-
Chương 2421-2424
Chương 2421: Không đủ?
Quỷ Tuyền Minh Tướng rời đi, mang theo vết thương và tức giận.
Vốn tưởng rằng chỉ cần hối lộ một chút thì văn điệp qua cửa sẽ nhẹ nhàng mà đến tay.
Ai mà ngờ được, nửa đường lại xuất hiện một tên khốn tên Diệp Thành, hơn nữa Phán quan lại bao che thiên vị, hoàn toàn không nể mặt hắn ta.
Càng nghĩ lại càng giận, hắn ta gần như không thể kiềm nén được ý muốn giết chết Diệp Thành.
Trong điện, vẻ mặt của Phán quan xót của, hắn ta rất thích cái lò Điện Vương kia, nó là một bảo vật, giá trị rất nhiều tiền.
Muốn trách thì chỉ có thể trách Quỷ Tuyền Minh Tướng đến không đúng lúc.
Muốn trách thì chỉ có thể trách, hắn ta lại đến cùng với Diệp Thành, nếu cho hắn ta văn điệp qua cửa thì với cái nết trời ơi đất hỡi kia của Diệp Thành, nơi này sao có thể yên bình.
Việc đến lúc này thì thôi! Vịt nấu chín còn bay đi!
“Đại ca công chính liêm minh như thế, ta thật sự cảm thấy rất vui mừng”. Diệp Thành khen một câu mang nhiều hàm nghĩa, lần này hắn quấy rối quá đúng lúc mà!
Trên trán Phán quan nổi gân xanh, nếu không phải vì cái tên Diệp Thành này, hắn ta đã có được một bảo bối, nhưng giờ thì hay rồi, không có bảo bối nữa rồi.
“Đây đây, ta đã tu đến Minh Tướng, mau cho ta văn điệp qua cửa”.
Phán quan tiếp nhận, hắn ta cũng muốn xem thử Diệp Thành đã tu công đức đến đâu rồi, kéo kéo kéo dài mãi, không thấy điểm cuối.
Vừa mở ra nhìn xem, với người bình tĩnh từng trải như Phán quan thì cũng kinh ngạc ngay lập tức.
Đánh chết một con ác long nghiệt hải, khen thưởng một trăm công đức.
Đánh chết một con ác long nghiệt hải, khen thưởng một trăm công đức.
Đánh chết một con ác long nghiệt hải, khen thưởng một trăm công đức.
...
Trên Sổ Công Đức liệt kê câu này mười mấy lần.
Trong số đó, có một con ác long cấp Thánh Nhân, là một con rồng hung hãn, cấp Thánh Nhân bình thường cũng không thể làm gì được nó.
Nhưng mà con ác long khủng bố như vậy lại bị Diệp Thành tiêu diệt.
Điều khiến cho Phán quan kinh ngạc chính là hai phần công đức lớn nhất lại đến từ đấu trường cá cược, cộng lại thì hơn ba, bốn ngàn.
Không biết chủ sân xui xẻo nào mà thua nhiều công đức như thế nhưng hắn ta biết chắc người kia xót công đức đến đau “tim” rồi.
“Yêu nghiệt!”. Phán quan nhếch miệng, tặc lưỡi không ngừng, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng lập tức thay đổi, có Hoàng Cảnh nào ngầu thế không?
“Đừng nói nhảm nữa! Văn điệp qua cửa, nhanh lên nào”. Diệp Thành duỗi tay, hắn muốn đi gặp Sở Linh lắm rồi.
“Công đức đủ, vậy tu vi cũng đạt đến mức yêu cầu sao?”, Phán quan mắng.
“Sao hả, Hoàng Cảnh đỉnh, không đủ à?”, Diệp Thành sửng sốt.
“Đây mới là nhảm nhí”. Phán quan trả sổ công đức về: “Với tu vi này của ngươi, đến thần vị Quỷ Vương cũng không với tới được, chỉ công đức đạt tiêu chuẩn thì không được, cả hai cái phải đạt tiêu chuẩn thì mới được”.
“Ngươi lừa ta!”, Diệp Thành nhìn chằm chằm Phán quan.
“Ngươi thấy Minh Tướng nào là Hoàng Cảnh không, ngươi có thấy Quỷ Vương nào là Hoàng Cảnh không hả?”, Phán quan liếc hắn, nói: “Không rảnh để lừa ngươi”.
“Tu vi của ta còn thiếu bao nhiêu mới được phong Minh Tướng”.
“Dưới tiền đề công đức đạt tiêu chuẩn, Chuẩn Thánh thành Quỷ Vương, Thánh Nhân thành Minh Tướng, Thánh Vương là Huyền Minh Tướng, Đại Thánh là Địa Minh Tướng, Chuẩn Đế là Thiên Minh Tướng, Chuẩn Đế đỉnh thì là Minh Vương, ừ, cũng chính là cấp bậc của mười vị Thập Điện Diêm La kia”.
“Thánh nhân!”. Khóe miệng Diệp Thành giật giật, vẻ mặt cực kỳ xuất sắc, chuyện này... con mẹ nó, đến ngày tháng năm nào mới tu đến được.
“Ngươi là thiên tài, sẽ có thể nhanh chóng tu đến Minh Tướng thôi mà”. Phán quan nghiêm túc vỗ vai Diệp Thành: “Bản quan nói lời giữ lời, khi ngươi thành Minh Tướng thì sẽ đưa văn điệp qua cửa cho ngươi”.
“Thế có thể… cho ta đến cầu Nại Hà trước một lần không?”. Diệp Thành xoa xoa hai tay, cười ha ha nhìn Phán quan.
“Không thể”. Phán quan cự tuyệt, lại cười đến mức vô cùng vui vẻ.
“Ta phục rồi”. Diệp Thành đen mặt, xoay người rời đi.
“Không lấy phần thưởng sao?”, Phán quan ở sau lưng hắn, cười nói.
“Khen thưởng?”. Ánh mắt Diệp Thành lại sáng, hắn quay người lại.
“Công đức tăng nhanh cũng có lợi!”. Phán quan mỉm cười, lấy ra một cái túi chứa đồ, tùy ý vứt cho Diệp Thành.
Diệp Thành cười hắc hắc, giơ tay nhận lấy, vội vàng mở ra xem.
Phần thưởng thật sự rất phong phú, chỉ riêng minh thạch là đã hơn hai mươi vạn, còn có đồ vàng mã, bí pháp và đan dược các thứ.
“Ta đã nói rồi! Dẫu sao cũng phải cho chút an ủi”. Diệp Thành cười ha ha, đan dược trong túi bị hắn lấy ra hết.
Tiện đà, hắn nhét một nắm đan dược vào trong miệng để căn nguyên Thánh Thể được luyện hóa, chúng hóa thành tinh nguyên cuồn cuộn dung nhập vào trong cơ thể.
Khí thế dâng cao, kim huyết dâng trào, bàng bạc mênh mông, đến điện Diêm La cũng vang lên tiếng ầm ầm.
“Hoang Cổ thánh thể”. Phán quan đột nhiên đứng dậy, trong đôi mắt trợn to bỗng loé lên tia thần quang sắc bén, vẻ mặt khó thể tin được.
Nếu không phải Diệp Thành chủ động để lộ, hắn ta cũng sẽ không biết đối phương chính là Hoang Cổ thánh thể, có cùng huyết mạch với cha ruột Đế Quân.
“Khó trách, khó trách lại có thể chém giết được nhiều ác long nghiệt hải như thế!”. Hai mắt Phán quan híp lại thành sợi chỉ, trong nháy mắt đã hiểu rõ hết thảy.
Hoang Cổ thánh thể ngang hàng với Đế Quân, không chỉ ở dương gian, mà còn ở cả âm phủ, Đế Quân chính là minh chứng tốt nhất.
Thánh Thể Đại Thành có thể so được với Minh Đế, toàn bộ minh giới, cũng chỉ có Đế Quân làm được chuyện này, chiến lực tuyệt đối nghịch thiên.
Mà hiện giờ, Minh Giới lại có thánh thể thứ hai xuất hiện, sao hắn ta có thể không kinh ngạc, Đế Quân cố ý dặn dò như thế cũng không phải là không có nguyên nhân.
Trong lúc hắn ta đang kiếp sợ, thì một tiếng ầm truyền ra trong cơ thể Diệp Thành.
Chương 2422: Đánh bại tình địch
Thăng cấp! Diệp Thành thăng cấp! Từ Hoàng Cảnh đỉnh cấp, cường thế trở thành Chuẩn Thánh cấp, kim quang lộng lẫy thật loá mắt.
Theo sự thăng cấp của tu vi, trên đỉnh đầu hắn cũng có một tia sáng, hoá thành hai chữ “Quỷ Vương”, lấp ló lấp loé.
Đó là tiêu chí thần vị, hắn đã là một Quỷ Vương.
Biểu cảm của Phán quan cũng xuất sắc vô cùng, nuốt mười mấy viên đan dược, tên này lập tức thăng cấp? Cái tư chất này cao bao nhiêu hả!
Diệp Thành cười, trên mặt tràn đầy thích ý, chuyện thăng cấp thật sự là ngoài ý muốn, trong cơ thể tràn đầy sức mạnh bá đạo, cũng quá mức mạnh mẽ.
“Đúng là thiên tài”. Phán quan nhếch miệng, không ngừng tặc lưỡi.
“Đan dược còn không, cho ta một chút”, Diệp Thành cười ha ha.
“Có cũng không cho ngươi”. Phán quan nói một cách dứt khoát và lưu loát.
“Ta có tiền, ta đi mua”. Diệp Thành đắc ý rời đi, hừ ca một tiếng, tu vi thăng cấp, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ.
Nhìn bóng dáng Diệp Thành rời đi, Phán quan vuốt bộ râu, ý vị thâm trường, nói: “Cua gái có thể giúp người ta tiến bộ à!”
“Chuẩn Thánh?”. Bên ngoài Điện Diêm La vang lên giọng nói ngạc nhiên.
Hai Quỷ Vương canh điện đều kinh ngạc mà nhìn Diệp Thành.
Khi vào là Hoàng Cảnh, khi ra tới lại là cấp Chuẩn Thánh?
Hơn nữa, nhìn hai chữ Quỷ Vương như ẩn như hiện trên đầu Diệp Thành, biểu cảm của hai vị Quỷ Vương lại càng kỳ quái thêm, hắn có nhiều công đức như vậy sao?
“Này, chúng ta cùng cấp rồi! Lần sau ta đến, nhớ khách khí một chút”. Diệp Thành vuốt tóc, tỏ vẻ mình như thượng tiên.
Hai Qủy Vương giật giật khoé miệng, đừng nói, ba bọn hắn thật sự là cùng cấp.
Ra điện Diêm La, Diệp Thành lập tức đi thẳng đến hướng của cầu Nại Hà.
Mục đích rất đơn giản chính là chôn đám người đã muốn tán tỉnh Sở Linh, nhất định phải đánh chết đám đó!
Minh giới nhiều núi non, tối đen, khắp nơi có tiếng quỷ hồn kêu rên.
Khi đi ngang qua một ngọn núi, Diệp Thành nhướng mày nhìn một lên trời, vô cùng hứng thú nhìn nó.
Ở nơi đó, có một bóng người ẩn hiện, khoác áo giáp đen, khí quyết sôi sục, đó không phải là Quỷ Tuyền Minh Tướng sao?
“Chờ ngươi thật lâu”. Quỷ Tuyền Minh Tướng đạp thiên mà đến, lộ ra một hàm răng trắng, cười ầm trầm đáng sợ: “Thế mà đã tiến vào Chuẩn Thánh, thật xem thường người quá”.
“Nếu đã đưa tới cửa, ta cũng không cần tìm ngươi nữa”. Diệp Thành từ từ cười, hung hăng vặn cổ.
“Dám đối nghịch với bổn Minh Tướng, ngươi sẽ chết rất thảm”. Quỷ Tuyền Minh Tướng đạp lên Hư Thiên, vượt qua hư không tiến đến, tay tạo ra một ấn âm dương, bao phủ trong không trung.
“Ai cho ngươi sự tự tin đó”. Diệp Thành cười lạnh, một tay nắm càn khôn, dung hợp rất nhiều bí pháp, một quyền đánh ra Bát Hoang.
Một quyền một chưởng va chạm, sấm sét mạnh mẽ vang lên, không gian hư vô kia sụp đổ, quỷ sơn ở bên dưới cũng bị rung đến mức đá vụn băng tan.
Lại nhìn hai người, Diệp Thành đứng đó bất động, cứng cỏi như núi.
Nhưng Quỷ Tuyền Minh Tướng lại thảm bại, bàn tay nứt toác, máu xương bay tứ tung, bị ném ra mấy chục trượng mới có thể dừng lại.
“Sao có thể”. Thần sắc của hắn ta tràn đầy vẻ khiếp sợ, một đôi mắt quỷ đen nhánh đột nhiên hiện ra, tơ máu rậm rạp.
Hắn ta đường đường là Minh Tướng, là tu vi cấp Thánh Nhân, thế nhưng lại bị Chuẩn Thánh đấm một quyền hộc máu, chỉ một chiêu, thế mà hắn ta đã bại hoàn toàn.
“Đánh với ta, tốt nhất là đừng làm việc riêng, hậu quả rất nghiêm trọng”.
Khi Quỷ Tuyền Minh Tướng đang khiếp sợ, Diệp Thành đến, một bước xuyên qua hư không, trong nháy mắt giết tới, không nói một lời mà đấm hắn ta một quyền.
Lúc Quỷ Tuyền Minh Tướng phản ứng lại thì lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn bị Diệp Thành đánh một quyền, lại bay ra ngoài thêm lần nữa.
Lần này, bay xa hơn, đâm sập một đỉnh núi.
Lúc này, bị thương còn nặng hơn, nửa người bị Diệp Thành đánh nát, huyết cốt đen nhánh lộ ra ngoài, nhìn thấy mà ghê người.
“Ngươi, đáng chết!”. Quỷ Tuyền Minh Tướng gào lên, bộ mặt hung hăng, lao ra từ trong đá vụn, trong tay lại có thêm một cây chiến kiếm.
Một kiếm, xẻ sơn hà, nứt thiên địa.
“Ngươi còn kém xa”. Diệp Thành lấy thân đỡ, một chưởng đánh cho Quỷ Tuyền Minh Tướng lảo đảo, xương vai vỡ vụn, máu tươi văng khắp nơi.
“A…”. Hai mắt Quỷ Tuyền Minh Tướng đỏ bừng, hắn nâng tay Diệp Thành lên, một ngón tay chọc vào giữa mày Diệp Thành.
Diệp Thành nghiêng đầu tránh đi, vung tay, không đánh vào nơi nào, mà đánh vào trên mặt của Quỷ Tuyền Minh Tướng.
Ha, gương mặt đẹp trai kia đã bị đánh đến biến dạng.
Quỷ Tuyền Minh Tướng nổi giận, hoàn toàn bạo nộ thi triển cấm pháp, giữa mày lại xuất hiện một đạo thần văn, khí thế tăng lên trong nháy mắt.
Hình thái của hắn ta cũng thay đổi, mái tóc đen đã trở nên đỏ hồng, thân thể được sấm sét bao bọc trông như từng con rắn.
“Cho dù có mở ra nhiều cấm pháp hơn, ta vẫn có thể đánh ngã ngươi”. Diệp Thành hét lớn, chân đạp thái hư, tung hoành cửu tiêu, tàn ảnh bay ngang bầu trời.
“Ta phải giết ngươi!”. Quỷ Tuyền Minh Tướng rống giận, một tay kết ấn, một biển đen hiện ra, sóng lớn cuồn cuộn ngập trời.
Động tác này có hơi lớn, biển đen che trời, vốn là nơi tối tăm, trong nháy mắt không còn được một chút ánh sáng.
Lại nói đến bí pháp này, thật sự bất phàm, khiến trời cao sụp đổ từng tấc từng tấc, nếu bị nuốt hết, cấp Chuẩn Thánh sẽ hoàn toàn chết.
Thế nhưng, Diệp Thành chính là một tên súc sinh, không liệt trong hàng này.
Hắn huyến hoá ra hai bàn tay vàng kim, xé toạc biển lớn.
Quỷ Tuyền Minh Tướng bị phản phệ, lập tức rút lui, lui từng bước từng bước, mỗi lần lùi thì phun ra một ngụm máu, cơ thể nổ tung.
Khi hắn ta dừng lại, còn chưa kịp thở một hơi thì Diệp Thành đã đến, Cửu Đạo Thần Thương, thật là toan sảng.
Cái này, khiến cho Quỷ Tuyền Minh Tướng sửng sốt, đầu óc ong ong, hư không rung chuyển, nguyên thần bị tổn thương nặng nề.
Diệp Thành không lãng phí thời gian, nhào lên đánh, bí pháp được sử dụng, một bộ lại nối tiếp một bộ, đánh đến mức Quỷ Tuyền Minh Tướng không dám ngẩng đầu.
Chờ đến khi tiếng ầm ầm tắt đi, trận chiến cũng theo đó mà kết thúc.
Quỷ Tuyền Minh Tướng bại trận, nằm trên mặt đất, ngất đi, còn bị Diệp Thành cấm phong.
Chương 2423: Kiếm Âm Minh
Diệp Thành vén tay áo, cười lộ hai hàng răng trắng bóng.
Đánh nhau thì hắn thích nhất hoạt động sau khi đánh người ta ngất xỉu nhất.
Việc cướp bóc này là sở trường của hắn, trước kia thường xuyên tiến hành.
Đầu tiên, không cần phải nói, phải nhắc tới túi chứa đồ trước, chiến lợi phẩm mà, khắp toàn thân, thứ đáng giá nhất là túi chứa đồ.
Xong việc, hắn thấy trên người Quỷ Tuyền Minh Tướng có vài món trang sức! Dây chuyền nè, nhẫn nè, toàn bộ đều được hắn “cất giùm”.
Đều là đồ tốt, giá trị nhiều tiền nên chắc chắn sẽ bán được giá.
Sau khi lột sạch một lần, trên thân Quỷ Tuyền Minh Tướng chỉ còn mỗi cái quần đùi, mà đây là do Diệp Thành “tốt bụng” chừa lại nha!
Nếu hiện tại Quỷ Tuyền Minh Tướng tỉnh lại, chắc chắn sẽ tức tới hộc máu, khó khăn lắm mới gom góp để dành được mấy chục năm, giờ quay lại vạch xuất phát rồi.
“Ngươi nói coi, ngươi chọc ai không được, sao lại chọc tới ta chứ”.
Diệp Thành đứng lên, ung dung nói, mở năm ngón tay, bên trong xuất hiện dòng xoáy nước màu đen hướng về phía Quỷ Tuyền Minh Tướng.
Đó là Thôn Thiên Ma Công, tuy thủ đoạn này khá tàn nhẫn nhưng rất thực dụng, có thể tăng tu vi của hắn, vô cùng thích hợp.
Dòng xoáy nước Thôn Thiên nhanh chóng ngập qua cả người Quỷ Tuyền Minh Tướng, huyết mạch và căn nguyên của hắn ta bị nó cắn nuốt, trở thành chất dinh dưỡng cho thánh thể.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt hơn nhiều, có thể nói là lạnh băng.
Lần này hắn không hề thương xót, để Quỷ Tuyền Minh Tướng sống thì sau này phiền phức không ngừng kéo nhau tới.
Nhưng hắn cũng không giết đối phương, chỉ cắn nuốt căn nguyên và huyết mạch của hắn ta, phế đi tu vi mà thôi, không hơn.
Quỷ Tuyền Minh Tướng cần phải chết nhưng không phải chết trong tay hắn.
Giết người là bị trừ công đức, càng không nói tới việc giết Minh Tướng, một khi bị phát hiện thì bên Tống Đế Vương sẽ không bỏ qua đâu.
Vì thế, hắn thông minh cắn nuốt biến Quỷ Tuyền Minh Tướng thành phế nhân
Minh giới nhiều cô hồn lệ quỷ, chúng nó sẽ là hung thủ “tốt nhất”.
Như thế, bên trên có điều tra thì cũng không thể trị hắn tội giết người, cùng lắm chỉ phạt hắn tội biến đối phương thành phế nhân.
Diệp Thành thu thần thông, chỉ trong tích tắc đã mất tăm.
Hắn đi rồi, gió tà tàn phá khắp nơi, tiếng rên nổi lên bốn phía.
Từng cô hồn, lệ quỷ bò ra ngoài, vây quanh Quỷ Tuyền Minh Tướng, tranh nhau gặm cắn, hình ảnh máu me đáng sợ.
Đường đường là Minh Tướng mà lại thê thảm như vậy, đúng là làm cho người ta thổn thức.
Chỉ trách ngày xưa hắn ta quá kiêu ngạo, chọc trúng sát tinh Diệp Thành này.
Đây cũng là nhân quả báo ứng, giết người không thành mà còn bị diệt.
Minh giới thì sao, nó cũng có pháp tắc vững chắc, cũng có máu tươi chảy, thế giới kẻ mạnh là vua, kẻ yếu bị thua cũng đáng đời.
Bên này, Diệp Thành đã ở một góc núi, ngồi xếp bằng.
Huyết mạch của Quỷ Tuyền Minh Tướng rất tinh thuần, căn nguyên bàng bạc, hắn cần thời gian để luyện hoá, biến chúng thành chất dinh dưỡng.
Trong cơ thể hắn, căn nguyên thành thể, sức mạnh huyết mạch quay cuồng, hai cái đan xen vào nhau, cắn nuốt luyện hoá chất dinh dưỡng.
Hắn ngồi như thế ba ngày, vẻ mặt trang nghiêm, không hề nhúc nhích.
Hơi thở của hắn hùng hậu hơn, khí huyết hoàng kim càng thêm bàng bạc sau khi hắn cắn nuốt căn nguyên huyết mạch của Quỷ Tuyền Minh Tướng.
“Không tệ nha!”, Diệp Thành vô cùng thoải mái, rất hưởng thụ.
“Cắn nuốt thêm vài tên, không chừng sẽ thăng lên Thánh Nhân!”, Diệp Thành xoa cằm, hai mắt lấp loé.
So với ăn đan dược, cắn nuốt căn nguyên và huyết mạch tốt hơn nhiều, có thể hấp thu tinh thuần, cường hoá căn nguyên và huyết mạch bản thân.
“Tạm vậy đi!”, nói xong, hắn lấy ra túi chứa đồ của Quỷ Tuyền Minh Tướng, vừa mở là ánh sáng toả ra xung quanh, ánh vàng lấp loé.
Dù là người từng trải như hắn cũng không khỏi kinh ngạc.
Chỉ nói minh thạch thôi đã không dưới trăm vạn.
Còn mấy đồ vàng mã, bí quyết, đan dược thì nhiều không kể xiết, phẩm cấp cũng không thấp, đều là bảo vật.
“Minh Tướng dưới trướng Diêm La đúng là giàu chảy mỡ!”
Diệp Thành thổn thức tặc lưỡi, so với con báo tinh kia thì túi chứa đồ này mới đúng là kho báu.
“Phải phi tang những thứ này, không thể để kẻ khác phát hiện!”
Tên này bắt đầu bận rộn, phân loại đan dược, bí quyết, đồ vàng mã ra từng đống.
Mà thứ hắn cần phi tang là đồ vàng mã này.
Đặc biệt là lò Điện Vương này, nhiều người đã biết Quỷ Tuyền Minh Tướng có nó, không thể để lại dẫn tới hoạ sát thân.
Một đống vàng mã bị hắn đánh nát, thêm vào tinh tuý, bị hắn luyện vào trong thanh kiếm đen, tăng phẩm cấp cho nó.
Thân chết ở chư thiên, pháp khí bản mạng của hắn cũng rơi mất trong tinh không.
Hiện tại, ở âm tào địa phủ, hắn lại tìm một món binh khí mới.
Thanh kiếm đen là lựa chọn tốt nhất, có Độn Giáp Thiên Tự thêm vào, cấp bậc tăng lên, uy lực của nó có thể nghiền nát tất cả.
Thời gian từ từ trôi qua, một ngày đã hết trong sự tĩnh lặng.
Nhiều đồ vàng mã tinh thuần bị luyện hoá, thanh kiếm đen sắp có đủ rồi.
Cấp bậc của hắn không ngừng tăng lên, từ Chuẩn Thánh thành Thánh Nhân, kiếm cũng không thua kém, kiếm khí hoành hành.
Tiếc là hắn không thể được như ý nguyện mà biến nó thành Thánh Vương Binh, muốn phá vỡ chướng ngại, nó cần cắn nuốt thêm đồ vàng mã.
Nhưng dù là thế, uy lực của nó vượt xa Thánh Nhân Binh bình thường, nhiều đồ như thế, đâu phải vô ích.
“Được phết!”, Diệp Thành cầm thanh kiếm đen, lật qua lật lại quan sát.
“Đã ở Minh giới địa phủ, ta ban tên cho ngươi: kiếm Âm Minh!”, Diệp Thành mỉm cười, càng nhìn càng thích.
“Sau này hãy theo ta!”, Diệp Thành cất kiếm Âm Minh, sau đó bay lên trời, lao thẳng tới cầu Nại Hà.
Rồi không lâu sau, hắn lại từ trên trời đáp xuống đất.
Cách đó không xa, hai toà quỷ sơn nguy nga tạo thành một quan ải, chính là cửa khẩu đi tới cầu Nại Hà, trang nghiêm mà âm trầm.
Canh giữ vẫn là hai Quỷ Vương, đứng ngay ngắn như hai môn thần, vẻ mặt hung ác.
Hai Quỷ Vương nhìn thoáng qua hắn một cái, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Lần trước gặp Diệp Thành, hắn chỉ là một nguyên thần mờ ảo, mà tu vi chỉ mới Thiên Cảnh.
Lúc này mới có bao lâu, đừng nói là có thân thể, hắn còn thành Quỷ Vương rồi, tu vi cũng thành Chuẩn Thánh.
Tốc độ thăng cấp này thật sự khiến hai người họ khiếp sợ.
Minh giới này còn có yêu nghiệt vậy sao? Thăng cấp như chơi đùa ấy nhỉ, khiến hai Quỷ Vương chúng ta sao mà chịu nổi.
Diệp Thành không để ý tới ánh mắt hai người, cũng không cho rằng Quỷ Vương sẽ cho mình vào, không có văn điệp qua cửa, không ai vào được.
Hắn nhìn cầu Nại Hà.
Cách khoảng không hư vô, hắn như thấy Sở Linh.
10 năm mới ra một lần, một mình cô đơn cỡ nào, dù là múc cho người ta uống canh vong tình thì cũng sẽ thở dài.
Biết Sở Linh ở trong đó không thể nhìn thấy gì, hắn cũng không vào được, tâm trạng đúng là dày vò.
“Chờ ta nhé!”, Diệp Thành cười rồi xoay người.
Khi hắn định rời đi thì bỗng xoay người lại.
Hai mắt toả ra ánh sao, nhìn chằm chằm một hướng.
Đầu Trâu Mặt Ngựa giáng từ trên trời xuống, mỗi người một bên, áp giải một quỷ hồn muốn đưa đối phương tới Hoàng Tuyền.
Quỷ hồn này mặc áo tù, đeo xích, hai chân bị khoá, đi đường kêu leng keng.
Kẻ này lưng hùm vai gấu, con ngươi ảm đạm không ánh sáng.
Cẩn thận nhìn lại, đó không phải Quỳ Ngưu à?
Đúng rồi, là Quỳ Ngưu mà! Là người anh em kết bái với hắn năm đó trong thịnh hội Vạn Tộc, hắn ta đứng đầu, Diệp Thành thứ bảy, thân như huynh đệ ruột.
“Sao... sao lại thế này!”, Diệp Thành giật mình, không ngờ sẽ gặp Quỳ Ngưu ở địa phủ này.
Nhưng đã gặp thì chứng minh Quỳ Ngưu đã chết, hồn phách cũng thẫn thờ u mê, bị cuốn vào Minh giới.
Chương 2424: To gan
“Đi mau!”, khi Diệp Thành đang thẫn thờ, cách đó không xa, Đầu Trâu Mặt Ngựa quát lên, đẩy Quỳ Ngưu.
“Ông đây tự đi!”, Quỳ Ngưu mắng to, tuy tới địa phủ nhưng tính cách hắn ta vẫn như ở chư thiên, vừa nóng vừa bướng.
“Tới đây rồi còn dám kiêu ngạo như vậy à!”, Đầu Trâu Mặt Ngựa lạnh mặt, giơ roi đánh Quỳ Ngưu.
Chỉ là roi chưa đánh xuống, thì đã bị người ta tóm lấy, nắm rất chặt.
Người ra tay tất nhiên là Diệp Thành, hắn bước tới, giật phăng roi da, chặn đường Đầu Trâu Mặt Ngựa.
“Đừng gây trở ngại cho người thi hành công vụ! Tránh ra!”, Đầu Trâu Mặt Ngựa quát.
Diệp Thành như mắt mù tai điếc đối với họ, chỉ nhìn Quỳ Ngưu, lệ rưng rưng, tay run rẩy nắm vai Quỳ Ngưu.
“Lão... lão thất?”, Quỳ Ngưu kinh ngạc, trong mắt hiện lên sự khó tin, tưởng rằng mình nhìn nhầm.
“Là ta!”, nước mắt Diệp Thành rơi xuống.
“Ngươi... sao ngươi lại ở Âm Tào Địa Phủ này?”, cơ thể Quỳ Ngưu khổng lồ, mắt cực lớn, trong tích tắc cũng chứa đầy nước mắt.
Ngày xưa Diệp Thành giết Thiên Ma Đế xong cũng táng thân trên sao trời.
Thân là huynh đệ kết nghĩa, hắn ta cũng đau lòng vô tận, muốn tới sao trời, tới Đại Sở chư thiên, đó là cố hương của Diệp Thành.
Nhưng hôm nay gặp nhau nơi địa phủ, hiện tại hắn ta choáng đầu hoa mắt, không biết là thực hay ảo.
Hai người ôm nhau, khóc không thành tiếng, tuy ly biệt không bao lâu nhưng như thể đã qua mấy kiếp, cùng tới từ chư thiên, đều là đồng hương, hội ngộ ở Minh giới, tâm trạng thế nào thì cũng dễ hiểu.
“Canh giờ tới rồi, mau lên đường!”, Đầu Trâu quát.
“Tới bà nội ngươi, cút!”, Diệp Thành hét lớn, chấn vỡ gông xiềng của Quỳ Ngưu, cắt đứt xích, thái độ bá đạo.
“Dám làm loạn quá trình đầu thai à!”, Mặt Ngựa há mỏ rống, tay chưởng về phía Diệp Thành, trong lòng bàn tay còn có thần ấn hiện hoá.
Diệp Thành hừ lạnh, một quyền Bát Hoang đánh bay Mặt Ngựa, Đầu Trâu đánh tới cũng bị hất văng, bá đạo vô cùng.
Quỳ Ngưu là người thân của hắn, tới Minh giới thì do hắn che chở.
Tuy phải đầu thai nhưng có thể chờ tới lúc họ ôn chuyện xong mà.
Dù phải đầu thái, hắn cũng muốn ngưng tụ nguyên thần cho Quỳ Ngưu đã, như vậy, sau khi đầu thai mới chiếm được ưu thế về thiên phú.
“Lão thất, ngươi...”, sắc mặt Quỳ Ngưu tái nhợt.
“Đi!”, Diệp Thành túm Quỳ Ngưu đi, xoay người bay lên trời.
Hắn như có thần mang, nhanh vô cùng, Đầu Trâu Mặt Ngựa đuổi theo cũng bị bỏ xa, bất đắc dĩ trở về báo cáo với điện Diêm La.
Diệp Thành bay qua quỷ sơn, mất nửa canh giới mới tới một thung lũng tối đen.
“Mặc kệ ta, cùng lắm thì đầu thai thôi, không thể liên luỵ ngươi!”, Quỳ Ngưu lo lắng nhìn Diệp Thành.
“Không sao, mọi chuyện có ta!”, Diệp Thành tiêu sái cười.
“Đúng là không ngờ huynh đệ chúng ta sẽ hội ngộ ở Minh giới, chúng ta đều cho rằng ngươi tan thành mây khói rồi”, Quỳ Ngưu rưng rưng, cho đến giờ, hắn ta vẫn không dám tin tưởng.
“Đừng nói ta nữa, sao ngươi lại chết!”, Diệp Thành tò mò.
“Cược đánh đấm với người ta, thua trận tử nạn!”, Quỳ Ngưu thở dài.
“Bại trận tử nạn?”, Diệp Thành nhướng mày: “Trong thế hệ này của chư thiên, kẻ có thể giết ngươi không có bao nhiêu, đối thủ là ai, Nam Đế? Bắc Thánh? Tây Tôn? Trung Hoàng? Hay là Đông Thần?”
“Là Đào Ngột!”, Quỳ Ngưu đáp, mắt trâu bắn ra tia sáng lạnh.
“Đào Ngột? Mãnh thú Đào Ngột Hồng Hoang?”, Diệp Thành nhíu mày.
“Cửu thái tử của tộc Đào Ngột!”, Quỳ Ngưu gật đầu: “Hắn quá mạnh, mạnh tới mức làm lòng người run rẩy!”
“Tộc Đào Ngột gỡ phong rồi?”, mày Diệp Thành nhăn tít lại.
“Không chỉ tộc Đào Ngột, mấy chủng tộc đáng sợ từ thời Hồng Hoang đều gỡ phong như là Cùng Kỳ, Thao Thiết!”, Quỳ Ngưu hít sâu một hơi: “Họ gây ra hỗn chiến chư thiên, quá nhiều sinh linh vô tội táng thân trong chiến loạn”.
“Đại Sở thì sao? Đại Sở có bị liên luỵ không?”, Diệp Thành vội hỏi, cơ thể căng chặt.
“Cũng đã bị cuốn vào hỗn chiến rồi, chưa biết thương vong thế nào!”
“Sao lại thế?”, Diệp Thành siết chặt nắm đấm: “Chư thiên nhiều cường giả như thế mà không ai cản được họ sao?”
“Ngươi quá coi thường các chủng tộc Hồng Hoang, trong thiên địa, họ những sinh linh đầu tiên, dù là huyết mạch, thể chất, căn nguyên thì tất cả đều áp đảo chư thiên. Huyền Hoang có 130 Đế nhưng 60% trong đó là sinh ra vào thời Hồng Hoang, có thể tưởng tượng họ đáng sợ cỡ nào, họ chiếm 6/10 chiến lực của chư thiên!”
“Có sức mạnh như vậy thì khi Thiên Ma xâm lấn, đám người đó ở đâu?”, Diệp Thành cắn răng, môi chảy máu: “Thiên Ma bị đánh lui thì lại chạy ra làm loạn!”
“Hỗn chiến kéo dài vài ngày rồi kết thúc!”, Quỳ Ngưu tiếp tục nói: “Những người đứng đầu chư thiên và Hồng Hoang ký kết hiệp ước, để thế hệ trẻ đánh nhau, người già không được tham dự!”
“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành thản nhiên nói, bình tĩnh vô cùng.
“Trừ Đông Thần Dao Trì, thế hệ trẻ của chư thiên đều gặp nạn, toàn bộ ngã xuống, bao gồm Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng, Tây Tôn, bao gồm cả người Đại Sở!”
“Còn có người chết sao?”, Diệp Thành híp mắt.
“Võ Hùng bị ghim trên núi Chư Thiên, Xuyên Sơn Giáp bị biến thành tấm chắn, Bắc Minh Ngư bị chém đầu, bảy huynh đệ của chúng ta, chỉ còn Tiểu Viên Hoàng là còn sống, phế tu vi!”
“Còn những người khác thì thân thể Tạ Vân bị nổ tan tành, rơi vào hôn mê, Đế Cửu Tiên bị thương nguyên thần, trúng đạo thương, Bắc Thánh thì bị tổn hại đạo căn, tu vi giảm mạnh, huyết mạch của Nam Đế bị cướp...”
“Nhân tài chư thiên không chết thì bại!”
Giọng Quỳ Ngưu khàn khàn, hắn ta nở nụ cười bi ai, tự giễu và bất đắc dĩ.
Diệp Thành im lặng, con ngươi bình tĩnh lạ kỳ, hắn không nói gì.
Hắn không biết sau khi mình chết thì chư thiên gặp biến cố như vậy, huynh đệ, người thân của hắn đều chết và bị phế.
Quỳ Ngưu cũng còn may mắn, vào Minh giới thì còn cơ hội đầu thai.
Nhưng những người khác thì sao? Chắc chắn đã tan biến trong thiên địa, kiếp này đã không còn gặp lại nữa, đó thật sự là vĩnh biệt.
Mà mọi thứ đều do chủng tộc Hồng Hoang gây ra, khi nguy nan thì co đầu rút cổ trốn, Thiên Ma bị đánh đuổi thì chạy ra gây hoạ.
Diệp Thành hận chúng không thua gì hận Thiên Ma.
Sát khí của Diệp Thành đã không thể ngăn chặn, lạnh thấu xương.
Trời đất đóng băng, sát khí khủng bố tàn sát khắp nơi, những chỗ nó đi qua, cô hồn bị nghiền thành tro.
Bất chợt, trong không gian nổi lên trận gió tà, sấm sét nổ vang, uy áp mạnh mẽ giáng xuống.
Diệp Thành đứng lên, híp mắt nhìn xung quanh.
Bốn phía, sương mù dần tan, tám bóng người hiện ra, đều là cấp Đại Thánh, thần vị Huyền Minh Tướng.
Tám người như tám vị thần đứng lặng trong không trung, quan sát trời cao, mắt lộ ra uy nghiêm, vẻ mặt hung ác, oai phong vô cùng,
Lần này đúng là đề cao hắn, để bắt một Chuẩn Thánh như hắn mà lại huy động tận tám Huyền Minh Tướng – tám cấp Đại Thánh.
“Một tên Quỷ Vương, mà quá to gan, dám cản trở việc đầu thai!”, Một Huyền Minh Tướng quát lạnh, giọng như tiếng sấm.
Diệp Thành hộc máu, hai chân cong xuống, gần như sắp quỳ xuống, uy áp cấp Đại Thánh quá mạnh mẽ.
Quỳ Ngưu thảm hơn, suýt hồn phi phách tán, nếu tám người kia không nương tay, hắn ta đã tan biến từ lâu rồi.
“Diệp Thành, muốn chết hay sao!”, trong hư vô mờ ảo, một tiếng quát lạnh mà uy nghiêm vang lên, là giọng của Phán quan!
“Hắn là huynh đệ của ta, mong Phán quan tha cho một lần, xin cho ta một chút thời gian!”, Diệp Thành cắn răng.
“Đừng nhiều lời, tới điện Diêm La gặp ta!”, Phán quan nói, giọng vang chín tầng trời, chấn đến mức không trung cũng vang lên tiếng ù ù.
Sau đó tám Huyền Minh Tướng lấy ra xích sắt, trói Diệp Thành và Quỳ Ngưu lại, kéo cả hai tới điện Diêm La.
“Lão thất, vẫn làm ngươi bị liên luỵ rồi!”, Quỳ Ngưu thở dài.
“Không có gì đâu, Phán quan dễ tính lắm”, Diệp Thành không khỏi cười nói, vẫn là câu kia, hắn không cho rằng Phán quan sẽ giết mình.
Hắn là nhân tài, dù cả địa ngục sập mà cũng không trị tội hắn, hiển nhiên hắn có giá trị đối với Minh giới.
Bằng không hắn cũng sẽ không dám năm lần bảy lượt xúc phạm uy nghiêm bên trên như thế.
Chẳng bao lâu sau, hai người bị mang tới điện Diêm La.
Phán quan ngồi ngay ngắn, Hắc Bạch Vô Thường đứng hai bên, trong điện còn có hai hàng Đầu Trâu Mặt Ngựa, mặt ai cũng nghiêm túc.
Người có vẻ mặt u ám nhất không phải Hắc Vô Thường mà chính là Phán quan.
Thủ hạ của hắn ta đúng là làm hắn ta “nở mày nở mặt”, ban đầu là quấy nhiễu luân hồi, sau là đóng băng địa ngục, giờ là cản trở đầu thai.
Nếu không phải nể tình Diệp Thành là nhân tài, nếu không được Đế Quân dặn dò, hắn ta đã đánh chết tên này 800 lần cho khỏi gây rắc rối rồi.
“Ta muốn đầu thai!”, không chờ Phán quan kịp nói gì, Diệp Thành đã lên tiếng, đôi mắt tràn đầy sự kiên định.
“Có đầu thai hay không cũng không do ngươi quyết định!”, Phán quan quát, mặt đầy uy nghiêm, đại điện chấn động.
“Vậy ai quyết định?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm Phán quan, chỉ muốn có đáp án từ miệng hắn ta.
“Nếu Minh Đế ra lệnh, ta sẽ cho ngươi đi đầu thai!”
“Vậy mong Phán quan truyền lời, ta muốn gặp Minh Đế!”
“Vô lễ!”, Phán quan quát: “Minh Đế là người mà ai muốn là gặp sao, Thập Điện Diêm La cũng không có tư cách này đâu”.
“Là... do ta lỗ mãng!”, Diệp Thành ho một tiếng, Đại Đế chí cao vô thượng, hắn đúng là không biết tự lượng sức.
“Chuyện ngươi lỗ mãng còn ít à?”, Phán quan hừ lạnh, liếc nhìn Quỳ Ngưu: “Ta không quan tâm ngươi và hắn có quan hệ gì, có tên trên Sổ Sinh Tử thì cần phải đi đầu thai. Lần này ngươi ngăn cản Đầu Trâu Mặt Ngựa đã làm hắn bỏ lỡ thời gian rồi!”
“Thuộc hạ cả gan mong thư thả cho chúng ta thêm chút thời gian!”
“Vớ vẩn!”, Phán quan phun râu trừng mắt: “Mạnh Bà mất thần vị vì ngươi, ngươi muốn ta mất chức luôn sao?”
“Ta không cần biết!”, Diệp Thành trực tiếp chơi xấu.
“Ta...”, Phán quan muốn nổi giận thì bên tai vang lên âm thanh mờ ảo làm hắn ta dừng lại.
Âm thanh mờ ảo nhưng mang sự uy hiếp khiến vẻ mặt hung ác của Phán quan cũng thả lỏng.
Hắn ta ngồi về ghế, mặt đen thui nhìn Diệp Thành: “Ba tháng! Chúng ta cho ngươi ba tháng, sau đó hắn phải đi đầu thai, đây là sự ưu ái lớn nhất rồi!”
“Đa tạ phán quan!”, Diệp Thành chắp tay, vô cùng cảm kích.
“Cút! Biến lẹ cho ta!”, Phán quan vung tay.
“Cút! Cút ngay!”, Diệp Thành cười gượng kéo theo Quỳ Ngưu ra ngoài, ba tháng đủ cho hắn làm được nhiều điều.
“Vậy là xong?”, Quỳ Ngưu vò đầu, kinh ngạc về bản lĩnh của Diệp Thành, ngay cả Phán quan cũng nể mặt Diệp Thành.
Chỉ là hắn ta nào biết Phán quan đâu phải nể mặt Diệp Thành, hắn ta chỉ là nghe theo lệnh Đế Quân, là lời nói đã truyền vào tai hắn ta khi nãy.
Bằng không, việc hôm nay không dễ dàng bỏ qua như vậy, không diệt được Diệp Thành, bắt hắn chịu khổ cũng là nhẹ nhất, chứ nào dễ tha như thế?
“Đế Quân! Đừng hù doạ người ta như thế!”
Nhìn theo Diệp Thành rời đi, Phán quan lau mồ hôi lạnh, không biết Đế Quân đã nói gì mà hắn ta lại bị doạ thành thế này.
Quỷ Tuyền Minh Tướng rời đi, mang theo vết thương và tức giận.
Vốn tưởng rằng chỉ cần hối lộ một chút thì văn điệp qua cửa sẽ nhẹ nhàng mà đến tay.
Ai mà ngờ được, nửa đường lại xuất hiện một tên khốn tên Diệp Thành, hơn nữa Phán quan lại bao che thiên vị, hoàn toàn không nể mặt hắn ta.
Càng nghĩ lại càng giận, hắn ta gần như không thể kiềm nén được ý muốn giết chết Diệp Thành.
Trong điện, vẻ mặt của Phán quan xót của, hắn ta rất thích cái lò Điện Vương kia, nó là một bảo vật, giá trị rất nhiều tiền.
Muốn trách thì chỉ có thể trách Quỷ Tuyền Minh Tướng đến không đúng lúc.
Muốn trách thì chỉ có thể trách, hắn ta lại đến cùng với Diệp Thành, nếu cho hắn ta văn điệp qua cửa thì với cái nết trời ơi đất hỡi kia của Diệp Thành, nơi này sao có thể yên bình.
Việc đến lúc này thì thôi! Vịt nấu chín còn bay đi!
“Đại ca công chính liêm minh như thế, ta thật sự cảm thấy rất vui mừng”. Diệp Thành khen một câu mang nhiều hàm nghĩa, lần này hắn quấy rối quá đúng lúc mà!
Trên trán Phán quan nổi gân xanh, nếu không phải vì cái tên Diệp Thành này, hắn ta đã có được một bảo bối, nhưng giờ thì hay rồi, không có bảo bối nữa rồi.
“Đây đây, ta đã tu đến Minh Tướng, mau cho ta văn điệp qua cửa”.
Phán quan tiếp nhận, hắn ta cũng muốn xem thử Diệp Thành đã tu công đức đến đâu rồi, kéo kéo kéo dài mãi, không thấy điểm cuối.
Vừa mở ra nhìn xem, với người bình tĩnh từng trải như Phán quan thì cũng kinh ngạc ngay lập tức.
Đánh chết một con ác long nghiệt hải, khen thưởng một trăm công đức.
Đánh chết một con ác long nghiệt hải, khen thưởng một trăm công đức.
Đánh chết một con ác long nghiệt hải, khen thưởng một trăm công đức.
...
Trên Sổ Công Đức liệt kê câu này mười mấy lần.
Trong số đó, có một con ác long cấp Thánh Nhân, là một con rồng hung hãn, cấp Thánh Nhân bình thường cũng không thể làm gì được nó.
Nhưng mà con ác long khủng bố như vậy lại bị Diệp Thành tiêu diệt.
Điều khiến cho Phán quan kinh ngạc chính là hai phần công đức lớn nhất lại đến từ đấu trường cá cược, cộng lại thì hơn ba, bốn ngàn.
Không biết chủ sân xui xẻo nào mà thua nhiều công đức như thế nhưng hắn ta biết chắc người kia xót công đức đến đau “tim” rồi.
“Yêu nghiệt!”. Phán quan nhếch miệng, tặc lưỡi không ngừng, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng lập tức thay đổi, có Hoàng Cảnh nào ngầu thế không?
“Đừng nói nhảm nữa! Văn điệp qua cửa, nhanh lên nào”. Diệp Thành duỗi tay, hắn muốn đi gặp Sở Linh lắm rồi.
“Công đức đủ, vậy tu vi cũng đạt đến mức yêu cầu sao?”, Phán quan mắng.
“Sao hả, Hoàng Cảnh đỉnh, không đủ à?”, Diệp Thành sửng sốt.
“Đây mới là nhảm nhí”. Phán quan trả sổ công đức về: “Với tu vi này của ngươi, đến thần vị Quỷ Vương cũng không với tới được, chỉ công đức đạt tiêu chuẩn thì không được, cả hai cái phải đạt tiêu chuẩn thì mới được”.
“Ngươi lừa ta!”, Diệp Thành nhìn chằm chằm Phán quan.
“Ngươi thấy Minh Tướng nào là Hoàng Cảnh không, ngươi có thấy Quỷ Vương nào là Hoàng Cảnh không hả?”, Phán quan liếc hắn, nói: “Không rảnh để lừa ngươi”.
“Tu vi của ta còn thiếu bao nhiêu mới được phong Minh Tướng”.
“Dưới tiền đề công đức đạt tiêu chuẩn, Chuẩn Thánh thành Quỷ Vương, Thánh Nhân thành Minh Tướng, Thánh Vương là Huyền Minh Tướng, Đại Thánh là Địa Minh Tướng, Chuẩn Đế là Thiên Minh Tướng, Chuẩn Đế đỉnh thì là Minh Vương, ừ, cũng chính là cấp bậc của mười vị Thập Điện Diêm La kia”.
“Thánh nhân!”. Khóe miệng Diệp Thành giật giật, vẻ mặt cực kỳ xuất sắc, chuyện này... con mẹ nó, đến ngày tháng năm nào mới tu đến được.
“Ngươi là thiên tài, sẽ có thể nhanh chóng tu đến Minh Tướng thôi mà”. Phán quan nghiêm túc vỗ vai Diệp Thành: “Bản quan nói lời giữ lời, khi ngươi thành Minh Tướng thì sẽ đưa văn điệp qua cửa cho ngươi”.
“Thế có thể… cho ta đến cầu Nại Hà trước một lần không?”. Diệp Thành xoa xoa hai tay, cười ha ha nhìn Phán quan.
“Không thể”. Phán quan cự tuyệt, lại cười đến mức vô cùng vui vẻ.
“Ta phục rồi”. Diệp Thành đen mặt, xoay người rời đi.
“Không lấy phần thưởng sao?”, Phán quan ở sau lưng hắn, cười nói.
“Khen thưởng?”. Ánh mắt Diệp Thành lại sáng, hắn quay người lại.
“Công đức tăng nhanh cũng có lợi!”. Phán quan mỉm cười, lấy ra một cái túi chứa đồ, tùy ý vứt cho Diệp Thành.
Diệp Thành cười hắc hắc, giơ tay nhận lấy, vội vàng mở ra xem.
Phần thưởng thật sự rất phong phú, chỉ riêng minh thạch là đã hơn hai mươi vạn, còn có đồ vàng mã, bí pháp và đan dược các thứ.
“Ta đã nói rồi! Dẫu sao cũng phải cho chút an ủi”. Diệp Thành cười ha ha, đan dược trong túi bị hắn lấy ra hết.
Tiện đà, hắn nhét một nắm đan dược vào trong miệng để căn nguyên Thánh Thể được luyện hóa, chúng hóa thành tinh nguyên cuồn cuộn dung nhập vào trong cơ thể.
Khí thế dâng cao, kim huyết dâng trào, bàng bạc mênh mông, đến điện Diêm La cũng vang lên tiếng ầm ầm.
“Hoang Cổ thánh thể”. Phán quan đột nhiên đứng dậy, trong đôi mắt trợn to bỗng loé lên tia thần quang sắc bén, vẻ mặt khó thể tin được.
Nếu không phải Diệp Thành chủ động để lộ, hắn ta cũng sẽ không biết đối phương chính là Hoang Cổ thánh thể, có cùng huyết mạch với cha ruột Đế Quân.
“Khó trách, khó trách lại có thể chém giết được nhiều ác long nghiệt hải như thế!”. Hai mắt Phán quan híp lại thành sợi chỉ, trong nháy mắt đã hiểu rõ hết thảy.
Hoang Cổ thánh thể ngang hàng với Đế Quân, không chỉ ở dương gian, mà còn ở cả âm phủ, Đế Quân chính là minh chứng tốt nhất.
Thánh Thể Đại Thành có thể so được với Minh Đế, toàn bộ minh giới, cũng chỉ có Đế Quân làm được chuyện này, chiến lực tuyệt đối nghịch thiên.
Mà hiện giờ, Minh Giới lại có thánh thể thứ hai xuất hiện, sao hắn ta có thể không kinh ngạc, Đế Quân cố ý dặn dò như thế cũng không phải là không có nguyên nhân.
Trong lúc hắn ta đang kiếp sợ, thì một tiếng ầm truyền ra trong cơ thể Diệp Thành.
Chương 2422: Đánh bại tình địch
Thăng cấp! Diệp Thành thăng cấp! Từ Hoàng Cảnh đỉnh cấp, cường thế trở thành Chuẩn Thánh cấp, kim quang lộng lẫy thật loá mắt.
Theo sự thăng cấp của tu vi, trên đỉnh đầu hắn cũng có một tia sáng, hoá thành hai chữ “Quỷ Vương”, lấp ló lấp loé.
Đó là tiêu chí thần vị, hắn đã là một Quỷ Vương.
Biểu cảm của Phán quan cũng xuất sắc vô cùng, nuốt mười mấy viên đan dược, tên này lập tức thăng cấp? Cái tư chất này cao bao nhiêu hả!
Diệp Thành cười, trên mặt tràn đầy thích ý, chuyện thăng cấp thật sự là ngoài ý muốn, trong cơ thể tràn đầy sức mạnh bá đạo, cũng quá mức mạnh mẽ.
“Đúng là thiên tài”. Phán quan nhếch miệng, không ngừng tặc lưỡi.
“Đan dược còn không, cho ta một chút”, Diệp Thành cười ha ha.
“Có cũng không cho ngươi”. Phán quan nói một cách dứt khoát và lưu loát.
“Ta có tiền, ta đi mua”. Diệp Thành đắc ý rời đi, hừ ca một tiếng, tu vi thăng cấp, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ.
Nhìn bóng dáng Diệp Thành rời đi, Phán quan vuốt bộ râu, ý vị thâm trường, nói: “Cua gái có thể giúp người ta tiến bộ à!”
“Chuẩn Thánh?”. Bên ngoài Điện Diêm La vang lên giọng nói ngạc nhiên.
Hai Quỷ Vương canh điện đều kinh ngạc mà nhìn Diệp Thành.
Khi vào là Hoàng Cảnh, khi ra tới lại là cấp Chuẩn Thánh?
Hơn nữa, nhìn hai chữ Quỷ Vương như ẩn như hiện trên đầu Diệp Thành, biểu cảm của hai vị Quỷ Vương lại càng kỳ quái thêm, hắn có nhiều công đức như vậy sao?
“Này, chúng ta cùng cấp rồi! Lần sau ta đến, nhớ khách khí một chút”. Diệp Thành vuốt tóc, tỏ vẻ mình như thượng tiên.
Hai Qủy Vương giật giật khoé miệng, đừng nói, ba bọn hắn thật sự là cùng cấp.
Ra điện Diêm La, Diệp Thành lập tức đi thẳng đến hướng của cầu Nại Hà.
Mục đích rất đơn giản chính là chôn đám người đã muốn tán tỉnh Sở Linh, nhất định phải đánh chết đám đó!
Minh giới nhiều núi non, tối đen, khắp nơi có tiếng quỷ hồn kêu rên.
Khi đi ngang qua một ngọn núi, Diệp Thành nhướng mày nhìn một lên trời, vô cùng hứng thú nhìn nó.
Ở nơi đó, có một bóng người ẩn hiện, khoác áo giáp đen, khí quyết sôi sục, đó không phải là Quỷ Tuyền Minh Tướng sao?
“Chờ ngươi thật lâu”. Quỷ Tuyền Minh Tướng đạp thiên mà đến, lộ ra một hàm răng trắng, cười ầm trầm đáng sợ: “Thế mà đã tiến vào Chuẩn Thánh, thật xem thường người quá”.
“Nếu đã đưa tới cửa, ta cũng không cần tìm ngươi nữa”. Diệp Thành từ từ cười, hung hăng vặn cổ.
“Dám đối nghịch với bổn Minh Tướng, ngươi sẽ chết rất thảm”. Quỷ Tuyền Minh Tướng đạp lên Hư Thiên, vượt qua hư không tiến đến, tay tạo ra một ấn âm dương, bao phủ trong không trung.
“Ai cho ngươi sự tự tin đó”. Diệp Thành cười lạnh, một tay nắm càn khôn, dung hợp rất nhiều bí pháp, một quyền đánh ra Bát Hoang.
Một quyền một chưởng va chạm, sấm sét mạnh mẽ vang lên, không gian hư vô kia sụp đổ, quỷ sơn ở bên dưới cũng bị rung đến mức đá vụn băng tan.
Lại nhìn hai người, Diệp Thành đứng đó bất động, cứng cỏi như núi.
Nhưng Quỷ Tuyền Minh Tướng lại thảm bại, bàn tay nứt toác, máu xương bay tứ tung, bị ném ra mấy chục trượng mới có thể dừng lại.
“Sao có thể”. Thần sắc của hắn ta tràn đầy vẻ khiếp sợ, một đôi mắt quỷ đen nhánh đột nhiên hiện ra, tơ máu rậm rạp.
Hắn ta đường đường là Minh Tướng, là tu vi cấp Thánh Nhân, thế nhưng lại bị Chuẩn Thánh đấm một quyền hộc máu, chỉ một chiêu, thế mà hắn ta đã bại hoàn toàn.
“Đánh với ta, tốt nhất là đừng làm việc riêng, hậu quả rất nghiêm trọng”.
Khi Quỷ Tuyền Minh Tướng đang khiếp sợ, Diệp Thành đến, một bước xuyên qua hư không, trong nháy mắt giết tới, không nói một lời mà đấm hắn ta một quyền.
Lúc Quỷ Tuyền Minh Tướng phản ứng lại thì lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn bị Diệp Thành đánh một quyền, lại bay ra ngoài thêm lần nữa.
Lần này, bay xa hơn, đâm sập một đỉnh núi.
Lúc này, bị thương còn nặng hơn, nửa người bị Diệp Thành đánh nát, huyết cốt đen nhánh lộ ra ngoài, nhìn thấy mà ghê người.
“Ngươi, đáng chết!”. Quỷ Tuyền Minh Tướng gào lên, bộ mặt hung hăng, lao ra từ trong đá vụn, trong tay lại có thêm một cây chiến kiếm.
Một kiếm, xẻ sơn hà, nứt thiên địa.
“Ngươi còn kém xa”. Diệp Thành lấy thân đỡ, một chưởng đánh cho Quỷ Tuyền Minh Tướng lảo đảo, xương vai vỡ vụn, máu tươi văng khắp nơi.
“A…”. Hai mắt Quỷ Tuyền Minh Tướng đỏ bừng, hắn nâng tay Diệp Thành lên, một ngón tay chọc vào giữa mày Diệp Thành.
Diệp Thành nghiêng đầu tránh đi, vung tay, không đánh vào nơi nào, mà đánh vào trên mặt của Quỷ Tuyền Minh Tướng.
Ha, gương mặt đẹp trai kia đã bị đánh đến biến dạng.
Quỷ Tuyền Minh Tướng nổi giận, hoàn toàn bạo nộ thi triển cấm pháp, giữa mày lại xuất hiện một đạo thần văn, khí thế tăng lên trong nháy mắt.
Hình thái của hắn ta cũng thay đổi, mái tóc đen đã trở nên đỏ hồng, thân thể được sấm sét bao bọc trông như từng con rắn.
“Cho dù có mở ra nhiều cấm pháp hơn, ta vẫn có thể đánh ngã ngươi”. Diệp Thành hét lớn, chân đạp thái hư, tung hoành cửu tiêu, tàn ảnh bay ngang bầu trời.
“Ta phải giết ngươi!”. Quỷ Tuyền Minh Tướng rống giận, một tay kết ấn, một biển đen hiện ra, sóng lớn cuồn cuộn ngập trời.
Động tác này có hơi lớn, biển đen che trời, vốn là nơi tối tăm, trong nháy mắt không còn được một chút ánh sáng.
Lại nói đến bí pháp này, thật sự bất phàm, khiến trời cao sụp đổ từng tấc từng tấc, nếu bị nuốt hết, cấp Chuẩn Thánh sẽ hoàn toàn chết.
Thế nhưng, Diệp Thành chính là một tên súc sinh, không liệt trong hàng này.
Hắn huyến hoá ra hai bàn tay vàng kim, xé toạc biển lớn.
Quỷ Tuyền Minh Tướng bị phản phệ, lập tức rút lui, lui từng bước từng bước, mỗi lần lùi thì phun ra một ngụm máu, cơ thể nổ tung.
Khi hắn ta dừng lại, còn chưa kịp thở một hơi thì Diệp Thành đã đến, Cửu Đạo Thần Thương, thật là toan sảng.
Cái này, khiến cho Quỷ Tuyền Minh Tướng sửng sốt, đầu óc ong ong, hư không rung chuyển, nguyên thần bị tổn thương nặng nề.
Diệp Thành không lãng phí thời gian, nhào lên đánh, bí pháp được sử dụng, một bộ lại nối tiếp một bộ, đánh đến mức Quỷ Tuyền Minh Tướng không dám ngẩng đầu.
Chờ đến khi tiếng ầm ầm tắt đi, trận chiến cũng theo đó mà kết thúc.
Quỷ Tuyền Minh Tướng bại trận, nằm trên mặt đất, ngất đi, còn bị Diệp Thành cấm phong.
Chương 2423: Kiếm Âm Minh
Diệp Thành vén tay áo, cười lộ hai hàng răng trắng bóng.
Đánh nhau thì hắn thích nhất hoạt động sau khi đánh người ta ngất xỉu nhất.
Việc cướp bóc này là sở trường của hắn, trước kia thường xuyên tiến hành.
Đầu tiên, không cần phải nói, phải nhắc tới túi chứa đồ trước, chiến lợi phẩm mà, khắp toàn thân, thứ đáng giá nhất là túi chứa đồ.
Xong việc, hắn thấy trên người Quỷ Tuyền Minh Tướng có vài món trang sức! Dây chuyền nè, nhẫn nè, toàn bộ đều được hắn “cất giùm”.
Đều là đồ tốt, giá trị nhiều tiền nên chắc chắn sẽ bán được giá.
Sau khi lột sạch một lần, trên thân Quỷ Tuyền Minh Tướng chỉ còn mỗi cái quần đùi, mà đây là do Diệp Thành “tốt bụng” chừa lại nha!
Nếu hiện tại Quỷ Tuyền Minh Tướng tỉnh lại, chắc chắn sẽ tức tới hộc máu, khó khăn lắm mới gom góp để dành được mấy chục năm, giờ quay lại vạch xuất phát rồi.
“Ngươi nói coi, ngươi chọc ai không được, sao lại chọc tới ta chứ”.
Diệp Thành đứng lên, ung dung nói, mở năm ngón tay, bên trong xuất hiện dòng xoáy nước màu đen hướng về phía Quỷ Tuyền Minh Tướng.
Đó là Thôn Thiên Ma Công, tuy thủ đoạn này khá tàn nhẫn nhưng rất thực dụng, có thể tăng tu vi của hắn, vô cùng thích hợp.
Dòng xoáy nước Thôn Thiên nhanh chóng ngập qua cả người Quỷ Tuyền Minh Tướng, huyết mạch và căn nguyên của hắn ta bị nó cắn nuốt, trở thành chất dinh dưỡng cho thánh thể.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt hơn nhiều, có thể nói là lạnh băng.
Lần này hắn không hề thương xót, để Quỷ Tuyền Minh Tướng sống thì sau này phiền phức không ngừng kéo nhau tới.
Nhưng hắn cũng không giết đối phương, chỉ cắn nuốt căn nguyên và huyết mạch của hắn ta, phế đi tu vi mà thôi, không hơn.
Quỷ Tuyền Minh Tướng cần phải chết nhưng không phải chết trong tay hắn.
Giết người là bị trừ công đức, càng không nói tới việc giết Minh Tướng, một khi bị phát hiện thì bên Tống Đế Vương sẽ không bỏ qua đâu.
Vì thế, hắn thông minh cắn nuốt biến Quỷ Tuyền Minh Tướng thành phế nhân
Minh giới nhiều cô hồn lệ quỷ, chúng nó sẽ là hung thủ “tốt nhất”.
Như thế, bên trên có điều tra thì cũng không thể trị hắn tội giết người, cùng lắm chỉ phạt hắn tội biến đối phương thành phế nhân.
Diệp Thành thu thần thông, chỉ trong tích tắc đã mất tăm.
Hắn đi rồi, gió tà tàn phá khắp nơi, tiếng rên nổi lên bốn phía.
Từng cô hồn, lệ quỷ bò ra ngoài, vây quanh Quỷ Tuyền Minh Tướng, tranh nhau gặm cắn, hình ảnh máu me đáng sợ.
Đường đường là Minh Tướng mà lại thê thảm như vậy, đúng là làm cho người ta thổn thức.
Chỉ trách ngày xưa hắn ta quá kiêu ngạo, chọc trúng sát tinh Diệp Thành này.
Đây cũng là nhân quả báo ứng, giết người không thành mà còn bị diệt.
Minh giới thì sao, nó cũng có pháp tắc vững chắc, cũng có máu tươi chảy, thế giới kẻ mạnh là vua, kẻ yếu bị thua cũng đáng đời.
Bên này, Diệp Thành đã ở một góc núi, ngồi xếp bằng.
Huyết mạch của Quỷ Tuyền Minh Tướng rất tinh thuần, căn nguyên bàng bạc, hắn cần thời gian để luyện hoá, biến chúng thành chất dinh dưỡng.
Trong cơ thể hắn, căn nguyên thành thể, sức mạnh huyết mạch quay cuồng, hai cái đan xen vào nhau, cắn nuốt luyện hoá chất dinh dưỡng.
Hắn ngồi như thế ba ngày, vẻ mặt trang nghiêm, không hề nhúc nhích.
Hơi thở của hắn hùng hậu hơn, khí huyết hoàng kim càng thêm bàng bạc sau khi hắn cắn nuốt căn nguyên huyết mạch của Quỷ Tuyền Minh Tướng.
“Không tệ nha!”, Diệp Thành vô cùng thoải mái, rất hưởng thụ.
“Cắn nuốt thêm vài tên, không chừng sẽ thăng lên Thánh Nhân!”, Diệp Thành xoa cằm, hai mắt lấp loé.
So với ăn đan dược, cắn nuốt căn nguyên và huyết mạch tốt hơn nhiều, có thể hấp thu tinh thuần, cường hoá căn nguyên và huyết mạch bản thân.
“Tạm vậy đi!”, nói xong, hắn lấy ra túi chứa đồ của Quỷ Tuyền Minh Tướng, vừa mở là ánh sáng toả ra xung quanh, ánh vàng lấp loé.
Dù là người từng trải như hắn cũng không khỏi kinh ngạc.
Chỉ nói minh thạch thôi đã không dưới trăm vạn.
Còn mấy đồ vàng mã, bí quyết, đan dược thì nhiều không kể xiết, phẩm cấp cũng không thấp, đều là bảo vật.
“Minh Tướng dưới trướng Diêm La đúng là giàu chảy mỡ!”
Diệp Thành thổn thức tặc lưỡi, so với con báo tinh kia thì túi chứa đồ này mới đúng là kho báu.
“Phải phi tang những thứ này, không thể để kẻ khác phát hiện!”
Tên này bắt đầu bận rộn, phân loại đan dược, bí quyết, đồ vàng mã ra từng đống.
Mà thứ hắn cần phi tang là đồ vàng mã này.
Đặc biệt là lò Điện Vương này, nhiều người đã biết Quỷ Tuyền Minh Tướng có nó, không thể để lại dẫn tới hoạ sát thân.
Một đống vàng mã bị hắn đánh nát, thêm vào tinh tuý, bị hắn luyện vào trong thanh kiếm đen, tăng phẩm cấp cho nó.
Thân chết ở chư thiên, pháp khí bản mạng của hắn cũng rơi mất trong tinh không.
Hiện tại, ở âm tào địa phủ, hắn lại tìm một món binh khí mới.
Thanh kiếm đen là lựa chọn tốt nhất, có Độn Giáp Thiên Tự thêm vào, cấp bậc tăng lên, uy lực của nó có thể nghiền nát tất cả.
Thời gian từ từ trôi qua, một ngày đã hết trong sự tĩnh lặng.
Nhiều đồ vàng mã tinh thuần bị luyện hoá, thanh kiếm đen sắp có đủ rồi.
Cấp bậc của hắn không ngừng tăng lên, từ Chuẩn Thánh thành Thánh Nhân, kiếm cũng không thua kém, kiếm khí hoành hành.
Tiếc là hắn không thể được như ý nguyện mà biến nó thành Thánh Vương Binh, muốn phá vỡ chướng ngại, nó cần cắn nuốt thêm đồ vàng mã.
Nhưng dù là thế, uy lực của nó vượt xa Thánh Nhân Binh bình thường, nhiều đồ như thế, đâu phải vô ích.
“Được phết!”, Diệp Thành cầm thanh kiếm đen, lật qua lật lại quan sát.
“Đã ở Minh giới địa phủ, ta ban tên cho ngươi: kiếm Âm Minh!”, Diệp Thành mỉm cười, càng nhìn càng thích.
“Sau này hãy theo ta!”, Diệp Thành cất kiếm Âm Minh, sau đó bay lên trời, lao thẳng tới cầu Nại Hà.
Rồi không lâu sau, hắn lại từ trên trời đáp xuống đất.
Cách đó không xa, hai toà quỷ sơn nguy nga tạo thành một quan ải, chính là cửa khẩu đi tới cầu Nại Hà, trang nghiêm mà âm trầm.
Canh giữ vẫn là hai Quỷ Vương, đứng ngay ngắn như hai môn thần, vẻ mặt hung ác.
Hai Quỷ Vương nhìn thoáng qua hắn một cái, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Lần trước gặp Diệp Thành, hắn chỉ là một nguyên thần mờ ảo, mà tu vi chỉ mới Thiên Cảnh.
Lúc này mới có bao lâu, đừng nói là có thân thể, hắn còn thành Quỷ Vương rồi, tu vi cũng thành Chuẩn Thánh.
Tốc độ thăng cấp này thật sự khiến hai người họ khiếp sợ.
Minh giới này còn có yêu nghiệt vậy sao? Thăng cấp như chơi đùa ấy nhỉ, khiến hai Quỷ Vương chúng ta sao mà chịu nổi.
Diệp Thành không để ý tới ánh mắt hai người, cũng không cho rằng Quỷ Vương sẽ cho mình vào, không có văn điệp qua cửa, không ai vào được.
Hắn nhìn cầu Nại Hà.
Cách khoảng không hư vô, hắn như thấy Sở Linh.
10 năm mới ra một lần, một mình cô đơn cỡ nào, dù là múc cho người ta uống canh vong tình thì cũng sẽ thở dài.
Biết Sở Linh ở trong đó không thể nhìn thấy gì, hắn cũng không vào được, tâm trạng đúng là dày vò.
“Chờ ta nhé!”, Diệp Thành cười rồi xoay người.
Khi hắn định rời đi thì bỗng xoay người lại.
Hai mắt toả ra ánh sao, nhìn chằm chằm một hướng.
Đầu Trâu Mặt Ngựa giáng từ trên trời xuống, mỗi người một bên, áp giải một quỷ hồn muốn đưa đối phương tới Hoàng Tuyền.
Quỷ hồn này mặc áo tù, đeo xích, hai chân bị khoá, đi đường kêu leng keng.
Kẻ này lưng hùm vai gấu, con ngươi ảm đạm không ánh sáng.
Cẩn thận nhìn lại, đó không phải Quỳ Ngưu à?
Đúng rồi, là Quỳ Ngưu mà! Là người anh em kết bái với hắn năm đó trong thịnh hội Vạn Tộc, hắn ta đứng đầu, Diệp Thành thứ bảy, thân như huynh đệ ruột.
“Sao... sao lại thế này!”, Diệp Thành giật mình, không ngờ sẽ gặp Quỳ Ngưu ở địa phủ này.
Nhưng đã gặp thì chứng minh Quỳ Ngưu đã chết, hồn phách cũng thẫn thờ u mê, bị cuốn vào Minh giới.
Chương 2424: To gan
“Đi mau!”, khi Diệp Thành đang thẫn thờ, cách đó không xa, Đầu Trâu Mặt Ngựa quát lên, đẩy Quỳ Ngưu.
“Ông đây tự đi!”, Quỳ Ngưu mắng to, tuy tới địa phủ nhưng tính cách hắn ta vẫn như ở chư thiên, vừa nóng vừa bướng.
“Tới đây rồi còn dám kiêu ngạo như vậy à!”, Đầu Trâu Mặt Ngựa lạnh mặt, giơ roi đánh Quỳ Ngưu.
Chỉ là roi chưa đánh xuống, thì đã bị người ta tóm lấy, nắm rất chặt.
Người ra tay tất nhiên là Diệp Thành, hắn bước tới, giật phăng roi da, chặn đường Đầu Trâu Mặt Ngựa.
“Đừng gây trở ngại cho người thi hành công vụ! Tránh ra!”, Đầu Trâu Mặt Ngựa quát.
Diệp Thành như mắt mù tai điếc đối với họ, chỉ nhìn Quỳ Ngưu, lệ rưng rưng, tay run rẩy nắm vai Quỳ Ngưu.
“Lão... lão thất?”, Quỳ Ngưu kinh ngạc, trong mắt hiện lên sự khó tin, tưởng rằng mình nhìn nhầm.
“Là ta!”, nước mắt Diệp Thành rơi xuống.
“Ngươi... sao ngươi lại ở Âm Tào Địa Phủ này?”, cơ thể Quỳ Ngưu khổng lồ, mắt cực lớn, trong tích tắc cũng chứa đầy nước mắt.
Ngày xưa Diệp Thành giết Thiên Ma Đế xong cũng táng thân trên sao trời.
Thân là huynh đệ kết nghĩa, hắn ta cũng đau lòng vô tận, muốn tới sao trời, tới Đại Sở chư thiên, đó là cố hương của Diệp Thành.
Nhưng hôm nay gặp nhau nơi địa phủ, hiện tại hắn ta choáng đầu hoa mắt, không biết là thực hay ảo.
Hai người ôm nhau, khóc không thành tiếng, tuy ly biệt không bao lâu nhưng như thể đã qua mấy kiếp, cùng tới từ chư thiên, đều là đồng hương, hội ngộ ở Minh giới, tâm trạng thế nào thì cũng dễ hiểu.
“Canh giờ tới rồi, mau lên đường!”, Đầu Trâu quát.
“Tới bà nội ngươi, cút!”, Diệp Thành hét lớn, chấn vỡ gông xiềng của Quỳ Ngưu, cắt đứt xích, thái độ bá đạo.
“Dám làm loạn quá trình đầu thai à!”, Mặt Ngựa há mỏ rống, tay chưởng về phía Diệp Thành, trong lòng bàn tay còn có thần ấn hiện hoá.
Diệp Thành hừ lạnh, một quyền Bát Hoang đánh bay Mặt Ngựa, Đầu Trâu đánh tới cũng bị hất văng, bá đạo vô cùng.
Quỳ Ngưu là người thân của hắn, tới Minh giới thì do hắn che chở.
Tuy phải đầu thai nhưng có thể chờ tới lúc họ ôn chuyện xong mà.
Dù phải đầu thái, hắn cũng muốn ngưng tụ nguyên thần cho Quỳ Ngưu đã, như vậy, sau khi đầu thai mới chiếm được ưu thế về thiên phú.
“Lão thất, ngươi...”, sắc mặt Quỳ Ngưu tái nhợt.
“Đi!”, Diệp Thành túm Quỳ Ngưu đi, xoay người bay lên trời.
Hắn như có thần mang, nhanh vô cùng, Đầu Trâu Mặt Ngựa đuổi theo cũng bị bỏ xa, bất đắc dĩ trở về báo cáo với điện Diêm La.
Diệp Thành bay qua quỷ sơn, mất nửa canh giới mới tới một thung lũng tối đen.
“Mặc kệ ta, cùng lắm thì đầu thai thôi, không thể liên luỵ ngươi!”, Quỳ Ngưu lo lắng nhìn Diệp Thành.
“Không sao, mọi chuyện có ta!”, Diệp Thành tiêu sái cười.
“Đúng là không ngờ huynh đệ chúng ta sẽ hội ngộ ở Minh giới, chúng ta đều cho rằng ngươi tan thành mây khói rồi”, Quỳ Ngưu rưng rưng, cho đến giờ, hắn ta vẫn không dám tin tưởng.
“Đừng nói ta nữa, sao ngươi lại chết!”, Diệp Thành tò mò.
“Cược đánh đấm với người ta, thua trận tử nạn!”, Quỳ Ngưu thở dài.
“Bại trận tử nạn?”, Diệp Thành nhướng mày: “Trong thế hệ này của chư thiên, kẻ có thể giết ngươi không có bao nhiêu, đối thủ là ai, Nam Đế? Bắc Thánh? Tây Tôn? Trung Hoàng? Hay là Đông Thần?”
“Là Đào Ngột!”, Quỳ Ngưu đáp, mắt trâu bắn ra tia sáng lạnh.
“Đào Ngột? Mãnh thú Đào Ngột Hồng Hoang?”, Diệp Thành nhíu mày.
“Cửu thái tử của tộc Đào Ngột!”, Quỳ Ngưu gật đầu: “Hắn quá mạnh, mạnh tới mức làm lòng người run rẩy!”
“Tộc Đào Ngột gỡ phong rồi?”, mày Diệp Thành nhăn tít lại.
“Không chỉ tộc Đào Ngột, mấy chủng tộc đáng sợ từ thời Hồng Hoang đều gỡ phong như là Cùng Kỳ, Thao Thiết!”, Quỳ Ngưu hít sâu một hơi: “Họ gây ra hỗn chiến chư thiên, quá nhiều sinh linh vô tội táng thân trong chiến loạn”.
“Đại Sở thì sao? Đại Sở có bị liên luỵ không?”, Diệp Thành vội hỏi, cơ thể căng chặt.
“Cũng đã bị cuốn vào hỗn chiến rồi, chưa biết thương vong thế nào!”
“Sao lại thế?”, Diệp Thành siết chặt nắm đấm: “Chư thiên nhiều cường giả như thế mà không ai cản được họ sao?”
“Ngươi quá coi thường các chủng tộc Hồng Hoang, trong thiên địa, họ những sinh linh đầu tiên, dù là huyết mạch, thể chất, căn nguyên thì tất cả đều áp đảo chư thiên. Huyền Hoang có 130 Đế nhưng 60% trong đó là sinh ra vào thời Hồng Hoang, có thể tưởng tượng họ đáng sợ cỡ nào, họ chiếm 6/10 chiến lực của chư thiên!”
“Có sức mạnh như vậy thì khi Thiên Ma xâm lấn, đám người đó ở đâu?”, Diệp Thành cắn răng, môi chảy máu: “Thiên Ma bị đánh lui thì lại chạy ra làm loạn!”
“Hỗn chiến kéo dài vài ngày rồi kết thúc!”, Quỳ Ngưu tiếp tục nói: “Những người đứng đầu chư thiên và Hồng Hoang ký kết hiệp ước, để thế hệ trẻ đánh nhau, người già không được tham dự!”
“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành thản nhiên nói, bình tĩnh vô cùng.
“Trừ Đông Thần Dao Trì, thế hệ trẻ của chư thiên đều gặp nạn, toàn bộ ngã xuống, bao gồm Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng, Tây Tôn, bao gồm cả người Đại Sở!”
“Còn có người chết sao?”, Diệp Thành híp mắt.
“Võ Hùng bị ghim trên núi Chư Thiên, Xuyên Sơn Giáp bị biến thành tấm chắn, Bắc Minh Ngư bị chém đầu, bảy huynh đệ của chúng ta, chỉ còn Tiểu Viên Hoàng là còn sống, phế tu vi!”
“Còn những người khác thì thân thể Tạ Vân bị nổ tan tành, rơi vào hôn mê, Đế Cửu Tiên bị thương nguyên thần, trúng đạo thương, Bắc Thánh thì bị tổn hại đạo căn, tu vi giảm mạnh, huyết mạch của Nam Đế bị cướp...”
“Nhân tài chư thiên không chết thì bại!”
Giọng Quỳ Ngưu khàn khàn, hắn ta nở nụ cười bi ai, tự giễu và bất đắc dĩ.
Diệp Thành im lặng, con ngươi bình tĩnh lạ kỳ, hắn không nói gì.
Hắn không biết sau khi mình chết thì chư thiên gặp biến cố như vậy, huynh đệ, người thân của hắn đều chết và bị phế.
Quỳ Ngưu cũng còn may mắn, vào Minh giới thì còn cơ hội đầu thai.
Nhưng những người khác thì sao? Chắc chắn đã tan biến trong thiên địa, kiếp này đã không còn gặp lại nữa, đó thật sự là vĩnh biệt.
Mà mọi thứ đều do chủng tộc Hồng Hoang gây ra, khi nguy nan thì co đầu rút cổ trốn, Thiên Ma bị đánh đuổi thì chạy ra gây hoạ.
Diệp Thành hận chúng không thua gì hận Thiên Ma.
Sát khí của Diệp Thành đã không thể ngăn chặn, lạnh thấu xương.
Trời đất đóng băng, sát khí khủng bố tàn sát khắp nơi, những chỗ nó đi qua, cô hồn bị nghiền thành tro.
Bất chợt, trong không gian nổi lên trận gió tà, sấm sét nổ vang, uy áp mạnh mẽ giáng xuống.
Diệp Thành đứng lên, híp mắt nhìn xung quanh.
Bốn phía, sương mù dần tan, tám bóng người hiện ra, đều là cấp Đại Thánh, thần vị Huyền Minh Tướng.
Tám người như tám vị thần đứng lặng trong không trung, quan sát trời cao, mắt lộ ra uy nghiêm, vẻ mặt hung ác, oai phong vô cùng,
Lần này đúng là đề cao hắn, để bắt một Chuẩn Thánh như hắn mà lại huy động tận tám Huyền Minh Tướng – tám cấp Đại Thánh.
“Một tên Quỷ Vương, mà quá to gan, dám cản trở việc đầu thai!”, Một Huyền Minh Tướng quát lạnh, giọng như tiếng sấm.
Diệp Thành hộc máu, hai chân cong xuống, gần như sắp quỳ xuống, uy áp cấp Đại Thánh quá mạnh mẽ.
Quỳ Ngưu thảm hơn, suýt hồn phi phách tán, nếu tám người kia không nương tay, hắn ta đã tan biến từ lâu rồi.
“Diệp Thành, muốn chết hay sao!”, trong hư vô mờ ảo, một tiếng quát lạnh mà uy nghiêm vang lên, là giọng của Phán quan!
“Hắn là huynh đệ của ta, mong Phán quan tha cho một lần, xin cho ta một chút thời gian!”, Diệp Thành cắn răng.
“Đừng nhiều lời, tới điện Diêm La gặp ta!”, Phán quan nói, giọng vang chín tầng trời, chấn đến mức không trung cũng vang lên tiếng ù ù.
Sau đó tám Huyền Minh Tướng lấy ra xích sắt, trói Diệp Thành và Quỳ Ngưu lại, kéo cả hai tới điện Diêm La.
“Lão thất, vẫn làm ngươi bị liên luỵ rồi!”, Quỳ Ngưu thở dài.
“Không có gì đâu, Phán quan dễ tính lắm”, Diệp Thành không khỏi cười nói, vẫn là câu kia, hắn không cho rằng Phán quan sẽ giết mình.
Hắn là nhân tài, dù cả địa ngục sập mà cũng không trị tội hắn, hiển nhiên hắn có giá trị đối với Minh giới.
Bằng không hắn cũng sẽ không dám năm lần bảy lượt xúc phạm uy nghiêm bên trên như thế.
Chẳng bao lâu sau, hai người bị mang tới điện Diêm La.
Phán quan ngồi ngay ngắn, Hắc Bạch Vô Thường đứng hai bên, trong điện còn có hai hàng Đầu Trâu Mặt Ngựa, mặt ai cũng nghiêm túc.
Người có vẻ mặt u ám nhất không phải Hắc Vô Thường mà chính là Phán quan.
Thủ hạ của hắn ta đúng là làm hắn ta “nở mày nở mặt”, ban đầu là quấy nhiễu luân hồi, sau là đóng băng địa ngục, giờ là cản trở đầu thai.
Nếu không phải nể tình Diệp Thành là nhân tài, nếu không được Đế Quân dặn dò, hắn ta đã đánh chết tên này 800 lần cho khỏi gây rắc rối rồi.
“Ta muốn đầu thai!”, không chờ Phán quan kịp nói gì, Diệp Thành đã lên tiếng, đôi mắt tràn đầy sự kiên định.
“Có đầu thai hay không cũng không do ngươi quyết định!”, Phán quan quát, mặt đầy uy nghiêm, đại điện chấn động.
“Vậy ai quyết định?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm Phán quan, chỉ muốn có đáp án từ miệng hắn ta.
“Nếu Minh Đế ra lệnh, ta sẽ cho ngươi đi đầu thai!”
“Vậy mong Phán quan truyền lời, ta muốn gặp Minh Đế!”
“Vô lễ!”, Phán quan quát: “Minh Đế là người mà ai muốn là gặp sao, Thập Điện Diêm La cũng không có tư cách này đâu”.
“Là... do ta lỗ mãng!”, Diệp Thành ho một tiếng, Đại Đế chí cao vô thượng, hắn đúng là không biết tự lượng sức.
“Chuyện ngươi lỗ mãng còn ít à?”, Phán quan hừ lạnh, liếc nhìn Quỳ Ngưu: “Ta không quan tâm ngươi và hắn có quan hệ gì, có tên trên Sổ Sinh Tử thì cần phải đi đầu thai. Lần này ngươi ngăn cản Đầu Trâu Mặt Ngựa đã làm hắn bỏ lỡ thời gian rồi!”
“Thuộc hạ cả gan mong thư thả cho chúng ta thêm chút thời gian!”
“Vớ vẩn!”, Phán quan phun râu trừng mắt: “Mạnh Bà mất thần vị vì ngươi, ngươi muốn ta mất chức luôn sao?”
“Ta không cần biết!”, Diệp Thành trực tiếp chơi xấu.
“Ta...”, Phán quan muốn nổi giận thì bên tai vang lên âm thanh mờ ảo làm hắn ta dừng lại.
Âm thanh mờ ảo nhưng mang sự uy hiếp khiến vẻ mặt hung ác của Phán quan cũng thả lỏng.
Hắn ta ngồi về ghế, mặt đen thui nhìn Diệp Thành: “Ba tháng! Chúng ta cho ngươi ba tháng, sau đó hắn phải đi đầu thai, đây là sự ưu ái lớn nhất rồi!”
“Đa tạ phán quan!”, Diệp Thành chắp tay, vô cùng cảm kích.
“Cút! Biến lẹ cho ta!”, Phán quan vung tay.
“Cút! Cút ngay!”, Diệp Thành cười gượng kéo theo Quỳ Ngưu ra ngoài, ba tháng đủ cho hắn làm được nhiều điều.
“Vậy là xong?”, Quỳ Ngưu vò đầu, kinh ngạc về bản lĩnh của Diệp Thành, ngay cả Phán quan cũng nể mặt Diệp Thành.
Chỉ là hắn ta nào biết Phán quan đâu phải nể mặt Diệp Thành, hắn ta chỉ là nghe theo lệnh Đế Quân, là lời nói đã truyền vào tai hắn ta khi nãy.
Bằng không, việc hôm nay không dễ dàng bỏ qua như vậy, không diệt được Diệp Thành, bắt hắn chịu khổ cũng là nhẹ nhất, chứ nào dễ tha như thế?
“Đế Quân! Đừng hù doạ người ta như thế!”
Nhìn theo Diệp Thành rời đi, Phán quan lau mồ hôi lạnh, không biết Đế Quân đã nói gì mà hắn ta lại bị doạ thành thế này.
Bình luận facebook