-
Chương 1106-1110
Chương 1106: Hắn còn kém nữ tử đó nhiều
“Tiền bối biết ạ?”, Diệp Thành vội quay lại, vẻ mặt tràn đầy hy vọng.
“Cô ấy rất mạnh”, giọng Đế Phạn khàn khàn, vẻ mặt khá mệt mỏi.
“Tiền bối có biết lai lịch của cô ấy không?”, Diệp Thành lại hỏi.
“Ta chưa gặp trước đấy bao giờ”, Đế Phạn nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không nhìn rõ mặt, chỉ biết cô ấy cầm một thanh thần kiếm bảy màu”.
“Thần kiếm bảy màu?”, Diệp Thành cau mày, dường như đã đoán được là ai, Hồng Trần Tuyết và Lưu Năng từng nói đã thấy một nữ tử bí ẩn mà mạnh mẽ, trong tay cầm thần kiếm bảy màu ở Bắc Sở, nữ tử Đế Phạn nhắc đến khả năng chính là cô.
“Đa tạ tiền bối đã nói cho con”, Diệp Thành chắp tay cúi chào rồi xoay người rời đi.
Nhưng đi được năm bước, hắn lại quay về, lấy một bức tranh từ trong ngực ra, trải trước mặt Đế Phạn: “Tiền bối đã từng thấy cô ấy chưa?”
Trong tranh là một nữ tử mặc tiên y bảy màu, yểu điệu thướt tha, làn da trắng nõn như ngọc, đôi mắt trong veo như nước, cô như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ.
Người ấy không cần nói cũng biết chính là Sở Huyên.
Đế Phạn ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt già nua vẫn đục mờ.
Diệp Thành tràn đầy hy vọng, hy vọng vị con trai của hoàng đế thâm sâu khó lường trước mặt có thể cho mình một chút bất ngờ.
Nhưng Đế Phạn nhìn chừng ba giây, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Thấy vậy, Diệp Thành rất thất vọng, hắn cuộn bức tranh lại rồi lẳng lặng quay người, bóng lưng trông hơi cô đơn dưới màn đêm.
“Đến cổ trấn Thanh Tiên đi! Có lẽ ở đó có đáp án ngươi cần”, giọng Đế Phạn vang lên từ phía sau.
“Cổ trấn Thanh Tiên?”, Diệp Thành vô thức quay người, nhưng lại thấy một tấm ngọc bài bay về phía mình rồi nằm gọn trong tay hắn.
Nhưng đến khi hắn nhìn Đế Phạn lần nữa thì phát hiện lúc này ông ta đã cầm cây chổi lên, run run quét từng chiếc lá úa vàng.
Cổ trấn Thanh Tiên!
Diệp Thành bất giác nắm chặt ngọc bài, xoay người biến mất vào trong đêm đen.
Sau khi hắn đi, Đế Phạn dừng lại một lát, lặng lẽ nhìn về hướng Diệp Thành rời đi, trong đôi mắt già nua đục ngầu còn hiện lên cái nhìn xa xăm.
“Vì sao ngươi không nói cho hắn?”, trong màn đêm đen tĩnh lặng, một giọng nói vang lên, tìm nguồn gốc phát ra âm thanh thì thấy nó vọng ra từ trong bức tượng đá.
“Thực lực hiện tại của hắn còn kém cô ấy quá xa”, Đế Phạn lại bắt đầu quét lá, tấm lưng già lọm khọm dưới bầu trời sao trông rất cô đơn.
“Cổ trấn Thanh Tiên”, Diệp Thành bay ra khỏi cổ thành Thiên Táng rồi bay về hướng theo lời Đế Phạn nói.
Hắn không biết cổ trấn Thanh Tiên ở đâu nhưng trong ký ức của Diêm Tôn lại có ký ức về nơi đó.
Đó là một cổ trấn bình thường nhưng lại mang đầy màu sắc huyền ảo, nằm ở Trung Thông Đại Địa của Bắc Sở, dù Thị Huyết Điện có mạnh hơn nữa cũng không dám châm ngòi lửa chiến tranh tới nơi đó, chỉ vì ở đó có một người cực kỳ đáng sợ.
Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, hắn cầm ngọc bài trong tay mà lòng đầy hy vọng, còn có một sự căng thẳng không giải thích được.
“Lão Đại!”
Bỗng dưng trong thần hải của hắn vang lên giọng nói của đạo thân Tinh Thần.
“Chuyện gì?”
Diệp Thành vừa nói vừa đáp xuống một toà cổ thành, sau đó đi thẳng đến chỗ có truyền tống trận ở trung tâm thành.
“Cho ta mượn sức chiến đấu đi, ta đang gặp một kẻ rất mạnh”, giọng điệu của đạo thân Tinh Thần rất vội vã, mà nghe giọng nói của hắn còn thấy hơi thở rất không ổn định.
“Kẻ rất mạnh?”, Diệp Thành cau mày, toàn thân đột nhiên xuất hiện đầy sấm sét và tiên hoả, khí huyết dâng trào, thông qua liên hệ giữa bản thể và đạo thân, hắn liên tục chuyển sức chiến đấu của mình cho đạo thân.
Sau đó hắn kết nối với tầm nhìn của đạo thân Tinh Thần.
Đập vào mắt hắn là một thanh niên mặc y phục màu vàng tím, mái tóc đen buông xoã như thác nước, hai mắt như sao, khí huyết dồi dào, thần mang quanh người toả ra tứ phía khiến người khác không dám nhìn thẳng, giống như vị thần vương ghé mắt nhìn xuống thiên hạ.
Hoắc Tôn!
Diệp Thành hơi híp mắt, hắn đã nhận ra người đó, chẳng phải là Thánh tử Hoắc Tôn của Thị Huyết Điện sao?
Trước đây hắn đã không chỉ một lần chiến đấu với hắn ta, cũng biết hắn ta rất mạnh, huyết mạch Thái Âm tinh tuý gần như là hoàn mỹ, thân có Thần Tàng dồi dào, sức chiến đấu không thua kém Cơ Tuyết Băng, hắn ta là một trong số những đối thủ được hắn công nhận.
“Huyết mạch đã hoàn toàn thức tỉnh”, hai mắt Diệp Thành loé lên, hắn dứt khoát truyền chín phần sức chiến đấu cho đạo thân.
“Mẹ kiếp, tưởng lão tử dễ bắt nạt lắm à”, nhận được chín phần sức chiến đấu của Diệp Thành, đạo thân Tinh Thần hét lên như sấm, giẫm trên biển sao, ánh sáng vàng bao phủ lấy hắn, huyết khí màu vàng bừng cháy như lửa, nếu Hoắc Tôn là thần vương cái thế thì hắn là chiến thần vô địch.
“Thị Huyết Điện quả nhiên đã ra tay với Tinh Nguyệt Cung”, thông qua đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành nhìn thấy hình ảnh bên ấy.
Đó là một bầu trời màu máu, những bóng người đông nghìn nghịt, trên người ai cũng toả ra thần quang rực rỡ đủ loại màu sắc khác nhau, dưới màn đêm đen kịt, giống như những vì sao trên trời.
Dù khung cảnh lộng lẫy nhưng lại rất khốc liệt, cao thủ của Tinh Nguyệt Cung lao ra, không ngừng có người rơi xuống khỏi hư thiên rồi lại không ngừng có người bay lên trời, cứ từng nhóm từng nhóm người bị nhấn chìm.
Mà người dẫn quân bao vây Tinh Nguyệt Cung chính là Hoắc Tôn.
Từ khi đến Bắc Sở, hắn không nghe thấy tin gì của Hoắc Tôn, bây giờ thấy hắn ta tới Tinh Nguyệt Cung hắn cũng hơi sợ hãi, tuy nhìn khung cảnh qua đạo thân nhưng hắn vẫn cảm nhận được thực lực của Hoắc Tôn, cảm giác nguy hiểm đó không hề thua kém Cơ Tuyết Băng.
Chương 1107: Chín phần sức chiến đấu
Bùm! Đùng! Đoàng!
Bên tai Diệp Thành vang lên tiếng ầm ầm kéo dài, trận chiến vô cùng khốc liệt.
Hắn liên tục quan sát, ánh mắt nhìn vào đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn.
Có được chín phần sức chiến đấu của hắn, sức chiến đấu của đạo thân tăng vọt, huyết chiến trên hư thiên với Hoắc Tôn, khung cảnh hùng tráng, dù là Tinh Nguyệt Cung hay Thị Huyết Điện đều bị ảnh hưởng.
Huyết mạch Thánh thể!
Hai mắt Hoắc Tôn nóng rực giống như hai ngọn đèn thần, nhìn chằm chằm đạo thân Tinh Thần ở đối diện: “Sao có thể như thế! Diệp Thành đã chết, sao vẫn còn huyết mạch Thánh thể, lẽ nào Đại Sở có hai Thánh thể?”
“Vẫn sao nhãng được! Nhận một quyền tuyệt sát của ta đi”, đạo thân Tinh Thần lao tới, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, một quyền đấm xuyên bầu trời, ý chí chiến đấu của hắn vô song, dường như có thể nổ tung mọi thứ trên đời.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, Hoắc Tôn hừ lạnh, một tay tạo ấn quyết, Thái Âm Thần Hải cuộn trào, nếu một quyền của đạo thân đấm vào bùn trạch thì sức mạnh sẽ bị hoá giải hết ngay.
“Mở cho ta”, đạo thân rất mạnh, một đao chém qua Thái Âm Thần Hải, một đạo đại ấn bao phủ bầu trời giáng về phía Hoắc Tôn, đại ấn ấy nặng như núi, hư thiên không chịu được áp lực tức khắc sụp đổ.
Hai mắt Hoắc Tôn bùng cháy, một chưởng phá vỡ Bát Hoang Trảm, một quyền đấm xuyên đại ấn bao phủ bầu trời đang giáng xuống.
“Ngươi và Diệp Thành có quan hệ gì?”, Hoắc Tôn như nhìn thấu được các chiêu của đạo thân, hắn ta hét lên như sấm.
“Ngươi đoán xem?”, đạo thân Tinh Thần cười khẩy.
“Vậy ta sẽ đánh đến khi ngươi chịu nói”, Hoắc Tôn giẫm nát hư thiên, trong Thái Âm Thần Hải dưới chân lại có vầng trăng tròn hiện lên, vầng trăng ấy có màu máu, to khổng lồ tản ra từng làn khí tức nặng như núi.
Hư thiên rung lên kịch liệt, vầng trăng tròn nhô lên trên Thái Âm Thần Hải, tuy cả hai tách nhau nhưng lại như hoà làm một, đạo tắc dung hoà, uy áp xuyên qua thiên địa.
Bên này, đạo thân Tinh Thần bị chèn ép lảo đảo một hồi, suýt nữa rơi khỏi hư không.
Lần này, không chỉ cao thủ của Tinh Nguyệt Cung mà cả cao thủ của Thị Huyết Điện cũng ngã xuống từng nhóm, rất nhiều người tu vi yếu lập tức bị nghiền nát thành tro bụi, hư thiên bao la bỗng chốc trở nên trống trải.
“Thái Nguyệt Thần Hải”, Diệp Thành ở bên này khẽ cau mày, hắn nhận ra đó là ngoại đạo pháp tướng của Thái Âm Chân Thể, trong đó dung hợp đạo tắc Thái Âm của Hoắc Tôn, khí thế vầng trăng mượn sức trời, uy lực thần hải hút từ đất, đây là ngoại đạo pháp tướng dung hợp với đất trời, uy lực có thể gọi là tuyệt thế vô song.
“Sức chiến đấu có thể truyền nhưng đạo tắc thì không thể truyền”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn muốn truyền ngoại đạo pháp tướng của mình cho đạo thân Tinh Thần nhưng không được, đó là đạo chỉ thuộc về hắn, dù là đạo thân cũng không thể truyền thừa.
“Khó khăn rồi đây”, Diệp Thành lại cau mày, ngoại đạo pháp tướng của Hoắc Tôn quá mạnh, nếu đạo thân Tinh Thần không có đạo tắc cùng cấp bậc chống lại thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn.
“Ngươi tưởng ta không có sao?”, khi Diệp Thành đang lo lắng thì đạo thân Tinh Thần đã cố gắng mang áp lực lớn.
Sau đó, một đạo thần quang khổng lồ thô to phóng ra từ thiên linh cái, hoá thành bầu trời sao rộng lớn, những vì sao như những hạt cát vụn, mỗi vì sao mỗi hạt bụi đều toả ra thần huy rực rỡ, chiếu sáng thiên địa tối tăm.
Nhìn bầu trời sao rộng lớn đó, Diệp Thành sững sờ, vẻ mặt khó hiểu, hắn là bản thể mà không biết đạo thân của mình cũng đã khai mở ngoại đạo pháp tướng.
Bùm!
Khi Diệp Thành đang ngỡ ngàng thì ngoại đạo pháp tướng của hai người đã va chạm, phát ra tiếng nổ đáng sợ.
Mặc dù Thái Nguyệt Thần Hải bá đạo nhưng bầu trời sao của đạo thân cũng vẫn chặn lại được.
Mau đi đi!
Đạo thân Tinh Thần cắn chặt răng, vừa ngăn Hoắc Tôn vừa truyền âm cho các cao thủ của Tinh Nguyệt Cung.
Giờ phút này, không ai hiểu rõ sự kinh khủng của Hoắc Tôn hơn hắn, tuy bầu trời sao của hắn cũng là đạo tắc thông thiên nhưng vẫn khó địch lại được Thái Nguyệt Thần Hải của Hoắc Tôn, huống hồ hắn chỉ đang mượn sức chiến đấu của bản thể, hắn không thể điều khiển sức mạnh cường đại như thế, cũng không thể phát huy được uy lực thực sự của nó.
Vì vậy, dù nhìn thì tưởng hắn có sức chiến đấu sánh ngang với Hoắc Tôn nhưng thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
Đi!
Đạo thân Tinh Thần hét lên rung chuyển đất trời, sau đó cùng bầu trời sao lơ lửng trên đầu sát phạt về phía Hoắc Tôn.
Rút!
Thánh chủ và các trưởng lão của Tinh Nguyệt Cung hợp lực thi triển đại thần thông, đưa người của Tinh Nguyệt Cung rời khỏi vùng đất này.
“Tinh Thần!”
Thánh nữ Tinh Nguyệt muốn tiến lên nhưng bị Thánh chủ Tinh Nguyệt cưỡng ép đưa đi: “Chúng ta ở đây chỉ thêm gánh nặng cho hắn thôi”.
“Đứng lại”, Hoắc Tôn bước ra một bước, Thái Nguyệt Thần Hải trấn áp về phía hướng đó.
“Đối thủ của ngươi là ta”, đạo thân Tinh Thần tiến lên một bước, bầu trời sao chặn Hoắc Tôn lại, ngăn hắn ta trong hư không.
Tuy nhiên hắn chỉ có thể ngăn được Hoắc Tôn, chứ không ngăn được các cao thủ khác của Thị Huyết Điện.
Giết!
Bầu trời rung chuyển, đạo thân Tinh Thần chiến đấu với Hoắc Tôn, nhưng cao thủ của Thị Huyết Điện lại quét qua thiên địa như một đại dương đen, đuổi theo hướng Tinh Nguyệt Cung chạy trốn.
Diệp Thành nhìn thấy hết những cảnh tượng này nhưng lại không làm được gì.
Bây giờ hắn đang ở cách nơi xảy ra đại chiến quá xa, cho dù mượn truyền tống trận cũng mất năm sáu canh giờ, hắn chỉ hy vọng thế lực của Thiên Đình ở Bắc Sở có thể giúp một tay, nếu không Tinh Nguyệt Cung chắc chắn sẽ thương vong nặng nề.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Trận chiến giữa đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn vẫn tiếp tục diễn ra, hai người đánh với nhau long trời lở đất.
Lông mày Diệp Thành vẫn cau chặt, hắn nhìn ra được đạo thân Tinh Thần không phải đối thủ của Hoắc Tôn, cũng đã nghĩ tới việc truyền toàn bộ sức chiến đấu cho đạo thân.
Nhưng hắn là bản thể, hắn hiểu rõ tu vi của đạo thân Tinh Thần hơn ai hết, nhận chín phần sức chiến đấu của hắn đã là cực hạn của đạo thân, chuyển hết toàn bộ sức chiến đấu ngược lại còn khiến đạo thân có thể rơi vào trạng thái nổ tung bất cứ lúc nào.
Chương 1108: Không thấy người đâu
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Trong màn đêm đen, tiếng sấm rền chấn động cả trời đất.
Nhìn từ xa, vùng đất mà đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn chiến đấu đều bị che lấp bởi thần mang choán ngợp.
Động tĩnh lớn thế này kéo theo sự chú ý của tứ phương, rất nhiều người từ tứ phương tám hướng kéo đến, vẻ mặt kinh ngạc nhìn trận đại chiến của hai người.
“Ở Đại Sở hiện giờ Diệp Thành, Doãn Chí Bình đã chết, người có thể đối đầu với Hoắc Tôn cũng chỉ có Huyền Linh Chi Thể và thánh tử của Sát Thủ Thần Triều, người kia có thể đấu ngang sức ngang tài với Hoắc Tôn thì rốt cục có lai lịch thế nào?”, rất nhiều người nhìn đạo thân Tinh Thần mà ngỡ ngàng.
“Nếu như lão phu đoán không nhầm thì đó chính là Diệp Tinh Thần”, có lão bối vuốt râu lên tiếng.
“Không phải chứ?”, có người gãi đầu nhìn lão bối đó, “Diệp Thinh Thần ta cũng biết, nhưng hắn không có sức chiến đấu mạnh thế này”.
“Sao, ngươi đang nghi ngờ ta sao?”
“Không…vãn bối không dám”, người kia cười trừ, “tiền bối nói phải, vậy thì là…là hắn rồi”.
“Có điều Diệp Tinh Thần sao lại trông giống với tên Diệp Thành thế nhỉ?”, có người trầm ngâm, “huyết mạch của hắn, thần thông của hắn rõ ràng giống hệt với Diệp Thành”.
“Đừng ồn ào, Diệp Thành đã chết rồi”.
“Hôm nay ta nhất định phải trảm ngươi”, trong tiếng bàn tán, từ xa vang lên tiếng gằn phẫn nộ của Hoắc Tôn.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, đạo thân Tinh Thần mặc dù yếu thế hơn nhưng lại rất mạnh mẽ, hắn chỉ tấn công không phòng thủ, đây chính là cách đánh đả thương địch tối ưu, ngươi đánh ta một chưởng ta đá ngươi một cước.
Đột nhiên, trận đại chiến sục sôi, cả hai người mỗi người đứng một hướng giữa đất trời, thi triển bí thuật đối địch nhau khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Mẹ kiếp!
Vì đạo thân Tinh Thần đánh quá hăng khiến Diệp Thành vừa bước ra khỏi Truyền Tống Trận, còn chưa đứng vững suýt chút nữa ngã nhào ra đất, đạo thân của hắn liên tiếp bị thương khiến bản thể cũng chịu ít nhiều ảnh hưởng.
Dừng bước!
Diệp Thành vừa đứng vững liền nghe thấy tiếng nạt nộ.
Lúc này hắn mới nhận ra cổ thành mà hắn vừa mới tới có bầu không khí có phần dị thường vì ập vào mắt hắn chính là kẻ mạnh của Thị Huyết Điện vả lại trận dung không hề vừa.
Những người truyền tống từ bên ngoài tới đây xếp thành từng hàng dài, còn kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lúc này đang kiểm tra sát sao, kẻ nào kẻ nấy như hung thần ác sát.
Không chỉ là những người từ bên ngoài mà đến cả những người bên trong cổ thành cũng đều thuộc phạm vi bị kiểm soát, tất cả đều rất thận trọng.
“Vị đại ca này, có chuyện gì vậy?”, Diệp Thành vỗ vai một người đàn ông khoẻ mạnh đứng trước mặt mình.
“Mẹ kiếp, ai mà biết được bọn chúng đòi kiểm tra”, người đàn ông kia tức tối nhưng cố gắng nói khẽ, chỉ sợ người của Thị Huyết Điện nghe thấy.
“Cái này thì mọi người lại không biết rồi”, một lão già vuốt râu nói: “Thị Huyết Điện mất đi bảo bối, lúc này bọn họ đang đi tìm kẻ trộm ở khắp nơi”.
“Bảo bối gì mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?”, người đàn ông rắn rỏi kia vỗ ngực, “lão tử đi tới mười mấy cổ thành và bị lục soát mười mấy lần rồi”.
“Nghe nói tới Diêm La Sơn bao giờ chưa?”, lão già kia mặt mày giảo hoạt nhìn Diệp Thành và người đàn ông rắn rỏi.
“Ta từng nghe nói rồi”, Diệp Thành ho hắng, lúc này có thể coi như hắn đã hiểu được Thị Huyết Điện đang tìm gì rồi.
“Ta chưa từng nghe nói”, so với hắn thì người đàn ông rắn rỏi kia lại lắc đầu.
“Mau lên, mau lên đi, người tiếp theo, ta nói ngươi đấy”, khi cả ba người đang trò chuyện thì từ phía cách đó không xa vang lên tiếng nạt nộ.
Trong số những người bị lục soát không thiếu tu sĩ với tu vi cao nhưnng bọn họ lại không dám chậm trễ vì bên trong cổ thành này người của Thị Huyết Điện quá đông, đừng nói ở cảnh giới Không Minh mà những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng sẽ bị tiêu diệt.
Cái gương đó…
Phía sau đoàn người đó, Diệp Thành nheo mắt nhìn về phía cái linh gương khổng lồ sừng sững ở cách đó không xa, chỉ cần là những người bị kiểm tra thì đều bị chiếc linh gương kia chiếu vào, tất cả những thứ gì bọn họ giấu đi đều sẽ hiện hình trên chiếc gương đó.
Huyền Cơ Kính!
Diệp Thành lẩm bẩm như thể nhìn ra lai lịch và cách dùng chiếc gương này.
Cái gọi là Huyền Cơ Kính chỉ có các thế lực lớn mạnh mới có, đặc biệt là Tình Báo Các, bọn họ dùng nó để bắt gian tế.
Thế nhưng linh gương này rất quý giá, nguyên liệu dùng để đúc ra nó vô cùng hiếm, cũng chính vì vậy mà mặc dù các thế lực lớn đều có nhưng số lượng không phải nhiều, không mấy khi bọn họ lấy ra dùng.
Thị Huyết Điện lấy Huyền Cơ Kính ra chứng tỏ bọn họ đã bị hành động của Diệp Thành chọc tức.
“Chắc chắn sẽ bị chiếu ra chân dung”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn biết mình không thể thoát qua khỏi chiếc gương Huyền Cơ Kính kia.
Không phải Diệp Thành sợ kẻ mạnh của cổ thành nhưng hiện giờ tình hình đặc thù, chín phần sức chiến đấu của hắn đã truyền cho đạo thân nên hiện giờ hắn chỉ có một phần sức chiến đấu đỉnh phong, nếu như một đại chiêu giáng tới thì hắn lập tức bỏ mạng tại đây.
Nghĩ vậy, Diệp Thành nhìn sang trận đại chiến giữa đạo thân và Hoắc Tôn.
Cả hai chiến máu lửa, vì để khiến Hoắc Tôn phải đau đầu mà đạo thân đánh với hắn không hề kém cạnh, hắn liều mạng chiến đấu, sự điên cuồng của hắn khiến Hoắc Tôn trông vô cùng thảm hại.
“Giờ thu lại khả năng chiến đấu thì hắn sẽ không bị Hoắc Tôn đánh chết chứ?”, nhìn đạo thân đang thi triển thần uy, Diệp Thành bất giác xoa cằm.
“Ngươi, ta đang nói ngươi đấy”, khi Diệp Thành còn đang lẩm bẩm thì tiếng nạt của phía Thị Huyết Điện đã vang lên, vả lại người bị gọi chính là Diệp Thành.
Nghe vậy, Diệp Thành chợt ho hắng, hắn bấm bụng tiến lên trước, hắn lắc đầu không dám nhìn Huyền Cơ Kính, nếu như bị chiếu đến thì cả cổ thành này sẽ vô cùng náo nhiệt.
“Tháo mặt nạ ra”, lão già phụ trách kiểm tra nheo mắt nhìn Diệp Thành.
“Ôi chao, nữ nhân kia không mặc y phục kìa”, đáp lại lời lão già đó chính là tiếng hô của Diệp Thành, sau đó hắn lập tức nẩng đầu, hai mắt đảo qua đảo lại.
“Không mặc y phục sao?”, câu nói của lão ta khiến cả cổ thành nháo nhào, tất cả đều ngẩng đầu nhìn, trong đó có cả lão già đang kiểm tra của Thị Huyết Điện, động tác lão ta nhanh gọn mà dứt khoát.
Có điều cảnh tượng mà mọi người muốn thấy lại không hề xuất hiện, chẳng có nữ nhân nào không mặc y phục cả, đến cả một con chim cũng không thấy.
Biết bị chơi khăm, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về Diệp Thành.
Và lúc này chẳng ai thấy hắn đâu cả.
Bắt hắn lại cho ta!
Người của Thị Huyết Điện hô lên.
Chạy đi đâu?
Những kẻ khác của Thị Huyết Điện đều lao ra ngoài chặn đường Diệp Thành.
Diệp Thành nhanh trí nhưng lại bị bạt sõng soài ra đất.
Ôi trời!
Diệp Thành bưng mặt, hắn đau đớn rít lên, một phần sức chiến đấu thật sự chẳng ra sao, chỉ một cái bạt của một tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng khiến hắn sõng soài.
Phía này, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đã lao tới từ tứ phía, kẻ nào kẻ nấy mặt mày đỏ gay, bọn chúng bị hành động vừa rồi của Diệp Thành chọc tức điên người.
Thật ái ngại!
Nhìn toán người từ tứ phương lao tới, Diệp Thành chợt cảm thấy đớn đau.
Nếu như là trước đó thì những kẻ này chỉ là con kiến trong mắt hắn, một mình hắn có thể dẹp bằng tất cả nhưng hôm nay lại khác, một kẻ chỉ còn một phần sức chiến đấu như hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị diệt chết.
“Tên đó bị mất não rồi sao?”, thấy Diệp Thành bị bao vây, người đàn ông vạm vỡ ban nãy chép miệng.
“Có chút sức mọn mà dám chọc tức Thị Huyết Điện, tám phần là não bị úng nước rồi”, lão già giảo hoạt kia vuốt râu nói với giọng ý tứ.
“Ta còn tưởng trên trời có cả nữ nhân không mặc y phục nữa”.
“Nghĩ nhiều rồi”.
“Dám chơi ta, muốn chết”, phía này, một kẻ phía Thị Huyết Điện đã giơ tay ra, huyễn hoá nó thành bàn tay khổng lồ vươn về phái Diệp Thành, hắn ta muốn bắt Diệp Thành ngay tức khắc để mang đi tra hỏi.
Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành giây phút trước còn yếu ớt thì lúc này trên đỉnh đầu có một đạo hoằng quang chiếu lên, cứ thế xuyên qua vân tiêu, khí huyết hắn dồi dào và mạnh lên trông thấy.
Rầm!
Có lẽ vì uy lực tăng vọt nên một lầu các ở cách đó không xa bị nghiền đến vụn vỡ, những kẻ có mặt ở đây chỉ cần là tu sĩ thì đều bị chèn ép.
“Ngươi…”, phía Thị Huyết Điện kẻ nào kẻ nấy mặt mày tôi độc, biến cố đột nhiên ập đến khiến bọn chúng thẫn thờ.
“Ôi trời, có cần phải kinh người thế này không?”, trong đầu Diệp Thành lúc này vang lên tiếng mắng chửi của đạo thân Tinh Thần.
Diệp Thành đột nhiên thu về sức chiến đấu khiến hắn đang chuẩn bị chiến hiệp thứ tám trăm với Hoắc Tôn ăn luôn cái bạt mà bay đi, cứ thế đụng phải mười mấy ngọn núi khổng lồ mới dừng lại.
Chương 1109: Độ sức chiến đấu
Rầm! Đoàng!
Tường thành của cổ thành bị phá một lỗ hổng, Diệp Thành thảm hại lồm cồm bò ra khỏi đó, hắn chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lúc này hắn đâu còn dáng vẻ của Thánh Chủ Thiên Đình nhưng hắn lại chuồn đi mau lẹ như vậy không phải không có lý do.
Hắn thực sự đã thu lại khả năng chiến đấu nhưng lại chỉ thu lại ba phần, mặc dù với ba phần sức chiến đấu có thể đánh được vài chục tu sĩ ở cảnh giới Không Minh nhưng kẻ mạnh của Thị Huyết Điện ở cổ thành này lại không phải chỉ có vài chục người mà là vài trăm người.
Thế nhưng Diệp Thành đột nhiên thu lại sức chiến đấu thực sự đã khiến đạo thân Tinh Thần bị tổn hại nặng nề, đạo thân dang dốc sức định tung đại chiêu với Hoắc Tôn nhưng vì khả năng chiến đấu mất đi ba phần sức nên hắn suýt chút nữa bị Hoắc Tôn giết chết.
“Lão Tử đây không phải không thể làm gì các ngươi, có gan thì đánh một một với ta xem”, mặc dù Diệp Thành miệng mắng chửi nhưng chân vẫn chạy nhanh thấy rõ.
Phía sau hắn, người của Thị Huyết Điện tốc lực đuổi theo, phía trước là vài trăm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, phía sau là hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, từng toán người dày đặc, kẻ nào kẻ nấy mặt mày đỏ gay nghiến răng ken két.
“Lão tử không đánh được ngươi thì lần sau chiến tiếp”, phía này, đạo thân của Diệp Thành cũng chạy nhanh không kém, đúng là đạo thân của Diệp Thành nên bị người ta lùa như vậy rồi mà miệng vẫn còn đê tiện mắng chửi người khác.
Lại nhìn phía sau hắn, mặc dù chỉ có một mình Hoắc Tôn nhưng cảnh tượng lại vô cùng hoành tráng, Thái Nguyệt Thần Hải choán lấp cả bầu trời và mặt đất, luồng khí lấy từ mặt trời, đạo tắc lấy từ hắn vô cùng mạnh mẽ, những nơi hắn đi qua núi non sụp đổ.
Thấy vậy, đạo thân Tinh Thần càng bỏ chạy nhanh hơn, vì chỉ còn sáu phần sức chiến đấu nên hắn không thể là đối thủ của Hoắc Tôn được.
“Lão đại, sao huynh lại đào hố cho người ta vậy chứ?” đạo thân Tinh Thần tối sầm mặt, lúc này hắn đột nhiên muốn đạp chết bản thể.
“Ngươi mù sao? Chỉ có mình ngươi bị truy sát à?”
“Huynh cũng bị truy sát?”, đạo thân vội kết nối với tầm nhìn của Diệp Thành, khi trông thấy cảnh tượng bóng người dày đặc đó, khoẻ miệng hắn giật giật, “một…một toán người ở cảnh giới Không Minh mà huynh cũng không đánh được sao?”
“Đừng có nói suông vậy đi”, Diệp Thành tức tối, “lão tử chỉ còn ba phần sức chiến đấu, ngươi không thấy chúng có hư thiên sát trận à? Lão tử đây chỉ cần không để ý là sẽ lên trời bất cứ lúc nào”.
“Vậy huynh phải chạy nhanh lên nữa bỏ xa bọn chúng, sau đó độ sức chiến đấu cho ta, ta sẽ dẫm chết tên đê tiện Hoắc Tôn”.
“Đừng ồn ào, ta còn đang có việc”.
“Vậy độ sức chiến đấu cho ta, huynh đi làm việc của mình đi”, đạo thân Tinh Thần lẻo mép.
“Cút”, Diệp Thành tức tối mắng chửi, tốc độ tăng nhanh trông thấy, hắn muốn thi triển Thúc Địa Thành Thốn nhưng lại không thành công.
Hôm nay vì Diệp Thành và đạo thân Tinh Thần mà cả Bắc Sở hỗn loạn.
Một phương, thánh tử Hoắc Tôn của Thị Huyết Điện đuổi theo đạo thân Tinh Thần như hình với bóng, hắn đuổi tới đâu động tĩnh lại lớn tới đấy kéo theo vô số người chạy tới đây xem kịch.
Một phương, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện cũng như những con chó điên, nghị lực hết sức kiên cường, Diệp Thành chạy tới đâu chúng đuổi theo tới đó, những người chạy tới đây xem kịch cũng không hề ít hơn phía đạo thân Tinh Thần.
Mãi tới khi trời gần sáng, Diệp Thành mới bỏ xa đám truy binh.
Không lâu sau đó, phía đạo thân Tinh Thần không bỏ trốn nữa vì Diệp Thành lại lần nữa độ cho hắn ba phần sức chiến đấu.
Ta cho ngươi đuổi theo ta đấy!
Bị truy sát hơn tám nghìn dặm, cuối cùng đạo thân cũng có thể hả dạ.
Trận đại chiến lại nổ ra, vẫn khiến cho trời long đất lở, mặc dù sức chiến đấu của đạo thân Tinh Thần vẫn không bằng Hoắc Tôn nhưng hắn lại chiến vô cùng dũng mãnh.
Phía này, Diệp Thành đã bỏ xa đám truy binh nên rẽ qua bầu trời như một đạo thần mang.
Không biết từ bao giờ hắn mới đáp xuống một đỉnh núi trong rặng núi thật dài sau đó đưa mắt nhìn cổ thành với đại khí dồi dào từ xa.
“Nếu không ngoài dự đoán của ta thì cổ thành kia cũng có người của Thị Huyết Điện canh giữ”, Diệp Thành lên tiếng.
Hắn muốn vượt qua những cổ thành này nhưng lại không thể, hắn cần nhờ Truyền Tống Trận ở đây truyền tống tới đại địa Trung Thông mà cổ chấn Thanh Tiên toạ lạc, nếu chỉ dựa vào phi hành thì không biết phải bay tới bao giờ.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang phía đạo thân Tinh Thần.
Hắn giống như một con súc sinh, có khí huyết thánh thể dồi dào, có sức chín đấu chín phần của bản thể nên chiến hung hăng khác thường, hắn gần như ra những chiêu đòn điên cuồng, cho dù là Hoắc Tôn thì cũng có lúc không thể không né tránh.
Chương 1110: Đại Sở Hoàng Yên
Diệp Thành biết đạo thân Tinh Thần có sức chiến đấu chín phần là có thể thoát được sự truy sát của Hoắc tôn.
Thế nhưng Tinh Nguyệt Cung cũng đang phải lưu vong trốn đi nơi khác, một tên địch mạnh cái thế như Hoắc Tôn cần hắn kiểm soát giữ chân, nếu không thì với sức chiến đấu của Hoắc Tôn, không biết Tinh Nguyệt Cung sẽ có bao nhiêu kẻ phải bỏ mạng.
“Chuẩn bị cho tốt, ta sắp thu lại bảy phần sức chiến đấu rồi đấy”, Diệp Thành truyền âm cho đạo thân.
“Lão đại, lần này huynh có thể báo trước cho ta, ta thật sự cảm động”, đạo thân Tinh Thần chép miệng.
Cũng chẳng thế trách hắn kích động như vậy vì bản thể của Diệp Thành đã chơi hắn không chỉ một lần.
Lần này được Diệp Thành báo trước thu về bảy phần sức chiến đấu cho nên bất cứ lúc nào hắn cũng có thể gặp phải rủi ro bị Hoắc Tôn uy hiếp.
Vạn Kiếm Triều Tông!
Nghĩ rồi, đạo thân Tinh Thần lập tức vung kiếm chỉ về phía Hoắc Tôn, hắn sử dụng đại chiêu quần công của Diệp Thành, kiếm mang bay rợp trời sau đó lại hợp thành một đạo kiếm mang vô song mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp.
Đó chính là Vạn Kiếm Quy Nhất, đã được hắn dày công tôi luyện.
Bí pháp này vô cùng khủng khiếp, cho dù là Hoắc tôn cũng không dám đối đầu trực diện và buộc phải dùng bí pháp để đối kháng.
Thế nhưng nhờ có kiếm mang Vạn Kiếm Quy Nhất mà đạo thân Tinh Thần có thể bỏ trốn.
Đứng lại!
Hoắc Tôn đột nhiên gằn lên phẫn nộ, hắn dẫm trên biển Thái Nguyệt truy sát.
Rầm! Rầm!
Phía này, Diệp Thành thu lại bảy phần sức chiến đấu, hắn đã đại khai sát giới bên trong cổ thành, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện trấn thủ ở đây đều bị giết máu chảy thành sông.
Đợi tới khi hắn rời đi thì cổ thành đã nhuốm đỏ máu, đến cả bầu trời của cổ thành này cũng bị từng lớp huyết vụ bao trùm.
Sau khi diệt người của Thị Huyết Điện, Diệp Thành mới bước lên Truyền Tống Trận, lúc này hắn mới độ bảy phần sức chiến đấu cho đạo thân Tinh Thần vẫn đang bỏ chạy thục mạng.
Trận đại chiến lại lần nữa nổ ra, Bắc Sở không hề yên bình.
Vả lại cảnh tượng này liên tiếp xuất hiện.
Diệp Thành và đạo thân cùng trao đổi sức chiến đấu cho nhau, Diệp Thành muốn thông qua Truyền Tống Trận đi tới cổ trấn Thanh Tiên, đạo thân cần giữ chân Hoắc Tôn cho Tinh Nguyệt Cung, cả hai dùng sức chiến đấu của bản thể không ngừng xoay chuyển tình hình.
Phía này, Hoắc Tôn cau mày.
Dị thường! Quá dị thường!
Hắn đại chiến một phương mà sao lại nhìn ra có gì đó khác thường. Đối thủ của hắn không hề bình thường, khả năng chiến đấu trước và sau khác biệt quá lớn, lúc có thể ngang bằng với hắn, lúc lại yếu ớt vô cùng.
Sự việc trái với quy luật thường tình thế này khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu, kẻ mà hắn truy sát và kẻ đang chiến đấu với hắn lúc này căn bản không phải là một người.
Không chỉ hắn mà những người chạy tới đây xem trận chiến cũng vô cùng ngỡ ngàng.
“Đây…đây là lần thứ mấy rồi?”, thấy đoạ thân Tinh Thần lại lần nữa sát phạt để huyết chiến với Hoắc Tôn, người ở tứ phương lần lượt gãi đầu.
“Tên Diệp Tinh Thần này sao thế nhỉ, khả năng chiến đấu sao lại khác biệt lớn thế này chứ?”
“Lão phu tính thì có lẽ là một loại bí thuật nhưng lại bị hạn chế thời gian”, lại có một lão bối tu sĩ lên tiếng, ông ta nói với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
“Ta càng cảm thấy hứng thú hơn với kẻ bị truy sát kia”, có người tặc lưỡi, “người của Thị Huyết Điện truy sát sát sao như vậy mà không kịp đuổi theo hắn, khả năng bỏ trốn của hắn có thể so với tên Diệp Tinh Thần này”.
“Đại Sở đúng là nhiều nhân tài”.
“Được, ngươi đợi đấy cho ta”, trong tiếng bàn tán, Hoắc tôn đột nhiên quay người.
“Lại nữa rồi”, những người chạy tới đây xem trận chiến cũng đuổi theo.
Phía sau bọn họ, trong sơn lâm hiện lên hai bóng hình, một người mặc đồ chiến, một lão già với vẻ mặt giảo hoạt, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Thái Ất Chân Nhân và Đại Sở Hoàng Yên sao?”
“Công chúa, Đại Sở có hai người có Hoang Cổ Thánh Thể?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn Đại Sở Hoàng Yên hỏi thăm dò.
“Đó là đạo thân của Diệp Thành”, Đại Sở Hoàng Yên hé môi, giọng nói nhẹ nhàng như âm thanh của tự nhiên khiến người ta nghe mà phải xao động.
“Đạo…đạo thân?”, Thái Ất Chân Nhân sững người, trong đôi mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc, “Đạo thân với sức chiến đấu có thể địch lại Hoắc Tôn?”
“Có lẽ là bản thể Diệp Thành độ sức chiến đấu cho đạo thân”, Đại Sở Hoàng Yên nhìn thấu huyền cơ, “năm xưa Viêm Hoàng cũng có một đạo thân, Viêm Hoàng và đạo thân của mình cùng độ sức chiến đấu cho nhau, cũng chính vì đạo thân dẫn dụ đại quân của ba điện nên mới tranh thủ được thời gian cho Viêm Hoàng phong vị, cũng từ đó mà có vinh hoa sau này”.
“Còn có cả chuyện này sao?”, Thái Ất Chân Nhân kinh ngạc, “đác tiếc năm xưa ta bị phong ấn nên không chứng kiến được”.
“Đi thôi, đi tới Quảng Hàn Cung”, Đại Sở Hoàng Yên bước vào hư không cứ thế bay về phía Quảng Hàn Cung.
“Tiền bối biết ạ?”, Diệp Thành vội quay lại, vẻ mặt tràn đầy hy vọng.
“Cô ấy rất mạnh”, giọng Đế Phạn khàn khàn, vẻ mặt khá mệt mỏi.
“Tiền bối có biết lai lịch của cô ấy không?”, Diệp Thành lại hỏi.
“Ta chưa gặp trước đấy bao giờ”, Đế Phạn nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không nhìn rõ mặt, chỉ biết cô ấy cầm một thanh thần kiếm bảy màu”.
“Thần kiếm bảy màu?”, Diệp Thành cau mày, dường như đã đoán được là ai, Hồng Trần Tuyết và Lưu Năng từng nói đã thấy một nữ tử bí ẩn mà mạnh mẽ, trong tay cầm thần kiếm bảy màu ở Bắc Sở, nữ tử Đế Phạn nhắc đến khả năng chính là cô.
“Đa tạ tiền bối đã nói cho con”, Diệp Thành chắp tay cúi chào rồi xoay người rời đi.
Nhưng đi được năm bước, hắn lại quay về, lấy một bức tranh từ trong ngực ra, trải trước mặt Đế Phạn: “Tiền bối đã từng thấy cô ấy chưa?”
Trong tranh là một nữ tử mặc tiên y bảy màu, yểu điệu thướt tha, làn da trắng nõn như ngọc, đôi mắt trong veo như nước, cô như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ.
Người ấy không cần nói cũng biết chính là Sở Huyên.
Đế Phạn ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt già nua vẫn đục mờ.
Diệp Thành tràn đầy hy vọng, hy vọng vị con trai của hoàng đế thâm sâu khó lường trước mặt có thể cho mình một chút bất ngờ.
Nhưng Đế Phạn nhìn chừng ba giây, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Thấy vậy, Diệp Thành rất thất vọng, hắn cuộn bức tranh lại rồi lẳng lặng quay người, bóng lưng trông hơi cô đơn dưới màn đêm.
“Đến cổ trấn Thanh Tiên đi! Có lẽ ở đó có đáp án ngươi cần”, giọng Đế Phạn vang lên từ phía sau.
“Cổ trấn Thanh Tiên?”, Diệp Thành vô thức quay người, nhưng lại thấy một tấm ngọc bài bay về phía mình rồi nằm gọn trong tay hắn.
Nhưng đến khi hắn nhìn Đế Phạn lần nữa thì phát hiện lúc này ông ta đã cầm cây chổi lên, run run quét từng chiếc lá úa vàng.
Cổ trấn Thanh Tiên!
Diệp Thành bất giác nắm chặt ngọc bài, xoay người biến mất vào trong đêm đen.
Sau khi hắn đi, Đế Phạn dừng lại một lát, lặng lẽ nhìn về hướng Diệp Thành rời đi, trong đôi mắt già nua đục ngầu còn hiện lên cái nhìn xa xăm.
“Vì sao ngươi không nói cho hắn?”, trong màn đêm đen tĩnh lặng, một giọng nói vang lên, tìm nguồn gốc phát ra âm thanh thì thấy nó vọng ra từ trong bức tượng đá.
“Thực lực hiện tại của hắn còn kém cô ấy quá xa”, Đế Phạn lại bắt đầu quét lá, tấm lưng già lọm khọm dưới bầu trời sao trông rất cô đơn.
“Cổ trấn Thanh Tiên”, Diệp Thành bay ra khỏi cổ thành Thiên Táng rồi bay về hướng theo lời Đế Phạn nói.
Hắn không biết cổ trấn Thanh Tiên ở đâu nhưng trong ký ức của Diêm Tôn lại có ký ức về nơi đó.
Đó là một cổ trấn bình thường nhưng lại mang đầy màu sắc huyền ảo, nằm ở Trung Thông Đại Địa của Bắc Sở, dù Thị Huyết Điện có mạnh hơn nữa cũng không dám châm ngòi lửa chiến tranh tới nơi đó, chỉ vì ở đó có một người cực kỳ đáng sợ.
Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, hắn cầm ngọc bài trong tay mà lòng đầy hy vọng, còn có một sự căng thẳng không giải thích được.
“Lão Đại!”
Bỗng dưng trong thần hải của hắn vang lên giọng nói của đạo thân Tinh Thần.
“Chuyện gì?”
Diệp Thành vừa nói vừa đáp xuống một toà cổ thành, sau đó đi thẳng đến chỗ có truyền tống trận ở trung tâm thành.
“Cho ta mượn sức chiến đấu đi, ta đang gặp một kẻ rất mạnh”, giọng điệu của đạo thân Tinh Thần rất vội vã, mà nghe giọng nói của hắn còn thấy hơi thở rất không ổn định.
“Kẻ rất mạnh?”, Diệp Thành cau mày, toàn thân đột nhiên xuất hiện đầy sấm sét và tiên hoả, khí huyết dâng trào, thông qua liên hệ giữa bản thể và đạo thân, hắn liên tục chuyển sức chiến đấu của mình cho đạo thân.
Sau đó hắn kết nối với tầm nhìn của đạo thân Tinh Thần.
Đập vào mắt hắn là một thanh niên mặc y phục màu vàng tím, mái tóc đen buông xoã như thác nước, hai mắt như sao, khí huyết dồi dào, thần mang quanh người toả ra tứ phía khiến người khác không dám nhìn thẳng, giống như vị thần vương ghé mắt nhìn xuống thiên hạ.
Hoắc Tôn!
Diệp Thành hơi híp mắt, hắn đã nhận ra người đó, chẳng phải là Thánh tử Hoắc Tôn của Thị Huyết Điện sao?
Trước đây hắn đã không chỉ một lần chiến đấu với hắn ta, cũng biết hắn ta rất mạnh, huyết mạch Thái Âm tinh tuý gần như là hoàn mỹ, thân có Thần Tàng dồi dào, sức chiến đấu không thua kém Cơ Tuyết Băng, hắn ta là một trong số những đối thủ được hắn công nhận.
“Huyết mạch đã hoàn toàn thức tỉnh”, hai mắt Diệp Thành loé lên, hắn dứt khoát truyền chín phần sức chiến đấu cho đạo thân.
“Mẹ kiếp, tưởng lão tử dễ bắt nạt lắm à”, nhận được chín phần sức chiến đấu của Diệp Thành, đạo thân Tinh Thần hét lên như sấm, giẫm trên biển sao, ánh sáng vàng bao phủ lấy hắn, huyết khí màu vàng bừng cháy như lửa, nếu Hoắc Tôn là thần vương cái thế thì hắn là chiến thần vô địch.
“Thị Huyết Điện quả nhiên đã ra tay với Tinh Nguyệt Cung”, thông qua đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành nhìn thấy hình ảnh bên ấy.
Đó là một bầu trời màu máu, những bóng người đông nghìn nghịt, trên người ai cũng toả ra thần quang rực rỡ đủ loại màu sắc khác nhau, dưới màn đêm đen kịt, giống như những vì sao trên trời.
Dù khung cảnh lộng lẫy nhưng lại rất khốc liệt, cao thủ của Tinh Nguyệt Cung lao ra, không ngừng có người rơi xuống khỏi hư thiên rồi lại không ngừng có người bay lên trời, cứ từng nhóm từng nhóm người bị nhấn chìm.
Mà người dẫn quân bao vây Tinh Nguyệt Cung chính là Hoắc Tôn.
Từ khi đến Bắc Sở, hắn không nghe thấy tin gì của Hoắc Tôn, bây giờ thấy hắn ta tới Tinh Nguyệt Cung hắn cũng hơi sợ hãi, tuy nhìn khung cảnh qua đạo thân nhưng hắn vẫn cảm nhận được thực lực của Hoắc Tôn, cảm giác nguy hiểm đó không hề thua kém Cơ Tuyết Băng.
Chương 1107: Chín phần sức chiến đấu
Bùm! Đùng! Đoàng!
Bên tai Diệp Thành vang lên tiếng ầm ầm kéo dài, trận chiến vô cùng khốc liệt.
Hắn liên tục quan sát, ánh mắt nhìn vào đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn.
Có được chín phần sức chiến đấu của hắn, sức chiến đấu của đạo thân tăng vọt, huyết chiến trên hư thiên với Hoắc Tôn, khung cảnh hùng tráng, dù là Tinh Nguyệt Cung hay Thị Huyết Điện đều bị ảnh hưởng.
Huyết mạch Thánh thể!
Hai mắt Hoắc Tôn nóng rực giống như hai ngọn đèn thần, nhìn chằm chằm đạo thân Tinh Thần ở đối diện: “Sao có thể như thế! Diệp Thành đã chết, sao vẫn còn huyết mạch Thánh thể, lẽ nào Đại Sở có hai Thánh thể?”
“Vẫn sao nhãng được! Nhận một quyền tuyệt sát của ta đi”, đạo thân Tinh Thần lao tới, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, một quyền đấm xuyên bầu trời, ý chí chiến đấu của hắn vô song, dường như có thể nổ tung mọi thứ trên đời.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, Hoắc Tôn hừ lạnh, một tay tạo ấn quyết, Thái Âm Thần Hải cuộn trào, nếu một quyền của đạo thân đấm vào bùn trạch thì sức mạnh sẽ bị hoá giải hết ngay.
“Mở cho ta”, đạo thân rất mạnh, một đao chém qua Thái Âm Thần Hải, một đạo đại ấn bao phủ bầu trời giáng về phía Hoắc Tôn, đại ấn ấy nặng như núi, hư thiên không chịu được áp lực tức khắc sụp đổ.
Hai mắt Hoắc Tôn bùng cháy, một chưởng phá vỡ Bát Hoang Trảm, một quyền đấm xuyên đại ấn bao phủ bầu trời đang giáng xuống.
“Ngươi và Diệp Thành có quan hệ gì?”, Hoắc Tôn như nhìn thấu được các chiêu của đạo thân, hắn ta hét lên như sấm.
“Ngươi đoán xem?”, đạo thân Tinh Thần cười khẩy.
“Vậy ta sẽ đánh đến khi ngươi chịu nói”, Hoắc Tôn giẫm nát hư thiên, trong Thái Âm Thần Hải dưới chân lại có vầng trăng tròn hiện lên, vầng trăng ấy có màu máu, to khổng lồ tản ra từng làn khí tức nặng như núi.
Hư thiên rung lên kịch liệt, vầng trăng tròn nhô lên trên Thái Âm Thần Hải, tuy cả hai tách nhau nhưng lại như hoà làm một, đạo tắc dung hoà, uy áp xuyên qua thiên địa.
Bên này, đạo thân Tinh Thần bị chèn ép lảo đảo một hồi, suýt nữa rơi khỏi hư không.
Lần này, không chỉ cao thủ của Tinh Nguyệt Cung mà cả cao thủ của Thị Huyết Điện cũng ngã xuống từng nhóm, rất nhiều người tu vi yếu lập tức bị nghiền nát thành tro bụi, hư thiên bao la bỗng chốc trở nên trống trải.
“Thái Nguyệt Thần Hải”, Diệp Thành ở bên này khẽ cau mày, hắn nhận ra đó là ngoại đạo pháp tướng của Thái Âm Chân Thể, trong đó dung hợp đạo tắc Thái Âm của Hoắc Tôn, khí thế vầng trăng mượn sức trời, uy lực thần hải hút từ đất, đây là ngoại đạo pháp tướng dung hợp với đất trời, uy lực có thể gọi là tuyệt thế vô song.
“Sức chiến đấu có thể truyền nhưng đạo tắc thì không thể truyền”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn muốn truyền ngoại đạo pháp tướng của mình cho đạo thân Tinh Thần nhưng không được, đó là đạo chỉ thuộc về hắn, dù là đạo thân cũng không thể truyền thừa.
“Khó khăn rồi đây”, Diệp Thành lại cau mày, ngoại đạo pháp tướng của Hoắc Tôn quá mạnh, nếu đạo thân Tinh Thần không có đạo tắc cùng cấp bậc chống lại thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn.
“Ngươi tưởng ta không có sao?”, khi Diệp Thành đang lo lắng thì đạo thân Tinh Thần đã cố gắng mang áp lực lớn.
Sau đó, một đạo thần quang khổng lồ thô to phóng ra từ thiên linh cái, hoá thành bầu trời sao rộng lớn, những vì sao như những hạt cát vụn, mỗi vì sao mỗi hạt bụi đều toả ra thần huy rực rỡ, chiếu sáng thiên địa tối tăm.
Nhìn bầu trời sao rộng lớn đó, Diệp Thành sững sờ, vẻ mặt khó hiểu, hắn là bản thể mà không biết đạo thân của mình cũng đã khai mở ngoại đạo pháp tướng.
Bùm!
Khi Diệp Thành đang ngỡ ngàng thì ngoại đạo pháp tướng của hai người đã va chạm, phát ra tiếng nổ đáng sợ.
Mặc dù Thái Nguyệt Thần Hải bá đạo nhưng bầu trời sao của đạo thân cũng vẫn chặn lại được.
Mau đi đi!
Đạo thân Tinh Thần cắn chặt răng, vừa ngăn Hoắc Tôn vừa truyền âm cho các cao thủ của Tinh Nguyệt Cung.
Giờ phút này, không ai hiểu rõ sự kinh khủng của Hoắc Tôn hơn hắn, tuy bầu trời sao của hắn cũng là đạo tắc thông thiên nhưng vẫn khó địch lại được Thái Nguyệt Thần Hải của Hoắc Tôn, huống hồ hắn chỉ đang mượn sức chiến đấu của bản thể, hắn không thể điều khiển sức mạnh cường đại như thế, cũng không thể phát huy được uy lực thực sự của nó.
Vì vậy, dù nhìn thì tưởng hắn có sức chiến đấu sánh ngang với Hoắc Tôn nhưng thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
Đi!
Đạo thân Tinh Thần hét lên rung chuyển đất trời, sau đó cùng bầu trời sao lơ lửng trên đầu sát phạt về phía Hoắc Tôn.
Rút!
Thánh chủ và các trưởng lão của Tinh Nguyệt Cung hợp lực thi triển đại thần thông, đưa người của Tinh Nguyệt Cung rời khỏi vùng đất này.
“Tinh Thần!”
Thánh nữ Tinh Nguyệt muốn tiến lên nhưng bị Thánh chủ Tinh Nguyệt cưỡng ép đưa đi: “Chúng ta ở đây chỉ thêm gánh nặng cho hắn thôi”.
“Đứng lại”, Hoắc Tôn bước ra một bước, Thái Nguyệt Thần Hải trấn áp về phía hướng đó.
“Đối thủ của ngươi là ta”, đạo thân Tinh Thần tiến lên một bước, bầu trời sao chặn Hoắc Tôn lại, ngăn hắn ta trong hư không.
Tuy nhiên hắn chỉ có thể ngăn được Hoắc Tôn, chứ không ngăn được các cao thủ khác của Thị Huyết Điện.
Giết!
Bầu trời rung chuyển, đạo thân Tinh Thần chiến đấu với Hoắc Tôn, nhưng cao thủ của Thị Huyết Điện lại quét qua thiên địa như một đại dương đen, đuổi theo hướng Tinh Nguyệt Cung chạy trốn.
Diệp Thành nhìn thấy hết những cảnh tượng này nhưng lại không làm được gì.
Bây giờ hắn đang ở cách nơi xảy ra đại chiến quá xa, cho dù mượn truyền tống trận cũng mất năm sáu canh giờ, hắn chỉ hy vọng thế lực của Thiên Đình ở Bắc Sở có thể giúp một tay, nếu không Tinh Nguyệt Cung chắc chắn sẽ thương vong nặng nề.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Trận chiến giữa đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn vẫn tiếp tục diễn ra, hai người đánh với nhau long trời lở đất.
Lông mày Diệp Thành vẫn cau chặt, hắn nhìn ra được đạo thân Tinh Thần không phải đối thủ của Hoắc Tôn, cũng đã nghĩ tới việc truyền toàn bộ sức chiến đấu cho đạo thân.
Nhưng hắn là bản thể, hắn hiểu rõ tu vi của đạo thân Tinh Thần hơn ai hết, nhận chín phần sức chiến đấu của hắn đã là cực hạn của đạo thân, chuyển hết toàn bộ sức chiến đấu ngược lại còn khiến đạo thân có thể rơi vào trạng thái nổ tung bất cứ lúc nào.
Chương 1108: Không thấy người đâu
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Trong màn đêm đen, tiếng sấm rền chấn động cả trời đất.
Nhìn từ xa, vùng đất mà đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn chiến đấu đều bị che lấp bởi thần mang choán ngợp.
Động tĩnh lớn thế này kéo theo sự chú ý của tứ phương, rất nhiều người từ tứ phương tám hướng kéo đến, vẻ mặt kinh ngạc nhìn trận đại chiến của hai người.
“Ở Đại Sở hiện giờ Diệp Thành, Doãn Chí Bình đã chết, người có thể đối đầu với Hoắc Tôn cũng chỉ có Huyền Linh Chi Thể và thánh tử của Sát Thủ Thần Triều, người kia có thể đấu ngang sức ngang tài với Hoắc Tôn thì rốt cục có lai lịch thế nào?”, rất nhiều người nhìn đạo thân Tinh Thần mà ngỡ ngàng.
“Nếu như lão phu đoán không nhầm thì đó chính là Diệp Tinh Thần”, có lão bối vuốt râu lên tiếng.
“Không phải chứ?”, có người gãi đầu nhìn lão bối đó, “Diệp Thinh Thần ta cũng biết, nhưng hắn không có sức chiến đấu mạnh thế này”.
“Sao, ngươi đang nghi ngờ ta sao?”
“Không…vãn bối không dám”, người kia cười trừ, “tiền bối nói phải, vậy thì là…là hắn rồi”.
“Có điều Diệp Tinh Thần sao lại trông giống với tên Diệp Thành thế nhỉ?”, có người trầm ngâm, “huyết mạch của hắn, thần thông của hắn rõ ràng giống hệt với Diệp Thành”.
“Đừng ồn ào, Diệp Thành đã chết rồi”.
“Hôm nay ta nhất định phải trảm ngươi”, trong tiếng bàn tán, từ xa vang lên tiếng gằn phẫn nộ của Hoắc Tôn.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, đạo thân Tinh Thần mặc dù yếu thế hơn nhưng lại rất mạnh mẽ, hắn chỉ tấn công không phòng thủ, đây chính là cách đánh đả thương địch tối ưu, ngươi đánh ta một chưởng ta đá ngươi một cước.
Đột nhiên, trận đại chiến sục sôi, cả hai người mỗi người đứng một hướng giữa đất trời, thi triển bí thuật đối địch nhau khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Mẹ kiếp!
Vì đạo thân Tinh Thần đánh quá hăng khiến Diệp Thành vừa bước ra khỏi Truyền Tống Trận, còn chưa đứng vững suýt chút nữa ngã nhào ra đất, đạo thân của hắn liên tiếp bị thương khiến bản thể cũng chịu ít nhiều ảnh hưởng.
Dừng bước!
Diệp Thành vừa đứng vững liền nghe thấy tiếng nạt nộ.
Lúc này hắn mới nhận ra cổ thành mà hắn vừa mới tới có bầu không khí có phần dị thường vì ập vào mắt hắn chính là kẻ mạnh của Thị Huyết Điện vả lại trận dung không hề vừa.
Những người truyền tống từ bên ngoài tới đây xếp thành từng hàng dài, còn kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lúc này đang kiểm tra sát sao, kẻ nào kẻ nấy như hung thần ác sát.
Không chỉ là những người từ bên ngoài mà đến cả những người bên trong cổ thành cũng đều thuộc phạm vi bị kiểm soát, tất cả đều rất thận trọng.
“Vị đại ca này, có chuyện gì vậy?”, Diệp Thành vỗ vai một người đàn ông khoẻ mạnh đứng trước mặt mình.
“Mẹ kiếp, ai mà biết được bọn chúng đòi kiểm tra”, người đàn ông kia tức tối nhưng cố gắng nói khẽ, chỉ sợ người của Thị Huyết Điện nghe thấy.
“Cái này thì mọi người lại không biết rồi”, một lão già vuốt râu nói: “Thị Huyết Điện mất đi bảo bối, lúc này bọn họ đang đi tìm kẻ trộm ở khắp nơi”.
“Bảo bối gì mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?”, người đàn ông rắn rỏi kia vỗ ngực, “lão tử đi tới mười mấy cổ thành và bị lục soát mười mấy lần rồi”.
“Nghe nói tới Diêm La Sơn bao giờ chưa?”, lão già kia mặt mày giảo hoạt nhìn Diệp Thành và người đàn ông rắn rỏi.
“Ta từng nghe nói rồi”, Diệp Thành ho hắng, lúc này có thể coi như hắn đã hiểu được Thị Huyết Điện đang tìm gì rồi.
“Ta chưa từng nghe nói”, so với hắn thì người đàn ông rắn rỏi kia lại lắc đầu.
“Mau lên, mau lên đi, người tiếp theo, ta nói ngươi đấy”, khi cả ba người đang trò chuyện thì từ phía cách đó không xa vang lên tiếng nạt nộ.
Trong số những người bị lục soát không thiếu tu sĩ với tu vi cao nhưnng bọn họ lại không dám chậm trễ vì bên trong cổ thành này người của Thị Huyết Điện quá đông, đừng nói ở cảnh giới Không Minh mà những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng sẽ bị tiêu diệt.
Cái gương đó…
Phía sau đoàn người đó, Diệp Thành nheo mắt nhìn về phía cái linh gương khổng lồ sừng sững ở cách đó không xa, chỉ cần là những người bị kiểm tra thì đều bị chiếc linh gương kia chiếu vào, tất cả những thứ gì bọn họ giấu đi đều sẽ hiện hình trên chiếc gương đó.
Huyền Cơ Kính!
Diệp Thành lẩm bẩm như thể nhìn ra lai lịch và cách dùng chiếc gương này.
Cái gọi là Huyền Cơ Kính chỉ có các thế lực lớn mạnh mới có, đặc biệt là Tình Báo Các, bọn họ dùng nó để bắt gian tế.
Thế nhưng linh gương này rất quý giá, nguyên liệu dùng để đúc ra nó vô cùng hiếm, cũng chính vì vậy mà mặc dù các thế lực lớn đều có nhưng số lượng không phải nhiều, không mấy khi bọn họ lấy ra dùng.
Thị Huyết Điện lấy Huyền Cơ Kính ra chứng tỏ bọn họ đã bị hành động của Diệp Thành chọc tức.
“Chắc chắn sẽ bị chiếu ra chân dung”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn biết mình không thể thoát qua khỏi chiếc gương Huyền Cơ Kính kia.
Không phải Diệp Thành sợ kẻ mạnh của cổ thành nhưng hiện giờ tình hình đặc thù, chín phần sức chiến đấu của hắn đã truyền cho đạo thân nên hiện giờ hắn chỉ có một phần sức chiến đấu đỉnh phong, nếu như một đại chiêu giáng tới thì hắn lập tức bỏ mạng tại đây.
Nghĩ vậy, Diệp Thành nhìn sang trận đại chiến giữa đạo thân và Hoắc Tôn.
Cả hai chiến máu lửa, vì để khiến Hoắc Tôn phải đau đầu mà đạo thân đánh với hắn không hề kém cạnh, hắn liều mạng chiến đấu, sự điên cuồng của hắn khiến Hoắc Tôn trông vô cùng thảm hại.
“Giờ thu lại khả năng chiến đấu thì hắn sẽ không bị Hoắc Tôn đánh chết chứ?”, nhìn đạo thân đang thi triển thần uy, Diệp Thành bất giác xoa cằm.
“Ngươi, ta đang nói ngươi đấy”, khi Diệp Thành còn đang lẩm bẩm thì tiếng nạt của phía Thị Huyết Điện đã vang lên, vả lại người bị gọi chính là Diệp Thành.
Nghe vậy, Diệp Thành chợt ho hắng, hắn bấm bụng tiến lên trước, hắn lắc đầu không dám nhìn Huyền Cơ Kính, nếu như bị chiếu đến thì cả cổ thành này sẽ vô cùng náo nhiệt.
“Tháo mặt nạ ra”, lão già phụ trách kiểm tra nheo mắt nhìn Diệp Thành.
“Ôi chao, nữ nhân kia không mặc y phục kìa”, đáp lại lời lão già đó chính là tiếng hô của Diệp Thành, sau đó hắn lập tức nẩng đầu, hai mắt đảo qua đảo lại.
“Không mặc y phục sao?”, câu nói của lão ta khiến cả cổ thành nháo nhào, tất cả đều ngẩng đầu nhìn, trong đó có cả lão già đang kiểm tra của Thị Huyết Điện, động tác lão ta nhanh gọn mà dứt khoát.
Có điều cảnh tượng mà mọi người muốn thấy lại không hề xuất hiện, chẳng có nữ nhân nào không mặc y phục cả, đến cả một con chim cũng không thấy.
Biết bị chơi khăm, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về Diệp Thành.
Và lúc này chẳng ai thấy hắn đâu cả.
Bắt hắn lại cho ta!
Người của Thị Huyết Điện hô lên.
Chạy đi đâu?
Những kẻ khác của Thị Huyết Điện đều lao ra ngoài chặn đường Diệp Thành.
Diệp Thành nhanh trí nhưng lại bị bạt sõng soài ra đất.
Ôi trời!
Diệp Thành bưng mặt, hắn đau đớn rít lên, một phần sức chiến đấu thật sự chẳng ra sao, chỉ một cái bạt của một tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng khiến hắn sõng soài.
Phía này, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đã lao tới từ tứ phía, kẻ nào kẻ nấy mặt mày đỏ gay, bọn chúng bị hành động vừa rồi của Diệp Thành chọc tức điên người.
Thật ái ngại!
Nhìn toán người từ tứ phương lao tới, Diệp Thành chợt cảm thấy đớn đau.
Nếu như là trước đó thì những kẻ này chỉ là con kiến trong mắt hắn, một mình hắn có thể dẹp bằng tất cả nhưng hôm nay lại khác, một kẻ chỉ còn một phần sức chiến đấu như hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị diệt chết.
“Tên đó bị mất não rồi sao?”, thấy Diệp Thành bị bao vây, người đàn ông vạm vỡ ban nãy chép miệng.
“Có chút sức mọn mà dám chọc tức Thị Huyết Điện, tám phần là não bị úng nước rồi”, lão già giảo hoạt kia vuốt râu nói với giọng ý tứ.
“Ta còn tưởng trên trời có cả nữ nhân không mặc y phục nữa”.
“Nghĩ nhiều rồi”.
“Dám chơi ta, muốn chết”, phía này, một kẻ phía Thị Huyết Điện đã giơ tay ra, huyễn hoá nó thành bàn tay khổng lồ vươn về phái Diệp Thành, hắn ta muốn bắt Diệp Thành ngay tức khắc để mang đi tra hỏi.
Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành giây phút trước còn yếu ớt thì lúc này trên đỉnh đầu có một đạo hoằng quang chiếu lên, cứ thế xuyên qua vân tiêu, khí huyết hắn dồi dào và mạnh lên trông thấy.
Rầm!
Có lẽ vì uy lực tăng vọt nên một lầu các ở cách đó không xa bị nghiền đến vụn vỡ, những kẻ có mặt ở đây chỉ cần là tu sĩ thì đều bị chèn ép.
“Ngươi…”, phía Thị Huyết Điện kẻ nào kẻ nấy mặt mày tôi độc, biến cố đột nhiên ập đến khiến bọn chúng thẫn thờ.
“Ôi trời, có cần phải kinh người thế này không?”, trong đầu Diệp Thành lúc này vang lên tiếng mắng chửi của đạo thân Tinh Thần.
Diệp Thành đột nhiên thu về sức chiến đấu khiến hắn đang chuẩn bị chiến hiệp thứ tám trăm với Hoắc Tôn ăn luôn cái bạt mà bay đi, cứ thế đụng phải mười mấy ngọn núi khổng lồ mới dừng lại.
Chương 1109: Độ sức chiến đấu
Rầm! Đoàng!
Tường thành của cổ thành bị phá một lỗ hổng, Diệp Thành thảm hại lồm cồm bò ra khỏi đó, hắn chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lúc này hắn đâu còn dáng vẻ của Thánh Chủ Thiên Đình nhưng hắn lại chuồn đi mau lẹ như vậy không phải không có lý do.
Hắn thực sự đã thu lại khả năng chiến đấu nhưng lại chỉ thu lại ba phần, mặc dù với ba phần sức chiến đấu có thể đánh được vài chục tu sĩ ở cảnh giới Không Minh nhưng kẻ mạnh của Thị Huyết Điện ở cổ thành này lại không phải chỉ có vài chục người mà là vài trăm người.
Thế nhưng Diệp Thành đột nhiên thu lại sức chiến đấu thực sự đã khiến đạo thân Tinh Thần bị tổn hại nặng nề, đạo thân dang dốc sức định tung đại chiêu với Hoắc Tôn nhưng vì khả năng chiến đấu mất đi ba phần sức nên hắn suýt chút nữa bị Hoắc Tôn giết chết.
“Lão Tử đây không phải không thể làm gì các ngươi, có gan thì đánh một một với ta xem”, mặc dù Diệp Thành miệng mắng chửi nhưng chân vẫn chạy nhanh thấy rõ.
Phía sau hắn, người của Thị Huyết Điện tốc lực đuổi theo, phía trước là vài trăm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, phía sau là hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, từng toán người dày đặc, kẻ nào kẻ nấy mặt mày đỏ gay nghiến răng ken két.
“Lão tử không đánh được ngươi thì lần sau chiến tiếp”, phía này, đạo thân của Diệp Thành cũng chạy nhanh không kém, đúng là đạo thân của Diệp Thành nên bị người ta lùa như vậy rồi mà miệng vẫn còn đê tiện mắng chửi người khác.
Lại nhìn phía sau hắn, mặc dù chỉ có một mình Hoắc Tôn nhưng cảnh tượng lại vô cùng hoành tráng, Thái Nguyệt Thần Hải choán lấp cả bầu trời và mặt đất, luồng khí lấy từ mặt trời, đạo tắc lấy từ hắn vô cùng mạnh mẽ, những nơi hắn đi qua núi non sụp đổ.
Thấy vậy, đạo thân Tinh Thần càng bỏ chạy nhanh hơn, vì chỉ còn sáu phần sức chiến đấu nên hắn không thể là đối thủ của Hoắc Tôn được.
“Lão đại, sao huynh lại đào hố cho người ta vậy chứ?” đạo thân Tinh Thần tối sầm mặt, lúc này hắn đột nhiên muốn đạp chết bản thể.
“Ngươi mù sao? Chỉ có mình ngươi bị truy sát à?”
“Huynh cũng bị truy sát?”, đạo thân vội kết nối với tầm nhìn của Diệp Thành, khi trông thấy cảnh tượng bóng người dày đặc đó, khoẻ miệng hắn giật giật, “một…một toán người ở cảnh giới Không Minh mà huynh cũng không đánh được sao?”
“Đừng có nói suông vậy đi”, Diệp Thành tức tối, “lão tử chỉ còn ba phần sức chiến đấu, ngươi không thấy chúng có hư thiên sát trận à? Lão tử đây chỉ cần không để ý là sẽ lên trời bất cứ lúc nào”.
“Vậy huynh phải chạy nhanh lên nữa bỏ xa bọn chúng, sau đó độ sức chiến đấu cho ta, ta sẽ dẫm chết tên đê tiện Hoắc Tôn”.
“Đừng ồn ào, ta còn đang có việc”.
“Vậy độ sức chiến đấu cho ta, huynh đi làm việc của mình đi”, đạo thân Tinh Thần lẻo mép.
“Cút”, Diệp Thành tức tối mắng chửi, tốc độ tăng nhanh trông thấy, hắn muốn thi triển Thúc Địa Thành Thốn nhưng lại không thành công.
Hôm nay vì Diệp Thành và đạo thân Tinh Thần mà cả Bắc Sở hỗn loạn.
Một phương, thánh tử Hoắc Tôn của Thị Huyết Điện đuổi theo đạo thân Tinh Thần như hình với bóng, hắn đuổi tới đâu động tĩnh lại lớn tới đấy kéo theo vô số người chạy tới đây xem kịch.
Một phương, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện cũng như những con chó điên, nghị lực hết sức kiên cường, Diệp Thành chạy tới đâu chúng đuổi theo tới đó, những người chạy tới đây xem kịch cũng không hề ít hơn phía đạo thân Tinh Thần.
Mãi tới khi trời gần sáng, Diệp Thành mới bỏ xa đám truy binh.
Không lâu sau đó, phía đạo thân Tinh Thần không bỏ trốn nữa vì Diệp Thành lại lần nữa độ cho hắn ba phần sức chiến đấu.
Ta cho ngươi đuổi theo ta đấy!
Bị truy sát hơn tám nghìn dặm, cuối cùng đạo thân cũng có thể hả dạ.
Trận đại chiến lại nổ ra, vẫn khiến cho trời long đất lở, mặc dù sức chiến đấu của đạo thân Tinh Thần vẫn không bằng Hoắc Tôn nhưng hắn lại chiến vô cùng dũng mãnh.
Phía này, Diệp Thành đã bỏ xa đám truy binh nên rẽ qua bầu trời như một đạo thần mang.
Không biết từ bao giờ hắn mới đáp xuống một đỉnh núi trong rặng núi thật dài sau đó đưa mắt nhìn cổ thành với đại khí dồi dào từ xa.
“Nếu không ngoài dự đoán của ta thì cổ thành kia cũng có người của Thị Huyết Điện canh giữ”, Diệp Thành lên tiếng.
Hắn muốn vượt qua những cổ thành này nhưng lại không thể, hắn cần nhờ Truyền Tống Trận ở đây truyền tống tới đại địa Trung Thông mà cổ chấn Thanh Tiên toạ lạc, nếu chỉ dựa vào phi hành thì không biết phải bay tới bao giờ.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang phía đạo thân Tinh Thần.
Hắn giống như một con súc sinh, có khí huyết thánh thể dồi dào, có sức chín đấu chín phần của bản thể nên chiến hung hăng khác thường, hắn gần như ra những chiêu đòn điên cuồng, cho dù là Hoắc Tôn thì cũng có lúc không thể không né tránh.
Chương 1110: Đại Sở Hoàng Yên
Diệp Thành biết đạo thân Tinh Thần có sức chiến đấu chín phần là có thể thoát được sự truy sát của Hoắc tôn.
Thế nhưng Tinh Nguyệt Cung cũng đang phải lưu vong trốn đi nơi khác, một tên địch mạnh cái thế như Hoắc Tôn cần hắn kiểm soát giữ chân, nếu không thì với sức chiến đấu của Hoắc Tôn, không biết Tinh Nguyệt Cung sẽ có bao nhiêu kẻ phải bỏ mạng.
“Chuẩn bị cho tốt, ta sắp thu lại bảy phần sức chiến đấu rồi đấy”, Diệp Thành truyền âm cho đạo thân.
“Lão đại, lần này huynh có thể báo trước cho ta, ta thật sự cảm động”, đạo thân Tinh Thần chép miệng.
Cũng chẳng thế trách hắn kích động như vậy vì bản thể của Diệp Thành đã chơi hắn không chỉ một lần.
Lần này được Diệp Thành báo trước thu về bảy phần sức chiến đấu cho nên bất cứ lúc nào hắn cũng có thể gặp phải rủi ro bị Hoắc Tôn uy hiếp.
Vạn Kiếm Triều Tông!
Nghĩ rồi, đạo thân Tinh Thần lập tức vung kiếm chỉ về phía Hoắc Tôn, hắn sử dụng đại chiêu quần công của Diệp Thành, kiếm mang bay rợp trời sau đó lại hợp thành một đạo kiếm mang vô song mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp.
Đó chính là Vạn Kiếm Quy Nhất, đã được hắn dày công tôi luyện.
Bí pháp này vô cùng khủng khiếp, cho dù là Hoắc tôn cũng không dám đối đầu trực diện và buộc phải dùng bí pháp để đối kháng.
Thế nhưng nhờ có kiếm mang Vạn Kiếm Quy Nhất mà đạo thân Tinh Thần có thể bỏ trốn.
Đứng lại!
Hoắc Tôn đột nhiên gằn lên phẫn nộ, hắn dẫm trên biển Thái Nguyệt truy sát.
Rầm! Rầm!
Phía này, Diệp Thành thu lại bảy phần sức chiến đấu, hắn đã đại khai sát giới bên trong cổ thành, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện trấn thủ ở đây đều bị giết máu chảy thành sông.
Đợi tới khi hắn rời đi thì cổ thành đã nhuốm đỏ máu, đến cả bầu trời của cổ thành này cũng bị từng lớp huyết vụ bao trùm.
Sau khi diệt người của Thị Huyết Điện, Diệp Thành mới bước lên Truyền Tống Trận, lúc này hắn mới độ bảy phần sức chiến đấu cho đạo thân Tinh Thần vẫn đang bỏ chạy thục mạng.
Trận đại chiến lại lần nữa nổ ra, Bắc Sở không hề yên bình.
Vả lại cảnh tượng này liên tiếp xuất hiện.
Diệp Thành và đạo thân cùng trao đổi sức chiến đấu cho nhau, Diệp Thành muốn thông qua Truyền Tống Trận đi tới cổ trấn Thanh Tiên, đạo thân cần giữ chân Hoắc Tôn cho Tinh Nguyệt Cung, cả hai dùng sức chiến đấu của bản thể không ngừng xoay chuyển tình hình.
Phía này, Hoắc Tôn cau mày.
Dị thường! Quá dị thường!
Hắn đại chiến một phương mà sao lại nhìn ra có gì đó khác thường. Đối thủ của hắn không hề bình thường, khả năng chiến đấu trước và sau khác biệt quá lớn, lúc có thể ngang bằng với hắn, lúc lại yếu ớt vô cùng.
Sự việc trái với quy luật thường tình thế này khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu, kẻ mà hắn truy sát và kẻ đang chiến đấu với hắn lúc này căn bản không phải là một người.
Không chỉ hắn mà những người chạy tới đây xem trận chiến cũng vô cùng ngỡ ngàng.
“Đây…đây là lần thứ mấy rồi?”, thấy đoạ thân Tinh Thần lại lần nữa sát phạt để huyết chiến với Hoắc Tôn, người ở tứ phương lần lượt gãi đầu.
“Tên Diệp Tinh Thần này sao thế nhỉ, khả năng chiến đấu sao lại khác biệt lớn thế này chứ?”
“Lão phu tính thì có lẽ là một loại bí thuật nhưng lại bị hạn chế thời gian”, lại có một lão bối tu sĩ lên tiếng, ông ta nói với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
“Ta càng cảm thấy hứng thú hơn với kẻ bị truy sát kia”, có người tặc lưỡi, “người của Thị Huyết Điện truy sát sát sao như vậy mà không kịp đuổi theo hắn, khả năng bỏ trốn của hắn có thể so với tên Diệp Tinh Thần này”.
“Đại Sở đúng là nhiều nhân tài”.
“Được, ngươi đợi đấy cho ta”, trong tiếng bàn tán, Hoắc tôn đột nhiên quay người.
“Lại nữa rồi”, những người chạy tới đây xem trận chiến cũng đuổi theo.
Phía sau bọn họ, trong sơn lâm hiện lên hai bóng hình, một người mặc đồ chiến, một lão già với vẻ mặt giảo hoạt, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Thái Ất Chân Nhân và Đại Sở Hoàng Yên sao?”
“Công chúa, Đại Sở có hai người có Hoang Cổ Thánh Thể?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn Đại Sở Hoàng Yên hỏi thăm dò.
“Đó là đạo thân của Diệp Thành”, Đại Sở Hoàng Yên hé môi, giọng nói nhẹ nhàng như âm thanh của tự nhiên khiến người ta nghe mà phải xao động.
“Đạo…đạo thân?”, Thái Ất Chân Nhân sững người, trong đôi mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc, “Đạo thân với sức chiến đấu có thể địch lại Hoắc Tôn?”
“Có lẽ là bản thể Diệp Thành độ sức chiến đấu cho đạo thân”, Đại Sở Hoàng Yên nhìn thấu huyền cơ, “năm xưa Viêm Hoàng cũng có một đạo thân, Viêm Hoàng và đạo thân của mình cùng độ sức chiến đấu cho nhau, cũng chính vì đạo thân dẫn dụ đại quân của ba điện nên mới tranh thủ được thời gian cho Viêm Hoàng phong vị, cũng từ đó mà có vinh hoa sau này”.
“Còn có cả chuyện này sao?”, Thái Ất Chân Nhân kinh ngạc, “đác tiếc năm xưa ta bị phong ấn nên không chứng kiến được”.
“Đi thôi, đi tới Quảng Hàn Cung”, Đại Sở Hoàng Yên bước vào hư không cứ thế bay về phía Quảng Hàn Cung.