-
Chương 886-890
Chương 886: Ai tin ông
Ma, ông ta là ma, bọn họ đều là ma!
Thương không Chính Khí Điện không ngừng rung chuyển, tiếng hô tạo thành làn sóng thuỷ triều, tụ lại như tạo thành sấm sét.
Lại nhìn về phía Linh Chân Thượng Nhân, nghe tiếng mắng chửi như dời non lấp bể, ông ta loạng choạng lùi lại phía sau, ngón tay run rẩy phẫn nộ chỉ vào những người đó: “Các ngươi... Các ngươi...”
Ma, ông ta là ma!
Linh Chân Thượng Nhân còn chưa nói xong, lại có người chỉ vào ông ta tức giận hét lớn, giọng nói vừa vang vừa mạnh mẽ, lòng đầy căm phẫn, chính nghĩa lẫm nhiên.
Ma, ông ta là ma!
Ngay sau đó câu nói này cũng khuấy lên ngàn cơn sóng khác, khi có một đệ tử của Chính Khí Điện chạy sang phía đối diện, hơn phân nửa người của Chính Khí Điện cũng gia nhập vào đội hình phía đối diện.
Ma, ông ta là ma!
Trong tiếng hô vang vọng khắp trời, ba bóng người lục tục tránh xa Linh Chân Thượng Nhân, đó chính là ba đồ đệ của ông ta: Hoàng Húc, Liêu Dương và Dương Vân.
“Các ngươi... Các ngươi...”, thấy ba đồ đệ của mình chạy sang phía đối diện, mắt Linh Chân Thượng Nhân lồi lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tơ máu giăng đầy trong mắt, người run rẩy kịch liệt.
“Ma, ông là ma, chúng ta đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay, chỉ chờ tới ngày hôm nay thay trời hành đạo”, ba người phía Hoàng Húc hét ầm lên, tiếng hét rất vang, mạnh mẽ mà có khí phách, vẻ mặt căm hận sục sôi, chính nghĩa, bọn hắn đều không phải kẻ ngốc, để được sống tiếp, còn ai quan tâm đến tình cảm sư đồ nữa.
Phụt!
Linh Chân Thượng Nhân nôn ra máu, lại một lần nữa lảo đảo lùi về sau, người ông ta loạng choạng đứng không vững.
Chúng bạn xa lánh, bị cô lập hoàn toàn, ngay cả đồ nhi của mình cũng vậy, ông ta thật sự không chịu nổi.
Tình cảnh này với ông ta mà nói thật sự cực kỳ châm chọc, trớ trêu!
Chỉ vài phút trước, ông ta vẫn còn là hiện thân của chính nghĩa, được mọi người ủng hộ và yêu mến, vẫn là điện chủ cao ngạo của Chính Khí Điện.
Mà vài phút sau, ông ta không còn đại diện cho chính nghĩa nữa mà là ma đạo. Ông ta không còn được mọi người ủng hộ nữa mà trở thành tội nhân bị người người mắng chửi, sự khác biệt chỉ trong mấy phút này khiến ông ta không thể tiếp nhận nổi.
“Mẹ kiếp, chiêu này đúng là hèn hạ!”, nhìn thấy Linh Chân Thượng Nhân nôn ra máu, Long Ngũ tặc lưỡi thở dài.
“Ngươi thì biết cái gì! Đây gọi là mưu kế”, Long Nhất sờ cái đầu trọc bóng loáng của mình.
“Châm ngòi ly gián, chiêu này quả là cao tay!”, bên kia, Thiên Tông Lão Tổ nhẹ nhàng vuốt râu cảm khái.
“Điều ta muốn biết bây giờ là Diệp Thành sẽ xử lý kẻ ra vẻ đạo mạo này thế nào”, Chung Giang ung dung lên tiếng.
“Linh Chân, trong mắt mọi người, dường như ông mới là ma đấy”, khi mấy người còn đang nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng lại cất lên, Diệp Thành khoanh tay trước ngực, hứng thú nhìn Linh Chân Thượng Nhân bị mọi người xa lánh.
“Diệp Thành...”, Linh Chân rít gào ầm ĩ, nhưng còn chưa nói xong đã lại phun ra một ngụm máu khác.
“Thế giới này thật kỳ diệu! Linh Chân Thượng Nhân tự nhận mình là chính phái hoá ra mới là ma chân chính. Chậc chậc chậc, thật đáng buồn!”, Diệp Thành thở dài, tặc lưỡi.
“Ta là điện chủ của Chính Khí Điện, ta không phải ma”, đầu tóc Linh Chân rối bù, ông ta gào thét như một con chó điên.
“Ông nói ông không phải ma, ai tin chứ?”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai: “Ngay cả ba đồ đệ của ông cũng nói ông là ma, xem ra ông đã làm không ít chuyện không có tình người”.
“Ta giết ngươi...”, Linh Chân Thượng Nhân tức giận lao tới, khuôn mặt dữ tợn như ác ma.
Nhưng ông ta còn chưa ra tay, các cảnh giới Chuẩn Thiên của Viêm Hoàng đã đồng loạt ra tay trước, tung ra toàn chiêu thần thông cái thế, ngưng tụ thành thần mang vô song, ông ta vừa vọt lên hư thiên, giây tiếp theo đã bị đánh ngã.
Rầm!
Ngay lập tức, phía dưới vang lên tiếng động lớn, Linh Chân rơi xuống khiến mặt đất lún sâu tạo thành một cái hố lớn.
Dưới con mắt của bao người, ông ta máu tươi đầm đìa, lảo đảo đứng dậy, khuôn mặt dữ tợn đã hơi vặn vẹo, tựa như ác ma bò ra từ địa ngục, ai nhìn thấy cũng sởn gai ốc.
Chương 887: Ta sẽ không giết ông
Ầm!
Lại có động tĩnh vang lên, uy thế kinh thiên động địa từ trên trời giáng xuống, Linh Chân Thượng Nhân vừa bò dậy đã lại bị đè xuống quỳ dưới đất ngay tức thì.
Lúc này, Diệp Thành mới từ tốn từ hư thiên bước xuống, bước chân vững vàng mà chậm rãi, đến trước mặt Linh Chân Thượng Nhân hắn mới dừng lại, nhìn ông ta đang quỳ dưới chân mình với vẻ mặt đầy thích thú: “Không biết ông có thấy cảnh tượng này quen không?”
A!
Linh Chân Thượng Nhân ngửa mặt lên trời gào thét, tuy thực lực của ông ta thông thiên nhưng vẫn không thể lay chuyển được sức mạnh của đại quân bốn phương, người cao ngạo như ông ta đã bao giờ quỳ dưới đất thế này, hơn nữa còn quỳ trước kẻ thù của mình.
“Một năm trước, ta cũng quỳ trước mặt ông chịu sự mắng nhiếc của bao người thế này, giống như một con kiến hèn mọn đến mức không thể hèn mọn hơn”, Diệp Thành chẳng thèm để ý đến Linh Chân Thượng Nhân, hắn vẫn thản nhiên nói tiếp: “Lúc đó ông rất lợi hại, vậy nên đương nhiên ta sẽ bị coi là ma”.
“Bây giờ để ta nói cho ông biết thế nào là chính, thế nào là ma”, nói đến đây, Diệp Thành ngồi xổm xuống, vẫn nhìn Linh Chân Thượng Nhân với vẻ mặt bỡn cợt: “Bởi vì ta lợi hại hơn ông, nên ông là ma”.
“Công lý nằm ở lòng người, ta không thẹn với lòng”, hai mắt Linh Chân Thượng Nhân đầy tơ máu, ông ta gào thét ầm ĩ, muốn đứng dậy nhưng lại bị áp chế.
“Hay cho câu công lý, hay cho câu không thẹn với lòng”, Diệp Thành bật cười, tựa như nghe được câu chuyện rất buồn cười: “Linh Chân, đến lúc này rồi ông vẫn lừa mình dối người, đừng nói hay như vậy, cũng đừng dát vàng lên mặt mình nữa, đại diện cho chính nghĩa ư, ông xứng không? Ông dựa vào cái gì? Ông có tư cách đó không?”
“Đừng đùa nữa”, Diệp Thành vỗ vai Linh Chân, sau đó đứng lên.
“Giết ta đi, giết ta đi”, Linh Chân gào thét cuồng loạn, như thể đã phát điên.
“Không không không, ta sẽ không giết ông”, Diệp Thành phế tu vi của Linh Chân, vung tay để chú ấn bay vào cơ thể ông ta: “Sống, là sự trừng phạt ta dành cho ông. Nhân gian là địa ngục ta tặng cho ông, tận hưởng đi!”
Nói xong Diệp Thành đá Linh Chân Thượng Nhân bay đi.
Dưới sự chú ý của mọi người, Linh Chân bay ra khỏi Chính Khí Điện, tựa như một thứ vô dụng bỏ đi.
Trong mắt người ngoài, Diệp Thành chỉ phế tu vi của Linh Chân là hắn nhân từ, nhưng nghĩ lại đây càng giống một quyết định tàn nhẫn hơn.
Mấy năm nay Linh Chân Thượng Nhân luôn tự cho mình là chính phái, luôn cao ngạo ở trên cao, ông ta đã giết biết bao nhiêu người vô tội, gây thù chuốc oán với bao nhiêu nhà, bây giờ tu vi của ông ta đã bị phế, những kẻ thù kia sao có thể bỏ qua cho ông ta?
Đáp án đã quá rõ ràng, không biết bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn giết chết tên ra vẻ đạo mạo này.
Sau khi phế Linh Chân, Diệp Thành xoay người hứng thú nhìn những người tới mừng thọ Linh Chân Thượng Nhân ở xung quanh.
Thấy thế, những người đó chợt rùng mình, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay càng không còn giọt máu nào, tim đập thình thịch, toàn thân toát mồ hôi lạnh, sợ Diệp Thành sẽ giết mình.
“Để lại bảo bối có giá trị, tự phế tu vi của mình thì các ngươi có thể sống sót đi ra ngoài”, Diệp Thành cười khẽ: “Các ngươi chỉ có ba mươi giây để suy nghĩ, đừng tự rước lấy khổ”.
“Chúng... Chúng ta đã đứng về phía ngươi rồi, vì... vì sao vẫn bắt chúng ta phải phế bỏ tu vi?”, những người đó sợ hãi nhìn Diệp Thành, nhưng trong sự sợ hãi còn mang theo cả sự tức giận.
“Không có vì sao cả”, Diệp Thành thoải mái xoay cổ.
“Nếu chúng ta tự phế tu vi, ngươi vẫn không bỏ qua cho chúng ta thì sao?”
“Các ngươi có tư cách mặc cả sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng: “Muốn sống thì làm theo đi”.
“Ngươi...”
“Còn hai mươi giây”.
“Phế, chúng ta phế”, ngay lập tức có người giơ lòng bàn tay lên, chịu đựng đau đớn phế bỏ đan hải của mình, sau đó bỏ hết những thứ có giá trị trên người lại rồi loạng choạng chạy ra ngoài.
Đã có người tự phế tu vi, tiếp đó phản ứng dây chuyền đã được hình thành.
A! A! A!
Chẳng mấy chốc, tiếng la hét nối nhau vang lên, mọi người tự tay đối xử tàn nhẫn với chính mình, bọn họ cũng không có cách nào, vì họ không có thời gian để suy nghĩ, họ biết tính Diệp Thành, nếu đến thời gian mà vẫn chưa phế tu vi thì chờ đón họ sẽ là cái chết.
Đây là cảnh tượng thế nào? Một loạt người tự phế tu vi tập thể, trong đó còn có không ít cao thủ cảnh giới Không Minh đỉnh phong và cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên.
Nhưng như Diệp Thành đã nói, với tình hình hiện tại, đối mặt với đại quân từ tứ phía, bọn họ không có tư cách mặc cả, muốn sống sót thì chỉ có thể làm theo lời hắn, nếu không sẽ chết rất thảm...
Chương 888: Thiên nhãn
A, a…!
Bên trong Chính Khí Điện liên tục vang lên những âm thanh thảm thiết thế này.
Cảnh tượng hiện giờ khiến người ta không khỏi rùng mình, trong biển người cho dù là tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, Không Minh hay Chuẩn Thiên thì đều phải nghiến răng phế đi tu vi của mình, sau đó chuồn khỏi đây như con chó hoang.
Cảnh tượng này khiến người ta phải thở dài, những kẻ đó lảo đảo, người nào người nấy loạng choạng va vào nhau, trong ánh mắt còn mang theo sự sợ hãi và hối hận. Bọn họ sợ Diệp Thành sẽ ra tay giết mình, bọn họ hối hận vì đã ủng hộ sai người, không nên đụng tới một sát tinh như Diệp Thành dẫn tới kết cục bi thảm như hôm nay.
Đã dám làm thì phải dám chịu.
Không biết từ bao giờ trong đầu tất cả mọi người lại vang vọng câu này.
Đúng vậy, có nợ thì phải có trả! Trong số những người này có quá nhiều người đã tham gia vào việc giết hại Diệp Thành một năm trước, đây chính là báo ứng. Bọn họ phải trả giá cho những gì mà mình gây ra, không ai có thể thoát được.
“Ta hối hận rồi”, rất nhiều người sau khi tự phế đi tu vi của mình thì tự nâng đỡ lấy nhau, người nào người nấy mặt mày dàn dụa nước mắt giống như bọn họ là dân tị nạn lưu lạc vậy.
“Từ ngày hôm nay trở đi chúng ta không còn là tiên nhân cao cao tại thượng nữa”, trong từng cặp mắt là nỗi sợ hãi, hoang mang bước đi về phía trước nhưng lại chẳng biết về đâu, chỉ sợ sẽ gặp phải kẻ thù tới đòi mạng.
“Đây chính là báo ứng, là báo ứng đấy”.
“Có làm thì phải có trả thôi”, nhìn cảnh tượng loạn lạc này, Diệp Thành tĩnh lặng đứng đó, mái tóc màu máu tung bay, hắn vô ưu vô lo chứ đừng nói đến chút thương cảm nào dành cho bọn họ.
“Thế nào, hay là giết hết?”, Long Nhất truyền âm tới nói rồi không quên liếc nhìn những người đang lảo đảo bước đi, “hiện giờ bọn họ không còn tu vi nữa, chỉ cần một đại chiêu là có thể sẽ dẹp sạch tất cả”.
“Không cần”, Diệp Thành khẽ xua tay, “không còn tu vi nữa thì kết cục của bọn họ không cần nghĩ cũng biết”.
Nói rồi, Diệp Thành đứng dậy đi về phía cách đó không xa.
Phía đó còn có một số người đang ngồi, người nào người nấy thu vi mạnh mẽ, thấp nhất cũng có tu vi tầng thứ chín cảnh giới Không Minh còn Hằng Nhạc Chân Nhân và Thanh Vân của Thanh Vân Tông, Cơ Tuyết Băng, Thị Thiên Chân Nhân của Thị Huyết Điện đều bao gồm trong đó.
Hằng Nhạc Chân Nhân đương nhiên không cần phải bàn , cũng giống như Vân Thanh, Thị Thiên Chân Nhân và Cơ Tuyết Băng, trước đó ông ta thầm cảm thấy may mắn vì không tham gia vào ân oán giữa Diệp Thành và Linh Chân Thượng Nhân, đây cũng chính là lý do mà bọn họ có thể thong thả ngồi đây.
Lúc này, thấy Diệp Thành đi tới, ngoài Hằng Nhạc Chân Nhân thì những người khác đều bất giác cau mày.
“Việc của Nam Sở ta không tham gia, ân oán của ngươi và Linh Chân không liên quan gì đến ta, xin nể mặt Thị Huyết Điện”, Trường Thiên Chân Nhân lên tiếng nhưng lại không dám di chuyển vì ông ta biết không phải chỉ có một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên đang nhìn mình, một khi có bất cứ hành động nào khác thường, ông ta sẽ lập tức bị tiêu diệt.
“Vậy không được”, Diệp Thành mỉm cười lắc đầu, “tính toán ân oán với Linh Chân đương nhiên không thể thiếu Thị Huyết Điện của ông”.
“Người có thù với ngươi là Thương Minh và Hoắc Tôn, không liên quan gì đến ta cả”, Thị Thiên Chân Nhân lên tiếng, “không thể vì bọn họ mà ghi cả thù cho ta”.
“Cũng chẳng còn cách nào khác, con người ta chính là một kẻ như vậy, từ trước đến nay ta làm việc đều luôn theo logic này”, Diệp Thành nhướng vai đáp lời, “cho nên phiền tiền bối đi cùng chúng ta một chuyến”.
“Ngươi…”, Thị Thiên Chân Nhân đột nhiên đứng bật dậy.
“Bắt lấy”, Diệp Thành lạnh giọng lên tiếng, ngay sau đó liền có hàng trăm binh khí dày đặc bay từ trên trời xuống, uy lực mạnh mẽ. Thị Thiên Chân Nhân vừa đứng dậy liền bị khống chế, hiện giờ ông ta muốn cử động cũng không thể được.
“Diệp Thành, ngươi…”
“Ông ngoan ngoãn đợi đi”, Diệp Thành quay người bước tới trước mặt Vân Thanh, về con người này thì từ trước đến giờ hắn vẫn luôn muốn giết. Ông ta có thiên nhãn, có thể nhìn thấu bí mật, nhất định không thể để ông ta quay về Thanh Vân Tông nếu không thì cục diện của Thanh Vân có khả năng sẽ mất kiểm soát.
Lại nhìn sang Vân Thanh, sắc mặt ông ta đã tối sầm cả lại, đến cả Thị Thiên Chân Nhân cũng bị khống chế, ông ta cũng không khá khẩm hơn là bao.
Chương 889: Ta về nhà uống rượu vẫn hơn
“Nghe nói ông có thiên nhãn, mở thiên nhãn cho ta xem”, Diệp Thành khoanh tay trước ngực, hắn nhìn Vân Thanh bằng ánh mắt đầy hứng thú.
“Muốn giết thì giết, hà tất nhiều lời?”, Vân Thanh hắng giọng.
“Được lắm”, Diệp Thành lập tức tế gọi ra sát kiếm, một kiếm chém rơi đầu Vân Thanh.
Diệp Thành ra tay dứt khoát nhanh gọn không hề đợi thương lượng khiến tất cả mọi người đang ngồi đều không kịp phản ứng lại. Hắn nói giết là giết, có cần phải dứt khoát vậy không chứ.
Ở hiện trường, người ấm ức nhất chính là Vân Thanh, mặc dù đầu ông ta đã lìa khỏi cổ nhưng đôi mắt lại trố ra, bên trong đó còn mang cái nhìn uất ức, cả đời phấn đấu mãi mới mạnh được như vậy, cuối cùng lại vì cách thể hiện mà mất mạng.
“Là ông bảo ta giết ông, ta chỉ có thể miễn cưỡng làm theo thôi”, Diệp Thành xua tay, vẻ mặt bất lực.
Nói rồi hắn phất tay lấy đầu Vân Thanh sau đó đoạt đi căn nguyên thiên nhãn của ông ta.
Căn nguyên thiên nhãn chính là một con mắt hư ảo, xung quanh có lưu quang chói lọi, phát ra ánh sáng huyền diệu, trên đồng tử còn có hoả diệm ấn kí, giống như trên đồng tử Tiên Luân Nhãn của hắn có một ấn kí tiên luân vậy.
Mặc dù hắn dùng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu được một số manh mối nhưng khả năng cụ thể của đôi thiên nhãn này hắn lại không thể nhìn ra, muốn biết được khả năng thực sự của nó thì cần phải dung hoà vào mắt mới biết được.
Hắn không lãng phí thêm thời gian với đôi mắt này, cứ thế ấn kí nó trong một cái bình ngọc, thiên nhãn có thể gặp mà không thể cầu, đây chính là một món bảo bối, mặc dù không thể so với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhưng dù gì cũng là thiên nhãn, nói không chừng con mắt này còn có khả năng bá đạo khác.
“Thị Thiên Chân Nhân bị khống chế, Vân Thanh bị tiêu diệt, Hằng Nhạc Chân Nhân và Cơ Tuyết Băng khó tránh khỏi”, phía này, một số người đang ngồi nguyên vị trí ban đầu không dám nhúc nhích, bọn họ truyền âm cho nhau.
Vừa truyền âm bọn họ không quên liếc nhìn Hằng Nhạc Chân Nhân và Cơ Tuyết Băng ở phía cách đó không xa. Một người là lão tổ của Hằng Nhạc, một người là thánh nữa của Chính Dương Tông kiêm điện chủ phân điện thứ chính, đều là những kẻ có thù với Diệp Thành. Theo như những người này thấy thì với tính cách của Diệp Thành chắc chắn sẽ không thể bỏ qua cho hai người này.
“Các vị tiền bối, mọi người ăn no chưa?”, Diệp Thành thu lại thiên nhãn của Vân Thanh, hắn nhìn những người đang ung dung ngồi đó.
“Ăn…ăn no rồi”, tất cả các lão bối lần lượt cười trừ, bọn họ cười còn khó coi hơn là khóc, bên trong đó không thiếu tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng lúc này ai ai cũng nghiêm chỉnh ôn hoà không dám động đậy. Bọn họ chắc chắn rằng nếu có bất cứ hành động nào thừa thãi thì sẽ bị những kẻ mạnh khác tuyệt sát.
“Chúng ta chỉ đến đây để góp vui thôi, ngươi cũng không thể tính cả chúng ta vào được”, một lão già gầy như khỉ ho hắng lên tiếng, “vả lại ta và Hạo Thiên thế gia còn có giao tình, ta…ta còn từng chỉ điểm cho phụ thân của ngươi nữa”.
Ồ?
Diệp Thành nhướng mày thầm nghĩ lão già này rất thông minh, biết nắm bắt thời cơ.
“Ta nói thât, nếu ngươi không tin thì có thể đi hỏi Hạo Thiên Huyền Chấn”, lão già kia vội nói.
“Ông ta tên là Hoàng Đạo Công, quả thực từng có giao tình qua lại với Hạo Thiên thế gia, có thể lôi kéo”, Hằng Nhạc Chân Nhân ngồi nhàn nhã thưởng rượu truyền âm cho Diệp Thành.
“Con hiểu rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn liếc nhìn Hoàng Đạo Công từ đầu tới chân, người này trông rất giảo hoạt, đầu tóc rối bời, đôi mắt chốc chốc còn hiện lên cái nhìn tà gian, hình thái của ông ta trông có phần giống với Gia Cát Vũ.
Quan trọng nhất đó là ông ta là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.
Phía này, thấy Diệp Thành nhìn mình như vậy, Hoàng Đạo Công cảm thấy mất tự nhiên, ông ta chỉ sợ tên này không để ý nói nhầm ra nhầm mệnh lệnh thì mình mất mạng.
“Hoàng gia gia, đắc tội rồi”, Diệp Thành mỉm cười khẽ khua tay: “Giải cấm”.
Dứt lời, rất nhiều sức mạnh được tạo ra bởi những tu sĩ mạnh đang đè nén lên người Hoàng Đạo Công tản đi khiến Hoàng Đạo Công thở phào, trong lúc này ông ta không quên lau đi mồ hôi trên trán mình.
“Ta có thể đi rồi chứ?”, Hoàng Đạo Công ho hắng nhìn Diệp Thành.
“Đừng vội mà”, Diệp Thành tươi cười để lộ ra hàm răng trắng sáng, “người hiếm khi mới tới Nam Sở, đợi lát nữa chúng ta cùng uống vài chén”.
“Ta về nhà uống vẫn hơn”, Hoàng Đạo Công cười trừ.
“Nếu người nói vậy thì phong ấn lại tiếp cho ta”.
Chương 890: Lai lịch không vừa
“Hạo Thiên Huyền Chấn đúng là dạy được một người con ngoan”, khuôn mặt Hoàng Đạo Công đã tối đen như hòn than, nếu không phải bị phong cấm thì ông ta sẽ không chần chừ mà xông lên giết chết tên đê tiện Diệp Thành.
“Làm nhiều thêm một chút, bao nhiêu đồ ngon thế này kia mà, thật lãng phí”, Diệp Thành bày ra vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi.
“Mẹ kiếp”.
“Tính khí cũng không vừa nhỉ?”, Diệp Thành gãi tai bước đi, dù là giao tình qua lại nhưng có lúc một số thủ đoạn cũng rất cần thiết, quan trọng nhất là hắn sợ Hoàng Đạo Công ra khỏi cửa là chạy mất.
Vì vậy hắn chỉ có thể mặt dày lại lần nữa phong cấm Hoàng Đạo Công, đợi mọi việc xong xuôi cùng lắm là bị đánh một trận, bị đánh mà có được thêm một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng đáng.
“Người trung niên mặc mãng bào kia là Mộ Vân Ngạo gia chủ nhà họ Mộ Vân”, Diệp Thành vừa sải bước đi thì liền nghe thấy truyền âm của Hằng Nhạc Chân Nhân, “người này cũng được, đáng để lôi kéo”.
“Nhà họ Mộ vân?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt của hắn dừng lại ở người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào, ông ta rất điềm tĩnh, không hề tỏ ra hỗn loạn, khí chất có phần giống với Hạo Thiên Huyền Chấn đều có sự uy nghiêm và khí thế của bậc bề trên.
“Nam có Mộ Vân bắc có Hạo Thiên, đây chính là gia chủ Mộ Vân Thế Gia sao?”, Diệp Thành lẩm nhẩm, nói thực thì đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được người của Mộ Vân Thế Gia.
“Ông ta từ phương xa chạy tới Nam Sở chúc thọ Linh Chân chứng tỏ nhà Mộ Vân cũng không phải nhàn rỗi”, Diệp Thành xoa cằm, “cũng may vừa rồi ông không giống những kẻ khác đối đầu với ta, nếu không thì cũng sẽ thật khó xử”.
Khi Diệp Thành nhìn Mộ Vân Ngạo thì Mộ Vân Ngạo đang tĩnh lặng thưởng rượu cũng nhìn qua bên này.
“Hạo Thiên Huyền Chấn, ông đúng là có một nhi tử ngoan”, Mộ Vân Ngạo thầm nghĩ trong lòng, có thể thấy trong đôi mắt nhìn xa trông rộng của ông ta rõ vẻ kinh ngạc, thậm chí là kinh hãi.
“Sư tổ, con và ông ta chưa quen nhau, người giới thiệu chút nhé”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, thầm truyền âm cho Hằng Nhạc Chân Nhân, những người bị hắn phong cấm ở đây đều có vai trò rất quan trọng, đằng sau bọn họ còn có thế lực thần bí, cố gắng lôi kéo mới là thượng sách.
“Người ở đằng trước bên góc trái con chính là trưởng lão thứ chín của Nam Cung Thế Gia ở Bắc Sở - Nam Cung Chính”, Hằng Nhạc Chân Nhân truyền âm: “Thế gia này vô cùng thần bí, tồn tại lâu đời, kéo dài tới thời đại Nguyệt Hoàng. Tiên tổ của nhà Nam Cung từng bình định thiên hạ, để lại truyền thừa, hiện giờ mặc dù không được như xưa nhưng gia tộc này cũng rất vững mạnh”.
“Nguồn gốc cũng không vừa”, Diệp Thành liếc nhìn, hắn nhận ra một lão già tóc bạc đang vùi đầu khắc gỗ, không hề vì cảnh tượng rối loạn xung quanh mà trở nên hỗn loạn, giống như thể một lão gia hoà nhã dễ gần vậy.
“Tây Môn ở phương Đông, Bắc Chấn ở phương Nam, tứ đại thế gia của Đại Sở từng bám gót Nguyệt Hoàng trấn áp u minh địa phủ, đông phương thế gia, tây môn thế gia và bắc chấn thế gia hiện giờ liên minh với chúng ta, cố gắng lôi kéo Nam Cung thế gia vào nữa”.
“Ta nhớ rồi”, Diệp Thành khẽ gật đầu.
“Lão già mặc y phục trắng ở phía Đông Bắc chính là trưởng lão thứ ba của Âu Dương thế gia Âu Dương Hải, bọn họ khác với Nam Cung thế gia ở chỗ tiên tổ của Âu Dương thế gia từng đi theo Táng Hoàng trấn áp quỷ tộc”, Hằng Nhạc Chân Nhân khẽ nhấp một ngụm rượu, tiếp tục truyền âm cho Diệp Thành: “Gia tộc này từng xuất hiện kẻ mạnh cái thế, nếu như không có người này thì không có Thiên Táng Hoàng”.
“Kẻ mạnh cái thế?”, Diệp Thành nhướng mày.
“Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương”.
“Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương?”, Diệp Thành sững người gãi đầu: “Đây…đây là danh hiệu gì?”
“Sở Hải có lẽ con từng nghe tới, nằm ở Nam Yến”, Hằng Nhạc Chân Nhân giải thích: “Năm xưa nơi đó từng xảy ra cuộc đại chiến kinh thiên động địa, trận đại chiến đó không phải là quyết chiến nhưng lại là trận chiến xoay chuyển chiến cục, Thiên Táng Hoàng ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong khi vào thời khắc then chốt đột phá lên cảnh giới Thiên đã một mình chặn lại cả Sở Hải, cứ thế chặn đứng đại quân của quỷ tộc, vì Thiên Táng Hoàng đột phá nên đã tranh thủ được thời gian quý báu đợi quân chi viện tới”.
“Một người chặn lại đại quân của cả một điện?”, kể cả là Diệp Thành cũng không khỏi kinh ngạc. Tu sĩ của một điện mạnh thế nào, vả lại còn là cả một đại quân, với sức mạnh của một người mà chặn lại được, hắn không thể tưởng tượng nổi Âu Dương Vương mạnh thế nào.
“Trận chiến đó khiến Âu Dương Vương nổi danh nhưng cũng chết rất thảm, ông ta đã thành công trong việc đánh chặn khiến Thiên Táng Hoàng không thể tiến giới tới cảnh giới Thiên và cũng thành công đợi được quân chi viện tới đánh lui đại quân của quỷ tộc”, Hằng Nhạc Chân Nhân chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói còn rõ vẻ cung kính: “Nhìn về lịch sử Đại Sở, những tu sĩ dưới cảnh giới Thiên không một ai phá được chiến tích của ông ấy, đó chính là kẻ mạnh thông thiên, giống như thần binh cái thế, truyền thuyết về Thần Binh Sở Hải Âu Dương Vương cứ thế mà được lưu truyền”.
Ma, ông ta là ma, bọn họ đều là ma!
Thương không Chính Khí Điện không ngừng rung chuyển, tiếng hô tạo thành làn sóng thuỷ triều, tụ lại như tạo thành sấm sét.
Lại nhìn về phía Linh Chân Thượng Nhân, nghe tiếng mắng chửi như dời non lấp bể, ông ta loạng choạng lùi lại phía sau, ngón tay run rẩy phẫn nộ chỉ vào những người đó: “Các ngươi... Các ngươi...”
Ma, ông ta là ma!
Linh Chân Thượng Nhân còn chưa nói xong, lại có người chỉ vào ông ta tức giận hét lớn, giọng nói vừa vang vừa mạnh mẽ, lòng đầy căm phẫn, chính nghĩa lẫm nhiên.
Ma, ông ta là ma!
Ngay sau đó câu nói này cũng khuấy lên ngàn cơn sóng khác, khi có một đệ tử của Chính Khí Điện chạy sang phía đối diện, hơn phân nửa người của Chính Khí Điện cũng gia nhập vào đội hình phía đối diện.
Ma, ông ta là ma!
Trong tiếng hô vang vọng khắp trời, ba bóng người lục tục tránh xa Linh Chân Thượng Nhân, đó chính là ba đồ đệ của ông ta: Hoàng Húc, Liêu Dương và Dương Vân.
“Các ngươi... Các ngươi...”, thấy ba đồ đệ của mình chạy sang phía đối diện, mắt Linh Chân Thượng Nhân lồi lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tơ máu giăng đầy trong mắt, người run rẩy kịch liệt.
“Ma, ông là ma, chúng ta đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay, chỉ chờ tới ngày hôm nay thay trời hành đạo”, ba người phía Hoàng Húc hét ầm lên, tiếng hét rất vang, mạnh mẽ mà có khí phách, vẻ mặt căm hận sục sôi, chính nghĩa, bọn hắn đều không phải kẻ ngốc, để được sống tiếp, còn ai quan tâm đến tình cảm sư đồ nữa.
Phụt!
Linh Chân Thượng Nhân nôn ra máu, lại một lần nữa lảo đảo lùi về sau, người ông ta loạng choạng đứng không vững.
Chúng bạn xa lánh, bị cô lập hoàn toàn, ngay cả đồ nhi của mình cũng vậy, ông ta thật sự không chịu nổi.
Tình cảnh này với ông ta mà nói thật sự cực kỳ châm chọc, trớ trêu!
Chỉ vài phút trước, ông ta vẫn còn là hiện thân của chính nghĩa, được mọi người ủng hộ và yêu mến, vẫn là điện chủ cao ngạo của Chính Khí Điện.
Mà vài phút sau, ông ta không còn đại diện cho chính nghĩa nữa mà là ma đạo. Ông ta không còn được mọi người ủng hộ nữa mà trở thành tội nhân bị người người mắng chửi, sự khác biệt chỉ trong mấy phút này khiến ông ta không thể tiếp nhận nổi.
“Mẹ kiếp, chiêu này đúng là hèn hạ!”, nhìn thấy Linh Chân Thượng Nhân nôn ra máu, Long Ngũ tặc lưỡi thở dài.
“Ngươi thì biết cái gì! Đây gọi là mưu kế”, Long Nhất sờ cái đầu trọc bóng loáng của mình.
“Châm ngòi ly gián, chiêu này quả là cao tay!”, bên kia, Thiên Tông Lão Tổ nhẹ nhàng vuốt râu cảm khái.
“Điều ta muốn biết bây giờ là Diệp Thành sẽ xử lý kẻ ra vẻ đạo mạo này thế nào”, Chung Giang ung dung lên tiếng.
“Linh Chân, trong mắt mọi người, dường như ông mới là ma đấy”, khi mấy người còn đang nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng lại cất lên, Diệp Thành khoanh tay trước ngực, hứng thú nhìn Linh Chân Thượng Nhân bị mọi người xa lánh.
“Diệp Thành...”, Linh Chân rít gào ầm ĩ, nhưng còn chưa nói xong đã lại phun ra một ngụm máu khác.
“Thế giới này thật kỳ diệu! Linh Chân Thượng Nhân tự nhận mình là chính phái hoá ra mới là ma chân chính. Chậc chậc chậc, thật đáng buồn!”, Diệp Thành thở dài, tặc lưỡi.
“Ta là điện chủ của Chính Khí Điện, ta không phải ma”, đầu tóc Linh Chân rối bù, ông ta gào thét như một con chó điên.
“Ông nói ông không phải ma, ai tin chứ?”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai: “Ngay cả ba đồ đệ của ông cũng nói ông là ma, xem ra ông đã làm không ít chuyện không có tình người”.
“Ta giết ngươi...”, Linh Chân Thượng Nhân tức giận lao tới, khuôn mặt dữ tợn như ác ma.
Nhưng ông ta còn chưa ra tay, các cảnh giới Chuẩn Thiên của Viêm Hoàng đã đồng loạt ra tay trước, tung ra toàn chiêu thần thông cái thế, ngưng tụ thành thần mang vô song, ông ta vừa vọt lên hư thiên, giây tiếp theo đã bị đánh ngã.
Rầm!
Ngay lập tức, phía dưới vang lên tiếng động lớn, Linh Chân rơi xuống khiến mặt đất lún sâu tạo thành một cái hố lớn.
Dưới con mắt của bao người, ông ta máu tươi đầm đìa, lảo đảo đứng dậy, khuôn mặt dữ tợn đã hơi vặn vẹo, tựa như ác ma bò ra từ địa ngục, ai nhìn thấy cũng sởn gai ốc.
Chương 887: Ta sẽ không giết ông
Ầm!
Lại có động tĩnh vang lên, uy thế kinh thiên động địa từ trên trời giáng xuống, Linh Chân Thượng Nhân vừa bò dậy đã lại bị đè xuống quỳ dưới đất ngay tức thì.
Lúc này, Diệp Thành mới từ tốn từ hư thiên bước xuống, bước chân vững vàng mà chậm rãi, đến trước mặt Linh Chân Thượng Nhân hắn mới dừng lại, nhìn ông ta đang quỳ dưới chân mình với vẻ mặt đầy thích thú: “Không biết ông có thấy cảnh tượng này quen không?”
A!
Linh Chân Thượng Nhân ngửa mặt lên trời gào thét, tuy thực lực của ông ta thông thiên nhưng vẫn không thể lay chuyển được sức mạnh của đại quân bốn phương, người cao ngạo như ông ta đã bao giờ quỳ dưới đất thế này, hơn nữa còn quỳ trước kẻ thù của mình.
“Một năm trước, ta cũng quỳ trước mặt ông chịu sự mắng nhiếc của bao người thế này, giống như một con kiến hèn mọn đến mức không thể hèn mọn hơn”, Diệp Thành chẳng thèm để ý đến Linh Chân Thượng Nhân, hắn vẫn thản nhiên nói tiếp: “Lúc đó ông rất lợi hại, vậy nên đương nhiên ta sẽ bị coi là ma”.
“Bây giờ để ta nói cho ông biết thế nào là chính, thế nào là ma”, nói đến đây, Diệp Thành ngồi xổm xuống, vẫn nhìn Linh Chân Thượng Nhân với vẻ mặt bỡn cợt: “Bởi vì ta lợi hại hơn ông, nên ông là ma”.
“Công lý nằm ở lòng người, ta không thẹn với lòng”, hai mắt Linh Chân Thượng Nhân đầy tơ máu, ông ta gào thét ầm ĩ, muốn đứng dậy nhưng lại bị áp chế.
“Hay cho câu công lý, hay cho câu không thẹn với lòng”, Diệp Thành bật cười, tựa như nghe được câu chuyện rất buồn cười: “Linh Chân, đến lúc này rồi ông vẫn lừa mình dối người, đừng nói hay như vậy, cũng đừng dát vàng lên mặt mình nữa, đại diện cho chính nghĩa ư, ông xứng không? Ông dựa vào cái gì? Ông có tư cách đó không?”
“Đừng đùa nữa”, Diệp Thành vỗ vai Linh Chân, sau đó đứng lên.
“Giết ta đi, giết ta đi”, Linh Chân gào thét cuồng loạn, như thể đã phát điên.
“Không không không, ta sẽ không giết ông”, Diệp Thành phế tu vi của Linh Chân, vung tay để chú ấn bay vào cơ thể ông ta: “Sống, là sự trừng phạt ta dành cho ông. Nhân gian là địa ngục ta tặng cho ông, tận hưởng đi!”
Nói xong Diệp Thành đá Linh Chân Thượng Nhân bay đi.
Dưới sự chú ý của mọi người, Linh Chân bay ra khỏi Chính Khí Điện, tựa như một thứ vô dụng bỏ đi.
Trong mắt người ngoài, Diệp Thành chỉ phế tu vi của Linh Chân là hắn nhân từ, nhưng nghĩ lại đây càng giống một quyết định tàn nhẫn hơn.
Mấy năm nay Linh Chân Thượng Nhân luôn tự cho mình là chính phái, luôn cao ngạo ở trên cao, ông ta đã giết biết bao nhiêu người vô tội, gây thù chuốc oán với bao nhiêu nhà, bây giờ tu vi của ông ta đã bị phế, những kẻ thù kia sao có thể bỏ qua cho ông ta?
Đáp án đã quá rõ ràng, không biết bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn giết chết tên ra vẻ đạo mạo này.
Sau khi phế Linh Chân, Diệp Thành xoay người hứng thú nhìn những người tới mừng thọ Linh Chân Thượng Nhân ở xung quanh.
Thấy thế, những người đó chợt rùng mình, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay càng không còn giọt máu nào, tim đập thình thịch, toàn thân toát mồ hôi lạnh, sợ Diệp Thành sẽ giết mình.
“Để lại bảo bối có giá trị, tự phế tu vi của mình thì các ngươi có thể sống sót đi ra ngoài”, Diệp Thành cười khẽ: “Các ngươi chỉ có ba mươi giây để suy nghĩ, đừng tự rước lấy khổ”.
“Chúng... Chúng ta đã đứng về phía ngươi rồi, vì... vì sao vẫn bắt chúng ta phải phế bỏ tu vi?”, những người đó sợ hãi nhìn Diệp Thành, nhưng trong sự sợ hãi còn mang theo cả sự tức giận.
“Không có vì sao cả”, Diệp Thành thoải mái xoay cổ.
“Nếu chúng ta tự phế tu vi, ngươi vẫn không bỏ qua cho chúng ta thì sao?”
“Các ngươi có tư cách mặc cả sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng: “Muốn sống thì làm theo đi”.
“Ngươi...”
“Còn hai mươi giây”.
“Phế, chúng ta phế”, ngay lập tức có người giơ lòng bàn tay lên, chịu đựng đau đớn phế bỏ đan hải của mình, sau đó bỏ hết những thứ có giá trị trên người lại rồi loạng choạng chạy ra ngoài.
Đã có người tự phế tu vi, tiếp đó phản ứng dây chuyền đã được hình thành.
A! A! A!
Chẳng mấy chốc, tiếng la hét nối nhau vang lên, mọi người tự tay đối xử tàn nhẫn với chính mình, bọn họ cũng không có cách nào, vì họ không có thời gian để suy nghĩ, họ biết tính Diệp Thành, nếu đến thời gian mà vẫn chưa phế tu vi thì chờ đón họ sẽ là cái chết.
Đây là cảnh tượng thế nào? Một loạt người tự phế tu vi tập thể, trong đó còn có không ít cao thủ cảnh giới Không Minh đỉnh phong và cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên.
Nhưng như Diệp Thành đã nói, với tình hình hiện tại, đối mặt với đại quân từ tứ phía, bọn họ không có tư cách mặc cả, muốn sống sót thì chỉ có thể làm theo lời hắn, nếu không sẽ chết rất thảm...
Chương 888: Thiên nhãn
A, a…!
Bên trong Chính Khí Điện liên tục vang lên những âm thanh thảm thiết thế này.
Cảnh tượng hiện giờ khiến người ta không khỏi rùng mình, trong biển người cho dù là tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, Không Minh hay Chuẩn Thiên thì đều phải nghiến răng phế đi tu vi của mình, sau đó chuồn khỏi đây như con chó hoang.
Cảnh tượng này khiến người ta phải thở dài, những kẻ đó lảo đảo, người nào người nấy loạng choạng va vào nhau, trong ánh mắt còn mang theo sự sợ hãi và hối hận. Bọn họ sợ Diệp Thành sẽ ra tay giết mình, bọn họ hối hận vì đã ủng hộ sai người, không nên đụng tới một sát tinh như Diệp Thành dẫn tới kết cục bi thảm như hôm nay.
Đã dám làm thì phải dám chịu.
Không biết từ bao giờ trong đầu tất cả mọi người lại vang vọng câu này.
Đúng vậy, có nợ thì phải có trả! Trong số những người này có quá nhiều người đã tham gia vào việc giết hại Diệp Thành một năm trước, đây chính là báo ứng. Bọn họ phải trả giá cho những gì mà mình gây ra, không ai có thể thoát được.
“Ta hối hận rồi”, rất nhiều người sau khi tự phế đi tu vi của mình thì tự nâng đỡ lấy nhau, người nào người nấy mặt mày dàn dụa nước mắt giống như bọn họ là dân tị nạn lưu lạc vậy.
“Từ ngày hôm nay trở đi chúng ta không còn là tiên nhân cao cao tại thượng nữa”, trong từng cặp mắt là nỗi sợ hãi, hoang mang bước đi về phía trước nhưng lại chẳng biết về đâu, chỉ sợ sẽ gặp phải kẻ thù tới đòi mạng.
“Đây chính là báo ứng, là báo ứng đấy”.
“Có làm thì phải có trả thôi”, nhìn cảnh tượng loạn lạc này, Diệp Thành tĩnh lặng đứng đó, mái tóc màu máu tung bay, hắn vô ưu vô lo chứ đừng nói đến chút thương cảm nào dành cho bọn họ.
“Thế nào, hay là giết hết?”, Long Nhất truyền âm tới nói rồi không quên liếc nhìn những người đang lảo đảo bước đi, “hiện giờ bọn họ không còn tu vi nữa, chỉ cần một đại chiêu là có thể sẽ dẹp sạch tất cả”.
“Không cần”, Diệp Thành khẽ xua tay, “không còn tu vi nữa thì kết cục của bọn họ không cần nghĩ cũng biết”.
Nói rồi, Diệp Thành đứng dậy đi về phía cách đó không xa.
Phía đó còn có một số người đang ngồi, người nào người nấy thu vi mạnh mẽ, thấp nhất cũng có tu vi tầng thứ chín cảnh giới Không Minh còn Hằng Nhạc Chân Nhân và Thanh Vân của Thanh Vân Tông, Cơ Tuyết Băng, Thị Thiên Chân Nhân của Thị Huyết Điện đều bao gồm trong đó.
Hằng Nhạc Chân Nhân đương nhiên không cần phải bàn , cũng giống như Vân Thanh, Thị Thiên Chân Nhân và Cơ Tuyết Băng, trước đó ông ta thầm cảm thấy may mắn vì không tham gia vào ân oán giữa Diệp Thành và Linh Chân Thượng Nhân, đây cũng chính là lý do mà bọn họ có thể thong thả ngồi đây.
Lúc này, thấy Diệp Thành đi tới, ngoài Hằng Nhạc Chân Nhân thì những người khác đều bất giác cau mày.
“Việc của Nam Sở ta không tham gia, ân oán của ngươi và Linh Chân không liên quan gì đến ta, xin nể mặt Thị Huyết Điện”, Trường Thiên Chân Nhân lên tiếng nhưng lại không dám di chuyển vì ông ta biết không phải chỉ có một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên đang nhìn mình, một khi có bất cứ hành động nào khác thường, ông ta sẽ lập tức bị tiêu diệt.
“Vậy không được”, Diệp Thành mỉm cười lắc đầu, “tính toán ân oán với Linh Chân đương nhiên không thể thiếu Thị Huyết Điện của ông”.
“Người có thù với ngươi là Thương Minh và Hoắc Tôn, không liên quan gì đến ta cả”, Thị Thiên Chân Nhân lên tiếng, “không thể vì bọn họ mà ghi cả thù cho ta”.
“Cũng chẳng còn cách nào khác, con người ta chính là một kẻ như vậy, từ trước đến nay ta làm việc đều luôn theo logic này”, Diệp Thành nhướng vai đáp lời, “cho nên phiền tiền bối đi cùng chúng ta một chuyến”.
“Ngươi…”, Thị Thiên Chân Nhân đột nhiên đứng bật dậy.
“Bắt lấy”, Diệp Thành lạnh giọng lên tiếng, ngay sau đó liền có hàng trăm binh khí dày đặc bay từ trên trời xuống, uy lực mạnh mẽ. Thị Thiên Chân Nhân vừa đứng dậy liền bị khống chế, hiện giờ ông ta muốn cử động cũng không thể được.
“Diệp Thành, ngươi…”
“Ông ngoan ngoãn đợi đi”, Diệp Thành quay người bước tới trước mặt Vân Thanh, về con người này thì từ trước đến giờ hắn vẫn luôn muốn giết. Ông ta có thiên nhãn, có thể nhìn thấu bí mật, nhất định không thể để ông ta quay về Thanh Vân Tông nếu không thì cục diện của Thanh Vân có khả năng sẽ mất kiểm soát.
Lại nhìn sang Vân Thanh, sắc mặt ông ta đã tối sầm cả lại, đến cả Thị Thiên Chân Nhân cũng bị khống chế, ông ta cũng không khá khẩm hơn là bao.
Chương 889: Ta về nhà uống rượu vẫn hơn
“Nghe nói ông có thiên nhãn, mở thiên nhãn cho ta xem”, Diệp Thành khoanh tay trước ngực, hắn nhìn Vân Thanh bằng ánh mắt đầy hứng thú.
“Muốn giết thì giết, hà tất nhiều lời?”, Vân Thanh hắng giọng.
“Được lắm”, Diệp Thành lập tức tế gọi ra sát kiếm, một kiếm chém rơi đầu Vân Thanh.
Diệp Thành ra tay dứt khoát nhanh gọn không hề đợi thương lượng khiến tất cả mọi người đang ngồi đều không kịp phản ứng lại. Hắn nói giết là giết, có cần phải dứt khoát vậy không chứ.
Ở hiện trường, người ấm ức nhất chính là Vân Thanh, mặc dù đầu ông ta đã lìa khỏi cổ nhưng đôi mắt lại trố ra, bên trong đó còn mang cái nhìn uất ức, cả đời phấn đấu mãi mới mạnh được như vậy, cuối cùng lại vì cách thể hiện mà mất mạng.
“Là ông bảo ta giết ông, ta chỉ có thể miễn cưỡng làm theo thôi”, Diệp Thành xua tay, vẻ mặt bất lực.
Nói rồi hắn phất tay lấy đầu Vân Thanh sau đó đoạt đi căn nguyên thiên nhãn của ông ta.
Căn nguyên thiên nhãn chính là một con mắt hư ảo, xung quanh có lưu quang chói lọi, phát ra ánh sáng huyền diệu, trên đồng tử còn có hoả diệm ấn kí, giống như trên đồng tử Tiên Luân Nhãn của hắn có một ấn kí tiên luân vậy.
Mặc dù hắn dùng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu được một số manh mối nhưng khả năng cụ thể của đôi thiên nhãn này hắn lại không thể nhìn ra, muốn biết được khả năng thực sự của nó thì cần phải dung hoà vào mắt mới biết được.
Hắn không lãng phí thêm thời gian với đôi mắt này, cứ thế ấn kí nó trong một cái bình ngọc, thiên nhãn có thể gặp mà không thể cầu, đây chính là một món bảo bối, mặc dù không thể so với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhưng dù gì cũng là thiên nhãn, nói không chừng con mắt này còn có khả năng bá đạo khác.
“Thị Thiên Chân Nhân bị khống chế, Vân Thanh bị tiêu diệt, Hằng Nhạc Chân Nhân và Cơ Tuyết Băng khó tránh khỏi”, phía này, một số người đang ngồi nguyên vị trí ban đầu không dám nhúc nhích, bọn họ truyền âm cho nhau.
Vừa truyền âm bọn họ không quên liếc nhìn Hằng Nhạc Chân Nhân và Cơ Tuyết Băng ở phía cách đó không xa. Một người là lão tổ của Hằng Nhạc, một người là thánh nữa của Chính Dương Tông kiêm điện chủ phân điện thứ chính, đều là những kẻ có thù với Diệp Thành. Theo như những người này thấy thì với tính cách của Diệp Thành chắc chắn sẽ không thể bỏ qua cho hai người này.
“Các vị tiền bối, mọi người ăn no chưa?”, Diệp Thành thu lại thiên nhãn của Vân Thanh, hắn nhìn những người đang ung dung ngồi đó.
“Ăn…ăn no rồi”, tất cả các lão bối lần lượt cười trừ, bọn họ cười còn khó coi hơn là khóc, bên trong đó không thiếu tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng lúc này ai ai cũng nghiêm chỉnh ôn hoà không dám động đậy. Bọn họ chắc chắn rằng nếu có bất cứ hành động nào thừa thãi thì sẽ bị những kẻ mạnh khác tuyệt sát.
“Chúng ta chỉ đến đây để góp vui thôi, ngươi cũng không thể tính cả chúng ta vào được”, một lão già gầy như khỉ ho hắng lên tiếng, “vả lại ta và Hạo Thiên thế gia còn có giao tình, ta…ta còn từng chỉ điểm cho phụ thân của ngươi nữa”.
Ồ?
Diệp Thành nhướng mày thầm nghĩ lão già này rất thông minh, biết nắm bắt thời cơ.
“Ta nói thât, nếu ngươi không tin thì có thể đi hỏi Hạo Thiên Huyền Chấn”, lão già kia vội nói.
“Ông ta tên là Hoàng Đạo Công, quả thực từng có giao tình qua lại với Hạo Thiên thế gia, có thể lôi kéo”, Hằng Nhạc Chân Nhân ngồi nhàn nhã thưởng rượu truyền âm cho Diệp Thành.
“Con hiểu rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn liếc nhìn Hoàng Đạo Công từ đầu tới chân, người này trông rất giảo hoạt, đầu tóc rối bời, đôi mắt chốc chốc còn hiện lên cái nhìn tà gian, hình thái của ông ta trông có phần giống với Gia Cát Vũ.
Quan trọng nhất đó là ông ta là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.
Phía này, thấy Diệp Thành nhìn mình như vậy, Hoàng Đạo Công cảm thấy mất tự nhiên, ông ta chỉ sợ tên này không để ý nói nhầm ra nhầm mệnh lệnh thì mình mất mạng.
“Hoàng gia gia, đắc tội rồi”, Diệp Thành mỉm cười khẽ khua tay: “Giải cấm”.
Dứt lời, rất nhiều sức mạnh được tạo ra bởi những tu sĩ mạnh đang đè nén lên người Hoàng Đạo Công tản đi khiến Hoàng Đạo Công thở phào, trong lúc này ông ta không quên lau đi mồ hôi trên trán mình.
“Ta có thể đi rồi chứ?”, Hoàng Đạo Công ho hắng nhìn Diệp Thành.
“Đừng vội mà”, Diệp Thành tươi cười để lộ ra hàm răng trắng sáng, “người hiếm khi mới tới Nam Sở, đợi lát nữa chúng ta cùng uống vài chén”.
“Ta về nhà uống vẫn hơn”, Hoàng Đạo Công cười trừ.
“Nếu người nói vậy thì phong ấn lại tiếp cho ta”.
Chương 890: Lai lịch không vừa
“Hạo Thiên Huyền Chấn đúng là dạy được một người con ngoan”, khuôn mặt Hoàng Đạo Công đã tối đen như hòn than, nếu không phải bị phong cấm thì ông ta sẽ không chần chừ mà xông lên giết chết tên đê tiện Diệp Thành.
“Làm nhiều thêm một chút, bao nhiêu đồ ngon thế này kia mà, thật lãng phí”, Diệp Thành bày ra vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi.
“Mẹ kiếp”.
“Tính khí cũng không vừa nhỉ?”, Diệp Thành gãi tai bước đi, dù là giao tình qua lại nhưng có lúc một số thủ đoạn cũng rất cần thiết, quan trọng nhất là hắn sợ Hoàng Đạo Công ra khỏi cửa là chạy mất.
Vì vậy hắn chỉ có thể mặt dày lại lần nữa phong cấm Hoàng Đạo Công, đợi mọi việc xong xuôi cùng lắm là bị đánh một trận, bị đánh mà có được thêm một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng đáng.
“Người trung niên mặc mãng bào kia là Mộ Vân Ngạo gia chủ nhà họ Mộ Vân”, Diệp Thành vừa sải bước đi thì liền nghe thấy truyền âm của Hằng Nhạc Chân Nhân, “người này cũng được, đáng để lôi kéo”.
“Nhà họ Mộ vân?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt của hắn dừng lại ở người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào, ông ta rất điềm tĩnh, không hề tỏ ra hỗn loạn, khí chất có phần giống với Hạo Thiên Huyền Chấn đều có sự uy nghiêm và khí thế của bậc bề trên.
“Nam có Mộ Vân bắc có Hạo Thiên, đây chính là gia chủ Mộ Vân Thế Gia sao?”, Diệp Thành lẩm nhẩm, nói thực thì đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được người của Mộ Vân Thế Gia.
“Ông ta từ phương xa chạy tới Nam Sở chúc thọ Linh Chân chứng tỏ nhà Mộ Vân cũng không phải nhàn rỗi”, Diệp Thành xoa cằm, “cũng may vừa rồi ông không giống những kẻ khác đối đầu với ta, nếu không thì cũng sẽ thật khó xử”.
Khi Diệp Thành nhìn Mộ Vân Ngạo thì Mộ Vân Ngạo đang tĩnh lặng thưởng rượu cũng nhìn qua bên này.
“Hạo Thiên Huyền Chấn, ông đúng là có một nhi tử ngoan”, Mộ Vân Ngạo thầm nghĩ trong lòng, có thể thấy trong đôi mắt nhìn xa trông rộng của ông ta rõ vẻ kinh ngạc, thậm chí là kinh hãi.
“Sư tổ, con và ông ta chưa quen nhau, người giới thiệu chút nhé”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, thầm truyền âm cho Hằng Nhạc Chân Nhân, những người bị hắn phong cấm ở đây đều có vai trò rất quan trọng, đằng sau bọn họ còn có thế lực thần bí, cố gắng lôi kéo mới là thượng sách.
“Người ở đằng trước bên góc trái con chính là trưởng lão thứ chín của Nam Cung Thế Gia ở Bắc Sở - Nam Cung Chính”, Hằng Nhạc Chân Nhân truyền âm: “Thế gia này vô cùng thần bí, tồn tại lâu đời, kéo dài tới thời đại Nguyệt Hoàng. Tiên tổ của nhà Nam Cung từng bình định thiên hạ, để lại truyền thừa, hiện giờ mặc dù không được như xưa nhưng gia tộc này cũng rất vững mạnh”.
“Nguồn gốc cũng không vừa”, Diệp Thành liếc nhìn, hắn nhận ra một lão già tóc bạc đang vùi đầu khắc gỗ, không hề vì cảnh tượng rối loạn xung quanh mà trở nên hỗn loạn, giống như thể một lão gia hoà nhã dễ gần vậy.
“Tây Môn ở phương Đông, Bắc Chấn ở phương Nam, tứ đại thế gia của Đại Sở từng bám gót Nguyệt Hoàng trấn áp u minh địa phủ, đông phương thế gia, tây môn thế gia và bắc chấn thế gia hiện giờ liên minh với chúng ta, cố gắng lôi kéo Nam Cung thế gia vào nữa”.
“Ta nhớ rồi”, Diệp Thành khẽ gật đầu.
“Lão già mặc y phục trắng ở phía Đông Bắc chính là trưởng lão thứ ba của Âu Dương thế gia Âu Dương Hải, bọn họ khác với Nam Cung thế gia ở chỗ tiên tổ của Âu Dương thế gia từng đi theo Táng Hoàng trấn áp quỷ tộc”, Hằng Nhạc Chân Nhân khẽ nhấp một ngụm rượu, tiếp tục truyền âm cho Diệp Thành: “Gia tộc này từng xuất hiện kẻ mạnh cái thế, nếu như không có người này thì không có Thiên Táng Hoàng”.
“Kẻ mạnh cái thế?”, Diệp Thành nhướng mày.
“Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương”.
“Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương?”, Diệp Thành sững người gãi đầu: “Đây…đây là danh hiệu gì?”
“Sở Hải có lẽ con từng nghe tới, nằm ở Nam Yến”, Hằng Nhạc Chân Nhân giải thích: “Năm xưa nơi đó từng xảy ra cuộc đại chiến kinh thiên động địa, trận đại chiến đó không phải là quyết chiến nhưng lại là trận chiến xoay chuyển chiến cục, Thiên Táng Hoàng ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong khi vào thời khắc then chốt đột phá lên cảnh giới Thiên đã một mình chặn lại cả Sở Hải, cứ thế chặn đứng đại quân của quỷ tộc, vì Thiên Táng Hoàng đột phá nên đã tranh thủ được thời gian quý báu đợi quân chi viện tới”.
“Một người chặn lại đại quân của cả một điện?”, kể cả là Diệp Thành cũng không khỏi kinh ngạc. Tu sĩ của một điện mạnh thế nào, vả lại còn là cả một đại quân, với sức mạnh của một người mà chặn lại được, hắn không thể tưởng tượng nổi Âu Dương Vương mạnh thế nào.
“Trận chiến đó khiến Âu Dương Vương nổi danh nhưng cũng chết rất thảm, ông ta đã thành công trong việc đánh chặn khiến Thiên Táng Hoàng không thể tiến giới tới cảnh giới Thiên và cũng thành công đợi được quân chi viện tới đánh lui đại quân của quỷ tộc”, Hằng Nhạc Chân Nhân chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói còn rõ vẻ cung kính: “Nhìn về lịch sử Đại Sở, những tu sĩ dưới cảnh giới Thiên không một ai phá được chiến tích của ông ấy, đó chính là kẻ mạnh thông thiên, giống như thần binh cái thế, truyền thuyết về Thần Binh Sở Hải Âu Dương Vương cứ thế mà được lưu truyền”.