• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiên Tuyệt (5 Viewers)

  • Chương 12

Nếu để người khác nhìn thấy Vũ La chỉ mới đạt tới cảnh giới Khí Cảm. Lại sử dụng ngọc túy phách tu luyện, nhất định sẽ giậm chân mắng rằng hắn phí của trời. Nhưng kinh nghiệm tu luyện của tiền kiếp Vũ La vô cùng phong phú. Có rất nhiều chuyện vượt xa hiểu biết của người thường.



Nhìn qua. Tu sĩ cảnh giới Khí Cảm sử dụng ngọc túy phách tu luyện quả là lãng phí. Bởi vì lượng linh nguyên có thể hấp thu là cố định, ngọc túy thông thường hoàn toàn có thể thỏa mãn yêu cầu. Thế nhưng bên trong ngọc túy phách, linh khí cô đọng tinh thuần hơn nhiều, ở vào giai đoạn nền tảng như hiện tại, hấp thu linh khí vào trong cơ thể càng tinh thuần, đối với sự phát triển trong tương lai càng có lợi.



Chuyện này người bình thường không biết, đó là vì ích lợi này chỉ có thể thể hiện ra khi nào tu sĩ đạt tới cảnh giới Đại Năng. Mà bậc Đại Năng không khi nào khinh suất chỉ điém người khác. Bởi vì một khi mở miệng chỉ điểm, giữa hai bên chẳng khác nào có một mối quan hệ thầy trò không chính thức, tương lai sẽ phải phụ trách an toàn của đối phương... Rất nhiều yếu tố liên quan. Sau lưng mỗi Đại Năng có quan hệ tu chân vô cùng phức tạp, không dám khinh suất thu đồ đệ.



Dù có chỉ điểm, chuyện này cũng là cơ mật cao cấp, không ai dám khinh suất tiết lộ.



Vũ La dựa theo pháp môn Đạo Tạng, đưa thần thức của mình vào trong hai tay. Một luồng ánh sáng nhu hòa ấm áp dẫn động khiến cho miếng ngọc túy phách kia toát ra linh nguyên nhè nhẹ, xuyên qua huyệt đạo trong lòng bàn tay, chậm rãi thấm vào thân thể Vũ La.



Cỗ linh khí tinh thuần đầu tiên chui vào thân thể, kinh mạch toàn thân Vũ La dường như cất tiếng rên lên thoải mái. Sau khi tuần hoàn một đại chu thiên. Vũ La rõ ràng cảm nhận được cảnh giới của mình có thăng tiến.



Hắn ngồi như vậy không biết bao lâu. Lúc giật mình tỉnh lại, tà dương đã ngậm non Đoài, cả thế giới trở nên tối mịt. Xa xa tiếng gió núi truyền đến. Nghe như tiếng quý khóc ma kêu.



Vũ La đói cào ruột, vội vàng thu thập ngọc túy phách, chuẩn bị chạy về nhà ăn.



Bên trong ngọc túy phách ẩn chứa một lượng linh khí khổng lồ, cảnh giới của Vũ La cũng còn quá thấp, hấp thu một thời gian dài như vậy, ngọc túy phách cơ hồ không có biến hóa gì. Dù là như vậy, cũng đã giúp hắn thăng tiến cảnh giới từ Khí Cảm trung cấp lên tới Khí Cảm đỉnh phong, chỉ còn cách cảnh giới Khai Khiếu có một bước.



Vũ La vừa định rời khỏi nhà đá. Chợt nhìn thấy trên đại môn đen sì của Nhược Lô Ngục, pho tượng Bệ Ngạn bên tay trái đang nháy mắt với mình.



Dung mạo Bệ Ngạn vô cùng dữ tợn. Lại thêm Nhược Lô Ngục sát khí tận trời, giữa ban đêm tăm tối như vậy, dù Vũ La không sợ hãi gì. Nhưng cũng phải rùng mình một cái.



Theo bản năng, hắn co người lại, ngay sau đó lập tức cảm ứng được dị tượng trên đại môn.



truy cập http://truyencuatui.net để đọc truyện

Mỗi người phải có ngọc bài chửng mình thân phận mới có thể ra vào Nhược Lô Ngục, dù là Giám Ngục Diệp Niệm Am cũng không ngoại lệ. Ngọc bài thân phận của mỗi người liên quan tới bản thân người đó, cho dù người khác lấy ngọc bài của mình cũng không sử dụng được.



Vũ La cảm giác được có người muốn ra ngoài, hắn càng cảm thấy kỳ lạ hơn nữa. Chẳng lẽ mình không hoa mắt. Mà là tượng Bệ Ngạn kia muốn cảnh báo mình sao?



Nếu có người muốn lén lút ra khỏi Nhược Lô Ngục vào lúc này, rõ ràng là có vẻ khác thường. Với tu vi của Vũ La hiện tại, bất cứ người nào trong Nhược Lô Ngục cũng có thể giết người diệt khẩu. Mắt thấy trên đại môn dần dần hình thành một cơn trốt xoáy linh lực, người bên trong sắp sửa tiến ra. Tình thế cấp bách vô cùng. Vũ La vội vàng cắn đứt đầu ngón tay mình, lấy tráp gỗ trong lòng ra nhỏ máu lên đó.



Lúc trước Vũ La lấy theo tráp gỗ này cũng là để ngừa vạn nhất, nếu Lý Kình Vũ lần theo khí tức của sợi xích tìm tới, hắn sẽ cho sợi xích vào trong tráp gỗ. Dường như tráp gỗ này có thể ngăn cách tất cả khí tức, đây là phát hiện của hắn sau khi nghiên cứu.



Nhưng rốt cục tráp gỗ này có phải là pháp bảo hay không, ngay cả bản thân Vũ La cũng không biết rõ.



Lúc này hắn cũng không thể lo nghĩ nhiều, chỉ hy vọng tráp gỗ này quả thật là một món pháp bảo, sau khi nhỏ máu vào có thể che giấu được khí tức của mình.



Còn chuyện có kịp hay không. Vũ La cũng không lo được, chỉ là bám víu chút hy vọng mà thôi.



Không ngờ giọt máu Vũ La vừa nhỏ lên tráp gỗ, thình lình một cỗ lực lượng hút Vũ La vào, sau đó nắp tráp tự động đóng lại, nằm im trên mặt bàn.



Vũ La có chút giật mình, bởi vì hiện tại hắn đang ở trong một cung điện hoa lệ huy hoàng, hoàn toàn không giống như tráp gỗ nhìn qua không có gì là nổi bật.



Gạch bằng bạch ngọc, cột bằng vàng ròng.



Trên nóc cung điện cao cao, có tám con thần long đủ các màu sắc khác nhau chụm đuôi vào cùng một chỗ. Mỗi con quay mặt về một hướng, hình thành hệ thống rường cột kỳ lạ. Chống đỡ toàn bộ cung điện.



Miệng tám thần long này hé mở, phun khói mịt mờ ra cả bên ngoài cung điện, khiến cho Vũ La không thấy rõ bên ngoài có những gì.



Cũng may trong cung điện có một cửa sổ, giúp Vũ La có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.



Một cơn trốt xoáy nổi lên trên đại môn Nhược Lô Ngục, ngay sau đó, có một người xuất hiện bên ngoài.



Toàn thân người này chìm trong chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, còn đội mũ trùm kín đầu mặt cũng màu đen. Không chỉ có vậy, không biết y sử dụng pháp thuật gì. Đã che giấu tất cả khí tức toàn thân, không thể phân biệt được rốt cục y là ai.



Người áo đen này đứng chờ ngoài cửa Nhược Lô Ngục không đến thời gian uống cạn chén trả. Mặt đất thình lình khẽ động, nổi lên một cái gò nhỏ, ngay sau đó một bóng người mở mở gần như hư ảo từ dưới đất chui lên.



Bóng người hư ảo nọ dần dần ngưng tụ thành thực chất, thì ra là một tráng hán che mật bằng một miếng lụa đen.



- Đại nhân...



Người áo đen thản nhiên gật gật đầu. Không nói nửa lời, chỉ giơ tay ra.



Tên võ sĩ tráng hán từ dưới đất chui lên hai tay dâng lên một chiếc hộp gỗ màu đen. Người áo đen thu lấy, mở ra nhìn một lúc, gật gật đầu tỏ vè hài lòng, sau đó xoay người định đi



- Đại nhân, vì thứ này, chúng ta đã tổn thất ba mươi chín huynh đệ. Nếu cấp trên có hỏi, thuộc hạ phải đáp thế nào?



Người áo đen chỉ chỉ tay vào ngực. Ra ý mình đã biết chuyện này, sau đó xua xua tay. Tên võ sĩ kia không dám nhiều lời, thân thể dần dần trở nên mở ảo như trước, dần dần chìm vào trong mặt đất rồi biến mất.



Người áo đen san phẳng gò đất nhỏ khi nãy, sau đó nhìn quanh bốn phía.



Ánh mất y nhìn tới đâu, cây cỏ trên mật đất ngã rạp xuống, đại thụ bị đè nghiêng ngã, đá vụn khẽ run lên. Sau khi ánh mắt y lướt qua, hết thảy lại khỏi phục bình thường.



Chính là người áo đen dùng thần niệm đảo qua.



Tráp gỗ quả nhiên bất phàm, thần niệm của người áo đen lại không phát hiện ra bất cứ chuyện gì khác thường.



Nhưng vào lúc này, Vũ La đang ở bên trong tráp gỗ cũng đang giật mình không ít. Trong khoảnh khắc tên võ sĩ kia hai tay dâng lên chiếc hộp gỗ đen. Trong óc Vũ La thình lình nhận được một đạo thần niệm hỏi:



- Phát hiện Mệnh Phù có thể sắc phong, có sắc phong hay không?



Nguyên hồn Vũ La trải qua chuyển thế trùng sinh, hết sức hùng mạnh. Nếu như lúc này có người phát động công kích nguyên hồn Vũ La. Cho dù đối phương là Đại Năng trên cao chót vót. Vũ La chỉ là một tu sĩ cảnh giới Khí Cảm. Đối phương cũng chưa chắc chiếm được ưu thế.



Nhưng đạo thần niệm kia lại tiến vào đầu Vũ La không gặp phải trở ngại gì. Hoàn toàn mặc kệ nguyên hồn hùng mạnh của hắn.



Sau khi Vũ La giật mình kinh hãi, lập tức đoán ra đối phương cũng không có ác ý với mình. Ngay sau đó, hắn lại cảm thấy vô cùng kích động, không biết là thứ gì. Nhưng có thể chủ động phát ra thần niệm như vậy, tối thiéu cũng phải là pháp bảo cực phẩm. Hoặc Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm.



Người áo đen bên ngoài đã dò xét xung quanh, cũng không phát hiện ra chuyện gì khác thường, bèn xoay người đi về phía đại môn Nhược Lô Ngục.



Vũ La vẫn chưa tìm được nơi phát ra thần niệm kia. Mắt thấy người áo đen đã lấy ngọc bài ra, chuẩn bị tiến vào Nhược Lô Ngục, chợt một đạo thần niệm lại truyền đến:



- Mệnh Phù mục tiêu sắp sửa thoát khỏi phạm vi khống chế, có sắc phong lập tức hay không?



Vũ La chợt động linh cơ, Mệnh Phù ư...



Hắn lập tức đáp lại trong đầu:



- Có.



Trên người Vũ La lập tức truyền ra một cỗ dao động kỳ dị. Khi cỗ dao động này phát ra trên người, Vũ La có thể cảm giác rằng nếu nó rời khỏi thân thể, mình cũng không thể phát giác được.



Lại có một đạo thần niệm truyền đến:



- Sắc phong thần cách đã thành lập.



Trong lòng Vũ La lúc này cảm thấy khẩn trương, lúc này hắn đã mơ hồ đoán được chuyện gì. Nhất thời cảm thấy hồi hộp vô cùng.



Lúc thần niệm kia báo sắc phong thần cách thành lập, người áo đen đã cầm ngọc bài trong tay giơ lên trước đại môn Nhược Lô Ngục. Ngay sau đó một cơn trốt xoáy linh lực xuất hiện, hút người áo đen vào trong.



Thời gian chờ đợi này, dù là Vũ La đã trải qua hai kiếp, đạo tâm đã trải qua trui luyện muôn vàn cũng cảm thấy thắc thỏm không yên. Hắn cảm thấy thời gian kéo dài quá lâu.



Thất bại rồi sao, chẳng lẽ vì y đã vào trong Nhược Lô Ngục...



Trong lúc hắn còn đang thất vọng, một đạo thần niệm lại truyền đến:



- Sắc phong thành công. Đạt được Thần Tướng cửu phẩm Thiên phủ chi Quốc.



Vũ La nhanh chóng lấy tấm Thiên Mệnh Thần Phù không phẩm của mình ra. Là một tấm giấy vàng không có điểm nào nổi bật. Trên đầu phù có ba chữ: Phong Thần Bảng.



Lúc này, năm trăm mười hai ô vuông nằm dưới cùng đã có thêm một thứ.



Hai tay Vũ La hợp thành hình chữ thập, ép lá Thiên Mệnh Thần Phù Phong Thần Bảng vào giữa hai lòng bàn tay, trong lòng thầm niệm vài tiếng. Quả nhiên một đạo hào quang phóng đi ra. Một đạo phù chú xuất hiện lơ lửng trước mặt Vũ La. Được một cỗ lực lượng thần bí khống chế, chậm rãi xoay tròn.



Vũ La chỉ nhìn qua đã xác định được, đây là một tấm Thiên Mệnh Thần Phù được làm bằng Thiên Sinh Thần Mộc. Lúc này hắn thật sự không nén được nỗi kích động trong lòng, mừng như điên dại, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng:



- Ha ha ha! Tặc lão thiên, có lẽ ông thật sự không ngờ, lão tử đây lại lấy được một món nghịch thiên thần bảo như vậy. Ông muốn diệt ta. Ta sẽ không cho ông được như nguyện, ha ha ha!



Mỗi một tu sĩ. Bất luận cảnh giới cao thấp, nhiều nhất cũng chỉ có thể có được một lá Thiên Mệnh Thần Phù. Đây là định luật của Tu Chân Giới, chưa từng có ai có thể phá vỡ.



Đương nhiên, kẻ có được Thiên Mệnh Thần Phù chắc chắn là kẻ may mắn trên Tu Chân Giới, trong một ngàn người tu chân, cũng khó có một người có được Thiên Mệnh Thần Phù.



Thiên Mệnh Thần Phù hùng mạnh tới mức nào? Chỉ nhìn tiền kiếp của Vũ La. Vốn là một tu sĩ nho nhỏ không có tiếng tăm gì, sau khi lấy được Hạn Bạt Huyết Phần lập tức nhảy vọt thành Nam Hoang Đế Quân, là có thể tường tượng được.



Lấy Thiên Mệnh Thần Phù làm trung tâm, dùng các linh phù khác tạo thành phù trận, uy lực hơn xa trận pháp bình thường.



Nhưng chưa từng có ai có thể lấy tất cả Thiên Mệnh Thần Phù tạo thành một bộ phù trận, mà hiện tại Vũ La đã có được một cơ hội như vậy.



- Quả nhiên, quả nhiên...



Vũ La kích động cầm Phong Thần Bảng trong tay, khẽ run lên:



- Phù Bảo lục phẩm làm xích sắt cột, tráp gỗ có thể che giấu tất cả khí tức, hai món trọng bảo này che giấu Phong Thần Bảng, nhất định Phong Thần Bảng hết sức phi phàm, quả là như vậy...



Vốn hắn vẫn còn hơi lo lắng, Thiên Mệnh Thần Phù Phong Thần Bảng này không phẩm, cho nên không chịu luyện nó thành Bản Mệnh Thần Phù của mình, lúc này không còn gì do dự nữa. Vũ La lập tức ngồi xuống giữa cung điện này, lại cắn ngón tay của mình lấy máu, dựa theo phương pháp lấy huyết tế luyện, tế luyện Phong Thần Bảng này thành Bản Mệnh Thần Phù của mình.



Lần này cũng thành công hết sức dễ dàng, Phong Thần Bảng hết sức thần bí. Tựa như nó chỉ cần xác định một chút thân phận của Vũ La là đủ, cũng không cần Vũ La dùng tinh huyết cung cấp nuôi dưỡng như sợi xích.



Một đạo hoàng quang chợt lóe, Phong Thần Bảng biến mất tại chỗ. Cùng lúc đó, trong Mi Tâm Vũ La vốn là một màng hư vô tối đen. Thình lình toát ra ánh vàng rực sáng, Phong Thần Bảng đứng đó ung dung.



Vũ La còn đang cảnh giới Bào Sơn. Chưa mở Cửu Cung, cho nên huyệt Mi Tâm của hắn hết sức nhỏ hẹp.



Vốn đây là nơi mà Hạn Bạt Huyết Phần đã chết đi cư trú, Phong Thần Bảng vừa tiến vào, lập tức Hạn Bạt Huyết Phần bị ép sang một bên.



Phải biết rằng Hạn Bạt Huyết Phần chính là thiên hạ đệ nhất, cho dù đã chết, vẫn đối mặt Khẩu Tru Thiên Hạ của lão ma đầu mà không không ngã. Cũng vì như vậy, Vũ La mới không sợ thần thông Thiệt Xán Liên Hoa của lão ma đầu.



Nhưng lúc này Phong Thần Bảng vừa tới gần, Hạn Bạt Huyết Phần không nói nhiều lời lập tức thoái nhượng, đủ thấy lá Thiên Mệnh Thần Phù nhìn qua hết sức bình thường này, thật ra hết sức bất phàm.



Vũ La còn đang cảm thán vì sự hùng mạnh của Phong Thần Bảng, chợt có một đạo thần niệm truyền đến:



- Phát hiện Mệnh Phù có thể sắc phong, có sắc phong hay không?



Vũ La nghe vậy vô cùng sửng sốt. Lại phát hiện nữa sao?



Chợt hắn hiểu ra. Chẳng lẽ là Hạn Bạt Huyết Phần?



Hắn nửa tin nửa ngờ hạ lệnh sắc phong, quả nhiên sau khi một đạo thần cách thả ra. Chỉ sau một lúc, Hạn Bạt Huyết Phần bị ép vào trong góc đã biến mất.



- Sắc phong thành công. Đạt được Thần Tướng nhị phẩm Hạn Bạt Huyết Phần.



Vũ La ngẩn người, trong lúc nhất thời vô cùng cảm khái, vốn hắn vẫn chưa hết hy vọng, vẫn cảm thấy Hạn Bạt Huyết Phần của mình sẽ không chết một cách minh bạch như vậy. Hiện tại xem ra Hạn Bạt Huyết Phần quả nhiên không chết, bằng không Phong Thần Bảng cũng tuyệt đối không sắc phong cho nó như vậy.



Ngay sau đó, Vũ La lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Hạn Bạt Huyết Phần đường đường là thiên hạ đệ nhất, thế nhưng chỉ là Thần Tướng nhị phẩm, vì sao không phải là nhất phẩm?



Hắn lại triệu hồi Phong Thần Bảng ra xem. Quả nhiên Hạn Bạt Huyết Phần của mình đã co rút lại rất nhiều lần. Khảm vào một trong bốn ô vuông thuộc hàng Thần Tướng nhị phẩm nằm ở mặt sau.



Vũ La cũng bất chấp đói khát, cẩn thận quan sát Phong Thần Bảng, đồng thời cũng quan sát Thiên Mệnh Thần Phù Thiên phủ chỉ Quốc mới vừa lấy được.



Tuy rằng Thiên Mệnh Thần Phù này chỉ là cửu phẩm, nhưng nếu quăng nó ra ngoài, ngay cả Cửu Đại Thiên Môn cũng phải trở mặt với nhau, chém giết nhau mà tranh đoạt.



Hơn nữa Thiên phủ chỉ Quốc này là Thiên Mệnh Thần Phù thuộc loại động thiên rất là hiếm gặp. Sau khi mở ra. Bên trong là một thế giới nhỏ, theo tu vi chủ nhân không ngừng gia tăng. Động thiên này rốt cục có thể hóa thành một thế giới Tiểu Thiên, hết thảy những gì ngoài thế giới thật có, trong này cũng có.



Pháp bảo trữ vật của tu sĩ thông thường, lớn nhất cũng chỉ có thể chứa một ngọn núi, pháp bảo có thể hóa thành thế giới động thiên như vậy, trên Tu Chân Giới bất quá chỉ có vài món. Đều nằm vào hàng nhất phẩm. Mà Thiên Mệnh Thần Phù này bất quá chỉ là cửu phẩm, đã có được công hiệu ngang bằng pháp bảo nhất phẩm, có thể thấy được Thiên Mệnh Thần Phù hùng mạnh tới mức nào.



Thiên phủ chỉ Quốc mà Vũ La có được lại khác với người khác.



Nếu Thiên Mệnh Thần Phù này lọt vào tay Mộc Dịch Binh Lang, tối đa cũng chỉ là không gian trữ vật thông thường. Nhưng Vũ La có rất nhiều biện pháp có thể sử dụng Thiên Mệnh Thần Phù loại động thiên này chiến đấu.



Nói tỷ dụ. Mở động thiên ra nuốt đối thủ vào một nửa. Thình lình khép lại, có thể mượn lực lượng không gian không thể nào chống lại, cắt đứt đối phương làm hai.



Nói tỹ dụ. Nếu không đón được công kích của đối phương, vậy mở động thiên ra nuốt chửng vào. Bên trong động thiên rộng lớn vô cùng, mặc kệ công kích lợi hại tới mức nào, cuối cùng cũng bị thế giới động thiên tiêu hao hết sạch không còn.



Lại tỷ dụ. Có thể rút lấy linh khí của một con sông hay một ngọn núi bên trong động thiên, bắn ra ngoài công kích cường địch. Đây là chuyện mà bên ngoài không thể nào làm được, vì chủ nhân là chúa tể tối cao của động thiên, có thể chỉ định trật tự thế giới, cho nên có thể dễ dàng làm được điểm này.



Cho nên sau khi Vũ La có được Thiên Mệnh Thần Phù động thiên này, vô cùng vui sướng.



Đến khi Vũ La nghiên cứu rõ ràng Phong Thần Bảng, trời đã sắp sáng. Lúc này Vũ La mới cảm thấy bụng đói như cào, bèn quát to một tiếng:



- Không xong, lúc này còn không trở về, ngay cả điểm tâm cũng không có!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom