• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiên Ngạo (1 Viewer)

  • Chương 61

Lúc trước Thạch đại phu đã đáp ứng đề cử hắn tham gia Đại Hội Thăng Tiên của sáu phái Tây Lĩnh liên minh, sang năm tiết Thanh Minh hắn sẽ từ đi chức vị Đà chủ đi lên con đường cầu tiên, đi khắp nơi xem thế giới này, không thèm làm ếch ngồi đáy giếng.


Mã Lão Hắc vẫn hết sức chú ý, cái gì gọi là thu dọn chiến trường, thật ra chính là truy tìm gốc gác Thái Dược bang, thu nhập vô cùng béo bở. Rất có khả năng y vừa thấy mình không đạt được ích lợi gì, vì thế mới giao công việc béo bở này cho mình.


Sau đó Mã Lão Hắc dẫn người áp giải tù binh trở về huyện thành Sơn Trúc. Dư Tắc Thành trấn thủ hiện trường tiến hành thu dọn chiến trường. Lần thu dọn này bận rộn hết một ngày một đêm, cuối cùng phát hiện ra trong những kho tàng của Thái Dược bang có rất nhiều châu báu hoàng kim. Tự nhiên mười phần giảm ba còn bảy. Dư Tắc Thành cất giấu khoảng chừng ngàn lượng hoàng kim.


Thái Dược bang khác với Thủ Noãn bang nghèo khổ, bọn họ lên núi hái được một gốc linh dược, một gốc nhân sâm, đó chính là thu hàng trăm hàng ngàn lượng bạc trắng vào túi, cho nên bọn họ giàu nứt đố đổ vách. Nếu không vì bọn họ tìm mua linh thạch khắp nơi, tiêu phí không ít vốn ban đầu, thu nhập chắc chắn còn có thể gia tăng mấy lần.


Rốt cục Dư Tắc Thành cũng trở về huyện thành Sơn Trúc, đám tù binh đã bị mang về thành Lâm Hải. Mã Lão Hắc cũng đã sớm rời khỏi, chỉ có Thôi Nhân Hùng trấn thủ tại đây. Sau đó Thôi Nhân Hùng chính thức tuyên bố Dư Tắc Thành thăng làm Đà chủ phân đà Sơn Hổ huyện thành Sơn Trúc, Thạch Thiên Vân bị bãi miễn, trở thành trưởng lão, lui vào phía sau màn dưỡng già.


Không ngờ Mị Nương Từ Liễu Diệp vốn là người của Tổng đường nằm vùng, khó trách bọn họ có thể nắm được tin tức chuẩn xác như vậy, biết là ai phản bội Mãnh Hổ bang. Nói đúng ra mười sáu người Hoa Hồ Điệp là chết dưới tay nàng, lần này lập được công lớn, nàng cũng bị triệu về Tổng đường.


Lưu Đạo Hàn tử trận trong đại chiến, y quá mức dũng mãnh, không ngờ dẫn theo đệ tử ngăn cản kỵ binh của đối phương. Kết quả bị Bang chủ Thái Dược bang Phùng Viễn một đao chém chết, lập tức trở thành liệt sĩ. Đến lúc này, tầng lớp lãnh đạo của phân đà Sơn Hổ trước kia, ngoại trừ Lưu Hồ Tử coi như hoàn toàn tiêu tan.


Lý Dạ Bạch chạy trốn, Phùng Viễn tử chiến không lùi, cuối cùng bị Lâm Diệp Hồng đánh chết. Lâm Diệp Hồng nhờ vậy lập được công lớn, được để bạt là Đà chủ phân đà Thiết Thạch, không còn là thủ hạ của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành cười lạnh một tiếng, phần thưởng lớn này sợ là thưởng cho công lao của kẻ nằm vùng dưới tay mình. Không có y yểm hộ, các đệ tử Hắc Hổ đường tới huyện thành Sơn Trúc làm sao có khả năng giấu diếm được tai mắt của địa đầu xà Hoa Hồ Điệp.


Thôi được, cứ việc giả vờ hồ đồ coi như không hề hay biết. Lâm Diệp Hồng lên chức, trước khi rời đi cố ý chạy tới bái biệt Dư Tắc Thành, hai người nâng cốc chia tay nói cười vui vẻ. Dư Tắc Thành đưa tiễn ra xa mười dặm, ai nấy lớn tiếng chào nhau hẹn ngày tái ngộ, xem nhau như là hảo huynh đệ.


Ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, Đô Du Tử cũng không nhận lời mời nhiệt tình của Lâm Diệp Hồng, rời khỏi nơi này, mà là ở lại huyện thành Sơn Trúc.


Đô Du Tử nói:


- Nếu không phải Long đầu Đại ca, không, Đà chủ lúc trước thu nhận, hiện tại ta vẫn còn lưu lạc chân trời góc bể, không biết đã trở nên thứ gì rồi. Làm người không thể quên nguồn gốc, Lâm ca, việc này không thể làm được, ta không thể làm như vậy.


Dư Tắc Thành chỉ có thể ra sức vỗ vỗ vai y, đây thật sự là đường dài mới biết ngựa hay, sống lâu mới hiểu lòng người. Dư Tắc Thành được Thôi Nhân Hùng trợ giúp, bắt đầu tiếp nhận chức vụ Đà chủ phân đà Sơn Hổ. Dư Tắc Thành trở thành lão Đại Hắc đạo nơi đây, tự nhiên lấy ra trong số ngàn lượng hoàng kim đưa cho Thôi Nhân Hùng hai trăm lượng. Tất cả mọi người đều có phần, chiếc bánh ngon xẻ ra mỗi người một miếng, đây mới là đạo làm quan.


Sau khi Dư Tắc Thành thăng nhiệm Đà chủ, công việc bắt đầu ngập lên tận cổ. Một trận chiến này đệ tử huyện thành Sơn Trúc tử trận hai trăm bốn mươi người, tàn tật hơn một trăm người, cần phát tiền trợ cấp một khoản khá lớn. Tổng đường phát cho một khoản tiền, Dư Tắc Thành lại báo xuất ra tất cả khoản tồn kho ở phân đà, tiến hành phát vượt mức, còn nhiều hơn ba phần so với tiêu chuẩn của Mãnh Hổ bang, lập tức nhận được vô số lời cảm kích.


Một người làm quan, cả họ được nhờ. Sau khi Dư Tắc Thành trở thành Đà chủ, đám Chấp Sự trước gần như kẻ bị xử tử, kè thì tử trận, người lại rời khỏi. Dư Tắc Thành lập tức một lần nữa an bày thân tín, hễ là đệ tử đi theo mình toàn bộ được thăng quan.


Phó Cương, Phó Cường, Phó Thần, Cao Phong, Lưu Hồ Tử, Đô Du Tử, Mã Thiên Vũ, Đồng Lôi toàn bộ thăng làm Chấp Sự, mỗi người phụ trách một dãy phố, thủ hạ người nào cùng được thăng quan.


Vốn Câu Liên Tam Ưng, Dư Tắc Thành cũng muốn phân cho chức Chấp Sự, thế nhưng ba người bọn họ lại cự tuyệt, lão Đại nói rằng:


- Long đẩu Đại ca, ba người chúng ta vốn là người Võ quốc, đến nơi đây chỉ muốn lánh nạn mà thôi. Gần đây có thân nhân gửi thư tới nói, kẻ cường hào mà chúng ta đắc tội đã bị cao nhân tiêu diệt, chuyện của chúng ta coi như đã trôi qua. Ba người chúng ta muốn trở về quê nhà, cố thổ nan ly, không biết Long đầu Đại ca có thể cho chúng ta rời đi hay không?


Hóa ra bọn họ muốn rời khỏi nơi này nhưng không biết Mãnh Hổ bang cho đi hay không. Dư Tắc Thành tỏ vẻ đồng ý, đặc biệt tự xuất tiền túi thưởng cho bọn họ ngàn lượng bạc ròng, sau đó nâng cốc vui vẻ, tiễn bước chân bọn họ.


Cứ như vậy bận rộn khoảng chừng nửa tháng, lúc này mới sự tình chấm dứt, sau khi hết thảy ổn định, Dư Tắc Thành nhân cơ hội này về nhà thăm mẫu thân một chuyến.


Về đến nhà, hết thảy đều mạnh khỏe. Tin tức Dư Tắc Thành thăng làm Đà chủ láng giềng đều biết, người tới kiếm mối quan hệ, đi cửa sau, giới thiệu thân cận, bái kiến cầu chức gần như muốn sập cửa nhà. Hiện tại coi như Du Tắc Thành áo gấm về làng, oai phong vô kể.


Đợi đến buổi tối, đám khách mới về hết, hết thảy yên tĩnh, Dư Tắc Thành lấy ra tám trăm lượng hoàng kim đưa cho mẫu thân, nói:


- Đây là thu nhập gần đây của con, mẫu thân cất giúp con, để số tiền này làm phí sinh hoạt cho nhà ta sau này.


Mẫu thân hắn không nhận hoàng kim, chỉ nói:


- Tắc Thành, số tiền này con cứ giữ đi, hiện tại tiền con cho mẹ cũng đã đủ dùng, đệ đệ con cũng không cần mẹ trợ cấp tiền tài, trong nhà hiện tại cũng không có chi tiêu gì, không cần cho mẹ.


- Đúng rồi Tắc Thành, đệ đệ con nói gia gia tính toán bảo chúng ta trở về đại bảo của Dư gia sinh sống, con thấy thế nào?


Đệ đệ Dư Tắc Công bên cạnh cũng nói:


- Ca ca, gia gia cũng nói muốn huynh trở về đó ở, bất kể nói như thế nào chúng ta cũng là người Dư gia, trở về là tốt.


Dư Tắc Thành lập tức sa sầm nét mặt, lắc đầu nói:


Không được, lúc trước bọn họ đuổi phụ thân đi, ngoại trừ ta chết, ta tuyệt đối sẽ không trở lại Dư gia. Lập tức ý kiến hai huynh đệ tương phản trong vấn đề này, không khí trở nên ngột ngạt.


Mẫu thân hắn vội vàng ngắt lời:


- Tắc Thành con cũng không còn nhỏ, hẳn nên đính ước việc hôn nhân, nếu không hảo cô nương bị người khác rước đi mất hết đến lúc đó con có muốn khóc cũng không kịp.


Dư Tắc Thành chần chừ một lát, sau đó mới nói:


- Mẫu thân, con định tiết Thanh Minh sang năm không làm Đà chủ nữa, đi ra ngoài du ngoạn một phen.


Mẫu thân hắn lập tức khẽ run lên, bà liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái, nói:


- Con và phụ thân rất giống nhau, nếu không có ta ông ấy nhất định sẽ đi du ngoạn thiên hạ, ta đã trói buộc ông ấy trong thành Lâm Hải này. Con đi đi, thừa dịp con còn trẻ hãy đi thực hiện giấc mộng của mình đi, đi khắp nơi trong thiên hạ một phen, đừng để đến già hối hận.


Dư Tắc Thành gật đầu. nói:


- Cảm tạ mẫu thân.


Bên cạnh lão Nhị Dư Tắc Công lại nói:


- Đại ca, huynh không làm chức Đà chủ kia cùng là chuyện tốt, bang phái Hắc đạo vốn không phù hợp với chính đạo. Chúng ta thủy chung là con cháu Dư gia, hãy vì bổn gia hành sự cho thỏa đáng.


Dư Tắc Thành hừ lạnh một tiếng, nói:


- Cái gì là con cháu Dư gia, ta là đệ tử Mãnh Hổ bang, năm đó đám tang phụ thân, không thấy mặt mũi một con cháu Dư gia nào tới đây hỗ trợ. Năm đó chúng ta khốn khổ không chịu nổi, không thấy một người Dư gia nào trợ giúp. Dư gia chỉ là cái rắm!


Dư Tắc Công và Dư Đức Quân hợp ý, giữa ông cháu càng ngày càng có cảm tình thân mật. Lúc phụ thân chết, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, cho nên không có cảm nhận giống như Dư Tắc Thành, lúc này nghe hắn nói như vậy vô cùng bất mãn, bèn phản bác:


Ai nói gia gia không chiếu cố chúng ta, đó là phụ thân tự ý muốn rời khỏi Dư gia, không phải trách nhiệm của gia gia...


Nghe nói như thế. Du Tắc Thành lập tức nổi giận, giơ tay cho đệ đệ một bạt tai, nói:


- Ngươi nói cái rắm gì vậy, dám nói phụ thân như vậy ư, phải chăng ngươi cảm thấy mặt mình ngứa ngáy?


Đệ đệ hắn bụm mặt, nước mắt bắt đầu rơi xuống:


- Huynh đánh người, huynh ức hiếp người ta. Đệ đi tìm gia gia, gia gia sẽ trút giận cho đệ.


Vừa nghe nó nhắc tới gia gia, Dư Tắc Thành lại nổi nóng, bèn mắng:.


- Nhớ kỹ. trong nhà chúng ta không được nhắc tới lão già kia. Lão muốn ngươi trở thành bù nhìn của lão, lão sẽ bày bố cả cuộc đời ngươi!


Đệ đệ hắn phản bác:


Bù nhìn? Gia gia cũng là vì muốn tốt cho đệ, không giống như huynh, chỉ biết...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
Ngạo Thế Tiên Giới
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom