Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Mộc Dịch Binh Lang lén lút xuất hiện ở bên ngoài gian phòng của Cốc Mục Thanh, nữ ngục tốt hầu hạ Cốc Mục Thanh đúng lúc xuất môn. Mộc Dịch Binh Lang lắc mình trốn một bên thấy nữ ngục tốt kia đi về phía nhà ăn. Bèn yên lặng không một tiếng động đi theo phía sau.
Nữ ngục tốt kia chẳng qua chỉ là cảnh giới Khai Khiếu, hơn nữa chỉ mở ra miệng mũi tam khiếu, so với Mộc Dịch Binh Lang còn kém hơn rất nhiều, cho dù là Mộc Dịch Binh Lang hiện tại uống rượu say, cũng có thể qua mặt được nữ ngục tốt này một cách dễ dàng.
Quả nhiên nhà ăn đã chuẩn bị cơm trưa tề chỉnh cho Cốc Mục Thanh. Mộc Dịch Binh Lang thừa dịp nữ ngục tốt nói chuyện với trù sư. Lặng yên không một tiếng động đổ xuân dược vào trong canh.
Mộc Dịch Binh Lang lại cùng nữ ngục tốt trở về chỗ ở của Cốc Mục Thanh, nhìn nữ ngục tốt đưa cơm vào, hắn liền trốn ở một bên. Một đôi sắc nhãn đầy tơ máu. Bắn ra quang mang dâm loạn, chăm chú nhìn chằm chằm gian phòng của Cốc Mục Thanh.
Nữ ngục tốt đi ra không lâu. Mộc Dịch Binh Lang liền nghe trong phòng vang lên một thanh âm. Dường như vật gì đó ngã trên mặt đất. Mộc Dịch Binh Lang đại hỉ. Giống như cái bóng đi ra. Mở cửa phòng tiến vào, lập tức đóng cửa lại. Hắn không bố trí trận pháp gì. Trong lòng nổi lên ý nghĩ tà ác: Làm cho mỹ nhân cao ngạo này kêu to tới nỗi cả Nhược Lô Ngục đều nghe thấy, Vũ La nghe thấy chắc chắn trong lòng rỉ máu.
Hắn vào trong phòng, quả nhiên trên bàn cơm rau đã ăn không ít. Canh cũng đã uống hơn nửa. Cốc Mục Thanh ngã trên mặt đất.
Tu sĩ tới cảnh giới như Cốc Mục Thanh, ăn chỉ là một thói quen, cho nên thức ăn đều rất tinh xảo, số lượng không nhiều, thế nhưng màu sắc hương vị đều đầy đủ. Bát canh kia cũng không quá hai ba ngụm đã uống hết.
Mộc Dịch Binh Lang thỏa mãn gật đầu: Thuốc này hiệu quả quả nhiên mãnh liệt, hay lắm!
Hắn vội vàng cởi quần áo trên người mình, đang muốn cởi quần lao lên. Bỗng nhiên nghĩ có điểm không thích hợp, đột nhiên ngẩng đầu. Chỉ thấy Cốc Mục Thanh ngồi ngay ngắn trên ghế, một đôi mắt phượng ẩn chứa sát khí lạnh lùng giống như hàn băng vạn năm đang nhìn hắn.
Mộc Dịch Binh Lang cả người run rẩy, hai tay không nghe sai khiến, lão Nhị của hắn vốn là nhất trụ kình thiên, trong nháy mắt đã co vòi thành một con sên.
Cốc Mục Thanh gõ bát canh, thản nhiên nói:
- Ngươi đã dùng qua Mê Tiên Hồng này hại qua bao nhiêu nữ hài tử?
Mộc Dịch Binh Lang bị nàng nhìn chằm chằm, thật giống như một con ếch không có chút sức phản kháng, bị một con rắn hổ mang chúa nhìn chằm chằm, đừng nói phản kháng, ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có nổi.
Các loại ý niệm tà ác hung độc lúc trước tất cả đều tan thành tro bụi, hắn run run muốn nói gì đó, đã há mồm lại nói không nên lời.
Cốc Mục Thanh nhìn hắn một cái chẳng đáng, nói:
- Thiên hạ có ba trăm hai mươi mốt loại xuân dược, có năm mươi tám loại có thể có tác dụng đối với nhân sĩ tu chân, mùi vị của mỗi một loại, mũi của ta đều có thể phân biệt được. Ngươi chơi mê dược ở trước mặt Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, không phải bản thân tự tìm đường chết sao?
Mộc Dịch Binh Lang lúc này mới hiểu ra. Hối hận không ngớt! Đúng, vì sao mình lại không nghĩ đến chứ. Người ta chính là đường đường Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Thần Bộ, thủ đoạn bỉ ổi gì mà chưa thấy qua? Mình thực sự là không biết tự lượng sức rồi.
Cốc Mục Thanh chậm rãi đứng lên:
- Xử phạt của Cửu Đại Thiên Môn đối với người gian dâm phụ nữ. Không cần ta nói chứ? Ngươi có thể phản kháng, vừa khéo ta có thể dùng lý do chống lại lệnh bắt để đánh chết ngươi!
Mộc Dịch Binh Lang cả người run run. Cửu Đại Thiên Môn vốn quy định rõ ràng, kẻ nào gian dâm phụ nữ. Thiến ngay tức khắc!
Trong mắt hắn hung quang lóe lên vài lần. Cuối cùng vẫn không có dũng khí xuất thủ với Cốc Mục Thanh, hung hăng cắn răng một cái, duỗi hai tay về phía Cốc Mục Thanh:
- Tùy ý Cốc thần bộ xử phạt.
Cốc Mục Thanh vô cùng buồn bực, nàng ngược lại cũng không thật sự muốn giết Mộc Dịch Binh Lang, thế nhưng mượn cơ hội chống lại lệnh bắt hung hăng dạy bảo Mộc Dịch Binh Lang một phen là lẽ tất nhiên, lại không ngờ hắn tỏ ra không có cốt khí như vậy:
- Hừ. Ngoại trừ bỏ thuốc mê gian dâm nữ nhân, ngươi còn dám làm gì khác?
Mộc Dịch Binh Lang trên mặt lúc đỏ lúc trắng, lại không dám động thủ cùng Cốc Mục Thanh.
Cốc Mục Thanh cảm thấy mình đã nói rất quá phận rồi, Mộc Dịch Binh Lang vẫn không có đảm lượng xuất thủ. Cốc Mục Thanh tức giận nhưng không có biện pháp! Nếu như là Vũ La. Chắc chắn có một đống lớn ngôn ngữ độc ác thao thao bất tuyệt giống như nước sông, lại như Hoàng Hà vỡ đê không thể vãn hồi, nhất định có thể nói cho Mộc Dịch Binh Lang nổi giận lôi đình, không quản tất cả nổi giận xuất thủ. Thế nhưng về phương diện này, hiển nhiên công lực Cốc Mục Thanh chưa đủ.
Cốc Mục Thanh đang muốn mang gông xiềng cho hắn. Một hồi tiếng đập cửa vang lên. Vũ La đẩy cửa bước vào, sắc mặt không đổi nói:
- Chuyện áp giải sẽ không cần phiền đại giá của Cốc thần bộ, giao cho ta đi.
Vũ La chính là ngục tốt của Nhược Lô Ngục, làm loại chuyện này ngược lại cũng thích hợp.
Hắn đã phát động đủ dũng khí cầm lễ vật đến ngoài cửa phòng của Cốc Mục Thanh, lại không ngờ rằng nghe được trò khôi hài như thế.
Thế nhưng Vũ La không cười nổi.
Thiến thì đã sao? Chỉ cần là phạm tội, đều bị giam giữ ở Nhược Lô Ngục, lúc ấy Mộc Dịch Trạc nhất định sẽ chiếu cố Mộc Dịch Binh Lang. Vũ La tuyệt đối sẽ không để kẻ có can đảm mạo phạm nữ nhân của mình sống ở trên đời này, đây là vảy ngược của Đế Quân!
Cốc Mục Thanh có chút kỳ quái, vì sao Vũ La muốn làm như vậy, ngược lại cũng không có tính toán đối với việc hắn không mời đã tự tiện vào. Nhìn Vũ La một chút. Cốc Mục Thanh khoát tay nói:
- Được rồi, giao cho ngươi đi.
Vũ La tiến lên mang gông xiềng cho Mộc Dịch Binh Lang, phong bế một thân tu vi của hắn. Làm theo việc công hướng Cốc Mục Thanh khom người cúi đầu. Túm lấy xiềng xích kéo Mộc Dịch Binh Lang thất tha thất thểu đi ra.
Cốc Mục Thanh suy nghĩ một chút, nhíu mày, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng vẫn lặng lẽ theo ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa. Mộc Dịch Binh Lang liền thở dài nhẹ nhõm, cao thủ cấp bậc như Cốc Mục Thanh gây ra cho hắn áp lực quá lớn. Đối mặt Vũ La. Hắn lại có quá nhiều tự tin. Lập tức giống như biến thành một người khác:
- Vũ La. Cha ta nói chuyện với ngươi chưa, ngươi muốn bao nhiêu tiền? Ngươi ra giá đi...
Vũ La đi ở phía trước, thanh âm đều đều. Lại có một giọng điệu không cho phép nghi ngờ:
- Ta biết, ngươi hiện tại nghĩ rằng mình tránh được một kiếp, kỳ thực ngươi sai rồi. Ngươi lo lắng Cốc thần bộ xuất thủ với ngươi, nhưng trên thực tế Cốc thần bộ là người tuân thủ pháp luật, cho nên chỉ cần ngươi không chống lại lệnh bắt. Nàng căn bản sẽ không làm gì ngươi.
Năm đó Cốc Mục Thanh chính là như vậy, hiện tại càng không cần phải nói, Vũ La hiểu rất rõ điểm này.
- Thế nhưng ta không giống như vậy.
Vũ La nói rất trực tiếp rất đơn giản, trầm bổng du dương, thường thường có dừng lại, thế nhưng Mộc Dịch Binh Lang hết lần này đến lần khác không nói chen vào được, chính hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao có thể như vậy, lại không biết Vũ La đang gắt gao áp chế hắn về khí thế, thậm chí đã vận dụng lực lượng nguyên hồn. Nguyên hồn của Đế Quân vô cùng hùng mạnh, làm sao một tu sĩ cảnh giới hợp Chân nho nhỏ như hắn có thể chống lại?
- Cho dù ngươi thật sự xuất thủ ám sát ta. Ta cũng sẽ không giết ngươi, bởi vì ta biết ngươi đối với ta mà nói, căn bản không phải là uy hiếp. Thế nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên. Không nên xuất thủ với nữ nhân của ta...
Cốc Mục Thanh cùng đi ra. Vừa hay nghe được một câu cuối cùng này, nhất thời cả người sửng sốt một chút, ngữ khí này thực sự quá giống năm xưa. Vẫn bá đạo như vậy, không hỏi người ta có đồng ý hay không, chỉ là tự mình quyết định.
Trong lúc nhất thời, chỗ nhu hòa nhất trong đáy lòng Cốc Mục Thanh bị xúc động rồi: Trên thế giới này, có lẽ chỉ có người kia biết, loại nữ tử cương cường như mình, kỳ thực thật sự rất hy vọng có thể có một đối tượng có thể dựa vào, vậy sẽ không cần phải ngụy trang khắp nơi.
Nữ ngục tốt kia chẳng qua chỉ là cảnh giới Khai Khiếu, hơn nữa chỉ mở ra miệng mũi tam khiếu, so với Mộc Dịch Binh Lang còn kém hơn rất nhiều, cho dù là Mộc Dịch Binh Lang hiện tại uống rượu say, cũng có thể qua mặt được nữ ngục tốt này một cách dễ dàng.
Quả nhiên nhà ăn đã chuẩn bị cơm trưa tề chỉnh cho Cốc Mục Thanh. Mộc Dịch Binh Lang thừa dịp nữ ngục tốt nói chuyện với trù sư. Lặng yên không một tiếng động đổ xuân dược vào trong canh.
Mộc Dịch Binh Lang lại cùng nữ ngục tốt trở về chỗ ở của Cốc Mục Thanh, nhìn nữ ngục tốt đưa cơm vào, hắn liền trốn ở một bên. Một đôi sắc nhãn đầy tơ máu. Bắn ra quang mang dâm loạn, chăm chú nhìn chằm chằm gian phòng của Cốc Mục Thanh.
Nữ ngục tốt đi ra không lâu. Mộc Dịch Binh Lang liền nghe trong phòng vang lên một thanh âm. Dường như vật gì đó ngã trên mặt đất. Mộc Dịch Binh Lang đại hỉ. Giống như cái bóng đi ra. Mở cửa phòng tiến vào, lập tức đóng cửa lại. Hắn không bố trí trận pháp gì. Trong lòng nổi lên ý nghĩ tà ác: Làm cho mỹ nhân cao ngạo này kêu to tới nỗi cả Nhược Lô Ngục đều nghe thấy, Vũ La nghe thấy chắc chắn trong lòng rỉ máu.
Hắn vào trong phòng, quả nhiên trên bàn cơm rau đã ăn không ít. Canh cũng đã uống hơn nửa. Cốc Mục Thanh ngã trên mặt đất.
Tu sĩ tới cảnh giới như Cốc Mục Thanh, ăn chỉ là một thói quen, cho nên thức ăn đều rất tinh xảo, số lượng không nhiều, thế nhưng màu sắc hương vị đều đầy đủ. Bát canh kia cũng không quá hai ba ngụm đã uống hết.
Mộc Dịch Binh Lang thỏa mãn gật đầu: Thuốc này hiệu quả quả nhiên mãnh liệt, hay lắm!
Hắn vội vàng cởi quần áo trên người mình, đang muốn cởi quần lao lên. Bỗng nhiên nghĩ có điểm không thích hợp, đột nhiên ngẩng đầu. Chỉ thấy Cốc Mục Thanh ngồi ngay ngắn trên ghế, một đôi mắt phượng ẩn chứa sát khí lạnh lùng giống như hàn băng vạn năm đang nhìn hắn.
Mộc Dịch Binh Lang cả người run rẩy, hai tay không nghe sai khiến, lão Nhị của hắn vốn là nhất trụ kình thiên, trong nháy mắt đã co vòi thành một con sên.
Cốc Mục Thanh gõ bát canh, thản nhiên nói:
- Ngươi đã dùng qua Mê Tiên Hồng này hại qua bao nhiêu nữ hài tử?
Mộc Dịch Binh Lang bị nàng nhìn chằm chằm, thật giống như một con ếch không có chút sức phản kháng, bị một con rắn hổ mang chúa nhìn chằm chằm, đừng nói phản kháng, ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có nổi.
Các loại ý niệm tà ác hung độc lúc trước tất cả đều tan thành tro bụi, hắn run run muốn nói gì đó, đã há mồm lại nói không nên lời.
Cốc Mục Thanh nhìn hắn một cái chẳng đáng, nói:
- Thiên hạ có ba trăm hai mươi mốt loại xuân dược, có năm mươi tám loại có thể có tác dụng đối với nhân sĩ tu chân, mùi vị của mỗi một loại, mũi của ta đều có thể phân biệt được. Ngươi chơi mê dược ở trước mặt Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, không phải bản thân tự tìm đường chết sao?
Mộc Dịch Binh Lang lúc này mới hiểu ra. Hối hận không ngớt! Đúng, vì sao mình lại không nghĩ đến chứ. Người ta chính là đường đường Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Thần Bộ, thủ đoạn bỉ ổi gì mà chưa thấy qua? Mình thực sự là không biết tự lượng sức rồi.
Cốc Mục Thanh chậm rãi đứng lên:
- Xử phạt của Cửu Đại Thiên Môn đối với người gian dâm phụ nữ. Không cần ta nói chứ? Ngươi có thể phản kháng, vừa khéo ta có thể dùng lý do chống lại lệnh bắt để đánh chết ngươi!
Mộc Dịch Binh Lang cả người run run. Cửu Đại Thiên Môn vốn quy định rõ ràng, kẻ nào gian dâm phụ nữ. Thiến ngay tức khắc!
Trong mắt hắn hung quang lóe lên vài lần. Cuối cùng vẫn không có dũng khí xuất thủ với Cốc Mục Thanh, hung hăng cắn răng một cái, duỗi hai tay về phía Cốc Mục Thanh:
- Tùy ý Cốc thần bộ xử phạt.
Cốc Mục Thanh vô cùng buồn bực, nàng ngược lại cũng không thật sự muốn giết Mộc Dịch Binh Lang, thế nhưng mượn cơ hội chống lại lệnh bắt hung hăng dạy bảo Mộc Dịch Binh Lang một phen là lẽ tất nhiên, lại không ngờ hắn tỏ ra không có cốt khí như vậy:
- Hừ. Ngoại trừ bỏ thuốc mê gian dâm nữ nhân, ngươi còn dám làm gì khác?
Mộc Dịch Binh Lang trên mặt lúc đỏ lúc trắng, lại không dám động thủ cùng Cốc Mục Thanh.
Cốc Mục Thanh cảm thấy mình đã nói rất quá phận rồi, Mộc Dịch Binh Lang vẫn không có đảm lượng xuất thủ. Cốc Mục Thanh tức giận nhưng không có biện pháp! Nếu như là Vũ La. Chắc chắn có một đống lớn ngôn ngữ độc ác thao thao bất tuyệt giống như nước sông, lại như Hoàng Hà vỡ đê không thể vãn hồi, nhất định có thể nói cho Mộc Dịch Binh Lang nổi giận lôi đình, không quản tất cả nổi giận xuất thủ. Thế nhưng về phương diện này, hiển nhiên công lực Cốc Mục Thanh chưa đủ.
Cốc Mục Thanh đang muốn mang gông xiềng cho hắn. Một hồi tiếng đập cửa vang lên. Vũ La đẩy cửa bước vào, sắc mặt không đổi nói:
- Chuyện áp giải sẽ không cần phiền đại giá của Cốc thần bộ, giao cho ta đi.
Vũ La chính là ngục tốt của Nhược Lô Ngục, làm loại chuyện này ngược lại cũng thích hợp.
Hắn đã phát động đủ dũng khí cầm lễ vật đến ngoài cửa phòng của Cốc Mục Thanh, lại không ngờ rằng nghe được trò khôi hài như thế.
Thế nhưng Vũ La không cười nổi.
Thiến thì đã sao? Chỉ cần là phạm tội, đều bị giam giữ ở Nhược Lô Ngục, lúc ấy Mộc Dịch Trạc nhất định sẽ chiếu cố Mộc Dịch Binh Lang. Vũ La tuyệt đối sẽ không để kẻ có can đảm mạo phạm nữ nhân của mình sống ở trên đời này, đây là vảy ngược của Đế Quân!
Cốc Mục Thanh có chút kỳ quái, vì sao Vũ La muốn làm như vậy, ngược lại cũng không có tính toán đối với việc hắn không mời đã tự tiện vào. Nhìn Vũ La một chút. Cốc Mục Thanh khoát tay nói:
- Được rồi, giao cho ngươi đi.
Vũ La tiến lên mang gông xiềng cho Mộc Dịch Binh Lang, phong bế một thân tu vi của hắn. Làm theo việc công hướng Cốc Mục Thanh khom người cúi đầu. Túm lấy xiềng xích kéo Mộc Dịch Binh Lang thất tha thất thểu đi ra.
Cốc Mục Thanh suy nghĩ một chút, nhíu mày, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng vẫn lặng lẽ theo ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa. Mộc Dịch Binh Lang liền thở dài nhẹ nhõm, cao thủ cấp bậc như Cốc Mục Thanh gây ra cho hắn áp lực quá lớn. Đối mặt Vũ La. Hắn lại có quá nhiều tự tin. Lập tức giống như biến thành một người khác:
- Vũ La. Cha ta nói chuyện với ngươi chưa, ngươi muốn bao nhiêu tiền? Ngươi ra giá đi...
Vũ La đi ở phía trước, thanh âm đều đều. Lại có một giọng điệu không cho phép nghi ngờ:
- Ta biết, ngươi hiện tại nghĩ rằng mình tránh được một kiếp, kỳ thực ngươi sai rồi. Ngươi lo lắng Cốc thần bộ xuất thủ với ngươi, nhưng trên thực tế Cốc thần bộ là người tuân thủ pháp luật, cho nên chỉ cần ngươi không chống lại lệnh bắt. Nàng căn bản sẽ không làm gì ngươi.
Năm đó Cốc Mục Thanh chính là như vậy, hiện tại càng không cần phải nói, Vũ La hiểu rất rõ điểm này.
- Thế nhưng ta không giống như vậy.
Vũ La nói rất trực tiếp rất đơn giản, trầm bổng du dương, thường thường có dừng lại, thế nhưng Mộc Dịch Binh Lang hết lần này đến lần khác không nói chen vào được, chính hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao có thể như vậy, lại không biết Vũ La đang gắt gao áp chế hắn về khí thế, thậm chí đã vận dụng lực lượng nguyên hồn. Nguyên hồn của Đế Quân vô cùng hùng mạnh, làm sao một tu sĩ cảnh giới hợp Chân nho nhỏ như hắn có thể chống lại?
- Cho dù ngươi thật sự xuất thủ ám sát ta. Ta cũng sẽ không giết ngươi, bởi vì ta biết ngươi đối với ta mà nói, căn bản không phải là uy hiếp. Thế nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên. Không nên xuất thủ với nữ nhân của ta...
Cốc Mục Thanh cùng đi ra. Vừa hay nghe được một câu cuối cùng này, nhất thời cả người sửng sốt một chút, ngữ khí này thực sự quá giống năm xưa. Vẫn bá đạo như vậy, không hỏi người ta có đồng ý hay không, chỉ là tự mình quyết định.
Trong lúc nhất thời, chỗ nhu hòa nhất trong đáy lòng Cốc Mục Thanh bị xúc động rồi: Trên thế giới này, có lẽ chỉ có người kia biết, loại nữ tử cương cường như mình, kỳ thực thật sự rất hy vọng có thể có một đối tượng có thể dựa vào, vậy sẽ không cần phải ngụy trang khắp nơi.
Bình luận facebook