-
Chương 80
"Huyết tinh và phục hận."
Renekton là một Thể Thăng Hoa tàn bạo khủng khiếp đến từ vùng sa mạc bỏng cháy Shurima. Trước đây, ông là chiến binh mạnh mẽ nhất đế chế, dẫn dắt quân đội đế chế đến hết thắng lợi này sang thắng lợi khác. Tuy nhiên, sau khi nó sụp đổ, Renekton bị giam trong lăng mộ dưới lớp cát. Dần dần, khi thế giới bên ngoài thay đổi, ông bị mất trí. Được tự do trở lại, trong cơn điên loạn, ông bị thôi thúc phải tìm kiếm và tiêu diệt anh trai Nasus, người ông đổ lỗi cho hàng thế kỷ sống trong bóng tối của mình.
Renekton sinh ra là để chiến đấu. Từ thời trẻ, ông đã liên tục lao vào những trận đánh lộn quyết liệt. Không hề sợ hãi, ông vượt trội hơn nhiều đứa bé khác. Nguyên nhân của các cuộc đối đầu thường là vì lòng kiêu hãnh, bởi Renekton không bao giờ cho phép mình lùi bước, hay để bất kỳ kẻ nào xúc phạm bỏ đi. Mỗi tối, ông trở về với những vết cắt và vết bầm mới, và cho dù người anh trai học giả, Nasus, không tán đồng mấy vụ gây gổ này, Renekton vẫn tiếp tục.
Nasus rời nhà từ sớm để đến theo học tại Học viện Mặt trời nổi tiếng. Trong khoảng thời gian đó, kỹ năng chiến trận của Renekton đã tăng tiến rất nhiều. Một lần hiếm hoi về thăm nhà, Nasus phát hoảng khi thấy cậu em người đầy máu me quay lại từ một cuộc đánh lộn khác. Sợ rằng bản chất bạo lực của Renekton sẽ khiến ông sớm bị cầm tù hoặc thậm chí thiệt mạng, Nasus giúp ông ghi danh vào quân đội Shurima. Renekton còn quá nhỏ cho trách nhiệm này, nhưng ảnh hưởng của anh trai đã bỏ qua mọi tiểu tiết.
Tính kỷ luật trong quân đội đúng là liều thuốc bổ cho Renekton. Vài năm sau, ông trở thành một trong những chiến tướng mạnh mẽ và đáng sợ nhất Shurima, đi tiên phong trong rất nhiều cuộc chinh phạt để mở rộng đế chế. Ông nổi tiếng với sự cuồng bạo và rắn rỏi, cũng như danh dự và dũng cảm. Nasus là một thống lĩnh bẩm sinh, và cả hai phục vụ tổ quốc qua biết bao chiến dịch. Họ luôn thân thiết mặc cho sự khác biệt và mâu thuẫn cố hữu. Kỹ năng của Nasus nằm trong chiến thuật, hành quân và lịch sử, còn Renekton thì là chiến đấu. Nasus lên kế hoạch cho chiến tranh, còn Renekton giành lấy thắng lợi.
Renekton mang danh hiệu Thủ vệ Shurima sau một trận chiến khốc liệt tại ngọn núi ngoài biên cương. Quân xâm lược đổ bộ vào bờ nam, tập kích thành phố Zuretta. Nếu không ngăn chúng lại, thành phố sẽ bị tàn phá, và dân cư sẽ bị thảm sát. Chênh lệch số lượng là mười đấu một, Renekton cùng nhóm nhỏ quân sĩ đối đầu với chúng, quyết tâm kéo dài thời gian để mọi người di tản. Một trận chiến không ai nghĩ Renekton sẽ vượt qua được chứ đừng nói là chiến thắng. Ông trụ vững suốt một ngày đêm, đủ lâu để Nasus dẫn tiếp viện đến. Chỉ còn chưa đầy năm chiến binh đứng đó, không ai không bị thương, và Renekton được chào đón như một anh hùng.
Renekton phục vụ ngoài tiền tuyến nhiều thập kỷ, và chưa từng thất bại. Sự hiện diện của ông cổ vũ sĩ khí cho quân đội, và làm kẻ thù hoảng sợ. Chiến thắng nối tiếp chiến thắng, thậm chí có những trận thành công mà không cần nhấc một thanh kiếm, các quốc gia đối địch đầu hàng ngay khi Renekton hành quân đến chỗ chúng.
Renekton đang ở trong giai đoạn huy hoàng nhất thì nghe tin anh trai Nasus sắp qua đời. Ông lao thẳng về kinh đô và thấy Nasus chỉ còn là một bóng ma nhợt nhạt, bị căn bệnh kỳ quái hành hạ. Nó không thể được chữa khỏi, tương tự như lời nguyền đã tàn phá dòng máu quý tộc thời cổ xưa.
Dù vậy, sự vĩ đại của Nasus được tất cả biết đến. Không chỉ là một thống lĩnh tài năng, ông còn phụ trách đại thư viện Shurima, và chấp bút cho nhiều tác phẩm văn học tinh tế nhất đế chế. Hội tư tế tuyên bố rằng ý chỉ của thần mặt trời cho phép ông chấp nhận nghi thức Thăng Hoa.
Cả thành phố tụ họp lại để chứng kiến nghi lễ thần thánh, nhưng căn bệnh tai họa kia đã gây ra hậu quả khủng khiếp: Nasus thậm chí còn không đủ sức trèo lên bậc thang của Đài Thăng Hoa. Bằng hành động quên mình và yêu thương, Renekton bế anh trai lên và vượt qua những bước cuối cùng. Ông đã đợi sẵn kết cục xấu nhất trong luồng năng lượng thần thánh của đĩa mặt trời. Hy sinh chỉ là chuyện nhỏ để đảm bảo sinh mạnh cho anh trai. Rốt cuộc, ông chỉ là một chiến binh, dù có tài năng đi nữa, còn anh trai ông là một học giả thông thái, một nhà tư tưởng và thống lĩnh tài năng. Renekton biết Shurima sẽ cần Nasus trong những năm tới.
Renekton không bị tiêu diệt. Dưới hào quang chói mắt, hai anh em đứng dậy, thay da đổi thịt. Khi ánh sáng nhạt dần, hai Thể Thăng Hoa hùng mạnh đứng trước mặt những người chứng kiến, Nasus với đầu chó rừng và Renekton trong dạng cá sấu. Hình ảnh mới của họ rất đúng đắn; chó rừng thường được coi là con thú thông minh và nhanh trí nhất, còn cá sấu là loài vật hung dữ không biết sợ hãi là gì. Shurima thật may mắn khi có hai bán thần bảo hộ cho đế chế.
Renekton trước đây đã là một chiến tướng đáng gờm, còn giờ ông trở thành Thể Thăng Hoa tràn đầy sức mạnh vượt quá hiểu biết phàm tục. Mạnh hơn, nhanh hơn bất kỳ người thường nào, và miễn nhiễm với mọi đau đớn. Dù Thể Thăng Hoa không hẳn là bất tử, tuổi thọ của họ được tăng thêm rất nhiều, nên họ có thể phục vụ đế chế nhiều trăm năm nữa.
Có Renekton dẫn đầu, quân đội đế chế là không thể ngăn cản. Ông vốn luôn là một chỉ huy lạnh lùng và một chiến sĩ tàn bạo, nhưng hình dạng mới cho ông quyền năng không tưởng hơn nhiều. Nhờ ông, Shurima giành được nhiều chiến thắng đẫm máu, không biết đến thất bại, không biết đến khoan nhượng. Truyền thuyết lan khỏi biên giới đế quốc, và chính kẻ thù gọi ông là Đồ Tể Sa Mạc, danh hiệu mà ông ưa thích.
Nhiều người, trong đó có Nasus, tin rằng một phần nhân tính trong Renekton đã biến mất cùng với màn thăng hoa đó. Những năm tiếp theo, dường như ông càng tàn nhẫn hơn, thích thú với máu đổ hơn bình thường. Tin đồn bắt đầu dấy lên về những tội ác ông gây ra nhân danh chiến tranh. Dù sao chăng nữa, ông vẫn là người thủ vệ vững chắc của Shurima, và với sự phục vụ trung thành qua nhiều đời hoàng đế, an ninh và vinh quang của Shurima được đảm bảo suốt nhiều trăm năm.
Trong triều đại của Hoàng đế Azir, có tin rằng một thực thể ma thuật bằng lửa đã trốn thoát khỏi phong ấn nơi nhà tù dưới lòng đất. Nó đã tàn phá một thị trấn của Shurima trước khi chạy sang sa mạc phía đông. Renekton và anh trai Nasus tới đó để bắt giữ kẻ thù huyền thoại. Khi họ vắng mặt, hoàng đế trẻ, bị pháp sư Xerath thao túng, tìm cách gia nhập hàng ngũ của họ để trở thành một Thể Thăng Hoa. Kết quả đúng là thảm họa.
Renekton và Nasus cách kinh đô một ngày đi ngựa, thậm chí là thế, họ vẫn cảm nhận được chấn động của nghi thức Thăng Hoa thất bại. Biết rằng có gì đó khủng khiếp đã xảy ra, họ trở lại và thấy thành phố huy hoàng đã tan thành tro bụi. Azir bị sát hại, cùng với hầu hết dân cư, và đĩa mặt trời vĩ đại đã sụp đổ, bị rút hết sức mạnh. Ở trung tâm thảm kịch, họ đụng độ Xerath, giờ đã thành một thể năng lượng thuần khiết mà tà ác.
Hai anh em tìm cách trói buộc Xerath bằng phong ấn ma thuật đã kiềm chế sinh vật bằng lửa kia. Họ chiến đấu suốt một ngày đêm, nhưng tên pháp sư quá mạnh mẽ. Hắn phá tung phong ấn, áp đảo họ bằng sức mạnh của đĩa mặt trời, thứ đã sụp đổ trong lúc đôi bên giao chiến.
Biết rằng mình không thể tiêu diệt Xerath, Renekton ôm chặt lấy hắn, lôi xuống Lăng mộ các Hoàng đế sâu thẳm, và kêu gọi anh trai giam cả hai trong đó vĩnh viễn. Nasus miễn cưỡng chấp nhận lời khẩn cầu của người em, bởi ông rõ là không còn cách nào khác để ngăn tên pháp sư kia. Renekton và Xerath rơi vào bóng tối, Nasus niêm phong lăng mộ mãi mãi.
Trong bóng tối, Xerath và Renekton tiếp tục trận chiến. Cả hai vẫn thế suốt bao nhiêu năm kể từ ngày nền văn minh Shurima một thời huy hoàng dần biến thành cát bụi phía trên. Xerath thì thầm những lời như thuốc độc vào tại Renekton, và từ từ, khi hàng thế kỉ đã qua, bóng tối và dối trá đã làm nên chuyện. Tay pháp sư ám ảnh tâm trí Renekton rằng Nasus đã cố ý nhốt ông lại vì ghen tị với thành công và không muốn chia sẻ sức mạnh Thăng Hoa.
Sự tỉnh táo của Renekton tan vỡ từng chút một. Xerath len lỏi qua kẽ hở đó, tiêm nhiễm vào tâm trí ông những hình ảnh thực hư lẫn lộn.
Nhiều ngàn năm sau, Lăng mộ Hoàng đế được lính đánh thuê Sivir mở ra, giải phóng cho Renekton và Xerath. Renekton cất lên tiếng gầm phẫn nộ vang vọng khắp sa mạc Shurima, khịt mũi trong không khí để tìm kiếm mùi của anh trai.
Giờ, Renekton lang thang trên sa mạc, tìm cách tiêu diệt Nasus, người ông tin là kẻ phản bội. Khả năng nhận biết thực tại của ông mong manh như sợi chỉ, dù có những lúc ông vẫn thoáng nhớ lại người anh hùng đáng tự hào và tôn kính trong quá khứ, nhưng hầu hết thời gian ông chỉ là một con thú điên cuồng, bị dẫn dắt bởi khát khao huyết tinh và phục hận.
BÓNG ĐÊM TIẾP NỐIBÓNG ĐÊM TIẾP NỐI
Ta là thần linh?
Ông không còn biết nữa. Có lẽ là trước đó, khi Đĩa Mặt Trời sáng rực như vàng ròng trên đỉnh Thiên Trụ Điện vĩ đại. Ông nhớ mình đã bế một vị cổ nhân khô héo trên tay, và cả hai bay lên bầu trời trong ánh nắng rực rỡ. Mọi tổn thương và đau đớn nhòa đi khi ánh sáng tái tạo ông. Nếu ký ức này là của ông, thế thì ông đã từng là người phàm? Ông nghĩ vậy, nhưng không tài nào nhớ nổi. Suy nghĩ của ông là một đám mây hỗn loạn, hàng đống ký ức rời rạc quay cuồng giận dữ trong đầu ông.
Cái gì là thật? Giờ ta là cái gì?
Nơi này, hang động ẩn dưới lớp cát. Nó có thật không? Ông tin là thế, nhưng ông không còn chắc có thể tin vào nhận thức của mình không nữa. Tất cả những gì ông biết chỉ là bóng tối; bóng tối ghê sợ không có điểm dừng trùm lên ông như một tấm vải liệm. Nhưng rồi bóng tối tan đi và ông bị ném vào ánh sáng. Ông nhớ mình đã đào xuyên qua cát khi mặt đất oằn đi, đá chuyển mình như thể một thứ đã bị chôn vùi và quên lãng từ lâu muốn trỗi dậy lần nữa.
Những bức tượng trồi lên từ dưới lớp cát, to lớn và đáng sợ. Những chiến binh mang giáp đội mũ trụ mặt quỷ phủ bóng lên ông, những vị thần của một nền văn hóa đã chết từ lâu. Những bóng ma hiếu chiến xuất hiện và ông chạy trốn khỏi cơn thịnh nộ của chúng, đào thoát khỏi thành phố đang dâng lên khỏi lòng đất trong ánh sáng chói lòa và mặt trăng mặt trời xoay vòng trên đầu. Ông nhớ mình đã lang thang qua sa mạc, tâm trí cháy rực những cảnh tượng của máu đổ và bội phản, của những cung điện tráng lệ và những điện thờ bằng vàng bị phá sập trong nháy mắt. Hàng thế kỷ phát triển tan nát vì hư danh và kiêu hãnh của một người. Kẻ đó là ai? Ông không biết, nhưng ông thấy sợ.
Ánh sáng từng một thời thay da đổi thịt cho ông giờ lại là nỗi đau. Nó thiêu sống ông và làm khô héo linh hồn khi ông đi trên sa mạc, lạc lối và đơn độc, bị giày vò bởi một nỗi căm ghét không hiểu nổi. Ông tìm nơi trú ẩn khỏi ánh sáng bất dung thứ này, nhưng ngay cả ở đây, ngồi thu mình trong hang động ẩm thấp, Kẻ Thì Thầm vẫn tìm thấy ông. Bóng đen trên những bức tường trườn quanh ông; luôn lẩm nhẩm điều gì đó, luôn âm mưu khoét sâu thêm nỗi đắng cay của ông. Ông đưa đôi bàn tay dài xù xì với những móng vuốt sắc nhọn lên thái dương, nhưng không thể xua đi kẻ đồng hành trong bóng tối kia. Không bao giờ ông có thể.
Kẻ Thì Thầm kể lại câu chuyện về nỗi ô nhục và tội lỗi của ông. Nó nhắc đến hàng ngàn người đã chết vì ông, những kẻ không có cơ hội được sống do thất bại của ông. Một phần trong ông tin rằng tất cả chỉ là giả dối, là những tưởng tượng kỳ quặc khiến ông không sàng lọc nổi sự thật từ những lời dối trá. Kẻ Thì Thầm nhắc ông về ánh sáng bị dập tắt, cho ông thấy khuôn mặt của tên phản bội đang nhìn xuống khi kết án ông trong bóng tối thâm u vĩnh hằng. Nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, ông giận dữ gạt chúng đi. Kẻ Thì Thầm biết mọi bí mật trong tâm trí ông, thay đổi mọi sự chắc công ông từng cố bám víu, mọi đức tính khiến ông trở thành một anh hùng thần thánh trên toàn... Shurima!
Cái tên ấy có ý nghĩa gì đó với ông, nhưng nó nhòa đi như một ảo cảnh lung linh, bị trói buộc trong nhà tù tâm trí ông bằng xiềng xích của sự điên loạn. Đôi mắt ông, từng rất trong sáng và sắc sảo, bị phủ mờ bởi hàng trăm năm sống trong bóng tối. Làn da rắn chắc như một bộ giáp bằng đồng, giờ cùn nhụt và rạn nứt, bụi tuôn ra từ vô số vết thương như cát chảy trong chiếc đồng hồ cát của một tên đao phủ. Có lẽ ông đang hấp hối. Ông nghĩ thế, như ý nghĩ đó không làm phiền ông quá nhiều. Ông đã sống cả một đời và chịu đựng quá lâu rồi. Ông không sợ bị tuyệt diệt.
Còn tệ hơn, ông không còn chắc mình có thể chết nữa. Ông nhìn vào thứ vũ khí trước mặt, một thanh rìu bán nguyệt không có tay cầm. Nó thuộc về vị vua chiến binh của Icathia, nhưng ông nhớ đã bẻ nó gãy làm đôi khi nghiền nát đội quân của chủ nhân nó. Ông nhớ mình đã rèn lại nó, nhưng không rõ lý do. Có lẽ ông sẽ dùng nó để tự sát xem sao. Máu sẽ chảy ra hay chỉ có cát bụi? Không, ông sẽ không chết tại đây. Vẫn chưa đâu. Kẻ Thì Thầm nói cho ông biết số phận vẫn còn dành một vai trò khác cho ông. Ông vẫn còn máu chưa đổ, một khao khát phục thù chưa thỏa mãn. Khuôn mặt của kẻ đã kết án ông trong bóng tối vẫn trôi nổi trước mắt ông, và mỗi lần thấy nó, nỗi căm ghét khắc sâu trong tim ông lại sục sôi.
Ông ngước lên nhìn vách hang khi bóng tối tan dần, để lộ ra những bức vẽ lem nhem của lũ phàm nhân. Những hình ảnh mờ nhạt đến mức gần như không thể nhìn thấy, mô tả thành phố trong hoang mạc vào thời kỳ huy hoàng nhất. Những dòng sông tươi mát trong lành chảy quanh những con đường lớn nhộn nhịp và ánh mặt trời đầy sức sống nuôi lớn thảm thực vật trên một mảnh đất màu mỡ. Ông thấy một vị vua đội mũ trụ hình đầu ưng đứng trên một cung điện cao ngất và một bóng hình mặc áo choàng đen đứng cạnh. Phía dưới họ là hai người khổng lồ mang giáp đang giáp lá cà, một con cá sấu to lớn cầm thanh rìu bán nguyệt và một học giả-chiến binh có đầu chó rừng. Ông thấy có chút sợ hãi trước hình dạng thăng hoa của mình. Ông chuyển ánh nhìn sang chiến binh còn lại. Thời gian đã xóa nhòa mọi góc cạnh của dòng chữ bên dưới khuôn mặt đó, nhưng vẫn đủ rõ để ông đọc dược tên kẻ phản bội.
"Nasus..." ông nói. "Anh trai..."
Và như thế, danh tính của chính ông được tiết lộ, như mặt trời ló ra sau một đám mây bão.
"Ta là Renekton," ông rít qua kẽ răng. "Đồ Tể Sa Mạc."
Ông nhấc thanh đao bán nguyệt và đứng thẳng dậy. Cát bụi tích tụ hàng thế kỷ bay mù mịt khỏi bộ giáp của ông. Những vết thương cũ khép miệng, làn da nứt nẻ tái sinh và màu xanh ngọc trở lại trên lớp da cá sấu của ông. Mặt trời đã tái tạo ông, nhưng giờ bóng tối là đồng minh của ông. Sức mạnh lan tỏa khắp cơ thể khổng lồ của ông, cuồn cuộn cơ bắp và đôi mắt đỏ cháy hận thù. Ông nghe thấy Kẻ Thì Thầm nói, nhưng không để tâm đến nó nữa. Ông xiết chặt móng vuốt và trỏ đầu mũi đao vào hình ảnh của vị chiến binh đầu chó rừng.
"Anh bỏ mặc tôi trong bóng tối, anh trai," ông nói. "Giờ anh sẽ phải trả giá cho sự phản bội đó."
Renekton là một Thể Thăng Hoa tàn bạo khủng khiếp đến từ vùng sa mạc bỏng cháy Shurima. Trước đây, ông là chiến binh mạnh mẽ nhất đế chế, dẫn dắt quân đội đế chế đến hết thắng lợi này sang thắng lợi khác. Tuy nhiên, sau khi nó sụp đổ, Renekton bị giam trong lăng mộ dưới lớp cát. Dần dần, khi thế giới bên ngoài thay đổi, ông bị mất trí. Được tự do trở lại, trong cơn điên loạn, ông bị thôi thúc phải tìm kiếm và tiêu diệt anh trai Nasus, người ông đổ lỗi cho hàng thế kỷ sống trong bóng tối của mình.
Renekton sinh ra là để chiến đấu. Từ thời trẻ, ông đã liên tục lao vào những trận đánh lộn quyết liệt. Không hề sợ hãi, ông vượt trội hơn nhiều đứa bé khác. Nguyên nhân của các cuộc đối đầu thường là vì lòng kiêu hãnh, bởi Renekton không bao giờ cho phép mình lùi bước, hay để bất kỳ kẻ nào xúc phạm bỏ đi. Mỗi tối, ông trở về với những vết cắt và vết bầm mới, và cho dù người anh trai học giả, Nasus, không tán đồng mấy vụ gây gổ này, Renekton vẫn tiếp tục.
Nasus rời nhà từ sớm để đến theo học tại Học viện Mặt trời nổi tiếng. Trong khoảng thời gian đó, kỹ năng chiến trận của Renekton đã tăng tiến rất nhiều. Một lần hiếm hoi về thăm nhà, Nasus phát hoảng khi thấy cậu em người đầy máu me quay lại từ một cuộc đánh lộn khác. Sợ rằng bản chất bạo lực của Renekton sẽ khiến ông sớm bị cầm tù hoặc thậm chí thiệt mạng, Nasus giúp ông ghi danh vào quân đội Shurima. Renekton còn quá nhỏ cho trách nhiệm này, nhưng ảnh hưởng của anh trai đã bỏ qua mọi tiểu tiết.
Tính kỷ luật trong quân đội đúng là liều thuốc bổ cho Renekton. Vài năm sau, ông trở thành một trong những chiến tướng mạnh mẽ và đáng sợ nhất Shurima, đi tiên phong trong rất nhiều cuộc chinh phạt để mở rộng đế chế. Ông nổi tiếng với sự cuồng bạo và rắn rỏi, cũng như danh dự và dũng cảm. Nasus là một thống lĩnh bẩm sinh, và cả hai phục vụ tổ quốc qua biết bao chiến dịch. Họ luôn thân thiết mặc cho sự khác biệt và mâu thuẫn cố hữu. Kỹ năng của Nasus nằm trong chiến thuật, hành quân và lịch sử, còn Renekton thì là chiến đấu. Nasus lên kế hoạch cho chiến tranh, còn Renekton giành lấy thắng lợi.
Renekton mang danh hiệu Thủ vệ Shurima sau một trận chiến khốc liệt tại ngọn núi ngoài biên cương. Quân xâm lược đổ bộ vào bờ nam, tập kích thành phố Zuretta. Nếu không ngăn chúng lại, thành phố sẽ bị tàn phá, và dân cư sẽ bị thảm sát. Chênh lệch số lượng là mười đấu một, Renekton cùng nhóm nhỏ quân sĩ đối đầu với chúng, quyết tâm kéo dài thời gian để mọi người di tản. Một trận chiến không ai nghĩ Renekton sẽ vượt qua được chứ đừng nói là chiến thắng. Ông trụ vững suốt một ngày đêm, đủ lâu để Nasus dẫn tiếp viện đến. Chỉ còn chưa đầy năm chiến binh đứng đó, không ai không bị thương, và Renekton được chào đón như một anh hùng.
Renekton phục vụ ngoài tiền tuyến nhiều thập kỷ, và chưa từng thất bại. Sự hiện diện của ông cổ vũ sĩ khí cho quân đội, và làm kẻ thù hoảng sợ. Chiến thắng nối tiếp chiến thắng, thậm chí có những trận thành công mà không cần nhấc một thanh kiếm, các quốc gia đối địch đầu hàng ngay khi Renekton hành quân đến chỗ chúng.
Renekton đang ở trong giai đoạn huy hoàng nhất thì nghe tin anh trai Nasus sắp qua đời. Ông lao thẳng về kinh đô và thấy Nasus chỉ còn là một bóng ma nhợt nhạt, bị căn bệnh kỳ quái hành hạ. Nó không thể được chữa khỏi, tương tự như lời nguyền đã tàn phá dòng máu quý tộc thời cổ xưa.
Dù vậy, sự vĩ đại của Nasus được tất cả biết đến. Không chỉ là một thống lĩnh tài năng, ông còn phụ trách đại thư viện Shurima, và chấp bút cho nhiều tác phẩm văn học tinh tế nhất đế chế. Hội tư tế tuyên bố rằng ý chỉ của thần mặt trời cho phép ông chấp nhận nghi thức Thăng Hoa.
Cả thành phố tụ họp lại để chứng kiến nghi lễ thần thánh, nhưng căn bệnh tai họa kia đã gây ra hậu quả khủng khiếp: Nasus thậm chí còn không đủ sức trèo lên bậc thang của Đài Thăng Hoa. Bằng hành động quên mình và yêu thương, Renekton bế anh trai lên và vượt qua những bước cuối cùng. Ông đã đợi sẵn kết cục xấu nhất trong luồng năng lượng thần thánh của đĩa mặt trời. Hy sinh chỉ là chuyện nhỏ để đảm bảo sinh mạnh cho anh trai. Rốt cuộc, ông chỉ là một chiến binh, dù có tài năng đi nữa, còn anh trai ông là một học giả thông thái, một nhà tư tưởng và thống lĩnh tài năng. Renekton biết Shurima sẽ cần Nasus trong những năm tới.
Renekton không bị tiêu diệt. Dưới hào quang chói mắt, hai anh em đứng dậy, thay da đổi thịt. Khi ánh sáng nhạt dần, hai Thể Thăng Hoa hùng mạnh đứng trước mặt những người chứng kiến, Nasus với đầu chó rừng và Renekton trong dạng cá sấu. Hình ảnh mới của họ rất đúng đắn; chó rừng thường được coi là con thú thông minh và nhanh trí nhất, còn cá sấu là loài vật hung dữ không biết sợ hãi là gì. Shurima thật may mắn khi có hai bán thần bảo hộ cho đế chế.
Renekton trước đây đã là một chiến tướng đáng gờm, còn giờ ông trở thành Thể Thăng Hoa tràn đầy sức mạnh vượt quá hiểu biết phàm tục. Mạnh hơn, nhanh hơn bất kỳ người thường nào, và miễn nhiễm với mọi đau đớn. Dù Thể Thăng Hoa không hẳn là bất tử, tuổi thọ của họ được tăng thêm rất nhiều, nên họ có thể phục vụ đế chế nhiều trăm năm nữa.
Có Renekton dẫn đầu, quân đội đế chế là không thể ngăn cản. Ông vốn luôn là một chỉ huy lạnh lùng và một chiến sĩ tàn bạo, nhưng hình dạng mới cho ông quyền năng không tưởng hơn nhiều. Nhờ ông, Shurima giành được nhiều chiến thắng đẫm máu, không biết đến thất bại, không biết đến khoan nhượng. Truyền thuyết lan khỏi biên giới đế quốc, và chính kẻ thù gọi ông là Đồ Tể Sa Mạc, danh hiệu mà ông ưa thích.
Nhiều người, trong đó có Nasus, tin rằng một phần nhân tính trong Renekton đã biến mất cùng với màn thăng hoa đó. Những năm tiếp theo, dường như ông càng tàn nhẫn hơn, thích thú với máu đổ hơn bình thường. Tin đồn bắt đầu dấy lên về những tội ác ông gây ra nhân danh chiến tranh. Dù sao chăng nữa, ông vẫn là người thủ vệ vững chắc của Shurima, và với sự phục vụ trung thành qua nhiều đời hoàng đế, an ninh và vinh quang của Shurima được đảm bảo suốt nhiều trăm năm.
Trong triều đại của Hoàng đế Azir, có tin rằng một thực thể ma thuật bằng lửa đã trốn thoát khỏi phong ấn nơi nhà tù dưới lòng đất. Nó đã tàn phá một thị trấn của Shurima trước khi chạy sang sa mạc phía đông. Renekton và anh trai Nasus tới đó để bắt giữ kẻ thù huyền thoại. Khi họ vắng mặt, hoàng đế trẻ, bị pháp sư Xerath thao túng, tìm cách gia nhập hàng ngũ của họ để trở thành một Thể Thăng Hoa. Kết quả đúng là thảm họa.
Renekton và Nasus cách kinh đô một ngày đi ngựa, thậm chí là thế, họ vẫn cảm nhận được chấn động của nghi thức Thăng Hoa thất bại. Biết rằng có gì đó khủng khiếp đã xảy ra, họ trở lại và thấy thành phố huy hoàng đã tan thành tro bụi. Azir bị sát hại, cùng với hầu hết dân cư, và đĩa mặt trời vĩ đại đã sụp đổ, bị rút hết sức mạnh. Ở trung tâm thảm kịch, họ đụng độ Xerath, giờ đã thành một thể năng lượng thuần khiết mà tà ác.
Hai anh em tìm cách trói buộc Xerath bằng phong ấn ma thuật đã kiềm chế sinh vật bằng lửa kia. Họ chiến đấu suốt một ngày đêm, nhưng tên pháp sư quá mạnh mẽ. Hắn phá tung phong ấn, áp đảo họ bằng sức mạnh của đĩa mặt trời, thứ đã sụp đổ trong lúc đôi bên giao chiến.
Biết rằng mình không thể tiêu diệt Xerath, Renekton ôm chặt lấy hắn, lôi xuống Lăng mộ các Hoàng đế sâu thẳm, và kêu gọi anh trai giam cả hai trong đó vĩnh viễn. Nasus miễn cưỡng chấp nhận lời khẩn cầu của người em, bởi ông rõ là không còn cách nào khác để ngăn tên pháp sư kia. Renekton và Xerath rơi vào bóng tối, Nasus niêm phong lăng mộ mãi mãi.
Trong bóng tối, Xerath và Renekton tiếp tục trận chiến. Cả hai vẫn thế suốt bao nhiêu năm kể từ ngày nền văn minh Shurima một thời huy hoàng dần biến thành cát bụi phía trên. Xerath thì thầm những lời như thuốc độc vào tại Renekton, và từ từ, khi hàng thế kỉ đã qua, bóng tối và dối trá đã làm nên chuyện. Tay pháp sư ám ảnh tâm trí Renekton rằng Nasus đã cố ý nhốt ông lại vì ghen tị với thành công và không muốn chia sẻ sức mạnh Thăng Hoa.
Sự tỉnh táo của Renekton tan vỡ từng chút một. Xerath len lỏi qua kẽ hở đó, tiêm nhiễm vào tâm trí ông những hình ảnh thực hư lẫn lộn.
Nhiều ngàn năm sau, Lăng mộ Hoàng đế được lính đánh thuê Sivir mở ra, giải phóng cho Renekton và Xerath. Renekton cất lên tiếng gầm phẫn nộ vang vọng khắp sa mạc Shurima, khịt mũi trong không khí để tìm kiếm mùi của anh trai.
Giờ, Renekton lang thang trên sa mạc, tìm cách tiêu diệt Nasus, người ông tin là kẻ phản bội. Khả năng nhận biết thực tại của ông mong manh như sợi chỉ, dù có những lúc ông vẫn thoáng nhớ lại người anh hùng đáng tự hào và tôn kính trong quá khứ, nhưng hầu hết thời gian ông chỉ là một con thú điên cuồng, bị dẫn dắt bởi khát khao huyết tinh và phục hận.
BÓNG ĐÊM TIẾP NỐIBÓNG ĐÊM TIẾP NỐI
Ta là thần linh?
Ông không còn biết nữa. Có lẽ là trước đó, khi Đĩa Mặt Trời sáng rực như vàng ròng trên đỉnh Thiên Trụ Điện vĩ đại. Ông nhớ mình đã bế một vị cổ nhân khô héo trên tay, và cả hai bay lên bầu trời trong ánh nắng rực rỡ. Mọi tổn thương và đau đớn nhòa đi khi ánh sáng tái tạo ông. Nếu ký ức này là của ông, thế thì ông đã từng là người phàm? Ông nghĩ vậy, nhưng không tài nào nhớ nổi. Suy nghĩ của ông là một đám mây hỗn loạn, hàng đống ký ức rời rạc quay cuồng giận dữ trong đầu ông.
Cái gì là thật? Giờ ta là cái gì?
Nơi này, hang động ẩn dưới lớp cát. Nó có thật không? Ông tin là thế, nhưng ông không còn chắc có thể tin vào nhận thức của mình không nữa. Tất cả những gì ông biết chỉ là bóng tối; bóng tối ghê sợ không có điểm dừng trùm lên ông như một tấm vải liệm. Nhưng rồi bóng tối tan đi và ông bị ném vào ánh sáng. Ông nhớ mình đã đào xuyên qua cát khi mặt đất oằn đi, đá chuyển mình như thể một thứ đã bị chôn vùi và quên lãng từ lâu muốn trỗi dậy lần nữa.
Những bức tượng trồi lên từ dưới lớp cát, to lớn và đáng sợ. Những chiến binh mang giáp đội mũ trụ mặt quỷ phủ bóng lên ông, những vị thần của một nền văn hóa đã chết từ lâu. Những bóng ma hiếu chiến xuất hiện và ông chạy trốn khỏi cơn thịnh nộ của chúng, đào thoát khỏi thành phố đang dâng lên khỏi lòng đất trong ánh sáng chói lòa và mặt trăng mặt trời xoay vòng trên đầu. Ông nhớ mình đã lang thang qua sa mạc, tâm trí cháy rực những cảnh tượng của máu đổ và bội phản, của những cung điện tráng lệ và những điện thờ bằng vàng bị phá sập trong nháy mắt. Hàng thế kỷ phát triển tan nát vì hư danh và kiêu hãnh của một người. Kẻ đó là ai? Ông không biết, nhưng ông thấy sợ.
Ánh sáng từng một thời thay da đổi thịt cho ông giờ lại là nỗi đau. Nó thiêu sống ông và làm khô héo linh hồn khi ông đi trên sa mạc, lạc lối và đơn độc, bị giày vò bởi một nỗi căm ghét không hiểu nổi. Ông tìm nơi trú ẩn khỏi ánh sáng bất dung thứ này, nhưng ngay cả ở đây, ngồi thu mình trong hang động ẩm thấp, Kẻ Thì Thầm vẫn tìm thấy ông. Bóng đen trên những bức tường trườn quanh ông; luôn lẩm nhẩm điều gì đó, luôn âm mưu khoét sâu thêm nỗi đắng cay của ông. Ông đưa đôi bàn tay dài xù xì với những móng vuốt sắc nhọn lên thái dương, nhưng không thể xua đi kẻ đồng hành trong bóng tối kia. Không bao giờ ông có thể.
Kẻ Thì Thầm kể lại câu chuyện về nỗi ô nhục và tội lỗi của ông. Nó nhắc đến hàng ngàn người đã chết vì ông, những kẻ không có cơ hội được sống do thất bại của ông. Một phần trong ông tin rằng tất cả chỉ là giả dối, là những tưởng tượng kỳ quặc khiến ông không sàng lọc nổi sự thật từ những lời dối trá. Kẻ Thì Thầm nhắc ông về ánh sáng bị dập tắt, cho ông thấy khuôn mặt của tên phản bội đang nhìn xuống khi kết án ông trong bóng tối thâm u vĩnh hằng. Nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, ông giận dữ gạt chúng đi. Kẻ Thì Thầm biết mọi bí mật trong tâm trí ông, thay đổi mọi sự chắc công ông từng cố bám víu, mọi đức tính khiến ông trở thành một anh hùng thần thánh trên toàn... Shurima!
Cái tên ấy có ý nghĩa gì đó với ông, nhưng nó nhòa đi như một ảo cảnh lung linh, bị trói buộc trong nhà tù tâm trí ông bằng xiềng xích của sự điên loạn. Đôi mắt ông, từng rất trong sáng và sắc sảo, bị phủ mờ bởi hàng trăm năm sống trong bóng tối. Làn da rắn chắc như một bộ giáp bằng đồng, giờ cùn nhụt và rạn nứt, bụi tuôn ra từ vô số vết thương như cát chảy trong chiếc đồng hồ cát của một tên đao phủ. Có lẽ ông đang hấp hối. Ông nghĩ thế, như ý nghĩ đó không làm phiền ông quá nhiều. Ông đã sống cả một đời và chịu đựng quá lâu rồi. Ông không sợ bị tuyệt diệt.
Còn tệ hơn, ông không còn chắc mình có thể chết nữa. Ông nhìn vào thứ vũ khí trước mặt, một thanh rìu bán nguyệt không có tay cầm. Nó thuộc về vị vua chiến binh của Icathia, nhưng ông nhớ đã bẻ nó gãy làm đôi khi nghiền nát đội quân của chủ nhân nó. Ông nhớ mình đã rèn lại nó, nhưng không rõ lý do. Có lẽ ông sẽ dùng nó để tự sát xem sao. Máu sẽ chảy ra hay chỉ có cát bụi? Không, ông sẽ không chết tại đây. Vẫn chưa đâu. Kẻ Thì Thầm nói cho ông biết số phận vẫn còn dành một vai trò khác cho ông. Ông vẫn còn máu chưa đổ, một khao khát phục thù chưa thỏa mãn. Khuôn mặt của kẻ đã kết án ông trong bóng tối vẫn trôi nổi trước mắt ông, và mỗi lần thấy nó, nỗi căm ghét khắc sâu trong tim ông lại sục sôi.
Ông ngước lên nhìn vách hang khi bóng tối tan dần, để lộ ra những bức vẽ lem nhem của lũ phàm nhân. Những hình ảnh mờ nhạt đến mức gần như không thể nhìn thấy, mô tả thành phố trong hoang mạc vào thời kỳ huy hoàng nhất. Những dòng sông tươi mát trong lành chảy quanh những con đường lớn nhộn nhịp và ánh mặt trời đầy sức sống nuôi lớn thảm thực vật trên một mảnh đất màu mỡ. Ông thấy một vị vua đội mũ trụ hình đầu ưng đứng trên một cung điện cao ngất và một bóng hình mặc áo choàng đen đứng cạnh. Phía dưới họ là hai người khổng lồ mang giáp đang giáp lá cà, một con cá sấu to lớn cầm thanh rìu bán nguyệt và một học giả-chiến binh có đầu chó rừng. Ông thấy có chút sợ hãi trước hình dạng thăng hoa của mình. Ông chuyển ánh nhìn sang chiến binh còn lại. Thời gian đã xóa nhòa mọi góc cạnh của dòng chữ bên dưới khuôn mặt đó, nhưng vẫn đủ rõ để ông đọc dược tên kẻ phản bội.
"Nasus..." ông nói. "Anh trai..."
Và như thế, danh tính của chính ông được tiết lộ, như mặt trời ló ra sau một đám mây bão.
"Ta là Renekton," ông rít qua kẽ răng. "Đồ Tể Sa Mạc."
Ông nhấc thanh đao bán nguyệt và đứng thẳng dậy. Cát bụi tích tụ hàng thế kỷ bay mù mịt khỏi bộ giáp của ông. Những vết thương cũ khép miệng, làn da nứt nẻ tái sinh và màu xanh ngọc trở lại trên lớp da cá sấu của ông. Mặt trời đã tái tạo ông, nhưng giờ bóng tối là đồng minh của ông. Sức mạnh lan tỏa khắp cơ thể khổng lồ của ông, cuồn cuộn cơ bắp và đôi mắt đỏ cháy hận thù. Ông nghe thấy Kẻ Thì Thầm nói, nhưng không để tâm đến nó nữa. Ông xiết chặt móng vuốt và trỏ đầu mũi đao vào hình ảnh của vị chiến binh đầu chó rừng.
"Anh bỏ mặc tôi trong bóng tối, anh trai," ông nói. "Giờ anh sẽ phải trả giá cho sự phản bội đó."
Bình luận facebook