Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Liên tiếp mấy ngày ở trong trại, Hồ Sinh cảm thấy nghẹn cực kỳ, thật vất vả mới xuống núi vào thành chén một bữa ngon, một hồi quay về lại cảm thấy bầu không khí có cái gì đó không đúng.
Đưa mắt nhìn Tiểu Mộc Đầu đang chơi ném đá, đi qua liền vỗ đầu nó hỏi: “Lão đầu nhà ta cùng mấy vị đương gia đâu?”
Tiểu Mộc Đầu quay đầu lại, thấy Hồ Sinh liền gọi một tiếng giòn tan: “Thiếu đương gia,” sau đó nói tiếp: “Có người đến trại, Đại đương gia, Nhị đương gia cùng Tam đương gia đều ở trong đại sảnh nói chuyện với người ta rồi!”
Hồ Sinh cảm thấy có chút kỳ quái, có thể khiến ba vị đương gia đồng loạt ở bên trong, được như vậy phải là người nào a!
Nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút thú vị, liền chuẩn bị đi vào trong trại, nhưng còn chưa đi được vài bước, từ xa đã thấy Hắc Ngũ bên kia đưa một thiếu niên ra khỏi trại. Thiếu niên kia tuổi tác có lẽ không chênh lệch với mình là bao, nhìn bộ dạng giống như là công tử nhà giàu gia thế tốt.
—— Ừ, chính là dê béo trong miệng của bọn họ.
Nhưng vị lần này, dường như có chút khác biệt.
Hồ Sinh lại thấy một đám người luyện võ theo sau thiếu niên, cảm thấy như trăm móng vuốt cào qua lòng, nhàn nhã đi về phía bên kia.
“Vị này chính là —— “
Lạc Kiêu bên kia đang nói chuyện với Hắc Ngũ, thấy một thiếu niên da ngăm đen đi tới, khẽ cười hỏi thăm một câu. Hắc Ngũ nhíu mày, hiển nhiên là không muốn giới thiệu Hồ Sinh cho Lạc Kiêu, chỉ nói: “Lời của ngươi chúng ta sẽ cân nhắc, hôm nay cứ như vậy đi, không tiễn!”
Lạc Kiêu gật đầu, cũng không ép buộc, chỉ nói: “Hy vọng lần sau gặp lại, chúng ta đã là hữu quân (*đồng đội), mà không phải kẻ địch đối đầu với nhau.” Nói xong dẫn theo binh sĩ quay người ra khỏi trại.
Chờ đoàn người Lạc Kiêu rời đi, Hồ Sinh rốt cuộc nhịn không được, vây quanh Hắc Ngũ liền không ngừng hỏi: “Nhị đương gia, người vừa rồi là ai? Người của quan phủ? A! Ta nhưng không nhớ rõ thủ hạ của Chu Bái Bì* còn có nhân vật như vậy! Là ai! Là ai? Bọn họ tới đây làm gì?”
(*Chu Bái Bì (周扒皮): là một nhân vật ác bá địa chủ dưới ngòi bút của tác gia trứ danh Cao Ngọc Bảo trong tác phẩm “Nửa Đêm Gáy”, là một nhân vật phản diện nổi danh, tên thật là Chu Xuân Phú, địa chủ của vùng phía nam của tỉnh Liêu Ninh ở miền Đông Bắc vì muốn thằng nhóc làm thuê cho mình làm việc nhiều một chút nên đêm hôm khuya khoắt đã tự gáy sáng (trong khế bán thân ghi rõ: có tiếng gáy phải rời giường làm việc). Bởi vì thời trước không có đồng hồ nên thằng nhóc nghe tiếng gáy phải thức dậy làm việc một nắng hai sương. –> search ra thấy có phim hoạt hình j đó mà nhìn nhân vật gớm gớm.)
Hắc Ngũ bị Hồ Sinh cuốn lấy cũng hết cách, đành phải kéo người vào trong đại sảnh.
Trong đại sảnh, Hồ Tam cùng Đại Ngưu đều đang ở đó, chẳng qua sắc mặt rồi lại nặng nề. Hồ Sinh là lần đầu tiên nhìn thấy lão đầu tử nhà mình mặt mày ủ rũ như thế, nhất thời cũng không biết nên hỏi cái gì, chỉ có thể nhìn qua Hắc Ngũ đang xách cổ áo mình cầu xin giúp đỡ.
Hắc Ngũ buông tay xuống, thở dài một hơi nói: “Đại đương gia, ngươi nghĩ thế nào về việc chiêu hàng này?”
Hồ Sinh sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Người vừa rồi, thật sự là tay sai của quan phủ? Còn muốn chiêu hàng Hắc Hổ trại?” Vốn là căm giận mắng vài câu, nhìn thấy mấy người đang ngồi cũng không tỏ vẻ gì, lửa giận bị dập đi một chút, có chút mê mang hỏi: “Người… các người, các người đừng nói là thật sự muốn đầu hàng quan phủ đi!”
Hồ Tam ngẩng đầu nhìn qua con mình, khẽ quát: “Hồ Sinh!”
Hồ Sinh bị Hồ Tam la lại càng hoảng sợ, lập tức lửa giận càng lớn, trừng mắt liền nói: “Hiện tại quan phủ là loại gì các người cũng không phải không biết, chiêu hàng? Nói thật dễ nghe, cũng chỉ là xem chúng ta là thứ để sai khiến mà thôi! Còn không bằng tiêu diêu tự tại làm trộm cướp ở đây!” Nói xong, giậm chân một cái, căm giận xoay người rời đi.
Ba người trong sảnh bị Hồ Sinh phát một trận lửa xong, bầu không khí âm trầm lúc trước ngược lại tản đi không ít.
“Tiểu súc sinh! Tính tình dữ dội như vậy, cũng không biết giống ai!” Hồ Tam sờ sờ đầu mình, thấp giọng mắng.
Đại Ngưu liền cười: “Đại đương gia nói giống ai?”
Hồ Tam trừng mắt cả buổi, vẫn là bật cười. Thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn Hắc Ngũ cùng Đại Ngưu nói: “Chiêu hàng quy thuận dưới quân của phủ Bình Tân Hầu, chuyện này các ngươi thấy sao?”
Đại Ngưu trầm mặc hồi lâu, nâng mắt buồn phiền nói: “Nếu thật sự giống như đứa nhỏ kia nói, ta ngược lại cảm thấy… quy thuận cũng không phải chuyện xấu gì.”
Hắc Ngũ ngồi xuống ghế nói: “Tuy rằng chúng ta hiện tại đã đến trình độ này, nhưng lúc vừa lên núi lập ra Hắc Hổ trại này, nói cho cùng không phải vì rơi vào bước đường cùng, không có khả năng sống sót hay sao? Phàm là lúc trước có chút đường sống, ai không muốn ở nhà của mình yên ổn qua ngày, như thế nào sẽ chiếm núi làm vua, làm trộm cướp cái gì?”
Hồ Tam cũng thở dài một hơi nói: “Lúc trước mẫu thân của Hồ Sinh bệnh nặng, Hồ Sinh lại nhỏ, trong nhà vốn không có thứ gì, bên trên còn buộc giao nộp hai lần thuế ruộng ——” Nói đến đây, lắc đầu, nói tiếp: “Chỉ có điều, mặc dù chúng ta là nghĩ như thế, đám người kia từ nhỏ đã lớn lên trong trại cũng không biết nghĩ thế nào.”
Hắc Ngũ nhíu mày nói: “Ta cũng lo lắng điểm này. Làm trộm cướp tự do tự tại, bọn họ ở bên trong trại đã quen lỗ mãng rồi, lại nhận được lợi lộc, chỉ sợ để bọn họ tiếp nhận chiêu hàng —— “
“Nhưng mà, nghe ý tứ của đứa nhỏ kia, miễn là tiếp nhận chiêu hàng, ra chiến trường giết địch, có thể ghi quân công, vào quân tịch. Có thể giết địch trên chiến trường, dù sao so với co đầu rút cổ tại chỗ quỷ quái này, đánh cướp dân chúng xung quanh thì muốn tốt hơn nhiều!” Trong mắt Hồ Tam ánh lên tia dao động, “Lui vạn bước mà nói, cho dù ngày sau có chết —— ít nhất nhắc đến, lão tử là chết trận sa trường, là anh hùng, lão tử chết không thẹn!”
“Nếu không, liền ngay hôm nay, gọi tất cả mọi người trong trại đến đây, hỏi ý kiến của bọn họ một chút.” Đại Ngưu nghe Hồ Tam nói xong, chậm rãi nói: “Dù sao cũng là chuyện trong trại, cũng không thể do chúng ta quyết định.”
Hồ Tam nhíu chặt mày thở dài một hơi: “Cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Trong mấy ngày, Lạc Kiêu dẫn theo thủ hạ của mình, liên tục chọn ra mấy thôn trại cũng coi như đáng tin xung quanh Thú Châu, cho dù kết quả thế nào, chuyện thủ hạ của Lạc Kiêu muốn chiêu hàng trộm cướp, tập trung thành một tiểu đội tập kích đã coi như truyền khắp chúng trộm cướp tại Thú Châu.
“Lạc tham lĩnh cảm thấy những trộm cướp kia thật sự sẽ nguyện ý chiêu hàng?” Triệu Mục nhìn Lạc Kiêu có chút lo âu hỏi.
Lạc Kiêu nhưng chỉ cười nhạt: “Thành hay bại, nhìn mấy ngày sau liền biết.”
*
Hồ Sinh hầm hừ chạy tới sau núi, ném giày hờn dỗi chơi đá nước tại một khe suối nhỏ. Hơn nửa ngày, nghe thấy phía sau có chút động tĩnh, nhưng cứ ngây người không quay đầu lại, động tác đá nước dưới chân ngược lại càng mạnh.
Hắc Ngũ một tay ấn đầu nó, cười nói: “Có dọa người hay không, đã bao nhiêu tuổi rồi, chưa nghe hết chuyện đã sinh hờn dỗi. Hồ Sinh ngươi nói ngươi có mất mặt hay không!”
“Ta mất cái gì mặt! Các người đều nguyện ý bản thân chiêu hàng đi làm tay sai cho quan phủ rồi, ai mất mặt hơn ai a!” Hồ Sinh chui ra khỏi tay Hắc Ngũ, giương nanh múa vuốt nói: “Người vừa tới là ai? Tay sai của huyện lệnh nào?”
Hắc Ngũ nhìn đứa nhỏ Hồ Sinh cương ngạnh này, cũng có chút buồn cười: “Tay sai? Chỉ sợ toàn bộ Thú Châu này cũng không đáng để vào mắt người ta, ngươi nói hắn là tay sai của ai?”
Hồ Sinh chớp chớp mắt, có chút tò mò: “Mao đầu tiểu tử như vậy, có địa vị gì?”
“Mao đầu tiểu tử?” Hắc Ngũ thở dài, cũng không uốn nắn sự thật Hồ Sinh nhìn qua còn muốn là mao đầu tiểu tử hơn so với Lạc Kiêu, nói, “Đã nghe qua Bình Tân Hầu?”
Hồ Sinh vội gật đầu: “Ta biết, Đại tướng quân! Đại anh hùng! Ta nghe người ta kể chuyện, đây chính là chiến thần của Đại Càn, đánh thắng nhiều trận, phía dưới có thật nhiều binh sĩ!” Chép chép miệng, “Vị kia còn lớn hơn Chu Bái Bì ở chỗ này của chúng ta đi?”
Hắc Ngũ cười lạnh một tiếng: “Chu Thủ Văn” ý tứ không cần nói cũng biết.
“Ha, kia thật đúng là đại quan.” Hồ Sinh đá đá nước, “Nhưng trời cao Hoàng đế ở xa, người nói cái này với ta làm gì?”
Hắc Ngũ nhìn nó, nói: “Vừa rồi, mao đầu tiểu tử mà ngươi nói đến kia, là Thế tử của Bình Tân Hầu gia.”
Hồ Sinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y: “Là hắn?”
“Là hắn.” Hắc Ngũ nói: “Hiện tại được phong Tham lĩnh dẫn binh ra chiến trường giết địch a.”
Hồ Sinh như nằm mộng, qua hồi lâu mới phản ứng được: “Vậy, vậy hắn tới đây —— là muốn để chúng ta đến quân doanh?”
Hắc Ngũ gật đầu: “Là có ý này.”
“Ài, vậy… vậy…” Hồ Sinh xoa xoa tay, nhất thời lại không biết nói gì cho tốt.
“Được rồi, chuyện quan cùng chiêu hàng, một lát nữa sẽ mở cuộc họp phía trong trại, ngươi cũng đừng ở đây chơi nữa, Đại đương gia bảo ngươi qua.” Hắc Ngũ nói.
“Ai, ta đây liền đi!” Hồ Sinh xỏ giày, liền nhảy nhót* về phía trại, chạy được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nói với Hắc Ngũ: “Đúng rồi, thúc, ta hôm nay vào thành nghe được một chuyện, chính là Chu Bái Bì, gã trong đêm qua sợ tội tự sát, đã chết rồi!”
(*Nguyên văn 蹦蹦跳跳 bính bính khiêu khiêu: nhảy nhót, chỉ người sôi nổi, hoạt bát, lanh lợi.)
Đưa mắt nhìn Tiểu Mộc Đầu đang chơi ném đá, đi qua liền vỗ đầu nó hỏi: “Lão đầu nhà ta cùng mấy vị đương gia đâu?”
Tiểu Mộc Đầu quay đầu lại, thấy Hồ Sinh liền gọi một tiếng giòn tan: “Thiếu đương gia,” sau đó nói tiếp: “Có người đến trại, Đại đương gia, Nhị đương gia cùng Tam đương gia đều ở trong đại sảnh nói chuyện với người ta rồi!”
Hồ Sinh cảm thấy có chút kỳ quái, có thể khiến ba vị đương gia đồng loạt ở bên trong, được như vậy phải là người nào a!
Nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút thú vị, liền chuẩn bị đi vào trong trại, nhưng còn chưa đi được vài bước, từ xa đã thấy Hắc Ngũ bên kia đưa một thiếu niên ra khỏi trại. Thiếu niên kia tuổi tác có lẽ không chênh lệch với mình là bao, nhìn bộ dạng giống như là công tử nhà giàu gia thế tốt.
—— Ừ, chính là dê béo trong miệng của bọn họ.
Nhưng vị lần này, dường như có chút khác biệt.
Hồ Sinh lại thấy một đám người luyện võ theo sau thiếu niên, cảm thấy như trăm móng vuốt cào qua lòng, nhàn nhã đi về phía bên kia.
“Vị này chính là —— “
Lạc Kiêu bên kia đang nói chuyện với Hắc Ngũ, thấy một thiếu niên da ngăm đen đi tới, khẽ cười hỏi thăm một câu. Hắc Ngũ nhíu mày, hiển nhiên là không muốn giới thiệu Hồ Sinh cho Lạc Kiêu, chỉ nói: “Lời của ngươi chúng ta sẽ cân nhắc, hôm nay cứ như vậy đi, không tiễn!”
Lạc Kiêu gật đầu, cũng không ép buộc, chỉ nói: “Hy vọng lần sau gặp lại, chúng ta đã là hữu quân (*đồng đội), mà không phải kẻ địch đối đầu với nhau.” Nói xong dẫn theo binh sĩ quay người ra khỏi trại.
Chờ đoàn người Lạc Kiêu rời đi, Hồ Sinh rốt cuộc nhịn không được, vây quanh Hắc Ngũ liền không ngừng hỏi: “Nhị đương gia, người vừa rồi là ai? Người của quan phủ? A! Ta nhưng không nhớ rõ thủ hạ của Chu Bái Bì* còn có nhân vật như vậy! Là ai! Là ai? Bọn họ tới đây làm gì?”
(*Chu Bái Bì (周扒皮): là một nhân vật ác bá địa chủ dưới ngòi bút của tác gia trứ danh Cao Ngọc Bảo trong tác phẩm “Nửa Đêm Gáy”, là một nhân vật phản diện nổi danh, tên thật là Chu Xuân Phú, địa chủ của vùng phía nam của tỉnh Liêu Ninh ở miền Đông Bắc vì muốn thằng nhóc làm thuê cho mình làm việc nhiều một chút nên đêm hôm khuya khoắt đã tự gáy sáng (trong khế bán thân ghi rõ: có tiếng gáy phải rời giường làm việc). Bởi vì thời trước không có đồng hồ nên thằng nhóc nghe tiếng gáy phải thức dậy làm việc một nắng hai sương. –> search ra thấy có phim hoạt hình j đó mà nhìn nhân vật gớm gớm.)
Hắc Ngũ bị Hồ Sinh cuốn lấy cũng hết cách, đành phải kéo người vào trong đại sảnh.
Trong đại sảnh, Hồ Tam cùng Đại Ngưu đều đang ở đó, chẳng qua sắc mặt rồi lại nặng nề. Hồ Sinh là lần đầu tiên nhìn thấy lão đầu tử nhà mình mặt mày ủ rũ như thế, nhất thời cũng không biết nên hỏi cái gì, chỉ có thể nhìn qua Hắc Ngũ đang xách cổ áo mình cầu xin giúp đỡ.
Hắc Ngũ buông tay xuống, thở dài một hơi nói: “Đại đương gia, ngươi nghĩ thế nào về việc chiêu hàng này?”
Hồ Sinh sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Người vừa rồi, thật sự là tay sai của quan phủ? Còn muốn chiêu hàng Hắc Hổ trại?” Vốn là căm giận mắng vài câu, nhìn thấy mấy người đang ngồi cũng không tỏ vẻ gì, lửa giận bị dập đi một chút, có chút mê mang hỏi: “Người… các người, các người đừng nói là thật sự muốn đầu hàng quan phủ đi!”
Hồ Tam ngẩng đầu nhìn qua con mình, khẽ quát: “Hồ Sinh!”
Hồ Sinh bị Hồ Tam la lại càng hoảng sợ, lập tức lửa giận càng lớn, trừng mắt liền nói: “Hiện tại quan phủ là loại gì các người cũng không phải không biết, chiêu hàng? Nói thật dễ nghe, cũng chỉ là xem chúng ta là thứ để sai khiến mà thôi! Còn không bằng tiêu diêu tự tại làm trộm cướp ở đây!” Nói xong, giậm chân một cái, căm giận xoay người rời đi.
Ba người trong sảnh bị Hồ Sinh phát một trận lửa xong, bầu không khí âm trầm lúc trước ngược lại tản đi không ít.
“Tiểu súc sinh! Tính tình dữ dội như vậy, cũng không biết giống ai!” Hồ Tam sờ sờ đầu mình, thấp giọng mắng.
Đại Ngưu liền cười: “Đại đương gia nói giống ai?”
Hồ Tam trừng mắt cả buổi, vẫn là bật cười. Thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn Hắc Ngũ cùng Đại Ngưu nói: “Chiêu hàng quy thuận dưới quân của phủ Bình Tân Hầu, chuyện này các ngươi thấy sao?”
Đại Ngưu trầm mặc hồi lâu, nâng mắt buồn phiền nói: “Nếu thật sự giống như đứa nhỏ kia nói, ta ngược lại cảm thấy… quy thuận cũng không phải chuyện xấu gì.”
Hắc Ngũ ngồi xuống ghế nói: “Tuy rằng chúng ta hiện tại đã đến trình độ này, nhưng lúc vừa lên núi lập ra Hắc Hổ trại này, nói cho cùng không phải vì rơi vào bước đường cùng, không có khả năng sống sót hay sao? Phàm là lúc trước có chút đường sống, ai không muốn ở nhà của mình yên ổn qua ngày, như thế nào sẽ chiếm núi làm vua, làm trộm cướp cái gì?”
Hồ Tam cũng thở dài một hơi nói: “Lúc trước mẫu thân của Hồ Sinh bệnh nặng, Hồ Sinh lại nhỏ, trong nhà vốn không có thứ gì, bên trên còn buộc giao nộp hai lần thuế ruộng ——” Nói đến đây, lắc đầu, nói tiếp: “Chỉ có điều, mặc dù chúng ta là nghĩ như thế, đám người kia từ nhỏ đã lớn lên trong trại cũng không biết nghĩ thế nào.”
Hắc Ngũ nhíu mày nói: “Ta cũng lo lắng điểm này. Làm trộm cướp tự do tự tại, bọn họ ở bên trong trại đã quen lỗ mãng rồi, lại nhận được lợi lộc, chỉ sợ để bọn họ tiếp nhận chiêu hàng —— “
“Nhưng mà, nghe ý tứ của đứa nhỏ kia, miễn là tiếp nhận chiêu hàng, ra chiến trường giết địch, có thể ghi quân công, vào quân tịch. Có thể giết địch trên chiến trường, dù sao so với co đầu rút cổ tại chỗ quỷ quái này, đánh cướp dân chúng xung quanh thì muốn tốt hơn nhiều!” Trong mắt Hồ Tam ánh lên tia dao động, “Lui vạn bước mà nói, cho dù ngày sau có chết —— ít nhất nhắc đến, lão tử là chết trận sa trường, là anh hùng, lão tử chết không thẹn!”
“Nếu không, liền ngay hôm nay, gọi tất cả mọi người trong trại đến đây, hỏi ý kiến của bọn họ một chút.” Đại Ngưu nghe Hồ Tam nói xong, chậm rãi nói: “Dù sao cũng là chuyện trong trại, cũng không thể do chúng ta quyết định.”
Hồ Tam nhíu chặt mày thở dài một hơi: “Cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Trong mấy ngày, Lạc Kiêu dẫn theo thủ hạ của mình, liên tục chọn ra mấy thôn trại cũng coi như đáng tin xung quanh Thú Châu, cho dù kết quả thế nào, chuyện thủ hạ của Lạc Kiêu muốn chiêu hàng trộm cướp, tập trung thành một tiểu đội tập kích đã coi như truyền khắp chúng trộm cướp tại Thú Châu.
“Lạc tham lĩnh cảm thấy những trộm cướp kia thật sự sẽ nguyện ý chiêu hàng?” Triệu Mục nhìn Lạc Kiêu có chút lo âu hỏi.
Lạc Kiêu nhưng chỉ cười nhạt: “Thành hay bại, nhìn mấy ngày sau liền biết.”
*
Hồ Sinh hầm hừ chạy tới sau núi, ném giày hờn dỗi chơi đá nước tại một khe suối nhỏ. Hơn nửa ngày, nghe thấy phía sau có chút động tĩnh, nhưng cứ ngây người không quay đầu lại, động tác đá nước dưới chân ngược lại càng mạnh.
Hắc Ngũ một tay ấn đầu nó, cười nói: “Có dọa người hay không, đã bao nhiêu tuổi rồi, chưa nghe hết chuyện đã sinh hờn dỗi. Hồ Sinh ngươi nói ngươi có mất mặt hay không!”
“Ta mất cái gì mặt! Các người đều nguyện ý bản thân chiêu hàng đi làm tay sai cho quan phủ rồi, ai mất mặt hơn ai a!” Hồ Sinh chui ra khỏi tay Hắc Ngũ, giương nanh múa vuốt nói: “Người vừa tới là ai? Tay sai của huyện lệnh nào?”
Hắc Ngũ nhìn đứa nhỏ Hồ Sinh cương ngạnh này, cũng có chút buồn cười: “Tay sai? Chỉ sợ toàn bộ Thú Châu này cũng không đáng để vào mắt người ta, ngươi nói hắn là tay sai của ai?”
Hồ Sinh chớp chớp mắt, có chút tò mò: “Mao đầu tiểu tử như vậy, có địa vị gì?”
“Mao đầu tiểu tử?” Hắc Ngũ thở dài, cũng không uốn nắn sự thật Hồ Sinh nhìn qua còn muốn là mao đầu tiểu tử hơn so với Lạc Kiêu, nói, “Đã nghe qua Bình Tân Hầu?”
Hồ Sinh vội gật đầu: “Ta biết, Đại tướng quân! Đại anh hùng! Ta nghe người ta kể chuyện, đây chính là chiến thần của Đại Càn, đánh thắng nhiều trận, phía dưới có thật nhiều binh sĩ!” Chép chép miệng, “Vị kia còn lớn hơn Chu Bái Bì ở chỗ này của chúng ta đi?”
Hắc Ngũ cười lạnh một tiếng: “Chu Thủ Văn” ý tứ không cần nói cũng biết.
“Ha, kia thật đúng là đại quan.” Hồ Sinh đá đá nước, “Nhưng trời cao Hoàng đế ở xa, người nói cái này với ta làm gì?”
Hắc Ngũ nhìn nó, nói: “Vừa rồi, mao đầu tiểu tử mà ngươi nói đến kia, là Thế tử của Bình Tân Hầu gia.”
Hồ Sinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y: “Là hắn?”
“Là hắn.” Hắc Ngũ nói: “Hiện tại được phong Tham lĩnh dẫn binh ra chiến trường giết địch a.”
Hồ Sinh như nằm mộng, qua hồi lâu mới phản ứng được: “Vậy, vậy hắn tới đây —— là muốn để chúng ta đến quân doanh?”
Hắc Ngũ gật đầu: “Là có ý này.”
“Ài, vậy… vậy…” Hồ Sinh xoa xoa tay, nhất thời lại không biết nói gì cho tốt.
“Được rồi, chuyện quan cùng chiêu hàng, một lát nữa sẽ mở cuộc họp phía trong trại, ngươi cũng đừng ở đây chơi nữa, Đại đương gia bảo ngươi qua.” Hắc Ngũ nói.
“Ai, ta đây liền đi!” Hồ Sinh xỏ giày, liền nhảy nhót* về phía trại, chạy được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nói với Hắc Ngũ: “Đúng rồi, thúc, ta hôm nay vào thành nghe được một chuyện, chính là Chu Bái Bì, gã trong đêm qua sợ tội tự sát, đã chết rồi!”
(*Nguyên văn 蹦蹦跳跳 bính bính khiêu khiêu: nhảy nhót, chỉ người sôi nổi, hoạt bát, lanh lợi.)
Bình luận facebook