì sao y phải chờ tới lúc Lịch Đường chủ của Hắc Hổ đường tử trận, mới nhậm chức Đường chủ? Chẳng lẽ... chẳng lẽ... Lịch Đường chủ cũng là hổ tinh, bọn họ hoàn toàn là diễn trò gạt người? Chẳng trách trước đây khi Dư Tắc Thành còn nhỏ đứng hầu Lịch lão Tam đọc sách, tiểu tử kia luôn có vẻ là lạ kỳ quái, làm cho người ta có cảm giác khác thường, sởn tóc gáy, rất khó tả bằng lời.
Bất chợt Dư Tắc Thành như bừng tỉnh ngộ. Mãnh Hổ bang, Hắc Hổ đường, khó trách lấy hổ làm tên, gia gia mình ở Dư gia là người tu tiên cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, Thạch đại phu của Thạch gia là người tu tiên Trúc Cơ kỳ, nếu Mãnh Hổ bang không có người tu tiên, vậy làm sao có thể đứng vào hàng ngũ sáu đại thế gia? Nhưng không ngờ rằng bọn họ đều là hổ yêu. Mã Lăo Hắc như vậy, Lịch Đường chủ như vậy... như vậy Bang chủ Lôi Lão Hổ của Mãnh Hổ bang tám phần cũng là như vậy, căn bản toàn là một đám hổ yêu thành lập ra bang phái Hắc đạo.
Nghĩ đến đây, Dư Tắc Thành lập tức quay đầu chuyển hướng nhìn sang một bên, bắt đầu tham gia chiến đấu tàn sát bọn đệ tử Thái Dược bang lúc này đã không còn chút ý chí chiến đấu.
Bất kể Mã Lão Hắc là người hay là yêu, y cũng là Đường chủ Hắc Hổ đường. Từ nhỏ mình đã biết y, trước sau y cũng chẳng khác gì người bình thường. Chỉ có mới vừa rồi y ra tay, thật ra cũng là sợ Lý Dạ Bạch giết hại đệ tử Hắc Hổ đường, hơn nữa cũng không thèm để ý đến thân phận hổ yêu của mình sẽ bị người tu tiên phát hiện.
Mình có thể nhìn ra, như vậy bọn Thạch đại phu, gia gia làm sao lại không nhìn ra được?
Cho dù là bọn họ không phát hiện được, người tu tiên của các đại gia tộc trước đây làm sao không phát hiện được? Mãnh Hổ bang sáng lập cũng chỉ chừng sáu trăm năm qua, cùng thời với Thang quốc dựng nước. Bang chủ khai bang cũng là hảo hữu của Hoàng đế khai quốc Thang quốc. Xem ra sau lưng chuvện này nhất định có bí mật không thể cho ai biết, chuyện như vậy, hay là mình giả như không biết gì là hơn.
Bên kia Mã Lão Hắc nở nụ cười rạng rỡ, rất hài lòng với phản ứng của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành đã thăng tiến tu vi đạt tới cảnh giới Dẫn Khí cao cấp, hẳn nên cho hắn biết một ít sự tình, tin rằng không lâu sau gia gia hắn sẽ nói cho hắn biết, đến lúc đó hắn cũng sẽ biết tất cả mọi chuyện. Mới vừa rồi Mã Lão Hắc thả ra ma trành, một mục đích trong đó chính là như vậy. Người tu tiên cảnh giới Tiên Thiên nho nhỏ còn không là gì trong mắt y, không đáng cho y phải đích thân đuổi giết.
Mã Lão Hắc chậm rãi đi trở về chỗ bốn chiếc thái sư, ngồi trên một ghế quan sát trận chiến phía dưới. Tên cao thủ Tiên Thiên sử kiếm may mắn còn tồn tại cũng gia nhập chiến trường, lập tức trở thành giọt nước cuối cùng làm tràn ly, không ai ngăn được kiếm pháp thần quỷ khó phòng của y. Lập tức toàn bộ khí thế của đối phương mất hết không còn, hiện tại chỉ là đang giãy dụa chờ chết. Đám lõi con vô tri này, nghĩ rằng nắm giữ được một chút tiên thuật, đã đòi thay thế Mãnh Hổ bang, thật sự không biết trời cao đất rộng là gì.
Lúc này đám ma trành Mã Lão Hắc phái ra đều đã trở về, bên tai Dư Tắc Thành chợt nghe giọng Mã Lão Hắc nói:
- Dư Tắc Thành, coi như tiện nghi cho ngươi. Tên tiểu bối Lý Dạ Bạch kia đang ở hướng Tây Bắc cách đây mười ba dặm, coi như đã chết một nửa. Ngươi đi đánh chết y đi, xem như là thưởng công cho ngươi!
Đây là thiên lý truyền âm. Dư Tắc Thành lập tức đình chỉ diễn trò làm bộ chém giết, bất chợt thoáng động trong lòng. Mã Lão Hắc bảo mình đánh chết Lý Dạ Bạch, nói cách khác chiến lợi phẩm chính là thuộc về mình. Thanh phi kiếm kia của Lý Dạ Bạch đã khiến cho hai người tu tiên mời đến tàn sát lẫn nhau, gọi là Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm gì đó, chắc chắn là kiếm tốt.
Nghĩ đến đây Dư Tắc Thành bèn vận khởi Khinh Linh thuật nhắm hướng Tây Bắc phóng đi, động tác nhanh như tuấn mã, nháy mắt đã nhảy vào rừng rậm. Thật ra trong lòng Dư Tắc Thành thầm nghĩ, đây có thể nào là Mã Lão Hắc dẫn dụ mình tới đó, muốn âm thầm giết người diệt khẩu hay không? Hẳn là không phải, không phải! Thứ nhất y không biết mình đã phát hiện bí mật của y, thứ hai nếu y để ý đến thân phận thật như vậy sẽ không hiển lộ công phu trước mặt người khác. Nói cách khác y vẫn quan tâm tới đệ tử của Hắc Hổ đường, chỉ cần có chút tâm tư hắn sẽ không làm như vậy. Hơn nữa phía sau mình có gia gia làm chỗ dựa vững chắc, y muốn hạ thủ cũng phải cân nhắc đôi ba phen. Cho dù y động thủ, mình dựa vào Huyết Độn Thuật cũng có thể chạy trốn.
Tốc độ Dư Tắc Thành cực nhanh, rất nhanh đã đến vị trí theo như lời Mã Lão Hắc đã nói, quả nhiên trên mặt đất có một bãi máu tươi, là vết máu do người hộc ra văng tung tóe. Rất có khả năng Lý Dạ Bạch đã ăn linh dược gì đó, vết máu biểu hiện rằng lão đã chạy trốn về phía Bắc.
Lão không ngự kiếm, chỉ chạy bộ mà thôi, xem ra thật sự đã bị trọng thương. Dư Tắc Thành nghĩ đến thanh phi kiếm kia, nghĩ đến chiếc Ngũ Thải Tử Tước Y kia, nghĩ đến túi càn khôn của Lý Dạ Bạch, lập tức hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Người không có của hoạnh tài thì không giàu được, ngựa chẳng ăn đêm chẳng thể béo ra, lập tức hắn lần theo vết máu bắt đầu truy tung.
Đuổi theo không đến một dặm, Dư Tắc Thành đã cảm nhận được phản ứng của khí huyết ở phía trước, Lý Dạ Bạch cách đó không xa đang lảo đảo chạy đi. Dư Tắc Thành lập tức rảo bước nhanh hơn, rút Cương Ngọc bảo kiếm ra, lén lút tiến về phía Lý Dạ Bạch.
Lý Dạ Bạch đứng lại tựa vào một cây liễu, đứng đó gập người miệng thờ phì phì, khóe miệng, trên người đều có máu tươi nhỏ xuống. Huyết khí của lão đã trở nên ảm đạm vô cùng, bản thân đã bị trọng thương. Lão đang nhìn cây liễu lầm bầm tự nói, không biết nói những gì, thanh âm khó có thể phân biệt.
Dư Tắc Thành sử dụng Huyết Tàng Thuật nấp sau bóng cây, chậm rãi lén lút tiến tới, Lý Dạ Bạch không hề phát hiện. Lúc Dư Tắc Thành sắp sửa tiếp cận bất chợt trên cây có một con sóc phát ra tiếng kêu.
Thật ra Lý Dạ Bạch không phải đang lầm bầm những gì, lão đang sử dụng thú ngữ, tiến hành trao đổi với sóc trên cây. Dư Tắc Thành tránh thoát tâm mắt lão nhưng không chú ý tới sóc trên cây, lập tức bại lộ hình tích.
Lý Dạ Bạch quay đầu lại liếc mắt một cái thấy Dư Tắc Thành, giọng căm hận nói:
- Tiểu tặc giết đồ đệ ta, hủy gia viên ta, hiện tại lại chạy tới đây đánh lén ta. Vì sao Thái Dược bang ta lại gặp phải vận mệnh như thế? Thiên lý ở đâu...
Nhìn thấy Lý Dạ Bạch tỏ ra hận ý khôn cùng. Dư Tắc Thành muốn động thủ ngay tức khắc, nhưng nhìn thấy trạng thái của Lý Dạ Bạch như vậy, tâm niệm thoáng động, quyết định phá đạo tâm của lão trước đã, bèn nói:
Lão oán giận người khác không bằng oán giận chính mình, lão không nên một mình khổ tu, dùng vài viên linh thạch dẫn dụ Thái Dược bang, khiến cho Thái Dược bang sinh ra dã tâm mới dẫn đến mối họa hôm nay.
- Nếu lão đã làm cho Thái Dược bang nảy sinh dã tâm vậy phải vì Thái Dược bang chống đỡ đến cùng. Đúng ra lão nên hỏi thăm cẩn thận một chút về chi tiết của kẻ thù, lại tỏ ra tự cao tự đại rốt cục ngay cả kẻ thù là ai cũng không biết.
- Ngày đó người đánh lão già ngươi bị thương chính là Thái thượng hộ pháp của Thạch gia, chỗ dựa vững chắc sau lưng Thái Dược bang. Phụ thân lão từng là dược đồng của lão ta cho nên lão mới có thể sống tu luyện yên ổn tại chỗ này. Ngay cả lão ta mà lão còn không biết, kết quả bị một câu của lão chọc giận gây nên thù oán, nếu không làm sao Thái Dược bang lại có mối họa như hôm nay? Muốn oán vậy cứ việc oán chính lão đi, là lão gây ra cục diện hôm nay.
Lý Dạ Bạch ngây ngốc nghe hết thảy, lập tức khí thế giảm sút, đạo tâm bị phá, đột nhiên không khỏi mỉm cười, nói:
- Hóa ra là lão, rốt cục là ta hại mọi người, rất xin lỗi các vị, ta sẽ xuống dưới cùng các ngươi, tiểu tặc ngươi cũng cùng chết với ta đi thôi!
Dứt lời há miệng phun ra một cái, thanh phi kiếm kia lại bay ra hóa thành lưu quang công kích Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành và lão cách xa nhau hai trượng, muốn tiến tiến không được, muốn lui cũng không được. Hơn nữa kiếm này bay ra. Lý Dạ Bạch đã cạn kiệt khí huyết, cũng chính là hồi quang phản chiếu, gắng gượng đánh ra một đòn sau cuối.
Nhưng một đòn sau cuối này là muốn lấy mạng người. Du Tắc Thành rống to, múa may Cương Ngọc, tập trung cương năng, đón đánh phi kiếm. Lập tức những tiếng leng keng liên tục vang lên. Dư Tắc Thành dựa vào bảo kiếm Cương Ngọc, lần lượt ngăn cản phi kiếm đối phương tập kích. Sau năm kiếm, chợt nghe rắc một tiếng nổ vang, Cương Ngọc bảo kiếm trong tay Dư Tắc Thành lập rức hoàn toàn gãy nát, bị phi kiếm của đối phương và cương năng do mình phóng xuất ra chấn vỡ. Thật sự là thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.
Trên thân kiếm gãy nát, cương năng bùng nổ, lập tức ngăn trở phi kiếm Lý Dạ Bạch được một chút. Đúng vào lúc sống chết ngay trước mắt, Dư Tắc Thành há miệng phun ra một ngụm tiên huyết. Huyết ô Thuật. Vừa đúng lúc ngụm huyết ô phun trúng phi kiếm, phi kiếm bị máu tươi phun trúng, xèo một tiếng, toát ra một cổ khói nhẹ, hoàn toàn mất đi linh tính, không còn là một luồng quang ảnh, biến thành mộc kiếm nguyên thủy, từ trên không rơi xuống mặt đất.
Bên kia Lý Dạ Bạch hét thảm một tiếng, phi kiếm bản mệnh hoàn toàn tổn hại, lão lập tức lại bị thương nặng. Mà Dư Tắc Thành sử dụng Huyết ô Thuật cũng đại thương nguyên khí, cả hai người há miệng thở dốc, đứng đối diện nhìn nhau.
Dư Tắc Thành khôi phục lại rất nhanh, trong tay Cương Ngọc đã vỡ nát, hắn thò tay lấy trong túi càn khôn ra một phù lục, kích hoạt phù lục, nhắm Lý Dạ Bạch phóng ra một Hỏa Hải thuật.
Trên người Lý Dạ Bạch chợt lóe lên hào quang ngũ sắc, lập tức dưới chân lão bùng lên ngọn lửa nhưng không hề gây ra thương tổn cho lão. Lão cắn răng đứng lên, chậm rãi đi về phía Dư Tắc Thành, trong tay phải có một tia hào quang xuất hiện. Dư Tắc Thành biết đó tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì, hẳn là biện pháp đối phó với mình.
Dư Tắc Thành lập tức lui về phía sau ba bước, lại kích hoạt một phù lục, nhắm Lý Dạ Bạch thi pháp, sau đó lại đẩy ra thi triển Cự Mộc thuật.
Lý Dạ Bạch dựa vào Ngũ Thải Tử Tước Y trên người, lần lượt triệt tiêu pháp thuật công kích tầm xa của Dư Tắc Thành. Lão hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, nếu không bị khí thế của Thạch đại phu áp bức, bản thân bị trọng thương, rất nhiều pháp thuật không thể thi triển, đã sớm băm thây tên tiểu bối này thành muôn mảnh, nào có bị đối phương dùng công kích tầm xa đánh cho vất vả như vậy, thật sự là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.
Đột nhiên Lý Dạ Bạch mỉm cười, lão không hề đuổi theo Dư Tắc Thành, lão bất chợt tự bạo kinh mạch, nhờ vậy đạt được một tia nguyên khí cuối cùng. Dư Tắc Thành chạy trốn về phía sau, phòng ngừa đối phương chó cùng rứt giậu, muốn cùng chết với mình. Không ngờ Lý Dạ Bạch ra sức xé mạnh một cái, xé nát Ngũ Thải Tử Tước Y trên người, sau đó lấy túi càn khôn ra đánh mạnh một đòn, khiến cho túi càn khôn cũng vỡ nát, linh khí hoàn toàn biến mất.
Lý Dạ Bạch xé bào đập túi, chính là không muốn để lại bất cứ thứ gì cho Dư Tắc Thành. Túi càn khôn kia vừa vỡ, linh khí tiêu mất, lập tức mất đi pháp trận bảo hộ, không gian vỡ nát, tất cả những thứ bên trong bị không gian phá nát chấn động làm vỡ nát, nổ ầm một tiếng, vô số mảnh vỡ rơi xuống.
Lý Dạ Bạch cười ha hả, sau đó ngã xuống đất tắt hơi, dù là chết đi cũng không để lại cho kẻ thù bất cứ thứ gì.
Rất lâu sau Dư Tắc Thành mới khôi phục lại, đi tới nhìn thi thể Lý Dạ Bạch đã chết, không khỏi thở dài một tiếng. Không thể ngờ rằng lão chết theo cách như vậy, chết thì cứ việc chết đi, còn xé bào đập túi không để lại bất cứ thứ gì cho mình, thật sự là ác độc. Ngược lại bảo kiếm Cương Ngọc của mình đã vỡ nát, nguyên khí tổn thương, thật sự là trộm gà không được còn bị lỗ nắm thóc.
Dư Tắc Thành lại thở dài một tiếng, nghỉ ngơi một hồi rốt cục khôi phục lại bình thường. Hắn giơ tay phóng thích cương năng, đánh mạnh xuống đất liên tiếp mười mấy chưởng, đánh thành một hố sâu trên mặt đất. Sau đó Dư Tắc Thành mang thi thể Lý Dạ Bạch để vào trong hố, nói:
- Dù sao cũng coi như quen biết một hồi, không thể để cho lão phơi thây trong sơn cốc... Lên đường mạnh giỏi, tiền bối..
Nói xong Dư Tắc Thành đem lấp đất lại, lập tức mai táng Lý Dạ Bạch. Xa xa bóng đen chợt lóe, ma trành vẫn truy tung Dư Tắc Thành trở về nơi Mã Lão Hắc báo tin.
Sau đó Dư Tắc Thành nhặt phi kiếm đã mất đi linh khí Ngũ Thải Tử Tước Y bị Lý Dạ Bạch xé nát, nhét chúng vào trong túi càn khôn. Mình nghèo khố rách áo ôm, làm sao cũng không thể tay không mà về... Mớ rách nát này hy vọng có thể bán được chút ít linh thạch...
Thu hồi hai thứ rách nát này. Dư Tắc Thành vẫn không cam lòng, đi đến đống rác phía dưới không gian chấn động lúc nãy, lấy một nhánh cây bắt đầu bươi móc., ảo tướng rằng có thể còn có cái gì may mắn tồn tại.
Chuyện nàv không có khả năng, dưới không gian chấn động không có gì có thể tồn tại. Nếu có thể tồn tại vậy ít nhất cũng là vô thượng pháp bảo, không phái là bảo vật với tu vi như lão có thể có được. Ngờ đâu ông trời không tuyệt đường người, không ngờ thật sự có vật gì đó tồn tại được dưới không gian chấn động, khiến Dư Tắc Thành trợn trừng hai mắt.
Nhìn bề ngoài vật này dài chừng bảy tấc, giống như một pho tượng thần ma làm bằng sắt đen. Đây là Trấn Hồn Tượng, trong Phù Đồ lục có ghi lại thuộc loại pháp khí thông thường, có tác dụng là khi tu luyện rót chân nguyên vào trong, nó sẽ thả ra một làn khói nhẹ có thể khiến người tu luyện tĩnh tâm ngưng khí, kháng cự tâm ma. Trấn Hồn Tượng này tài liệu đơn giản, chế tác dễ dàng, người tu chân thông thường cũng có thể luyện chế, trong Phù Đồ lục cũng có ghi lại phương pháp chế tác.
Nhưng pháp khí đơn giản như vậy, vì sao lại đứng vững được trước không gian chấn động? Trong lòng Dư Tắc Thành thầm kinh hoảng, giơ tay cầm lấy Trấn Hồn Tượng, bề ngoài sắt đen hoàn chỉnh của nó vừa bị tay Dư Tắc Thành chạm vào lập tức hoàn toàn vỡ nát, nó vẫn không thể trụ vững trước không gian chấn động.
Nhưng bên trong Trấn Hồn Tượng chậm rãi lộ ra một vật gì đó, giống như có người giấu bảo vật gì đó bên trong Trấn Hồn Tượng này. Món bảo vật này chịu đựng được không gian chấn động, cho nên Trấn Hồn Tượng mới có thể không bị dập nát.
Hiện tại ngoại trừ món bảo vật kia, những thứ khác hoàn toàn vỡ nát, lộ ra diện mạo thật của bảo vật. Thứ này chỉ to năm tấc, giống như một chiếc chìa khóa, bề ngoài mơ hồ có văn tự. Dư Tắc Thành cẩn thận nhận ra được là văn tự thể Triện, hắn hạ giọng thì thầm:
- Tiên Tần ngự chế phủ đệ Linh Dẫn.
Tiên Tần? Phủ đệ? Linh Dẫn? Bất chợt Dư Tắc Thành chìm đắm vào trong một trận mê muội, lập tức đủ loại truyền thuyết về Tiên Tần đế quốc hiện lên trong đầu. Chẳng lẽ... chẳng lẽ, đây là chìa khóa Linh Dẫn của Di tích Tiên Tần?
Dư Tắc Thành lập tức cất chìa khóa vào trong túi càn khôn, khuếch tán thần thức bắt đầu tìm kiếm bốn phía xung quanh xem có người nào rình coi hay không. Cho dù tim hắn là Huyết Yểm Chi Tâm, nhưng cũng không kìm nổi nhảy lên thình thịch vô cùng kinh hoảng. Đây có thể là Linh Dẫn của Di tích Tiên Tần. Linh Dẫn cũng có nghĩa là chìa khóa. Không thể nào, phát tài rồi, thật sự phát tài rồi, Di tích Tiên Tần đó nha...
Rất lâu sau Dư Tắc Thành mới khôi phục lại bình thường, chuyện này nếu như bại lộ, mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Một thanh Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm tam giai đã có thể khiến người tu tiên vật lộn với nhau dưới đất chẳng khác gì trẻ nít, vậy một Linh Dẫn của Di tích Tiên Tần của hắn tuyệt đối có thể khiến cho một trường hạo kiếp xãy ra. Không thể nói, tuyệt đổi không thể nói với bất cứ kẻ nào! Xem ra nhất định là tiền nhân được Linh Dẫn này, sau đó giấu trong Trấn Hồn Tượng để che giấu tai mắt người khác, kết quả lưu lạc vào tay Lý Dạ Bạch, bị lão xem như Trấn Hồn Tượng thông thường, cuối cùng không biết trời xui đất khiến thế nào mình lại nhặt được một cách dễ dàng như vậy.
Dư Tắc Thành trấn tĩnh tâm trạng của mình, giả vờ làm ra vẻ buồn bực không vui, trở về chiến trường.
Lúc này chiến đấu đã chấm dứt, xa xa Tổng môn Thái Dược bang trên Hoàng Thạch nhai dấy lên đại hỏa. Mấy trăm Thái Dược bang đệ tử bị trói thành một chuỗi, ai nấy ủ rũ bị người áp giải đi về phía huyện thành Sơn Trúc. Trên mặt đất thi thể ngổn ngang, đệ tử Hắc Hổ đường đang thu dọn chiến trường, Mã Lão Hắc ngồi trên ghế Thái sư lạnh lùng nhìn hết thảy.
Dư Tắc Thành bước nhanh đi tới, Mã Lão Hắc nhìn hắn một cái nói:
- Đúng là phế vật, của cải tới tay còn vỗ cánh bay, không lấy được gì cả, còn mai táng cho lão, nhìn thấy như vậy ta thật muốn đá ngươi một cước.
Quả nhiên Mã Lão Hắc phái ma trành theo dõi mình, sau khi thấy mình mai táng Lý Dạ Bạch mới rời khỏi. Bằng không, nếu ma trành nhìn thấy hắn lấy được Linh Dẫn của Di tích Tiên Tần chỉ sợ đã sớm giết hắn đoạt lấy.
Dư Tắc Thành làm ra vẻ mặt ủ rũ. Mã Lão Hắc lại chuyển để tài nói:
- Tuy nhiên phân đà Sơn Hổ vẫn còn được người như ngươi cũng là chuyện tốt. Ngươi ở lại đây thu dọn chiến trường xử lý hậu sự, sau khi trở về luận công khen thưởng, ngươi tới làm Đà chủ phân đà Sơn Hổ đi!
Dư Tắc Thành lập tức tỏ ra vui vẻ, đáp lại:
- Cảm tạ Đường chủ, thuộc hạ muôn thác khôn từ.
Thật ra Dư Tắc Thành vui sướng chỉ là giả vờ, hiện tại nhìn thấy thần uy của Nhã Hương và Thạch đại phu, nhìn thấy chân thân của Mã Lão Hắc, một chức Đà chủ phân đà Sơn Hổ nho nhỏ đối vói hắn đã không còn chút lực hấp dẫn nào. Tầm mắt hắn đã hướng về một thế giới khác, đó chính là thế giới người tu tiên.
Bình luận facebook