Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Triều đại thái bình đã lên hot search trên weibo, vì có Quý Đông Dương diễn vai nam chính nên đây là bộ phim cổ trang được mong chờ nhất trong mấy năm gần đây, cộng thêm việc chương trình giải trí có sự tham gia của Chu Nghi Ninh và các diễn viên khác trong đoàn phim cũng đã góp phần quảng bá phim.
Ngoài Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh, các diễn viên chính khác cũng là những cái tên gây chú ý, ví dụ như Chu Duy và Cảnh Tâm đều là cái tên quen thuộc trên hot search. Kể từ lúc Cảnh Tâm và Tần Sâm yêu nhau, Cảnh Tâm hạn chế đăng weibo, nhưng lần nào đăng bài thì y như rằng sẽ quảng bá phim Triều đại thái bình, không lần nào mà không có, nhà sản xuất nên thưởng cho cô ấy mới đúng.
Mặc dù Quý Đông Dương cực kỳ kín tiếng nhưng với diễn xuất đã được tôi luyện qua mười mấy năm chắc chắn không giống với các tiểu thịt tươi, tiểu hoa đán(1). Tuy không có scandal, không chiêu trò nhưng địa vị của anh trong lòng fans không thể nào thay thế, chỉ cần ra phim mới, fans lập tức ủng hộ, đó chính là thực lực. Rất nhiều fan bình luận tối nay sẽ canh đúng giờ để xem phim.
(1) Tiểu thịt tươi, tiểu hoa đán: Chỉ những nam, nữ diễn viên trẻ đẹp trai xinh gái đang nổi.
Ăn sủi cảo xong, Chu Nghi Ninh ngồi trên sofa xoa bụng, nấu nhiều quá nên cô và Quý Đông Dương phải cố ăn cho hết.
Quý Đông Dương đi ra khỏi bếp, nhìn cô, hỏi: "Em muốn đi đâu không?"
Mắt Chu Nghi Ninh sáng rực: "Đi được hả?"
Quý Đông Dương nghĩ ngợi, "Có một nơi, chúng ta lái xe đi."
Chu Nghi Ninh lập tức đứng lên, đẩy anh vào phòng ngủ, giục: "Anh mau thay quần áo đi."
Quý Đông Dương mặc áo len màu đen và quần thể thao, trên tay cầm cái áo khoác, vành mũ kéo thấp, với lấy cái khẩu trang trên bàn, Chu Nghi Ninh cũng đeo khẩu trang, mặc áo khoác vào rồi hai người tách nhau ra đi xuống chung cư, lén lút y như kẻ trộm.
Quý Đông Dương ngồi đợi ở trên xe, một lát sau Chu Nghi Ninh chui vào xe anh, tháo khẩu trang xuống, nghiêng đầu cười với anh: "Đi thôi."
Đường cao tốc không lấy phí vào dịp tết, rất nhiều người đi chơi xa nên mấy ngày nay đường xá trong nội thành vô cùng thoáng đãng, nhưng khi xe lên đường cao tốc thì bắt đầu bị kẹt xe. Dọc đường, Chu Nghi Ninh không hề hỏi anh định đi đâu, nhưng vì bây giờ chán quá nên cô hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"
Quý Đông Dương cười, "Lên núi."
Chu Nghi Ninh nghĩ mình nghe nhầm, "Lên núi?"
Anh gật đầu: "Ừ."
Chu Nghi Ninh: "..."
Hai ngày trước có tuyết rơi nên đường hơi trơn, nếu không được Quý Đông Dương ôm lại thì Chu Nghi Ninh té không biết bao nhiêu lần rồi. Hai người đều đeo khẩu trang nhưng khi thở ra vẫn thấy làn hơi màu trắng. Chu Nghi Ninh tự thấy thể lực của mình rất tốt nhưng khi mới tới giữa sườn núi, cô đã mệt rũ, la lối: "Em không đi nữa! Quý Đông Dương, anh có lòng không đấy hả? Lần đầu hẹn hò mà lại đưa em đến nơi ngay cả phân chim cũng không có như thế này hả?!"
Quý Đông Dương cúi đầu nhìn Chu Nghi Ninh, cô nhìn anh một cái rồi cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Qua vài giây im lặng, Quý Đông Dương ngồi xuống trước mặt cô, giọng trầm trầm: "Lên đi."
Chu Nghi Ninh sửng sốt, nhìn tấm lưng vững chãi của người đàn ông trước mắt, cô do dự một chút rồi leo lên lưng anh, thật ra đường khá dễ đi, toàn là bậc thang, cô vẫn có thể đi tiếp, chỉ giở chứng chút thôi. Nhưng nếu Quý Đông Dương muốn cõng cô thì cô đâu dại từ chối, cơ hội hiếm có khó tìm lắm chứ bộ.
Quý Đông Dương cõng Chu Nghi Ninh đứng dậy, cô vòng tay qua cổ anh, cúi đầu hôn lên vành tai lạnh ngắt của anh. Trời lạnh, môi cô mềm và ấm tạo nên sự tương phản rất lớn, Quý Đông Dương chợt dừng lại, hạ giọng: "Em còn lộn xộn là anh ném xuống đấy."
"..."
Quý Đông Dương cõng Chu Nghi Ninh khoảng mười mấy phút thì Chu Nghi Ninh tự đi.
Hai người lên tới đỉnh núi, Chu Nghi Ninh dựa vào vai Quý Đông Dương thở hồng hộc, lấy bình nước trong ba lô ra uống mấy ngụm rồi đưa cho Quý Đông Dương.
Quý Đông Dương nhìn vào ba lô của cô, nhíu mày: "Đi với anh mà mang theo nhiều tiền thế làm gì?"
Chu Nghi Ninh mím môi, "Thích."
Cô vừa đáp vừa nhìn xung quanh. Vào mùa đông, đỉnh núi xơ xác, không có một bóng người, phía trước là vực sâu thăm thẳm, bên dưới dày đặc sương mù, đối với người sợ độ cao như cô thì nơi này chẳng vui tẹo nào.
Chu Nghi Ninh nhìn xuống mấy lần, chân như nhũn ra.
Quý Đông Dương ôm eo cô, cúi đầu nhìn cô: "Sợ hả?"
Cô không thừa nhận: "Không sao, không đứng gần mép vực là được."
"Sao lại sợ độ cao?"
Chu Nghi Ninh im lặng một chút rồi mới nói: "Hồi nhỏ bị nhốt trên sân thượng. Cả đêm."
Lúc đó cô chín tuổi, đi cùng đám bạn lên sân thượng ở tầng mười sáu chơi. Cả đám mang theo đồ ăn lên đó vừa ăn vừa chơi, sau đó Chu Giai Huệ cũng lên, thế là cả đám theo Chu Giai Huệ đi xuống, bỏ lại mình cô với đống thức ăn, lẻ loi và buồn tủi.
Cô ngồi trên sân thượng, dựa vào tường ngắm hoàng hôn.Mặt trời dần ngả về tây, trong góc sân thượng nọ có một dáng hình nhỏ bé.
Không biết là do có người cố tình hay vô ý mà đến khi trời tối, cô muốn về nhà thì phát hiện mình bị nhốt trên sân thượng. Cô sợ hãi hét to, nhưng mấy ngày đó cô bị cảm, cổ họng rất đau. Giọng cô nhỏ quá, không ai nghe thấy cả.
Buổi tối bỗng nhiên có bão, mưa rơi nặng hạt, cô sợ hãi, vội vàng lui vào góc tường. Cô vừa nhỏ vừa gầy, mới đứng lên thì bị gió quật ngã, cô lăn mấy vòng, suýt thì ngã xuống khỏi sân thượng. Gió lớn quá, tựa như lúc nào cũng có thể cuốn phăng cô đi, cô lảo đảo, bị ngã mấy lần mới bò tới góc tường an toàn, run rẩy nhìn sấm sét.
Tới khoảng bốn, năm giờ sáng hôm sau, Chu Lợi Huy mới tìm thấy cô.
***
Quý Đông Dương chăm chú nhìn cô, anh không hỏi tiếp mà ôm chặt lấy cô, chuyển đề tài: "Nhìn nơi này xem có ấn tượng gì không?"
Chu Nghi Ninh nhìn qua ngó lại, trong đầu đột nhiên hiện lên mấy hình ảnh, cô trợn to mắt: "Á, trong phim Đen trắng có một cảnh ở đây nè! Đúng không?"
Cô xem Đen trắng rất nhiều lần, trong cảnh này, Quý Đông Dương mặc cảnh phục nhảy từ trực thăng xuống ngay mép vực. Lúc đó, anh rất đẹp trai, mà thực ra trong bộ phim đó, động tác, biểu cảm nào của anh cũng đều đẹp cả.
Quý Đông Dương gật đầu, đè thấp giọng, nghe như đang dịu dàng dỗ dành: "Đừng sợ, anh không để em ngã xuống đâu."
Chu Nghi Ninh cắn môi, lắc đầu, "Đừng."
Anh chăm chú nhìn cô, một lát sau, cô thỏa hiệp: "Được rồi, chỉ năm giây thôi đó."
Quý Đông Dương ôm hông cô, đứng cách mép vực khoảng hai mét. Một cơn gió thổi qua. Chu Nghi Ninh run rẩy, không biết vì lạnh hay vì sợ, cô ôm chặt eo anh, chôn đầu vào ngực anh, qua một lúc cô mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước rồi từ từ cúi đầu. Chóng mặt quá.
Quý Đông Dương siết chặt tay, "Sau này còn có một cảnh như thế nữa, em phải làm quen. Thật ra không có gì đáng sợ cả, đứng càng cao thì sẽ thấy càng xa, thật lòng mà nói là anh không ngờ em lại sợ độ cao."
Bình thường cô ngạo nghễ, ương bướng, ngay cả cướp cũng dám đánh nhưng lại sợ độ cao. Anh thực sự bất ngờ.
Anh càng bất ngờ hơn về căn bệnh của cô, không biết nó nghiêm trọng đến mức nào.
***
Trời rất lạnh, ở trên đỉnh núi hơn nửa tiếng, Quý Đông Dương chuẩn bị dẫn cô đi xuống.
Chu Nghi Ninh nhìn chằm chằm xuống vực, ba phút sau, mặt càng lúc càng tái, cô đột ngột xoay người ôm lấy Quý Đông Dương, vội vã kéo cổ anh xuống rồi hôn lên môi anh.
Cô nhắm mắt lại, vội vã cắn môi anh.
Quý Đông Dương phát hiện những lúc bất an, cô sẽ tìm cách giải tỏa.
Lúc này là hôn.
Trước kia thì sao? Cô dùng cách gì? Anh nghĩ đến Bùi Diên trong phim Khúc mắc, cô ấy uống rượu, hút thuốc, nhảy nhót, làm tình.
Sau này thì sao? Sau này đã có anh rồi.
Nụ hôn mãnh liệt nhanh chóng kết thúc, Chu Nghi Ninh ngoan ngoãn đi theo Quý Đông Dương xuống núi.
Vào xe, nhiệt độ rất ấm, hai má Chu Nghi Ninh ửng hồng, Quý Đông Dương dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, quay đầu nhìn cô: "Về nhé?"
Chu Nghi Ninh không trả lời mà đột ngột chồm về trước hôn lên môi anh.
Quý Đông Dương đã phân biệt được lúc nào thì cô bất an, lúc nào thì cô chỉ muốn trêu anh thôi.
Hiện tại là vế sau.
Anh đè vai cô lại, cúi đầu cảnh cáo: "Đừng làm loạn nữa, về thôi."
Chu Nghi Ninh dựa nửa người vào người anh, ngay sau đó cô bật đây, dang chân ngồi lên đùi anh, cười quyến rũ: "Không về, em còn muốn ở đây thêm một lát, đừng lo, ở đây không có ai đâu."
Lạnh muốn chết, ai thèm đến nơi quái quỷ này chứ.
Ngoài Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh, các diễn viên chính khác cũng là những cái tên gây chú ý, ví dụ như Chu Duy và Cảnh Tâm đều là cái tên quen thuộc trên hot search. Kể từ lúc Cảnh Tâm và Tần Sâm yêu nhau, Cảnh Tâm hạn chế đăng weibo, nhưng lần nào đăng bài thì y như rằng sẽ quảng bá phim Triều đại thái bình, không lần nào mà không có, nhà sản xuất nên thưởng cho cô ấy mới đúng.
Mặc dù Quý Đông Dương cực kỳ kín tiếng nhưng với diễn xuất đã được tôi luyện qua mười mấy năm chắc chắn không giống với các tiểu thịt tươi, tiểu hoa đán(1). Tuy không có scandal, không chiêu trò nhưng địa vị của anh trong lòng fans không thể nào thay thế, chỉ cần ra phim mới, fans lập tức ủng hộ, đó chính là thực lực. Rất nhiều fan bình luận tối nay sẽ canh đúng giờ để xem phim.
(1) Tiểu thịt tươi, tiểu hoa đán: Chỉ những nam, nữ diễn viên trẻ đẹp trai xinh gái đang nổi.
Ăn sủi cảo xong, Chu Nghi Ninh ngồi trên sofa xoa bụng, nấu nhiều quá nên cô và Quý Đông Dương phải cố ăn cho hết.
Quý Đông Dương đi ra khỏi bếp, nhìn cô, hỏi: "Em muốn đi đâu không?"
Mắt Chu Nghi Ninh sáng rực: "Đi được hả?"
Quý Đông Dương nghĩ ngợi, "Có một nơi, chúng ta lái xe đi."
Chu Nghi Ninh lập tức đứng lên, đẩy anh vào phòng ngủ, giục: "Anh mau thay quần áo đi."
Quý Đông Dương mặc áo len màu đen và quần thể thao, trên tay cầm cái áo khoác, vành mũ kéo thấp, với lấy cái khẩu trang trên bàn, Chu Nghi Ninh cũng đeo khẩu trang, mặc áo khoác vào rồi hai người tách nhau ra đi xuống chung cư, lén lút y như kẻ trộm.
Quý Đông Dương ngồi đợi ở trên xe, một lát sau Chu Nghi Ninh chui vào xe anh, tháo khẩu trang xuống, nghiêng đầu cười với anh: "Đi thôi."
Đường cao tốc không lấy phí vào dịp tết, rất nhiều người đi chơi xa nên mấy ngày nay đường xá trong nội thành vô cùng thoáng đãng, nhưng khi xe lên đường cao tốc thì bắt đầu bị kẹt xe. Dọc đường, Chu Nghi Ninh không hề hỏi anh định đi đâu, nhưng vì bây giờ chán quá nên cô hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"
Quý Đông Dương cười, "Lên núi."
Chu Nghi Ninh nghĩ mình nghe nhầm, "Lên núi?"
Anh gật đầu: "Ừ."
Chu Nghi Ninh: "..."
Hai ngày trước có tuyết rơi nên đường hơi trơn, nếu không được Quý Đông Dương ôm lại thì Chu Nghi Ninh té không biết bao nhiêu lần rồi. Hai người đều đeo khẩu trang nhưng khi thở ra vẫn thấy làn hơi màu trắng. Chu Nghi Ninh tự thấy thể lực của mình rất tốt nhưng khi mới tới giữa sườn núi, cô đã mệt rũ, la lối: "Em không đi nữa! Quý Đông Dương, anh có lòng không đấy hả? Lần đầu hẹn hò mà lại đưa em đến nơi ngay cả phân chim cũng không có như thế này hả?!"
Quý Đông Dương cúi đầu nhìn Chu Nghi Ninh, cô nhìn anh một cái rồi cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Qua vài giây im lặng, Quý Đông Dương ngồi xuống trước mặt cô, giọng trầm trầm: "Lên đi."
Chu Nghi Ninh sửng sốt, nhìn tấm lưng vững chãi của người đàn ông trước mắt, cô do dự một chút rồi leo lên lưng anh, thật ra đường khá dễ đi, toàn là bậc thang, cô vẫn có thể đi tiếp, chỉ giở chứng chút thôi. Nhưng nếu Quý Đông Dương muốn cõng cô thì cô đâu dại từ chối, cơ hội hiếm có khó tìm lắm chứ bộ.
Quý Đông Dương cõng Chu Nghi Ninh đứng dậy, cô vòng tay qua cổ anh, cúi đầu hôn lên vành tai lạnh ngắt của anh. Trời lạnh, môi cô mềm và ấm tạo nên sự tương phản rất lớn, Quý Đông Dương chợt dừng lại, hạ giọng: "Em còn lộn xộn là anh ném xuống đấy."
"..."
Quý Đông Dương cõng Chu Nghi Ninh khoảng mười mấy phút thì Chu Nghi Ninh tự đi.
Hai người lên tới đỉnh núi, Chu Nghi Ninh dựa vào vai Quý Đông Dương thở hồng hộc, lấy bình nước trong ba lô ra uống mấy ngụm rồi đưa cho Quý Đông Dương.
Quý Đông Dương nhìn vào ba lô của cô, nhíu mày: "Đi với anh mà mang theo nhiều tiền thế làm gì?"
Chu Nghi Ninh mím môi, "Thích."
Cô vừa đáp vừa nhìn xung quanh. Vào mùa đông, đỉnh núi xơ xác, không có một bóng người, phía trước là vực sâu thăm thẳm, bên dưới dày đặc sương mù, đối với người sợ độ cao như cô thì nơi này chẳng vui tẹo nào.
Chu Nghi Ninh nhìn xuống mấy lần, chân như nhũn ra.
Quý Đông Dương ôm eo cô, cúi đầu nhìn cô: "Sợ hả?"
Cô không thừa nhận: "Không sao, không đứng gần mép vực là được."
"Sao lại sợ độ cao?"
Chu Nghi Ninh im lặng một chút rồi mới nói: "Hồi nhỏ bị nhốt trên sân thượng. Cả đêm."
Lúc đó cô chín tuổi, đi cùng đám bạn lên sân thượng ở tầng mười sáu chơi. Cả đám mang theo đồ ăn lên đó vừa ăn vừa chơi, sau đó Chu Giai Huệ cũng lên, thế là cả đám theo Chu Giai Huệ đi xuống, bỏ lại mình cô với đống thức ăn, lẻ loi và buồn tủi.
Cô ngồi trên sân thượng, dựa vào tường ngắm hoàng hôn.Mặt trời dần ngả về tây, trong góc sân thượng nọ có một dáng hình nhỏ bé.
Không biết là do có người cố tình hay vô ý mà đến khi trời tối, cô muốn về nhà thì phát hiện mình bị nhốt trên sân thượng. Cô sợ hãi hét to, nhưng mấy ngày đó cô bị cảm, cổ họng rất đau. Giọng cô nhỏ quá, không ai nghe thấy cả.
Buổi tối bỗng nhiên có bão, mưa rơi nặng hạt, cô sợ hãi, vội vàng lui vào góc tường. Cô vừa nhỏ vừa gầy, mới đứng lên thì bị gió quật ngã, cô lăn mấy vòng, suýt thì ngã xuống khỏi sân thượng. Gió lớn quá, tựa như lúc nào cũng có thể cuốn phăng cô đi, cô lảo đảo, bị ngã mấy lần mới bò tới góc tường an toàn, run rẩy nhìn sấm sét.
Tới khoảng bốn, năm giờ sáng hôm sau, Chu Lợi Huy mới tìm thấy cô.
***
Quý Đông Dương chăm chú nhìn cô, anh không hỏi tiếp mà ôm chặt lấy cô, chuyển đề tài: "Nhìn nơi này xem có ấn tượng gì không?"
Chu Nghi Ninh nhìn qua ngó lại, trong đầu đột nhiên hiện lên mấy hình ảnh, cô trợn to mắt: "Á, trong phim Đen trắng có một cảnh ở đây nè! Đúng không?"
Cô xem Đen trắng rất nhiều lần, trong cảnh này, Quý Đông Dương mặc cảnh phục nhảy từ trực thăng xuống ngay mép vực. Lúc đó, anh rất đẹp trai, mà thực ra trong bộ phim đó, động tác, biểu cảm nào của anh cũng đều đẹp cả.
Quý Đông Dương gật đầu, đè thấp giọng, nghe như đang dịu dàng dỗ dành: "Đừng sợ, anh không để em ngã xuống đâu."
Chu Nghi Ninh cắn môi, lắc đầu, "Đừng."
Anh chăm chú nhìn cô, một lát sau, cô thỏa hiệp: "Được rồi, chỉ năm giây thôi đó."
Quý Đông Dương ôm hông cô, đứng cách mép vực khoảng hai mét. Một cơn gió thổi qua. Chu Nghi Ninh run rẩy, không biết vì lạnh hay vì sợ, cô ôm chặt eo anh, chôn đầu vào ngực anh, qua một lúc cô mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước rồi từ từ cúi đầu. Chóng mặt quá.
Quý Đông Dương siết chặt tay, "Sau này còn có một cảnh như thế nữa, em phải làm quen. Thật ra không có gì đáng sợ cả, đứng càng cao thì sẽ thấy càng xa, thật lòng mà nói là anh không ngờ em lại sợ độ cao."
Bình thường cô ngạo nghễ, ương bướng, ngay cả cướp cũng dám đánh nhưng lại sợ độ cao. Anh thực sự bất ngờ.
Anh càng bất ngờ hơn về căn bệnh của cô, không biết nó nghiêm trọng đến mức nào.
***
Trời rất lạnh, ở trên đỉnh núi hơn nửa tiếng, Quý Đông Dương chuẩn bị dẫn cô đi xuống.
Chu Nghi Ninh nhìn chằm chằm xuống vực, ba phút sau, mặt càng lúc càng tái, cô đột ngột xoay người ôm lấy Quý Đông Dương, vội vã kéo cổ anh xuống rồi hôn lên môi anh.
Cô nhắm mắt lại, vội vã cắn môi anh.
Quý Đông Dương phát hiện những lúc bất an, cô sẽ tìm cách giải tỏa.
Lúc này là hôn.
Trước kia thì sao? Cô dùng cách gì? Anh nghĩ đến Bùi Diên trong phim Khúc mắc, cô ấy uống rượu, hút thuốc, nhảy nhót, làm tình.
Sau này thì sao? Sau này đã có anh rồi.
Nụ hôn mãnh liệt nhanh chóng kết thúc, Chu Nghi Ninh ngoan ngoãn đi theo Quý Đông Dương xuống núi.
Vào xe, nhiệt độ rất ấm, hai má Chu Nghi Ninh ửng hồng, Quý Đông Dương dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, quay đầu nhìn cô: "Về nhé?"
Chu Nghi Ninh không trả lời mà đột ngột chồm về trước hôn lên môi anh.
Quý Đông Dương đã phân biệt được lúc nào thì cô bất an, lúc nào thì cô chỉ muốn trêu anh thôi.
Hiện tại là vế sau.
Anh đè vai cô lại, cúi đầu cảnh cáo: "Đừng làm loạn nữa, về thôi."
Chu Nghi Ninh dựa nửa người vào người anh, ngay sau đó cô bật đây, dang chân ngồi lên đùi anh, cười quyến rũ: "Không về, em còn muốn ở đây thêm một lát, đừng lo, ở đây không có ai đâu."
Lạnh muốn chết, ai thèm đến nơi quái quỷ này chứ.
Bình luận facebook