-
Chương 951-955
Chương 951: Đạo
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Diệp Thành lại lần nữa đóng động phủ, hắn muốn trước khi đại chiến bế quan lần cuối cùng.
Hoặc có thể nói lần này hắn đi phải chịu sự đả kích cực kỳ lớn. Khả năng chiến đấu mạnh mẽ mà hắn tự nhận trong mắt nhiều anh hùng cái thế vẫn chưa đủ.
“Ngươi có biết ngươi và Ma Vương, Pháp Luân Vương có khảng cách thế nào không?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.
“Trước tiên ta thấy tu vi khác biệt”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nhưng sau khi cọ sát với Tịch Nhan thì ta nhận ra ta đang sai lầm, khoảng cách của chúng ta không hẳn là tu vi mà là sự hiểu biết về đạo và thiên địa.”
“Xem ra ngươi cũng không phải ngốc”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “chư thiên đạo, chư thiên vạn vực, đạo của thế gian phân thành rất nhiều loại, con đường của tu sĩ đều có điểm tương đồng thì đạo cũng vậy, Đao Hoàng lấy đao mà ngộ đạo, Ma Vương của ma vực lấy ma bước vào đạo, Sát Vương của Sát Thủ Thần Triều lấy sát để chứng đạo, đây chính là đạo của bọn họ, ngươi có thấy đạo của mình là gì không? Kẻ mạnh thực sự theo đuổi đạo, đạo không phân mạnh yếu nhưng lại phân mức lĩnh hội bao nhiêu”.
“Trước đây ta không hiểu nhưng giờ ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn trầm ngâm, cả cơ thể bất giác run lên, hắn thẫn thờ ở đó, trầm tư suy nghĩ về đạo của mình.
Không biết từ bao giờ hắn mới từ từ mở mắt ra.
Tiếp sau đó, bên trong động phủ liền chìm vào im lặng.
Thời gian cứ thế dần trôi.
Diệp Thành giống như một lão thiền sư, cứ thế ngồi cả hai ngày một đêm, trong lúc này hắn không hề di chuyển mà nhắm mắt, trên trán chốc chốc lại nhăn lại, chốc chốc lại dãn ra, lúc mê man lúc tỉnh táo rất kì dị.
Không biết từ bao giờ thánh thể của Diệp Thành mới run rẩy, hắn bước vào trạng thái dị thường.
Trạng thái này rất huyền diệu, hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, giống như chiếc lá trúc theo gió bay đi, có lúc lại giống như lớp bèo trôi không bến bờ, toàn thân hắn có thêm sức mạnh như có như không bao trùm.
Sức mạnh này lúc yếu lúc mạnh gống như ở trước mặt nhưng lại không thể chạm tới, đợi tới khi giơ tay tới thì lại càng thấy xa vời, cách nghìn non vạn thuỷ có một con sông đào vĩnh viễn không thể vượt qua ngăn cách ở đó.
Diệp Thành muốn tiến vào nhưng lại thấy mình không đủ sức.
Trong chốc lát, sức mạnh kia càng mãnh liệt hơn kéo nguyên thần của hắn thoát li khỏi cơ thể bay về một nơi không rõ tên.
Hắn không biết trôi dạt mất bao lâu, chỉ biết mình dừng lại ở nơi xa xôi, trạng thái hắn mông lung, tưởng chừng chỉ cần một trận gió thổi tới cũng có thể khiến hắn bay đi. Hắn nhận ra mình đã tới một thế giới hỗn độn, đưa mắt nhìn ra xa toàn khí hỗn độn, ánh sáng hỗn độn bay qua bay lại, thế giới này khó mà nhìn thấu.
Rầm!
Tiếng nổ ầm vang vang lên, cả thế giới hỗn độn rung chuyển, ánh sáng hỗn độn cũng loé lên, thế giới hỗn độn này xuất hiện vết nứt, khi vết nứt đầu tiên hiện lên, thì vết nứt tiếp sau đó cũng liên tục hiển hiện.
Rầm!
Thế giới hỗn độn có điện lôi xoẹt qua, đám mây hỗn độn cuộn tới, ánh sáng hỗn độn loé lên, muốn huỷ diệt thế giới hỗn độn này.
Cuối cùng thế giới hỗn độn cũng nứt lìa, những thứ nhẹ bẫng cứ thế bay lên trời hoá vào bầu trời xanh thẳm, những thứ cặn đục hoá về với đất, hoá thành mặt đất dày dặn.
Mọi thứ xung quanh mặc dù hư ảo nhưng Diệp Thành lại cảm thấy rất thật, đây chính là thế giới hỗn độn, cảnh tượng trước mắt không phải cảnh tượng thiên địa thuở sơ khai sao?
Hắn cảm thấy khó hiểu, vì sao mình lại chìm vào trạng thái này?
Cảnh tượng vẫn đang biến hoá, thế giới hỗn độn sau khi hoá thành thiên địa thì vẫn tiếp tục quá trình biến hoá của mình. Thiên địa do hỗn độn mà trở nên sáng lạn hơn, một vầng mặt trời rực rỡ lửng lơ phát ra vô vàn ánh sáng, thiên địa về đêm vẫn đang huyễn hoá, cả bầu hư không rực rỡ, vô vàn vì sao lấp lánh.
Đây là một quá trình hết sức lâu dài.
Thiên địa không hề yên bình, mỗi ngày đều rung chuyển, nhưng sự di chuyển đó không phải từ những con sông mà do dòng nham thạch nóng chảy, tiếng vù vù trong hư không không phải gió mà là mây hỗn độn.
Không biết từ bao giờ thiên địa mới tối dần.
Trên mặt đất, thổ nhưỡng nứt lìa, từng mầm non nhú ra nuốt trọn tinh hoa của trời, hấp thu dưỡng chất từ mặt đất mà lớn lên từng ngày, không biết mất bao nhiêu năm tháng mới trở thành cây cổ thụ cao chọc trời.
Thiên địa bắt đầu có sinh linh, từng mầm non vươn ra khỏi mặt đất, từng nhành hoa cây cỏ với sức sống mãnh liệt vươn mình, thiên địa tối tăm này có thêm sắc xanh tươi tốt.
Diệp Thành tĩnh lặng quan sát sự diễn hoá.
Thời gian cứ thế dần trôi, không biết bao nhiêu năm trôi qua rồi.
Thời đất bắt đầu phân rõ mùa, mùa xuân với sức sống dồi dào, mùa hạ nắng nóng chói chang, mùa thu đìu hiu, mùa đông cô quạnh, thiên địa bắt đầu trở nên đẹp hơn, bốn mùa thay nhau dần trôi, trời đất ngày càng thêm hình hài mới.
Ngày tháng dần trôi.
Diệp Thành giống như kẻ thứ ba, trở thành vị khách duy nhất chứng kiến sự thay đổi của trời đất, đương nhiên rất huyền diệu.
Thế nhưng thế giới này lại không biết trải qua bao nhiêu năm thì nhật nguyệt mới tiêu tan, những vì sao bị huỷ diệt, mặt đất nứt lìa, mọi thứ trong thiên địa đều tiêu tán theo, thế giới do hỗn độn hoá thành cuối cùng cũng trở về trạng thái hỗn độn.
Diệp Thành đi lại trong thế giới này như một sinh vật sống duy nhất còn sót lại.
Hắn biết rằng mình chỉ là kẻ đứng ngoài thế giới này, hắn vào đây một cách dị thường và cũng không biết mình ra khỏi đây từ bao giờ.
Hỗn độn! Hỗn độn! Hỗn độn!
Mọi thứ ở đây đều là hỗn độn, một kỉ nguyên khép lại được dự báo trước sẽ có một kỉ nguyên mới mở ra.
Rầm! Rầm!
Lại là tiếng sấm xé tan hỗn độn khiến hỗn độn tách ra, trời đất lại lần nữa hình thành, nhật nguyệt hiển hiện, các vì sao ngưng tụ, sông ngòi chảy quanh, vạn vật tái sinh, lại là một thế giới với sự sống dồi dào.
Thế nhưng chủ nhân của thế giới này có vẻ như không hài lòng với kiệt tác này cho lắm, thượng đế lại khiến vạn vật trong trời đất này quay về hỗn độn.
Diệp Thành không di chuyển nữa mà khoanh chân ngồi trong thế giới hỗn độn này, hắn coi nơi này là ý cảnh của mình.
Hỗn độn đang diễn biến, diễn hoá ra thiên địa và vạn vật rồi lại từ vạn vật quay về hỗn độn, một kỉ nguyên một luân hồi, đây là những năm tháng dài vô tận, căn nguyên của thế giới này dần dần ổn định.
Trong trạng thái hỗn độn, thế giới hỗn độn không biết đã diễn hoá bao nhiêu vòng, huỷ diệt và tái sinh liên tục lặp lại.
Cơ thể của Diệp Thành cũng thay đổi theo.
Trong vùng đan hải của hắn đã có thêm một thế giới mới, bên trên là vầng mặt trời lơ lửng phát ra ánh sáng rực rỡ, bên dưới là linh lực màu vàng kim cuộn trạo, biển màu vàng kim mênh mang chứa đựng cả vùng đất rộng lớn một phương.
Vùng đan hải của Diệp Thành đã mang theo hình hài của thế giới, sau nhiều lần biến hoá, đan hải nhất định có thể hoá thành thế giới thực thụ.
Vù!
Thế giới hỗn độn lại một lần nữa hoá thành thiên địa.
Lần này chủ nhân của tạo vật giống như dốc hết sức mình nên trải qua nhiều lần tịch diệt và tái sinh đó, tốc độ diễn hoá của nó cũng dần dần chậm đi, mỗi lần tiến hoá không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, trời đất được tẩy luyện và trở nên rực rỡ hơn.
Trong kỉ nguyên này, thiên địa và vạn vật không còn quay về trạng thái hỗn độn nữa mà liên tục biến hoá.
Chương 952: Hỗn độn sơ khai
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Trong thạch thất của động phủ, Diệp Thành vẫn ngồi thiền như một vị sư già, không nhúc nhích, toàn thân hắn được rất nhiều dị tượng bao quanh, các dị tương đan xen lúc ẩn lúc hiện, rất thần bí.
“Huyết mạch Thánh thể mà lại tu hỗn độn đạo, tiểu tử này vẫn khác biệt như thế”, ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông xa xôi, Thái Hư Cổ Long âm thầm theo dõi bên này, thấy rất nhiều dị tượng bí ẩn đan xen bao quanh thân thể Diệp Thành, đôi mắt rồng to lớn của nó loé lên tia sáng với ý tứ sâu xa.
Póc!
Khi Thái Hư Cổ Long đang trầm tư suy nghĩ thì trong cơ thể Diệp Thành vang lên âm thanh thế này, dường như có thứ gì đó đã vỡ.
Sau đó Thánh thể của Diệp Thành đột nhiên run lên, một đạo thần hồng màu vàng bay vọt ra từ trên đầu hắn, tu vi của hắn cũng thoáng chốc từ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy đỉnh phong vọt tới cảnh giới Không Minh tầng thứ tám.
Chỉ là Diệp Thành hoàn toàn không biết những điều này, tâm thần và linh hồn của hắn lúc này vẫn đang phiêu bạt nơi thái hư.
Trong ý cảnh hỗn độn, hắn đứng dậy, yên lặng nhìn diễn biến của đất trời, nhìn kỹ vào đôi mắt sâm thẳm của hắn còn có thể thấy cảnh tượng rộng lớn từ thuở hỗn độn sơ khai.
Đạo!
Không biết đến lúc nào hắn mới khẽ lên tiếng.
Đạo Chi Chư Thiên, Chư Thiên Vạn Đạo, hắn thật sự đã hiểu ra lời mà Thái Hư Cổ Long nói. Thế giới vô biên, đất trời rộng lớn, mỗi một đạo đều là độc nhất vô nhị, ma đạo của Ma Vương, đao đạo của Đao Hoàng, sát đạo của Thần Vương, chiến đạo của Chiến Vương, viêm đạo của Viêm Hoàng…
Khi đang suy nghĩ, trong đầu hắn hiện lên các loại đạo, mỗi loại đạo là một con đường, đạo không phân mạnh yếu nhưng lại có sự khác biệt trong lĩnh ngộ.
Đạo của ta là gì? Diệp Thành nghĩ thầm, thế gian vạn vật đều có thể là đạo, mà đạo hắn muốn theo đuổi phải bao la vạn tượng, thứ gì cũng có, dung hợp chư thiên, đúng như ý định lúc ban đầu khi đúc đại đỉnh.
Hỗn độn đạo!
Khóe miệng Diệp Thành hiện lên ý cười, trong mắt chợt lóe một tia sắc bén, còn có một tia sáng đã lĩnh ngộ.
Lúc này, linh hồn hắn rung lên rồi trở nên mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện, mà tâm cảnh của hắn cũng trở nên rộng mở trong giây phút này.
Sức mạnh của thiên địa!
Diệp Thành hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại nở nụ cười, hắn như nhìn thấy vạn vật sinh sôi nảy nở, núi sông trải dài, đại dương mênh mông, tinh không bao la, núi non hùng vĩ, bầu trời rộng lớn, mặt đất bền chắc. Trong mắt hắn tất cả đều trở nên có linh tính, đất trời cũng trở nên thân thương như vòng tay của mẹ.
Cảm giác này không phải ở trên vạn vật, mà là hoà vào vạn vật, hắn là đất trời, đất trời là hắn.
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp nhân.
Đây là một quá trình luân hồi của đất trời, đạo luân hồi trong đất trời, con người do đất trời mà sinh ra, vạn vật do trời đất mà hình thành, còn đạo thì sinh ra trong vạn vật.
Thế gian vạn vật đều có thể là đạo!
Diệp Thành mở hai mắt ra, trong mắt càng hiện rõ vẻ đã lĩnh hội: “Đại đạo của con người đến từ vạn vật, đạo của vạn vật bắt nguồn từ trời đất, đạo của trời đất bắt nguồn từ hỗn độn, đạo của mình là hỗn độn đạo”.
Sau khi lĩnh ngộ được đạo của mình, lòng Diệp Thành sáng tỏ giống như đã xua tan ngàn tầng sương mù, nhìn thấy thứ nguyên thuỷ nhất, hắn cảm thấy vạn vật đang bén rể trong lòng, trời đất đâm chồi nảy lộc trong cơ thể, thân thể hắn như một thứ hỗn độn, đất trời, vạn vật, tất cả mọi thứ trên đời đều bắt nguồn từ hỗn độn.
Lại một buổi sáng nữa.
Hằng Nhạc Tông đón chào một ngày mới, các đệ tử ra khỏi động phủ từ sớm, bắt đầu một cuộc tu luyện mới. Ở trong rặng núi như cõi tiên giữa chốn trần gian này, mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.
Lúc này, mấy chục bóng người đã đứng trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, họ là những người giữ chức vụ cao của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và các thế gia lớn, mà phía trước họ đang lơ lửng một tấm bản đồ cực lớn.
“Ồ ạt tấn công là cách nhanh gọn nhất”, Tiêu Phong mặc áo giáp lên tiếng, liên tục chỉ vào chín vị trí trên bản đồ: “Chín phân điện lớn của Chính Dương Tông cửu cửu liên hoàn, lại nối liền với điện chính của Chính Dương Tông. Với thực lực của chúng ta, tấn công ồ ạt điện chính và chín phân điện lớn của họ cùng một lúc, bọn họ sẽ không thể hỗ trợ lẫn nhau”.
“Ta đồng ý”, phía Dương Đỉnh Thiên đều gật đầu.
“Chúng ta không giỏi bố trận, các ngươi bàn bạc với nhau là được, chúng ta phụ trách giết người”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân mỗi người ôm một bầu rượu, nhàn nhã nhâm nhi.
“Vậy thì như thế nhé, chúng ta… Hế?”, Thiên Tông Lão Tổ còn chưa nói xong đã bất giác cau mày, vô thức nhìn ra bên ngoài điện, lập tức nhìn thẳng về phía Ngọc Nữ Phong.
“Khí thế thật cường hãn”, phía Chung Giang cũng đồng thời quay đầu nhìn theo hướng đó.
Không chỉ họ mà rất nhiều phong chủ của Hằng Nhạc Tông, dù là đệ tử hay trưởng lão đều đồng loạt nhìn về phía Ngọc Nữ Phong.
Ầm!
Dưới sự chú ý của mọi người, một đạo thần quang bay ra từ thạch thất động phủ của Ngọc Nữ Phong, phóng thẳng lên trời, xuyên qua thiên địa, thậm chí bầu trời cũng bị đâm vào làm thủng một lỗ lớn.
Lập tức trên hư không trở nên hỗn loạn, che khuất bầu trời, đất trời tối sầm.
Sau đó, trong hỗn độn có sấm chớp rền vang, từng tia sấm sét đánh xuống như những con du xà, một luồng khí huỷ diệt bao trùm cả đất trời, hỗn độn nứt ra, nhẹ thì bay lên trời, nặng thì rơi xuống đất.
Chương 953: Ngoại đạo pháp tướng
Hỗn độn sơ khai?
Nhìn thấy cảnh này, dù là phía Thiên Tông Lão Tổ hay đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều sững sờ tại chỗ.
Nhưng sau khi hỗn độn hoá thành thiên địa thì nó vẫn tiếp diễn, bầu trời sáng hơn, đảo lộn giữa ngày và đêm, mặt trời trên cao chiếu xuống ngàn tia sáng, mặt trăng lơ lửng trên trời chiếu ra ánh sáng bạc lấp lánh.
Trong đó, từng ngọn núi lớn mọc lên từ mặt đất, cao lớn hùng vĩ, từng ngọn mọc lên liên tiếp, bao la rộng lớn, sông trải qua xuyên qua mặt đất, nuôi dưỡng sinh linh, sự sinh trưởng của vạn vật, tô điểm thế giới thiên địa sơ khai với màu sắc rực rỡ, sinh sôi nảy nở như một thế giới thực.
“Đó...... Đó là cái gì?”, nhìn thế giới rộng lớn trên hư không, rất nhiều đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, những đệ tử có tu vi yếu thì đã tái mặt, bởi vì tuy thế giới ấy rộng lớn đẹp đẽ nhưng uy áp của nó cũng vô cùng đáng gờm, rất nhiều người đã khuỵu gối, suýt thì quỳ xuống đất.
“Ngoại đạo pháp tướng”, trước đại điện Hằng Nhạc, Thiên Tông Lão Tổ trầm ngâm suy tư.
“Tiền bối, ngoại đạo pháp tướng là gì ạ?”, Đạo Huyền Chân Nhân khó hiểu hỏi Thiên Tông Lão Tổ.
“Ngoại đạo pháp tướng là hình thái bên ngoài của đạo, mà mỗi đạo đều có ngoại đạo pháp tướng khác nhau”, Thiên Tông Lão Tổ gì cũng biết, nhưng trong đôi mắt già nua vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc, cảm thán.
“Thì… Thì ra là vậy”.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy ngoại đạo pháp tướng khổng lồ thế này đấy”, Chung Giang kinh ngạc cất lời.
“Hắn tu hỗn độn đạo”, Long Nhất từ trước đến nay không đáng tin, trong mắt loé lên một tia ý vị sâu xa.
“Thánh thể tu hỗn độn đạo, tiểu tử này đã lập ra tiền lệ mới!”, Long Ngũ tặc lưỡi: “Không thể phủ nhận ngoại đạo pháp tướng của hắn đúng là rất bá đạo, nhưng cũng cho thấy hành trình tu đạo của hắn sẽ vô cùng gian nan”.
Dưới sự chú ý của mọi người, thế giới rộng lớn chậm rãi tiêu tán, nhưng tâm cảnh của mọi người vẫn chấn động tột đỉnh.
Trong thạch thất của động phủ ở Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành vẫn đang nhắm mắt bất động, mái tóc đen xoã sau vai, hơi thở mạnh mẽ mà đều đặn, lặng lẽ hít thở mặc cho rất nhiều tia sáng đang tụ lại trong cơ thể hắn.
Toàn thân hắn được ánh sáng hỗn độn bao quanh, mỗi tấc nguyên thần đều phát ra ánh sáng.
Sau nhiều ngày lĩnh hội, hắn đã thay đổi khá nhiều, khí tức khác lạ, thi thoảng sẽ lộ ra ý cảnh vạn vật, thi thoảng lại có khí tức huỷ diệt thiên địa, các loại khí tức hợp lại, khí tức hỗn độn tràn ngập, bầu không khí dành riêng cho thời kỳ hồng hoang đang dâng trào.
Ù! Ù!
Hỗn Độn Thần Đỉnh đang lơ lửng trên đầu hắn đang được ánh sáng hỗn độn tôi luyện, từng đạo pháp tắc lạc ấn trên đó, từng làn khí hỗn độn tản ra, mỗi làn đều cực kỳ nặng.
Lại nhìn vào cơ thể hắn, xương cốt thần huy chói lọi cũng đang được hỗn độn đạo tôi luyện, từng đạo hỗn độn pháp tắc lạc ấn trên xương, nhìn kỹ còn thấy trên mỗi khớp xương đều có hỗn độn pháp tắc sáng rực.
Thần hải, sức mạnh linh hồn cuồn cuộn như biển, từng đạo hỗn độn pháp tắc đan xen, còn có thiên âm đại đạo bao quanh, Đan Tổ Long Hồn bay quanh thân thể rồng, trông nó có vẻ rất vui mừng.
Đan hải thì như một thế giới nhỏ, nó cũng đang được hỗn độn đạo tôi luyện, bên trên thì mặt trời rạng rỡ, trăng vàng lơ lửng, sao sáng chói loá, bên dưới thì pháp lực dồi dào như biển.
Sau đó Diệp Thành mở mắt ra, hai tia sáng bắn ra, bắn xuyên qua cả vách động cứng rắn.
Hỗn độn đạo!
Diệp Thành nở nụ cười nhẹ, hai tay nắm chặt, cảm nhận được sức mạnh bá đạo vô song, như thể nắm chắc tất cả vạn vật.
“Tiểu tử, ngươi giỏi lắm!”, ngay sau đó giọng của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của hắn: “Ngoại đạo pháp tướng rất bá đạo”.
“Niềm vui bất ngờ thôi”, Diệp Thành cười sung sướng, xoay người nhảy lên, vươn vai duỗi eo thoải mái, trong cơ thể còn có tiếng sét đánh roẹt roẹt.
Hế?
Sau đó hắn ngạc nhiên hỏi: “Tu vi của ta đã là cảnh giới Không Minh đỉnh phong rồi ư?”
“Đúng vậy, chỉ còn cách cảnh giới Chuẩn Thiên một bước nữa thôi”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Trong lúc ngộ đạo ngươi đã đột phá hai lần liên tiếp, một năm thôi mà tu vi của ngươi tiến cấp thần tốc, đừng nói ở Đại Sở, cho dù cả Chư Thiên Vạn Vực cũng không ai sánh kịp”.
“Vậy ta có thể ra ngoài thể hiện rồi à?”, Diệp Thành xoa xoa tay.
“Không làm thế thì ngươi sẽ chết à?”, Thái Hư Cổ Long lườm Diệp Thành: “Tuy đạo của ngươi rất lợi hại, nhưng hiểu biết của ngươi về đạo vẫn còn kém xa những cao thủ cái thế như Ma Vương và Pháp Luân Vương”.
“Điều này ta hiểu”, Diệp Thành cười.
“Có chuyện này ta phải nói với ngươi”, Thái Hư Cổ Long chuyển chủ đề: “Mấy ngày nay Chính Dương Tông không yên phận lắm, các ngươi phải cẩn thận”.
“Không yên phận?”, Diệp Thành nhướng mày: “Không yên phận thế nào?”
“Ta vô tình nghe thấy bọn chúng đã tấn công Thanh Vân Tông”.
“Thú vị”, Diệp Thành nghe vậy thì mừng: “Lão tử không đánh chúng thì chúng lại ra tay trước, nhưng như vậy cũng tốt, Hằng Nhạc và Thanh Vân bây giờ đã cùng phe, ta phải cho chúng một bài học có đi không có về”.
“Lão tử không quan tâm chuyện này, điều ta quan tâm là khi nào thì ngươi cứu ta ra ngoài?”, Thái Hư Cổ Long không nhịn được mắng: “Mẹ kiếp, lại kéo dài, chờ ngươi đến hoa cũng tàn”.
“Yên tâm, không tàn được”, Diệp Thành lắc đầu, xoay người bước ra khỏi thạch thất của động phủ.
Chương 954: Kế hoạch chiến đấu
Vừa ra khỏi thạch thất của động phủ, Diệp Thành đã thấy bên ngoài có rất nhiều người đứng chờ, hơn nữa còn là các trưởng lão, ai cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Lão phu tính rồi, tên này chuẩn bị ra oai đây”, Vô Nhai Đạo Nhân lập tức bấm đốt tay, bộ dạng như thầy bói, buồn cười nhất vẫn là biểu cảm nghiêm túc của ông ta.
“Linh tinh, con không nghĩ như vậy”, Diệp Thành phản bác.
“Không nghĩ vậy mới lạ”.
“Cảnh giới Không Minh đỉnh phong?”, khi hai người đang nói chuyện phiếm thì Thiên Tông Lão Tổ đã nhìn ra tu vi của Diệp Thành, ông không khỏi ngạc nhiên thốt lên.
“Tốc độ tiến cấp đáng sợ như vậy, ngươi bảo đám người già chúng ta làm sao chịu nổi!?”, lão tổ nhà họ Tô thở dài thườn thượt: “Mới một năm thôi mà, có cần nhanh đến vậy không?”
“Tốc độ tiến cấp nhanh cũng chẳng ích gì”, Cổ Tam Thông ngoáy tai: “Năm xưa Ma Vương chỉ ba năm đã tới cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, chỉ còn nửa bước nữa là tới cảnh giới Thiên, nhưng chẳng phải vẫn dừng ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong gần một nghìn năm đó sao?”
“Gần một nghìn năm có là gì!”, Long Ngũ phản bác: “Đã từng có một kẻ độc ác cái thế, năm trăm năm tiến cấp đến cảnh giới Chuẩn Đế đỉnh phong, nhưng lại chững ở đó hơn tám nghìn năm vẫn chưa được phong Đế, so với người đó thì những người ở Đại Sở này chẳng tính là gì”.
“Chuẩn Đế? Đại Đế?”, các trưởng lão ngơ ngác nhìn Long Ngũ: “Đó… Đó là tu vi gì?”
Thấy vậy, Long Ngũ ho khan một tiếng, biết mình đã nói hơi nhiều bèn lắc đầu giả ngu: “Chắc mọi người nghe nhầm rồi”.
“Ta vừa mới nhận được tin mấy ngày nay Chính Dương Tông đang tập hợp đại quân, xem ra sắp có động tĩnh lớn”, khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì Hồng Trần Tuyết đi tới, trên tay cầm một miếng ngọc giản.
“Đội hình lớn nhường nào?”, Chung Giang hỏi.
“Ít nhất là quân số của cả chín điện”.
“Đội hình lớn như vậy, họ định tấn công nhà nào đây?”, lão tổ nhà họ Tô tặc lưỡi: “Nam Sở bây giờ sợ rằng ngoài chúng ta, bất cứ thế lực nào cũng khó mà ngăn cản nổi quân đội tu sĩ khổng lồ như thế!”
“Chúng định tấn công Thanh Vân Tông”, Diệp Thành ung dung lên tiếng.
“Thanh Vân Tông?”, ngay lập tức, tất cả mọi người có mặt đều quay sang nhìn Diệp Thành: “Ngươi biết?”
“Con có kênh thông tin tình báo riêng của mình”, Diệp Thành mỉm cười.
“Lợi hại! Có tin được không đấy?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nhìn Diệp Thành với vẻ không tin.
“Chiến tranh là chuyện lớn, tiền bối thấy con đùa bao giờ chưa?”, Diệp Thành nhún vai: “Con từng nói Chính Dương Tông có một cao thủ vô song, sau đó Pháp Luân Vương đã xuất hiện, chứng tỏ tin tức của con là chuẩn xác”.
“Nếu vậy thì chúng ta phải nhận món quà lớn của Chính Dương Tông rồi”, Chung Quy vuốt râu mỉm cười: “Có lẽ đến giờ Chính Dương Tông vẫn chưa biết Thanh Vân đã bị chúng ta khống chế, đây chính là lợi thế. Điều động toàn lực, đánh cho chúng trở tay không kịp”.
“Bắt đầu chuẩn bị đi! Cho bọn chúng có đi không có về”, Diệp Thành lập tức hạ lệnh.
“Được, được”, mọi người lần lượt giải tán, ai cũng rất hăng hái, bao vây quét sạch đại quân của chín điện là một trận chiến rất lớn, cảnh tượng đó chắc chắn vô cùng tráng lệ.
“Chung Ly tiền bối, xin dừng bước”, Diệp Thành truyền âm cho Chung Ly.
Nghe vậy, Chung Ly dừng lại.
Chờ mọi người đi hết, Chung Ly mới nhìn Diệp Thành, cười hỏi: “Có phải có nhiệm vụ khác cho ta không?”
“Đúng rồi ạ”, Diệp Thành mỉm cười: “Tiền bối hãy chọn cao thủ mà người cho là đáng tin cậy. Một khi Thanh Vân khai chiến, chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh như chớp chiếm lấy chín phân điện lớn của Chính Dương Tông, còn phải bảo vệ hư không truyền tống trận ở đó nữa”.
“Tiến hành song song à?”, Chung Ly không khỏi mỉm cười.
“Đương nhiên phải tiến hành song song rồi”, Diệp Thành xoay khớp cổ: “Một khi bên Thanh Vân khai chiến, đồng nghĩa với việc chúng ta cũng khai chiến với Chính Dương Tông, sau hai trận chiến này Chính Dương Tông sẽ không còn tồn tại nữa”.
“Hiểu rồi, chuyện này cứ giao cho ta”, Chung Ly lập tức vỗ ngực, sải bước rời đi.
Phù!
Sau khi Chung Ly đi, Diệp Thành mới thở ra một hơi dài, sau đó cũng đi ra ngoài.
Chương 955: Đông vui nhộn nhịp
Chẳng mấy chốc, hắn nhìn thấy bốn bóng dáng xinh đẹp, hai người trong số đó là Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt, các cô nương này chưa về gia tộc mà sống ở Ngọc Nữ Phong. Hai người còn lại một người ngây thơ sáng lạn như tinh linh, người còn lại lãnh đạm như băng.
Họ chẳng phải Lạc Hi và Huyền Nữ của Đan Thành sao?
“Mọi người đến lúc nào thế?”, Diệp Thành ngạc nhiên, cất bước đi tới.
“Diệp Thành sư huynh”, nhìn thấy Diệp Thành, Lạc Hi vừa nãy còn đang nói chuyện ríu rít với Thượng Quan Ngọc Nhi đã lập tức chạy tới, sà vào lòng hắn, hai mắt rưng rưng.
“Muội tưởng huynh đã chết rồi chứ?”, Lạc Hi khóc nức nở, từ sau khi Diệp Thành giả chết đến nay, đây là lần đầu tiên cô bé được ở gần hắn đến thế, dường như đã cách cả một đời.
“Ta… Ta vẫn sống khoẻ mạnh”, mặt Diệp Thành đỏ bừng, có lẽ là Lạc Hi ôm quá chặt nên hắn không thở nổi.
“Hoa hoa công tử”, Thượng Quan Ngọc Nhi hung dữ lườm Diệp Thành, trong không khí nồng nặc mùi ghen, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ ở bên cạnh cũng không được tự nhiên lắm.
“Sư phụ, lại có thêm sư nương nữa ạ?”, khi bầu không khí đang gượng gạo thì một giọng nói lanh lảnh vang lên, Tịch Nhan nhảy nhót tung tăng chạy tới, theo sau còn có một nữ tử áo xanh, đó chẳng phải Bích Du sao?
“Tịch Nhan, đừng… đừng đùa”, Diệp Thành ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn Bích Du và Tịch Nhan đang tới rồi lại nhìn Huyền Nữ và hai tỷ muội nhà Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn thực sự nghi ngờ có phải họ đã bàn bạc trước với nhau rồi không.
“Đã lâu không gặp”, Bích Du lịch sự chào hỏi Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ, dường như đều là người quen cũ, chào hỏi cho đúng lễ nghi, nhưng khi thấy Lạc Hi đang ôm Diệp Thành, vẻ mặt cô ta cũng trở nên rất lạ.
“Ngọc Nữ Phong đã lâu không đông vui thế này rồi”, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Sở Linh bước ra từ Ngọc Nữ Các, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.
“Đúng là rất đông vui”, Diệp Thành cười ngượng ngùng.
“Con còn chuẩn bị một chiếc giường lớn rồi đây”, Tịch Nhan cười hì hì, lấy một chiếc giường cỡ mười trượng ra, hơn nữa còn là giường sắt, lúc tiếp đất còn phát ra tiếng ‘coong coong’.
“…”
Nhìn thấy chiếc giường sắt cỡ lớn, không chỉ Diệp Thành mà ngay cả phía Sở Linh cũng há miệng, nhất thời không nói được gì, không biết Tịch Nhan thật sự ngây thơ vô tội hay là cố ý gây chuyện.
Ngay lập tức bầu không khí trở nên im lặng, vẻ mặt ai cũng đặc sắc.
“Nhìn xem, ta nói rồi ngươi không tin, chắc chắn là có mỹ nữ tới. Ấy, ở đây hết này!”, khoảng năm giây sau, sự im lặng bị phá vỡ, mà âm thanh này phát ra từ lối vào, bốn tên khoác vai nhau chạy tới, không cần nói cũng biết là bốn tên phía Tạ Vân, Hùng Nhị, Hoắc Đằng và Tư Đồ Nam.
“Woa! Chiếc giường lớn thế”, Hùng Nhị bước tới, bàn tay mũm mĩm vỗ lên chiếc giường sắt Tịch Nhan vừa lấy ra.
“Cả mười người nằm cũng không thành vấn đề”, Tạ Vân nói một câu với ẩn ý sâu xa.
“Quan trọng nhất là nó rất chắc chắn!”, Hoắc Đằng nói xong còn lấy chuỳ sắt của mình ra gõ vào chiếc giường.
“Vô vị”, Tư Đồ Nam nhìn ba người họ với vẻ mặt chán ghét, sau đó nghiêm túc đi đến bên cạnh Diệp Thành. Đầu tiên hắn ta nhìn Lạc Hi vẫn đang trong vòng tay Diệp Thành, sau đó mới lấy một cái túi lớn từ trong tay áo ra nhét cho hắn, loáng thoáng có thể thấy được trên thứ đó có viết ba chữ lớn: Hợp Hoan Tán.
“Đệ cứ dùng trước đi, không đủ thì vẫn còn”, Tư Đồ Nam vỗ vai Diệp Thành đầy ẩn ý.
“Nào Lạc Hi, muội đứng sang bên này một lúc”, Diệp Thành đẩy Lạc Hi ra khỏi vòng tay của mình.
Sau đó, giây trước Tư Đồ Nam còn đang đứng, giây sau đã nằm dưới đất, ngay cả phía Hùng Nhị đang đứng cách đó không xa cũng bị kéo tới rồi bị ấn xuống đất chịu đòn.
Nói thật hắn đã muốn làm vậy từ lâu rồi, Tịch Nhan từ một cô bé đáng yêu ngoan ngoãn trở nên ranh ma xảo quyệt đều có liên quan đến bốn tên này, đồ đệ ngoan của hắn đã bị phía Hoắc Đằng dạy hư.
A A A!
Diệp Thành không hề nương tay, tiếng hét thảm thiết của bốn người vô cùng thê thảm, chói tai.
Thú vị nhất không phải những điều này, sau khi đánh xong, Diệp Thành chia túi Hợp Hoan Tán thành bốn phần, nhét vào miệng bốn người họ.
Cuối cùng, mọi người thấy bốn tên đó bay ra từ Ngọc Nữ Phong, tạo thành những vòng cung rất đẹp.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Diệp Thành lại lần nữa đóng động phủ, hắn muốn trước khi đại chiến bế quan lần cuối cùng.
Hoặc có thể nói lần này hắn đi phải chịu sự đả kích cực kỳ lớn. Khả năng chiến đấu mạnh mẽ mà hắn tự nhận trong mắt nhiều anh hùng cái thế vẫn chưa đủ.
“Ngươi có biết ngươi và Ma Vương, Pháp Luân Vương có khảng cách thế nào không?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.
“Trước tiên ta thấy tu vi khác biệt”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nhưng sau khi cọ sát với Tịch Nhan thì ta nhận ra ta đang sai lầm, khoảng cách của chúng ta không hẳn là tu vi mà là sự hiểu biết về đạo và thiên địa.”
“Xem ra ngươi cũng không phải ngốc”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “chư thiên đạo, chư thiên vạn vực, đạo của thế gian phân thành rất nhiều loại, con đường của tu sĩ đều có điểm tương đồng thì đạo cũng vậy, Đao Hoàng lấy đao mà ngộ đạo, Ma Vương của ma vực lấy ma bước vào đạo, Sát Vương của Sát Thủ Thần Triều lấy sát để chứng đạo, đây chính là đạo của bọn họ, ngươi có thấy đạo của mình là gì không? Kẻ mạnh thực sự theo đuổi đạo, đạo không phân mạnh yếu nhưng lại phân mức lĩnh hội bao nhiêu”.
“Trước đây ta không hiểu nhưng giờ ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn trầm ngâm, cả cơ thể bất giác run lên, hắn thẫn thờ ở đó, trầm tư suy nghĩ về đạo của mình.
Không biết từ bao giờ hắn mới từ từ mở mắt ra.
Tiếp sau đó, bên trong động phủ liền chìm vào im lặng.
Thời gian cứ thế dần trôi.
Diệp Thành giống như một lão thiền sư, cứ thế ngồi cả hai ngày một đêm, trong lúc này hắn không hề di chuyển mà nhắm mắt, trên trán chốc chốc lại nhăn lại, chốc chốc lại dãn ra, lúc mê man lúc tỉnh táo rất kì dị.
Không biết từ bao giờ thánh thể của Diệp Thành mới run rẩy, hắn bước vào trạng thái dị thường.
Trạng thái này rất huyền diệu, hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, giống như chiếc lá trúc theo gió bay đi, có lúc lại giống như lớp bèo trôi không bến bờ, toàn thân hắn có thêm sức mạnh như có như không bao trùm.
Sức mạnh này lúc yếu lúc mạnh gống như ở trước mặt nhưng lại không thể chạm tới, đợi tới khi giơ tay tới thì lại càng thấy xa vời, cách nghìn non vạn thuỷ có một con sông đào vĩnh viễn không thể vượt qua ngăn cách ở đó.
Diệp Thành muốn tiến vào nhưng lại thấy mình không đủ sức.
Trong chốc lát, sức mạnh kia càng mãnh liệt hơn kéo nguyên thần của hắn thoát li khỏi cơ thể bay về một nơi không rõ tên.
Hắn không biết trôi dạt mất bao lâu, chỉ biết mình dừng lại ở nơi xa xôi, trạng thái hắn mông lung, tưởng chừng chỉ cần một trận gió thổi tới cũng có thể khiến hắn bay đi. Hắn nhận ra mình đã tới một thế giới hỗn độn, đưa mắt nhìn ra xa toàn khí hỗn độn, ánh sáng hỗn độn bay qua bay lại, thế giới này khó mà nhìn thấu.
Rầm!
Tiếng nổ ầm vang vang lên, cả thế giới hỗn độn rung chuyển, ánh sáng hỗn độn cũng loé lên, thế giới hỗn độn này xuất hiện vết nứt, khi vết nứt đầu tiên hiện lên, thì vết nứt tiếp sau đó cũng liên tục hiển hiện.
Rầm!
Thế giới hỗn độn có điện lôi xoẹt qua, đám mây hỗn độn cuộn tới, ánh sáng hỗn độn loé lên, muốn huỷ diệt thế giới hỗn độn này.
Cuối cùng thế giới hỗn độn cũng nứt lìa, những thứ nhẹ bẫng cứ thế bay lên trời hoá vào bầu trời xanh thẳm, những thứ cặn đục hoá về với đất, hoá thành mặt đất dày dặn.
Mọi thứ xung quanh mặc dù hư ảo nhưng Diệp Thành lại cảm thấy rất thật, đây chính là thế giới hỗn độn, cảnh tượng trước mắt không phải cảnh tượng thiên địa thuở sơ khai sao?
Hắn cảm thấy khó hiểu, vì sao mình lại chìm vào trạng thái này?
Cảnh tượng vẫn đang biến hoá, thế giới hỗn độn sau khi hoá thành thiên địa thì vẫn tiếp tục quá trình biến hoá của mình. Thiên địa do hỗn độn mà trở nên sáng lạn hơn, một vầng mặt trời rực rỡ lửng lơ phát ra vô vàn ánh sáng, thiên địa về đêm vẫn đang huyễn hoá, cả bầu hư không rực rỡ, vô vàn vì sao lấp lánh.
Đây là một quá trình hết sức lâu dài.
Thiên địa không hề yên bình, mỗi ngày đều rung chuyển, nhưng sự di chuyển đó không phải từ những con sông mà do dòng nham thạch nóng chảy, tiếng vù vù trong hư không không phải gió mà là mây hỗn độn.
Không biết từ bao giờ thiên địa mới tối dần.
Trên mặt đất, thổ nhưỡng nứt lìa, từng mầm non nhú ra nuốt trọn tinh hoa của trời, hấp thu dưỡng chất từ mặt đất mà lớn lên từng ngày, không biết mất bao nhiêu năm tháng mới trở thành cây cổ thụ cao chọc trời.
Thiên địa bắt đầu có sinh linh, từng mầm non vươn ra khỏi mặt đất, từng nhành hoa cây cỏ với sức sống mãnh liệt vươn mình, thiên địa tối tăm này có thêm sắc xanh tươi tốt.
Diệp Thành tĩnh lặng quan sát sự diễn hoá.
Thời gian cứ thế dần trôi, không biết bao nhiêu năm trôi qua rồi.
Thời đất bắt đầu phân rõ mùa, mùa xuân với sức sống dồi dào, mùa hạ nắng nóng chói chang, mùa thu đìu hiu, mùa đông cô quạnh, thiên địa bắt đầu trở nên đẹp hơn, bốn mùa thay nhau dần trôi, trời đất ngày càng thêm hình hài mới.
Ngày tháng dần trôi.
Diệp Thành giống như kẻ thứ ba, trở thành vị khách duy nhất chứng kiến sự thay đổi của trời đất, đương nhiên rất huyền diệu.
Thế nhưng thế giới này lại không biết trải qua bao nhiêu năm thì nhật nguyệt mới tiêu tan, những vì sao bị huỷ diệt, mặt đất nứt lìa, mọi thứ trong thiên địa đều tiêu tán theo, thế giới do hỗn độn hoá thành cuối cùng cũng trở về trạng thái hỗn độn.
Diệp Thành đi lại trong thế giới này như một sinh vật sống duy nhất còn sót lại.
Hắn biết rằng mình chỉ là kẻ đứng ngoài thế giới này, hắn vào đây một cách dị thường và cũng không biết mình ra khỏi đây từ bao giờ.
Hỗn độn! Hỗn độn! Hỗn độn!
Mọi thứ ở đây đều là hỗn độn, một kỉ nguyên khép lại được dự báo trước sẽ có một kỉ nguyên mới mở ra.
Rầm! Rầm!
Lại là tiếng sấm xé tan hỗn độn khiến hỗn độn tách ra, trời đất lại lần nữa hình thành, nhật nguyệt hiển hiện, các vì sao ngưng tụ, sông ngòi chảy quanh, vạn vật tái sinh, lại là một thế giới với sự sống dồi dào.
Thế nhưng chủ nhân của thế giới này có vẻ như không hài lòng với kiệt tác này cho lắm, thượng đế lại khiến vạn vật trong trời đất này quay về hỗn độn.
Diệp Thành không di chuyển nữa mà khoanh chân ngồi trong thế giới hỗn độn này, hắn coi nơi này là ý cảnh của mình.
Hỗn độn đang diễn biến, diễn hoá ra thiên địa và vạn vật rồi lại từ vạn vật quay về hỗn độn, một kỉ nguyên một luân hồi, đây là những năm tháng dài vô tận, căn nguyên của thế giới này dần dần ổn định.
Trong trạng thái hỗn độn, thế giới hỗn độn không biết đã diễn hoá bao nhiêu vòng, huỷ diệt và tái sinh liên tục lặp lại.
Cơ thể của Diệp Thành cũng thay đổi theo.
Trong vùng đan hải của hắn đã có thêm một thế giới mới, bên trên là vầng mặt trời lơ lửng phát ra ánh sáng rực rỡ, bên dưới là linh lực màu vàng kim cuộn trạo, biển màu vàng kim mênh mang chứa đựng cả vùng đất rộng lớn một phương.
Vùng đan hải của Diệp Thành đã mang theo hình hài của thế giới, sau nhiều lần biến hoá, đan hải nhất định có thể hoá thành thế giới thực thụ.
Vù!
Thế giới hỗn độn lại một lần nữa hoá thành thiên địa.
Lần này chủ nhân của tạo vật giống như dốc hết sức mình nên trải qua nhiều lần tịch diệt và tái sinh đó, tốc độ diễn hoá của nó cũng dần dần chậm đi, mỗi lần tiến hoá không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, trời đất được tẩy luyện và trở nên rực rỡ hơn.
Trong kỉ nguyên này, thiên địa và vạn vật không còn quay về trạng thái hỗn độn nữa mà liên tục biến hoá.
Chương 952: Hỗn độn sơ khai
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Trong thạch thất của động phủ, Diệp Thành vẫn ngồi thiền như một vị sư già, không nhúc nhích, toàn thân hắn được rất nhiều dị tượng bao quanh, các dị tương đan xen lúc ẩn lúc hiện, rất thần bí.
“Huyết mạch Thánh thể mà lại tu hỗn độn đạo, tiểu tử này vẫn khác biệt như thế”, ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông xa xôi, Thái Hư Cổ Long âm thầm theo dõi bên này, thấy rất nhiều dị tượng bí ẩn đan xen bao quanh thân thể Diệp Thành, đôi mắt rồng to lớn của nó loé lên tia sáng với ý tứ sâu xa.
Póc!
Khi Thái Hư Cổ Long đang trầm tư suy nghĩ thì trong cơ thể Diệp Thành vang lên âm thanh thế này, dường như có thứ gì đó đã vỡ.
Sau đó Thánh thể của Diệp Thành đột nhiên run lên, một đạo thần hồng màu vàng bay vọt ra từ trên đầu hắn, tu vi của hắn cũng thoáng chốc từ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy đỉnh phong vọt tới cảnh giới Không Minh tầng thứ tám.
Chỉ là Diệp Thành hoàn toàn không biết những điều này, tâm thần và linh hồn của hắn lúc này vẫn đang phiêu bạt nơi thái hư.
Trong ý cảnh hỗn độn, hắn đứng dậy, yên lặng nhìn diễn biến của đất trời, nhìn kỹ vào đôi mắt sâm thẳm của hắn còn có thể thấy cảnh tượng rộng lớn từ thuở hỗn độn sơ khai.
Đạo!
Không biết đến lúc nào hắn mới khẽ lên tiếng.
Đạo Chi Chư Thiên, Chư Thiên Vạn Đạo, hắn thật sự đã hiểu ra lời mà Thái Hư Cổ Long nói. Thế giới vô biên, đất trời rộng lớn, mỗi một đạo đều là độc nhất vô nhị, ma đạo của Ma Vương, đao đạo của Đao Hoàng, sát đạo của Thần Vương, chiến đạo của Chiến Vương, viêm đạo của Viêm Hoàng…
Khi đang suy nghĩ, trong đầu hắn hiện lên các loại đạo, mỗi loại đạo là một con đường, đạo không phân mạnh yếu nhưng lại có sự khác biệt trong lĩnh ngộ.
Đạo của ta là gì? Diệp Thành nghĩ thầm, thế gian vạn vật đều có thể là đạo, mà đạo hắn muốn theo đuổi phải bao la vạn tượng, thứ gì cũng có, dung hợp chư thiên, đúng như ý định lúc ban đầu khi đúc đại đỉnh.
Hỗn độn đạo!
Khóe miệng Diệp Thành hiện lên ý cười, trong mắt chợt lóe một tia sắc bén, còn có một tia sáng đã lĩnh ngộ.
Lúc này, linh hồn hắn rung lên rồi trở nên mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện, mà tâm cảnh của hắn cũng trở nên rộng mở trong giây phút này.
Sức mạnh của thiên địa!
Diệp Thành hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại nở nụ cười, hắn như nhìn thấy vạn vật sinh sôi nảy nở, núi sông trải dài, đại dương mênh mông, tinh không bao la, núi non hùng vĩ, bầu trời rộng lớn, mặt đất bền chắc. Trong mắt hắn tất cả đều trở nên có linh tính, đất trời cũng trở nên thân thương như vòng tay của mẹ.
Cảm giác này không phải ở trên vạn vật, mà là hoà vào vạn vật, hắn là đất trời, đất trời là hắn.
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp nhân.
Đây là một quá trình luân hồi của đất trời, đạo luân hồi trong đất trời, con người do đất trời mà sinh ra, vạn vật do trời đất mà hình thành, còn đạo thì sinh ra trong vạn vật.
Thế gian vạn vật đều có thể là đạo!
Diệp Thành mở hai mắt ra, trong mắt càng hiện rõ vẻ đã lĩnh hội: “Đại đạo của con người đến từ vạn vật, đạo của vạn vật bắt nguồn từ trời đất, đạo của trời đất bắt nguồn từ hỗn độn, đạo của mình là hỗn độn đạo”.
Sau khi lĩnh ngộ được đạo của mình, lòng Diệp Thành sáng tỏ giống như đã xua tan ngàn tầng sương mù, nhìn thấy thứ nguyên thuỷ nhất, hắn cảm thấy vạn vật đang bén rể trong lòng, trời đất đâm chồi nảy lộc trong cơ thể, thân thể hắn như một thứ hỗn độn, đất trời, vạn vật, tất cả mọi thứ trên đời đều bắt nguồn từ hỗn độn.
Lại một buổi sáng nữa.
Hằng Nhạc Tông đón chào một ngày mới, các đệ tử ra khỏi động phủ từ sớm, bắt đầu một cuộc tu luyện mới. Ở trong rặng núi như cõi tiên giữa chốn trần gian này, mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.
Lúc này, mấy chục bóng người đã đứng trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, họ là những người giữ chức vụ cao của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và các thế gia lớn, mà phía trước họ đang lơ lửng một tấm bản đồ cực lớn.
“Ồ ạt tấn công là cách nhanh gọn nhất”, Tiêu Phong mặc áo giáp lên tiếng, liên tục chỉ vào chín vị trí trên bản đồ: “Chín phân điện lớn của Chính Dương Tông cửu cửu liên hoàn, lại nối liền với điện chính của Chính Dương Tông. Với thực lực của chúng ta, tấn công ồ ạt điện chính và chín phân điện lớn của họ cùng một lúc, bọn họ sẽ không thể hỗ trợ lẫn nhau”.
“Ta đồng ý”, phía Dương Đỉnh Thiên đều gật đầu.
“Chúng ta không giỏi bố trận, các ngươi bàn bạc với nhau là được, chúng ta phụ trách giết người”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân mỗi người ôm một bầu rượu, nhàn nhã nhâm nhi.
“Vậy thì như thế nhé, chúng ta… Hế?”, Thiên Tông Lão Tổ còn chưa nói xong đã bất giác cau mày, vô thức nhìn ra bên ngoài điện, lập tức nhìn thẳng về phía Ngọc Nữ Phong.
“Khí thế thật cường hãn”, phía Chung Giang cũng đồng thời quay đầu nhìn theo hướng đó.
Không chỉ họ mà rất nhiều phong chủ của Hằng Nhạc Tông, dù là đệ tử hay trưởng lão đều đồng loạt nhìn về phía Ngọc Nữ Phong.
Ầm!
Dưới sự chú ý của mọi người, một đạo thần quang bay ra từ thạch thất động phủ của Ngọc Nữ Phong, phóng thẳng lên trời, xuyên qua thiên địa, thậm chí bầu trời cũng bị đâm vào làm thủng một lỗ lớn.
Lập tức trên hư không trở nên hỗn loạn, che khuất bầu trời, đất trời tối sầm.
Sau đó, trong hỗn độn có sấm chớp rền vang, từng tia sấm sét đánh xuống như những con du xà, một luồng khí huỷ diệt bao trùm cả đất trời, hỗn độn nứt ra, nhẹ thì bay lên trời, nặng thì rơi xuống đất.
Chương 953: Ngoại đạo pháp tướng
Hỗn độn sơ khai?
Nhìn thấy cảnh này, dù là phía Thiên Tông Lão Tổ hay đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều sững sờ tại chỗ.
Nhưng sau khi hỗn độn hoá thành thiên địa thì nó vẫn tiếp diễn, bầu trời sáng hơn, đảo lộn giữa ngày và đêm, mặt trời trên cao chiếu xuống ngàn tia sáng, mặt trăng lơ lửng trên trời chiếu ra ánh sáng bạc lấp lánh.
Trong đó, từng ngọn núi lớn mọc lên từ mặt đất, cao lớn hùng vĩ, từng ngọn mọc lên liên tiếp, bao la rộng lớn, sông trải qua xuyên qua mặt đất, nuôi dưỡng sinh linh, sự sinh trưởng của vạn vật, tô điểm thế giới thiên địa sơ khai với màu sắc rực rỡ, sinh sôi nảy nở như một thế giới thực.
“Đó...... Đó là cái gì?”, nhìn thế giới rộng lớn trên hư không, rất nhiều đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, những đệ tử có tu vi yếu thì đã tái mặt, bởi vì tuy thế giới ấy rộng lớn đẹp đẽ nhưng uy áp của nó cũng vô cùng đáng gờm, rất nhiều người đã khuỵu gối, suýt thì quỳ xuống đất.
“Ngoại đạo pháp tướng”, trước đại điện Hằng Nhạc, Thiên Tông Lão Tổ trầm ngâm suy tư.
“Tiền bối, ngoại đạo pháp tướng là gì ạ?”, Đạo Huyền Chân Nhân khó hiểu hỏi Thiên Tông Lão Tổ.
“Ngoại đạo pháp tướng là hình thái bên ngoài của đạo, mà mỗi đạo đều có ngoại đạo pháp tướng khác nhau”, Thiên Tông Lão Tổ gì cũng biết, nhưng trong đôi mắt già nua vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc, cảm thán.
“Thì… Thì ra là vậy”.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy ngoại đạo pháp tướng khổng lồ thế này đấy”, Chung Giang kinh ngạc cất lời.
“Hắn tu hỗn độn đạo”, Long Nhất từ trước đến nay không đáng tin, trong mắt loé lên một tia ý vị sâu xa.
“Thánh thể tu hỗn độn đạo, tiểu tử này đã lập ra tiền lệ mới!”, Long Ngũ tặc lưỡi: “Không thể phủ nhận ngoại đạo pháp tướng của hắn đúng là rất bá đạo, nhưng cũng cho thấy hành trình tu đạo của hắn sẽ vô cùng gian nan”.
Dưới sự chú ý của mọi người, thế giới rộng lớn chậm rãi tiêu tán, nhưng tâm cảnh của mọi người vẫn chấn động tột đỉnh.
Trong thạch thất của động phủ ở Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành vẫn đang nhắm mắt bất động, mái tóc đen xoã sau vai, hơi thở mạnh mẽ mà đều đặn, lặng lẽ hít thở mặc cho rất nhiều tia sáng đang tụ lại trong cơ thể hắn.
Toàn thân hắn được ánh sáng hỗn độn bao quanh, mỗi tấc nguyên thần đều phát ra ánh sáng.
Sau nhiều ngày lĩnh hội, hắn đã thay đổi khá nhiều, khí tức khác lạ, thi thoảng sẽ lộ ra ý cảnh vạn vật, thi thoảng lại có khí tức huỷ diệt thiên địa, các loại khí tức hợp lại, khí tức hỗn độn tràn ngập, bầu không khí dành riêng cho thời kỳ hồng hoang đang dâng trào.
Ù! Ù!
Hỗn Độn Thần Đỉnh đang lơ lửng trên đầu hắn đang được ánh sáng hỗn độn tôi luyện, từng đạo pháp tắc lạc ấn trên đó, từng làn khí hỗn độn tản ra, mỗi làn đều cực kỳ nặng.
Lại nhìn vào cơ thể hắn, xương cốt thần huy chói lọi cũng đang được hỗn độn đạo tôi luyện, từng đạo hỗn độn pháp tắc lạc ấn trên xương, nhìn kỹ còn thấy trên mỗi khớp xương đều có hỗn độn pháp tắc sáng rực.
Thần hải, sức mạnh linh hồn cuồn cuộn như biển, từng đạo hỗn độn pháp tắc đan xen, còn có thiên âm đại đạo bao quanh, Đan Tổ Long Hồn bay quanh thân thể rồng, trông nó có vẻ rất vui mừng.
Đan hải thì như một thế giới nhỏ, nó cũng đang được hỗn độn đạo tôi luyện, bên trên thì mặt trời rạng rỡ, trăng vàng lơ lửng, sao sáng chói loá, bên dưới thì pháp lực dồi dào như biển.
Sau đó Diệp Thành mở mắt ra, hai tia sáng bắn ra, bắn xuyên qua cả vách động cứng rắn.
Hỗn độn đạo!
Diệp Thành nở nụ cười nhẹ, hai tay nắm chặt, cảm nhận được sức mạnh bá đạo vô song, như thể nắm chắc tất cả vạn vật.
“Tiểu tử, ngươi giỏi lắm!”, ngay sau đó giọng của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của hắn: “Ngoại đạo pháp tướng rất bá đạo”.
“Niềm vui bất ngờ thôi”, Diệp Thành cười sung sướng, xoay người nhảy lên, vươn vai duỗi eo thoải mái, trong cơ thể còn có tiếng sét đánh roẹt roẹt.
Hế?
Sau đó hắn ngạc nhiên hỏi: “Tu vi của ta đã là cảnh giới Không Minh đỉnh phong rồi ư?”
“Đúng vậy, chỉ còn cách cảnh giới Chuẩn Thiên một bước nữa thôi”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Trong lúc ngộ đạo ngươi đã đột phá hai lần liên tiếp, một năm thôi mà tu vi của ngươi tiến cấp thần tốc, đừng nói ở Đại Sở, cho dù cả Chư Thiên Vạn Vực cũng không ai sánh kịp”.
“Vậy ta có thể ra ngoài thể hiện rồi à?”, Diệp Thành xoa xoa tay.
“Không làm thế thì ngươi sẽ chết à?”, Thái Hư Cổ Long lườm Diệp Thành: “Tuy đạo của ngươi rất lợi hại, nhưng hiểu biết của ngươi về đạo vẫn còn kém xa những cao thủ cái thế như Ma Vương và Pháp Luân Vương”.
“Điều này ta hiểu”, Diệp Thành cười.
“Có chuyện này ta phải nói với ngươi”, Thái Hư Cổ Long chuyển chủ đề: “Mấy ngày nay Chính Dương Tông không yên phận lắm, các ngươi phải cẩn thận”.
“Không yên phận?”, Diệp Thành nhướng mày: “Không yên phận thế nào?”
“Ta vô tình nghe thấy bọn chúng đã tấn công Thanh Vân Tông”.
“Thú vị”, Diệp Thành nghe vậy thì mừng: “Lão tử không đánh chúng thì chúng lại ra tay trước, nhưng như vậy cũng tốt, Hằng Nhạc và Thanh Vân bây giờ đã cùng phe, ta phải cho chúng một bài học có đi không có về”.
“Lão tử không quan tâm chuyện này, điều ta quan tâm là khi nào thì ngươi cứu ta ra ngoài?”, Thái Hư Cổ Long không nhịn được mắng: “Mẹ kiếp, lại kéo dài, chờ ngươi đến hoa cũng tàn”.
“Yên tâm, không tàn được”, Diệp Thành lắc đầu, xoay người bước ra khỏi thạch thất của động phủ.
Chương 954: Kế hoạch chiến đấu
Vừa ra khỏi thạch thất của động phủ, Diệp Thành đã thấy bên ngoài có rất nhiều người đứng chờ, hơn nữa còn là các trưởng lão, ai cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Lão phu tính rồi, tên này chuẩn bị ra oai đây”, Vô Nhai Đạo Nhân lập tức bấm đốt tay, bộ dạng như thầy bói, buồn cười nhất vẫn là biểu cảm nghiêm túc của ông ta.
“Linh tinh, con không nghĩ như vậy”, Diệp Thành phản bác.
“Không nghĩ vậy mới lạ”.
“Cảnh giới Không Minh đỉnh phong?”, khi hai người đang nói chuyện phiếm thì Thiên Tông Lão Tổ đã nhìn ra tu vi của Diệp Thành, ông không khỏi ngạc nhiên thốt lên.
“Tốc độ tiến cấp đáng sợ như vậy, ngươi bảo đám người già chúng ta làm sao chịu nổi!?”, lão tổ nhà họ Tô thở dài thườn thượt: “Mới một năm thôi mà, có cần nhanh đến vậy không?”
“Tốc độ tiến cấp nhanh cũng chẳng ích gì”, Cổ Tam Thông ngoáy tai: “Năm xưa Ma Vương chỉ ba năm đã tới cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, chỉ còn nửa bước nữa là tới cảnh giới Thiên, nhưng chẳng phải vẫn dừng ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong gần một nghìn năm đó sao?”
“Gần một nghìn năm có là gì!”, Long Ngũ phản bác: “Đã từng có một kẻ độc ác cái thế, năm trăm năm tiến cấp đến cảnh giới Chuẩn Đế đỉnh phong, nhưng lại chững ở đó hơn tám nghìn năm vẫn chưa được phong Đế, so với người đó thì những người ở Đại Sở này chẳng tính là gì”.
“Chuẩn Đế? Đại Đế?”, các trưởng lão ngơ ngác nhìn Long Ngũ: “Đó… Đó là tu vi gì?”
Thấy vậy, Long Ngũ ho khan một tiếng, biết mình đã nói hơi nhiều bèn lắc đầu giả ngu: “Chắc mọi người nghe nhầm rồi”.
“Ta vừa mới nhận được tin mấy ngày nay Chính Dương Tông đang tập hợp đại quân, xem ra sắp có động tĩnh lớn”, khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì Hồng Trần Tuyết đi tới, trên tay cầm một miếng ngọc giản.
“Đội hình lớn nhường nào?”, Chung Giang hỏi.
“Ít nhất là quân số của cả chín điện”.
“Đội hình lớn như vậy, họ định tấn công nhà nào đây?”, lão tổ nhà họ Tô tặc lưỡi: “Nam Sở bây giờ sợ rằng ngoài chúng ta, bất cứ thế lực nào cũng khó mà ngăn cản nổi quân đội tu sĩ khổng lồ như thế!”
“Chúng định tấn công Thanh Vân Tông”, Diệp Thành ung dung lên tiếng.
“Thanh Vân Tông?”, ngay lập tức, tất cả mọi người có mặt đều quay sang nhìn Diệp Thành: “Ngươi biết?”
“Con có kênh thông tin tình báo riêng của mình”, Diệp Thành mỉm cười.
“Lợi hại! Có tin được không đấy?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nhìn Diệp Thành với vẻ không tin.
“Chiến tranh là chuyện lớn, tiền bối thấy con đùa bao giờ chưa?”, Diệp Thành nhún vai: “Con từng nói Chính Dương Tông có một cao thủ vô song, sau đó Pháp Luân Vương đã xuất hiện, chứng tỏ tin tức của con là chuẩn xác”.
“Nếu vậy thì chúng ta phải nhận món quà lớn của Chính Dương Tông rồi”, Chung Quy vuốt râu mỉm cười: “Có lẽ đến giờ Chính Dương Tông vẫn chưa biết Thanh Vân đã bị chúng ta khống chế, đây chính là lợi thế. Điều động toàn lực, đánh cho chúng trở tay không kịp”.
“Bắt đầu chuẩn bị đi! Cho bọn chúng có đi không có về”, Diệp Thành lập tức hạ lệnh.
“Được, được”, mọi người lần lượt giải tán, ai cũng rất hăng hái, bao vây quét sạch đại quân của chín điện là một trận chiến rất lớn, cảnh tượng đó chắc chắn vô cùng tráng lệ.
“Chung Ly tiền bối, xin dừng bước”, Diệp Thành truyền âm cho Chung Ly.
Nghe vậy, Chung Ly dừng lại.
Chờ mọi người đi hết, Chung Ly mới nhìn Diệp Thành, cười hỏi: “Có phải có nhiệm vụ khác cho ta không?”
“Đúng rồi ạ”, Diệp Thành mỉm cười: “Tiền bối hãy chọn cao thủ mà người cho là đáng tin cậy. Một khi Thanh Vân khai chiến, chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh như chớp chiếm lấy chín phân điện lớn của Chính Dương Tông, còn phải bảo vệ hư không truyền tống trận ở đó nữa”.
“Tiến hành song song à?”, Chung Ly không khỏi mỉm cười.
“Đương nhiên phải tiến hành song song rồi”, Diệp Thành xoay khớp cổ: “Một khi bên Thanh Vân khai chiến, đồng nghĩa với việc chúng ta cũng khai chiến với Chính Dương Tông, sau hai trận chiến này Chính Dương Tông sẽ không còn tồn tại nữa”.
“Hiểu rồi, chuyện này cứ giao cho ta”, Chung Ly lập tức vỗ ngực, sải bước rời đi.
Phù!
Sau khi Chung Ly đi, Diệp Thành mới thở ra một hơi dài, sau đó cũng đi ra ngoài.
Chương 955: Đông vui nhộn nhịp
Chẳng mấy chốc, hắn nhìn thấy bốn bóng dáng xinh đẹp, hai người trong số đó là Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt, các cô nương này chưa về gia tộc mà sống ở Ngọc Nữ Phong. Hai người còn lại một người ngây thơ sáng lạn như tinh linh, người còn lại lãnh đạm như băng.
Họ chẳng phải Lạc Hi và Huyền Nữ của Đan Thành sao?
“Mọi người đến lúc nào thế?”, Diệp Thành ngạc nhiên, cất bước đi tới.
“Diệp Thành sư huynh”, nhìn thấy Diệp Thành, Lạc Hi vừa nãy còn đang nói chuyện ríu rít với Thượng Quan Ngọc Nhi đã lập tức chạy tới, sà vào lòng hắn, hai mắt rưng rưng.
“Muội tưởng huynh đã chết rồi chứ?”, Lạc Hi khóc nức nở, từ sau khi Diệp Thành giả chết đến nay, đây là lần đầu tiên cô bé được ở gần hắn đến thế, dường như đã cách cả một đời.
“Ta… Ta vẫn sống khoẻ mạnh”, mặt Diệp Thành đỏ bừng, có lẽ là Lạc Hi ôm quá chặt nên hắn không thở nổi.
“Hoa hoa công tử”, Thượng Quan Ngọc Nhi hung dữ lườm Diệp Thành, trong không khí nồng nặc mùi ghen, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ ở bên cạnh cũng không được tự nhiên lắm.
“Sư phụ, lại có thêm sư nương nữa ạ?”, khi bầu không khí đang gượng gạo thì một giọng nói lanh lảnh vang lên, Tịch Nhan nhảy nhót tung tăng chạy tới, theo sau còn có một nữ tử áo xanh, đó chẳng phải Bích Du sao?
“Tịch Nhan, đừng… đừng đùa”, Diệp Thành ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn Bích Du và Tịch Nhan đang tới rồi lại nhìn Huyền Nữ và hai tỷ muội nhà Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn thực sự nghi ngờ có phải họ đã bàn bạc trước với nhau rồi không.
“Đã lâu không gặp”, Bích Du lịch sự chào hỏi Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ, dường như đều là người quen cũ, chào hỏi cho đúng lễ nghi, nhưng khi thấy Lạc Hi đang ôm Diệp Thành, vẻ mặt cô ta cũng trở nên rất lạ.
“Ngọc Nữ Phong đã lâu không đông vui thế này rồi”, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Sở Linh bước ra từ Ngọc Nữ Các, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.
“Đúng là rất đông vui”, Diệp Thành cười ngượng ngùng.
“Con còn chuẩn bị một chiếc giường lớn rồi đây”, Tịch Nhan cười hì hì, lấy một chiếc giường cỡ mười trượng ra, hơn nữa còn là giường sắt, lúc tiếp đất còn phát ra tiếng ‘coong coong’.
“…”
Nhìn thấy chiếc giường sắt cỡ lớn, không chỉ Diệp Thành mà ngay cả phía Sở Linh cũng há miệng, nhất thời không nói được gì, không biết Tịch Nhan thật sự ngây thơ vô tội hay là cố ý gây chuyện.
Ngay lập tức bầu không khí trở nên im lặng, vẻ mặt ai cũng đặc sắc.
“Nhìn xem, ta nói rồi ngươi không tin, chắc chắn là có mỹ nữ tới. Ấy, ở đây hết này!”, khoảng năm giây sau, sự im lặng bị phá vỡ, mà âm thanh này phát ra từ lối vào, bốn tên khoác vai nhau chạy tới, không cần nói cũng biết là bốn tên phía Tạ Vân, Hùng Nhị, Hoắc Đằng và Tư Đồ Nam.
“Woa! Chiếc giường lớn thế”, Hùng Nhị bước tới, bàn tay mũm mĩm vỗ lên chiếc giường sắt Tịch Nhan vừa lấy ra.
“Cả mười người nằm cũng không thành vấn đề”, Tạ Vân nói một câu với ẩn ý sâu xa.
“Quan trọng nhất là nó rất chắc chắn!”, Hoắc Đằng nói xong còn lấy chuỳ sắt của mình ra gõ vào chiếc giường.
“Vô vị”, Tư Đồ Nam nhìn ba người họ với vẻ mặt chán ghét, sau đó nghiêm túc đi đến bên cạnh Diệp Thành. Đầu tiên hắn ta nhìn Lạc Hi vẫn đang trong vòng tay Diệp Thành, sau đó mới lấy một cái túi lớn từ trong tay áo ra nhét cho hắn, loáng thoáng có thể thấy được trên thứ đó có viết ba chữ lớn: Hợp Hoan Tán.
“Đệ cứ dùng trước đi, không đủ thì vẫn còn”, Tư Đồ Nam vỗ vai Diệp Thành đầy ẩn ý.
“Nào Lạc Hi, muội đứng sang bên này một lúc”, Diệp Thành đẩy Lạc Hi ra khỏi vòng tay của mình.
Sau đó, giây trước Tư Đồ Nam còn đang đứng, giây sau đã nằm dưới đất, ngay cả phía Hùng Nhị đang đứng cách đó không xa cũng bị kéo tới rồi bị ấn xuống đất chịu đòn.
Nói thật hắn đã muốn làm vậy từ lâu rồi, Tịch Nhan từ một cô bé đáng yêu ngoan ngoãn trở nên ranh ma xảo quyệt đều có liên quan đến bốn tên này, đồ đệ ngoan của hắn đã bị phía Hoắc Đằng dạy hư.
A A A!
Diệp Thành không hề nương tay, tiếng hét thảm thiết của bốn người vô cùng thê thảm, chói tai.
Thú vị nhất không phải những điều này, sau khi đánh xong, Diệp Thành chia túi Hợp Hoan Tán thành bốn phần, nhét vào miệng bốn người họ.
Cuối cùng, mọi người thấy bốn tên đó bay ra từ Ngọc Nữ Phong, tạo thành những vòng cung rất đẹp.