Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-117
Chương 116: Xảy ra chuyện
Phòng ký túc xá mất đí ba người, bầu không khí nhanh chóng trầm tĩnh lại, Vương Hằng Kiệt cuối cùng cũng lộ ra kinh hãi, lão đại cảm thấy chuyện này là lão tứ làm vì muốn chia rẽ lão nhị cùng Tiểu Ưu, hoặc muốn hai người cảm thấy ngột ngạt, thế nhưng bút tiên dù sao cũng là chuyện rất huyền huyễn, một màn phát sinh vừa nãy vẫn làm cậu có chút chíp bông.
"Được rồi, cũng hơn nửa đêm rồi, tắm đi rồi ngủ!" Lão đị cầm quần áo đi tới phòng tắm.
Vương Hằng Kiệt vẫn còn nghĩ tới chuyện A Hoàng nhà mình, than than thở thở ngồi bên mép giường bất động.
Lão tứ nghẹn một bụng lửa giận nhìn dáng vẻ lo lắng của Vương Hằng Kiệt, nhịn không được hỏi: "Nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?"
Vương Hằng Kiệt ngẩng đầu có chút lo lắng nói: "Tôi nghĩ tới A Hoàng nhà tôi, tôi sợ nó thật sự sẽ xảy ra chuyện!"
Lão tứ cười: "Ông không nghĩ tôi giở trò quỷ như đám kia à?"
Vương Hằng Kiệt thành thực lắc đầu: "Không, tôi biết ông không phải người như vậy." Đúng vậy, bằng không cũng không vì Tiểu Ưu thích lão nhị mà không phanh phui chuyện lão nhị ăn trộm chiến lược để chiếm đoạt tâm tư thiếu nữ.
Lão tứ chép môi ngồi xuống bên cạnh Vương Hằng Kiệt, vỗ vai cậu một cái: "Trong phòng ngủ này, tôi chỉ thích có mỗi mình ông."
Vương Hằng Kiệt ngây ngốc cười một tiếng, cười xong thì lại bắt đầu ủ dột.
Lão tứ nói: "Được rồi, đừng có làm mặt đưa đám nữa! Mặc dù không phải tôi giở trò nhưng ai biết có phải bút tiên tới thật hay không, hay chỉ là ai đó trong đám cố ý giở trò. Tắm rửa ngủ nghỉ đi, ngày mai còn có lớp!"
Mặc dù ngoại trừ Lâm Linh thì tất cả mọi người đều không để chuyện bút tiên này trong lòng, thế nhưng Vương Hằng Kiệt vẫn có chút bất an.
Cuộc sống chậm rãi trôi qua, cách ngày bọn họ chơi bút tiên đã qua một tuần lễ. Suốt khoảng thời gian này Lâm Linh vẫn luôn thấp thỏm bất an, sợ bị bút tiên trả thù. Lão đại thấy dáng vẻ kính sợ của cô thì cảm thấy buồn cười.
Chuyện đêm đó giống như hòn đá ném vào mặt hồ tạo thành chút gợn sóng rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Đến tối thứ bảy, lúc lão nhị tới phòng tắm thì nhìn thấy một người nữ tóc dài áo trắng ở trong gương, đối phương nhìn gã mỉm cười, lộ ra gương mặt xinh đẹp cùng cái miệng vô cùng qủy dị.
Cái miệng kia rất lớn, lúc hé ra tựa hồ có thể nuốt trọng một người. Cứ hệt như phim kinh dị vậy, từ trong gương có một cái đầu lú ra, lúc cái miệng há to, lão nhị thậm chí nghĩ rằng đó là một cái hố đen chuẩn bị cắn nuốt mình.
Lão nhị hoảng sợ rú lên, sau đó co cẳng chạy. Lão nhị mới vừa tắm xong, sàn phòng tắm đầy nước nên bị trượt chân ngã nhào xuống đất, đau tới kêu la ỏm tỏi.
Tiếng kêu la thê lương của lão nhị dọa ba người trong phòng giật mình, lật đật chạy tới mở cửa phòng tắm, chỉ thấy lão nhị trần truồng nằm sõng soài trên sàn ôm mông kêu gào, sắc mặt cũng trắng bệch.
"Sao vậy? Tắm bị trượt chân à?" Lão đại to con định kéo lão nhị đứng dậy, kết quả vừa đụng tới lão nhị đã la ỏm tỏi, lão đại sợ quá không dám kéo nữa.
"Có quỷ a, có quỷ a!" Lão nhị vừa đau lại vừa sợ, túm chặt tay lão đại.
"Quỷ đâu? Quỷ ở đâu?" Vương Hằng Kiệt có lá gan nhỏ nhất, bị dọa tới muốn nhảy cẩng lên dáo dác nhìn xung quanh, phòng tắm chỉ lớn có bây nhiêu, ánh đèn sáng choang, ngoại trừ bóng dáng nhóm bọn họ thì không còn bất kỳ thứ gì khác.
Lão tứ dựa cửa xem kịch vui: "Có phải ông chưa tỉnh ngủ nên mớ không?"
Giờ phút này lão nhị căn bản không có tâm tình tranh cãi với lão tứ, trong lòng gã là một đống chíp bông, cảnh tượng vừa nãy quá đáng sợ, gã run run ngón tay chỉ về phía tấm gương: "Quỷ ở trong gương, nó há to miệng muốn ăn tôi!"
Nghe vậy, cả ba người đồng loạt nhìn về phía tấm gương.
Mặt gương dính đầy hơi nước, chỉ có phần trung gian giống như bị người ta dùng tay lau đi, Khoảng gương bị lau sạch hơi nước kia phản chiếu bóng dáng đám bọn họ, bình thường soi gương có hình ảnh thế nào thì hiện giờ vẫn thế ấy, hoàn toàn không có gì khác biệt. Nào có chuyện xuất hiện quỷ quái.
Vương Hằng Kiệt gãi gãi đầu: "Không có gì cả a!"
Lão tứ giễu cợt: "Haiz, nói không chừng là có vài người làm chuyện trái lương tâm nên lúc soi gương thấy mình rồi tự giật mình."
Lão nhị căm hận nhìn lão tứ, lại nghiêng đầu nhìn lão đại: "Ông tin tôi đi, tôi thật sự không có nói láo!"
Lão đại có chút do dự, bởi vì chính gã cũng không nhìn ra chỗ nào không đúng, gã nói: "Được rồi, trước tiên không nói tới chuyện này, tôi đỡ ông dậy." Nói xong, lão đại cẩn thận đưa tay đỡ lão nhị, thế nhưng lão nhị vừa động một cái thì phần xương đuôi lập tức truyền tới cảm giác đau tê tái làm gã đau tới kêu cha gọi mẹ.
Lão đại nhất thời không dám động nữa, không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho 120 kêu xe cứu thương.
Sau đó lão nhị chỉ mặc mỗi cái quần lót... trần truồng bị khiêng lên xe cứu thương, hơn nữa còn là trước mặt mọi người. Lão tứ không thèm đưa quần áo cho lão nhị che, lão tứ lại càng hi vọng lão nhị bị mất mặt. Lão đại thì bận bịu gọi điện cho chủ nhiệm lớp cùng giáo viên hướng dẫn, mặc dù là người đi cùng lão tứ tới bệnh viện nhưng lại không chú ý tới chi tiết này.
Vương Hằng Kiệt có nghĩ tới nhưng bị lão tứ ngăn cản không cho động, Vương Hằng Kiệt kinh kinh sợ sợ đành từ bỏ, lão nhị tức giận trợn mắt mắng hai bọn họ.
Xe cứu thương rú còi chạy đi, đám nam sinh trong ký túc xá vẫn còn hưng phấn đứng bát quái, mặc dù nam sinh ở trần là chuyện rất bình thường, thế nhưng ngã dập mông bị đưa đi cấp cứu thực sự hiếm thấy.
Sáng hôm sau Tiểu Ưu mới biết chuyện lão nhị vào bệnh viện, đêm qua lão đại chỉ báo chuyện này cho Lâm Linh biết mà thôi, nhóm bọn họ không có số điện thoại của Tiểu Ưu nên không biết làm sao thông báo.
Mà Lâm Linh đêm đó lại cùng bạn chơi ở KTV nên không nhận được điện thoại của lão đại, sau khi thấy cuộc gọi nhỡ của lão đại cùng tin nhắn trên V tín mới biết.
Lúc đó đã khá khuya, cô gái ngoan như Tiểu Ưu sớm đã ngủ rồi, vì thế Lâm Linh chỉ gửi tin wechat chứ không gọi điện đánh thức Tiểu Ưu.
Sau khi biết chuyện, Tiểu Ưu vô cùng lo lắng gọi điện cho Lâm Linh. Tối qua Lâm Linh ca hát suốt đêm, hiện giờ đã tắt điện thoại ngủ bù nên Tiểu Ưu không gọi được, chỉ đành lo lắng đi tới đi lui dưới lầu ký túc xá nam... hi vọng gặp được nam sinh cùng lớp rồi nhờ bọn họ lên gọi bạn cùng phòng với lão nhị giúp mình.
Vừa vặn gặp được lão tứ mặc quần đùi từ ký túc xá đi ra đi mua đồ ăn sáng, ánh mắt Tiểu Ưu sáng lên, vội vàng chạy tới: "Hạ Thiên Dật, Lâm Linh nói A Phi bị ngã, tối qua đã đưa tới bệnh viện, bây giờ tình huống thế nào rồi?"
Lão tứ Hạ Thiên Dật thấy Tiểu Ưu thì khá cao hứng, thế nhưng thấy cô hỏi chuyện lão nhị đầu tiên thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất: "Oh, lão nhị à? Lão đại theo lão nhị tới bệnh viện, tôi với lão tam chốc nữa cũng qua đó. Nghe lão đại nói xương đuôi bị gãy, cần phải nằm viện."
"Cái gì? Nghiêm trọng đến vậy à?" Tiểu Ưu kêu rên không thôi: "Sao có thể như vậy a..."
Hạ Thiên Dật nói: "Tối qua lão nhị tắm xong thì đột nhiên hét thảm, lúc tụi tôi chạy vào thì nó bảo nó thấy quỷ." Nói tới đây, Hạ Thiên Dật nhún vai: "Cũng không biết ảo giác hay gì, tóm lại nó cứ bảo trong gương có quỷ, bị quỷ dọa ngã nhào đến mức gãy xương đuôi."
Lá gan Tiểu Ưu đặc biệt nhỏ, nghe Hạ Thiên Dật nói có quỷ thì mặt lập tức trắng bệch, Hạ Thiên Dật thấy vậy vội nói: "Giữa ban ngày ban mặt sao có quỷ được chứ! Chắc lão nhị suy nghĩ linh tinh nhìn nhầm thôi, cậu đừng sợ!"
Tiểu Ưu mím môi gật đầu, đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Hạ Thiên Dật: "Vậy mình có thể đi cùng cậu tới thăm A Phi không?"
Hạ Thiên Dật thầm than thở trong lòng, thế nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười: "Dĩ nhiên là được."
Hạ Thiên Dật mua bữa sáng xong, sau đó kêu Vương Hằng Kiệt, hai người vừa đi vừa ăn, Tiểu Ưu thấy vậy thì đặc biệt áy náy nói: "Thật ra không cần gấp vậy đâu, hai cậu cứ ăn xong rồi đi."
Hạ Thiên Dật: "Không sao, tụi này thường xuyên vừa ăn vừa đi tới lớp mà. Với lại, lão nhị cũng là bạn cùng phòng, tụi này cũng lo lắng a!"
Vương Hằng Kiệt mặc dù đang kinh kinh hoảng hoảng nhưng nghe thấy lời này vẫn cảm thấy không đúng, lão tứ lo lắng cho lão nhị chỗ nào a, sau khi lão nhị bị xe cứu thương chở đi, Hạ Thiên Dật lăn lộn vui vẻ ở trên giường cả nửa ngày.
Bất quá dù sao cũng là bạn cùng phòng, Vương Hằng Kiệt vẫn phụ họa theo: "Đúng đúng đúng."
Ban đầu lúc Hạ Thiên Dật theo đuổi Tiểu Ưu, Vương Hằng Kiệt cũng biết, chỉ tiếc tính tình Hạ Thiên Dật quá nội liễm nên không để Tiểu Ưu phát giác ra, sau đó thì bị lão nhị nhanh chân tới trước.
Chuyện tình cảm thực sự rất khó nói. Thành thật mà nói thì Vương Hằng Kiệt cũng cảm thấy lão nhị làm vậy là không phúc hậu, một bên ở phòng ngủ hô hào bảo lão tứ cố lên, một bên lén lút theo đuổi Tiểu Ưu, hơn nữa còn toàn dùng ý tưởng lão tứ nghĩ ra.
Nếu đổi lại là cậu thì cũng tức hộc máu đi!
Đến bệnh viện, lão nhị đã tỉnh, bởi vì xương đuôi bị thương nên không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm một chỗ nên phải nhập viện quan sát.
Vương Hằng Kiệt lo lắng hỏi thăm bệnh tình một chút, Hạ Thiên Dật thì chỉ làm dáng, cậu không mặt lạnh mặc kệ đã là nể mặt lắm rồi.
Chuyện té dập mông đối với đàn ông có tự ái lớn thực sự là chuyện rất lúng túng, nhất là còn bị đám bạn học vây xem dáng vẻ trần truồng của mình. Mình nguyện ý cởi trần cùng bị ép buộc là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Vì thế khi Hạ Thiên Dật mỉm cười vui vẻ dẫn Tiểu Ưu lo lắng tới bệnh viện, lão nhị thực sự chỉ hận không thể nhào tới xé rách nụ cười trên mặt lão tứ.
"A Phi, anh sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?"
Lão nhị cười gượng trấn an Tiểu Ưu, bởi vì ngã quá nghiêm trọng nên sau này xuất viện rồi vẫn phải nằm ở nhà tịnh dưỡng. Bởi vì không có cách nào lên lớp nên tối qua lão nhị đã gọi điện báo cho cha mẹ, hai ông bà sẽ đón xe lên ngay. Bởi vì bị thương không thể nhúc nhích nên rất có thể phải thuê nhà ở phụ cận chăn sóc đến khi lão nhị khỏe lại mới thôi.
"Không sao không sao, rất nhanh sẽ khỏe thôi, em đừng lo lắng!"
Tiểu Ưu rơi nước mắt lả chả, gật đầu: "Hạ Thiên Dật nói tối qua anh gặp quỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải bút tiên tới báo thù không?"
Tiểu Ưu vẫn luôn lo sợ chuyện bút tiên nên vừa nói tới quỷ cô liền liên tưởng tới bút tiên.
Nói tới con quỷ tối qua, tâm tình lão nhị thực sự không tốt, nhắc tới bút tiên thì thực sự muốn bùng nổ.
Lão nhị có chút kích động nói: "Bút tiên cái gì chứ? Chỉ là giả thôi, là lão tứ giở trò quỷ."
Một lần nữa bị vu oan, Hạ Thiên Dật tức giận: "Dựa vào cái gì nói là tôi? Chẳng lẽ tôi là người đề nghị chơi bút tiên à? Ông tỉnh táo lại đi, tôi giở trò thì được chỗ tốt gì chứ?"
Mấy ngày nay lão nhị tích lũy thù mới hận cũ, cộng thêm thân thể đau nhức, đầu óc hỗn loạn, lập tức phẫn nộ rống lớn: "Còn không phải vì Tiểu Ưu sao, mày ghen tị Tiểu Ưu là bạn gái tao. Mày là cái đồ bại tướng, đồ hèn nhát, tranh không lại rồi cố ý muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu chia rẽ tụi tao."
Hạ Thiên Dật nghiến chặt răng, mặt không biểu tình nhìn người nam đang điên cuồng bên kia, lạnh lùng nói: "Tiễn Phi Vũ, ông vô sỉ vừa thôi. Đừng có nghĩ ai cũng ác tâm như mình."
"A, tao ác tâm!" Lão nhị cười nhạt ba tiếng: "Hạ Thiên Dật, mày nghĩ mày tốt chỗ nào? Mỗi lần thấy tao cùng Tiểu Ưu ngọt ngào, mày dám nói mày không thầm mắng trong lòng? Mày dám nói mày không muốn chia rẽ tụi tao?"
Hạ Thiên Dật thực sự không muốn tranh luận đề tài vô vị này: "Ông là người bị thương, tôi không muốn gây gổ với ông."
Tiễn Phi Vũ giống như chộp được chuôi: "Sao? Bị tao nói trúng tâm tư nên không dám nói đúng không?"
"Được rồi Phi Vũ, bớt tranh cãi chút đi!" Lão đại cũng cảm thấy không nghe nổi nữa, mới đầu rốt cuộc là ai sai, Tiễn Phi Vũ không cảm thấy nhột chút nào sao?
Phòng ký túc xá mất đí ba người, bầu không khí nhanh chóng trầm tĩnh lại, Vương Hằng Kiệt cuối cùng cũng lộ ra kinh hãi, lão đại cảm thấy chuyện này là lão tứ làm vì muốn chia rẽ lão nhị cùng Tiểu Ưu, hoặc muốn hai người cảm thấy ngột ngạt, thế nhưng bút tiên dù sao cũng là chuyện rất huyền huyễn, một màn phát sinh vừa nãy vẫn làm cậu có chút chíp bông.
"Được rồi, cũng hơn nửa đêm rồi, tắm đi rồi ngủ!" Lão đị cầm quần áo đi tới phòng tắm.
Vương Hằng Kiệt vẫn còn nghĩ tới chuyện A Hoàng nhà mình, than than thở thở ngồi bên mép giường bất động.
Lão tứ nghẹn một bụng lửa giận nhìn dáng vẻ lo lắng của Vương Hằng Kiệt, nhịn không được hỏi: "Nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?"
Vương Hằng Kiệt ngẩng đầu có chút lo lắng nói: "Tôi nghĩ tới A Hoàng nhà tôi, tôi sợ nó thật sự sẽ xảy ra chuyện!"
Lão tứ cười: "Ông không nghĩ tôi giở trò quỷ như đám kia à?"
Vương Hằng Kiệt thành thực lắc đầu: "Không, tôi biết ông không phải người như vậy." Đúng vậy, bằng không cũng không vì Tiểu Ưu thích lão nhị mà không phanh phui chuyện lão nhị ăn trộm chiến lược để chiếm đoạt tâm tư thiếu nữ.
Lão tứ chép môi ngồi xuống bên cạnh Vương Hằng Kiệt, vỗ vai cậu một cái: "Trong phòng ngủ này, tôi chỉ thích có mỗi mình ông."
Vương Hằng Kiệt ngây ngốc cười một tiếng, cười xong thì lại bắt đầu ủ dột.
Lão tứ nói: "Được rồi, đừng có làm mặt đưa đám nữa! Mặc dù không phải tôi giở trò nhưng ai biết có phải bút tiên tới thật hay không, hay chỉ là ai đó trong đám cố ý giở trò. Tắm rửa ngủ nghỉ đi, ngày mai còn có lớp!"
Mặc dù ngoại trừ Lâm Linh thì tất cả mọi người đều không để chuyện bút tiên này trong lòng, thế nhưng Vương Hằng Kiệt vẫn có chút bất an.
Cuộc sống chậm rãi trôi qua, cách ngày bọn họ chơi bút tiên đã qua một tuần lễ. Suốt khoảng thời gian này Lâm Linh vẫn luôn thấp thỏm bất an, sợ bị bút tiên trả thù. Lão đại thấy dáng vẻ kính sợ của cô thì cảm thấy buồn cười.
Chuyện đêm đó giống như hòn đá ném vào mặt hồ tạo thành chút gợn sóng rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Đến tối thứ bảy, lúc lão nhị tới phòng tắm thì nhìn thấy một người nữ tóc dài áo trắng ở trong gương, đối phương nhìn gã mỉm cười, lộ ra gương mặt xinh đẹp cùng cái miệng vô cùng qủy dị.
Cái miệng kia rất lớn, lúc hé ra tựa hồ có thể nuốt trọng một người. Cứ hệt như phim kinh dị vậy, từ trong gương có một cái đầu lú ra, lúc cái miệng há to, lão nhị thậm chí nghĩ rằng đó là một cái hố đen chuẩn bị cắn nuốt mình.
Lão nhị hoảng sợ rú lên, sau đó co cẳng chạy. Lão nhị mới vừa tắm xong, sàn phòng tắm đầy nước nên bị trượt chân ngã nhào xuống đất, đau tới kêu la ỏm tỏi.
Tiếng kêu la thê lương của lão nhị dọa ba người trong phòng giật mình, lật đật chạy tới mở cửa phòng tắm, chỉ thấy lão nhị trần truồng nằm sõng soài trên sàn ôm mông kêu gào, sắc mặt cũng trắng bệch.
"Sao vậy? Tắm bị trượt chân à?" Lão đại to con định kéo lão nhị đứng dậy, kết quả vừa đụng tới lão nhị đã la ỏm tỏi, lão đại sợ quá không dám kéo nữa.
"Có quỷ a, có quỷ a!" Lão nhị vừa đau lại vừa sợ, túm chặt tay lão đại.
"Quỷ đâu? Quỷ ở đâu?" Vương Hằng Kiệt có lá gan nhỏ nhất, bị dọa tới muốn nhảy cẩng lên dáo dác nhìn xung quanh, phòng tắm chỉ lớn có bây nhiêu, ánh đèn sáng choang, ngoại trừ bóng dáng nhóm bọn họ thì không còn bất kỳ thứ gì khác.
Lão tứ dựa cửa xem kịch vui: "Có phải ông chưa tỉnh ngủ nên mớ không?"
Giờ phút này lão nhị căn bản không có tâm tình tranh cãi với lão tứ, trong lòng gã là một đống chíp bông, cảnh tượng vừa nãy quá đáng sợ, gã run run ngón tay chỉ về phía tấm gương: "Quỷ ở trong gương, nó há to miệng muốn ăn tôi!"
Nghe vậy, cả ba người đồng loạt nhìn về phía tấm gương.
Mặt gương dính đầy hơi nước, chỉ có phần trung gian giống như bị người ta dùng tay lau đi, Khoảng gương bị lau sạch hơi nước kia phản chiếu bóng dáng đám bọn họ, bình thường soi gương có hình ảnh thế nào thì hiện giờ vẫn thế ấy, hoàn toàn không có gì khác biệt. Nào có chuyện xuất hiện quỷ quái.
Vương Hằng Kiệt gãi gãi đầu: "Không có gì cả a!"
Lão tứ giễu cợt: "Haiz, nói không chừng là có vài người làm chuyện trái lương tâm nên lúc soi gương thấy mình rồi tự giật mình."
Lão nhị căm hận nhìn lão tứ, lại nghiêng đầu nhìn lão đại: "Ông tin tôi đi, tôi thật sự không có nói láo!"
Lão đại có chút do dự, bởi vì chính gã cũng không nhìn ra chỗ nào không đúng, gã nói: "Được rồi, trước tiên không nói tới chuyện này, tôi đỡ ông dậy." Nói xong, lão đại cẩn thận đưa tay đỡ lão nhị, thế nhưng lão nhị vừa động một cái thì phần xương đuôi lập tức truyền tới cảm giác đau tê tái làm gã đau tới kêu cha gọi mẹ.
Lão đại nhất thời không dám động nữa, không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho 120 kêu xe cứu thương.
Sau đó lão nhị chỉ mặc mỗi cái quần lót... trần truồng bị khiêng lên xe cứu thương, hơn nữa còn là trước mặt mọi người. Lão tứ không thèm đưa quần áo cho lão nhị che, lão tứ lại càng hi vọng lão nhị bị mất mặt. Lão đại thì bận bịu gọi điện cho chủ nhiệm lớp cùng giáo viên hướng dẫn, mặc dù là người đi cùng lão tứ tới bệnh viện nhưng lại không chú ý tới chi tiết này.
Vương Hằng Kiệt có nghĩ tới nhưng bị lão tứ ngăn cản không cho động, Vương Hằng Kiệt kinh kinh sợ sợ đành từ bỏ, lão nhị tức giận trợn mắt mắng hai bọn họ.
Xe cứu thương rú còi chạy đi, đám nam sinh trong ký túc xá vẫn còn hưng phấn đứng bát quái, mặc dù nam sinh ở trần là chuyện rất bình thường, thế nhưng ngã dập mông bị đưa đi cấp cứu thực sự hiếm thấy.
Sáng hôm sau Tiểu Ưu mới biết chuyện lão nhị vào bệnh viện, đêm qua lão đại chỉ báo chuyện này cho Lâm Linh biết mà thôi, nhóm bọn họ không có số điện thoại của Tiểu Ưu nên không biết làm sao thông báo.
Mà Lâm Linh đêm đó lại cùng bạn chơi ở KTV nên không nhận được điện thoại của lão đại, sau khi thấy cuộc gọi nhỡ của lão đại cùng tin nhắn trên V tín mới biết.
Lúc đó đã khá khuya, cô gái ngoan như Tiểu Ưu sớm đã ngủ rồi, vì thế Lâm Linh chỉ gửi tin wechat chứ không gọi điện đánh thức Tiểu Ưu.
Sau khi biết chuyện, Tiểu Ưu vô cùng lo lắng gọi điện cho Lâm Linh. Tối qua Lâm Linh ca hát suốt đêm, hiện giờ đã tắt điện thoại ngủ bù nên Tiểu Ưu không gọi được, chỉ đành lo lắng đi tới đi lui dưới lầu ký túc xá nam... hi vọng gặp được nam sinh cùng lớp rồi nhờ bọn họ lên gọi bạn cùng phòng với lão nhị giúp mình.
Vừa vặn gặp được lão tứ mặc quần đùi từ ký túc xá đi ra đi mua đồ ăn sáng, ánh mắt Tiểu Ưu sáng lên, vội vàng chạy tới: "Hạ Thiên Dật, Lâm Linh nói A Phi bị ngã, tối qua đã đưa tới bệnh viện, bây giờ tình huống thế nào rồi?"
Lão tứ Hạ Thiên Dật thấy Tiểu Ưu thì khá cao hứng, thế nhưng thấy cô hỏi chuyện lão nhị đầu tiên thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất: "Oh, lão nhị à? Lão đại theo lão nhị tới bệnh viện, tôi với lão tam chốc nữa cũng qua đó. Nghe lão đại nói xương đuôi bị gãy, cần phải nằm viện."
"Cái gì? Nghiêm trọng đến vậy à?" Tiểu Ưu kêu rên không thôi: "Sao có thể như vậy a..."
Hạ Thiên Dật nói: "Tối qua lão nhị tắm xong thì đột nhiên hét thảm, lúc tụi tôi chạy vào thì nó bảo nó thấy quỷ." Nói tới đây, Hạ Thiên Dật nhún vai: "Cũng không biết ảo giác hay gì, tóm lại nó cứ bảo trong gương có quỷ, bị quỷ dọa ngã nhào đến mức gãy xương đuôi."
Lá gan Tiểu Ưu đặc biệt nhỏ, nghe Hạ Thiên Dật nói có quỷ thì mặt lập tức trắng bệch, Hạ Thiên Dật thấy vậy vội nói: "Giữa ban ngày ban mặt sao có quỷ được chứ! Chắc lão nhị suy nghĩ linh tinh nhìn nhầm thôi, cậu đừng sợ!"
Tiểu Ưu mím môi gật đầu, đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Hạ Thiên Dật: "Vậy mình có thể đi cùng cậu tới thăm A Phi không?"
Hạ Thiên Dật thầm than thở trong lòng, thế nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười: "Dĩ nhiên là được."
Hạ Thiên Dật mua bữa sáng xong, sau đó kêu Vương Hằng Kiệt, hai người vừa đi vừa ăn, Tiểu Ưu thấy vậy thì đặc biệt áy náy nói: "Thật ra không cần gấp vậy đâu, hai cậu cứ ăn xong rồi đi."
Hạ Thiên Dật: "Không sao, tụi này thường xuyên vừa ăn vừa đi tới lớp mà. Với lại, lão nhị cũng là bạn cùng phòng, tụi này cũng lo lắng a!"
Vương Hằng Kiệt mặc dù đang kinh kinh hoảng hoảng nhưng nghe thấy lời này vẫn cảm thấy không đúng, lão tứ lo lắng cho lão nhị chỗ nào a, sau khi lão nhị bị xe cứu thương chở đi, Hạ Thiên Dật lăn lộn vui vẻ ở trên giường cả nửa ngày.
Bất quá dù sao cũng là bạn cùng phòng, Vương Hằng Kiệt vẫn phụ họa theo: "Đúng đúng đúng."
Ban đầu lúc Hạ Thiên Dật theo đuổi Tiểu Ưu, Vương Hằng Kiệt cũng biết, chỉ tiếc tính tình Hạ Thiên Dật quá nội liễm nên không để Tiểu Ưu phát giác ra, sau đó thì bị lão nhị nhanh chân tới trước.
Chuyện tình cảm thực sự rất khó nói. Thành thật mà nói thì Vương Hằng Kiệt cũng cảm thấy lão nhị làm vậy là không phúc hậu, một bên ở phòng ngủ hô hào bảo lão tứ cố lên, một bên lén lút theo đuổi Tiểu Ưu, hơn nữa còn toàn dùng ý tưởng lão tứ nghĩ ra.
Nếu đổi lại là cậu thì cũng tức hộc máu đi!
Đến bệnh viện, lão nhị đã tỉnh, bởi vì xương đuôi bị thương nên không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm một chỗ nên phải nhập viện quan sát.
Vương Hằng Kiệt lo lắng hỏi thăm bệnh tình một chút, Hạ Thiên Dật thì chỉ làm dáng, cậu không mặt lạnh mặc kệ đã là nể mặt lắm rồi.
Chuyện té dập mông đối với đàn ông có tự ái lớn thực sự là chuyện rất lúng túng, nhất là còn bị đám bạn học vây xem dáng vẻ trần truồng của mình. Mình nguyện ý cởi trần cùng bị ép buộc là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Vì thế khi Hạ Thiên Dật mỉm cười vui vẻ dẫn Tiểu Ưu lo lắng tới bệnh viện, lão nhị thực sự chỉ hận không thể nhào tới xé rách nụ cười trên mặt lão tứ.
"A Phi, anh sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?"
Lão nhị cười gượng trấn an Tiểu Ưu, bởi vì ngã quá nghiêm trọng nên sau này xuất viện rồi vẫn phải nằm ở nhà tịnh dưỡng. Bởi vì không có cách nào lên lớp nên tối qua lão nhị đã gọi điện báo cho cha mẹ, hai ông bà sẽ đón xe lên ngay. Bởi vì bị thương không thể nhúc nhích nên rất có thể phải thuê nhà ở phụ cận chăn sóc đến khi lão nhị khỏe lại mới thôi.
"Không sao không sao, rất nhanh sẽ khỏe thôi, em đừng lo lắng!"
Tiểu Ưu rơi nước mắt lả chả, gật đầu: "Hạ Thiên Dật nói tối qua anh gặp quỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải bút tiên tới báo thù không?"
Tiểu Ưu vẫn luôn lo sợ chuyện bút tiên nên vừa nói tới quỷ cô liền liên tưởng tới bút tiên.
Nói tới con quỷ tối qua, tâm tình lão nhị thực sự không tốt, nhắc tới bút tiên thì thực sự muốn bùng nổ.
Lão nhị có chút kích động nói: "Bút tiên cái gì chứ? Chỉ là giả thôi, là lão tứ giở trò quỷ."
Một lần nữa bị vu oan, Hạ Thiên Dật tức giận: "Dựa vào cái gì nói là tôi? Chẳng lẽ tôi là người đề nghị chơi bút tiên à? Ông tỉnh táo lại đi, tôi giở trò thì được chỗ tốt gì chứ?"
Mấy ngày nay lão nhị tích lũy thù mới hận cũ, cộng thêm thân thể đau nhức, đầu óc hỗn loạn, lập tức phẫn nộ rống lớn: "Còn không phải vì Tiểu Ưu sao, mày ghen tị Tiểu Ưu là bạn gái tao. Mày là cái đồ bại tướng, đồ hèn nhát, tranh không lại rồi cố ý muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu chia rẽ tụi tao."
Hạ Thiên Dật nghiến chặt răng, mặt không biểu tình nhìn người nam đang điên cuồng bên kia, lạnh lùng nói: "Tiễn Phi Vũ, ông vô sỉ vừa thôi. Đừng có nghĩ ai cũng ác tâm như mình."
"A, tao ác tâm!" Lão nhị cười nhạt ba tiếng: "Hạ Thiên Dật, mày nghĩ mày tốt chỗ nào? Mỗi lần thấy tao cùng Tiểu Ưu ngọt ngào, mày dám nói mày không thầm mắng trong lòng? Mày dám nói mày không muốn chia rẽ tụi tao?"
Hạ Thiên Dật thực sự không muốn tranh luận đề tài vô vị này: "Ông là người bị thương, tôi không muốn gây gổ với ông."
Tiễn Phi Vũ giống như chộp được chuôi: "Sao? Bị tao nói trúng tâm tư nên không dám nói đúng không?"
"Được rồi Phi Vũ, bớt tranh cãi chút đi!" Lão đại cũng cảm thấy không nghe nổi nữa, mới đầu rốt cuộc là ai sai, Tiễn Phi Vũ không cảm thấy nhột chút nào sao?
Bình luận facebook