Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Bởi vì Lạc Kiêu ra tay quang minh chính đại như vậy, lại khiến cho Chu Thủ Văn chỉ có thể ngậm bồ hòn nói cũng nói không được.
Ngoại trừ nơi ở hiện tại của Chu Thủ Văn, Lạc Kiêu bán sạch toàn bộ điền địa trên danh nghĩa của gã, bạc đổi được liền cho người đào mấy cái giếng ở nơi hạn hán, số còn lại, liền dùng làm chi phí cho duy trì sửa chữa các công trình thủy lợi xung quanh.
Cứ như vậy, lại ngây người ở phủ Thái thú hơn mười ngày, thẳng đến khi an bài mọi thứ thỏa đáng, sau khi xác định Chu Thủ Văn cũng không động tay động chân được gì, mới dưới sự đưa tiễn của mọi người dẫn theo hai mươi chín binh sĩ cùng trở về quân doanh.
Vừa về tới quân doanh, liền gặp được Triệu Mục đang dẫn theo một đội binh sĩ tuần tra bên trong quân doanh, thấy Lạc Kiêu đã về, hơi sững lại, ngay sau đó liền vội vàng bước nhanh tới: “Lạc tham lĩnh.”
Lạc Kiêu trở người xuống ngựa, đưa dây cương cho binh sĩ đứng bên, hỏi Triệu Mục: “Đã giao đồ cho Điện hạ rồi?”
Triệu Mục gật đầu nói: “Thái tử đã xem, chính là hiện tại còn chưa làm gì, nhưng chắc hẳn trong lòng đã có tính toán.”
Lạc Kiêu cười cười, nói: “Thú Châu cùng mấy châu huyện phương bắc năm nay đều gặp phải hạn hán, chỉ sợ Điện hạ cũng chính vì chuyện này mà lo lắng. Lúc này nếu có thể xuống tay với Thú Châu trước, bước đầu tiên đi ra, đường sau cũng thuận lợi hơn nhiều.” Nhìn y lại hỏi, “Trương tướng quân có trong doanh trướng?”
Triệu Mục lắc đầu nói: “Hôm nay Man tộc xâm phạm, Tướng quân dẫn theo một đội quân đi truy đuổi bọn chúng, hiện tại cũng không có trong quân doanh.”
Lạc Kiêu hỏi: “Vậy Vương phó tướng có đó không?”
Triệu Mục liền nói: “Vương phó tướng cùng Tôn quân sư đều có.”
“Được,” Lạc Kiêu gật đầu, “Ngươi cứ đi làm việc của mình đi, ta vào quân trướng tìm bọn họ.”
Triệu Mục gật đầu, dẫn theo binh sĩ phía sau liền chuẩn bị tiếp tục tuần tra, chẳng qua là còn chưa đi được vài bước, dường như bỗng nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu gọi lại Lạc Kiêu: “Tham lĩnh!”
“Cái gì?” Lạc Kiêu quay đầu nhìn y.
Triệu Mục nói: “Mạt tướng từ bên Điện hạ trở về, Thái tự điện hạ còn nhờ thuộc hạ nhắn lại cho người một câu.” Nghĩ một chút, lại nói “Thái tử nói, ta ở Đế Kinh, chờ ngươi trở về.”
Lạc Kiêu nghe xong, khóe môi lơ đãng hơi cong, cũng không nói gì, gật đầu coi như đã đáp lại, lập tức quay người đi thẳng đến quân trướng của Vương Mãng. Thời điểm đi vào, đã thấy Vương Mãng đang bỏ trần hai tay, để cho Tôn quân sư thoa thuốc cho ông. Nghe bên này có động tĩnh, quay đầu nhìn sang, trên mặt hiện lên chút cười: “Ơ, tiểu tư ngươi về rồi sao! Chuyện đã giải quyết xong?”
“Từ sau khi Chu Thủ Văn bên kia xé ra vết rách, huyện lệnh hương thân chung quanh ngược lại cũng bắt đầu lục tục góp vào gần nghìn tạ lương thực, nếu không có gì bất ngờ, để cho dân chúng Thú Châu vượt qua mùa thu này cũng không phải là việc gì khó.” Lạc Kiêu đi lên trước, nhìn vết thương trên cánh tay Vương Mãng, hỏi: “Phó tướng đây là xảy ra chuyện gì?”
Vương Mãng cúi đầu liếc nhìn cánh tay mình, cười hắc hắc: “Cũng chỉ là nhất thời không để ý, đụng độ Man tử (*chắc chỉ người Man) mà thôi. Chỉ là vết thương nhỏ, không quá mức nghiêm trọng!”
Tôn quân sư thu lại băng vải trong tay nói: “Ngược lại là ngươi, có thể móc ra lương thực từ chỗ Chu Thủ Văn, Lạc tham lĩnh thật đúng là lợi hại.”
Lạc Kiêu nhưng cười không nói.
Đến chiều tà, Lạc Kiêu từ trong doanh trướng của mình nghe thấy bên ngoài một trận huyên náo, lường trước là Trương Tín trở về, liền ra nhìn. Quả nhiên, lấy Trương Tín dẫn đầu, mấy nghìn tướng sĩ nối đuôi nhau mà vào. Trương Tín ngẩng đầu nhìn thấy hắn, nhàn nhạt gật đầu, sau đó sắc mặt nặng nề quay về quân trướng.
Lạc Kiêu theo sau ông: “Trận này Tướng quân đánh chính là không thuận lợi?”
Trương Tín gỡ mũ giáp trên đầu mình đặt xuống bàn gỗ, chậm rãi nói: “Mặc dù người Man tộc không nhiều lắm, nhưng hơn chục người quấy rối kiểu này rồi lại khiến người ta khó mà phòng bị a!”
Điểm này Lạc Kiêu dĩ nhiên thấu hiểu. Khác với nhiều lần dẫn quân chính quy tấn công ở kiếp trước của hắn, người Man tộc ít, nhưng nam nữ già trẻ đều là binh. Bọn họ thưở nhỏ sinh hoạt trên thảo nguyên, vật chất thiếu thốn, am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, lại không có chỗ ở bất định.
So sánh với Đại Càn, có chỗ ở cố định, thực lực kỵ binh không mạnh, vả lại sản vật phong phú, ngược lại rơi vào yếu thế.
Bởi vậy, mỗi lần Man tộc đến biên cảnh quấy rối cùng lắm chỉ có mấy chục người, bọn họ rồi lại thường thường phải trả giá gấp mười lần gấp trăm lần binh lực để truy đuổi —— mặc dù như vậy, bởi vì lấy kiêu hãnh của quân chính quy không cho phép bọn họ làm ra loại chuyện cướp đoạt của phụ nữ người già yếu, cho nên ngược lại khiến cho đối phương càng thêm không sợ hãi.
“Tiếp tục như vậy cũng không phải cách.” Lạc Kiêu nhíu mày, lạnh lùng nói.
Trương Tín cười khổ: “Ta dĩ nhiên cũng biết rõ tiếp tục như vậy không được. Bọn chúng có sức chiến đấu, lại quen thuộc với thảo nguyên, cho dù phòng hay bắt đều quá mức khó khăn.”
Lúc này Tô quân sư cũng đi vào quân trướng, nghe thấy lời của Trương Tín, chậm rãi nói: “Nhưng mà, Tướng quân, nếu người thật sự muốn đối phó với những Man tộc kia, ta chỗ này ngược lại có một kế.”
Trương Tín cùng Lạc Kiêu đều ngẩng đầu nhìn y: “Tôn quân sư có kế sách gì?”
Tôn quân sư nhìn hai người, qua hồi lâu, thản nhiên nói: “Đối kháng với những Man tộc kia lâu như thế, quân ta vẫn là chờ bọn chúng ra tay mới đuổi bắt. Nhưng mà, bên ta rồi lại thường thường tổn thất vật tư lại tổn thất nhân lực, đối phương ngược lại dùng chúng ta như thứ để bồi dưỡng rèn luyện bản thân!” Rõ ràng là khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn, nhìn qua lại có vài phần sắc bén, “Cứ thế mãi, mạnh càng mạnh, yếu càng yếu, sau vài năm, sợ là chúng ta đều không thể diệt nổi những thứ giặc cỏ này!”
Nói đến đây, giọng phát ra càng trầm: “Nếu đã thế, vì sao không đảo ngược lại tình thế?”
Lạc Kiêu nhưng nháy mắt liền hiểu ý tứ của Tôn quân sư, hơi híp mắt, đè thấp giọng: “Ý của Quân sư là —— đổi thành chúng ta ra tay trước, cướp đoạt tài vật (*tiền bạc vật chất) của bọn họ?”
Tôn quân sư nhìn qua Lạc Kiêu, cười khẽ nói: “Không, là ra tay trước, đem những thứ chúng ta đã từng mất đi, cướp lại toàn bộ!”
Trương Tín trầm mặc không nói, cẩn thận cân nhắc trong chốc lát, nhưng lại lắc đầu: “Không thể.” Thở dài nói. “Chúng ta gọi Man tộc là ‘giặc cỏ’ chính bởi vì chúng ta khinh thường cách làm cường đạo của bọn chúng. Nếu hôm nay để toàn bộ quân đội học theo văn hóa như vậy, cho dù trận này thắng, không nói danh tiếng đại quốc của Đại Càn bị nước khác lên án, chỉ nói đến quân ta về sau, sợ là không cách nào đặt chân đến Đại Càn.”
Lời này nói ra, mấy người đều là trầm mặc. Tuy rằng nói thể diện là thứ hư vô mờ mịt, thế nhưng bọn họ dù thế nào cũng là đại biểu cho Đại Càn, nếu thật sự giống như Man tộc, ném đi mặt mũi của Đại Càn, nếu thật sự thắng trận trở về, chỉ sợ cũng sẽ bị những thế gia đại tộc cùng ngôn quan trên triều đình vạch tội phê phán.
Chính là vì toàn quân mấy vạn binh sĩ, bọn họ cũng không thể không cẩn thận cân nhắc.
Không biết qua bao lâu, Lạc Kiêu bỗng nhiên cười khẽ, nhìn Trương Tín cùng Tôn quân sư nói: “Ta ngược lại cảm thấy phương pháp xử lý của Tôn quân sư không tệ, có thể thử một lần.”
“Lạc tham lĩnh!” Trương Tín nhíu nhíu mày.
“Tướng quân đừng vội, chờ ta nói hết đã.” Lạc Kiêu nói tiếp, “Điều Tướng quân sợ, cùng lắm chỉ là sau trận chiến này, toàn quân bị chụp lên mũ ‘quân trộm cướp’ (*phỉ quân). Thế nhưng nếu nói, ta có biện pháp miễn đi mối họa này?”
Trương Tín nhìn bộ dạng ung dung của Lạc Kiêu, biết rõ trong lòng hắn đã có tính toán, lông mày nhíu chặt giãn ra không ít, cũng không khỏi sinh ra mấy phần hiếu kỳ: “Ý của Lạc tham lĩnh là?”
Lạc Kiêu mỉm cười nói:” Thú Châu thiên tai liên miên, trộm cướp hoành hành. Nhưng nếu như thịnh thế thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, lại đâu ra nhiều trai tráng phải bỏ qua cuộc sống an bình, ngược lại vào rừng làm giặc, bắt đầu trộm cướp đây?”
Tôn quân sư đã hiểu ý tứ của Lạc Kiêu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: “Tham lĩnh là muốn —— “
“Cướp đoạt tài vật của đồng bào Thú Châu mình thì có ý nghĩa gì, nếu là nam nhân chân chính, phải nên hướng đao kiếm sắc bén về phía kẻ địch của mình!” Ánh mắt Lạc Kiêu lạnh lẽo, mang theo một loại sát phạt, nói: “Dùng cướp dừng cướp cũng không phải không thể a.”
Tôn quân sư gật đầu nói: “Chiêu hàng* toàn bộ giặc cướp trong thôn trại* của Thú Châu, nếu chịu quy thuận chinh chiến sa trường, tội cũ sẽ bỏ qua. Mà sau khi giết địch dùng đầu người ghi quân công***… Tướng quân nghĩ thế nào?”
(*招安: kêu gọi, thuyết phục quân đối phương ra hàng để chấm dứt tình trạng loạn lạc)
(** Nguyên văn Trại tử 寨子: chỉ thôn bốn phía có hàng rào, đường thủy, núi đá hoặc tường vây, dễ thủ khó công. Hoặc là sơn trại trên núi, hoặc là đất bình nguyên, chung quanh thôn trang xây dựng sông rạch, phòng ngự thổ phỉ.)
(*** công trạng trong chiến đấu)
Trương Tín nghe vậy, âm thầm thưởng thức trong chốc lát, lẩm nhẩm: “Dùng cướp dừng cướp? Giỏi một cái dùng cướp dừng cướp!” Ngẩng đầu nhìn hai người nói, “Kế hoạch này ta cảm thấy có thể thực hiện được. Sáng ngày mai, gọi Vương phó tướng cùng mấy vị khác, chúng ta lại cẩn thận thảo luận!”
Ngoại trừ nơi ở hiện tại của Chu Thủ Văn, Lạc Kiêu bán sạch toàn bộ điền địa trên danh nghĩa của gã, bạc đổi được liền cho người đào mấy cái giếng ở nơi hạn hán, số còn lại, liền dùng làm chi phí cho duy trì sửa chữa các công trình thủy lợi xung quanh.
Cứ như vậy, lại ngây người ở phủ Thái thú hơn mười ngày, thẳng đến khi an bài mọi thứ thỏa đáng, sau khi xác định Chu Thủ Văn cũng không động tay động chân được gì, mới dưới sự đưa tiễn của mọi người dẫn theo hai mươi chín binh sĩ cùng trở về quân doanh.
Vừa về tới quân doanh, liền gặp được Triệu Mục đang dẫn theo một đội binh sĩ tuần tra bên trong quân doanh, thấy Lạc Kiêu đã về, hơi sững lại, ngay sau đó liền vội vàng bước nhanh tới: “Lạc tham lĩnh.”
Lạc Kiêu trở người xuống ngựa, đưa dây cương cho binh sĩ đứng bên, hỏi Triệu Mục: “Đã giao đồ cho Điện hạ rồi?”
Triệu Mục gật đầu nói: “Thái tử đã xem, chính là hiện tại còn chưa làm gì, nhưng chắc hẳn trong lòng đã có tính toán.”
Lạc Kiêu cười cười, nói: “Thú Châu cùng mấy châu huyện phương bắc năm nay đều gặp phải hạn hán, chỉ sợ Điện hạ cũng chính vì chuyện này mà lo lắng. Lúc này nếu có thể xuống tay với Thú Châu trước, bước đầu tiên đi ra, đường sau cũng thuận lợi hơn nhiều.” Nhìn y lại hỏi, “Trương tướng quân có trong doanh trướng?”
Triệu Mục lắc đầu nói: “Hôm nay Man tộc xâm phạm, Tướng quân dẫn theo một đội quân đi truy đuổi bọn chúng, hiện tại cũng không có trong quân doanh.”
Lạc Kiêu hỏi: “Vậy Vương phó tướng có đó không?”
Triệu Mục liền nói: “Vương phó tướng cùng Tôn quân sư đều có.”
“Được,” Lạc Kiêu gật đầu, “Ngươi cứ đi làm việc của mình đi, ta vào quân trướng tìm bọn họ.”
Triệu Mục gật đầu, dẫn theo binh sĩ phía sau liền chuẩn bị tiếp tục tuần tra, chẳng qua là còn chưa đi được vài bước, dường như bỗng nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu gọi lại Lạc Kiêu: “Tham lĩnh!”
“Cái gì?” Lạc Kiêu quay đầu nhìn y.
Triệu Mục nói: “Mạt tướng từ bên Điện hạ trở về, Thái tự điện hạ còn nhờ thuộc hạ nhắn lại cho người một câu.” Nghĩ một chút, lại nói “Thái tử nói, ta ở Đế Kinh, chờ ngươi trở về.”
Lạc Kiêu nghe xong, khóe môi lơ đãng hơi cong, cũng không nói gì, gật đầu coi như đã đáp lại, lập tức quay người đi thẳng đến quân trướng của Vương Mãng. Thời điểm đi vào, đã thấy Vương Mãng đang bỏ trần hai tay, để cho Tôn quân sư thoa thuốc cho ông. Nghe bên này có động tĩnh, quay đầu nhìn sang, trên mặt hiện lên chút cười: “Ơ, tiểu tư ngươi về rồi sao! Chuyện đã giải quyết xong?”
“Từ sau khi Chu Thủ Văn bên kia xé ra vết rách, huyện lệnh hương thân chung quanh ngược lại cũng bắt đầu lục tục góp vào gần nghìn tạ lương thực, nếu không có gì bất ngờ, để cho dân chúng Thú Châu vượt qua mùa thu này cũng không phải là việc gì khó.” Lạc Kiêu đi lên trước, nhìn vết thương trên cánh tay Vương Mãng, hỏi: “Phó tướng đây là xảy ra chuyện gì?”
Vương Mãng cúi đầu liếc nhìn cánh tay mình, cười hắc hắc: “Cũng chỉ là nhất thời không để ý, đụng độ Man tử (*chắc chỉ người Man) mà thôi. Chỉ là vết thương nhỏ, không quá mức nghiêm trọng!”
Tôn quân sư thu lại băng vải trong tay nói: “Ngược lại là ngươi, có thể móc ra lương thực từ chỗ Chu Thủ Văn, Lạc tham lĩnh thật đúng là lợi hại.”
Lạc Kiêu nhưng cười không nói.
Đến chiều tà, Lạc Kiêu từ trong doanh trướng của mình nghe thấy bên ngoài một trận huyên náo, lường trước là Trương Tín trở về, liền ra nhìn. Quả nhiên, lấy Trương Tín dẫn đầu, mấy nghìn tướng sĩ nối đuôi nhau mà vào. Trương Tín ngẩng đầu nhìn thấy hắn, nhàn nhạt gật đầu, sau đó sắc mặt nặng nề quay về quân trướng.
Lạc Kiêu theo sau ông: “Trận này Tướng quân đánh chính là không thuận lợi?”
Trương Tín gỡ mũ giáp trên đầu mình đặt xuống bàn gỗ, chậm rãi nói: “Mặc dù người Man tộc không nhiều lắm, nhưng hơn chục người quấy rối kiểu này rồi lại khiến người ta khó mà phòng bị a!”
Điểm này Lạc Kiêu dĩ nhiên thấu hiểu. Khác với nhiều lần dẫn quân chính quy tấn công ở kiếp trước của hắn, người Man tộc ít, nhưng nam nữ già trẻ đều là binh. Bọn họ thưở nhỏ sinh hoạt trên thảo nguyên, vật chất thiếu thốn, am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, lại không có chỗ ở bất định.
So sánh với Đại Càn, có chỗ ở cố định, thực lực kỵ binh không mạnh, vả lại sản vật phong phú, ngược lại rơi vào yếu thế.
Bởi vậy, mỗi lần Man tộc đến biên cảnh quấy rối cùng lắm chỉ có mấy chục người, bọn họ rồi lại thường thường phải trả giá gấp mười lần gấp trăm lần binh lực để truy đuổi —— mặc dù như vậy, bởi vì lấy kiêu hãnh của quân chính quy không cho phép bọn họ làm ra loại chuyện cướp đoạt của phụ nữ người già yếu, cho nên ngược lại khiến cho đối phương càng thêm không sợ hãi.
“Tiếp tục như vậy cũng không phải cách.” Lạc Kiêu nhíu mày, lạnh lùng nói.
Trương Tín cười khổ: “Ta dĩ nhiên cũng biết rõ tiếp tục như vậy không được. Bọn chúng có sức chiến đấu, lại quen thuộc với thảo nguyên, cho dù phòng hay bắt đều quá mức khó khăn.”
Lúc này Tô quân sư cũng đi vào quân trướng, nghe thấy lời của Trương Tín, chậm rãi nói: “Nhưng mà, Tướng quân, nếu người thật sự muốn đối phó với những Man tộc kia, ta chỗ này ngược lại có một kế.”
Trương Tín cùng Lạc Kiêu đều ngẩng đầu nhìn y: “Tôn quân sư có kế sách gì?”
Tôn quân sư nhìn hai người, qua hồi lâu, thản nhiên nói: “Đối kháng với những Man tộc kia lâu như thế, quân ta vẫn là chờ bọn chúng ra tay mới đuổi bắt. Nhưng mà, bên ta rồi lại thường thường tổn thất vật tư lại tổn thất nhân lực, đối phương ngược lại dùng chúng ta như thứ để bồi dưỡng rèn luyện bản thân!” Rõ ràng là khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn, nhìn qua lại có vài phần sắc bén, “Cứ thế mãi, mạnh càng mạnh, yếu càng yếu, sau vài năm, sợ là chúng ta đều không thể diệt nổi những thứ giặc cỏ này!”
Nói đến đây, giọng phát ra càng trầm: “Nếu đã thế, vì sao không đảo ngược lại tình thế?”
Lạc Kiêu nhưng nháy mắt liền hiểu ý tứ của Tôn quân sư, hơi híp mắt, đè thấp giọng: “Ý của Quân sư là —— đổi thành chúng ta ra tay trước, cướp đoạt tài vật (*tiền bạc vật chất) của bọn họ?”
Tôn quân sư nhìn qua Lạc Kiêu, cười khẽ nói: “Không, là ra tay trước, đem những thứ chúng ta đã từng mất đi, cướp lại toàn bộ!”
Trương Tín trầm mặc không nói, cẩn thận cân nhắc trong chốc lát, nhưng lại lắc đầu: “Không thể.” Thở dài nói. “Chúng ta gọi Man tộc là ‘giặc cỏ’ chính bởi vì chúng ta khinh thường cách làm cường đạo của bọn chúng. Nếu hôm nay để toàn bộ quân đội học theo văn hóa như vậy, cho dù trận này thắng, không nói danh tiếng đại quốc của Đại Càn bị nước khác lên án, chỉ nói đến quân ta về sau, sợ là không cách nào đặt chân đến Đại Càn.”
Lời này nói ra, mấy người đều là trầm mặc. Tuy rằng nói thể diện là thứ hư vô mờ mịt, thế nhưng bọn họ dù thế nào cũng là đại biểu cho Đại Càn, nếu thật sự giống như Man tộc, ném đi mặt mũi của Đại Càn, nếu thật sự thắng trận trở về, chỉ sợ cũng sẽ bị những thế gia đại tộc cùng ngôn quan trên triều đình vạch tội phê phán.
Chính là vì toàn quân mấy vạn binh sĩ, bọn họ cũng không thể không cẩn thận cân nhắc.
Không biết qua bao lâu, Lạc Kiêu bỗng nhiên cười khẽ, nhìn Trương Tín cùng Tôn quân sư nói: “Ta ngược lại cảm thấy phương pháp xử lý của Tôn quân sư không tệ, có thể thử một lần.”
“Lạc tham lĩnh!” Trương Tín nhíu nhíu mày.
“Tướng quân đừng vội, chờ ta nói hết đã.” Lạc Kiêu nói tiếp, “Điều Tướng quân sợ, cùng lắm chỉ là sau trận chiến này, toàn quân bị chụp lên mũ ‘quân trộm cướp’ (*phỉ quân). Thế nhưng nếu nói, ta có biện pháp miễn đi mối họa này?”
Trương Tín nhìn bộ dạng ung dung của Lạc Kiêu, biết rõ trong lòng hắn đã có tính toán, lông mày nhíu chặt giãn ra không ít, cũng không khỏi sinh ra mấy phần hiếu kỳ: “Ý của Lạc tham lĩnh là?”
Lạc Kiêu mỉm cười nói:” Thú Châu thiên tai liên miên, trộm cướp hoành hành. Nhưng nếu như thịnh thế thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, lại đâu ra nhiều trai tráng phải bỏ qua cuộc sống an bình, ngược lại vào rừng làm giặc, bắt đầu trộm cướp đây?”
Tôn quân sư đã hiểu ý tứ của Lạc Kiêu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: “Tham lĩnh là muốn —— “
“Cướp đoạt tài vật của đồng bào Thú Châu mình thì có ý nghĩa gì, nếu là nam nhân chân chính, phải nên hướng đao kiếm sắc bén về phía kẻ địch của mình!” Ánh mắt Lạc Kiêu lạnh lẽo, mang theo một loại sát phạt, nói: “Dùng cướp dừng cướp cũng không phải không thể a.”
Tôn quân sư gật đầu nói: “Chiêu hàng* toàn bộ giặc cướp trong thôn trại* của Thú Châu, nếu chịu quy thuận chinh chiến sa trường, tội cũ sẽ bỏ qua. Mà sau khi giết địch dùng đầu người ghi quân công***… Tướng quân nghĩ thế nào?”
(*招安: kêu gọi, thuyết phục quân đối phương ra hàng để chấm dứt tình trạng loạn lạc)
(** Nguyên văn Trại tử 寨子: chỉ thôn bốn phía có hàng rào, đường thủy, núi đá hoặc tường vây, dễ thủ khó công. Hoặc là sơn trại trên núi, hoặc là đất bình nguyên, chung quanh thôn trang xây dựng sông rạch, phòng ngự thổ phỉ.)
(*** công trạng trong chiến đấu)
Trương Tín nghe vậy, âm thầm thưởng thức trong chốc lát, lẩm nhẩm: “Dùng cướp dừng cướp? Giỏi một cái dùng cướp dừng cướp!” Ngẩng đầu nhìn hai người nói, “Kế hoạch này ta cảm thấy có thể thực hiện được. Sáng ngày mai, gọi Vương phó tướng cùng mấy vị khác, chúng ta lại cẩn thận thảo luận!”
Bình luận facebook