Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
Cốc Mục Thanh do dự:
- Vậy...
Diệp Trọng Lạc cười nói tiếp:
- Để Vũ La đi, nhìn qua đối với hắn là nguy hiểm, thế nhưng hắn nếu không đi, nguy hiểm càng lớn hơn nữa.
Cốc Mục Thanh càng không hiểu được.
- Hắn đã đắc tội Mộc Dịch Trạc, người này tâm tư âm trầm ác độc, hơn nữa phía sau có chỗ dựa vững chắc, chuyện Độc Long Đan không lật đổ được hắn.
Cốc Mục Thanh thất kinh:
- Loại chuyện này còn...
Diệp Trọng Lạc khoát tay chặn lại:
- Việc này con hiện tại không cần biết, biết nhiều ngược lại không tốt.
Cốc Mục Thanh vẫn tức giận bất bình.
- Cho dù chúng ta muốn chiếu cố tiểu tử kia. Nhưng chúng ta không ở trong Nhược Lô Ngục, ngoài tầm tay với. Mộc Dịch Trạc lại thời thời khắc khắc chăm chú ở bên cạnh hắn.
Cốc Mục Thanh có chút hiểu được:
- Người muốn để hắn lập một công lao, có Trưởng lão hội của Cửu Đại Thiên Môn trọng thưởng lần này, Mộc Dịch Trạc nhất định sẽ có điều cố kỵ ư?
Diệp Trọng Lạc thỏa mãn gật đầu:
- Quả nhiên là hậu nhân của Diệp gia chúng ta. Chỉ thoáng qua đã có thể nhìn thấu.
Diệp Trọng Lạc suy đoán quả nhiên không sai, sau khi Diệp Niệm Am dùng pháp trận truyền tấn kết nối với người lãnh đạo trực tiếp, không bao lâu sau Mộc Dịch Trạc đã được thả ra.
Mạc Thiên Ngôn dường như cũng đã thu được tin tức gì. Mặc dù bất mãn đối với cách xử lý chuyện này, thế nhưng cũng không có quá nhiều oán giận, phỏng chừng là nhận được bồi thường của Cửu Đại Thiên Môn.
Người bên ngoài xem ra. Mộc Dịch Trạc là đào thoát đại nạn. Thế nhưng đối với Mộc Dịch Trạc mà nói, lại là vô cùng nhục nhã!
Mộc Dịch Trạc sắc mặt âm trầm như nước trở về chỗ ở của mình, lại phát hiện trong gian phòng tất cả rèm cửa được thả xuống, chắn ánh mặt trời ở bên ngoài, trong toàn bộ gian phòng hắc ám giống như một mảnh tử vong.
Hắn có thể cảm giác được nhi tử của mình ở ngay trong phòng, thế nhưng khí tức của Mộc Dịch Binh Lang lại rất cổ quái.
Nhi tử là máu mủ trong lòng Mộc Dịch Trạc, nhất thời chuyện gì cũng đều buông xuống, lập tức thân thiết hỏi:
- Binh Lang, con làm sao vậy? Có chuyện gì nói cho cha. Cha làm chủ cho con!
Hắn cũng không dám tùy tiện kéo rèm cửa sổ lên. Chỉ phóng ra một đoàn hỏa quang nhu hòa chiếu sáng gian phòng. Mộc Dịch Binh Lang dựa vào giá sách ngồi dưới đất. Đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, hai con mắt trống rỗng vô thần, môi khô nứt. Nghe được thanh âm của hắn. Cứng ngắc quay đầu lại:
- Cha. Con xong rồi...
Mộc Dịch Trạc lo lắng nâng nhi tử dậy:
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không phải sợ, có chuyện gì. Nói hết với cha.
Mộc Dịch Binh Lang đứt quãng nói ra sự tình. Mộc Dịch Trạc ngược lại thở phào nhẹ nhõm:
- Chuyện này, con không cần lo lắng. Vũ La chỉ là một ngục tốt nho nhỏ, cần nô bộc để làm gì chứ? Chẳng qua là hắn muốn kiếm chác của cha con một khoản mà thôi.
Hắn đỡ nhi tử tới ghế ngồi xuống:
- Con yên tâm đi, cha sẽ đi nói chuyện với hắn. Bất kể hắn muốn bao nhiêu ngọc túy, cha sẽ cho hắn. Nhất định chuộc con về.
Mộc Dịch Trạc lại bỏ qua việc của mình, đơn giản dàn xếp cho nhi tử liền xoay người đi ra.
Không thể không nói Mộc Dịch Trạc quả thực là cáo già. Mộc Dịch Binh Lang chỉ vừa nói, hắn đã có thể đoán được suy nghĩ chân chính của Vũ La.
Mộc Dịch Binh Lang ngồi ở trong phòng suy nghĩ chỉ chốc lát. Cũng dần dần tỉnh táo lại, không khỏi càng thêm nghiến răng nghiến lợi đối với Vũ La:
- Cái tên chết tiệt ngu ngốc này, khốn kiếp thật, không ngờ dám trêu đùa Binh Lang đại gia nhà ngươi! Xem ta lần này làm sao thu thập ngươi!
Nguy cơ vừa đi, Mộc Dịch Binh Lang trong lòng đại định, hắn tiện tay lấy một bình rượu, kéo rèm cửa sổ, ngồi bên cạnh cửa sổ tự rót tự uống, sau khi uống mấy chén mới thở dài một hơi, cuối cùng cũng khôi phục lại từ trong cảm giác tan vỡ trời sụp đất nứt này.
Đúng lúc này, Cốc Mục Thanh mới từ chỗ Diệp Trọng Lạc đi ra. Đi ngang qua phía dưới.
Mộc Dịch Binh Lang vừa nhìn thấy vóc dáng thon thả yểu điệu, khí chất lạnh lùng mà đẹp đẽ của Cốc Mục Thanh, nhất thời một cỗ tà hỏa chạy từ trên xuống dưới.
Hắn uống một ngụm rượu to, không chỉ không thể đè xuống, trái lại cảm giác dâm tà này càng phát ra mãnh liệt.
Cốc Mục Thanh bản thân dung mạo tuyệt mỹ không nói đến. Lại là Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Thần Bộ, thân phận bậc này, lại mặc chế phục bộ khoái vào, làm cho người ta vừa nhìn đã liên tưởng lung tung.
Mộc Dịch Binh Lang bỗng nhiên trong lòng khẽ động: Ta không phải đang muốn làm gì đó để trả thù Vũ La sao, trước mắt không phải là một cơ hội tốt sao!
Cốc Mục Thanh là tôn nữ của Diệp Trọng Lạc, ở Thẩm Phán Đình cũng không có mấy người biết được, đừng nói là phụ tử Mộc Dịch Trạc.
Mộc Dịch Binh Lang vốn vô cùng to gan lớn mật.
Ai cũng có thể nhìn ra quan hệ không bình thường giữa Vũ La và Cốc Mục Thanh. Nếu như mình hái đóa hoa tươi Cốc Mục Thanh này, Vũ La không phải sẽ tức chết sao? Về phần Cốc Mục Thanh. Mộc Dịch Binh Lang căn bản không chút lo lắng, mình đã đoạt được thân thể của nàng rồi, ngoại trừ theo mình nàng còn có thể làm gì khác?
Mộc Dịch Binh Lang càng nghĩ cả người càng khô nóng, trong đầu không ngừng ảo tưởng ra cảnh tượng Cốc Mục Thanh trút đi một thân y phục bộ khoái, da thịt non mềm. Chân dài rất đàn hồi, còn có đôi ngọc thô mềm mại hấp dẫn mê người trước ngực.
Mộc Dịch Binh Lang một hơi uống hết cốc rượu, hai mắt đỏ bừng, lão Nhị dưới người đã trở nên cứng rắn chống thẳng vạt áo, rất khó chịu. Hắn bèn vén vạt áo lên. Bắt đầu lục tìm trong đai lưng, không biết thứ đồ chơi kia để đâu...
Mộc Dịch Binh Lang lục tung một phen, cuối cùng đã tìm được một bình ngọc nhỏ màu lam. Hắn cười thỏa mãn. Bình ngọc này chính là một gã ngục tốt tặng hắn lấy lòng, bên trong là một loại xuân dược cực mạnh, một khi phục dụng, bất kể tu vi cao đến đâu cũng sẽ lập tức mê muội bản tính, chỉ cầu vui vẻ một đêm.
Loại dược vật này, trong Nhược Lô Ngục sau khi lục soát phòng giam thường hay có thể tìm được, dù sao bị giam giữ nơi này toàn là cự phách phe Ma đạo, có mấy thứ xuân dược này cũng không có gì là bất ngờ.
Mộc Dịch Binh Lang lộ ra một nụ cười dâm đãng, chỉnh lại quần áo một chút, sau đó đi ra cửa.
Mộc Dịch Trạc sắp đến cửa phòng của Vũ La. Bạch Thắng Kiếp bỗng nhiên từ một bên đi ra. Nháy mắt với hắn một cái. Mộc Dịch Trạc bất đắc dĩ đành phải đi theo phía sau hắn. Về phần chuyện của Vũ La. Mộc Dịch Trạc thật sự là không hề coi trọng trong lòng. Theo suy nghĩ của hắn. Cho dù Vũ La ăn gan hùm mật gấu. Hắn cũng không dám thật sự làm gì nhi tử của mình.
Trên thực tế, cho dù hắn đi cũng không tìm được Vũ La. Chỉ có thể nhìn thấy trên bàn để một hộp gỗ không bắt mắt.
Vũ La trốn ở trong cung điện tráp gỗ, trên đỉnh đầu tám con ngọc long vắt ngang. Miệng rồng không ngừng hướng ra ngoài phun ra sương mù màu trắng.
Trước mặt Vũ La bảy tám viên bảo châu mỹ lệ gần như yêu diễm- đó là tám viên nội đan của Huyết Nhãn Độc Mãng.
Nội đan hỏa hồng, trong đó lại có một đám tia linh khí xanh nhạt không ngừng lưu chuyển. Tám viên nội đan này vô cùng trân quý, chính là diệu phẩm vô thượng giải độc trừ tà.
Vũ La lại có chút do dự. Thần sắc có chút xấu hổ, trong thần điện tráp gỗ cũng không có cái gì. Hắn một mình thầm nói:
- Sẽ không quá rõ ràng chứ? Có phải quá thô tục không? Ài...
Vũ La kiếp trước không có kinh nghiệm theo đuổi nữ hài tử gì. Đế Quân không cần chủ động theo đuổi, chỉ cần nhìn một nữ tử nào đó nhiều một chút, chắc chắn sẽ làm cho nữ tử đó mấy đêm trằn trọc không ngủ được.
Kiếp này Vũ La đang chuẩn bị hạ quyết tâm theo đuổi Cốc Mục Thanh, chỉ là “Bước đầu tiên” này cũng không phải dễ bước ra như vậy, hắn đã ngồi ở nơi này rất lâu rồi.
Cuối cùng Vũ La kiên trì vung tay lên. Vô số linh khí vù vù bay ra ngoài, hóa thành một thanh dao khắc nhỏ, quay xung quanh tám viên nội đan kia chạm khắc một trận nhanh chóng.
Vũ La hít một hơi thật sâu. Cất nội đan. Đi ra thần điện tráp gỗ, đi tới chỗ ở của Cốc Mục Thanh.
- Vậy...
Diệp Trọng Lạc cười nói tiếp:
- Để Vũ La đi, nhìn qua đối với hắn là nguy hiểm, thế nhưng hắn nếu không đi, nguy hiểm càng lớn hơn nữa.
Cốc Mục Thanh càng không hiểu được.
- Hắn đã đắc tội Mộc Dịch Trạc, người này tâm tư âm trầm ác độc, hơn nữa phía sau có chỗ dựa vững chắc, chuyện Độc Long Đan không lật đổ được hắn.
Cốc Mục Thanh thất kinh:
- Loại chuyện này còn...
Diệp Trọng Lạc khoát tay chặn lại:
- Việc này con hiện tại không cần biết, biết nhiều ngược lại không tốt.
Cốc Mục Thanh vẫn tức giận bất bình.
- Cho dù chúng ta muốn chiếu cố tiểu tử kia. Nhưng chúng ta không ở trong Nhược Lô Ngục, ngoài tầm tay với. Mộc Dịch Trạc lại thời thời khắc khắc chăm chú ở bên cạnh hắn.
Cốc Mục Thanh có chút hiểu được:
- Người muốn để hắn lập một công lao, có Trưởng lão hội của Cửu Đại Thiên Môn trọng thưởng lần này, Mộc Dịch Trạc nhất định sẽ có điều cố kỵ ư?
Diệp Trọng Lạc thỏa mãn gật đầu:
- Quả nhiên là hậu nhân của Diệp gia chúng ta. Chỉ thoáng qua đã có thể nhìn thấu.
Diệp Trọng Lạc suy đoán quả nhiên không sai, sau khi Diệp Niệm Am dùng pháp trận truyền tấn kết nối với người lãnh đạo trực tiếp, không bao lâu sau Mộc Dịch Trạc đã được thả ra.
Mạc Thiên Ngôn dường như cũng đã thu được tin tức gì. Mặc dù bất mãn đối với cách xử lý chuyện này, thế nhưng cũng không có quá nhiều oán giận, phỏng chừng là nhận được bồi thường của Cửu Đại Thiên Môn.
Người bên ngoài xem ra. Mộc Dịch Trạc là đào thoát đại nạn. Thế nhưng đối với Mộc Dịch Trạc mà nói, lại là vô cùng nhục nhã!
Mộc Dịch Trạc sắc mặt âm trầm như nước trở về chỗ ở của mình, lại phát hiện trong gian phòng tất cả rèm cửa được thả xuống, chắn ánh mặt trời ở bên ngoài, trong toàn bộ gian phòng hắc ám giống như một mảnh tử vong.
Hắn có thể cảm giác được nhi tử của mình ở ngay trong phòng, thế nhưng khí tức của Mộc Dịch Binh Lang lại rất cổ quái.
Nhi tử là máu mủ trong lòng Mộc Dịch Trạc, nhất thời chuyện gì cũng đều buông xuống, lập tức thân thiết hỏi:
- Binh Lang, con làm sao vậy? Có chuyện gì nói cho cha. Cha làm chủ cho con!
Hắn cũng không dám tùy tiện kéo rèm cửa sổ lên. Chỉ phóng ra một đoàn hỏa quang nhu hòa chiếu sáng gian phòng. Mộc Dịch Binh Lang dựa vào giá sách ngồi dưới đất. Đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, hai con mắt trống rỗng vô thần, môi khô nứt. Nghe được thanh âm của hắn. Cứng ngắc quay đầu lại:
- Cha. Con xong rồi...
Mộc Dịch Trạc lo lắng nâng nhi tử dậy:
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không phải sợ, có chuyện gì. Nói hết với cha.
Mộc Dịch Binh Lang đứt quãng nói ra sự tình. Mộc Dịch Trạc ngược lại thở phào nhẹ nhõm:
- Chuyện này, con không cần lo lắng. Vũ La chỉ là một ngục tốt nho nhỏ, cần nô bộc để làm gì chứ? Chẳng qua là hắn muốn kiếm chác của cha con một khoản mà thôi.
Hắn đỡ nhi tử tới ghế ngồi xuống:
- Con yên tâm đi, cha sẽ đi nói chuyện với hắn. Bất kể hắn muốn bao nhiêu ngọc túy, cha sẽ cho hắn. Nhất định chuộc con về.
Mộc Dịch Trạc lại bỏ qua việc của mình, đơn giản dàn xếp cho nhi tử liền xoay người đi ra.
Không thể không nói Mộc Dịch Trạc quả thực là cáo già. Mộc Dịch Binh Lang chỉ vừa nói, hắn đã có thể đoán được suy nghĩ chân chính của Vũ La.
Mộc Dịch Binh Lang ngồi ở trong phòng suy nghĩ chỉ chốc lát. Cũng dần dần tỉnh táo lại, không khỏi càng thêm nghiến răng nghiến lợi đối với Vũ La:
- Cái tên chết tiệt ngu ngốc này, khốn kiếp thật, không ngờ dám trêu đùa Binh Lang đại gia nhà ngươi! Xem ta lần này làm sao thu thập ngươi!
Nguy cơ vừa đi, Mộc Dịch Binh Lang trong lòng đại định, hắn tiện tay lấy một bình rượu, kéo rèm cửa sổ, ngồi bên cạnh cửa sổ tự rót tự uống, sau khi uống mấy chén mới thở dài một hơi, cuối cùng cũng khôi phục lại từ trong cảm giác tan vỡ trời sụp đất nứt này.
Đúng lúc này, Cốc Mục Thanh mới từ chỗ Diệp Trọng Lạc đi ra. Đi ngang qua phía dưới.
Mộc Dịch Binh Lang vừa nhìn thấy vóc dáng thon thả yểu điệu, khí chất lạnh lùng mà đẹp đẽ của Cốc Mục Thanh, nhất thời một cỗ tà hỏa chạy từ trên xuống dưới.
Hắn uống một ngụm rượu to, không chỉ không thể đè xuống, trái lại cảm giác dâm tà này càng phát ra mãnh liệt.
Cốc Mục Thanh bản thân dung mạo tuyệt mỹ không nói đến. Lại là Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Thần Bộ, thân phận bậc này, lại mặc chế phục bộ khoái vào, làm cho người ta vừa nhìn đã liên tưởng lung tung.
Mộc Dịch Binh Lang bỗng nhiên trong lòng khẽ động: Ta không phải đang muốn làm gì đó để trả thù Vũ La sao, trước mắt không phải là một cơ hội tốt sao!
Cốc Mục Thanh là tôn nữ của Diệp Trọng Lạc, ở Thẩm Phán Đình cũng không có mấy người biết được, đừng nói là phụ tử Mộc Dịch Trạc.
Mộc Dịch Binh Lang vốn vô cùng to gan lớn mật.
Ai cũng có thể nhìn ra quan hệ không bình thường giữa Vũ La và Cốc Mục Thanh. Nếu như mình hái đóa hoa tươi Cốc Mục Thanh này, Vũ La không phải sẽ tức chết sao? Về phần Cốc Mục Thanh. Mộc Dịch Binh Lang căn bản không chút lo lắng, mình đã đoạt được thân thể của nàng rồi, ngoại trừ theo mình nàng còn có thể làm gì khác?
Mộc Dịch Binh Lang càng nghĩ cả người càng khô nóng, trong đầu không ngừng ảo tưởng ra cảnh tượng Cốc Mục Thanh trút đi một thân y phục bộ khoái, da thịt non mềm. Chân dài rất đàn hồi, còn có đôi ngọc thô mềm mại hấp dẫn mê người trước ngực.
Mộc Dịch Binh Lang một hơi uống hết cốc rượu, hai mắt đỏ bừng, lão Nhị dưới người đã trở nên cứng rắn chống thẳng vạt áo, rất khó chịu. Hắn bèn vén vạt áo lên. Bắt đầu lục tìm trong đai lưng, không biết thứ đồ chơi kia để đâu...
Mộc Dịch Binh Lang lục tung một phen, cuối cùng đã tìm được một bình ngọc nhỏ màu lam. Hắn cười thỏa mãn. Bình ngọc này chính là một gã ngục tốt tặng hắn lấy lòng, bên trong là một loại xuân dược cực mạnh, một khi phục dụng, bất kể tu vi cao đến đâu cũng sẽ lập tức mê muội bản tính, chỉ cầu vui vẻ một đêm.
Loại dược vật này, trong Nhược Lô Ngục sau khi lục soát phòng giam thường hay có thể tìm được, dù sao bị giam giữ nơi này toàn là cự phách phe Ma đạo, có mấy thứ xuân dược này cũng không có gì là bất ngờ.
Mộc Dịch Binh Lang lộ ra một nụ cười dâm đãng, chỉnh lại quần áo một chút, sau đó đi ra cửa.
Mộc Dịch Trạc sắp đến cửa phòng của Vũ La. Bạch Thắng Kiếp bỗng nhiên từ một bên đi ra. Nháy mắt với hắn một cái. Mộc Dịch Trạc bất đắc dĩ đành phải đi theo phía sau hắn. Về phần chuyện của Vũ La. Mộc Dịch Trạc thật sự là không hề coi trọng trong lòng. Theo suy nghĩ của hắn. Cho dù Vũ La ăn gan hùm mật gấu. Hắn cũng không dám thật sự làm gì nhi tử của mình.
Trên thực tế, cho dù hắn đi cũng không tìm được Vũ La. Chỉ có thể nhìn thấy trên bàn để một hộp gỗ không bắt mắt.
Vũ La trốn ở trong cung điện tráp gỗ, trên đỉnh đầu tám con ngọc long vắt ngang. Miệng rồng không ngừng hướng ra ngoài phun ra sương mù màu trắng.
Trước mặt Vũ La bảy tám viên bảo châu mỹ lệ gần như yêu diễm- đó là tám viên nội đan của Huyết Nhãn Độc Mãng.
Nội đan hỏa hồng, trong đó lại có một đám tia linh khí xanh nhạt không ngừng lưu chuyển. Tám viên nội đan này vô cùng trân quý, chính là diệu phẩm vô thượng giải độc trừ tà.
Vũ La lại có chút do dự. Thần sắc có chút xấu hổ, trong thần điện tráp gỗ cũng không có cái gì. Hắn một mình thầm nói:
- Sẽ không quá rõ ràng chứ? Có phải quá thô tục không? Ài...
Vũ La kiếp trước không có kinh nghiệm theo đuổi nữ hài tử gì. Đế Quân không cần chủ động theo đuổi, chỉ cần nhìn một nữ tử nào đó nhiều một chút, chắc chắn sẽ làm cho nữ tử đó mấy đêm trằn trọc không ngủ được.
Kiếp này Vũ La đang chuẩn bị hạ quyết tâm theo đuổi Cốc Mục Thanh, chỉ là “Bước đầu tiên” này cũng không phải dễ bước ra như vậy, hắn đã ngồi ở nơi này rất lâu rồi.
Cuối cùng Vũ La kiên trì vung tay lên. Vô số linh khí vù vù bay ra ngoài, hóa thành một thanh dao khắc nhỏ, quay xung quanh tám viên nội đan kia chạm khắc một trận nhanh chóng.
Vũ La hít một hơi thật sâu. Cất nội đan. Đi ra thần điện tráp gỗ, đi tới chỗ ở của Cốc Mục Thanh.
Bình luận facebook