Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Lý Đông Phóng đưa Nghiêu Trăn vào một nhà hàng, mặt tiền khá nhỏ, cánh cửa gỗ được sơn màu đỏ, hai bên có hàng rào vây quanh, và đập vào mắt cô là một hồ nước với hòn non bộ. Trông cách bố trí này không giống với những nhà hàng thông thường.
Anh nắm tay cô vừa đi vừa nói, “Chờ lát nữa xem có thích không.”
Nghiêu Trăn cứ có cảm giác anh quen thuộc với chỗ này hơn cả cô nữa, nhịn không được bèn hỏi anh, “Hình như không phải là lần đầu tiên anh tới đây thì phải?”
Lý Đông Phóng ngước mắt nhìn cô, chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Cô đành phải hỏi lại lần nữa, “Có phải anh thường xuyên đến đây công tác hay không?”
“Cũng bình thường.” Anh trả lời nước đôi.
Lòng Nghiêu Trăn chua xót, xem ra đây không phải là lần đầu tiên anh đến đây, nhưng vì sao lại không đến tìm cô.
Nhưng đã nói rõ với nhau là sẽ không nhắc đến chuyện cũ, cô không muốn khó chịu vì những chuyện lúc trước. Nói cho cùng thì người nói đi là cô, trốn tới chỗ này là cô. Con người ai mà lại không có tự tôn, đặc biệt là người có thân phận có địa vị như anh.
Trong phòng vô cùng ấm áp, cô cởi áo khoác ra, Lý Đông Phóng đứng sau cô đưa tay nhận lấy áo khoác móc lên.
Anh lướt nhìn chiếc váy mỏng manh của cô, cách ăn mặc khéo léo, trông cô toát lên vẻ sạch sẽ rực rỡ. Mấy cái khác không nói đến, nhưng ít nhất lại rất phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Lý Đông Phóng.
Cô vừa ngồi xuống, cầm menu xem một trang liền thốt lên, “Hỏng rồi.”
Lý Đông Phóng nhìn cô, cúi đầu tiếp tục châm trà, “Cái gì hỏng?”
“Hôm qua em nói sẽ mời nhân viên trong tiệm ăn cơm, nhưng không mời, hình như hẹn lại hôm nay mà em quên mất tiêu.”
Anh nhìn đồng hồ, “Vẫn chưa tới năm giờ, gọi điện mời bọn họ đến vẫn còn kịp.”
“Được không anh?” Nghiêu Trăn hỏi, “Không phải anh kêu em đi ăn cùng ăn ư?”
Lý Đông Phóng không trả lời ngay mà hỏi tiếp, “Tối nay có sang chỗ anh không?”
Cô mím môi đáp, “Khoảng cách sinh ra cái đẹp.”
“Tối nay ở cùng anh, anh sẽ không để ý ăn cơm với nhân vien của em.” Lý Đông Phóng ám chỉ cô hãy lựa chọn.
Nghiêu Trăn cụp mắt suy nghĩ một lúc lâu, lại hỏi một câu hỏi tới hỏi lui sắp nát đến nơi, “Anh còn đến đây nữa không?”
Câu hỏi này thật sự buồn cười, tuy Nghiêu Trăn không buồn cười, nhưng Lý Đông Phóng đã bật cười thành tiếng.
“Nếu em đi với anh thì đương nhiên anh sẽ không đến đây nữa.”
Cô trừng mắt nhìn anh, vì niềm vui ập đến quá đột ngột nên cô vẫn ngơ ra như đồ ngốc, anh ung dung nói, “Công việc chủ yếu ở Đông Đài, nếu không có chueyejn gì quan trọng thì không cần anh phải đi.”
Câu này lộ ra rất nhiều manh mối, rất đáng để đánh giá kỹ ưỡng một phen, nhưng Nghiêu Trăn đã bị rung động bởi câu nói trước đó ccuar anh, cô không nghĩ nhiều, đứng dậy nói, “Vậy anh chờ một lát, em gọi điện kêu bọn họ tới.”
“Mấy người? Nếu đông thì mình đổi phòng.”
“Tổng cộng chỉ có ba người thôi, cửa hàng nhỏ mà.”
Anh gật đầu, “Em gọi điện ở trong phòng luôn đi, ở ngoài lạnh lắm.”
Nghiêu Trăn gọi điện cho bọn họ, lời ít ý nhiều, sau đó báo địa chỉ và số phòng.
Cất điện thoại vào, cô bắt gặp Lý Đông Phóng đang nhìn mình, cô đi đến trước mặt anh rồi ngồi xuống, cười nói, “Ăn cơm cùng bọn họ anh không ngại thật hả?”
“Ban đầu anh cũng muốn làm quen một chút.” Anh đưa tay vén mái tóc rối lòa xòa trước mặt Nghiêu Trăn ra, “Không phải em nói sau này mở cửa hàng bánh ngọt sẽ để anh làm ông chủ, còn em làm nhân viên cho anh sao? Nói tới nói lui, bọn họ còn chưa nhìn thấy ông chủ lớn đứng sau lưng em mà.”
Cô tránh ra, “Thế thì anh phải gần gũi, dễ gần một chút, bọn họ đều là mấy đứa nhỏ, có bác Lưu già đời nhưng cũng là người thật thà. Anh đừng hù dọa bọn họ.”
“Trông anh dọa người lắm à?”
Anh cúi đầu cười, cầm ly nước lên, cô không có tay rảnh để cầm nên nương theo tay anh mà uống một hớp.
Lý Đông Phóng cụp mắt lẳng lặng nhìn cô, đôi môi sau khi uống nước xong trở nên hồng hào, son môi nhợt nhạt, khôi phục lại màu sắc vốn có. ANh luôn cảm thấy Nghiêu Trăn không thích hợp son môi, bình thường tô son một chút là được.
Thoa son, hôn không thoải mái, hơn nữa anh không thích nhấm nháp mấy thứ lòe loẹt này.
Cô chủ động nói, “Cửa hàng của chúng ta tuy nhỏ, nhưng có thể hợp tác với nhà ăn của công ty anh. HOom gặp anh trong thang máy là do em đến công ty anh giao bánh ngọt đấy.”
“Ừ, anh đã ăn rồi.”
“Ngon không anh? Thợ làm bánh em mời làm ngon đúng chứ?”
“…”
Lý Đông Phóng nhíu mày, “Chờ đã.”
“Sao thế anh?”
“Không phải em làm à?”
“Không, bình thường em sẽ làm, nhưng lần này sợ bảng hiệu bị đập nên em không dám làm mà để bác Lưu làm.”
“…”
Cô nhích lại gần, đôi mắt nhìn anh không hề chớp, trong ánh mắt còn mang theo sự mong chờ, “Anh thấy tay nghề của bác Lưu được không?”
“… Anh không thích đồ ngọt lắm.” Anh cúi đầu uống nước.
“Dược rồi.” Cô nhoài tới giữ chặt cổ tay anh, Lý Đông Phóng còn tưởng cô định làm gì, nhưng hóa ra cô chỉ ngắm đồng hồ của anh.
Một lúc sau, cô lại cúi đầu, chủ động gối lên bờ vai anh, anh đổi tư thế ôm lấy cô.
“Anh biết không? Bác Lưu giỏi lắm. Lúc vừa mới mở cửa hàng, cửa hàng chúng ta là cửa hàng bánh ngọt, đồ ăn nên phải chạy khắp nơi xin phép, đều là nhờ ông ấy giúp em. Ông ấy thật sự rất là nhiệt tình…”
Cô nói xong mà không nghe thấy Lý Đông Phóng đáp lại, bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh sao thế?”
“Anh đang nghe đây, thầy Lưu, sau đó thì sao?”
Nghiêu Trăn định nói tiếp nhưng lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, thấy nhân viên phục vụ dẫn hai người đi vào, một người là đầu bếp tiểu Ngô, một người là thầy Lưu. Cô cười, chỉ vào bọn họ, “Mọi người đến nhanh thế, từ tiệm sang đây hả?”
“Vâng.” Tiểu Ngô nhìn vào phòng, thấy người đàn ông trong thang máy cũng ở đây, cậu ta sững sốt.
Nghiêu Trăn không thấy cô nhóc còn lại, đang định hỏi thì nghe Tiểu Ngô nói, “Hôm nay cô ấy không đến được.”
“Sao thế?”
Tiểu Ngô cất giọng khó nghe, “Cái người anh trai cô ấy luôn mồm nhắc tới đến đây thăm cô ấy chứ sao.”
Đôi mắt Nghiêu Trăn sáng bừng lên, “Tôi chưa gặp bao giờ, “tiểu ca ca” kiểu nào thế?”
“Kiêu kia.” Tiểu Ngô gật đầu chào người đàn ông trong thang máy, tìm chỗ ngồi xuống.
Nghiêu Trăn nhìn cậu nhân viên mang theo phong thái của ông chủ, đứng dậy nói, “Để tôi đi giục lên món, cô ấy không tới lần này thì còn có lần sau.”
Cửa phòng khép lại, Lưu Quân nhìn thoasng qua Lý Đông Phóng, không tùy tiện ngồi xuống như Tiểu Ngô, mà thậm chí còn có hơi câu nệ, thấp giọng chào, “Chào Lý tổng.”
Tiểu Ngô ngớ ra, chỉ vào Lý Đông Phóng rồi hỏi Lưu Quân, “Hai người biết nhau à?”
“Không.” Lý Đông Phóng lắc đầu phủ nhận, ngược lại quay sang nhìn cậu ta, “Nhưng tôi lại khá quen cậu, cậu là cậu chàng đi cùng Nghiêu Trăn ngày hôm đó đúng không?”
Bị anh đnáh lạc hướng, cậu ta gật đầu đáp, “Chính là tôi.”
Nghiêu Trăn quay về, mở cửa, đi sau cô là Nghiêu Thiện. Trông thấy mặt Lý Đông Phóng, cô ấy vô cùng kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi chị gái, “Hai người lại ở bên nhau từ khi nào thế?”
Nghiêu Trăn bị hỏi mà ngại, không nói gì chỉ kéo em gái đi sang ngồi xuống. Một bên là Lý Đông Phóng, một bên là Nghiêu Thiện, bữa cơm này vô cùng thoải mái.
Ban đầu cô còn tưởng Lý Đông Phóng sẽ ngại, nhưng không ngờ anh lại rất hào hứng, còn uống rượu, cố ý kính thầy Lưu một ly.
Lưu Quân nói, “Tôi chỉ làm công thôi, ai trả tiền thì tôi làm cho người đó, không có gì mà quan tâm chăm sóc ở đây cả.”
Nói đến đây, Nghiêu Trăn lại thấy hổ thẹn trong lòng, lúc ấy cửa hàng vẫn chưa trang hoàng xong xuôi, anh ta đã chủ động đến cửa nói rằng mình biết làm bánh. Lúc trước đã từng là thợ làm bánh giỏi thứ hai của một nhà hàng cao cấp. Cô nghe xong liền nghĩ anh ta khoác loác, nhưng thấy vẻ ngoài đàng hoàng của anh ta nên giữ lại thử việc. Không ngờ tay nghề anh ta rất tốt, chịu khó, chịu mết, nhưng lương vẫn ít.
Nghiêu Trăn từng hỏi anh ta vì sao không làm ở khách sạn mà lại đến làm trong một cửa hàng nhỏ thế này. Anh ta bảo mình bị giãn tĩnh mạch, làm đầu bếp khách sạn yêu cầu quá cao, quá mệt mỏi, không hợp đễ dưỡng bệnh, hơn nữa lại không tự do.
Cô thấy lý do rất hợp lý, nên cũng an tâm thuê anh ta.
Ăn xong rồi tiễn bọn họ ra về, Lý Đông Phóng đến quầy thu ngân tính tiền, Nghiêu Trăn vừa sửa sang lại áo khoác vừa rời khỏi phòng ăn, còn anh đứng ở cửa ra vào, đang dựa vào tướng hóng gió. Chân anh có hơi không vững, sắc mặt cũng vì uống rượu mà có hơi đo đỏ.
Thấy cô đến gần thì anh nhìn sang, cô đi tới dìu anh.
Lý Đông Phóng nói, “Chúng ta phải gọi tài xế thuê thôi, anh uống rượu không thể lái xe.”
Gi ọng anh trầm khàn phả lên mặt cô, mang theo hương rượu nhàn nhạt.
Cô đáp, “Vâng.”
Cánh tay người đàn ông vòng qua eo cô, rồi lại chạm vào ngực cô, “Anh biết vì sao hôm nay em lại mặc váy.”
“Vì sao?”
“Để lát nữa về khách sạn sẽ tiện hơn.”
Anh hạ giọng, “Có thể kéo váy em lên, gạt đi phần trói buộc bên trong là có thể trực tiếp đi vào em.”
“…”
Lòng cô khẽ siết lại, không phải sợ hải mà bị trêu chọc đến siết chặt, cô vùi vào lòng anh, vành tai phiếm hồng, “Anh nói nhỏ một chút đi được không, đang ở ngoài đường, đừng có uống rượu vào rồi lại giống lưu manh như thế…”
“Thế thì khi nào mới có thể lưu manh?”
“… Chờ về nhà.”
“Được.”
Bước xuống xe, cơn say rượu của anh ập tới, sức lực đổ lên cánh tay cô càng lúc càng nặng, cửa thang máy đóng lại, anh áp sát tới, tay lẻn vào bên trong áo khoác của cô, luồng từ váy đi vào, đi thẳng lên chân.
Toàn thân cô cứng đờ, cô khép chặt chân lại.
Trên đầu có camera giám sát quay thẳng về phía bọn họ, cô bị anh quậy làm mặt đỏ đến tận mang tai, sức cô yếu không cản anh được, chỉ biết cúi đầu giấu mặt vào lồng ngực anh.
Đầu ngón tay anh giữ chặt lấy cằm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Thang máy cuối cùng đã đến nơi, anh lưu luyến lấy tay ra khỏi áo cô, trùm đầu cô lại.
Hiện giờ, mặt Nghiêu Trăn đỏ ửng, giống như bị người khác nhìn hết cảnh tượng vừa nãy, cô cứ cúi đầu không dám ngẩng lên.
“Lý tổng.”
Hành lang yên tĩnh truyền đến một giọng nói.
Cô nghe thấy Lý Đông Phóng mở miệng, giọng nói mang theo cơn say, “Chưa ngủ à?”
Anh lấy thẻ phòng ra đưa cho Nghiêu Trăn, lúc này cô mới lặng lẽ ngước lên nhìn về phía phát ra âm thanh, hóa ra là thư ký Tiền.
Tiền Minh Nghiêm cũng nhìn thấy rõ cô gái đang vùi vào lòng Lý Đông Phóng, anh ta vốn dĩ tưởng Lý Đông Phóng chỉ nổi hứng nhất thời mang phụ nữ ở bên ngoài về. Đàn ông trẻ tuổi, không có vợ cũng không có bạn gái, vì nhu cầu sinh lý mà làm càn một lần khi đi công tác cũng có thể hiểu được, nhưng không ngờ lại là người quen.
Lý Đông Phóng khoong có tâm trạng nói chuyện với anh, bảo đi ngủ sớm một chút rồi đẩy Nghiêu Trăn vào phòng.
Tối qua làm hai lần, cô còn thấy hơi khó chịu, cứ nghĩ Lý Đông Phóng say nên nói mê sảng, không ngờ đúng thật là anh chưa đã.
Có lẽ rượu thật sự khiến đàn ông hào hứng ở phương diện này.
Cô có thể dần cảm giác được cơ thể mình trong chuyện này đã khác trước, sự thay đổi này cũng đều do công lao của Lý Đông Phóng. Dưới sự hướng dẫn của anh, cô luôn có thể phá vỡ những hiểu biết của bản thân về chueyejn giường chiếu này.
Lúc trước mỗi khi anh mạnh mẽ, cô chỉ thấy đau, nhưng bây giờ ngoài hơi khó chịu ra thì không còn đau nữa, nhấp nho mấy lần là quân lính tan rã ngay lập tức.
Thật sự là vừa sợ anh nhưng lại vừa lưu luyến.
Động tác kế tiếp chuyển vị trí lên trên, cô bám chặt lên bờ vài anh, chưa được một chút đã chịu không nổi mà kêu lên.
Lý Đông Phóng khe khẽ trêu chọc bên tai cô.
Anh nắm tay cô vừa đi vừa nói, “Chờ lát nữa xem có thích không.”
Nghiêu Trăn cứ có cảm giác anh quen thuộc với chỗ này hơn cả cô nữa, nhịn không được bèn hỏi anh, “Hình như không phải là lần đầu tiên anh tới đây thì phải?”
Lý Đông Phóng ngước mắt nhìn cô, chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Cô đành phải hỏi lại lần nữa, “Có phải anh thường xuyên đến đây công tác hay không?”
“Cũng bình thường.” Anh trả lời nước đôi.
Lòng Nghiêu Trăn chua xót, xem ra đây không phải là lần đầu tiên anh đến đây, nhưng vì sao lại không đến tìm cô.
Nhưng đã nói rõ với nhau là sẽ không nhắc đến chuyện cũ, cô không muốn khó chịu vì những chuyện lúc trước. Nói cho cùng thì người nói đi là cô, trốn tới chỗ này là cô. Con người ai mà lại không có tự tôn, đặc biệt là người có thân phận có địa vị như anh.
Trong phòng vô cùng ấm áp, cô cởi áo khoác ra, Lý Đông Phóng đứng sau cô đưa tay nhận lấy áo khoác móc lên.
Anh lướt nhìn chiếc váy mỏng manh của cô, cách ăn mặc khéo léo, trông cô toát lên vẻ sạch sẽ rực rỡ. Mấy cái khác không nói đến, nhưng ít nhất lại rất phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Lý Đông Phóng.
Cô vừa ngồi xuống, cầm menu xem một trang liền thốt lên, “Hỏng rồi.”
Lý Đông Phóng nhìn cô, cúi đầu tiếp tục châm trà, “Cái gì hỏng?”
“Hôm qua em nói sẽ mời nhân viên trong tiệm ăn cơm, nhưng không mời, hình như hẹn lại hôm nay mà em quên mất tiêu.”
Anh nhìn đồng hồ, “Vẫn chưa tới năm giờ, gọi điện mời bọn họ đến vẫn còn kịp.”
“Được không anh?” Nghiêu Trăn hỏi, “Không phải anh kêu em đi ăn cùng ăn ư?”
Lý Đông Phóng không trả lời ngay mà hỏi tiếp, “Tối nay có sang chỗ anh không?”
Cô mím môi đáp, “Khoảng cách sinh ra cái đẹp.”
“Tối nay ở cùng anh, anh sẽ không để ý ăn cơm với nhân vien của em.” Lý Đông Phóng ám chỉ cô hãy lựa chọn.
Nghiêu Trăn cụp mắt suy nghĩ một lúc lâu, lại hỏi một câu hỏi tới hỏi lui sắp nát đến nơi, “Anh còn đến đây nữa không?”
Câu hỏi này thật sự buồn cười, tuy Nghiêu Trăn không buồn cười, nhưng Lý Đông Phóng đã bật cười thành tiếng.
“Nếu em đi với anh thì đương nhiên anh sẽ không đến đây nữa.”
Cô trừng mắt nhìn anh, vì niềm vui ập đến quá đột ngột nên cô vẫn ngơ ra như đồ ngốc, anh ung dung nói, “Công việc chủ yếu ở Đông Đài, nếu không có chueyejn gì quan trọng thì không cần anh phải đi.”
Câu này lộ ra rất nhiều manh mối, rất đáng để đánh giá kỹ ưỡng một phen, nhưng Nghiêu Trăn đã bị rung động bởi câu nói trước đó ccuar anh, cô không nghĩ nhiều, đứng dậy nói, “Vậy anh chờ một lát, em gọi điện kêu bọn họ tới.”
“Mấy người? Nếu đông thì mình đổi phòng.”
“Tổng cộng chỉ có ba người thôi, cửa hàng nhỏ mà.”
Anh gật đầu, “Em gọi điện ở trong phòng luôn đi, ở ngoài lạnh lắm.”
Nghiêu Trăn gọi điện cho bọn họ, lời ít ý nhiều, sau đó báo địa chỉ và số phòng.
Cất điện thoại vào, cô bắt gặp Lý Đông Phóng đang nhìn mình, cô đi đến trước mặt anh rồi ngồi xuống, cười nói, “Ăn cơm cùng bọn họ anh không ngại thật hả?”
“Ban đầu anh cũng muốn làm quen một chút.” Anh đưa tay vén mái tóc rối lòa xòa trước mặt Nghiêu Trăn ra, “Không phải em nói sau này mở cửa hàng bánh ngọt sẽ để anh làm ông chủ, còn em làm nhân viên cho anh sao? Nói tới nói lui, bọn họ còn chưa nhìn thấy ông chủ lớn đứng sau lưng em mà.”
Cô tránh ra, “Thế thì anh phải gần gũi, dễ gần một chút, bọn họ đều là mấy đứa nhỏ, có bác Lưu già đời nhưng cũng là người thật thà. Anh đừng hù dọa bọn họ.”
“Trông anh dọa người lắm à?”
Anh cúi đầu cười, cầm ly nước lên, cô không có tay rảnh để cầm nên nương theo tay anh mà uống một hớp.
Lý Đông Phóng cụp mắt lẳng lặng nhìn cô, đôi môi sau khi uống nước xong trở nên hồng hào, son môi nhợt nhạt, khôi phục lại màu sắc vốn có. ANh luôn cảm thấy Nghiêu Trăn không thích hợp son môi, bình thường tô son một chút là được.
Thoa son, hôn không thoải mái, hơn nữa anh không thích nhấm nháp mấy thứ lòe loẹt này.
Cô chủ động nói, “Cửa hàng của chúng ta tuy nhỏ, nhưng có thể hợp tác với nhà ăn của công ty anh. HOom gặp anh trong thang máy là do em đến công ty anh giao bánh ngọt đấy.”
“Ừ, anh đã ăn rồi.”
“Ngon không anh? Thợ làm bánh em mời làm ngon đúng chứ?”
“…”
Lý Đông Phóng nhíu mày, “Chờ đã.”
“Sao thế anh?”
“Không phải em làm à?”
“Không, bình thường em sẽ làm, nhưng lần này sợ bảng hiệu bị đập nên em không dám làm mà để bác Lưu làm.”
“…”
Cô nhích lại gần, đôi mắt nhìn anh không hề chớp, trong ánh mắt còn mang theo sự mong chờ, “Anh thấy tay nghề của bác Lưu được không?”
“… Anh không thích đồ ngọt lắm.” Anh cúi đầu uống nước.
“Dược rồi.” Cô nhoài tới giữ chặt cổ tay anh, Lý Đông Phóng còn tưởng cô định làm gì, nhưng hóa ra cô chỉ ngắm đồng hồ của anh.
Một lúc sau, cô lại cúi đầu, chủ động gối lên bờ vai anh, anh đổi tư thế ôm lấy cô.
“Anh biết không? Bác Lưu giỏi lắm. Lúc vừa mới mở cửa hàng, cửa hàng chúng ta là cửa hàng bánh ngọt, đồ ăn nên phải chạy khắp nơi xin phép, đều là nhờ ông ấy giúp em. Ông ấy thật sự rất là nhiệt tình…”
Cô nói xong mà không nghe thấy Lý Đông Phóng đáp lại, bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh sao thế?”
“Anh đang nghe đây, thầy Lưu, sau đó thì sao?”
Nghiêu Trăn định nói tiếp nhưng lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, thấy nhân viên phục vụ dẫn hai người đi vào, một người là đầu bếp tiểu Ngô, một người là thầy Lưu. Cô cười, chỉ vào bọn họ, “Mọi người đến nhanh thế, từ tiệm sang đây hả?”
“Vâng.” Tiểu Ngô nhìn vào phòng, thấy người đàn ông trong thang máy cũng ở đây, cậu ta sững sốt.
Nghiêu Trăn không thấy cô nhóc còn lại, đang định hỏi thì nghe Tiểu Ngô nói, “Hôm nay cô ấy không đến được.”
“Sao thế?”
Tiểu Ngô cất giọng khó nghe, “Cái người anh trai cô ấy luôn mồm nhắc tới đến đây thăm cô ấy chứ sao.”
Đôi mắt Nghiêu Trăn sáng bừng lên, “Tôi chưa gặp bao giờ, “tiểu ca ca” kiểu nào thế?”
“Kiêu kia.” Tiểu Ngô gật đầu chào người đàn ông trong thang máy, tìm chỗ ngồi xuống.
Nghiêu Trăn nhìn cậu nhân viên mang theo phong thái của ông chủ, đứng dậy nói, “Để tôi đi giục lên món, cô ấy không tới lần này thì còn có lần sau.”
Cửa phòng khép lại, Lưu Quân nhìn thoasng qua Lý Đông Phóng, không tùy tiện ngồi xuống như Tiểu Ngô, mà thậm chí còn có hơi câu nệ, thấp giọng chào, “Chào Lý tổng.”
Tiểu Ngô ngớ ra, chỉ vào Lý Đông Phóng rồi hỏi Lưu Quân, “Hai người biết nhau à?”
“Không.” Lý Đông Phóng lắc đầu phủ nhận, ngược lại quay sang nhìn cậu ta, “Nhưng tôi lại khá quen cậu, cậu là cậu chàng đi cùng Nghiêu Trăn ngày hôm đó đúng không?”
Bị anh đnáh lạc hướng, cậu ta gật đầu đáp, “Chính là tôi.”
Nghiêu Trăn quay về, mở cửa, đi sau cô là Nghiêu Thiện. Trông thấy mặt Lý Đông Phóng, cô ấy vô cùng kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi chị gái, “Hai người lại ở bên nhau từ khi nào thế?”
Nghiêu Trăn bị hỏi mà ngại, không nói gì chỉ kéo em gái đi sang ngồi xuống. Một bên là Lý Đông Phóng, một bên là Nghiêu Thiện, bữa cơm này vô cùng thoải mái.
Ban đầu cô còn tưởng Lý Đông Phóng sẽ ngại, nhưng không ngờ anh lại rất hào hứng, còn uống rượu, cố ý kính thầy Lưu một ly.
Lưu Quân nói, “Tôi chỉ làm công thôi, ai trả tiền thì tôi làm cho người đó, không có gì mà quan tâm chăm sóc ở đây cả.”
Nói đến đây, Nghiêu Trăn lại thấy hổ thẹn trong lòng, lúc ấy cửa hàng vẫn chưa trang hoàng xong xuôi, anh ta đã chủ động đến cửa nói rằng mình biết làm bánh. Lúc trước đã từng là thợ làm bánh giỏi thứ hai của một nhà hàng cao cấp. Cô nghe xong liền nghĩ anh ta khoác loác, nhưng thấy vẻ ngoài đàng hoàng của anh ta nên giữ lại thử việc. Không ngờ tay nghề anh ta rất tốt, chịu khó, chịu mết, nhưng lương vẫn ít.
Nghiêu Trăn từng hỏi anh ta vì sao không làm ở khách sạn mà lại đến làm trong một cửa hàng nhỏ thế này. Anh ta bảo mình bị giãn tĩnh mạch, làm đầu bếp khách sạn yêu cầu quá cao, quá mệt mỏi, không hợp đễ dưỡng bệnh, hơn nữa lại không tự do.
Cô thấy lý do rất hợp lý, nên cũng an tâm thuê anh ta.
Ăn xong rồi tiễn bọn họ ra về, Lý Đông Phóng đến quầy thu ngân tính tiền, Nghiêu Trăn vừa sửa sang lại áo khoác vừa rời khỏi phòng ăn, còn anh đứng ở cửa ra vào, đang dựa vào tướng hóng gió. Chân anh có hơi không vững, sắc mặt cũng vì uống rượu mà có hơi đo đỏ.
Thấy cô đến gần thì anh nhìn sang, cô đi tới dìu anh.
Lý Đông Phóng nói, “Chúng ta phải gọi tài xế thuê thôi, anh uống rượu không thể lái xe.”
Gi ọng anh trầm khàn phả lên mặt cô, mang theo hương rượu nhàn nhạt.
Cô đáp, “Vâng.”
Cánh tay người đàn ông vòng qua eo cô, rồi lại chạm vào ngực cô, “Anh biết vì sao hôm nay em lại mặc váy.”
“Vì sao?”
“Để lát nữa về khách sạn sẽ tiện hơn.”
Anh hạ giọng, “Có thể kéo váy em lên, gạt đi phần trói buộc bên trong là có thể trực tiếp đi vào em.”
“…”
Lòng cô khẽ siết lại, không phải sợ hải mà bị trêu chọc đến siết chặt, cô vùi vào lòng anh, vành tai phiếm hồng, “Anh nói nhỏ một chút đi được không, đang ở ngoài đường, đừng có uống rượu vào rồi lại giống lưu manh như thế…”
“Thế thì khi nào mới có thể lưu manh?”
“… Chờ về nhà.”
“Được.”
Bước xuống xe, cơn say rượu của anh ập tới, sức lực đổ lên cánh tay cô càng lúc càng nặng, cửa thang máy đóng lại, anh áp sát tới, tay lẻn vào bên trong áo khoác của cô, luồng từ váy đi vào, đi thẳng lên chân.
Toàn thân cô cứng đờ, cô khép chặt chân lại.
Trên đầu có camera giám sát quay thẳng về phía bọn họ, cô bị anh quậy làm mặt đỏ đến tận mang tai, sức cô yếu không cản anh được, chỉ biết cúi đầu giấu mặt vào lồng ngực anh.
Đầu ngón tay anh giữ chặt lấy cằm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Thang máy cuối cùng đã đến nơi, anh lưu luyến lấy tay ra khỏi áo cô, trùm đầu cô lại.
Hiện giờ, mặt Nghiêu Trăn đỏ ửng, giống như bị người khác nhìn hết cảnh tượng vừa nãy, cô cứ cúi đầu không dám ngẩng lên.
“Lý tổng.”
Hành lang yên tĩnh truyền đến một giọng nói.
Cô nghe thấy Lý Đông Phóng mở miệng, giọng nói mang theo cơn say, “Chưa ngủ à?”
Anh lấy thẻ phòng ra đưa cho Nghiêu Trăn, lúc này cô mới lặng lẽ ngước lên nhìn về phía phát ra âm thanh, hóa ra là thư ký Tiền.
Tiền Minh Nghiêm cũng nhìn thấy rõ cô gái đang vùi vào lòng Lý Đông Phóng, anh ta vốn dĩ tưởng Lý Đông Phóng chỉ nổi hứng nhất thời mang phụ nữ ở bên ngoài về. Đàn ông trẻ tuổi, không có vợ cũng không có bạn gái, vì nhu cầu sinh lý mà làm càn một lần khi đi công tác cũng có thể hiểu được, nhưng không ngờ lại là người quen.
Lý Đông Phóng khoong có tâm trạng nói chuyện với anh, bảo đi ngủ sớm một chút rồi đẩy Nghiêu Trăn vào phòng.
Tối qua làm hai lần, cô còn thấy hơi khó chịu, cứ nghĩ Lý Đông Phóng say nên nói mê sảng, không ngờ đúng thật là anh chưa đã.
Có lẽ rượu thật sự khiến đàn ông hào hứng ở phương diện này.
Cô có thể dần cảm giác được cơ thể mình trong chuyện này đã khác trước, sự thay đổi này cũng đều do công lao của Lý Đông Phóng. Dưới sự hướng dẫn của anh, cô luôn có thể phá vỡ những hiểu biết của bản thân về chueyejn giường chiếu này.
Lúc trước mỗi khi anh mạnh mẽ, cô chỉ thấy đau, nhưng bây giờ ngoài hơi khó chịu ra thì không còn đau nữa, nhấp nho mấy lần là quân lính tan rã ngay lập tức.
Thật sự là vừa sợ anh nhưng lại vừa lưu luyến.
Động tác kế tiếp chuyển vị trí lên trên, cô bám chặt lên bờ vài anh, chưa được một chút đã chịu không nổi mà kêu lên.
Lý Đông Phóng khe khẽ trêu chọc bên tai cô.
Bình luận facebook