Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Mọi người một trận nghi hoặc, liền nghe trên trời vang lên tiếng ưng lảnh lót. Bốn món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên vẫn đi theo phía sau. Không ngờ đã bỏ qua mọi người, giống như chim én về tổ lao về phía ngọn núi lửa kia.
Ầm... Một tiếng nổ lớn phía xa truyền đến. Mặt đất dưới chân mọi người bỗng nhiên chấn động.
Ào ào... Cây cối, cỏ dại lắc lư theo sự chấn động của mặt đất. Giống như cuồng phong thổi qua.
Bốn món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên bay đến trên núi lửa. Khói đen cuồn cuộn, theo tiếng nổ ầm ù. Dần dần phát ra mấy tia hỏa quang. Bốn món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên quay xung quanh khói đen hỏa quang không ngừng bay lượn. Tiếng ưng lảnh lót. Tiếng hổ gầm hùng rống hùng hậu không dứt.
Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, Cốc Mục Thanh bỗng nhiên nói:
- Không đúng, vì sao lại có khí tức của Mạc tiền bối...
Lời nàng còn chưa dứt. Liền nghe một tiếng nổ rung trời, giữa núi lửa kia phun ra một cột lửa màu đỏ sẫm nối thẳng trời xanh, trong nháy mắt đất rung núi chuyển, vô số nham thạch cực lớn bị thiêu đốt phun ra ngoài mười dặm.
Một điểm quang mang bạch sắc từ trong cột lửa chạy trốn ra. Tốc độ cùng lúc càng nhanh. Thể tích càng ngày càng lớn, không ngờ là pháp bảo động thiên Vân Thượng Ngọc Cung của Mạc Thiên Ngôn!
Mạc Thiên Ngôn nhìn qua chật vật không chịu nổi, mọi người thất kinh, thực lực của Mạc Thiên Ngôn trong lòng bọn họ biết rõ ràng, ngay cả hắn cũng phải chạy trốn, rốt cuộc là gặp phải địch nhân đáng sợ tới mức nào?
Hổ Mãnh có chút khó có thể tin nói:
- Vì sao dường như là Mạc tiền bối bị trấn áp, thật vất vả mới thoát ra!
Mộc Dịch Trạc hoảng sợ nói:
- Là dạng tồn tại gì, không ngờ có thể trấn áp Mạc tiền bối? Chẳng lẽ là Thận Long tự mình xuất thủ?
Cốc Mục Thanh. Thác Bạt Thao Thiên, và Kiều Hổ không hẹn mà cùng nhìn về phía Vũ La. Vũ La sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, lắc đầu nói:
- Không phải, nếu như Thận Long tự mình xuất thủ, Mạc tiền bối căn bản không có chút cơ hội phản kháng nào cả...
Mộc Dịch Trạc bị Vũ La phản bác, hiển nhiên rất không hài lòng, hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta biết Thận Long rất hùng mạnh, thế nhưng ngươi cũng không nên bị dọa vỡ mật chứ? Chúng ta không phải còn sống hay sao?
Vũ La lạnh lùng nhìn hắn một cái, lúc này hắn đối với Mộc Dịch Trạc chỉ có thương hại và chán ghét. Mộc Dịch Trạc hiển nhiên còn không rõ ràng mình rốt cuộc đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm gì, cho nên còn ôm một tia ảo tưởng.
Vân Thượng Ngọc Cung của Mạc Thiên Ngôn không chỉ là pháp bảo động thiên, hơn nữa tốc độ phi độn cực nhanh, trong nháy mắt đi đến đỉnh đầu mọi người, nhìn thấy mấy người Vũ La phía dưới, Mạc Thiên Ngôn vô cùng bất ngờ, lăng không chụp tới, một bàn tay lớn chụp lấy mọi người mang lên trên Vân Thượng Ngọc Cung.
- Các ngươi không việc gì? Thật tốt quá, đi mau, thứ kia rất nhanh sẽ đuổi kịp tới. Ai tu luyện qua độn pháp? Nhanh giúp ta một tay, thứ kia tốc độ cực nhanh, chỉ dựa vào Vân Thượng Ngọc Cung của ta, chưa chắc có thể thoát được...
Mạc Thiên Ngôn cũng không để ý nhiều đến thể diện của Đại Năng, không ngại mở miệng xin đám vãn bối trợ giúp, hiển nhiên thứ đuổi theo phía sau đã làm cho hắn nếm mùi đau khổ.
Mộc Dịch Trạc và Cốc Mục Thanh đều tự tiến lên:
- Ta tu luyện qua.
Mạc Thiên Ngôn đại hỉ. Vội vã an bày hai người gia trì Vân Thượng Ngọc Cung, Mộc Dịch Trạc vừa đánh ra pháp quyết vừa hỏi:
- Mạc tiền bối, Thận Long tự mình xuất thủ bức ngài đến bước này sao?
Hắn vừa nói vừa cố ý liếc mắt nhìn Vũ La.
Từ khi gặp gỡ Mạc Thiên Ngôn tới nay, Mộc Dịch Trạc vẫn muốn tìm cơ hội lôi kéo quan hệ với vị Đại Năng thực lực cường hoành này, thế nhưng Mạc Thiên Ngôn lại càng xem trọng Vũ La hơn. Đối với hắn một mực không lạnh không nóng. Lần này, Mộc Dịch Trạc cảm giác mình cuối cùng vượt qua Vũ La một bậc, trong lòng liền có chút đắc ý, còn muốn phản bác câu nói vừa rồi của Vũ La lấy lại thể diện.
Đại Năng ở trong mắt tu sĩ đã là sinh mệnh tồn tại đứng đầu. Cho dù là di chủng Hồng Hoang như Thận Long, ở trong cảm nhận của Mộc Dịch Trạc cũng sẽ không hùng mạnh hơn Đại Năng bao nhiêu, cho nên hắn thật sự nhận định, kẻ vừa xuất thủ nhất định là Thận Long.
Hơn nữa Ngụy Linh Vật Tiên Thiên trong thế giới động thiên này, trước đó hắn cũng đã được biết qua. Quả thực đối với đẳng cấp như bọn họ mà nói đúng là không có khả năng chiến thắng, thế nhưng đối với Mạc Thiên Ngôn mà nói cũng không thể cấu thành uy hiếp gì. Đã như vậy, ngoại trừ Thận Long ra. Còn có thứ gì trấn áp được Mạc Thiên Ngôn?
Mộc Dịch Trạc nghĩ Vũ La trong nhiệm vụ này quá sức may mắn. Nhiều lần lập công, cho nên trở nên có chút không biết trời cao đất rộng, không ngờ ngay cả lời mình nói cũng dám phản bác, lời hắn nhìn qua như một vấn đề đơn giản, trên thực tế là mượn đây nhắc nhở Vũ La. Đừng quên mình ở trong Nhược Lô Ngục có thân phận gì: Ngươi chỉ là một ngục tốt nho nhỏ, lại dám mạo phạm Phó Giám Ngục!
Thế nhưng hắn không ngờ rằng. Mạc Thiên Ngôn cười khổ một tiếng nói:
- Nếu như Thận Long tự mình xuất thủ. Ta căn bản không có chút cơ hội phản kháng nào, còn có thể thoát ra được sao?
Không có sai biệt với phán đoán của Vũ La. Trên mặt Mộc Dịch Trạc nóng rát. Thật giống như bị người tát một cái bạt tai.
- Còn không phải Thận Long?
Mọi người cũng là thất kinh. Cốc Mục Thanh khó có thể tin nói:
- Lấy thực lực của ngài, còn có thể có thứ...
Câu hỏi của nàng còn chưa ra khỏi miệng, đáp án cũng đã tự mình xuất hiện.
Ầm!
Trong núi lửa phía sau lại vang lên một tiếng nổ, cột lửa vốn trăm trượng nhất thời bành trướng gấp đôi, độ cao tăng gấp ba! Vô số hỏa long lao ra. Không ngừng bay lượn quay xung quanh cột lửa.
Một tiếng phượng hót lảnh lót vang tận mây xanh, tứ đại Ngụy Linh Vật Tiên Thiên phía trước đều tránh lui, phủ phục trên mặt đất không ngừng lễ bái.
Trung ương cột lửa cực lớn kia. Mở ra cánh cửa hỏa diễm từ màu hồng biến thành đen. Từng đạo hỏa diễm hóa thành tia lửa phun ra. Quay xung quanh cánh cửa hình vòm kia. Vô số hỏa diễm liên hoa lớn nhỏ bay lượn xung quanh cánh cửa.
Một con phượng hoàng toàn thân phun ra hỏa diễm kim sắc từ trong cánh cửa lao ra, kiêu ngạo ngửa mặt lên trời kêu một tiếng dài, toàn bộ thế giới động thiên đều chấn động!
- Chính là nó.
Mạc Thiên Ngôn cười khổ nói.
Ngoại trừ Vũ La. Cho dù là Mạc Thiên Ngôn cũng không biết, đây là món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên đầu tiên hình thành trong thế giới động thiên của Thận Long, thực lực vượt xa những thứ sau này, nói tỷ dụ như bốn món phủ phục trên mặt đất lễ bái kia.
Vừa rồi cột lửa lần thứ hai bạo phát lại phun ra vô số nham thạch cháy bừng bừng to bằng cối xay, Vũ La trong lúc vô ý nhìn thấy, trong những nham thạch tứ tán kia xen lẫn một ít mảnh vụn lóe sáng, hắn lấy làm kinh hãi, nhìn về phía Mạc Thiên Ngôn.
[ truyen cua
tui❤đốt net ] Mạc Thiên Ngôn bất đắc dĩ khoát khoát tay:
- Ngươi đoán không sai, đêm qua vừa tế luyện hoàn thành món pháp bảo kia, vừa rồi vì chạy trối chết cũng đã hủy rồi, bằng không, ta thật đúng là chạy không thoát.
Hắn đã biết Vũ La bất phàm, nếu như Vũ La đã nhìn ra rồi, cũng không có gì cần giấu diếm.
- Đáng tiếc, khổ công mấy chục năm. Thoáng cái tan thành tro bụi.
Mộc Dịch Trạc mãi đến lúc này mới hiểu được mình rốt cuộc lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm đến thế nào, trên tay hắn đánh ra pháp quyết đã có chút bất ổn. Cử chỉ này lọt vào trong mắt Mạc Thiên Ngôn, nếu mang so sánh với sự trấn định tự nhiên của Vũ La. Trong lòng Mạc Thiên Ngôn lại càng không thích Mộc Dịch Trạc.
Con Thần Hỏa Phượng Hoàng phía sau vỗ hai cánh, lưu lại một đạo hỏa ảnh màu đỏ sẫm giữa không trung, đã đuổi tới phía sau Vân Thượng Ngọc Cung.
Mọi người lại càng hoảng sợ, không ngờ tới món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên này lại có tốc độ kinh người như vậy.
Trong hỏa diễm kim sắc bao trùm một món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên, chính là một thanh đoản kiếm xinh xắn không chuôi, lưỡi đoàn kiếm sắc bén chính là mỏ phượng hoàng, đuôi đoàn kiếm mang một vòng tròn, sau vòng tròn nối với bảy khoen sắt, đó là cái đuôi mỹ lệ của Thần Hỏa Phượng Hoàng.
Ầm... Một tiếng nổ lớn phía xa truyền đến. Mặt đất dưới chân mọi người bỗng nhiên chấn động.
Ào ào... Cây cối, cỏ dại lắc lư theo sự chấn động của mặt đất. Giống như cuồng phong thổi qua.
Bốn món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên bay đến trên núi lửa. Khói đen cuồn cuộn, theo tiếng nổ ầm ù. Dần dần phát ra mấy tia hỏa quang. Bốn món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên quay xung quanh khói đen hỏa quang không ngừng bay lượn. Tiếng ưng lảnh lót. Tiếng hổ gầm hùng rống hùng hậu không dứt.
Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, Cốc Mục Thanh bỗng nhiên nói:
- Không đúng, vì sao lại có khí tức của Mạc tiền bối...
Lời nàng còn chưa dứt. Liền nghe một tiếng nổ rung trời, giữa núi lửa kia phun ra một cột lửa màu đỏ sẫm nối thẳng trời xanh, trong nháy mắt đất rung núi chuyển, vô số nham thạch cực lớn bị thiêu đốt phun ra ngoài mười dặm.
Một điểm quang mang bạch sắc từ trong cột lửa chạy trốn ra. Tốc độ cùng lúc càng nhanh. Thể tích càng ngày càng lớn, không ngờ là pháp bảo động thiên Vân Thượng Ngọc Cung của Mạc Thiên Ngôn!
Mạc Thiên Ngôn nhìn qua chật vật không chịu nổi, mọi người thất kinh, thực lực của Mạc Thiên Ngôn trong lòng bọn họ biết rõ ràng, ngay cả hắn cũng phải chạy trốn, rốt cuộc là gặp phải địch nhân đáng sợ tới mức nào?
Hổ Mãnh có chút khó có thể tin nói:
- Vì sao dường như là Mạc tiền bối bị trấn áp, thật vất vả mới thoát ra!
Mộc Dịch Trạc hoảng sợ nói:
- Là dạng tồn tại gì, không ngờ có thể trấn áp Mạc tiền bối? Chẳng lẽ là Thận Long tự mình xuất thủ?
Cốc Mục Thanh. Thác Bạt Thao Thiên, và Kiều Hổ không hẹn mà cùng nhìn về phía Vũ La. Vũ La sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, lắc đầu nói:
- Không phải, nếu như Thận Long tự mình xuất thủ, Mạc tiền bối căn bản không có chút cơ hội phản kháng nào cả...
Mộc Dịch Trạc bị Vũ La phản bác, hiển nhiên rất không hài lòng, hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta biết Thận Long rất hùng mạnh, thế nhưng ngươi cũng không nên bị dọa vỡ mật chứ? Chúng ta không phải còn sống hay sao?
Vũ La lạnh lùng nhìn hắn một cái, lúc này hắn đối với Mộc Dịch Trạc chỉ có thương hại và chán ghét. Mộc Dịch Trạc hiển nhiên còn không rõ ràng mình rốt cuộc đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm gì, cho nên còn ôm một tia ảo tưởng.
Vân Thượng Ngọc Cung của Mạc Thiên Ngôn không chỉ là pháp bảo động thiên, hơn nữa tốc độ phi độn cực nhanh, trong nháy mắt đi đến đỉnh đầu mọi người, nhìn thấy mấy người Vũ La phía dưới, Mạc Thiên Ngôn vô cùng bất ngờ, lăng không chụp tới, một bàn tay lớn chụp lấy mọi người mang lên trên Vân Thượng Ngọc Cung.
- Các ngươi không việc gì? Thật tốt quá, đi mau, thứ kia rất nhanh sẽ đuổi kịp tới. Ai tu luyện qua độn pháp? Nhanh giúp ta một tay, thứ kia tốc độ cực nhanh, chỉ dựa vào Vân Thượng Ngọc Cung của ta, chưa chắc có thể thoát được...
Mạc Thiên Ngôn cũng không để ý nhiều đến thể diện của Đại Năng, không ngại mở miệng xin đám vãn bối trợ giúp, hiển nhiên thứ đuổi theo phía sau đã làm cho hắn nếm mùi đau khổ.
Mộc Dịch Trạc và Cốc Mục Thanh đều tự tiến lên:
- Ta tu luyện qua.
Mạc Thiên Ngôn đại hỉ. Vội vã an bày hai người gia trì Vân Thượng Ngọc Cung, Mộc Dịch Trạc vừa đánh ra pháp quyết vừa hỏi:
- Mạc tiền bối, Thận Long tự mình xuất thủ bức ngài đến bước này sao?
Hắn vừa nói vừa cố ý liếc mắt nhìn Vũ La.
Từ khi gặp gỡ Mạc Thiên Ngôn tới nay, Mộc Dịch Trạc vẫn muốn tìm cơ hội lôi kéo quan hệ với vị Đại Năng thực lực cường hoành này, thế nhưng Mạc Thiên Ngôn lại càng xem trọng Vũ La hơn. Đối với hắn một mực không lạnh không nóng. Lần này, Mộc Dịch Trạc cảm giác mình cuối cùng vượt qua Vũ La một bậc, trong lòng liền có chút đắc ý, còn muốn phản bác câu nói vừa rồi của Vũ La lấy lại thể diện.
Đại Năng ở trong mắt tu sĩ đã là sinh mệnh tồn tại đứng đầu. Cho dù là di chủng Hồng Hoang như Thận Long, ở trong cảm nhận của Mộc Dịch Trạc cũng sẽ không hùng mạnh hơn Đại Năng bao nhiêu, cho nên hắn thật sự nhận định, kẻ vừa xuất thủ nhất định là Thận Long.
Hơn nữa Ngụy Linh Vật Tiên Thiên trong thế giới động thiên này, trước đó hắn cũng đã được biết qua. Quả thực đối với đẳng cấp như bọn họ mà nói đúng là không có khả năng chiến thắng, thế nhưng đối với Mạc Thiên Ngôn mà nói cũng không thể cấu thành uy hiếp gì. Đã như vậy, ngoại trừ Thận Long ra. Còn có thứ gì trấn áp được Mạc Thiên Ngôn?
Mộc Dịch Trạc nghĩ Vũ La trong nhiệm vụ này quá sức may mắn. Nhiều lần lập công, cho nên trở nên có chút không biết trời cao đất rộng, không ngờ ngay cả lời mình nói cũng dám phản bác, lời hắn nhìn qua như một vấn đề đơn giản, trên thực tế là mượn đây nhắc nhở Vũ La. Đừng quên mình ở trong Nhược Lô Ngục có thân phận gì: Ngươi chỉ là một ngục tốt nho nhỏ, lại dám mạo phạm Phó Giám Ngục!
Thế nhưng hắn không ngờ rằng. Mạc Thiên Ngôn cười khổ một tiếng nói:
- Nếu như Thận Long tự mình xuất thủ. Ta căn bản không có chút cơ hội phản kháng nào, còn có thể thoát ra được sao?
Không có sai biệt với phán đoán của Vũ La. Trên mặt Mộc Dịch Trạc nóng rát. Thật giống như bị người tát một cái bạt tai.
- Còn không phải Thận Long?
Mọi người cũng là thất kinh. Cốc Mục Thanh khó có thể tin nói:
- Lấy thực lực của ngài, còn có thể có thứ...
Câu hỏi của nàng còn chưa ra khỏi miệng, đáp án cũng đã tự mình xuất hiện.
Ầm!
Trong núi lửa phía sau lại vang lên một tiếng nổ, cột lửa vốn trăm trượng nhất thời bành trướng gấp đôi, độ cao tăng gấp ba! Vô số hỏa long lao ra. Không ngừng bay lượn quay xung quanh cột lửa.
Một tiếng phượng hót lảnh lót vang tận mây xanh, tứ đại Ngụy Linh Vật Tiên Thiên phía trước đều tránh lui, phủ phục trên mặt đất không ngừng lễ bái.
Trung ương cột lửa cực lớn kia. Mở ra cánh cửa hỏa diễm từ màu hồng biến thành đen. Từng đạo hỏa diễm hóa thành tia lửa phun ra. Quay xung quanh cánh cửa hình vòm kia. Vô số hỏa diễm liên hoa lớn nhỏ bay lượn xung quanh cánh cửa.
Một con phượng hoàng toàn thân phun ra hỏa diễm kim sắc từ trong cánh cửa lao ra, kiêu ngạo ngửa mặt lên trời kêu một tiếng dài, toàn bộ thế giới động thiên đều chấn động!
- Chính là nó.
Mạc Thiên Ngôn cười khổ nói.
Ngoại trừ Vũ La. Cho dù là Mạc Thiên Ngôn cũng không biết, đây là món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên đầu tiên hình thành trong thế giới động thiên của Thận Long, thực lực vượt xa những thứ sau này, nói tỷ dụ như bốn món phủ phục trên mặt đất lễ bái kia.
Vừa rồi cột lửa lần thứ hai bạo phát lại phun ra vô số nham thạch cháy bừng bừng to bằng cối xay, Vũ La trong lúc vô ý nhìn thấy, trong những nham thạch tứ tán kia xen lẫn một ít mảnh vụn lóe sáng, hắn lấy làm kinh hãi, nhìn về phía Mạc Thiên Ngôn.
[ truyen cua
tui❤đốt net ] Mạc Thiên Ngôn bất đắc dĩ khoát khoát tay:
- Ngươi đoán không sai, đêm qua vừa tế luyện hoàn thành món pháp bảo kia, vừa rồi vì chạy trối chết cũng đã hủy rồi, bằng không, ta thật đúng là chạy không thoát.
Hắn đã biết Vũ La bất phàm, nếu như Vũ La đã nhìn ra rồi, cũng không có gì cần giấu diếm.
- Đáng tiếc, khổ công mấy chục năm. Thoáng cái tan thành tro bụi.
Mộc Dịch Trạc mãi đến lúc này mới hiểu được mình rốt cuộc lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm đến thế nào, trên tay hắn đánh ra pháp quyết đã có chút bất ổn. Cử chỉ này lọt vào trong mắt Mạc Thiên Ngôn, nếu mang so sánh với sự trấn định tự nhiên của Vũ La. Trong lòng Mạc Thiên Ngôn lại càng không thích Mộc Dịch Trạc.
Con Thần Hỏa Phượng Hoàng phía sau vỗ hai cánh, lưu lại một đạo hỏa ảnh màu đỏ sẫm giữa không trung, đã đuổi tới phía sau Vân Thượng Ngọc Cung.
Mọi người lại càng hoảng sợ, không ngờ tới món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên này lại có tốc độ kinh người như vậy.
Trong hỏa diễm kim sắc bao trùm một món Ngụy Linh Vật Tiên Thiên, chính là một thanh đoản kiếm xinh xắn không chuôi, lưỡi đoàn kiếm sắc bén chính là mỏ phượng hoàng, đuôi đoàn kiếm mang một vòng tròn, sau vòng tròn nối với bảy khoen sắt, đó là cái đuôi mỹ lệ của Thần Hỏa Phượng Hoàng.
Bình luận facebook