-
Chương 134
Truyện kể về Kled đã có từ thời đế chế còn non trẻ, trong trận Drugne. Giữa những ngọn đồi đầy bụi bặm nơi vùng đất khô cằn này, Quân Đoàn Thứ Nhất đang tháo chạy khỏi một bầy man tộc. Để thua hai trận chiến trước, sĩ khí giảm sút mạnh mẽ, họ buộc phải bỏ lại đoàn xe tiếp tế trong khi vẫn còn một tuần hành quân nữa mới đến được tiền đồn gần nhất.
Chỉ huy Quân Đoàn là một nhóm các quý tộc giàu có mang trên mình bộ giáp vàng không chút vấy bẩn. Họ lo lắng cho vẻ ngoài và mưu đồ quyền vị hơn là những người họ đang chỉ huy. Tệ hơn, đám tướng lĩnh này—dù rất tài tình trong ám sát và đấu giải—lại hoàn toàn chẳng có hy vọng trên chiến trường. Bị kẻ thù bao vây, họ lệnh cho tàn quân tạo thành một vòng tròn cố thủ, mong rằng sẽ nhờ đó mà thương thảo tiền chuộc cho chính họ.
Thế rồi, khi nắng mai lên, hình dạng kỳ bí của Kled xuất hiện trên đỉnh đồi nhìn xuống khu chiến địa. Hắn cưỡi Skaarl, một con thằn lằn sa mạc bất tử. Con thú cưỡi chỉ đứng trên hai chân; chi trước như đôi tai quạt quạt hai bên đầu, treo lủng lẳng một cách hối lỗi như thể viên quản gia vừa vô tình nhúng tay vào bát súp.
Tay kị sĩ đơn độc đứng trên yên thằn lằn. Vũ khí đã rỉ sét, áo giáp đã mòn vẹt, và quần áo thì rách rưới—nhưng một nỗi giận khôn nguôi cháy bỏng trong một con mắt còn sáng của hắn.
"Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội để biến khỏi vùng đất của ta!" Kled tuyên bố với bầy man tộc, nhưng gã Yordle không đợi câu trả lời. Hắn ra lệnh cho con thú cưỡi và la hét giận dữ bắt đầu cuộc xung phong.
Tuyệt vọng, đói khát, và điên tiết với đám quý tộc, tinh thần Quân Đoàn bùng lên như thuốc súng bắt lửa trước hành động dũng cảm đến mất trí của gã Yordle. Đám lính lao theo Kled và Skaarl khi cả hai xuyên thẳng vào trung tâm đội hình địch.
Chuyện xảy ra tiếp theo là trận giao tranh khốc liệt nhất mà Quân Đoàn từng có. Thành công bước đầu có được nhờ cuộc tấn công bất ngờ đã tan vỡ khi lực lượng man tộc phản kích vào bên sườn của Quân Đoàn. Khi trận chiến xoay chiều chống lại người Noxus và kẻ địch bủa vây khắp mọi hướng, Skaarl hoảng loạn, hất ngã Kled, và bỏ chạy. Giống như con thằn lằn nhát chết, lính tráng Noxus tứ tán. Nhưng giữa đám người, Kled vẫn tiếp tục tả xung hữu đột.
Xác địch chất chồng quanh Kled, áo hắn nhuộm đỏ. Mặc cho thiệt hại to lớn gây ra với mỗi lần cây rìu dài vung lên, hắn vẫn bị đẩy lùi trước làn sóng triều không dứt của man tộc. Hắn hét lớn hơn, những lời thách thức và chửi rủa. Rõ ràng gã Yordle sẵn sàng chết chứ không chịu lui bước.
Lòng dũng cảm và sự hèn nhát đều lan truyền nhanh không kém gì dịch bệnh. Nhìn thấy quyết tâm của Kled, Quân Đoàn tiến bước. Ngay cả Skaarl cũng thôi bỏ chạy và quay lại nhìn chốt chặn cuối cùng của đội quân Noxus.
Rồi, khi hàng ngũ tan vỡ và số lượng kẻ thù áp đảo đẩy Kled ngã xuống, con thằn lằn nhào tới tấn công bên cánh của man tộc. Gầm gừ, khua móng vuốt loạn xạ, nó thọc sâu vào đám người cho đến khi gặp lại chủ nhân. Với con thú cưỡi trở về bên mình, Kled tràn đầy sinh lực và một lần nữa biến thành cơn lốc chết chóc, buộc man tộc rối rít tháo lui.
Dù chỉ có vài mống Noxus sống sót, nhưng họ đã thắng trận. Tộc Drugne bị đánh bại, và lãnh thổ của chúng sáp nhập vào đế chế. Thi thể của đám quý tộc, cũng như những bộ giáp vàng tinh xảo, không bao giờ được tìm thấy.
Dần dần, hầu hết quân đoàn khác của đế chế cũng lưu truyền các câu chuyện tương tự về Kled, minh chứng cho việc không thất bại nào là chắc chắn khi đối mặt cùng lòng quả cảm đến bất bình thường. Nghe nói hắn cưỡi thằn lằn đến bất kỳ đâu quân đoàn có mặt, giành lấy chiến lợi phẩm và đất đai cho chính hắn cũng như Skaarl.
Đa số dân Noxus vẫn thấy nghi ngờ về tính xác thực của những truyện kể đó. Nhưng theo bước các quân đoàn, người ta luôn tìm thấy những dấu hiệu thông báo một lãnh thổ mới là "Tài sản của Kled".
Thềm Núi Phương Bắc không phải chốn cho lũ bánh bèo và công tử bột. Nó rất khắc nghiệt. Không gì hiện diện ở đây ngoài lũ cướp man tộc, cỏ độc, và gió rít. Để sống sót, ngươi phải ăn đá và gặm nham thạch cho qua ngày. Còn ta, ta chính là kẻ cứng cỏi, độc ác, chết chóc nhất. Do đó ta thấy vùng đất này là của mình.
"Nhưng sao ta lại kết thúc ở đây? Sao ta lại một mình với con quỷ xù xì ngốc nghếch này?" ta hét lớn.
Skaarl khụt khịt trả lời từ trên tảng đá nó đang nằm phơi nắng. Lớp vảy màu kim loại tối ánh vàng. Không gì có thể xuyên qua da thằn lằn sa mạc. Ta đã từng thấy một lưỡi kiếm thép vỡ vụn khi chém vào chân nó.
Điều đó cũng chẳng làm cái mùi của nó khá hơn chút nào.
"Tao đang gọi mày là đồ nhát chết đấy. Có gì muốn nói không?"
"Greefrglarg," nó ngẩng đầu lên và ngáp.
"Chỉ là một con gà gô! Lớn không quá bàn tay. Thế mà mày bỏ chạy... Con vật ngu ngốc!"
"Greef...rglarg?" Skaarl đuổi lũ ruồi đang đậu trên cặp mắt nửa nhắm nửa mở của nó.
"Ờ, trả lời hay lắm! Vui thật nhỉ? Ha ha ha! Tao phát mệt vì mấy cái thứ này rồi. Đáng ra tao nên mặc kệ mày. Đúng thế. Mày sẽ chết trong cô độc. Khỉ thật, mày sẽ không trụ nổi một ngày mà không có tao."
Skaarl tựa đầu lên tảng đá.
Nói chuyện với nó cũng chẳng ích gì. Ta nên tha thứ cho nó – nhưng rồi, chắc chắn là để chế nhạo ta, nó xả ra một tràng mùi khó ai chịu nổi, thẳng vào ta.
"Thế đấy, đồ quỷ!" ta ném mũ xuống đất và chạy khỏi nơi cắm trại, thề rằng sẽ không bao giờ để mắt đến con thằn lằn bẩn bựa đó lần nào nữa. Tất nhiên, cái mũ rất đẹp, nên ta phải quay lại và nhặt nó lên trước đã.
"Ừ, cứ ngủ đi, đồ lười biếng," ta nói trong lúc bỏ đi. "Tao sẽ đi tuần!"
Ở cách nông trang gần nhất mười con trăng không ngăn ta đi tuần được. Đây là đất của ta. Và ta sẽ giữ nó như thế. Dù con thằn lằn phản trắc đó có giúp ta hay không.
Mặt trời bắt đầu lặn xuống dưới đường chân trời khi ta đặt chân đến những ngọn đồi. Thời gian này trong ngày là lúc ánh sáng dễ lừa người nhất. Ta bắt gặp một con rắn định tranh luận về vỏ bánh táo, trừ việc nó không phải rắn mà chỉ là cái bóng của một tảng đá.
Xấu hổ thật. Ta có hiểu biết rất sâu về vỏ bánh táo. Ít nhất là khi ta nhớ lại xem chúng trông ra sao. Ta chưa có cuộc nói chuyện nào tử tế về chủ đề này nhiều năm rồi.
Ta chuẩn bị làm một ngụm nước ép nấm và giải thích quan điểm của mình cho con rắn thì chợt nghe thấy chúng.
Lũ sói đói đang hú hét và kêu inh ỏi. Chúng chỉ phát ra âm thanh này khi rình mò đám gia súc. Và nếu có gia súc, tức là có con người. Và lũ người đó là kẻ xâm phạm.
Ta vơ vội một viên đá gần đó và kiểm tra phía Bắc trước.
Chẳng có gì giữa những ngọn đồi trên thảo nguyên của ta cả, trừ vài gốc cây rải rác dọc chân trời. Tiếng sói tru có lẽ chỉ là do nước ép nấm tác động lên tâm trí ta... Nhưng rồi ta quay xuống phía Nam.
Chúng đứng cách ngọn đồi này nửa ngày đường. Ba trăm con thú đang giày xéo mảnh đất của ta.
Lũ sói đói vây quanh đàn gia súc, nhưng chẳng có ngựa. Vài con người đi quanh chúng. Con người không thích đi bộ. Chẳng phải thiên tài mới nghĩ ra được chúng hẳn là một phần của đoàn đông đảo hơn nhiều. Tất nhiên, ta là thiên tài rồi. Chuyện đó quá đơn giản đi.
Máu ta bắt đầu sôi lên. Thế có nghĩa là sẽ có thêm lũ xâm phạm phá hoại sự yên bình của ta. Tại đây, khi ta sắp chuyện trò vui vẻ về vỏ bánh táo với con rắn đó.
Ta hớp thêm một ngụm nước ép nấm nữa và quay lại nơi cắm trại.
"Dậy nào, đồ thằn lằn," ta túm lấy yên cương và nói.
Nó ngẩng đầu, càu nhàu đáp trả, và lại nằm xuống lớp cỏ mềm.
"Dậy! Dậy! DẬY!" ta hét lên. "Có lũ xâm phạm, phá hoại sự thanh bình quanh ta."
Nó ngây ra nhìn ta. Đôi lúc ta quên mát nó không hiểu ta nói gì.
Đặt yên cương lên lưng nó, ta nói. "Có con người trong đất của chúng ta!"
Nó đứng dậy, dỏng tai lo lắng. Con người. Từ đó thì nó biết. Ta nhảy lên yên.
"Hạ lũ người đó nào!" ta gầm lên, chỉ về hướng Nam. Nhưng con thú chết tiệt ấy lại chạy về phía Bắc.
"Không, không, KHÔNG! Chúng ở hướng đó! Hướng đó!" ta dùng dây cương để kéo con quái nhát chết về đúng đường.
"Greefrglaaarg!" con thằn lằn sa mạc kêu gào, đá chân lia lịa. Trong chốc lát, nó chạy. Tốc độ kinh hoàng khiến ta phải nhắm mắt lại. Cỏ thô quất quanh chân ta đau điếng. Một đám mây bụi quay cuồng phía sau chúng ta. Quãng đường này trước ta phải mất nửa ngày mới đi hết.
"Greefrglorg!" nó rít lên.
"Giờ, đừng có thế! Không phải mày đã nói là mày muốn có bạn đồng hành tối qua à?"
Mặt trời đã lặn khi ta đến chỗ đàn gia súc. Ta điều khiển Skaarl đi nước kiệu để tiếp cận khu trại. Chúng đã bắt đầu nhóm lửa và nấu nướng.
"Dừng lại, kẻ lạ kia. Giơ tay lên cho ta thấy trước khi lại gần," một con người đội mũ đỏ nói. Thủ lĩnh của chúng, ta nghĩ thế.
Ta từ từ bỏ tay khỏi dây cương. Nhưng thay vì giơ chúng lên, ta rút phăng cây búa dài ra.
"Ngươi không hiểu ý ta rồi, lão khọm già," tên người đội mũ đỏ lại nói. Đồng bọn của hắn đã sẵn sàng vũ khí: kiếm, thòng lọng, và một tá cung nỏ.
"Greefrglooorg," Skaarl gầm gừ, đã nhấc một chân lên định bỏ chạy.
"Tao kiểm soát được mà," ta bảo con thằn lằn trước khi quay sang đám người. "Ta không bị dọa bởi đống vũ khí đẹp đẽ của các ngươi đâu. Giờ ta chỉ cảnh báo một lần thôi. Biến khỏi đất của ta. Hoặc là."
"Hoặc là cái gì?" một gã người trẻ tuổi hơn hỏi.
"Lũ nhóc các ngươi tốt nhất nên biết mình phải đối đầu cùng ai," ta nói. "Đây là Skaarl. Thằn lằn sa mạc. Và ta là Kled, Đại Đô Đốc của Quân đoàn kỵ – pháo binh kết hợp số Hai."
Nhiều tên người bắt đầu cười khúc khích. Ta sẽ dạy dỗ chúng sớm thôi – đợi ta nói xong đã.
"Và điều gì khiến ngươi nghĩ đây là đất của ngươi?" gã người đội mũ đỏ cười hỏi.
"Nó là của ta. Ta lấy nó từ tay lũ man tộc."
"Đây là tài sản của Lãnh chúa Vakhul. Ngài được Tư Lệnh Tối Cao ban cho. Nó là đất phân phong hợp pháp của ngài."
"À, Tư Lệnh Tối Cao! Sao ngươi không nói thế nhỉ?!" ta nhổ xuống đất. "Luật duy nhất một người Noxus chân chính tuân theo là sức mạnh. Hắn có thể có nó nếu đủ sức lấy nó từ tay ta."
"Ngươi và con ngựa lùn xủn tốt nhất nên biến đi khi còn có thể."
Đôi khi ta quên mất con người không thấy chúng ta như chúng ta thấy chúng. Dù vậy, đây vẫn là giọt nước làm tràn ly.
"XUNG PHONG!!!" ta giữ chặt cương, hét lớn. Con thằn lằn sa mạc lao thẳng tới trước. Ta định đáp trả một câu thật ngầu cơ, nhưng ta đi trước cả bản thân mất luôn.
Lũ ngươi xả ra loạt tên đầu tiên, nhưng Skaarl dựng tai lên. Như hai cánh quạt khổng lồ, lớp da không thể xuyên thủng của nó che chắn cho chúng ta trước cơn mưa cung nỏ.
Nó gầm lên hạnh phúc khi xông qua khu trại tới chỗ tên thủ lĩnh đội mũ đỏ. Kiếm chém chan chát lên người Skaarl, còn lưỡi rìu của ta thì vung vít. Ta biến hai gã người thành món thịt băm nóng hổi. Gã khốn đội mũ đỏ nhanh thật. Hắn thụp người né lưỡi rìu vừa đúng lúc nó quét qua. Một loạt tên khác lại bắn đến.
Skaarl la hét hoảng sợ. Chẳng ai giết nổi nó, thế mà nó dễ bị dọa đến lạ. Đúng là vấn đề với đám thú thần bí, không thể hiểu nổi chúng nữa.
Ta ghìm cương, và chúng ta quay ngược lại giữa đám người. Hạ chúng thì thật dễ dàng, nhưng tên đội mũ đỏ thì hơi khó nhằn đó. Rìu ta chém vào hắn – nhưng cú đánh bị chặn lại bởi lớp giáp nặng nề. Dù sao thì nó cũng khiến hắn phải suy nghĩ tương đối.
Rồi cái máy bắn tên xạ kích. Mũi tên dài hơn cả một toa tàu. Nó dộng thẳng vào con thằn lằn, hất văng rìu khỏi tay ta, và đẩy cả hai ngã lăn xuống đất. Skaarl không bị thương. Nhưng nó quật ta ngã ngựa rồi bỏ chạy lên đồi.
"Con cờ-hó vô ơn! Sắp thắng rồi cơ mà!" ta định nói câu gì đó hay ho hơn, nhưng những lời lẽ cứ lẫn cả vào với nhau.
Ta gượng đứng dậy. Bụi và cỏ phủ đầy mặt ta. Ta ném mũ về phía đường bỏ chạy của con thằn lằn hèn nhát kia, rồi quay lại đối mặt với gã người đội mũ đỏ.
Nhưng phía sau hắn, dưới chân đồi, là thêm một trăm tên khác. Những chiến binh mang giáp sắt khát máu, và một cỗ máy bắn tên khổng lồ. Mũ Đỏ mang theo bên mình gần cả một quân đoàn.
"Ngươi chẳng là gì ngoài một kẻ lén lút chết tiệt!" ta hét vang.
"Ngươi thì không giống thế lắm," hắn đáp, "nhưng ta đoán ngươi là kẻ đã khiến thủ hạ của Lãnh chúa Vakhul gặp nhiều rắc rối."
"Vakhul không phải một Noxus chân chính. Lãnh chúa của ngươi có thể hôn chân con thằn lằn của ta đấy!"
"Có lẽ ta sẽ để ngươi chết rục trong những hầm đấu của Lãnh chúa Vakhul. Nếu ngươi học được cách ngậm miệng lại."
"Ta sẽ cắt lưỡi ngươi để lau giày đấy!" ta gào lên.
Chắc là hắn không thích thế, bởi hắn và một trăm anh em bắt đầu xông đến chỗ ta, vũ khí giương cao. Ta có thể chạy. Nhưng không. Chúng sẽ phải trả giá đắt nếu muốn hạ ta.
Mũ Đỏ nhanh đấy. Hắn gần như chạm đến ta trước khi ta kịp nhặt vũ khí rơi trên đất lên. Hắn tung cú đánh chí mạng. Nhưng ta đã có khẩu súng giấu trong mình.
Vụ nổ hất hắn văng ra xa. Nó cũng đẩy ta lùi lại luôn. Ta loạng choạng. Phát súng câu cho ta ít thời gian. Nhưng không nhiều.
Lũ đồng bọn cũng áp sát nhanh không kém. Thanh đao móc của chúng vung lên. Ta sẽ chết giữa đống rác rưởi này. Hừm, nếu đây là giờ phút cuối cùng của ta, ta phải khiến nó thật huy hoàng.
Khi tuyến đầu của quân địch tràn tới, ta rũ sạch bụi và bắt đầu điên cuồng đánh trả. Nhưng chúng quá đông. Ta bắt đầu mệt mỏi vì cố gắng và mất nhiều máu.
Rồi lũ chiến binh sắt gầm lên tiếng thét xung trận, chúng xông tới trong bộ giáp đen đặc. Chúng chia làm hai nhóm, tạo nên thế gọng kìm. Chúng tính dùng hai bức tường kim loại cán ta ra mỏng hơn cả một đồng xu Noxus.
Khỉ thật.
Mọi hy vọng sống sót của ta đã mất...
Và đó là lúc ta thấy nó. Người bạn trung thành nhất, đáng tin nhất, chính trực nhất một gã tồi tệ như ta từng có.
Skaarl.
Phóng như bay về phía ta. Nhanh hơn bất kỳ lúc nào. Bụi bốc lên phía sau nó như đuôi sao chổi. Con thằn lằn ấy thậm chí còn nhặt mũ lên cho ta trên đường trở lại. Ta chạy tới chỗ nó vừa kịp lúc đám chiến binh đen kịt kia sắp nghiền nát ta.
Nhảy lên yên, ta cùng nó chạy vòng quanh lũ lính. Để chúng lại sau đi, ta phải làm thịt cỗ máy bắn tên đã.
"Lâu rồi chúng ta mới hạ cả một đội quân cùng nhau đấy," I say.
"Greefrglarg," Skaarl kêu lên hạnh phúc.
"Ta cũng thế, bạn hiền," ta nói, cười ngoác miệng.
Bởi không có gì ta yêu mến hơn con thằn lằn ngốc nghếch này.
Chỉ huy Quân Đoàn là một nhóm các quý tộc giàu có mang trên mình bộ giáp vàng không chút vấy bẩn. Họ lo lắng cho vẻ ngoài và mưu đồ quyền vị hơn là những người họ đang chỉ huy. Tệ hơn, đám tướng lĩnh này—dù rất tài tình trong ám sát và đấu giải—lại hoàn toàn chẳng có hy vọng trên chiến trường. Bị kẻ thù bao vây, họ lệnh cho tàn quân tạo thành một vòng tròn cố thủ, mong rằng sẽ nhờ đó mà thương thảo tiền chuộc cho chính họ.
Thế rồi, khi nắng mai lên, hình dạng kỳ bí của Kled xuất hiện trên đỉnh đồi nhìn xuống khu chiến địa. Hắn cưỡi Skaarl, một con thằn lằn sa mạc bất tử. Con thú cưỡi chỉ đứng trên hai chân; chi trước như đôi tai quạt quạt hai bên đầu, treo lủng lẳng một cách hối lỗi như thể viên quản gia vừa vô tình nhúng tay vào bát súp.
Tay kị sĩ đơn độc đứng trên yên thằn lằn. Vũ khí đã rỉ sét, áo giáp đã mòn vẹt, và quần áo thì rách rưới—nhưng một nỗi giận khôn nguôi cháy bỏng trong một con mắt còn sáng của hắn.
"Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội để biến khỏi vùng đất của ta!" Kled tuyên bố với bầy man tộc, nhưng gã Yordle không đợi câu trả lời. Hắn ra lệnh cho con thú cưỡi và la hét giận dữ bắt đầu cuộc xung phong.
Tuyệt vọng, đói khát, và điên tiết với đám quý tộc, tinh thần Quân Đoàn bùng lên như thuốc súng bắt lửa trước hành động dũng cảm đến mất trí của gã Yordle. Đám lính lao theo Kled và Skaarl khi cả hai xuyên thẳng vào trung tâm đội hình địch.
Chuyện xảy ra tiếp theo là trận giao tranh khốc liệt nhất mà Quân Đoàn từng có. Thành công bước đầu có được nhờ cuộc tấn công bất ngờ đã tan vỡ khi lực lượng man tộc phản kích vào bên sườn của Quân Đoàn. Khi trận chiến xoay chiều chống lại người Noxus và kẻ địch bủa vây khắp mọi hướng, Skaarl hoảng loạn, hất ngã Kled, và bỏ chạy. Giống như con thằn lằn nhát chết, lính tráng Noxus tứ tán. Nhưng giữa đám người, Kled vẫn tiếp tục tả xung hữu đột.
Xác địch chất chồng quanh Kled, áo hắn nhuộm đỏ. Mặc cho thiệt hại to lớn gây ra với mỗi lần cây rìu dài vung lên, hắn vẫn bị đẩy lùi trước làn sóng triều không dứt của man tộc. Hắn hét lớn hơn, những lời thách thức và chửi rủa. Rõ ràng gã Yordle sẵn sàng chết chứ không chịu lui bước.
Lòng dũng cảm và sự hèn nhát đều lan truyền nhanh không kém gì dịch bệnh. Nhìn thấy quyết tâm của Kled, Quân Đoàn tiến bước. Ngay cả Skaarl cũng thôi bỏ chạy và quay lại nhìn chốt chặn cuối cùng của đội quân Noxus.
Rồi, khi hàng ngũ tan vỡ và số lượng kẻ thù áp đảo đẩy Kled ngã xuống, con thằn lằn nhào tới tấn công bên cánh của man tộc. Gầm gừ, khua móng vuốt loạn xạ, nó thọc sâu vào đám người cho đến khi gặp lại chủ nhân. Với con thú cưỡi trở về bên mình, Kled tràn đầy sinh lực và một lần nữa biến thành cơn lốc chết chóc, buộc man tộc rối rít tháo lui.
Dù chỉ có vài mống Noxus sống sót, nhưng họ đã thắng trận. Tộc Drugne bị đánh bại, và lãnh thổ của chúng sáp nhập vào đế chế. Thi thể của đám quý tộc, cũng như những bộ giáp vàng tinh xảo, không bao giờ được tìm thấy.
Dần dần, hầu hết quân đoàn khác của đế chế cũng lưu truyền các câu chuyện tương tự về Kled, minh chứng cho việc không thất bại nào là chắc chắn khi đối mặt cùng lòng quả cảm đến bất bình thường. Nghe nói hắn cưỡi thằn lằn đến bất kỳ đâu quân đoàn có mặt, giành lấy chiến lợi phẩm và đất đai cho chính hắn cũng như Skaarl.
Đa số dân Noxus vẫn thấy nghi ngờ về tính xác thực của những truyện kể đó. Nhưng theo bước các quân đoàn, người ta luôn tìm thấy những dấu hiệu thông báo một lãnh thổ mới là "Tài sản của Kled".
Thềm Núi Phương Bắc không phải chốn cho lũ bánh bèo và công tử bột. Nó rất khắc nghiệt. Không gì hiện diện ở đây ngoài lũ cướp man tộc, cỏ độc, và gió rít. Để sống sót, ngươi phải ăn đá và gặm nham thạch cho qua ngày. Còn ta, ta chính là kẻ cứng cỏi, độc ác, chết chóc nhất. Do đó ta thấy vùng đất này là của mình.
"Nhưng sao ta lại kết thúc ở đây? Sao ta lại một mình với con quỷ xù xì ngốc nghếch này?" ta hét lớn.
Skaarl khụt khịt trả lời từ trên tảng đá nó đang nằm phơi nắng. Lớp vảy màu kim loại tối ánh vàng. Không gì có thể xuyên qua da thằn lằn sa mạc. Ta đã từng thấy một lưỡi kiếm thép vỡ vụn khi chém vào chân nó.
Điều đó cũng chẳng làm cái mùi của nó khá hơn chút nào.
"Tao đang gọi mày là đồ nhát chết đấy. Có gì muốn nói không?"
"Greefrglarg," nó ngẩng đầu lên và ngáp.
"Chỉ là một con gà gô! Lớn không quá bàn tay. Thế mà mày bỏ chạy... Con vật ngu ngốc!"
"Greef...rglarg?" Skaarl đuổi lũ ruồi đang đậu trên cặp mắt nửa nhắm nửa mở của nó.
"Ờ, trả lời hay lắm! Vui thật nhỉ? Ha ha ha! Tao phát mệt vì mấy cái thứ này rồi. Đáng ra tao nên mặc kệ mày. Đúng thế. Mày sẽ chết trong cô độc. Khỉ thật, mày sẽ không trụ nổi một ngày mà không có tao."
Skaarl tựa đầu lên tảng đá.
Nói chuyện với nó cũng chẳng ích gì. Ta nên tha thứ cho nó – nhưng rồi, chắc chắn là để chế nhạo ta, nó xả ra một tràng mùi khó ai chịu nổi, thẳng vào ta.
"Thế đấy, đồ quỷ!" ta ném mũ xuống đất và chạy khỏi nơi cắm trại, thề rằng sẽ không bao giờ để mắt đến con thằn lằn bẩn bựa đó lần nào nữa. Tất nhiên, cái mũ rất đẹp, nên ta phải quay lại và nhặt nó lên trước đã.
"Ừ, cứ ngủ đi, đồ lười biếng," ta nói trong lúc bỏ đi. "Tao sẽ đi tuần!"
Ở cách nông trang gần nhất mười con trăng không ngăn ta đi tuần được. Đây là đất của ta. Và ta sẽ giữ nó như thế. Dù con thằn lằn phản trắc đó có giúp ta hay không.
Mặt trời bắt đầu lặn xuống dưới đường chân trời khi ta đặt chân đến những ngọn đồi. Thời gian này trong ngày là lúc ánh sáng dễ lừa người nhất. Ta bắt gặp một con rắn định tranh luận về vỏ bánh táo, trừ việc nó không phải rắn mà chỉ là cái bóng của một tảng đá.
Xấu hổ thật. Ta có hiểu biết rất sâu về vỏ bánh táo. Ít nhất là khi ta nhớ lại xem chúng trông ra sao. Ta chưa có cuộc nói chuyện nào tử tế về chủ đề này nhiều năm rồi.
Ta chuẩn bị làm một ngụm nước ép nấm và giải thích quan điểm của mình cho con rắn thì chợt nghe thấy chúng.
Lũ sói đói đang hú hét và kêu inh ỏi. Chúng chỉ phát ra âm thanh này khi rình mò đám gia súc. Và nếu có gia súc, tức là có con người. Và lũ người đó là kẻ xâm phạm.
Ta vơ vội một viên đá gần đó và kiểm tra phía Bắc trước.
Chẳng có gì giữa những ngọn đồi trên thảo nguyên của ta cả, trừ vài gốc cây rải rác dọc chân trời. Tiếng sói tru có lẽ chỉ là do nước ép nấm tác động lên tâm trí ta... Nhưng rồi ta quay xuống phía Nam.
Chúng đứng cách ngọn đồi này nửa ngày đường. Ba trăm con thú đang giày xéo mảnh đất của ta.
Lũ sói đói vây quanh đàn gia súc, nhưng chẳng có ngựa. Vài con người đi quanh chúng. Con người không thích đi bộ. Chẳng phải thiên tài mới nghĩ ra được chúng hẳn là một phần của đoàn đông đảo hơn nhiều. Tất nhiên, ta là thiên tài rồi. Chuyện đó quá đơn giản đi.
Máu ta bắt đầu sôi lên. Thế có nghĩa là sẽ có thêm lũ xâm phạm phá hoại sự yên bình của ta. Tại đây, khi ta sắp chuyện trò vui vẻ về vỏ bánh táo với con rắn đó.
Ta hớp thêm một ngụm nước ép nấm nữa và quay lại nơi cắm trại.
"Dậy nào, đồ thằn lằn," ta túm lấy yên cương và nói.
Nó ngẩng đầu, càu nhàu đáp trả, và lại nằm xuống lớp cỏ mềm.
"Dậy! Dậy! DẬY!" ta hét lên. "Có lũ xâm phạm, phá hoại sự thanh bình quanh ta."
Nó ngây ra nhìn ta. Đôi lúc ta quên mát nó không hiểu ta nói gì.
Đặt yên cương lên lưng nó, ta nói. "Có con người trong đất của chúng ta!"
Nó đứng dậy, dỏng tai lo lắng. Con người. Từ đó thì nó biết. Ta nhảy lên yên.
"Hạ lũ người đó nào!" ta gầm lên, chỉ về hướng Nam. Nhưng con thú chết tiệt ấy lại chạy về phía Bắc.
"Không, không, KHÔNG! Chúng ở hướng đó! Hướng đó!" ta dùng dây cương để kéo con quái nhát chết về đúng đường.
"Greefrglaaarg!" con thằn lằn sa mạc kêu gào, đá chân lia lịa. Trong chốc lát, nó chạy. Tốc độ kinh hoàng khiến ta phải nhắm mắt lại. Cỏ thô quất quanh chân ta đau điếng. Một đám mây bụi quay cuồng phía sau chúng ta. Quãng đường này trước ta phải mất nửa ngày mới đi hết.
"Greefrglorg!" nó rít lên.
"Giờ, đừng có thế! Không phải mày đã nói là mày muốn có bạn đồng hành tối qua à?"
Mặt trời đã lặn khi ta đến chỗ đàn gia súc. Ta điều khiển Skaarl đi nước kiệu để tiếp cận khu trại. Chúng đã bắt đầu nhóm lửa và nấu nướng.
"Dừng lại, kẻ lạ kia. Giơ tay lên cho ta thấy trước khi lại gần," một con người đội mũ đỏ nói. Thủ lĩnh của chúng, ta nghĩ thế.
Ta từ từ bỏ tay khỏi dây cương. Nhưng thay vì giơ chúng lên, ta rút phăng cây búa dài ra.
"Ngươi không hiểu ý ta rồi, lão khọm già," tên người đội mũ đỏ lại nói. Đồng bọn của hắn đã sẵn sàng vũ khí: kiếm, thòng lọng, và một tá cung nỏ.
"Greefrglooorg," Skaarl gầm gừ, đã nhấc một chân lên định bỏ chạy.
"Tao kiểm soát được mà," ta bảo con thằn lằn trước khi quay sang đám người. "Ta không bị dọa bởi đống vũ khí đẹp đẽ của các ngươi đâu. Giờ ta chỉ cảnh báo một lần thôi. Biến khỏi đất của ta. Hoặc là."
"Hoặc là cái gì?" một gã người trẻ tuổi hơn hỏi.
"Lũ nhóc các ngươi tốt nhất nên biết mình phải đối đầu cùng ai," ta nói. "Đây là Skaarl. Thằn lằn sa mạc. Và ta là Kled, Đại Đô Đốc của Quân đoàn kỵ – pháo binh kết hợp số Hai."
Nhiều tên người bắt đầu cười khúc khích. Ta sẽ dạy dỗ chúng sớm thôi – đợi ta nói xong đã.
"Và điều gì khiến ngươi nghĩ đây là đất của ngươi?" gã người đội mũ đỏ cười hỏi.
"Nó là của ta. Ta lấy nó từ tay lũ man tộc."
"Đây là tài sản của Lãnh chúa Vakhul. Ngài được Tư Lệnh Tối Cao ban cho. Nó là đất phân phong hợp pháp của ngài."
"À, Tư Lệnh Tối Cao! Sao ngươi không nói thế nhỉ?!" ta nhổ xuống đất. "Luật duy nhất một người Noxus chân chính tuân theo là sức mạnh. Hắn có thể có nó nếu đủ sức lấy nó từ tay ta."
"Ngươi và con ngựa lùn xủn tốt nhất nên biến đi khi còn có thể."
Đôi khi ta quên mất con người không thấy chúng ta như chúng ta thấy chúng. Dù vậy, đây vẫn là giọt nước làm tràn ly.
"XUNG PHONG!!!" ta giữ chặt cương, hét lớn. Con thằn lằn sa mạc lao thẳng tới trước. Ta định đáp trả một câu thật ngầu cơ, nhưng ta đi trước cả bản thân mất luôn.
Lũ ngươi xả ra loạt tên đầu tiên, nhưng Skaarl dựng tai lên. Như hai cánh quạt khổng lồ, lớp da không thể xuyên thủng của nó che chắn cho chúng ta trước cơn mưa cung nỏ.
Nó gầm lên hạnh phúc khi xông qua khu trại tới chỗ tên thủ lĩnh đội mũ đỏ. Kiếm chém chan chát lên người Skaarl, còn lưỡi rìu của ta thì vung vít. Ta biến hai gã người thành món thịt băm nóng hổi. Gã khốn đội mũ đỏ nhanh thật. Hắn thụp người né lưỡi rìu vừa đúng lúc nó quét qua. Một loạt tên khác lại bắn đến.
Skaarl la hét hoảng sợ. Chẳng ai giết nổi nó, thế mà nó dễ bị dọa đến lạ. Đúng là vấn đề với đám thú thần bí, không thể hiểu nổi chúng nữa.
Ta ghìm cương, và chúng ta quay ngược lại giữa đám người. Hạ chúng thì thật dễ dàng, nhưng tên đội mũ đỏ thì hơi khó nhằn đó. Rìu ta chém vào hắn – nhưng cú đánh bị chặn lại bởi lớp giáp nặng nề. Dù sao thì nó cũng khiến hắn phải suy nghĩ tương đối.
Rồi cái máy bắn tên xạ kích. Mũi tên dài hơn cả một toa tàu. Nó dộng thẳng vào con thằn lằn, hất văng rìu khỏi tay ta, và đẩy cả hai ngã lăn xuống đất. Skaarl không bị thương. Nhưng nó quật ta ngã ngựa rồi bỏ chạy lên đồi.
"Con cờ-hó vô ơn! Sắp thắng rồi cơ mà!" ta định nói câu gì đó hay ho hơn, nhưng những lời lẽ cứ lẫn cả vào với nhau.
Ta gượng đứng dậy. Bụi và cỏ phủ đầy mặt ta. Ta ném mũ về phía đường bỏ chạy của con thằn lằn hèn nhát kia, rồi quay lại đối mặt với gã người đội mũ đỏ.
Nhưng phía sau hắn, dưới chân đồi, là thêm một trăm tên khác. Những chiến binh mang giáp sắt khát máu, và một cỗ máy bắn tên khổng lồ. Mũ Đỏ mang theo bên mình gần cả một quân đoàn.
"Ngươi chẳng là gì ngoài một kẻ lén lút chết tiệt!" ta hét vang.
"Ngươi thì không giống thế lắm," hắn đáp, "nhưng ta đoán ngươi là kẻ đã khiến thủ hạ của Lãnh chúa Vakhul gặp nhiều rắc rối."
"Vakhul không phải một Noxus chân chính. Lãnh chúa của ngươi có thể hôn chân con thằn lằn của ta đấy!"
"Có lẽ ta sẽ để ngươi chết rục trong những hầm đấu của Lãnh chúa Vakhul. Nếu ngươi học được cách ngậm miệng lại."
"Ta sẽ cắt lưỡi ngươi để lau giày đấy!" ta gào lên.
Chắc là hắn không thích thế, bởi hắn và một trăm anh em bắt đầu xông đến chỗ ta, vũ khí giương cao. Ta có thể chạy. Nhưng không. Chúng sẽ phải trả giá đắt nếu muốn hạ ta.
Mũ Đỏ nhanh đấy. Hắn gần như chạm đến ta trước khi ta kịp nhặt vũ khí rơi trên đất lên. Hắn tung cú đánh chí mạng. Nhưng ta đã có khẩu súng giấu trong mình.
Vụ nổ hất hắn văng ra xa. Nó cũng đẩy ta lùi lại luôn. Ta loạng choạng. Phát súng câu cho ta ít thời gian. Nhưng không nhiều.
Lũ đồng bọn cũng áp sát nhanh không kém. Thanh đao móc của chúng vung lên. Ta sẽ chết giữa đống rác rưởi này. Hừm, nếu đây là giờ phút cuối cùng của ta, ta phải khiến nó thật huy hoàng.
Khi tuyến đầu của quân địch tràn tới, ta rũ sạch bụi và bắt đầu điên cuồng đánh trả. Nhưng chúng quá đông. Ta bắt đầu mệt mỏi vì cố gắng và mất nhiều máu.
Rồi lũ chiến binh sắt gầm lên tiếng thét xung trận, chúng xông tới trong bộ giáp đen đặc. Chúng chia làm hai nhóm, tạo nên thế gọng kìm. Chúng tính dùng hai bức tường kim loại cán ta ra mỏng hơn cả một đồng xu Noxus.
Khỉ thật.
Mọi hy vọng sống sót của ta đã mất...
Và đó là lúc ta thấy nó. Người bạn trung thành nhất, đáng tin nhất, chính trực nhất một gã tồi tệ như ta từng có.
Skaarl.
Phóng như bay về phía ta. Nhanh hơn bất kỳ lúc nào. Bụi bốc lên phía sau nó như đuôi sao chổi. Con thằn lằn ấy thậm chí còn nhặt mũ lên cho ta trên đường trở lại. Ta chạy tới chỗ nó vừa kịp lúc đám chiến binh đen kịt kia sắp nghiền nát ta.
Nhảy lên yên, ta cùng nó chạy vòng quanh lũ lính. Để chúng lại sau đi, ta phải làm thịt cỗ máy bắn tên đã.
"Lâu rồi chúng ta mới hạ cả một đội quân cùng nhau đấy," I say.
"Greefrglarg," Skaarl kêu lên hạnh phúc.
"Ta cũng thế, bạn hiền," ta nói, cười ngoác miệng.
Bởi không có gì ta yêu mến hơn con thằn lằn ngốc nghếch này.
Bình luận facebook