-
Chương 1111-1113
Chương 1111: Cổ trấn Thanh Tiên
Trong màn đêm tĩnh lặng Diệp Thành dừng chân trên vùng đất Trung Thông.
Hắn khoác trên mình lớp hắc bào, bước lên phi kiếm, trông có phần ẩn dật, nơi này là đại địa Trung Thông, chính là khu vực mà Thị Huyết Điện thống trị tuyệt đối, một khi để lộ hành tung thì hắn và đạo thân rất khó có thể ứng phó.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Khi ánh sáng chiếu rọi khắp mặt đất thì Diệp Thành đã dừng chân ở phía trước một cổ trấn.
Thanh Tiên cổ trấn!
Hắn đảo mắt một lượt nhìn những tấm thạch bài sừng sững trước mặt, thấy bên trên khắc bốn chữ này, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nhấc chân sải bước vào trong.
Cổ Trấn này không phải quá rộng, mộc mạc tự nhiên, nằm trong nơi rất sâu của sơn lâm, yên ắng tĩnh mịch giống như cao nhân ẩn thế không vướng bụi trần.
Xem ra mọi thứ của nơi này đều rất yên bình, từng con đường được xây đắp bằng sơn thạch, hai bên cây cổ thụ um tùm, từng căn nhà trúc đan xen nhau, chốc chốc lại có thể nghe tiếng suối chảy róc rách.
Trên đường đi, Diệp Thành liên tục nhìn tứ phương, có vài lần hắn cau mày.
Có từng tốp người đi qua đi lại, hầu như là những nông dân cầm cuốc hay những tay thợ săn tay cầm trường giáo, điều kì lạ là bọn họ đều là người phàm.
Diệp Thành không ngừng đi sâu vào trong, hắn cảm thấy cõi lòng thật thanh thản, cả con đường phong trần mà được sự yên tĩnh của cổ trấn này làm dịu đi biết bao nhiêu.
Không biết từ bao giờ hắn mới dừng chân dưới một gốc cây cổ xưa.
Cây này cao lớn um tùm, có lẽ cũng đã phải có vài nghìn năm tuổi rồi, rễ cây như những con rồng quấn quanh.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn xuống dưới gốc cây, nơi đó có một lão già mặc bộ áo gai đang ngồi đó, khuôn mặt già nua, mái tóc hoa râm, toàn thân ông ta toát lên luồng khí tức cổ xưa theo năm tháng.
Có điều ông ta lại bị mù, đôi mắt đục ngầu không có lấy chút ánh sáng.
Trong tay ông ta cầm một đoạn gỗ nhỏ, ông ta đang điêu khắc, tốc độ chậm rãi, không hề vội vàng nhưng lại hết sức đều tay, vụn gỗ liên tục rơi xuống, khúc gỗ dần hiện lên hình ảnh của một con người.
“Tiền bối, con muốn hỏi về một người”, Diệp Thành nói với giọng khiêm tốn, “nơi này có lão tiền bối nào tên là Chu Dịch không ạ?”
“Ta chính là Chu Dịch”, lão già cười hiền từ.
“Ông là Chu Dịch sao?”, Diệp Thành chợt thẫn thờ, hắn nhìn ông lão từ đầu tới chân, trên người ông ta không hề có linh căn, chắc chắn là một người phàm.
“Người mà đến Phạn tiền bối bảo ta tìm lại là một người phàm sao?”, Diệp Thành thầm nhủ.
“Không có lấy một tu sĩ”, Diệp Thành lan toả thần thức bao trùm khắp cổ trấn Thanh Tiên, hắn không hề phát hiện ra bóng dáng tu sĩ, Diệp Thành không thể ngờ nổi một cổ trấn không có tu sĩ thì làm thế nào mà Thị Huyết Điện phải kiêng dè.
“Cậu nhóc, nào, lại đây ngồi xuống đi”, khi Diệp Thành còn đang thầm nhủ thì ông lão vỗ vỗ xuống nền đất bảo Diệp Thành ngồi xuống dưới gốc cây.
Diệp Thành không nói gì, hắn tìm cho mình một đoạn rễ cây nổi lên rồi ngồi xuống, hắn vẫn nhìn ông lão, hắn thực sự nghĩ không thông, một người phàm làm sao có thể giúp được hắn.
“Có chí là tốt”, ông lão lên tiếng, giọng nói ôn hoà, vẻ mặt nhân từ, “ta cũng giống con năm xưa, cũng chu du tứ hải, cuối cùng áo gấm về làng đó thôi”.
“Tiền bối, người thực sự là Chu Dịch sao?”, Diệp Thành nhìn ông lão hỏi thăm dò, hắn thực sự vẫn không thể tin nổi.
“Cái danh chỉ là một danh hiệu thôi”, ông lão khẽ cười, “nếu như ngươi muốn thì gọi ta là Lý Dịch là được”.
“Vãn bối không thể mạo phạm”, Diệp Thành vội nói, “con đang tìm thê tử của mình, tiền bối Đế Phạn nói có lẽ người có thể giúp con”.
Nói rồi, Diệp Thành vẫn tiếp tục lấy ngọc bài mà Đế Phạn đưa ra.
“Ta là một người phàm, ấy vậy mà lại được đánh giá cao vậy sao?”, ông lão vẫn vùi đầu khắc gỗ.
“Nhưng vãn bối có thể nhìn ra tiền bối không phải là một người phàm bình thường”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, người có thể khiến Đế Phạn lấy ra ngọc bài, lại khiến Thị Huyết Điện kiêng dè thì đến cả kẻ ngốc cũng có thể nghĩ ra lão bối không phải là người đơn giản.
“Đúng, ta thực sự không giống như những người phàm khác vì ta biết tính vận mệnh”, ông lão mỉm cười như thể đang tự giễu vậy.
“Con thực sự rất nhớ thê tử của mình, mong người giúp đỡ con”, Diệp Thành nói với giọng khẩn cầu, một người mạnh như hắn với chức vị Thánh Chủ của Thiên Đình mà hiện giờ cũng phải gạt đi sự cao ngạo của mình với một người phàm.
“Ta biết ngươi đang tìm ai”, ông lão mỉm cười nhưng lại khẽ lắc đầu, “nhưng ta không thể giúp ngươi được”.
Nghe vậy, cơ thể căng thẳng của Diệp Thành chợt thả lỏng ra, hắn không mong cầu ông ấy có thể nói cho mình Sở Huyên đang ở đâu, chỉ mong ông ấy chỉ cho mình phương hướng là được.
Có điều hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, hắn vượt qua bao nhiêu khó khăn vất vả nhưng lại chẳng thu về được gì.
Dưới gốc cây cổ thụ, cả hai người chìm vào im lặng, sự im lặng yên ắng như cổ thành này vậy, lúc này chỉ có âm thanh roẹt roẹt từ tiếng khắc gỗ vang lên.
Không biết từ bao giờ, Diệp Thành mới đứng dậy, hắn chắp tay hành lễ: “Lão bối, con đã làm phiền người rồi”.
Dưới lớp lá mùa thua rơi, bóng người Diệp Thành có phần run run, bước đi lưỡng lự, hắn không biết nên đi về đâu.
“Ta chỉ biết trên người ngươi có thứ mà cô ấy sợ, cô ấy đang trốn tránh ngươi”, phía sau, ông lão chợt truyền âm tới.
“Thứ khiến cô ấy sợ?”, Diệp Thành giây phút trước còn đang thẫn thờ thì lúc này chợt quay người, khí tức gấp gáp, hắn tỏ ra căng thẳng: “Tiền bối, người có biết là thứ gì không ạ?”
“Ta không biết”, ông lão lắc đầu bất lực.
“Đa tạ tiền bối đã nói cho vãn bối biết”, Diệp Thành lại lần nữa chắp tay hành lễ, hắn quay người sải bước đi.
Lần này bộ pháp của Diệp Thành đã vững chắc hơn nhiều, mặc dù bóng lưng của hắn vẫn cô liêu nhưng lại không lạc lõng như ban nãy nữa.
Chí ít thì hắn vẫn tỏ tường một chuyện, không phải hắn không tìm được Sở Huyên mà vì Sở Huyên đang trốn hắn.
Hắn đi xa rồi nhưng ông lão ngồi dưới gốc cây lại ngẩng đầu lên, mặc dù bị mù nhưng ông ta vẫn nhìn về hướng Diệp Thành rời đi.
Ông ta cầm tượng gỗ trong tay, hồi lâu không nói lời nào.
Tượng gỗ đó là một nữ tử được khắc hoạ sinh động, mỗi đường nét được khắc ra mang theo cái tâm của người điêu khắc, nó sinh động như người sống, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy cô gái này đang mỉm cười khiến người ta phải động lòng.
Nếu như Diệp Thành ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc vì người mà ông lão khắc ra chẳng phải ai khác mà chính là Sở Huyên.
Bóng hình ông lão bên dưới gốc cây cũng hiện lên rõ ràng trên màn nước Hoan Thiên của Thiên Huyền Môn. Phục Nhai đứng trước màn nước, ánh mắt nheo lại gần như chỉ còn một đường, ông ta chốc chốc lại cau mày.
“Thánh Chủ, Chu Dịch…”, Phục Nhai nghiêng đầu nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm.
“Vô tu thiên sĩ”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ lên tiếng.
“Vô tu thiên sĩ?”
“Đây là một loại dị thường trong giới tu sĩ”, Đông Hoàng Thái Tâm chậm rãi nói, “huyền cơ diễn hoá, độc nhất vô nhị, người này tu thần thuật diễn tiến, gần với điểm giới hạn giữa tu sĩ và người phàm, khả năng chiến đấu là không nhưng lại có thể diễn tiến thiên địa, thiên cơ không thể tiết lộ, người có huyết mạch này không có cái chết yên lành”.
“Vậy thứ mà khiến Sở Huyên sợ hãi theo lời người này nói…”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm hỏi thăm dò.
“Chu Dịch nói đúng một nửa, Chu Tiên Kiếm đang tránh Tiên Luân Nhãn, Tiên Luân Nhãn sao có thể không tránh Chu Tiên Kiếm chứ?”
Chương 1112: Cởi mặt nạ của ngươi xuống
Sau khi ra khỏi cổ trấn Thanh Tiên, Diệp Thành bước lên vùng đất rộng lớn.
Hắn bước đi vô định, suy nghĩ miên man, dọc đường cứ lẩm bẩm: “Sở Huyên, quả nhiên nàng đang tránh ta”.
Hắn không nghi ngờ suy đoán của ông lão, vì nó trùng khớp với suy nghĩ của hắn.
Trên đường tới đây hắn đã làm biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa, người Đại Sở có ai không biết, Sở Huyên không có lý do gì để không biết, nhưng cô không về nghĩa là đang trốn chạy.
“Ta là Diệp Thành của nàng đây! Rốt cuộc nàng đang sợ ta điều gì?”, bàn tay sau ống tay áo của Diệp Thành siết chặt trắng bệch.
“Tiên Luân Nhãn”, Diệp Thành chợt dừng bước, trong mắt loé lên một tia sáng sắc bén.
“Trên người nàng có bí mật sợ tiên nhãn nhìn thấy sao?”, Diệp Thành như đã nghĩ ra vấn đề, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu một số điều, hắn có thể nghĩ ra được thứ Sở Huyên sợ hãi tám phần chính là nó.
“Nếu là vậy, ta huỷ Tiên Luân Nhãn liệu nàng có về không?”, Diệp Thành lẩm bẩm, vô thức sờ lên mắt trái.
“Nhanh, nhanh, nhanh, Diệp Tinh Thần với Hoắc Tôn lại khai chiến rồi”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì một giọng nói vội vã vang lên từ trên hư thiên, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
“Hoắc Tôn?”, Diệp Thành vô thức ngẩng đầu nhìn lên hư thiên, rất nhiều tu sĩ đang đứng trên phi kiếm hoặc cưỡi mây đạp gió, tốc độ nhanh chậm đều có, điều giống nhau là họ đều bay về một hướng.
Hắn kết nối với tầm nhìn của đạo thân.
Đập vào mắt hắn là một người mặc áo màu vàng tím, đó chính là Hoắc Tôn, hắn ta đứng trên Thái Âm Thần Hải, đầu lơ lửng Thái Âm Viên Nguyệt, tay cầm Thái Âm Thần Kiếm, phong thần như ngọc, khí phách ngút ngàn tựa một vị thần vương.
Hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường!
Mắt Diệp Thành như ngọn đèn thần, hắn bước lên hư thiên.
Đây là một dãy núi có những ngọn núi khổng lồ với khí thế dồi dào, toạ lạc ở Trung Thông Đại Địa nhưng lại như con cự long chiếm giữ.
Giờ phút này, bốn phía của dãy núi chật kín người, người đông như biển, tất cả đều là tu sĩ, ánh mắt đều tập trung về phía xa.
Ở đó như có tiếng sấm rền, hai bóng người đang chiến đấu với nhau.
Một bên là Thái Nguyệt Thần Hải quét ngang bầu trời, Hoắc Tôn như vị thần vương đứng trong đó, thần quang chói mắt quanh thân tản ra tứ phía, dị tượng đan xen vô cùng huyền bí, tuy là người nhưng lại cho người ta áp lực như núi.
Một bên là bầu trời sao rộng lớn che khuất bầu trời, đạo thân Tinh Thần đứng dưới đó huyết khí ngút trời, thần huy màu vàng bao phủ lấy thân thể, cơ thể hắn như được đúc bằng vàng, hắn giống như chiến thần, khí thế tràn ngập bát hoang.
“Chắc đã đánh với nhau không dưới tám trăm hiệp rồi nhỉ!”, trong đám đông có người thở dài: “Đúng là hai tên yêu nghiệt!”
“Đại Sở thật lắm nhân tài!”, rất nhiều lão tu sĩ cảm thán: “Diệp Thành chết lại xuất hiện Diệp Tinh Thần, nhưng nói ra thì Diệp Tinh Thần vẫn còn kém Diệp Thành một chút”.
“Xem ra hôm nay bọn họ đánh không chết không thôi đây!”
“Nào nào nào, nhường đường cho chúng ta một xíu đi”, trong tiếng thảo luận, ba người chen lấn xô đẩy đi vào, ba người này chẳng phải chính là Vi Văn Trác, Ly Chương và Triệu Tử Vân sao?
“Đến muộn rồi, họ đã bắt đầu đánh nhau”, ba tên mặt dày vẫn chưa phát hiện những khuôn mặt già nua đen sì xung quanh.
“Đừng chen nữa, hết chỗ rồi”, chẳng mấy chốc, bên cạnh truyền đến tiếng mắng lớn nhưng sau đó hắn ta đã bay ra ngoài, rất xa rất xa.
“Oa…”, người từ tứ phía nhìn lên bầu trời, lúc này ánh mắt mới nhìn vào người vừa tới, quan sát một lúc thấy hắn đeo mặt nạ, ai cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Vị đạo hữu này, ta đánh giá ngươi rất cao đấy”, Vi Văn Trác nhìn Diệp Thành với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta cũng đánh giá ngươi rất cao”, Diệp Thành đáp nhưng ánh mắt lại nhìn vào dãy núi.
Ở đó, đạo thân Tinh Thần với Hoắc Tôn đang chiến đấu kịch liệt.
Khung cảnh trận chiến giữa hai người rất hùng tráng, từng ngọn núi khổng lồ hoá thành tro bay dưới sự chú ý của mọi người.
Khắp người đạo thân Tinh Thần toàn là máu, xương cốt lộ ra ngoài, trước ngực còn có một vết thương sâu đang chảy máu trông rất đáng sợ.
Tuy hắn đã có chín phần sức chiến đấu của Diệp Thành nhưng dù sao cũng là ngoại lực, hắn không có thân xác Thánh thể bá đạo của bản thể, không có ngoại đạo pháp tướng mạnh mẽ như bản thể, chỉ dựa vào hai điểm này đã chẳng bằng Hoắc Tôn.
So với hắn, Hoắc Tôn cũng chẳng khá hơn là bao, toàn thân chật vật, trên người có rất nhiều vết kiếm, đặc biệt là sau lưng đã có một vết chém sâu hoắm, còn có thể nhìn thấy xương sống phát sáng, trông rất đáng sợ.
“Cởi mặt nạ của ngươi xuống”, tiếng hét của Hoắc Tôn rung chuyển bầu trời, một tay hắn tạo quyết ấn, Thái Âm Thần Biển hoá thành chín con cự long, lao thẳng về hướng đạo thân Tinh Thần.
“Có bản lĩnh thì tự đi mà cởi”, đạo thân Tinh Thần hừ lạnh, hắn vẫn mạnh mẽ như thế, tay cầm Kim Long Đao, một đao chém được năm con cự long, vung tay một quyền đập nát bốn con còn lại.
“Hôm nay ta sẽ giết ngươi”, Hoắc Tôn bước lên trời, chém một đao kim mang không gì bì được từ trên trời xuống.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, đạo thân Tinh Thần gầm lên, không lùi mà tiến, hắn cũng bay lên trời, một đao chém vỡ kiếm mang của Hoắc Tôn.
Trấn áp!
Hoắc Tôn tái hiện thần thông cái thế, huyễn hoá ra Thái Âm Thần Cảnh nặng như núi, lăng thiên đè sập nửa bầu trời.
Phụt!
Đạo thân Tinh Thần bị đè đến mức lảo đảo, phun ra một ngụm máu, suýt thì rơi xuống khỏi hư thiên.
Phá!
Sau khi ổn định bước chân, khí huyết ngút ngàn của đạo thân Tinh Thần tuôn ra như sông, nóng như lửa đốt, hắn chống lại Thái Âm Thần Cảnh, tay giữ tinh tú diễn hoá thành bí thuật Chu Thiên, một quyền đấm xuyên Thái Âm Thần Cảnh.
“Chết đi!”
Hoắc Tôn tiến lên một bước, thần mang nhất chỉ xuyên qua hư thiên, mang theo thần uy huỷ diệt.
Vạn Kiếm Phong Thần!
Đạo thân Tinh Thần không sợ, hai thần thông cái thế Vạn Kiếm Quy Nhất và Phong Thần Quyết hợp thành một.
Ầm!
Lập tức dãy núi vang lên tiếng nổ tung, hai thần thông va chạm, ánh sáng lan toả, hàng chục ngọn núi lớn bị chém đứt, rất nhiều người xem chiến đều bị ảnh hưởng, cả người bị nghiền nát thành huyết vụ.
Phụt!
Dưới sự chú ý của mọi người, Hoắc Tôn hộc máu, bị đẩy lùi trở lại.
Phụt!
Cũng dưới sự chú ý của mọi người, đạo thân Tinh Thần cũng hộc máu, cả người bay ngược ra ngoài.
Bùm!
Sau một tiếng nổ, đạo thân Tinh Thần mới đứng vững, có lẽ là cơ thể quá nặng, hắn giẫm lên khiến hư thiên cũng bùng nổ.
Mà sau khi hắn dừng lại thì mặt nạ trên mặt cũng nứt ra, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh hiện ra trước mặt mọi người.
Ôi trời!
Lập tức, những kẻ tới xem từ khắp nơi đều bật thốt tiếng chửi thề, như thể nhìn thấy điều gì khó tin lắm.
Diệp Thành vẫn còn sống?
Diệp Tinh Thần chính là Diệp Thành?
Biểu cảm của mọi người trở nên vô cùng thú vị chỉ trong thoáng chốc.
Mấy ngày nay tin tức về cái chết của Diệp Thành xôn xao khắp nơi, ai cũng tưởng hắn đã chết, bây giờ lại nhìn thấy gương mặt đó, mọi người như bị sét đánh, họ lại bị Diệp Thành chơi một vố.
Quả nhiên là ngươi!
Trên hư thiên, Hoắc Tôn cười gằn dữ tợn.
Không biết vì sao khi nhìn thấy mặt của đạo thân Tinh Thần, hắn ta lại sinh ra cảm giác phấn khích chưa từng có, phấn khích khiến hắn ta phát điên.
Hắn ta là ai? Là Thánh tử của Thị Huyết Điện, là Thái Âm Chân Thể, năm xưa đã chịu thua thiệt trong tay Diệp Thành không chỉ một lần, khi nghe tin Diệp Thành chết, hắn ta vẫn thấy hơi nuối tiếc vì không được tự tay giết chết kẻ địch vô song này.
Bây giờ lại thấy Diệp Thành, hắn ta sao có thể không phát điên, bởi vì hắn ta có thể hoàn thành tâm nguyện ấp ủ từ lâu.
Ù!
Bên này, đạo thân Tinh Thần lau vết máu ở khóe miệng, vung kim đao lên chuẩn bị chiến với Hoắc Tôn thêm tám trăm hiệp nữa.
Nhưng hắn còn chưa hành động thì một bàn tay đã đặt lên vai hắn.
Sau đó là một giọng nói nhàn nhạt: “Để ta”.
Chương 1113: Diệp Thành, Diệp Tinh Thần
Lão Đại!
Nhìn thấy bản thể, đạo thân Tinh Thần vui mừng khôn xiết.
Lão Đại?
Mặc dù đạo thân Tinh Thần nói rất nhỏ nhưng vẫn bị mọi người xung quanh nghe thấy.
Bây giờ Diệp Thành đang đeo mặt nạ đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, người mà Diệp Thành cũng phải gọi là lão Đại sẽ là sự tồn tại như thế nào?
Không chỉ họ mà Hoắc Tôn phía đối diện cũng híp mắt thành một đường, nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Ngươi lùi lại đi!
Diệp Thành thản nhiên ra lệnh, tiến lên một bước đối mặt với Hoắc Tôn từ xa.
Được!
Đạo thân Tinh Thần lập tức lui vào đám đông.
Ngay lập tức, những người xung quanh rất ăn ý cùng nhau lùi lại một bước, có lẽ là không chống lại được tà khí toát ra từ trên người hắn, còn một lý do khác là để đề phòng, sợ hắn làm ra chuyện gì bất lợi cho mình.
“Ánh mắt các ngươi như vậy là thế nào hả?”, đạo thân Tinh Thần nhìn quanh một vòng, ánh mắt mọi người nhìn hắn như nhìn thấy ma.
“Nào nào nào, nhường đường chút đi”, tiếng hô to gọi nhỏ vang lên, phía Vi Văn Trác lại chen vào, đạo thân Tinh Thần bị bao vây ngay sau đó, tên nào cũng quan sát đạo thân Tinh Thần từ trên xuống dưới với vẻ mặt rất kỳ lạ.
“Chậc, ngươi được lắm!”, Trần Vinh Vân tặc lưỡi cảm thán.
“Đánh thế nào cũng không chết, lòng ta rất an ủi!”, Vi Văn Trác xoa cằm với vẻ nghiền ngẫm.
“Mẹ kiếp!”, lời hắn ta vừa dứt, Ly Chương bên cạnh đã rú lên.
“Mẹ kiếp!”, tiếng rú của Ly Chương như tiếng sấm, khuấy động cả đất trời, khán giả từ khắp nơi lại đồng loạt bật thốt tiếng chửi thề.
“Chuyện gì vậy?”, Trần Vinh Vân và Vi Văn Trác ngớ người, ngơ ngác nhìn Ly Chương và các khán giả xung quanh, đến khi dời mắt tới Diệp Thành ở nơi xa, họ cũng không khỏi hét to: Mẹ kiếp.
Chẳng trách mọi người xung quanh lại có phản ứng mạnh đến thế, vì Diệp Thành đã cởi mặt nạ Quỷ Minh, để lộ khuôn mặt giống hệt Diệp Tinh Thần.
“May mà ta thông minh, nhìn xa trông rộng”, đạo thân Tinh Thần nói một câu đầy ẩn ý, hai tay vẫn đang bịt tai.
“Sao… Sao lại giống nhau như đúc thế?”, những người có mặt há hốc mồm, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn đạo thân Tinh Thần, nhìn đạo thân Tinh Thần rồi lại nhìn Diệp Thành.
“Khiêm tốn, khiêm tốn”, đạo thân Tinh Thần thản nhiên dựng lại cổ áo.
“Hai… Hai Diệp Thành?”, mọi người đều gãi đầu, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc.
“Linh tinh, một người là Diệp Thành, một người là Diệp Tinh Thần”.
“Nhưng sao lại giống hệt nhau như thế?”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, bầu không khí kỳ lạ cuối cùng cũng bị phá vỡ bởi tiếng quát lớn của Hoắc Tôn.
“Tên ta là Diệp Thành”, đáp lại hắn ta là một giọng nói hững hờ.
“Bất kể ngươi là ai, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi”, mắt Hoắc Tôn hằn lên tia máu, tiếng hét như sấm, một bước giẫm nát hư không, một chưởng đại ấn quét tới cực kỳ bá đạo, có thể huỷ diệt mọi thứ.
“Ngươi không làm được đâu”, giọng điệu Diệp Thành đều đều, thay vì rút lui, hắn tiến lên phía trước, một bước đã giẫm nát ngọn núi lớn, Bát Hoang Quyền mạnh mẽ tấn công, một quyền phá tan đại ấn đang phóng tới, ngay cả Hoắc Tôn cũng loạng choạng lùi lại.
“Mạnh… Mạnh vậy sao?”, bốn phía đều kinh ngạc, lại nhìn đến đạo thân Tinh Thần, họ ngạc nhiên phát hiện khí thế của đạo thân Tinh Thần đã giảm mạnh.
Giết!
Hoắc Tôn hét lên ầm trời, tóc tai bù xù, vẻ mặt dữ tợn, khí Thái Âm cuồn cuộn bay tới, Thái Nguyệt Thần Hải che khuất bầu trời, trấn áp về phía Diệp Thành.
Lại nhìn đến Diệp Thành, nơi hắn đứng đã trở thành một khoảng hỗn độn, cũng bao phủ bầu trời khiến trời đất tối mịt.
Sau đó trong hỗn độn có những tia chớp loé lên, từng tia sấm sét như du xà bay lượn, khí tức huỷ diệt bao trùm cả đất trời, hỗn độn nứt ra, nhẹ thì bay lên trời, nặng thì rơi xuống đất.
Nhưng sau khi hỗn độn hoá mở đất trời thì vẫn diễn hoá, đất trời trở nên sáng hơn, ban ngày ban đêm luân phiên, mặt trời trên cao phóng ra cả triệu tia sáng, mặt trời lơ lửng giữa bầu trời cũng toả ra ánh sáng bạc.
Trong đó có từng ngọn núi lớn nhô lên khỏi mặt đất, nguy nga hùng vĩ, bao la rộng lớn, sông dài xuyên đất, nuôi dưỡng sinh linh, vạn vật sinh sôi, tô điểm cho thế giới thuở sơ khai trở nên sống động, giống như một thế giới thực.
Đó… Đó là gì?
Bốn phía xôn xao, họ đã thấy rất nhiều ngoại đạo pháp tướng nhưng ngoại đạo pháp tướng lớn như của Diệp Thành thì là lần đầu tiên.
“Dùng hỗn độn diễn ra hoá thiên địa, hắn tu hỗn độn đạo”, một vị lão bối tu sĩ trầm giọng lên tiếng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Bùm!
Giữa những tiếng cảm thán, Thái Nguyệt Thần Hải của Hoắc Tôn và Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành va chạm, bùng nổ thần uy kinh thế.
Lập tức, Thái Nguyệt Thần Hải bị áp chế, Hoắc Tôn bị hất ra.
Không thể! Không thể nào!
Hoắc Tôn gào thét, hắn tự cho rằng đạo của mình là vô địch, nhưng lại bị Diệp Thành áp chế, hắn ta không thể chấp nhận sự thật này.
Không có gì là không thể!
Diệp Thành giống như man hoang tổ long, tay trái càn khôn, tay phải âm dương, càn khôn phối hợp, âm dương tương trợ, tung ra một đòn đỉnh phong.
A!
Hoắc Tôn hét lên giận dữ, cũng diễn hoá ra thần thông cái thế, một đòn xuyên qua thiên địa.
Bùm!
Lại là một cú va chạm kinh hoàng khác, khung cảnh vô cùng hùng tráng, những ngọn núi trập trùng bị san bằng trong chốc lát, đất trời như bị lu mờ.
Giết!
Hoắc Tôn lao tới, khí thế nuốt chửng sông núi, Thái Âm thần tàng run lên, lực huyết mạch như sông lớn cuộn trào, khí huyết ngút trời.
Diệp Thành không nói lời nào, lấy tư thái cường hãn đáp lại, khí huyết vàng kim phun ra, hừng hực như lửa, thánh thể hoàng kim tản ra ánh sáng chói mắt giống như sao trời, chiếm hết mọi ánh nhìn, trông hắn tựa như chiến thần, khí thế bao trùm bát hoang.
Mạnh… Mạnh quá!
Cho đến khi trốn xa hàng trăm nghìn trượng mới có người nhìn về nơi xa với khuôn mặt tái mét.
Trong màn đêm tĩnh lặng Diệp Thành dừng chân trên vùng đất Trung Thông.
Hắn khoác trên mình lớp hắc bào, bước lên phi kiếm, trông có phần ẩn dật, nơi này là đại địa Trung Thông, chính là khu vực mà Thị Huyết Điện thống trị tuyệt đối, một khi để lộ hành tung thì hắn và đạo thân rất khó có thể ứng phó.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Khi ánh sáng chiếu rọi khắp mặt đất thì Diệp Thành đã dừng chân ở phía trước một cổ trấn.
Thanh Tiên cổ trấn!
Hắn đảo mắt một lượt nhìn những tấm thạch bài sừng sững trước mặt, thấy bên trên khắc bốn chữ này, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nhấc chân sải bước vào trong.
Cổ Trấn này không phải quá rộng, mộc mạc tự nhiên, nằm trong nơi rất sâu của sơn lâm, yên ắng tĩnh mịch giống như cao nhân ẩn thế không vướng bụi trần.
Xem ra mọi thứ của nơi này đều rất yên bình, từng con đường được xây đắp bằng sơn thạch, hai bên cây cổ thụ um tùm, từng căn nhà trúc đan xen nhau, chốc chốc lại có thể nghe tiếng suối chảy róc rách.
Trên đường đi, Diệp Thành liên tục nhìn tứ phương, có vài lần hắn cau mày.
Có từng tốp người đi qua đi lại, hầu như là những nông dân cầm cuốc hay những tay thợ săn tay cầm trường giáo, điều kì lạ là bọn họ đều là người phàm.
Diệp Thành không ngừng đi sâu vào trong, hắn cảm thấy cõi lòng thật thanh thản, cả con đường phong trần mà được sự yên tĩnh của cổ trấn này làm dịu đi biết bao nhiêu.
Không biết từ bao giờ hắn mới dừng chân dưới một gốc cây cổ xưa.
Cây này cao lớn um tùm, có lẽ cũng đã phải có vài nghìn năm tuổi rồi, rễ cây như những con rồng quấn quanh.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn xuống dưới gốc cây, nơi đó có một lão già mặc bộ áo gai đang ngồi đó, khuôn mặt già nua, mái tóc hoa râm, toàn thân ông ta toát lên luồng khí tức cổ xưa theo năm tháng.
Có điều ông ta lại bị mù, đôi mắt đục ngầu không có lấy chút ánh sáng.
Trong tay ông ta cầm một đoạn gỗ nhỏ, ông ta đang điêu khắc, tốc độ chậm rãi, không hề vội vàng nhưng lại hết sức đều tay, vụn gỗ liên tục rơi xuống, khúc gỗ dần hiện lên hình ảnh của một con người.
“Tiền bối, con muốn hỏi về một người”, Diệp Thành nói với giọng khiêm tốn, “nơi này có lão tiền bối nào tên là Chu Dịch không ạ?”
“Ta chính là Chu Dịch”, lão già cười hiền từ.
“Ông là Chu Dịch sao?”, Diệp Thành chợt thẫn thờ, hắn nhìn ông lão từ đầu tới chân, trên người ông ta không hề có linh căn, chắc chắn là một người phàm.
“Người mà đến Phạn tiền bối bảo ta tìm lại là một người phàm sao?”, Diệp Thành thầm nhủ.
“Không có lấy một tu sĩ”, Diệp Thành lan toả thần thức bao trùm khắp cổ trấn Thanh Tiên, hắn không hề phát hiện ra bóng dáng tu sĩ, Diệp Thành không thể ngờ nổi một cổ trấn không có tu sĩ thì làm thế nào mà Thị Huyết Điện phải kiêng dè.
“Cậu nhóc, nào, lại đây ngồi xuống đi”, khi Diệp Thành còn đang thầm nhủ thì ông lão vỗ vỗ xuống nền đất bảo Diệp Thành ngồi xuống dưới gốc cây.
Diệp Thành không nói gì, hắn tìm cho mình một đoạn rễ cây nổi lên rồi ngồi xuống, hắn vẫn nhìn ông lão, hắn thực sự nghĩ không thông, một người phàm làm sao có thể giúp được hắn.
“Có chí là tốt”, ông lão lên tiếng, giọng nói ôn hoà, vẻ mặt nhân từ, “ta cũng giống con năm xưa, cũng chu du tứ hải, cuối cùng áo gấm về làng đó thôi”.
“Tiền bối, người thực sự là Chu Dịch sao?”, Diệp Thành nhìn ông lão hỏi thăm dò, hắn thực sự vẫn không thể tin nổi.
“Cái danh chỉ là một danh hiệu thôi”, ông lão khẽ cười, “nếu như ngươi muốn thì gọi ta là Lý Dịch là được”.
“Vãn bối không thể mạo phạm”, Diệp Thành vội nói, “con đang tìm thê tử của mình, tiền bối Đế Phạn nói có lẽ người có thể giúp con”.
Nói rồi, Diệp Thành vẫn tiếp tục lấy ngọc bài mà Đế Phạn đưa ra.
“Ta là một người phàm, ấy vậy mà lại được đánh giá cao vậy sao?”, ông lão vẫn vùi đầu khắc gỗ.
“Nhưng vãn bối có thể nhìn ra tiền bối không phải là một người phàm bình thường”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, người có thể khiến Đế Phạn lấy ra ngọc bài, lại khiến Thị Huyết Điện kiêng dè thì đến cả kẻ ngốc cũng có thể nghĩ ra lão bối không phải là người đơn giản.
“Đúng, ta thực sự không giống như những người phàm khác vì ta biết tính vận mệnh”, ông lão mỉm cười như thể đang tự giễu vậy.
“Con thực sự rất nhớ thê tử của mình, mong người giúp đỡ con”, Diệp Thành nói với giọng khẩn cầu, một người mạnh như hắn với chức vị Thánh Chủ của Thiên Đình mà hiện giờ cũng phải gạt đi sự cao ngạo của mình với một người phàm.
“Ta biết ngươi đang tìm ai”, ông lão mỉm cười nhưng lại khẽ lắc đầu, “nhưng ta không thể giúp ngươi được”.
Nghe vậy, cơ thể căng thẳng của Diệp Thành chợt thả lỏng ra, hắn không mong cầu ông ấy có thể nói cho mình Sở Huyên đang ở đâu, chỉ mong ông ấy chỉ cho mình phương hướng là được.
Có điều hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, hắn vượt qua bao nhiêu khó khăn vất vả nhưng lại chẳng thu về được gì.
Dưới gốc cây cổ thụ, cả hai người chìm vào im lặng, sự im lặng yên ắng như cổ thành này vậy, lúc này chỉ có âm thanh roẹt roẹt từ tiếng khắc gỗ vang lên.
Không biết từ bao giờ, Diệp Thành mới đứng dậy, hắn chắp tay hành lễ: “Lão bối, con đã làm phiền người rồi”.
Dưới lớp lá mùa thua rơi, bóng người Diệp Thành có phần run run, bước đi lưỡng lự, hắn không biết nên đi về đâu.
“Ta chỉ biết trên người ngươi có thứ mà cô ấy sợ, cô ấy đang trốn tránh ngươi”, phía sau, ông lão chợt truyền âm tới.
“Thứ khiến cô ấy sợ?”, Diệp Thành giây phút trước còn đang thẫn thờ thì lúc này chợt quay người, khí tức gấp gáp, hắn tỏ ra căng thẳng: “Tiền bối, người có biết là thứ gì không ạ?”
“Ta không biết”, ông lão lắc đầu bất lực.
“Đa tạ tiền bối đã nói cho vãn bối biết”, Diệp Thành lại lần nữa chắp tay hành lễ, hắn quay người sải bước đi.
Lần này bộ pháp của Diệp Thành đã vững chắc hơn nhiều, mặc dù bóng lưng của hắn vẫn cô liêu nhưng lại không lạc lõng như ban nãy nữa.
Chí ít thì hắn vẫn tỏ tường một chuyện, không phải hắn không tìm được Sở Huyên mà vì Sở Huyên đang trốn hắn.
Hắn đi xa rồi nhưng ông lão ngồi dưới gốc cây lại ngẩng đầu lên, mặc dù bị mù nhưng ông ta vẫn nhìn về hướng Diệp Thành rời đi.
Ông ta cầm tượng gỗ trong tay, hồi lâu không nói lời nào.
Tượng gỗ đó là một nữ tử được khắc hoạ sinh động, mỗi đường nét được khắc ra mang theo cái tâm của người điêu khắc, nó sinh động như người sống, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy cô gái này đang mỉm cười khiến người ta phải động lòng.
Nếu như Diệp Thành ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc vì người mà ông lão khắc ra chẳng phải ai khác mà chính là Sở Huyên.
Bóng hình ông lão bên dưới gốc cây cũng hiện lên rõ ràng trên màn nước Hoan Thiên của Thiên Huyền Môn. Phục Nhai đứng trước màn nước, ánh mắt nheo lại gần như chỉ còn một đường, ông ta chốc chốc lại cau mày.
“Thánh Chủ, Chu Dịch…”, Phục Nhai nghiêng đầu nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm.
“Vô tu thiên sĩ”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ lên tiếng.
“Vô tu thiên sĩ?”
“Đây là một loại dị thường trong giới tu sĩ”, Đông Hoàng Thái Tâm chậm rãi nói, “huyền cơ diễn hoá, độc nhất vô nhị, người này tu thần thuật diễn tiến, gần với điểm giới hạn giữa tu sĩ và người phàm, khả năng chiến đấu là không nhưng lại có thể diễn tiến thiên địa, thiên cơ không thể tiết lộ, người có huyết mạch này không có cái chết yên lành”.
“Vậy thứ mà khiến Sở Huyên sợ hãi theo lời người này nói…”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm hỏi thăm dò.
“Chu Dịch nói đúng một nửa, Chu Tiên Kiếm đang tránh Tiên Luân Nhãn, Tiên Luân Nhãn sao có thể không tránh Chu Tiên Kiếm chứ?”
Chương 1112: Cởi mặt nạ của ngươi xuống
Sau khi ra khỏi cổ trấn Thanh Tiên, Diệp Thành bước lên vùng đất rộng lớn.
Hắn bước đi vô định, suy nghĩ miên man, dọc đường cứ lẩm bẩm: “Sở Huyên, quả nhiên nàng đang tránh ta”.
Hắn không nghi ngờ suy đoán của ông lão, vì nó trùng khớp với suy nghĩ của hắn.
Trên đường tới đây hắn đã làm biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa, người Đại Sở có ai không biết, Sở Huyên không có lý do gì để không biết, nhưng cô không về nghĩa là đang trốn chạy.
“Ta là Diệp Thành của nàng đây! Rốt cuộc nàng đang sợ ta điều gì?”, bàn tay sau ống tay áo của Diệp Thành siết chặt trắng bệch.
“Tiên Luân Nhãn”, Diệp Thành chợt dừng bước, trong mắt loé lên một tia sáng sắc bén.
“Trên người nàng có bí mật sợ tiên nhãn nhìn thấy sao?”, Diệp Thành như đã nghĩ ra vấn đề, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu một số điều, hắn có thể nghĩ ra được thứ Sở Huyên sợ hãi tám phần chính là nó.
“Nếu là vậy, ta huỷ Tiên Luân Nhãn liệu nàng có về không?”, Diệp Thành lẩm bẩm, vô thức sờ lên mắt trái.
“Nhanh, nhanh, nhanh, Diệp Tinh Thần với Hoắc Tôn lại khai chiến rồi”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì một giọng nói vội vã vang lên từ trên hư thiên, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
“Hoắc Tôn?”, Diệp Thành vô thức ngẩng đầu nhìn lên hư thiên, rất nhiều tu sĩ đang đứng trên phi kiếm hoặc cưỡi mây đạp gió, tốc độ nhanh chậm đều có, điều giống nhau là họ đều bay về một hướng.
Hắn kết nối với tầm nhìn của đạo thân.
Đập vào mắt hắn là một người mặc áo màu vàng tím, đó chính là Hoắc Tôn, hắn ta đứng trên Thái Âm Thần Hải, đầu lơ lửng Thái Âm Viên Nguyệt, tay cầm Thái Âm Thần Kiếm, phong thần như ngọc, khí phách ngút ngàn tựa một vị thần vương.
Hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường!
Mắt Diệp Thành như ngọn đèn thần, hắn bước lên hư thiên.
Đây là một dãy núi có những ngọn núi khổng lồ với khí thế dồi dào, toạ lạc ở Trung Thông Đại Địa nhưng lại như con cự long chiếm giữ.
Giờ phút này, bốn phía của dãy núi chật kín người, người đông như biển, tất cả đều là tu sĩ, ánh mắt đều tập trung về phía xa.
Ở đó như có tiếng sấm rền, hai bóng người đang chiến đấu với nhau.
Một bên là Thái Nguyệt Thần Hải quét ngang bầu trời, Hoắc Tôn như vị thần vương đứng trong đó, thần quang chói mắt quanh thân tản ra tứ phía, dị tượng đan xen vô cùng huyền bí, tuy là người nhưng lại cho người ta áp lực như núi.
Một bên là bầu trời sao rộng lớn che khuất bầu trời, đạo thân Tinh Thần đứng dưới đó huyết khí ngút trời, thần huy màu vàng bao phủ lấy thân thể, cơ thể hắn như được đúc bằng vàng, hắn giống như chiến thần, khí thế tràn ngập bát hoang.
“Chắc đã đánh với nhau không dưới tám trăm hiệp rồi nhỉ!”, trong đám đông có người thở dài: “Đúng là hai tên yêu nghiệt!”
“Đại Sở thật lắm nhân tài!”, rất nhiều lão tu sĩ cảm thán: “Diệp Thành chết lại xuất hiện Diệp Tinh Thần, nhưng nói ra thì Diệp Tinh Thần vẫn còn kém Diệp Thành một chút”.
“Xem ra hôm nay bọn họ đánh không chết không thôi đây!”
“Nào nào nào, nhường đường cho chúng ta một xíu đi”, trong tiếng thảo luận, ba người chen lấn xô đẩy đi vào, ba người này chẳng phải chính là Vi Văn Trác, Ly Chương và Triệu Tử Vân sao?
“Đến muộn rồi, họ đã bắt đầu đánh nhau”, ba tên mặt dày vẫn chưa phát hiện những khuôn mặt già nua đen sì xung quanh.
“Đừng chen nữa, hết chỗ rồi”, chẳng mấy chốc, bên cạnh truyền đến tiếng mắng lớn nhưng sau đó hắn ta đã bay ra ngoài, rất xa rất xa.
“Oa…”, người từ tứ phía nhìn lên bầu trời, lúc này ánh mắt mới nhìn vào người vừa tới, quan sát một lúc thấy hắn đeo mặt nạ, ai cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Vị đạo hữu này, ta đánh giá ngươi rất cao đấy”, Vi Văn Trác nhìn Diệp Thành với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta cũng đánh giá ngươi rất cao”, Diệp Thành đáp nhưng ánh mắt lại nhìn vào dãy núi.
Ở đó, đạo thân Tinh Thần với Hoắc Tôn đang chiến đấu kịch liệt.
Khung cảnh trận chiến giữa hai người rất hùng tráng, từng ngọn núi khổng lồ hoá thành tro bay dưới sự chú ý của mọi người.
Khắp người đạo thân Tinh Thần toàn là máu, xương cốt lộ ra ngoài, trước ngực còn có một vết thương sâu đang chảy máu trông rất đáng sợ.
Tuy hắn đã có chín phần sức chiến đấu của Diệp Thành nhưng dù sao cũng là ngoại lực, hắn không có thân xác Thánh thể bá đạo của bản thể, không có ngoại đạo pháp tướng mạnh mẽ như bản thể, chỉ dựa vào hai điểm này đã chẳng bằng Hoắc Tôn.
So với hắn, Hoắc Tôn cũng chẳng khá hơn là bao, toàn thân chật vật, trên người có rất nhiều vết kiếm, đặc biệt là sau lưng đã có một vết chém sâu hoắm, còn có thể nhìn thấy xương sống phát sáng, trông rất đáng sợ.
“Cởi mặt nạ của ngươi xuống”, tiếng hét của Hoắc Tôn rung chuyển bầu trời, một tay hắn tạo quyết ấn, Thái Âm Thần Biển hoá thành chín con cự long, lao thẳng về hướng đạo thân Tinh Thần.
“Có bản lĩnh thì tự đi mà cởi”, đạo thân Tinh Thần hừ lạnh, hắn vẫn mạnh mẽ như thế, tay cầm Kim Long Đao, một đao chém được năm con cự long, vung tay một quyền đập nát bốn con còn lại.
“Hôm nay ta sẽ giết ngươi”, Hoắc Tôn bước lên trời, chém một đao kim mang không gì bì được từ trên trời xuống.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, đạo thân Tinh Thần gầm lên, không lùi mà tiến, hắn cũng bay lên trời, một đao chém vỡ kiếm mang của Hoắc Tôn.
Trấn áp!
Hoắc Tôn tái hiện thần thông cái thế, huyễn hoá ra Thái Âm Thần Cảnh nặng như núi, lăng thiên đè sập nửa bầu trời.
Phụt!
Đạo thân Tinh Thần bị đè đến mức lảo đảo, phun ra một ngụm máu, suýt thì rơi xuống khỏi hư thiên.
Phá!
Sau khi ổn định bước chân, khí huyết ngút ngàn của đạo thân Tinh Thần tuôn ra như sông, nóng như lửa đốt, hắn chống lại Thái Âm Thần Cảnh, tay giữ tinh tú diễn hoá thành bí thuật Chu Thiên, một quyền đấm xuyên Thái Âm Thần Cảnh.
“Chết đi!”
Hoắc Tôn tiến lên một bước, thần mang nhất chỉ xuyên qua hư thiên, mang theo thần uy huỷ diệt.
Vạn Kiếm Phong Thần!
Đạo thân Tinh Thần không sợ, hai thần thông cái thế Vạn Kiếm Quy Nhất và Phong Thần Quyết hợp thành một.
Ầm!
Lập tức dãy núi vang lên tiếng nổ tung, hai thần thông va chạm, ánh sáng lan toả, hàng chục ngọn núi lớn bị chém đứt, rất nhiều người xem chiến đều bị ảnh hưởng, cả người bị nghiền nát thành huyết vụ.
Phụt!
Dưới sự chú ý của mọi người, Hoắc Tôn hộc máu, bị đẩy lùi trở lại.
Phụt!
Cũng dưới sự chú ý của mọi người, đạo thân Tinh Thần cũng hộc máu, cả người bay ngược ra ngoài.
Bùm!
Sau một tiếng nổ, đạo thân Tinh Thần mới đứng vững, có lẽ là cơ thể quá nặng, hắn giẫm lên khiến hư thiên cũng bùng nổ.
Mà sau khi hắn dừng lại thì mặt nạ trên mặt cũng nứt ra, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh hiện ra trước mặt mọi người.
Ôi trời!
Lập tức, những kẻ tới xem từ khắp nơi đều bật thốt tiếng chửi thề, như thể nhìn thấy điều gì khó tin lắm.
Diệp Thành vẫn còn sống?
Diệp Tinh Thần chính là Diệp Thành?
Biểu cảm của mọi người trở nên vô cùng thú vị chỉ trong thoáng chốc.
Mấy ngày nay tin tức về cái chết của Diệp Thành xôn xao khắp nơi, ai cũng tưởng hắn đã chết, bây giờ lại nhìn thấy gương mặt đó, mọi người như bị sét đánh, họ lại bị Diệp Thành chơi một vố.
Quả nhiên là ngươi!
Trên hư thiên, Hoắc Tôn cười gằn dữ tợn.
Không biết vì sao khi nhìn thấy mặt của đạo thân Tinh Thần, hắn ta lại sinh ra cảm giác phấn khích chưa từng có, phấn khích khiến hắn ta phát điên.
Hắn ta là ai? Là Thánh tử của Thị Huyết Điện, là Thái Âm Chân Thể, năm xưa đã chịu thua thiệt trong tay Diệp Thành không chỉ một lần, khi nghe tin Diệp Thành chết, hắn ta vẫn thấy hơi nuối tiếc vì không được tự tay giết chết kẻ địch vô song này.
Bây giờ lại thấy Diệp Thành, hắn ta sao có thể không phát điên, bởi vì hắn ta có thể hoàn thành tâm nguyện ấp ủ từ lâu.
Ù!
Bên này, đạo thân Tinh Thần lau vết máu ở khóe miệng, vung kim đao lên chuẩn bị chiến với Hoắc Tôn thêm tám trăm hiệp nữa.
Nhưng hắn còn chưa hành động thì một bàn tay đã đặt lên vai hắn.
Sau đó là một giọng nói nhàn nhạt: “Để ta”.
Chương 1113: Diệp Thành, Diệp Tinh Thần
Lão Đại!
Nhìn thấy bản thể, đạo thân Tinh Thần vui mừng khôn xiết.
Lão Đại?
Mặc dù đạo thân Tinh Thần nói rất nhỏ nhưng vẫn bị mọi người xung quanh nghe thấy.
Bây giờ Diệp Thành đang đeo mặt nạ đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, người mà Diệp Thành cũng phải gọi là lão Đại sẽ là sự tồn tại như thế nào?
Không chỉ họ mà Hoắc Tôn phía đối diện cũng híp mắt thành một đường, nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Ngươi lùi lại đi!
Diệp Thành thản nhiên ra lệnh, tiến lên một bước đối mặt với Hoắc Tôn từ xa.
Được!
Đạo thân Tinh Thần lập tức lui vào đám đông.
Ngay lập tức, những người xung quanh rất ăn ý cùng nhau lùi lại một bước, có lẽ là không chống lại được tà khí toát ra từ trên người hắn, còn một lý do khác là để đề phòng, sợ hắn làm ra chuyện gì bất lợi cho mình.
“Ánh mắt các ngươi như vậy là thế nào hả?”, đạo thân Tinh Thần nhìn quanh một vòng, ánh mắt mọi người nhìn hắn như nhìn thấy ma.
“Nào nào nào, nhường đường chút đi”, tiếng hô to gọi nhỏ vang lên, phía Vi Văn Trác lại chen vào, đạo thân Tinh Thần bị bao vây ngay sau đó, tên nào cũng quan sát đạo thân Tinh Thần từ trên xuống dưới với vẻ mặt rất kỳ lạ.
“Chậc, ngươi được lắm!”, Trần Vinh Vân tặc lưỡi cảm thán.
“Đánh thế nào cũng không chết, lòng ta rất an ủi!”, Vi Văn Trác xoa cằm với vẻ nghiền ngẫm.
“Mẹ kiếp!”, lời hắn ta vừa dứt, Ly Chương bên cạnh đã rú lên.
“Mẹ kiếp!”, tiếng rú của Ly Chương như tiếng sấm, khuấy động cả đất trời, khán giả từ khắp nơi lại đồng loạt bật thốt tiếng chửi thề.
“Chuyện gì vậy?”, Trần Vinh Vân và Vi Văn Trác ngớ người, ngơ ngác nhìn Ly Chương và các khán giả xung quanh, đến khi dời mắt tới Diệp Thành ở nơi xa, họ cũng không khỏi hét to: Mẹ kiếp.
Chẳng trách mọi người xung quanh lại có phản ứng mạnh đến thế, vì Diệp Thành đã cởi mặt nạ Quỷ Minh, để lộ khuôn mặt giống hệt Diệp Tinh Thần.
“May mà ta thông minh, nhìn xa trông rộng”, đạo thân Tinh Thần nói một câu đầy ẩn ý, hai tay vẫn đang bịt tai.
“Sao… Sao lại giống nhau như đúc thế?”, những người có mặt há hốc mồm, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn đạo thân Tinh Thần, nhìn đạo thân Tinh Thần rồi lại nhìn Diệp Thành.
“Khiêm tốn, khiêm tốn”, đạo thân Tinh Thần thản nhiên dựng lại cổ áo.
“Hai… Hai Diệp Thành?”, mọi người đều gãi đầu, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc.
“Linh tinh, một người là Diệp Thành, một người là Diệp Tinh Thần”.
“Nhưng sao lại giống hệt nhau như thế?”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, bầu không khí kỳ lạ cuối cùng cũng bị phá vỡ bởi tiếng quát lớn của Hoắc Tôn.
“Tên ta là Diệp Thành”, đáp lại hắn ta là một giọng nói hững hờ.
“Bất kể ngươi là ai, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi”, mắt Hoắc Tôn hằn lên tia máu, tiếng hét như sấm, một bước giẫm nát hư không, một chưởng đại ấn quét tới cực kỳ bá đạo, có thể huỷ diệt mọi thứ.
“Ngươi không làm được đâu”, giọng điệu Diệp Thành đều đều, thay vì rút lui, hắn tiến lên phía trước, một bước đã giẫm nát ngọn núi lớn, Bát Hoang Quyền mạnh mẽ tấn công, một quyền phá tan đại ấn đang phóng tới, ngay cả Hoắc Tôn cũng loạng choạng lùi lại.
“Mạnh… Mạnh vậy sao?”, bốn phía đều kinh ngạc, lại nhìn đến đạo thân Tinh Thần, họ ngạc nhiên phát hiện khí thế của đạo thân Tinh Thần đã giảm mạnh.
Giết!
Hoắc Tôn hét lên ầm trời, tóc tai bù xù, vẻ mặt dữ tợn, khí Thái Âm cuồn cuộn bay tới, Thái Nguyệt Thần Hải che khuất bầu trời, trấn áp về phía Diệp Thành.
Lại nhìn đến Diệp Thành, nơi hắn đứng đã trở thành một khoảng hỗn độn, cũng bao phủ bầu trời khiến trời đất tối mịt.
Sau đó trong hỗn độn có những tia chớp loé lên, từng tia sấm sét như du xà bay lượn, khí tức huỷ diệt bao trùm cả đất trời, hỗn độn nứt ra, nhẹ thì bay lên trời, nặng thì rơi xuống đất.
Nhưng sau khi hỗn độn hoá mở đất trời thì vẫn diễn hoá, đất trời trở nên sáng hơn, ban ngày ban đêm luân phiên, mặt trời trên cao phóng ra cả triệu tia sáng, mặt trời lơ lửng giữa bầu trời cũng toả ra ánh sáng bạc.
Trong đó có từng ngọn núi lớn nhô lên khỏi mặt đất, nguy nga hùng vĩ, bao la rộng lớn, sông dài xuyên đất, nuôi dưỡng sinh linh, vạn vật sinh sôi, tô điểm cho thế giới thuở sơ khai trở nên sống động, giống như một thế giới thực.
Đó… Đó là gì?
Bốn phía xôn xao, họ đã thấy rất nhiều ngoại đạo pháp tướng nhưng ngoại đạo pháp tướng lớn như của Diệp Thành thì là lần đầu tiên.
“Dùng hỗn độn diễn ra hoá thiên địa, hắn tu hỗn độn đạo”, một vị lão bối tu sĩ trầm giọng lên tiếng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Bùm!
Giữa những tiếng cảm thán, Thái Nguyệt Thần Hải của Hoắc Tôn và Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành va chạm, bùng nổ thần uy kinh thế.
Lập tức, Thái Nguyệt Thần Hải bị áp chế, Hoắc Tôn bị hất ra.
Không thể! Không thể nào!
Hoắc Tôn gào thét, hắn tự cho rằng đạo của mình là vô địch, nhưng lại bị Diệp Thành áp chế, hắn ta không thể chấp nhận sự thật này.
Không có gì là không thể!
Diệp Thành giống như man hoang tổ long, tay trái càn khôn, tay phải âm dương, càn khôn phối hợp, âm dương tương trợ, tung ra một đòn đỉnh phong.
A!
Hoắc Tôn hét lên giận dữ, cũng diễn hoá ra thần thông cái thế, một đòn xuyên qua thiên địa.
Bùm!
Lại là một cú va chạm kinh hoàng khác, khung cảnh vô cùng hùng tráng, những ngọn núi trập trùng bị san bằng trong chốc lát, đất trời như bị lu mờ.
Giết!
Hoắc Tôn lao tới, khí thế nuốt chửng sông núi, Thái Âm thần tàng run lên, lực huyết mạch như sông lớn cuộn trào, khí huyết ngút trời.
Diệp Thành không nói lời nào, lấy tư thái cường hãn đáp lại, khí huyết vàng kim phun ra, hừng hực như lửa, thánh thể hoàng kim tản ra ánh sáng chói mắt giống như sao trời, chiếm hết mọi ánh nhìn, trông hắn tựa như chiến thần, khí thế bao trùm bát hoang.
Mạnh… Mạnh quá!
Cho đến khi trốn xa hàng trăm nghìn trượng mới có người nhìn về nơi xa với khuôn mặt tái mét.