• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiến Về Phía Nhau (1 Viewer)

  • Chương 49

Chu Nghi Ninh bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc, trong lúc mơ màng, cô nhớ tối qua đã tắt báo thức rồi nên không thèm để ý tới nó. Nhưng dù đã bịt kín hai tai, tiếng chuông báo thức vẫn reo không ngừng, cô mở đôi mắt nhập nhèm ra, một bên giường đã trống trơn.

Đưa tay sờ qua chỗ bên cạnh, vẫn còn hơi ấm.

Bò dậy lấy điện thoại tắt báo thức, đồng thời thấy tin nhắn của Quý Đông Dương: Chín giờ bay.

Bây giờ là sáu giờ rưỡi.

Từ nhà cô tới khách sạn nhiều nhất là mười phút đi xe, chắc là anh mới đi.

Căn hộ ở thành phố B có đầy đủ đồ dùng nên không cần thu thập quá nhiều hành lý, chỉ cần nửa tiếng đã thu xếp xong xuôi, cô ngồi trên vali vừa vuốt tóc vừa gọi điện thoại cho Quý Đông Dương, "Chúng ta gặp nhau ở sân bay hay sao?"

A Minh đang thu xếp hành lý, còn Quý Đông Dương dọn mấy quyển sách trên bàn, "Ừ."

Nhưng cuối cùng Chu Nghi Ninh không bay trong ngày được.

Vì Tần Uyển về nước.

Lúc cô kéo vali ra khỏi cửa nhà, đúng lúc Tần Uyển kéo vali ra khỏi thang máy, hai người gặp nhau, bàn tay kéo vali của Chu Nghi Ninh cứng đờ, sau nhiều tháng chia xa nhưng cô cũng chỉ lạnh nhạt gọi: "Mẹ."

Tần Uyển nhìn vali của cô, nhíu mày: "Định đi đâu thế?"

Chu Nghi Ninh: "Về thành phố B, chín giờ là bay rồi."

Tần Uyển nhìn cô một lát rồi đi tới giành lấy vali từ tay cô, "Đổi chuyến đi, sáng mai về với mẹ."

Chu Nghi Ninh nắm chặt vali, "Không cần đâu, bây giờ mà đổi thì sợ hết vé rồi đó."

Tần Uyển cười: "Chỉ là một cái vé máy bay thôi, không thể nào không có được."

Mấy phút sau, Chu Nghi Ninh quay vào nhà, ngồi ở phòng khách cúi đầu nhắn tin cho Quý Đông Dương, sau đó cất điện thoại rồi nhìn Tần Uyển. Tần Uyển rất biết chăm sóc bản thân nên dù hơn bốn mươi, bà vẫn không già chút nào mà rất trang nhã quý phái, bà đặt ly trà xuống, "Ninh Ninh, tại sao con lại đóng kiểu phim như thế?"

Chu Nghi Ninh cũng đoán được bà về là vì chuyện này, cô cười khẽ: "Không vì sao cả, đã nhận rồi thì đóng thôi."

Ban đầu là vì Quý Đông Dương cũng đóng phim này, khi đó không suy nghĩ nhiều, cô cũng không biết nội dung phim nói về cái gì, lúc thử vai thì cũng lờ mờ đoán được nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, cô là người bình thường, sẽ không có chuyện gì đâu, cũng không thể bỏ hết công sức của Vạn Vi, huống chi đây là cơ hội tốt, cô không muốn từ bỏ.

Cho đến khi nhận được kịch bản, cô mới muốn lùi bước.

Nhưng như thế không phải là tính cách của cô, nếu đã nhận thì phải quay cho xong.

Tuy bề ngoài cô có vẻ táo bạo và xấu tính nhưng thật ra cô rất nhát gan, cô sợ bị ghét, sợ bị bỏ rơi, sợ cuộc sống khó khăn lắm mới hứng được ánh mặt trời sẽ tối tăm trở lại.

Tần Uyển nhíu mày nhìn cô đăm đăm, không nói gì nữa mà kéo vali đi vào phòng dành cho khách, bên trong trống rỗng, ngay cả giường cũng không có.

Chu Nghi Ninh: "Mẹ ở khách sạn đi."

Tần Uyển mở vali lấy một cái hộp nhỏ đặt lên bàn, nói: "Mike kê thuốc cho con đó."

Tần Uyển vừa đi, Chu Nghi Ninh liền lấy cái hộp ném mạnh. Cái hộp rơi trúng tủ rượu làm tủ rung mạnh, chai rượu ở gần đó lắc lư rồi ngã xuống, mảnh vỡ văng tứ tung, không khí ngập tràn mùi rượu.

Mắt Chu Nghi Ninh đỏ bừng, cô co chân ngồi trên sofa, gục đầu vào giữa hai đầu gối.

Một lúc lâu sau, cô đứng lên, đi ra ban công lấy chổi để dọn dẹp, đến khi xác định trên sàn không còn mảnh vỡ nào thì tâm trạng mới đỡ hơn một chút.

***

Vừa lên xe, Quý Đông Dương nhận được tin nhắn của Chu Nghi Ninh: Anh về trước nhé, hai ngày nữa em sẽ tới tìm anh.

Anh nhét điện thoại vào túi quần, nhìn A Minh: "Lái xe đi."

A Minh nổ máy, anh ta thấy cả buổi sáng tâm trạng của Quý Đông Dương rất tốt nên lá gan cũng lớn hơn ngày thường, "Đông ca, anh ra ngoài từ tối qua đúng không?"

Lúc nãy vào phòng thấy mọi thứ đều được bày biện như hôm qua, ngay cả chăn cũng không xê dịch chút nào, chắc chắn tối qua Đông ca không ngủ ở khách sạn, anh đi ra ngoài mà không nói tiếng nào thì chỉ có thể là tới chỗ tiểu ma nữ thôi.

Quý Đông Dương không trả lời mà chỉ liếc A Minh. A Minh cười: "Đông ca, lần sau nếu đi đâu nhớ nói trước với em một tiếng nhé, lỡ như có chuyện gì thì em cũng biết đường ứng phó, anh thấy đúng không?"

"Tập trung lái xe đi."

A Minh: "Dạ."

Máy bay hạ cánh, A Minh hỏi: "Đông ca, về chỗ nào ạ?"

Quý Đông Dương đội mũ, đeo khẩu trang, cúi đầu bước nhanh ra bãi đậu xe mới dừng lại, "Gần đây."

"Sau khi lên xe, A Minh mới kịp nhận ra, "Đông ca, hình như có người theo dõi."

"Tôi biết."

A Minh gật đầu, lái xe đến ngôi nhà đã bị phóng viên phát hiện, anh ta lái chậm để bọn hò có thể theo đuôi, coi thử họ có chụp được gì đáng giá không. Xuống xe, A Minh lấy vali, cười ngây ngô, "Đông ca, tối mai anh và cô Chu nhớ tới nhà em ăn cơm tất niên đó."

Quý Đông Dương: "Tôi đi một mình."

A Minh: "Ớ, lúc trước anh nói đi cùng cô Chu mà."

Quý Đông Dương kéo vali, "Cô ấy không đi được, nhờ cậu nói lại với mẹ cậu nhé."

A Minh hơi thất vọng, "Dạ."

Quý Đông Dương cười: "Buổi tối đem qua cho tôi một chiếc xe, tôi qua nhà khác."

A Minh gật đầu, Quý Đông Dương không muốn mấy ngày nghỉ ngắn ngủi của mình luôn bị phóng viên rình mò nên phải đổi chỗ ở, để phóng viên không phát hiện thì chỉ có cách đổi xe luôn thôi.

Quý Đông Dương về nhà, tắm rửa xong thì thu xếp hành lý rồi chuẩn bị đi ngủ sớm, tối qua bị Chu Nghi Ninh quấy rầy nên anh ngủ không ngon giấc.

Điện thoại ở trên bàn reo chuông.

Dương Huân: "Về rồi hả?"

"Ừ."

Dương Huân nói: "Nghe tớ nói đây, mấy ngày tới cậu đừng về nhà, là nhà của bố mẹ cậu ấy, cứ ở thành phố B đi, có gì cứ để tớ lo."

Anh ta nói một tràng, cuối cùng mới nói: "Cậu và Chu Nghi Ninh kín đáo một chút, bây giờ không thích hợp để công khai, không tốt cho cả cậu và cô ấy."

Quý Đông Dương tựa đầu vào giường, đeo bịt mắt, giọng nói có phần mỏi mệt: "Tớ biết rồi."

Cúp máy, anh đẩy bịt mắt lên đầu, gửi một tin nhắn cho Chu Nghi Ninh.

Chu Nghi Ninh không chú ý đến điện thoại, buổi tối đi ăn cơm cùng Tần Uyển nhưng không ngờ lại gặp phải Hạ Vân và Chu Giai Huệ. Mấy người đứng bên ngoài phòng bao, sắc mặt ai cũng xấu, chỉ có Chu Nghi Ninh bình tĩnh, cô đi trước mở cửa, vào phòng.

Chờ cô ngồi xuống, Tần Uyển cũng lấy lại bình tĩnh, đi theo vào.

Cửa phòng còn chưa kịp đóng lại thì Chu Lợi Huy từ đâu xuất hiện, Chu Giai Huệ ngọt ngào gọi ông ta: "Bố, ở đây này."

Chu Lợi Huy cười: "Sao không vào gọi món trước?"

Chu Giai Huệ làm nũng: "Mẹ con con cũng vừa mới tới thôi."

Chu Lợi Huy đi tới gần, định nói gì đó thì nhìn thấy người ở phòng bên cạnh. Sắc mặt ông cứng đờ, nhìn chằm chằm Tần Uyển.

Tần Uyển tỏ ra như người xa lạ, đóng cửa lại trước mặt ông.

Chu Nghi Ninh lạnh lùng nhìn cảnh tượng vừa rồi, cảm thấy sao mà mỉa mai quá.

Lúc trước chắc hẳn Tần Uyển hận Chu Lợi Huy thấu xương nên mới hận lây qua cô, vứt cô lại cho Chu Lợi Huy và Hạ Vân, để cô nghĩ mẹ kế là mẹ ruột của mình. Cô là cục thịt do bà sinh ra nhưng bà lại vứt đi như đồ bỏ.

"Cô ta không phải là mẹ con, mẹ mới là mẹ của con."

"Cô là ai? Cháu, cháu có mẹ mà, mẹ cháu tên là Hạ Vân, có điều mẹ cháu không thích cháu."

"Mẹ đã nói với con rồi! Cô ta không phải là mẹ con!"

"Hu hu hu..."

"Ninh Ninh, mẹ là mẹ của con thật mà, nếu không tin thì con đi hỏi bố đi."

Năm đó cô bảy tuổi, thế giới của cô cũng sụp đổ từ đó.

Đen kịt, không một tia sáng.

Chu Nghi Ninh cố gắng khống chế tâm trạng của mình, lạnh lùng nhìn Tần Uyển, "Mẹ về làm gì?"

Tần Uyển nhìn cô, "Về thăm con, con đừng đóng phim này nữa."

Chu Nghi Ninh cười: "Mẹ nói giống bố con quá, nhưng bây giờ đã muộn rồi, phim đã quay, con sẽ không rút khỏi đoàn phim đâu. Con hai mươi ba tuổi rồi, đã biết tự chịu trách nhiệm rồi."

Tần Uyển cảm thấy cứ nói qua nói lại như thế nữa thì hai người sẽ cãi nhau mất, bà biết rõ tình trạng khi Chu Nghi Ninh không kiềm chế được cảm xúc là như thế nào nên không nói gì nữa.

Đây là một bữa cơm cực kỳ im ắng.

Ăn cơm xong, hai người về lấy hành lý ra sân bay.

Lúc về tới thành phố B, trời đã rất khuya, Tần Uyển về nhà họ Tần, Chu Nghi Ninh đi về hướng khác, "Con có nhà."

Tần Uyển không cản cô, hai mẹ con ai về nhà nấy.

Lúc còn ở nhà họ Chu, nơi đó không phải là nhà của cô, sau khi biết Tần Uyển, nhà họ Tần thường xuyên đón cô về chơi lâu ngày, bọn họ rất tốt với cô, nhưng cho dù như thế thì đó cũng không phải là nhà cô, căn hộ cô ở một mình vào năm mười sáu tuổi càng không phải là nhà cô.

Bây giờ, chỉ cần nghĩ tới Quý Đông Dương ở căn hộ đối diện, cô có cảm giác nơi đó mới giống một ngôi nhà.

Cô thực sự muốn về nhà, muốn gặp Quý Đông Dương.

Chu Nghi Ninh về đến nhà, kéo vali đứng trước cửa nhà Quý Đông Dương, ra sức nhấn chuông cửa, nhấn rất lâu mà không có ai mở cửa.

Cô tủi thân quay về trước cửa nhà mình, ngồi xuống giở thảm lên lấy chìa khóa.

Mở cửa, cất chìa khóa lại dưới thảm.

Chu Nghi Ninh ngồi trên sofa gọi điện thoại cho Quý Đông Dương, đợi rất lâu mới nghe thấy tiếng đàn ông khàn khàn: "Ai đó?"

Giọng cô rất nhẹ: "Là em đây."

Quý Đông Dương nhíu mày, tỉnh táo hơn đôi chút, nghe cô nói tiếp: "Anh đang ngủ hả? Vậy anh ngủ đi."

Vừa dứt lời, cô liền cúp điện thoại.

Vài phút sau, điện thoại vang chuông.

Giọng anh vẫn khàn khàn: "Em đang ở đâu?"

Chu Nghi Ninh: "Em ở nhà."

Nhưng không ngờ anh lại không ở đây. Dù biết anh có nhiều căn hộ, nhưng vẫn hy vọng anh sẽ ở đây.

Nhìn đồng hồ, đã qua ngày mới rồi, lúc nãy vì không kiềm chế được tâm trạng, bây giờ đã ổn định được cảm xúc rồi, cô cũng không muốn làm khó anh. "Chỉ đột nhiên muốn gọi điện thoại cho anh thôi, bây giờ gọi xong rồi, em đi ngủ đây, ngủ ngon."

Cô nhanh chóng cúp máy.

Quý Đông Dương nhíu mày nhìn điện thoại, nghĩ ngợi một lát rồi đặt điện thoại lên bàn.

Ngày hôm sau là ba mươi tết.

Quý Đông Dương đến nhà A Minh. Nhà A Minh có tổng cộng năm người, bố mẹ, bà nội và chị gái đã lấy chồng.

Cả nhà họ đều rất quý mến Quý Đông Dương, đặc biệt là mẹ A Minh, vừa thấy anh, bà liền cười tươi như hoa: "Đông Dương, mau ngồi đi, cô nấu nhiều món lắm, có cả cá chiên xù và khô bò nữa, món nào cũng nấu nhiều hết, lát nữa cháu mang về để dành ăn nhé."

Quý Đông Dương đặt quà xuống cạnh sofa, cười: "Phiền cô quá."

"Nói gì thế, cháu đến đây mỗi ngày cũng không phiền hà gì chứ đừng nào một năm đến có mấy lần."

A Minh: "Mẹ, sao mẹ không nhiệt tình với con như thế, con mới là con ruột của mẹ mà."

Mẹ A Minh cầm chén đũa lên, không thèm nhìn anh ta: "Sắp ba mươi rồi mà sao vẫn không thấy mặt mũi bạn gái đâu hết thế, lúc trước con nói dẫn cô nào về ăn cơm mà, đâu rồi? Lại bị đá rồi chứ gì?"

A Minh: "..."

Quý Đông Dương ném cho A Minh một cái nhìn sâu xa, A Minh oan uổng quá, anh ta nói là có cô gái về nhà ăn cơm nhưng đâu có nói là bạn gái của mình, anh ta không dám nói đó là bạn gái của Quý Đông Dương vì hai người hẹn hò bí mật mà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom