• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiên Tuyệt (2 Viewers)

  • Chương 14

Tuy rằng ngoài miệng Mộc Dịch Trạc hung hăng như vậy, nhưng trong lòng đau đớn vô cùng. Lá Thiên Mệnh Thần Phù này là y vận dụng lực lượng bí mật do mình huấn luyện, trả một cái giá đắt bằng tính mạng ba mươi chín tên chiến sĩ mới cướp được.



Vấn đề là lực lượng bí mật này cũng không phải thuộc về y, mà do cấp trên của y cung cấp tài nguyên, công pháp, nhân lực, y chỉ đứng ra bồi dưỡng.



Tổn thất ba mươi chín người như vậy, một khi bị cấp trên phát hiện, coi như tai họa giáng xuống đầu Mộc Dịch Trạc.



Nếu là vì tiền đồ của con mình. Mộc Dịch Trạc cũng cam tâm tình nguyện mạo hiểm một phen, nhưng hiện tại làm cho người khác hường... Mộc Dịch Trạc hận không thể bắt được kẻ kia. Bằm thây làm muôn mảnh.



Nhưng rốt cục y vẫn là bậc kiêu hùng, vào lúc này lại càng bình tĩnh. Y hồi tường lại chuyện này từ đầu chí cuối một lần. Vẫn không tìm ra sơ hở chỗ nào.



Lập tức Mộc Dịch Trạc trở nên cảnh giác, trong Nhược Lô Ngục này, người có thể làm được chuyện này ngay trước mắt mình, chẳng lẽ là...



Mộc Dịch Trạc khẽ khoát tay:



- Binh Lang, con về trước đi, không được để lộ chuyện này với bất cứ kẻ nào.



- Dạ. Phụ thân.



Vũ La vô duyên cớ chiếm được một món hời rất lớn. Trong lòng không hề cảm thấy áy náy chút nào. Sáng hôm ấy, hắn tu luyện trong phòng mình, nhờ sự trợ giúp của miếng ngọc túy phách, đã đạt tới cảnh giới Khí Cảm đỉnh phong, cũng chỉ còn cách một tầng cửa số bằng giấy móng là có thể tiến vào cảnh giới Khai Khiếu.



Đến giữa trưa, bụng Vũ La lại sôi lên. Việc ăn cơm này không thể trì hoãn được. Hắn bèn đi nhanh tới nhà ăn. Vớ lấy một thùng cơm. Một mình độc chiếm một bàn. Bắt đầu ăn lấy ăn để.



Qua một lúc sau. Có thêm vài tên ngục tốt tiến vào. Lúc này nhà ăn đã kín người hết chỗ, bọn chúng bèn nhìn sang Vũ La. Khẽ cau mày, cùng nhau đi tới.



Vũ La cũng cảm giác được có người đang đi tới, bất quá chuyện này không có liên quan gì tới hắn. Bàn lớn như vậy, ngồi bảy tám người không thành vấn đề. Vũ La chỉ chiếm một chỗ, chỉ có ba tên ngục tốt đi tới, vẫn có thể ngồi thoải mái.



Không ngờ Vũ La đang ăn ngon lãnh, thình lình có một cước thò ra. Đá bay thùng cơm Vũ La ầm một tiếng.



- Ha ha ha!



Mọi người xung quanh cười vang một trận, chờ xem kịch vui.



Ba tên ngục tốt đứng trước mặt Vũ La. Một tên chỉ thẳng ra cửa quát:



- Cút!



Vũ La khẽ cau mày, một tên khác đã không kiên nhẫn, sải bước tiến tới, vung tay thộp cổ hắn. Hùng hùng hổ hổ thóa mạ:



- Con bà ngươi, bọn lão tử bảo ngươi cút. Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình từ dưới Ly Nhân Uyên lên có thể tu luyện được, đã trở thành nhân vật hàng đầu trong Nhược Lô Ngục rồi sao? Ngươi vẫn là một con chó như trước, hãy nhớ kỹ cho ta. Từ hôm nay trở đi, không cho phép ngươi dùng bàn ăn cơm!



Y còn chưa nói hết. Đột nhiên có tiếng rống to như điên như cuồng vang lên. Khắp cả Nhược Lô Ngục đều có thể nghe được.



Mọi người trong nhà ăn vô cùng sửng sốt. Đang phỏng đoán xem chuyện gì xảy ra.



Một tên ngục tốt dáng vẻ hốt hoảng chạy xộc vào:



- Mau. Mau đi hỗ trợ, Hình lão Lục đã phát điên, bảy tám người cũng không khống chế được y...



Mọi người chấn động, tại sao có thể như vậy, có nghĩa là lão ma đầu chưa chết...



Lần này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Vũ La đã thay đổi. Ba tên ngục tốt đứng trước mặt hắn lộ vẻ sầu thảm vô cùng, chúng hiểu rất rõ ràng số phận thế nào đang chờ đợi mình.



Vũ La lạnh lùng nhìn chúng, chỉ nói một câu:



- Tốt nhất ba người các ngươi hãy cầu nguyện sao cho mình đừng bốc thăm trúng phải phiên xuống Ly Nhân Uyên, bởi vì ta quyết không giúp các ngươi, cho nên các ngươi chết chắc rồi!



Ba tên ngục tốt sắc mặt trắng bệch, đứng trơ ra tại chỗ, xấu hổ vô cùng.



Đột nhiên có người vỗ bàn đứng lên. Tức giận thóa mạ:



- Các ngươi là đồ khốn kiếp, dám ức hiếp Vũ nhi của chúng ta. Nếu không mau cút cho ta. Lão tử sẽ đánh cho các ngươi nhừ tử!



Những kẻ có thể bò lên chức ngục tốt. Bất kể tu vi thế nào cũng là hạng gió chiều nào theo chiều ấy. Vừa rồi chúng còn cười nhạo Vũ La. Nhưng vừa nghe Hình lão Lục đã hóa điên, chúng lập tức hiểu ra giá trị của Vũ La. Những tên khác hối hận bị tên này tranh trước lấy lòng Vũ La. Bèn đứng phắt dậy, lòng đầy cãm phẫn, tức giận thóa mạ ba tên ngục tốt kia. Ngay cả những tên thường ngày có quan hệ tốt nhất với chúng cũng xắn tay áo lên. Dáng vẻ như muốn nện chúng thật.



Tuy rằng ba tên này da mặt rất dày, nhưng cũng không làm được chuyện quay ngoắt lại, nịnh nọt Vũ La nhận sai, sắc mặt đỏ bừng, chỉ còn nước ôm đầu chạy trốn.



Vũ La chỉ cười lạnh, đưa mắt nhìn thùng cơm lăn lóc dưới đất. Lập tức có người ôm một thùng cơm khác tới, tỏ ra ân cần hỏi:



- Vũ nhi, có lẽ chưa ăn no phải không, ngươi cứ ăn đi, ta mời.



Bên cạnh chợt có người ‘lòng đầy cãm phẫn’ kêu lên:



- Ngươi quả thật không biết suy nghĩ. Làm sao để Vũ nhi của chúng ta ăn cơm trắng như vậy được? Đại trù sư. Có đồ ngon gì cứ việc mang lên. Hôm nay ta mời!



Đại trù sư bên trong trù phòng hờ hững đáp:



- Khô hổ, gân nai, san màng xà... Thứ nào cũng được trăm năm đạo hạnh, thứ gì cũng có, chỉ sợ các ngươi ăn không nổi mà thôi.



Bọn ngục tốt hò hét náo loạn như ong vỡ tổ, ai nấy tranh nhau trả tiền cho Vũ La.



Một phần thức ăn trân quý như vậy có giá mười miếng ngọc túy, ba mâm thức ăn thừa sức vét hết một tháng bổng lộc của một tên ngục tốt. Nhưng chuyện này liên quan tới tính mạng, ai dám keo kiệt, chỉ sợ Vũ La không nhận ân tình của chúng.



Hình lão Lục phát điên bên kia. Cơ hồ không có mấy người chạy qua hỗ trợ. Có vài tên thường ngày có quan hệ không tệ với Hình lão Lục, do dự muốn qua đó, lập tức có người nhắc nhở:



- Các ngươi đừng quên, lần này Hình lão Lục xuống đó bất quá nửa ngày đã phát điên.



Tất cả mọi người nghe vậy giật nảy mình, lần này Hình lão Lục đã phá ký lục nhanh nhất của Nhược Lô Ngục. Nói vậy lão ma đầu không phải yếu đi, mà là mạnh hơn trước... Nhất thời tất cả mọi người đều quên đi chuyện Hình lão Lục, tranh nhau nịnh nọt Vũ La.



Lão ma đầu đã hùng mạnh hơn trước, bọn chúng chắc chắn không thể chống nổi. Nếu thật sự ngày nào đó xui xẻo tới phiên mình. Vũ La chính là hy vọng sinh tồn duy nhất của chúng.



Cuối cùng Hình lão Lục không thể tránh được kiếp nạn. Y phát cuồng, thi triển ra một loại thần thông Ma môn. Thiêu đốt một thân tỉnh huyết, khiến cho lực lượng bản thân tăng lên gấp năm lần. Cơ hồ không ai địch nổi. Cuối cùng Thác Bạt Thao Thiên ra tay, sử dụng Vẫn Thiết Trọng Kiếm chém đứt Bát Lăng chùy của Hình lão Lục, lại dùng Thiên Mệnh Thần Phù áp chế một thân lực lượng của y.



Hình lão Lục bị sợi xích huyết quang trói chặt. Thác Bạt Thao Thiên lập tức nhét vào miệng y một viên Thanh mình đan. Nhưng bị Hình lão Lục cắn cho một cái. Sau khi bị ném vào trong Đoạn Ma trận chừng nửa ngày, chợt Hình lão Lục thét lên một tiếng điên cuồng, miệng phun ra một luồng Ma Hỏa. Thiêu cháy thân mình tan thành tro bụi.



Từ trạng thảm khốc của Hình lão Lục làm cho tất cả mọi người trong Nhược Lô Ngục phập phồng lo sợ. Những người từng lấy lòng Vũ La còn có thể yên tâm một chút, tương lai nếu tới phiên mình, tối thiểu cũng còn đường sống.



Những kẻ xưa nay quen ức hiếp Vũ La. Cảm thấy lo lắng bất an. Sợ rằng Vũ La ghi nhớ thù xưa. Tới lúc đó sẽ thấy chết mà không cứu.



Vào ban đêm. Cả Nhược Lô Ngục chìm trong không khí hoảng loạn không yên. Kéo dài cả đêm.



Keng... Keng... Keng...



Hôm sau trời còn chưa sáng, một tràng tiếng chuông dồn dập vang lên. Cả Nhược Lô Ngục một phen náo loạn. Đó là chuông báo động trong Nhược Lô Ngục, nếu như vang lên. Tất cả mọi người bao gồm cả trù sư phải nhanh chóng chạy tới tiểu giáo trường tập hợp trong vòng ba mươi tiếng chuông.



Vũ La cũng không ngoại lệ, hắn vội vàng giấu ngọc túy phách vào trong Thiên phủ chỉ Quốc, sau đó khoác một chiếc áo choàng lao ra khỏi phòng, vừa chạy vừa sờ soạng những chỗ rách.



Chuông vang lên đến tiếng thứ hai mươi mốt. Mọi người đã tới nơi. Hiển nhiên đêm qua không ai ngủ ngon. Bi kịch của Hình lão Lục đã kích thích mọi người không ít.



Tiểu giáo trường nằm ngay dưới nơi làm việc của Diệp Niệm Am là Vọng Sơn các, diện tích không lớn. Thực tế chính là một bình đài lát đá xanh, có thể chứa được ngàn người. Tất cả mọi người trong Nhược Lô Ngục không vượt quá bốn trăm người, cho nên mười phần rộng rãi.



Ở phía Tây Vọng Sơn các, cách một con đường lát đá xanh rộng chừng hai trượng, chính là một ngọn tháp chuông. Tháp chuông này còn cao hơn cả Vọng Sơn các, để bảo đảm tiếng chuông có thể truyền đi toàn bộ Nhược Lô Ngục.



Thấy người đã tới đông đủ. Diệp Niệm Am xuất hiện trên Vọng Sơn các. Dáng vẻ lão vẫn lôi thôi lếch thếch như thường ngày, bất quá sắc mặt cũng không dễ coi chút nào:



- Hình lão Lục không thể bỏ vào trận pháp một viên Ngọc Túy Tinh Phách nào cả.



Giọng Diệp Niệm Am trầm thấp, nhưng lúc này lọt vào tai mọi người như một tiếng sét ngang trời.



Mọi người bắt đầu bàn tán ồn ảo, ai nấy trên mặt đều có một vẻ chung: Hoảng sợ.



Hình lão Lục không thể bỏ vào trận pháp một viên Ngọc Túy Tinh Phách nào, có nghĩa là y đã gia trì phong ấn thất bại, nhất định phải phái người xuống đó một lần nữa. Vốn mọi người cho rằng có thể sống yên ổn trong tháng nữa. Không ngờ ngay tức khắc đã phải rút thăm chọn người.



Chỉ có Vũ La giữa sân đang thầm nghĩ trong lòng: “Vì sao như vậy, dường như lần này lão ma đầu đặc biệt hăng hái hơn bình thường..



Hắn nghĩ đi nghĩ lại một lúc, rốt cục cũng đoán ra phần nào: “Đúng rồi, lần trước lão ma đầu đã cho mình ích lợi không nhỏ, hy vọng lần sau mình trở lại. Kết quả Hình lão Lục lại đi, lão thấy không phải mình, cho nên đùng đùng nổi giận. Với bản lãnh của lão ma đầu. Trước kia bất quá chỉ là đùa giỡn với bọn họ, nếu lão muốn làm thật. Hình lão Lục chịu đựng không tới nửa ngày đã phát điên cũng là bình thường.”



Sự thật cũng không khác mấy với phỏng đoán của Vũ La. Lão ma đầu bừng bừng nổi giận, thuyết giáo một hơi, Hình lão Lục chưa kịp đặt Ngọc Túy Tinh Phách đã bị lão nói cho nối cơn điên. Lão ma đầu hận cả Nhược Lô Ngục, cho nên cố ý truyền cho Hình lão Lục một đạo ma chú. Nhờ vậy Hình lão Lục trở lên mới có thể bạo phát thần uy, giết chết không ít bạn đồng liêu.



Diệp Niệm Am lộ vẻ bất đắc dĩ. Khẽ xua tay:



- Ta cũng không cần nói gì nữa. Rút thăm đi thôi.



Quả thật Diệp Niệm Am hết sức đau lòng, mỗi tháng phải nhìn thủ hạ của mình đi chịu chết, đây cũng không phải là chuyện dễ chịu chút nào.



Tuy rằng mọi người không muốn, nhưng không còn cách nào khác. Dưới Vọng Sơn các có một chiếc bình sử. Trong đó đựng đầy thẻ tre. Bình sử được trận pháp gia trì. Ngăn cách tất cả pháp thuật, thần thức dò xét. Không ai có thể biết được nội dung ghi trên thẻ tre.



Mọi người rút thăm theo thứ tự. Vũ La không hề có chút áp lực nào, kết quả không bị trúng thăm.



Sau khi rút thăm xong xuôi, nhiều người thở phào nhẹ nhõm, may là không phải phiên mình. Vũ La tung tung thẻ tre trên tay, mắt nhìn từ Đông sang Tây, để xem đối tượng xui xẻo nào sắp sửa bị mình chẹn cổ đòi tiền. Vũ La còn đoán trước, sắp sửa sẽ có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.



Thế nhưng chờ một lúc lâu. Rốt cục cũng không nghe ai lên tiếng, hắn cảm thấy hơi kỳ lạ. Dần dần. Mọi người cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, không biết rốt cục ai là người xấu số.



Sắc mặt Kiều Hổ vô cùng ảm đạm. Bàn tay to bè của y siết chặt một chiếc thẻ tre, không nói nửa lời.



Rất nhanh kết quả đã lan truyền ra. Chính là Kiều Hổ.



Ngay cả Diệp Niệm Am trên Vọng Sơn các cũng phải giật mình. Mọi người đều coi trọng Kiều Hổ, tính y cổ hũ nhưng chính trực, vốn Diệp Niệm Am đã định cất nhắc y lên chức Ban Đầu. Không ngờ hiện tại...



Diệp Niệm Am lắc lắc đầu ra vẻ hết sức bất đắc dĩ. Mọi người cũng tỏ ra vô cùng thông cảm với Kiều Hổ.



Kiều Hổ không nói nửa lời, lắc lắc đầu với mọi người, sau đó quay lưng đi về phía phòng mình. Chợt Vũ La đuổi theo, vỗ vỗ vào vai y:



- Kiều Đại ca. Có muốn ta đi thay huynh không?



Kiều Hổ nhìn hắn. Trong mắt lộ vẻ đấu tranh dữ dội, rốt cục cũng khẽ thở dài:



- Không cần. Lần này lão ma đầu đã lợi hại hơn xưa. Lần trước ngươi có thể về được đã là vô cùng may mắn. Nếu lần này đi nữa. E rằng... Cứ để tự ta đi vậy.



Y xoay người định đi, Vũ La lại cười ha hả. Giữ y lại:



- Ta cũng không phải đi thay huynh mà không có gì. Chuyện không có lợi ta sẽ không làm. Huynh cứ đưa cho ta chút gì đó là được, nhưng tối thiéu cũng phải khiến cho ta động lòng.



Kiều Hổ có nguyên tắc của mình, cho nên chuyện đầu tiên là từ chối đề nghị của Vũ La. Nhưng ai mà không sợ chết. Vũ La kiên trì như vậy, dần dần trong lòng Kiều Hổ sinh ra hy vọng, trầm ngâm một lúc, cũng không từ chối nữa:



- Được, ngươi theo ta tới đây.



Hai người đi xa. Đám ngục tốt mới dám bàn tán sôi nổi:



- Tên Vũ La này điên rồi sao, cần tiền không cần mạng...



- Ai mà biết được, nói không chừng người ta có chỗ dựa nào nắm chắc... Dù sao đi nữa. Ta cũng sẽ không đắc tội với hắn. Vạn nhất người ta có bản lãnh thật sự. Chắc chắn tương lai sẽ có lúc phải nhờ tới hắn...



- Vô ích thôi, ta thấy nếu hắn xuống dưới lần này, khả năng lên được sẽ không lớn lắm. Lão ma đầu đã lợi hại hơn trước...



- Thác Bạt Thao Thiên thì sao, vì sao y không ngăn Vũ La?



- Tên điên ấy lại bế quan rồi...



Tuy rằng đại đa số ngục tốt không xem trọng Vũ La. Nhưng cũng không dám chế nhạo ngay trước mặt hắn. Bọn chúng cũng khôn ngoan. Phải phòng vạn nhất.



Chỉ có Diệp Niệm Am trên Vọng Sơn các nở một nụ cười bí hiểm, chắp tay nhìn theo Vũ La và Kiều Hổ đi xa.



Trong một góc tối dưới tháp chuông, sắc mặt Mộc Dịch Trạc hết sức âm trầm, nhìn Diệp Niệm Am chằm chằm.



Phòng ở của Kiều Hổ lớn gấp ba phòng Vũ La. Dù sao Nhược Lô Ngục cũng là nơi chỉ dựa vào thực lực mà nói chuyện. Phòng ở của Vũ La là nhỏ nhất trong cả Nhược Lô Ngục, không bằng cả phòng của trù sư ở nhà ăn.



Tuy rằng phòng Kiều Hổ rộng rãi, nhưng bài trí cũng không nhiều, hết sức đơn sơ, cũng giống như tâm tính chủ nhân nó.



Trong phòng, thứ đập vào mắt người ta là một chiếc tù gỗ đàn hương rất lớn ở tường phía Bắc.



Tù này rất lớn. Che cả bức tường. Kiều Hổ tiến tới mở khóa tù ra. Sau đó dùng thủ pháp độc môn của mình giải khai ba tầng cấm chế, lúc ấy mới mở tủ ra được.



Tù này có ba ngăn. Bên trong chứa đầy các loại bảo vật trân quý.



Công tác ở Nhược Lô Ngục vô cùng béo bở, đám ma đầu bị giam giữ trong này toàn là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, bất cứ một kẻ nào chết đi đều để lại không ít bảo vật. Tuy rằng Kiều Hổ không chịu lòn cúi, nhưng mỗi lần chia của. Chiếu theo quy củ. Y cũng nhận được không ít.



Trên thực tế, nếu không phải có mối họa ngầm Ly Nhân Uyên, vô số thế gia quyền quý trên Tu Chân Giới đã tranh nhau đưa thân nhân của mình vào Nhược Lô Ngục làm ngục tốt.



Vũ La nhìn vào tủ. Pháp bảo, ngọc túy, công pháp... Thứ gì cũng có. Thậm chí trong một chiếc hộp ngọc, Vũ La còn phát hiện ra một lá linh phù cửu phẩm.



Hiển nhiên Kiều Hổ cũng đã chuẩn bị nén đau thương, bỏ đi những thứ mà mình yêu thích. Thấy ánh mắt Vũ La dừng lại ở linh phù. Y nghiến răng một cái, lấy linh phù ra:



- Ngươi lấy đi.



Vũ La lắc đầu.



Dù đó chỉ là linh phù cửu phẩm. Cũng hết sức khó tìm. E rằng Lý Kình Vũ cũng dám lấy Kim ngư kiếm trận ngũ phẩm trung của y đổi lấy tấm linh phù cửu phẩm này. Nhưng trong mắt Vũ La. Tấm linh phù này lại không có giá trị gì.



Hắn nhìn lướt qua. Phát hiện linh phù này là một lá lôi phù. Một khi thi triển có thể phóng ra mười hai đạo thần lôi, uy lực kinh người. Nhưng chỉ có một thủ đoạn công kích ấy mà thôi, hơn nữa quá mức cương mãnh, tiêu hao linh lực quá lớn. Đối với tu vi Vũ La hiện tại, linh phù như vậy hoàn toàn vô dụng.



Vũ La không phải là loại tu sĩ nho nhỏ chưa từng trải chuyện đời, vừa nhìn thấy một tấm linh phù đã bất chấp tất cả đoạt lấy. Hắn phải nghiêm túc suy nghĩ. Phân tích cặn kẽ, lựa chọn thứ thích hợp cho mình. Đây là kinh nghiệm vô cùng quý giá của tiền kiếp từng tung hoành thiên hạ. Người bình thường cho dù trải qua chín kiếp cũng chưa chắc đã có được trí tuệ như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom