-
Chương 881-885
Chương 881: Đi tặng quà
“Con đường của chúng ta còn rất dài”, Diệp Thành khẽ vỗ vai Chu Ngạo sau đó quay người đi vào đại điện.
“Tiểu tử, ta phát hiện ngươi biết cũng rất nhiều đấy”, Diệp Thành vừa đi vào trong đại điện, Cổ Tam Thông ngồi trên ghế đang lau thiết kiếm chợt liếc nhìn hắn, nói ý tứ: “Ngươi đang chơi quân bài tình cảm sao? Lần ngày ngươi tới là muốn Chu Ngạo quyết tâm bán mạng cho mình?”
“Người đừng có nói khó nghe như thế”, Diệp Thành ngồi bên cạnh Sở Linh, hắn xoa xoa khuôn mặt mềm mại của Sở Linh rồi mới thong thả nói: “Cho dù người có tin hay không thì con đã coi Chu Ngạo như huynh đệ và người nhà mình rồi”.
“Huynh đệ? Người nhà?”, Cổ Tam Thông nhướng mày, “nếu như có ngày hắn thật sự làm phản thì ngươi có còn coi hắn là huynh đệ hay người nhà không?”
“Đây là hai chuyện khác nhau”.
“Ngươi lắm lý”, Cổ Tam Thông bĩu môi, ông ta lại lần nữa vùi đầu lau thiết kiếm của mình.
“Tin hay không tuỳ người”, Diệp Thành nhướng vai, nói rồi ông ta lại xoa xoa khuôn mặt mềm mại của Sở Linh nhưng lại bị Sở Linh đẩy ra bằng vẻ mặt khó chịu.
“Nghe nói ngày mai ngươi định đi tham gia thọ tiệc của Linh Chân Thượng Nhân?”, phía này, Chung Quy nhìn sang Diệp Thành.
“Một buổi náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu con được?”, Diệp Thành vặn vặn cổ, “con đã chuẩn bị cho ông ta một món quà bất ngờ từ lâu rồi, ngày mai con sẽ tới tặng, như vậy là hợp lý nhất”.
“Vậy có cần chúng ta tới trước xem xét tình hình cho ngươi không?”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi tai, “ta cũng thích những nơi náo nhiệt”.
“Mọi người không cần đi”, Diệp Thành xua tay, “mọi người ở lại giúp Chu Ngạo kiểm soát Thanh Vân, còn Linh Chân Thượng Nhân con tự có sắp xếp”.
“Vậy thì cũng phải mang theo chút người đi cùng”, Chung Ly vội nói, “ta nghe nói Linh Chân Thượng Nhân mời rất nhiều tu sĩ có thế lực, ông ta là lão bối, trước nay có tham vọng ở Đại Sở, khả năng kêu gọi cũng không vừa, những người tới đó về cơ bản đều là những nhân vật tầm lão tổ, một mình ngươi đi thì không ổn, sẽ bị vây đánh mất”.
“Con đương nhiên sẽ không đi một mình”, Diệp Thành mỉm cười, “Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và thêm cả Thanh Vân mà chúng ta đang kiểm soát, thực lực của chúng ta đã mạnh mẽ rồi, lần này đương nhiên phải thay chiến lược, ông ta mời càng nhiều người thì cũng có địch lại nổi đội quân tu sĩ sao?”
“Muốn dùng tới đội quân tu sĩ, đây không phải là chiến lược mà ngươi vẫn thường dùng”, Cổ Tam Thông nhìn Diệp Thành, “hay là ngươi vốn đã muốn hé lộ thực lực của chúng ta?”
“Có ý cũng tốt mà không có ý cũng không sao, vì thời cơ đến rồi, có thể hiện chút thực lực cũng không vấn đề gì”, Diệp Thành toét miệng cười, “khả năng chiến đấu của trên sáu phần các thế lực ở Nam Sở đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, con còn sợ cái gì?”
“Nói cũng phải”, tất cả mọi người ngẫm nghĩ rồi thấy cũng hợp lý.
Ở Nam Sở, nhà họ Tề ở Nam Cương, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên hiện giờ đã bị diệt, nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực, Thượng Quan ở Đông Nhạc, Bắc Chấn thế gia, Đông Phương thế gia, Tây Môn thế gia và nhà họ Hùng ở Nam Cương đều quy thuận Viêm Hoàng Hằng Nhạc, lúc này đến cả Thanh Vân Tông về cơ bản cũng đã trong tầm kiểm soát, hiện giờ bọn họ không còn đáng sợ như trước nữa, nếu xét về thế cân bằng với chúng ta thì chỉ còn có Chính Dương Tông mà thôi.
“Sau khi xử lý xong Thanh Vân Tông thì tiếp theo chính là Chính Dương Tông, ngày Nam Sở thống nhất không còn xa nữa”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “sau khi thống nhất Nam Sở ta có thể dành thời gian đi Bắc Sở du ngoạn vài ngày rồi”.
“Đừng quên dành thời gian tới Đan Thành”, Chung Quy trầm ngâm, “so với Thanh Vân thì ta thích tới Đan Thành hơn”.
“Đúng là vậy”, Diệp Thành không phủ nhận, “so về khả năng chiến đấu thì Đan Thành đương nhiên không bằng Thanh Vân Tông nhưng nếu như xét về khả năng kêu gọi thì cả Đại Sở này cũng không bằng Đan Thành. Một câu nói của luyện đan sư đương nhiên có sức nặng hơn tất cả”.
“Đan Thánh mà! Đương nhiên lời nói sẽ có trọng lượng”, lão tổ nhà họ Tô tặc lưỡi, “nếu như có được cả Đan Thành thì khả năng chiến đấu của chúng ta sẽ càng mạnh hơn nữa, nghĩ thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi”.
“Việc ở đây xong xuôi thì sẽ tới Đan Thành”, Diệp Thành vươn vai đứng dậy, “con cũng nên đi tặng quà cho Linh Chân Thượng Nhân rồi, ông ta nhìn thấy có lẽ sẽ rất vui”.
Nói rồi, Diệp Thành bước ra khỏi đại điện, sau đó không quên truyền âm lại, “mọi người nhớ trông coi Thanh Vân thật kĩ càng, ngoài người của chúng ta thì không được để bất cứ ai ra ngoài và không được để bất cứ ai vào trong”.
Chương 882: Đại thọ
“Vì sao lại bắt ta? Vì sao các người lại bắt ta? Ta là chủ phong của Thanh Thiên Phong”.
“Ta muốn gặp chưởng giáo, ta rốt cục phạm phải lỗi lầm gì?”
“Ngươi biết ta là ai không? Ta là phó điện chủ phân điện thứ tư, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta?”
Đêm tối ở Thanh Vân Tông liên tục vang lên những âm thanh thế này, bầu không khí hiểm nguy bào trùm khắp rặng núi, mọi thứ vẫn đang tiếp diễn khiến người ta thót tim.
Lúc này, Diệp Thành đứng bên ngoài Thanh Vân Tông.
Hắn tĩnh lặng quan sát Thanh Vân Tông, tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp.
Hắn cũng hiểu được tâm trạng của phía Chu Ngạo, là chưởng giáo mới làm gì có ai tay không nhuốm máu, cho tới khi đứng ở vị trí cao như vậy mới hiểu ra được không phải bọn họ quá máu lạnh mà vì thế đạo quá tàn khốc.
Cuối cùng Diệp Thành nhìn Thanh Vân Tông, hắn lập tức quay người đi về phía trung tâm của Nam Sở.
Trong màn đêm u tối, cơ thể hắn như một đạo thần hồng lướt qua trông vô cùng choán mắt.
Không biết từ bao giờ hắn mới dừng lại trên một rặng núi sau đó dùng hai tay ôm ngực nhìn hư không phía sau bằng khuôn mặt đầy hứng thú: “Ta nói này nương tử, bản lĩnh ẩn náu của nàng hơn trước nhiều rồi đấy”.
Dứt lời, trong màn đêm u tối có một bóng hình bước ra, nếu nhìn kĩ thì chính là Sở Linh, cô nở nụ cười tươi rói rồi mới đi tới bên cạnh Diệp Thành, kéo lấy cánh tay hắn: “Nghe nói ngươi muốn đi tặng quà cho người ta, ta ăn theo ngươi nhé?”
“Ăn theo?”, nghe hai từ này, Diệp Thành cảm thấy thật buồn cười.
“Cho ta đi cùng đi mà”, Sở Linh thật sự giống tiểu cô nương ngây thơ lãng mạn, không ngừng lắc lắc cánh tay Diệp Thành, chớp chớp mắt nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo hi vọng.
“Nàng đã đến rồi chẳng nhẽ lại không đưa nàng đi cùng?”, Diệp Thành nói rồi đặt bàn tay lên ngực Sở Linh vê nhẹ một cái sau đó quay người rời đi, vả lại trong tay hắn còn cầm theo một món đồ màu hồng, nếu nhìn kĩ thì chính là áo ngực, vừa đi hắn vừa không quên để chiếc áo ngực trước mũi hít hà: “Woa, thật là thơm”.
“Diệp Thành”, Sở Linh đỏ mặt dụi chân, tức tối đuổi theo.
………
Đây là một rặng núi rậm rạp, cả rặng núi dồi dào linh khí, trông như chốn tiên cảnh giữa nhân gian.
Nơi thâm sâu trong rặng núi là từng đại điện lơ lửng, đại khí dồi dào, phía trước đại điện ở hai bên trái phải có hai tấm thạch bài khổng lồ, trên mỗi tấm thạch bài có khắc bốn chữ: Thiên Địa Chính Khí, Hạo Nhiên Trường Tồn.
Nơi này chính là Chính Khí Điện của Nam Sở.
Nếu nói về lai lịch của Chính Khí Điện thì cũng không vừa, tương truyền thời kì thuỷ tổ khai sơn của bọn họ là Mạc Huyền còn trước cả thời đại của Sở Hoàng, khi Chính Khí Điện được thành lập, vùng đất rộng lớn này chưa được gọi là Đại Sở, với lịch sử lâu đời, Chính Khí Điện năm xưa chính là sự tồn tại lớn mạnh ở vùng đất này.
Thế nhưng đây là một thế giới hỗn loạn, từ thời kì Sở Hỗn tới thời kì Sở Hoàng thì mới là lần đầu tien thống nhất vùng đất này, trong những năm tháng dài đằng đẵng, Chính Khí Điện không chỉ một lần bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp, và cũng không ngừng thoát ra được.
Từ khi Chính Khí Điện được thành lập đến nay luôn đi theo tôn chỉ trừ ma vệ đạo, từ trước đến giờ nơi này luôn được coi là hoá thân của chính nghĩa, chỉ cần là những nơi có ma đạo xuất hiện thì sẽ có người của Chính Khí Điện xuất hiện, cũng chính vì vậy mà thực lực của Chính Khí Điện mặc dù không bằng ba tông của Nam Sở nhưng khả năng hiệu triệu của bọn họ không hề vừa, vì thế gian này không thiếu người thuộc phe chính nghĩa, còn những kẻ đạo mạo trang nghiêm tự nhận mình chính nghĩa lại càng nhiều.
Có điều theo những thay đổi của thời gian, cái gọi là trừ ma vệ đạo, chính và ma hay chính khí ngay thẳng lại không ngừng thay đổi bản chất. Cũng chính vì sự cao cao tại thượng của bọn họ nên khi nhân danh chính nghĩa để trừng phạt, lớp vỏ bọc bên ngoài cũng mất đi ít nhiều cái hồn do sự ác độc và dã tâm trong sâu thẳm tâm hồn mà bọn họ che đậy.
Hôm nay Chính Khí Điện vô cùng náo nhiệt vì hôm nay chính là đại thọ sáu trăm năm của Linh Chân Thượng Nhân, điện chủ Chính Khí Điện.
Nhìn từ xa, bóng người nhộn nhịp rộn ràng đi lại, về cơ bản đều là minh chủ các phương, người nào người nấy đều bất phàm. Không chỉ là Đại Sở mà đến cả Bắc Sở cũng có không ít người tham gia.
“Địa Vân Sơn Thiên Nguyên Chân Nhân đến”.
“Bắc Sở Âm Dương gia Âm Dương Thượng Nhân đến”.
“Đông Lăng Khôn Nguyên Chân Nhân đến”.
Sau từng tiếng hô, từng bóng hình rẽ trời giáng xuống bên ngoài Chính Khí Điện. Kể cả bọn họ là những nhân vật tầm lão tổ nhưng cũng không dám ngự không phi hành trong Chính Khí Điện.
“Cũng chỉ là chút lễ mọn thôi, mong Linh Chân Thượng Nhân nhận cho”, đã đến chúc thọ đương nhiên sẽ không thể đến tay không, vả lại những người này cũng rất hào phóng, có người tặng đan dược, có người tặng binh khí, có người tặng quyển tông, không có món quà nào đơn giản như lời nói cả.
“Chư vị đạo hữu mời vào trong”, người của Chính Khí Điện về cơ bản cũng rất nhiệt tình, có lẽ vì bọn họ rất coi trọng việc này nên đến cả người đón tiếp khách thì tu vi cũng ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, lại nhìn sang những món quà mừng tọ được tặng bây giờ đã chất thành núi, vì người tới thực sự quá đông, tính ra thì cũng phải trên sáu phần những thế lực ở Đại Sở đều phái người đến, có thể thấy sức ảnh hưởng của Linh Chân Thượng Nhân thế nào.
Chương 883: Có được mời cơm không?
Lúc này, phía trước đại điện đã bày đầy những bàn tiệc rượu, trên mỗi bàn đều có cao lương mĩ vị, phía trước mỗi bàn tiệc cũng đã đông đủ người ngồi vào.
Còn Linh Chân Thượng Nhân nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay đang ngồi ở vị trí trung tâm, tiên phong đạo cốt, khí tức nhẹ nhàng, ông ta chốc chốc lại vuốt râu nhìn những người tới mừng thọ mình, ai ai cũng mang theo vẻ mặt cung kính khiến ông ta cảm thấy lâng lâng vì ông ta rất thích cảm giác được người khác coi trọng.
“Thượng Nhân chính là lão tiền bối đức cao vọng trọng”, rất nhiều kẻ đạo mạo trang nghiêm khẽ vuốt râu, mặt mày tán thưởng.
“Đúng vậy, Linh Chân Thượng Nhân chính là hoá thân của chính nghĩa”.
“Ta được mời tới đây quả là một vinh hạnh lớn”.
Xung quanh toàn vang lên những lời nịnh bợ từ tứ phương tám hướng khiến Linh Chân Thượng Nhân vốn dĩ cao cao tại thượng thì lúc này lại càng có cảm giác được tâng lên tới tận trời xanh.
“Thanh Vân Tông Thanh Vân trưởng lão tới”, trong tiếng bàn tán xôn xao lại vang lên tiếng hô lớn khiến nhiều người ngẩng đầu nhìn. Thanh Vân Tông không phải là thế lực tầm thường, đó chính là một trong ba thế lực ở Nam Sở, mặc dù những ngày này bọn họ không ít lần bị đả kích nhưng thực lực vẫn rất hùng mạnh.
Lời còn chưa dứt, ngay ở lối vào của Chính Khí Điện Thanh Vân khoác trên mình đạo bào màu tím từ từ sải bước vào trong, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ông ta cũng bày ra bộ dạng cao cao tại thượng.
“Hằng Nhạc Tông Hằng Nhạc Chân Nhân tới”, không lâu sau đó, một tiếng hô lại vang lên khiến những người đang chăm chú nhìn Thanh Vân lại nhìn sang Hằng Nhạc Chân Nhân.
“Lão tổ của Hằng Nhạc cũng tới rồi sao?”, có người kinh ngạc lên tiếng.
Khi tứ phương bàn tán xôn xao, Hằng Nhạc Chân Nhân như không nghe thấy gì, ông ta chỉ khẽ liếc nhìn Linh Chân Thượng Nhân ở phía xa, trong ánh mắt loé qua cái nhìn sắc lạnh, đúng, bên ngoài ông ta tới để chúc thọ nhưng mục đích thực sự không chỉ có vậy.
“Điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông Cơ Tuyết Băng tới”, tiếp đó tiếng hô lại vang lên khiến những người đang nhìn Hằng Nhạc Chân Nhân lại đổ dồn ánh mắt sang nhìn lối vào của Chính Khí Điện.
Nơi đó có một bóng người đang sải bước vào trong, xung quanh cơ thể có thần hà bao quanh, đến cả từng lọn tóc của cô cũng nhuốm thêm một lớp thần hoa, kết hợp với nhan sắc tuyệt thế quả đúng là phong thái cái thế, trông không khác gì tiên nữ hạ phàm.
“Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông cũng đến”, rất nhiều người xì xào bàn tán.
“Điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông, Thánh nữ của Chính Dương Tông tới, xem ra không lâu nữa cô ta chính là chưởng giáo của Chính Dương Tông rồi”, rất nhiều người vuốt râu ánh mắt cay độc vì hậu bối này của Chính Dương Tông không lâu nữa sẽ trở thành nữ tử có quyền lực mạnh nhất Đại Sở, trong tay nắm cả binh lực của một tông chín điện, thử hỏi ở Đại Sở này có thế lực phương nào có thể so sánh nổi?
“Không biết vì sao mà cứ nhìn thấy cô ta ta lại bất giác nghĩ tới một người là Diệp Thành”, có người vuốt râu lên tiếng.
“Không chỉ ngươi mà ta cũng thế”, có người tặc lưỡi, “Huyền Linh Chi Thể, truyền thuyết bất bại, còn Diệp Thành chính là người đầu tiên khiến người trong truyền thuyết bại trận, hắn còn là người thương trước kia của Huyền Linh Chi Thể, còn những chuyện xảy ra trong mấy ngày này, sao nghĩ thôi cũng thấy như trò đùa thế nhỉ? Cô ta lại còn bị người thương trước kia trói lại đem đi đòi tiền chuộc, thật kì lạ”.
“Nói tới Diệp Thành, tên tiểu tử đó rốt cục chạy đi đâu rồi?”, có người nói rồi không quên liếc nhìn sang Hằng Nhạc Chân Nhân đang hàn huyên với Linh Chân Thượng Nhân. Trong trận chiến loạn cổ thương nguyên, chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông là Doãn Chí Bình bị Diệp Thành đánh bại vả lại còn bị bắt đi đến giờ không có thông tin của Diệp Thành và Doãn Chí Bình, nếu nghĩ kĩ thì cũng thật kì lạ.
“Hằng Nhạc Tông còn có tâm trạng đến đây chúc phúc, xem ra Doãn Chí Bình đã được cứu về rồi”.
“Nghe ý này thì Diệp Thành đã bị bọn họ diệt rồi?”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng sải bước không nhanh cũng không chậm, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, trong đôi mắt không hề thể hiện chút cảm xúc nào như thể trên thế gian này không có bất cứ thứ gì có thể khiến tâm trạng cô ta bị ảnh hưởng.
Có điều, điều đáng nói chính là cô ta nhìn thấy ánh mắt của Linh Chân Thượng Nhân có phần khác biệt, cũng giống với Hằng Nhạc Chân Nhân, trong ánh mắt cô ta thoáng qua cái nhìn sắc lạnh. Một năm trước, chính kẻ cao cao tại thượng lại vờ như đạo mạo trang nghiêm kia đã khiến người đó phải bỏ mạng.
“Phó điện chủ Thị Huyết Điện Thị Thiên Chân Nhân đến”, trong tiếng bàn tán, giọng nói của người đón tiếp khách lại vang lên.
Tiếp sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về lối vào của Chính Khí Điện, một lão già mặc huyết bào sải bước vào trong, toàn thân huyết khí sục sôi, đôi mắt lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng, khí thế mạnh mẽ khiến rất nhiều người bất giác cảm thấy áp lực.
Thị Huyết Điện xuất hiện không khiến người ta bất ngờ, bọn họ bất ngờ là vì Thị Huyết Điện từ xa xôi lại cử một phó điện chủ tới chúc thọ.
Không lâu sau đó, người tới chúc thọ tiếp tục ngồi xuống, sau Thị Thiên Chân Nhân không còn ai tới nữa.
Lúc này, Linh Chân Thượng Nhân mới đứng dậy nhìn tứ phía, ông ta chắp tay mỉm cười: “Cảm tạ các vị đạo hữu đã nể mặt, Linh Chân ta cảm kích vô cùng, nếu có chỗ nào tiếp đãi chưa được chu đáo mong các vị bỏ qua cho”.
“Thượng Nhân khách khí rồi”.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thọ tiệc thôi”, Linh Chân Thượng Nhân phất tay liền có tiên nữ giáng từ trên xuống bắt đầu nhảy múa.
“Sư tôn, đồ đệ chúc người vạn thọ vô cương”, một thanh niên mặc y phục trắng bước ra cung kính hành lễ với Linh Chân Thượng Nhân sau đó dâng một hộp ngọc trong tay: “Đây chính là cửu thiên huyết linh sâm mà đồ nhi tìm khắp Đại Sở mới thấy đấy ạ”.
“Cửu thiên huyết linh sâm?”, nghe mấy từ này, tất cả đều trầm trồ, tất cả các lão bối bào gồm cả Thị Thiên Chân Nhân đều nóng mắt.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì cửu thiên huyết linh sâm thực sự quá quý giá, gần như là sắp tuyệt chủng ở Đại Sở, nó chính là linh dược nghịch thiên tăng tuổi thọ, đối với các tu sĩ sắp hết tuổi thọ thì linh dược thế này rõ ràng là món quà vô giá.
“Dương Vân đúng là rất đầu tư”, rất nhiều người tặc lưỡi nhìn người thanh niên kia, hắn chính là đệ tử thứ ba của Linh Chân Thượng Nhân – Dương Vân, hắn vung tay mạnh như vậy chẳng phải là vì muốn nịnh nọt Linh Chân Thượng Nhân sao?
“Vân Nhi có lòng rồi”, lại nhìn sang Linh Chân Thượng Nhân, ông ta nhìn cửu thiên huyết linh chân mặt mày rạng rỡ, ông ta thực sự cảm thấy hài lòng với món quà mà Dương Vân tặng mình hôm nay.
“Sư tôn, đồ nhi chúc người vạn cổ trường thanh”, khi Dương Vân đang mở cờ trong bụng thì một người thanh niên mặc y phục đen bước ra, đây chính là đệ tử thứ hai của Linh Chân Thượng Nhân – Liêu Dương, hắn cũng dâng lên một hộp ngọc: “Đây chính là thất thải băng tuyết liên mà đệ tử tìm khắp trời đất này mới có được”.
“Thất….thất thải băng tuyết liên?”, nghe vậy cả đám lão bối đang chăm chú nhìn cửu thiên huyết linh sâm liền tròn mắt nhìn sang thất thải băng tuyết liên. Đây là hai món linh dược nghịch thiên và gần như là sắp tuyệt chủng, điều đáng nói đó là hiệu quả của thất thải băng tuyết liên mạnh hơn cả cửu thiên huyết linh sâm rất nhiều.
“Liêu Dương đúng là mạnh tay, đến cả thất thải băng tuyết liên mà tiểu tử này cũng dám lấy ra”.
“Hắn điên rồi sao?”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Dương Vân giây phút trước còn đang mừng quýnh thì lúc này mặt tối sầm cả lai, chỉ xét về lần chúc thọ này thì hắn đã không thể so với Liêu Dương rồi.
“Đấu với ta à? Ngươi còn kém xa lắm”, thấy vẻ mặt trầm ngâm của Dương Vân, Liêu Dương liếc hắn một cái, khoé miệng nhếch lên cười tôi độc.
“Dương Nhi hiếu thảo, vi sư rất vui”, Linh Chân Thượng Nhân khẽ vuốt râu, mặt mày tươi rói. Ông ta tìm bao nhiêu năm trời còn không tìm được một cây thất thải băng tuyết liên vậy mà lại gặp được ở đây, đúng là bất ngờ.
“Sư tôn, đồ nhi chúc người thọ tỉ nam sơn”, không lâu sau đó, một giọng nói lại vang lên, đây chính là đại đệ tử của Linh Chân Thượng Nhân. Đầu tiên hắn liếc nhìn Dương Vân là Liêu Dương sau đó mới dâng một hộp ngọc trong tay: “Đây chính là tạo hoá linh long mà con tìm cả sáu mươi năm mới tìm thấy, con xin kính tặng sư tôn ạ”.
“Tạo…tạo hoá linh long?”, Hoàng Húc vừa dứt lời, có đến cả một nửa số người ở đây như đứng dậy, trong đó bao gồm cả Linh Chân Thượng Nhân, ánh mắt tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào tờ giấy trên hộp ngọc trong tay Hoàng Húc như thể có thể thông qua hộp ngọc này nhìn thấy được một cây linh long thảo trong suốt nhưng lại mang theo tinh khí dồi dào.
“Tạo hoá linh long, đó chính là tạo hoá linh long đấy”, quá nhiều người thở gấp, trong ánh mắt còn hiện lên tinh quang rạo rực, nếu không phải ở đây là Chính Khí Điện thì e rằng bọn họ đã lao lên cướp về tay rồi.
“Tương truyền tạo hoá linh long từng nhuốm máu Đại La Kim Tiên, không chỉ là môt loại thân dược nghịch thiên mà trong đó còn có đại đạo mạnh mẽ, đối với tu sĩ mà nói đó chính là bảo vật nghịch thiên”, có những lão bối tu sĩ không kiềm được sự kích động.
“So với tạo hoá linh long thì cửu thiên huyết linh sâm của Dương Vân và Thất Thải Băng Tuyết Liên của Liêu Dương còn kém xa”, rất nhiều người trầm trồ: “Hoàng Húc mới chính là tên điên thực sự”.
“Ngươi thì hiểu cái gì? Nếu như khiến Linh Chân vui thì có lẽ hắn chính là chủ nhân tương lai của Chính Khí Điện, muốn có được thu hoạch thì phải bỏ công sức, có điều hiện tại xem ra tên này cũng thật là hào phóng”.
“Tốt, tốt lắm”, trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Linh Chân Thượng Nhân đã bước xuống thạch bàn, ông ta đích thân nhận lấy tạo hoá linh long, vẻ mặt vô cùng kích động.
Thấy Linh Chân Thượng Nhân như vậy, sắc mặt của Dương Vân và Liêu Dương tối sầm cả lại. Hoàng Húc liếc nhìn hai người bọn họ, khoé miệng nở nụ cười giễu cợt như thể đang nói: Chỉ dựa vào các ngươi mà muốn tranh chức điện chủ với ta, đúng là không biết tự lượng sức.
“Ta nghe nói hôm nay ở đây có cơm ăn không biết có được mời cơm không?”, khi tất cả mọi người đang chăm chú nhìn tạo hoá linh long thì một giọng nói vang lên bên ngài Chính Khí Điện khiến tất cả mọi người ngỡ ngàng.
Rầm! Bịch!
Lời còn chưa dứt lại có liên tiếp từng âm thanh khác vang lên nhẹ nhàng có tiết tấu, nếu nghe kĩ thì đó chính là tiếng người bước đi, có lẽ vì cơ thể quá nặng khiến hư không như rung chuyển.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, một người thanh niên bước từ trên trời xuống, bộ pháp trầm ổn có lực, mái tóc đen tung bay, đôi mắt như vì sao, khuôn mặt sáng lạn, trên trán còn khắc chứ “thù”.
Quan trọng nhất không phải điều này mà chính là thứ đồ dị thường choán mắt người nhìn trong tay hắn: Quan tài.
Chương 884: Đại quân tu sĩ
Ầm!
Vì một câu nói của Diệp Thành mà hư không trong Chính Khí Điện nổ tung.
“Linh Chân, câu hỏi của một năm trước, bây giờ ta vẫn muốn hỏi ông lần nữa”, Diệp Thành vẫn thoải mái vặn khớp cổ: “Thế nào là chính, thế nào là ma?”
“Ta là chính, ngươi là ma”, ánh mắt Linh Chân Thượng Nhân đầy vẻ hiên ngang lẫm liệt, giọng nói lạnh lùng mà đanh thép vang vọng khắp không gian, mang theo sự uy nghiêm tối thượng, không ai được phép làm trái.
“Ma là ma, ngươi sẽ không bao giờ thay đổi được”, ngay khi Linh Chân Thượng Nhân vừa dứt lời, tiếng hô như sóng thuỷ triều hội tụ thành đại dương, nhấn chìm bóng dáng đơn độc của Diệp Thành.
“Trời cao có đức hiếu sinh, tự phế tu vi đi, như vậy ta sẽ tha cho ngươi được sống”, trong tiếng xôn xao, giọng nói uy nghiêm của Linh Chân Thượng Nhân lại vang lên lần nữa, ông ta đứng trên hư thiên như người phán quyết cao ngạo, tựa như mỗi lời ông ta nói đều không ai được phép làm trái.
“Tên ma quỷ kia, tự phế tu vi đi thì tha cho ngươi được sống”, lời nói của Linh Chân đã dấy lên ngàn cơn sóng, lại thêm một đợt tiếng hô như sóng thuỷ triều nữa.
Cảnh tượng hôm nay hệt như một năm trước, vẫn là một đám người ra vẻ trang nghiêm đạo mạo, tự nhận mình là chính phái, bóng dáng Diệp Thành vẫn cô độc như vậy, thế đạo này vẫn là thế đạo đảo ngược trắng đen như thế.
“Không biết tại sao, ta rất thích dáng vẻ này của các ngươi”, Diệp Thành vẫn thoải mái vặn khớp cổ như cũ, hắn đã tiến vào trạng thái ma đạo nên trông hơi quỷ dị, đặc biệt là đôi mắt được huyết quang bao phủ kia, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy núi thây biển máu, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Ầm!
Lời hắn vừa dứt, hư không phía Đông trong Chính Khí Điện lập tức sụp đổ.
Ngay lập tức, bốn người với khí thế hùng mạnh cùng nhau xông ra, nhìn kỹ thì thấy đó là Sở Linh Ngọc, lão tổ nhà Tây Môn, lão tổ nhà Bắc Thần, Hắc Bào, Hồng Loan, phía sau bốn cảnh giới Chuẩn Thiên này là vô số linh thú đang gầm gào, trên mỗi con linh thú là một bóng người mặc áo giáp, tay cầm sát kiếm, ùn ùn kéo đến như thuỷ triều, chèn ép khiến hư không rung lên kịch liệt.
Ầm!
Không lâu sau, hư không phía Tây bị người chém ra, một đạo thần hồng bay vào hoá thành bốn bóng người, nhìn kỹ hơn thì thấy là bốn cảnh giới Đại Chuẩn Thiên phía Cảnh Giang, Phụng Trĩ, Bạch Dịch và lão tổ nhà Đông Phương. Phía sau họ mây mù cuồn cuộn, thần quang bắn ra chói lọi, khí thế thông thiên.
Ầm!
Hư không phía Nam sụp xuống, bốn bóng người xông vào không theo thứ tự cụ thể, quan sát kỹ thì thấy có Tư Đồ Long Sơn, lão tổ nhà họ Hùng, hai vị lão tổ nhà Thượng Quan, phía sau họ còn có vô vàn chiến xa đang nghiền ép hư không tiến tới, trên mỗi chiếc chiến xa đều có mấy chục bóng người, trên tay mỗi người cầm một chiếc chiến mâu, uy thế kinh người.
Giết!
Hư không phía Bắc bị một chưởng đánh nứt, bốn bóng người lao ra, là Chung Giang, Thiên Tông Lão Tổ, Long Nhất và Long Ngũ, phía sau họ là vạn kiếm rung lên như cơn mưa kiếm, trên mỗi thanh phi kiếm đều có một người đang đứng, khí thế của ai cũng hừng hực mạnh mẽ.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Hư không gầm rú, đại địa chấn động, cả thiên địa như sắp đảo lộn.
Nhìn thiên địa, nhìn thương khung, đại quân từ tứ phía ùn ùn kéo đến như tấm thảm đen bao phủ hư không đại địa, bao vây Chính Khí Điện không một kẽ hở, có lẽ là khí thế quá mạnh nên từng ngọn núi, từng toà cung điện của Chính Khí Điện đều nứt ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Đây… Đây là…”, nhìn đại quân tu sĩ đông nghịt tứ phía, sắc mặt những người giây trước vừa mới định bao vây giết Diệp Thành lập tức trắng bệch, không ít người đã vô thức lùi về phía sau.
“Đại… Đại quân tu sĩ từ đâu tới vậy?”, có người nào đó khoé miệng đã run rẩy, có lẽ chính ông ta cũng không phát hiện giọng nói của mình cũng đang run.
“Thế… Thế này là thế nào?”, rất nhiều người đều đã run lên, vì thật sự có quá nhiều người đến, đây không phải hàng nghìn hàng trăm, đây là đại quân tu sĩ thực thụ.
“Ngoài ba tông ở Nam Sở không ngờ vẫn còn nhiều quân đội tu sĩ mạnh mẽ như vậy, chuyện này phải báo với điện chủ càng sớm càng tốt, sơ sót nghiêm trọng của tình báo”, trên ghế ngồi, sắc mặt Thị Thiên Chân Nhân thoáng chốc trở nên trang nghiêm, nếu không tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin đây là thật.
“Chuyện này làm sao có thể?”, cách đó không xa, Vân Thanh nhìn hư không với vẻ mặt khó tin: “Nam Sở lấy đâu ra nhiều quân đội tu sĩ lớn mạnh như thế?”
Cơ Tuyết Băng đã từ từ đứng dậy, hơi nhíu mày một chút, đầu tiên cô ta nhìn Thị Thiên Chân Nhân và Vân Thanh, cuối cùng đưa mắt về phía Hằng Nhạc Chân Nhân vẫn đang ung dung uống rượu, so với Vân Thanh và Thị Thiên Chân Nhân, từ đầu đến cuối ông ta đều rất điềm tĩnh.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”, Cơ Tuyết Băng lẩm nhẩm, nhìn Diệp Thành vẫn đang đứng ở hư không phía xa: “Diệp Thành, rốt cuộc huynh có lai lịch thế nào? Thân phận thật sự của huynh là gì?”
Lại nhìn đến Linh Chân Thượng Nhân, ông ta cũng đang sững sờ tại chỗ, vẻ mặt khó tin nhìn bốn phương, hai mắt lồi lên, đồng tử co lại chừng cỡ đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chương 885: Ai là chính, ai là ma?
Nếu quân đội tu sĩ hùng mạnh này không xuất hiện, đến giờ ông ta vẫn không biết Chính Khí Điện đã bị bao vây, càng không biết Nam Sở còn có nhiều thế lực đáng sợ không hề yếu hơn bất kỳ một tông nào trong ba tông như thế.
“Rốt cuộc hắn là ai?”, vẻ mặt Linh Chân Thượng Nhân thay đổi trong phút chốc, sắc mặt tái nhợt nhìn Diệp Thành, bây giờ đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được người chỉ huy quân đội tu sĩ hùng mạnh này chính là Diệp Thành.
Nhất thời, Linh Chân Thượng Nhân có một cảm giác mà trước đây ông ta chưa bao giờ có: Sợ hãi.
Ông ta sợ chứ, làm sao có thể không sợ, đây là quân đội tu sĩ kia mà! Sức chiến đấu tổng thể không hề yếu hơn Chính Dương Tông, lực lượng khổng lồ như vậy có thể tiêu diệt được Chính Khí Điện của ông ta trong vòng chưa tới nửa canh giờ.
Ông ta cũng sợ như vậy, huống chi là những người khác, một số người tu vi yếu đã không thể đứng vững, cuối cùng còn ngã khuỵu xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
“Vậy bây giờ ta muốn biết ai là chính, ai là ma?”, giữa những âm thanh kinh hãi, giọng nói bỡn cợt của Diệp Thành lại vang vọng khắp không gian.
“Ngươi là ma”, không biết là sợ hay vì lý do gì khác, một trưởng lão sắc mặt tái nhợt của Chính Khí Điện đột nhiên cả giận hét lên, vẻ mặt vẫn hiên ngang lẫm liệt nhưng cũng không giấu được sự sợ hãi.
“Nhớ người này cho ta, sau khi bắt được thì cho ông ta ngàn đao”, Diệp Thành thản nhiên chỉ vào vị trưởng lão của Chính Khí Điện vừa lên tiếng khi nãy.
“Được! Ta nhận việc này”, ngay sau đó có tiếng cười khẽ vang lên, Long Nhất đã xắn sẵn tay áo.
“Chuyện này không thể thiếu ta được”, Long Ngũ sờ cái đầu trọc lốc của mình, cười tươi để lộ hai hàm răng trắng, hai tên này nhìn thì như Đức Phật từ bi nhưng nụ cười lại rất đáng sợ.
“Ngươi… Ngươi đừng hù doạ ta”, nghe thấy cuộc trò chuyện của Diệp Thành và phía Long Nhất, ông lão kia run rẩy hét lên.
Nói xong ông ta vô thức nhích lại gần Linh Chân Thượng Nhân.
Có thể thấy được ánh mắt tràn đầy sợ hãi của ông ta, tuy ông ta không quen thân gì với Diệp Thành nhưng cũng biết tính hắn, đối với kẻ địch, hắn luôn nói được làm được, chém ngàn đao không phải là nói đùa.
Diệp Thành chẳng thèm để tâm đến tiếng la hét của ông ta, hắn hứng thú nhìn những người khác, vẫn hỏi lại câu vừa nãy: “Ta muốn biết bây giờ ai là chính, ai là ma?”
Nhưng lời của hắn đã vang vọng trong không gian vài lần mà vẫn không thấy ai lên tiếng, trong mắt ai cũng đầy vẻ sợ hãi, cơ thể run lên, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Đất trời lúc này trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhưng cũng cực kỳ ngột ngạt, đến không khí dường như cũng bị đóng băng.
“Không có ai trả lời à?”, Diệp Thành khẽ cười, nhìn quanh hư không, trong mắt loé lên tia sáng ác ma.
“Nếu không ai trả lời thì ta sẽ hạ lệnh giết đấy”, Diệp Thành nói xong thì giơ tay lên, mọi người đều biết khi cánh tay hắn hạ xuống, đại quân tu sĩ sẽ xông vào ngay lập tức.
“Ma, ông ta là ma, bọn họ đều là ma”, trước khi Diệp Thành hạ cánh tay xuống, một ông lão có tu vi không cao không thấp đột nhiên lên tiếng, nhưng lần này ngón tay ông ta không chỉ vào Diệp Thành mà là Linh Chân Thượng Nhân và người của Chính Khí Điện.
Người này thật sự rất thông minh, tuy tu vi không cao lắm nhưng lại rất thức thời.
Sao ông ta có thể không nhìn ra tình hình hiện tại, Diệp Thành bày ra thế trận lớn như vậy rồi chạy tới đây làm gì? Đương nhiên là để tìm Linh Chân Thượng Nhân và Chính Khí Điện tính sổ rồi!
Hôm nay Diệp Thành chiếm ưu thế tuyệt đối, một khi hắn hạ lệnh tấn công thì những người bao vây ở đây sẽ không ai có thể may mắn trốn thoát, tình thế như vậy nếu muốn sống sót thì phải đứng về phía đối lập với Linh Chân Thượng Nhân và Chính Khí Điện.
“Ngươi đang tự tìm đến cái chết đấy…”, người của Chính Khí Điện giận tím mặt, ai nấy khí thế dâng trào, sát khí lộ ra.
Nhưng họ còn chưa ra tay, một tiếng nói khác đã vang lên, hơn nữa còn cao và vang lạ thường, người đó cũng chỉ vào Linh Chân Thượng Nhân và người của Chính Khí Điện: “Ma, ông ta là ma, bọn họ đều là ma”.
“Ngươi cũng đang tự tìm cái chết đấy, xem ta tiêu diệt ngươi thế nào”, một trưởng lão của Chính Khí Điện đột nhiên vung tay đánh về phía người đó.
“Diệt ma!”, người kia cũng quát lên, ông ta cũng không vừa, một nhát kiếm chém ra kiếm mang cái thế, chém đôi chưởng ấn của trưởng lão Chính Khí Điện.
“Chúng ta là chính phái, không thể dung thứ cho ma đạo”, người kia trông rất oai phong lẫm liệt.
“Chúng ta là chính phái, không thể dung thứ cho ma đạo”, lời người này vừa dứt, hiện trường lập tức tạo ra phản ứng dây chuyền, từng giọng nói vang lên, hơn nữa càng lúc càng đông, hình thành làn sóng.
Những ông lão này đã sống mấy chục năm, mấy trăm năm nên có thể nhận thức rõ điều này, trở thành kẻ thù của Diệp Thành chắc chắn sẽ chết, nhưng trở thành kẻ thù của Chính Khí Điện, giúp Diệp Thành tiêu diệt Chính Khí Điện thì có thể đổi lấy cơ hội sống.
Lúc này, cảnh tượng vô cùng hùng tráng.
Những người mắng chửi Chính Khí Điện vừa mắng vừa ăn ý đứng lại với nhau, phân rõ ranh giới với Chính Khí Điện, tiếng mắng chửi dồn dập như sóng thuỷ triều nhấn chìm người của Chính Khí Điện, mấy giây trước Chính Khí Điện còn hừng hực khí thế, giờ phút này đã bị tứ phía phản bội, rơi vào thế tứ bề khốn đốn.
“Con đường của chúng ta còn rất dài”, Diệp Thành khẽ vỗ vai Chu Ngạo sau đó quay người đi vào đại điện.
“Tiểu tử, ta phát hiện ngươi biết cũng rất nhiều đấy”, Diệp Thành vừa đi vào trong đại điện, Cổ Tam Thông ngồi trên ghế đang lau thiết kiếm chợt liếc nhìn hắn, nói ý tứ: “Ngươi đang chơi quân bài tình cảm sao? Lần ngày ngươi tới là muốn Chu Ngạo quyết tâm bán mạng cho mình?”
“Người đừng có nói khó nghe như thế”, Diệp Thành ngồi bên cạnh Sở Linh, hắn xoa xoa khuôn mặt mềm mại của Sở Linh rồi mới thong thả nói: “Cho dù người có tin hay không thì con đã coi Chu Ngạo như huynh đệ và người nhà mình rồi”.
“Huynh đệ? Người nhà?”, Cổ Tam Thông nhướng mày, “nếu như có ngày hắn thật sự làm phản thì ngươi có còn coi hắn là huynh đệ hay người nhà không?”
“Đây là hai chuyện khác nhau”.
“Ngươi lắm lý”, Cổ Tam Thông bĩu môi, ông ta lại lần nữa vùi đầu lau thiết kiếm của mình.
“Tin hay không tuỳ người”, Diệp Thành nhướng vai, nói rồi ông ta lại xoa xoa khuôn mặt mềm mại của Sở Linh nhưng lại bị Sở Linh đẩy ra bằng vẻ mặt khó chịu.
“Nghe nói ngày mai ngươi định đi tham gia thọ tiệc của Linh Chân Thượng Nhân?”, phía này, Chung Quy nhìn sang Diệp Thành.
“Một buổi náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu con được?”, Diệp Thành vặn vặn cổ, “con đã chuẩn bị cho ông ta một món quà bất ngờ từ lâu rồi, ngày mai con sẽ tới tặng, như vậy là hợp lý nhất”.
“Vậy có cần chúng ta tới trước xem xét tình hình cho ngươi không?”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi tai, “ta cũng thích những nơi náo nhiệt”.
“Mọi người không cần đi”, Diệp Thành xua tay, “mọi người ở lại giúp Chu Ngạo kiểm soát Thanh Vân, còn Linh Chân Thượng Nhân con tự có sắp xếp”.
“Vậy thì cũng phải mang theo chút người đi cùng”, Chung Ly vội nói, “ta nghe nói Linh Chân Thượng Nhân mời rất nhiều tu sĩ có thế lực, ông ta là lão bối, trước nay có tham vọng ở Đại Sở, khả năng kêu gọi cũng không vừa, những người tới đó về cơ bản đều là những nhân vật tầm lão tổ, một mình ngươi đi thì không ổn, sẽ bị vây đánh mất”.
“Con đương nhiên sẽ không đi một mình”, Diệp Thành mỉm cười, “Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và thêm cả Thanh Vân mà chúng ta đang kiểm soát, thực lực của chúng ta đã mạnh mẽ rồi, lần này đương nhiên phải thay chiến lược, ông ta mời càng nhiều người thì cũng có địch lại nổi đội quân tu sĩ sao?”
“Muốn dùng tới đội quân tu sĩ, đây không phải là chiến lược mà ngươi vẫn thường dùng”, Cổ Tam Thông nhìn Diệp Thành, “hay là ngươi vốn đã muốn hé lộ thực lực của chúng ta?”
“Có ý cũng tốt mà không có ý cũng không sao, vì thời cơ đến rồi, có thể hiện chút thực lực cũng không vấn đề gì”, Diệp Thành toét miệng cười, “khả năng chiến đấu của trên sáu phần các thế lực ở Nam Sở đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, con còn sợ cái gì?”
“Nói cũng phải”, tất cả mọi người ngẫm nghĩ rồi thấy cũng hợp lý.
Ở Nam Sở, nhà họ Tề ở Nam Cương, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên hiện giờ đã bị diệt, nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực, Thượng Quan ở Đông Nhạc, Bắc Chấn thế gia, Đông Phương thế gia, Tây Môn thế gia và nhà họ Hùng ở Nam Cương đều quy thuận Viêm Hoàng Hằng Nhạc, lúc này đến cả Thanh Vân Tông về cơ bản cũng đã trong tầm kiểm soát, hiện giờ bọn họ không còn đáng sợ như trước nữa, nếu xét về thế cân bằng với chúng ta thì chỉ còn có Chính Dương Tông mà thôi.
“Sau khi xử lý xong Thanh Vân Tông thì tiếp theo chính là Chính Dương Tông, ngày Nam Sở thống nhất không còn xa nữa”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “sau khi thống nhất Nam Sở ta có thể dành thời gian đi Bắc Sở du ngoạn vài ngày rồi”.
“Đừng quên dành thời gian tới Đan Thành”, Chung Quy trầm ngâm, “so với Thanh Vân thì ta thích tới Đan Thành hơn”.
“Đúng là vậy”, Diệp Thành không phủ nhận, “so về khả năng chiến đấu thì Đan Thành đương nhiên không bằng Thanh Vân Tông nhưng nếu như xét về khả năng kêu gọi thì cả Đại Sở này cũng không bằng Đan Thành. Một câu nói của luyện đan sư đương nhiên có sức nặng hơn tất cả”.
“Đan Thánh mà! Đương nhiên lời nói sẽ có trọng lượng”, lão tổ nhà họ Tô tặc lưỡi, “nếu như có được cả Đan Thành thì khả năng chiến đấu của chúng ta sẽ càng mạnh hơn nữa, nghĩ thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi”.
“Việc ở đây xong xuôi thì sẽ tới Đan Thành”, Diệp Thành vươn vai đứng dậy, “con cũng nên đi tặng quà cho Linh Chân Thượng Nhân rồi, ông ta nhìn thấy có lẽ sẽ rất vui”.
Nói rồi, Diệp Thành bước ra khỏi đại điện, sau đó không quên truyền âm lại, “mọi người nhớ trông coi Thanh Vân thật kĩ càng, ngoài người của chúng ta thì không được để bất cứ ai ra ngoài và không được để bất cứ ai vào trong”.
Chương 882: Đại thọ
“Vì sao lại bắt ta? Vì sao các người lại bắt ta? Ta là chủ phong của Thanh Thiên Phong”.
“Ta muốn gặp chưởng giáo, ta rốt cục phạm phải lỗi lầm gì?”
“Ngươi biết ta là ai không? Ta là phó điện chủ phân điện thứ tư, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta?”
Đêm tối ở Thanh Vân Tông liên tục vang lên những âm thanh thế này, bầu không khí hiểm nguy bào trùm khắp rặng núi, mọi thứ vẫn đang tiếp diễn khiến người ta thót tim.
Lúc này, Diệp Thành đứng bên ngoài Thanh Vân Tông.
Hắn tĩnh lặng quan sát Thanh Vân Tông, tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp.
Hắn cũng hiểu được tâm trạng của phía Chu Ngạo, là chưởng giáo mới làm gì có ai tay không nhuốm máu, cho tới khi đứng ở vị trí cao như vậy mới hiểu ra được không phải bọn họ quá máu lạnh mà vì thế đạo quá tàn khốc.
Cuối cùng Diệp Thành nhìn Thanh Vân Tông, hắn lập tức quay người đi về phía trung tâm của Nam Sở.
Trong màn đêm u tối, cơ thể hắn như một đạo thần hồng lướt qua trông vô cùng choán mắt.
Không biết từ bao giờ hắn mới dừng lại trên một rặng núi sau đó dùng hai tay ôm ngực nhìn hư không phía sau bằng khuôn mặt đầy hứng thú: “Ta nói này nương tử, bản lĩnh ẩn náu của nàng hơn trước nhiều rồi đấy”.
Dứt lời, trong màn đêm u tối có một bóng hình bước ra, nếu nhìn kĩ thì chính là Sở Linh, cô nở nụ cười tươi rói rồi mới đi tới bên cạnh Diệp Thành, kéo lấy cánh tay hắn: “Nghe nói ngươi muốn đi tặng quà cho người ta, ta ăn theo ngươi nhé?”
“Ăn theo?”, nghe hai từ này, Diệp Thành cảm thấy thật buồn cười.
“Cho ta đi cùng đi mà”, Sở Linh thật sự giống tiểu cô nương ngây thơ lãng mạn, không ngừng lắc lắc cánh tay Diệp Thành, chớp chớp mắt nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo hi vọng.
“Nàng đã đến rồi chẳng nhẽ lại không đưa nàng đi cùng?”, Diệp Thành nói rồi đặt bàn tay lên ngực Sở Linh vê nhẹ một cái sau đó quay người rời đi, vả lại trong tay hắn còn cầm theo một món đồ màu hồng, nếu nhìn kĩ thì chính là áo ngực, vừa đi hắn vừa không quên để chiếc áo ngực trước mũi hít hà: “Woa, thật là thơm”.
“Diệp Thành”, Sở Linh đỏ mặt dụi chân, tức tối đuổi theo.
………
Đây là một rặng núi rậm rạp, cả rặng núi dồi dào linh khí, trông như chốn tiên cảnh giữa nhân gian.
Nơi thâm sâu trong rặng núi là từng đại điện lơ lửng, đại khí dồi dào, phía trước đại điện ở hai bên trái phải có hai tấm thạch bài khổng lồ, trên mỗi tấm thạch bài có khắc bốn chữ: Thiên Địa Chính Khí, Hạo Nhiên Trường Tồn.
Nơi này chính là Chính Khí Điện của Nam Sở.
Nếu nói về lai lịch của Chính Khí Điện thì cũng không vừa, tương truyền thời kì thuỷ tổ khai sơn của bọn họ là Mạc Huyền còn trước cả thời đại của Sở Hoàng, khi Chính Khí Điện được thành lập, vùng đất rộng lớn này chưa được gọi là Đại Sở, với lịch sử lâu đời, Chính Khí Điện năm xưa chính là sự tồn tại lớn mạnh ở vùng đất này.
Thế nhưng đây là một thế giới hỗn loạn, từ thời kì Sở Hỗn tới thời kì Sở Hoàng thì mới là lần đầu tien thống nhất vùng đất này, trong những năm tháng dài đằng đẵng, Chính Khí Điện không chỉ một lần bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp, và cũng không ngừng thoát ra được.
Từ khi Chính Khí Điện được thành lập đến nay luôn đi theo tôn chỉ trừ ma vệ đạo, từ trước đến giờ nơi này luôn được coi là hoá thân của chính nghĩa, chỉ cần là những nơi có ma đạo xuất hiện thì sẽ có người của Chính Khí Điện xuất hiện, cũng chính vì vậy mà thực lực của Chính Khí Điện mặc dù không bằng ba tông của Nam Sở nhưng khả năng hiệu triệu của bọn họ không hề vừa, vì thế gian này không thiếu người thuộc phe chính nghĩa, còn những kẻ đạo mạo trang nghiêm tự nhận mình chính nghĩa lại càng nhiều.
Có điều theo những thay đổi của thời gian, cái gọi là trừ ma vệ đạo, chính và ma hay chính khí ngay thẳng lại không ngừng thay đổi bản chất. Cũng chính vì sự cao cao tại thượng của bọn họ nên khi nhân danh chính nghĩa để trừng phạt, lớp vỏ bọc bên ngoài cũng mất đi ít nhiều cái hồn do sự ác độc và dã tâm trong sâu thẳm tâm hồn mà bọn họ che đậy.
Hôm nay Chính Khí Điện vô cùng náo nhiệt vì hôm nay chính là đại thọ sáu trăm năm của Linh Chân Thượng Nhân, điện chủ Chính Khí Điện.
Nhìn từ xa, bóng người nhộn nhịp rộn ràng đi lại, về cơ bản đều là minh chủ các phương, người nào người nấy đều bất phàm. Không chỉ là Đại Sở mà đến cả Bắc Sở cũng có không ít người tham gia.
“Địa Vân Sơn Thiên Nguyên Chân Nhân đến”.
“Bắc Sở Âm Dương gia Âm Dương Thượng Nhân đến”.
“Đông Lăng Khôn Nguyên Chân Nhân đến”.
Sau từng tiếng hô, từng bóng hình rẽ trời giáng xuống bên ngoài Chính Khí Điện. Kể cả bọn họ là những nhân vật tầm lão tổ nhưng cũng không dám ngự không phi hành trong Chính Khí Điện.
“Cũng chỉ là chút lễ mọn thôi, mong Linh Chân Thượng Nhân nhận cho”, đã đến chúc thọ đương nhiên sẽ không thể đến tay không, vả lại những người này cũng rất hào phóng, có người tặng đan dược, có người tặng binh khí, có người tặng quyển tông, không có món quà nào đơn giản như lời nói cả.
“Chư vị đạo hữu mời vào trong”, người của Chính Khí Điện về cơ bản cũng rất nhiệt tình, có lẽ vì bọn họ rất coi trọng việc này nên đến cả người đón tiếp khách thì tu vi cũng ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, lại nhìn sang những món quà mừng tọ được tặng bây giờ đã chất thành núi, vì người tới thực sự quá đông, tính ra thì cũng phải trên sáu phần những thế lực ở Đại Sở đều phái người đến, có thể thấy sức ảnh hưởng của Linh Chân Thượng Nhân thế nào.
Chương 883: Có được mời cơm không?
Lúc này, phía trước đại điện đã bày đầy những bàn tiệc rượu, trên mỗi bàn đều có cao lương mĩ vị, phía trước mỗi bàn tiệc cũng đã đông đủ người ngồi vào.
Còn Linh Chân Thượng Nhân nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay đang ngồi ở vị trí trung tâm, tiên phong đạo cốt, khí tức nhẹ nhàng, ông ta chốc chốc lại vuốt râu nhìn những người tới mừng thọ mình, ai ai cũng mang theo vẻ mặt cung kính khiến ông ta cảm thấy lâng lâng vì ông ta rất thích cảm giác được người khác coi trọng.
“Thượng Nhân chính là lão tiền bối đức cao vọng trọng”, rất nhiều kẻ đạo mạo trang nghiêm khẽ vuốt râu, mặt mày tán thưởng.
“Đúng vậy, Linh Chân Thượng Nhân chính là hoá thân của chính nghĩa”.
“Ta được mời tới đây quả là một vinh hạnh lớn”.
Xung quanh toàn vang lên những lời nịnh bợ từ tứ phương tám hướng khiến Linh Chân Thượng Nhân vốn dĩ cao cao tại thượng thì lúc này lại càng có cảm giác được tâng lên tới tận trời xanh.
“Thanh Vân Tông Thanh Vân trưởng lão tới”, trong tiếng bàn tán xôn xao lại vang lên tiếng hô lớn khiến nhiều người ngẩng đầu nhìn. Thanh Vân Tông không phải là thế lực tầm thường, đó chính là một trong ba thế lực ở Nam Sở, mặc dù những ngày này bọn họ không ít lần bị đả kích nhưng thực lực vẫn rất hùng mạnh.
Lời còn chưa dứt, ngay ở lối vào của Chính Khí Điện Thanh Vân khoác trên mình đạo bào màu tím từ từ sải bước vào trong, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ông ta cũng bày ra bộ dạng cao cao tại thượng.
“Hằng Nhạc Tông Hằng Nhạc Chân Nhân tới”, không lâu sau đó, một tiếng hô lại vang lên khiến những người đang chăm chú nhìn Thanh Vân lại nhìn sang Hằng Nhạc Chân Nhân.
“Lão tổ của Hằng Nhạc cũng tới rồi sao?”, có người kinh ngạc lên tiếng.
Khi tứ phương bàn tán xôn xao, Hằng Nhạc Chân Nhân như không nghe thấy gì, ông ta chỉ khẽ liếc nhìn Linh Chân Thượng Nhân ở phía xa, trong ánh mắt loé qua cái nhìn sắc lạnh, đúng, bên ngoài ông ta tới để chúc thọ nhưng mục đích thực sự không chỉ có vậy.
“Điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông Cơ Tuyết Băng tới”, tiếp đó tiếng hô lại vang lên khiến những người đang nhìn Hằng Nhạc Chân Nhân lại đổ dồn ánh mắt sang nhìn lối vào của Chính Khí Điện.
Nơi đó có một bóng người đang sải bước vào trong, xung quanh cơ thể có thần hà bao quanh, đến cả từng lọn tóc của cô cũng nhuốm thêm một lớp thần hoa, kết hợp với nhan sắc tuyệt thế quả đúng là phong thái cái thế, trông không khác gì tiên nữ hạ phàm.
“Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông cũng đến”, rất nhiều người xì xào bàn tán.
“Điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông, Thánh nữ của Chính Dương Tông tới, xem ra không lâu nữa cô ta chính là chưởng giáo của Chính Dương Tông rồi”, rất nhiều người vuốt râu ánh mắt cay độc vì hậu bối này của Chính Dương Tông không lâu nữa sẽ trở thành nữ tử có quyền lực mạnh nhất Đại Sở, trong tay nắm cả binh lực của một tông chín điện, thử hỏi ở Đại Sở này có thế lực phương nào có thể so sánh nổi?
“Không biết vì sao mà cứ nhìn thấy cô ta ta lại bất giác nghĩ tới một người là Diệp Thành”, có người vuốt râu lên tiếng.
“Không chỉ ngươi mà ta cũng thế”, có người tặc lưỡi, “Huyền Linh Chi Thể, truyền thuyết bất bại, còn Diệp Thành chính là người đầu tiên khiến người trong truyền thuyết bại trận, hắn còn là người thương trước kia của Huyền Linh Chi Thể, còn những chuyện xảy ra trong mấy ngày này, sao nghĩ thôi cũng thấy như trò đùa thế nhỉ? Cô ta lại còn bị người thương trước kia trói lại đem đi đòi tiền chuộc, thật kì lạ”.
“Nói tới Diệp Thành, tên tiểu tử đó rốt cục chạy đi đâu rồi?”, có người nói rồi không quên liếc nhìn sang Hằng Nhạc Chân Nhân đang hàn huyên với Linh Chân Thượng Nhân. Trong trận chiến loạn cổ thương nguyên, chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông là Doãn Chí Bình bị Diệp Thành đánh bại vả lại còn bị bắt đi đến giờ không có thông tin của Diệp Thành và Doãn Chí Bình, nếu nghĩ kĩ thì cũng thật kì lạ.
“Hằng Nhạc Tông còn có tâm trạng đến đây chúc phúc, xem ra Doãn Chí Bình đã được cứu về rồi”.
“Nghe ý này thì Diệp Thành đã bị bọn họ diệt rồi?”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng sải bước không nhanh cũng không chậm, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, trong đôi mắt không hề thể hiện chút cảm xúc nào như thể trên thế gian này không có bất cứ thứ gì có thể khiến tâm trạng cô ta bị ảnh hưởng.
Có điều, điều đáng nói chính là cô ta nhìn thấy ánh mắt của Linh Chân Thượng Nhân có phần khác biệt, cũng giống với Hằng Nhạc Chân Nhân, trong ánh mắt cô ta thoáng qua cái nhìn sắc lạnh. Một năm trước, chính kẻ cao cao tại thượng lại vờ như đạo mạo trang nghiêm kia đã khiến người đó phải bỏ mạng.
“Phó điện chủ Thị Huyết Điện Thị Thiên Chân Nhân đến”, trong tiếng bàn tán, giọng nói của người đón tiếp khách lại vang lên.
Tiếp sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về lối vào của Chính Khí Điện, một lão già mặc huyết bào sải bước vào trong, toàn thân huyết khí sục sôi, đôi mắt lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng, khí thế mạnh mẽ khiến rất nhiều người bất giác cảm thấy áp lực.
Thị Huyết Điện xuất hiện không khiến người ta bất ngờ, bọn họ bất ngờ là vì Thị Huyết Điện từ xa xôi lại cử một phó điện chủ tới chúc thọ.
Không lâu sau đó, người tới chúc thọ tiếp tục ngồi xuống, sau Thị Thiên Chân Nhân không còn ai tới nữa.
Lúc này, Linh Chân Thượng Nhân mới đứng dậy nhìn tứ phía, ông ta chắp tay mỉm cười: “Cảm tạ các vị đạo hữu đã nể mặt, Linh Chân ta cảm kích vô cùng, nếu có chỗ nào tiếp đãi chưa được chu đáo mong các vị bỏ qua cho”.
“Thượng Nhân khách khí rồi”.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thọ tiệc thôi”, Linh Chân Thượng Nhân phất tay liền có tiên nữ giáng từ trên xuống bắt đầu nhảy múa.
“Sư tôn, đồ đệ chúc người vạn thọ vô cương”, một thanh niên mặc y phục trắng bước ra cung kính hành lễ với Linh Chân Thượng Nhân sau đó dâng một hộp ngọc trong tay: “Đây chính là cửu thiên huyết linh sâm mà đồ nhi tìm khắp Đại Sở mới thấy đấy ạ”.
“Cửu thiên huyết linh sâm?”, nghe mấy từ này, tất cả đều trầm trồ, tất cả các lão bối bào gồm cả Thị Thiên Chân Nhân đều nóng mắt.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì cửu thiên huyết linh sâm thực sự quá quý giá, gần như là sắp tuyệt chủng ở Đại Sở, nó chính là linh dược nghịch thiên tăng tuổi thọ, đối với các tu sĩ sắp hết tuổi thọ thì linh dược thế này rõ ràng là món quà vô giá.
“Dương Vân đúng là rất đầu tư”, rất nhiều người tặc lưỡi nhìn người thanh niên kia, hắn chính là đệ tử thứ ba của Linh Chân Thượng Nhân – Dương Vân, hắn vung tay mạnh như vậy chẳng phải là vì muốn nịnh nọt Linh Chân Thượng Nhân sao?
“Vân Nhi có lòng rồi”, lại nhìn sang Linh Chân Thượng Nhân, ông ta nhìn cửu thiên huyết linh chân mặt mày rạng rỡ, ông ta thực sự cảm thấy hài lòng với món quà mà Dương Vân tặng mình hôm nay.
“Sư tôn, đồ nhi chúc người vạn cổ trường thanh”, khi Dương Vân đang mở cờ trong bụng thì một người thanh niên mặc y phục đen bước ra, đây chính là đệ tử thứ hai của Linh Chân Thượng Nhân – Liêu Dương, hắn cũng dâng lên một hộp ngọc: “Đây chính là thất thải băng tuyết liên mà đệ tử tìm khắp trời đất này mới có được”.
“Thất….thất thải băng tuyết liên?”, nghe vậy cả đám lão bối đang chăm chú nhìn cửu thiên huyết linh sâm liền tròn mắt nhìn sang thất thải băng tuyết liên. Đây là hai món linh dược nghịch thiên và gần như là sắp tuyệt chủng, điều đáng nói đó là hiệu quả của thất thải băng tuyết liên mạnh hơn cả cửu thiên huyết linh sâm rất nhiều.
“Liêu Dương đúng là mạnh tay, đến cả thất thải băng tuyết liên mà tiểu tử này cũng dám lấy ra”.
“Hắn điên rồi sao?”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Dương Vân giây phút trước còn đang mừng quýnh thì lúc này mặt tối sầm cả lai, chỉ xét về lần chúc thọ này thì hắn đã không thể so với Liêu Dương rồi.
“Đấu với ta à? Ngươi còn kém xa lắm”, thấy vẻ mặt trầm ngâm của Dương Vân, Liêu Dương liếc hắn một cái, khoé miệng nhếch lên cười tôi độc.
“Dương Nhi hiếu thảo, vi sư rất vui”, Linh Chân Thượng Nhân khẽ vuốt râu, mặt mày tươi rói. Ông ta tìm bao nhiêu năm trời còn không tìm được một cây thất thải băng tuyết liên vậy mà lại gặp được ở đây, đúng là bất ngờ.
“Sư tôn, đồ nhi chúc người thọ tỉ nam sơn”, không lâu sau đó, một giọng nói lại vang lên, đây chính là đại đệ tử của Linh Chân Thượng Nhân. Đầu tiên hắn liếc nhìn Dương Vân là Liêu Dương sau đó mới dâng một hộp ngọc trong tay: “Đây chính là tạo hoá linh long mà con tìm cả sáu mươi năm mới tìm thấy, con xin kính tặng sư tôn ạ”.
“Tạo…tạo hoá linh long?”, Hoàng Húc vừa dứt lời, có đến cả một nửa số người ở đây như đứng dậy, trong đó bao gồm cả Linh Chân Thượng Nhân, ánh mắt tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào tờ giấy trên hộp ngọc trong tay Hoàng Húc như thể có thể thông qua hộp ngọc này nhìn thấy được một cây linh long thảo trong suốt nhưng lại mang theo tinh khí dồi dào.
“Tạo hoá linh long, đó chính là tạo hoá linh long đấy”, quá nhiều người thở gấp, trong ánh mắt còn hiện lên tinh quang rạo rực, nếu không phải ở đây là Chính Khí Điện thì e rằng bọn họ đã lao lên cướp về tay rồi.
“Tương truyền tạo hoá linh long từng nhuốm máu Đại La Kim Tiên, không chỉ là môt loại thân dược nghịch thiên mà trong đó còn có đại đạo mạnh mẽ, đối với tu sĩ mà nói đó chính là bảo vật nghịch thiên”, có những lão bối tu sĩ không kiềm được sự kích động.
“So với tạo hoá linh long thì cửu thiên huyết linh sâm của Dương Vân và Thất Thải Băng Tuyết Liên của Liêu Dương còn kém xa”, rất nhiều người trầm trồ: “Hoàng Húc mới chính là tên điên thực sự”.
“Ngươi thì hiểu cái gì? Nếu như khiến Linh Chân vui thì có lẽ hắn chính là chủ nhân tương lai của Chính Khí Điện, muốn có được thu hoạch thì phải bỏ công sức, có điều hiện tại xem ra tên này cũng thật là hào phóng”.
“Tốt, tốt lắm”, trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Linh Chân Thượng Nhân đã bước xuống thạch bàn, ông ta đích thân nhận lấy tạo hoá linh long, vẻ mặt vô cùng kích động.
Thấy Linh Chân Thượng Nhân như vậy, sắc mặt của Dương Vân và Liêu Dương tối sầm cả lại. Hoàng Húc liếc nhìn hai người bọn họ, khoé miệng nở nụ cười giễu cợt như thể đang nói: Chỉ dựa vào các ngươi mà muốn tranh chức điện chủ với ta, đúng là không biết tự lượng sức.
“Ta nghe nói hôm nay ở đây có cơm ăn không biết có được mời cơm không?”, khi tất cả mọi người đang chăm chú nhìn tạo hoá linh long thì một giọng nói vang lên bên ngài Chính Khí Điện khiến tất cả mọi người ngỡ ngàng.
Rầm! Bịch!
Lời còn chưa dứt lại có liên tiếp từng âm thanh khác vang lên nhẹ nhàng có tiết tấu, nếu nghe kĩ thì đó chính là tiếng người bước đi, có lẽ vì cơ thể quá nặng khiến hư không như rung chuyển.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, một người thanh niên bước từ trên trời xuống, bộ pháp trầm ổn có lực, mái tóc đen tung bay, đôi mắt như vì sao, khuôn mặt sáng lạn, trên trán còn khắc chứ “thù”.
Quan trọng nhất không phải điều này mà chính là thứ đồ dị thường choán mắt người nhìn trong tay hắn: Quan tài.
Chương 884: Đại quân tu sĩ
Ầm!
Vì một câu nói của Diệp Thành mà hư không trong Chính Khí Điện nổ tung.
“Linh Chân, câu hỏi của một năm trước, bây giờ ta vẫn muốn hỏi ông lần nữa”, Diệp Thành vẫn thoải mái vặn khớp cổ: “Thế nào là chính, thế nào là ma?”
“Ta là chính, ngươi là ma”, ánh mắt Linh Chân Thượng Nhân đầy vẻ hiên ngang lẫm liệt, giọng nói lạnh lùng mà đanh thép vang vọng khắp không gian, mang theo sự uy nghiêm tối thượng, không ai được phép làm trái.
“Ma là ma, ngươi sẽ không bao giờ thay đổi được”, ngay khi Linh Chân Thượng Nhân vừa dứt lời, tiếng hô như sóng thuỷ triều hội tụ thành đại dương, nhấn chìm bóng dáng đơn độc của Diệp Thành.
“Trời cao có đức hiếu sinh, tự phế tu vi đi, như vậy ta sẽ tha cho ngươi được sống”, trong tiếng xôn xao, giọng nói uy nghiêm của Linh Chân Thượng Nhân lại vang lên lần nữa, ông ta đứng trên hư thiên như người phán quyết cao ngạo, tựa như mỗi lời ông ta nói đều không ai được phép làm trái.
“Tên ma quỷ kia, tự phế tu vi đi thì tha cho ngươi được sống”, lời nói của Linh Chân đã dấy lên ngàn cơn sóng, lại thêm một đợt tiếng hô như sóng thuỷ triều nữa.
Cảnh tượng hôm nay hệt như một năm trước, vẫn là một đám người ra vẻ trang nghiêm đạo mạo, tự nhận mình là chính phái, bóng dáng Diệp Thành vẫn cô độc như vậy, thế đạo này vẫn là thế đạo đảo ngược trắng đen như thế.
“Không biết tại sao, ta rất thích dáng vẻ này của các ngươi”, Diệp Thành vẫn thoải mái vặn khớp cổ như cũ, hắn đã tiến vào trạng thái ma đạo nên trông hơi quỷ dị, đặc biệt là đôi mắt được huyết quang bao phủ kia, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy núi thây biển máu, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Ầm!
Lời hắn vừa dứt, hư không phía Đông trong Chính Khí Điện lập tức sụp đổ.
Ngay lập tức, bốn người với khí thế hùng mạnh cùng nhau xông ra, nhìn kỹ thì thấy đó là Sở Linh Ngọc, lão tổ nhà Tây Môn, lão tổ nhà Bắc Thần, Hắc Bào, Hồng Loan, phía sau bốn cảnh giới Chuẩn Thiên này là vô số linh thú đang gầm gào, trên mỗi con linh thú là một bóng người mặc áo giáp, tay cầm sát kiếm, ùn ùn kéo đến như thuỷ triều, chèn ép khiến hư không rung lên kịch liệt.
Ầm!
Không lâu sau, hư không phía Tây bị người chém ra, một đạo thần hồng bay vào hoá thành bốn bóng người, nhìn kỹ hơn thì thấy là bốn cảnh giới Đại Chuẩn Thiên phía Cảnh Giang, Phụng Trĩ, Bạch Dịch và lão tổ nhà Đông Phương. Phía sau họ mây mù cuồn cuộn, thần quang bắn ra chói lọi, khí thế thông thiên.
Ầm!
Hư không phía Nam sụp xuống, bốn bóng người xông vào không theo thứ tự cụ thể, quan sát kỹ thì thấy có Tư Đồ Long Sơn, lão tổ nhà họ Hùng, hai vị lão tổ nhà Thượng Quan, phía sau họ còn có vô vàn chiến xa đang nghiền ép hư không tiến tới, trên mỗi chiếc chiến xa đều có mấy chục bóng người, trên tay mỗi người cầm một chiếc chiến mâu, uy thế kinh người.
Giết!
Hư không phía Bắc bị một chưởng đánh nứt, bốn bóng người lao ra, là Chung Giang, Thiên Tông Lão Tổ, Long Nhất và Long Ngũ, phía sau họ là vạn kiếm rung lên như cơn mưa kiếm, trên mỗi thanh phi kiếm đều có một người đang đứng, khí thế của ai cũng hừng hực mạnh mẽ.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Hư không gầm rú, đại địa chấn động, cả thiên địa như sắp đảo lộn.
Nhìn thiên địa, nhìn thương khung, đại quân từ tứ phía ùn ùn kéo đến như tấm thảm đen bao phủ hư không đại địa, bao vây Chính Khí Điện không một kẽ hở, có lẽ là khí thế quá mạnh nên từng ngọn núi, từng toà cung điện của Chính Khí Điện đều nứt ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Đây… Đây là…”, nhìn đại quân tu sĩ đông nghịt tứ phía, sắc mặt những người giây trước vừa mới định bao vây giết Diệp Thành lập tức trắng bệch, không ít người đã vô thức lùi về phía sau.
“Đại… Đại quân tu sĩ từ đâu tới vậy?”, có người nào đó khoé miệng đã run rẩy, có lẽ chính ông ta cũng không phát hiện giọng nói của mình cũng đang run.
“Thế… Thế này là thế nào?”, rất nhiều người đều đã run lên, vì thật sự có quá nhiều người đến, đây không phải hàng nghìn hàng trăm, đây là đại quân tu sĩ thực thụ.
“Ngoài ba tông ở Nam Sở không ngờ vẫn còn nhiều quân đội tu sĩ mạnh mẽ như vậy, chuyện này phải báo với điện chủ càng sớm càng tốt, sơ sót nghiêm trọng của tình báo”, trên ghế ngồi, sắc mặt Thị Thiên Chân Nhân thoáng chốc trở nên trang nghiêm, nếu không tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin đây là thật.
“Chuyện này làm sao có thể?”, cách đó không xa, Vân Thanh nhìn hư không với vẻ mặt khó tin: “Nam Sở lấy đâu ra nhiều quân đội tu sĩ lớn mạnh như thế?”
Cơ Tuyết Băng đã từ từ đứng dậy, hơi nhíu mày một chút, đầu tiên cô ta nhìn Thị Thiên Chân Nhân và Vân Thanh, cuối cùng đưa mắt về phía Hằng Nhạc Chân Nhân vẫn đang ung dung uống rượu, so với Vân Thanh và Thị Thiên Chân Nhân, từ đầu đến cuối ông ta đều rất điềm tĩnh.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”, Cơ Tuyết Băng lẩm nhẩm, nhìn Diệp Thành vẫn đang đứng ở hư không phía xa: “Diệp Thành, rốt cuộc huynh có lai lịch thế nào? Thân phận thật sự của huynh là gì?”
Lại nhìn đến Linh Chân Thượng Nhân, ông ta cũng đang sững sờ tại chỗ, vẻ mặt khó tin nhìn bốn phương, hai mắt lồi lên, đồng tử co lại chừng cỡ đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chương 885: Ai là chính, ai là ma?
Nếu quân đội tu sĩ hùng mạnh này không xuất hiện, đến giờ ông ta vẫn không biết Chính Khí Điện đã bị bao vây, càng không biết Nam Sở còn có nhiều thế lực đáng sợ không hề yếu hơn bất kỳ một tông nào trong ba tông như thế.
“Rốt cuộc hắn là ai?”, vẻ mặt Linh Chân Thượng Nhân thay đổi trong phút chốc, sắc mặt tái nhợt nhìn Diệp Thành, bây giờ đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được người chỉ huy quân đội tu sĩ hùng mạnh này chính là Diệp Thành.
Nhất thời, Linh Chân Thượng Nhân có một cảm giác mà trước đây ông ta chưa bao giờ có: Sợ hãi.
Ông ta sợ chứ, làm sao có thể không sợ, đây là quân đội tu sĩ kia mà! Sức chiến đấu tổng thể không hề yếu hơn Chính Dương Tông, lực lượng khổng lồ như vậy có thể tiêu diệt được Chính Khí Điện của ông ta trong vòng chưa tới nửa canh giờ.
Ông ta cũng sợ như vậy, huống chi là những người khác, một số người tu vi yếu đã không thể đứng vững, cuối cùng còn ngã khuỵu xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
“Vậy bây giờ ta muốn biết ai là chính, ai là ma?”, giữa những âm thanh kinh hãi, giọng nói bỡn cợt của Diệp Thành lại vang vọng khắp không gian.
“Ngươi là ma”, không biết là sợ hay vì lý do gì khác, một trưởng lão sắc mặt tái nhợt của Chính Khí Điện đột nhiên cả giận hét lên, vẻ mặt vẫn hiên ngang lẫm liệt nhưng cũng không giấu được sự sợ hãi.
“Nhớ người này cho ta, sau khi bắt được thì cho ông ta ngàn đao”, Diệp Thành thản nhiên chỉ vào vị trưởng lão của Chính Khí Điện vừa lên tiếng khi nãy.
“Được! Ta nhận việc này”, ngay sau đó có tiếng cười khẽ vang lên, Long Nhất đã xắn sẵn tay áo.
“Chuyện này không thể thiếu ta được”, Long Ngũ sờ cái đầu trọc lốc của mình, cười tươi để lộ hai hàm răng trắng, hai tên này nhìn thì như Đức Phật từ bi nhưng nụ cười lại rất đáng sợ.
“Ngươi… Ngươi đừng hù doạ ta”, nghe thấy cuộc trò chuyện của Diệp Thành và phía Long Nhất, ông lão kia run rẩy hét lên.
Nói xong ông ta vô thức nhích lại gần Linh Chân Thượng Nhân.
Có thể thấy được ánh mắt tràn đầy sợ hãi của ông ta, tuy ông ta không quen thân gì với Diệp Thành nhưng cũng biết tính hắn, đối với kẻ địch, hắn luôn nói được làm được, chém ngàn đao không phải là nói đùa.
Diệp Thành chẳng thèm để tâm đến tiếng la hét của ông ta, hắn hứng thú nhìn những người khác, vẫn hỏi lại câu vừa nãy: “Ta muốn biết bây giờ ai là chính, ai là ma?”
Nhưng lời của hắn đã vang vọng trong không gian vài lần mà vẫn không thấy ai lên tiếng, trong mắt ai cũng đầy vẻ sợ hãi, cơ thể run lên, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Đất trời lúc này trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhưng cũng cực kỳ ngột ngạt, đến không khí dường như cũng bị đóng băng.
“Không có ai trả lời à?”, Diệp Thành khẽ cười, nhìn quanh hư không, trong mắt loé lên tia sáng ác ma.
“Nếu không ai trả lời thì ta sẽ hạ lệnh giết đấy”, Diệp Thành nói xong thì giơ tay lên, mọi người đều biết khi cánh tay hắn hạ xuống, đại quân tu sĩ sẽ xông vào ngay lập tức.
“Ma, ông ta là ma, bọn họ đều là ma”, trước khi Diệp Thành hạ cánh tay xuống, một ông lão có tu vi không cao không thấp đột nhiên lên tiếng, nhưng lần này ngón tay ông ta không chỉ vào Diệp Thành mà là Linh Chân Thượng Nhân và người của Chính Khí Điện.
Người này thật sự rất thông minh, tuy tu vi không cao lắm nhưng lại rất thức thời.
Sao ông ta có thể không nhìn ra tình hình hiện tại, Diệp Thành bày ra thế trận lớn như vậy rồi chạy tới đây làm gì? Đương nhiên là để tìm Linh Chân Thượng Nhân và Chính Khí Điện tính sổ rồi!
Hôm nay Diệp Thành chiếm ưu thế tuyệt đối, một khi hắn hạ lệnh tấn công thì những người bao vây ở đây sẽ không ai có thể may mắn trốn thoát, tình thế như vậy nếu muốn sống sót thì phải đứng về phía đối lập với Linh Chân Thượng Nhân và Chính Khí Điện.
“Ngươi đang tự tìm đến cái chết đấy…”, người của Chính Khí Điện giận tím mặt, ai nấy khí thế dâng trào, sát khí lộ ra.
Nhưng họ còn chưa ra tay, một tiếng nói khác đã vang lên, hơn nữa còn cao và vang lạ thường, người đó cũng chỉ vào Linh Chân Thượng Nhân và người của Chính Khí Điện: “Ma, ông ta là ma, bọn họ đều là ma”.
“Ngươi cũng đang tự tìm cái chết đấy, xem ta tiêu diệt ngươi thế nào”, một trưởng lão của Chính Khí Điện đột nhiên vung tay đánh về phía người đó.
“Diệt ma!”, người kia cũng quát lên, ông ta cũng không vừa, một nhát kiếm chém ra kiếm mang cái thế, chém đôi chưởng ấn của trưởng lão Chính Khí Điện.
“Chúng ta là chính phái, không thể dung thứ cho ma đạo”, người kia trông rất oai phong lẫm liệt.
“Chúng ta là chính phái, không thể dung thứ cho ma đạo”, lời người này vừa dứt, hiện trường lập tức tạo ra phản ứng dây chuyền, từng giọng nói vang lên, hơn nữa càng lúc càng đông, hình thành làn sóng.
Những ông lão này đã sống mấy chục năm, mấy trăm năm nên có thể nhận thức rõ điều này, trở thành kẻ thù của Diệp Thành chắc chắn sẽ chết, nhưng trở thành kẻ thù của Chính Khí Điện, giúp Diệp Thành tiêu diệt Chính Khí Điện thì có thể đổi lấy cơ hội sống.
Lúc này, cảnh tượng vô cùng hùng tráng.
Những người mắng chửi Chính Khí Điện vừa mắng vừa ăn ý đứng lại với nhau, phân rõ ranh giới với Chính Khí Điện, tiếng mắng chửi dồn dập như sóng thuỷ triều nhấn chìm người của Chính Khí Điện, mấy giây trước Chính Khí Điện còn hừng hực khí thế, giờ phút này đã bị tứ phía phản bội, rơi vào thế tứ bề khốn đốn.