Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Anh đưa cô về thẳng biệt thự Trung Ảnh, cửa vừa mở, Nghiêu Trăn bước vào nhà.
Cô nhìn anh, chần chừ một lát mới hỏi, “Tối nay mình ở lại đây hả anh?”
“Ở đây an toàn.”
“Không cần phải báo với ông và cô một tiếng mà về đây luôn ạ?”
Lý Đông Phóng tháo cà vạt, cúi xuống nhìn cô.
“Về sau đừng gọi ông với cô nữa, người trước thì có thể gọi, người sau thì đừng gọi nữa.”
Nghiêu Trăn nhìn sang anh, chỉ thấy anh rũ mắt móc áo khoác lên móc áo.
“Chênh lệch bối phận.” Anh nhắc.
“…”
Lý Đông Phóng không mở đèn sáng nên ánh sáng trong phòng chỉ hơi mờ mờ, anh bước đến bên cạnh cô, ngay sau đó đưa tay ôm lấy cô.
Nghiêu Trăn ngây ra một lúc, trước đó cô vẫn còn ngơ ngác không suy nghĩ cẩn thận, bây giờ bình tĩnh lại rồi mới hoảng hồn, có lẽ là anh đang an ủi cô.
Lý Đông Phóng nắm tay cô dẫn cô bước đến trước ghế sofa, kế đó dìu cô ngồi lên đùi mình.
Nghiêu Trăn nhìn anh chăm chú.
“Hôm nay em có sợ không?”
“Vẫn ổn, cuộc sống hồi xưa của em cũng li kỳ lắm, nên em cũng quen rồi.”
Ánh mắt anh mang theo vẻ tự trách, im lặng hồi lâu anh mới nói, “Là anh bất cẩn không bảo vệ được em, sau này anh sẽ không để xảy ra chuyện như thế nữa.”
Lòng cô vô cùng cảm động, càng cảm thấy mình đã không chọn sai phe, Lý Đông Phóng và ct không cùng một loại người, ct có lẽ có cảm tình với cô, nhưng anh ta có xu hướng xem mình như một món đồ sở hữu. Anh ta có thể che chở cho cô, nhưng với điều kiện đầu tiên chính là hai người phải thành lập giao dịch.
“Em đói không?” Anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi lại gật đầu.
“Em hơi đói.”
“Em muốn ăn gì?”
“Ừm…” Cô suy nghĩ một lúc, nhất thời không nghĩ ra mình muốn ăn gì, dạ dày trống rỗng lại hơi khó chịu, nhưng miệng đắng ngắt không thấy thèm ăn.
Điện thoại đặt trên bàn của Lý Đông Phóng vang lên, cô nhìn lướt qua, là một dãy số xa lạ, không được anh lưu vào danh bạ.
Lý Đông Phóng, “Anh đi nghe điện thoại, em vào nghỉ ngơi trước đi.”
Nghiêu Trăn hiểu ý anh, đơn giản là không muốn để cô nghe. Tuy anh tránh mặt mình khiến cô khó chịu, nhưng mỗi người đều có bí mật riêng, có không gian riêng tư, cô tôn trọng thói quen anh.
Trở về phòng ngủ, nhìn lướt qua màn hình điện thoại, anh lại quay ngược ra.
“Em nằm xuống nghỉ ngơi một chút hay là ngủ một giấc đi nhé?”
Anh nói xong đưa sang cho cô một cây bút và một tờ giấy.
“Em muốn ăn gì thì cứ viết ra giấy, chờ anh sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa sẽ đi mua cho em.”
Nghiêu Trăn ra dấu tay OK, nhận giấy và bút của anh đưa.
Cô cắn bút suy nghĩ một hồi, càng lớn càng hết thích ăn đồ vặt. Lúc trước bị đói nên ăn gì cũng thấy ngon, bây giờ ăn nhiều nên không biết có còn món ngon nào có thể đả động cô.
Người ta nói hồi còn trẻ Chu Nguyên Chương từng ăn một bát tào phớ khi đi ăn xin, đến tận sau khi lên làm hoàng đế vẫn còn nhớ đến hương vị năm xưa, nhưng ngự trù trong cung làm thế nào cũng không ra được vị ngon năm đó.
Có lẽ tình huống của cô và Chu Nguyên Chương khá giống nhau.
Lý Đông Phóng nói chuyện điện thoại xong, bước ra đã thấy Nghiêu Trăn ngủ say từ lúc nào, cây bút cuốn vào chăn, vẫn chưa đóng nắp bút, trên chiếc chăn màu trắng xám bị dính một vết mực.
Anh thở dài, đi đến cầm bút đặt lên bàn.
Tờ giấy lẳng lặng nằm dưới đất, bên trên không có lấy một chữ, nhưng lại có một chuỗi kí hiệu như gà bới.
Anh nghiên cứu một hồi mới xác nhận không phải chữ viết, có lẽ là do cô xoay người khi ngủ làm ngòi bút ma sát lên giấy rồi lưu lại vết tích.
Nghiêu Trăn tỉnh ngủ, vừa mở mắt ra bị chói sáng liền nhắm lại, bên cạnh có người đang nửa nằm nửa ngồi.
Cô ngáp một cái, xoay người về hướng bên kia, bàn tay vô thức sờ lên đầu gối của anh.
Lý Đông Phóng khựng lại vài giây, luồn tay vào chăn bắt lấy tay cô.
Bàn tay cô đúng lúc đang dạo chơi bên phần đùi trong của anh, trượt xuống phần bụng dưới. Tuy nó không thức tỉnh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được qua một lớp vải mỏng.
Nghiêu Trăn ngơ ra vài giây, ý thức càng lúc càng rõ ràng.
Cô lặng lẽ nhìn anh, im lặng giãy ra.
Anh buông tay cô, “Dậy rồi à?”
Nghiêu Trăn rút tay về, vờ như bình tĩnh không có gì ngồi dậy.
Anh tháo tai nghe, cụp mắt nhìn cô.
“Ngủ xong một giấc thấy sao rồi?”
Nghiêu Trăn cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn nhiều, đầu cũng không còn đau nữa, nhưng chuyện bị ct và Cảnh Thu Hà chặn đường lúc chiều vẫn còn rõ như in, sau khi đầu óc tỉnh táo lại thì ký ức càng hiện ra rõ ràng.
“Anh bảo dì Tôn nấu canh mang tới, đang hâm ở trong phòng bếp đấy.”
Anh vén chăn lên định đi xuống múc cho cô một chén canh, Nghiêu Trăn vội vàng giữ anh lại, nhíu mày hỏi, “Cái gì? Dì Tôn á?”
“Đúng vậy.”
Nghiêu Trăn rùng mình, liếm môi, ôm chăn nhìn anh, “Dì ấy có biết em ở đây không? Có biết mối quan hệ giữa hai chúng ta không?”
“Dì ấy đưa đồ liền đi ngay, không có đến phòng ngủ.” Lý Đông Phóng giải thích.
Cô nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu Tôn Tú Ngọc mà biết, thế thì có nghĩa Lý Nguyệt cũng đã biết, Lý Nguyệt mà biết rồi thì ngày ông cụ biết mọi chuyện không còn xa.
Cô thì không quan trọng, nhưng anh từng nói, sức khỏe của ông cụ không tốt, tạm thời không thể để ông cụ biết được.
Nghiêu Trăn hiểu rõ tình hình sức khỏe của ông cụ, bây giờ ông chỉ sống nhờ thuốc, nếu biết cô là hàng giả, nói không chừng sẽ không thể chịu đựng được.
Anh bưng một chén canh đi vào, Nghiêu Trăn nói, “Dì Tôn không hỏi gì mà nấu canh mang đến đây luôn hả anh?”
“Anh bảo dạ dày anh khó chịu, không muốn ăn cơm ngoài cho nên nhờ dì ấy làm mang đến.”
Ngủ một giấc nên khẩu vị cũng tốt hơn, Nghiêu Trăn bỗng dưng thèm đồ ngọt, bèn quay sang nhìn anh.
“Vừa nãy anh bảo em muốn ăn gì thì cứ viết ra giấy để anh mua, vẫn còn hiệu lực chứ?”
Anh cười, “Bây giờ nghĩ ra muốn ăn gì rồi hả? Ăn gì? Dù có bay trên trời, chạy dưới đất hay bơi dưới biển, chỉ cần có mặt trên trái đất này đều được cả.”
Nghiêu Trăn hỏi anh, “Thế anh muốn ăn gì?”
“Anh ăn gì cũng được, đàn ông không yếu ớt, không kén ăn.”
Cô tin anh, “Ăn gì cũng được hả? Chắc không?”
Lý Đông Phóng mỉm cười nhìn cô, “Em muốn nói gì?”
“Anh bảo cái gì anh cũng ăn.” Cô vừa nói liền phá hỏng bầu không khí, “Anh ăn baba* không? Thích cứng hay mềm?”
*Baba: một loại bánh. Nhưng nó cũng có nghĩa là shit.
Lý Đông Phóng bất động nhìn cô hai giây, vẻ mặt nhàn nhã, hờ hững, giống như anh biết tỏng em sẽ nói thế, em đúng là thô tục, thật hết cách với em.
Nghiêu Trăn cười xấu hổ, buông tay, “Tại em nhanh mồm.”
Anh tựa người về sau, ngả vào sofa, gác chân lên nhìn cô, “Cô gái à, là do em thấy chúng ta quá thân, thân đến mức em có thể bung lụa trước mặt anh à? Thế sao lúc trước em còn giả vờ làm thỏ trắng trước mặt anh?”
Nghiêu Trăn, “…”
Anh cất giọng lười biếng, “Có biết anh đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì?”
“Anh có thể trả hàng lại không?”
Khóe môi Nghiêu Trăn cong lên, “Không thể.”
…
Thật ra Nghiêu Trăn không muốn ăn mấy, cô chỉ muốn ra ngoài đi chơi một chút.
Trong siêu thị rất sáng sủa, cũng rất ấm áp.
Nghiêu Trăn đi đằng trước, anh đẩy xe mua hàng đi sau.
Thấy cô cầm đồ dùng hằng ngày bỏ vào xe, anh im lặng một hồi rồi hỏi, “Em biết nấu cơm hả?”
Nghiêu Trăn kinh ngạc, nháy mắt nói, “Không phải lần trước anh nếm qua rồi sao?”
“Lần nào?” Anh nghiêng đầu, buồn cười nhìn cô.
“Bữa sáng khi anh đi Sing đấy.” Nhớ đến chuyện xảy ra tối trước đó cô còn thấy ngại.
Lý Đông Phóng cụp mắt nhìn cô, “Có phải em nhớ lộn rồi không?”
“Nhớ lộn gì chứ? Em không làm bữa sáng cho anh hả?”
Anh như cười như không, không tập trung mất, “Em ngủ một lèo đến tận trưa.”
Nghiêu Trăn nhíu mày, có lẽ cô thực sự nhớ lầm, nhưng cô cũng từng nấu canh giải rượu cho anh mà, thành thật mà nói thì cũng có ý tứ lắm rồi, lúc ấy quan hệ với anh vẫn chưa rõ ràng, mỗi ngày cô đều bị anh ăn hiếp.
Cô cất giọng đầy sảng khoái, “Thế là anh có phúc rồi, sau này em sẽ nấu cơm cho anh ăn mỗi ngày, sẽ chờ anh về nhà vào mỗi tối.”
Vừa dứt lời liền cảm nhận được anh sấn tới, anh nhìn cô tỏ vẻ không tin, “Thật không đấy, có chuyện tốt thế à?”
Nghiêu Trăn nghĩ nghĩ, giờ thì ngại vì ví tiền rỗng tuếch, cô cũng không cần phải giả vờ làm đại gia, bất đắc dĩ ngả bài với anh, “Thật chứ, em nguyện ý làm đầu bếp cho anh, nhưng mà bây giờ có lẽ cần anh phải cho em tiền tiêu, mua thức ăn hoặc làm gì đó…”
“Em nói nhiều thế chẳng phải là để làm nền cho câu cuối cùng hả?” Anh nói một câu đã trúng tim đen, hờ hững nhìn cô, “Thiếu tiền hả? Chắc là thiếu tiền dữ lắm đây. Anh nhớ lúc em vừa vào nhà không lâu thì có mở miệng xin anh một lần, lúc anh định cho em thì em bảo em đùa thôi, từ lúc đó đã không có tiền xài rồi hả?”
“… Em có hơi kẹt.” Nghiêu Trăn thẳng thắn với anh, “Em thì không sao, không xài tiền, nhưng em thấy em gái em đến chỗ ở mới có lẽ sẽ cần tiền. Sức khỏe con bé không tốt, còn phải uống thuốc, toàn là thuốc đắt tiền.”
Lý Đông Phóng nghiêng đầu nhìn cô, “Chuyện em gái em không cần quan tâm, anh đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, đã đưa một khoản tiền, tạm thời sẽ không thiếu thốn. Lúc nào thiếu anh sẽ để Lưu Quốc Yến đưa tiền tiếp.”
Cô há miệng, “Thế sao được… Sao anh không nói với em một tiếng, em vẫn chưa thể đi làm, không thể trả lại cho anh…”
Lý Đông Phóng im lặng nhìn cô một hồi lâu, hôm nay anh chuẩn bị dạy cho một một khóa, “Em có biết không, trước khi quen em, bên cạnh anh luôn có phụ nữ, bọn họ đều muốn “rung” anh, về sau em có thể thử xem sao, anh luôn hoan nghênh em.”
Nghiêu Trăn nghe mà không hiểu gì, cứ cảm thấy mập mờ, lại có hơi ghen tỵ với cái câu “Trước khi quen em bên cạnh ah luôn có phụ nữ”, cô lườm anh một cái, “Anh có ý gì? Có thể nói thẳng ra không?”
“Rung giống như rung cây rụng tiền ấy.”
“…”
Cô còn tưởng là “rung” giường, tưởng anh đang ám chỉ XX với mình, bảo cô học tập mấy người phụ nữ đó.
Thế ý anh là hoan nghênh mình đòi tiền anh à? Thế thì không tốt lắm đâu, Nghiêu Trăn có hơi bối rối.
Ánh mắt cô lướt qua túi đồ ăn vặt trong tay, nhịn không được nhìn sang anh, lại thấy anh cười với mình.
Cô cụp mắt, “Thế bên cạnh anh có tổng cộng bao nhiêu bạn gái thế?”
Lý Đông Phóng ngừng lại, câu hỏi này hình như rất khó trả lời, nếu trả lời không tốt thì sẽ mất mạng như chơi. Anh nhìn quầy thực phẩm bên này, không có ai cả nên trả lời qua loa, “Sao anh nhớ nổi, anh độc thân lâu lắm rồi.”
Nghiêu Trăn nhìn anh chằm chằm, “Trả lời nhanh! Tiền nhiệm của anh họ gì?”
“Anh không có tiền nhiệm.” Anh đáp không hề do dự.
Cô không nói gì, nhìn anh một lát, bảo sao anh cứ nói khoác mình là tay lão luyện. Nghiêu Trăn thấy mình đi cùng anh như diều hâu và gà con, từ trước đến giờ chỉ có diều hâu ăn gà con, chứ chưa bao giờ nghe nói gà con ăn diều hâu.
Đi được vài mét, cô xoay người nhìn Lý Đông Phóng, “Từ nay về sau cháu đến ở chỗ chú rồi, chú có gì muốn nói không? Ví dụ như chú không thích người khác đụng vào đồ của chú, hoặc chú thấy thư phòng là không gian cá nhân nên cháu không được phép vào…”
“Có.” Hầu kết anh nhấp nhô, hàng lông mày nhíu khẽ, vẻ mặt ra chiều nghiêm túc.
Nghiêu Trăn nhìn anh, “Chú cứ nói đi.”
“Chú có hơi lo.”
“Chú lo cái gì?”
Khóe môi Lý Đông Phóng khẽ cong lên, “Suy thận.”
Cô nhìn anh, chần chừ một lát mới hỏi, “Tối nay mình ở lại đây hả anh?”
“Ở đây an toàn.”
“Không cần phải báo với ông và cô một tiếng mà về đây luôn ạ?”
Lý Đông Phóng tháo cà vạt, cúi xuống nhìn cô.
“Về sau đừng gọi ông với cô nữa, người trước thì có thể gọi, người sau thì đừng gọi nữa.”
Nghiêu Trăn nhìn sang anh, chỉ thấy anh rũ mắt móc áo khoác lên móc áo.
“Chênh lệch bối phận.” Anh nhắc.
“…”
Lý Đông Phóng không mở đèn sáng nên ánh sáng trong phòng chỉ hơi mờ mờ, anh bước đến bên cạnh cô, ngay sau đó đưa tay ôm lấy cô.
Nghiêu Trăn ngây ra một lúc, trước đó cô vẫn còn ngơ ngác không suy nghĩ cẩn thận, bây giờ bình tĩnh lại rồi mới hoảng hồn, có lẽ là anh đang an ủi cô.
Lý Đông Phóng nắm tay cô dẫn cô bước đến trước ghế sofa, kế đó dìu cô ngồi lên đùi mình.
Nghiêu Trăn nhìn anh chăm chú.
“Hôm nay em có sợ không?”
“Vẫn ổn, cuộc sống hồi xưa của em cũng li kỳ lắm, nên em cũng quen rồi.”
Ánh mắt anh mang theo vẻ tự trách, im lặng hồi lâu anh mới nói, “Là anh bất cẩn không bảo vệ được em, sau này anh sẽ không để xảy ra chuyện như thế nữa.”
Lòng cô vô cùng cảm động, càng cảm thấy mình đã không chọn sai phe, Lý Đông Phóng và ct không cùng một loại người, ct có lẽ có cảm tình với cô, nhưng anh ta có xu hướng xem mình như một món đồ sở hữu. Anh ta có thể che chở cho cô, nhưng với điều kiện đầu tiên chính là hai người phải thành lập giao dịch.
“Em đói không?” Anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi lại gật đầu.
“Em hơi đói.”
“Em muốn ăn gì?”
“Ừm…” Cô suy nghĩ một lúc, nhất thời không nghĩ ra mình muốn ăn gì, dạ dày trống rỗng lại hơi khó chịu, nhưng miệng đắng ngắt không thấy thèm ăn.
Điện thoại đặt trên bàn của Lý Đông Phóng vang lên, cô nhìn lướt qua, là một dãy số xa lạ, không được anh lưu vào danh bạ.
Lý Đông Phóng, “Anh đi nghe điện thoại, em vào nghỉ ngơi trước đi.”
Nghiêu Trăn hiểu ý anh, đơn giản là không muốn để cô nghe. Tuy anh tránh mặt mình khiến cô khó chịu, nhưng mỗi người đều có bí mật riêng, có không gian riêng tư, cô tôn trọng thói quen anh.
Trở về phòng ngủ, nhìn lướt qua màn hình điện thoại, anh lại quay ngược ra.
“Em nằm xuống nghỉ ngơi một chút hay là ngủ một giấc đi nhé?”
Anh nói xong đưa sang cho cô một cây bút và một tờ giấy.
“Em muốn ăn gì thì cứ viết ra giấy, chờ anh sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa sẽ đi mua cho em.”
Nghiêu Trăn ra dấu tay OK, nhận giấy và bút của anh đưa.
Cô cắn bút suy nghĩ một hồi, càng lớn càng hết thích ăn đồ vặt. Lúc trước bị đói nên ăn gì cũng thấy ngon, bây giờ ăn nhiều nên không biết có còn món ngon nào có thể đả động cô.
Người ta nói hồi còn trẻ Chu Nguyên Chương từng ăn một bát tào phớ khi đi ăn xin, đến tận sau khi lên làm hoàng đế vẫn còn nhớ đến hương vị năm xưa, nhưng ngự trù trong cung làm thế nào cũng không ra được vị ngon năm đó.
Có lẽ tình huống của cô và Chu Nguyên Chương khá giống nhau.
Lý Đông Phóng nói chuyện điện thoại xong, bước ra đã thấy Nghiêu Trăn ngủ say từ lúc nào, cây bút cuốn vào chăn, vẫn chưa đóng nắp bút, trên chiếc chăn màu trắng xám bị dính một vết mực.
Anh thở dài, đi đến cầm bút đặt lên bàn.
Tờ giấy lẳng lặng nằm dưới đất, bên trên không có lấy một chữ, nhưng lại có một chuỗi kí hiệu như gà bới.
Anh nghiên cứu một hồi mới xác nhận không phải chữ viết, có lẽ là do cô xoay người khi ngủ làm ngòi bút ma sát lên giấy rồi lưu lại vết tích.
Nghiêu Trăn tỉnh ngủ, vừa mở mắt ra bị chói sáng liền nhắm lại, bên cạnh có người đang nửa nằm nửa ngồi.
Cô ngáp một cái, xoay người về hướng bên kia, bàn tay vô thức sờ lên đầu gối của anh.
Lý Đông Phóng khựng lại vài giây, luồn tay vào chăn bắt lấy tay cô.
Bàn tay cô đúng lúc đang dạo chơi bên phần đùi trong của anh, trượt xuống phần bụng dưới. Tuy nó không thức tỉnh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được qua một lớp vải mỏng.
Nghiêu Trăn ngơ ra vài giây, ý thức càng lúc càng rõ ràng.
Cô lặng lẽ nhìn anh, im lặng giãy ra.
Anh buông tay cô, “Dậy rồi à?”
Nghiêu Trăn rút tay về, vờ như bình tĩnh không có gì ngồi dậy.
Anh tháo tai nghe, cụp mắt nhìn cô.
“Ngủ xong một giấc thấy sao rồi?”
Nghiêu Trăn cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn nhiều, đầu cũng không còn đau nữa, nhưng chuyện bị ct và Cảnh Thu Hà chặn đường lúc chiều vẫn còn rõ như in, sau khi đầu óc tỉnh táo lại thì ký ức càng hiện ra rõ ràng.
“Anh bảo dì Tôn nấu canh mang tới, đang hâm ở trong phòng bếp đấy.”
Anh vén chăn lên định đi xuống múc cho cô một chén canh, Nghiêu Trăn vội vàng giữ anh lại, nhíu mày hỏi, “Cái gì? Dì Tôn á?”
“Đúng vậy.”
Nghiêu Trăn rùng mình, liếm môi, ôm chăn nhìn anh, “Dì ấy có biết em ở đây không? Có biết mối quan hệ giữa hai chúng ta không?”
“Dì ấy đưa đồ liền đi ngay, không có đến phòng ngủ.” Lý Đông Phóng giải thích.
Cô nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu Tôn Tú Ngọc mà biết, thế thì có nghĩa Lý Nguyệt cũng đã biết, Lý Nguyệt mà biết rồi thì ngày ông cụ biết mọi chuyện không còn xa.
Cô thì không quan trọng, nhưng anh từng nói, sức khỏe của ông cụ không tốt, tạm thời không thể để ông cụ biết được.
Nghiêu Trăn hiểu rõ tình hình sức khỏe của ông cụ, bây giờ ông chỉ sống nhờ thuốc, nếu biết cô là hàng giả, nói không chừng sẽ không thể chịu đựng được.
Anh bưng một chén canh đi vào, Nghiêu Trăn nói, “Dì Tôn không hỏi gì mà nấu canh mang đến đây luôn hả anh?”
“Anh bảo dạ dày anh khó chịu, không muốn ăn cơm ngoài cho nên nhờ dì ấy làm mang đến.”
Ngủ một giấc nên khẩu vị cũng tốt hơn, Nghiêu Trăn bỗng dưng thèm đồ ngọt, bèn quay sang nhìn anh.
“Vừa nãy anh bảo em muốn ăn gì thì cứ viết ra giấy để anh mua, vẫn còn hiệu lực chứ?”
Anh cười, “Bây giờ nghĩ ra muốn ăn gì rồi hả? Ăn gì? Dù có bay trên trời, chạy dưới đất hay bơi dưới biển, chỉ cần có mặt trên trái đất này đều được cả.”
Nghiêu Trăn hỏi anh, “Thế anh muốn ăn gì?”
“Anh ăn gì cũng được, đàn ông không yếu ớt, không kén ăn.”
Cô tin anh, “Ăn gì cũng được hả? Chắc không?”
Lý Đông Phóng mỉm cười nhìn cô, “Em muốn nói gì?”
“Anh bảo cái gì anh cũng ăn.” Cô vừa nói liền phá hỏng bầu không khí, “Anh ăn baba* không? Thích cứng hay mềm?”
*Baba: một loại bánh. Nhưng nó cũng có nghĩa là shit.
Lý Đông Phóng bất động nhìn cô hai giây, vẻ mặt nhàn nhã, hờ hững, giống như anh biết tỏng em sẽ nói thế, em đúng là thô tục, thật hết cách với em.
Nghiêu Trăn cười xấu hổ, buông tay, “Tại em nhanh mồm.”
Anh tựa người về sau, ngả vào sofa, gác chân lên nhìn cô, “Cô gái à, là do em thấy chúng ta quá thân, thân đến mức em có thể bung lụa trước mặt anh à? Thế sao lúc trước em còn giả vờ làm thỏ trắng trước mặt anh?”
Nghiêu Trăn, “…”
Anh cất giọng lười biếng, “Có biết anh đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì?”
“Anh có thể trả hàng lại không?”
Khóe môi Nghiêu Trăn cong lên, “Không thể.”
…
Thật ra Nghiêu Trăn không muốn ăn mấy, cô chỉ muốn ra ngoài đi chơi một chút.
Trong siêu thị rất sáng sủa, cũng rất ấm áp.
Nghiêu Trăn đi đằng trước, anh đẩy xe mua hàng đi sau.
Thấy cô cầm đồ dùng hằng ngày bỏ vào xe, anh im lặng một hồi rồi hỏi, “Em biết nấu cơm hả?”
Nghiêu Trăn kinh ngạc, nháy mắt nói, “Không phải lần trước anh nếm qua rồi sao?”
“Lần nào?” Anh nghiêng đầu, buồn cười nhìn cô.
“Bữa sáng khi anh đi Sing đấy.” Nhớ đến chuyện xảy ra tối trước đó cô còn thấy ngại.
Lý Đông Phóng cụp mắt nhìn cô, “Có phải em nhớ lộn rồi không?”
“Nhớ lộn gì chứ? Em không làm bữa sáng cho anh hả?”
Anh như cười như không, không tập trung mất, “Em ngủ một lèo đến tận trưa.”
Nghiêu Trăn nhíu mày, có lẽ cô thực sự nhớ lầm, nhưng cô cũng từng nấu canh giải rượu cho anh mà, thành thật mà nói thì cũng có ý tứ lắm rồi, lúc ấy quan hệ với anh vẫn chưa rõ ràng, mỗi ngày cô đều bị anh ăn hiếp.
Cô cất giọng đầy sảng khoái, “Thế là anh có phúc rồi, sau này em sẽ nấu cơm cho anh ăn mỗi ngày, sẽ chờ anh về nhà vào mỗi tối.”
Vừa dứt lời liền cảm nhận được anh sấn tới, anh nhìn cô tỏ vẻ không tin, “Thật không đấy, có chuyện tốt thế à?”
Nghiêu Trăn nghĩ nghĩ, giờ thì ngại vì ví tiền rỗng tuếch, cô cũng không cần phải giả vờ làm đại gia, bất đắc dĩ ngả bài với anh, “Thật chứ, em nguyện ý làm đầu bếp cho anh, nhưng mà bây giờ có lẽ cần anh phải cho em tiền tiêu, mua thức ăn hoặc làm gì đó…”
“Em nói nhiều thế chẳng phải là để làm nền cho câu cuối cùng hả?” Anh nói một câu đã trúng tim đen, hờ hững nhìn cô, “Thiếu tiền hả? Chắc là thiếu tiền dữ lắm đây. Anh nhớ lúc em vừa vào nhà không lâu thì có mở miệng xin anh một lần, lúc anh định cho em thì em bảo em đùa thôi, từ lúc đó đã không có tiền xài rồi hả?”
“… Em có hơi kẹt.” Nghiêu Trăn thẳng thắn với anh, “Em thì không sao, không xài tiền, nhưng em thấy em gái em đến chỗ ở mới có lẽ sẽ cần tiền. Sức khỏe con bé không tốt, còn phải uống thuốc, toàn là thuốc đắt tiền.”
Lý Đông Phóng nghiêng đầu nhìn cô, “Chuyện em gái em không cần quan tâm, anh đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, đã đưa một khoản tiền, tạm thời sẽ không thiếu thốn. Lúc nào thiếu anh sẽ để Lưu Quốc Yến đưa tiền tiếp.”
Cô há miệng, “Thế sao được… Sao anh không nói với em một tiếng, em vẫn chưa thể đi làm, không thể trả lại cho anh…”
Lý Đông Phóng im lặng nhìn cô một hồi lâu, hôm nay anh chuẩn bị dạy cho một một khóa, “Em có biết không, trước khi quen em, bên cạnh anh luôn có phụ nữ, bọn họ đều muốn “rung” anh, về sau em có thể thử xem sao, anh luôn hoan nghênh em.”
Nghiêu Trăn nghe mà không hiểu gì, cứ cảm thấy mập mờ, lại có hơi ghen tỵ với cái câu “Trước khi quen em bên cạnh ah luôn có phụ nữ”, cô lườm anh một cái, “Anh có ý gì? Có thể nói thẳng ra không?”
“Rung giống như rung cây rụng tiền ấy.”
“…”
Cô còn tưởng là “rung” giường, tưởng anh đang ám chỉ XX với mình, bảo cô học tập mấy người phụ nữ đó.
Thế ý anh là hoan nghênh mình đòi tiền anh à? Thế thì không tốt lắm đâu, Nghiêu Trăn có hơi bối rối.
Ánh mắt cô lướt qua túi đồ ăn vặt trong tay, nhịn không được nhìn sang anh, lại thấy anh cười với mình.
Cô cụp mắt, “Thế bên cạnh anh có tổng cộng bao nhiêu bạn gái thế?”
Lý Đông Phóng ngừng lại, câu hỏi này hình như rất khó trả lời, nếu trả lời không tốt thì sẽ mất mạng như chơi. Anh nhìn quầy thực phẩm bên này, không có ai cả nên trả lời qua loa, “Sao anh nhớ nổi, anh độc thân lâu lắm rồi.”
Nghiêu Trăn nhìn anh chằm chằm, “Trả lời nhanh! Tiền nhiệm của anh họ gì?”
“Anh không có tiền nhiệm.” Anh đáp không hề do dự.
Cô không nói gì, nhìn anh một lát, bảo sao anh cứ nói khoác mình là tay lão luyện. Nghiêu Trăn thấy mình đi cùng anh như diều hâu và gà con, từ trước đến giờ chỉ có diều hâu ăn gà con, chứ chưa bao giờ nghe nói gà con ăn diều hâu.
Đi được vài mét, cô xoay người nhìn Lý Đông Phóng, “Từ nay về sau cháu đến ở chỗ chú rồi, chú có gì muốn nói không? Ví dụ như chú không thích người khác đụng vào đồ của chú, hoặc chú thấy thư phòng là không gian cá nhân nên cháu không được phép vào…”
“Có.” Hầu kết anh nhấp nhô, hàng lông mày nhíu khẽ, vẻ mặt ra chiều nghiêm túc.
Nghiêu Trăn nhìn anh, “Chú cứ nói đi.”
“Chú có hơi lo.”
“Chú lo cái gì?”
Khóe môi Lý Đông Phóng khẽ cong lên, “Suy thận.”
Bình luận facebook