-
Chương 1114-1116
Chương 1114: Giao chiến với Hoắc Tôn
Vùng trời bên đó đã thành một nơi hỗn loạn, thần quang bay lượn, sấm chớp rền vang giống như có người đang độ kiếp vậy. Khí và mây đan xen, lôi và điện uốn lượn che khuất tầm nhìn của mọi người, họ chỉ nhìn thấy hai bóng dáng mờ mịt đang chiến đấu.
Nhiều người đã mở Thông Thiên Nhãn, muốn vén mây để có thể nhìn rõ tình hình trận chiến, nhưng khi sử dụng Thông Thiên Nhãn đồng thời cũng phải chịu đựng cơn đau nhức ở mắt.
“Huynh đệ, rốt cuộc hai người các ngươi ai là Diệp Thành?”, Trần Vinh Vân trốn sau lưng đạo thân Tinh Thần, trái tim nhỏ bé đập thình thịch.
“Ta tên là Diệp Tinh Thần”, đạo thân Tinh Thần ngoáy tai.
“Hai người không phải là huynh đệ sinh đôi đấy chứ?”, Vi Văn Trác nhìn đạo thân Tinh Thần với vẻ mặt kỳ quái.
“Nếu không sao lại nói diện mạo của ngươi rất được người thích?”, đạo thân Tinh Thần nhìn Vi Văn Trác với vẻ nghiền ngẫm.
Ầm!
Khi ba người đang nói chuyện phiếm, phía xa đã vang lên tiếng sấm.
Toàn bộ Thái Nguyệt Thần Hải nứt ra, một bóng hình đẫm máu rơi xuống khiến cho không gian hư vô liên tục sụp đổ.
Là Hoắc Tôn!
Các khán giả lập tức nhìn ra người đó là ai, ánh mắt họ đổ dồn về hướng khác.
Đó là một biển hỗn độn, Diệp Thành đứng trên đó, từng bước đi về phía Hoắc Tôn mang theo tư thế ngạo nghễ nhìn đời.
Ta không tin! Không tin!
Vẻ mặt Hoắc Tôn vặn vẹo gớm ghiếc, hắn ta thiêu đốt Thái Âm bản nguyên, đổi lấy sức chiến đấu cường đại hơn.
Vậy thì đánh đến khi nào ngươi tin!
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, di chuyển tới trước mặt Hoắc Tôn, nắm đấm màu vàng siết chặt, triện văn màu vàng lưu chuyển giữa các ngón tay, một quyền bá đạo vô song đánh nổ tung nửa người Hoắc Tôn, cảnh tượng cực kỳ thảm.
Hoắc Tôn lùi về sau, xương cốt va chạm, máu thịt lẫn lộn, thần quang óng ánh bao quanh cơ thể, nửa người bị nổ tung lại phục hồi, lông tơ toàn thân hấp thu sức mạnh Thái Âm, khơi dậy tiềm năng thần tàng.
A!
Hoắc Tôn gầm lên, tiếng gầm thét như vạn tiếng sấm rền, hư thiên phía sau rung chuyển kịch liệt, bốn tôn vật khổng lồ xuất hiện, đó là thanh long, bạch hổ, chu tước và huyền vũ, chiếm hết bốn phía trên hư thiên, kính hắn ta như vua.
Mượn sức của mình niết bàn sao?
Hai mắt Diệp Thành nóng rực, hắn không ngờ Hoắc Tôn lại được phúc trong hoạ, tiến lên một bước quan trọng.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành nhanh như chớp, sát kiếm sắc bén, một kiếm đâm xuyên hư thiên.
Hoắc Tôn hừ lạnh, giữa hai chân mày có một con mắt chợt mở ra, quét ra một khoảng thần huy xán lạn, ngưng tụ thành gương thần.
Rắc!
Nhát kiếm của Diệp Thành xuyên qua gương, nhưng uy lực của kiếm đã hoàn toàn bị loại bỏ.
Chết đi!
Hoắc Tôn giơ tay, nhất chỉ bắn ra một tia thần mang, bay thẳng về phía đầu mày của Diệp Thành.
Vẻ mặt Diệp Thành vẫn bình thường, hắn thi triển Thái Hư Na Di, chuyển đến vị trí khác khiến cho thần mang bá đạo kia bắn vào xương vai mình.
Đánh trúng một chiêu, Hoắc Tôn cầm kiếm lao thẳng tới định chém đầu Diệp Thành.
Thần Thương!
Diệp Thành hô lên, đầu mày có kim kiếm linh hồn bay ra.
Vẻ mặt Hoắc Tôn thay đổi, hắn ta đột nhiên lùi về phía sau, con mắt ở nơi đầu mày hoá thành vòng xoáy, hút lấy kim kiếm linh hồn.
Diệp Thành xông tới, hai mắt rực sáng, bắn ra hai đạo sấm sét.
Phá!
Hoắc Tôn hô lên, bí thuật sóng âm phá tan sấm sét, một kiếm chém ra suýt chút nữa giết được Diệp Thành.
Trả lại ngươi một quyền!
Diệp Thành đương nhiên sẽ không chịu đòn vô ích, hắn vung chưởng thành đao, chém ngay ngực Hoắc Tôn, rút ra hai khúc xương rồi bóp nát.
Trong một thoáng đối đầu, cả hai đều có lúc thắng lúc thua, thời gian chiến đấu tuy ngắn nhưng lại rất tàn khốc, nguy hiểm khiến khán giả theo dõi trận chiến không khỏi run sợ.
Trấn áp!
Hoắc Tôn đứng trên hư thiên, tay vung lên triệu hồi một dải Ngân Hà từ cửu thiên, quét ra chín mươi chín tấm bia đá.
Rầm! Rầm! Rầm!
Chín mươi chín tấm bia thần hạ xuống từ mọi hướng trên hư thiên, bao vây Diệp Thành bên trong, trên mỗi tấm bia đều khắc phù văn, có khí Thái Âm lăng thiên trút xuống, mỗi luồng khí đều nặng như núi.
Thấy vậy Diệp Thành khẽ cau mày, gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra.
Hắn hung hãn cầm đại đỉnh xông lên, né tránh thần quang bắn ra từ bia đá, dùng đại đỉnh làm binh khí, đại đỉnh nặng như núi đập xuống khiến bia đá vỡ tan.
Như… như vậy cũng được hả?
Những người xem từ tứ phương trợn mắt há mồm.
Trên hư thiên, Diệp Thành cầm đại đỉnh dũng mãnh vô song, hắn đi tới đâu bia đá bị đập vỡ tới đó.
Sát trận do bia đá hợp thành xuất hiện lỗ hổng, Diệp Thành toàn thân đầy máu giống như giao long xông ra, lao tới nơi cách Hoắc Tôn mười trượng rồi vung đại đỉnh, Hoắc Tôn bị đánh văng ra ngoài.
Phụt!
Hoắc Tôn hộc máu, bay ra xa hàng trăm trượng, sau khi ngã xuống lại loạng choạng mười mấy bước mới đứng vững, xương cốt đều bị đánh gãy.
Giết!
Hoắc Tôn gào thét như sấm, hắn ta lại nhào tới trong tích tắc.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Trận đại chiến lại tiếp tục, long trời lở đất, cảnh tượng còn đáng sợ hơn khi đạo thân đấu với Hoắc Tôn.
Thấy vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi rõ rệt, tất cả đồng loạt lùi về, trận chiến cấp độ như thế nếu tiến thêm một bước sẽ là vực sâu không đáy.
Hai người đều được truyền thừa huyết mạch bất hủ nhưng lại không hoàn chỉnh. Diệp Thành là Hoang Cổ Thánh Thể không hoàn chỉnh, Hoắc Tôn là Thái Âm Chân Thể không thuần tuý, huyết mạch tương đương, tu vi đồng đều, một người như thần vương cái thế, một người như chiến thần vô song, cả hai đang tranh hùng trên hư thiên.
Một màn này khiến những người theo dõi trận chiến đều lặng đi.
Các tu sĩ trẻ tuổi thì ảm đạm, đứng cùng hai người ấy, bọn họ đã định trước chỉ là làm nền.
Các lão bối tu sĩ thì thầm lắc đầu, không cần quay lại mấy trăm năm trước, dù với thực lực bây giờ của họ cũng vẫn bị hai người đó chèn ép.
Chương 1115: Rơi vào địa bàn của Thị Huyết Điện
Trận chiến đến giờ phút này đã phân định thắng thua.
Nhưng thắng thua và sống chết là hai khái niệm khác nhau, hắn có thể thắng Hoắc Tôn nhưng chưa chắc đã giết được hắn ta, muốn giết kẻ địch vô song này, hắn không chỉ cần trả cái giá rất đắt mà còn cần thời gian.
Mà rõ ràng Thị Huyết Điện không cho hắn nhiều thời gian.
Giết! Giết! Giết!
Tiếng hét của Hoắc Tôn chấn động bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ cuồng bạo, hắn ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, thề phải niết bàn lần nữa, giết chết Diệp Thành.
Mà như vậy lại đúng ý Diệp Thành, nếu Hoắc Tôn nhất định muốn chạy trốn thì hắn không ngăn được, nhưng nếu Hoắc Tôn muốn chiến đấu thì hắn nhất định sẽ theo đến cùng.
Ù!
Hắn trở tay lấy Bá Long Đao, một tay cầm đao, một tay nắm quyền, một đòn vô địch, bá đạo được tung ra.
Giết!
Hoắc Tôn đầu tóc rối bù, trong tay cầm thần binh, hắn ta lao tới như ác quỷ, một kiếm chém xuống, mặt đất nứt lìa.
Diệp Thành không tăng thêm phòng ngự, mặc cho Hoắc Tôn chém một kiếm lên vai mình, còn hắn tấn công mạnh mẽ, một chưởng đánh cho Hoắc Tôn suýt nữa quỳ trên mặt đất, xương vai của Thái Âm Chân Thể nứt gãy từng tấc.
Hoắc Tôn gầm thét, lại vung kiếm lên.
Nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, một chưởng đánh bay Hoắc Tôn, sau đó nhích lên một bước, vào lúc Hoắc Tôn còn đang lảo đảo lùi lại, kim quyền hung hãn đã tung ra, thấy quyền là thấy máu, Hoắc Tôn bị đánh máu bay tứ tung.
Hoắc Tôn thét gào, sức mạnh Thái Âm bùng cháy, cơ thể nứt vỡ sáng lên ánh sáng lấp lánh, máu tươi tuôn ra ào ào, tốc độ hồi phục của vết thương khiến người xem phải thót tim.
Khí huyết của Diệp Thành dâng lên, hắn lại lao tới như man hoang tổ long.
Hoắc Tôn lại chiến đấu, một kiếm vung ra, chém thật sâu trên người Diệp Thành.
Cho ngươi nổ tung!
Kim quyền của Diệp Thành nặng nề, dũng mãnh bất khả chiến bại, một quyền đâm xuyên cơ thể Hoắc Tôn khiến hắn ta phải lùi lại, nhưng tốc độ của hắn còn nhanh hơn, tiến lên một bước, một chưởng như dao, đánh rụng một bên cánh tay của Hoắc Tôn.
Giết!
Đầu mày Hoắc Tôn bắn ra một thanh sát kiếm, bay thẳng tới thần hải của Diệp Thành nhưng bị Đan Tổ Long Hồn há miệng nuốt chửng.
Lúc này, Diệp Thành trở tay tung một chưởng che trời, đánh Hoắc Tôn rơi khỏi hư thiên.
Bùm!
Mặt đất rung lên, bị Hoắc Tôn tạo thành một cái hố hình người thật sâu.
Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành như một đạo thần mang màu vàng bay từ trên trời xuống, Hoắc Tôn vừa đứng dậy đã nhận ngay một quyền của hắn.
Cảnh tượng tiếp theo vô cùng đẫm máu.
Sau khi Hoắc Tôn bị đánh ngã không còn đứng dậy được nữa, bị từng quyền từng quyền của Diệp Thành đánh đến mức lún sâu xuống tận lòng đất.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong thiên địa chỉ vang lên tiếng nổ chấn động đáng sợ truyền tới từ dưới lòng đất, mặt đất rung chuyển, liên tục nứt ra.
Ừng ực!
Khán giả tứ phía không khỏi nuốt nước bọt, Diệp Thành thật sự quá ác liệt.
Hửm?
Có người cau mày, đột nhiên nhìn lên hư thiên tứ phía, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bùm!
Trên hư thiên, bốn phương tám hướng đều đang nổ, như thể có thiên quân vạn mã đang lao tới.
Phía chân trời xa, đại dương đen kịt che kín bầu trời, khí thế nuốt chửng bầu trời kéo đến, nhìn kỹ thì thấy đó là đại dương do con người tạo thành.
Thế này là…!
Sắc mặt mọi người tái nhợt, lúc trước xem quá chú tâm nên quên mất đây là đâu. Đây là Trung Thông Đại Địa, là địa bàn của Thị Huyết Điện, bây giờ Diệp Thành vẫn còn sống, sao chúng có thể buông tha, lập tức điều động đại quân tu sĩ.
Bùm!
Khi tất cả mọi người đang sững sờ thì mặt đất lại nứt ra, một thân hình bê bết máu bay ra khỏi mặt đất, đó chính là Hoắc Tôn.
Ù!
Sau đó Diệp Thành cũng bay ra, hắn cầm chiến mâu màu đen ném ngược lên trời, nếu Hoắc Tôn trúng chiêu chắc chắn sẽ chết.
Nhưng lúc này một đạo thần mang màu máu bay vụt qua bầu trời, chuẩn xác hất văng chiến mâu màu đen.
Thấy vậy, Diệp Thành chợt quay đầu lại.
Đập vào mắt hắn là một biển máu, người mặc áo đen đang đứng trên đó chậm rãi đi tới như một vị vua, phía sau còn có dị tượng khổng lồ, đó là địa ngục huyết sắc, xương khô chất thành đống, máu chảy thành sông.
Huyết Tôn!
Chương 1116: Ngàn cân treo sợi tóc
Đáng chết!
Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, suýt chút nữa hắn đã có thể trảm Hoắc Tôn rồi.
Hiện giờ Huyết Chiến sát phạt tới, từ tứ phương còn có đại quân của Thị Huyết Điện hùng hổ, có muốn giết Hoắc Tôn cũng không thể thuận lợi.
“Ta nhớ khí tức của ngươi, là ngươi đã huỷ Diêm La Sơn”, Huyết Tôn vừa bước tới đây, thân hình vững chãi như núi, bầu hư không còn không chống đỡ nổi và cứ thế vỡ tan đi một nửa, thiên địa biến sắc.
Diệp Thành không nói lời nào, hắn cũng không rảnh mà đi quan tâm Huyết tôn, hắn quay người toan bỏ chạy.
Đứng lại!
Huyết Tôn lạnh giọng vươn tay ra dẹp bằng mọi thứ.
Cơ thể Diệp Thành lảo đảo, hắn mở ra ngoại đạo pháp tướng, cứ thế chặn lại bàn tay che trời kia của Huyết Tôn sau đó dịch chuyển thoát ra khỏi phạm vi của bàn tay ấy.
Không phải Diệp Thành không thể chiến lại được Hoắc Tôn nhưng cục diện hiện giờ lại khác, hắn không chỉ đối mặt với Huyết Tôn mà còn đối mặt với đại quân của Thị Huyết Điện đang sát phạt tới từ tứ phía.
Ngươi có trốn được không?
Trong đôi mắt Huyết Tôn hiện lên cái nhìn lạnh lùng, một tay ông ta kết ấn, giọng nói vô cùng uy nghiêm.
Vù!
Bầu hư không rung chuyển,một cánh cửa đá khổng lồ hiển hiện chặn đường Diệp Thành, cánh cửa đá kia vừa dày vừa nặng, khắc hoạ chi chít phù văn, bên trên còn có khí huyết bao trùm, mỗi một luồng khí huyết đều mang theo khí tịch diệt.
Cánh cửa vừa mở ra, bên trong u tối, đưa mắt ra nhìn không thấy điểm cuối, chỉ có thể nghe thấy tiếng lệ quỷ thét gào, nó giống như cái miệng há to muốn nuốt chửng mọi sinh linh trên thế gian.
Thái Hư Long Cấm!
Diệp Thành sử dụng cấm pháp Thái Hư bao quanh cửa đá phong ấn lại sức mạnh thôn tính khủng khiếp kia.
Chu diệt!
Từ sau khi Huyết Tôn sát phạt tới đây vẫn luôn há miệng phun ra huyết khí, hoá thành biển huyết hải, bên trong đó có thần đăng huyết sắc chặn lại chư thiên từ tám phương, đó chính là đại trận muốn giam chết Diệp Thành.
Ánh mắt Diệp Thành như thiêu như đốt, hắn lật tay láy ra Vu Hoàng Chiến Mâu, chiến mâu rất nặng, mang theo thần uy đâm xuyên Thập Vạn Giang Sơn.
Phá!
Diệp Thành hô lên, trận pháp do tám ngọn thần đăng hợp thành bị một chiến mâu của hắn đâm xuyên tạo ra lỗ hổng lớn, hắn giống như con giao long cứ thế vươn mình ra ngoài.
Diệp Thành giơ mâu che chắn, hắn lập tức bị trảm tới mức nửa quỳ giữa hư không, xương vai gãy lìa.
Mở cho ta!
Diệp Thành rít lên, thánh huyết sục sôi, hắn thiêu đốt tinh nguyên, cơ thể màu vàng kim cứ thế đứng dậy địch lại với Huyết Tôn.
Vạn Kiếm Quy Nhất!
Diệp Thành vung kiếm chỉ về phía Huyết Tôn, hắn đánh ra vạn đạo thần kiếm, hợp thành một đạo đâm xuyên hư không.
Huyết Tôn lập tức vung tay đánh tan kiếm mang sau đó lập tức truy sát theo chỉ ra thần mang chĩa về phía sau gáy Diệp Thành.
Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành đang bỏ chạy thì đột nhiên quay phắt người, giữa trán có kim huy bắn ra, một đạo thần mang màu vàng kim cứ thế bay ra ngoài, đó chính là bí thuật thần thương.
Cơ thể Huyết Tôn run lên, vẻ mặt biến sắc, ông ta không ngờ rằng Diệp Thành lại sát phạt quay lại một cách bất ngờ như vậy.
Trong chớp mắt, ông ta thu tay về, nhanh chóng lùi về sau, phần trán có thần kiếm linh hồn bay ra.
Ta không rảnh mà điên cùng với ngươi!
Lúc này, Diệp Thành đã dịch chân bước đi cả vài trăm trượng.
Đi đâu!
Huyết Tôn mặt mày hung tợn, ông ta chính là Thiên Tông Lão Tổ của Thị Huyết Điện, liên tiếp thi triển thần thông nhưng vẫn chưa thể hạ được một hậu bối, việc này mà đồn ra ngoài thì ông ta nhất định sẽ trở thành trò cười của Đại Sở.
Phía trước, Diệp Thành khí huyết sục sôi, Tiên Luân Thiên Sinh vận chuyển khôi phục thương thế.
Rầm! Đoàng!
Đại quân của Thị Huyết Điện sát phạt tới, đòn đánh rợp trời, sát khí ngút trời.
Chặn hắn lại!
Trong biển người, Huyết Khung đứng trước chiến xa, ông ta giống như một vị Vương nhìn từ trên cao xuống, vung kiếm chĩa vào Diệp Thành.
Ông ta vừa dứt lời, người của Thị Huyết Điện lần lượt ra tay, tế gọi ra binh khí, đánh ra kiếm mang, đánh ra chưởng ấn, số lượng nhiều vô kể, mang theo uy lực công phá trấn áp về phía Diệp Thành.
Diệp Thành trầm lắng không nói gì, hắn cứ thế để cho thần thông rợp trời đánh về phía mình và không hề có thêm động tác dư thừa nào, cùng lắm chỉ là cái liếc mắt về phía sau, chân hắn bước trên biển huyết hải của Huyết Tôn sau đó cũng sát phạt tới đánh ra một đòn cái thế.
Cảnh tượng này khiến những kẻ tới xem trận chiến đầu đang rụt lại như con rùa chợt tái mặt, bọn họ nhìn mà run rẩy, đó là một loạt những đòn công kích từ đại quân tu sĩ, nếu là bọn họ thì chắc chắn chỉ còn nước bỏ mạng từ lâu rồi.
Diệp Thành chắc chắn sẽ chết.
Có người lên tiếng nói bằng giọng gượng gạo.
Lúc này, những đòn công kích rợp trời ở phía trước cũng chỉ cách Diệp Thành chừng ba tới năm trượng, đòn công kích của Huyết Tôn ở phía sau cũng chỉ cách hắn ba tới năm trượng, Diệp Thành bị mắc kẹt ở giữa, mặc dù hắn không bị đánh trúng nhưng luồng khí sát phạt khủng khiếp lại khiến thánh thể của hắn run lên.
Vùng trời bên đó đã thành một nơi hỗn loạn, thần quang bay lượn, sấm chớp rền vang giống như có người đang độ kiếp vậy. Khí và mây đan xen, lôi và điện uốn lượn che khuất tầm nhìn của mọi người, họ chỉ nhìn thấy hai bóng dáng mờ mịt đang chiến đấu.
Nhiều người đã mở Thông Thiên Nhãn, muốn vén mây để có thể nhìn rõ tình hình trận chiến, nhưng khi sử dụng Thông Thiên Nhãn đồng thời cũng phải chịu đựng cơn đau nhức ở mắt.
“Huynh đệ, rốt cuộc hai người các ngươi ai là Diệp Thành?”, Trần Vinh Vân trốn sau lưng đạo thân Tinh Thần, trái tim nhỏ bé đập thình thịch.
“Ta tên là Diệp Tinh Thần”, đạo thân Tinh Thần ngoáy tai.
“Hai người không phải là huynh đệ sinh đôi đấy chứ?”, Vi Văn Trác nhìn đạo thân Tinh Thần với vẻ mặt kỳ quái.
“Nếu không sao lại nói diện mạo của ngươi rất được người thích?”, đạo thân Tinh Thần nhìn Vi Văn Trác với vẻ nghiền ngẫm.
Ầm!
Khi ba người đang nói chuyện phiếm, phía xa đã vang lên tiếng sấm.
Toàn bộ Thái Nguyệt Thần Hải nứt ra, một bóng hình đẫm máu rơi xuống khiến cho không gian hư vô liên tục sụp đổ.
Là Hoắc Tôn!
Các khán giả lập tức nhìn ra người đó là ai, ánh mắt họ đổ dồn về hướng khác.
Đó là một biển hỗn độn, Diệp Thành đứng trên đó, từng bước đi về phía Hoắc Tôn mang theo tư thế ngạo nghễ nhìn đời.
Ta không tin! Không tin!
Vẻ mặt Hoắc Tôn vặn vẹo gớm ghiếc, hắn ta thiêu đốt Thái Âm bản nguyên, đổi lấy sức chiến đấu cường đại hơn.
Vậy thì đánh đến khi nào ngươi tin!
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, di chuyển tới trước mặt Hoắc Tôn, nắm đấm màu vàng siết chặt, triện văn màu vàng lưu chuyển giữa các ngón tay, một quyền bá đạo vô song đánh nổ tung nửa người Hoắc Tôn, cảnh tượng cực kỳ thảm.
Hoắc Tôn lùi về sau, xương cốt va chạm, máu thịt lẫn lộn, thần quang óng ánh bao quanh cơ thể, nửa người bị nổ tung lại phục hồi, lông tơ toàn thân hấp thu sức mạnh Thái Âm, khơi dậy tiềm năng thần tàng.
A!
Hoắc Tôn gầm lên, tiếng gầm thét như vạn tiếng sấm rền, hư thiên phía sau rung chuyển kịch liệt, bốn tôn vật khổng lồ xuất hiện, đó là thanh long, bạch hổ, chu tước và huyền vũ, chiếm hết bốn phía trên hư thiên, kính hắn ta như vua.
Mượn sức của mình niết bàn sao?
Hai mắt Diệp Thành nóng rực, hắn không ngờ Hoắc Tôn lại được phúc trong hoạ, tiến lên một bước quan trọng.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành nhanh như chớp, sát kiếm sắc bén, một kiếm đâm xuyên hư thiên.
Hoắc Tôn hừ lạnh, giữa hai chân mày có một con mắt chợt mở ra, quét ra một khoảng thần huy xán lạn, ngưng tụ thành gương thần.
Rắc!
Nhát kiếm của Diệp Thành xuyên qua gương, nhưng uy lực của kiếm đã hoàn toàn bị loại bỏ.
Chết đi!
Hoắc Tôn giơ tay, nhất chỉ bắn ra một tia thần mang, bay thẳng về phía đầu mày của Diệp Thành.
Vẻ mặt Diệp Thành vẫn bình thường, hắn thi triển Thái Hư Na Di, chuyển đến vị trí khác khiến cho thần mang bá đạo kia bắn vào xương vai mình.
Đánh trúng một chiêu, Hoắc Tôn cầm kiếm lao thẳng tới định chém đầu Diệp Thành.
Thần Thương!
Diệp Thành hô lên, đầu mày có kim kiếm linh hồn bay ra.
Vẻ mặt Hoắc Tôn thay đổi, hắn ta đột nhiên lùi về phía sau, con mắt ở nơi đầu mày hoá thành vòng xoáy, hút lấy kim kiếm linh hồn.
Diệp Thành xông tới, hai mắt rực sáng, bắn ra hai đạo sấm sét.
Phá!
Hoắc Tôn hô lên, bí thuật sóng âm phá tan sấm sét, một kiếm chém ra suýt chút nữa giết được Diệp Thành.
Trả lại ngươi một quyền!
Diệp Thành đương nhiên sẽ không chịu đòn vô ích, hắn vung chưởng thành đao, chém ngay ngực Hoắc Tôn, rút ra hai khúc xương rồi bóp nát.
Trong một thoáng đối đầu, cả hai đều có lúc thắng lúc thua, thời gian chiến đấu tuy ngắn nhưng lại rất tàn khốc, nguy hiểm khiến khán giả theo dõi trận chiến không khỏi run sợ.
Trấn áp!
Hoắc Tôn đứng trên hư thiên, tay vung lên triệu hồi một dải Ngân Hà từ cửu thiên, quét ra chín mươi chín tấm bia đá.
Rầm! Rầm! Rầm!
Chín mươi chín tấm bia thần hạ xuống từ mọi hướng trên hư thiên, bao vây Diệp Thành bên trong, trên mỗi tấm bia đều khắc phù văn, có khí Thái Âm lăng thiên trút xuống, mỗi luồng khí đều nặng như núi.
Thấy vậy Diệp Thành khẽ cau mày, gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra.
Hắn hung hãn cầm đại đỉnh xông lên, né tránh thần quang bắn ra từ bia đá, dùng đại đỉnh làm binh khí, đại đỉnh nặng như núi đập xuống khiến bia đá vỡ tan.
Như… như vậy cũng được hả?
Những người xem từ tứ phương trợn mắt há mồm.
Trên hư thiên, Diệp Thành cầm đại đỉnh dũng mãnh vô song, hắn đi tới đâu bia đá bị đập vỡ tới đó.
Sát trận do bia đá hợp thành xuất hiện lỗ hổng, Diệp Thành toàn thân đầy máu giống như giao long xông ra, lao tới nơi cách Hoắc Tôn mười trượng rồi vung đại đỉnh, Hoắc Tôn bị đánh văng ra ngoài.
Phụt!
Hoắc Tôn hộc máu, bay ra xa hàng trăm trượng, sau khi ngã xuống lại loạng choạng mười mấy bước mới đứng vững, xương cốt đều bị đánh gãy.
Giết!
Hoắc Tôn gào thét như sấm, hắn ta lại nhào tới trong tích tắc.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Trận đại chiến lại tiếp tục, long trời lở đất, cảnh tượng còn đáng sợ hơn khi đạo thân đấu với Hoắc Tôn.
Thấy vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi rõ rệt, tất cả đồng loạt lùi về, trận chiến cấp độ như thế nếu tiến thêm một bước sẽ là vực sâu không đáy.
Hai người đều được truyền thừa huyết mạch bất hủ nhưng lại không hoàn chỉnh. Diệp Thành là Hoang Cổ Thánh Thể không hoàn chỉnh, Hoắc Tôn là Thái Âm Chân Thể không thuần tuý, huyết mạch tương đương, tu vi đồng đều, một người như thần vương cái thế, một người như chiến thần vô song, cả hai đang tranh hùng trên hư thiên.
Một màn này khiến những người theo dõi trận chiến đều lặng đi.
Các tu sĩ trẻ tuổi thì ảm đạm, đứng cùng hai người ấy, bọn họ đã định trước chỉ là làm nền.
Các lão bối tu sĩ thì thầm lắc đầu, không cần quay lại mấy trăm năm trước, dù với thực lực bây giờ của họ cũng vẫn bị hai người đó chèn ép.
Chương 1115: Rơi vào địa bàn của Thị Huyết Điện
Trận chiến đến giờ phút này đã phân định thắng thua.
Nhưng thắng thua và sống chết là hai khái niệm khác nhau, hắn có thể thắng Hoắc Tôn nhưng chưa chắc đã giết được hắn ta, muốn giết kẻ địch vô song này, hắn không chỉ cần trả cái giá rất đắt mà còn cần thời gian.
Mà rõ ràng Thị Huyết Điện không cho hắn nhiều thời gian.
Giết! Giết! Giết!
Tiếng hét của Hoắc Tôn chấn động bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ cuồng bạo, hắn ta đã rơi vào trạng thái điên cuồng, thề phải niết bàn lần nữa, giết chết Diệp Thành.
Mà như vậy lại đúng ý Diệp Thành, nếu Hoắc Tôn nhất định muốn chạy trốn thì hắn không ngăn được, nhưng nếu Hoắc Tôn muốn chiến đấu thì hắn nhất định sẽ theo đến cùng.
Ù!
Hắn trở tay lấy Bá Long Đao, một tay cầm đao, một tay nắm quyền, một đòn vô địch, bá đạo được tung ra.
Giết!
Hoắc Tôn đầu tóc rối bù, trong tay cầm thần binh, hắn ta lao tới như ác quỷ, một kiếm chém xuống, mặt đất nứt lìa.
Diệp Thành không tăng thêm phòng ngự, mặc cho Hoắc Tôn chém một kiếm lên vai mình, còn hắn tấn công mạnh mẽ, một chưởng đánh cho Hoắc Tôn suýt nữa quỳ trên mặt đất, xương vai của Thái Âm Chân Thể nứt gãy từng tấc.
Hoắc Tôn gầm thét, lại vung kiếm lên.
Nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, một chưởng đánh bay Hoắc Tôn, sau đó nhích lên một bước, vào lúc Hoắc Tôn còn đang lảo đảo lùi lại, kim quyền hung hãn đã tung ra, thấy quyền là thấy máu, Hoắc Tôn bị đánh máu bay tứ tung.
Hoắc Tôn thét gào, sức mạnh Thái Âm bùng cháy, cơ thể nứt vỡ sáng lên ánh sáng lấp lánh, máu tươi tuôn ra ào ào, tốc độ hồi phục của vết thương khiến người xem phải thót tim.
Khí huyết của Diệp Thành dâng lên, hắn lại lao tới như man hoang tổ long.
Hoắc Tôn lại chiến đấu, một kiếm vung ra, chém thật sâu trên người Diệp Thành.
Cho ngươi nổ tung!
Kim quyền của Diệp Thành nặng nề, dũng mãnh bất khả chiến bại, một quyền đâm xuyên cơ thể Hoắc Tôn khiến hắn ta phải lùi lại, nhưng tốc độ của hắn còn nhanh hơn, tiến lên một bước, một chưởng như dao, đánh rụng một bên cánh tay của Hoắc Tôn.
Giết!
Đầu mày Hoắc Tôn bắn ra một thanh sát kiếm, bay thẳng tới thần hải của Diệp Thành nhưng bị Đan Tổ Long Hồn há miệng nuốt chửng.
Lúc này, Diệp Thành trở tay tung một chưởng che trời, đánh Hoắc Tôn rơi khỏi hư thiên.
Bùm!
Mặt đất rung lên, bị Hoắc Tôn tạo thành một cái hố hình người thật sâu.
Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành như một đạo thần mang màu vàng bay từ trên trời xuống, Hoắc Tôn vừa đứng dậy đã nhận ngay một quyền của hắn.
Cảnh tượng tiếp theo vô cùng đẫm máu.
Sau khi Hoắc Tôn bị đánh ngã không còn đứng dậy được nữa, bị từng quyền từng quyền của Diệp Thành đánh đến mức lún sâu xuống tận lòng đất.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong thiên địa chỉ vang lên tiếng nổ chấn động đáng sợ truyền tới từ dưới lòng đất, mặt đất rung chuyển, liên tục nứt ra.
Ừng ực!
Khán giả tứ phía không khỏi nuốt nước bọt, Diệp Thành thật sự quá ác liệt.
Hửm?
Có người cau mày, đột nhiên nhìn lên hư thiên tứ phía, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bùm!
Trên hư thiên, bốn phương tám hướng đều đang nổ, như thể có thiên quân vạn mã đang lao tới.
Phía chân trời xa, đại dương đen kịt che kín bầu trời, khí thế nuốt chửng bầu trời kéo đến, nhìn kỹ thì thấy đó là đại dương do con người tạo thành.
Thế này là…!
Sắc mặt mọi người tái nhợt, lúc trước xem quá chú tâm nên quên mất đây là đâu. Đây là Trung Thông Đại Địa, là địa bàn của Thị Huyết Điện, bây giờ Diệp Thành vẫn còn sống, sao chúng có thể buông tha, lập tức điều động đại quân tu sĩ.
Bùm!
Khi tất cả mọi người đang sững sờ thì mặt đất lại nứt ra, một thân hình bê bết máu bay ra khỏi mặt đất, đó chính là Hoắc Tôn.
Ù!
Sau đó Diệp Thành cũng bay ra, hắn cầm chiến mâu màu đen ném ngược lên trời, nếu Hoắc Tôn trúng chiêu chắc chắn sẽ chết.
Nhưng lúc này một đạo thần mang màu máu bay vụt qua bầu trời, chuẩn xác hất văng chiến mâu màu đen.
Thấy vậy, Diệp Thành chợt quay đầu lại.
Đập vào mắt hắn là một biển máu, người mặc áo đen đang đứng trên đó chậm rãi đi tới như một vị vua, phía sau còn có dị tượng khổng lồ, đó là địa ngục huyết sắc, xương khô chất thành đống, máu chảy thành sông.
Huyết Tôn!
Chương 1116: Ngàn cân treo sợi tóc
Đáng chết!
Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, suýt chút nữa hắn đã có thể trảm Hoắc Tôn rồi.
Hiện giờ Huyết Chiến sát phạt tới, từ tứ phương còn có đại quân của Thị Huyết Điện hùng hổ, có muốn giết Hoắc Tôn cũng không thể thuận lợi.
“Ta nhớ khí tức của ngươi, là ngươi đã huỷ Diêm La Sơn”, Huyết Tôn vừa bước tới đây, thân hình vững chãi như núi, bầu hư không còn không chống đỡ nổi và cứ thế vỡ tan đi một nửa, thiên địa biến sắc.
Diệp Thành không nói lời nào, hắn cũng không rảnh mà đi quan tâm Huyết tôn, hắn quay người toan bỏ chạy.
Đứng lại!
Huyết Tôn lạnh giọng vươn tay ra dẹp bằng mọi thứ.
Cơ thể Diệp Thành lảo đảo, hắn mở ra ngoại đạo pháp tướng, cứ thế chặn lại bàn tay che trời kia của Huyết Tôn sau đó dịch chuyển thoát ra khỏi phạm vi của bàn tay ấy.
Không phải Diệp Thành không thể chiến lại được Hoắc Tôn nhưng cục diện hiện giờ lại khác, hắn không chỉ đối mặt với Huyết Tôn mà còn đối mặt với đại quân của Thị Huyết Điện đang sát phạt tới từ tứ phía.
Ngươi có trốn được không?
Trong đôi mắt Huyết Tôn hiện lên cái nhìn lạnh lùng, một tay ông ta kết ấn, giọng nói vô cùng uy nghiêm.
Vù!
Bầu hư không rung chuyển,một cánh cửa đá khổng lồ hiển hiện chặn đường Diệp Thành, cánh cửa đá kia vừa dày vừa nặng, khắc hoạ chi chít phù văn, bên trên còn có khí huyết bao trùm, mỗi một luồng khí huyết đều mang theo khí tịch diệt.
Cánh cửa vừa mở ra, bên trong u tối, đưa mắt ra nhìn không thấy điểm cuối, chỉ có thể nghe thấy tiếng lệ quỷ thét gào, nó giống như cái miệng há to muốn nuốt chửng mọi sinh linh trên thế gian.
Thái Hư Long Cấm!
Diệp Thành sử dụng cấm pháp Thái Hư bao quanh cửa đá phong ấn lại sức mạnh thôn tính khủng khiếp kia.
Chu diệt!
Từ sau khi Huyết Tôn sát phạt tới đây vẫn luôn há miệng phun ra huyết khí, hoá thành biển huyết hải, bên trong đó có thần đăng huyết sắc chặn lại chư thiên từ tám phương, đó chính là đại trận muốn giam chết Diệp Thành.
Ánh mắt Diệp Thành như thiêu như đốt, hắn lật tay láy ra Vu Hoàng Chiến Mâu, chiến mâu rất nặng, mang theo thần uy đâm xuyên Thập Vạn Giang Sơn.
Phá!
Diệp Thành hô lên, trận pháp do tám ngọn thần đăng hợp thành bị một chiến mâu của hắn đâm xuyên tạo ra lỗ hổng lớn, hắn giống như con giao long cứ thế vươn mình ra ngoài.
Diệp Thành giơ mâu che chắn, hắn lập tức bị trảm tới mức nửa quỳ giữa hư không, xương vai gãy lìa.
Mở cho ta!
Diệp Thành rít lên, thánh huyết sục sôi, hắn thiêu đốt tinh nguyên, cơ thể màu vàng kim cứ thế đứng dậy địch lại với Huyết Tôn.
Vạn Kiếm Quy Nhất!
Diệp Thành vung kiếm chỉ về phía Huyết Tôn, hắn đánh ra vạn đạo thần kiếm, hợp thành một đạo đâm xuyên hư không.
Huyết Tôn lập tức vung tay đánh tan kiếm mang sau đó lập tức truy sát theo chỉ ra thần mang chĩa về phía sau gáy Diệp Thành.
Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành đang bỏ chạy thì đột nhiên quay phắt người, giữa trán có kim huy bắn ra, một đạo thần mang màu vàng kim cứ thế bay ra ngoài, đó chính là bí thuật thần thương.
Cơ thể Huyết Tôn run lên, vẻ mặt biến sắc, ông ta không ngờ rằng Diệp Thành lại sát phạt quay lại một cách bất ngờ như vậy.
Trong chớp mắt, ông ta thu tay về, nhanh chóng lùi về sau, phần trán có thần kiếm linh hồn bay ra.
Ta không rảnh mà điên cùng với ngươi!
Lúc này, Diệp Thành đã dịch chân bước đi cả vài trăm trượng.
Đi đâu!
Huyết Tôn mặt mày hung tợn, ông ta chính là Thiên Tông Lão Tổ của Thị Huyết Điện, liên tiếp thi triển thần thông nhưng vẫn chưa thể hạ được một hậu bối, việc này mà đồn ra ngoài thì ông ta nhất định sẽ trở thành trò cười của Đại Sở.
Phía trước, Diệp Thành khí huyết sục sôi, Tiên Luân Thiên Sinh vận chuyển khôi phục thương thế.
Rầm! Đoàng!
Đại quân của Thị Huyết Điện sát phạt tới, đòn đánh rợp trời, sát khí ngút trời.
Chặn hắn lại!
Trong biển người, Huyết Khung đứng trước chiến xa, ông ta giống như một vị Vương nhìn từ trên cao xuống, vung kiếm chĩa vào Diệp Thành.
Ông ta vừa dứt lời, người của Thị Huyết Điện lần lượt ra tay, tế gọi ra binh khí, đánh ra kiếm mang, đánh ra chưởng ấn, số lượng nhiều vô kể, mang theo uy lực công phá trấn áp về phía Diệp Thành.
Diệp Thành trầm lắng không nói gì, hắn cứ thế để cho thần thông rợp trời đánh về phía mình và không hề có thêm động tác dư thừa nào, cùng lắm chỉ là cái liếc mắt về phía sau, chân hắn bước trên biển huyết hải của Huyết Tôn sau đó cũng sát phạt tới đánh ra một đòn cái thế.
Cảnh tượng này khiến những kẻ tới xem trận chiến đầu đang rụt lại như con rùa chợt tái mặt, bọn họ nhìn mà run rẩy, đó là một loạt những đòn công kích từ đại quân tu sĩ, nếu là bọn họ thì chắc chắn chỉ còn nước bỏ mạng từ lâu rồi.
Diệp Thành chắc chắn sẽ chết.
Có người lên tiếng nói bằng giọng gượng gạo.
Lúc này, những đòn công kích rợp trời ở phía trước cũng chỉ cách Diệp Thành chừng ba tới năm trượng, đòn công kích của Huyết Tôn ở phía sau cũng chỉ cách hắn ba tới năm trượng, Diệp Thành bị mắc kẹt ở giữa, mặc dù hắn không bị đánh trúng nhưng luồng khí sát phạt khủng khiếp lại khiến thánh thể của hắn run lên.