-
Chương 2386-2390
Chương 2386: Lá rụng về cội
"Diệp Thành, ngươi sẽ nhớ ta chứ?". Trong mịt mờ, dường như có một giọng nói khẽ dịu dàng, vang lên bên tai Diệp Thành.
Đó là lời tâm tình cuối cùng mà Nam Minh Ngọc Thu, con gái của Huyền Hoàng, nói với hắn vào giây phút cuối cùng khi nhắm mắt.
Ba năm, không phải là ân đức trời ban, thiên đạo vô tình.
Ba năm, là dùng mạng sống của một cô gái để đổi lấy.
Cô ấy vốn là giai nhân, lại hương tan ngọc nát, đem mệnh hồn và phương hoa khuynh thế, gả cho một người tên Diệp Thành.
Hắn rơi lệ đầy mặt, đau đến tan nát cõi lòng, giống như năm đó nuốt Thiên Tịch Đan, trông thấy Huyền Nữ và Lạc Hi.
Hắn sẽ hiểu, vì sao ánh mắt Huyền Hoàng nhìn hắn lại tràn đầy yêu thương, cũng sẽ hiểu được, câu chuyện chất chứa trong chiếc váy cưới kia.
Điều nực cười chính là, cho đến khi nằm giữa ranh giới giữa sống và chết, hắn mới hiểu ra.
Nhân nhân quả quả, là sự dây dưa của máu và lệ, cũng là sự ràng buộc giữa tình cảm và tình yêu, hồng trần thế gian, sẽ không bao giờ thấy Nam Minh Ngọc Thu nữa.
Tất cả nhân quả, đều tan thành mây khói theo màu đỏ tươi của váy cưới.
"Có đáng không?". Hắn mỉm cười trong nước mắt, bàn tay run rẩy đưa vào trong cơ thể, lấy một sợi hồn ra ngoài cơ thể.
Đó là linh hồn của hắn, cũng là hồn của Nam Minh Ngọc Thu, được hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, thật lâu không buông.
Hồn rời khỏi xác, đôi mắt của hắn cũng mất đi ánh sáng cuối cùng, như một chiếc lá rụng, bay dập dờn trong trời gió.
Trong tinh không, một cô gái cầm kiếm tiên, nghiêng ngả lảo đảo đi đến, tay áo nhuốm máu, phía sau là một chuỗi dấu chân máu.
Đó là Sở Huyên, đã liều mạng với mười mấy vị ma tướng, thập tử nhất sinh, tìm khắp tinh không, mới tìm thấy vùng Tử Vong Tinh Vực này.
"Diệp Thành!". Cô ta mở miệng nói, một bước vượt xuyên, bổ nhào vào tinh không, ôm Diệp Thành vào trong lòng ngực.
"Không gắng được nữa rồi!", Diệp Thành mỏi mệt mỉm cười, mí mắt run run, cho đến khi khép lại, muốn thiếp đi vào lúc này, cho đến vĩnh viễn.
Thần nữ của Vô Lệ, trong đôi mắt đẹp như nước, vương hơi nước, dưới ánh trăng, ngưng kết thành sương, trong suốt sáng trưng.
Vô tình có lệ, ký ức tiên quang kia, cuối cùng dung nhập vào Thần Hải của cô ta, ký ức của kiếp trước được giải phong bế vào lúc này.
Cô ta tên Sở Huyên, sư phụ của Diệp Thành, phong chủ của Hằng Nhạc Ngọc Nữ Phong, yêu đồ đệ của cô ta, muốn mặc váy cưới vì hắn.
Trở về rồi, cùng với những giọt nước mắt của cô ta, tất cả trí nhớ đều đã trở lại, mang theo chuyện cũ trước kia, cũng mang cả tình duyên từ xưa.
"Nước mắt của nàng, rơi vì ta!", Diệp Thành mỉm cười mỏi mệt, nâng tay lên một cách khó khăn, lau nước mắt cho cô ta.
"Sở Huyên, ta là Sở Huyên, Huyên Nhi của ngươi, trở về rồi", Sở Huyên nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ, khóc không thành tiếng.
Kiếp trước kiếp này, ba trăm năm, bừng tỉnh lại giống như một giấc mộng.
Trước khi mộng tỉnh, cô ta nằm trong lòng hắn, gọi tên hắn.
Sau khi mộng tỉnh, lại là hắn nằm trong lòng của cô ta, đầu đầy tóc bạc, già nua hơn cả năm tháng, giữ lấy sự vuốt ve an ủi cuối cùng.
"Về nhà, ta muốn về nhà, mang ta về nhà!". Diệp Thành vùi vào lòng Sở Huyên, nhẹ giọng nỉ non, lời nói tang thương mà mỏi mệt.
"Về nhà, ta đưa ngươi về nhà, cầu xin ngươi, đừng chết!", Sở Huyên nước mắt đầy mặt, bất chấp mạng sống đổ tinh nguyên cuồn cuộn vào trong cơ thể Diệp Thành, chỉ mong kéo dài sinh mệnh cho hắn.
Nhưng, mặc cho cô ta cố gắng như thế nào, đều không thể ổn định sinh cơ mai một của hắn, cho dù Đại La Kim Tiên tại thế, cũng không thể cứu được hắn.
"Mệt rồi!", Diệp Thành cười ôn nhu, mỏi mệt muốn ngủ.
Một câu, đôi mắt của hắn, từ từ nhắm lại, bàn tay muốn chạm vào má cô, cũng không có sức lực mà buông xuống.
Hắn cuối cùng cũng chưa thể chạm đến má của cô, cuối cùng cũng không thể giúp cô lau đi giọt nước mắt chảy xuống, và vết thương trên mặt.
"Không... Không không...". Sở Huyên khóc đến khàn giọng, giống như một đứa trẻ bất lực, đang khổ sở van nài một cách bất lực.
Mái tóc dài của cô, từng sợi từng sợi hóa thành tuyết trắng, tung bay theo gió, mỗi một sợi đều khắc tang thương, nỗi đau xót nói không hết.
Thần Tướng và Cửu Hoàng đã đến, muốn nói lại thôi, chỉ có thở dài.
Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Khương Thái Hư cũng đã đến, lại yên lặng dừng ở cách xa trăm trượng, không nhịn được thở dài.
Trong tinh không thần quang không ngừng, Tạ Vân, Hùng Nhị, Dương Đỉnh Thiên, các tu sĩ Đại Sở đều đã đến, sắc mặt tái nhợt.
Bọn họ mỗi nắm tay đều đẫm máu, mỗi một đôi mắt, đều đỏ ngầu.... Diệp Thành chết rồi.
"Diệp Thành!". Tiếng kêu nghẹn ngào, từ phương xa mà đến, vang vọng tinh không, từng bóng hình xinh đẹp, từng đôi mắt đẫm lệ.
Đó là Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du, Lâm Thi Họa và Hạo Thiên Thư Nguyệt, ra khỏi Thiên Huyền Bí Cảnh, thế nhưng lại nghe được tin dữ.
Còn chưa đến vùng tinh không kia, các nàng đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất, nước mắt chảy không ngừng, đau lòng quên đi cả năm tháng thời gian.
"Ngươi từng nói, muốn cưới bọn ta!". Nước mắt thê lương, chảy qua gương mặt xinh đẹp, làm người ta đau lòng làm cho người ta thương xót.
Tinh không, tĩnh mịch giống như chết, thời gian như dừng lại vào lúc này, cô ta ôm hắn, không nhúc nhích, giống như pho tượng.
Thật đúng là trời xanh trêu đùa, cô ta nhớ lại rồi, nhưng hắn lại chết.
Kiếp trước lỡ mất ba năm lại ba năm, một vòng đại luân hồi, một khi bỏ lỡ lại là ba trăm năm, một lần bỏ lỡ, liền không còn duyên phận.
Bỗng nhiên, khúc hát tang cổ xưa vang lên, tràn đầy bi ai lạnh lẽo, vang khắp tinh không, giống như đang tiễn đưa một anh hùng cái thế.
Phàm là người nghe thấy, đều ảm đạm cúi đầu, không nhịn được sự bi thương.
Chiến thần khí cái bát hoang, cuối cùng ngã xuống trong năm tháng.
Cái gọi là đích thần thoại bất hủ, cuối cùng chỉ là một truyền thuyết.
Gió nhẹ thổi đến, thân thể của hắn, hóa thành một mảnh tro bụi, bay trong tinh không, tung bay theo cát chảy, biến mất vào ngân hà.
Hai tròng mắt của Sở Huyên không ánh sáng, không thiết sống nữa, cũng đang hóa đạo, giống như năm đó khi Hồng Trần chết, Sở Linh Ngọc hóa đạo vậy.
Đông Hoàng Thái Tâm ra tay, phong ấn cô ta, dùng Nghịch Thiên đại thần thông, đẩy cô ta vào mộng đẹp, không ở phàm trần chịu khổ.
Có lẽ, bà ta làm phép như vậy, có hơi tàn nhẫn quá mức.
Diệp Thành đã chết, cô ta sống ở thế gian chính là một sự tra tấn, có thể lên đường cùng hắn là kết cục tốt nhất với cô ta.
Nhưng, cô không thể chết được, hình hài lúc nhỏ của cô ta giống hệt với Nhược Hi, sự tồn tại của cô ta, có liên quan đến bí mật vạn cổ.
Sở Huyên bị phong ấn, Diệp Thành tiêu tán, cát bụi trở về với cát bụi.
Chỉ có một sợi hồn, thoát ra từ trong tay hắn, bay theo gió.
Đó là hồn của Nam Minh Ngọc Thu, được hắn giữ lại thế gian này.
Nhân Vương thở dài, nhẹ nhàng giơ tay lên, kéo lấy hồn của cô ta.
Lờ mờ có thể thấy được, trong hồn kia, còn có bóng hình xinh đẹp của Nam Minh Ngọc Thu, mặc váy cưới, nhanh nhẹn nhảy múa, ngoái đầu nhìn lại mà cười.
Huyền Hoàng trong mắt hàm lệ, thần thái của ông ta, càng lộ ra vẻ già nua, ông ta là vua của Đại Sở, lại không phải là một người cha tốt.
Đường về, tràn ngập sự đau xót, Tịch Nhan ôm một bình ngọc, bên trong chứa tro cốt của Diệp Thành, khóc cả dọc đường.
Lá rụng về cội, hắn muốn về nhà, đây là tâm nguyện trước khi chết.
Trên Ngọc Nữ Phong, lập lên một phần mộ nhỏ.
Tất cả sự huy hoàng, vinh quang, tất cả truyền thuyết, thần thoại, đều được mai táng trong phần mộ nhỏ này.
Đây là chốn trở về của hắn, năm tháng vô tận, an giấc ngàn thu tại đây.
"Đời đời kiếp kiếp, chúng ta đều sẽ trông chừng cho ngươi!", Các cô gái cười trong nước mắt, đều mặc váy cưới, mang theo sự thùy mị của thê tử.
Đại Sở, dải lụa trắng tung bay, tất cả hậu bối đều mặc áo để tang hắn, hắn là tiền bối, giành lấy quang minh cho hậu thế.
Mỗi một ngọn núi kia, đều có bóng người này, lớp tiền bối thở dài, tiểu bối sa sút tinh thần, lẳng lặng nhìn về phía Hằng Nhạc Tông.
Rất nhiều năm sau, phàm là tu sĩ Đại Sở, trước khi uống rượu, hơn phân nửa đều sẽ rải xuống mặt đất, lễ tế hắn.
Sau chiến tranh, lá chắn giữa Đại Sở và Chư Thiên, được dỡ bỏ.
Truyền thuyết của Đại Sở truyền khắp tinh không, tất cả những gì bọn họ làm vì Chư Thiên, cũng được coi là câu chuyện, kể lại cho người đời nghe.
Tu sĩ Chư Thiên, kết bạn mà đến, chỉ vì để nhìn một lần Đại Sở.
Chính vùng đất này, chính con người của vùng đất này, đã từng xây dựng một tòa Trường Thành màu máu vì muôn dân vạn vực.
"Đây chính là quê hương của ngươi sao?". Dưới Hằng Nhạc Tông, Bắc Thánh ánh mắt mơ màng, vương vấn hơi nước, hóa thành lệ quang.
Nam Đế, Long Kiếp, Tiểu Viên Hoàng, Quỳ Ngưu cũng đã đến, dừng chân ở dưới chân núi, sắc mặt đau buồn, thật lâu không nói.
Ngày xưa, bọn họ đều biết, hắn là một người có nhiều chuyện xưa.
Nhưng lại không nghĩ tới, câu chuyện của hắn dài đằng đẵng như vậy, một đường phong trần, chống lại dòng sông dài năm tháng, một mình tiến lên trước.
Chương 2387: Âm Tào Địa Phủ
Diệp Thành chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ, hắn bị một thế lực thần bí nào đó túm về phía vực sâu không đáy, không có điểm cuối.
“Đây là cảm giác tử vong sao?”, trong bóng tối, hắn khẽ lẩm bẩm, không mở mắt nổi, toàn thân vô lực lạnh lẽo.
Hắn cũng không phản kháng, tuỳ ý bay đi, lang thang trong bóng đêm.
Ký ức của hắn còn dừng lại ở chư thiên, quyến luyến Đại Sở.
Non sông quê hương, dáng vẻ cố hương, từng bông hoa ngọn cỏ của quê nhà đều được hắn tưởng nhớ.
Một mình hắn cô đơn, còn sống trong hồi ức.
Thời gian như kéo dài ra, trở nên đằng đẵng, sông dài năm tháng cũng như bỉ ngạn không có điểm cuối.
Chẳng biết từ khi nào, hắn dừng lại, từ từ mở mắt.
Ánh nhìn đầu tiên đối diện với thế giới đen tối lạnh lẽo, mặt đất khô cằn vô biên vô hạn, không có chút ánh sáng.
Nơi này thật sự giống Cửu U, gió âm tà tàn phá khắp nơi, lệ quỷ rên rỉ không ngừng.
Trong một khe hẹp đỏ au có oán linh giãy giụa, dưới lòng đất có xương khô bị thời gian ăn mòn.
“Đây là... Minh Giới?”, mê mang trong mắt tan đi, đôi mắt khôi phục sự tỉnh táo, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn cảnh trước mặt.
Năm đó, để tìm một hồn ba phách của Lâm Thi Hoạ, hắn từng tới đây rồi.
Dù phần lớn ký ức về Minh giới đã bị người đứng đầu nơi này xoá bỏ nhưng vài chi tiết vụn vặt thì hắn vẫn còn: Đây là Minh giới!
“Sao lại tới Minh giới?”, Diệp Thành không khỏi nhíu mày.
Hắn nhớ Long Nhất từng nói: Thái Hư Long Đế trước khi mất từng dùng thần thông nghịch thế để kết nối với Minh giới để theo dõi Minh Thổ, nơi này có nhân vật tồn tại sánh ngang với Đế.
Người sau khi chết sẽ tan thành mây khói, có lẽ sẽ tới Minh giới, nhưng người như vậy cực ít.
Hiển nhiên là hắn nằm trong số lượng hiếm có đó.
“Đây mới chính là nơi ta nên ở sao? Nơi an nghỉ chân chính?”, Diệp Thành thì thầm, nở nụ cười bi ai.
“Thôi đừng ngẩn ngơ ở đây nữa, đi nào!”, Đầu Trâu đang lẩm bẩm thì một âm thanh tục tằng vang lên, mang theo tiếng bò kêu trâu gọi.
Diệp Thành vô thức quay đầu thì mới thấy hai người sau lưng.
Vị bên trái có thân người đầu trâu, trên lỗ mũi trâu có đeo khuyên sắt, là người mà lại có đầu trâu.
Lại nhìn xem người bên phải thì là hình người mặt ngựa, giờ nhìn gần thì có chút giống lừa, hai cái răng cửa trông rất ra gì và này nọ.
“Đầu trâu mặt ngựa?”, Diệp Thành sửng sốt, nhớ ra chuyện xưa của hai người này, trên trần gian luôn dùng nó để hù doạ con nít.
Đó là Minh tướng tại Địa phủ, ai chết thì chạy tới nhà người ấy, chuyên bắt vong và hồn phách, túm cái là trúng.
“Nhìn gì, đi mau, đừng làm trễ giờ!”, Đầu Trâu quát, tính tình không mấy hiền hoà, còn đẩy Diệp Thành một cái.
Mặt Ngựa cũng không nhàn rỗi, cầm xiềng xích trói tay chân Diệp Thành, khoá chặt, vô cùng chuyên nghiệp.
“Đây là... muốn đi đâu?”, Diệp Thành không nhịn được mà hỏi, nhìn Đầu Trâu rồi lại nhìn Mặt Ngựa.
Đầu Trâu và Mặt Ngựa không phản ứng, vừa đi vừa đẩy, quát liên tục.
Hai người như nha sai, còn Diệp Thành như tù phạm, đeo gông xiềng, khoá sắt leng keng rung động.
Câu hỏi không được đáp lại, Diệp Thành ho khan nhìn sang chỗ khác.
Minh giới cũng giống chư thiên vạn vực, có núi có sông, có cây có cối nhưng đều đen như mực, lạnh băng không nhiệt độ.
Thỉnh thoảng có một hai cô hồn dã quỷ bay tới bay lui, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt trống rỗng.
Trừ những thứ này thì Minh giới còn có rất nhiều người sống.
Ví dụ như trong rừng có người đang bổ củi, ví như dưới gốc cây già có một đứa nhỏ đang ngồi nức nở.
Ví như trên dòng sông máu có một quan tài đá đang trôi lững thững.
Đáng sợ nhất là lệ quỷ đang rên rỉ làm lòng người chấn động, oán niệm, ác niệm đan xen tạo thành mặt quỷ dữ tợn.
Tuy từng tới một lần, đã chuẩn bị tâm lý nhưng Diệp Thành vẫn không khỏi rùng mình, kinh quá!
Sau đó không lâu, một cánh cổng như cổng làng hiện ra trước mặt,, vững chắc kiên cố, bên trên có khắc ba chữ: Quỷ Môn Quan.
Trước Quỷ Môn Quan còn có treo bảng “Âm Tào Địa Phủ”.
Diệp Thành ngửa đầu nhìn ba chữ Quỷ Môn Quan rồi quan sát bảng Âm Tào Địa Phủ, luôn cảm thấy có gì đó rất quen thuộc.
Cửa quan này uy nghiêm vô cùng, như tường đồng vách sắt, lại có mười tám Quỷ Vương hình tượng quái dị dữ tợn trấn thủ, âm trầm đáng sợ.
Qua Quỷ Môn Quan không biết bao lâu thì thấy một cung điện khổng lồ u ám không kém phần oai nghiêm.
Trên bảng hiệu có ba chữ nổi bật: Điện Diêm La.
Trước điện Diêm La có hai hàng người đang đứng, một trái một phải, đứng đầu bên trái toàn là Đầu Trâu, bên phải toàn là Mặt Ngựa.
Đồng thời cũng có một hàng người nối đuôi nhau vào điện.
Cũng như Diệp Thành, họ mặc áo tù, đeo gông xiềng, đi đường thì xích sắt cứ leng keng.
“Ta chết oan, thù lớn còn chưa báo, thả ta đi mà!”
“Con ta còn chưa ra đời, cho ta về nhìn một cái đi!”
“Ông đây là Giao Long Vương, biến mẹ vụ đầu thai đi!”
Trước điện Diêm La cũng không bình yên, có người khóc, có kẻ la lối, âm thanh gì cũng có.
“Ầm ĩ quá!”, một Đầu Trâu hung dữ giơ roi.
Tiếng quát vang lên, roi vừa giơ thì tiếng gì cũng không còn.
Ai quan tâm ngươi là gì khi còn sống, ai quan tâm ngươi trâu bò cỡ nào trước đây, vào nơi này rồi thì phải ngoan ngoãn nghe lời đi.
Chương 2388: Âm Tào Địa Phủ (2)
Diệp Thành cũng ngoan ngoãn, không dám lên tiếng, Đầu Trâu tính “lóng” như kem.
Mắt hắn tinh, tai hắn thính nên cũng nghe ra người bị bắt tới là để đưa đi đầu thai làm người.
“Ta còn có thể đầu thai à!”, hắn kích động suýt nhảy dựng lên.
Điều này quá bất ngờ, người tàn sát hai Đế cũng không thể tin được là mình có thể đầu thai chuyển thế.
Hắn cho rằng họ chỉ có thể luân hồi vào Đại Sở, còn cái gọi là đầu thai thì cũng chỉ là bịa đặt thôi.
Nhưng hôm nay xem ra không phải chỉ Đại Sở có luân hồi, Minh giới này cũng có luân hồi, hơn nữa trông chuyên nghiệp hơn Đại Sở.
“Mình còn có thể trở về!”, trong mắt Diệp Thành tràn ra dòng lệ.
“Tiến lên, xếp hàng!”, lại là Đầu Trâu, Mặt Ngựa, họ đẩy hắn một cái rồi rời đi.
Diệp Thành lau nước mắt, vội đuổi kịp, xếp hàng phía sau.
“Này ngươi từ đâu đến!”, người phía trước Diệp Thành quay đầu hỏi, là một con báo tinh, hai mắt xoay tròn.
“Chư thiên vạn vực!”, Diệp Thành cười, không giấu giếm.
“Vậy chúng ta khác nhau rồi, ta bên Linh vực”.
”Linh vực?”. Diệp Thành nhướng mày: “Linh vực thì sao?”
“Là Linh giới mà chư thiên vạn vực các ngươi nói ấy, mấy người các ngươi cũng kỳ, cứ rảnh là thông linh với chúng ta, đa phần là gọi đi đánh nhau, ta bị gọi đi làm tay đấm đây!”
“Không phải ai cũng vậy!”, Diệp Thành gượng cười.
“Thật ra Linh vực cũng từng như chư thiên vạn vực, cũng là một phần của vạn vực, có điều trời đất thay đổi, vạn vực vỡ ra, chia thành vô số vực nhỏ”.
“Còn có việc này à?”, Diệp Thành không khỏi sờ cằm.
“Ngươi cũng biết ba giới Thiên- Địa- Nhân mà nhỉ!”, báo tinh cũng đang nhàm chán nên đứng tán phét.
“Ngươi biết à?”, Diệp Thành nghe thế thì tức khắc có hứng thú.
“Nên biết bên trên có Thiên giới, dưới có Minh giới, giữa là Nhân giới, thật ra chính là chư thiên vạn vực chúng ta”.
“Này cũng là lần đầu nghe nói!”, Diệp Thành thổn thức.
“Vậy người Linh vực chết thì chẳng phải đều đến Minh giới à?”, Diệp Thành nhìn báo tinh, trong lòng tò mò.
“Sao có thể! Người chết thì tan thành mây khói, sau khi chết có thể tới Minh giới thì gần như không có mấy, một vực chưa chắc được một”.
“Đây là nguyên lý gì, chả lẽ còn có thể làm gì để tới Minh giới?”
“Ngươi không hiểu rồi! Thiên- Địa- Nhân, ba giới chưa phân tách thì vốn là một, gắn liền với nhau, hoặc nên nói là giữa chúng có nhiều khe hở, chúng ta chết thì vô tình trời xui đất khiến bị kéo vào Minh giới qua khe đó!”
“Đầu thai chuyển thế...”, Diệp Thành thăm dò.
“Nói trắng là ném chúng ta ra từ cái khe nào đó thôi!”, báo tinh đắc ý nói.
“Lời giải thích này đúng là dân dã dễ hiểu!”, Diệp Thành cảm thán.
“Đều do ta đoán thôi!”, báo tinh nhún mũi.
”Đoán... ta...”, Diệp Thành suýt đá đối phương một cái rồi.
Bà ngoại ngươi, thế mà nói cả buổi, chọc ông đây à?
Nếu đây không phải Minh giới, nếu đó có Đầu Trâu và Minh giới thì hắn nhất định đè con báo này ra đất đánh rồi.
“Không nói nữa, đến lượt ta rồi!”, báo tnh hất đấu, sau đó không quên vuốt “lông” mình.
Sau đó còn thuận chân, tỏ ra oai phong, lưng thẳng tắp, hiên ngang bước đi.
“Mau lên!”, báo tinh còn chưa làm ra “dẻ” xong thì đã bị Đầu Trâu tung cước đạp vào, chết rồi còn làm màu!
Diệp Thành hít sâu một hơi, vẻ mặt sâu xa.
Người ta chết còn phải kêu cha gọi mẹ, con báo tinh này thì lạc quan phết, còn tự hào nữa chứ.
Không ai nói chuyện, Diệp Thành nhìn ra sau.
Phía sau hắn là một mỹ nữ, không tính là xuất sắc nhưng rất đẹp, dễ lọt vào mắt người khác.
“Người đẹp, đến từ đâu thế?”, Diệp Thành cười hỏi, giống con báo kia hỏi hắn vậy, biết đâu là đồng hương.
“Hoả vực!”, cô gái nhẹ giọng đáp, không ngẩng đầu, tóc rối loạn che nửa mặt.
“Hoả vực, là Viêm giới trong cách nói của chư thiên vạn vực”, Diệp Thành nhỏ giọng thì thầm, dù sao cũng là lãnh thổ Nhân giới.
Cô gái như bị đã kích, không thích nói chuyện, Diệp Thành không hỏi lại, chỉ kiễng chân nhìn ra sau.
Lần này người chư thiên vạn vực chết không ít, biết đâu ngoài hắn còn có ai đó đến Minh giới, còn là người quen thì sao.
Tiếc là hắn chẳng thấy ai, hàng thì dài mà không có ai quen, chỉ mỗi mình hắn.
Thoáng chốc hắn đã bị Đầu Trâu đẩy vào, suýt ngã tới nơi.
Khi đứng vững thì mới phát hiện điện Diêm La này có chút giống nha môn ở phàm trần, có hai hàng tiểu quỷ đứng hai bên.
Ở giữa có một cái bàn, bên trên có huyện thái gia,à không, là phán quan, vẻ mặt hung dữ vô cùng.
Hai bên phán quan có hai người một đen một trắng, đầu đội mũ cao, lưỡi thè dài, hiển nhiên đây là Hắc- Bạch Vô Thường.
Nói tóm lại, điện Diêm La này chỉ có hai chữ: Âm trầm!
Diệp Thành tiến lên một bước, rồi không nói gì,
Phán quan ánh mắt như đuốc, liếc nhìn Diệp Thành, mở sổ sinh tử, muốn xem thiện ác của Diệp Thành.
Minh giới rất chuyên nghiệp, hễ là quỷ hồn vào nơi này thì ký ức đã bị xoá, in lại sổ sinh tử để xét xử.
Tiêu chuẩn phán quyết là thiện –ác, cả đời làm việc thiện tích đức là người tốt, sẽ cho ngươi yên ổn quay về.
Còn kẻ làm nhiều việc ác thì phải phân xử rõ ràng, cho biết cái gì là báo ứng.
Diệp Thành im lặng không nói, hắn cũng muốn biết sổ sinh tử phán hắn thế nào, tốt hay xấu, thiện hay ác.
Chương 2389: Bỉ ổi vào đạo súc sanh
Điện Diêm La yên tĩnh một cách kỳ lạ, đôi khi lại có tiếng lệ quỷ rên rỉ.
Phán quan nhìn sổ sinh tử im lặng một lúc lâu, khuôn mặt dữ tợn lộ ra vẻ kỳ quái, trông còn có vẻ hơi đau đầu.
Hắc Bạch Vô Thường đứng sau thấy hắn ta không nói gì đều duỗi cổ ngó sổ sinh tử, tên kia ghê gớm lắm hả?
Nhưng vừa ngó, vẻ mặt của Hắc Bạch Vô Thường cũng lộ ra vẻ kỳ lạ.
Không trách ba người họ như thế, chỉ trách mọi việc về Diệp Thành được ghi lại trên sổ sinh tử chỉ có vẻn vẹn hai chữ: bỉ ổi!
Ba người hơi ngơ ngác, ghi chép về cuộc đời của những người khác đều tràn đầy cả trang giấy, tên này lại khác, chỉ có hai chữ bỉ ổi.
Phán quan ngẩng đầu nhìn Hắc Vô Thường, lại liếc Bạch Vô Thường rồi cúi đầu nhìn sổ sinh tử, cuối cùng gãi đầu.
Ba người nhìn về phía Diệp Thành như đang một anh tài, phán quan thì đầy ẩn ý, Hắc Bạch Vô Thường lại cười cợt.
Ngay cả sổ sinh tử còn phán xét như vậy thì tên kia phải bỉ ổi đến mức nào!
Bên dưới, Diệp Thành cũng khó hiểu, sổ sinh tử của ta có gì khác người à? Mà vẻ mặt của phán quan với hvt lại trở nên như thế.
Không biết để hắn biết hai chữ chình ình trên sổ sinh tử thì có trực tiếp nhảy dựng lên chửi đổng hay không.
"Làm đủ chuyện ác, đầu thai vào đạo súc sanh đi", phán quan khôi phục lại vẻ uy nghiêm, mặt mày dữ tợn, giọng nói to như chuông đồng lại tựa sấm đánh.
"Gì mà đạo súc sanh, ta không làm súc sanh!", Diệp Thành không chịu, lập tức nhảy cẫng lên hô to gọi nhỏ, gì mà làm đủ chuyện ác, ta đây cứu cả vạn vực đó?
"Còn dám chống lại bản phủ, nhốt vào 18 tầng Địa Ngục đi".
"Thực ra, làm... làm súc sanh cũng rất tốt", Diệp Thành cười ha ha, trực tiếp nhận thua.
18 tầng Địa Ngục, vừa nghe đã biết chẳng phải nơi tốt đẹp gì. Đến cả người trần mắt thịt cũng biết, lẽ nào hắn lại không? Đi vào còn định đi ra chắc?
So với Địa Ngục thì làm súc sanh cũng khá tốt, ít nhất có thể đầu thai, chỉ cần có thể trở về thì mọi thứ... đều có thể xảy ra.
"Kéo xuống, đạo súc sanh!", phán quan quát, vung bút lên trực tiếp gạch một đường trên sổ sinh tử của Diệp Thành.
Hắn ta vừa ra lệnh đã có hai con quỷ bước tới, một trái một phải nắm lấy cánh tay hắn với động tác hết sức thô lỗ.
Diệp Thành đen mặt, còn muốn chửi đổng. Nếu ta còn là Thánh Thể Đại Thành thì chắc chắn sẽ xốc bay điện Diêm La đầu tiên.
Song bất đắc dĩ hắn chỉ là một Thiên Cảnh, còn ở Minh Giới. Nếu đánh nhau thì hai con quỷ kia thôi cũng có thể đánh cho Diệp Thành sấp mặt rồi.
Hắn lại bị kéo ra đi trên một con đường rất dài.
Đây là đường Âm Dương, tên khác là đường Hoàng Tuyền, hai bên có hoa màu đỏ rực, đúng là hoa Bỉ Ngạn trong truyền thuyết.
Con đường này như được trải thảm máu, hoa Bỉ Ngạn cũng đỏ au, đây là cảnh và màu sắc duy nhất ở đây.
Mặt khác, trên đường Hoàng Tuyền có rất nhiều cô hồn dã quỷ, đều đã hết tuổi thọ nên chết, không thể lên trời, không thể đầu thai, chỉ có thể du đãng trên con đường này.
“Hoa này cũng đẹp phết!”, Diệp Thành đứng ở ven đường ngắm nghía, chẳng màng tới cô hồn dã quỷ, chỉ nhìn ngắm hoa Bỉ Ngạn thôi.
Hoa này rất kỳ lạ, đỏ như máu, loại hoa chỉ nở ở Địa Ngục, hắn từng nghe nói truyền thuyết về nó chứ chưa từng nhìn thấy.
Nghe đồn, hoa Bỉ Ngạn nở thì không thấy lá, còn thấy lá thì không thấy hoa, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau, muôn đời bỏ lỡ, tất cả đều lưu lại ở bờ bỉ ngạn.
Diệp Thành không nhịn được mà vươn tay muốn hái một đoá.
Nhưng còn chưa đụng vào hoa thì roi đã vụt tới, tay của hắn bốc khói đen.
Lần này hắn mới chịu yên phận, đau tới nhe răng trợn mắt.
Phía trước có con sông cuồn cuộn, nước sông màu vàng.
Đây là sông Vong Xuyên, bên trên có cây cầu tên cầu Nại Hà.
Ở đầu cầu có một bệ đá, là đài Vọng Hương trong truyền thuyết, có thể nhìn thấy quê hương từ đài Vọng Hương, coi như là cánh cửa sổ hai giới Âm – Dương.
Nhìn bên trái đài Vọng Hương có một tảng đá màu xanh, là đá Tam Sinh, trên đó ghi lại kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của mỗi người.
Nhìn bên phải đài Vọng Hương thì có một bà lão, hiển nhiên đây là Mạnh Bà.
Hai tiểu quỷ dẫn đường Diệp Thành đến đây rồi biến mất tăm.
Diệp Thành hiếu kỳ nhìn chằm chằm đài Vọng Hương và đá Tam Sinh.
Đây đều là đồ tốt, chứa sức mạnh thần bí cổ xưa, không nhìn ra cấp bậc, lấy về đánh nhau chắc bá dữ lắm.
Trong lòng nghĩ thế, hắn đặt tay lên đá Tam Sinh.
Đá Tam Sinh chấn động, hiện ra hình ảnh xưa cũ.
Đó là kiếp trước của hắn, là tướng quân ở phàm trần, mười năm chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, chưa từng cởi giáp về hưu.
Hắn mỉm cười, hắn đã biết kiếp trước mình là tướng quân rồi!
Sau kiếp trước thì là kiếp này nhưng kiếp sau của hắn lại là một đống hỗn độn, không biết là người hay ma.
Chương 2390: Uống canh Mạnh Bà như uống nước lã
Nhân kiếp trước, quả kiếp này, số mệnh luân hồi, duyên tới duyên đi.
Đá Tam Sinh đã chứng kiến mọi buồn đau vui sướng, nụ cười, giọt nước mắt, thù hận của chúng sinh. Mọi nợ nần tình cảm đều sẽ bị xóa bỏ trước đá Tam Sinh.
Hắn rút tay lại, bước lên đài Vọng Hương nhìn về phía không trung.
Một cảnh tượng khác xuất hiện, kia là Ngọc Nữ Phong ở Hằng Nhạc Tông, một ngôi mộ thấp bé, bia đá khắc tên hắn.
Chúng nữ mặc áo cưới, hai mắt đẫm nước mắt đứng trước mộ.
Diệp Thành trông thấy Sở Huyên như một bức tượng băng nằm trên giường ngọc, tóc trắng xóa, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.
Diệp Thành vươn tay lau nước mắt cho nàng.
Nhưng cuối cùng lại không đụng tới được, bọn họ đã âm dương cách biệt.
Hằng Nhạc Tông vẫn là Hằng Nhạc Tông, còn có những người quen thân thiết như Tạ Vân, Hùng Nhị.
Đài Vọng Hương quả thật vô cùng huyền ảo, có thể hiện ra quê hương hắn, còn chiếu ra được cả cuộc đời hắn, từng cảnh tượng đều rõ mồn một trước mặt.
Lần đầu tiên, Diệp Thành thấy được cha mẹ mình. Họ cũng không phải nhân vật lớn gì, chỉ là hai người dân bình thường.
Họ bỏ rơi hắn là vì trong thôn gặp phải bọn cướp, cả thôn đều bị tàn sát, chỉ có mình hắn là thoát được được một kiếp.
Diệp Thành khóc, đó là cha mẹ nhưng lại chỉ có thể trông thấy từ đài Vọng Hương, họ đã giã lìa cõi đời từ hơn 300 năm trước.
Mãi một lúc lâu sau, hắn vẫn không bước xuống mà tham lam nhìn quê hương của mình.
Nếu đầu thai thì muốn gặp lại sẽ không biết là ngày tháng năm nào, cũng chẳng biết còn quen nhau nữa không, tất cả đều là một câu đố.
Không biết đến bao giờ, hắn mới lau nước mắt xoay người xuống đài. Diệp Thành đã chấp nhận cái chết của mình, lại không tài nào buông bỏ được quá khứ.
"Uống chén canh này rồi đi đi!", Mạnh Bà bình tĩnh không buồn không vui đưa một chén canh cho hắn nói.
Diệp Thành bước tới ngửi thử thì biết đây là canh Mạnh Bà.
Chén canh này cực kỳ khủng bố, nó là một chén canh vong tình.
Một khi uống nó thì yêu hận tình cừu, sự giông tố trong cuộc đời đều sẽ bị lãng quên. Những người mà ngươi quyến luyến hay hận ngươi ở kiếp này đều sẽ trở thành người lạ không bao giờ còn được gặp lại ở kiếp sau.
"Ta không uống đâu, không khát!", Diệp Thành cười khan nói.
"Không uống chén canh Mạnh Bà này thì ngươi không thể bước lên cầu Nại Hà. Uống đi, uống xong sẽ quên tất cả, lại lần nữa chìm vào lục đạo".
"Vậy cho một chén đi", Diệp Thành ho khan nhận lấy chén, tự tin một chén canh Mạnh Bà không thể xóa bỏ trí nhớ của mình.
Hơn nữa, hắn cũng phải uống, không uống thì không thể bước qua cầu Nại Hà, cũng chẳng thể đầu thai. Diệp Thành đã không còn lựa chọn nào khác.
Canh Mạnh Bà cực kỳ đắng, có vui, có buồn, có đau, có hận.
Một chén canh xuống bụng, Diệp Thành lau miệng nhưng lại chẳng có cảm giác gì, ký ức vẫn là ký ức của hắn.
Nếu cố hỏi có cảm giác gì thì linh hồn hắn hình như cô đọng hơn chút, cơ thể lơ lửng cũng rơi xuống đất.
"Còn có tác dụng này nữa à?", con ngươi Diệp Thành sáng lên, đây nào là một chén canh vong tình, đây là một chén thuốc bổ mới đúng.
Vả lại, nó còn là thuốc bổ hồn, quả thật cực kỳ có ích với tình trạng hiện tại của hắn, sức mạnh linh hồn cũng sẽ đi theo đến kiếp sau.
Diệp Thành nghĩ vậy bèn cười bảo: "Thêm một chén nữa đi".
Câu đó của hắn khiến Mạnh Bà vẫn cúi đầu không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thành với ánh mắt kỳ lạ.
Bao nhiêu năm qua, số người đã uống canh Mạnh Bà là không thể nào kể hết, họ đều uống xong và quên hết mọi thứ.
Nhưng tên này lại khác, chẳng có chuyện gì cả, lại còn đòi chén thứ hai.
Xảy ra vấn đề? Mạnh Bà cau mày, vung tay qua cái chén không, chén canh lại đầy, nước canh trong vắt chẳng thấy gì.
Diệp Thành cũng vô cùng ngoan ngoãn ngửa đầu uống sạch.
Sức mạnh linh hồn của hắn lại mạnh hơn một chút y như lần đầu, cơ thể cũng có chút sức, không còn vô lực như trước.
Mạnh Bà đến gần đánh giá Diệp Thành với vẻ kỳ lạ.
Chén thứ hai rồi mà ký ức của tên này vẫn chưa bị xóa bỏ, chẳng những thế, trông còn vui vẻ hơn.
Diệp Thành lau miệng, thấy Mạnh Bà nhìn mình như vậy bèn thử hỏi: "Thêm một chén nữa nhé?"
Mạnh Bà không chút do dự lại rót đầy cho Diệp Thành.
Thêm thì thêm, Mạnh Bà bà ta không tin không quên đi!
Huống chi, bà ta còn phải xóa bỏ ký ức của Diệp Thành. Nếu đầu thai mà vẫn còn ký ức, Minh Giới bị người ta biết thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Diệp Thành trực tiếp uống sạch canh Mạnh Bà.
Được rồi! Nước canh xuống bụng, ký ức không thấy biến mất mà sức mạnh linh hồn lại dần tăng lên, cảm giác cực kỳ tốt.
"Nào, lại rót đầy!", Diệp Thành nếm được ngon ngọt, trực tiếp giơ chén ra ý là ta vẫn còn có thể uống tiếp.
Mạnh Bà không bình tĩnh nữa rồi, vung tay lên, chén canh lại được rót đầy.
Diệp Thành vô cùng dứt khoát, đổ bao nhiêu uống bấy nhiêu không chừa giọt nào, uống xong còn liếm liếm miệng chén.
"Bà bà, đừng lo, tiếp tục đi! Ta còn có thể uống".
"Vất vả lắm mới đến đây một lần, ta phải uống cho đã rồi lên đường chứ".
"Lát nữa, bà cho ta một bản công thức nấu canh này nhé".
Diệp Thành uống hết chén này đến chén khác không ngừng.
Hắn uống được, Mạnh Bà cũng rót. Diệp Thành uống hết chén này, Mạnh Bà lại rót chén khác, còn không kịp cho hắn uống.
Thoáng chốc, hắn đã uống được gần trăm chén.
Lại nói, tên này cũng rảnh, không đi đầu thai mà đứng đó đấu với Mạnh Bà, uống hết chén này đến chén khác.
Uống, ta nhất định phải uống no, uống đến bà nghi ngờ cuộc đời.
Dù sao chính là không uống khiến bà khóc thì sẽ không dừng lại.
Cái gọi là canh vong tình lập tức trở nên còn rẻ tiền hơn ly nước lã.
Tên đó là quái vật gì vậy, Mạnh Bà nuốt một ngụm nước miếng nghĩ.
Diệp Thành chưa uống đến nỗi khiến bà ta khóc, lại uống đến nỗi khiến bà ta nghi ngờ cuộc đời. Kia là canh Mạnh Bà đó! Có thể đáng tin chút không vậy.
Diệp Thành lại uống hết một chén, không khỏi ợ một hơi.
Hắn thấy Mạnh Bà nhìn mình thì không khỏi nghĩ thôi tiêu rồi, uống nhiều như vậy mà vẫn chẳng sao, chắc chắn sẽ bị xách đi nghiên cứu.
Nếu bị xách đi, có trời mới biết có để hắn đi đầu thai không.
Diệp Thành nghĩ vậy bèn lanh lẹ vội vàng ôm lấy đầu: "Ui ui... không được, đau đầu quá!"
Kỹ năng diễn xuất của tên này quá thật khỏi phải bàn, hơi lảo đảo một cái, mặt mày ngơ ngác, hai mắt trống rỗng.
Vẻ mặt ấy giống như một người sau khi bị mất trí nhớ.
Hắn diễn rất giống, quả thật đã lừa được Mạnh Bà.
Bà ta cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu ngươi mà uống tiếp chắc ta sẽ khóc mất, chưa thấy ai giống như ngươi luôn đó.
"Diệp Thành, ngươi sẽ nhớ ta chứ?". Trong mịt mờ, dường như có một giọng nói khẽ dịu dàng, vang lên bên tai Diệp Thành.
Đó là lời tâm tình cuối cùng mà Nam Minh Ngọc Thu, con gái của Huyền Hoàng, nói với hắn vào giây phút cuối cùng khi nhắm mắt.
Ba năm, không phải là ân đức trời ban, thiên đạo vô tình.
Ba năm, là dùng mạng sống của một cô gái để đổi lấy.
Cô ấy vốn là giai nhân, lại hương tan ngọc nát, đem mệnh hồn và phương hoa khuynh thế, gả cho một người tên Diệp Thành.
Hắn rơi lệ đầy mặt, đau đến tan nát cõi lòng, giống như năm đó nuốt Thiên Tịch Đan, trông thấy Huyền Nữ và Lạc Hi.
Hắn sẽ hiểu, vì sao ánh mắt Huyền Hoàng nhìn hắn lại tràn đầy yêu thương, cũng sẽ hiểu được, câu chuyện chất chứa trong chiếc váy cưới kia.
Điều nực cười chính là, cho đến khi nằm giữa ranh giới giữa sống và chết, hắn mới hiểu ra.
Nhân nhân quả quả, là sự dây dưa của máu và lệ, cũng là sự ràng buộc giữa tình cảm và tình yêu, hồng trần thế gian, sẽ không bao giờ thấy Nam Minh Ngọc Thu nữa.
Tất cả nhân quả, đều tan thành mây khói theo màu đỏ tươi của váy cưới.
"Có đáng không?". Hắn mỉm cười trong nước mắt, bàn tay run rẩy đưa vào trong cơ thể, lấy một sợi hồn ra ngoài cơ thể.
Đó là linh hồn của hắn, cũng là hồn của Nam Minh Ngọc Thu, được hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, thật lâu không buông.
Hồn rời khỏi xác, đôi mắt của hắn cũng mất đi ánh sáng cuối cùng, như một chiếc lá rụng, bay dập dờn trong trời gió.
Trong tinh không, một cô gái cầm kiếm tiên, nghiêng ngả lảo đảo đi đến, tay áo nhuốm máu, phía sau là một chuỗi dấu chân máu.
Đó là Sở Huyên, đã liều mạng với mười mấy vị ma tướng, thập tử nhất sinh, tìm khắp tinh không, mới tìm thấy vùng Tử Vong Tinh Vực này.
"Diệp Thành!". Cô ta mở miệng nói, một bước vượt xuyên, bổ nhào vào tinh không, ôm Diệp Thành vào trong lòng ngực.
"Không gắng được nữa rồi!", Diệp Thành mỏi mệt mỉm cười, mí mắt run run, cho đến khi khép lại, muốn thiếp đi vào lúc này, cho đến vĩnh viễn.
Thần nữ của Vô Lệ, trong đôi mắt đẹp như nước, vương hơi nước, dưới ánh trăng, ngưng kết thành sương, trong suốt sáng trưng.
Vô tình có lệ, ký ức tiên quang kia, cuối cùng dung nhập vào Thần Hải của cô ta, ký ức của kiếp trước được giải phong bế vào lúc này.
Cô ta tên Sở Huyên, sư phụ của Diệp Thành, phong chủ của Hằng Nhạc Ngọc Nữ Phong, yêu đồ đệ của cô ta, muốn mặc váy cưới vì hắn.
Trở về rồi, cùng với những giọt nước mắt của cô ta, tất cả trí nhớ đều đã trở lại, mang theo chuyện cũ trước kia, cũng mang cả tình duyên từ xưa.
"Nước mắt của nàng, rơi vì ta!", Diệp Thành mỉm cười mỏi mệt, nâng tay lên một cách khó khăn, lau nước mắt cho cô ta.
"Sở Huyên, ta là Sở Huyên, Huyên Nhi của ngươi, trở về rồi", Sở Huyên nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ, khóc không thành tiếng.
Kiếp trước kiếp này, ba trăm năm, bừng tỉnh lại giống như một giấc mộng.
Trước khi mộng tỉnh, cô ta nằm trong lòng hắn, gọi tên hắn.
Sau khi mộng tỉnh, lại là hắn nằm trong lòng của cô ta, đầu đầy tóc bạc, già nua hơn cả năm tháng, giữ lấy sự vuốt ve an ủi cuối cùng.
"Về nhà, ta muốn về nhà, mang ta về nhà!". Diệp Thành vùi vào lòng Sở Huyên, nhẹ giọng nỉ non, lời nói tang thương mà mỏi mệt.
"Về nhà, ta đưa ngươi về nhà, cầu xin ngươi, đừng chết!", Sở Huyên nước mắt đầy mặt, bất chấp mạng sống đổ tinh nguyên cuồn cuộn vào trong cơ thể Diệp Thành, chỉ mong kéo dài sinh mệnh cho hắn.
Nhưng, mặc cho cô ta cố gắng như thế nào, đều không thể ổn định sinh cơ mai một của hắn, cho dù Đại La Kim Tiên tại thế, cũng không thể cứu được hắn.
"Mệt rồi!", Diệp Thành cười ôn nhu, mỏi mệt muốn ngủ.
Một câu, đôi mắt của hắn, từ từ nhắm lại, bàn tay muốn chạm vào má cô, cũng không có sức lực mà buông xuống.
Hắn cuối cùng cũng chưa thể chạm đến má của cô, cuối cùng cũng không thể giúp cô lau đi giọt nước mắt chảy xuống, và vết thương trên mặt.
"Không... Không không...". Sở Huyên khóc đến khàn giọng, giống như một đứa trẻ bất lực, đang khổ sở van nài một cách bất lực.
Mái tóc dài của cô, từng sợi từng sợi hóa thành tuyết trắng, tung bay theo gió, mỗi một sợi đều khắc tang thương, nỗi đau xót nói không hết.
Thần Tướng và Cửu Hoàng đã đến, muốn nói lại thôi, chỉ có thở dài.
Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Khương Thái Hư cũng đã đến, lại yên lặng dừng ở cách xa trăm trượng, không nhịn được thở dài.
Trong tinh không thần quang không ngừng, Tạ Vân, Hùng Nhị, Dương Đỉnh Thiên, các tu sĩ Đại Sở đều đã đến, sắc mặt tái nhợt.
Bọn họ mỗi nắm tay đều đẫm máu, mỗi một đôi mắt, đều đỏ ngầu.... Diệp Thành chết rồi.
"Diệp Thành!". Tiếng kêu nghẹn ngào, từ phương xa mà đến, vang vọng tinh không, từng bóng hình xinh đẹp, từng đôi mắt đẫm lệ.
Đó là Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du, Lâm Thi Họa và Hạo Thiên Thư Nguyệt, ra khỏi Thiên Huyền Bí Cảnh, thế nhưng lại nghe được tin dữ.
Còn chưa đến vùng tinh không kia, các nàng đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất, nước mắt chảy không ngừng, đau lòng quên đi cả năm tháng thời gian.
"Ngươi từng nói, muốn cưới bọn ta!". Nước mắt thê lương, chảy qua gương mặt xinh đẹp, làm người ta đau lòng làm cho người ta thương xót.
Tinh không, tĩnh mịch giống như chết, thời gian như dừng lại vào lúc này, cô ta ôm hắn, không nhúc nhích, giống như pho tượng.
Thật đúng là trời xanh trêu đùa, cô ta nhớ lại rồi, nhưng hắn lại chết.
Kiếp trước lỡ mất ba năm lại ba năm, một vòng đại luân hồi, một khi bỏ lỡ lại là ba trăm năm, một lần bỏ lỡ, liền không còn duyên phận.
Bỗng nhiên, khúc hát tang cổ xưa vang lên, tràn đầy bi ai lạnh lẽo, vang khắp tinh không, giống như đang tiễn đưa một anh hùng cái thế.
Phàm là người nghe thấy, đều ảm đạm cúi đầu, không nhịn được sự bi thương.
Chiến thần khí cái bát hoang, cuối cùng ngã xuống trong năm tháng.
Cái gọi là đích thần thoại bất hủ, cuối cùng chỉ là một truyền thuyết.
Gió nhẹ thổi đến, thân thể của hắn, hóa thành một mảnh tro bụi, bay trong tinh không, tung bay theo cát chảy, biến mất vào ngân hà.
Hai tròng mắt của Sở Huyên không ánh sáng, không thiết sống nữa, cũng đang hóa đạo, giống như năm đó khi Hồng Trần chết, Sở Linh Ngọc hóa đạo vậy.
Đông Hoàng Thái Tâm ra tay, phong ấn cô ta, dùng Nghịch Thiên đại thần thông, đẩy cô ta vào mộng đẹp, không ở phàm trần chịu khổ.
Có lẽ, bà ta làm phép như vậy, có hơi tàn nhẫn quá mức.
Diệp Thành đã chết, cô ta sống ở thế gian chính là một sự tra tấn, có thể lên đường cùng hắn là kết cục tốt nhất với cô ta.
Nhưng, cô không thể chết được, hình hài lúc nhỏ của cô ta giống hệt với Nhược Hi, sự tồn tại của cô ta, có liên quan đến bí mật vạn cổ.
Sở Huyên bị phong ấn, Diệp Thành tiêu tán, cát bụi trở về với cát bụi.
Chỉ có một sợi hồn, thoát ra từ trong tay hắn, bay theo gió.
Đó là hồn của Nam Minh Ngọc Thu, được hắn giữ lại thế gian này.
Nhân Vương thở dài, nhẹ nhàng giơ tay lên, kéo lấy hồn của cô ta.
Lờ mờ có thể thấy được, trong hồn kia, còn có bóng hình xinh đẹp của Nam Minh Ngọc Thu, mặc váy cưới, nhanh nhẹn nhảy múa, ngoái đầu nhìn lại mà cười.
Huyền Hoàng trong mắt hàm lệ, thần thái của ông ta, càng lộ ra vẻ già nua, ông ta là vua của Đại Sở, lại không phải là một người cha tốt.
Đường về, tràn ngập sự đau xót, Tịch Nhan ôm một bình ngọc, bên trong chứa tro cốt của Diệp Thành, khóc cả dọc đường.
Lá rụng về cội, hắn muốn về nhà, đây là tâm nguyện trước khi chết.
Trên Ngọc Nữ Phong, lập lên một phần mộ nhỏ.
Tất cả sự huy hoàng, vinh quang, tất cả truyền thuyết, thần thoại, đều được mai táng trong phần mộ nhỏ này.
Đây là chốn trở về của hắn, năm tháng vô tận, an giấc ngàn thu tại đây.
"Đời đời kiếp kiếp, chúng ta đều sẽ trông chừng cho ngươi!", Các cô gái cười trong nước mắt, đều mặc váy cưới, mang theo sự thùy mị của thê tử.
Đại Sở, dải lụa trắng tung bay, tất cả hậu bối đều mặc áo để tang hắn, hắn là tiền bối, giành lấy quang minh cho hậu thế.
Mỗi một ngọn núi kia, đều có bóng người này, lớp tiền bối thở dài, tiểu bối sa sút tinh thần, lẳng lặng nhìn về phía Hằng Nhạc Tông.
Rất nhiều năm sau, phàm là tu sĩ Đại Sở, trước khi uống rượu, hơn phân nửa đều sẽ rải xuống mặt đất, lễ tế hắn.
Sau chiến tranh, lá chắn giữa Đại Sở và Chư Thiên, được dỡ bỏ.
Truyền thuyết của Đại Sở truyền khắp tinh không, tất cả những gì bọn họ làm vì Chư Thiên, cũng được coi là câu chuyện, kể lại cho người đời nghe.
Tu sĩ Chư Thiên, kết bạn mà đến, chỉ vì để nhìn một lần Đại Sở.
Chính vùng đất này, chính con người của vùng đất này, đã từng xây dựng một tòa Trường Thành màu máu vì muôn dân vạn vực.
"Đây chính là quê hương của ngươi sao?". Dưới Hằng Nhạc Tông, Bắc Thánh ánh mắt mơ màng, vương vấn hơi nước, hóa thành lệ quang.
Nam Đế, Long Kiếp, Tiểu Viên Hoàng, Quỳ Ngưu cũng đã đến, dừng chân ở dưới chân núi, sắc mặt đau buồn, thật lâu không nói.
Ngày xưa, bọn họ đều biết, hắn là một người có nhiều chuyện xưa.
Nhưng lại không nghĩ tới, câu chuyện của hắn dài đằng đẵng như vậy, một đường phong trần, chống lại dòng sông dài năm tháng, một mình tiến lên trước.
Chương 2387: Âm Tào Địa Phủ
Diệp Thành chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ, hắn bị một thế lực thần bí nào đó túm về phía vực sâu không đáy, không có điểm cuối.
“Đây là cảm giác tử vong sao?”, trong bóng tối, hắn khẽ lẩm bẩm, không mở mắt nổi, toàn thân vô lực lạnh lẽo.
Hắn cũng không phản kháng, tuỳ ý bay đi, lang thang trong bóng đêm.
Ký ức của hắn còn dừng lại ở chư thiên, quyến luyến Đại Sở.
Non sông quê hương, dáng vẻ cố hương, từng bông hoa ngọn cỏ của quê nhà đều được hắn tưởng nhớ.
Một mình hắn cô đơn, còn sống trong hồi ức.
Thời gian như kéo dài ra, trở nên đằng đẵng, sông dài năm tháng cũng như bỉ ngạn không có điểm cuối.
Chẳng biết từ khi nào, hắn dừng lại, từ từ mở mắt.
Ánh nhìn đầu tiên đối diện với thế giới đen tối lạnh lẽo, mặt đất khô cằn vô biên vô hạn, không có chút ánh sáng.
Nơi này thật sự giống Cửu U, gió âm tà tàn phá khắp nơi, lệ quỷ rên rỉ không ngừng.
Trong một khe hẹp đỏ au có oán linh giãy giụa, dưới lòng đất có xương khô bị thời gian ăn mòn.
“Đây là... Minh Giới?”, mê mang trong mắt tan đi, đôi mắt khôi phục sự tỉnh táo, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn cảnh trước mặt.
Năm đó, để tìm một hồn ba phách của Lâm Thi Hoạ, hắn từng tới đây rồi.
Dù phần lớn ký ức về Minh giới đã bị người đứng đầu nơi này xoá bỏ nhưng vài chi tiết vụn vặt thì hắn vẫn còn: Đây là Minh giới!
“Sao lại tới Minh giới?”, Diệp Thành không khỏi nhíu mày.
Hắn nhớ Long Nhất từng nói: Thái Hư Long Đế trước khi mất từng dùng thần thông nghịch thế để kết nối với Minh giới để theo dõi Minh Thổ, nơi này có nhân vật tồn tại sánh ngang với Đế.
Người sau khi chết sẽ tan thành mây khói, có lẽ sẽ tới Minh giới, nhưng người như vậy cực ít.
Hiển nhiên là hắn nằm trong số lượng hiếm có đó.
“Đây mới chính là nơi ta nên ở sao? Nơi an nghỉ chân chính?”, Diệp Thành thì thầm, nở nụ cười bi ai.
“Thôi đừng ngẩn ngơ ở đây nữa, đi nào!”, Đầu Trâu đang lẩm bẩm thì một âm thanh tục tằng vang lên, mang theo tiếng bò kêu trâu gọi.
Diệp Thành vô thức quay đầu thì mới thấy hai người sau lưng.
Vị bên trái có thân người đầu trâu, trên lỗ mũi trâu có đeo khuyên sắt, là người mà lại có đầu trâu.
Lại nhìn xem người bên phải thì là hình người mặt ngựa, giờ nhìn gần thì có chút giống lừa, hai cái răng cửa trông rất ra gì và này nọ.
“Đầu trâu mặt ngựa?”, Diệp Thành sửng sốt, nhớ ra chuyện xưa của hai người này, trên trần gian luôn dùng nó để hù doạ con nít.
Đó là Minh tướng tại Địa phủ, ai chết thì chạy tới nhà người ấy, chuyên bắt vong và hồn phách, túm cái là trúng.
“Nhìn gì, đi mau, đừng làm trễ giờ!”, Đầu Trâu quát, tính tình không mấy hiền hoà, còn đẩy Diệp Thành một cái.
Mặt Ngựa cũng không nhàn rỗi, cầm xiềng xích trói tay chân Diệp Thành, khoá chặt, vô cùng chuyên nghiệp.
“Đây là... muốn đi đâu?”, Diệp Thành không nhịn được mà hỏi, nhìn Đầu Trâu rồi lại nhìn Mặt Ngựa.
Đầu Trâu và Mặt Ngựa không phản ứng, vừa đi vừa đẩy, quát liên tục.
Hai người như nha sai, còn Diệp Thành như tù phạm, đeo gông xiềng, khoá sắt leng keng rung động.
Câu hỏi không được đáp lại, Diệp Thành ho khan nhìn sang chỗ khác.
Minh giới cũng giống chư thiên vạn vực, có núi có sông, có cây có cối nhưng đều đen như mực, lạnh băng không nhiệt độ.
Thỉnh thoảng có một hai cô hồn dã quỷ bay tới bay lui, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt trống rỗng.
Trừ những thứ này thì Minh giới còn có rất nhiều người sống.
Ví dụ như trong rừng có người đang bổ củi, ví như dưới gốc cây già có một đứa nhỏ đang ngồi nức nở.
Ví như trên dòng sông máu có một quan tài đá đang trôi lững thững.
Đáng sợ nhất là lệ quỷ đang rên rỉ làm lòng người chấn động, oán niệm, ác niệm đan xen tạo thành mặt quỷ dữ tợn.
Tuy từng tới một lần, đã chuẩn bị tâm lý nhưng Diệp Thành vẫn không khỏi rùng mình, kinh quá!
Sau đó không lâu, một cánh cổng như cổng làng hiện ra trước mặt,, vững chắc kiên cố, bên trên có khắc ba chữ: Quỷ Môn Quan.
Trước Quỷ Môn Quan còn có treo bảng “Âm Tào Địa Phủ”.
Diệp Thành ngửa đầu nhìn ba chữ Quỷ Môn Quan rồi quan sát bảng Âm Tào Địa Phủ, luôn cảm thấy có gì đó rất quen thuộc.
Cửa quan này uy nghiêm vô cùng, như tường đồng vách sắt, lại có mười tám Quỷ Vương hình tượng quái dị dữ tợn trấn thủ, âm trầm đáng sợ.
Qua Quỷ Môn Quan không biết bao lâu thì thấy một cung điện khổng lồ u ám không kém phần oai nghiêm.
Trên bảng hiệu có ba chữ nổi bật: Điện Diêm La.
Trước điện Diêm La có hai hàng người đang đứng, một trái một phải, đứng đầu bên trái toàn là Đầu Trâu, bên phải toàn là Mặt Ngựa.
Đồng thời cũng có một hàng người nối đuôi nhau vào điện.
Cũng như Diệp Thành, họ mặc áo tù, đeo gông xiềng, đi đường thì xích sắt cứ leng keng.
“Ta chết oan, thù lớn còn chưa báo, thả ta đi mà!”
“Con ta còn chưa ra đời, cho ta về nhìn một cái đi!”
“Ông đây là Giao Long Vương, biến mẹ vụ đầu thai đi!”
Trước điện Diêm La cũng không bình yên, có người khóc, có kẻ la lối, âm thanh gì cũng có.
“Ầm ĩ quá!”, một Đầu Trâu hung dữ giơ roi.
Tiếng quát vang lên, roi vừa giơ thì tiếng gì cũng không còn.
Ai quan tâm ngươi là gì khi còn sống, ai quan tâm ngươi trâu bò cỡ nào trước đây, vào nơi này rồi thì phải ngoan ngoãn nghe lời đi.
Chương 2388: Âm Tào Địa Phủ (2)
Diệp Thành cũng ngoan ngoãn, không dám lên tiếng, Đầu Trâu tính “lóng” như kem.
Mắt hắn tinh, tai hắn thính nên cũng nghe ra người bị bắt tới là để đưa đi đầu thai làm người.
“Ta còn có thể đầu thai à!”, hắn kích động suýt nhảy dựng lên.
Điều này quá bất ngờ, người tàn sát hai Đế cũng không thể tin được là mình có thể đầu thai chuyển thế.
Hắn cho rằng họ chỉ có thể luân hồi vào Đại Sở, còn cái gọi là đầu thai thì cũng chỉ là bịa đặt thôi.
Nhưng hôm nay xem ra không phải chỉ Đại Sở có luân hồi, Minh giới này cũng có luân hồi, hơn nữa trông chuyên nghiệp hơn Đại Sở.
“Mình còn có thể trở về!”, trong mắt Diệp Thành tràn ra dòng lệ.
“Tiến lên, xếp hàng!”, lại là Đầu Trâu, Mặt Ngựa, họ đẩy hắn một cái rồi rời đi.
Diệp Thành lau nước mắt, vội đuổi kịp, xếp hàng phía sau.
“Này ngươi từ đâu đến!”, người phía trước Diệp Thành quay đầu hỏi, là một con báo tinh, hai mắt xoay tròn.
“Chư thiên vạn vực!”, Diệp Thành cười, không giấu giếm.
“Vậy chúng ta khác nhau rồi, ta bên Linh vực”.
”Linh vực?”. Diệp Thành nhướng mày: “Linh vực thì sao?”
“Là Linh giới mà chư thiên vạn vực các ngươi nói ấy, mấy người các ngươi cũng kỳ, cứ rảnh là thông linh với chúng ta, đa phần là gọi đi đánh nhau, ta bị gọi đi làm tay đấm đây!”
“Không phải ai cũng vậy!”, Diệp Thành gượng cười.
“Thật ra Linh vực cũng từng như chư thiên vạn vực, cũng là một phần của vạn vực, có điều trời đất thay đổi, vạn vực vỡ ra, chia thành vô số vực nhỏ”.
“Còn có việc này à?”, Diệp Thành không khỏi sờ cằm.
“Ngươi cũng biết ba giới Thiên- Địa- Nhân mà nhỉ!”, báo tinh cũng đang nhàm chán nên đứng tán phét.
“Ngươi biết à?”, Diệp Thành nghe thế thì tức khắc có hứng thú.
“Nên biết bên trên có Thiên giới, dưới có Minh giới, giữa là Nhân giới, thật ra chính là chư thiên vạn vực chúng ta”.
“Này cũng là lần đầu nghe nói!”, Diệp Thành thổn thức.
“Vậy người Linh vực chết thì chẳng phải đều đến Minh giới à?”, Diệp Thành nhìn báo tinh, trong lòng tò mò.
“Sao có thể! Người chết thì tan thành mây khói, sau khi chết có thể tới Minh giới thì gần như không có mấy, một vực chưa chắc được một”.
“Đây là nguyên lý gì, chả lẽ còn có thể làm gì để tới Minh giới?”
“Ngươi không hiểu rồi! Thiên- Địa- Nhân, ba giới chưa phân tách thì vốn là một, gắn liền với nhau, hoặc nên nói là giữa chúng có nhiều khe hở, chúng ta chết thì vô tình trời xui đất khiến bị kéo vào Minh giới qua khe đó!”
“Đầu thai chuyển thế...”, Diệp Thành thăm dò.
“Nói trắng là ném chúng ta ra từ cái khe nào đó thôi!”, báo tinh đắc ý nói.
“Lời giải thích này đúng là dân dã dễ hiểu!”, Diệp Thành cảm thán.
“Đều do ta đoán thôi!”, báo tinh nhún mũi.
”Đoán... ta...”, Diệp Thành suýt đá đối phương một cái rồi.
Bà ngoại ngươi, thế mà nói cả buổi, chọc ông đây à?
Nếu đây không phải Minh giới, nếu đó có Đầu Trâu và Minh giới thì hắn nhất định đè con báo này ra đất đánh rồi.
“Không nói nữa, đến lượt ta rồi!”, báo tnh hất đấu, sau đó không quên vuốt “lông” mình.
Sau đó còn thuận chân, tỏ ra oai phong, lưng thẳng tắp, hiên ngang bước đi.
“Mau lên!”, báo tinh còn chưa làm ra “dẻ” xong thì đã bị Đầu Trâu tung cước đạp vào, chết rồi còn làm màu!
Diệp Thành hít sâu một hơi, vẻ mặt sâu xa.
Người ta chết còn phải kêu cha gọi mẹ, con báo tinh này thì lạc quan phết, còn tự hào nữa chứ.
Không ai nói chuyện, Diệp Thành nhìn ra sau.
Phía sau hắn là một mỹ nữ, không tính là xuất sắc nhưng rất đẹp, dễ lọt vào mắt người khác.
“Người đẹp, đến từ đâu thế?”, Diệp Thành cười hỏi, giống con báo kia hỏi hắn vậy, biết đâu là đồng hương.
“Hoả vực!”, cô gái nhẹ giọng đáp, không ngẩng đầu, tóc rối loạn che nửa mặt.
“Hoả vực, là Viêm giới trong cách nói của chư thiên vạn vực”, Diệp Thành nhỏ giọng thì thầm, dù sao cũng là lãnh thổ Nhân giới.
Cô gái như bị đã kích, không thích nói chuyện, Diệp Thành không hỏi lại, chỉ kiễng chân nhìn ra sau.
Lần này người chư thiên vạn vực chết không ít, biết đâu ngoài hắn còn có ai đó đến Minh giới, còn là người quen thì sao.
Tiếc là hắn chẳng thấy ai, hàng thì dài mà không có ai quen, chỉ mỗi mình hắn.
Thoáng chốc hắn đã bị Đầu Trâu đẩy vào, suýt ngã tới nơi.
Khi đứng vững thì mới phát hiện điện Diêm La này có chút giống nha môn ở phàm trần, có hai hàng tiểu quỷ đứng hai bên.
Ở giữa có một cái bàn, bên trên có huyện thái gia,à không, là phán quan, vẻ mặt hung dữ vô cùng.
Hai bên phán quan có hai người một đen một trắng, đầu đội mũ cao, lưỡi thè dài, hiển nhiên đây là Hắc- Bạch Vô Thường.
Nói tóm lại, điện Diêm La này chỉ có hai chữ: Âm trầm!
Diệp Thành tiến lên một bước, rồi không nói gì,
Phán quan ánh mắt như đuốc, liếc nhìn Diệp Thành, mở sổ sinh tử, muốn xem thiện ác của Diệp Thành.
Minh giới rất chuyên nghiệp, hễ là quỷ hồn vào nơi này thì ký ức đã bị xoá, in lại sổ sinh tử để xét xử.
Tiêu chuẩn phán quyết là thiện –ác, cả đời làm việc thiện tích đức là người tốt, sẽ cho ngươi yên ổn quay về.
Còn kẻ làm nhiều việc ác thì phải phân xử rõ ràng, cho biết cái gì là báo ứng.
Diệp Thành im lặng không nói, hắn cũng muốn biết sổ sinh tử phán hắn thế nào, tốt hay xấu, thiện hay ác.
Chương 2389: Bỉ ổi vào đạo súc sanh
Điện Diêm La yên tĩnh một cách kỳ lạ, đôi khi lại có tiếng lệ quỷ rên rỉ.
Phán quan nhìn sổ sinh tử im lặng một lúc lâu, khuôn mặt dữ tợn lộ ra vẻ kỳ quái, trông còn có vẻ hơi đau đầu.
Hắc Bạch Vô Thường đứng sau thấy hắn ta không nói gì đều duỗi cổ ngó sổ sinh tử, tên kia ghê gớm lắm hả?
Nhưng vừa ngó, vẻ mặt của Hắc Bạch Vô Thường cũng lộ ra vẻ kỳ lạ.
Không trách ba người họ như thế, chỉ trách mọi việc về Diệp Thành được ghi lại trên sổ sinh tử chỉ có vẻn vẹn hai chữ: bỉ ổi!
Ba người hơi ngơ ngác, ghi chép về cuộc đời của những người khác đều tràn đầy cả trang giấy, tên này lại khác, chỉ có hai chữ bỉ ổi.
Phán quan ngẩng đầu nhìn Hắc Vô Thường, lại liếc Bạch Vô Thường rồi cúi đầu nhìn sổ sinh tử, cuối cùng gãi đầu.
Ba người nhìn về phía Diệp Thành như đang một anh tài, phán quan thì đầy ẩn ý, Hắc Bạch Vô Thường lại cười cợt.
Ngay cả sổ sinh tử còn phán xét như vậy thì tên kia phải bỉ ổi đến mức nào!
Bên dưới, Diệp Thành cũng khó hiểu, sổ sinh tử của ta có gì khác người à? Mà vẻ mặt của phán quan với hvt lại trở nên như thế.
Không biết để hắn biết hai chữ chình ình trên sổ sinh tử thì có trực tiếp nhảy dựng lên chửi đổng hay không.
"Làm đủ chuyện ác, đầu thai vào đạo súc sanh đi", phán quan khôi phục lại vẻ uy nghiêm, mặt mày dữ tợn, giọng nói to như chuông đồng lại tựa sấm đánh.
"Gì mà đạo súc sanh, ta không làm súc sanh!", Diệp Thành không chịu, lập tức nhảy cẫng lên hô to gọi nhỏ, gì mà làm đủ chuyện ác, ta đây cứu cả vạn vực đó?
"Còn dám chống lại bản phủ, nhốt vào 18 tầng Địa Ngục đi".
"Thực ra, làm... làm súc sanh cũng rất tốt", Diệp Thành cười ha ha, trực tiếp nhận thua.
18 tầng Địa Ngục, vừa nghe đã biết chẳng phải nơi tốt đẹp gì. Đến cả người trần mắt thịt cũng biết, lẽ nào hắn lại không? Đi vào còn định đi ra chắc?
So với Địa Ngục thì làm súc sanh cũng khá tốt, ít nhất có thể đầu thai, chỉ cần có thể trở về thì mọi thứ... đều có thể xảy ra.
"Kéo xuống, đạo súc sanh!", phán quan quát, vung bút lên trực tiếp gạch một đường trên sổ sinh tử của Diệp Thành.
Hắn ta vừa ra lệnh đã có hai con quỷ bước tới, một trái một phải nắm lấy cánh tay hắn với động tác hết sức thô lỗ.
Diệp Thành đen mặt, còn muốn chửi đổng. Nếu ta còn là Thánh Thể Đại Thành thì chắc chắn sẽ xốc bay điện Diêm La đầu tiên.
Song bất đắc dĩ hắn chỉ là một Thiên Cảnh, còn ở Minh Giới. Nếu đánh nhau thì hai con quỷ kia thôi cũng có thể đánh cho Diệp Thành sấp mặt rồi.
Hắn lại bị kéo ra đi trên một con đường rất dài.
Đây là đường Âm Dương, tên khác là đường Hoàng Tuyền, hai bên có hoa màu đỏ rực, đúng là hoa Bỉ Ngạn trong truyền thuyết.
Con đường này như được trải thảm máu, hoa Bỉ Ngạn cũng đỏ au, đây là cảnh và màu sắc duy nhất ở đây.
Mặt khác, trên đường Hoàng Tuyền có rất nhiều cô hồn dã quỷ, đều đã hết tuổi thọ nên chết, không thể lên trời, không thể đầu thai, chỉ có thể du đãng trên con đường này.
“Hoa này cũng đẹp phết!”, Diệp Thành đứng ở ven đường ngắm nghía, chẳng màng tới cô hồn dã quỷ, chỉ nhìn ngắm hoa Bỉ Ngạn thôi.
Hoa này rất kỳ lạ, đỏ như máu, loại hoa chỉ nở ở Địa Ngục, hắn từng nghe nói truyền thuyết về nó chứ chưa từng nhìn thấy.
Nghe đồn, hoa Bỉ Ngạn nở thì không thấy lá, còn thấy lá thì không thấy hoa, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau, muôn đời bỏ lỡ, tất cả đều lưu lại ở bờ bỉ ngạn.
Diệp Thành không nhịn được mà vươn tay muốn hái một đoá.
Nhưng còn chưa đụng vào hoa thì roi đã vụt tới, tay của hắn bốc khói đen.
Lần này hắn mới chịu yên phận, đau tới nhe răng trợn mắt.
Phía trước có con sông cuồn cuộn, nước sông màu vàng.
Đây là sông Vong Xuyên, bên trên có cây cầu tên cầu Nại Hà.
Ở đầu cầu có một bệ đá, là đài Vọng Hương trong truyền thuyết, có thể nhìn thấy quê hương từ đài Vọng Hương, coi như là cánh cửa sổ hai giới Âm – Dương.
Nhìn bên trái đài Vọng Hương có một tảng đá màu xanh, là đá Tam Sinh, trên đó ghi lại kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của mỗi người.
Nhìn bên phải đài Vọng Hương thì có một bà lão, hiển nhiên đây là Mạnh Bà.
Hai tiểu quỷ dẫn đường Diệp Thành đến đây rồi biến mất tăm.
Diệp Thành hiếu kỳ nhìn chằm chằm đài Vọng Hương và đá Tam Sinh.
Đây đều là đồ tốt, chứa sức mạnh thần bí cổ xưa, không nhìn ra cấp bậc, lấy về đánh nhau chắc bá dữ lắm.
Trong lòng nghĩ thế, hắn đặt tay lên đá Tam Sinh.
Đá Tam Sinh chấn động, hiện ra hình ảnh xưa cũ.
Đó là kiếp trước của hắn, là tướng quân ở phàm trần, mười năm chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, chưa từng cởi giáp về hưu.
Hắn mỉm cười, hắn đã biết kiếp trước mình là tướng quân rồi!
Sau kiếp trước thì là kiếp này nhưng kiếp sau của hắn lại là một đống hỗn độn, không biết là người hay ma.
Chương 2390: Uống canh Mạnh Bà như uống nước lã
Nhân kiếp trước, quả kiếp này, số mệnh luân hồi, duyên tới duyên đi.
Đá Tam Sinh đã chứng kiến mọi buồn đau vui sướng, nụ cười, giọt nước mắt, thù hận của chúng sinh. Mọi nợ nần tình cảm đều sẽ bị xóa bỏ trước đá Tam Sinh.
Hắn rút tay lại, bước lên đài Vọng Hương nhìn về phía không trung.
Một cảnh tượng khác xuất hiện, kia là Ngọc Nữ Phong ở Hằng Nhạc Tông, một ngôi mộ thấp bé, bia đá khắc tên hắn.
Chúng nữ mặc áo cưới, hai mắt đẫm nước mắt đứng trước mộ.
Diệp Thành trông thấy Sở Huyên như một bức tượng băng nằm trên giường ngọc, tóc trắng xóa, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.
Diệp Thành vươn tay lau nước mắt cho nàng.
Nhưng cuối cùng lại không đụng tới được, bọn họ đã âm dương cách biệt.
Hằng Nhạc Tông vẫn là Hằng Nhạc Tông, còn có những người quen thân thiết như Tạ Vân, Hùng Nhị.
Đài Vọng Hương quả thật vô cùng huyền ảo, có thể hiện ra quê hương hắn, còn chiếu ra được cả cuộc đời hắn, từng cảnh tượng đều rõ mồn một trước mặt.
Lần đầu tiên, Diệp Thành thấy được cha mẹ mình. Họ cũng không phải nhân vật lớn gì, chỉ là hai người dân bình thường.
Họ bỏ rơi hắn là vì trong thôn gặp phải bọn cướp, cả thôn đều bị tàn sát, chỉ có mình hắn là thoát được được một kiếp.
Diệp Thành khóc, đó là cha mẹ nhưng lại chỉ có thể trông thấy từ đài Vọng Hương, họ đã giã lìa cõi đời từ hơn 300 năm trước.
Mãi một lúc lâu sau, hắn vẫn không bước xuống mà tham lam nhìn quê hương của mình.
Nếu đầu thai thì muốn gặp lại sẽ không biết là ngày tháng năm nào, cũng chẳng biết còn quen nhau nữa không, tất cả đều là một câu đố.
Không biết đến bao giờ, hắn mới lau nước mắt xoay người xuống đài. Diệp Thành đã chấp nhận cái chết của mình, lại không tài nào buông bỏ được quá khứ.
"Uống chén canh này rồi đi đi!", Mạnh Bà bình tĩnh không buồn không vui đưa một chén canh cho hắn nói.
Diệp Thành bước tới ngửi thử thì biết đây là canh Mạnh Bà.
Chén canh này cực kỳ khủng bố, nó là một chén canh vong tình.
Một khi uống nó thì yêu hận tình cừu, sự giông tố trong cuộc đời đều sẽ bị lãng quên. Những người mà ngươi quyến luyến hay hận ngươi ở kiếp này đều sẽ trở thành người lạ không bao giờ còn được gặp lại ở kiếp sau.
"Ta không uống đâu, không khát!", Diệp Thành cười khan nói.
"Không uống chén canh Mạnh Bà này thì ngươi không thể bước lên cầu Nại Hà. Uống đi, uống xong sẽ quên tất cả, lại lần nữa chìm vào lục đạo".
"Vậy cho một chén đi", Diệp Thành ho khan nhận lấy chén, tự tin một chén canh Mạnh Bà không thể xóa bỏ trí nhớ của mình.
Hơn nữa, hắn cũng phải uống, không uống thì không thể bước qua cầu Nại Hà, cũng chẳng thể đầu thai. Diệp Thành đã không còn lựa chọn nào khác.
Canh Mạnh Bà cực kỳ đắng, có vui, có buồn, có đau, có hận.
Một chén canh xuống bụng, Diệp Thành lau miệng nhưng lại chẳng có cảm giác gì, ký ức vẫn là ký ức của hắn.
Nếu cố hỏi có cảm giác gì thì linh hồn hắn hình như cô đọng hơn chút, cơ thể lơ lửng cũng rơi xuống đất.
"Còn có tác dụng này nữa à?", con ngươi Diệp Thành sáng lên, đây nào là một chén canh vong tình, đây là một chén thuốc bổ mới đúng.
Vả lại, nó còn là thuốc bổ hồn, quả thật cực kỳ có ích với tình trạng hiện tại của hắn, sức mạnh linh hồn cũng sẽ đi theo đến kiếp sau.
Diệp Thành nghĩ vậy bèn cười bảo: "Thêm một chén nữa đi".
Câu đó của hắn khiến Mạnh Bà vẫn cúi đầu không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thành với ánh mắt kỳ lạ.
Bao nhiêu năm qua, số người đã uống canh Mạnh Bà là không thể nào kể hết, họ đều uống xong và quên hết mọi thứ.
Nhưng tên này lại khác, chẳng có chuyện gì cả, lại còn đòi chén thứ hai.
Xảy ra vấn đề? Mạnh Bà cau mày, vung tay qua cái chén không, chén canh lại đầy, nước canh trong vắt chẳng thấy gì.
Diệp Thành cũng vô cùng ngoan ngoãn ngửa đầu uống sạch.
Sức mạnh linh hồn của hắn lại mạnh hơn một chút y như lần đầu, cơ thể cũng có chút sức, không còn vô lực như trước.
Mạnh Bà đến gần đánh giá Diệp Thành với vẻ kỳ lạ.
Chén thứ hai rồi mà ký ức của tên này vẫn chưa bị xóa bỏ, chẳng những thế, trông còn vui vẻ hơn.
Diệp Thành lau miệng, thấy Mạnh Bà nhìn mình như vậy bèn thử hỏi: "Thêm một chén nữa nhé?"
Mạnh Bà không chút do dự lại rót đầy cho Diệp Thành.
Thêm thì thêm, Mạnh Bà bà ta không tin không quên đi!
Huống chi, bà ta còn phải xóa bỏ ký ức của Diệp Thành. Nếu đầu thai mà vẫn còn ký ức, Minh Giới bị người ta biết thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Diệp Thành trực tiếp uống sạch canh Mạnh Bà.
Được rồi! Nước canh xuống bụng, ký ức không thấy biến mất mà sức mạnh linh hồn lại dần tăng lên, cảm giác cực kỳ tốt.
"Nào, lại rót đầy!", Diệp Thành nếm được ngon ngọt, trực tiếp giơ chén ra ý là ta vẫn còn có thể uống tiếp.
Mạnh Bà không bình tĩnh nữa rồi, vung tay lên, chén canh lại được rót đầy.
Diệp Thành vô cùng dứt khoát, đổ bao nhiêu uống bấy nhiêu không chừa giọt nào, uống xong còn liếm liếm miệng chén.
"Bà bà, đừng lo, tiếp tục đi! Ta còn có thể uống".
"Vất vả lắm mới đến đây một lần, ta phải uống cho đã rồi lên đường chứ".
"Lát nữa, bà cho ta một bản công thức nấu canh này nhé".
Diệp Thành uống hết chén này đến chén khác không ngừng.
Hắn uống được, Mạnh Bà cũng rót. Diệp Thành uống hết chén này, Mạnh Bà lại rót chén khác, còn không kịp cho hắn uống.
Thoáng chốc, hắn đã uống được gần trăm chén.
Lại nói, tên này cũng rảnh, không đi đầu thai mà đứng đó đấu với Mạnh Bà, uống hết chén này đến chén khác.
Uống, ta nhất định phải uống no, uống đến bà nghi ngờ cuộc đời.
Dù sao chính là không uống khiến bà khóc thì sẽ không dừng lại.
Cái gọi là canh vong tình lập tức trở nên còn rẻ tiền hơn ly nước lã.
Tên đó là quái vật gì vậy, Mạnh Bà nuốt một ngụm nước miếng nghĩ.
Diệp Thành chưa uống đến nỗi khiến bà ta khóc, lại uống đến nỗi khiến bà ta nghi ngờ cuộc đời. Kia là canh Mạnh Bà đó! Có thể đáng tin chút không vậy.
Diệp Thành lại uống hết một chén, không khỏi ợ một hơi.
Hắn thấy Mạnh Bà nhìn mình thì không khỏi nghĩ thôi tiêu rồi, uống nhiều như vậy mà vẫn chẳng sao, chắc chắn sẽ bị xách đi nghiên cứu.
Nếu bị xách đi, có trời mới biết có để hắn đi đầu thai không.
Diệp Thành nghĩ vậy bèn lanh lẹ vội vàng ôm lấy đầu: "Ui ui... không được, đau đầu quá!"
Kỹ năng diễn xuất của tên này quá thật khỏi phải bàn, hơi lảo đảo một cái, mặt mày ngơ ngác, hai mắt trống rỗng.
Vẻ mặt ấy giống như một người sau khi bị mất trí nhớ.
Hắn diễn rất giống, quả thật đã lừa được Mạnh Bà.
Bà ta cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu ngươi mà uống tiếp chắc ta sẽ khóc mất, chưa thấy ai giống như ngươi luôn đó.
Bình luận facebook