Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Suốt dọc đường về nhà Nghiêu Trăn vẫn giữ im lặng, thỉnh thoảng Lý Đông Phóng nhìn sang cô, có mấy lời quanh quẩn bên môi, muốn nói rồi lại thôi.
Cô đẩy cửa xuống xe, lần theo sát vách tường của nhà để xe bước ra ngoài.
Ánh trăng soi sáng xuống mặt đất, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ dưới chân.
Nghiêu Trăn giẫm chân lên lớp đá, chờ Lý Đông Phóng tắt máy bước xuống xe mới xoay người đi, anh chậm rãi bước vào, bên miệng mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, “Sao em lại đi nhanh thế, cũng chẳng chịu chờ anh.”
Nghiêu Trăn nhìn anh, “Có khi nào chị anh sẽ kể chuyện của em cho ba anh biết không?”
“Chị ấy là người có chừng mực.”
Cô biết, cô chỉ sợ khi người ta cuống lên thì cái gì cũng có thể làm. Tuy nhiên, cô thấy mình và Lý Đông Phóng không có mối ràng buộc huyết thống, vì thế nếu gặp chuyện thì anh hẳn sẽ đau lòng cho chị mình hơn.
Lý Đông Phóng biết cô đang buồn chuyện gì, anh mấp máy đôi môi, bước qua ôm lấy cô.
Nghiêu Trăn sững sờ nhìn anh, vẻ mặt đầy bất ngờ.
Giọng anh vang lên bên tai cô, “Hôm nay em đã làm rất tốt, rất hiểu chuyện, rất hiền lành, mọi người ai cũng đều nhìn thấy cả.”
Cô buồn buồn đáp, “Thật không?”
“Ừ.”
“Nhưng mà hình như chị anh rất ghét em.”
“Hôm nay chị ấy đã phải trải qua rất nhiều chuyện nên có hơi sốc.”
Nghiêu Trăn cụp mắt, “Đấy, anh nói giúp chị ấy.”
Lý Đông Phóng nở nụ cười, đưa tay vén tóc cho cô, “Em sai rồi, anh đứng về phía em đấy chứ.”
Lý Đông Phóng ngáp một cái, ánh mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, anh lắc đầu nhìn cô, cất giọng đầy lý trí, “Còn em, vì em gái mà em có thể xông vào biển lửa. Trong lòng em, em gái em nhất định là nằm ở vị trí thứ nhất. Tuy anh quan tâm người nhà, nhưng anh cảm thấy một nửa kia của mình vẫn quan trọng hơn. Đó là người làm bạn với anh lâu nhất, là người tương lai sau này sẽ cùng anh vượt qua quãng đời còn lại. Chị anh về sau sẽ có một người chồng khác chăm lo cho chị ấy, còn chúng ta không phải là một nửa của chị ấy… Vì thế anh có đề nghị thế này, sau này em nên đặt người cùng em xây dựng tổ ấm lên vị trí đầu tiên.”
“Em có mà!”
“Có sao?”
Nghiêu Trăn kéo cổ áo lên, nhét tay vào túi im lặng một hồi, “Ờm.”
Hai người đối mặt với nhau một lúc, cô nhịp nhịp chân, “Em muốn ăn trái cây.”
“Trái cây gì?”
“Thanh long, cái gì tươi tươi ấy, chúng ta đi mua đi.”
Lý Đông Phóng đưa tay nhìn đồng hồ, bây giờ đã nửa đêm, mấy cửa hàng đều đã đóng cửa cả rồi, cô cũng biết hành người thật.
Nghiêu Trăn nhìn anh, “Thật ra em không hẳn là muốn ăn trái cây đâu.”
Anh cúi xuống nhìn cô, “Chứ em muốn làm gì?”
“Em muốn tiêu tiền.” Nghiêu Trăn hít một hơi sâu, “Mỗi lần tâm trạng không tốt em lại thích tiêu tiền. Tiêu hết tiền rồi lại đau lòng, tâm trạng không dám không tốt nữa.”
Lý Đông Phóng im lặng đứng đó hồi lâu, anh chợt nắm chặt tay cô, “Đi thôi, về chỗ anh. Tối nay không ở đây nữa.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, được anh nắm tay dắt ra xe.
Thật ra Nghiêu Trăn không muốn đối mặt với Lý Nguyệt. Cô thấy mình có hơi nhỏ nhen, và qua chuyện tối nay, cô cũng phát hiện ra mọi người không mấy chào đón mình. Sau khi Lâm Hựu đưa Lý Nguyệt về nhà liền quay trở lại, ánh mắt nhìn Nghiêu Trăn mang thêm chút bắt bẻ.
So ra thì biệt thự Trung Ảnh khiến cô thoải mái hơn.
Trong nhà còn hai trái thanh long mua lúc đang giảm giá, Nghiêu Trăn tắm rửa xong rồi mở tủ lạnh lấy nó ra, cầm muỗng ngồi lên sofa rồi bắt đầu ăn.
Lý Đông Phóng uể oải nhìn cô chăm chú, cô bèn múc một muỗng đưa sang đút anh.
Anh khựng lại một chút mới mở miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống, “Em có cảm thấy hạt thanh long với hạt vừng có liên quan đến nhau không? Anh thấy hơi giống đấy.”
Cô suy nghĩ, trí tưởng tượng lại bay xa, “Có lẽ mấy vạn năm về trước hai bọn nó cùng họ với nhau, một cái lưu lạc đến phương bắc khô cằn thiếu nước rồi biến thành hạt vừng. Một cái thì lang bạt xuống Hải Nam, được nước mưa tưới tắm nên biến thành trái thanh long.”
Không nghe thấy được khen, cô ngẩng lên liền thấy anh cười như không cười nhìn mình.
“Anh nhìn em làm gì?”
Anh đưa tay sang, đầu ngón tay khẽ động, lau đi phần thịt thanh long bên khóe môi cô.
Anh hỏi khẽ, “Khuya rồi mà em còn ăn nhiều trái cây thế, không sợ không tiêu hả?”
Nghiêu Trăn nghiêng đầu liếc sang, chớp mắt nhìn anh.
Anh ngoẹo đầu mang theo ánh mắt hỏi thăm.
Cô vội vã nuốt lấy nuốt để miếng thanh long trong miệng, kế đó duỗi chân, đặt đồ trong tay xuống.
“Anh nói thế em lại thấy có hơi đầy bụng, nhưng ăn không hết thì lại thấy phí.”
Lý Đông Phóng lấy hai miếng khăn giấy, kéo tay cô sang rồi giúp cô lau sạch nước thanh long màu đỏ.
“Chờ em tiêu hao bớt năng lượng lại thèm ăn ngay thôi.”
Nói xong, không chờ Nghiêu Trăn trả lời lại, anh rướn người lên, cúi đầu đưa tay nhấc Nghiêu Trăn ngồi dạng chân lên đùi mình.
Nghiêu Trăn không kịp thích ứng, vội vàng nhổm người dậy, chống vào ghế sofa.
Anh lại nhoài người về phía trước, cô mất thăng bằng lại ngã xuống, hai người càng dán sát nhau hơn.
Tóc dài xõa tung, một sợi tóc vô tình vươn bên khóe môi của cô, cánh môi vừa mới nhấm nháp trái cây càng thêm đỏ mọng.
Lý Đông Phóng đưa tay gạt tóc cô ra, nhích đầu lại gần cô, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm một cái.
“Ngọt quá.”
Giọng anh trở nên khàn đi.
Nghiêu Trăn đưa tay cản lại trước ngực, ánh mắt di chuyển đến mắt anh, cô nuốt nước miếng.
Không biết anh đang khen nước thanh long ngọt hay là cô ngọt, nhưng trong lòng cô lại thấy hồi hộp, ánh mắt nhìn anh mang theo chút mong chờ lại vương vấn chút sợ hãi.
Lý Đông Phóng nắm chặt cánh tay cô rồi kéo sang khoác lên vai anh, hỏi nhỏ, “Sao thế em?”
Cô có thể cảm nhận được, ở một nơi hai người đang kề sát vào nhau có một thứ gì đó đã thức tỉnh. Ngón tay của Lý Đông Phóng thuận thế vén áo cô lên rồi trượt vào trong.
“Có phải lâu rồi anh chưa thương em không?”
Nghiêu Trăn không biết phải nói gì, bây giờ mặc kệ nói có hay không thì đều tỏ ra mình quá chủ động.
Hô hấp dồn dập dần dần trở nên rối loạn, cô dán tới, cái trán tì lên cằm anh, để “bãi cỏ xanh cứng” kia làm cô tỉnh táo lại đôi chút. Thậm chí cô còn cảm nhận được trên trán mình toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Anh khẽ cười, “Em nóng thế cơ à?”
Nghiêu Trăn thoáng nhớ lại lần đầu tiên cô gặp anh, lúc ấy là ở trong thư phòng, cả người cô toát mồ hôi lạnh ròng ròng, anh cũng nhìn cô rồi khẽ hỏi một câu y như thế. Nhưng khi ấy từ ánh mắt đến ngữ khí của anh đều mang theo ý bỡn cợt và đắc ý. Còn lúc nãy tuy cũng có đắc ý, nhưng lại mang theo chút dịu dàng.
Quần áo của cô bị đẩy lên trên, từ đỉnh đầu kéo ra phía sau, buộc chặt lấy hai cánh tay cô.
Nghiêu Trăn bị đau nên mở mắt ra nhìn anh. Cô khẽ nhúc nhích cánh tay nhưng không ngọ nguậy được.
Nút bấm được cởi ra, cơ thể bán khỏa thân như lần đầu hiện ra trước mắt, đón nhận “lễ thanh tẩy” quan sát kéo dài nửa phút.
Cô đỏ mặt mắng anh, “Đồ biến thái, đồ lưu manh, đồ không biết xấu hồ.”
Lý Đông Phóng ôm cô lùi một bước, trở tay đè cô xuống sofa.
“Nhận thức về biến thái lưu manh không biết xấu hổ của em có điểm không đúng rồi.” Anh rút dây lưng, kéo khóa quần, dịu dàng nói với cô, “Anh có nghĩa vụ phải dạy cho em tự trải nghiệm một khóa.”
Tay Nghiêu Trăn cuối cùng cũng được thả ra. Chuyện này phải tiến hành theo tuần tự, cô chỉ mới trải nghiệm sơ sơ, chỉ sợ anh tùy tiện làm ẩu thì người chịu khổ vẫn là cô mà thôi.
Nghiêu Trăn khựng lại một chút rồi chủ động vòng tay qua cổ anh, “Anh đừng có dọa em, chẳng may em có ám ảnh về việc này thì sau này anh phải ăn chay đấy.”
Lý Đông Phóng khom người chặn cô lại, “Sau này em sẽ năn nỉ anh mạnh tay với em hơn đấy…” Anh nói xong liền chen eo vào, dùng sức đẩy dục vọng của mình tiến vào trong.
“A…”
Gương mặt cô lộ ra vẻ đau đớn, cánh tay khẽ siết chặt lại.
Ngay sau đó là một loạt va chạm mạnh mẽ, cơ thể cô dần dần trở nên tê dại. Anh càng lúc càng dùng sức mạnh hơn, đôi gò bồng đảo trắng nõn để lại dấu tay vô cùng rõ ràng. Nghiêu Trăn chịu không nổi, buộc phải rên rỉ thành tiếng.
Anh cắn chặt hàm răng, gằn giọng nói, “Đúng rồi, kêu lên, kêu lớn lên cho anh!”
Cả người Nghiêu Trăn mềm oặt, eo như không có xương, lưng bị áp chặt xuống ghế sofa, chìm chìm nổi nổi theo tiết tấu, càng lúc càng trượt về phía sau, mãi cho đến khi không còn chỗ để lui.
Anh rút dục vọng ra khỏi người cô, sau đó ôm đặt cô lên tường, bắt đầu chuyển động theo vị trí nữ trên nam dưới. Nghiêu Trăn bị ép đến rơm rớm nước mắt, móng tay cắm sâu vào da thịt của anh. Lý Đông Phóng đưa tay vỗ một cái lên mông cô, day day vành tai cô, cất giọng hỏi, “Đau không em?”
Cô thất thần vài giây mới trả lời anh, “Đau…”
Đau mà thế à? Lý Đông Phóng nở nụ cười, nâng mông cô lên rồi bắt đầu khẽ nhấp, cái eo đung đưa nhịp nhàng. Cô nhìn anh đầy đê mê, anh cúi người hôn lên bờ môi, khóe miệng của cô, hôn lên phần cổ trắng mịn và bờ vai mịn màng của cô. Hai chân cô như đang lạc trôi giữa không trung, buông thỏng xuống như chẳng còn sức, tự do đung đưa theo sự chuyển động nhịp nhàng của cơ thể anh.
Cả người anh toát mồ hôi từ trước ra sau, hơi thở vừa thô vừa gấp lại dùng sức, anh ôm cô đi tới sofa, đôi mắt đen thẫm nhuốm đầy dục vọng, lại mạnh mẽ tiến vào một lần nữa.
Con ngươi cô lập tức giãn ra, cơ thể bị đâm vào nơi sâu nhất, như muốn nứt toạt ra. Cô cố gắng kiềm lại tiếng rên rỉ của mình, hai tay đưa về phía trước có ý muốn đẩy anh ra, nhưng một giây sau, anh đã chộp lấy cổ tay của cô, một tay siết chặt, một tay đặt lên bờ vai anh rồi tiến vào càng sâu.
Bỗng nhiên, cô cắn chặt răng, cơ thể run lên rồi mềm oặt, đầu óc trống rỗng, vùi đầu vào gối thở không ra hơi.
Anh lại không cho cô kịp thở dốc, tiết tấu càng lúc nhanh, không thể nói rõ là do quá thoải mái hay là quá mạnh mẽ, mà nó đã thoát khỏi tình trạng mà cô có thể dùng từ ngữ bình thường để hình dung, giọng nói cất lên mang theo ý tứ cầu xin.
Anh cụp mắt nhìn vào nơi hai người đang hòa làm một kia, nơi nhỏ hẹp đang bao lấy dục vọng của anh… Kích thích cả thị giác lẫn xúc giác khiến người ta phát điên lên, sau vài cú nhấp liên tục, anh đã lên đỉnh.
Cả người cô mất thân bằng ngã xuống, Lý Đông Phóng đưa tay đỡ lấy cô, sau đó rút khăn giấy lau đi chất lỏng màu trắng sữa trên lưng cô.
Khi cơn mây mưa qua đi, cô tựa như vừa trải qua một hình phạt lột da rút gân, mệt mỏi không thể thở nổi.
Có lẽ là do dạo gần đây lười biếng nên cô không tập trung rèn luyện, nên vóc dáng không còn như xưa. Mà thật ra dáng cô không hẳn là đẹp lắm. Và dường như trên thế giới này, chỉ có khi dáng người bị biến tướng mới khiến con gái tự giác yêu thích vận động hơn.
Đồ đạc trên bàn trà đã bị anh gạt rơi xuống hết, miếng thanh long còn thừa lúc nãy nằm trơ trọi trên tấm thảm, ghế sofa bị ướt một mảng nhỏ. Nghiêu Trăn vội vàng rút khăn giấy ra lau, cô quỳ trên sàn nhà, mái tóc dài bung xõa khiến gương mặt cô càng nhỏ thêm, cái cổ thon dài khẽ rướn lên.
Nghiêu Trăn vén tóc ra sau, vứt tờ giấy trong tay đi rồi nói với anh, “Nước trà làm bẩn sofa rồi.”
Đôi mắt của Lý Đông Phóng tràn ngập ý cười, “Không sao, bẩn thì thôi.”
Cô cúi đầu vuốt vuốt cái gáy, kéo quần áo lại.
“Anh pha nước rồi, vừa đủ ấm, em ngâm mình đi.”
Anh khoác áo choàng tắm vào, đưa tay bế cô lên.
Nghiêu Trăn kêu lên, nhíu mày nhìn anh.
Anh ngớ người, “Sao thế em?”
“Để em tự làm được rồi.”
Anh không buông tay ra, như nhớ ra điều gì, nhẹ giọng dỗ dành cô, “Không phải vừa nãy em kêu đau à, để anh xem thử nhé.”
Cô cuộn chân lại, vòng tay lên cổ anh thật chặt, nói, “… Anh bế em đến phòng tắm đi.”
… Anh không biết phụ nữ vào lúc này đều rất xấu hổ à.
Lý Đông Phóng lùi về sau rồi dang tay bế cô lên.
Nước ấm có thể khiến cơ thể thoải mái, xua tan đi mệt nhọc, Nghiêu Trăn ngửa cổ thở dài một hơi. Cũng chỉ có những lúc thế này, cô mới cảm nhận được mình là một bà hoàng, còn Lý Đông Phóng chính là người hầu của mình, giống như kiến chúa và kiến thợ vậy.
Anh ngồi xổm bên bồn tắm, thỉnh thoảng thử lại độ ấm của nước, sau đó lại vẩy nước lên người cô.
Nghiêu Trăn nói, “Nếu mà có một ly rượu vang thì hay biết mấy.”
“Dưới bàn trà trong phòng khách có túi chống nước, anh cũng mang điện thoại vào cho em nhé? Lát nữa anh mát xa cho em chịu không?”
Cô cắn môi nở nụ cười ngại ngùng, “Được không anh?”
Lý Đông Phóng liếm môi, liếc mắt nhìn cô đầy mờ ám, “Em nói xem.”
Anh vừa nói xong liền đưa tay nắm chặt chân cô rồi kéo mạnh một cái như muốn dọa cô.
Nghiêu Trăn trượt xuống, vừa giãy giụa vừa nói, “Để anh hầu hạ thì em giảm thọ mất, em đâu thể nào làm thế.”
“Em còn sợ giảm thọ à? Anh không tin.”
“Không tin thì thôi.”
Bên trong phòng tắm bị hai người đùa giỡn toàn là nước, ngay cả thảm chân cũng bị ướt sũng.
Bóng đêm bên ngoài dần dần tản đi, phía đông bắt đầu tỏa ra một luồng ánh sáng, trời sắp sáng rồi.
Nghiêu Trăn vẫn còn mê man, vừa chạm vào gối liền ngủ ngay.
Lý Đông Phóng ngủ chưa đến ba giờ đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy, người bên cạnh khó chịu trở mình một cái.
Anh nhắm mắt lại, sau đó ngồi dậy mặc quần áo vào, lúc gần đi thì kéo chăn ra ngắm cô một hồi, nhỏ giọng nói, “Anh đi đây.”
Nghiêu Trăn che kín đầu, không được ngủ đủ giấc nên cô rất bực bội, hai mắt nhắm chặt nhưng vẫn lên tiếng mắng anh, “Anh đi thì cứ đi đi, gọi em làm gì!”
Lý Đông Phóng cắn răng, anh cũng buồn ngủ lắm chứ, nhưng sáng nay có cuộc họp cổ đông, dù có buồn ngủ cách mấy thì anh cũng phải xốc lại tinh thần.
Không còn nghe giọng của Lý Đông Phóng bên tai nữa, cô mơ màng vén chăn lên nhìn sang, người đã đi tự lúc nào. Đôi mắt vẫn còn cay rát, cô bèn quay lại giường ngủ tiếp.
Lần này Trương Minh Côn không thể nào thoát tội được, dù cô gái đó đã thành niên hay chưa thì vẫn sẽ cắn riết không nhả, vì thế tội danh của ông ta xem như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Cư dân mạng bàn tán xôn xao trên mạng đủ loại suy đoán, đủ loại âm mưu, giống hệt như phim truyền hình.
Tới giữa trưa Lý Đông Phóng mới về đến nhà, trong tay còn cầm theo một hộp cơm, cá băm viên và cá hấp.
Cơm này là do anh xuống nhà ăn của nhân viên lấy về, nghĩ đến có lẽ cô vẫn còn đang ngủ hoặc vừa mới tỉnh dậy nên chắc ẫn chưa ăn cơm.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Nghiêu Trăn vẫn còn ngủ ở trên giường, cô đưa lưng về phía cửa phòng ngủ, sống lưng hiện ra càng khiến thân hình cô thêm mảnh mai.
Mái tóc đen mượt mà xõa tung trên gối, tạo ra một sự đối lập giữa ga giường và chăn đệm trắng tinh tươm. Chiếc chăn khoác hờ lên lưng, che đi bộ phận quan trọng, chỉ lộ ra bắp đùi nhỏ nhắn và cẳng chân bé xinh.
Cô đẩy cửa xuống xe, lần theo sát vách tường của nhà để xe bước ra ngoài.
Ánh trăng soi sáng xuống mặt đất, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ dưới chân.
Nghiêu Trăn giẫm chân lên lớp đá, chờ Lý Đông Phóng tắt máy bước xuống xe mới xoay người đi, anh chậm rãi bước vào, bên miệng mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, “Sao em lại đi nhanh thế, cũng chẳng chịu chờ anh.”
Nghiêu Trăn nhìn anh, “Có khi nào chị anh sẽ kể chuyện của em cho ba anh biết không?”
“Chị ấy là người có chừng mực.”
Cô biết, cô chỉ sợ khi người ta cuống lên thì cái gì cũng có thể làm. Tuy nhiên, cô thấy mình và Lý Đông Phóng không có mối ràng buộc huyết thống, vì thế nếu gặp chuyện thì anh hẳn sẽ đau lòng cho chị mình hơn.
Lý Đông Phóng biết cô đang buồn chuyện gì, anh mấp máy đôi môi, bước qua ôm lấy cô.
Nghiêu Trăn sững sờ nhìn anh, vẻ mặt đầy bất ngờ.
Giọng anh vang lên bên tai cô, “Hôm nay em đã làm rất tốt, rất hiểu chuyện, rất hiền lành, mọi người ai cũng đều nhìn thấy cả.”
Cô buồn buồn đáp, “Thật không?”
“Ừ.”
“Nhưng mà hình như chị anh rất ghét em.”
“Hôm nay chị ấy đã phải trải qua rất nhiều chuyện nên có hơi sốc.”
Nghiêu Trăn cụp mắt, “Đấy, anh nói giúp chị ấy.”
Lý Đông Phóng nở nụ cười, đưa tay vén tóc cho cô, “Em sai rồi, anh đứng về phía em đấy chứ.”
Lý Đông Phóng ngáp một cái, ánh mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, anh lắc đầu nhìn cô, cất giọng đầy lý trí, “Còn em, vì em gái mà em có thể xông vào biển lửa. Trong lòng em, em gái em nhất định là nằm ở vị trí thứ nhất. Tuy anh quan tâm người nhà, nhưng anh cảm thấy một nửa kia của mình vẫn quan trọng hơn. Đó là người làm bạn với anh lâu nhất, là người tương lai sau này sẽ cùng anh vượt qua quãng đời còn lại. Chị anh về sau sẽ có một người chồng khác chăm lo cho chị ấy, còn chúng ta không phải là một nửa của chị ấy… Vì thế anh có đề nghị thế này, sau này em nên đặt người cùng em xây dựng tổ ấm lên vị trí đầu tiên.”
“Em có mà!”
“Có sao?”
Nghiêu Trăn kéo cổ áo lên, nhét tay vào túi im lặng một hồi, “Ờm.”
Hai người đối mặt với nhau một lúc, cô nhịp nhịp chân, “Em muốn ăn trái cây.”
“Trái cây gì?”
“Thanh long, cái gì tươi tươi ấy, chúng ta đi mua đi.”
Lý Đông Phóng đưa tay nhìn đồng hồ, bây giờ đã nửa đêm, mấy cửa hàng đều đã đóng cửa cả rồi, cô cũng biết hành người thật.
Nghiêu Trăn nhìn anh, “Thật ra em không hẳn là muốn ăn trái cây đâu.”
Anh cúi xuống nhìn cô, “Chứ em muốn làm gì?”
“Em muốn tiêu tiền.” Nghiêu Trăn hít một hơi sâu, “Mỗi lần tâm trạng không tốt em lại thích tiêu tiền. Tiêu hết tiền rồi lại đau lòng, tâm trạng không dám không tốt nữa.”
Lý Đông Phóng im lặng đứng đó hồi lâu, anh chợt nắm chặt tay cô, “Đi thôi, về chỗ anh. Tối nay không ở đây nữa.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, được anh nắm tay dắt ra xe.
Thật ra Nghiêu Trăn không muốn đối mặt với Lý Nguyệt. Cô thấy mình có hơi nhỏ nhen, và qua chuyện tối nay, cô cũng phát hiện ra mọi người không mấy chào đón mình. Sau khi Lâm Hựu đưa Lý Nguyệt về nhà liền quay trở lại, ánh mắt nhìn Nghiêu Trăn mang thêm chút bắt bẻ.
So ra thì biệt thự Trung Ảnh khiến cô thoải mái hơn.
Trong nhà còn hai trái thanh long mua lúc đang giảm giá, Nghiêu Trăn tắm rửa xong rồi mở tủ lạnh lấy nó ra, cầm muỗng ngồi lên sofa rồi bắt đầu ăn.
Lý Đông Phóng uể oải nhìn cô chăm chú, cô bèn múc một muỗng đưa sang đút anh.
Anh khựng lại một chút mới mở miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống, “Em có cảm thấy hạt thanh long với hạt vừng có liên quan đến nhau không? Anh thấy hơi giống đấy.”
Cô suy nghĩ, trí tưởng tượng lại bay xa, “Có lẽ mấy vạn năm về trước hai bọn nó cùng họ với nhau, một cái lưu lạc đến phương bắc khô cằn thiếu nước rồi biến thành hạt vừng. Một cái thì lang bạt xuống Hải Nam, được nước mưa tưới tắm nên biến thành trái thanh long.”
Không nghe thấy được khen, cô ngẩng lên liền thấy anh cười như không cười nhìn mình.
“Anh nhìn em làm gì?”
Anh đưa tay sang, đầu ngón tay khẽ động, lau đi phần thịt thanh long bên khóe môi cô.
Anh hỏi khẽ, “Khuya rồi mà em còn ăn nhiều trái cây thế, không sợ không tiêu hả?”
Nghiêu Trăn nghiêng đầu liếc sang, chớp mắt nhìn anh.
Anh ngoẹo đầu mang theo ánh mắt hỏi thăm.
Cô vội vã nuốt lấy nuốt để miếng thanh long trong miệng, kế đó duỗi chân, đặt đồ trong tay xuống.
“Anh nói thế em lại thấy có hơi đầy bụng, nhưng ăn không hết thì lại thấy phí.”
Lý Đông Phóng lấy hai miếng khăn giấy, kéo tay cô sang rồi giúp cô lau sạch nước thanh long màu đỏ.
“Chờ em tiêu hao bớt năng lượng lại thèm ăn ngay thôi.”
Nói xong, không chờ Nghiêu Trăn trả lời lại, anh rướn người lên, cúi đầu đưa tay nhấc Nghiêu Trăn ngồi dạng chân lên đùi mình.
Nghiêu Trăn không kịp thích ứng, vội vàng nhổm người dậy, chống vào ghế sofa.
Anh lại nhoài người về phía trước, cô mất thăng bằng lại ngã xuống, hai người càng dán sát nhau hơn.
Tóc dài xõa tung, một sợi tóc vô tình vươn bên khóe môi của cô, cánh môi vừa mới nhấm nháp trái cây càng thêm đỏ mọng.
Lý Đông Phóng đưa tay gạt tóc cô ra, nhích đầu lại gần cô, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm một cái.
“Ngọt quá.”
Giọng anh trở nên khàn đi.
Nghiêu Trăn đưa tay cản lại trước ngực, ánh mắt di chuyển đến mắt anh, cô nuốt nước miếng.
Không biết anh đang khen nước thanh long ngọt hay là cô ngọt, nhưng trong lòng cô lại thấy hồi hộp, ánh mắt nhìn anh mang theo chút mong chờ lại vương vấn chút sợ hãi.
Lý Đông Phóng nắm chặt cánh tay cô rồi kéo sang khoác lên vai anh, hỏi nhỏ, “Sao thế em?”
Cô có thể cảm nhận được, ở một nơi hai người đang kề sát vào nhau có một thứ gì đó đã thức tỉnh. Ngón tay của Lý Đông Phóng thuận thế vén áo cô lên rồi trượt vào trong.
“Có phải lâu rồi anh chưa thương em không?”
Nghiêu Trăn không biết phải nói gì, bây giờ mặc kệ nói có hay không thì đều tỏ ra mình quá chủ động.
Hô hấp dồn dập dần dần trở nên rối loạn, cô dán tới, cái trán tì lên cằm anh, để “bãi cỏ xanh cứng” kia làm cô tỉnh táo lại đôi chút. Thậm chí cô còn cảm nhận được trên trán mình toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Anh khẽ cười, “Em nóng thế cơ à?”
Nghiêu Trăn thoáng nhớ lại lần đầu tiên cô gặp anh, lúc ấy là ở trong thư phòng, cả người cô toát mồ hôi lạnh ròng ròng, anh cũng nhìn cô rồi khẽ hỏi một câu y như thế. Nhưng khi ấy từ ánh mắt đến ngữ khí của anh đều mang theo ý bỡn cợt và đắc ý. Còn lúc nãy tuy cũng có đắc ý, nhưng lại mang theo chút dịu dàng.
Quần áo của cô bị đẩy lên trên, từ đỉnh đầu kéo ra phía sau, buộc chặt lấy hai cánh tay cô.
Nghiêu Trăn bị đau nên mở mắt ra nhìn anh. Cô khẽ nhúc nhích cánh tay nhưng không ngọ nguậy được.
Nút bấm được cởi ra, cơ thể bán khỏa thân như lần đầu hiện ra trước mắt, đón nhận “lễ thanh tẩy” quan sát kéo dài nửa phút.
Cô đỏ mặt mắng anh, “Đồ biến thái, đồ lưu manh, đồ không biết xấu hồ.”
Lý Đông Phóng ôm cô lùi một bước, trở tay đè cô xuống sofa.
“Nhận thức về biến thái lưu manh không biết xấu hổ của em có điểm không đúng rồi.” Anh rút dây lưng, kéo khóa quần, dịu dàng nói với cô, “Anh có nghĩa vụ phải dạy cho em tự trải nghiệm một khóa.”
Tay Nghiêu Trăn cuối cùng cũng được thả ra. Chuyện này phải tiến hành theo tuần tự, cô chỉ mới trải nghiệm sơ sơ, chỉ sợ anh tùy tiện làm ẩu thì người chịu khổ vẫn là cô mà thôi.
Nghiêu Trăn khựng lại một chút rồi chủ động vòng tay qua cổ anh, “Anh đừng có dọa em, chẳng may em có ám ảnh về việc này thì sau này anh phải ăn chay đấy.”
Lý Đông Phóng khom người chặn cô lại, “Sau này em sẽ năn nỉ anh mạnh tay với em hơn đấy…” Anh nói xong liền chen eo vào, dùng sức đẩy dục vọng của mình tiến vào trong.
“A…”
Gương mặt cô lộ ra vẻ đau đớn, cánh tay khẽ siết chặt lại.
Ngay sau đó là một loạt va chạm mạnh mẽ, cơ thể cô dần dần trở nên tê dại. Anh càng lúc càng dùng sức mạnh hơn, đôi gò bồng đảo trắng nõn để lại dấu tay vô cùng rõ ràng. Nghiêu Trăn chịu không nổi, buộc phải rên rỉ thành tiếng.
Anh cắn chặt hàm răng, gằn giọng nói, “Đúng rồi, kêu lên, kêu lớn lên cho anh!”
Cả người Nghiêu Trăn mềm oặt, eo như không có xương, lưng bị áp chặt xuống ghế sofa, chìm chìm nổi nổi theo tiết tấu, càng lúc càng trượt về phía sau, mãi cho đến khi không còn chỗ để lui.
Anh rút dục vọng ra khỏi người cô, sau đó ôm đặt cô lên tường, bắt đầu chuyển động theo vị trí nữ trên nam dưới. Nghiêu Trăn bị ép đến rơm rớm nước mắt, móng tay cắm sâu vào da thịt của anh. Lý Đông Phóng đưa tay vỗ một cái lên mông cô, day day vành tai cô, cất giọng hỏi, “Đau không em?”
Cô thất thần vài giây mới trả lời anh, “Đau…”
Đau mà thế à? Lý Đông Phóng nở nụ cười, nâng mông cô lên rồi bắt đầu khẽ nhấp, cái eo đung đưa nhịp nhàng. Cô nhìn anh đầy đê mê, anh cúi người hôn lên bờ môi, khóe miệng của cô, hôn lên phần cổ trắng mịn và bờ vai mịn màng của cô. Hai chân cô như đang lạc trôi giữa không trung, buông thỏng xuống như chẳng còn sức, tự do đung đưa theo sự chuyển động nhịp nhàng của cơ thể anh.
Cả người anh toát mồ hôi từ trước ra sau, hơi thở vừa thô vừa gấp lại dùng sức, anh ôm cô đi tới sofa, đôi mắt đen thẫm nhuốm đầy dục vọng, lại mạnh mẽ tiến vào một lần nữa.
Con ngươi cô lập tức giãn ra, cơ thể bị đâm vào nơi sâu nhất, như muốn nứt toạt ra. Cô cố gắng kiềm lại tiếng rên rỉ của mình, hai tay đưa về phía trước có ý muốn đẩy anh ra, nhưng một giây sau, anh đã chộp lấy cổ tay của cô, một tay siết chặt, một tay đặt lên bờ vai anh rồi tiến vào càng sâu.
Bỗng nhiên, cô cắn chặt răng, cơ thể run lên rồi mềm oặt, đầu óc trống rỗng, vùi đầu vào gối thở không ra hơi.
Anh lại không cho cô kịp thở dốc, tiết tấu càng lúc nhanh, không thể nói rõ là do quá thoải mái hay là quá mạnh mẽ, mà nó đã thoát khỏi tình trạng mà cô có thể dùng từ ngữ bình thường để hình dung, giọng nói cất lên mang theo ý tứ cầu xin.
Anh cụp mắt nhìn vào nơi hai người đang hòa làm một kia, nơi nhỏ hẹp đang bao lấy dục vọng của anh… Kích thích cả thị giác lẫn xúc giác khiến người ta phát điên lên, sau vài cú nhấp liên tục, anh đã lên đỉnh.
Cả người cô mất thân bằng ngã xuống, Lý Đông Phóng đưa tay đỡ lấy cô, sau đó rút khăn giấy lau đi chất lỏng màu trắng sữa trên lưng cô.
Khi cơn mây mưa qua đi, cô tựa như vừa trải qua một hình phạt lột da rút gân, mệt mỏi không thể thở nổi.
Có lẽ là do dạo gần đây lười biếng nên cô không tập trung rèn luyện, nên vóc dáng không còn như xưa. Mà thật ra dáng cô không hẳn là đẹp lắm. Và dường như trên thế giới này, chỉ có khi dáng người bị biến tướng mới khiến con gái tự giác yêu thích vận động hơn.
Đồ đạc trên bàn trà đã bị anh gạt rơi xuống hết, miếng thanh long còn thừa lúc nãy nằm trơ trọi trên tấm thảm, ghế sofa bị ướt một mảng nhỏ. Nghiêu Trăn vội vàng rút khăn giấy ra lau, cô quỳ trên sàn nhà, mái tóc dài bung xõa khiến gương mặt cô càng nhỏ thêm, cái cổ thon dài khẽ rướn lên.
Nghiêu Trăn vén tóc ra sau, vứt tờ giấy trong tay đi rồi nói với anh, “Nước trà làm bẩn sofa rồi.”
Đôi mắt của Lý Đông Phóng tràn ngập ý cười, “Không sao, bẩn thì thôi.”
Cô cúi đầu vuốt vuốt cái gáy, kéo quần áo lại.
“Anh pha nước rồi, vừa đủ ấm, em ngâm mình đi.”
Anh khoác áo choàng tắm vào, đưa tay bế cô lên.
Nghiêu Trăn kêu lên, nhíu mày nhìn anh.
Anh ngớ người, “Sao thế em?”
“Để em tự làm được rồi.”
Anh không buông tay ra, như nhớ ra điều gì, nhẹ giọng dỗ dành cô, “Không phải vừa nãy em kêu đau à, để anh xem thử nhé.”
Cô cuộn chân lại, vòng tay lên cổ anh thật chặt, nói, “… Anh bế em đến phòng tắm đi.”
… Anh không biết phụ nữ vào lúc này đều rất xấu hổ à.
Lý Đông Phóng lùi về sau rồi dang tay bế cô lên.
Nước ấm có thể khiến cơ thể thoải mái, xua tan đi mệt nhọc, Nghiêu Trăn ngửa cổ thở dài một hơi. Cũng chỉ có những lúc thế này, cô mới cảm nhận được mình là một bà hoàng, còn Lý Đông Phóng chính là người hầu của mình, giống như kiến chúa và kiến thợ vậy.
Anh ngồi xổm bên bồn tắm, thỉnh thoảng thử lại độ ấm của nước, sau đó lại vẩy nước lên người cô.
Nghiêu Trăn nói, “Nếu mà có một ly rượu vang thì hay biết mấy.”
“Dưới bàn trà trong phòng khách có túi chống nước, anh cũng mang điện thoại vào cho em nhé? Lát nữa anh mát xa cho em chịu không?”
Cô cắn môi nở nụ cười ngại ngùng, “Được không anh?”
Lý Đông Phóng liếm môi, liếc mắt nhìn cô đầy mờ ám, “Em nói xem.”
Anh vừa nói xong liền đưa tay nắm chặt chân cô rồi kéo mạnh một cái như muốn dọa cô.
Nghiêu Trăn trượt xuống, vừa giãy giụa vừa nói, “Để anh hầu hạ thì em giảm thọ mất, em đâu thể nào làm thế.”
“Em còn sợ giảm thọ à? Anh không tin.”
“Không tin thì thôi.”
Bên trong phòng tắm bị hai người đùa giỡn toàn là nước, ngay cả thảm chân cũng bị ướt sũng.
Bóng đêm bên ngoài dần dần tản đi, phía đông bắt đầu tỏa ra một luồng ánh sáng, trời sắp sáng rồi.
Nghiêu Trăn vẫn còn mê man, vừa chạm vào gối liền ngủ ngay.
Lý Đông Phóng ngủ chưa đến ba giờ đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy, người bên cạnh khó chịu trở mình một cái.
Anh nhắm mắt lại, sau đó ngồi dậy mặc quần áo vào, lúc gần đi thì kéo chăn ra ngắm cô một hồi, nhỏ giọng nói, “Anh đi đây.”
Nghiêu Trăn che kín đầu, không được ngủ đủ giấc nên cô rất bực bội, hai mắt nhắm chặt nhưng vẫn lên tiếng mắng anh, “Anh đi thì cứ đi đi, gọi em làm gì!”
Lý Đông Phóng cắn răng, anh cũng buồn ngủ lắm chứ, nhưng sáng nay có cuộc họp cổ đông, dù có buồn ngủ cách mấy thì anh cũng phải xốc lại tinh thần.
Không còn nghe giọng của Lý Đông Phóng bên tai nữa, cô mơ màng vén chăn lên nhìn sang, người đã đi tự lúc nào. Đôi mắt vẫn còn cay rát, cô bèn quay lại giường ngủ tiếp.
Lần này Trương Minh Côn không thể nào thoát tội được, dù cô gái đó đã thành niên hay chưa thì vẫn sẽ cắn riết không nhả, vì thế tội danh của ông ta xem như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Cư dân mạng bàn tán xôn xao trên mạng đủ loại suy đoán, đủ loại âm mưu, giống hệt như phim truyền hình.
Tới giữa trưa Lý Đông Phóng mới về đến nhà, trong tay còn cầm theo một hộp cơm, cá băm viên và cá hấp.
Cơm này là do anh xuống nhà ăn của nhân viên lấy về, nghĩ đến có lẽ cô vẫn còn đang ngủ hoặc vừa mới tỉnh dậy nên chắc ẫn chưa ăn cơm.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Nghiêu Trăn vẫn còn ngủ ở trên giường, cô đưa lưng về phía cửa phòng ngủ, sống lưng hiện ra càng khiến thân hình cô thêm mảnh mai.
Mái tóc đen mượt mà xõa tung trên gối, tạo ra một sự đối lập giữa ga giường và chăn đệm trắng tinh tươm. Chiếc chăn khoác hờ lên lưng, che đi bộ phận quan trọng, chỉ lộ ra bắp đùi nhỏ nhắn và cẳng chân bé xinh.
Bình luận facebook