Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-119
Chương 118: Liên tiếp xảy ra chuyện
Dì Vương cúp điện thoại cầm giỏ định xuống lầu tìm hàng xóm chơi mạt chược, cuộc sống của người già sau khi về hưu chính là nhàm chán như vậy.
Trước khi đi, bà nghĩ tới lời con trai nói nên đi qua gõ cửa nhà Tống Triết.
Tống Triết mở cửa, bên chân là Nhị Hoàng cùng Tam Hoàng đã lớn hơn không ít, dáng vẻ kháu khỉnh mũm mĩm đặc biệt làm người ta muốn sờ một cái ôm một cái.
"Dì Vương, vào nhà ngồi đi ạ! A Hoàng cũng ở bên này." Tống Triết chào hỏi.
"Không, không cần, dì tới xem chút thôi. Vừa nãy dì nhận được điện thoại của A Kiệt, tự dưng nó lo cho A Hoàng nên dì qua xem một chút cho nó đỡ lo."
Ánh mắt Tống Triết lóe sáng, cười nói: "A Kiệt thật sự rất thích A Hoàng mới lo như vậy, dì Vương cứ an tâm, con sẽ chăm sóc tốt A Hoàng."
"A, dì biết, dì biết mà." Khoảng thời gian này tiếp xúc, Tống Triết là người thế nào dì Vương đã nhìn rõ ràng. Nếu không phải bà không có con gái, bằng không bà sớm đã chiêu Tống Triết làm con rể rồi.
"Vậy dì đi công chuyện đây, A Hoàng nhờ con vậy."
Sau khi dì Vương đi rồi, Tống Triết đóng cửa lại, Nhị Hoàng cắn ống quấn cậu, Tam Hoàng cắn đuôi Nhị Hoàng, một người hai chó giống như dây chuyền vậy, Tống Triết thực dở khóc dở cười.
Cậu khom người ôm Nhị Hoàng, Tam Hoàng cảm giác mất mác liền há miệng chạy vòng vòng quanh người Tống Triết.
Trong phòng khách, A Hoàng đang nằm úp sấp trên sàn hóng mát, tính tình A Hoàng rất ôn nhu, phần lớn thời gian đều nằm yên không chạy loạn. Ngược lại hai bé chó con vì buồn chán nên thường xuyên khi dễ A Hoàng, cắn đuôi, ủn bụng, cực kỳ nghịch ngợm.
Tống Triết ngồi trên ghế sô pha tiếp tục ăn ly kem của mình, thấy A Hoàng nhìn mình thì nói: "Cậu chủ nhỏ nhà mày có vẻ đã gặp chút phiền toái, bất quá có bùa hộ mạng của tao thì không có vấn đề gì lớn đâu. Sớm biết vậy ban đầu tao nên dạy bảo cẩn thận một chút, tránh thằng bé tự tìm đường chết như vậy."
Tống Triết múc kem bỏ vào miệng, cảm giác lạnh buốt thoải mái đến ngây người, hôm nay hiếm có dịp cậu ở nhà một mình, Tiêu Thiên bị Tiêu phụ gọi liên hoàn call phải về xử lý công vụ, trước khi đi, Tống Triết đã cho anh một núi moaz moaz cùng thân thể mềm mũm béo ú của Tam Hoàng mới an ủi được tâm linh tổn thương của anh.
Buổi trưa, Tống Triết dẫn theo A Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng ra ngoài tản bộ, thuận tiện cho chúng giải quyết vấn đề sinh lý.
Nhị Hoàng cùng Tam Hoàng đã được ra ngoài rất nhiều lần, cũng bị Tống Triết dạy dỗ nhiều lần nên đã ghi nhớ, mỗi ngày ba lần sáng trưa tối sẽ đi dạo một lần để chúng giải quyết vấn đề sinh lý, không thể tùy tiện đi trong nhà.
A Hoàng giống như bình thường đi theo sau Nhị Hoàng, Tam Hoàng, hai đứa nhỏ này quá hoạt bát, hoàn toàn không giống mẹ mình.
Ngay lúc này một chiếc xe chạy bằng điện đột nhiên lao phăng phăng tới, người nữ trên xe hô to: "Mau tránh ra, mau tránh ra a!"
Chuyện phát sinh quá đột nhiên, Nhị Hoàng cùng Tam Hoàng vẫn còn đang nháo loạn chơi đùa, hoàn toàn không hay biết có chuyện phát sinh, con ngươi A Hoàng co rút, muốn kéo hai đứa đi đã không còn kịp, nó dùng thân thể của mình chắn trước mặt hai đứa con.
Tống Triết nhanh tay lẹ mắt rút bùa định thân xua tan linh lực dính trên chiếc xe điện mất khống chế.
Chiếc xe kia bất ngờ dừng lại trước mặt A Hoàng không tới năm cm, tốc độ xe quá nhanh nên lúc ngừng lại cô gái không kịp đề phòng trực tiếp té ngã.
A Hoàng nhìn chiếc xe gần ngay trước mắt, mồ hôi lạnh cũng túa ra, nó hoảng sợ liếm liếm hai đứa con, ánh mắt ướt nhẹp.
Nhị Hoàng cùng Tam Hoàng không biết xảy ra chuyện gì, chẳng qua bản năng làm chúng sợ hãi rúc vào lòng mẹ mình.
Tống Triết lau mồ hôi trán, nhanh chóng bước tới đỡ cô gái.
Cô gái xoa mông, đau tới nhe răng trợn mắt, Tống Triết quan tâm hỏi: "Cô có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"
Cô gái phủi phủi bụi đất, cảm thấy may mắn vì hôm nay mình mặc quần dài, bằng không ngã như vậy thể nào cũng trầy trụa, thế nhưng trọng điểm là thắng xe không ăn, suýt chút nữa đã tông vào chó nhà người ta rồi, cô gái cảm thấy áy náy không thôi: "Không sao không sao, chỉ trầy chút da tay thôi. Thực xin lỗi, tôi không biết vì sao thắng xe lại không ăn nữa."
Tống Triết cười nhạt, thừa dịp cô gái không chú ý tiêu hủy lá bùa định thân, sau đó mới cẩn thận kiểm tra chiếc xe, tựa hồ không có vấn đề gì.
Cô gái thấy thái độ của Tống Triết tốt như vậy, cũng không bảo cô bồi thường, cô thầm thở phào một hơi, cảm thấy mình đã gặp được một soái ca vừa đẹp lại vừa tốt bụng.
"Tôi mới mua xe này có vài ngày thôi mà đã xảy ra vấn đề, nhất định phải tới cửa hàng bảo ông chủ bồi thường. May mà không đụng trúng chó của anh, bằng không thì lớn chuyện rồi." Cô gái nhìn một chút, phía sau chó mẹ còn có hai bé chó con, nếu xe cô đụng trúng thì không phải ba mẹ con đã gặp chuyện rồi sao...
Tống Triết nói: "Ừm, cô mang xe đi sửa xem rốt cuộc bị gì."
Cô gái xin lỗi một hồi rồi mới đẩy xe tới tiệm sửa, kết quả người sửa xe kiểm tra thật lâu vẫn không phát hiện vấn đề gì cả, hết thảy đều bình thương.
Lúc này, cô gái sửng sốt, tình huống gì đây?
Tống Triết ngồi xổm xuống xoa đầu A Hoàng, ôn nhu nói: "Đừng sợ đừng sợ, có tao ở đây!"
Chiếc xe vừa nãy không có vấn đề, chỉ là phần thắng xe có chút âm khí.
Tống Triết có chút suy nghĩ, nhớ tới lời dì Vương nói lúc sáng, sau đó quyết định gọi điện cho Vương Hằng Kiệt, trước đó bọn họ có trao đổi số điện thoại.
Vương Hằng Kiệt ở ký túc xá, lúc nhận được điện thoại của Tống Triết thì khá kinh ngạc: "Tống Triết, anh tìm em à?"
Tống Triết lịch sự nói chuyện vài câu, sau đó mới vào chuyện chính, hỏi Vương Hằng Kiệt có phải đã làm chuyện gì không tốt ở trường hay không?
Vương Hằng Kiệt theo bản năng muốn nói không có, trước nay cậu vẫn luôn tuân thủ nội quy trường, cố gắng học tập thật giỏi, làm gì có chuyện làm chuyện xấu chứ. Thế nhưng nghĩ tới chuyện mời bút tiên đêm đó, cậu liền nghẹn, ấp úng nói: "Hình... hình như có."
Tống Triết lập tức hỏi: "Chuyện gì?"
Vương Hằng Kiệt cúi gằm mặt: "Ngày đó sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, tụi em có chơi trò mời bút tiên. Mới đầu em không muốn chơi nhưng nhóm bạn cùng phòng cứ lôi kéo, em cự tuyệt không được." Vương Hằng Kiệt giống như đưa đám kể lại chuyện đã xảy ra, còn nói luôn chuyện Tiễn Phi Vũ: "Lão nhị nói mình thấy quỷ, em cũng không biết thật hay giả. Tóm lại vẫn có chút không rõ lắm."
"Đúng rồi Tống Triết, sao anh lại gọi cho em? Còn biết em đã làm chuyện ngu ngốc."
Tống Triết: "Hôm nay dì Vương qua nhà nói cậu lo cho A Hoàng nên gọi điện về hỏi thăm, kết quả tới trưa thì A Hoàng suýt chút nữa đã bị xe đụng..."
"Cái gì? A Hoàng bị xe đụng?" Vương Hằng Kiệt kinh hãi la lớn, dọa lão đại cùng lão tứ ở trong phòng giật bắn.
Tống Triết đưa di động ra xa tai mình, xác định âm thanh Vương Hằng Kiệt không còn chói tai như vậy mới nói: "Chỉ là suýt bị thôi, nó không sao, bây giờ đang theo anh về nhà. Trước đó anh đã bảo cậu đừng tự tìm chỗ chết rồi, sao cậu không chịu nghe?"
Nghiêm túc học không tốt sao? Vọc di động cũng được, không thì yêu yêu đương đương gì đó cũng được. Vì sao nhất định phải đi tìm chỗ chết chứ?
Vương Hằng Kiệt áy náy tới sắp khóc tới nơi: "Thật xin lỗi, là lỗi của em, nếu không phải em chơi bút tiên thì A Hoàng đã không xảy ra chuyện rồi."
Tống Triết trầm ngâm một hồi lâu mới nói: "Được rồi, A Hoàng không sao, cậu cũng đừng tự trách. Có anh ở đây, bút tiên không tổn thương A Hoàng được. Cậu nhớ phải luôn mang theo lá bùa hộ mạng anh đưa đấy, biết không?"
Vương Hằng Kiệt hít hít mũi, vội vàng gật gù không ngừng: "Dạ, dạ, em nhất định sẽ để trong túi quần, không bỏ ra."
"Vậy thì tốt!"
Vương Hằng Kiệt có chút do dự, liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của hai người trong phòng khi nghe thấy lời mình, nhỏ giọng nói: "Tống Triết, nhóm bạn cùng phòng ký túc xá của em phải làm sao đây? Có phải cũng sẽ gặp xui xẻo như lão nhị không?"
"Xui xẻo là chắc rồi, ai bảo các cậu mời bút tiên tới rồi còn không chịu tôn trọng đối phương, quan trọng nhất là đã mời tới mà không chịu đưa đi. Bây giờ bút tiên muốn dạy cho các cậu một bài học."
Vương Hằng Kiệt lo lắng: "Vậy tụi em phải làm sao bây giờ?"
"Chờ đi, ngày mai anh qua đó một chuyến."
"Dạ dạ dạ, Tống Triết, cám ơn anh, thật sự cám ơn anh!"
Sau khi cúp điện thoại, Tống Triết ôm Nhị Hoàng vào lòng, hít chó, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với mấy thứ bút tiên này, cậu cũng có chút tò mò.
Tống Triết tìm bách khoa toàn thư tìm hiểu thử, quả thực có ghi chép về bút tiên. Trò mời bút tiên này là một trò biến dạng hoặc đơn giản hóa trò vu thuật "lên đồng viết chữ" của các vị thầy mo thời xa xưa của Hoa quốc.
Theo một vị thấy pháp của một đạo giáo giải thích thì quỷ được chọn thường là tà linh đi theo bên cạnh người để hút tinh khí, thầy mo lên đồng kỳ thực là mở khiếu môn trong thân thể để quỷ tiến vào điều khiển tay viết chữ, thời xa xưa dùng cách này để bói toán. Thế nhưng đạo sĩ chuyên nghiệp chỉ chọn tổ sư chính thần, mà người bình thường thì chỉ có thể chọn tà thần ác quỷ lẩn quẩn ở dân gian. Loại vu thuật này lan truyền ra dân gian đã tạo thành tổn thương rất lớn cho nhiều người, nhiều người vì nó mà bị bệnh thần kinh, vốn chỉ thỉnh thoảng hại người nhưng một khi dùng phương pháp kết nối này thì con quỷ được mời tới sẽ nhận định bạn, thậm chí kêu gọi đồng bạn tới hút tinh khí của bạn.
Lúc chơi trò bút tiên có lẽ sẽ mời được quỷ hồn thần linh ở gần đó, hỏi xong vài vấn đề thì đưa đi. Thế nhưng có vài đối tượng sẽ lưu lại, trở thành ác linh dây dưa hại người.
Trong nhận thức của đại đa số người, bút tiên giống như kiếp trước kiếp này của mình, có thể biết được tương lai, chỉ cần lúc hỏi tôn kính một chút rồi nhớ đưa đi là sẽ không có vấn đề, thế nhưng bọn họ không hiểu mình rốt cuộc đã chiêu thứ gì tới.
Đầu tiên là làm Tiễn Phi Vũ ngã gãy xương cụt, tiếp đó khống chế xe điện muốn hại chết A Hoàng, thoạt nhìn là bút tiên không trả thù xong sẽ không chịu rời đi a.
Nếu không phải vì lần đầu tiên tiếp xúc với bút tiên nên có chút tò mò, Tống Triết đã không thèm quản mấy kẻ ngu ngốc này.
No zuo no die, why you try.
Cho nên nói, có vài thứ bạn không thấy không có nghĩa là không tồn tại, có vài thứ bạn không tin không có nghĩa là giả.
Vương Hằng Kiệt vừa cúp máy, lão tứ cùng lão đại lập tức phóng tới, Hạ Thiên Dật huých Vương Hằng Kiệt: "Lão tam, ông mới nói gì vậy? A Hoàng nhà ông xảy ra chuyện à?"
Khó trách bọn họ khẩn trương như vậy, nếu như chuyện lão nhị Tiễn Phi Vũ nói gặp quỷ không làm bọn họ để tâm, chỉ cho là lão nhị nhìn lầm thì cuộc điện thoại của Vương Hằng Kiệt thực sự làm bọn họ cảm thấy không đúng.
Lão nhị hỏi bút tiên mình cùng Tiểu Ưu có thể bên nhau lâu dài hay không, bút tiên đáp Không nên hôm qua lão nhị bắt đầu xui xẻo, đầu tiên là ở trong phòng tắm thấy quỷ, sau khi té một cú trời giáng nhập viện, cuối cùng Tiểu Ưu biết sự thật mà lão nhị vẫn luôn lừa dối, có thể xem là đã ứng nghiệm chữ "Không".
Dì Vương cúp điện thoại cầm giỏ định xuống lầu tìm hàng xóm chơi mạt chược, cuộc sống của người già sau khi về hưu chính là nhàm chán như vậy.
Trước khi đi, bà nghĩ tới lời con trai nói nên đi qua gõ cửa nhà Tống Triết.
Tống Triết mở cửa, bên chân là Nhị Hoàng cùng Tam Hoàng đã lớn hơn không ít, dáng vẻ kháu khỉnh mũm mĩm đặc biệt làm người ta muốn sờ một cái ôm một cái.
"Dì Vương, vào nhà ngồi đi ạ! A Hoàng cũng ở bên này." Tống Triết chào hỏi.
"Không, không cần, dì tới xem chút thôi. Vừa nãy dì nhận được điện thoại của A Kiệt, tự dưng nó lo cho A Hoàng nên dì qua xem một chút cho nó đỡ lo."
Ánh mắt Tống Triết lóe sáng, cười nói: "A Kiệt thật sự rất thích A Hoàng mới lo như vậy, dì Vương cứ an tâm, con sẽ chăm sóc tốt A Hoàng."
"A, dì biết, dì biết mà." Khoảng thời gian này tiếp xúc, Tống Triết là người thế nào dì Vương đã nhìn rõ ràng. Nếu không phải bà không có con gái, bằng không bà sớm đã chiêu Tống Triết làm con rể rồi.
"Vậy dì đi công chuyện đây, A Hoàng nhờ con vậy."
Sau khi dì Vương đi rồi, Tống Triết đóng cửa lại, Nhị Hoàng cắn ống quấn cậu, Tam Hoàng cắn đuôi Nhị Hoàng, một người hai chó giống như dây chuyền vậy, Tống Triết thực dở khóc dở cười.
Cậu khom người ôm Nhị Hoàng, Tam Hoàng cảm giác mất mác liền há miệng chạy vòng vòng quanh người Tống Triết.
Trong phòng khách, A Hoàng đang nằm úp sấp trên sàn hóng mát, tính tình A Hoàng rất ôn nhu, phần lớn thời gian đều nằm yên không chạy loạn. Ngược lại hai bé chó con vì buồn chán nên thường xuyên khi dễ A Hoàng, cắn đuôi, ủn bụng, cực kỳ nghịch ngợm.
Tống Triết ngồi trên ghế sô pha tiếp tục ăn ly kem của mình, thấy A Hoàng nhìn mình thì nói: "Cậu chủ nhỏ nhà mày có vẻ đã gặp chút phiền toái, bất quá có bùa hộ mạng của tao thì không có vấn đề gì lớn đâu. Sớm biết vậy ban đầu tao nên dạy bảo cẩn thận một chút, tránh thằng bé tự tìm đường chết như vậy."
Tống Triết múc kem bỏ vào miệng, cảm giác lạnh buốt thoải mái đến ngây người, hôm nay hiếm có dịp cậu ở nhà một mình, Tiêu Thiên bị Tiêu phụ gọi liên hoàn call phải về xử lý công vụ, trước khi đi, Tống Triết đã cho anh một núi moaz moaz cùng thân thể mềm mũm béo ú của Tam Hoàng mới an ủi được tâm linh tổn thương của anh.
Buổi trưa, Tống Triết dẫn theo A Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng ra ngoài tản bộ, thuận tiện cho chúng giải quyết vấn đề sinh lý.
Nhị Hoàng cùng Tam Hoàng đã được ra ngoài rất nhiều lần, cũng bị Tống Triết dạy dỗ nhiều lần nên đã ghi nhớ, mỗi ngày ba lần sáng trưa tối sẽ đi dạo một lần để chúng giải quyết vấn đề sinh lý, không thể tùy tiện đi trong nhà.
A Hoàng giống như bình thường đi theo sau Nhị Hoàng, Tam Hoàng, hai đứa nhỏ này quá hoạt bát, hoàn toàn không giống mẹ mình.
Ngay lúc này một chiếc xe chạy bằng điện đột nhiên lao phăng phăng tới, người nữ trên xe hô to: "Mau tránh ra, mau tránh ra a!"
Chuyện phát sinh quá đột nhiên, Nhị Hoàng cùng Tam Hoàng vẫn còn đang nháo loạn chơi đùa, hoàn toàn không hay biết có chuyện phát sinh, con ngươi A Hoàng co rút, muốn kéo hai đứa đi đã không còn kịp, nó dùng thân thể của mình chắn trước mặt hai đứa con.
Tống Triết nhanh tay lẹ mắt rút bùa định thân xua tan linh lực dính trên chiếc xe điện mất khống chế.
Chiếc xe kia bất ngờ dừng lại trước mặt A Hoàng không tới năm cm, tốc độ xe quá nhanh nên lúc ngừng lại cô gái không kịp đề phòng trực tiếp té ngã.
A Hoàng nhìn chiếc xe gần ngay trước mắt, mồ hôi lạnh cũng túa ra, nó hoảng sợ liếm liếm hai đứa con, ánh mắt ướt nhẹp.
Nhị Hoàng cùng Tam Hoàng không biết xảy ra chuyện gì, chẳng qua bản năng làm chúng sợ hãi rúc vào lòng mẹ mình.
Tống Triết lau mồ hôi trán, nhanh chóng bước tới đỡ cô gái.
Cô gái xoa mông, đau tới nhe răng trợn mắt, Tống Triết quan tâm hỏi: "Cô có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"
Cô gái phủi phủi bụi đất, cảm thấy may mắn vì hôm nay mình mặc quần dài, bằng không ngã như vậy thể nào cũng trầy trụa, thế nhưng trọng điểm là thắng xe không ăn, suýt chút nữa đã tông vào chó nhà người ta rồi, cô gái cảm thấy áy náy không thôi: "Không sao không sao, chỉ trầy chút da tay thôi. Thực xin lỗi, tôi không biết vì sao thắng xe lại không ăn nữa."
Tống Triết cười nhạt, thừa dịp cô gái không chú ý tiêu hủy lá bùa định thân, sau đó mới cẩn thận kiểm tra chiếc xe, tựa hồ không có vấn đề gì.
Cô gái thấy thái độ của Tống Triết tốt như vậy, cũng không bảo cô bồi thường, cô thầm thở phào một hơi, cảm thấy mình đã gặp được một soái ca vừa đẹp lại vừa tốt bụng.
"Tôi mới mua xe này có vài ngày thôi mà đã xảy ra vấn đề, nhất định phải tới cửa hàng bảo ông chủ bồi thường. May mà không đụng trúng chó của anh, bằng không thì lớn chuyện rồi." Cô gái nhìn một chút, phía sau chó mẹ còn có hai bé chó con, nếu xe cô đụng trúng thì không phải ba mẹ con đã gặp chuyện rồi sao...
Tống Triết nói: "Ừm, cô mang xe đi sửa xem rốt cuộc bị gì."
Cô gái xin lỗi một hồi rồi mới đẩy xe tới tiệm sửa, kết quả người sửa xe kiểm tra thật lâu vẫn không phát hiện vấn đề gì cả, hết thảy đều bình thương.
Lúc này, cô gái sửng sốt, tình huống gì đây?
Tống Triết ngồi xổm xuống xoa đầu A Hoàng, ôn nhu nói: "Đừng sợ đừng sợ, có tao ở đây!"
Chiếc xe vừa nãy không có vấn đề, chỉ là phần thắng xe có chút âm khí.
Tống Triết có chút suy nghĩ, nhớ tới lời dì Vương nói lúc sáng, sau đó quyết định gọi điện cho Vương Hằng Kiệt, trước đó bọn họ có trao đổi số điện thoại.
Vương Hằng Kiệt ở ký túc xá, lúc nhận được điện thoại của Tống Triết thì khá kinh ngạc: "Tống Triết, anh tìm em à?"
Tống Triết lịch sự nói chuyện vài câu, sau đó mới vào chuyện chính, hỏi Vương Hằng Kiệt có phải đã làm chuyện gì không tốt ở trường hay không?
Vương Hằng Kiệt theo bản năng muốn nói không có, trước nay cậu vẫn luôn tuân thủ nội quy trường, cố gắng học tập thật giỏi, làm gì có chuyện làm chuyện xấu chứ. Thế nhưng nghĩ tới chuyện mời bút tiên đêm đó, cậu liền nghẹn, ấp úng nói: "Hình... hình như có."
Tống Triết lập tức hỏi: "Chuyện gì?"
Vương Hằng Kiệt cúi gằm mặt: "Ngày đó sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, tụi em có chơi trò mời bút tiên. Mới đầu em không muốn chơi nhưng nhóm bạn cùng phòng cứ lôi kéo, em cự tuyệt không được." Vương Hằng Kiệt giống như đưa đám kể lại chuyện đã xảy ra, còn nói luôn chuyện Tiễn Phi Vũ: "Lão nhị nói mình thấy quỷ, em cũng không biết thật hay giả. Tóm lại vẫn có chút không rõ lắm."
"Đúng rồi Tống Triết, sao anh lại gọi cho em? Còn biết em đã làm chuyện ngu ngốc."
Tống Triết: "Hôm nay dì Vương qua nhà nói cậu lo cho A Hoàng nên gọi điện về hỏi thăm, kết quả tới trưa thì A Hoàng suýt chút nữa đã bị xe đụng..."
"Cái gì? A Hoàng bị xe đụng?" Vương Hằng Kiệt kinh hãi la lớn, dọa lão đại cùng lão tứ ở trong phòng giật bắn.
Tống Triết đưa di động ra xa tai mình, xác định âm thanh Vương Hằng Kiệt không còn chói tai như vậy mới nói: "Chỉ là suýt bị thôi, nó không sao, bây giờ đang theo anh về nhà. Trước đó anh đã bảo cậu đừng tự tìm chỗ chết rồi, sao cậu không chịu nghe?"
Nghiêm túc học không tốt sao? Vọc di động cũng được, không thì yêu yêu đương đương gì đó cũng được. Vì sao nhất định phải đi tìm chỗ chết chứ?
Vương Hằng Kiệt áy náy tới sắp khóc tới nơi: "Thật xin lỗi, là lỗi của em, nếu không phải em chơi bút tiên thì A Hoàng đã không xảy ra chuyện rồi."
Tống Triết trầm ngâm một hồi lâu mới nói: "Được rồi, A Hoàng không sao, cậu cũng đừng tự trách. Có anh ở đây, bút tiên không tổn thương A Hoàng được. Cậu nhớ phải luôn mang theo lá bùa hộ mạng anh đưa đấy, biết không?"
Vương Hằng Kiệt hít hít mũi, vội vàng gật gù không ngừng: "Dạ, dạ, em nhất định sẽ để trong túi quần, không bỏ ra."
"Vậy thì tốt!"
Vương Hằng Kiệt có chút do dự, liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của hai người trong phòng khi nghe thấy lời mình, nhỏ giọng nói: "Tống Triết, nhóm bạn cùng phòng ký túc xá của em phải làm sao đây? Có phải cũng sẽ gặp xui xẻo như lão nhị không?"
"Xui xẻo là chắc rồi, ai bảo các cậu mời bút tiên tới rồi còn không chịu tôn trọng đối phương, quan trọng nhất là đã mời tới mà không chịu đưa đi. Bây giờ bút tiên muốn dạy cho các cậu một bài học."
Vương Hằng Kiệt lo lắng: "Vậy tụi em phải làm sao bây giờ?"
"Chờ đi, ngày mai anh qua đó một chuyến."
"Dạ dạ dạ, Tống Triết, cám ơn anh, thật sự cám ơn anh!"
Sau khi cúp điện thoại, Tống Triết ôm Nhị Hoàng vào lòng, hít chó, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với mấy thứ bút tiên này, cậu cũng có chút tò mò.
Tống Triết tìm bách khoa toàn thư tìm hiểu thử, quả thực có ghi chép về bút tiên. Trò mời bút tiên này là một trò biến dạng hoặc đơn giản hóa trò vu thuật "lên đồng viết chữ" của các vị thầy mo thời xa xưa của Hoa quốc.
Theo một vị thấy pháp của một đạo giáo giải thích thì quỷ được chọn thường là tà linh đi theo bên cạnh người để hút tinh khí, thầy mo lên đồng kỳ thực là mở khiếu môn trong thân thể để quỷ tiến vào điều khiển tay viết chữ, thời xa xưa dùng cách này để bói toán. Thế nhưng đạo sĩ chuyên nghiệp chỉ chọn tổ sư chính thần, mà người bình thường thì chỉ có thể chọn tà thần ác quỷ lẩn quẩn ở dân gian. Loại vu thuật này lan truyền ra dân gian đã tạo thành tổn thương rất lớn cho nhiều người, nhiều người vì nó mà bị bệnh thần kinh, vốn chỉ thỉnh thoảng hại người nhưng một khi dùng phương pháp kết nối này thì con quỷ được mời tới sẽ nhận định bạn, thậm chí kêu gọi đồng bạn tới hút tinh khí của bạn.
Lúc chơi trò bút tiên có lẽ sẽ mời được quỷ hồn thần linh ở gần đó, hỏi xong vài vấn đề thì đưa đi. Thế nhưng có vài đối tượng sẽ lưu lại, trở thành ác linh dây dưa hại người.
Trong nhận thức của đại đa số người, bút tiên giống như kiếp trước kiếp này của mình, có thể biết được tương lai, chỉ cần lúc hỏi tôn kính một chút rồi nhớ đưa đi là sẽ không có vấn đề, thế nhưng bọn họ không hiểu mình rốt cuộc đã chiêu thứ gì tới.
Đầu tiên là làm Tiễn Phi Vũ ngã gãy xương cụt, tiếp đó khống chế xe điện muốn hại chết A Hoàng, thoạt nhìn là bút tiên không trả thù xong sẽ không chịu rời đi a.
Nếu không phải vì lần đầu tiên tiếp xúc với bút tiên nên có chút tò mò, Tống Triết đã không thèm quản mấy kẻ ngu ngốc này.
No zuo no die, why you try.
Cho nên nói, có vài thứ bạn không thấy không có nghĩa là không tồn tại, có vài thứ bạn không tin không có nghĩa là giả.
Vương Hằng Kiệt vừa cúp máy, lão tứ cùng lão đại lập tức phóng tới, Hạ Thiên Dật huých Vương Hằng Kiệt: "Lão tam, ông mới nói gì vậy? A Hoàng nhà ông xảy ra chuyện à?"
Khó trách bọn họ khẩn trương như vậy, nếu như chuyện lão nhị Tiễn Phi Vũ nói gặp quỷ không làm bọn họ để tâm, chỉ cho là lão nhị nhìn lầm thì cuộc điện thoại của Vương Hằng Kiệt thực sự làm bọn họ cảm thấy không đúng.
Lão nhị hỏi bút tiên mình cùng Tiểu Ưu có thể bên nhau lâu dài hay không, bút tiên đáp Không nên hôm qua lão nhị bắt đầu xui xẻo, đầu tiên là ở trong phòng tắm thấy quỷ, sau khi té một cú trời giáng nhập viện, cuối cùng Tiểu Ưu biết sự thật mà lão nhị vẫn luôn lừa dối, có thể xem là đã ứng nghiệm chữ "Không".
Bình luận facebook